Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 230



"Không nguy hiểm đến tính mạng… nhưng mà…"

Bà kể lại tất cả những gì xảy ra mấy ngày nay, từ những tai nạn lạ lùng đến việc từng mời đại sư, sau đó kiên định nói:

"Lão Tống, em muốn cứu A Lâm. Dù Thích Tuyền yêu cầu điều kiện gì, em cũng chấp nhận. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng mạng người thì không."

Ông Tống trầm mặc rất lâu, rồi mới cất lời: "Cô ấy thật sự nói là muốn ‘tán gia bại sản’ à?"

Tống phu nhân gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng cũng không rõ cụ thể là tới mức nào, có khi cũng không nghiêm trọng như mình nghĩ."

Ông Tống khẽ thở dài. Ông không lạc quan như vợ.

Cơ nghiệp nhà họ Tống là công sức cả đời ông gây dựng, nói buông là buông được sao?

Nhưng nếu không buông, tai họa sẽ tiếp tục kéo tới – e là nhà tan cửa nát cũng không tránh khỏi.

Nước mắt ông rơi lặng lẽ.

Ông là người quyết đoán, nếu không đã chẳng có được ngày hôm nay.

"Trước đây lão Đỗ, lão Thích từng khuyên tôi, tôi đều không nghe. Có lẽ đây là kiếp nạn của nhà họ Tống, nếu vượt qua được, coi như ông trời còn thương. Em đi mời Thích đại sư giúp đi, nhớ hỏi kỹ quy tắc của cô ấy, đừng để xúc phạm người ta."

"Vâng." – Tống phu nhân gật đầu chắc nịch.

Bà lập tức rời khỏi bệnh viện, lên xe đến biệt thự Lâm Hồ.

Lần thứ hai đứng trước cổng biệt thự Lâm Hồ, tâm trạng bà khác hoàn toàn.

Bà bấm chuông cửa.

Tô Dung ra mở, mỉm cười nhã nhặn: "Đại sư đã ra ngoài làm việc, mời bà quay lại vào lúc khác."

Tống phu nhân vội nói: "Khi nào đại sư về? Tôi có thể đợi!"

Tô Dung còn chưa kịp trả lời thì một chiếc xe khác dừng lại trước cổng.

Là xe của Trịnh Quang Minh.

Đại sư đã về!

Nụ cười trên môi Tô Dung càng rạng rỡ hơn. Tống phu nhân vội vàng quay lại nhìn.

Dưới tán cây lớn, người phụ nữ trẻ bước xuống xe. Cô mặc áo khoác dệt kim màu be, tóc xõa sau gáy, dáng vẻ tự nhiên, lười biếng mà phóng khoáng.

Mắt Tống phu nhân sáng lên, vội vàng tiến đến:

"Thích đại sư, lúc trước là tôi mạo phạm…"

Chưa kịp nói hết câu, một sợi chỉ đen từ trong tóc bà đột ngột bay vút ra, lao thẳng đến mắt Thích Tuyền với tốc độ chóng mặt!

Trần Phi Lộc và Tô Dung không kịp ngăn cản.

Sợi chỉ đen nhắm thẳng vào con ngươi Thích Tuyền.

"Bụp!"

Một âm thanh nhỏ vang lên, như thứ gì đó vỡ tan.

Trần Phi Lộc đứng ngây người, kinh ngạc nhìn sợi chỉ đen tan biến thành tro bụi giữa không trung.

Trong lòng cậu trào dâng nỗi sợ hãi, nhưng cũng không khỏi thán phục.

Dưới ánh sáng mờ, linh lực ngưng tụ thành một lớp ánh sáng bao quanh mảnh bùn đen, lơ lửng giữa không trung.

Thấy thế, Trần Phi Lộc lập tức đẩy Tống phu nhân ra, chắn trước mặt Thích Tuyền, gằn giọng đầy tức giận:

"Bà làm gì vậy!"

Tống phu nhân sững người.

Lúc sợi chỉ đen từ mảnh bùn phóng ra, bà không nhìn thấy, nhưng khi nó dừng lại ngay trước mặt Thích Tuyền, thì bà đã thấy rõ ràng.

"Không phải tôi! Không phải tôi! Tôi thật sự không có ý định làm hại Thích đại sư! Tôi đến đây là để cầu xin ngài cứu mạng, sao có thể ra tay hại người được chứ?!"

Bà hốt hoảng đến mức nói năng lộn xộn.

Thích Tuyền chỉ liếc nhìn bà ấy, giọng thản nhiên:

"Bà đi đi."

Mộng Vân Thường

Tống phu nhân như rơi xuống vực thẳm, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, vội vàng cầu xin:

"Đại sư... xin ngài hãy cứu chúng tôi! Dù phải trả bất cứ giá nào, chúng tôi cũng chấp nhận!"

Thích Tuyền vẫn bình thản đáp:

"Tôi đã nói cách giải quyết cho bà rồi. Lựa chọn thế nào là việc của bà."

Mảnh bùn đen bị linh lực thu hồi, rơi gọn vào lòng bàn tay cô. Không để ý đến bà nữa, Thích Tuyền xoay người bước vào biệt thự.

Tống phu nhân ấp úng định nói gì đó, nhưng Trần Phi Lộc đã giơ tay ngăn lại, lạnh lùng lên tiếng:

"Đại sư đã chỉ ra con đường sống rồi, bà còn chần chừ gì nữa?"

Tống phu nhân chao đảo lùi lại, nước mắt rơi lã chã.

Tại biệt thự Lâm Hồ, không khí bình yên hơn nhiều.

Thích Tuyền vừa ngồi xuống, Tô Dung đã bưng lên một tách trà nóng, Tiết Hồng mang tới đĩa trái cây đã cắt gọn gàng. Mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo, không chê vào đâu được.

Có quỷ thị phục vụ tận tình như vậy, quả thật là quá tiện lợi.

Thích Tuyền nhấp một ngụm trà, ăn một miếng trái cây, rồi dựa lưng vào ghế sofa, thả t.h.i t.h.ể con trùng ra ngoài.

Thi thể đã bị nghiền nát, chẳng còn ra hình dạng gì.

Trần Phi Lộc nhìn nó, cau mày hỏi:

"Đại sư, đây là thứ gì vậy?"

Thích Tuyền thong thả nói:

"Trong giới huyền môn có ba đạo nổi tiếng nhất: kiếm đạo, phù đạo, trận đạo – hầu như ai cũng biết. Nhưng ngoài ba pháp môn đó ra, còn có nhiều pháp môn bí truyền khác, trong đó có ngự thú đạo."

Trần Phi Lộc nhớ lại:

"Con bọ truy tung lần trước! Chẳng lẽ lần này cũng là trùng do Nghiêm Ngọ thả ra?"

Thích Tuyền cười nhẹ, ánh mắt sâu xa:

"Thứ này cao cấp hơn con bọ truy tung nhiều. Nó được gọi là u Linh cổ – một loại cổ trùng cực kỳ nguy hiểm, tốc độ nhanh đến mức người bị hại còn chưa kịp phản ứng, nó đã chui vào cơ thể rồi."

Hệ thống kinh ngạc hỏi:

[Đại lão, sao cô né được thứ đó vậy?]
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 231



Thích Tuyền đáp tỉnh bơ:

[Bên ngoài cơ thể tôi có một lớp linh lực hộ thể. Cổ trùng không phá nổi phòng ngự, nên chẳng thể chui vào người tôi được.]

Đời trước cô từng trải qua đủ loại mưu mô thủ đoạn trong huyền môn, nên hiện tại, khi biết có kẻ địch nhắm vào mình, cô càng không thể lơi là cảnh giác.

Trên đời này, e là không mấy ai đủ khả năng phá vỡ được lớp linh lực hộ thể của cô.

Tô Dung tò mò hỏi:

"U Linh cổ gây hại thế nào?"

Thích Tuyền đáp:

"Nó khiến đan điền và linh đài của người trúng cổ bị tổn thương, tu vi suy giảm nghiêm trọng, thậm chí có thể biến họ thành người thường."

Dứt lời, cô thi triển linh hỏa, ngọn lửa lam bùng lên, t.h.i t.h.ể cổ trùng nhanh chóng bị thiêu rụi, chỉ còn lại một đám tro tàn.

Tiết Hồng lạnh lùng nói:

"Kẻ địch đã ra tay rồi, vậy chúng ta phản công cũng không quá đáng chứ?"

"Không cần lo, đã phản công rồi."

Thích Tuyền ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lộc:

"Thông báo cho Cục Điều tra, bắt giữ Nghiêm Ngọ."

Ánh mắt Trần Phi Lộc sáng bừng, giọng rắn rỏi:

"Vâng!"

Cùng lúc đó, ở một căn phòng bí mật trong thành phố Long Giang.

Nghiêm Ngọ bất ngờ phun ra một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt trắng bệch. Ông ta trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh hoàng, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

"Sao có thể... sao có thể như vậy được..."

U Linh cổ là tâm huyết của ông ta, dùng chính tinh huyết nuôi dưỡng suốt tám năm mới thành công. Tuy chỉ mới đạt cấp 6, nhưng loại cổ trùng này có thể phá vỡ phòng ngự của một Thiên sư cao hơn nó hai cấp chỉ trong nháy mắt!

Với tu vi dưới cấp 8, căn bản không thể đỡ được nó.

Nhưng Thích Tuyền thì lại chẳng hề hấn gì.

Do cổ trùng và tinh huyết của ông ta đã hòa làm một, gần như là phân thân, nên khi cổ trùng chết, ông ta lập tức bị phản phệ, nội tạng tổn thương nặng nề.

Ông ta đã đánh giá quá thấp đối thủ.

Tu vi của Thích Tuyền... sâu không lường được!

"Không ổn, phải trốn ngay!"

Không kịp suy nghĩ thêm, Nghiêm Ngọ vội dán Bùa Tốc Hành lên người, định lao qua cửa sổ bỏ trốn khỏi Long Giang.

Nhưng đúng lúc ấy, một tấm lưới lớn đột ngột giáng từ trên không xuống, bao phủ lấy toàn thân ông ta.

Vừa bị phản phệ, linh lực không điều khiển được, ông ta chẳng thể làm gì ngoài việc bị tóm gọn trong lưới.

Một giọng nói vang lên từ bên ngoài:

"Đem về."

Thì ra, họ đã theo dõi ông ta từ lâu. Nhận được lệnh bắt giữ, họ liền ra tay ngay lập tức.

Chính phủ không phải là không có cách.

Nghiêm Ngọ cố nhìn ra ngoài tấm lưới nhưng không thấy gì, chỉ còn nghe được tiếng động mơ hồ...

Đem về? Nhưng là đưa đi đâu?

Chẳng lẽ Thích Tuyền phái người tới bắt ông ta về biệt thự Lâm Hồ?

Mang theo đầy bụng nghi vấn, Nghiêm Ngọ bị đưa đến một căn phòng thẩm vấn trong một tòa nhà trông có vẻ là cơ quan công quyền.

“Đây là đâu?” ông ta cất tiếng hỏi.

Nhìn qua giống như cục cảnh sát, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra điều bất thường — linh lực của mình bị phong tỏa hoàn toàn. Nếu là đồn cảnh sát bình thường thì đâu thể làm được điều này?

Chẳng lẽ đây là cơ quan chấp pháp của Hội Thiên sư? Nhưng nếu vậy thì tại sao người của Hội lại bắt ông ta?

“Cho hỏi họ tên?”

“Nghiêm Ngọ.”

“Giới tính?”

“…Nam.”

“Tuổi?”

Mộng Vân Thường

“74.”

“Tu vi cấp mấy?”

“Cấp 6.”

Nghe đến đây, ánh mắt Nghiêm Ngọ chợt lóe sáng, như thể hiểu ra điều gì đó.

Ông ta từng nghe phong thanh về một tin tức — chính phủ sẽ bắt đầu chấn chỉnh giới huyền môn, thành lập một hệ thống Cục Điều tra trải khắp cả nước để chuyên xử lý các vụ án liên quan đến tu sĩ huyền môn vi phạm pháp luật.

Lúc đó, ông ta chỉ cười khẩy.

Chấn chỉnh huyền môn sao? Giới huyền môn căn cơ vững chắc, thế lực dày đặc, các đại môn phái và gia tộc lớn đâu dễ gì động vào? Có bao nhiêu Thiên sư cấp cao đang ẩn thân khắp nơi? Làm sao chính phủ có thể kiểm soát được?

Hơn nữa, chỉ nói về nhân lực thôi đã là một khoảng cách quá xa. Chưa nói đến việc ai sẽ là người dám đụng vào những kẻ có pháp lực cao cường, quyền lực to lớn như vậy?

Thế nên trong mắt đa số tu sĩ huyền môn, chính phủ chẳng đáng để sợ.

Nhưng giờ thì sao?

Ông ta bị bắt, linh lực bị phong tỏa, rõ ràng là chuyện đã vượt khỏi dự tính.

Chẳng lẽ… Thích Tuyền chính là “át chủ bài” do chính phủ bí mật bồi dưỡng?

Trong lòng Nghiêm Ngọ tràn đầy nghi hoặc, nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm thì giọng của thẩm vấn viên lại vang lên.

“Biết vì sao mình lại ngồi đây không?”

Nghiêm Ngọ im lặng.

“Mười năm trước, ông từng tổ chức một đường dây âm hôn quy mô lớn tại thành phố Long Giang. Hậu quả khiến ít nhất 500 cô gái vô tội thiệt mạng. Có đúng không?”

Nghiêm Ngọ không trả lời.

“Sáu năm trước, ở Long Kinh, ông đã bao che cho một kẻ g.i.ế.c người. Không chỉ giúp hắn tiêu diệt linh hồn người bị hại khi họ đến báo thù, ông còn cấp thẻ đệ tử cho hắn, giúp hắn trốn tránh trừng phạt pháp luật. Chuyện đó có đúng không?”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 232



Nghiêm Ngọ cúi đầu, vẫn không nói lời nào.

“Bốn năm trước, ông—”

“Khoan đã.” Ông ta đột ngột cắt lời, cuối cùng cũng mở miệng.

Thẩm vấn viên nhìn ông ta, chờ đợi điều tiếp theo.

Nghiêm Ngọ nhếch môi cười lạnh: “Các người nói tôi bao che cho kẻ phạm pháp, vậy còn các người? Không phải cũng đang dung túng sao?”

“Ý ông là gì?”

“Thích Tuyền nuôi quỷ thị trái phép. Tại sao các người không bắt cô ta?”

Thẩm vấn viên không trả lời ngay.

Nghiêm Ngọ càng thêm đắc ý, tưởng mình đã nắm được điểm yếu của họ.

Nhưng giọng người thẩm vấn viên lại bình tĩnh vang lên:

“Chúng tôi xử lý dựa theo chứng cứ phạm tội, không dựa vào cái gọi là ‘Điều lệ Thiên sư’. Chỉ cần không gây tổn hại đến người vô tội, không trái đạo lý, thì không thuộc phạm vi chúng tôi can thiệp.”

Nghiêm Ngọ hừ lạnh: “Tôi có thể thuê luật sư không?”

Tất nhiên là có thể.

Trong giới huyền môn, ngoài tu luyện, nhiều người vẫn chọn "nhập thế tu hành", theo học các ngành nghề bình thường. Như Ninh Chí chẳng hạn, vẫn học đại học chính quy như bao người khác. Giới huyền môn cũng có Thiên sư học luật, nhưng bộ luật mà Cục Điều tra sử dụng không giống luật thế tục — họ có hệ thống quy tắc riêng.

Thẩm vấn viên lạnh lùng: “Đừng đánh trống lảng nữa! Nghiêm Ngọ, trả lời câu hỏi!”

Nghiêm Ngọ vùng vằng: “Tôi là Thiên sư thuộc Hiệp hội Thiên sư, các người không có quyền giam giữ và thẩm vấn tôi.”

“Vậy thì cứ giam ông một thời gian rồi tính tiếp.”

Tại biệt thự Lâm Hồ, Trần Phi Lộc đưa kết quả thẩm vấn về vụ Phùng Khải cho Thích Tuyền.

“Đại sư, tên Phùng Khải đã khai rồi. Người mà hắn ta thuê là một tên đại sư tên Lỗ Thân, khá nổi tiếng ở vùng đó. Mấy người quen biết với hắn, đặc biệt trong giới tài chính, đều rất tin tưởng Lỗ Thân.”

Phùng Khải làm trong lĩnh vực đầu tư, quen biết không ít người giàu có. Mà càng nhiều tiền, người ta lại càng dễ mê tín. Tâm không đủ vững, lòng tham lại lớn, rất dễ bị dẫn dắt đi sai đường.

Nói thật, phần lớn giới làm ăn lớn đều ít nhiều tin vào tâm linh. Cha con nhà họ Tống mới là trường hợp ngoại lệ.

Phùng Khải được người giới thiệu Lỗ Thân, mà giá ra tay của Lỗ Thân thì không hề rẻ. Muốn hẹn gặp phải đặt cọc trước 500.000 tệ, sau đó sẽ tính thêm tùy theo độ khó của yêu cầu.

Phùng Khải muốn chiêu hồn “mối tình đầu” Chu Thiến, yêu cầu tuy không đặc biệt khó, nhưng vẫn bị tính giá 5 triệu tệ.

Năm triệu để đổi lấy sự dịu dàng, săn sóc của “người xưa” và tài sản của Trịnh Huệ — đối với Phùng Khải, hoàn toàn đáng giá.

Chỉ là hắn không ngờ được rằng người được chiêu hồn đến lại không phải Chu Thiến, mà là một nữ quỷ không rõ lai lịch.

Trần Phi Lộc tiếp tục báo cáo: “Tên Lỗ Thân này dám làm mấy chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, Cục Điều tra đã quyết định triệu tập hắn đến để thẩm vấn.”

Mộng Vân Thường

Thích Tuyền gật đầu: "Tốt lắm."

Trần Phi Lộc nhìn cô, hơi do dự một chút rồi hỏi: "Đại sư, tôi sắp phải lên đường đến thành phố Long Kinh rồi, cô còn gì muốn dặn dò không?"

Thích Tuyền bình thản đáp: "Chúc cậu học hành tiến bộ."

Trần Phi Lộc dở khóc dở cười, lắc đầu bất lực.

Tại bệnh viện số 1 thành phố Long Giang.

"Vẫn chỉ có bốn chữ đó thôi sao?" Ông Tống ho khan vài tiếng, động đến vết thương khiến sắc mặt ông ta trắng bệch vì đau.

Tống phu nhân nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, em đoán ý cô ấy là muốn chúng ta thể hiện thành ý trước, để cho cái thứ đó nhìn thấy được."

Ông Tống khẽ gật đầu: "Ừm."

Sau một hồi trầm ngâm, ông lại hỏi: "Thứ đã tấn công Thích đại sư là cái gì? Cô ấy có hiểu lầm gì em không?"

Tống phu nhân lúc này đã bình tĩnh trở lại. Khi mọi chuyện vừa xảy ra, bà luống cuống vì lo cho chồng con bị thương, nhưng giờ nghĩ lại, bà đã dần hiểu rõ một vài điều.

"Thứ đó chắc chắn là một loại thủ đoạn trong huyền môn, em nghĩ là do tên Thiên sư họ Nghiêm kia thả ra, mục tiêu là muốn hại Thích đại sư."

Ông Tống ngạc nhiên: "Tại sao lại vậy? Không phải ông ta rất kính trọng Thích đại sư sao?"

Tống phu nhân cau mày: "Em cũng thấy khó hiểu. Nhìn bên ngoài thì có vẻ ông ta rất cung kính, nhưng hành động thì hoàn toàn trái ngược. Có lẽ là giả vờ kính trọng để che giấu âm mưu thực sự. Em nghĩ ông ta biết thứ đó rất mạnh, nên mới muốn Thích đại sư trực tiếp đối đầu."

Ông Tống hiểu ra, giọng trầm xuống: "Xem ra chúng ta đã quá tin tưởng ông ta. Em nói với Ánh Tuyết, bảo con bé đừng đặt niềm tin vào ông ta nữa."

"Ừm." Tống phu nhân gật đầu, nhưng lại do dự hỏi tiếp: "Vậy... khi nào thì bắt đầu tán gia bại sản đây?"

Gương mặt ông Tống hiện rõ vẻ đau khổ: "Cổ phần trong tập đoàn, bất động sản, xe cộ, trang sức, đồ cổ… thứ gì đổi được thành tiền thì đổi hết, mang đi quyên góp. Những món đồ cổ còn lại thì quyên góp cho bảo tàng."

Chỉ trong một đêm, nhà họ Tống từ một gia tộc giàu có trở thành con số không.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 233



Khi nhận được tin tức, Thích Ánh Tuyết đang ngồi thay thuốc cho cái chân bị bong gân. Cô ta lỡ ấn mạnh vào chỗ đau, khiến phải hít một hơi lạnh.

Nghe điện thoại xong, cô ta không thể tin vào tai mình, giọng run rẩy: "Bác gái, thật sự muốn tán gia bại sản sao?"

Gia sản nhà họ Tống trị giá hàng nghìn tỷ, nói bỏ là bỏ? Vậy sau này chẳng phải trắng tay sao?

Cô ta siết chặt điện thoại, khó thở nói: "Bác gái, bác đừng vội vàng như vậy, chúng ta đi cầu xin Thích Tuyền thêm lần nữa, chưa chắc đã phải hy sinh toàn bộ tài sản đâu. Còn A Lâm thì sao? Anh ấy và bác trai vẫn còn đang nằm viện mà."

Tống phu nhân điềm tĩnh đáp: "Bác đã nói rõ với A Lâm rồi, thằng bé đồng ý rồi. Ánh Tuyết à, không có gì quan trọng bằng mạng sống cả. Đây là cơ hội sống duy nhất của A Lâm lúc này. Tiền viện phí, bác sẽ xoay xở bằng cách vay mượn. Chờ khi hai người họ khỏe lại, chúng ta sẽ tìm cách trả sau."

Thích Ánh Tuyết im lặng. Nhà họ Tống thực sự sụp đổ rồi, còn cô ta thì phải làm sao?

Kể từ sau khi nhà họ Tống quyết định quyên góp toàn bộ tài sản, điều kỳ diệu bắt đầu xảy ra. Tống Lâm không còn gặp phải bất kỳ tai nạn nào nữa. Ngoại trừ việc Tống phu nhân trong lúc vội vã rời bệnh viện xử lý tài sản thì bị trượt ngã một cú.

Nhưng bà không dám lơ là. Lời đã nói ra, e rằng thứ quỷ quái kia cũng đã nghe thấy. Nếu bà không làm theo, hậu quả sẽ khó lường.

Vừa bước lên xe, việc đầu tiên bà làm là gọi điện cho công ty, triệu tập tất cả cổ đông lớn và thành viên hội đồng quản trị đến họp.

Nhà họ Tống nắm giữ gần một nửa cổ phần tập đoàn. Nếu đổi toàn bộ số cổ phần đó thành tiền mặt, sẽ là một con số khổng lồ. Chỉ cần các cổ đông lớn khác góp thêm một phần, số tiền quyên góp cũng đủ.

Ngoài cổ phần, còn có bất động sản, động sản, xe hơi, trang sức, tất cả đều được quy đổi hoặc trực tiếp quyên góp.

Một gia tộc từng lẫy lừng như nhà họ Tống, trong phút chốc trở nên điêu đứng.

Vừa thu xếp tài sản, Tống phu nhân vừa khóc ròng. Những tài sản ấy đều là mồ hôi nước mắt của cả gia đình bà tạo dựng suốt bao nhiêu năm, giờ phút này bà thực sự không nỡ buông tay. Nhưng nghĩ đến chồng con vẫn nằm trong bệnh viện, bà không còn lựa chọn nào khác.

Bên kia, Thích Ánh Tuyết vội vã chạy đến bệnh viện.

Cô ta vén rèm, sốt ruột hỏi: "A Lâm, anh với bác trai thật sự định từ bỏ toàn bộ tài sản của nhà họ Tống sao?"

Tống Lâm im lặng một lúc lâu rồi mới cất giọng trầm thấp: "...Ừ."

Anh ta vừa mới cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn một chút, giờ lại bị đè nặng bởi cảm giác lo lắng. Dường như chỉ cần phủ nhận, tai nạn sẽ lại ập đến.

Anh ta không dám mạo hiểm, dứt khoát nói: "Đúng vậy. Nhà anh quyết định sẽ quyên góp toàn bộ số tài sản, ủng hộ cho các trường học hy vọng, viện phúc lợi… Những phần còn lại giao cho chính phủ xử lý."

Thích Ánh Tuyết tròn mắt: "Vậy... sau này mọi người sống thế nào? Anh và bác trai vẫn đang nằm viện, tiền viện phí đều đã dùng để quyên góp rồi. Chẳng lẽ để bác gái một mình lo toan tất cả sao?"

Tống Lâm tưởng rằng Thích Ánh Tuyết đang lo lắng cho mình, liền mỉm cười trấn an:

"Ánh Tuyết, nếu bây giờ không từ bỏ, anh và ba mẹ có thể sẽ mất mạng. Tiền bạc mất rồi có thể kiếm lại, nhưng mạng thì chỉ có một. Em tin anh chứ?"

Thích Ánh Tuyết gật đầu, không chút do dự:

"Tất nhiên là em tin anh rồi!"

Tống Lâm nhìn cô bằng ánh mắt đầy chân thành, nói tiếp:

"Lúc đầu, hôn lễ của chúng ta dự định tổ chức vào mùa xuân năm sau. Nhưng bây giờ, nhà anh chẳng còn lại gì cả, em gả cho anh là thiệt thòi cho em rồi. Ánh Tuyết, em có thể đợi anh được không?"

Anh không hề nói chia tay, bởi anh tin vào năng lực của mình, sớm muộn gì cũng sẽ vực dậy lại sự nghiệp.

Mộng Vân Thường

Trong mắt Thích Ánh Tuyết thoáng qua một tia do dự, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng cười nói:

"Đương nhiên rồi, chúng ta còn trẻ mà. Đợi anh khỏe lại, chúng ta cùng nhau cố gắng!"

"Anh cảm ơn em." – Tống Lâm khẽ khàng nói, giọng lẫn chút khàn đặc vì xúc động.

Tại biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền đang ngồi gõ chữ trên máy tính thì đột nhiên một mùi hương kỳ lạ len lỏi qua khe cửa, lặng lẽ tràn vào phòng, đánh thẳng vào khứu giác khiến cô hoàn toàn không còn tâm trạng viết tiếp tiểu thuyết.

Mùi gì mà thơm đến vậy? Không lẽ quản gia Tô lại trổ tài làm món mới?

Nhưng mùi hương này có gì đó khác lạ, không giống phong cách thường ngày của quản gia Tô. Chẳng lẽ anh ấy lại nâng tầm tay nghề?

Không kiềm được tò mò, Thích Tuyền buông bàn phím, đi theo mùi hương xuống bếp.

Trong phòng bếp, một chàng trai cao lớn với dáng người cân đối đang quay lưng về phía cô, tay cầm muôi khuấy nhẹ trong nồi canh.

"Linh Sinh?" – cô kinh ngạc thốt lên.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 234



Nghe thấy tiếng gọi, Linh Sinh quay đầu lại. Đôi mắt anh sáng rực như sao trời giữa đêm đen. Anh lấy một cái bát sứ từ trong tủ, múc một muôi canh rồi đặt thêm chiếc thìa nhỏ vào, đưa đến trước mặt Thích Tuyền.

Hệ thống vang lên trong đầu cô:

[Sao Linh Sinh lại học nấu ăn rồi?!]

Dù nó không ngửi được mùi vị, nhưng nhìn vẻ ngoài của bát canh thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.

Bát canh tuyết yến hoa quế hạt sen sóng sánh, trong veo và thơm lừng, như một món mỹ vị từ cõi tiên.

Thích Tuyền đón lấy bát, múc một thìa, nếm thử – và ánh mắt cô lập tức sáng bừng.

Không thể tin nổi lại ngon đến như vậy!

Trước giờ cô từng ăn qua nhiều món canh hạt sen, nhưng chưa lần nào có hương vị thuần khiết và tinh tế như bát canh này. Tất cả những tạp chất dư thừa dường như đều được loại bỏ sạch, chỉ còn lại vị ngọt thanh tao, hương thơm dịu nhẹ của tuyết yến, hoa quế và hạt sen – mọi thứ đều đạt đến độ tinh diệu nhất.

Là một Thiên sư, giác quan của cô nhạy bén hơn người thường. Cô không chỉ cảm nhận được sự ngon lành, mà còn rõ ràng nhận thấy linh khí ẩn chứa bên trong.

Một bát canh thanh sạch, không tạp niệm, lại ẩn chứa linh lực – bảo sao lại khiến người ta say mê đến vậy.

Không ngờ, linh thể trời sinh như Linh Sinh lại còn có tài nấu nướng!

Thích Tuyền không nhịn được, múc thêm vài muôi rồi uống sạch, sau đó đưa lại bát cho anh.

Linh Sinh mỉm cười, nhận lấy chiếc bát trống, lại tiếp tục múc canh.

Đúng lúc ấy, Tô Dung và Tiết Hồng cũng lần theo mùi hương mà tới.

"Thơm quá..." – Tiết Hồng nhìn vào nồi canh, mắt sáng rỡ – "Tôi có thể thử một chút không?"

Linh Sinh gật đầu, không nói gì, cũng không ngăn cản.

Tiết Hồng không khách sáo, tự múc cho mình một bát lớn. Vừa nếm ngụm đầu tiên, khuôn mặt trắng bệch của cô ấy như được thắp lên sắc hồng rạng rỡ.

Cô cảm nhận rõ ràng, có một luồng lực kỳ lạ sinh ra trong cơ thể, khiến hồn phách cô trở nên ngưng tụ và vững chắc hơn hẳn.

"Bát canh này thật sự có công dụng tăng cường linh lực!" – cô hớn hở quay sang – "Quản gia Tô, anh mau thử đi!"

Tô Dung chỉ biết dở khóc dở cười.

Phòng bếp vốn là địa bàn quen thuộc của anh, nhưng từ sau khi đại sư rời biệt thự đi công tác ở thành phố Long Đàm, cứ ba bữa là Linh Sinh lại mò xuống bếp nấu nướng, còn bật cả video hướng dẫn dạy nấu ăn.

Ban đầu anh cứ nghĩ Linh Sinh chỉ nhất thời hứng thú, nào ngờ anh thật sự mày mò thành công.

Là người yêu ẩm thực và cũng giỏi nấu ăn, Tô Dung lập tức múc một bát để thử. Ngụm đầu tiên vừa vào miệng, vị ngọt thanh lan khắp khoang miệng, đánh thức mọi giác quan. Một cảm giác ấm áp, dễ chịu tràn khắp cơ thể, anh kinh ngạc phát hiện – quỷ lực trong người mình vừa được nâng lên!

Không chỉ đơn thuần là một bát canh hạt sen ngon miệng!

Tô Dung ngơ ngác nhìn Linh Sinh. Nói thật, đến bây giờ anh vẫn không rõ rốt cuộc Linh Sinh là ai.

Lần trước biệt thự bị tấn công, chính Linh Sinh đã bảo vệ trận pháp, chống lại kẻ địch xâm nhập. Điều đó đủ chứng minh anh cũng thuộc huyền môn.

Nhưng từ đầu đến giờ, đại sư chưa từng đề cập đến cấp bậc Thiên sư của Linh Sinh. Rốt cuộc anh là ai? Có phải là Thiên sư hay không?

Trong khi mọi người vẫn còn chìm trong cảm giác ngỡ ngàng, Thích Tuyền đã ăn xong bát canh thứ hai, thầm cảm thán trong lòng – không ngờ chỉ thuận tay cứu giúp một người, mà lại vớ được một trợ thủ đắc lực đến vậy.

Linh thể trời sinh, quả nhiên thần kỳ vượt xa lẽ thường.

Thích Tuyền hỏi: "Làm món này có tốn nhiều linh lực không?"

Linh Sinh lắc đầu.

Cô dặn dò hai quỷ hồn còn lại: "Sau này nếu có người ngoài ở đây, đừng làm món này nữa. Chuyện này, chỉ có bốn người chúng ta biết thôi."

Tô Dung và Tiết Hồng tất nhiên đồng ý ngay. Bảo vật thế này, nếu để các Thiên sư hay quỷ quái bên ngoài biết được, biệt thự Lâm Hồ chắc chắn sẽ không còn được yên ổn.

Mộng Vân Thường

Hệ thống cũng vội chen vào: [Còn cả tôi nữa, tôi cũng biết!]

Thích Tuyền nghiêm túc đáp: [Phải, cậu cũng phải giữ bí mật.]

Hệ thống: [...]

Nó chỉ buột miệng trêu đùa thôi mà, không ngờ đại lão lại nghiêm túc như vậy…

Một nồi canh hạt sen nhanh chóng bị Thích Tuyền và hai quỷ thị ăn sạch. Linh Sinh không ăn, chỉ yên lặng ngồi một bên khắc ngọc bội. Hình như anh rất thích việc này. Ngày nào cũng làm vài miếng, rót linh lực vào trong rồi đưa cho Thích Tuyền cất giữ.

Thích Tuyền nhận ra rằng, Linh Sinh ngày càng thành thạo trong việc điều khiển linh lực. Cũng là ngọc bội đó, nhưng về sau linh khí tích tụ bên trong lại càng dày đặc, rõ ràng đã được nén lại một cách tinh tế.

Sau khi uống canh, tinh thần sảng khoái, linh khí trong người vận hành trơn tru hơn rất nhiều. Một người hai quỷ lập tức quay về phòng, tranh thủ lúc linh lực còn đang phát huy tác dụng, nghiêm túc tu luyện.

Hoàng hôn dần buông xuống.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 235



Thích Tuyền thở ra một luồng trọc khí, chậm rãi mở mắt, trong đáy mắt ánh lên một tia sáng vàng nhạt. Cảnh giới dường như đã có chút d.a.o động.

Cô vui vẻ đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, ngắm nhìn mặt trời đang từ từ lặn sau đường chân trời, ánh hoàng hôn dần biến mất.

Đến giờ cơm tối rồi.

Tô Dung đã dọn lên một bữa tối thịnh soạn. Buổi chiều lúc tu luyện, anh ấy đột phá lên cấp 3, tâm trạng rất phấn khích, tay nghề nấu nướng cũng theo đó mà tiến bộ rõ rệt. Hai quỷ đều ăn rất ngon miệng.

Tiết Hồng vừa xoa bụng vừa cảm thán: "Trước kia tôi sống kiểu gì vậy nhỉ?"

Mộng Vân Thường

Bây giờ cô ấy mới thật sự thấy hạnh phúc.

Thích Tuyền khẽ mỉm cười, cô rất thích nhìn thấy hai quỷ thị của mình sống vui vẻ như vậy.

Tô Dung cười nói: "Đại sư, phong thủy nhà chúng ta tốt, linh khí dồi dào, tôi đang nghĩ có nên trồng thêm vài loại cây ăn quả không. Biết đâu trái cây trồng được còn ngon hơn cả ngoài chợ."

Thích Tuyền không cần suy nghĩ nhiều, gật đầu: "Cứ làm theo ý anh đi."

Cô dừng lại một chút rồi nhắc thêm: "Nhưng mà bây giờ bên ngoài rất loạn, ba người đừng ra ngoài, tìm người khác làm giúp."

Tiết Hồng thắc mắc: "Sao lại loạn ạ?"

Thích Tuyền đáp: "Chính phủ đang chấn chỉnh giới Thiên sư. Rất nhiều người vi phạm pháp luật đã bị đưa vào danh sách đen, có lẽ thời gian tới sẽ khá hỗn loạn."

Chính phủ mà đã ra tay thì sẽ không nhẹ nhàng. Trước đây nhẫn nhịn chẳng qua là để âm thầm thu thập chứng cứ, tích lũy lực lượng, chờ thời cơ chín muồi để đánh nhanh, đánh mạnh.

Những Thiên sư từng giúp người làm việc xấu, giờ hoặc đã bị bắt, hoặc đang bỏ trốn, hoặc tìm đường thoát thân.

Cô đoán không sai.

Cục Điều tra thành phố Long Giang hiện đang rơi vào tình trạng thiếu nhân lực trầm trọng.

Người phụ trách là Mạnh Vân Tranh, sắp rụng hết tóc vì áp lực.

"Cục trưởng, Nghiêm Ngọ vẫn chưa chịu khai!"

"Cục trưởng, đã bắt được Lỗ Thân, nhưng hắn nói là cháu ruột của Lỗ trưởng lão phái Quy Nguyên, chúng ta không có quyền xử lý."

"Cục trưởng, nhà họ Nghiêm ở Long Kinh vừa gọi điện, nói sẽ tự xử lý nếu Nghiêm Ngọ có lỗi."

"Cục trưởng, bên Đông Thành lại có Thiên sư vi phạm."

"Cục trưởng, chúng ta thật sự không còn đủ người nữa!"

"Cục trưởng…"

Mạnh Vân Tranh mệt mỏi day trán, hỏi: "Cấp trên nói sẽ điều người từ nơi khác đến, người đâu rồi?"

"Vẫn chưa tới ạ…"

Đúng lúc đó, một điều tra viên trẻ chạy vào, vẻ mặt mừng rỡ: "Cục trưởng, có người mới rồi!"

"Tốt quá!" Mạnh Vân Tranh lập tức hạ lệnh: "Thiếu người thì mau để họ đến nhận việc!"

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Ông thuận tay bắt máy, mới nghe vài câu, sắc mặt đã trở nên nghiêm trọng.

"Rõ, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Sau khi cúp máy, ông khẽ thở dài.

"Cục trưởng, có chuyện gì vậy ạ?"

Mạnh Vân Tranh nghiêm túc nói: "Mọi người có biết khu đất ở ngoại ô Bắc Giao không?"

"Biết ạ," một điều tra viên đáp, "trước đây chúng tôi đã theo dõi rồi, nồng độ âm khí rất cao, d.a.o động mạnh, dữ liệu cho thấy thứ ở đó ít nhất phải cấp 6. Hiện tại chúng ta không xử lý nổi."

Thành phố phát triển, đất đai ngày càng khan hiếm, vậy mà khu đất đó vẫn chưa được sử dụng. Đây luôn là điều đáng tiếc đối với thành phố Long Giang.

Mạnh Vân Tranh gật đầu, nói với giọng nghiêm túc:

"Hiện tại nhà họ Tống gặp phải vấn đề nghiêm trọng. Cấp trên cho rằng tình hình ở ngoại ô Bắc Giao không thể trì hoãn thêm được nữa."

Điều tra viên có vẻ khó hiểu:

"Tại sao lại không thể trì hoãn thêm được? Cái này đã kéo dài nhiều năm rồi, có sao đâu nếu đợi thêm một thời gian nữa?"

Mạnh Vân Tranh nhíu mày, tiếp tục giải thích:

"Vì có người trong huyền môn muốn thực hiện một giao dịch. Họ đề nghị giúp chúng ta giải quyết vấn đề ác quỷ ở ngoại ô Bắc Giao, nhưng đổi lại, chúng ta phải thả một người." Anh thở dài, nhìn thẳng vào điều tra viên: "Tuy nhiên, chính phủ không muốn chúng ta bị kẻ khác khống chế. Họ yêu cầu chúng ta phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt."

Điều tra viên tức giận nói:

"Nhưng bọn họ là Thiên sư! Trách nhiệm của họ là trừ yêu diệt quỷ, bảo vệ bình yên cho người dân. Sao lại còn có chuyện yêu cầu này yêu cầu kia nữa..."

Anh ta không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả sự bất bình trong lòng.

Mạnh Vân Tranh gật đầu, giọng kiên định:

"Được rồi, cứ làm theo chỉ thị đi."

Điều tra viên vẫn không phục, nói tiếp:

"Nhưng đó là Hồng quỷ cấp 6 đấy! Cấp bậc cao nhất trong Cục Điều tra bọn chúng ta chỉ mới cấp 4, ngay cả vạt áo của Hồng quỷ cũng chưa chắc đụng tới được."

Mạnh Vân Tranh vỗ nhẹ lên bàn, ánh mắt sắc bén:

"Chuyện này để tôi giải quyết. Mọi người nhanh chóng dẫn thành viên mới đi làm quen công việc đi."

"Vâng!" – mọi người đáp lại, rồi tiếp tục công việc của mình.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 236



Mười giờ tối, độc giả của "Nhật Ký Hào Môn" vừa thấy chương mới cập nhật, liền phấn khích, click vào đọc ngay.

[Kiến thức thay đổi vận mệnh, quả nhiên không sai.

Tôi đã cố gắng học hỏi, kiến thức đã giúp tôi thay đổi cuộc sống.

Giờ đây, tôi không còn phải lo lắng về cơm áo gạo tiền nữa, tôi sống an nhàn và muốn làm gì đó để trả ơn xã hội.

Khi tôi còn nhỏ, tôi lớn lên ở cô nhi viện, nơi đã che chở tôi, cho tôi cơ hội học hành, và cho tôi một cuộc sống mới.

Tôi luôn mong muốn được báo đáp ân tình đó.

Giờ tôi đã kiếm được tiền, tôi muốn quyên góp một phần, giúp đỡ những đứa trẻ vô gia cư khác, để chúng có một tương lai tươi sáng hơn.

Sau khi hỏi thăm người quen, tôi tìm đến một người phụ nữ rất nhiệt tình với công tác từ thiện để xin lời khuyên.

Gọi cô ấy là cô A.

Sau khi hẹn trước, tôi đến nhà cô ấy.

Người mở cửa là chồng cô A, anh ta trông rất nho nhã, lịch sự, đeo kính gọng vàng, và cười mỉm với tôi.

Kể từ khi học được kiến thức huyền môn, tôi đã hình thành thói quen xem tướng mạo người khác, và tôi không khỏi giật mình khi nhìn thấy chồng cô A.

Tôi nghe nói, từ khi yêu cho đến khi kết hôn, hai người luôn ân ái mặn nồng. Nhưng tướng mạo của người đàn ông này lại cho thấy, anh ta đã từng trải qua một mối tình sâu đậm.

Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?

Trong lòng tôi dâng lên một tia nghi ngờ, và tôi bước vào nhà.

Chồng cô A rất hiếu khách, tự tay pha trà mời tôi, rồi ngồi trò chuyện.

Tôi không thể kiềm chế sự nghi ngờ và hỏi:

"Cô A đâu rồi ạ?"

Anh ta đáp:

"Cô ấy đang trong phòng, để tôi vào gọi cô ấy."

Lúc ấy, tôi càng cảm thấy nghi hoặc. Tôi đã liên lạc với cô A, tại sao cô ấy lại trốn tránh không muốn gặp tôi?

Một lúc sau, cô A bước ra từ phòng, nở một nụ cười gượng gạo với tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh sống lưng, đầu óc như bị đập mạnh, kinh ngạc đến mức trống rỗng.

Người phụ nữ này không phải là cô A!

Rõ ràng là một con quỷ dữ đang chiếm giữ thân xác của cô ấy!

Bản năng khiến tôi nhanh chóng tung ra một lá bùa.

Lá bùa lập tức kéo con quỷ dữ ra khỏi cơ thể cô A, khiến cô ấy ngã quỵ trên ghế sofa bất tỉnh.

Ngay khi tôi chuẩn bị thu phục con quỷ, thì chồng cô A đã gọi báo cảnh sát, muốn tố cáo tôi hành hung vợ anh ta.

Hừ, gã đàn ông ngu ngốc.

Tôi bước vào phòng ngủ của họ, đứng trước một bức ảnh treo trên tường.

Bức ảnh là một bức ảnh cưới của cô A, được treo đối diện giường ngủ.

Tôi nhận ra rằng hồn phách của cô ấy bị nhốt trong bức ảnh này, phải chứng kiến cảnh chồng mình và người phụ nữ khác ân ái trên giường của mình.

Nỗi đau khổ, tuyệt vọng mà cô ấy phải chịu, không ai có thể hiểu được.

Tôi vận dụng kiến thức huyền môn đã học, phá vỡ phong ấn trong ảnh, giải thoát cô ấy.

Cô A vừa mở mắt, lập tức cho chồng mình mấy chục cái bạt tai!

Hóa ra, tất cả chỉ là âm mưu của người chồng!

Anh ta xuất thân bình thường, nhờ sự giúp đỡ của vợ mà có được thành công như ngày hôm nay. Nhưng vợ anh quá mạnh mẽ, anh ta không chịu được.

Một lần tình cờ, anh ta gặp một vị đại sư, cầu xin vị đại sư giúp anh ta đối phó với vợ.

Mộng Vân Thường

Anh ta muốn linh hồn của người con gái mình yêu, đã khuất, nhập vào cơ thể người phụ nữ xinh đẹp kia, để anh ta có thể hưởng trọn vẹn hạnh phúc của cả hai người phụ nữ.

Tuy nhiên, điều mà anh ta không thể ngờ đến là người con gái mà anh ta yêu thương đã sớm luân hồi chuyển kiếp. Thiên sư tìm cho anh ta một nữ quỷ, hoàn toàn không phải là người con gái mà anh ta yêu.

Thật sự, tôi cảm thấy rất ghê tởm.

Còn một điều mà tôi không thể hiểu nổi là, tại sao lại có những Thiên sư có thể làm tay sai cho kẻ xấu, thay vì giúp đỡ những người vô tội?

Trên đường về nhà, tâm trạng tôi vô cùng u uất. Tôi không thể không suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Đột nhiên, có khách đến thăm tôi. Khi họ đến, tôi cảm nhận được một luồng khí đen nhàn nhạt tỏa ra từ họ, nhưng kỳ lạ thay, chính họ lại mang theo một vận may phi thường, khiến cho luồng khí đen này không thể gây hại cho họ.

Đi cùng với họ là một người quen của tôi – mẹ của khách hàng số 1, người từng bị dính Đào Hoa Ấn. Họ lịch sự hỏi tôi có thể giúp họ cứu người hay không.

Tôi do dự.

Không phải là tôi không muốn cứu, mà là tôi không thể cứu được. Hắc khí ở khu ngoại ô Bắc Giao không phải thứ dễ dàng giải quyết. Để giải quyết nó, phải "cởi chuông thì tìm người buộc chuông."

Tôi chỉ có thể cho họ một con đường: "Tán gia bại sản."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 237



Tôi không biết họ có hiểu hay không, nhưng họ vẫn mơ hồ rời đi. Mẹ của khách hàng số 1 có vẻ khá khó xử, vì bà là người đã giới thiệu họ đến đây, nhưng giờ bà lại không thể mang về một giải pháp hoàn hảo.

Nhưng có mấy việc trong đời mà hoàn hảo được chứ?

Ngay khi bà ấy quay bước, chuẩn bị ra về, tôi bỗng dưng gọi bà lại.

Bà quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Lúc đó, vài luồng hắc khí nhàn nhạt lại bắt đầu lượn lờ quanh ấn đường của bà.

Kết thúc chương.

[Nhìn Thấy Tôi Xin Hãy Nhắc Tôi Soạn Bài: Trời ơi! Tra nam còn muốn ngồi mát ăn bát vàng! Phỉ nhổ! Lúc cô A bị nhốt trong tấm ảnh chắc hẳn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu rồi, may mà đại sư đã cứu cô ấy! Người cuối bài có hắc khí bám theo thì mau đi tìm đại sư cứu mạng đi!]

[Hôm Nay Đại Cát: Khách hàng số 1 của Đào Hoa Ấn... Cái quái gì vậy???]

[Hôm Nay Đại Lợi: v**t v* người anh em ở trên.]

[Đại Cát Đại Lợi: Anh bạn, cố lên!]

[Ba Tháng Giảm Hai Mươi Cân: Tuyệt vời, rải hoa chúc mừng.]

[Cặn Bã Cút Cho Tôi: Tên đàn ông này là loại cặn bã chó má gì vậy! Thật ghê tởm, lúc Nữ Oa vá trời quên vá đầu óc cho anh ta đúng không? Cút đi cho bà!]

[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức: Than ôi, cuộc sống vốn dĩ là vậy, vì thăng quan tiến chức mà hại c.h.ế.t vợ, việc mất người cùng chăn gối có thể sánh bằng thăng quan tiến chức sao? Chỉ vì trong mắt một số gã đàn ông tồi, đây là chuyện cực kỳ may mắn!]

[Mã Lan Nở Hoa 31: Người mẹ mau đi tìm đại sư đi!]

[Càn Khôn Đại Na Di: Trời ơi, đợi chương mới!]

Thành phố Long Đàm, nhà họ Trịnh.

Sau khi trải qua chuyện bị quỷ đoạt xá, Trịnh Huệ và Trịnh Quang Minh đã trở về quê nhà. Dưới sự an ủi của người thân, nỗi tuyệt vọng và lạnh lẽo trong lòng cô ấy dần tan biến.

Cô ấy vừa đọc xong chương mới nhất của Nhật Ký Hào Môn, trong lòng tràn đầy sự biết ơn đối với Thích Tuyền, không chút chần chừ, ném đi một nghìn thủy lôi.

Mộng Vân Thường

"Anh, có phải anh nói với đại sư về việc em làm từ thiện không?" Trịnh Huệ cầm điện thoại hỏi.

Trịnh Quang Minh lắc đầu: "Không phải."

"Vậy sao cô ấy biết?" Trịnh Huệ chỉ vào nội dung trong truyện, "Chắc chắn là đang nói về em rồi."

Trịnh Quang Minh gãi đầu, suy đoán: "Dù sao đại sư cũng là đại sư, biết cũng là chuyện bình thường."

"Vâng." Trịnh Huệ bị anh ấy thuyết phục, rồi lại mừng rỡ nói: "Anh nói xem, đại sư có cố ý nhắc đến chuyện muốn tìm em tư vấn trong tiểu thuyết này không? Có phải cô ấy đang ám chỉ điều gì đó không? Có phải cô ấy muốn nhờ em giúp quản lý quỹ từ thiện không?!"

"... Cũng có khả năng đó."

Trịnh Huệ vui mừng nói: "Vậy thì ngày mai em sẽ quay lại thành phố Long Giang, đến biệt thự Lâm Hồ để hỏi thử xem."

Biệt thự Lâm Hồ.

Hệ thống cũng tò mò hỏi: [Đại lão, sao cô biết Trịnh Huệ làm từ thiện?]

Thích Tuyền đáp: [Từng thấy trên trang bìa của một tờ tạp chí.]

[Vậy à.] Hệ thống lại hỏi: [Vậy người mẹ của khách hàng số 1 mà cô nhắc đến ở cuối truyện là Trương phu nhân sao?]

Thích Tuyền trả lời: [Ừm.]

[... Bà ấy bị sao vậy?]

Thích Tuyền giải thích: [Không phải bà ấy, mà là người có quan hệ với bà ấy.]

Nhà họ Trương.

Trương Thành Ngôn cầm điện thoại, gõ cửa phòng ngủ chính của mẹ.

"Mẹ, mẹ ngủ chưa? Mẹ đã xem chương mới của đại sư chưa?"

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Trương phu nhân mặt mày nghiêm trọng nói: "Mẹ con bây giờ đang trốn trong chăn không dám nhúc nhích."

Trương Thành Ngôn: "..."

Anh bước vào, nhìn thấy chăn đang rung lên, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Lời của đại sư luôn rất cẩn thận. Cô ấy đã nói là nhàn nhạt, chắc chắn không nghiêm trọng đâu. Mẹ đừng tự dọa mình nữa, sáng mai chúng ta sẽ đến biệt thự Lâm Hồ cầu xin đại sư giúp đỡ."

"Mọi người tránh xa tôi ra một chút!" Bà thò đầu ra, hít một hơi không khí trong lành rồi lại rụt cổ vào, "Đừng để bị dính hắc khí của tôi."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 238



"Từ sau khi con bị dính Đào Hoa Ấn, mẹ vẫn luôn làm từ thiện, tích đức cho nhà mình, sao lại xảy ra chuyện nữa chứ? Mẹ không hiểu nổi!" Trương phu nhân thở dài, vẻ mặt rầu rĩ.

Trương Thành Ngôn đảo mắt, chọc ghẹo: "Mẹ, có phải là do mẹ tiếp xúc với dì Tống lâu quá nên bị dính một chút xui xẻo từ bả không?"

"Chắc là không phải." Trương phu nhân lắc đầu, giọng chán nản: "Nếu là vậy, đại sư đã không chỉ đích danh mẹ như vậy."

"Ừ cũng đúng." Trương Thành Ngôn gật đầu.

Hai mẹ con nhà họ Trương đưa mắt nhìn nhau, không biết nên an ủi thế nào cho phải. Không khí trong phòng rơi vào im lặng thì đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên. Trong chăn vẫn không có động tĩnh.

Trương Thành Ngôn nhắc: "Mẹ, điện thoại của mẹ kìa. Là cậu gọi."

Một bàn tay nhanh chóng thò ra từ trong chăn, cầm lấy điện thoại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi lên tiếng: "A Kỳ, có chuyện gì vậy?"

Trương phu nhân họ Ngụy, tên đầy đủ là Ngụy Tố Hà, có một người em trai tên Ngụy Kỳ. Đầu dây bên kia, giọng Ngụy Kỳ nghe rõ sự nghẹn ngào: "Chị, nếu chị rảnh thì đến Long Lâm một chuyến đi. Tiểu Khiêm… thằng bé hình như không ổn rồi."

Ngụy Tố Hà lập tức bật dậy khỏi chăn, ngồi thẳng người, mặt đầy lo lắng: "Tiểu Khiêm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói rõ cho chị nghe đi!"

"Không biết nữa." Ngụy Kỳ nghẹn giọng, gần như bật khóc: "Thằng bé đang học thể dục thì đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Đưa đến bệnh viện cũng không tìm ra nguyên nhân. Nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại."

Ngụy Tố Hà tái mặt: "Chắc chắn là bị trúng tà rồi!"

Mộng Vân Thường

Ngụy Kỳ: "..."

Anh có chút mất kiên nhẫn: "Chị à, đã đến nước này mà chị còn đùa được sao?"

"A Kỳ!" Ngụy Tố Hà nghiêm túc: "Chị không đùa. Em tin chị đi, mau tìm một vị đại sư đến xem cho thằng bé."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi cúp máy.

Ngụy Tố Hà nhìn điện thoại, ngẩn người ra vài giây, rồi đột nhiên hiểu ra: "Tôi biết rồi! Không phải tôi gặp chuyện, mà là Tiểu Khiêm gặp chuyện! Không được, ngày mai tôi phải đến thành phố Long Lâm một chuyến. Lão Trương, ông giúp tôi thu dọn đồ đạc."

"Mẹ, con đi cùng mẹ." Trương Thành Ngôn vừa nói, vừa không quên ủng hộ một tấm địa lôi trong trò "Nhật Ký Hào Môn".

"Được." Ngụy Tố Hà lập tức đồng ý.

Trong nhóm chat Hội bảo vệ đại sư.

[Đỗ Gia Danh: @Trương Thành Ngôn, nhớ tìm đại sư nhé.]

[Dương Túc: @Trương Thành Ngôn, nhớ tìm đại sư nhé.]

[Tiền Côn: @Trương Thành Ngôn, nhớ tìm đại sư nhé.]

[Trương Thành Ngôn: Không phải mẹ tôi, là em họ tôi. Ngày mai tôi phải đến thành phố Long Lâm một chuyến.]

[Tô Dung: Trong nhà muốn trồng thêm vài cây ăn quả, không biết mọi người có đường nào mua được không?]

[Đỗ Gia Danh: Quản gia Tô! Đại sư thích ăn loại cây ăn quả gì? Tôi đều có thể mua được. Còn có thể dẫn người đến tận nơi trồng luôn!]

[Dương Túc: Ngày mai! Ngày mai tôi sẽ đưa đến tận nơi!]

[Tiền Côn: Tôi nữa! Tôi muốn tự mình trồng cây cho đại sư, sau này đại sư ăn quả sẽ nhớ đến tôi!]

[Trương Thành Ngôn: …]

Anh cũng muốn đi lắm chứ bộ!

Sáng sớm hôm sau, khi Thích Tuyền vừa ăn sáng xong, bên ngoài biệt thự đã có ba nhóm người chờ sẵn. Bên ngoài, xe tải đậu kín, trên xe chất đầy đủ loại cây ăn quả.

Đỗ Gia Danh nhanh chóng bước tới: "Đại sư, bọn họ đều là thợ trồng cây chuyên nghiệp. Chúng tôi sẽ hoàn thành nhanh chóng, không làm ảnh hưởng đến thời gian của ngài đâu!"

Dương Túc nhiệt tình nói theo: "Đại sư, tôi đã đặc biệt chọn những loại cây ăn quả mà ngài thích. Cứ để chuyện này cho tôi lo!"

Tiền Côn cũng không chịu thua: "Đại sư, đảm bảo năm sau ngài có thể ăn trái cây từ chính tay tôi trồng!"

Thích Tuyền nhìn cảnh tượng rầm rộ trước mắt, hơi sững người.

Chuyện này... có hơi bất ngờ rồi đấy.

Cô không nói gì, chỉ giao tất cả cho quản gia Tô xử lý, sau đó lặng lẽ quay trở về phòng tiếp tục tu luyện.

Trong khi đó, Mạnh Vân Tranh đến biệt thự Lâm Hồ, vừa dừng xe đã nhìn thấy hàng dài xe tải, liền giật mình. Ai mà lại rầm rộ đến mức này?

Thầm nghĩ, ông cẩn thận lách qua mấy chiếc xe, dừng xe trước cổng biệt thự.

Hóa ra là vị Thích tổng cố vấn kia muốn trồng cây à?

Ông vừa định bấm chuông thì chợt thấy một người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú đi tới, ôn hòa chỉ huy người ra người vào.

Ánh mắt Mạnh Vân Tranh nheo lại, mí mắt giật nhẹ.

Ông là thiên sư cấp 4, có thể nhìn rõ người đàn ông kia không phải người sống mà là quỷ — hơn nữa còn là quỷ thị.

Xem ra thông tin điều tra là đúng. Vị Thích tổng cố vấn có tính cách khá lập dị này quả nhiên đang nuôi quỷ thị bên người.

Nhưng Tổng Cục Điều tra cũng đã đánh giá kỹ — Thích Tuyền làm việc rất có nguyên tắc, chưa từng cấu kết với tà tu. Thêm vào đó, tu vi cô ấy cực kỳ cao, nhiều khả năng tinh thông cả đạo phù chú lẫn trận pháp, là một thiên sư có thiên phú hiếm có.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 239



Tuy nhiên, cô không thích bị ràng buộc, không chịu sự kiểm soát quá mức, nên thái độ của cấp trên phần nhiều vẫn là giữ mối quan hệ tốt và lôi kéo. Nếu nói chiêu mộ thì đúng là có phần tự cao.

May mắn là Thích Tuyền đã đồng ý làm cố vấn cho Tống cục. Nếu lần này có thể mời cô ra tay, khả năng giải quyết được con lệ quỷ ở ngoại ô Bắc Giao sẽ tăng lên rất nhiều.

Ông ấy lễ phép cất tiếng: "Anh Tô, xin chào. Tôi là Mạnh Vân Tranh, phụ trách Cục Điều tra thành phố Long Giang. Hôm nay mạo muội đến đây, là muốn nhờ Thích đại sư giúp đỡ một việc."

Tô Dung xoay người lại, đứng sau trận pháp, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông: "Xin hãy xuất trình giấy tờ."

Mạnh Vân Tranh lập tức lấy ra giấy chứng nhận. Giấy tờ của Cục Điều tra đều được liên kết trực tiếp với khí tức của người sở hữu, không thể bị làm giả.

Tô Dung gật đầu xác nhận, nhẹ giọng nói: "Mời vào."

Được sự cho phép, Mạnh Vân Tranh bước qua trận pháp, theo Tô Dung đi vào phòng khách.

"Xin chờ một lát." Tô Dung nói xong liền rời đi, đi báo lại với Thích Tuyền.

Trong lúc chờ đợi một mình, Mạnh Vân Tranh ngồi xuống ghế, rõ ràng cảm nhận được linh khí trong biệt thự rất dồi dào, khiến toàn thân thư thái dễ chịu. Ông âm thầm kinh ngạc — chẳng lẽ vị tiền bối này còn bố trí cả trận tụ linh trong nhà?

Không lâu sau, một bóng người cao ráo xuất hiện ở cửa. Người đó mặc váy dài màu đen, bên ngoài khoác áo len dệt kim màu be. Vạt váy rũ xuống tận mắt cá chân, để lộ cổ chân trắng nõn mảnh mai. Dưới chân là đôi dép lê — ăn mặc đơn giản, thoải mái mà vẫn mang khí chất khó lẫn.

Mạnh Vân Tranh lập tức đứng dậy, cúi đầu chào: "Thích tiền bối, vãn bối là Mạnh Vân Tranh, phụ trách Cục Điều tra thành phố Long Giang. Hôm nay mạo muội tới đây là có một việc muốn nhờ tiền bối giúp đỡ."

Thái độ của ông vô cùng khiêm tốn, không hề có chút nào là quan cách.

Thích Tuyền ngồi xuống, ánh mắt điềm tĩnh: "Ý ông nói là Hồng quỷ ở ngoại ô Bắc Giao?"

"Đúng vậy." Mạnh Vân Tranh gật đầu, vẻ mặt mang theo sự mong đợi. "Nói ra thật xấu hổ, tôi đường đường là Cục trưởng mà chỉ mới là Thiên sư cấp 4. Các điều tra viên trong cục đều còn non tay, mà trong thành phố Long Giang này, ngoài cô ra, e rằng không ai đủ khả năng chế ngự con Hồng quỷ kia."

Thích Tuyền hỏi: "Các ông định xử lý nó thế nào?"

"Đương nhiên là hàng phục nó, thanh tẩy tà khí ở ngoại ô Bắc Giao."

Nghe vậy, ánh mắt Thích Tuyền khẽ liếc ông một cái. Không mang theo uy h.i.ế.p rõ ràng, nhưng khí thế kia lại khiến người ta vô thức căng thẳng.

Mạnh Vân Tranh hơi cứng người, dè dặt hỏi: "Tiền bối, có điều gì không ổn sao?"

"Ông đã đọc kỹ tài liệu liên quan đến Bắc Giao chưa?" Thích Tuyền hỏi lại.

"Đã xem qua." Ông gật đầu.

"Hồng quỷ cấp 6 có chấp niệm rất sâu. Nếu có thể hóa giải chấp niệm đó thì xác suất thành công sẽ cao hơn. Còn nếu cưỡng ép hàng phục, hậu quả sẽ rất khó lường."

Mạnh Vân Tranh như hiểu ra: "Ý cô là việc cô để nhà họ Tống phân phát hết tài sản là đang cố hóa giải chấp niệm của nó?"

"Nhà họ Tống chỉ là một mắt xích trong đó, không thể hoàn toàn hóa giải được." Thích Tuyền đáp. "Muốn thật sự chấm dứt mọi chuyện, phải tìm ra căn nguyên. Chỉ có vậy, ngoại ô Bắc Giao mới có cơ hội nhìn thấy ánh sáng."

Mạnh Vân Tranh chắp tay: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, tôi sẽ về điều tra kỹ hơn."

Mộng Vân Thường

Sự kiện xảy ra nhiều năm trước vốn đã mơ hồ, tài liệu cũng rời rạc thiếu sót. Cục Điều tra cũng không rõ Hồng quỷ đã hình thành thế nào. Nhưng một khi Thích Tuyền đã mở lời, ông chỉ có thể đi theo hướng đó mà điều tra.

Mạnh Vân Tranh cáo từ rời đi.

Sau khi ông đi, hệ thống lên tiếng hỏi Thích Tuyền: [Đại lão, cô biết chuyện gì đã xảy ra năm đó sao?]

[Không biết.] Thích Tuyền đáp rất thản nhiên.

[Hả?] Hệ thống ngẩn người.

[Trên đường đến Linh Hư Quan, tôi có liếc qua một cái. Tà khí ở đó đúng là rất nặng, nhưng có một điều tôi chưa nói.]

[Điều gì?] Hệ thống vội hỏi.

Thích Tuyền cười nhạt: [Trong tà khí ấy, có ánh vàng.]

[… Hả? Ý cô là gì?] Hệ thống hoàn toàn không hiểu. Mỗi khi nó nghĩ mình đã hiểu thêm được chút gì đó về giới huyền học, Thích Tuyền lại đập tan ảo tưởng đó một cách không thương tiếc.

[Ý là, con quỷ kia... có công đức.]

[…]

Hệ thống ngớ người: [Nhưng chẳng phải nó là Hồng quỷ sao?]

[Tiết Hồng cũng là Hồng quỷ.]

[Đúng là vậy...]

[Thế nhưng nó khiến Tống Lâm liên tục gặp tai nạn, chẳng phải là đang hại người à?]

[Có người nhảy disco trên mộ người ta, cậu không cho người ta đánh lại một cái à?]

[…]

Hệ thống nghẹn lời: [... Được rồi.]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back