Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 14: Không biết xấu hổ.


Việc Thích Nguyên Hàm chủ động đề nghị ngủ chung cũng ảo quá rồi, Diệp Thanh Hà cứ dò xét nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, lúc Thích Nguyên Hàm tắm xong từ phòng tắm đi ra, Diệp Thanh Hà vẫn nhìn chằm chằm vào cô.Thích Nguyên Hàm bị nhìn như vậy rất khó chịu, lấy máy sấy tóc, nghiêng người nói: "Nếu cô không muốn ngủ ở đây thì có thể ra sofa."

"Không phải."

Diệp Thanh Hà nhận lấy khăn tắm từ tay cô, nói: "Chu Vĩ Xuyên điên rồi hả, tự nhiên lấy thuốc của chị, anh ta không biết thuốc rất quan trọng với chị sao?"

Họ nói chuyện rất ít khi nhắc đến Chu Vĩ Xuyên, hiện tại Thích Nguyên Hàm lại rất hiếu kỳ, Diệp Thanh Hà không phải rất có đạo đức nghề nghiệp sao, thế mà lại vì cô mà mắng Chu Vĩ Xuyên, cô nói: "Chính vì biết nên mới lấy đi."

Diệp Thanh Hà tức giận nói: "Không cần biết ham muốn tình dục tăng cao như thế nào, cũng không thể động đến thuốc của chị được, nghiêm trọng mà nói, anh ta như thế là muốn lấy mạng chị."

Nàng tự khen bản thân, "So ra thì, em chắc chắn sẽ không làm như vậy."

Thích Nguyên Hàm nhướng mày, hỏi: "Cô cũng ham muốn tình dục tăng cao?"

Diệp Thanh Hà không ngờ Thích Nguyên Hàm lại nắm bắt cụm từ này, nói: "Em ham muốn tăng cao hay không chị còn không biết hả?"

Lại bắt đầu thả thính rồi, Thích Nguyên Hàm không trả lời, Diệp Thanh Hà tự cười một mình, cũng không hỏi tiếp, cầm lấy khăn vào phòng tắm.Giường trong phòng ngủ rất rộng, mỗi người nằm một bên sẽ không đụng vào nhau.Kỳ thật, Thích Nguyên Hàm biết Diệp Thanh Hà là một người không đứng đắn, nhưng so với chuyện có đứng đắn hay không, cô còn quan tâm đến chuyện đi lặn ngày mai hơn, không có gì quan trọng bằng việc cô lấy được hòn đảo này.Đợi đến khi Diệp Thanh Hà nằm xuống, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Nói đi, cô có cách gì giúp tôi nhanh chìm vào giấc ngủ?"

"Hửm?"

Ánh mắt của Diệp Thanh Hà mê man.Thích Nguyên Hàm nói: "Không phải cô có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của tôi sao?"

Diệp Thanh Hà khựng người, sau đó nàng cười lên, nói: "Chị biết đấy, cách ngủ được nhanh nhất, chính là phải để cho cơ thể hưng phấn, hưng phấn đến mệt mỏi, là có thể ngủ được rồi."

Đến đây thì Thích Nguyên Hàm hiểu ra rồi, cái gì mà chữa khỏi chứng mất ngủ, là Diệp Thanh Hà đang trêu ghẹo cô, Diệp Thanh Hà chỉ nói chơi thôi, còn cô thì lại tưởng thật.Thích Nguyên Hàm có chút bực tức, muốn ngồi dậy, Diệp Thanh Hà nhanh chóng đè cánh tay cô lại, "Chị vội cái gì chứ."

Sau đó nàng càng lúc càng lại gần, Thích Nguyên Hàm cho rằng nàng có khả năng muốn hôn mình, vội quay đầu, Diệp Thanh Hà lại ở bên tai cô ngân nga hai tiếng.Là một giai điệu nhịp nhàng.Diệp Thanh Hà đang hát, Thích Nguyên Hàm không biết là ngôn ngữ nước nào, nàng tiếp tục ngân nga, dịu dàng, ấm áp, giống như khúc ca ru ngủ.Đối với một người mắc chứng mất ngủ, ban đêm rất thống khổ, nhất là khi nghe thấy âm thanh mình sợ hãi nhất, Thích Nguyên Hàm đã chuẩn bị sẵn tâm lý đêm nay mất ngủ, ngày mai liều mạng đi lặn, không ngờ Diệp Thanh Hà lại thật sự có thể ru ngủ mình.Bài hát này giống như câu chuyện đồng thoại nghìn lẻ một đêm, có ma lực vô biên, khiến cho cô trông chờ vào ngày mai, khiến cho cô hy vọng không bao giờ hát đến nốt lặng....Thời tiết bây giờ, sáng sớm cũng không lạnh, dùng xong bữa sáng thì ra bãi biển chơi, mặc xong đồ bơi bảo vệ, là có thể lặn xuống biển.Trên bãi cát, đã sắp xếp xong xuôi hai con thuyền chạy ra biển, thuyền viên đang kiểm tra cơ sở vật chất cơ bản, lặn xuống biển là một chuyện rất mạo hiểm, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.Tần Già Lam nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Không ngờ đấy, thân hình của cô rất đẹp."

Bên cạnh cô ta có mấy em gái mười tám đôi mươi, mở miệng liền nói: "Wow, ngực to thế."

Mặc dù bọn họ nói với giọng điệu ngưỡng mộ, nhưng Thích Nguyên Hàm vẫn ngại, chỉ cười cho qua chuyện.Tần Già Lam nói: "Hai đứa em họ của tôi, mới được nghỉ hè, đến đây chơi mấy ngày."

Từ ngữ trong câu nói này liên quan đến Thích Nguyên Hàm một chút, cô cười nói không sao.Tần Già Lam còn sắp xếp thêm vài huấn luyện thuyền viên, mấy em gái không bằng lòng nói: "Bọn em đều lớn cả rồi, đã có thẻ căn cước, tự bơi không được sao, cứ bám theo huấn luyện viên thì vui gì."

"Em nhìn xem có ai không bơi theo nhóm không, đến lúc lạc ở vực biển xa lạ thì phải làm sao, đừng có đùa với sinh mệnh của mình."

Tần Già Lam lại đi dặn dò huấn luyện viên, bảo anh ta kiểm tra máy định vị cho cẩn thận.Thích Nguyên Hàm cũng lên thuyền theo huấn luyện viên, giới tính nam, là một tay lão luyện, việc chèo thuyền để cho anh ta, các huấn luyện viên rất có trách nhiệm, vừa chèo vừa hướng dẫn những vấn đề an toàn dưới nước, dặn bọn họ không được đụng linh tinh vào những thứ không biết, cũng không được tự tiện bơi vào hang động.Có tám con thuyền đồng hành cùng nhau, trong đó có một đội đến để làm nghiên cứu khoa học.Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Hà.Chắc nàng đang chơi trò nhặt vỏ sò trên bờ biển nhỉ.

Nghĩ đến đây, Thích Nguyên Hàm khẽ cong đôi môi.Tại sao lúc trước Diệp Thanh Hà lại cho rằng đến cả nhặt vỏ sò cô cũng chưa từng thử.Sau lần đầu tiên được nhìn thấy biển, Thích Nguyên Hàm dành cả một năm để học bơi, học lặn, lướt sóng, học hết tất cả những trò mạo hiểm ở trên biển.Thích Nguyên Hàm ngồi cùng một thuyền với Tần Già Lam, cô định nói chuyện dự án hải đảo, sắc mặt Tần Già Lam không được tốt cho lắm, nói: "Sao cô còn vội hơn cả chồng cô thế?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Đối với tôi, dự án hải đảo rất quan trọng."

Tần Già Lam không đáp lời nữa, nhưng vào khoảnh khắc huấn luyện viên ra hiệu bắt đầu lặn, dường như cô nghe thấy Tần Già Lam nói một câu gì đó, nhưng cô không nghe rõ.Thế giới đại dương mê hoặc lòng người, huấn luyện viên dẫn dắt bọn họ, cùng bơi về một hướng.Có thể ngắm nhìn rất nhiều thứ, san hô và những chú cá nhiệt đới rực rỡ sắc màu, lặn sâu hơn nữa, có thể nhìn thấy một con tàu bị chìm.Chuyên gia làm nghiên cứu bật đèn pin lên bơi vào tàu, huấn luyện viên chỉ để bọn họ ở ngoài xem, nhân lúc không có ai chú ý một em gái đã vụng trộm bơi vào theo chuyên gia, bị huấn luyện viên phát hiện kịp thời liền kéo lại.Thích Nguyên Hàm còn đang xem, thì tay bị người ta nắm lấy.Nhưng dựa vào cảm giác, cô đã đoán ra là ai.Thích Nguyên Hàm quay đầu, bắt gặp đôi mắt đằng sau kính lặn.Diệp Thanh Hà móc ngón tay, ý bảo cô bơi theo nàng.Thân thể trôi trong nước, không cảm nhận được thân nhiệt nữa, nhưng lòng bàn tay của Thích Nguyên Hàm vẫn truyền đến cảm giác ngứa ngáy.Diệp Thanh Hà không nắm chặt, thoát ra rất nhanh, Thích Nguyên Hàm định bơi quay lại, Diệp Thanh Hà liền đuổi theo, cứ phải bơi cùng với cô, lưu luyến bịn rịn.

Đàn cá bơi dọc qua bọn họ, biết rõ chúng đều là mắt cá chết, nhưng khi ánh mắt đối diện nhau, Thích Nguyên Hàm vẫn không chịu nổi.Bơi đến gần con tàu đắm, con tàu khổng lồ trông rất u ám, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, cùng với hơi thở của họ.Vào lúc Thích Nguyên Hàm tưởng rằng Diệp Thanh Hà muốn bơi vào, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cô, giơ máy ảnh lên, đối diện với khuôn mặt hai người, chụp một bức ảnh đôi.Đuổi theo đàn cá bơi lội, thân thể ở sâu trong lòng nước, trôi nổi theo làn sóng, thi thoảng sẽ gặp được ánh sáng mặt trời, ánh nắng có thể xuyên qua ngăn nước biển thật là hiếm thấy.Thích Nguyên Hàm bơi nhanh, thỉnh thoảng sẽ nhớ ra Diệp Thanh Hà, quay đầu lại nhìn, Diệp Thanh Hà đôi khi chụp cá, đôi khi lại chụp cô.

Ở thượng lưu, có một đôi tình nhân du lịch, đang đắm đuối ôm nhau dưới làn nước.Diệp Thanh Hà cũng học theo, sáp đến rất gần cô, muốn thân mật dưới nước, cố ý dán ngực lên vụng trộm ôm lấy cô...Tiếng thở rõ ràng rơi vào tai cô.Shhh ~Không thua kém hơn so với nhịp tim đang đập.Thích Nguyên Hàm tránh né vài lần, cướp lấy máy ảnh trong tay Diệp Thanh Hà, ống kính chụp ảnh rất rõ nét, Thích Nguyên Hàm lướt máy ảnh, xem mấy bức Diệp Thanh Hà mới chụp, Diệp Thanh Hà thế mà còn chụp cảnh cô lặn xuống biển.Thân thể lặn vào nước được ánh nắng bao phủ, trong làn sóng biển dần dần chìm xuống, bọt biển giống như bóng đen dâng lên, cô như một chú cá voi, nhảy xuống biển sâu, cảnh tượng tịch mịch mà đẹp đẽ.Thích Nguyên Hàm còn đang muốn xem, đôi mắt của Diệp Thanh Hà chớp chớp hai cái, dường như đang nói: "Cẩn thận."

Có một khúc gỗ chìm bên cạnh, cô suýt va vào nó.Thế giới dưới nước đột nhiên trở nên nguy hiểm, Thích Nguyên Hàm không dám bơi nữa, chuẩn bị lên khỏi mặt nước, Diệp Thanh Hà vẫn ở bên cạnh cô, lay động đuôi chân, khi ánh nắng buông xuống, Thích Nguyên Hàm dường như nhìn thấy một chú cá, ngón tay vô thức nhấn nút chụp.Đợi một lúc thì có thuyền cao su bơi đến."

Chỉ có hai người thôi sao?"

Thuyền viên nhìn hai người nổi lên.Thích Nguyên Hàm gật đầu leo lên thuyền, hơi lạnh, Thích Nguyên Hàm lấy khăn bông lau người.Diệp Thanh Hà cởi mũ trên đầu xuống, mái tóc xõa ướt trên vai, nước nhỏ từng giọt xuống, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh nắng hắt xuống, hai má đỏ cam.Nàng của lúc này, trông rất gợi tình.Thích Nguyên Hàm quay đầu đi, cẩn thận lau sợi tóc trên trán.Nửa tiếng sau, từng người lần lượt nổi lên, huấn luyện viên đếm đủ số người, mọi người ngồi trên du thuyền quay về.Có một huấn luyện viên giọng rất to, chỉ trích một em gái suốt, em gái mới có thẻ căn cước, tinh thần mạo hiểm vẫn còn đó, cứ bơi ra xa, hai huấn luyện viên cũng không giữ được.

Em gái bị khiển trách cũng không nhận sai, bĩu môi, Thích Nguyên Hàm chống cằm xem, không được mấy giây, Diệp Thanh Hà che đi tầm nhìn của cô, mỉm cười nhìn cô.Những chú chim biển đạp lên ánh mặt trời, bay qua từ hòn đảo nhỏ.Lên đến đất liền, mọi người đều chọn chơi bóng chuyền trên bãi biển, Thích Nguyên Hàm muốn quay về tắm rửa thay quần áo, trong khi đi, vẫn nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm ở đằng sau.Thích Nguyên Hàm vào thang máy Diệp Thanh Hà cũng vào thang máy.Thích Nguyên Hàm dán thẻ mở cửa vào phòng, cô cầm quần áo vào phòng tắm thay, lại nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng là Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm nói: "Trong vali xanh có quần áo..."

Còn chưa nói hết, Diệp Thanh Hà đã từ phía sau dính lấy cô, nàng đẩy Thích Nguyên Hàm ra phía trước, đẩy đến trước cửa sát trần.Lưng của Thích Nguyên Hàm dán lên cửa sổ, cau mày trừng nàng, "Cô lại muốn làm gì?"

Diệp Thanh Hà đè ngón tay lên miệng khẽ suỵt một tiếng, nàng cách rất gần, Thích Nguyên Hàm có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể nàng, dục vọng lúc dời khỏi biển cũng dâng lên.Ở một góc biển sâu không ai chú ý đến, sự trêu ghẹo của Diệp Thanh Hà, sẽ khiến khả năng kiềm chế của cô sụp đổ tan rã, lan tràn thành nước, Thích Nguyên Hàm cố gắng tránh né Diệp Thanh Hà.Bên ngoài có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, Chu Vĩ Xuyên và Phương Thiên Hãn vào phòng, hai người họ đang thảo luận về dự án hải đảo, Thích Nguyên Hàm nhất thời phản ứng không kịp, liền bị Diệp Thanh Hà kéo ra sau rèm cửa.Diệp Thanh Hà cố ý nói: "Nội dung cuộc trò chuyện của họ rất có ích với chị, chị có thể nghe trộm một lúc."

Sau đó, nàng đè thấp giọng xuống, thật nhẹ nhàng truyền vào tai Thích Nguyên Hàm, "Mau tỉnh táo lại, bọn họ sắp vào đến nơi rồi."

Kỳ thật không cần nàng nhắc nhở, Thích Nguyên Hàm đã cảm nhận được, Chu Vĩ Xuyên khẽ đẩy cửa phòng ngủ.Thích Nguyên Hàm nhìn người trước mặt, ngay cả hô hấp cũng kìm nén không được, Diệp Thanh Hà không né tránh, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, sau đó giang hai tay ôm lấy cô, Thích Nguyên Hàm muốn đẩy nàng ra thì đã muộn.

Khoảnh khắc đó, rất hỗn loạn, rất phức tạp.

Đằng sau bức rèm Diệp Thanh Hà đang ôm lấy cô, giống như đang yêu đương vụng trộm...Thật là không biết xấu hổ.
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 15: Đạp nàng một cái.


Chu Vĩ Xuyên mở cửa phòng ngủ, đứng ở cửa, ngó đầu vào nhìn, lẩm bẩm nói: "Nghe bảo cô ấy vừa vào phòng rồi mà, sao không thấy ai hết nhỉ."

Phương Thiên Hãn không vào phòng, ngồi ở bàn bar, nói: "Chắc đi chơi bóng chuyền với vợ anh rồi, anh thấy bãi biển đông người thế, em canh vợ em kỹ vậy làm gì, sợ cô ấy chạy theo người khác hả?"

Chu Vĩ Xuyên quay lại, không đóng cửa, nhìn chằm chằm hướng phòng ngủ, một lúc lâu sau hắn tự mình rót một ly rượu.Vừa rồi bọn họ tùy tiện tán gẫu đôi câu, còn giấu giếm rất nhiều chuyện chưa nói, hiện tại không có ai, hai người liền thoải mái nói chuyện.Phương Thiên Hãn nói, "Không phải cô ấy cứ nói khấu trừ dự án là có thể khấu trừ được, cứ trì hoãn lâu như vậy, thành dự án bỏ hoang, gây ra vấn đề ô nhiễm môi trường không thể bỏ qua, đến lúc đó nhà nước sẽ ra mặt, cô ấy có muốn cũng không khấu trừ được."

Dự án hải đảo bỏ dở đã lâu, không hoạt động, nhà nước sẽ ra mặt, đến khi đó mà Tần Già Lam cứ bám víu lấy, là vi phạm pháp luật, Phương Thiên Hãn muốn lợi dụng việc này, ép Tần Già Lam bán lại dự án.Phương Thiên Hãn tự tin tính toán: "Hai người lấy được dự án là chắc chắn, chuẩn bị một bản kế hoạch tiếp theo cho chính phủ, anh đây thì hòa giải rồi làm thủ tục, dự án hải đảo liền nằm trong tay hai người."

Chu Vĩ Xuyên nhắc nhở: "Có một việc anh nên biết, tiền vốn của em phải gửi đến tay của người đứng tên dự án, tiền phải được chuyển vào tài khoản của vợ anh."

Phương Thiên Hãn trong lòng đã có dự tính, nói: "Yên tâm đi, anh sẽ ly hôn với cô ấy, đến lúc đó số tiền em chuyển đến công ty quỹ đầu tư tư nhân, không liên quan gì đến cô ấy cả."

"Ly hôn?"

Chu Vĩ Xuyên nghi hoặc nhìn anh ta.Phương Thiên Hãn gật đầu: "Vốn cũng chẳng sống cùng nhau được nữa, nếu không phải cô ấy lôi chuyện hợp đồng ra kìm hãm anh, anh đã ly hôn với cô ấy từ lâu rồi."

Chu Vĩ Xuyên nắm lấy ly rượu, hít sâu một hơi, nói: "Ly hôn rồi, muốn phục hôn rất khó."

"Đã ly hôn rồi, ai lại muốn phục hôn nữa."

Giọng điệu của Phương Thiên Hãn thản nhiên không quan tâm.Chu Vĩ Xuyên cau chặt đôi mày, thực sự không thích chủ đề nói chuyện này, hỏi: "Anh không để lại một đồng xu cho vợ anh sao?

Cũng tuyệt tình thật."

"Anh tuyệt tình?"

Phương Thiên Hãn đẩy gọng kính trước mũi, cười khẩy, "Nếu cô ấy không tuyệt tình, thì sẽ không sống chết đòi khấu trừ dự án này, anh chỉ phản kích lại một đòn mà thôi."

Chu Vĩ Xuyên nói: "Công ty là vợ của anh, anh lấy tiền vốn đi, vợ anh sẽ phá sản, sẽ gánh một khoản bồi thường rất lớn, Tần thị cũng là một tập đoàn lớn, nếu như phá sản... chậc."

Hắn nhấp rượu, "Vợ anh không còn đường sống."

Phương Thiên Hãn cười khẩy, rất muốn như vậy.Chu Vĩ Xuyên chỉ là nói rõ sự tình, không có ý định xen vào chuyện vợ chồng bọn họ, càng không muốn ngăn cản Phương Thiên Hãn, bàn xong công việc hai người nâng ly, Chu Vĩ Xuyên hỏi lại lần nữa: "Vợ em thật sự ở cùng vợ anh sao, anh gọi điện hỏi xem."

Phương Thiên Hãn không muốn gọi điện cho Tần Già Lam, nói: "Không phải hai người đã kết hôn rồi sao, sao em cứ như đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thế nhỉ."

Chu Vĩ Xuyên thúc giục anh ta, "Anh không hiểu, mau gọi đi."

Sao Phương Thiên Hãn lại không hiểu cho được, Chu Vĩ Xuyên chẳng mạnh mẽ hơn anh ta là bao, có tính chiếm hữu cao, mình thì đào hoa khắp nơi, còn trông chừng vợ mình, sợ vợ mình chạy theo người ta.Sống cùng với loại người như Chu Vĩ Xuyên mới ngột ngạt, luôn bị kìm hãm trong tình yêu hư ảo của hắn, nhưng anh ta còn đang hợp tác với Chu Vĩ Xuyên, nên không thể nói thẳng thừng ra.Bên ngoài nói chuyện bao lâu, người sau rèm cửa đứng bấy lâu, tay của Diệp Thanh Hà vẫn luôn ôm lấy eo của Thích Nguyên Hàm, dưới chân là bể bơi, du khách còn đang vui vẻ chơi đùa, chỉ cần khẽ ngước đầu lên, sẽ nhìn thấy họ...Diệp Thanh Hà thấp giọng nói vào bên tai cô: "Yên tâm, không thấy được, kính một chiều..."

"Cạch..."

Cửa phòng bị đẩy ra, hô hấp của hai người đồng thời dừng lại, đến ngay cả Diệp Thanh Hà đang ôm Thích Nguyên Hàm, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn chút.Nghe âm thanh thì là Chu Vĩ Xuyên vào phòng rồi, hắn đi qua đi lại, mở cửa tủ, còn vén chăn trải giường lên, không lâu sau thì đi đến trước cửa sát trần."

Này, em tìm gì thế, sao cứ nghĩ vợ mình giấu người trong nhà thế?'" Phương Thiên Hãn đứng ở cửa phòng nói."

Vừa rồi nghe thấy có người nói chuyện."

Chu Vĩ Xuyên nói, rồi đi đến trước trước cửa sát trần, bức rèm cửa kia chưa kéo lên.Thích Nguyên Hàm có thể cảm nhận được hắn đang cách mình rất gần, cực kỳ gần... chưa đến một mét.Gan của Diệp Thanh Hà rất to, biết Chu Vĩ Xuyên ở bên cạnh, chỉ cách một tấm rèm mỏng, tay nàng còn dùng sức, ôm chặt lấy eo của Thích Nguyên Hàm.Bộ đồ lặn bó sát người, hơi ẩm mang theo từ biển còn chưa kịp bốc hơi, hút chặt hai thân thể lại với nhau.Hương thơm của phụ nữ, không thể giữ được trong không gian nhỏ bé này, lan toả ra khắp nơi.Thật lâu sau, đầu óc tê dại, cả người có hơi run rẩy.Thích Nguyên Hàm nghĩ, nếu như Chu Vĩ Xuyên phát hiện ra, cô sẽ đâm thủng mối quan hệ giữa hắn và Diệp Thanh Hà, hay là đường đường chính chính đi ra nói với hắn, nhìn xem, tôi và tình nhân của anh ôm nhau, tình nhân của anh dụ dỗ tôi...Không biết đã qua bao lâu, lưng của Thích Nguyên Hàm được vỗ về an ủi hai cái.

Thích Nguyên Hàm bỗng nhiên tỉnh táo, Diệp Thanh Hà hỏi: "Sợ hả?"

Trán của Thích Nguyên Hàm đổ một tầng mồ hôi vì sợ, cô nhắm chặt đôi mắt, khẽ quay đầu, hỏi: "Đi rồi?"

Diệp Thanh Hà ừ một tiếng, vào lúc Thích Nguyên Hàm lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lại nói: "Hoặc có thể vẫn chưa đi."

Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái.Khóe miệng của Diệp Thanh Hà mang ý cười, khẽ hất cằm xuống dưới, Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn theo, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Chu Vĩ Xuyên đã xuống tầng, hắn đứng bên hồ bơi dưới tầng, đang ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thích Nguyên Hàm.Trọn vẹn ba giây, nhịp tim của Thích Nguyên Hàm cũng đập liên tục trong ba giây.Thích Nguyên Hàm nhắm mắt, nhanh chóng từ rèm cửa đi ra, Diệp Thanh Hà theo sau cô, nhỏ giọng hỏi: "Giận rồi hả?"

Thích Nguyên Hàm không nói một lời, đôi tai tê dại, cả người choáng váng.Nhất định là do vừa rồi ôm nhau thân mật quá, cô đi lấy quần áo, chỉ muốn nhanh chóng cởi bỏ độ dính trên người, nói: "

Sau này đừng như vậy nữa, tôi không thích."

Diệp Thanh Hà không nói "Được" hay "Không được", chỉ hỏi: "Vừa rồi...

Chị thật sự không thích cảm giác đó sao?"

Khuôn mặt nàng tươi tắn, cảm xúc mơ màng, rõ ràng là đang nhìn mặt, ánh mắt đó lại xuyên thủng vào ngực của Thích Nguyên Hàm, nhẹ nhàng gõ cửa trái tim cô.Thích Nguyên Hàm không muốn đôi co với nàng, thực chất là không quản nổi nàng.Người phụ nữ như nàng làm tình nhân, kim chủ còn không quản được, vợ của kim chủ quản được chắc?Diệp Thanh Hà chưa bao giờ là ngựa hoang có thể thuần hóa.Trái tim đập thình thịch này, đến đêm vẫn chưa ổn định lại.Chu Vĩ Xuyên gọi điện thoại đến dò hỏi, hắn không nhắc đến chuyện chiều nay đi tìm Thích Nguyên Hàm, giọng nói của Thích Nguyên Hàm đều đều, cũng làm như không biết chuyện hắn lấy thuốc của mình đi, nói chuyện qua loa đôi câu liền cúp máy.Máy tính đặt ở trên đùi, Thích Nguyên Hàm gõ hai cái lên bàn phím, trên trang tài liệu hiện lên toàn ký tự linh tinh, trong lòng cô hoảng hốt, không suy nghĩ được gì, cực kỳ phiền phức.Gió đêm thổi rèm cửa lay động, Thích Nguyên Hàm nhìn qua, bất giác nghĩ đến bầu không khí ám muội ban chiều, bây giờ mới có cảm giác, khuôn mặt đỏ bừng, nếu như thật sự bị phát hiện ra thì...Một bước sai lầm thua cả ván cờ.Diệp Thanh Hà nằm bên giường nghịch máy ảnh, ngón tay lướt trên màn hình, trông vẻ đã khôi phục lại bình tĩnh, như thể nhiệt tình buổi chiều đã trôi qua.Thích Nguyên Hàm thật sự có chút tức giận."

Chị có lấy ảnh không, em gửi qua Wechat cho chị?"

Diệp Thanh Hà nghịch máy ảnh, đang định ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, đột nhiên, vai nàng nặng trĩu, nàng sờ lên theo bản năng, lại sờ phải chân của Thích Nguyên Hàm.Thích Nguyên Hàm càng nghĩ càng tức, không nhịn được duỗi chân ra đá nàng một cái, không ngần ngại đá thẳng lên vai của Diệp Thanh Hà.

Lúc này còn bị giữ lấy chân, lòng càng bực bội, lại duỗi một chân khác ra, nhất quyết muốn đạp ngã người ta.Diệp Thanh Hà không ngồi vững, bị đạp xuống sàn, đồng thời, nàng cũng không khách khí mà giữ lấy chân của Thích Nguyên Hàm kéo theo, Thích Nguyên Hàm vốn đang tựa nửa người vào giường, trực tiếp ngã thẳng xuống giường.Diệp Thanh Hà ngồi dưới sàn nhà, muốn chống tay bò lên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn một cái, tư thế này, chỉ cảm thấy có chút kích thích...Nàng mê man hỏi: "Em lại chọc giận chị cái gì rồi, sao chị lại đạp em?"

Sắc mặt của Thích Nguyên Hàm lạnh lẽo, biểu cảm đó rất hung dữ.Diệp Thanh Hà không bị thương vì cú đạp, cũng không sợ cô, chỉ là cái mũi có hơi khó chịu, đêm nay Thích Nguyên Hàm mặc váy ngủ nha...
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 16: Mua vui.


Sáng sớm, Thích Nguyên Hàm đứng cuối giường thắt dây áo phía sau, hỏi Diệp Thanh Hà có đi đâu không, nửa người Diệp Thanh Hà dựa lên đầu giường, thân dưới đắp chăn, xoa xoa vai của mình, thở dài một hơi, như thể bị đạp cho bị thương rồi.Tối qua Thích Nguyên Hàm đạp nàng cũng không mạnh, đạp xong thì thu chân lại, cái dáng vẻ mềm mại yếu đuối đó, đa phần là giả bộ.Diệp Thanh Hà diễn một lúc, không thấy Thích Nguyên Hàm chú ý đến nàng, tự mình bò dậy, nói: "Hôm nay em không đi cùng với chị nữa, trốn ở đây, được không?"

"Tùy cô."

Nàng không đi cũng tốt, phóng túng như thế, làm Thích Nguyên Hàm còn phập phồng lo sợ đây.Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị định xử lý chuyện dự án hải đảo như thế nào?"

Nếu như hôm qua nàng không kéo Thích Nguyên Hàm ra sau rèm cửa, cô cũng không nghe ngóng được chuyện này, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Cô biết kế hoạch của họ từ lâu rồi?"

Diệp Thanh Hà lắc đầu nói: "Không, nhưng Chu Vĩ Xuyên rất nôn nóng, một khi đã sốt ruột thì không giấu giếm nổi nữa."

Thích Nguyên Hàm thắt xong dây áo lót.Nàng lại nói: "Được rồi, em đúng thật là có biết một ít, người bạn trước đây của em có quen với Phương Thiên Hãn."

Nội dung nghe được hôm qua, khiến Thích Nguyên Hàm không còn cảm tình gì với Phương Thiên Hãn, bây giờ nghe cái tên đó liền thấy ghê tởm.Diệp Thanh Hà xuống giường, kéo dây áo trên vai cô, nói: "Chuyện em biết còn nhiều lắm, chị có hứng thú tìm hiểu sâu hơn về em không..."

Hôm nay Thích Nguyên Hàm mặc bikini, không phải kiểu bảo thủ, màu xanh lam, đều có dây, khiến bầu ngực trông nở nang, nếu như kéo đứt dây áo...

Thích Nguyên Hàm đập tay nàng, nói: "Không cần, không có hứng thú."

Diệp Thanh Hà cười một tiếng.Rốt cuộc Thích Nguyên Hàm cũng hiểu tại sao phim truyền hình luôn luôn quay giống nhau, yêu tinh luôn bị bắt, bởi vì một khi thả yêu tinh ra, họ sẽ đi hại người ta, linh hồn thần phách gì đều bị câu đi hết.Trên bãi biển, Tần Già Lam đã đến trước, cô ta đang gọi điện thoại, giọng nói rất giận dữ, nói "Đừng có hòng", "Tôi sẽ không ly hôn, nhất định không để tên khốn nhà anh chiếm được lợi."

Cúp điện thoại, Tần Già Lam châm lửa một điếu thuốc, hút mạnh một hơi, cười nói: "Chúng ta đi trước đi, mấy em gái còn đang sửa soạn."

Người đông hơn hẳn, ai nấy đều cầm ván lướt sóng của mình xuống biển.Thích Nguyên Hàm giẫm lên tấm ván, cô dùng chèo, chậm rãi trôi nổi, mấy người Tần Già Lam đi lướt sóng, cô không có hứng thú, nhìn về phía khách sạn.Tần Già Lam ngay bên cạnh Thích Nguyên Hàm, cô ta lướt trên làn nước, ngón tay lắc lư, hỏi: "Sao hôm nay cô không nhắc đến chuyện hòn đảo với tôi nữa?"

Bởi vì chắc chắn sẽ lấy được hòn đảo này.

Thích Nguyên Hàm im lặng.Cô ta lại nói: "Phương Thiên Hãn đề xuất ly hôn với tôi rồi."

Nếu như mấy ngày trước nghe được tin này, Thích Nguyên Hàm sẽ nói với cô ta đây là chuyện tốt, Thích Nguyên Hàm trầm mặc một lúc, nghiêm túc nhìn Tần Già Lam, nói: "Tôi không giống với cô, tôi sẽ không đau lòng vì Chu Vĩ Xuyên."

"Hửm?"

Ban đầu Tần Già Lam nghi hoặc nhìn cô, sau đó thì trở nên ngưỡng mộ.Sóng ập đến, các em gái nghiêng người đón sóng, hét vào mặt hai người họ: "Chị Già Lam, chị Nguyên Hàm lại chơi cùng đi."

Hết ngọn sóng này đến ngọn sóng khác, Thích Nguyên Hàm đứng lên lao về làn sóng, mái tóc cùng quần áo ướt đẫm, cô cong chân lướt, thân hình lồi lõm có đủ, sự quyến rũ của người phụ nữ lại pha đậm thêm phần phóng túng.Điên cuồng hai lượt, Thích Nguyên Hàm không khỏe như mấy em gái, lướt một lúc là mệt, khoanh chân ngồi trên ván, trôi lềnh đềnh theo làn sóng.Trong lúc đó, một chiếc thuyền nhỏ đi ngang qua cô, trên thuyền có một người phụ nữ mặc bikini và đeo kính râm, đang cầm máy ảnh chụp hình cô.Thích Nguyên Hàm cố ý lướt ra xa, chiếc thuyền kia chậm rãi quay đầu, đi theo, Thích Nguyên Hàm lại lao lên đón sóng, lúc lướt qua sóng, quay đầu lại nhìn chiếc thuyền nhỏ kia, nó vẫn theo sau lưng cô.Lên bờ, Thích Nguyên Hàm mặc đồ chống nắng vào, nằm trên ghế xem điện thoại, Thẩm Dao Ngọc kêu cô chụp hai bức ảnh gửi cho cô ấy.Thích Nguyên Hàm nhìn người bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Không phải cô thích "kim ốc tàng kiều" sao?(*Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)Người phụ nữ bên cạnh khó hiểu a một tiếng, cô ta tháo kính râm xuống, để lộ ra khuôn mặt lạ lẫm, mê man hỏi: "Cô... nhận lầm người hả?"

Giây phút đó, máu toàn thân như trào ngược lên, Thích Nguyên Hàm xấu hổ muốn chết.Thích Nguyên Hàm tưởng cô ta là Diệp Thanh Hà, còn tưởng cô ta đang chụp hình mình, lúc lướt sóng luôn cố giữ hình tượng, tạo bao nhiêu là dáng vẻ cho rằng là đẹp, hiện tại nghĩ lại...

đó chẳng phải là làm màu, tự luyến sao?Đối phương cảm nhận được sự ngại ngùng của cô, chủ động giới thiệu: "Tôi là nhiếp ảnh gia, vừa rồi trên biển có chú ý đến cô, dáng người cô rất đẹp, phù hợp làm người mẫu, cô muốn chụp lại hai bức ảnh không?"

Hiện tại Thích Nguyên Hàm nhìn thấy máy ảnh liền sợ, nói: "

Sau này có cơ hội thì nhờ cô chụp vậy, giờ tôi đang gấp, đi trước nhé..."

Cô vơ lấy đồ ở trên ghế nằm, đi rất nhanh, Tần Già Lam cầm hai hộp kem chạy theo sau, nói: "Phơi nắng đỏ cả mặt rồi, cầm lấy mà ăn."

Thích Nguyên Hàm đem kem hộp về khách sạn, hôm nay thật sự rất nóng, kem trong hộp đã bắt đầu tan, cô xếp chồng hai hộp kem lên nhau, lôi thẻ phòng ra mở cửa, cô sờ lên mặt của mình, xác nhận không còn nóng nữa mới bước vào.Diệp Thanh Hà ngồi trước cửa sát trần, cầm ly cà phê, nói: "Sao bây giờ chị mới về?"

Hỏi xong, nàng nhìn thấy hộp kem, ánh mắt sáng rực, nói: "Cho em hả?"

Thích Nguyên Hàm đưa cho nàng một hộp, mở nắp đậy trong suốt bên trên ra, cô đang định vứt đi, quay đầu liền thấy Diệp Thanh Hà đang liếm kem trên nắp, chiếc lưỡi nhẹ nhàng cuộn một vòng, liếm sạch kem.Diệp Thanh Hà cũng nhìn cô, rất hào phóng nói: "Có cần em giúp chị liếm không?"

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Cô không thấy xấu hổ sao?"

Diệp Thanh Hà đáp trả lại cô một câu, "Chị xem xét cho kỹ, người phụ nữ như em còn cần đến xấu hổ hả?"

Nói chuyện với người như nàng, lúc cãi lý cực kỳ đau đầu, Thích Nguyên Hàm lựa chọn im lặng, đút kem vào miệng, mát lạnh, tràn ngập hương sữa, bên trong còn có hạt socola, nhai giòn rụm.Diệp Thanh Hà vừa ăn vừa nói: "Hồi nhỏ nhà em nghèo, không có tiền ăn kem que, đầu năm mới mới được ăn một cây, toàn là liếm mà ăn thôi."

Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, nói: "Mùa hè mới có kem que."

Diệp Thanh Hà bị đâm chọt, vẫn còn cười hihi, nói: "Mạo phép được hỏi một câu, mấy cô tiểu thư nhiều tiền như chị, rốt cuộc lúc ăn sữa chua có liếm nắp hay không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Bình thường chúng tôi chỉ liếm nắp thôi."

"Giàu như thế hả, lần sau em cho chị hộp sữa chua mà ăn nhé."

Lúc đó, Thích Nguyên Hàm suýt chút nữa cắn phải lưỡi.Diệp Thanh Hà than vãn: "Cứ ở trong này thì buồn bực lắm."

Thích Nguyên Hàm nhớ đến chuyện xấu hổ ở trên biển vừa rồi, nói: "Bây giờ cô cũng có thể xuống chơi... không nhất thiết cứ phải ở trong phòng."

Diệp Thanh Hà nói: "Không phải chị thích người ngoan ngoãn sao?"

Thích Nguyên Hàm buồn cười, nói: "Tôi chẳng thích người nào hết."

Sau đó còn đặc biệt chỉ đích danh, "Nhất là loại người như cô."

Ăn hết một hộp kem, hoàng hôn mặt trời lặn.Thích Nguyên Hàm ngắm cảnh một lúc, quay về phòng tìm lấy bộ đồ lặn hôm trước, bên trong có máy ghi âm, cô móc thẻ nhớ ra, mượn máy tính của khách sạn dùng.Diệp Thanh Hà đang thay quần áo định ra ngoài, sáp đến gần xem, liếc thấy thanh tiêu đề ở phía trên, nàng chà một tiếng, nói: "Chị gửi file ghi âm cho Tần Già Lam?

Không sợ cô ấy đứng về phía chồng mình sao?"

Thích Nguyên Hàm cũng đánh liều, không muốn nhắc nhiều đến chuyện này, nhàn nhạt nói: "Muốn tìm kích thích, không được sao?"

"Được chứ."
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 17: Phản kích bọn họ.


Đêm xuống, hai người ra bờ biển lượn một vòng, lúc quay về thì nghe khách du lịch nói có người cãi nhau, Thích Nguyên Hàm không phải là người thích hóng chuyện, nhưng lại nghe thấy từ mấu chốt "Vợ chồng Tần gia".Bên hồ bơi, một tay Tần Già Lam chống eo, những đốm thuốc lá bay tán loạn trong không khí, tâm tình kích động, Phương Thiên Hãn im lặng đứng đối diện cô ta, nắm lấy chiếc bật lửa, như thể không quan tâm đến, sau đó Tần Già Lam giành lấy bật lửa từ trong tay Phương Thiên Hãn vứt mạnh xuống đất."

Cô gái kia nóng tính thật, tự nhiên xông lại chửi người ta, hình như có xu hướng bạo lực."

"Chắc chắn là chồng cô ấy đã làm gì có lỗi với cô ấy, chẳng có chuyện cô ấy vô duyên vô cớ nổi giận, theo tôi thấy thì là cái người đàn ông kia ngoại tình rồi."

"Như thế thì cũng không nên để anh ta khó xử trước mặt nhiều người như vậy, chí ít cũng phải biết giữ thể diện một chút, vợ chồng thì phải thấu hiểu tha thứ lẫn nhau."

Tần Già Lam và Phương Thiên Hãn cãi nhau rất to, đại sảnh trong giây lát chật ních người.Thích Nguyên Hàm xem được một lúc rồi rời đi, tránh để khi Chu Vĩ Xuyên đến hóng, ba người lại chạm mặt nhau.Trong thang máy lúc này không có ai, Diệp Thanh Hà hỏi: "Kích thích không?"

Thích Nguyên Hàm giữ im lặng, ra khỏi thang máy dán thẻ mở phòng, Diệp Thanh Hà đi vào trước, nàng ra ban công phòng khách liếc nhìn xuống dưới, nói: "Dưới kia hai người họ vẫn còn cãi."

Ở đây nhìn rõ hơn dưới tầng một, Tần Già Lam là một người phụ nữ mạnh mẽ, lần nào nói chuyện hùng hổ mãnh liệt, nhưng rốt cuộc mắt của cô ta vẫn đỏ hoe.

Phương Thiên Hãn im lặng, như thể mệt mỏi với cuộc cãi vã, trở thành người bị hại trong cuộc hôn nhân này.Diệp Thanh Hà đưa một tách trà cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Kỳ thực em thấy chuyện chị gửi file ghi âm cho Tần Già Lam là không đúng, sao chị lại cho rằng Tần Già Lam sẽ không nói chuyện này với Phương Thiên Hãn?

Cô ấy đã quá yêu Phương Thiên Hãn mà?"

Những điều này làm sao mà Thích Nguyên Hàm không hiểu cho được?

Nhưng cô không tin, thật sự có một người phụ nữ ngu ngốc như vậy sao?Kịch cãi nhau dưới kia cuối cùng cũng đến hồi kết, Tần Già Lam mạnh mẽ vứt điếu thuốc trong tay, giẫm lên nền đá cuội lảo đảo từng bước rời đi.Cũng lúc này, điện thoại của Thích Nguyên Hàm đang để trên bàn bar đổ chuông, trên màn hình hiện lên ba chữ "Tần Già Lam".Cổ họng Tần Già Lam khàn đặc, nói: "Có thể ra ngoài nói chuyện một lúc được không, hoặc là tôi đến tìm cô."

Một lúc sau Tần Già Lam đến phòng của Thích Nguyên Hàm, cô ta đã thay quần áo, áo croptop chéo vai cùng với quần short bò ngắn, tóc mai trên trán vuốt ra sau tai, phong cách Avant Garde mới mẻ, vừa xinh đẹp vừa cá tính.Ai nhìn vào cô ta, đều cho rằng cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, khi gặp phải chuyện chồng ngoại tình hay ly hôn, đáng ra cô ta phải tát cho người kia một cái, đạp thêm vài cái nữa, đánh cho người bầm dập đến nỗi bò cũng không bò được.

Dù cho cô ta là người rát cổ bỏng họng, thì người thoát khỏi tuyệt vọng vẫn là cô ta.Đúng là, rất mất mặt.Tần Già Lam siết chặt điện thoại đi vào: "Ngại quá, làm trò cười cho cô rồi."

Nói xong, phòng ngủ đột nhiên mở cửa, Diệp Thanh Hà mang đôi dép lê đi ra, rót nước rồi uống.Tầm mắt của Tần Già Lam chuyển đến Diệp Thanh Hà, kinh ngạc nhìn nàng, cô ta không ngờ có người ở trong phòng, mặc dù Diệp Thanh Hà không làm gì cả, nhưng cô ta vẫn thấy quan hệ giữa Diệp Thanh Hà và Thích Nguyên Hàm không bình thường.Khi cô ta còn chưa đến, Thích Nguyên Hàm đã dặn Diệp Thanh Hà đừng ra ngoài, Diệp Thanh Hà cũng bằng lòng dạ dạ, có thế thôi đó, mà giờ nàng ung dung đi ra thoải mái tựa người vào bàn bar.Thích Nguyên Hàm cười, nói: "Ngồi xuống đi rồi nói chuyện."

Kịch cãi vã cũng xem rồi, Tần Già Lam cũng chẳng giấu giếm nữa, cô ta đi thẳng vào vấn đề: "Tôi biết cô là người gửi đoạn ghi âm."

"Chỉ là tôi không biết cô muốn làm gì."

Điều duy nhất mà Tần Già Lam biết là Thích Nguyên Hàm muốn có được dự án hải đảo này, rất muốn cực kỳ muốn, cô ta nói: "Tóm lại là phải xem xem tiền bạc của nhau bao nhiêu, phải không?"

Thích Nguyên Hàm rất thành thật, "Phương Thiên Hãn động tay vào hợp đồng, cô cũng có thể học theo anh ta đổi tên công ty quỹ đầu tư tư nhân đi, sau đó cầm tiền lấp đầy chỗ trống trong công ty của cô, còn anh ta sẽ không lấy được gì cả."

Ánh mắt Tần Già Lam tràn đầy nghi ngờ, Thích Nguyên Hàm lại nói: "Cô có thể yên tâm mà ra tay, công ty quỹ đầu tư tư nhân mới sẽ là của tôi, đây là tiền bạc của tôi, cô cảm thấy thế nào?"

Cô nhìn Tần Già Lam, vẻ mặt bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện gì đó rất bình thường, Tần Già Lam hoảng loạn, từ nghi ngờ biến thành kinh hãi, nói: "Tiền vào công ty của cô, vậy thì Chu Vĩ Xuyên không phải là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo hay sao, cậu ta chịu để yên?"

Thích Nguyên Hàm hỏi ngược lại: "Chuyện này liên can gì đến tôi?

Tôi bảo anh ta đầu tư sao?

Không phải do tự anh ta chịu thiệt sao?"

Chu Vĩ Xuyên đầu tư tiền bạc vào công ty quỹ đầu tư tư nhân, khoản tiền này cũng không mất đi đâu được, chỉ giống như tiền gửi theo kỳ hạn, tạm thời trong chốc lát không rút ra được, nhưng mấy tháng đó, họ có thể dùng khoản tiền đầu tư này.Tần Già Lam dựa người ra đằng sau, khâm phục dũng khí của cô, ngón tay vân vê họa tiết trên cốc, "Thế nên, cô đang tay không bắt sói?"

Thích Nguyên Hàm sửa lại, nói: "Nó vốn dĩ là của tôi, tôi có quyền lấy nó."

Nghe có vẻ không phải như vậy, Thích Nguyên Hàm không tốn một xu nào, nhưng lại có được dự án đáng giá hàng chục tỷ đô la.Trước đây Tần Già Lam có nhìn Thích Nguyên Hàm như thế nào, cũng cảm thấy cô chính là một bông hoa dại mọc trên người Chu Vĩ Xuyên, Thích Nguyên Hàm của hiện tại đã gột bỏ hoàn toàn suy nghĩ của cô ta.Đúng vậy.Quỹ đầu tư là Phương Thiên Hãn bảo Chu Vĩ Xuyên đầu tư vào, Chu Vĩ Xuyên cũng can tâm đầu tư, chuyện này liên can gì tới họ?

Mở đầu cuộc chơi không phải họ, mà là hai người kia.Oan có đầu nợ có chủ, xảy ra chuyện gì cũng đi mà kiếm Phương Thiên Hãn, người Chu Vĩ Xuyên không thể bỏ qua cho chỉ có thể là Phương Thiên Hãn.Còn Phương Thiên Hãn, đừng hòng sống yên ổn.Trong lòng Tần Già Lam vui sướng hả hê không nói nên lời, tim cô ta đập dữ dội, hỏi: "Từ khi nào cô nghĩ ra được vậy?"

"Chiều hôm nay."

Thích Nguyên Hàm nói thật.Tần Già Lam kinh sợ, "Kế hoạch ban đầu của cô là gì?"

Kế hoạch ban đầu?

Tiếp cận với Tần Già Lam, có được dự án với danh nghĩa của mình, nếu không thì, cô việc gì cứ phải nói chuyện hòn đảo với cô ta, vì Chu Vĩ Xuyên chắc?

Hừ, làm gì có chuyện đó.Thích Nguyên Hàm nói: "Có khi cô không muốn nghe đâu, cứ xem như tôi muốn có được lợi ích to nhất, không muốn nhận lấy dự án qua tay Chu Vĩ Xuyên, sợ bẩn tay."

Tần Già Lam nói: "Tôi cần suy nghĩ một thời gian, rủi ro cũng rất lớn."

"Cô chỉ có một buổi tối."

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chắc cô vẫn còn yêu anh ta nhỉ?"

Tần Già Lam nở một nụ cười châm biếm, "Cô nghĩ sao?"

Vào khoảnh khắc nghe xong đoạn ghi âm đó, tâm cô ta như chết lặng, ý muốn giết người cũng có rồi, Phương Thiên Hãn không xứng với tình yêu của cô ta.Tần Già Lam nói: "Tôi có thể ở lại đây một lúc được không, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của Phương Thiên Hãn."

Diệp Thanh Hà cướp lời nói trước, "Không được, giờ đã muộn rồi, còn phải nghỉ ngơi nữa."

Lúc Thích Nguyên Hàm và Tần Già Lam nói chuyện, nàng không can dự vào, im lặng ngồi ở bàn bar, như vô hình, bây giờ thì giọng nói không khách sáo chút nào, như thể đang vạch rõ ranh giới địa bàn của mình, với dáng vẻ của chủ nhà.Tần Già Lam nhìn nàng, vẻ mặt phức tạp, nói: "Tôi cứ cảm thấy đã gặp cô ở đâu rồi thì phải."

Thích Nguyên Hàm nói: "Bình thường thôi, em ấy là em họ của Chu Vĩ Xuyên, cô muốn thì cứ ở lại đi."

Mặc dù đã đánh trống lảng, nhưng ký ức của Tần Già Lam dần dần rõ ràng, cô ta đã nhớ ra thân phận của Diệp Thanh Hà.Em họ cái gì chứ.

Nàng ta là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên!Thích Nguyên Hàm cau mày, hẹt Diệp Thanh Hà, "Cô đi ngủ trước đi."

Cô không thể ở trước mặt Tần Già Lam, đi ngủ cùng phòng với Diệp Thanh Hà.Cũng may Diệp Thanh Hà không nghịch loạn, rất ngoan ngoãn, tự mình về phòng, nhưng đi đến cửa thì quay đầu lại nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Em ở trên giường đợi chị."

Thích Nguyên Hàm không nhìn mặt Tần Già Lam, đi đến bàn bar rót hai ly sữa, cô đẩy cho Tần Già Lam một ly.Vừa rồi khi nói chuyện, tay của Tần Già Lam cứ bóp lấy điếu thuốc, không hút, nhưng nắn nát cả cuống thuốc.Tần Già Lam nhận lấy ly sữa, "Thật sự cảm ơn cô."

Bởi vì Thích Nguyên Hàm thật lòng có chút đồng cảm với cô ta.Chỉ đơn giản là một ly sữa, Tần Già Lam lại như uống say, đôi mắt đỏ hoe hỏi: "Cô đã từng cảm thấy bản thân rất vô dụng chưa, biết rõ đối phương là loại rác rưởi, còn không nỡ buông tay?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói chưa từng."

Thật tốt."

Tần Già Lam ngưỡng mộ nói.Thật ra đạo lý buông tay, không đi yêu loại cặn bã, ai ai cũng hiểu.Tần Già Lam rất tỉnh táo, biết là không nên, nhắc nhở bản thân là đối phương không đáng để yêu, nhưng lại cứ không nỡ dứt bỏ, giống như cây cổ thụ đã thối rễ, lại cắm chặt vào bùn đất không buông, chỉ có thể đợi đến khi mưa gió bão bùng, thổi lật cả rễ của mình lên, mới hoàn toàn triệt để mà chết.Cô ta từng nhắc nhở bản thân, tự nói với bản thân mình vô số lần, đối phương là một người tồi tệ, yêu anh ta làm gì, trên đời có hàng ngàn người để yêu, không cần tự giết bản thân chỉ bởi một người.Nhưng lại trở nên vừa hận vừa yêu.Cô ta muốn nhanh chóng quên đi Phương Thiên Hãn, khoang mắt trở nên nóng bỏng, muốn Thích Nguyên Hàm chỉ cho cách gì đó, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô yêu anh ta, đương nhiên luôn xem anh ta là một con người, cho dù anh ta có trở nên rác rưởi, loại rác rưởi thối rữa trong cống nước thì có sao?"

"Nhưng hiện tại anh ta..."

"Hiện tại không phải sao, vậy cô đẩy anh ta xuống, tự tay biến anh ta thành rác rưởi là được."

Thích Nguyên Hàm nhẹ nhàng nói, "Chuyện này không phải rất dễ dàng sao, dựa vào khả năng của cô, chắc là dễ như trở bàn tay nhỉ?"

Giây phút đó, Tần Già lam run rẩy.

Trong lòng cô ta nghĩ, không nên nói chuyện với Thích Nguyên Hàm trong đêm nay, Thích Nguyên Hàm quá ác liệt, giọng điệu nhẹ nhàng mà có thể đẩy người ta rơi vào vực sâu.Nhưng mà, Tần Già Lam không thể không tán thành.

Chỉ cần biến Phương Thiên Hãn thành rác rưởi, còn lo không buông bỏ được sao.Tần Già Lam nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thích Nguyên Hàm, bất giác hỏi: "Rốt cuộc cô kết hôn với Chu Vĩ Xuyên để làm gì vậy..."
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 18: Ký hợp đồng.


Lúc Tần Già Lam quay lại, trên bàn đã đặt sẵn một tờ đơn thỏa thuận ly hôn, Tần Già Lam không xem, mà ngồi đối diện với Phương Thiên Hãn.Phương Thiên Hãn khẽ thở dài, đôi mày trùng xuống, như thể đang đau khổ cho cuộc hôn nhân đổ vỡ này.Anh ta đẩy tờ đơn ly hôn đến trước mặt Tần Già Lam, nhỏ nhẹ nói: "Già Lam, chúng ta phải ly hôn thôi, em xứng đáng được tốt hơn, anh cũng hy vọng em vui..."

Tần Già Lam không nói gì, cứ nhìn anh ta như vậy, tim đập loạn xạ, trong đầu đang vang vọng tiếng nói kia.Phương Thiên Hãn khó hiểu hỏi: "Già Lam, em có đang nghe anh nói không?

Cứ níu kéo như vậy chỉ thêm vướng víu em thôi..."

Tần Già Lam nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nhìn anh với dáng vẻ của một con người lần cuối."

"Hả?"

Phương Thiên Hãn dựa lưng ra sau, bất đắc dĩ kéo cà vạt trên cổ, "Vậy thì nhìn đi."

Anh ta rất bất lực, kết hôn dễ bao nhiêu, muốn buông bỏ phiền phức bấy nhiêu, tình yêu của người phụ nữ là một gánh nặng nặng nề.Tần Già Lam đứng dậy đến bên cạnh anh ta, đột ngột tát lên mặt anh ta một cái.Phương Thiên Hãn bị tát cho ngây người, bắt lấy tay của cô ta, không giả bộ dịu dàng nho nhã nữa, hỏi: "Cô làm cái gì đó, điên rồi hả?

Mặc kệ cô định làm gì, nhất định phải ly hôn, không cần nói nhiều."

Tần Già Lam nói: "Không phải anh muốn ly hôn sao, một cái bạt tai cũng không chịu được hả?"

Vẻ mặt Phương Thiên Hãn lạnh lẽo, "Cho em tát một cái, là em đồng ý ly hôn phải không?"

Anh ta buông tay, trưng ra một bộ dáng "Thà chịu đánh còn hơn sống cùng cô", Tần Già Lam cũng không khách sáo, liên tiếp tát anh ta hai cái, còn cầm ly rượu vang trên bàn hắt lên đầu Phương Thiên Hãn.Nhìn dáng vẻ nhếch nhác như đống rác của anh ta.Trong lòng Tần Già Lam thoải mái hả hê, lấy văn kiện từ trong túi xách ra, ném lên bàn, trên trang bìa viết rõ ràng mấy chữ to: Thỏa thuận ly hôn.Cô ta nói: "Ly hôn cũng được, dùng đơn thỏa thuận của tôi."

Phương Thiên Hãn cầm bản thỏa thuận lên, lật từng trang một, chủ yếu là xem phần phân chia tài sản, toàn bộ tài sản của hai vợ chồng đều thuộc về Tần Già Lam, Phương Thiên Hãn không có cái gì, mà trước mắt hai người còn cùng gánh vác nợ nần của công ty."

Cho dù không còn một xu dính túi tôi cũng phải rời xa cô."

Phương Thiên Hãn tính toán, nhanh chóng lôi bút máy ra, chỉ là không được chia tài sản thôi, Tần gia vốn cũng chẳng còn tiền.Anh ta ký xong, vứt bao văn kiện xuống bàn, nói: "Đây là bản hợp đồng tôi làm, xem như ân tình cuối cùng tôi dành cho cô."

Tần Già Lam cười cầm lên cất gọn, giọng nói trong đầu càng lúc càng rõ, "Đẩy anh ta một cái", "Đẩy anh ta xuống", cuối cùng hiện tại cô ta cũng đẩy anh ta xuống đáy rồi.Kỳ thật, đẩy một cách sảng khoái thoải mái như thế, nhìn anh ta tự cho mình thông minh, nhìn anh ta chìm đắm trong ảo tưởng, rất kích thích.Tần Già Lam nói: "Phương Thiên Hãn, mấy cái bạt tai này đã nghiền lắm, sau này sẽ không phải do tôi ra tay nữa."

Phương Thiên Hãn cười giễu cợt một tiếng....Một lúc lâu sau, Tần Già Lam gửi tin nhắn cho Thích Nguyên Hàm.Thích Nguyên Hàm nhắn lại: [Chúc mừng, ly hôn vui vẻ.]Lúc đầu bám víu lấy không nỡ buông tay, giờ chỉ ký tên một cái, Tần Già Lam cảm thấy làm thủ tục gì cũng lâu, chỉ hận không thể xé giấy kết hôn là ly hôn được.Tần Già Lam trả lời: [Gửi hợp đồng của cô cho tôi.]Thích Nguyên Hàm lấy máy tính gửi cho cô ta một bản hợp đồng, cùng với hồ sơ mời thầu dự án, đầy đủ các loại văn bản, chỉ chờ thao tác của cô ta.Tần Già Lam gửi đến câu hỏi: [Cô làm từ khi nào vậy?

Nếu như tôi không hiểu phẩm chất của cô ra sao, còn tưởng cô ăn trộm bản đồ thiết kế tổng thể của chúng tôi đấy.]Bản đồ thiết kế tổng thể...Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà đang tìm quần áo chuẩn bị đi tắm.Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Sao cô lại có được bản thiết kế tổng thể của Tần thị?"

Nghe giọng điệu của Tần Già Lam, cái đồ này lẽ ra thuộc nội dung bảo mật của công ty, không công bố ra bên ngoài, muốn lấy được cái bản đồ này là không dễ dàng gì."

Cái này nha..."

Diệp Thanh Hà híp đôi mắt, cầm khăn tắm lên, nói: "Chuyện này kể ra dài lắm, hay là, vừa tắm vừa nói chuyện?"

Thích Nguyên Hàm trả lời tin nhắn của Tần Già Lam trên máy tính: [Bản đồ lộ trình du lịch, với cả kết quả khảo sát thực địa.]Diệp Thanh Hà đi lại, cúi người xem màn hình máy tính, tay đặt lên vai của Thích Nguyên Hàm, nói: "Không phải lần trước đã nói với chị rồi sao, bạn của em có quan hệ rất tốt với Phương Thiên Hãn, lấy từ phía anh ta đó.]Thích Nguyên Hàm nửa tin nửa ngờ.Diệp Thanh Hà nói bên tai cô rồi đi vào phòng tắm rửa, Thích Nguyên Hàm muốn nói thêm câu "Cảm ơn", ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khăn tắm của cô trong tay Diệp Thanh Hà."..."

Khoảng mười mấy phút sau, cửa bị gõ đùng đùng, rất gấp, còn mang theo một chút phấn khích, nghe giọng nói thì chắc là Chu Vĩ Xuyên.Lần này ở khách sạn, Chu Vĩ Xuyên thông minh ra rồi, hắn dùng chứng minh thư của mình đặt phòng cho Thích Nguyên Hàm, sau đó lại lấy hai thẻ phòng từ bàn tiếp tân, hắn muốn vào phòng của Thích Nguyên Hàm dễ như trở bàn tay.Thích Nguyên Hàm cau mày, nhìn về phía phòng tắm, đi đến đó gõ cửa.Bên trong nước đang chảy tí tách, Diệp Thanh Hà tắt vòi nước, hỏi: "Chị muốn vào tắm cùng sao?"

Nàng đang định trực tiếp mở cửa, ngược lại Thích Nguyên Hàm lại nắm chặt lấy tay nắm, không cho nàng nghịch loạn, nói: "Cô khóa cửa bên trong đi, Chu Vĩ Xuyên sắp lại đây rồi."

Diệp Thanh Hà cũng hơi hoảng, hỏi: "Không bảo anh ta đi được sao?"

"Không có khả năng."

Thích Nguyên Hàm cũng không tính đến bước này, Chu Vĩ Xuyên lấy được dự án chắc chắn sẽ khoe khoang với cô, với lại nhất quyết phải tìm bằng được cô, lần này mà không mở cửa cho hắn, chắc chắn hắn sẽ làm loạn.

Thêm bản tính đa nghi của hắn, một khi đã nghi ngờ thì đúng là vô biên, có khi sau này ngày nào hắn cũng đến phòng của cô.Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Cô tắm xong chưa?"

Diệp Thanh Hà nói: "Trên người toàn là bọt xà phòng, cả sữa tắm lẫn dầu gội, đang định dội nước."

Chu Vĩ Xuyên bên ngoài cửa bắt đầu hò hét, "Vợ, em ở trong phòng đúng không, anh vào nhé."

Thích Nguyên Hàm đè thấp giọng nói: "Cô cứ khóa cửa bên trong trước, tôi ra ngoài xem sao, bất luận có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng đừng ra ngoài."

Diệp Thanh Hà hỏi: "Anh ta phát hiện ra rồi vẫn không được ra ngoài?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi sẽ không để hắn phát hiện ra cô."

Nói xong, cô cứ có cảm giác chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, Chu Vĩ Xuyên đã đẩy cửa đi vào.Thích Nguyên Hàm đóng cửa phòng ngủ, cau mày nhìn hắn: "Anh gấp gáp như thế để làm gì, không phải đang ra mở cửa cho anh đây sao?"

"A?"

Chu Vĩ Xuyên vốn còn muốn phàn nàn Thích Nguyên Hàm mở cửa chậm, Thích Nguyên Hàm lại đánh đòn phủ đầu, vẻ mặt của hắn thay đổi, không dám nặng lời, nói: "Anh có chuyện vui muốn chia sẻ với em, có chút không đợi nổi, em nghe xong nhất định sẽ rất vui."(*Đánh đòn phủ đầu: Áp đảo tinh thần ngay từ đầu để giành thế chủ động, khi đối phương chưa kịp chuẩn bị.)Thích Nguyên Hàm nói: "Anh có được dự án rồi?"

Chu Vĩ Xuyên chậc một tiếng, "Sao chuyện gì em cũng biết vậy?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Ngoài chuyện này ra, cũng không còn chuyện nào vui nữa."

Chu Vĩ Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, "Cũng gần như vậy."

Hắn nhếch mày nói, vẻ mặt rất phấn khích, lại gần toàn là mùi rượu, hắn nói: "Vừa rồi uống ít rượu với Phương Thiên Hãn, anh ta ly hôn với Tần Già Lam rồi, là một người bạn anh phải an ủi anh ta."

Thích Nguyên Hàm khẽ cách xa hắn, nói: "Không chỉ có mùi rượu, còn có mùi hương nước hoa rẻ tiền."

Chu Vĩ Xuyên kéo áo lên ngửi, "Tên Phương Thiên Hãn này không tốt đẹp gì cả, anh ta thế mà còn gọi vài người đến phục vụ, lôi lôi kéo kéo, làm anh phiền chết đi được, chạy luôn rồi."

Hắn nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Anh giữ mình trong sạch như thế, có phần thưởng gì không nha."

Thích Nguyên Hàm chỉ ờ một tiếng."

Đừng không tin mà, cho em xem cái này."

Chu Vĩ Xuyên lôi hợp đồng ra, nói: "Này, giấy trắng mực đen, đợi làm xong thủ tục rồi, hòn đảo này chính là nhà của tụi mình."

Thích Nguyên Hàm cầm lấy ngồi trên sofa xem, Chu Vĩ Xuyên chống tay vào sofa, nói bên tai cô: "Mấy ngày này anh chạy đôn đáo khắp nơi vì em, anh mệt chết rồi."

Thích Nguyên Hàm đâm thọt hắn, nói: "Không phải anh chạy đôn đáo khắp nơi vì nhà họ Chu à, nếu như giành cho em thật, thì tại sao anh không để em tham gia vào dự án lần này?

Nói thẳng ra, 99% là vì bản thân anh, còn em chỉ là thuận tiện mang theo."

Chu Vĩ Xuyên hiểu sai hẳn, "Em xem, đợi đến khi anh đứng vững ở công ty, sau này có được công ty, không phải em sẽ trở thành phu nhân của chủ tịch sao, cứ cho là anh vì bản thân mình, thì cũng là vì em, đừng giận mà."

Rất nhiều người, rõ ràng là đang vì bản thân mình, nhưng lại cứ nói những lời đẹp đẽ, giả vờ nói rằng vì người khác, để làm bật lên lòng vĩ đại của họ.Và Chu Vĩ Xuyên muốn dùng cách này để trói buộc Thích Nguyên Hàm.Nhưng đáng tiếc Thích Nguyên Hàm luôn rất tỉnh táo.Thích Nguyên Hàm lật hợp đồng xem, ngón tay rơi vào chỗ công ty kết nối, nói: "Cái này nhìn có vẻ không giống với tập đoàn Tần thị, anh đừng có mắc bẫy."

Chu Vĩ Xuyên vội vàng lật trang hợp đồng, ép ngón tay lên miệng, "Shh, chuyện này em cứ làm như chưa từng nhìn thấy, tóm lại chúng ta cứ có được hòn đảo là tốt rồi."

Xem thêm vài trang phía sau cũng không còn nội dung gì quan trọng, Thích Nguyên Hàm gập bản hợp đồng lại, nói: "Phương Thiên Hãn không phải loại người tốt đẹp gì, nếu lừa tiền vốn của anh đi, anh chết chắc."

"Yên tâm đi, anh ta vẫn còn tin cậy được."

Chu Vĩ Xuyên cúi người, sáp lại gần Thích Nguyên Hàm, hơi rượu phả vào mặt của cô.Thích Nguyên Hàm lùi tránh né, kéo giãn khoảng cách với hắn.Chu Vĩ Xuyên ngồi ở nửa bên kia của sofa, hôm nay hắn có chuẩn bị mà đến, mượn men rượu hỏi: "Vợ à, hôm nay anh ở lại đây nhé?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back