Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 19: Thật thơm.


Thích Nguyên Hàm ngây người, trong giây lát không hiểu hắn đang nói linh tinh cái gì, dựa vào mấy tờ giấy vô dụng này, mà hắn muốn ở lại chỗ cô.Sao có thể nghĩ được như vậy chứ.Thích Nguyên Hàm hỏi hắn, "Say rượu rồi muốn làm loạn hả?"

Chu Vĩ Xuyên nhìn khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, muốn nhìn thấu cảm xúc của cô, trên mặt của cô mang nụ cười, đôi mày khẽ nhếch, vài sợi tóc quăn lăn tăn trên má, dáng vẻ bắt mắt, có vài phần kháu khỉnh dễ thương.Thường ngày Chu Vĩ Xuyên chỉ thấy được ý cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt cô, làm gì được thấy một khung cảnh đẹp đẽ như thế này, trong giây lát nổi lên tâm tư.Thích Nguyên Hàm đập thẳng bản hợp đồng vào mặt hắn, vài tờ giấy lả tả rơi khắp nơi, cô nói: "Chu Vĩ Xuyên, nếu anh còn tiến gần thêm một chút, chúng ta không còn khả năng nào nữa."

Chu Vĩ Xuyên bị dội cho gáo nước lạnh, còn chưa hết kích động, cũng to giọng, nói: "Vợ, anh đã lấy được dự án rồi, em không thể cứ đẩy anh ra xa như vậy, anh sắp cảm thấy em không còn yêu anh nữa."

Ánh mắt của Thích Nguyên Hàm tĩnh lặng, "Anh đang trách tôi sao?"

Chu Vĩ Xuyên không còn lời nào, hắn không chịu bước ra ngoài một bước, ý là hôm nay sống chết muốn bám víu ở đây.

Hắn nhịn tức, nói: "Anh ngủ trên sofa một đêm, cũng không được sao?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu.Chu Vĩ Xuyên nghiêng người, nói: "Anh không ở lại, vậy mượn phòng tắm tắm một cái, anh chỉ muốn ở cạnh em thêm lúc nữa, được không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Thế lại càng không được."

"Nguyên Hàm, anh thật sự không hiểu em muốn cái gì, có phải chỉ là em không còn muốn anh nữa?"

Chu Vĩ Xuyên rũ mắt, tủi thân nhìn cô.Trước khi dứt bỏ, Thích Nguyên Hàm nhất định sẽ nói với hắn, đúng vậy, anh nói không sai.

Nhưng Thích Nguyên Hàm đã chán nản với sự dây dưa của hắn, nói: "Đợi anh tỉnh rượu rồi, thì sẽ hiểu hết thôi."

Rõ ràng Chu Vĩ Xuyên khi say lại càng tỉnh táo, hắn nói: "Nếu em mà yêu anh, thì sẽ không ghét anh đụng chạm, mấy ngày trước anh đụng vào em một chút, em rửa suýt tróc cả da tay."

Thích Nguyên Hàm vốn đang có tâm trạng tốt, hiện tại bị hắn làm cho rất phiền, cô vừa định nổi giận, chuông điện thoại kêu lên.Ban đầu Chu Vĩ Xuyên muốn phớt lờ âm thanh này, nhưng tiếng chuông vẫn kêu liên hồi, hết lần này đến lần khác, hắn lôi điện thoại ra, định tắt máy, Thích Nguyên Hàm ngăn hắn lại, "Nghe đi."

Biểu cảm của Chu Vĩ Xuyên hơi cứng nhắc, không còn hùng hổ như lúc trước, vẫn nhấn tắt cuộc gọi, "Mẹ anh gọi."

Nhưng hắn vẫn không thể vứt điện thoại đi, điện thoại lại kêu, Thích Nguyên Hàm nói: "Nhận đi, anh không nhận, mẹ anh sẽ gọi mãi không dứt."

Bàn tay của Chu Vĩ Xuyên khẽ run rẩy, không cẩn thận trượt vào nút nghe, sau đó "người mẹ" trong miệng hắn ở đầu bên kia nói, "Người yêu ơi, lúc nào mới quay lại đây, phòng tắm mà cứ không có nước, là da em khô héo luôn đấy."

Còn thêm một câu, "Nhớ người."

Vẻ mặt của Chu Vĩ Xuyên, vào giây phút đó, thiên biến vạn hóa, còn hơn cả tắc kè hoa, Thích Nguyên Hàm cười nói: "Mẹ anh đây hả?

Anh không thử gọi một tiếng mẹ xem sao?"

"Vợ à, em nghe anh giải thích."

Chu Vĩ Xuyên chân tay luống cuống cúp máy, nói: "Gọi nhầm, chắc chắn là gọi nhầm."

Hắn giơ số điện thoại cho Thích Nguyên Hàm xem, "Em xem, số điện thoại của em họ anh, con người em ấy em cũng biết rồi đó, rất phóng túng, cũng ăn chơi, thường ngày ăn nói tùy tiện, quan hệ giữa em ấy và bạn trai rất thân mật, nhất định là em ấy đang muốn gọi điện cho bạn trai."

Nghe thấy lời này của hắn, khiến Thích Nguyên Hàm rất khó chịu, cũng không phải vì ghen, chính là vì câu vừa rồi của Diệp Thanh Hà rõ ràng là đang nói với cô.

Chu Vĩ Xuyên hiểu thành như vậy, như thể giữa cô và Diệp Thanh Hà có gì đó không bằng, trở nên không thuần khiết nữa.Cú điện thoại này của Diệp Thanh Hà, chắc chắn là muốn đuổi người, Thích Nguyên Hàm cũng ra vẻ lạnh lùng phối hợp: "Ừ, em biết không phải gọi cho anh, trước hết anh cứ đi đi có được không, hiện tại em rất mệt."

Thích Nguyên Hàm càng nói tin hắn, Chu Vĩ Xuyên càng không yên tâm, dù sao thì Diệp Thanh Hà nói câu "người yêu ơi" đó vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng, hắn dây dưa với Diệp Thanh Hà bấy lâu, chưa từng nghe thấy nàng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.Chẳng lẽ mới nửa tháng không gặp, bản thân mình không liên lạc với em ta, em ta không có cảm giác an toàn, nên muốn lấy lòng mình?Không trách Chu Vĩ Xuyên nghĩ nhiều được, mấy nàng tình nhân ngày trước của hắn, ban đầu thì lạnh lùng cao ngạo, giả thanh cao, sau đó có cảm giác không an toàn liền liều mạng bám dính lấy hắn.Nhưng hắn đang rất tủi, hôm nay hắn muốn nghỉ ngơi ở chỗ của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lại đẩy hắn ra xa, hắn bực dọc nói: "Được thôi, anh đi, vợ à, em cứ đẩy anh ra thế này, một thời gian dài sau, anh cũng sẽ mệt, mệt rồi thì tình cảm tự nhiên cũng biến mất thôi."

Thích Nguyên Hàm lạnh nhạt ừ một tiếng.Trước lúc đi Chu Vĩ Xuyên còn không quên cầm theo điện thoại, tức giận đùng đùng.Thích Nguyên Hàm ngồi trên sofa một lúc, đi mở cửa phòng ngủ, nhìn về phía phòng tắm, cửa đang đóng, Thích Nguyên Hàm đi đến bên giường, vừa quay người, nhanh chóng lùi ra sau một bước.Diệp Thanh Hà trần truồng đứng ở đó, trên người không có gì che đậy, làn da ẩm ướt, nàng cong người, một tay chống giường, một tay cầm điện thoại, vào lúc Thích Nguyên Hàm đang còn ngây người, nàng quay đầu nhìn sang.

Nhỏ giọng hỏi: "Đẹp không?"

Thích Nguyên Hàm nhìn thấy bờ mông của nàng, căng tròn đong đầy, cô lập tức quay mặt đi, nói: "Đi tắm đi."

Diệp Thanh Hà ung dung đi đến bên cạnh cô, hỏi: "Con trai của chúng ta không chọc giận chị đâu nhỉ."

Nói xong, điện thoại trên giường reo lên, đương nhiên là "đứa con trai" trong miệng nàng gọi đến, nàng không quan tâm đến điện thoại, nói: "Mặt chị đỏ kìa."

Thích Nguyên Hàm lùi ra sau, vẫn nói: "Cô đi tắm đi."

Nhưng nàng Diệp Thanh Hà này thật sự không biết xấu hổ là gì, tùy tiện nghiêng người qua, bờ môi kề sát bên tai Thích Nguyên Hàm nói: "Ồ, chị đang thẹn thùng sao?"

Theo lý thuyết thông thường, đã lâu như vậy, sữa tắm mà nàng thoa phải khô rồi, nhưng lúc này, cơ thể nàng lại rất mịn màng rất thơm, giống như mới chui ra từ hũ mật ong, đi chân trần, đi đến đâu chảy mật đến đó.Cuối cùng Thích Nguyên Hàm lại mở cửa ra lần nữa, quay lại phòng khách.Cô đi rót nước uống, kìm nén lại cảm xúc.Diệp Thanh Hà lúc trần truồng có sức tấn công quá mạnh mẽ, dẫn đến khi cô nhắm mắt lại vẫn nhớ đến nó.Ngực to mông căng, diễm lệ mà thơm phức.

Là một mỹ nhân tuyệt sắc, tỏa ra hương thơm trên từng tấc da.Rõ ràng là chỉ liếc qua, ký ức lại rõ rệt đến lạ.Nghĩ đến đây, cửa chính lại bị đẩy ra đôi lần, động tác uống nước của Thích Nguyên Hàm dừng lại, khe cửa hé ra một đôi mắt, đẩy rộng ra nữa chính là khuôn mặt của Chu Vĩ Xuyên.

Thế mà hắn lại dùng chiêu hồi mã thương.(*Hồi mã thương: đây là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí.

Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích.)Chu Vĩ Xuyên ngó đầu vào, bắt gặp ánh mắt của Thích Nguyên Hàm, bị dọa cho hết hồn, hắn không ngờ Thích Nguyên Hàm vẫn ngồi ở phòng khách.Thích Nguyên Hàm cao giọng hỏi: "Sao anh còn quay lại?"

Lần này Chu Vĩ Xuyên không nói gì cả, quay người đóng cửa cái rầm, vừa rồi hắn gọi cho Diệp Thanh Hà không được, đột nhiên nổi lên một ý nghĩ rất kinh khủng.Hắn cảm thấy cuộc điện thoại kia là Diệp Thanh Hà gọi cho Thích Nguyên Hàm, vội vàng quay lại, muốn xem xem Thích nguyên Hàm có đang gọi điện cho ai không, nhưng không ngờ lại bị Thích Nguyên Hàm bắt thóp.Chuyện này không nói nên lời, hắn không giải thích được chỉ có thể chạy.Rốt cuộc Thích Nguyên Hàm cũng không phải là thánh thần, hành động này của Chu Vĩ Xuyên, cũng dọa cô một cái, cô uống nửa ly nước, cứ bồn chồn không yên, chỉ sợ Chu Vĩ Xuyên say rượu cứ quay đi quay lại, cô cầm chai nước vào phòng ngủ.Diệp Thanh Hà khoác khăn tắm, nói: "Vừa rồi có chuyện gì vậy?"

Thích Nguyên Hàm khóa cửa bên trong lại, trong giây lát không tìm được từ nào để mắng người, nói: "Bị cái tên nghiệt tử kia chọc giận."

Diệp Thanh Hà xì một tiếng, cười nói: "Đi ngủ đi ngủ thôi, giận giữ hại cơ thể, không đáng."

Vốn dĩ muốn thuận miệng đùa thêm một lúc, Thích Nguyên Hàm đặt chai nước xuống, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.Không đi sâu vào chủ đề này nữa, cả người Thích Nguyên Hàm không thoải mái, cô nép ở mép giường ngủ, không biết có phải do Diệp Thanh Hà ngâm mình trong sữa tắm quá lâu không, trên người nàng có hương hoa lan, giống như hoa quả bị lột vỏ đang nhỏ mật, nhẹ nhàng thơm phưng phức, mê hoặc người đến tê dại.Thật sự rất kỳ lạ, tim cứ đập liên hồi.Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm, phải đổi phòng, dằn vặt người ta quá đáng....Thứ sáu, Chu Vĩ Xuyên hoàn thành xong mọi thủ tục, lái xe chở Thích Nguyên Hàm ra sân bay, hai ngày nay hắn rất ngoan ngoãn, mượn lý do công việc, không gặp Thích Nguyên Hàm, bởi vì chuyện hôm đó quá xấu hổ, tự hắn cũng phải giữ chút mặt mũi, chỉ có thể giả vờ say rượu, cũng không giải thích gì.Đường tắc nghẽn, lượng khách du lịch còn đông hơn lúc họ đến, Thích Nguyên Hàm còn đang ngạc nhiên ngắm nhìn, Chu Vĩ Xuyên nhắc nhở: "Em nhìn lịch xem."

Thích Nguyên Hàm xem, không có gì đặc biệt, hắn nói em lật trang dưới xem, Thích Nguyên Hàm lật xem thì nhìn thấy cái gọi là ngày đặc biệt kia."

Sắp đến thất tịch rồi, rất nhiều người nghỉ lễ trước một tuần."

Ngón tay của Chu Vĩ Xuyên gõ trên vô lăng, nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Nguyên Hàm, anh cứ tưởng em sẽ không đến đảo cùng anh."

Thích Nguyên Hàm nhìn ra bên ngoài cửa xe, Chu Vĩ Xuyên lại nói: "Hiện tại chứng mất ngủ của em cũng đỡ hơn, trước khi đến đây anh còn lo em không thích..."

Thích Nguyên Hàm ngắt lời tâm sự của hắn, "Thế nên nhanh như vậy anh đã tự tha thứ cho bản thân mình rồi?"

Chu Vĩ Xuyên nghẹn họng, xiết chặt vô lăng, cũng may bây giờ đường đang tắc, chứ không hắn thất thần như vậy, đã xảy ra chuyện lớn.Chu Vĩ Xuyên không dám lôi kéo Thích Nguyên Hàm nhớ lại chuyện ngày trước nữa, gượng cười nói: "Anh sẽ hoàn thành công việc ở đây càng sớm càng tốt rồi về cùng em đi chơi thất tịch, em thích cái gì, anh mua cho em."

Thích Nguyên Hàm không trả lời hắn.Xuống xe, Chu Vĩ Xuyên xách vali từ trong cốp xe ra, nói: "Một mình em về có được không, hay là, anh bay về cùng em nhé?"

"Em tự về được."

Thích Nguyên Hàm tự xách vali.Chu Vĩ Xuyên vẫn không yên tâm, cứ muốn đi theo.

Đương nhiên, hắn không bay về cùng Thích Nguyên Hàm, hai người còn chưa vào sân bay, điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông.Giây phút hắn nhận điện thoại, cả khuôn mặt sầm xuống, khi nhìn Thích Nguyên Hàm còn chưa kìm chế được cảm xúc, ngược lại, sự bình tĩnh của Thích Nguyên Hàm dường như đang cười nhạo hắn.Ngắn ngủi vài giây, Chu Vĩ Xuyên siết chặt điện thoại, bàn tay ngày càng run rẩy, nói: "Xong rồi, Nguyên Hàm, dự án hải đảo bị người ta cướp mất rồi, tiền của công ty bị chuyển cho công ty quỹ đầu tư tư nhân, giữ hết rồi..."
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 20: Ghen rồi hả?


Chuyện này rất nghiêm trọng, Chu Vĩ Xuyên tốn không ít tiền bạc.Bề ngoài thì họ không tổn thất gì, chỉ là đầu tư tiền vào quỹ đầu tư tư nhân, nhưng đối với một xí nghiệp lớn, không thể luân chuyển một số tiền to như vậy, sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, ví dụ như gặp được một dự án tốt, không có tiền đi đấu thầu, hay là công ty xảy ra chuyện đại sự, không có tiền ứng phó, hậu quả nghiêm trọng không lường trước được.Chu Vĩ Xuyên sức đầu mẻ trán, bỏ ra bao nhiêu sức lực nhân lực, cuối cùng lại làm mướn không công, hắn sắp nôn ra máu rồi.Hắn nhờ vả tất cả các mối quan hệ để tìm ra nguồn gốc của quỹ đầu tư tư nhân này, trông mong đối phương có điểm gì không hợp pháp, lập tức làm thủ tục pháp lý, tố cáo đối phương cho tán gia bại sản, rồi lột da róc xương, cho người tàn phế luôn.Nhưng kết quả trợ lý tìm ra lại là, quỹ đầu tư tư nhân này hợp pháp, sổ sách hoàn toàn sạch sẽ.Thậm chí người ta còn chu đáo hỏi, ngài cần rút tiền ra à, cũng được thôi, chúng ta làm theo thủ tục, có thể bán lại thì bán, không bán được thì ngài phải đợi rồi, trong đó có phí thủ tục và tổn thất ngài phải chịu, à, đúng rồi, nhớ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.Cái trò này là bẫy lừa tiền vốn rất phổ biến, không ít xí nghiệp bị lừa cho tán gia bại sản, cũng may là nhà họ Chu có nền tảng tốt, nhà to cửa rộng, không thì thở không ra hơi.Hiện tại phương án duy nhất là, nhanh chóng lấp đầy khoản trống trong công ty, Chu Vĩ Xuyên bồn chồn lo lắng, lần nào đến chỗ của Thích Nguyên Hàm cũng ủ rũ mặt mày.Thích Nguyên Hàm hỏi hắn, "Anh làm sao xoay sở được nhiều tiền như vậy?"

Chu Vĩ Xuyên nói: "Trong tay còn ít tiền mặt, sau đó..."

Hắn nhìn Thích Nguyên Hàm, "Anh gọi điện cho mẹ anh, chắc mẹ bỏ ra không ít, còn bảo mẹ lấy từ ba một ít, tính ra thì chắc có thể bù đắp vào khoản trống của công ty, chỉ là bên quỹ đầu tư kia..."

Thích Nguyên Hàm nói: "Hai ngày sau em sẽ quay lại."

"Em quay lại làm gì?"

Chu Vĩ Xuyên nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Thích Nguyên Hàm, dùng tất cả sức lực, gấp gáp nói: "Em ở đây với anh không được sao?"

Hắn nhìn chằm chằm vào Thích Nguyên Hàm, không cho Thích Nguyên Hàm rời hắn nửa bước, hận không thể nhét Thích Nguyên Hàm vào túi áo hắn, chỉ sợ lần này Thích Nguyên Hàm đi sẽ không trở lại nữa.Thích Nguyên Hàm cười thầm, tên đàn ông này rất khôi hài, đã ngoại tình, đã chăng hoa bừa bãi, một khi xảy ra chuyện, cái đầu tiên là nghĩ đến chính là Thích Nguyên Hàm là vợ của hắn.Thích Nguyên Hàm rút tay lại, nhẹ nhàng đặt trên sô pha, nói: "Không phải anh đang gom tiền sao, em quay về xem trang sức, quần áo có cái nào bán được không, có tiền thì đưa anh lấp vào chỗ thiếu cho công ty."

Chu Vĩ Xuyên sững người, sau đó cảm động nhìn Thích Nguyên Hàm, mấy ngày nay hốc hác, râu mọc linh tinh còn chưa cạo, hắn thở dài, quả thật là thăng trầm của cuộc đời, nói: "Mấy bộ trang sức của em đáng được mấy đồng chứ."

"Có thể bán cả nhà mà, không phải anh cũng có mấy căn hay sao?"

Thích Nguyên Hàm nói.Hai mắt Chu Vĩ Xuyên đỏ hoe, người cũng run rẩy, "Phải bán nhà sao, nhưng mà bán đi rồi, trong tay anh không còn gì nữa."

Thích Nguyên Hàm nghĩ rồi nói: "Em nhớ không phải ngày trước bố mẹ anh để vài căn nhà đứng tên anh sao?

Anh hỏi họ xem có đồng ý cho anh lấy đi thế chấp không, đợi khi lấy lại được tiền vốn, thì anh chuộc lại nhà."

Nhà cửa đều là đất tư nhân mà bố mẹ Chu Vĩ Xuyên lục tìm được, toàn là nơi đắc địa, đợi ngày nào đó mở rộng khu vực, một khi chính phủ quy hoạch, bọn họ xây biệt thự, giá trị có thể tăng lên vài lần.Chu Vĩ Xuyên có chút khó xử, "Để anh suy nghĩ xem sao, nếu như để bố mẹ biết được, anh bị đánh gãy chân mất."

Nhưng mà, chỗ thiếu của công ty không bù đắp được, đừng nói đến chuyện hắn tiêu đời, vị trí chủ tịch của ba hắn cũng bị đe dọa.Thích Nguyên Hàm chờ hắn suy nghĩ, cũng không giục hắn.Cô đem những lời hắn thường nói ngày trước tặng cho hắn: "Anh nhìn xem, hiện tại ngoài em ra không còn ai ở bên cạnh anh nữa, về sau đừng tin linh tinh ai cả, tin em."

Trong chốc lát, ánh mắt của Chu Vĩ Xuyên phức tạp, nước mắt xuất hiện, như làn sóng lăn tăn dưới đáy mắt.Hổ thẹn áy náy, cảm giác tội lỗi không nói thành lời.Chu Vĩ Xuyên co người trên sô pha, nhìn rất nhếch nhác, Thích Nguyên Hàm tán thưởng dáng vẻ ăn năn hối lỗi của hắn, nhưng nó không đại biểu cho việc, Thích Nguyên Hàm sẽ tha thứ cho một tên đàn ông đã ngoại tình còn ép cô đứng dưới danh nghĩa vợ hắn.Xin lỗi, thì sẽ được tha thứ sao?

Hoặc có thể nói, hắn xin lỗi xong thì sẽ thay đổi sao?Chu Vĩ Xuyên không ngồi lâu, lại có cuộc gọi mới, điện thoại cứ reo không ngừng, hắn không dám nhận, Thích Nguyên Hàm nhận giúp hắn, đưa điện thoại đến bên tai hắn, đầu bên kia trợ lý đã điều tra ra một thông tin mới, muốn hắn qua xem.Hắn tuyệt vọng rời đi, trước lúc đi, ngồi xổm bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nhìn cô thật thâu, dáng vẻ hối lỗi, nói: "Nguyên Hàm, chúng ta đã cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, anh thật sự... thật sự rất xin lỗi em, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh."

Hắn đã dùng không ít thủ đoạn để cưới được Thích Nguyên Hàm, trước khi kết hôn đã từng thề một đời này đối tốt với cô, nhưng kết quả vẫn không trân trọng cô, những điều này hắn đều biết, cực kỳ rõ ràng.Chu Vĩ Xuyên sợ Thích Nguyên Hàm rời bỏ, lại không kiềm chế được bản thân.

Mỗi lần hắn xin lỗi đều rất thành khẩn, hận không thể moi móc tim gan ra, nhưng mà, đây là thủ đoạn dỗ dành người ta, bởi vì như vậy mới có thể nhìn thấy Thích Nguyên Hàm tha thứ cho hắn, lộ ra biểu hiện vẫn còn yêu hắn, vẫn còn bao dung cho hắn.Dù sao thì Thích Nguyên Hàm thật sự vẫn còn yêu hắn nha.Thích Nguyên Hàm chỉ cười.

Trông vẻ dịu dàng bao dung, nhưng đáy mắt không có một tia tình cảm.Cửa đóng lại, Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm, mở nước rửa tay, chà đỏ cả ngón tay.Diệp Thanh Hà dựa vào cửa nhìn cô, lần này radar của Chu Vĩ Xuyên không nhạy nữa, mãi mà không phát hiện ra bên trong giấu người.Đợi Thích Nguyên Hàm đi ra, Diệp Thanh Hà chậm rãi theo sau cô, nằm bò lên sô pha, chống cằm nói, "Người ta còn nói mặt em có tướng lừa đảo, rõ ràng là chị mới phải."

Thích Nguyên Hàm ngồi trên sô pha, ngả người ra sau, sợi tóc đen làm nổi bật lên đôi má ửng hồng, cô nói: "Không phải là tướng lừa đảo, bởi vì trước đây tôi có tính cách như vậy, mọi người lấy làm quen... không nói chuyện này nữa."

Cô không thích nhắc đến chuyện ngày xưa của mình và Chu Vĩ Xuyên, Diệp Thanh Hà cũng không hỏi đến tận cùng, nói: "Không ngờ chị lại bảo anh ta lấy tiền của bố mẹ."

Thích Nguyên Hàm nói: "Bố mẹ hắn sinh ra một kẻ cặn bã như vậy cho xã hội, cũng phải trả giá một chút chứ."

Hôm nay tâm trạng của Thích Nguyên Hàm không tồi, nói chuyện với Diệp Thanh Hà cũng dịu dàng hơn nhiều, Diệp Thanh Hà nói: "Nếu chị muốn nhanh bán được nhà, em có một mối, có thể giới thiệu cho chị."

"Lại là bạn của cô?"

Thích Nguyên Hàm hỏi nàng."

Đúng nha, dù sao làm cái nghề như chúng em cũng có nhiều mối làm ăn."

Diệp Thanh Hà cười đáp lại.Mặc dù lúc nàng nói "chúng em", chân mày nhếch lên, nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng Thích Nguyên Hàm sâu sắc cảm nhận được rằng, cái "chúng em" này không phải chỉ tình nhân.Sự giúp đỡ của Diệp Thanh Hà đối với cô, trông có vẻ nhỏ nhặt, nhưng mỗi lần đều rất quan trọng, bắt lấy cơ hội rất tốt, bất chợt, Thích Nguyên Hàm cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản.Tiêu đề của danh sách rất thẳng thắn, ghi là "Thông tin liên lạc của tất cả ông trùm trong giới tài chính", bao bọc như tài liệu câu rùa vàng của các cô nàng tình nhân.Thích Nguyên Hàm vừa xem tài liệu, vừa nói: "Gọi đồ ăn đi."

Diệp Thanh Hà gọi một suất ăn tình nhân, lúc phục vụ đẩy bữa ăn đến, tặng hai người một chai rượu vang đỏ."

Không cần rượu đâu, có thể tặng nước ép được không, nước cam."

Diệp Thanh Hà cong mắt cười, mặc một chiếc váy đen gợi cảm, tay chống lên bờ tường trắng tinh, ánh sáng hắt lên khuôn mặt nàng, giống hệt một yêu tinh mới tu luyện thành công.Phục vụ đỏ mặt, lắp bắp nói: "Được, được chứ, em xuống dưới đổi cho chị."

Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu lên khỏi dãy phương thức liên lạc dày đặc, liếc một cái, nói: "Đứng cũng không tử tế được chút."

Diệp Thanh Hà quay đầu, khẽ khoanh tay, nói: "Ghen rồi hả?

Vậy chị quản em đi, chị."

"Không có sức lực, không muốn quản."

Thích Nguyên Hàm nói.Gái đẹp ai mà chẳng thích ngắm, muốn mặc gì thì mặc nấy, người khác không có tư cách đánh giá, nhưng Diệp Thanh Hà thì, vừa quyến rũ vừa yêu ma, câu hồn người ta đến say sưa mê mẩn, không cách nào khống chế được, lúc này sẽ phải đùn đẩy trách nhiệm lên người nàng.Nàng đẹp đến tội lỗi.Diệp Thanh Hà nói: "Chị trông coi em, em trở thành con gái nhà lành liền."

Nàng sáp đến ngồi xuống bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị không muốn nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của em sao?"

Thích Nguyên Hàm rũ mắt, nhìn bàn tay ngọc ngà đang đặt trên đùi mình, nói: "Cô là loại người như vậy sao?"

Diệp Thanh Hà chỉ cười không nói, đáp án có vẻ khó bề hiểu rõ, ngón tay nàng khẽ gõ từng nhịp lên đùi cô, làm Thích Nguyên Hàm ngứa ngáy, cô cầm tay nàng vứt sang một bên.Phục vụ đổi nước trái cây đem lên, hai người ngồi trước bàn ăn dùng bữa, vừa rồi điện thoại Thích Nguyên Hàm có một tin nhắn mới, là Chu Vĩ Xuyên gửi đến, nói rằng đã điều tra ra được chuyện gì rồi, hắn nhất quyết không bỏ qua cho Phương Thiên Hãn.Thích Nguyên Hàm nhếch khóe miệng, chứa ý cười, nói: "Ăn cơm thôi, buổi tối có kịch hay để xem rồi."
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 21: Vực sâu.


Chu Vĩ Xuyên bỏ ra thêm chút tiền, làm một cuộc điều tra không chính thức.Lần này điều tra, đã phát hiện ra gần đây Tần Già Lam thường xuyên tiếp cận quỹ đầu tư này, chủ yếu là cô ta đang điều hành nó, còn giúp công ty quỹ đầu tư tìm thêm không ít mối quan hệ.Nghĩ kỹ lại xem, Tần Già Lam có thể bỏ ra công sức như vậy, không phải chỉ có chồng cô ta...Trợ lý tiếp lời, "Không ngờ hắn đã lập bẫy sẵn từ sớm như vậy, chẳng trách ngày trước cứ luôn mồm nói xấu vợ, là muốn làm đòn bẩy đấy."

Bạn hỏi Chu Vĩ Xuyên có từng nghi ngờ Thích Nguyên Hàm chưa?

Tất nhiên là từng, Thích Nguyên Hàm suốt ngày dính lấy Tần Già Lam, hắn chỉ sợ Tần Già Lam nói chuyện mình ngoại tình với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm tức giận, nên cùng hợp lực mưu đồ báo thù hắn...Nhưng mà, Thích Nguyên Hàm yêu hắn như vậy.

Vì hắn mà bán trang sức, chỉ ra cho hắn những sai lầm cuộc đời, làm sao hắn có thể nghi ngờ Thích Nguyên Hàm đây, hắn dứt khoát đổ hết tội lỗi lên đầu Phương Thiên Hãn.Chu Vĩ Xuyên trực tiếp hẹn Phương Thiên Hãn đến bờ biển, hiện tại Phương Thiên Hãn cũng đang sức đầu mẻ trán, ban đầu anh ta âm mưu hãm hại Tần Già Lam, không được chia tài sản, giờ thì nợ nần chồng chất, không suy nghĩ nhiều mà đến thẳng chỗ hẹn.Anh ta nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên, đẩy gọng kính trước mũi, cười nói: "Vĩ Xuyên, chuyện quỹ đầu tư cho anh ít mặt mũi..."

Còn chưa nói hết, Chu Vĩ Xuyên đã đấm thẳng vào mặt anh ta, nói: "Con mẹ nó mày còn cười được, mẹ nó muốn chết đúng không?"

Phương Thiên Hãn bị đấm cho choáng váng đầu óc, đơ đứng cả người, theo bản năng trả lại cho Chu Vĩ Xuyên một đấm, trong chốc lát hai người lao vào đánh nhau.Hắn đã tính đến việc mang theo người, hai bên chó má cắn nhau, bầm dập mặt mày, không ai khá hơn ai, cả hai đều bị thương.Người của Chu Vĩ Xuyên nhiều, đánh cho Phương Thiên Hãn nằm bò xuống đất.Hắn lau đi vết máu ở trên mặt, mắng một câu **, cơn tức nhịn mấy ngày nay, trào lên dữ dội, lại tiến lên đấm cho Phương Thiên Hãn vài phát, vỡ cả kính mắt của Phương Thiên Hãn, bên mặt của anh ta cũng rách ra vài đường máu.Phương Thiên Hãn rên rỉ, vội vàng nói: "Vĩ Xuyên, em hiểu nhầm rồi, anh đã hỏi Tần Già Lam chuyện này, cô ta đã thừa nhận, là ý của vợ em, là vợ của em đấy, thật sự là vợ của em, em điều tra lại xem..."

"Vợ tao..."

Chu Vĩ Xuyên uốn nắn ngón tay, "Con mẹ nó, mày còn dám nói vợ tao.

Mày có biết vợ tao đang làm gì không, vợ tao đang đi gom tiền cho tao đấy, con mẹ nó mày còn dám lừa tao."

Cũng chính lúc này trợ lý chạy đến, nói: "Chu tổng, Tần Già Lam đến đón người, nói muốn đem chồng của cô ấy về."

Chu Vĩ Xuyên cười nhạt, "Được, để chị ta qua đây, xem xem chồng chị ta đắc tội với tôi có kết cục như thế nào."

Tần Già Lam bước đi trên cát, mang đôi giày cao gót đinh tán, váy đen hở vai, phối với chiếc áo khoác màu đen, những phụ kiện kim cương trên người sáng bóng mà hấp dẫn, nói toạc ra thì giống như đang mở tiệc mừng công vậy.Cô ta nhìn Phương Thiên Hãn nhếch nhác bẩn thỉu, lạnh nhạt cầu tình Chu Vĩ Xuyên , "Cậu bỏ qua cho anh ta đi, trước nay thị trường đầu tư luôn có rủi ro, dám chơi dám chịu, cậu còn dám động đến anh ấy, tôi sẽ báo cảnh sát."

Cái kiểu bảo vệ như này sẽ khiến Chu Vĩ Xuyên đánh chết Phương Thiên Hãn, Phương Thiên Hãn to giọng hét: "Tần Già Lam, cô câm miệng..."

Chu Vĩ Xuyên đá cho anh ta một cước, hắn cảm thấy hai vợ chồng nhà này đang diễn tuồng chọc hắn, nói: "Hai người âm mưu cướp tiền của tôi, chuyện này không thể kết thúc như vậy được, hôm nay anh ta không chết thì cũng phải thành phế vật."

Hắn không động thủ đánh người nữa, nhưng bọn côn đồ dẫn theo thì không hề khách khí, ra tay cực kỳ ác, Phương Thiên Hãn lấy sức đâu mà chịu đựng nổi, trí thức quét sạch, hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết, không còn nhìn ra bộ dạng của con người.Mắt Phương Thiên Hãn sưng vù, bây giờ chỉ nhìn thấy khe hở, đập vào mắt là nụ cười nơi khóe miệng của Tần Già Lam, cô ta đang cười nhạo anh ta...

Anh ta liền nhớ đến ngày ký đơn thỏa thuận ly hôn, Tần Già Lam từng nói, sau này không phải cô ta ra tay nữa, cô ta sợ làm bẩn tay của mình.Không phải là đùa.Chu Vĩ Xuyên sai người trói Phương Thiên Hãn lại, một đạp đá người xuống biển, nói: "Tao giết mày dễ như trở bàn tay, con mẹ nó dám động đến ông đây."

Hắn vẫy tay, dùng du thuyền kéo Phương Thiên Hãn xuống biển, trong làn nước xanh ngắt, Phương Thiên Hãn như rác rưởi trên biển, nhấp nhô giữa những làn sóng xô đẩy, trông thật đau mắt, khiến người ta buồn nôn chết đi được.Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà không xuống dưới đó xem, đứng ở ban công dùng ống nhòm nhìn, cảm thấy ít cảnh đánh nhau quá, cái trò vứt xuống biển cho cá ăn cũng tạm được, còn mong chờ có cảnh đánh tiếp theo.Được cái, hai tên đều cặn bã không làm cho cô thất vọng, chỉ cần Phương Thiên Hãn tỉnh ra được chút, Chu Vĩ Xuyên sẽ nghĩ ra cách mới để tra tấn Phương Thiên Hãn, Phương Thiên Hãn cũng nghiến răng nghiến lợi muốn trả đòn.Xem kịch mấy ngày liền, hợp đồng giữa Thích Nguyên Hàm và Tần Già Lam cũng bí mật ký kết xong, chủ nhân của hòn đảo này trong tương lai sẽ là cô.Thích Nguyên Hàm rất vui vẻ.Một người chưa bao giờ thích biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt như cô, sẽ dành nửa ngày trời đứng trước cửa sát trần, nhìn vùng biển ầm ầm sóng cuộn, như một nữ vương kiêu ngạo, đang tuần tra lãnh thổ của mình.Diệp Thanh Hà không ngờ cô còn có một mặt như vậy, rất đáng yêu, không ngừng trêu chọc cô nói: "Em muốn tranh giành giang sơn vì chị quá."

Thích Nguyên Hàm chỉ liếc nàng một cái, không lạnh lùng, là kiểu đùa giỡn.Sau đó, Tần Già Lam gọi điện đến, hỏi: "Có muốn ra ngoài ăn mừng không, cô chiêu đãi."

Thích Nguyên Hàm trả lời cô ta, "Hiện tại không được."

Tâm trạng Tần Già Lam cũng rất tốt, cười nói: "Thế tôi chiêu đãi là được rồi, ăn mừng tôi có một cuộc sống mới, sau này có thể chuyên tâm kiếm tiền rồi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Thôi, sau này đừng liên lạc nữa."

"Hả?"

Tần Già Lam ngây người, nụ cười cũng cứng ngắc, "Không phải, ý của cô là gì vậy, tôi nghĩ chắc là không có chuyện qua cầu rút ván đâu nhỉ?"

"Nghĩ cái gì thế."

Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, "Tôi còn chưa giải quyết xong Chu Vĩ Xuyên bên này nữa, chuyện này không thể kết thúc như vậy đâu, anh ta mà điều tra ra cái gì là phiền phức lắm."

"Cũng đúng."

Tần Già Lam thở dài, "Chu Vĩ Xuyên khó nhằn thật, kỳ thật tôi muốn hỏi một chút, cô kết hôn với cậu ta, cô âm mưu cái gì vậy?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Cô đoán xem."

Cô ta ngẫm nghĩ chút, nói: "Cả gia tộc họ Chu?

Nhà Chu rất to lớn, chiếm mấy hạng đầu trong top công ty bất động sản, cô muốn giành lấy, tôi ủng hộ cô."

Thích Nguyên Hàm nói: "Không chỉ vậy đâu."

"Hửm?"

Thích Nguyên Hàm hỏi cô ta: "Cô đã từng bị một đám người thúc giục kết hôn chưa?

Họ tâng bốc một tên rác rưởi tới tận trời, ép cô cưới, cuối cùng, cô phát hiện ra đối phương là một tên rác rưởi, muốn ly hôn thì bị một đám người ngăn cản, khuyên can cô, bảo cô đừng ly hôn?"

Là một người từng trải, Tần Già Lam hiểu rõ, không phải sao?

Lần đầu tiên cô ta phát hiện ra Phương Thiên Hãn phản bội mình, toàn bộ lòng tự trọng và dũng khí của cô ta mách bảo rằng, ly hôn, nhất định phải ly hôn.Sau đó cô ta bị một đám người đá cho quay về, đủ loại giọng nói, nào là ai chẳng từng có lỗi lầm hãy cho anh ta một cơ hội, nào là bạn lớn tuổi như vậy rồi, không nghĩ cho bản thân mình, không nghĩ cho công ty một chút.Phương Thiên Hãn nước mắt đầm đìa, với bộ dáng lầm đường lạc lối, tất cả mọi người như bị mù, thấy anh ta đáng thương, ép cô ta đi tha thứ.Dần dần, số lần Phương Thiên Hãn phản bội cô ta ngày càng nhiều, mấy người đó lập tức trở mặt, nói: "Không phải cô đã sớm biết hắn có bản tính gì rồi à?

Lúc đầu kêu cô ly hôn, cô không ly hôn, tự chịu lấy..."

Bất tri bất giác mọi chuyện đã biến chất đi, cô ta trở thành người phí hoài thanh xuân, sống chết không chịu ly hôn, bị tình yêu phản bội trói buộc hết lần này đến lần khác.Tần Già Lam bóc phốt, chửi: "Shhh, cái đám người này sao không chết đi, càng nghĩ càng thấy tôi bị cả nhà Phương Thiên Hãn lừa."

"Thường thôi, dù sao thì người ta cặn bã cũng không phải dựa vào bản thân tu luyện mà nên."

Cúp máy, Thích Nguyên Hàm xóa số điện thoại của Tần Già Lam, còn cho nick wechat của cô ta vào danh sách đen, xong việc, Thích Nguyên Hàm để điện thoại lên bàn, quay đầu liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà đang đẩy một cái xe đẩy đến.Ban đầu Thích Nguyên Hàm còn tưởng là nàng gọi bữa tối, nhưng Diệp Thanh Hà vào phòng thì tắt đèn, trong bóng tối, ánh nến lung linh thắp sáng, Diệp Thanh Hà đặt một cái bánh gato, nàng đẩy bánh kem sang, nói: "Vẫn nên ăn mừng chút, ăn mừng chị lấy được dự án hải đảo."

Thật ra, đối với Thích Nguyên Hàm, ăn mừng hay không không quan trọng, đồ đến tay, cô vui lòng mãn nguyện là được, nhưng bị Diệp Thanh Hà phóng đại như vậy, cô không nhịn được nhếch môi, "Cảm ơn."

"Có cần thổi nến không?"

Diệp Thanh Hà bối rối hỏi: "Thổi nến, thì có phải giống với đang tổ chức sinh nhật không, có cần làm một lượt không nhỉ?"

Thích Nguyên Hàm đi đến thổi tắt nến, trong phòng tối om, cây nến bốc lên làn khói mỏng manh, hương nến thoang thoảng, cô rút cây nến ra.Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Chị ước chưa?"

Chưa, chỉ thổi thẳng thôi.

Nghĩ thế thì hình như thiếu thiếu gì đó, Thích Nguyên Hàm ôm tay, đôi môi dán lên lòng bàn tay, nghiêm túc bổ sung thêm một điều ước.Diệp Thanh Hà cắt tầng bánh ở trên cùng, bánh kem hoa tươi, trang trí rất đẹp, Thích Nguyên Hàm lấy quả dâu tây ở giữa nếm thử một miếng, nói: "Cô đi bật đèn đi."

Diệp Thanh Hà đáp một tiếng, đẩy bánh kem đến bàn bar bếp, bật đèn nhỏ ở trên bàn, nói: "Phải có không khí."

Tâm trạng của Thích Nguyên Hàm tốt, tùy ý nàng, lúc cô đi lấy bánh kem, Diệp Thanh Hà nắm lấy bàn tay cô, hỏi: "Muốn ăn phần nào?"

Lòng bàn tay nóng ran, có điềm báo xấu."

Tôi tự cắt."

Thích Nguyên Hàm nói.Diệp Thanh Hà giành cầm lấy dao, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, nói: "Chị, thứ chị muốn có em sẽ lấy giúp chị."

Câu nói này rất có hàm ý, Thích Nguyên Hàm không có khả năng không hiểu, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn dao cắt bánh sinh nhật trong tay nàng, hỏi: "Nếu như tôi không cho cô lấy, cô sẽ giết tôi luôn sao?"

Diệp Thanh Hà khẽ cười, tay hạ xuống, cầm dao cắt bánh khều lấy cằm của Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng nói: "Em không nỡ đâu."

Kem dính trên mũi dao cọ vào mặt hơi lạnh, Diệp Thanh Hà lại cứ như nghiện, lại đem dao dán lên má của Thích Nguyên Hàm, vuốt ve qua lại, hỏi: "Em có thể ăn trước một miếng không?

Chỉ liếm một miếng nho nhỏ thôi?"

Thích Nguyên Hàm quay mặt đi, không dễ chịu mấy, cô muốn đi đến bàn bếp rửa sạch, Diệp Thanh Hà giữ lấy tay cô, Thích Nguyên Hàm trừng nàng, "Tự trọng."

Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói: "Vừa rồi em nói thật đó."

Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người.

Đột ngột bừng tỉnh, không biết lời này của Diệp Thanh Hà là đang nói tới liếm cô.

Hay là cái gì khác?Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ lười biếng rọi xuống, làn môi của Diệp Thanh Hà ánh lên tia sáng quyến rũ, quyện với vị ngọt của hương sữa, cuốn hút đến nỗi người ta ngứa ngáy đôi môi, muốn hôn lên.Trước mặt Diệp Thanh Hà, mọi kiềm chế và nguyên tắc đều vô dụng, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô biết tôi muốn cái gì không, mà cũng dám mở miệng nói."

"Hửm?"

Diệp Thanh Hà khẽ cử động bờ môi, "Chị nói thử xem."

"Cái tôi muốn không chỉ có nhà họ Chu, cũng không phải báo thù mấy người kia xong là hết chuyện, thứ tôi muốn..."

Cô ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo, "là tài sản của tất cả những người liên quan dính dáng đến nhà họ Chu, toàn bộ tiền bạc của họ, ngoài ra, tôi còn muốn bọn họ không có một cái kết cục đẹp."

Thích Nguyên Hàm cười nói, nghe như thể đang đùa, nhưng có một loại nghiêm túc ác liệt.

Trước giờ cô chưa từng là một người lương thiện, cô chưa bao giờ gượng ép bản thân đi tha thứ cho người khác, hoàn toàn triệt để là một người ác độc.Cho dù trên mặt có dính kem, cũng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc tuyệt đẹp của Thích Nguyên Hàm, đôi môi đỏ mấp máy, cô nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Tha thứ là quá nhẹ nhàng, những tên như bọn họ phải chết, chết một cách đau khổ."

"Vậy chị xem."

Diệp Thanh Hà nhích gần tới trước mặt cô, kề sát khẽ cọ vào cái mũi của cô, miệng như dính mật, nói: "Chị xem em giống với người sẽ sợ hãi sao?"

Nàng nắm lấy tay của Thích Nguyên Hàm, quét kem lên môi của mình, sau đó dâng đến bên môi của Thích Nguyên Hàm, nói: "Chỉ cần chị muốn, em đều có thể cho chị, những thứ chị muốn có, em có thể dùng toàn lực lấy cho chị."

Làn môi nàng ngọt ngào, có hương vị của kem bơ.Thật ra Thích Nguyên Hàm rất thích ăn ngọt.

Diệp Thanh Hà của lúc này, đối với cô rất có sức cuốn.Diệp Thanh Hà tiếp tục quyến rũ cô: "Ngọt không, thử một chút là biết liền."

Chỉ là khẽ mấp máy, liền bị Diệp Thanh Hà kéo vào vực sâu không thấy đáy, Thích Nguyên Hàm thăm dò tiến về phía trước, chặn lại bờ môi của Diệp Thanh Hà...
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 22: Tỏ tình vào Thất Tịch (Phần 1).


Vào giây phút Thích Nguyên Hàm chạm vào đôi môi của nàng, liền rời đi ngay lập tức, cô nhìn Diệp Thanh Hà, ánh mắt không có bất cứ cảm xúc mất khống chế nào.Như thể bị mê hoặc chỉ là vẻ bề ngoài, cô nhận xét: "Rất ngọt."

Sau đó thè lưỡi, ăn hết kem bơ dính trên môi.Diệp Thanh Hà ngạc nhiên, không ngờ đến cô có thể thản nhiên như vậy, cho dù có động lòng, cũng có thể tỉnh táo ngay lập tức, bình tĩnh đến đáng sợ.Thích Nguyên Hàm: "Tôi đã nói với cô từ trước rồi, tôi lãnh đạm tình dục, cô có quyến rũ tôi cũng vô tác dụng."

Đã quyến rũ người ta đến mức này, đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, chắc là rất sốc, nhưng Diệp Thanh Hà cứ như thể không nhận ra, nàng nói: "Chị càng như thế này, em chỉ càng thích."

Kem bơ ngọt ngào, rất thơm, mê hoặc người ta đến nếm thử, đôi môi hai người đều dính đầy sự ngọt ngào cuốn hút này.Một giây lại một giây trôi qua, Diệp Thanh Hà tiến lên trước một bước, giữ lấy gáy của Thích Nguyên Hàm, vào lúc Thích Nguyên Hàm còn chưa đề phòng, chậm rãi cuốn đi kem bơ trên môi cô.Đôi môi Thích Nguyên Hàm mềm mại, hòa quyện với hương kem sữa, mùi vị giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm dịu, thậm chí còn ngon hơn kẹo bông gòn, ngọt mà không ngấy.Ăn quá vội vàng, tim đập quá nhanh, hơi thở hòa vào nhau, kem bơ dần dần tan chảy.Thích Nguyên Hàm đẩy nàng, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Hà.Ánh sáng từ đỉnh đầu lọt vào khe hở giữa họ, rơi vào bờ môi của nhau, ướt át bóng loáng, không có lớp kem bơ, cũng đủ câu lòng người ta.Mê hoặc nhất không phải là kem bơ, mà là chính họ.Diệp Thanh Hà nâng cằm, cố ý dựa gần, hơi thở nóng bỏng: "Chị, hôn nữa đi."

Nhịp tim tăng tốc đến một mức nghẹn lại làm Thích Nguyên Hàm không thoải mái, nước bọt trong miệng nhanh chóng tiết ra, nhưng Thích Nguyên Hàm lại không dám nuốt xuống, cô nghiêng người, kéo dài khoảng cách với Diệp Thanh Hà.Diệp Thanh Hà nắm bắt mức độ rất tốt, không bám víu lấy Thích Nguyên Hàm cưỡng ép hôn thêm lần nữa, cũng bởi vì nàng biết giữ chừng mực, khiến cho sự từ chối trở nên nuối tiếc.Nàng dựa vào bàn bar, khoanh một tay, đợi Thích Nguyên Hàm gật đầu, trông có vẻ như rất tôn trọng ý kiến của cô.Thích Nguyên Hàm từ chối trong im lặng, cô sang đầu bên kia bàn bar rửa mặt, hứng nước dội xuống, có loại cảm giác tỉnh táo sau kích thích, cô và Diệp Thanh Hà hôn nhau, cô và tiểu tam của chồng hôn nhau...Là do cô quá xấu xa sao?Tại sao cô chỉ cảm thấy rất kích thích.Thích Nguyên Hàm nuốt nước bọt, cô nhanh chóng rửa sạch vết kem trên mặt, Diệp Thanh Hà đặt bánh gato đã cắt lên bàn bar, liếm kem dính trên ngón tay nói: "Thử xem."

Thích Nguyên Hàm cầm lấy nĩa, ngồi ăn ở bàn bar, vị kem ngọt ngào, ăn thêm ít bánh, nhưng hương vị hơi sai.Có lẽ là do đã nếm thứ còn ngọt ngào và thơm ngon hơn.Có một câu nói rất đúng, mỹ nhân không đẹp ở ngoài da, mà là đẹp từ trong xương cốt.Diệp Thanh Hà trong đêm đen đầy mê hoặc.Dây váy đen trượt xuống khỏi vai của nàng, cũng không phải nàng cố tình làm vậy, là do lúc Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra, sơ ý kéo xuống.

Nàng cũng không kéo lên, cứ để nó lủng lẳng treo ở đầu vai, để lộ ra đỉnh núi đầy đặn."

Ngon không?"

Diệp Thanh Hà đang cắn nĩa ăn còn khẽ cười với Thích Nguyên Hàm, biểu cảm vui vẻ táo tợn lộ rõ ra trên mặt.Thích Nguyên Hàm đút một miếng bánh vào miệng, nói: "Cũng được."

Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng cười ra tiếng.Thích Nguyên Hàm vốn muốn nói "Cười cái gì", lại cảm thấy ngượng ngùng, không biết mở lời như thế nào, Diệp Thanh Hà dựa vào bàn bar, ngậm nĩa ăn, khóe miệng cười ẩn ý, ánh trăng hắt trên bàn bar vốn dĩ trắng tinh cũng đã nhuốm màu dịu dàng, nàng nói: "Em thật sự rất vui."

"..."

Ăn no bánh gato, buổi tối không gọi cơm nữa, hai người họ giải quyết được một phần nhỏ bánh gato, còn thừa thì đựng trong hộp, để vào tủ lạnh.Chỉ là cuối cùng Diệp Thanh Hà lại đột nhiên nổi tính ham chơi, bôi kem khắp nơi, chiếc váy trên người Thích Nguyên Hàm sắp bị nàng biến thành váy chấm hồng.Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm tắm rửa, cởi váy ra, đôi chân trần giẫm lên sàn, nước ấm đổ xuống thân thể, nóng bỏng làm hơi thở trở nên nặng nề .Nước lăn trên cơ thể, mái tóc, cái cổ, vùng ngực đầy đặn, lăn đến đâu làm dao động đến đấy, cô chỉnh nước lạnh chút, nhưng vẫn khó dập tắt được cơn dao động này.Đến khi tắm xong, mới nhớ ra bản thân chưa lấy đồ ngủ, cô không thích dùng áo tắm do khách sạn cung cấp, nhưng cô càng sợ phải nhờ Diệp Thanh Hà đem quần áo vào.Lúc ra ngoài, Diệp Thanh Hà ngồi bên giường, không biết là đang nói chuyện điện thoại với ai, giọng nói bớt đi vài phần quyến rũ, bình tĩnh đến lạnh lùng."

Ừ, cứ điều tra như thế này trước đã, bên kia cũng nhòm ngó tới rồi, với lại kiểm tra những người làm bên bất động sản..."

Diệp Thanh Hà khoanh một chân, chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh mắt dừng trên cô.Đầu bên kia điện thoại liên tiếp "Alo" vài tiếng, nàng mới hồi thần, "Ừ, vất vả rồi."

Cúp máy, Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Vừa rồi có em nào gọi điện tới nói, lại có một nhóm người đến điều tra công ty của chị.

Lần này khí thế rất mạnh mẽ, cách thức hành động cũng tương đối quyết liệt."

"Chuyện thường."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chắc là mẹ của Chu Vĩ Xuyên kiểm tra."

Đây cũng là lý do Thích Nguyên Hàm không liên hệ với Tần Già Lam nữa, không phải vì sợ Chu Vĩ Xuyên điều tra cô, mà là sợ mẹ hắn.

Bởi vì so với hai cha con nhà họ Chu, mẹ của Chu Vĩ Xuyên mới thật sự ghê gớm, lần nào cũng nhìn thấu được hành động của cô."

Yên tâm, có động tĩnh gì em sẽ nói lại với chị."

Diệp Thanh Hà cầm quần áo vào phòng tắm.Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi vẫn chưa đồng ý với lời đề nghị của cô."

Diệp Thanh Hà nhướng mày nói: "Nhưng cũng không ngăn được em chủ động ân cần săn sóc."

Thích Nguyên Hàm im lặng, cô biết rất ít về Diệp Thanh Hà, không biết quá khứ trước đây của nàng, chỉ nghe nói nàng có rất nhiều bạn bè, nhưng thật ra chưa từng gặp bạn của nàng lấy một lần, không hiểu được cuộc sống của nàng.Vì vậy, cô mãi vẫn không biết mục đích nàng tiếp cận cô là gì, là muốn âm mưu cái gì.Lần trước người ân cần săn sóc như vậy là Chu Vĩ Xuyên, lúc đó Chu Vĩ Xuyên thích cô, âm mưu có được cô, còn Diệp Thanh Hà thì sao?Gặp mặt đã dây dưa dính lấy cô.Chắc không thể yêu vợ kim chủ ngay từ ánh nhìn đầu tiên được đâu nhỉ?Ban đêm đi ngủ, Thích Nguyên Hàm theo thói quen nằm sát mép giường, Diệp Thanh Hà chiếm thẳng phần lớn giữa giường, cô nhắm mắt, giả vờ đã ngủ.Thích Nguyên Hàm mím môi dưới, thật ra cô không nếm kỹ vị kem bơ, nhưng giờ nhớ lại, thấy nó rất giống vị chanh tươi, nhưng lại rất đặc biệt, không biết là mùi vị của bánh gato, hay là mùi vị của bản thân nàng.Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà.Ba từ này, từng chút từng chút một gõ vào cánh cửa con tim cô.Thích Nguyên Hàm sắp bước vào cuộc đời tuổi ba mươi, từng gặp được hai người làm trái tim cô đập nhanh như vậy, một người là chồng của cô Chu Vĩ Xuyên, một người là tình chân của chồng cô.Ngẫm nghĩ thì, thất đức thật.Nhưng cô không cảm thấy có lỗi, bởi vì người lăng nhăng không phải là cô, người đã kết hôn còn ngoại tình cũng không phải là cô, cô đứng trên điểm cao khống chế của đạo đức, ngay cả bây giờ cô cầm chứng minh thư đi đăng ký kết hôn với Diệp Thanh Hà cũng được...Nhưng, nhưng mà, cô cứ cảm thấy nhịp tim đang tăng nhanh.Là do nghĩ đến chuyện kết hôn sao?Kết hôn với người như Diệp Thanh Hà, rất không đáng tin cậy nha.Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ, bên kia giường động đậy, Diệp Thanh Hà đột ngột dựa gần, chống cánh tay nhìn cô vài giây, nhanh chóng đụng vào môi cô, nụ hôn kéo dài trọn vẹn mười giây, nói: "Ngủ ngon."

Giây phút đó, Thích Nguyên Hàm đã hiểu ra.Là bởi vì người như Diệp Thanh Hà tương đối trơ trẽn không biết xấu hổ....Thất tịch mùng bảy tháng bảy, thời tiết rất đẹp, bầu trời đầy mây, từng đám này đến đám khác, trở nên cực kỳ thân mật.Khắp khách sạn đều là hoa hồng, trước đây nếu trang trí như vậy sẽ được coi là lỗi thời, nhưng thêm cái là ngày lễ, nhìn đâu cũng thấy lãng mạn, bầu không khí cũng ngọt ngào hơn nhiều.Thích Nguyên Hàm cầm cuốn sách, ngồi đọc ở chỗ hồ bơi, khách du lịch ở đây tăng gấp đôi, kỳ thực có hơi ồn.Bên cạnh có một cái bàn, bên trên là rượu vang đỏ và đồ ngọt, trong khách sạn sắp tổ chức tiệc, là tiệc mừng công mà Tần Già Lam nói lúc trước.Tần Già Lam mặc một chiếc váy sọc văn hoa hồng, váy xẻ tà, phối cùng với kính đen, phóng khoáng mà khí chất, trông không còn cái dáng vẻ ngột ngạt kiểu "Không còn tình yêu thì không còn gì" nữa.Cũng ứng nghiệm với câu nói kia, hôn nhân không phải là tất cả, thất bại thì thất bại thôi, còn phụ nữ luôn luôn phải kiêu ngạo, không được nghĩ mình yếu đuối, phải tin vào năng lực tự chữa lành vết thương của mình.Bạn luôn kiên cường hơn bản thân mình tưởng tượng rất nhiều.Thích Nguyên Hàm lại lật trang sách, "Bá tước Monte Cristo" của Alexandre Dumas, đúng lúc đang xem đến đoạn nhân vật chính Edmond Dantés bị người ta hãm hại cầm tù, chịu tra tấn hành hạ, cuối cùng đã có một bước ngoặc, bạn tù của ông ấy là Abbé Faria, trước khi chết đã nói cho ông ấy biết ở Monte Cristo có một kho báu, sau đó Edmond Dantés bắt đầu cuộc hành trình trả thù của mình...Một quyển sách rất kinh điển, Thích Nguyên Hàm đã từng đọc khi còn đi học, lúc đó đọc thì cảm thấy bình thường, không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ lại, rất khâm phục cách giải quyết sau khi báo được thù của Edmond Dantés .Đọc hết một trang, Thích Nguyên Hàm để sách lại vào giá.Tần Già Lam hỏi: "Sao không thấy người kia đâu, cô ấy vẫn dính lấy cô sao?"

Thích Nguyên Hàm bẻ một miếng socola ăn, không trả lời cô ta.Sáng nay cô dậy không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Hà đâu, chỉ có một bộ quần áo đặt ở trên giường, như công chúa của biển cả, hôn trộm cô xong, thì biến thành bọt biển.Tần Già Lam nói: "Nghe nói cô muốn để Thẩm Dao Ngọc làm đại diện cho hòn đảo, gan cô to thật đấy."

Dạo gần đây Thẩm Dao Ngọc mới quay xong bộ phim sát hại chồng, còn là vợ cùng tình nhân hợp lực cùng nhau.

Cô mời Thẩm Dao Ngọc làm đại diện, không phải là đang nói với cả thế giới, hòn đảo này là của Thích Nguyên Hàm cô sao?

Không sợ bị người khác phát hiện ra hả?Cô ta tự biên tự diễn một lúc, Thích Nguyên Hàm vẫn không nói lời nào, giữa chừng còn uống nước ép, hoàn toàn xem Tần Già Lam như không khí.Tần Già Lam ngượng gần chết, cũng thật lòng phục Thích Nguyên Hàm, thế mà có thể nhịn được đến vậy, nói xong chuyện đêm đó, Thích Nguyên Hàm nói không liên lạc thì không liên lạc thật luôn.Một mình tự biên tự diễn rất ngượng, cô ta uống hết rượu sâm panh liền rời đi.Thích Nguyên Hàm đeo kính râm, khép hờ mắt nghỉ ngơi.Bên hồ bơi đang có người phân phát hoa, cực kỳ ồn ào, nói cái gì mà mời mọi người buổi tối đến thêm vui, tăng thêm không khí cho buổi cầu hôn của họ.Một lúc sau, có một chàng trai trẻ đi đến, đưa hoa cho Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng nói: "Cô gái ơi, có người bảo mình tặng hoa cho bạn."

Thích Nguyên Hàm liếc mắt một cái, kính râm cũng không gỡ xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Cái người bạn kia của cậu chắc không phải là bản thân cậu đâu nhỉ?"

Chàng trai trẻ tuổi lập tức thẹn thùng, nói: "Thật sự là người khác tặng cho bạn, nhưng mình muốn xin phương thức liên lạc của bạn cũng là thật."

Cậu ta cười nói, "Mình chỉ mượn đường theo người ta, cô gái, làm quen nhau không."

Thích Nguyên Hàm gỡ kính xuống, ngồi thẳng lưng nhìn cậu ta, nói: "Nhưng tôi kết hôn rồi, còn muốn thêm liên lạc nữa không?"

"Hả, bạn kết hôn rồi hả?"

Chàng trai trẻ vốn đang mê mẩn ngắm nhan sắc của cô, đột nhiên xấu hổ, nói: "Người tặng hoa cho bạn là con gái, mình còn tưởng bạn còn độc thân...

Bạn trông rất trẻ tuổi xinh đẹp, thật sự xin lỗi nhé...

Làm phiền rồi."

"Không sao."

Thích Nguyên Hàm nhận lấy hoa từ tay cậu ta, bốc nắm kẹo đưa cho cậu ta, nói: "Vẫn phải cảm ơn cậu."

"À đúng rồi, còn cái này nữa."

Chàng trai lôi tấm thẻ ra đưa cho cô, trắng xoá, Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhìn, bên trên viết ba chữ "Phòng thay đồ", cô còn đang định hỏi ý là gì, chàng trai đã chạy đi rồi.Thích Nguyên Hàm tìm đến địa điểm viết trên giấy, phòng thay đồ gần hồ bơi này rất nhiều, tuy nhiên, cô biết chắc chắn là phòng thay đồ nào.Mới nửa tháng trước, cô đem theo Diệp Thanh Hà giấu ở đây, cô lấy chìa khóa mở cái tủ bên trong ra, một đóa hoa hồng và một chiếc túi.Thích Nguyên Hàm lấy hoa hồng ra, gần giống với bông hoa trên tay cô, bên trong là bộ sườn xám màu xanh lơ, dáng đàn tỳ bà, căn bản chẳng phải là phong cách ăn mặc thường ngày của Thích Nguyên Hàm, mà là kiểu cách Diệp Thanh Hà thích.Dưới cùng còn có một tấm thẻ, như thể đã xịt nước hoa, có một mùi hương thanh mát nhàn nhạt.Bên trên viết: [Quay người]Thích Nguyên Hàm quay người, Diệp Thanh Hà đứng dựa ở cửa, trên tay nàng xách đôi giày cao gót, rất hợp với bộ quần áo trong hộp."

Chúng ta cũng đi hẹn hò đi."

Diệp Thanh Hà nói.Thích Nguyên Hàm nói: "Không đi."

Cô với nàng thì hẹn với hò cái gì?Mặc dù hai người đã sớm chiều bên nhau một thời gian rồi, nhưng Thích Nguyên Hàm không cho rằng quan hệ của bọn họ đã đạt đến mức có thể đi hẹn hò, vợ cùng tình nhân đi hẹn hò còn ra thể thống gì nữa?Diệp Thanh Hà dường như nghe được tiếng lòng cô, nói: "Vợ cùng tình nhân đi hẹn hò không phải là đạo lý hiển nhiên sao, không phải nên bắt tay cùng lấy tiền của tra nam, ăn của hắn uống của hắn, còn phải nắm tay yêu thương nhau sao?"

Thích Nguyên Hàm nghe ngây người, cười nói: "Lý lẽ vớ vẩn ở đâu vậy?"

Diệp Thanh Hà hiển nhiên không phải là người thích nói lý lẽ, nàng kéo ống tay áo của Thích Nguyên Hàm, còn gọi một tiếng bên tai cô, "Chị gái tốt."

Hành động này của nàng, vừa trẻ con vừa rất phong tình, còn mang theo vẻ nhu mì điềm đạm, trông rất buồn cười.Thích Nguyên Hàm cạn lời.Diệp Thanh Hà chủ động đi đến, ngồi xổm bên cạnh cô, muốn nắm lấy mắt cá chân cô, Thích Nguyên Hàm ngăn tay nàng lại, lấy đôi giầy, nói: "Để tự tôi."
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 22 (Phần 2)


Ngày lễ Thất Tịch mọi người thường thích đi biển chơi, khắp nơi đều treo đèn lồng, sáng ngày ra liền lập lòe, như những ngôi sao từ trên trời rớt xuống.Cũng không biết là ai nghĩ ra, trên đường rải đầy hoa hồng, giẫm từng bước đi qua, bẩn một đoạn đường, tính ưa sạch sẽ của Thích Nguyên Hàm trỗi dậy, không muốn đi lên trước nữa.Diệp Thanh Hà nói: "Hình như là chàng trai kia đang cầu hôn."

Nói xong, nàng liền nghe thấy Thích Nguyên Hàm cười khẩy một tiếng."

Sao thế?"

Diệp Thanh Hà hỏi.Thích Nguyên Hàm lại giống như người rảnh rỗi không có việc gì làm, khẽ cười hỏi: "Thế cô gái kia đã đồng ý chưa?"

"......

Chắc là rồi, khóc chảy cả nước mắt nước mũi thế kia."

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, không nói gì cả, chỉ tăng nhanh tốc độ đi qua con đường này, đi giày cao gót trên nền đá cuội rất khó khăn, cô không còn kiên nhẫn, hỏi: "Vẫn chưa đến nơi sao?

Tôi còn có việc bận."

"Sắp tới rồi, chị cũng đi theo rồi, còn vội cái gì nữa?"

Thích Nguyên Hàm không chỉ đi theo, còn mặc bộ đồ nàng chuẩn bị, sườn xám màu xanh lam, váy xẻ lộ đùi, lộ ra một vùng trắng nõn, eo uyển chuyển như liễu, cổ áo tỳ bà thoắt ẩn lộ ra.Cô trầm tĩnh hơn Diệp Thanh Hà, váy đung đưa ít hơn, nhưng mỗi lần đung đưa đều tao nhã, hương trầm đầy tay áo, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều mềm mại dịu dàng, khi liếc nhìn, tràn đầy tình ý, như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, cảnh quay cận cảnh trong phim điện ảnh cũng không đẹp bằng cô.Câu nói đó là gì nhỉ.Một lần nhăn mày khuynh nước đổ thành, nở một nụ cười ngây ngất đắm say."

Chị, chị đẹp thật đấy."

Diệp Thanh Hà cố ý nói khẽ vào tai cô nhỏ, ra vẻ gái lưu manh mà ôm lấy eo cô, khuôn mặt kiếm vui chờ Thích Nguyên Hàm trừng nàng.Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, "Thật phiền."

Mùa hè đêm về muộn, bây giờ mới sắp hoàng hôn.

Họ đến nơi, trời tối dần, mặt trời hôn lên mặt biển, ánh nắng bắt đầu le lói.Địa điểm hẹn là nhà hàng bên bờ biển, lúc này có rất nhiều người, nhộn nhịp sầm uất, khi đi Thích Nguyên Hàm còn lo, sợ Diệp Thanh Hà bao cả nhà hàng, làm khoa trương lên.Bầu không khí vừa phải, Thích Nguyên Hàm cũng dễ chịu, cô luôn không thích bị người ta chú ý đến.Thích Nguyên Hàm đứng một lúc, Diệp Thanh Hà đi lại móc ngón tay cô.Thích Nguyên Hàm không cho nàng nắm, Diệp Thanh Hà lại sáp đến nói: "Vậy thì khoác tay?

Chị xem người ta toàn như thế, chúng ta học tập họ, thân thiết một chút."

Xung quanh dòng người qua lại, những đôi du lịch không nắm tay thì khoác tay nhau, Diệp Thanh Hà nhanh chóng nắm lấy tay Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị."

Nhà hàng bên cạnh biển, trên bàn đặt lọ hoa, cắm bông hoa hồng màu đỏ, để dựa vào tường, ánh đèn màu cam phía trên lập lòe, cực kỳ dễ chịu.Buổi chiều Thích Nguyên Hàm có ăn một chút nên không đói, chỉ có Diệp Thanh Hà đang gọi đồ ăn.Giữa nhà hàng có một chiếc đàn piano, nghệ sĩ được mời còn chưa đến, ngón tay của Diệp Thanh Hà gõ trên bàn, hỏi, "Chị muốn nghe bài gì, em đàn cho chị một khúc."

Thích Nguyên Hàm hoài nghi nhìn nàng, "Cô biết đàn cái gì?"

Nàng nói, "Biết đàn hát yêu nhau."

Thích Nguyên Hàm lườm nàng, "Không nghiêm túc gì cả."

Diệp Thanh Hà đứng dậy đi nói với phục vụ đôi câu, sau đó ngồi ở ghế đàn piano, nàng rất xinh đẹp, mái tóc xoăn rơi sang một bên, nàng chỉnh lại mái tóc, để lộ ra bông tai màu đỏ, với chiếc sườn xám màu đỏ, nàng tựa như một ngọn lửa, nàng nhấn phím đàn, tất cả mọi người đều nhìn sang.Diệp Thanh Hà cúi đầu như thể đang xem bản soạn nhạc, dáng vẻ có phần nghiêm túc, sau đó nàng ngước mắt nhìn Thích Nguyên Hàm một cái, ngón tay ấn vài nhịp trên phím đàn trắng đen.Mở đầu loạn nhịp, xung quanh những người am hiểu hay mù tịt về âm nhạc đều cười ra tiếng, còn chứa đựng ý tiếc nuối, ai biết được nàng xuất hiện như thế, lại có trình độ như vậy.Thích Nguyên Hàm uống một ngụm nước ép, trái lại có một chút chờ mong.Giây tiếp theo, ngón tay của Diệp Thanh Hà nhấp nhô trên phím đàn, nàng nháy mắt với Thích Nguyên Hàm, nét cười tự tin đó lại lần nữa thu hút mọi ánh nhìn khác nhau.Là một khúc nhạc sôi động.Ánh đèn cùng nước biển, người đẹp và cây đàn.Thật ra thì, những nốt nhạc lạc nhịp vừa rồi của nàng chỉ là chiêu trò chọc cười, thu hút sự chú ý mà thôi.Kỹ thuật chơi đàn của Diệp Thanh Hà rất điêu luyện, đôi bàn tay xen kẽ nhau, cùng với âm thanh của biển cả, có thể liên tưởng đến những lời thì thầm giữa đôi tình nhân.

Không ngờ đến nàng là một người phóng túng như vậy, lại có thể đàn một cách yên bình đến thế.Nghe thấy tiếng chuông điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên, Thích Nguyên Hàm sững sờ một lúc, âm điệu khúc đàn của Diệp Thanh Hà hơi ăn khớp với nhạc chuông của cô.Hóa ra là "Für Elise", chỉ là Diệp Thanh Hà đã cải biên nó.Chuông điện thoại kêu liên tiếp mười giây, Thích Nguyên Hàm không nhận, điện thoại Diệp Thanh Hà lại bắt đầu đổ chuông, kiểu này chắc là Chu Vĩ Xuyên gọi rồi.Điện thoại Diệp Thanh Hà ở chế độ rung, kêu ù ù, làm hỏng bầu không khí lãng mạn đẹp đẽ, còn đổ chuông liên tục vài lần, Thích Nguyên Hàm không nhịn được, tắt luôn.Đương nhiên, bản thân cô cũng không trả lời Chu Vĩ Xuyên, trả lời rồi chắc chắn hắn sẽ lại hỏi cô đang ở đâu, hết nghi cái này đến nghi cái khác, rất ảnh hưởng đến tâm trạng.Thích Nguyên Hàm lười xem tin nhắn là gì, trực tiếp cài điện thoại ở chế độ im lặng, tạp âm biến mất, lần nữa nghe nhạc, vẫn thấy dễ chịu như cũ.Có một vài vị khách du lịch đang quay video, thảo luận xem Diệp Thanh Hà đang đàn khúc nhạc gì.Đàn xong, Diệp Thanh Hà nói: "Dành tặng chị gái tôi thích."

Trong tiếng vỗ tay của khán giả, Diệp Thanh Hà cúi người, nàng quay lại ngồi đối diện với Thích Nguyên Hàm, còn có nhiều người chụp ảnh nàng, chụp luôn cả Thích Nguyên Hàm.Thích Nguyên Hàm hơi che mặt, không muốn bị chụp ảnh.Diệp Thanh Hà cười hỏi: "Em đàn hay không?"

Thích Nguyên Hàm nói cũng được.Cô rất thích nghe đàn piano, khi không có việc gì thì sẽ đi nghe buổi hòa nhạc, nghiêm túc bình luận, trình độ của Diệp Thanh Hà cũng bình thường, đánh lừa được mấy người không hiểu âm nhạc, còn ở chỗ cô thì không có được đánh giá cao.Thích Nguyên Hàm nói: "Điện thoại của cô đổ chuông, chắc là Chu Vĩ Xuyên."

Diệp Thanh Hà ồ một tiếng, cầm điện thoại lên xem, sau đó gọi lại, đối với hành động này của nàng, Thích Nguyên Hàm rất không hài lòng, khá là khó chịu, cô không thèm để ý đến Chu Vĩ Xuyên, Diệp Thanh Hà chủ động mời cô đi ăn, còn nói chuyện với người khác.Không lịch sự.Không phù hợp với tác phong của cô.Diệp Thanh Hà nhận cuộc gọi, Chu Vĩ Xuyên nhịn tức, mở miệng liền hỏi: "Em làm gì thế, mấy ngày nay gọi điện đều không nhấc máy."

"Ăn cơm, hẹn hò."

Diệp Thanh Hà chống cằm nhìn Thích Nguyên Hàm."

Với ai?"

Chu Vĩ Xuyên hỏi, lễ tình nhân, vợ cùng tình nhân đều không ở cùng hắn, gần đây hắn gặp chuyện, tính tình xấu, cứ cảm thấy mấy người bên cạnh không còn quan tâm đến hắn, như kiểu ai cũng muốn lấy tiền của hắn đi.Diệp Thanh Hà nói: "Cùng với chị."

"Chị nào?

Nói rõ ra xem."

Chu Vĩ Xuyên rất phiền, "Giọng ngọt ngào như thế, đừng có cái kiểu anh đi công tác, em liền cắm sừng trên đầu anh."

Diệp Thanh Hà nói: "Chị Thích."

"Ai?"

Chu Vĩ Xuyên như không nghe rõ."

Chính là vợ của anh nha."

Giọng điệu phô trương quá mức này, Chu Vĩ Xuyên sửng sốt, sau đó cười, "Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, mấy ngày nữa anh sẽ tìm em, nếu em thật sự sợ anh không cần em nữa, biết ghen rồi, thì sau này đừng có lạnh lùng với anh."

Tình nhân và vợ là mối quan hệ đối lập nhau, mỗi lần Diệp Thanh Hà nhắc đến Thích Nguyên Hàm, Chu Vĩ Xuyên luôn cảm thấy nàng đang ghen, nàng cố ý kích tướng hắn, muốn thay thế vị trí của Thích Nguyên Hàm.Diệp Thanh Hà ừ một tiếng, tắt máy, nàng cài chế độ im lặng, vừa cắt bít tết, vừa nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Không vui hả?"

"Không phải."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chỉ là món ăn nguội rồi."

Những nhà hàng ven biển đều như thế này, phải ăn ngay lúc còn nóng, nếu không thì chỉ cần một ngọn gió biển thôi qua, sẽ bay mất hết hương vị.Diệp Thanh Hà ngắt một bông hồng lắc lư trước mặt Thích Nguyên Hàm.Thích Nguyên Hàm bất lực thở dài, nói: "Vừa rồi không ít người quay video, chắc sẽ đăng tải lên những ứng dụng video ngắn, cô không sợ Chu Vĩ Xuyên thấy sao?"

"Không sợ, anh ta chắc không lướt mấy cái này đâu, cứ cho là có thấy cũng chẳng có gì phải sợ cả, em ăn nói thành thật, vốn là ăn cơm cùng chị, chẳng phải nói dối."

Diệp Thanh Hà cắt bít tết, nguội rồi, trở nên cứng ngắt, nàng chậc một tiếng, lau miệng nói: "Chị thì sao, hôm nay là lễ tình nhân, anh ta không bám dính lấy chị nhỉ?"

"Không."

Thích Nguyên Hàm uống một ngụm nước ép.Diệp Thanh Hà chống má, "Chị từng nghe qua câu này chưa?"

Chắc chắn không phải câu gì hay ho.Quả nhiên là vậy, Diệp Thanh Hà nói: "Nghe nói những người cắn ống hút có ham muốn tình dục rất mạnh mẽ."

"..."

Thích Nguyên Hàm ngậm ống hút nước trái cây, đầu lưỡi uốn nắn ống hút, nói: "Không ăn nữa, tôi no rồi."

Lấy ly nước ép ra, cô trộm liếc một cái, ống hút nhựa bị cắn nát rồi.Diệp Thanh Hà quan sát quá kỹ càng, thế mà phát hiện ra cô thích cắn ống hút, đến ngay cả bản thân cô còn không nhận ra.Thích Nguyên Hàm đứng dậy đi thanh toán, phục vụ nhỏ giọng thương lượng hỏi: "Như thế này... tiểu thư, ông chủ của chúng tôi miễn phí đơn này cho hai người, hai người muốn ăn gì lại gọi thêm, chỉ là, có thể để bạn chị đàn thêm một khúc được không ạ?"

Rõ ràng, ông chủ là một người biết cách làm ăn, ngoại hình Diệp Thanh Hà xinh đẹp, kỹ thuật đàn tốt, ngồi ở đó kéo không ít khách du lịch đến, số khách hiện tại trong nhà hàng của bọn họ đều đến vì cô gái biết đàn Piano Diệp Thanh Hà này, Diệp Thanh Hà đi rồi, chỉ sợ mất đi không ít mối làm ăn.Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Đúng lúc tôi không mang tiền, cắm cô ấy ở đây, thế tôi đi trước nhé."

Nói xong, Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại, đi luôn.Diệp Thanh Hà hoang mang nhìn bóng lưng đang rời đi của Thích Nguyên Hàm, nàng đứng dậy chuẩn bị đi theo, phục vụ nhanh chóng ngăn nàng lại, cười nói: "Tiểu thư, cô bị bạn mình thế chấp ở đây rồi, cô ấy nói không có tiền thanh toán."

"Hả?

Cái này..."

Diệp Thanh Hà sững sờ một lúc, đợi đến khi hiểu ra là đang có chuyện gì xảy ra, cười một tiếng, hét lên: "Này, sao chị nhẫn tâm đến vậy?"

Thích Nguyên Hàm thầm nói, cô còn chưa được thấy lúc chị đây thật sự tàn nhẫn.Diệp Thanh Hà bị giữ lại đàn thêm một khúc, trong ba bốn phút kiếm được một nghìn tệ, lời to, nhưng Thích Nguyên Hàm đi rất nhanh, nàng sợ không đuổi theo kịp.Cũng may là Thích Nguyên Hàm vẫn luôn ở trên bờ biển, Diệp Thanh Hà đàn xong, lập tức đuổi theo, trên tay xách giày cao gót, váy nàng bó sát, lúc chạy đến chỗ Thích Nguyên Hàm còn suýt ngã.Diệp Thanh Hà khẽ thở hổn hển, nắm lấy váy của Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị xấu quá nhé?"

Thích Nguyên Hàm lại bắt đầu không nói gì, nhưng khóe môi nhẹ nhàng cong lên.Một nụ cười của mỹ nhân, rất đáng giá, Diệp Thanh Hà bổ sung thêm một câu, "Chị không xấu, em không yêu."

Hơi thở được gió biển thổi đi, rơi trên mặt Thích Nguyên Hàm.Cảm giác đó lại trồi lên, Thích Nguyên Hàm cách xa nàng một chút.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back