Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 9: Nhớ chị.


Thích Nguyên Hàm chỉ là tặng quà đáp lễ cho Diệp Thanh Hà, cô luôn không thích mắc nợ người khác, không có ý gì cả, nhưng hai bộ quần áo này dường như ẩn chứa rất nhiều ám muội, khiến cho mối quan hệ ba người hơi biến chất đi.Hai ngày sau Thích Nguyên Hàm có việc phải đến bộ phận thiết kế, lần nào đến cũng thấy Diệp Thanh Hà mặc hai bộ đó, áo choàng voan màu trắng, phối với váy đen dài đến đầu gối, thoạt nhìn có cảm giác như cô gái nhà bên.Nhưng khi nàng quay người lại.Khuya cúc trước ngực lỏng lẻo cài vài cái, để lộ ra xương quai xanh, dây chuyền quanh cổ lọt thỏm ở giữa tâm, xưa kia người ta thường nói, xương quai xanh và ngực không thể lộ cùng lúc, Diệp Thanh Hà thì không như vậy, xương quai xanh quyến rũ, khuôn ngực thì đầy đặn."

Đẹp không?"

Diệp Thanh Hà cười mỉm hỏi.Thích Nguyên Hàm không trả lời, chỉ nói: "Tôi đến đây để lấy số liệu."

Cô tặng quần áo cho Diệp Thanh Hà cũng không phải chuyện bí mật gì, Nhưng Diệp Thanh Hà vui vẻ như vậy, Thích Nguyên Hàm lại thấy không quen, như thể cô lén lút tặng quà cho Diệp Thanh Hà vậy.Diệp Thanh Hà nói: "Em tưởng chị sẽ để thư ký của mình đến lấy."

Thích Nguyên Hàm nói: "Em ấy bận rồi, đang cần gấp."

"Thế à..."

Diệp Thanh Hà tựa người vào bàn làm việc, nói: "Chị mua theo số đo của em hả?

Sao mà mặc vừa như thế này được cơ chứ."

Vẻ mặt nàng trêu chọc người, như thể đang nói, Thích Nguyên Hàm biết rất rõ số đo của cô.Đương nhiên, Thích Nguyên Hàm nhất định sẽ không nói, cô đã mua theo kích cỡ của mình, quần áo của phụ nữ cũng chỉ có mấy cỡ đó, đại đa số đều giống nhau, chỉ là không nghĩ đến nó vừa tới vậy.Diệp Thanh Hà rót một tách trà cho Thích Nguyên Hàm, nàng đi lấy tài liệu mà Thích Nguyên Hàm yêu cầu, Thích Nguyên Hàm lịch sự nhận xét: "Cô mặc vừa thì tốt."

"...Nhưng nó vẫn thiếu gì đó.

"Diệp Thanh Hà đưa xấp tài liệu ra, vào lúc Thích Nguyên Hàm đưa tay nhận lấy, nàng rút nó lại, dường như đang ám chỉ Thích Nguyên Hàm nên suy nghĩ xem còn thiếu cái gì.Thích Nguyên Hàm nhanh chóng nhớ ra, ngày hôm đó cô đã mặc một bộ quần áo của Diệp Thanh Hà từ trong ra ngoài, cô nói: "Tôi đưa cho cô hai bộ quần áo."

Diệp Thanh Hà cười: "May nhờ chị đưa hai bộ, không thì cũng không thể mặc thay đổi."

Vi diệu thật, lại khiến Thích Nguyên Hàm trở thành người nghĩ nhiều, cô nhanh chóng cầm lấy tài liệu trong tay Diệp Thanh Hà, đặt tách trà xuống, chuẩn bị rời đi.Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị không ở thêm lúc nữa hả?"

"Ừm, có chuyện phải làm."

Diệp Thanh Hà lại hỏi: "Tháng sau chị phải đến đảo hả?"

Thích Nguyên Hàm dừng chân hỏi nàng: "Cô cũng phải đi?"

"Muốn đi, nhưng không đi được."

Khuôn mặt của Diệp Thanh Hà không có vẻ giả tạo gì, lần này có vẻ như Chu Vĩ Xuyên không nghĩ tới việc rủ nàng đi cùng, nàng thở dài, "Chị không có ở đây, em chán lắm."

Thích Nguyên Hàm không nghĩ rằng nàng liên quan đến mình, xét từ góc độ của các mối quan hệ, họ là tình địch, cô không cần phải đi an ủi tình nhân của chồng.Vì vậy mới nói, hai bộ quần áo kia làm cho mối quan hệ của họ mập mờ không rõ, Thích Nguyên Hàm không thích cảm giác này.Diệp Thanh Hà tiễn hai bước, khi Thích Nguyên Hàm mở cửa, Diệp Thanh Hà hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói thổi vào tai cô: "Nếu em nhớ chị thì phải làm sao đây?"

Ai có thể nghĩ đến tình nhân của chồng lại nói lời "nhớ chị" với người vợ đây, cái loại tình tiết phá nát tam quan như vậy, e rằng đến cả phim người ta cũng không quay kiểu này.Thích Nguyên Hàm bước chân rất nhanh, tức tốc ra khỏi phòng làm việc của nàng, Diệp Thanh Hà cũng không theo ra tiễn, đầu ngón tay Thích Nguyên Hàm lướt trên tài liệu, nhìn thấy hai chữ "hải đảo", lại ép nó xuống.Đợi đến khi ra khỏi bộ phận rồi Thích Nguyên Hàm mới mở tài liệu ra, là thiết kế tổng thể của hòn đảo, trên đó có rất nhiều hình tròn và dấu chấm, không biết Diệp Thanh Hà sao lại làm được nó, nhưng thứ này rất hữu ích với Thích Nguyên Hàm.Bộ phận thiết kế ăn thịt nhân tài, bộ phận này có rất nhiều người, Thích Nguyên Hàm chỉ đứng đó một lúc, liền nghe thấy người ta nói chuyện phiếm ngoài hành lang, đều là những cô gái nhỏ nhắn, giọng cũng khá lớn, không thể tránh không nghe."

Ngày nào Chu tổng cũng đến, đến cái là phải kéo rèm."

"Trang phục của Diệp Thanh Hà lúc nào cũng gợi cảm, gần đây vì Thích Nguyên Hàm đến, nên mới ăn mặc kín đáo chút."

"Nhưng chỉ có hai bộ quần áo kia là kín đáo, đổi đi đổi lại cũng không mới mẻ gì cả, bản chất vẫn như vậy thôi."

"Như vậy là như nào?"

"Thì...emmmm, là tình nhân em hiểu đó."

Lời này là cố ý nói cho Thích Nguyên Hàm nghe, cô liếc nhìn hai cô gái đang nói chuyện kia, cười nói: "Em ấy thật sự là em họ của Chu Vĩ Xuyên."

"Hả?

Thật sao?"

Biểu cảm của cô gái lúng túng.Thích Nguyên Hàm cười ừ một tiếng, "Mau làm việc đi."

Một đám người nhanh chóng tản ra, nhưng thâm tâm vẫn vướng mắc.Mọi người đã thảo luận về chuyện này không phải ngày một ngày hai, Chu Vĩ Xuyên đến đây cũng đã nghe thấy nhiều lần, không nghĩ đến người bác bỏ tin đồn này lại là Thích Nguyên Hàm.Nghĩ thì nghĩ thế, họ cũng chẳng dám mặt dày đi hỏi, hiện tại Thích Nguyên Hàm có thân phận tiểu thư danh giá, ai lên hỏi thì chỉ có đường chết, không muốn làm việc ở công ty nữa hả....Trung tuần tháng 7, dự án hải đảo chính thức đi vào hoạt động, Chu Vĩ Xuyên vốn định một mình đến đảo, chứ không có ý định đưa Thích Nguyên Hàm đi cùng, nhưng gần đây mối quan hệ của hắn và Thích Nguyên Hàm đã dần nguội lạnh, hắn cảm giác mình đang đứng bên bờ vực nguy hiểm.Mấu chốt là hắn không thể hiểu nổi, tại sao tự nhiên vợ mình và tình nhân lại gần gũi đến thế, hắn chưa từng thấy chuyện vợ và tình nhân mặc quần áo của nhau bao giờ, nên tính toán tạm thời tách vợ mình và tình nhân ra một thời gian.Trước khi đi một tuần, hắn mới mua thêm vé cho Thích Nguyên Hàm, việc này phải giấu bố mẹ hắn, nói rằng Thích Nguyên Hàm đi chơi rồi.Dự án trên đảo không phải do chính phủ đấu thầu, ban đầu là do công ty của một cặp vợ chồng làm, gần như đã xong, nhưng hai vợ chồng có trục trặc trong mối quan hệ, người thì để dự án ở đó không đụng đến, người thì ăn bớt tiền vốn, để dự án vô ích mấy tháng, thành dự án bỏ hoang.Hai bên cùng bế tắc, công ty làm ăn không được, đối với người ta lại là một chuyện tốt, hiện tại người nào nhận lấy làm tiếp, người đó có thể kiếm được một số tiền lớn.Vì vậy, Chu Văn Bá không muốn người khác động tay đến, vụng trộm để Chu Vĩ Xuyên đến thương lượng, lúc lấy vào tay rồi, thì chỉ có hai cha con ăn tiền.Lúc đi, Chu Vĩ Xuyên đem theo cả một đoàn người, chỉ để xây dựng mối quan hệ, khó khăn nhất là ở nhà nước, vì nhà nước có quy định không được mua bán đất tư nhân, đặc biệt là dự án du lịch, quản lý rất chặt chẽ, nếu muốn chuyển nhượng thì phải đến chính chủ để làm thủ tục pháp lý.Chu Vĩ Xuyên huênh hoang nói: "Em nhìn mảnh đất này xem?

Đợi anh lấy được rồi, sau này nó sẽ là của chúng ta, anh đưa em đến đây xem trước, đến cả bố mẹ còn không biết, cảm động không?"

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chỉ hai chúng ta?"

"Nếu không thì còn ai nữa?"

Chu Vĩ Xuyên rất tự tin.Về chuyện này, hắn không cần phải lừa Thích Nguyên Hàm, nếu Thích Nguyên Hàm nhìn thấy Diệp Thanh Hà hắn liền bị lộ tẩy, một người đàn ông nói dối hết lần này đến lần khác, rất dễ bị nghi ngờ, Chu Vĩ Xuyên đã ngoại tình nhiều lần, hắn hiểu được quy tắc này.Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.

"Sao vậy, trông em không được vui?"

Chu Vĩ Xuyên hỏi.Thích Nguyên Hàm thản nhiên ngắm phong cảnh, nhẹ giọng nói: "Chỉ là thấy chán thôi."

Việc khai thác hòn đảo gần như đã xong, chỉ thiếu tiền vốn để hoàn thành, đây là lý do tại sao Chu Vĩ Xuyên háo hức giành được dự án, không muốn người khác chen chân vào, hiện tại hắn chỉ cần bỏ tiền vốn ra hoàn thành, là kiếm được một miếng hời to.Chu Vĩ Xuyên kể lại hồi ức lần đầu tiên hắn đưa Thích Nguyên Hàm đi du lịch, khi đó họ cũng đến bãi biển, vừa thi vào cấp ba, hai đứa chưa đủ tuổi thành niên đi chơi xa."

Anh nhớ lúc đó em rất ỷ lại vào anh.

Anh đi đâu em cũng đi theo, nếu anh mà đi nhanh, em sẽ lon ton mà đuổi theo, chà, hồi đó em đáng yêu quá ..."

"Anh đừng nói nữa."

Thích Nguyên Hàm đột nhiên cao giọng, giọng nói rất khàn, ánh mắt sắc bén như dao băng.

"Hả?

Làm sao vậy?"

Chu Vĩ Xuyên ngẩn người, ký ức đang dâng trào, không hiểu Thích Nguyên Hàm bị làm sao.Thích Nguyên Hàm phớt lờ hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trước mắt lướt qua những thân hình gợi cảm.

Những người phụ nữ đến bãi biển nghỉ mát đều ăn mặc rất quyến rũ, váy đi biển cùng với mũ che nắng màu trắng, nhón chân giẫm lên nền cát.Hiện tại còn chưa kinh doanh chính thức, rất nhiều người đến vui chơi.Xuống xe vào một khách sạn trên đảo, Chu Vĩ Xuyên chủ động tỏ ra tốt, xách lấy va li, "Vợ, em xem, đây là tuần trăng mật, chúng ta ở chung phòng đi?"

Thích Nguyên Hàm lấy thẻ căn cước ra, nói với quầy lễ tân: "Làm phiền, cho tôi một phòng riêng."

Một chữ "riêng" này, chính là không cho hắn cơ hội."

Vợ, sao em có thể tuyệt tình như vậy?"

Chu Vĩ Xuyên còn không chịu, nói: "Để anh ở trong phòng của em, thương anh đi mà."

Hắn cố tình không đặt trước phòng cho Thích Nguyên Hàm, là muốn bắt Thích Nguyên Hàm đến phòng mình, hắn định lấy lại thẻ căn cước của Thích Nguyên Hàm.Không ngờ lễ tân đã nhanh hơn hắn một bước, chọn phòng xong, nói, "E là không được, chị ấy đặt một phòng riêng rồi."

"Cho tôi một phòng ở bên cạnh phòng cô ấy."

Chu Vĩ Xuyên cảm thấy người phục vụ này không hiểu chuyện liền liếc mắt một cái ra hiệu, nhưng quầy lễ tân thật sự không có mắt nhìn, nói tiếp: "A, xin lỗi, tiểu thư này đã chọn phòng cuối cùng trong dãy, phòng bên trái bên phải đằng sau đằng trước gì đều có khách hết rồi."

Thích Nguyên Hàm xách hành lý lên lầu, dựa theo thẻ mở cửa tìm phòng, đi hết một vòng, nhìn vài căn phòng gần đó, cô dán thẻ mở phòng bước vào, không lâu sau đó thì Chu Vĩ Xuyên đến gõ cửa.

"Vợ à, anh ở phòng ở trên lầu, hay là em trả phòng đi, chọn phòng cạnh anh ấy, để anh tiện chăm sóc cho em."

Thích Nguyên Hàm xem như không nghe thấy, cũng không cho Chu Vĩ Xuyên vào cửa, cô đặt va li tựa vào tường, cởi giày rồi chải đầu rửa mặt một lát, sau đó liền lên giường đi ngủ.Có lẽ vì quên uống thuốc, nên Thích Nguyên Hàm đã nằm mơ.Trong giấc mơ, cô bị đẩy xuống biển, vùng nước tối đen, hai mắt sưng rát, cô liều mạng kêu cứu, cổ họng lại như bị kim châm, không thể phát ra thành tiếng, cô muốn gọi ai đó, trong não cô toàn là những cái tên, nhưng không ai có thể đến đây cứu cô.Cơ thể không ngừng rơi xuống, Thích Nguyên Hàm chìm xuống đáy biển, nước biển nghẹn vào miệng, cảm giác chết đuối khó thở khiến cô từ bỏ vùng vẫy.Cô nghĩ, tại sao lại chết như thế này?

Nếu như có thể vô tri vô giác mà chết đi thì tốt biết mấy.Giấc mơ này rất hỗn loạn, thân thể rõ ràng rất khó chịu, lúc tỉnh lại, toàn thân Thích Nguyên Hàm nhớp nháp, trong phòng nóng nực oi bức, cảm giác ngột ngạt lại từ từ dâng lên.Thích Nguyên Hàm đứng dậy bật đèn, ánh sáng màu cam sẫm chiếu rọi xuống, không phải trong biển, cô ngậm viên thuốc vào miệng, mở nắp chai nước khoáng trong ba lô ra rồi nuốt xuống.Trong điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn, đều do Chu Vĩ Xuyên gửi đến.

Hắn phải đi gặp bạn bè trên đảo, bảo Thích Nguyên Hàm nếu đói thì đặt đồ ăn ở khách sạn, hoặc hắn sẽ sai người đón sang đó.

Thích Nguyên Hàm đang định trả lời tin nhắn, liền nhìn thấy một bài trạng thái mới trên vòng bạn bè.Diệp Thanh Hà: [Hình ảnh] Ngắm biển.Bên dưới là một like của Chu Vĩ Xuyên.Bức nàng chụp là cảnh biển, Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, đã gần đêm rồi, lờ mờ có thể nhìn thấy sóng biển xô đá ngầm, bắn ra vô số bọt sóng.

Hai bên dường như có duyên gặp nhau, Thích Nguyên Hàm đổi giày ra ngoài.Thích Nguyên Hàm vừa đi, vừa nhìn điện thoại.Trời tối thường có thủy triều, khách du lịch sẽ không chơi quá lâu, bãi biển lác đác vài người, có một cặp vợ chồng đang đi dạo, và một vài người đam mê thiên văn học đang sử dụng các thiết bị của mình để ngắm sao trên bầu trời.Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu ngắm sao, những ngôi sao lấp lánh, rất đẹp.

Cô nghĩ, có lẽ Diệp Thanh Hà đã dựa vào vai diễn xinh đẹp này, câu được Chu Vĩ Xuyên.Ngắm đủ, cô cất điện thoại, chuẩn bị quay về, đúng lúc này vai cô bị vỗ hai cái.Quay người lại, lọt vào tầm mắt chính là một khuôn mặt quen thuộc.Diệp Thanh Hà mặc một chiếc váy trắng, mái tóc của nàng bị gió biển thổi cho lay động, khi nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, đôi mắt phản chiếu làn nước biển xanh biếc, khiến Thích Nguyên Hàm một hồi cho rằng đó là ảo giác.Thích Nguyên Hàm nhìn đi chỗ khác, "Chu Vĩ Xuyên đi xem tiến độ của khu nghỉ mát đến đâu rồi."

Diệp Thanh Hà nói: "Không liên quan gì đến anh ta, em vụng trộm đến."

Thích Nguyên Hàm nuốt một ngụm nước bọt, "Hửm?"

Cô không hiểu ý của Diệp Thanh Hà, nàng nói "vụng trộm" nghĩa là Chu Vĩ Xuyên vụng trộm đưa nàng đến đây, không cho ai biết, hay là...

Diệp Thanh Hà nói: "Lần này anh ta thật sự không có ý định đưa em đi theo."

Nàng đè thấp giọng, đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nói: "Nhưng không ngăn được em vụng trộm đến đây."

"Tạo bất ngờ sao?"

Thích Nguyên Hàm không ngờ rằng, làm tình nhân lại vất vả như vậy, lại còn phải tạo bất ngờ kiểu này cho kim chủ, cô cứ nghĩ kim chủ không có ở bên, tình nhân có thể nghỉ ngơi.Diệp Thanh Hà hỏi: "Sẽ cảm động chứ?"

"Chắc vậy."

Thích Nguyên Hàm nói.

"Thế thì tốt."

Diệp Thanh Hà nói: "Em nghĩ kỹ rồi, chị đi lâu như vậy, em sẽ rất nhớ chị, nên mới vụng trộm đến đây."

"..."

Thích Nguyên Hàm im lặng, có lẽ tiếng gió biển to quá, khiến tai cô nghe nhầm chăng.Nhưng sức nóng trên vành tai lại không bị gió thổi nguội, Diệp Thanh Hà nhỏ giọng thì thào như nói những lời thầm kín: "Chị nhớ phải giấu em đi, đừng để người khác phát hiện ra nhé."
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 10: Đêm khó ngủ.


Màn đêm như thủy triều, dập tắt ánh sáng của bầu trời, hai người đi dọc bờ biển, sóng xô cát ướt, không khí trở nên ẩm ướt, đang là tháng bảy nóng như thiêu đốt, ban đêm ra ngoài đi dạo cũng thoải mái.Cứ bước đi như thế, không ai nhìn ra được mối quan hệ của họ.

Người vợ và tình nhân.Diệp Thanh Hà lên tiếng trước, hỏi: "Trước đây chị từng đến biển rồi hả?"

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.Diệp Thanh Hà lại hỏi: "Chị thích biển không?"

Thích Nguyên Hàm dừng lại, nhìn vùng biển gần trong gang tấc, nói: "Biển trong ảnh thật đẹp.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biển xanh như vậy."

Trên đời có bãi biển như vậy sao?

Màu xanh lam, phát sáng ánh sáng lấp lánh màu cam dưới ánh mặt trời, khi trời vào đêm, nó lại soi sáng ánh trăng lưỡi liềm.Diệp Thanh Hà nói: "Biển không có gì đẹp, nhưng chơi bên bờ biển rất vui.

Có thể nhặt vỏ sò, hoặc làm một vài chuyện mạo hiểm, chẳng hạn như...

" Nàng quay đầu sang, "Chị chưa từng làm những chuyện này sao?"

Thích Nguyên Hàm cảm thấy khó hiểu, tại sao Diệp Thanh Hà lại hỏi những câu riêng tư như vậy?

Điều khó hiểu hơn là, nàng là một tình nhân, có phải đã biết quá nhiều về mình hay không, không thấy rất phí công sức sao?Diệp Thanh Hà thở dài nói: "Người không có tâm hồn thiếu nữ tương đối khó theo đuổi."

Thích Nguyên Hàm: "?"

Vào lúc này, Thích Nguyên Hàm rất muốn nhắc nhở nàng, có nên để ý đến thân phận của mình hay không, nàng là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, chứ không phải của cô.Cứ như thế này thì cô sắp không phân biệt được rồi."

Đi thôi, dẫn chị đi ăn."

Diệp Thanh Hà luôn hứng hởi nhiệt huyết, bất kể là đối với người hay đối với sự việc, nàng ở phía trước dẫn đường, đi qua mấy cửa hàng, đi thẳng đến một quầy hàng nhỏ.Diệp Thanh Hà lấy khăn giấy trên bàn ra, lau bàn, đẩy một tờ thực đơn rách rưới qua, hỏi: "Chị muốn ăn gì?"

Thích Nguyên Hàm nghi hoặc nhìn nàng.Lúc này, chủ quán đi đến, niềm nở giới thiệu: "Khách mới đến nhỉ, có thể gọi món sứa của nhà em, món đặc sản đấy, ngon lắm."

"Vậy đem lên đây một phần trước đi."

Diệp Thanh Hà lại rất nhiệt tình."

OK!"

Chủ quán cao giọng hô.Chỉ ngồi một lúc, khách đã đông, chủ quán vào nhà vác ra vài chiếc ghế đẩu, khách du lịch đều ngồi trên chiếc ghế đẩu, trực tiếp dốc chai bia lên uống.Chỉ có hai người là vẫn còn đang nhìn chằm chằm thực đơn, Diệp Thanh Hà gọi xong trước, sau đó chống cằm hỏi: "Này, chị gọi xong chưa nha?"

Thích Nguyên Hàm chưa bao giờ ăn ở chợ đêm kiểu này, không đúng, có một lần trong trí nhớ, vào năm thứ ba trung học, cô cùng bạn cùng phòng đi ăn, trên xe hàng bán những món ăn vặt, toàn xương không có thịt, chiên giòn lên rồi rưới nước sốt đậm đặc, bỏ trong một túi nhỏ, ăn vào có vị cay cay tê tê.Tên là gì thì quên rồi, Thích Nguyên Hàm trừng mắt nhìn thực đơn tìm một lúc lâu, cuối cùng nghĩ đến ở đây chủ yếu ăn hải sản nên không bán món đó, đành phải từ bỏ.Lúc đó ăn không có cảm giác gì, bây giờ lại có chút nhớ.Diệp Thanh Hà như thể tự hiểu, hét lên với cô chủ quán: "Cứ đem món của tôi lên trước, thêm cả Soda vị quýt cùng bia hơi, nhớ là đừng đem rượu lên nhé."

Chủ quán khí thế ngút trời đáp lại một tiếng, lúc lên món thì quên sạch sành sanh, chỉ phục vụ bia, Diệp Thanh Hà lại phải đi đổi, chủ quán cười nói xin lỗi rồi lại mang hai chai soda quýt ra.Mùi vị ngon, hải sản cũng rất tươi, sứa được cửa hàng giới thiệu là ngon nhất, rất giòn, ăn với nước sốt, ăn một đĩa cũng không thấy ngán.Giữa chừng còn gọi thêm tôm hùm, Diệp Thanh Hà dùng găng tay bẻ lớp vỏ cứng ra, kéo thịt tôm mềm đút đến miệng Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lắc đầu từ chối, tự mình ăn.Khi đi, Diệp Thanh Hà giành thanh toán trước, nói: "Lần sau có phải chị nên mời lại em một bữa không?"

Người này rất không đáng tin, biết của lợi gì có thể nắm bắt lấy, không bao giờ tiếc rẻ.

Thích Nguyên Hàm không nói lời nào, chỉ tăng nhanh bước chân quay về khách sạn.Đại sảnh có hai người khách đang đặt phòng, họ phải đứng đợi ở bên cạnh, Diệp Thanh Hà gửi đồ đạc ở quầy lễ tân, đợi quầy lễ tân bận việc xong, đẩy một chiếc vali nhỏ từ dưới bàn ra.Thích Nguyên Hàm có chút ấn tượng với nhân viên tiếp tân này, buổi sáng Chu Vĩ Xuyên muốn cùng cô ngủ một phòng, cô gái rất cứng nhắc, không hiểu ý của Chu Vĩ Xuyên, ép hắn rời đi bằng được.Cô gái hỏi Diệp Thanh Hà: "Người bạn chị đợi là chị ấy hả?"

Diệp Thanh Hà gật đầu.

Cô gái mấp máy đôi môi, như có điều muốn nói, lưỡng lự một hồi, mới lẩm bẩm: "Chồng của bạn chị không phải thứ gì tốt đẹp.

Lần trước anh ta có đến đây công tác."

Cô ta ngước đầu quan sát Thích Nguyên Hàm, muốn xem cô có phản ứng như thế nào.Nhưng Thích Nguyên Hàm nhất thời không phản ứng kịp, không biết nên nói lời một lời cảm ơn vì lòng tốt của cô ta, hay nên giả bộ tức giận, chửi Chu Vĩ Xuyên một câu.Chưa bao giờ một người lạ lại thẳng thắn chỉ ra những vấn đề trong hôn nhân của cô như vậy.

Thích Nguyên Hàm chỉ cảm thấy bối rối lan tràn, cứng người tại chỗ.Sau một hồi im lặng, Diệp Thanh Hà lấy lại chứng minh thư từ nhân viên lễ tân, kéo ống tay áo của Thích Nguyên Hàm, nói: "Đi thôi."

Phòng ở trên tầng năm, hai người quên đi thang máy, đi thẳng đến hành lang bên cạnh, lên đến tầng ba đã cảm thấy mệt mỏi, Thích Nguyên Hàm thở hổn hển hỏi: "Cô đặt phòng gần phòng tôi?"

Diệp Thanh Hà nói: "Chị cũng đánh giá em cao quá rồi, em không có khả năng đó."

Nàng xách va li leo lên cầu thang, so với Thích Nguyên Hàm còn mệt hơn, nàng nắm lấy tay cầm vali, hàm ý nói: "Em không đặt phòng."

Thích Nguyên Hàm nghiêng đầu nhìn nàng, "Cô có thể đặt ngay bây giờ, hiện tại cũng chưa muộn."

Diệp Thanh Hà nói: "Chị nhẫn tâm thật."

"Tôi đang ở phòng đơn, nếu cô muốn ngủ..."

Thích Nguyên vội vàng nuốt lại chữ "toilet" phía sau, chỉ sợ nói ra Diệp Thanh Hà cũng không ngại ở, những chuyện người phụ nữ này có thể làm ra, luôn vượt xa khả năng tưởng tượng của cô.Họ không leo cầu thang bộ nữa, mà đi thang máy, khi lên đến tầng năm, Diệp Thanh Hà nhàn nhã đi theo, bánh xe vali lăn lóc trên sàn.Thích Nguyên Hàm mím môi dưới, cô đi tới cửa phòng.Diệp Thanh Hà nói: "Không được ở phòng của chị, thế có thể đến tìm chị chơi cùng được không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Tùy cô."

Cô lấy thẻ phòng ra, dán mở cửa rồi vào phòng, Diệp Thanh Hà vẫn đứng ở cửa, trên người mặc một chiếc váy mỏng manh, dây vai mảnh khảnh, vùng ngực nhô lên, lộ ra vài phần trắng nõn, tà váy xéo, để lộ chân dài phía trái, thanh thoát và gợi cảm.Cứ đứng như vậy rất nguy hiểm.Diệp Thanh Hà nắm chặt tay vịn vali, đứng thẳng lưng, ánh mắt khẽ kích động, cứ nhìn Thích Nguyên Hàm như vậy, một sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống trước trán, dụ người đến giúp đỡ nàng.Một người phụ nữ vượt đèo lội suối đến tìm mình, chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang, ánh mắt có tia sáng đáng thương, có lẽ không ai có thể cưỡng lại được cám dỗ này.Thật đáng tiếc, Thích Nguyên Hàm đóng cửa lại.Đi tắm, thay quần áo.Lúc chuẩn bị đi ngủ, có tiếng gõ cửa.Diệp Thanh Hà ở ngoài cửa nói: "Em tới chơi với chị, em không ngủ được."

Có rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu Thích Nguyên Hàm, rất có thể người phụ nữ này, sẽ ăn mặc đủ vẻ quyến rũ đến đây dụ dỗ cô, thậm chí ở luôn lại đây không rời đi nữa, vậy thì lúc đó cô nên từ chối như thế nào?

Một giây sau, Thích Nguyên Hàm mở cửa, tóc cô ướt đẫm, cô cầm khăn lau tóc, nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà vẫn mặc chiếc váy đó, vali trong tay đã biến mất, Thích Nguyên Hàm hỏi cô, "Muốn chơi cái gì?"

Diệp Thanh Hà cười: "Chị nói xem?"

Đêm khuya, người lớn, dường như chẳng có gì để chơi cả.Thích Nguyên Hàm nói: "Cô không mệt sao?

Ngủ sớm đi."

Diệp Thanh Hà ừ một tiếng, nói: "Ngủ ngon."

Giọng nói ngọt ngào, khi không trêu ghẹo người khác nàng lại có chút... ngoan.Thích Nguyên Hàm sững sờ, như thể nàng chỉ muốn đến để chúc ngủ ngon thôi.Nói lời chúc ngủ ngon là chuyện rất bình thường, ngày nào cũng nói như vậy, nhưng nếu chi tiết hóa lên, có thêm một nụ cười, lại thêm một câu "Đừng quá mệt mỏi", bạn sẽ trở nên cực kỳ dịu dàng.Còn Diệp Thanh Hà chỉ vẽ thêm một nụ cười, khiến nàng như vẽ vời thêm chuyện, trở nên dịu dàng vô hạn.Thích Nguyên Hàm đóng cửa lại.Rơi vào cạm bẫy dịu dàng của người khác là một chuyện rất đáng sợ.Thích Nguyên Hàm ngồi ở đầu giường, trầm mặc một hồi, mới nằm được vài phút, thì nghe thấy thanh âm sóng thần ùn ùn kéo đến ngoài kia, lại đứng dậy uống thuốc.Ba viên thuốc trắng cho vào lòng bàn tay, cùng với nước nuốt cạn.Những viên thuốc ngày trước rất có tác dụng như thể đã mất hiệu quả, thời gian dần dần trôi, Thích Nguyên Hàm trằn trọc mãi không ngủ được, cô ngồi dậy, bật đèn rồi tắt đèn, cầm điện thoại di động của mình tìm kiếm xem cách nào nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Đã tìm kiếm rất nhiều, cũng đã thử rất nhiều, nào là liếc mắt nhanh, nào là squat giúp ngủ ngon, ngay cả suy nghĩ vẩn vơ, cũng không có tác dụng.Thích Nguyên Hàm đứng dậy đi mở rèm cửa, nhìn màn đêm bên ngoài, tự nhắc nhở bản thân khoảng cách rất xa, không cần lo lắng, nhưng khi nước biển vỗ vào đá ngầm, cô nhanh chóng kéo rèm lại.Trên điện thoại không lưu nổi những bản nhạc ru ngủ, mỗi lần nghe ba giây thôi là bỏ.

Những người tạo ra bản nhạc hát ru, lại cứ thích hòa nhạc âm thanh của sóng biển.Thích Nguyên Hàm nằm thẳng người, bắt đầu đếm thời gian.Điện thoại ở đầu giường vang lên.Thích Nguyên Hàm vốn dĩ không muốn nhận nó, cơ thể cô quá nặng nề, nhưng âm thanh đó có thể khiến cô chú ý, chống lại tiếng sóng thần ồn ào bên ngoài kia, cô dịch người, đến gần điện thoại, lắng nghe nhạc chuông.Chờ cho đến khi nó tự động ngắt.Thích Nguyên Hàm cầm lên xem, là một dãy số không quen thuộc.Thích nguyên Hàm để điện thoại lại chỗ cũ, nghĩ, có lẽ là gọi nhầm, chắc là không gọi đến nữa..."

Uhhh——"Chỉ trong chốc lát, nhạc chuông lại vang lên, vẫn là số vừa rồi, Thích Nguyên Hàm yên lặng lắng nghe, hơn hai mươi giây liền ngắt, lần tiếp theo gọi đến, nó lại dừng ở giây thứ ba mươi... cho đến khi quên luôn cả ngắt cuộc gọi.Điện thoại liên tục rung suốt đêm.

Đêm khuya có một người không biết mệt mỏi gọi điện cho cô.
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 11: Muốn làm gì vậy?


Thức dậy lúc bảy giờ sáng, giấc ngủ này cũng không phải là rất thoải mái, nhưng so với ngày trước còn thoải mái hơn rất nhiều.

Ánh nắng từ khe hở giữa rèm cửa, hắt vào tường, tạo nên những đốm sáng loang lổ, Thích Nguyên Hàm bây giờ mới nhận ra, trên giường treo một phao bơi, cách bày trí gian phòng, giống như một khoang thuyền kiểu cũ, lắng nghe tiếng sóng biển sớm mai, như con thuyền nhỏ nhoi trôi dạt suốt đêm, cuối cùng cũng cập bến.Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, miệng Thích Nguyên Hàm đang ngậm bàn chải đánh răng, định xử lý sạch sẽ bọt trắng nơi miệng rồi mới đi mở cửa, nhưng người ngoài cửa như thể không đợi được nữa, cứ gõ cửa liên hồi.To một tiếng, nhỏ một tiếng, giống như đang đệm nhạc.Thích Nguyên Hàm ra mở cửa, người ở bên ngoài chính là Diệp Thanh Hà, nàng mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, tóc tai lộn xộn, đang còn ngáp, dưới mắt có vệt nước, lông mi rung động ướt đẫm.Nhưng khi nhìn thấy Thích Nguyên Hàm, mắt của nàng mở to ra, trừng mắt nhìn miệng của Thích Nguyên Hàm, cười nói: "Chào buổi sáng."

Miệng Thích Nguyên Hàm ngậm bàn chải đánh răng, không nói chuyện được, kéo kéo cảnh cửa, ý bảo nếu nàng không vào thì mình phải đóng cửa rồi."

Chị đang đánh răng nhỉ."

Diệp Thanh Hà vừa vào vừa nói.Chuyện này không phải rõ ràng dễ thấy thế sao.Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm, tiếp tục đánh răng, xúc sạch bọt ở trong miệng, lúc ra ngoài, thấy Diệp Thanh Hà đang ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy bánh quy trên tủ xuống, vừa xem TV vừa ăn.Lần này không giống như lúc trước ở văn phòng, Thích Nguyên Hàm nhìn thấy nàng dừng lại ngay, mà nàng đưa từng miếng vào miệng, thoáng liếc thấy Thích Nguyên Hàm liền đưa một miếng cho cô.Thích Nguyên Hàm cau mày nói: "...

Cô đang thách thức giới hạn của tôi đấy."

Diệp Thanh Hà ăn luôn miếng bánh đó: "Đây gọi là được sủng sinh kiêu."

Thích Nguyên Hàm không hiểu ý nàng, cũng không muốn nói về chủ đề này nữa, mới sáng sớm đã bị nàng trêu ghẹo cũng không phải chuyện gì tốt.Nhưng Diệp Thanh Hà không có ý dừng lại, nói: "Đợi đến sau này, khi chị nhớ đến em, thì chị phải nhớ rằng em chính là người phụ nữ đầu tiên của chị."

Thích nguyên Hàm dựng đứng mày, sốc rồi.Nàng chẳng qua chỉ ăn vài miếng bánh ở trên giường, sao lại thành "người phụ nữ đầu tiên của mình" rồi?Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi đi rửa mặt đã."

Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng cười ra tiếng.Thích Nguyên hàm hắt nước vào mặt, giữ cho mình tỉnh táo.Diệp Thanh Hà không ngồi lâu ở trên giường cô, khi Thích Nguyên Hàm đi vào phòng tắm, nàng liền trèo xuống giũ giũ khăn trải giường, kéo ghế từ dưới bàn làm việc, sau đó ngồi trên ghế đợi Thích Nguyên Hàm ra, nàng hất cằm nói: "Vừa rồi điện thoại chị reo."

Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại lên xem, đập vào mắt là cuộc gọi nhỡ, đêm qua có hàng trăm cuộc gọi, cuộc gọi gần đây nhất là của Chu Vĩ Xuyên, cô nghe máy.Giọng điệu của Chu Vĩ Xuyên nhẹ nhàng, nói: "Vợ ơi, dậy chưa?

Anh ở cửa đợi em."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn cười nói: "Bảo bối, mở cửa đi."

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, "Vừa mới tỉnh."

Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, Diệp Thanh Hà ngưng lại động tác ăn bánh, chớp chớp mắt, hai ngón tay giơ lên như tiểu nhân, cố ý đe dọa Thích Nguyên Hàm, nói mình muốn đi mở cửa.Thích Nguyên Hàm không nhìn nữa, nói: "Em còn chưa mặc quần áo, anh xuống tầng đợi đi, nhanh thôi."

"Làm gì có kiểu như vậy chứ, vợ thay quần áo lại muốn chồng tránh đi..."

Chu Vĩ Xuyên bất mãn cằn nhằn, "Anh nhắm mắt đi vào được không, cả đêm rồi không gặp em, rất lo lắng."

Thích Nguyên Hàm hỏi lại: "Cả đêm qua anh không về, em cũng không hoài nghi anh."

"A, Anh... anh cũng không phải là hoài nghi em, đêm qua anh đi tiệc xã giao, em xem trời vừa sáng anh đã về rồi, chỉ muốn gặp em thôi."

Chu Vĩ Xuyên đáng thương giải thích, hôm qua hắn không dám làm bậy, chỉ đơn giản bàn chuyện kinh doanh, nhưng tình sử đen tối của hắn nhiều quá, bị Thích Nguyên Hàm chất vấn như vậy, vẫn suýt hụt hơi.Thích Nguyên Hàm nói: "Em còn đang ngái ngủ, đợi em hòa hoãn lại đã, xong xuôi sẽ xuống."

"Được thôi, chủ yếu là hôm nay muốn dẫn em đi gặp người phụ trách đảo."

Chu Vĩ Xuyên có chút đắc ý nói, "Dự án này gần xong rồi, lấy được nó nhanh thôi."

Giọng điệu của Thích Nguyên Hàm tốt hơn chút, đáp ứng hai câu, tắt điện thoại.Diệp Thanh Hà lại ngồi lên ghế, chống cằm, có vài phần phong tình nhàn nhã, nàng ngâm nga: "Chưa mặc quần áo...

Thế bây giờ chị đang trần truồng trước mặt em hả?"

Thích Nguyên Hàm phớt lờ nàng, đi lấy vali.Diệp Thanh Hà nói: "Dự án này chủ yếu nằm trong tay Tần Già Lam, cô ấy là người phụ trách công ty, biết là dự án sẽ đem lại những lợi ích to lớn cho công ty, chắc không dễ dàng buông bỏ đâu, Chu Vĩ Xuyên chỉ tiếp cận với chồng của cô ấy, cái nhận được chỉ là lời nói suông, chứ không có khả năng lấy được dự án."

Thích Nguyên Hàm tất nhiên là muốn Chu Vĩ Xuyên nhanh chóng lấy được dự án này, như vậy thì cô có thể thuận lợi cắt xén dự án, Diệp Thanh Hà làm tắt hứng của cô như vậy cô rất khó chịu."

Ý cô là gì?"

Cô hỏi.Diệp Thanh Hà cười nói: "Em có thể giúp chị."

Nàng mà cười, như một mặt hồ tĩnh lặng, lộ ra hoàn toàn, nhưng trong mắt Thích Nguyên Hàm, nàng là một vực thẳm không thể nhìn thấu.Thích Nguyên Hàm nói: "Đổi lại, cũng phải báo đáp lại cô sao?"

Diệp Thanh Hà nhướng mày, Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói không cần, Diệp Thanh Hà tiếp tục mê hoặc cô: "Lỡ yêu cầu của em rất đơn giản thì sao, chị không thử thì làm sao biết được, em cho chị biết thêm một tin, Tần Già Lam rất yêu chồng mình, dự án này là sợi dây liên kết cuối cùng giữa cô ấy và chồng."

Thích Nguyên Hàm nhìn thật sâu người phụ nữ trước mặt này.Đúng lúc này, điện thoại lại reo, âm thanh khá lớn, Diệp Thanh Hà chậm rãi lôi điện thoại ra, nói với Thích Nguyên Hàm: "Chồng chị."

Nói xong thì nàng tắt luôn, đối phương nhanh chóng gọi lại, đi đi đi lại mấy lần, Diệp Thanh Hà ngáp ngắn ngáp dài nghe máy: "Sao thế?"

Thích Nguyên Hàm vốn muốn đi thay quần áo, nhưng rất tò mò bình thường hai người họ ở cạnh nhau sẽ như thế nào, liền chậm chạp lại, giả vờ như không tìm được quần áo, ngồi xổm ở bên giường lắng nghe.Tình nhân đối xử với kim chủ như thế nào?Khi nói chuyện với Diệp Thanh Hà giọng điệu của Chu Vĩ Xuyên ái muội hơn hẳn, khi mắng cũng mang thanh điệu, giống như đang ve vãn.Hắn hỏi tại sao Diệp Thanh Hà không nghe máy, còn có ý thức được không, đừng có được chiều vài lần liền vô thiên vô pháp như thế.Diệp Thanh Hà lười biếng nói: "Tôi mà vô thiên vô pháp, thì lúc này đã đi tìm vợ anh rồi."

Chu Vĩ Xuyên nói: "Sắp tới em tốt nhất đừng có thân cận với cô ấy, haizz, bỏ đi, lần này anh gọi không phải muốn cãi nhau với em..."

Diệp Thanh Hà ngắt lời hắn, "Vợ anh làm anh buồn, tới tìm tôi để thư giãn?"

Chu Vĩ Xuyên bị nói trúng, còn già mồm: "Nói linh tinh gì thế, anh với cô ấy đang rất tốt, em nhanh nói hai câu dễ nghe đi, tính tình anh sáng nay rất tệ."

Diệp Thanh Hà không dỗ Chu Vĩ Xuyên, ngữ khí lạnh nhạt, thái độ đối với Chu Vĩ Xuyên, còn không thân mật bằng Thích Nguyên Hàm.

Đang nói chuyện thì có tiếng bốp, lọ kem dưỡng trong tay Thích Nguyên Hàm rơi xuống đất, cô nhặt lên, lại trượt tay, lần này rơi còn kêu to hơn, nghe như thể đập thẳng vào đất.Chu Vĩ Xuyên lập tức hỏi: "Chỗ em có người?"

Lòng đa nghi của hắn rất lớn, cũng vô tận.Ánh mắt Diệp Thanh Hà rơi trên người Thích Nguyên Hàm.Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhặt cái lọ, ngón tay mảnh khảnh ướt đẫm kem dưỡng da bị văng vãi ra, Diệp Thanh Hà đổi hướng ghế dựa, đối mặt với Thích Nguyên Hàm.Diệp Thanh Hà nói: "Đúng vậy, có người, vợ anh."

"Đùa gì vậy, bật camera lên."

Chu Vĩ Xuyên cứng rắn ra lệnh.Diệp Thanh Hà nhàn nhã nói: "Chị ấy không mặc quần áo, vừa rồi nhặt lọ kem dưỡng trượt tay, nếu anh không tin, thì đến mà xem, có phải vợ anh hay không."

Chu Vĩ Xuyên đầu bên kia bực bội, không tin lời giải thích của nàng, vợ hắn đang ở tầng trên khách sạn, sao có thể ở cùng một chỗ với nàng được.Hắn bảo Diệp Thanh Hà thay quần áo call video.Diệp Thanh Hà lần đầu tiên đánh mất tạo hình săn sóc hiểu lòng người của mình, nàng tắt máy, bật chế độ im lặng, vứt điện thoại lên giường, Diệp Thanh Hà nằm bò trên ghế nhìn Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Chị cố ý đúng không?"

Thích Nguyên Hàm không trả lời nàng, như một người không hổ thẹn với lương tâm ngại giải thích nhiều, cô nhặt lọ dưỡng lên, dùng khăn giấy lau đi những vết kem dưỡng chảy trên sàn, sau đó đi rửa tay, còn lấy quần áo vào phòng tắm thay.Thay quần áo rồi trang điểm, Thích Nguyên Hàm cố ý kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, bên ngoài không có động tĩnh gì, Diệp Thanh Hà thế mà không quấn lấy cô trêu ghẹo nữa.Lúc đi ra lần nữa, Diệp Thanh Hà đã ngủ say trên giường, nàng có khuôn mặt tinh xảo, càng nhìn càng cảm thấy kinh diễm.

Diệp Thanh Hà thản nhiên ngủ, chiếc váy vén lên đến tận thắt lưng, lộ ra mảnh vải màu trắng, viền ren, chiều rộng ngang với dây váy của nàng.Thích Nguyên Hàm kéo rèm cửa, cửa sổ thủy tinh màu xanh lam in bóng dáng của cô, không rõ ràng lắm, nhưng khóe miệng rành rành có chút ý cười.Cô đang định đi ra ngoài, cửa đã mở ra một nửa, sau đó quay đầu nhìn lại trên giường, vẫn cảm thấy không thỏa đáng.Hô hấp của Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng mỏng manh.Cuối cùng, Thích Nguyên Hàm vẫn bại dưới nguyên tắc và những rối loạn ám ảnh cưỡng chế linh tinh của mình.Cô đưa tay ra, nắm lấy một góc váy kéo xuống, bất chợt, ngón tay bị dùng lực giữ lấy, trực tiếp đâm thẳng vào mảnh vải màu trắng kia.Ngón tay của Thích Nguyên Hàm run rẩy.Diệp Thanh Hà mở mắt ra, ánh mắt mơ màng, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng: "Chị, ở cùng em."
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 12: Làm nũng.


Ngồi trên xe buggy đến khu nghỉ dưỡng, ở đây tương đối phồn hoa, có những khách sạn và quán ăn ven biển, đi cả một đoạn đường, thiết kế quang cảnh nơi đây đều rất đẹp, số lượng người cũng đông đúc.Đến cửa khách sạn thì có người tiếp đón, Chu Vĩ Xuyên quay đầu giới thiệu với Thích Nguyên Hàm: "Đây là Phương Thiên Hãn, người phụ trách dự án hòn đảo này."

Phương Thiên Hãn chủ động đến chào hỏi, mặc một bộ vest đen, tóc hai mái, nhìn rất lịch sự khiêm tốn, anh ta lớn hơn Chu Vĩ Xuyên một chút, gọi Thích Nguyên Hàm là em dâu.Người này lắm lời thật, cứ khen Chu Vĩ Xuyên và Thích Nguyên Hàm hợp nhau.Thích Nguyên Hàm mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, không có họa tiết gì nhiều, kiểu dáng đơn giản, trước khi lên đảo, cô đã làm tóc, cắt đến ngang vai, cùng với một đôi hoa tai.Chu Vĩ Xuyên lại một thân vest xám, Thích Nguyên Hàm kỹ càng nhìn Chu Vĩ Xuyên, nghiêm túc nói: "Hợp chỗ nào?

Anh ấy không hợp."

Hai người đàn ông liền cười, nhất là Chu Vĩ Xuyên, cười đến tận mang tai, cho rằng Thích Nguyên Hàm đang tán tỉnh mắng yêu mình.Lên đến nhà hàng ở tầng trên, với thiết kế cửa sổ sát trần, có thể ngắm nhìn vùng biển trong xanh rộng lớn mạnh mẽ.Thích Nguyên Hàm chú ý đến người phụ nữ ngồi nghịch điện thoại trên sofa đầu tiên, người phụ nữ mặc chiếc váy voan màu trắng, nhìn là biết mỹ nữ, tóc ngắn ngang tai, vuốt ra sau tai, trông rất mạnh mẽ.Phương Thiên Hãn giới thiệu: "Vợ của tôi, Tần Già Lam."

Tần Già Lam ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào người Thích Nguyên Hàm, nhìn một hồi, rồi đứng lên bắt tay với Thích Nguyên Hàm, nói: "Xin chào."

Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, khoảng vài tháng trước, lần đầu tiên khi Thích Nguyên Hàm tham gia vào giới phú bà, hai người từng gặp rồi, nhưng không cùng một nhóm bạn, nên cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ.Ngồi vào bàn, trên bàn ăn bày ra những món hải sản tinh xảo, Phương Thiên Hãn đứng dậy rót rượu, Chu Vĩ Xuyên bỏ ly của Thích Nguyên Hàm ra, nói: "Cô ấy dị ứng với cồn, không uống được rượu."

Hắn lấy cho Thích Nguyên Hàm một con tôm hùm to, lấy thịt nhúng nước sốt đút cho cô, Thích Nguyên Hàm đẩy tay hắn ra, nhìn phía đối diện, nói: "Đừng như thế nữa."

Hai người đối diện trông không được thân thiết như họ, Phương Thiên Hãn và Tần Già Lam người nào ăn của người đấy, cũng không có biểu cảm gì, giữa chừng Phương Thiên Hãn có gắp thức ăn cho Tần Già Lam vài lần, đôi mày Tần Già Lam khẽ động, rồi ăn.Sau bữa ăn, Tần Già Lam đứng dậy muốn ra ban công.Thích Nguyên Hàm nói với Chu Vĩ Xuyên: "Em ra xem sao."

"Được."

Chu Vĩ Xuyên cạn ly với Phương Thiên Hãn.Ở ban công, Tần Già Lam đang hút thuốc, cô ta rắc tàn thuốc, nói: "Đến để nói chuyện giúp chồng cô?"

Cô ta cười giễu cợt, "Tôi sẽ không đồng ý."

"Tại sao lại không đồng ý?

Bán lại dự án, không phải tiền sẽ vào tay cô hết sao."

Thích Nguyên Hàm hỏi cô ta, nhìn bãi biển phía xa, có một loại cảm giác như bước hụt chân.Tần Già Lam im lặng, điếu thuốc trong tay bị gió thổi, Thích Nguyên Hàm nhớ đến gợi ý của Diệp Thanh Hà, nói: "Cô vẫn còn yêu chồng mình, không đành lòng?"

Tần Già Làm nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc ngắn bị gió biển thổi cho rối tung, cô ta liếm đôi môi, ngậm lấy điếu thuốc, "Cô không yêu chồng của cô sao?

Nếu như một người phụ nữ không yêu người đàn ông đó, vẫn sẽ cưới anh ta ư?"

Cô ta trầm giọng nói: "Cô cũng đừng tin chồng của cô đến đây để bàn chuyện nữa, chồng cô ngoại tình rồi, bị bắt gặp không phải chỉ lần một lần hai đâu."

Thích Nguyên Hàm trầm mặc.Không phải lần một lần hai, rất nhiều người lạ đều đã nhắc nhở cô, cô càng có thể nhận ra được ý tốt ở trong đó, thì càng bất lực.

Đáng tiếc thật, lúc này Diệp Thanh Hà không có ở đây, cô không có cách nào tự đối phó.Tần Già Lam cười, có chút tự trào, "Làm sao để yêu đây."

Thích Nguyên Hàm không còn lời nào để nói, người ngoài có thể sẽ cho rằng, cô với Chu Vĩ Xuyên tình cảm sâu đậm như vậy, chắc có lẽ cô rất yêu Chu Vĩ Xuyên chăng?Thế nên, Tần Già Lam tưởng rằng Thích Nguyên Hàm có thể hiểu được cô ta.Thích Nguyên Hàm nói: "Cô suy nghĩ cho kỹ, bán dự án đi, là tốt cho cô."

Nói xong, cô đi vào trước, cửa ban công không đóng.Chu Vĩ Xuyên ngó nhìn ra ngoài một cái hỏi: "Bảo bối, em nói chuyện với phu nhân Phương rất tốt nhỉ?"

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, nói: "Cũng tạm ổn."

"Thế chiều nay em ở đây chơi nhé, anh gọi người dọn đồ của em qua đây, sau đó ở lại đây vài ngày."

Chu Vĩ Xuyên nói.Thích Nguyên Hàm khựng người, lại nhớ đến Diệp Thanh Hà, nhớ đến trong làn gió biển, mái tóc nàng thổi tung, bảo rằng cô phải giấu nàng đi, nhớ đến nàng dắt cô đi ăn xiên nướng, lại nhớ đến nàng gọi cho cô hàng trăm cuộc điện thoại."

Đến tối tự em thu dọn."

Thích Nguyên Hàm nói: "Em không muốn người khác đụng vào đồ của mình."

"Em chạy qua chạy lại như thế thì mệt lắm."

Chu Vĩ Xuyên nắm ngón tay cô, "Buổi chiều đi chơi với phu nhân Phương mấy người kia kìa, ra ngoài cho vui, đừng khó chịu trong người nữa."

Tần Già Lam từ ngoài ban công đi đến, cô ta ngậm điếu thuốc, không chút kiềm chế nói: "Đúng là cái chuyện rắm gì cũng quản."

Lời này không biết là đang nói ai đây, nhưng vẻ mặt của Chu Vĩ Xuyên cứng ngắc.

Phương Thiên Hãn đứng dậy đi theo Tần Già Lam, hai người họ còn chưa đi xa đã cãi nhau, Phương Thiên Hãn nói Tần Già Lam không nể mặt mũi hắn, Tần Già Lam nói, anh đưa hai người này tới, có nghĩ đến mặt mũi của tôi không?Chu Vĩ Xuyên đè thấp giọng nói với Thích Nguyên Hàm: "Chúng ta không cãi nhau như bọn họ."

Hắn nhỏ giọng hỏi cô: "Bảo bối, em thấy sao?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Tùy anh."

Mặc kệ mấy cái yêu hay không yêu.

Dù sao thì chắc chắn cô không yêu Chu Vĩ Xuyên.Chu Vĩ Xuyên cười mãn nguyện, đưa Thích Nguyên Hàm đến ghế sô pha ngồi chơi, sau đó lôi điện thoại di động ra bấm một dãy số, rất thần bí.Không đến nửa tiếng đồng hồ, hắn trộm liếc Thích Nguyên Hàm, vẻ mặt lập tức phức tạp lên.Thích Nguyên Hàm đang uống nước ép, đợi đôi vợ chồng bên kia cãi nhau xong rồi lại đây.Lúc Tần Già Lam cùng Phương Thiên Hãn quay lại, Thích Nguyên Hàm cười, Tần Già Lam rất cứng nhắc, nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô xuống dưới chơi lúc."

"Vợ?"

Chu Vĩ Xuyên cũng biết giả tạo, không cãi nhau trước mặt người ngoài, dù sao như vậy cũng bị người đời chỉ trỏ nhiều, việc xấu trong nhà không thể để người khác biết, chưa đi đến bước đó, ai cũng trân trọng hình tượng bên ngoài của mình."

Em xuống xem sao vậy."

Thích Nguyên Hàm nói.Chu Vĩ Xuyên nói: "Về sớm nhé."

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.Chu Vĩ Xuyên lấy điện thoại ra xem lần nữa, vừa rồi hắn lén lút gọi người đến kiểm tra phòng của Thích Nguyên Hàm, trong phòng không có ai, chỉ có một việc rất kỳ quái, một lọ dưỡng da rơi trên sàn...Hắn rất khó hiểu, sáng nay Diệp Thanh Hà không phải đã làm rơi một lọ sao?

Lẽ nào hắn nhớ nhầm?

Sự thật là vợ của hắn đánh rơi?Hay là người ở trong phòng tình nhân của hắn chính là vợ của hắn?Phía này, Thích Nguyên Hàm cùng với Tần Già Lam xuống lầu.Tần Già Lam hỏi: "Cô mang theo đồ bơi không?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Đồ đạc vẫn đang ở khách sạn lúc trước."

Tần Già Lam nói: "Bên cạnh khách sạn có cửa hàng quần áo, tôi đi mua cùng cô."

Thích Nguyên Hàm hỏi thêm một câu: "Sản nghiệp của hai người?"

"Không phải, cho thầu phụ rồi."

Tiền vốn của nhà họ Tần đã đầu tư hết vào đảo, từ lâu đã không còn cách nào xoay sở nữa, hiện tại sản nghiệp cho thầu phụ, đều với giá thấp nhất, về sau hoạt động kinh doanh, Tần Già Lam sẽ lỗ một khoản lớn.Thích Nguyên Hàm hỏi rõ như vậy, đâm vào chỗ đau của Tần Già Lam, sắc mặt cô ta rất xấu, Thích Nguyên Hàm nói: "Lát nữa tôi tự đi xem sao, cô cứ bận đi, tâm trạng tôi cũng không tốt lắm, hôm nay không đi nghịch nước đâu."

"Ừm, vậy có việc gì thì liên lạc với tôi."

Tần Già Lam cũng không muốn giao lưu nhiều với Thích Nguyên Hàm, để lại một dãy số điện thoại, quay người cái liền rời đi.Thích Nguyên Hàm xuống lầu, ở dưới chính là bể bơi tư nhân, thời gian này nhiệt độ tăng cao, không ít người ham mát mà ngâm mình trong nước, cô tìm ghế ngồi xuống, có người phục vụ đến hỏi cô có muốn ăn gì không.Thích Nguyên Hàm gọi một phần, bảo phục vụ đóng gói lại, hỏi: "Phòng thay đồ ở đâu?"

Phục vụ chỉ lối đi, nói: "Phòng thay đồ có cung cấp đồ bơi, có thể quét mã thanh toán, ở đó còn có phòng thay đồ riêng.

Của cô đây."

Thích Nguyên Hàm xách đồ, nói cảm ơn.Đến lúc mở cửa phòng thay đồ, eo của cô liền bị ôm lấy.Thích Nguyên Hàm dùng lực giãy ra, thấp giọng nói: "Bỏ ra."

Người phía sau ngáp một cái, thân thể dán lên người cô, giọng ngái ngủ ừ một tiếng, mệt mỏi nói: "Lúc nào mới có thể đi ngủ nha, buồn ngủ chết đi được."

Thích Nguyên Hàm lại đẩy hai cái, lạnh lùng nói: "Nhanh lên."

Diệp Thanh Hà càng ôm chặt hơn, dụi vào cổ cô, nói: "Đã nói là ở cùng em, lại giấu em ở đây hai tiếng đồng hồ, còn không cho em giận dỗi chút hả?"

Nghe xong, Thích Nguyên Hàm dần dần nhận ra, cô thật sự úng não rồi, cư nhiên lại đưa theo yêu tinh này đến đây...
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 13: Ở cùng em.


Diệp Thanh Hà ôm lấy Thích Nguyên Hàm, không buông tay.

Nói là buồn ngủ, sức lực trên tay lại khỏe như vậy.Phòng thay đồ riêng, nhỏ hẹp chật chội, hai người ôm nhau nóng như lửa đốt, Thích Nguyên Hàm càng tránh né, nàng càng dùng sức.Bản năng của con người là như vậy, những thứ càng không nắm bắt được lại càng muốn có, sau khi hiểu rõ được đạo lý này, Thích Nguyên Hàm không tránh né nữa.

Tuy nhiên, Diệp Thanh Hà vẫn không tuân theo định luật thông thường, không những không buông tay, bờ môi còn khẽ chạm vào cổ của Thích Nguyên Hàm.Mềm mại, nóng bỏng.Và sự từ chối của Thích Nguyên Hàm như thể vác củi đi chữa cháy, thêm củi cho ngọn lửa cháy rừng rực của nàng.Diệp Thanh Hà nếm được vị ngọt, mím môi nói: "Thật ngon."

"Buông ra."

Thích Nguyên Hàm nghiến răng mắng.Lần này giọng điệu không còn mạnh mẽ như trước, nhưng Diệp Thanh Hà lại nghe theo, nghiêm chỉnh đứng thẳng người.Vào lần đầu tiên nàng âm mưu quyến rũ Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cứ tưởng rằng nàng là nhân vật nữ chính trong phim "Malena tình đầu của tôi", cuốn hút mà lạnh lùng, còn bây giờ Thích Nguyên Hàm lại cảm thấy nàng là dòng sông Mississippi, thế nước mạnh mẽ, cuồn cuộn ào đến.Bỏ đi.Thích Nguyên Hàm đẩy cửa phòng thay đồ ra, Diệp Thanh Hà đi theo từng bước, giữ một khoảng cách nhất định, đến khi Thích Nguyên Hàm khó chịu quay đầu lại, Diệp Thanh Hà chớp chớp mắt, tỏ vẻ yếu đuối, không có một chút hứng thú của hôn trộm.Cả người nàng trở nên rất ngoan ngoãn.Nàng theo Thích Nguyên Hàm về phòng, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô chỉ có thể ngủ một giấc ở đây, xem như cảm tạ cô hôm qua đã giúp đỡ, tỉnh dậy thì cô tự đi về lấy."

Diệp Thanh Hà nói: "Thật ra chị để em ngủ ở trên giường, có thể nhanh ngủ được hơn, em có thể chữa được chứng mất ngủ của chị."

Thích Nguyên Hàm liếc nàng một cái, mở cửa ra.Diệp Thanh Hà không nói nữa, tự giác đi tới phòng khách, nơi có một chiếc ghế sô pha màu xám, dài và rộng, đủ không gian cho nàng ngủ.Nhưng Thích Nguyên Hàm cảm thấy rất tệ, lãnh thổ riêng tư của mình nhiều lần bị người ta xâm chiếm, cô đi rót một ly nước trái cây, ngồi ở bàn bar ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sát trần.Nhưng những thứ rơi vào tầm mắt đều mờ ảo, chiếc cổ nóng ran, cô đưa tay lên sờ, ngón tay đều bị hấp nóng, cô đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ngang qua sofa, liếc một cái, Diệp Thanh Hà đã ngủ rồi.Buổi chiều rất yên tĩnh, Thích Nguyên Hàm cầm một cuốn sách trên kệ đọc, người thuê phòng lúc trước cũng xem, đánh dấu trang ở giữa, viết những câu rất sến sẩm.Chạng vạng tối có người đến gõ cửa, Thích Nguyên Hàm nghe giọng nói, là trợ lý của Chu Vĩ Xuyên, Thích Nguyên Hàm mở cửa, cửa đối diện với tủ giày, không lo trợ lý Hoàng sẽ nhìn nhiều, Chu Vĩ Xuyên luôn không cho phép người đàn ông khác dây mơ rễ má với cô, mấy người dưới trướng này không có cái gan đó.Trợ lý Hoàng nói: "Em đến đưa quần áo cho chị, đây là đồ đạc chị để lại ở khách sạn trước."

Chu Vĩ Xuyên lần này đã thông minh hơn, biết bí mật lục soát phòng của Thích Nguyên Hàm sẽ khiến cô tức giận, nên không đích thân đến giao đồ tận tay.

Trợ lý đẩy thêm một chiếc vali qua, nói: "Trong vali này là quần áo mà Chu tổng đích thân chọn cho chị.

Hàng mới mùa này, đều là nhãn hiệu chị thích.

Chị xem có ưng không."

Nhìn thấy Thích Nguyên Hàm nhận quần áo, trợ lý thở nhẹ nhõm một hơi, ít ra cũng đã giao xong quần áo, còn có lời một lời nhắn nhủ của Chu Vĩ Xuyên nữa, hỏi: "Chu tổng còn hỏi buổi tối chị có muốn ăn cơm cùng không."

"Tôi tự gọi đồ ăn."

Cửa đóng lại, Thích Nguyên Hàm kéo vali vào phòng, đặt sát tường, người nằm trên sô pha vẫn đang ngủ, cô kéo ghế ngồi nhìn.Đợi mấy giây, điện thoại rung lên, Chu Vĩ Xuyên gửi mấy tin nhắn đến, vài tin nhắn lúc đầu, như có như không hỏi han một hồi, bảo đảm cô không tức giận, mới gọi cho cô.Chu Vĩ Xuyên nhẹ giọng hỏi: "Vợ, em sắp xếp đồ đạc trong vali chưa?"

"Sao vậy?"

Hắn nói: "Là như vậy, anh cho người dọn dẹp phòng của em, nghe bọn họ nói phòng của em như đã bị trộm, trên giường dưới giường loạn hết cả lên, vỏ bánh ăn vặt chất một đống, những lọ kem dưỡng em thường dùng, đổ hết lên sàn..."

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng: "Khủng khiếp thật."

"Anh định kiểm tra camera giám sát, xem phòng em có phải đã có trộm hay không, em nói với quầy lễ tân một tiếng đi."

Chu Vĩ Xuyên nhỏ nhẹ nói, "Cũng trách tại anh, hôm qua không ở cùng em, mới xảy ra vụ việc này."

Nghe đến đây, Thích nguyên Hàm liền biết hắn đang nói dối, nếu như bị lục tung đồ đạc loạn xạ, hắn đã tức giận đùng đùng, đi tìm khách sạn chất vấn rồi, chứ không phải đi bàn bạc với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vẫn rất hiểu hắn.Thích Nguyên Hàm nói: "Anh nói thẳng với khách sạn đi, nghiêm trọng đến vậy mà."

"Anh nói rồi."

Chu Vĩ Xuyên nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: "Lần trước em cũng thấy rồi đó, quầy lễ tân rất tệ, không có chút thái độ phục vụ nào, đúng là cái khách sạn bẩn thỉu."

Sau khi Chu Vĩ Xuyên lục lọi phòng của Thích Nguyên Hàm, liền lập tức đến quầy lễ tân đòi xem camera, nhưng nhân viên lễ tân rất cứng rắn, bảo là không đúng với quy định, nhất quyết không cho hắn xem, đòi đích thân Thích Nguyên Hàm đến.Thích Nguyên Hàm nói: "Văn minh với con gái nhà người ta một chút."

"Haizz, anh cũng đâu có mắng cô ta."

Chu Vĩ Xuyên nói tiếp, "Chỉ sợ em bị mất đồ, em xem có mất đồ gì không."

Thích Nguyên Hàm nói: "Kiểm tra rồi, không mất."

Hắn hỏi tiếp: "Thật sự không mất."

"Không mất."

Thích Nguyên Hàm nhìn qua chiếc vali còn chưa mở, vẫn kiên quyết nói "Không mất."

"Được thôi, vậy em nghỉ ngơi sớm... tối nay anh sẽ luôn ở khách sạn, em đến tìm anh cũng tiện."

Giọng của Chu Vĩ Xuyên bực dọc, dẫn đến khi hắn nói hai câu cuối, Thích Nguyên Hàm cũng không hiểu ý hắn muốn nói là gì.Cúp máy.Thích Nguyên Hàm đứng dậy lấy vali mở ra, sắp xếp kiểm tra từng cái một, quần áo, trang sức, tài liệu các loại đều không mất, nhưng giọng điệu kia của Chu Vĩ Xuyên rõ ràng đang ám chỉ cô mất đồ.Ngẫm nghĩ vài giây, Thích Nguyên Hàm sờ vào tấm lót trong vali, trống rỗng.Thuốc mất rồi.

Chu Vĩ Xuyên lấy thuốc của cô đi rồi.Thích Nguyên Hàm hiểu được ý của Chu Vĩ Xuyên rồi, tạo ra một tên trộm để kiểm tra camera, kiểm tra xem cô có giấu người hay không, sợ việc không thành, còn lấy thuốc của cô đi, ép cô đến phòng của hắn.Cô khoanh tay, một đạp đá đổ vali.Hôm nay trong lúc nói chuyện cô đã đắc tội với Tần Già Lam, vừa rồi Tần Già Lam nhắn tin hẹn cô ngày mai đi lặn, cô mà còn qua loa tắc trách, nhất định sẽ lại đắc tội với Tần Già Lam, cứ cho là sau này Tần Già Lam có bán dự án đi, thì cũng không nghĩ đến bọn họ.Thằng ngu Chu Vĩ Xuyên này.Thích Nguyên Hàm đi đi đi lại trong phòng ngủ, tức đến nỗi muốn đập phá đồ đạc, cho đến khi cô đi đến phòng khách, nhìn thấy người đang ngủ trên sô pha.Diệp Thanh Hà ngủ đến tận bảy giờ tối, khiến cho Thích Nguyên Hàm phải gọi khách sạn đem cơm lên ba lần.

Nàng hít một hơi dài, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, vài giây sau mới chậm rãi mở ra, uể oải nói: "Em nằm mơ, trong mơ có một con hổ cứ nhìn chằm chằm vào em, muốn ăn thịt em, là chị hả?"

Thích Nguyên Hàm ngồi trên ghế cao, quay người hỏi cô: "Lúc cô đi, có phải đã ném lọ kem dưỡng của tôi hay không?"

"Hửm?"

Diệp Thanh Hà vẫn chưa tỉnh hẳn, cau mày: "Lọ gì?"

Thích Nguyên Hàm lặp lại lần nữa, Diệp Thanh Hà chống tay, ngồi nghiêng người như không xương, lắc đầu nói: "Không phải, không phải em."

Thích Nguyên Hàm biết nàng đang nói dối.

Nhưng không cần thiết phải dò xét kỹ việc này, bởi vì lúc Diệp Thanh Hà nói chuyện điện thoại với Chu Vĩ Xuyên, cô cũng cố ý đánh rơi lọ kem dưỡng, mỗi người một lần, đền bù lẫn nhau.Trên bàn đầy ắp thức ăn, Diệp Thanh Hà mở mắt liền thấy, nàng thả lỏng một chút, đi rửa mặt một cái, ngồi trên sàn nhà bắt đầu ăn.Ba bữa cơm gọi đều không giống nhau, món nóng món nguội đều có hết, cháo chim bồ câu trong nồi giữ nhiệt cùng một ít điểm tâm vẫn còn ăn được, miệng nàng hơi khô, nên uống một ngụm nước hoa quả trước.Đang ăn, Diệp Thanh Hà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, phát hiện ra ánh mắt Thích Nguyên Hàm nhìn mình rất khác lạ, như thể muốn ăn nàng đến nơi, không phải cái loại ăn dâm dục, mà cái loại ăn tươi nuốt sống trực tiếp.

Nàng hỏi: "Sao tự nhiên chị đối tốt với em như vậy?"

Cho ăn còn cho uống.

Như thể bữa cơm cuối cùng trước lúc bị đưa đi hành hình.Thích Nguyên Hàm híp mắt, quan sát Diệp Thanh Hà, hỏi: "Cô có muốn ngủ ở trên giường không?"

"Không muốn."

Diệp Thanh Hà buộc miệng đáp lời, đáp xong mới thấy sai sai, hỏi: "Muốn cái gì?

Giường cái gì cơ?"

Thích Nguyên Hàm lặp lại từng chữ một, "Cô, từ nay về sau có muốn ngủ trên giường hay không?"

"Chị đợi lát."

Diệp Thanh Hà chớp chớp mắt, chống cằm nghĩ ngợi một hồi, hỏi: "Em ngủ trên giường, vậy chị ngủ ở đâu?"

Nàng liếc nhìn chiếc sofa đằng sau lưng, chắc chắn Thích Nguyên Hàm sẽ không ngủ ở đây.Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi mắc chứng mất ngủ, Chu Vĩ Xuyên vừa lấy thuốc của tôi đi rồi, cô cũng có thể ngủ trên sofa, tuy nhiên, cô phải gọi điện cho tôi cả đêm, bởi vì tiếng chuông điện thoại giúp tôi ngủ được, tự cô chọn đi."

Nói xong, cô còn bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền cho cô."

"Tiền hay không không quan trọng, quan trọng là em đây thích ngủ trên giường.

"
Nói xong, ngón tay của Diệp Thanh Hà trượt xuống, bóp một cái thật mạnh vào chiếc đùi trần trụi của mình, "Thế mà lại có chuyện tốt như vậy...?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back