Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhân Quỷ Đạo - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPmxMqCGfJiKId0Afp0ieI-IXbZXnl6okUr6HkrCRLqawAFifDNwGxI6fX9MCIx5kjhrGYsBHVOBFxm7ARMcRY1gX9iI_sJlC1Ou6KsU7IEN9fXEEZrNEPFi11z-gWu4OLXFzk3L9ViixGEOsZASOXh=w215-h322-s-no-gm

Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Nữ Cường, Hài Hước
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vỏ của cây gọi là vỏ cây, da của người gọi là da người, vậy da của quỷ thì gọi là gì?

Sư phụ bảo tôi, da của quỷ gọi là da quỷ.

"Da quỷ dùng để làm gì?"

“Đứa nhỏ ngốc này, quỷ mặc da người để giả làm người, đi lừa người; còn người mặc da quỷ tất nhiên là để giả làm quỷ, đi lừa quỷ chứ sao."​
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 1: Chương 1



"Ngươi ch.ết từ khi nào?"

Câu hỏi của lão đạo sĩ trước mặt kéo tôi trở về thực tại từ dòng ký ức.

"Đầu tháng này."

"Mới ch.ết vài ngày à, bảo sao trên người vẫn còn mùi người nặng như thế, không biết còn tưởng ngươi vẫn sống ấy chứ." Lão vừa nói vừa vẽ bùa.

“Ch.ết kiểu gì? Thôi, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là bị người ta gi/ết, rồi ăn. Nhưng cũng tiện hỏi luôn, họ ăn ngươi kiểu gì?"

"Đem nấu lẩu."

"Kiểu ăn kém sang nhất, phí phạm nguyên liệu nhất."

Lão đạo sĩ bĩu môi, ra vẻ là một kẻ sành ăn khó tính.

Trong lúc nói chuyện, lá bùa vãng sinh trên tay lão cũng được vẽ xong.

"Xong rồi, ngươi đừng lảng vảng ở đây nữa. Trong lòng cũng đừng oán hận làm gì, sinh ra vào thời này là số phận ngươi không may. Đi đâu cũng chỉ có cảnh người ăn thịt người. Một cô gái như ngươi, sống được đến giờ mới bị ăn thịt cũng coi như đã được lời rồi. Kiếp sau đầu thai nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm người nữa."

Dứt lời, lão định dán lá bùa lên trán tôi, tiễn tôi vào luân hồi.

"Đạo trưởng, phía sau ngài hình như có thứ gì đó."

"Con nhóc này còn học được trò lừa người hả? Sau lưng ta thì có gì được chứ, chẳng lẽ lại có quỷ sao?"

"Hình như là đúng đấy."

Vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ bằng nửa người vung thẳng về phía lão đạo sĩ.

"Yêu nghiệt phương nào dám..." Lão chưa kịp nói hết câu.

Bàn tay đỏ rực lẫn trong cơn gió lạnh quét qua, hất văng lão bay xa tít.

Lão đạo sĩ ngã lăn ra đất, ngay lập tức bật dậy quay đầu lại.

Nhìn kỹ một chút.

Đó là một con quỷ da đỏ khổng lồ, cao như một ngọn núi nhỏ, toàn thân đỏ rực như máu.

Nhìn vào mắt nó, lão hiểu ngay, đây là loại mình không thể đánh lại được.

"Thôi, xin cáo từ."

Nói rồi, lão rút ra hai lá bùa thần hành, dán lên chân, phóng đi như một làn khói.

Con quỷ da đỏ không đuổi theo, vì ánh mắt nó đã hoàn toàn dán chặt lên người tôi.

Cái đầu to khủng khiếp của nó cúi xuống, ngửi ngửi.

"Mùi người nồng quá, ngươi là người. Không đúng, lại có quỷ khí, ngươi không phải người. Kỳ lạ thật."

Con quỷ gãi đầu, lẩm bẩm bằng giọng ngập ngừng, trông có vẻ bối rối.

"Quỷ đại ca, tiểu nữ mới ch.ết đầu tháng này, nên vẫn còn mùi người."

"À, ra vậy."

Thấy con quỷ trước mặt tin lời, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, bộ da quỷ mượn từ sư phụ thực sự hữu ích. Mặc nó vào không chỉ lừa được lão đạo sĩ lúc nãy, mà còn lừa được cả con quỷ thực thụ này.

"Đa tạ quỷ đại ca đã cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp. Kiếp sau... à không, hình như cũng chẳng có kiếp sau... Dù sao cũng là ý đó."

"Đừng nói nhiều. Đi theo ta. Lão đại của bọn ta luyện pháp tu tiên, cần rất nhiều quỷ."

"Quỷ đại ca, nhưng tôi còn chút chuyện phải làm..."

"Chọn đi. Đi theo ta, hoặc bị ăn."

"Đi theo."

Sau đó, tôi theo con quỷ da đỏ, cùng đi về phía núi U Đô.

Có quỷ da đỏ dẫn đường, suốt quãng đường này dù gặp không ít quỷ quái, nhưng chẳng có con nào dám nhảy ra chắn lối.

Quả thực thuận lợi đến lạ kỳ.

Lão đại mà con quỷ da đỏ nhắc đến, chắc hẳn chính là mục tiêu của tôi trong lần hành động này.

Tôi không phải rảnh rỗi mà khoác lên mình bộ da quỷ rồi đến chân núi U Đô làm trò.

Lần này tôi có một mục tiêu rất rõ ràng — diệt quỷ.

Núi U Đô nằm ở ngoại ô thành Vũ Lăng.

Theo lời Thái thú quận Vũ Lăng, mấy tháng gần đây, tất cả những người lên núi đốn củi, săn b.ắ.n đều mất tích.

Người ta nghi ngờ trên núi có quỷ dữ tác oai tác quái, ăn thịt người.

Vì vậy, Thái thú treo thưởng, chiêu mộ các bậc kỳ tài lên núi diệt quỷ.

Mà tôi chính là người đã nhận nhiệm vụ đó.

Từ đó mới có những tình huống xảy ra phía trước.

Sư phụ nói, muốn đánh bại kẻ thù, trước tiên phải hiểu rõ kẻ thù.

Còn muốn do thám tình hình, không gì hiệu quả hơn là giả làm quỷ, trà trộn vào giữa bầy quỷ.

Quãng đường này dù thuận lợi, nhưng những gì nhìn thấy trên đường thật sự khiến tôi kinh hãi.

Trước khi xuống núi, tôi đã nghe sư phụ kể rằng thiên hạ hiện giờ đại loạn, cửu châu chao đảo, yêu ma hoành hành. Nhưng tôi không ngờ sự hỗn loạn lại đến mức này.

Thay vì nói trong núi U Đô có quỷ, chi bằng nói trong bầy quỷ có một ngọn núi U Đô.

Hơn nữa, lúc này trời còn chưa tối, mặt trời vẫn chưa lặn.

Vậy mà đám quỷ quái kia lại ngang nhiên hoạt động giữa ban ngày ban mặt. Có thể tưởng tượng được quỷ khí ở đây nồng nặc đến mức nào.

Sau một hồi đi vòng vèo qua nhiều lối rẽ, con quỷ da đỏ dẫn tôi vào một hang động.

Ở đó, tôi đã gặp được đại vương của núi U Đô.

Hắn bị treo lơ lửng trên trần của hang động bằng một sợi xích sắt, cách tôi hơn chục mét. Toàn thân được bao bọc trong một chiếc áo choàng màu tím đỏ tả tơi, không nhìn rõ khuôn mặt hay hình dáng:

“Ngươi là con quỷ mới đến sao?”

Tôi ngẩng đầu đáp: “Đúng vậy, thưa lão đại, tôi là tiểu quỷ mới tới.”

“Ồ, thật sao?”

Lời nói của hắn đầy ẩn ý, khiến tôi bắt đầu thấy bất an. Không phải hắn đã nhìn thấu lớp da quỷ này rồi đấy chứ?

“Ngươi đang nói dối! Không, ngươi đang lừa quỷ!” Quỷ áo tím gầm lên, một cơn gió lạnh buốt lập tức thổi tới.

“Ngươi lừa được Đại Hoàng ngu ngốc thì thôi, nhưng còn định lừa cả ta? Ngươi là người! Không phải quỷ!”

Ài, toi rồi.
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 2: Chương 2



“Thật ra tôi mới ch.ết hồi đầu tháng…”

Dù kế hoạch trà trộn đã bị vạch trần, tôi vẫn cố gỡ gạc một chút.

Phập!

Một thanh kiếm sắt cắm xuống ngay trước mặt tôi.

“Quỷ không sợ d.a.o kiếm. Nếu ngươi thật sự là quỷ, hãy tự đ.â.m mình một nhát. Nếu không ch.ết, vậy chứng minh ngươi là quỷ. Còn nếu ch.ết, thế cũng chẳng sao, lúc đó ngươi thật sự thành quỷ rồi.”

Nói xong, quỷ áo tím cười phá lên đầy khoái chí.

Tôi cũng bật cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Tôi chợt nhớ lại khi còn trên núi, sư phụ từng nói với tôi: ‘Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, ngày nào cũng lười luyện công, chỉ mơ xuống núi chơi. Dựa vào cái bản lĩnh cỏn con này của con, xuống núi rồi thì lừa được ai? Lừa quỷ à?’ Lúc đó đáng lẽ tôi nên nghe lời sư phụ.”

“Ngươi đúng là nên nghe lời.”

Chỉ trong nháy mắt.

Hắn đã từ khoảng cách hơn chục mét xuất hiện ngay bên cạnh tôi.

Từ trong chiếc áo choàng tím vươn ra một bàn tay trắng bệch, túm lấy cổ, nhấc bổng cả người tôi lên.

“Khoan đã, tôi còn một câu muốn hỏi.”

"Được thôi."

"À thì con quỷ da đỏ ban nãy rõ ràng toàn thân đỏ rực, sao lại gọi nó là Đại Hoàng?"

"Ngươi đúng là đầu óc có vấn đề."

Quỷ áo tím nói xong, mạnh tay siết cổ tôi một cái. Ý thức tôi lập tức chìm vào bóng tối.

Không biết đã qua bao lâu, khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình chưa ch.ết mà bị nhốt trong một căn ngục tối.

"Tỉnh rồi à."

Có tiếng nói vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại nhìn, đó là một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi.

Có lẽ nó cũng bị đám quỷ ở núi U Đô bắt về đây.

Thế nhưng vẻ mặt của nó không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại, trông rất bình thản, còn đang chăm chú ăn thứ gì đó.

"Nhóc đang ăn gì đấy? Cho chị chút đi."

"Cô nói cho là cho à? Tôi không cho đâu!"

Nói rồi, nó ôm khư khư thứ đang ăn vào lòng như thể bảo vệ báu vật.

Thái độ đó càng khiến tôi tò mò: "Rốt cuộc là ăn gì thế? Cho chị xem một chút."

Tôi bước lại gần, nhìn kỹ mới phát hiện thứ trong tay nó chỉ là mấy củ cải nhỏ.

Hơn nữa, còn bị hỏng. .

"Chỉ thế thôi? Còn tưởng là báu vật gì. Mấy củ cải này vừa đắng vừa chát, lại còn hỏng rồi, có gì ngon chứ?"

"Ai nói thế, củ cải là thứ ngon nhất trên đời!"

"Hừ, thứ ngon nhất trên đời là kẹo hồ lô. Nhóc đã ăn bao giờ chưa?"

"Chưa."

Nghe vậy, tôi không kiềm được, lập tức hào hứng kể cho đứa trẻ nghe kẹo hồ lô ngon lành như thế nào.

"Cô nói chi tiết thế, đã ăn bao giờ chưa?"

"Đương nhiên rồi." Tôi tự hào khoe với nó: "Sư phụ từng dẫn chị đi ăn đấy nhé. Một ngày còn ăn liền ba xâu cơ!"

"Thế bao giờ cô mang cho tôi một xiên kẹo hồ lô nhé?"

"Sao chị phải mang cho nhóc? Ngay cả củ cải còn không cho."

"Vậy tôi cho cô củ cải, cô mang cho tôi kẹo được không?"

"Thôi cũng được." Nói xong, tôi nhận lấy củ cải từ tay thằng bé.

Lừa thành công.

Tôi bỏ củ cải vào miệng nhai thử.

Ngay lập tức, vị đắng ngập tràn khoang miệng, đắng đến mức còn khổ hơn số phận của tôi.

Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của thằng nhóc, tôi quyết định không lãng phí thức ăn, nhai thêm vài miếng rồi cố nuốt xuống.

"Thật sự khó ăn quá."

"Cô đừng có chê bai nữa, vài hôm nữa ngay cả củ cải hỏng này cũng không có mà ăn đâu."

"Sao? Thứ này cũng phải tranh nhau mới có à?"

"Vài hôm nữa, đại quỷ sẽ ăn hết chúng ta."

"Còn đợi à? Đám quỷ này cũng điệu đà nhỉ, ăn uống mà cũng phải chờ ngày?"

"Đó là vì vài hôm nữa là rằm, tháng này rằm có nhật thực, thiên cẩu thực nguyệt, huyền đan tụ đỉnh. Lúc đó, đại quỷ ăn một người sẽ bằng ăn mười người so với ngày thường. Vì vậy, hắn chỉ cần ăn đúng số lượng người nhất định: Một lẻ năm là mười lăm, hai sáu mười tám, ba bảy bốn mươi chín." Đứa trẻ vừa nói vừa bấm ngón tay tính toán.

"Nhóc ngốc à? Tính toán gì chứ? Trong ngục này chỉ có hai người chúng ta. Hai nhân mười chỉ là hai mươi người, cần gì phải bảy bảy bốn chín?"

"Ai bảo chỉ có hai chúng ta?"

"Sao? Trong ngục này còn người khác à?"

"Trong ngục này không có người khác, nhưng đến ngày rằm tháng này, khi thiên cẩu thực nguyệt xảy ra, đại quỷ xuống núi. Cả trăm con quỷ sẽ khiêng theo một cái nồi lớn, chặt nửa ngọn núi lấy cây làm củi, dựng bếp, đổ dầu, thêm muối, ném toàn bộ đàn ông, phụ nữ, trẻ già của cả thành Vũ Lăng vào nồi. Đến lúc đó, tất cả sẽ bị nấu thành một nồi lẩu lớn."

"Nhóc nói thật chứ?" Tôi kinh hãi, chộp lấy đứa trẻ, liên tục truy hỏi: “Làm sao nhóc biết chuyện này? Ai nói?"

"Đại Hoàng nói với tôi. Khi mang đồ ăn đến, nó kể rằng bọn chúng đang chế tạo một cái nồi khổng lồ. Chờ khi nồi hoàn thành, chúng sẽ xuống núi để nấu người ăn."

Nghe đến đây, tôi ngồi bệt xuống đất, toàn thân bủn rủn.

Chuyện này tệ hơn tôi tưởng nhiều.

Theo lẽ thường, quỷ đều có phạm vi hoạt động giới hạn.

Quỷ trong nhà hoang thì bị nhốt trong nhà hoang, không thể rời khỏi.

Quỷ trên núi cũng bị giới hạn ở phạm vi núi, không thể xuống núi.

Nhưng đám quỷ ở U Đô này lại có thể xuống núi ăn thịt người, thậm chí còn dám tiến thẳng vào ăn sạch cả một thành trì.

Dù hiện tại thiên đạo rối ren, nhân gian đại loạn, nhưng mỗi nơi vẫn có Thành Hoàng cai quản.

Đại quỷ ở núi U Đô dám công khai xuống núi, xâm nhập thành Vũ Lăng để ăn thịt người, chứng tỏ hắn chẳng xem Thành Hoàng của Vũ Lăng ra gì.

Hoặc tệ hơn, trong mắt hắn, Thành Hoàng cũng chỉ là một món ăn kèm mà thôi.

Tôi đưa tay chạm vào cổ mình. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng phải công nhận cảm giác trước đó là đúng.

Khi nói chuyện với quỷ áo tím, tôi cố ý câu giờ, để hắn bóp cổ mình lâu hơn, giúp tôi cảm nhận rõ ràng hơn về thân nhiệt của hắn.

Tay hắn rất lạnh, còn ẩm ướt, nhưng rõ ràng là có thân nhiệt.

"Chỉ con người mới có thân nhiệt. Quỷ vốn không có."

Nhưng khi một con quỷ có thân nhiệt, điều đó có nghĩa là nó không còn là một con quỷ bình thường nữa. Nó đã bắt đầu quá trình hóa thịt tạo hình, dần biến đổi từ quỷ thành người.

Ở Giám Thiên Ty, loại quỷ này có một loại danh xưng đặc biệt - quỷ sống.
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 3: Chương 3



"Sao tự nhiên sắc mặt khó coi thế? Nghĩ thoáng chút đi, dù sao cũng là bị ăn thôi, bị người ăn hay bị quỷ ăn cũng đều là bị ăn. Tôi chẳng bận tâm nữa."

Cậu bé ngồi xuống cạnh tôi, nói với vẻ đầy quan tâm: "Hay là, tôi chia thêm cho cô ít củ cải nhé?"

"Không cần, giữ lại mà ăn đi." Tôi cố gắng gượng dậy, nói: "Cứ nằm đây chờ c.h.ế.t cũng chẳng phải cách."

"Nhóc con, có muốn cùng chị trốn ra ngoài không?"

"Trốn? Trốn kiểu gì? Chỗ này canh phòng nghiêm ngặt thế, làm sao trốn nổi?"

Nghe vậy, tôi bật cười.

"Nhóc con, nhóc có biết không, trước kia ở trên núi, chị lười luyện công, suốt ngày chỉ nghĩ cách trốn xuống núi chơi. Lâu dần, chiêu thức chính đạo chẳng học được mấy, nhưng mấy mánh chạy trốn lại thuộc được cả đống."

Nói rồi, tôi bắt đầu cúi xuống đất, mò mẫm tìm kiếm.

"Cô đang tìm gì thế?"

"Tìm da đất."

"Da đất? Đó là cái gì?"

"Nhóc nghĩ mà xem, cây có vỏ cây, người có da người, thì đất cũng phải có 'da đất'. Chỉ cần tìm được da đất, lột nó ra, chúng ta có thể chui xuống lòng đất, rồi lần theo mạch đất mà chạy ra ngoài. Lúc đó, chẳng con quỷ nào phát hiện được đâu."

“Cô đúng là chỉ giỏi mấy trò liên quan đến 'da' thôi nhỉ."

"Chuyện này là bởi vì... ơ, tìm được rồi! Nói sau đi!"

Không uổng công bao ngày trốn học để chạy nhảy, chỉ trong chớp mắt, tay tôi đã chạm tới một lớp da đất trong ngục. Tôi dồn sức lật mạnh lớp da lên, giơ cao qua đầu: "Nhóc con, mau lại đây! Nhân lúc không có quỷ nào, chạy thôi!"

Cứ thế, tôi mặc áo da quỷ để lên núi, giờ lại khoác áo da đất để xuống núi.

Cả tôi và đứa trẻ đều rúc trong lòng đất, theo mạch đất mà không ngừng di chuyển về phía trước.

"Phép này đúng là thần kỳ thật." Thằng nhóc không kìm được sự kinh ngạc.

“Đương nhiên rồi, đây là pháp thuật mà sư phụ chị dạy, sao có thể không lợi hại được? Dù sư phụ có dạy xong lại hối hận cũng muộn rồi.”

“Pháp thuật này có nguyên lý gì vậy?”

“Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chỉ là nghe qua thì có vẻ huyền bí thôi. Thực chất, lớp địa bì giống như da người, còn địa mạch thì như mạch m.á.u trong cơ thể. Hai chúng ta chẳng khác nào hai con sâu nhỏ, lột da người, chui vào mạch m.á.u rồi theo dòng m.á.u mà thoát ra ngoài.”

“Thì ra là vậy, nghe thú vị thật.”

Pháp thuật thần hành qua địa mạch có tốc độ rất nhanh, chỉ đôi câu đối thoại mà chúng tôi đã rời khỏi núi U Đô.

Nhưng xuống núi rồi, tôi vẫn chưa vội chui ra khỏi lớp địa bì, mà tiếp tục chạy thêm hơn mười dặm nữa mới dừng lại.

Sau khi thoát khỏi địa bì, tôi đứng vững, quay sang hỏi đứa trẻ: “Nhóc con, trong nhà còn ai không?”

“Chết sạch cả rồi.”

“Vậy thì tốt, nhóc đi cùng chị. Chúng ta sẽ cùng nhau trốn lên núi Thanh Thành.” Tôi vừa nói vừa chỉ về hướng bắc: “Đó chính là núi Thanh Thành, đạo trường của sư phụ chị đây. Nếu bây giờ chúng ta bắt đầu chạy, không ăn không ngủ, chắc khoảng một tháng rưỡi là có thể lên tới đó, lúc ấy sẽ an toàn. Vì vậy không nên chậm trễ, mau lên đường thôi.”

“Nhưng cô không định cứu người ở thành Vũ Lăng sao?”

“Thôi đi, dẹp đi.” Tôi vừa nói vừa sải bước lớn về hướng nam, “Loại quỷ đã tu thành hình người, lại còn cấu kết với Thiên Cẩu, ngay cả Thành Hoàng cũng không sợ, loại này trừ khi sư phụ và sư thúc cùng ra tay, may ra mới đối phó nổi. Còn chị, tốt nhất là chạy sớm thì hơn. Hơn nữa, dù chúng ta có báo cho người ở Vũ Lăng thì cũng chẳng ích gì. Có khi còn chọc giận con đại quỷ, khiến nó xuống núi trước, gi/ết ch/ết chúng ta rồi bắt hết người trong thành Vũ Lăng. Nên trốn đi là cách duy nhất.”

Nói xong, tôi lại tăng tốc bước về hướng nam.

“Khoan đã, không đúng! Chẳng phải cô nói là muốn trốn sao?”

“Đúng vậy.”

“Cô cũng bảo đạo trường của sư phụ cô ở hướng bắc mà?”

“Ừ.”

“Nhưng cô lại đang đi về hướng nam?”

“Đúng thế.”

“Hướng nam chẳng phải là hướng về quận Vũ Lăng, nơi con đại quỷ sẽ tới ăn thịt người sao?”

"Đúng vậy."

"Cô biết rõ vậy mà vẫn muốn đi? Đi để tìm cái c.h.ế.t sao?"

"Bởi vì đạo gia không thể trơ mắt nhìn nhiều người như thế c.h.ế.t ngay trước mặt mình mà không làm gì cả. Bởi vì chị là một Giám Thiên Vệ, dù chỉ là hạng ba, nhưng vẫn là Giám Thiên Vệ. Bởi vì nhiệm vụ của Giám Thiên Vệ là giám sát Cửu Châu, thay trời hành đạo, bảo vệ chúng sinh."

"Nhưng cô không thể đánh bại hắn được."

"Đúng vậy, chị biết."

Thằng nhóc nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Cô đúng là đầu óc có vấn đề rồi."

Vừa đến cổng thành Vũ Lăng, tôi đã thấy Thái thú cùng một đoàn người đang chờ đợi từ lâu.

Mới vào thành, họ lập tức ùa tới trước mặt tôi: "Đạo trưởng, tôi ngóng trông đạo trưởng mãi, cuối cùng ngài cũng quay lại rồi! Những quỷ quái trên núi, đạo trưởng đã hàng phục hết chưa?"

"Không thể hàng phục được. Việc này đã vượt xa khả năng của tôi. Lần này trở về là để báo cho các vị, hãy mau chóng chạy trốn đi. Hôm nay là ngày mười một, từ giờ đến rằm khi đại quỷ xuống núi vẫn còn chút thời gian. Bắt đầu trốn ngay từ bây giờ, có thể vẫn còn vài người thoát được."

"Chạy cũng không thoát được đâu."

Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên từ phía sau.

"Là ai đang nói đó?"

Người đến là một lão đạo sĩ mặc hoàng bào, trên chân còn dán hai lá bùa. Chính là lão đạo tôi gặp dưới chân núi U Đô trước đó.

Khi tôi và đối phương gặp lại, bốn mắt nhìn nhau, cả hai gần như đồng thanh: “Sao cô chưa chết?" “Sao ông chưa đi?"

"Nhị vị đạo trưởng quen nhau à?"

Cả hai lại đồng thanh: "Không quen."

"Không đúng nha, cô nhóc này, cô còn chưa nói cho ta biết vì sao cô không chết?"

"Đừng lạc đề nữa. Ý của ông nói 'chạy không thoát' là gì?"

"Sau khi gặp con quỷ da đỏ đó, ta lập tức chạy về phía Bắc. Chạy được hai dặm, thấy một cây táo. Tiếp tục chạy thêm chừng năm mươi dặm nữa, ngươi đoán xem? Lại thấy chính cây táo đó. Không tin, ta đổi hướng chạy về phía Tây thêm hai trăm dặm, ngươi đoán xem? Ha, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát. Hiện giờ, cả thành Vũ Lăng đều bị tên đại quỷ đó lập trận pháp phong tỏa. Nên nói cô biết, chạy là điều không thể. Nhưng mà này, nhóc con, cô vẫn chưa nói tại sao cô không chết?"

"Đừng gọi tôi là nhóc con!" Tôi tỏ vẻ khó chịu. “Tôi là Giám Thiên Vệ, thuộc Giám Thiên Ty ở Kinh Châu."

"Giám Thiên Vệ? Không nhìn ra nha."

Lão đạo nghe xong, ánh mắt rõ ràng không chút tin tưởng.

"Thôi được, tôi còn một số chuyện muốn nói với ông, là những gì tôi đã thấy trên núi." Mặc dù không thích lão đạo sĩ này lắm, nhưng nghĩ đến chuyện hiện tại không thể chạy thoát, có thêm một người hỗ trợ vẫn tốt hơn.

Tôi kể lại toàn bộ những gì mình đã chứng kiến trên núi.

Lão nghe xong, sắc mặt lúc đậm lúc nhạt, lộ rõ vẻ trầm tư. Phải một lúc sau, Thái thú đứng bên cạnh mới rụt rè lên tiếng:

"Đạo trưởng, ngài có pháp thuật nào có thể hàng phục tên đại quỷ trên núi không?"

"Pháp thuật? Pháp thuật cái quái gì!" Lão đạo vừa nói vừa tự giễu, giọng điệu xen lẫn chút tuyệt vọng. "Nếu những gì cô bé này nói là thật, thì tốt nhất các người nên về nhà ăn một bữa ngon, rồi tắm rửa sạch sẽ mà đi ngủ."

"Cái... cái gì cơ..." Thái thú cùng đám người xung quanh nghe vậy sợ hãi đến á khẩu, lắp bắp mãi mới nói được: "Tên đại quỷ trên núi thực sự đáng sợ đến vậy sao?"

"Đáng sợ?" Lão đạo liếc nhìn tôi. "Xin hỏi đạo hữu họ gì?"

"Khách sáo, họ Triệu."

"Ta e rằng tên đại quỷ trên núi còn đáng sợ hơn những gì vị Triệu đạo hữu đây vừa kể. Nếu ta đoán không nhầm, dạo gần đây trong thành Vũ Lăng chắc hẳn có không ít đoàn thương buôn ghé qua, bọn họ đã mua rất nhiều dầu, muối, đúng không?"

Thái thú nghe vậy lập tức quay sang hỏi những người bên cạnh, cuối cùng nhận được câu trả lời khẳng định.

Lúc này, tôi cũng nhớ lại những gì cậu nhóc kia đã nói: đám quỷ sẽ dựng lên một cái nồi lớn, đổ dầu và muối vào để nấu người ăn.

"Thương đoàn mua dầu muối thì liên quan gì đến lũ quỷ trên núi U Đô chứ?"

"Thương đoàn chính là do quỷ cải trang mà thành." Trên mặt lão đạo sĩ hiện lên nụ cười chua xót, "Quả nhiên là vậy, đúng như ta nghĩ."

"Nhưng mà, lão đạo, ông vẫn chưa nói rõ. Đại quỷ mua dầu, mua muối thì có gì đáng sợ?"

"Có gì à? Cũng chẳng có gì, chỉ là con đại quỷ trên núi này tham vọng không nhỏ. Vào rằm tháng Giêng, ngày thiên cẩu ăn trăng, huyền đan tụ đỉnh... Hắn không chỉ muốn từ quỷ hóa thành người, mà còn muốn trở thành..." Lời nói bỗng khựng lại giữa chừng.

"Hắn muốn trở thành cái gì?"

Lão ngước mắt nhìn lên trời.

Cuối cùng, chậm rãi nhả ra một chữ:

"Tiên."
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 4: Chương 4



"Lão đạo, lời ông vừa nói là có ý gì?"

Những gì đối phương nói đã vượt xa tầm hiểu biết và trí tưởng tượng của tôi.

"Quỷ làm sao có thể thành tiên được?"

"Quỷ không thể thành tiên, nhưng người thì có thể. Hắn phải từ quỷ hóa thành người trước, rồi mới thành tiên. Ta từng đọc được về điều này trong một cuốn sách cổ."

Còn chưa kịp hiểu rõ, lão lại tiếp tục hỏi tôi:

"Cô có biết sự khác biệt lớn nhất giữa con người và súc vật hay quỷ quái là gì không?"

"Là con người dùng nồi để nấu ăn, còn quỷ và súc vật thì dùng móng vuốt để ăn."

"Cô khá thông minh đấy, đúng rồi. Con người ăn đồ chín, còn quỷ và súc vật ăn đồ sống.

"Lý do con đại quỷ đó phải đợi đến rằm tháng Giêng mới xuống núi ăn người, một phần là vì khi ấy thiên cẩu ăn trăng, trời đất mịt mù, nhân gian không ánh sáng, thiên đạo không nhìn thấy được. Lúc đó hắn tha hồ hoành hành.”

"Phần khác là vì hắn phải chờ nồi lớn được chế tạo xong. Đến lúc đó, hắn sẽ mặc quần áo của con người, học theo dáng vẻ con người, dẫn theo bách quỷ, bắt người ném vào nồi, nấu chín cùng dầu, muối, mắm, giấm để tổ chức một bữa tiệc thịt người. Sau khi ăn xong, hắn sẽ hoàn toàn hóa từ quỷ thành người. Không chỉ vậy, những con quỷ tham gia bữa tiệc cùng hắn cũng sẽ hóa thành người. Những quỷ đó tất nhiên sẽ tôn hắn làm thần linh. Đến lúc đó, chúng sẽ rước tượng của hắn vào miếu Thành Hoàng, dâng hương khói cho hắn. Có được hương khói rồi, hắn sẽ có tư cách để trở thành tiên."

"Trong cuốn sách cổ đó còn nói, những kẻ dùng cách này để thành tiên nhất định có liên quan đến Thiên Cẩu. Đợi khi đại quỷ hóa thành người, hắn sẽ đem những người dân còn sót lại trong thành hiến tế cho Thiên Cẩu. Mà Thiên Cẩu là thần giữ cổng Nam Thiên Môn. Nhận được lễ vật, Thiên Cẩu sẽ lén mở một khe nhỏ ở cổng Nam Thiên Môn, cho đại quỷ đó lẻn vào. Lúc đó, hắn coi như thực sự trở thành tiên."

"Chuyện, chuyện này…" Nghe xong lời lão đạo sĩ, Thái thú lại lắp bắp, "Thiên Cẩu chẳng phải là chính thần sao? Làm sao có thể làm loại chuyện này được?"

"Nếu dưới tay ông có người hằng ngày đều biếu lễ thì ông có đề bạt hắn không?"

"Tôi…tôi…"

Lời tôi nói càng khiến Thái thú lắp bắp dữ dội hơn.

"Thôi, đừng bàn những chuyện đó nữa. Việc cấp bách là phải tìm cách ngăn cản đại quỷ hóa thành người. Chỉ cần hắn vẫn là quỷ, dù là quỷ sống, chúng ta vẫn còn cơ hội chế ngự được hắn."

"Chế ngự quỷ sống? Chỉ dựa vào chúng ta? Có khả thi không?" Lão đạo sĩ chỉ lắc đầu.

"Có khả thi. Sư thúc của tôi từng chế ngự được một con."

"Cô nói thật chứ?" Lão đạo nghe vậy, lập tức mắt sáng như sao.

"Đương nhiên là thật." Tôi nhớ lại lời sư phụ từng kể, "Sư phụ nói với tôi, sư thúc cả đời này thích nhất là đấu pháp."

"Vậy hẳn là ông ấy từng đấu với rất nhiều yêu quái?"

"Không. Cả đời sư thúc chỉ đấu pháp với ba yêu quái."

"Sao lại ít thế?"

"Vì sư phụ tôi nói, sư thúc chỉ đấu những trận đỉnh cao."

"Lần đầu tiên, ông ấy đấu với một con cáo già trấn giữ long mạch hoàng lăng, tu hành nghìn năm.

"Lần thứ hai, ông ấy đánh với một cương thi cổ đại đã hấp thụ huyết kim của Phật, còn kết được xá lợi.

"Lần thứ ba, ông ấy đối đầu với một quỷ vương đã hóa thân thành người.

"Trận đấu lần đó, sư thúc mất nửa thân thể, phải trả giá bằng nửa mạng sống của mình."

Khi trở về, người kể lại rằng cả đời ông lấy việc đấu với trời làm niềm vui, đấu với đất làm niềm vui, đấu với yêu ma quỷ quái, ly mị quỷ mị cũng là một niềm vui bất tận.

Người còn nói với chúng tôi rằng, trên đời này chỉ có Giám Thiên Vệ không dám đấu, chứ không có yêu ma quỷ quái nào không thể bị đánh bại.

Quan trọng nhất, ông ấy còn chỉ cho tôi cách chế ngự một con quỷ sống.

"Phải làm thế nào?" Mọi người nghe vậy lập tức đồng loạt nhìn tôi, ngay cả Thái thú cũng không còn lắp bắp nữa.

"Con người có thất tình lục dục nên biết sợ hãi. Còn quỷ thì không có cảm xúc, nên quỷ không biết sợ. Nhưng quỷ sống là một loại quái vật ở lưng chừng giữa người và quỷ, vì vậy quỷ sống cũng có những thứ khiến nó sợ hãi. Phương pháp để chế ngự quỷ sống chính là tìm ra thứ mà nó sợ hãi. Chỉ cần tìm được điều làm nó khiếp đảm, có thể dọa nó trở lại thành quỷ, thậm chí khiến nó tan thành mây khói."

Nghe xong, mọi người xôn xao bàn tán, dường như ngạc nhiên trước ý tưởng rằng quỷ cũng có thứ khiến nó sợ.

"Đạo hữu họ Triệu nói rất đúng, nhưng trời đất bao la, làm sao chúng ta biết được đại quỷ trên núi này sợ cái gì chứ?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Ai mà biết được quỷ sợ gì?"

"Tôi thấy chúng ta hết đường rồi."

Lời bàn tán nổ ra khắp nơi, niềm hy vọng vừa lóe lên cũng dần tắt lịm.

"Thứ mà đại quỷ ở núi U Đô sợ đang nằm ngay trong thành Vũ Lăng này!"

Tôi dõng dạc nói to, cắt ngang làn sóng sợ hãi.

"Cô nói vậy là sao?"

"Lão đạo sĩ, ông cũng biết rằng quỷ là kết quả của nhân quả báo ứng. Bầy quỷ trên núi không thể vô cớ tụ tập ở vùng ngoại ô thành Vũ Lăng, càng không thể tùy tiện chọn nơi này làm nơi săn mồi. Bầy quỷ đó chắc chắn có mối liên hệ nhân quả sâu xa với thành Vũ Lăng, thậm chí có khả năng khi còn sống chúng chính là những người quen thuộc với các vị ở đây. Chỉ cần xác định được bọn chúng là ai khi còn sống, chúng ta sẽ biết được thứ khiến chúng khiếp sợ."

"Nhưng... nhưng thành Vũ Lăng chúng ta có hơn 6.000 hộ. Dù có bắt đầu lục soát từng nhà ngay từ bây giờ cũng không kịp. Hơn nữa, hoàn toàn không có manh mối nào. Thời thế hiện tại quá loạn lạc, mỗi năm có biết bao nhiêu người c.h.ế.t vì bệnh tật, đói khát, rơi núi khi chặt củi, bị bắt đi lính rồi c.h.ế.t trận. Làm sao chúng ta biết được những ai đã c.h.ế.t biến thành quỷ nào chứ?"

Lời của lão Thái thú quả thực là một vấn đề nan giải. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng những gì mình đã thấy trên núi, nhớ đến việc con quỷ áo tím gọi con quỷ da đỏ là "Đại Hoàng". Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng.

"Không cần tìm người, hãy đi tìm một con chó."

"Con chó đó có đặc điểm gì không?"

"Nó tên là Đại Hoàng."

Thái thú nghe xong thì ngẩn người, than vãn như trách móc: "Trên đời này con ch.ó nào mà chẳng tên Đại Hoàng!"

"Một con ch.ó màu đỏ, tên Đại Hoàng. Giờ thì dễ tìm hơn rồi, đúng không? Lão đạo sĩ, chúng ta chia làm hai nhóm. Ông đi cùng Thái thú để tìm con ch.ó đó."

"Vậy còn cô?"

"Tôi sẽ đi gặp Thành Hoàng của thành này."
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 5: Chương 5



Tôi nén cơn giận, tiến thẳng về hướng Nam, đến miếu Thành Hoàng.

Khi đến nơi, cửa miếu hôm nay đóng chặt, không mở.

Tôi cũng chẳng quan tâm, tung một cước đạp thẳng vào cửa, cửa lớn lập tức bật tung.

Vừa bước vào trong, đã có người tiến ra chặn tôi lại.

"Ê này, cô làm gì vậy? Hôm nay miếu không mở cửa."

"Tôi không đến để cầu thần bái Phật."

"Thế cô đến làm gì?"

"Đến để phá đám!"

"Phá đám? Cô điên rồi sao?" Người đó vừa nói vừa định đuổi tôi ra ngoài.

Tôi cũng không muốn phí lời, bứt một sợi tóc trên đầu đối phương, rồi bắt đầu niệm pháp chú.

Người đó vốn chỉ có vài sợi tóc lưa thưa trên đầu, nhưng theo từng động tác pháp ấn của tôi, tóc trên đầu anh ta bỗng dưng mọc dài ra điên cuồng.

Chẳng mấy chốc, những sợi tóc dài mọc không kiểm soát quấn chặt lấy, như một tấm vải đen bao kín cả khuôn mặt.

Đối phương bị tóc quấn kín đầu, vừa không nhìn thấy đường, vừa không thở nổi, chỉ có thể ú ớ kêu lên, dùng tay cố cào cấu, muốn xé ra một khe hở để hít thở.

Thấy vậy, tôi khẽ vẩy tay một cái.

Tóc quấn trên đầu lập tức nới lỏng, để lại một khe nhỏ gần miệng, đủ để anh ta không bị nghẹt thở.

Sau đó, tôi không để ý đến anh ta nữa mà bước thẳng vào chính điện của miếu Thành Hoàng.

Có một màn thị uy, những người khác trong miếu đều không dám lại gần cản đường, chỉ dám thì thầm bàn tán: "Yêu nữ, yêu nữ."

Yêu nữ? Tôi còn ước mình thật sự là yêu quái đây. Như thế, tôi đã chẳng phải bận t@m đến cái đống rắc rối này nữa rồi.

Bước vào chính điện, đối mặt với tượng Thành Hoàng, tôi đứng chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào tượng, định bụng sẽ trút hết cơn giận nén bấy lâu nay.

Cơn giận này không phải vô cớ mà có.

Theo lẽ thường, Thành Hoàng là vị thần bảo hộ của một vùng, có trách nhiệm trấn áp tà ma, bảo vệ sự bình yên cho một thành trì.

Nhưng đến giờ, bên ngoài thành Vũ Lăng đã xảy ra chuyện lớn như vậy: trên núi có hàng trăm con quỷ tụ tập, thậm chí còn xuất hiện cả một con sống quỷ sắp xuống núi ăn thịt người.

Hôm nay, tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vị Thành Hoàng này rốt cuộc làm ăn kiểu gì?

Tôi chỉ vào bức tượng, mở miệng quát:

"Ông già c.h.ế.t tiệt này..."

Chỉ mới nói được mấy chữ, tôi bỗng dừng lại, nuốt cơn giận xuống.

Không phải vì sợ, mà là vì... không cần thiết nữa.

Bởi vì chỉ cần liếc mắt qua, tôi đã nhận ra một điều.

Tượng Thành Hoàng trước mặt chỉ còn là một cái vỏ rỗng.

Chân linh Thành Hoàng vốn trú ngụ trong bức tượng này đã biến mất từ lâu.

Còn chân linh Thành Hoàng đi đâu? Chẳng cần nghĩ cũng biết. Chắc chắn là vì sợ bị con đại quỷ kia ăn thịt, nên đã bỏ chạy trước rồi.

Theo lý, giờ tôi nên rời đi.

Bởi lẽ, dù có mắng chửi thêm nữa thì cũng chỉ là một cái vỏ bùn mà thôi, chẳng ích gì.

Nhưng những chuyện như thế này, càng nhẫn nhịn càng thấy ấm ức, càng lùi bước càng thấy thiệt thòi.

“Được lắm, bà đây chịu hết nổi rồi! Ông thích trốn đúng không? Để xem, ông trốn được thầy chùa nhưng có trốn được cái chùa này không? Hôm nay bà đây sẽ lật đổ cái bệ thờ này của ông.”

Nói xong, tôi tung một cú đá làm đổ bệ thờ trước mặt .

Tro nhang, bụi khói bay khắp nơi.

“Ngày thường ăn nhang đèn cúng bái, đến khi có việc thì chạy còn nhanh hơn ai hết!”

“Tổ tiên ơi, có người đang phá hoại miếu Thành Hoàng!”

Tiếng hô hoán vang lên từ đâu đó, chẳng những không làm tôi ngừng lại mà còn khiến lửa giận trong lòng càng bùng lên.

“Đúng đấy, bà đây hôm nay phá miếu Thành Hoàng, thì sao nào? Bà là Giám Thiên Vệ, thọ mệnh của bà đây không thuộc quyền quản lý của Thành Hoàng, sợ ông ta chắc?”

Tôi ngẩng đầu nhìn pho tượng trên bệ thờ.

“Thần hồn thật sự đã chạy mất rồi, giữ lại cái vỏ bùn này để làm gì? Để bà đập nát luôn cho xong!”

Nói xong, tôi nhặt cái lư hương rơi dưới đất, nhảy lên bệ thờ.

Tay cầm lư hương đập mạnh, làm vỡ đầu pho tượng đất.

Phần đầu lăn xuống, để lộ một pho tượng nhỏ màu đen được viền chỉ vàng bên trong.

“Ồ, không ngờ lại có món hời thế này. Thành Hoàng chạy gấp đến mức ngay cả pháp tướng chân thân cũng bỏ lại. Thôi thì để tôi đập luôn cả chân thân của ông, xem ông còn sống được thế nào!”

Tôi cầm pho tượng đen lên, giơ cao, định ném xuống đất.

Ngay lúc ấy, từ bên ngoài, bỗng có một người hớt hải chạy vào.

“Đạo gia, đạo gia, chúng tôi tìm thấy rồi!”

Người vừa lên tiếng chính là kẻ hầu bên cạnh Thái thú khi nãy.

“Các người tìm thấy gì rồi?”

“Đạo gia, con ch.ó đỏ mà ngài bảo chúng tôi tìm, chúng tôi đã tìm được rồi.”

Nhìn thấy tia hy vọng để phá giải tình thế, việc phá hủy tượng thần cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi nhét pho tượng nhỏ màu đen vào túi áo, để người đó dẫn mình đến trước cửa một ngôi nhà.

Vừa tới nơi đã thấy đám đông vây kín ba lớp trong ngoài.

Ở giữa, lão đạo sĩ và thái thú đang đứng, trước mặt họ là một người đàn ông đang quỳ, bên cạnh còn có một người phụ nữ, trông có vẻ là vợ của gã.

Nhưng tôi nhìn mãi cũng chẳng thấy con ch.ó đỏ đâu.

“Lão đạo sĩ, chuyện gì vậy? Ông bảo đã tìm thấy con ch.ó đỏ, nó đâu rồi?”

“Đạo hữu, ngươi đừng vội. Chó đỏ lão đạo ta thực sự đã tìm được, nhưng lại chưa hẳn là tìm được.”

“Ông đang nói cái quái gì vậy?”

“Chúng ta không biết con ch.ó đỏ ở đâu, nhưng có người biết.”

“Ai biết?'

“Cậu ta.” Lão đạo sĩ chỉ vào người đàn ông đang quỳ.

“Nếu người ta biết thì mau hỏi đi chứ.”

“Ta đã hỏi rồi, nhưng gã không chịu nói.”

“Gã không nói? Khoan đã, gã không nói, vậy làm sao ông biết người này biết con ch.ó đỏ ở đâu?”

“Là vợ gã nói với ta.” Lão đạo sĩ lại chỉ vào người phụ nữ bên cạnh: “Cô qua đây, kể lại lời vừa rồi cho đạo hữu nghe.”

Người phụ nữ, đôi mắt còn vương nước, bước đến trước mặt tôi, vừa khóc vừa kể. Thì ra, khi lão đạo sĩ dẫn người đi tìm manh mối về con ch.ó đỏ trong thành, người phụ nữ này nghe nhắc đến liền nhớ ra, chồng mình mấy năm trước từng nói về chuyện có liên quan đến chó đỏ.

Vì vậy cô ta kể cho lão đạo sĩ nghe, nhưng không ngờ, khi lão đạo tìm đến người chồng định hỏi cho rõ, gã lại nhất quyết không chịu nói một lời.

Người phụ nữ vừa kể xong, một người đàn ông mặt đen, cao lớn, ăn mặc như một bộ đầu, vội lên tiếng:

“Đại nhân, theo tôi thấy, gã này căn bản chẳng biết con ch.ó đỏ hay không đỏ gì cả, cứ chặt hắn đi cho xong chuyện.”

Người đàn ông quỳ dưới đất nghe vậy liền run b.ắ.n cả người, rồi tức tối lườm tên bộ đầu một cái đầy căm hận.

“Anh dám chặt gã, tôi chặt anh.”

Tôi lạnh lùng buông một câu.

Sau đó, ngồi xổm xuống, vỗ vai người đàn ông kia: “Nói đi, không sao đâu, sẽ không ai làm gì anh cả.”

Nghe xong, gã chỉ lắc đầu quầy quậy, vẫn không chịu mở miệng nói lời nào.

“Đã vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, thôi bỏ đi.”

“Đạo hữu thật sự định bỏ qua sao?”

“Chứ làm thế nào? Người ta không muốn nói, chẳng lẽ chúng ta ép nói à?”

Tôi hờ hững vẫy tay, rồi quay lại nhìn người đàn ông: “Anh đã không muốn nói, vậy cái miệng này cũng chẳng còn ích gì nữa, để tôi thu nó giúp anh.”

Nói xong, tôi đưa tay phải nắm lấy mặt gã, dùng ngón cái miết nhẹ lên môi.

Chỉ trong tích tắc, như lau sạch vết bẩn trên kính, tôi xóa sạch cái miệng của người đàn ông khỏi khuôn mặt.

Đối phương nhận ra điều bất thường, liền ôm lấy chỗ vốn là miệng của mình, cổ họng phát ra những tiếng r3n rỉ đầy hoảng loạn.

“Ôi chà, là lỗi của tôi. Nhìn thấy cái miệng biến mất, chắc cũng khó chịu lắm nhỉ.”

Sau đó lại dùng hai ngón tay kẹp lấy mắt gã, kéo nhẹ xuống.

Hai con mắt giống như cái miệng, cũng bị tôi thu luôn.

Người đàn ông giờ không còn mắt, hai tay quờ quạng trong vô vọng.

“Anh xem, trên mặt giờ chỉ còn cái mũi, thật lạc lõng làm sao. Để tôi xóa nốt giúp anh nhé.”

Vừa nói, tôi lại vung tay, xóa luôn cái mũi của gã.

Lúc này, khuôn mặt người đàn ông trơn bóng như một quả trứng gà.

Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều không khỏi hít vào một hơi lạnh.

“Đây là yêu pháp gì thế!”

“Nhỏ giọng thôi, đừng để cô ấy nghe thấy.”

Tôi tính toán thời gian, thấy cũng đủ rồi, liền nói với người đàn ông không mặt đang co quắp dưới đất vì không thở được:

“Giờ chịu nói chưa? Nếu chịu nói thì gật đầu ba cái.”

Hắn gật đầu ba cái.

Trước tiên tôi bóp lại phổi để giúp gã thở, tránh c.h.ế.t ngạt.

Sau đó đặt tay lên chỗ vốn là miệng, khẽ vuốt một cái, trả lại đôi môi cho gã.

Người đàn ông vừa có lại miệng, lập tức thở hồng hộc, như thể không khí là thứ ngon nhất từng "ăn" trong đời.

“Thở đủ chưa? Nói nhanh, con ch.ó đỏ rốt cuộc đang ở đâu?”

“Thực ra con ch.ó đỏ tên Đại Hoàng ấy, không phải chó.”

“Chó đỏ không phải chó? Vậy nó là cái gì?”

“Chó đỏ thực ra là một người.”
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 6: Chương 6



“Nói rõ ra xem nào, đừng có nói nửa vời rồi giấu bớt, anh tưởng mình đang diễn tuồng chắc?”

“Quả thật có liên quan đến diễn tuồng.”

“Mấy năm trước, trong thành có một gánh hát đến biểu diễn. Trong gánh có người hát, người kể chuyện, nhưng nổi tiếng nhất lại là một con chó, con ch.ó tên Đại Hoàng. Nó biết hát, còn biết nói tiếng người. Nó chỉ cần nằm trên sân khấu, hát một ngày cũng kiếm được nhiều tiền hơn tôi làm cả tháng. Lúc đó, tôi đã nảy lòng tham, định bắt trộm con ch.ó ấy.”

“Tối hôm đó, tôi lén lút vào gánh hát để trộm chó, nhưng không ngờ con ch.ó không ngủ. Nó nhìn thấy tôi, liền cầu xin tôi dẫn nó ra ngoài. Nó nói nó không phải chó, mà là một đứa trẻ, bị người trong gánh hát cho ăn kẹo mê, tỉnh dậy thì thấy mình đã biến thành chó.”

“Tôi ngoài mặt đồng ý, nhưng khi thả nó ra, nó lại định chạy trốn. Tôi hoảng quá, nhặt một hòn đá lên ném, chẳng ngờ lại ném c.h.ế.t nó. Tiếng kêu của nó trước khi c.h.ế.t đánh thức những người khác trong gánh. Kết quả, tôi bị bắt lại. Người của gánh hát phát hiện con ch.ó đã chết, bắt tôi phải đền. Họ nói con ch.ó này kiếm được bạc vạn mỗi ngày, bắt tôi bồi thường một ngàn lượng. Tôi chỉ là một nông dân nghèo, làm gì có một ngàn lượng bạc? Họ liền bảo, nếu không đền được tiền, thì phải bắt một đứa trẻ mang đến thay thế. Tôi sợ quá, đành đồng ý. Vài ngày sau, tôi nhân lúc trời tối bắt trộm một đứa trẻ mang đến.”

“Không đúng, anh đã nói đến Đại Hoàng, vậy chó đỏ ở đâu?”

“Chó đỏ… Chó đỏ nằm dưới lòng đất rồi. Sau khi giao đứa trẻ cho gánh hát, tôi đã tận mắt thấy cách họ biến một đứa trẻ thành chó. Họ dội dầu nóng lên khắp người đứa trẻ, làm bỏng tan rữa hết lớp da. Sau đó, lột lớp da từ con ch.ó đã chết, rồi dán lên thân thể sống của đứa trẻ. Họ nói vài ngày sau da sẽ liền lại, nếu đứa trẻ chưa c.h.ế.t thì sẽ biến thành chó. Nhưng nghĩ xem, toàn thân đã bị cháy rụi, làm sao sống nổi? Chỉ vài ngày sau, đứa trẻ cũng chết.”

“Lúc đó tôi tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng bọn họ lại ép tôi đi bắt thêm đứa khác, nếu không sẽ phơi bày hết những gì tôi đã làm. Tôi nghĩ, đã làm một lần thì thêm lần nữa cũng vậy thôi, thế nên lại đi bắt trộm trẻ con. Cứ thế, tôi bắt hơn chục đứa. Cuối cùng, có một đứa mệnh cứng, chịu đựng được quá trình đó. Sau khi bị biến thành chó vẫn sống sót. Nhưng lớp da chó vốn màu vàng, qua mấy lần như vậy bị nhuộm máu, cuối cùng trở thành đỏ. Đó chính là con ch.ó đỏ tên Đại Hoàng.”

Mọi người nghe xong, lập tức náo loạn.

“Hóa ra mấy năm trước trẻ con bị bắt cóc đều do tên này gây ra!”

“Thứ cầm thú! Ngay cả trẻ con cũng không tha!”

“Anh đúng là đồ khốn nạn!” Bộ đầu mặt đen kích động nhất, xông lên đ.ấ.m mạnh một cú, làm gã kia gãy ba cái răng.

“Thái thú, quản người của ông đi.” Tôi lên tiếng, biết rõ tên này tuy đáng ghét, nhưng giờ chưa thể ch.ết được.

“Cái này… cái này… Đạo gia, tôi e là khó quản lắm.”

“Đồ khốn nạn! Anh có biết khi đó con gái tôi, tiểu Phương, mới mấy tuổi không? Nó mới sáu tuổi thôi! Sao lại ra tay được hả?” Bộ đầu hét lớn.

Thì ra là thân nhân của nạn nhân. Nếu vậy, đánh cũng không sao, nhớ chừa mạng là được.

Cuối cùng, thân thế của con quỷ da đỏ ở núi U Đô đã sáng tỏ. Nó chính là hóa thân từ oán khí của những đứa trẻ bị biến thành chó rồi c.h.ế.t đi.

Nhưng trên núi không chỉ có một con quỷ này, mà còn hàng trăm con khác. Chúng rốt cuộc là ai? Tên gì? Chết vì lý do gì?

“Nhức đầu, nhức đầu quá.” Tôi xoa trán, định rời khỏi đám đông để tìm chút không khí trong lành.

Nhìn quanh, chợt phát hiện nhóc củ cải đang chăm chú nhìn về một hướng.

“Củ cải nhỏ, nhóc làm sao thế?”

“Chú ba… sao lại ở đây?” Củ cải nhỏ bất ngờ nói một câu.

“Chú ba? Chú ba nào? Nhóc làm gì có chú, cả nhà c.h.ế.t hết rồi mà?”

Không kịp trả lời tôi, thằng bé đã lao như điên về một hướng.

‘Đứa nhỏ này, chạy nhanh thế để làm gì?’

Cứ thế, củ cải nhỏ chạy trước, tôi đuổi theo sau, còn đám người ở thành Vũ Lăng lại tiếp tục chạy theo tôi.

Một hồi truy đuổi, cuối cùng củ cải nhỏ dẫn tôi đến trước một ngôi nhà hẻo lánh.

Thằng bé đứng ngây ra trước cửa.

Bộp!

‘A, đau, đau! Sao cô đập vào gáy tôi?’

‘Đập vào gáy nhóc vì nhóc bị quỷ ám à? Chạy loạn như thế!’

‘Quỷ ám gì chứ? Tôi nhìn thấy chú ba của mình, nên chạy theo thôi!’

‘Nhóc lấy đâu ra chú ba? Cả nhà c.h.ế.t hết rồi mà!’

‘Ờ nhỉ, đúng là nhà c.h.ế.t sạch rồi…’ Lúc này củ cải nhỏ mới nhận ra, ‘Vậy để tôi xem đó là thứ gì.’

‘Nhóc thấy cái gì không quan trọng.’ Tôi liếc nhìn cánh cửa, nó bị khóa chặt, trước cửa bụi phủ đầy, có vẻ đã lâu không ai ra vào. ‘Quan trọng là cái thứ đã dẫn nhóc tới đây, hoặc nói đúng hơn là dẫn tôi tới đây.’

Đằng sau cánh cửa này chắc chắn có thứ gì đó rất quan trọng.

Nghĩ vậy, tôi định đẩy cửa vào.

Ngay lúc đó: ‘Đạo gia, đạo gia! Đừng đẩy! Tuyệt đối đừng mở cửa!’

Quay lại nhìn, hóa ra thái thú vừa thở hổn hển, vừa dẫn mọi người chạy tới.

Nghe ông ta nói vậy, tôi biết ngay, lần này đúng là tìm đúng chỗ rồi.

Nhưng tôi vẫn nói: ‘Nếu không thể mở thì thôi, tiếc là cái cửa này… hỏng rồi.’

‘Hỏng chỗ nào?’”

Tôi giơ chân đá mạnh một cú, cánh cửa liền đổ sập xuống.

"Đấy, không phải hỏng rồi sao?"

Đến nước này, tôi cũng chẳng thèm bận tâm nữa, bước thẳng vào căn nhà cũ nát.

Quét mắt nhìn xung quanh, trong nhà ngoài một lớp bụi dày thì chẳng thấy gì cả.

Không thể nào không có gì. Chắc chắn phải có thứ gì đó.

"Đạo gia, cô cũng thấy rồi đấy, trong này chẳng có gì cả, mau ra ngoài đi. Ở đây bẩn lắm."

Những lời của thái thú càng làm tôi chắc chắn.

Tôi nhớ lại sư phụ từng nói: hình dạng của quỷ thường liên quan chặt chẽ đến bộ dạng của chúng trước khi chết.

Con quỷ da đỏ bị bọc trong lớp da nhuốm m.á.u trước khi c.h.ế.t nên lúc thành quỷ cũng trông giống như thế.

Còn con quỷ áo tím trên núi lại bị treo bằng xích sắt.

Nếu đã vậy…

Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên trên xà nhà có một sợi xích sắt, treo một bọc vải tím.

Chính là thứ này.

Thái thú cũng phát hiện ra, chỉ thở dài mà nói: "Tội nghiệt, tội nghiệt mà…"

Hiện tại tôi không quan tâm ông ta đã tạo nghiệt gì, tôi chỉ muốn lấy bọc vải đó xuống. Nhưng nó ở trên cao quá, không với tới, phải kiếm cái thang mới được.

Còn đang nghĩ cách, bất chợt lại nghe thấy tiếng "xoẹt" thật bén.

Một ánh sáng lạnh lóe lên, sợi xích sắt bị c.h.é.m đứt.

Bọc vải tím rơi thẳng xuống, được một bàn tay to chụp lấy.

"Đạo gia, thứ cô muốn đây phải không?" Người vừa nói là viên bộ đầu mặt đen, anh ta cũng đã chạy tới.

Tôi nhận lấy bọc vải tím, liếc qua thanh đao cong trong tay đối phương mà khen: "Đao tốt, đao pháp cũng không tệ."

"Chỉ là chút tài mọn thôi, đâu thể sánh với đạo gia. Hơn nữa, nhà tôi còn mang ơn cô lớnlắm…"

"Không cần cảm ơn đâu, còn việc chính phải làm."

Tôi đang định mở gói đồ, đột nhiên đám người đứng cạnh lão thái thú lập tức lao lên định ngăn cản, có vẻ muốn giật đồ từ tay tôi.

"Ai dám!" Viên bổ đầu mặt đen đứng chắn trước mặt tôi, vung đao quát lớn: "Đạo gia, cô cứ yên tâm mở, tôi muốn xem kẻ nào dám cướp!"

Rốt cuộc trong cái bọc màu tím này giấu bí mật gì mà họ không muốn tiết lộ, cũng không muốn để tôi biết?

Tôi từ từ mở bọc ra, phát hiện bên trong lại là…

Một bộ hài cốt màu đen, nhìn kích cỡ hộp sọ hẳn là của một đứa trẻ sơ sinh.

Tại sao trong bọc đồ lại có hài cốt của một đứa trẻ?

Hơn nữa, bộ xương này còn ướt nhẹp.

Tôi nhặt một mẩu xương ngón tay lên xem xét kỹ dưới ánh sáng, lúc đó mới nhận ra đây không phải xương bình thường.

Đây là oan cốt.
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 7: Chương 7



Thông thường, những người c.h.ế.t oan ức mà không thể nói ra được uất hận của mình, oán khí sẽ tích tụ lại ở cổ họng, ngưng kết thành một mẩu xương nhỏ gọi là oan cốt. Nếu có ai mở quan tài kiểm tra mà thấy oan cốt này, sẽ biết ngay người c.h.ế.t đã mang oan khuất không thể giải tỏa.

Còn ở đây, số lượng oan cốt nhiều đến mức ghép thành cả một hình người. Oán khí lớn đến thế nào mới tạo nên được như vậy?

"Thái thú, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Các người còn giấu tôi điều gì?"

Lão thái thú dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị đám người bên cạnh ngăn lại.

"Thái thú, chuyện như thế này sao có thể nói với người ngoài?"

"Quá nhiều tội nghiệt, quá nhiều tội nghiệt, tưởng rằng mọi chuyện đã trôi qua rồi…" Thái thú lắc đầu thở dài, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng:

"Chuyện xảy ra cách đây mười năm, vào năm Gia Hưng thứ mười lăm."

"Năm đó xảy ra một biến cố lớn. Đạo gia, hẳn cô cũng biết, giặc Xô Lỗ từ phương Bắc đánh tới, năm ấy thiên tai nhân họa liên tiếp, cả vùng Kinh Châu đại hạn."

"Ở quận Vũ Lăng, lương thực vốn đã không thu hoạch được bao nhiêu. Triều đình vừa đòi binh lính, vừa đòi lương thực. Đầu tiên, quân đội triều đình dọn sạch kho lương của Vũ Lăng, sau đó giặc Xô Lỗ tràn xuống lại cướp phá một lượt nữa. Cuối cùng, cả quận Vũ Lăng không còn lấy một hạt thóc, đến cỏ dại cũng bị bứt sạch. Nhưng người không ăn thì làm sao sống được? Người lớn đói, trẻ con cũng đói, trẻ con đói thì khóc. Ai nấy đều nghĩ cứ tiếp tục như vậy tất cả cũng chỉ có nước c.h.ế.t đói, nên mọi người quyết định…"

Nghe đến đây, một câu trong sử sách đột nhiên hiện lên trong đầu tôi:

[Năm ấy trời đại hạn, người người đổi con mà ăn.]

"Vậy nên các người quyết định đổi con để ăn?"

"Đúng vậy, cứ như thế chúng tôi mới cầm cự qua được năm đó."

"Vậy xương cốt đâu? Các người ném xuống sông rồi à?"

"Không, chúng tôi đốt làm củi rồi."

"Thế còn những oan cốt này từ đâu mà ra?"

"Là chuyện xảy ra hai năm sau. Một người phụ nữ họ Vương nói rằng bà ta nhìn thấy con trai mình. Chồng bà ta bảo: 'Đừng nói linh tinh, con trai mình chẳng phải năm kia đã bị lão Trương bên cạnh ăn rồi sao?' Nhưng người phụ nữ khăng khăng: 'Tôi đã nhìn thấy nó, trên đầu lão Trương còn có mặt của nó.' Sau đó, càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy những đứa trẻ đã bị ăn. Ban đêm, chúng đứng trước cửa nhà, lặng lẽ gõ cửa, miệng gọi cha mẹ, bảo muốn về nhà. Cả quận Vũ Lăng rơi vào cảnh hoang mang tột độ. Cuối cùng, mọi người góp tiền mời một vị cao tăng đến làm phép.”

“Vị cao tăng đào lên từ sân các nhà những oan cốt này, ghép lại thì vừa đúng thân hình của một đứa trẻ. Sau đó, ông dùng vải tím gói lại, lấy xích sắt quấn quanh và treo lên xà nhà trong căn nhà hoang. Ông dặn rằng về sau tuyệt đối không được để ai bước vào đây. Kể từ đó, không còn ai nhìn thấy những đứa trẻ vào ban đêm nữa. Tưởng rằng chuyện này đã khép lại, nhưng không ngờ..."

Nói đến đây, lão thái thú liếc nhìn bộ xương đen trong tay tôi mà lẩm bẩm: "Tội nghiệt, thật là tội nghiệt."

"Không đúng, ông vẫn còn giấu điều gì đó."

Tôi sờ bộ xương trong tay, vẫn ướt sũng. Lúc trước, khi bị con quỷ áo tím siết cổ, tay nó cũng ướt. Cái c.h.ế.t của những đứa trẻ này nhất định liên quan đến nước.

"Vẫn còn gì nữa?" Tôi truy hỏi.

Lão thái thú nghĩ một lát rồi đáp: "Đúng là vẫn còn một chuyện chưa kể. Khi đào xương cốt năm đó, không chỉ tìm thấy trong sân các nhà, mà còn phát hiện rất nhiều xương dọc hai bờ sông Thanh ngoài thành. Chúng tôi hỏi vị cao tăng, xương bên bờ sông đó từ đâu mà ra? Ông nói rằng nước Nam triều ta có chính sách thuế đầu người. Có thể một số gia đình vì không đủ tiền nộp thuế sau khi sinh con, đã ném con xuống sông Thanh để dìm chết. Hoặc có những gia đình mong sinh con trai nhưng lại sinh con gái, cũng ném xuống sông dìm chết. Lâu dần, hai bờ sông đầy oan cốt. Đạo gia, những điều cô hỏi liệu có liên quan gì đến đám quỷ trên núi không?"

Nghe ông ta nói xong, cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ.

"Lũ quỷ trên núi chính là những đứa trẻ c.h.ế.t oan! Cái tên hòa thượng trọc kia chưa bao giờ có ý định cứu các người. Từ chiếc áo tím, xích sắt, đến việc treo oan cốt, tất cả không phải để tiêu tan oán khí, mà là để nuôi quỷ!"

Thảo nào đám quỷ trên núi không chỉ xuống được núi mà còn vào được trong thành, vì chúng vốn sinh ra từ nơi này.

Vậy nên, hành động của chúng không phải là vượt ranh giới, mà phải gọi là trở về nhà.

"Quỷ là kết quả của luật nhân quả. Năm xưa các người ăn thịt chúng, giờ chúng sẽ thực hiện nhân quả đó, xuống núi để ăn thịt các người. Ngay đến cả Thành Hoàng cũng không dám quản, bỏ trốn mất rồi. Việc này, quả thực ông ta cũng không quản nổi."

"Thành Hoàng mà cũng bỏ trốn ư? Vậy chúng tôi phải làm sao đây? Còn nữa, Đạo gia, cô nói chuyện nuôi quỷ là thế nào? Đạo gia, xin cô nhất định phải cứu chúng tôi!" Lão thái thú sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn.

"Cứu các người? Lúc các người ăn thịt trẻ con năm ấy, sao không nghĩ đến việc cứu chúng?"

"Chúng tôi... chúng tôi..."

"Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Tôi mệt rồi."

Bí ẩn khiến tôi đau đầu đã được giải đáp, nhưng giờ đầu tôi lại càng đau hơn.

Chiều tối, tôi ngồi trong căn phòng nghỉ mà thái thú sắp xếp. Một thị nữ mang đến khay thức ăn, khá là đầy đủ.

"Sao chỉ có một suất thế? Mang thêm một suất nữa đi."

"Đạo gia, cô đúng là ăn khỏe thật." Thị nữ quay đi chuẩn bị thêm đồ ăn.

Ăn khỏe gì chứ, chúng tôi có hai người, đương nhiên cần hai suất rồi. Thực ra, sau một ngày đầy phiền muộn, tôi chẳng còn chút khẩu vị nào.

Tôi đưa phần ăn đó cho nhóc củ cải:

"Nhóc ăn trước đi. Nếu không đủ, lát nữa ăn luôn phần của chị cũng được."

"Thật à? Hay quá! Nhưng còn cô, cô không ăn sao?"

"Không muốn ăn."

Củ Cải Nhỏ ăn uống ngon lành. Nó dường như chẳng hề hay biết vài ngày nữa, thành này sẽ phải đối mặt với một tai họa diệt vong.

"Nhóc đúng là ăn no uống đủ, chẳng chút lo nghĩ."

Nhìn thằng bé ăn, tôi chợt nhớ lại khi sư phụ dẫn mình xuống núi lần đầu, cũng như thế này. Tôi cúi đầu ăn, còn người đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn tôi cười.

Sư phụ, con muốn về nhà rồi.

Nghĩ kỹ mà xem, đây chỉ là lần đầu tôi xuống núi, đã gặp phải bao nhiêu chuyện rắc rối. Sư phụ làm Giám Thiên Vệ bao nhiêu năm nay, chắc hẳn còn trải qua nhiều chuyện phiền não hơn nữa.

Giờ thân phận của trăm quỷ trên núi đã rõ, nhưng rốt cuộc chúng sợ thứ gì đây?

Tôi muốn ngừng nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng đau đầu, mà không nghĩ thì cũng chẳng được. Nếu không biết chúng sợ cái gì, tôi không cách nào chế ngự được chúng.

Quỷ sợ gì nhỉ?

"À đúng rồi, cô còn chưa nói, tại sao những gì cô học đều liên quan đến da dẻ thế?"

"Muốn biết à? Gọi chị đi."

"Xì, cô cũng đâu lớn hơn tôi bao nhiêu."

"Dù sao cũng lớn hơn. Muốn nghe thì gọi chị."

Cuối cùng, sự tò mò chiến thắng lòng tự trọng.

"Chị Triệu, chị nói tôi nghe đi, cái vụ da đất đó, với cả cái da mặt người kia, sao chị chỉ cần chạm nhẹ là nó biến mất được vậy?"

"Hừm hừm," tôi đắc ý cười khẩy, "Chuyện này phải kể từ lúc chị mới gặp sư phụ. Sư phụ bảo tính tình chị ngỗ nghịch, tư chất lại nông cạn, đời này chắc chắn không thể học được đại đạo, chỉ có thể học vài ba thứ lặt vặt. Thế nên chị nghĩ, nếu chỉ học được da lông vặt vãnh, vậy sư phụ cứ dạy mấy cái thuật da lông ấy đi. Cuối cùng, chị học được các loại thuật da lông như vậy đấy."

"Rồi sao nữa?"

"Sao nữa là sao?"

"Chỉ vậy thôi à?"

"Vậy nhóc còn muốn biết gì nữa?"

"Xì, chẳng có gì ghê gớm."

Piu! Tôi búng vào trán nó một cái: "Thật ra, pháp thuật truyền thừa của mỗi giám thiên vệ đều là bí mật tuyệt đối, không được tiết lộ cho người ngoài."

"Thế là chị coi tôi như người ngoài rồi. Còn bảo tôi gọi chị làm gì cơ chứ?"

"Không coi nhóc là người ngoài, nhưng cho dù nói, nhóc cũng chẳng hiểu được. Những thứ này vừa phức tạp vừa khó hiểu lắm."

"Ồ," Củ Cải Nhỏ gật đầu, vẻ như hiểu mà cũng chẳng hiểu gì.

Tôi cũng thở phào, nói chuyện với nó một lát, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng. Đúng rồi, cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, không hiểu sao lại muốn ngủ kinh khủng.

"Củ Cải Nhỏ, chị ngủ một lát đây."

Chát! Một cái tát thẳng vào mặt tôi.

"Thằng nhóc thối tha! Ừm ừm ừm—" Nói được nửa câu thì bị nó bịt miệng lại.

Thằng bé chỉ ra ngoài cửa.

Tôi nhìn theo, thấy trên giấy dán cửa sổ có một lỗ nhỏ, một ống thổi phi tiêu xuyên qua đó, từ trong phát ra làn khói vàng nhạt.

Tôi lập tức hiểu ra.

Chẳng trách sao lại buồn ngủ thế, có kẻ hạ độc!
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 8: Chương 8



Bên ngoài cửa thấp thoáng vài bóng người.

Là ai? Người hay quỷ?

Tôi vừa nghĩ vừa chui xuống gầm giường.

Đám người ngoài cửa thấy trong phòng không còn động tĩnh, bèn đẩy cửa bước vào.

Hóa ra là mấy tên theo hầu bên cạnh Thái Thú ban ngày, chính là những kẻ đã ngăn cản ông ta kể lại chuyện đổi con mà ăn của năm xưa.

Thấy chỉ là vài kẻ phàm nhân, tôi liền yên tâm.

"Củ Cải Nhỏ, ở yên đây, đừng có ra ngoài."

Mấy kẻ đó vẫn đang lục tìm tôi trong phòng.

"Đừng tìm nữa, bà cô của các người ở đây này."

Tôi bước ra, nhìn đám người này, tay cầm đao kiếm, đầu thì đã cạo trọc.

"Cũng khôn ra đấy nhỉ? Biết đạo gia ta dùng tóc để thi pháp đúng không?"

"Đừng nói nhảm! Tối nay chúng tôi sẽ xử lý mụ yêu nữ cô."

"Sao lại gọi tôi là yêu nữ?"

"Cô dùng lời lẽ mê hoặc, nói mấy chuyện ma quỷ ăn thịt người, không phải yêu nghiệt thì là gì?"

"Ma quỷ có ăn thịt người hay không tôi không biết, nhưng các người thì đúng là đã ăn người thật."

"Câm miệng!" Tên cầm đầu tức giận, lúng túng quát lớn: "Con cái của chúng tôi, ăn thì ăn, liên quan gì đến cô, một kẻ ngoài cuộc? Hơn nữa, con bị cha mẹ ăn, để cha mẹ sống sót, đó cũng là làm tròn đạo hiếu rồi."

Nghe xong câu đó, tôi bỗng có ý nghĩ đem mấy tên này đóng gói gửi thẳng lên núi U Đô, nói với đám quỷ sống trên đó: "Anh em quỷ ơi, mấy tên này cho các vị từ từ nhấm nháp, tôi không quản nữa đâu."

"Thôi, nói chuyện với các người chỉ tổ phí hơi."

Tôi rút ba sợi tóc xanh, ném ra. Thi pháp cần tóc, nhưng đâu nhất thiết phải là tóc của họ.

"Củ Cải Nhỏ, nhóc có biết không, tóc người ta thường mọc ra ngoài. Nhưng nhóc đã bao giờ thấy tóc mọc ngược vào trong chưa?"

"Chưa từng thấy."

"Thế hôm nay sẽ được thấy."

"Yêu nữ kia, cô đang nói nhảm gì thế... Ư... Ư..."

Ba sợi tóc như rắn linh hoạt, chui thẳng vào cổ họng tên đó.

Ngay sau đó, những sợi lông đen ngòm bắt đầu bò ra từ mắt, tai, mũi, miệng và cả những chỗ không thể nói của hắn.

Toàn thân hắn run rẩy, m.á.u từ trong cơ thể tràn ra, đó là do những sợi lông trên cơ thể hắn bắt đầu mọc ngược vào trong.

Mấy tên còn lại định bỏ chạy, tôi lại rút vài sợi tóc nữa, dùng cách thức tương tự xử lý chúng.

"Xong hết chưa?” Thằng bé chui ra từ gầm giường.

“Đại khái là xong, nhưng chừa lại một cái đầu lưỡi, định hỏi chút chuyện.”

Tôi đá một cú vào kẻ nằm gục dưới đất, người bị giữ lại để tra hỏi.

"Tại sao các người muốn ám sát tôi? Ai chỉ đạo? Nói thật, đừng vòng vo."

"Không ai chỉ đạo cả, hoặc có thể nói, tất cả mọi người đều chỉ đạo."

"Tôi đã bảo đừng vòng vo, rốt cuộc là ý gì?"

"Là vì mọi người cho rằng cách cô phơi bày sự thật như vậy là không hợp lễ pháp, nên cử bọn tôi tới đây."

Tôi im lặng một lúc, cuối cùng cũng bùng nổ: "Vậy các người ăn thịt người thì hợp lễ pháp sao? Dìm c.h.ế.t con mình thì hợp lễ pháp sao?"

"Mạng của con là do cha mẹ ban cho, nên cha mẹ gi/ết con không tính là gi/ết người."

"Đám người này thật sự hết thuốc chữa rồi." Tôi đá thêm một cú làm hắn ngất đi.

"Vậy chị vẫn định cứu những người này sao? Hay tôi nên hỏi, dân chúng ở thành Vũ Lăng có thật sự đáng để chị cứu không?"

Tôi đáp lại Củ Cải Nhỏ bằng sự im lặng. Một lúc sau, tôi thử mở miệng: "Sư phụ chị từng nói…"

"Tôi không hỏi sư phụ chị nghĩ gì, tôi hỏi chị nghĩ gì."

"Chị...chị không biết. Có lẽ vẫn còn những đứa trẻ chưa bị ăn thịt ở Vũ Lăng. Chị đến đây là để cứu chúng."

"Nhưng những đứa trẻ đã bị ăn rồi, làm gì còn đứa nào chưa bị ăn nữa?"

"Có lẽ còn. Có lẽ vậy. Trời không còn sớm, nhóc đi ngủ đi."

Tôi cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện này, sợ rằng nếu nói thêm, đạo tâm của mình không biết có giữ vững được hay không.

Củ Cải Nhỏ rời đi.

Tôi nhìn đám người nằm dưới đất.

Loại người này, miệng thì nhân nghĩa đạo đức, lễ nghi hiếu thảo, nhưng việc làm lại là ăn thịt người.

Đến lúc này rồi vẫn không nghĩ đến chuyện trừ quỷ, lại chỉ lo gi/ết người.

Một cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng tôi.

Như thể là ghê tởm, như thể là oán hận.

Nhưng còn một cảm xúc khác, chính là... sợ hãi.

Sự man rợ được khoác lên lớp áo văn minh, cái mác ăn thịt người "hợp lễ nghĩa" này, khiến tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Khoan đã... Sợ hãi!

Đúng rồi, chính là nó! Tôi đã tìm ra rồi.

Tôi đã tìm ra thứ mà đám quỷ sống này sợ hãi.

Con người càng căm ghét thứ gì, họ càng sợ hãi thứ đó.

Vậy nên, quỷ sống chắc chắn sẽ sợ chính bọn họ.

Cuối cùng, tôi cũng đã có manh mối.

Nhưng ngoài điều này ra, vẫn cần sự giúp đỡ của một người.

Tôi nhìn về phía cậu bé đang ngủ say trên giường.

Sau đó, một mình bước ra khỏi phòng, lấy từ trong túi ra bức tượng Thành Hoàng.

"Ông già kia, ra đây đi. Tôi biết ông không trốn đâu."

Bức tượng nhỏ phát ra giọng nói: "Cô biết ta không trốn từ khi nào?"

"Vừa mới nãy."

"Cô đúng là..."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Tôi đã xem qua huyện chí vào ban ngày. Ngôi miếu Thành Hoàng này được xây từ năm Gia Hữu thứ mười hai, tức là từ triều đại trước cả triều đại trước, đến nay đã được 86 năm. Điều đó có nghĩa ông đã nhận hương khói của người dân gần trăm năm rồi."

"Đúng vậy, thì sao?"

"Tôi muốn ông dâng toàn bộ hương khói gần một trăm năm qua cho tôi."

"Cô điên rồi!"

"Tôi không điên."

Tôi biết, dù bây giờ đã tìm được cách khuất phục đám quỷ sống, nhưng chỉ dựa vào tu vi của mình thì không đủ. Tôi buộc phải mượn chút hương hỏa từ Thành Hoàng. Mượn xong sẽ trả lại, không làm mất đi chút nào.

Nếu đợi đến lúc đám quỷ sống thực sự vào thành, e rằng sẽ không còn cơ hội nào để đến gần chúng. Vì thế, nhất định phải mượn chút sức mạnh của Thành Hoàng.

"Ông nghĩ kỹ đi. Tôi chỉ mượn một chút hương hỏa thôi. Nhưng nếu đợi đến khi bọn chúng đến, không chỉ dân chúng mà ngay cả ông cũng sẽ bị chúng nuốt chửng, miếu Thành Hoàng của ông cũng bị chiếm lấy. Nếu không làm thế, làm sao chúng có thể thành tiên được?"

"Cô đúng là...," Thành Hoàng lẩm bẩm, có vẻ đã hiểu ra sự nghiêm trọng, nhưng vẫn cố giữ thể diện, "Ban ngày phá miếu của ta, ban đêm lại đến mượn hương hỏa. Một cô nhóc như cô mà dám làm thế à?"

"Đừng cô nhóc này, cô nhóc kia nữa. Ông là Thành Hoàng, tôi là Giám Thiên Vệ. Nếu theo quy tắc của Đại Vũ hoàng đế, tôi còn là cấp trên của ông đấy."

"Vũ Hoàng đại nhân đã về trời bao nhiêu năm rồi, nói làm gì nữa."

"Đừng lôi chuyện không liên quan ra đây. Nói nhanh, cho mượn hay không?"

"Cho." Thành Hoàng đáp gọn gàng một cách bất ngờ. "Hôm nay coi như ông già ta cũng liều mạng giúp người một lần."

"Ngày mai cô đi tìm vài nguyên liệu làm hương, sau đó phá vỡ kim thân của ta, lấy m.á.u tim của cô rắc lên, trộn cùng nguyên liệu đó để làm hương. Đến ngày rằm, cô thắp hương lên, cắ m vào miếu Thành Hoàng, toàn bộ công đức hương hỏa trăm năm của ta sẽ truyền hết cho cô. Nhưng mà... cô chịu nổi không đấy?"

Tôi hiểu rõ, người sống ăn hương hỏa không phải chuyện tốt.

Trên đời này, có người được lập sinh từ lúc còn sống để hưởng hương khói, nhưng chỉ những bậc đại thánh nhân được muôn dân kính trọng mới chịu nổi sức nặng của hương hỏa.

Còn những kẻ tham quan ô lại tự bỏ tiền lập sinh từ cho mình, chẳng những không kéo dài được tuổi thọ, mà còn bị ngọn lửa xanh thiêu đốt, làm giảm tuổi dương.

Tôi tuy là Giám Thiên Vệ, nhưng cũng chẳng phải thánh nhân gì.

Mượn hương hỏa kiểu này, việc hao tổn dương thọ là không thể tránh khỏi.

Nhưng tôi vẫn đáp: "Chịu nổi cũng phải chịu, không nổi cũng phải chịu."

"Được, cô đã không sợ, thì ta cũng chẳng nhát nữa."

Nghe ông ta nói vậy, tôi bất giác cảm thán: "Nếu ban ngày ông đã không chạy, thì khi tôi phá miếu, tại sao ông không cản?"

"Không, ban ngày ta có chạy, nhưng trốn không thoát."
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 9: Chương 9



Ngày hôm sau, Thái thú tìm đến trước mặt tôi:

"Đạo gia, đạo gia, chuyện tối qua không phải tôi..."

"Thôi được rồi, chuyện tối qua coi như đã qua, tôi cũng không muốn truy cứu rốt cuộc là ai làm. Giờ nói mấy chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi chỉ nói hai việc: Thứ nhất, lão đạo sĩ, ông dẫn người đi phá hết tất cả các miếu thờ trong thành, đập hết tượng thần. Gạch từ các miếu đó thì dùng để xây tường. Đất Quan Âm nhớ tinh luyện ra, lấy được vàng thì mang cho tôi, phần bã còn lại chia cho binh lính giữ thành. Những tượng thần, miếu thờ này ngày đêm nhận hương hỏa, có lẽ còn sót chút thần tính, dùng xây tường có thể ngăn được quỷ. Đất Quan Âm trộn vào vũ khí, ngay cả người phàm cũng có thể làm tổn thương quỷ."

"Rõ rồi."

"Thứ hai, Thái thú, nghĩ cách triệu tập tất cả phụ nữ trong thành từng sinh con đến đây, tôi cần gặp họ."

"Được, được, đạo gia."

Lão đạo sĩ ghé sát lại hỏi tôi: "Cô tìm ra cách thu phục đám quỷ sống rồi à? Là gì vậy?"

"Không thể nói. Nói ra thì không dọa được chúng nữa."

Sau đó, Thái thú dẫn tôi đi gặp những người phụ nữ, còn lão đạo sĩ lo chuẩn bị những việc khác.

Đến chiều, đạo sĩ quay lại tìm tôi, đưa cho tôi hai túi vải.

Mở ra xem, bên trong toàn là bột vàng.

Vàng rất tinh khiết, nếu không học qua thuật luyện đan, chắc chắn không luyện được như vậy.

"Không ngờ ông còn biết luyện đan."

"Biết sơ sơ thôi." Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt đắc ý của lão như muốn bay lên trời.

"Vừa biết vẽ bùa, vừa biết luyện đan. Lão đạo, ông học từ đâu vậy?"

"Tôi đâu có may mắn như cô mà có sư môn. Chỉ là nhặt được một cuốn sách rách, tự mình luyện theo thôi."

"Thật không?"

"Giờ tôi lừa cô làm gì?"

"Vậy ngộ tính của ông cũng tốt thật."

"Ngộ tính thì được tích sự gì. Theo cách luyện của tôi, luyện thêm vài năm nữa, chưa thành tiên thì đã tự luyện ch/ết mình rồi."

"Được rồi, không nói chuyện đó nữa. Này lão đạo, ông có quen vị hòa thượng nào giỏi nuôi quỷ không?"

"Tôi làm gì quen hòa thượng nuôi quỷ? Tự nhiên hỏi chuyện đó làm gì?"

"Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi." Tôi vẫn nhớ cảnh tượng đã thấy trong căn nhà đổ nát.

Quỷ trên núi U Đô bị người ta nuôi dưỡng.

Người nuôi quỷ chính là vị cao tăng mà Thái thú nhắc đến.

Nhưng gã hòa thượng đó giờ đang ở đâu? Sao gã không đến để dẫn lũ quỷ đã nuôi đi? Hay mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nên gã dứt khoát bỏ mặc?

"Phải rồi lão đạo, còn chưa hỏi, ông đến Vũ Lăng làm gì?"

"Tất nhiên là để bắt quỷ rồi. Ban đầu nghe Thái thú nói trên núi sau thành Vũ Lăng có quỷ, tôi nghĩ có thể kiếm chút bạc, bèn đến xem. Ai ngờ vừa lên núi đã gặp cô, còn tưởng cô là con quỷ đó. Khi ấy còn nghĩ đơn giản thật, dễ dàng kiếm được 40 lượng bạc. Ai dè mọi chuyện lại thành ra thế này."

Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong sự lặp lại yên tĩnh.

Phá miếu xây tường.

Phá tượng lấy bột.

Còn tôi đi lần lượt gặp từng người phụ nữ trong thành đã từng sinh con.

Cảnh tượng yên bình trước cơn bão.

Đêm cuối, tôi gặp người phụ nữ còn lại trong số đó. Coi như đã gần hoàn thành thứ cần làm. Còn việc có hiệu quả hay không, chỉ có thể chờ đến ngày mai mới biết.

Lo lắng thêm cũng chẳng ích gì, chỉ có thể nói là làm hết sức, còn lại phó mặc số trời. Tôi vẫn còn một việc cuối cùng phải làm.

"Nhóc Củ Cải."

"Tìm tôi làm gì?"

Tôi lấy ra một cuộn tranh từ trong ngực, đưa cho nó.

"Chạy đi."

"Chạy đi đâu? Không phải thành Vũ Lăng đã bị vây kín, chạy không thoát được sao?"

"Có thể trốn được." Tôi bình tĩnh đáp. "Trước khi xuống núi, sư phụ đã đưa cho chị hai thứ bảo mệnh. Đây là một trong số đó, gọi là Thần Hành Vạn Lý Quyển. Sau khi sử dụng, bất kể có đang ở đâu, đều có thể lập tức quay về núi Thanh Thành. Nhưng chỉ đủ cho một người dùng. Nhóc cầm lấy mà trốn đi."

"Vậy còn chị thì sao?"

"Chị đã nói rồi, chị là Giám Thiên Vệ, còn phải ở lại đây, đối mặt với con đại quỷ đó."

"Không ích gì đâu, chị sẽ c.h.ế.t mất!"

"Chết cũng chẳng sao. Lão đạo nói đúng, trong thời buổi này, sống được đến giờ đã là lời lắm rồi. Nhưng nhóc còn nhỏ, còn cả tương lai phía trước. Đi đi."

"Ngay cả Thành Hoàng cũng bỏ chạy, trời cao cũng nhắm mắt làm ngơ. Chị còn cố gắng chống đỡ làm gì? Chắc chắn sẽ có cách mà, chúng ta cùng nhau trốn đi!"

"Có lẽ có cách, nhưng nếu sớm biết sẽ thế này, thì lúc đầu hà tất phải làm chi?"

"Lúc đầu hà tất phải làm chi là sao?"

"Là lúc đầu Vũ Hoàng hà tất phải đúc cửu đỉnh để trấn áp yêu tà cửu châu? Chân nhân hà tất tạo ra chữ viết? Thánh nhân hà tất lập nên lễ nhạc để giáo hóa dân chúng? Chúng ta hà tất phải yêu thương nhau? Hà tất phải theo đuổi ánh sáng? Nếu như từ đầu đến cuối, chúng ta mãi mãi sống trong bóng tối, mãi mãi chỉ biết chạy trốn, mãi mãi sống những ngày người ăn người, quỷ ăn người, rồi quỷ ăn quỷ. Như vậy, giờ đây con đại quỷ trên núi U Đô xuống đây ăn sạch chúng ta, cũng sẽ chẳng ai hé răng than trách nửa lời. Nhưng, sớm biết như vậy, thì hà tất phải làm chi lúc đầu? Vì trên đời, luôn có những người không cam lòng sống mãi trong bóng tối. Có những người thà cất tiếng mà chết, chứ không chịu im lặng mà sống."

"Chị không muốn chạy trốn nữa."

"Nhưng chị không đánh lại nó đâu."

Nghe vậy, tôi bật cười.

"Sư phụ từng nói với chị, quỷ sẽ mặc da người để lừa người. Còn chúng ta, Giám Thiên Vệ, sẽ khoác da quỷ để lừa quỷ."

"Cho nên, chị không phải đi đánh quỷ, mà là đi lừa quỷ."

Nói thêm cũng chẳng ích gì. "Nhóc đi đi." Tôi nhìn thằng bé.

"Có một chuyện cuối cùng, nếu nhóc gặp sư phụ chị, hãy nhắn lại với người rằng:

"Đồ nhi thiên tư ngu dốt, tính tình bướng bỉnh, trước đây thường làm phiền sư phụ. Nhưng cả đời này, được làm đồ đệ của người, con thật sự rất hạnh phúc. Chỉ là lần này, đồ nhi cũng phải hiến thân vì đạo, không thể báo hiếu sư phụ được. Nghịch đồ Triệu Dạ Thanh cúi đầu tạ lỗi."

Nói xong, tôi xé tấm quyển trục. Củ Cải Nhỏ biến mất khỏi tầm mắt...
 
Back
Top Bottom