Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhân Quỷ Đạo - Zhihu

Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 10: Chương 10



Ngày Rằm tháng Giêng.

Ban đêm, gió lớn.

Tôi cùng lão đạo sĩ đứng trên tường thành, chờ quỷ đến.

Bên cạnh là những binh sĩ mặc giáp, tay cầm vũ khí, chuẩn bị nghênh chiến.

Hương trong miếu đã được thắp.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy một bóng hương mờ mờ ngay trên đỉnh đầu mình.

Bên hông treo sáu túi kim phấn – đựng tất cả số vàng lão đạo sĩ có thể luyện ra.

Trong n.g.ự.c tôi là vật đã chuẩn bị sẵn để dọa quỷ.

Đưa tay chạm lên sau gáy, nơi có một sợi lông cứu mạng mà sư phụ để lại.

Không biết nó có thực sự cứu được mạng tôi không.

Những gì có thể chuẩn bị, tôi đều đã chuẩn bị. Bây giờ chỉ còn đợi quỷ đến.

Tôi liếc nhìn lão đạo sĩ bên cạnh.

"Lão đạo, đừng nhúc nhích. Trên mặt có con sâu."

"Hả? Có à?"

"Không sao, tôi búng nó đi rồi."

Tay tôi rụt về, tiện thể lén rút một sợi tóc của lão, nhét vào trong áo.

"Hại người thì không nên, nhưng phòng người thì nhất định phải có."

"Tôi cũng không biết lần này là sống hay c.h.ế.t nữa."

"Lão đạo, nếu chúng ta sống sót, tôi mời ông uống rượu."

"Phì phì phì! Đừng nói mấy lời xui xẻo như thế. Với lại, cô còn nhỏ như vậy, uống nổi rượu à?"

"Này, ý ông là gì chứ? Dù sao hôm nay tôi cũng... Khoan đã! Sao tôi nghe có tiếng chiêng trống?"

"Nghe như đang chơi nhạc cưới ấy. Có nhà nào đang tổ chức đám cưới sao?"

"Đừng đùa nữa. Đêm hôm khuya khoắt thế này, ai mà cưới hỏi chứ."

Lão đạo cũng nghe thấy âm thanh mơ hồ ở đằng xa.

"Nhưng sao âm thanh này không giống nhạc cưới, mà lại giống nhạc tang."

"Sao lại là nhạc tang được chứ?"

Vừa nói xong, từ xa truyền đến một tiếng kèn lá réo rắt vang vọng.

Tiếng kèn vang lên cao vút, khiến tôi bất giác rùng mình.

Nhìn về phía xa trong làn sương mù dày đặc, hai đoàn người chậm rãi tiến lại gần.

Một đoàn khoác trên mình màu đỏ, dẫn đầu là bốn đứa trẻ tung hoa đồng tiền xuống đất. Tiếp đến là tám người đàn ông khỏe mạnh mặc áo đỏ, khiêng một kiệu hoa đỏ rực. Phía sau gồm một nhóm không rõ mặt mũi, tay gõ chiêng trống rộn ràng.

Ở cuối đoàn là một đám đông náo nhiệt, chúng mặc quần áo con người, mang mặt nạ giấy, cười nói rôm rả.

"Chúc mừng phát tài, sớm sinh quý tử! Trăm năm hạnh phúc, mau chóng đầu thai!"

Đoàn còn lại khoác màu trắng, dẫn đầu là bốn bà già tay cầm giỏ, rải giấy vàng hoa trắng xuống đường. Tám con quỷ gầy gò khiêng một cỗ quan tài to lớn, theo sau là những bóng người thổi kèn lá.

Phía sau đoàn đưa tang, tiếng khóc lóc vang trời.

"Con ơi, sao con lại đi sớm thế này? Mẹ phải sống sao đây hả con?"

"Người đã khuất thì thôi, xin hãy bớt đau lòng. Khổ nạn trần gian, Tây phương cực lạc!"

"Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?"

"Ma quỷ từ núi U Đô đấy."

"Chúng đang làm gì vậy?"

"Còn làm gì nữa, tiệc cưới tiệc tang đến ăn cỗ thôi."

Hơn nữa, chúng tôi chính là bữa cỗ mà chúng định ăn.

Đám binh lính thủ thành sợ đến mức run cầm cập.

"Đừng sợ, tường thành được xây bằng gạch Phật, chúng không dễ mà vào được đâu."

Nhưng lũ quỷ đỏ quỷ trắng sau khi hội tụ bên ngoài cổng thành lại không xông vào ngay mà dừng lại, dường như không có ý định công phá thành.

Từ trong đám quỷ, một con quỷ khoác áo nửa đỏ nửa trắng bước ra, trông giống như một người dẫn lễ.

Con quỷ dẫn lễ cất giọng the thé như hát tuồng, hướng về phía quan tài mà xướng: "Xin mời tân lang xuất quan!"

Tân lang? Là quỷ tân lang sao?

Ngay lúc đó, nắp quan tài bật mở.

Từ trong quan tài, một xác c.h.ế.t run rẩy bò dậy. Gương mặt trắng bệch, trên n.g.ự.c còn gắn một đóa hoa đỏ to tướng.

Con quỷ dẫn lễ lại quay sang chiếc kiệu đỏ, cất giọng xướng: "Xin mời tân nương xuống kiệu!"

Từ trong kiệu, một tân nương mặc đồ đỏ rực bước ra.

"Chúng đang làm gì vậy? Sao chẳng giống những gì ghi trong sách cả!"

"Đừng có nghĩ đến cuốn sách tồi tàn của ông nữa."

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ngay cả tôi cũng không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra.

Những con quỷ này rốt cuộc đang làm gì?

Ở ngoài cổng thành, tân lang và tân nương - hay chính xác hơn là hai con quỷ, đứng trước mặt con quỷ dẫn lễ.

Con quỷ dẫn lễ lại tiếp tục cất giọng tuồng mà xướng lên.

"Nhất bái thiên địa!"

Tân lang tân nương quỳ xuống bái thiên địa.

"Nhị bái cao đường!"

Hai con quỷ quay người, hướng về thành Vũ Lăng mà hành lễ.

"Phu thê đối bái!"

Hai con quỷ quay lại bái nhau.

"Đưa vào động phòng!"

Lũ quỷ đứng vây quanh reo hò, gương mặt giấy vẽ son phấn cười nhe nhởn, trông càng thêm kỳ dị.

"Trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, phát tài phát lộc, tiếc thương vô hạn!"

"Vào động phòng? Động phòng!" Tôi bừng tỉnh, hét lên, "Tôi hiểu rồi!"

"Hiểu cái gì?"

"Ông không nhận ra sao? Con quỷ sống trên núi U Đô đâu có định vào thành ăn thịt người để thành người."

"Vậy nó định làm gì?"

"Rõ ràng rồi còn gì! Phu thê giao bái, động phòng, sinh con đẻ cái. Nó đang cho hai con quỷ này làm âm hôn, để chúng sinh ra nó. Nếu kế hoạch thành công, nó sẽ từ quỷ sống thành người sống. Không được! Tuyệt đối không thể để chúng hoàn thành động phòng. Một khi nó biến thành người, mọi phương pháp chúng ta chuẩn bị sẽ vô dụng hết."

"Vậy giờ phải làm sao?"

"Còn làm gì nữa, mở cổng thành, phá đám cưới!"
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 11: Chương 11



"Đừng nhát gan nữa! Mở cổng thành, giờ mà không liều mạng thì chỉ còn đường c.h.ế.t thôi!"

Tôi hô hào đám binh lính bên cạnh. Dưới sự yểm trợ của họ, tôi lao thẳng vào đám quỷ.

Ở phía xa, đôi quỷ đang tiến về phía động phòng.

Phải ngăn chúng lại!

Nhưng lũ quỷ bám lấy chúng tôi thật sự quá đông, nếu cứ thế này, sớm muộn gì cũng bị chúng kéo đến chết.

Tôi đành mở chiếc túi vải trên người, rắc một túi kim sa ra ngoài.

Một con đường tạm thời được mở ra giữa đám quỷ.

Tôi lại ném bốn túi kim sa còn lại cho lão đạo sĩ.

"Lão đạo, các ông giữ chân lũ quỷ ở đây, để tôi một mình xông lên."

"Đưa hết cho tôi rồi, cô dùng gì?"

"Tôi còn một túi, hơn nữa có hương hỏa nghiệp hộ thân, tạm thời quỷ không làm gì được."

Nói dứt lời, tôi lao mình vào giữa bầy quỷ.

Giữa đám quỷ, hàng chục bàn tay lạnh ngắt từ bốn phương tám hướng chụp lấy tôi, nhưng vừa chạm vào, chúng như bị lửa nóng đốt cháy, lập tức rụt lại.

Trên đầu tôi, nén nhang lớn đang cháy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã mất đi một phần tư.

Thời gian không còn nhiều.

Tôi xông thẳng tới, khoảng cách với đôi quỷ kia ngày càng gần.

Tay siết chặt túi kim sa cuối cùng, nếu có thể rắc được túi này lên người chúng, có lẽ sẽ ngăn chặn được việc con hoạt quỷ kia ra đời.

Gần hơn chút nữa, gần hơn chút nữa, sắp bắt được chúng rồi.

Đúng lúc này, một bàn tay đỏ rực từ phía sau chộp lấy, nắm chặt toàn bộ cơ thể tôi.

Nén nhang trên đầu tôi lập tức cháy rực.

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy kẻ bắt mình chính là con quỷ da đỏ—Đại Hoàng.

Lực bóp từ bàn tay khổng lồ của nó như muốn nghiền nát toàn bộ nội tạng tôi.

"Thành Hoàng, ông làm được gì thì làm đi! Thiêu nó cho tôi!"

Tôi hét lên giận dữ.

Nén nhang trên đầu bùng cháy dữ dội, mất đi một nửa chỉ trong chớp mắt.

Con quỷ da đỏ phát ra tiếng kêu gào đau đớn, bàn tay của nó đã bị thiêu thủng một lỗ lớn.

Tôi rơi xuống đất, vừa định tìm đôi tân quỷ kia thì phát hiện chúng đã biến mất trong biển quỷ mênh mông.

Từ bốn phương tám hướng, lũ quỷ lớn, quỷ nhỏ, quỷ mới, quỷ già lại ùn ùn kéo đến vây lấy tôi.

Xong rồi! Tôi vội đưa tay lên định rút sợi lông cứu mạng ở sau gáy.

Nhưng không ngờ, bọn chúng cầm những dải vải đỏ lao đến, định trói chặt tôi lại.

"Các ngươi định làm gì?"

Một quả trứng đỏ nhét vào miệng tôi.

Bộ đồ đỏ chói dành cho tân nương bị chúng mạnh tay khoác lên người tôi.

Một chiếc mũ đội đầu đính đầy hoa đỏ cũng bị úp xuống đầu tôi.

Đám quỷ trói tôi chặt cứng như bó giò, rồi khiêng đến trước chiếc kiệu hoa đỏ rực.

Hỏng rồi! Trúng kế rồi! Chúng định ép tôi làm âm hôn.

Hương hỏa nghiệp lực trên người có thể kháng lại âm khí của quỷ, nhưng lại chẳng chống đỡ nổi nghi thức cưới xin!

"Vào kiệu!"

Một tiếng rít chói tai vang lên từ con quỷ c.h.ế.t tiệt kia.

Tôi bị nhét vào trong, trói chặt không thể cử động.

"Nhấc kiệu!"

Tám con quỷ lực lưỡng khiêng chiếc kiệu hoa lên.

Phía sau là đoàn rước dâu, kẻ gõ trống, người đánh chiêng, náo nhiệt vô cùng.

"Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử~ Sớm ngày siêu thoát, phát tài phát lộc~"

Xong thật rồi, lần này thì tiêu thật rồi!

Ngồi trong kiệu, tôi bị trói chặt đến mức không thể vùng vẫy. Dù cố gắng tháo dây trói, cũng không có cách nào thoát ra trong thời gian ngắn.

Kiệu hoa này sẽ bị khiêng đi đâu đây? Ai sẽ là đối tượng kết âm hôn với tôi?

Bên ngoài, tiếng nhạc vẫn vang lên rộn ràng, từng hồi từng hồi khiến lòng tôi nặng trĩu.

Không rõ kiệu hoa đã đi bao lâu.

Đột nhiên, tiếng nhạc cưới ngừng bặt.

Ngay sau đó là vài tiếng thét thảm thiết, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Có vẻ như cỗ kiệu này đã bị ai đó chặn lại.

Cuối cùng, tôi cũng tháo được mảnh vải đỏ trói mình, nhổ ra quả trứng bị nhét trong miệng.

Kiệu này bị ai chặn lại? Hay đã đến nơi rồi?

Đang miên man suy nghĩ, bỗng bên ngoài lại vọng đến một âm thanh kỳ quái.

Âm thanh ấy giống như tiếng khóc, lại giống như tiếng cười.

Vừa như tiếng gầm lên giận dữ, lại như tiếng than ai oán.

Nghe đến rợn cả tóc gáy. Nhưng cứ ngồi mãi trong kiệu cũng không phải cách.

Tôi cần phải quay lại quận Vũ Lăng, nếu không bọn quỷ sẽ xông vào thành mà ăn thịt người mất.

Tôi vén màn kiệu, bước ra ngoài. Trước mắt hiện lên một con quái vật khổng lồ, béo ú và ghê rợn.

Nó đứng sừng sững như một ngọn núi.

Trên cơ thể béo mập của nó chi chít những cái lỗ, những cái lỗ ấy lại giống như miệng.

Có miệng người, miệng quạ, miệng chó, miệng rắn…

Hai bàn tay khổng lồ của nó nhặt những mảnh xác quỷ vương vãi dưới đất, rồi nhét vào những cái miệng trên cơ thể.

Đầu của nó tựa như một cây thánh giá, giống loại mà các thầy tu phương Tây thường cầm khi tụng kinh.

Bốn đầu của thánh giá là bốn khuôn mặt với biểu cảm khác nhau: một khuôn mặt tươi cười, một khuôn mặt giận dữ, một khuôn mặt đầy sầu não, một khuôn mặt cười ngu ngơ.

Mà ở giữa cây thánh giá còn có một khuôn mặt nữa, nhưng khuôn mặt này không có biểu cảm gì, mắt cũng nhắm nghiền.
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 12: Chương 12



"Đây là quái vật gì vậy?" Tôi thầm hối hận vì trước đây không chịu học hành chăm chỉ.

"Ta không phải quái vật, ta chính là Ngũ Thông Đại Thần của núi Độc Giác."

"Ồ, ồ, ồ. Ông đây thật có phúc, lại có thể cưới được một nàng dâu xinh đẹp thế này." Khuôn mặt tươi cười cất lời.

"Phụ nữ đẹp đều là kẻ xấu, ta nói cứ g.i.ế.c quách đi là xong." Khuôn mặt giận dữ chen ngang.

"Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là không thích chúng ta chút nào. Cũng đúng thôi, chúng ta xấu xí thế này, ai mà thích cho được?" Khuôn mặt đau buồn lại tiếp tục thút thít khóc.

Còn khuôn mặt ngu ngơ kia vẫn cứ cười ngờ nghệch.

"Tôi không biết ngài là ai, nhưng tôi còn có việc gấp phải làm, ngài thả tôi đi thì tốt hơn"

"Vậy nếu ta không thả thì sao?"

Tôi đưa tay chạm vào sợi lông cứu mạng ở sau gáy.

Ban đầu định để dành nó cho con quỷ sống kia.

Xem ra phải dùng sớm hơn dự tính.

"Tôi cảnh cáo ngài, trên người tôi có sợi lông cứu mạng mà sư phụ để lại. Một khi tôi rút nó ra, mọi chuyện sẽ không dễ giải quyết đâu."

"Ồ, vậy ngươi mau rút ra đi."

"Xem ra không còn cách nào khác."

Tôi mạnh tay rút sợi lông: "Sư phụ, cứu đồ nhi một mạng!"

Mà lúc đó tôi không hề hay biết, cách đó ngàn dặm, trên núi Thanh Thành, sư phụ tôi đang uống trà cùng sư thúc.

“Muội cứ thế để đồ đệ của mình xuống núi, không thấy lo sao? “

“Ài, không sao đâu, trước khi nó xuống, muội đã cho nó hai món đồ bảo mệnh. Một trong số đó là sợi lông cứu mạng, thứ mà năm đó sư phụ để lại. Chỉ cần nhổ nó ra, có thể mời linh hồn của sư phụ từ cõi tiên trở về . Lúc đó, yêu ma quỷ quái cũng chẳng là gì cả. Nhắc đến mới thấy nhớ người quá.”

Sư phụ vừa nói vừa đưa tay sờ ra sau gáy, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Toang rồi, toang thật rồi."

"Sao thế?"

"Muội đưa nhầm rồi, thứ đưa cho con bé không phải sợi lông cứu mạng, mà là tóc của muội."

Tất nhiên, lúc đó tôi không hề hay biết.

Thậm chí còn dồn hết sức rút sợi lông, rồi ném thẳng về phía con quái vật khổng lồ kia.

"Thiên linh linh, địa linh linh, tổ sư gia mau hiển linh, yêu quái mau chịu chết!"

Sợi lông trong không trung lơ lửng, chập chờn một lúc rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, chẳng tạo nên bất kỳ chấn động nào.

Không hề có cảnh tượng sấm sét vang trời, hay ai được triệu hồi như trong tưởng tượng.

"Sao lại không có tác dụng?"

"Chắc phải cần thêm chút thời gian mới phát huy hiệu quả, hay chúng ta đợi thêm chút nữa?"

"Ờ, cũng được."

Một lát sau...

Vẫn không có gì xảy ra.

Bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngập.

"Hahaha, con nhóc này thật thú vị. Ta thích những đứa hài hước như ngươi."

Bây giờ tôi chỉ biết cười trừ: "Cái đó... đại nhân à, ngài vui là được rồi. Giờ ngài cũng đã vui thế này, chi bằng thả tôi đi nhé?"

"Không được. Khó lắm mới gặp được một người thú vị như ngươi, ở lại sinh cho ta một thằng c* mập mạp rồi hẵng đi."

Xong rồi, sư phụ ơi, sao người lại hại đồ nhi thế này?

"Không, không phải vậy, cái này tôi..."

Dường như nói thêm gì cũng vô ích.

Thở dài một tiếng, tôi và sư thúc quả thật là cùng một dòng dõi, đúng là cả đời chỉ đánh những trận đỉnh cao.

Lần đầu xuống núi, đụng phải một con hoạt quỷ muốn thành tiên.

Lần thứ hai, gặp ngay một quái vật đã thành thần.

Những kẻ dám tự xưng là thần đều có khả năng thông thiên triệt địa, vậy mà tôi lại xui xẻo chạm trán.

"Con bé này nên ăn thế nào đây? Da thịt mịn màng thế này, hay cứ ăn sống luôn nhỉ?"

"Ta thấy nên thái lát ra, chấm xì dầu mà ăn thì ngon hơn."

"Đúng là sành ăn thật đấy."

Khi tôi định nhắm mắt chờ chết, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạ:

"Tất cả câm miệng, đừng nói nữa."

Mở mắt ra nhìn, khuôn mặt thứ năm của Ngũ Thông Thần đã tỉnh lại.

Hắn nhặt sợi tóc trên đất lên, đưa lên ngửi.

"Quả nhiên là người đó. Nhóc con, ngươi tên là gì?"

"Triệu Dạ Thanh."

"Ngươi theo họ sư phụ à?"

"Phải."

"Sư phụ ngươi có phải tên là Triệu Không Minh không?"

"Đúng, đó chính là pháp danh của sư phụ."

"Đạo thành ở núi Thanh Thành sao?"

"Chuyện này mà ngài cũng biết à?"

Tình thế dường như có chút chuyển biến.

"Sư phụ ngươi có đạo lữ không? Có con cái chưa?"

"Sư phụ đến nay chưa từng kết hôn, dĩ nhiên là không có đạo lữ, cũng chẳng có con cái."

"Thật không ngờ, nhân quả năm xưa giờ lại ứng lên ngươi."

"Tiền bối, ngài quen biết sư phụ tôi sao?"

"Năm xưa từng có một đoạn nhân duyên với bà ấy. Nếu khi đó không xảy ra chuyện ấy, giờ gặp ta, có lẽ ngươi cũng phải gọi một tiếng sư công rồi."

Hả?
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 13: Chương 13



Thì ra cái “nhân duyên” mà Ngũ Thông Thần nhắc đến chính là về một mối lương duyên trong quá khứ.

Với tình cảnh hiện tại, Ngũ Thông Thần cũng không có lý do gì để nói dối tôi.

Tôi chỉ có thể thầm cảm thán: Sư phụ à, hồi trẻ người đúng là to gan thật đấy, chuyện thế này mà cũng dám làm.

"Sao? Ngươi cảm thấy ta quá xấu, không xứng với sư phụ ngươi à?"

"Không, không phải, tiền bối ngài đúng là tài hoa trời phú, tạo vật kỳ công, đẹp đến mức... ma quỷ khóc thét... ý là, rất, rất đẹp! Đại khái là vậy đó!”

"Nếu ngài từng có duyên với sư phụ tôi, vậy đâu cần phải cưới một người nhỏ bé như tôi, làm vậy loạn cả bối phận mất."

"Ai nói muốn cưới ngươi chứ? Cái kiệu này vốn định đưa tới Hắc Sơn, làm nha hoàn cho lão yêu kia. Nhưng giữa đường lại đi ngang qua núi Độc Giác của ta, ta cảm nhận được một đoạn nhân duyên nên mới chặn lại."

"Ta đã bảo ngươi im miệng rồi, không phải sao?"

"Vâng, đại ca, ta lập tức im ngay."

Dưới sự quát mắng của khuôn mặt ở giữa, khuôn mặt giận dữ lập tức cụp đuôi, không dám hó hé.

"Người này tuy lời lẽ thô lỗ, nhưng cũng đã nói rõ ràng rồi. Cô nhóc à, ngươi và ta quả thực có duyên phận. Vậy nên, lấy thứ đó ra đi."

"Thứ gì cơ?"

"Miếng da trong n.g.ự.c ngươi, dùng để hàng phục con quỷ sống kia."

Nghe vậy, tôi lấy miếng da đang giữ trong người ra, đưa cho Ngũ Thông Thần.

"Làm không tệ, nhưng tiếc là thiếu một chút thần vận. Dù có dùng, cũng không đủ để chế ngự được hoạt quỷ. Nhưng may mắn thay, ngươi gặp được ta. Ta sẽ bù đắp phần thiếu sót này cho."

Nói xong, cái đầu hình thánh giá của Ngũ Thông Thần bắt đầu xoay tròn như cối xay gió.

Bốn loại âm thanh hỷ, nộ, ai, lạc đồng thời vang lên, hòa quyện vào miếng da.

Một lúc sau, tấm da lại được trả về tay tôi.

"Bây giờ thứ này có thể chế ngự được con hoạt quỷ đó rồi."

"Đa tạ tiền bối."

"Không cần cảm ơn, đây là món nợ ta thiếu sư phụ ngươi năm xưa. Hôm nay cũng coi như hoàn trả đoạn nhân quả đó."

"Vậy tiền bối, ta xin phép cáo từ trước. Mạng người quan trọng, ta còn phải tới Vũ Lăng để hàng phục con hoạt quỷ kia."

"Nha đầu ngốc, ngươi định cuốc bộ à? Đây là Liễu Châu, cách Kinh Châu Vũ Lăng những sáu vạn bốn ngàn dặm đấy."

Sáu vạn bốn ngàn dặm! Tôi không ngờ, chỉ trong chớp mắt, con quỷ đó đã đưa tôi đến nơi xa xôi như vậy. Giờ dù có chạy về cũng chẳng kịp nữa.

"Được rồi. Làm việc tốt thì làm cho trót, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên. Ngồi lên kiệu đi, các ngươi bốn đứa, tiễn cô nhóc này một đoạn."

Dứt lời, bốn khuôn mặt trên đầu thánh giá của Ngũ Thông Thần nhảy xuống.

Chúng biến thành bốn cái đầu, từ tai và cằm mọc ra tay chân, bước đến bên kiệu đỏ, nhấc kiệu lên đặt trên đầu mình.

"Lên kiệu đi. Nhưng nói trước, chúng ta chỉ tiễn ngươi đến nơi, không chịu trách nhiệm giúp ngươi đánh con hoạt quỷ đó đâu."

"Như vậy là quá đủ rồi."

Vừa lên kiệu, tôi lại nghe thêm một câu vọng đến:

“Cô nhóc, sau này nếu gặp lại sư phụ ngươi, đừng nói là được ta giúp. Nếu bị hỏi tới, cứ bảo là ta c.h.ế.t rồi.”

Tôi còn chưa kịp hỏi tại sao, chiếc kiệu đã lắc lư chuyển động.

Ước chừng nửa khắc sau, chiếc kiệu dừng lại.

"Đến nơi rồi."

Tôi liếc nhìn lên tường thành, chẳng còn bóng người nào.

Đoán chừng con hoạt quỷ kia đã bắt hết dân chúng cả thành, lúc này chắc đang ở miếu Thành Hoàng làm lễ tế Thiên Cẩu.

Mà trên người tôi chỉ còn một túi cát vàng, nén nhang trên đầu cũng chỉ cháy được một phần tư.

Với chút ít này, không cách nào xông qua vòng vây của trăm quỷ để hàng phục được con quỷ sống ấy.

Nếu đã như vậy thì...

"Được rồi, người cũng đưa tới nơi, bọn ta đi đây."

"Ơ, khoan đã! Đại ca của các vị chẳng phải đã nói 'đưa Phật thì phải đưa đến tận Tây Thiên' sao? Vậy thì dứt khoát đưa tôi thẳng tới chỗ con quỷ sống luôn đi."

"Ngươi chắc chứ?"

"Chắc chắn."

"Gan to đấy. Lên kiệu đi."

Vừa ngồi lên, chiếc kiệu liền lắc lư bay lên giữa không trung.

"Lát nữa bay đến trên đầu con quỷ đó, các vị cứ ném thẳng tôi xuống là được rồi."

"Quả nhiên là đệ tử của bà ta, gan dạ không kém."

Chiếc kiệu đỏ được bốn cái đầu khiêng, bay vọt qua tường thành, lao thẳng về phía miếu Thành Hoàng.

Ngoài miếu, đã dựng lên mấy chục cọc gỗ lớn. Dân trong thành đều bị xích sắt trói chặt vào các cọc ấy.

Ngôi đền cũ vốn là nơi thờ Thành Hoàng đã bị phá hủy, thay vào đó là một tế đàn cao lớn, âm u đến rợn người.

Trên tế đàn, quỷ áo tím, kẻ đứng đầu bách quỷ núi U Đô, đang múa một điệu kỳ quái như lên đồng, miệng lẩm bẩm những câu chú khó hiểu.

Hắn định hiến tế toàn bộ dân chúng cho Thiên Cẩu.

Mà trên trời, mặt trăng cũng đang từng chút một bị Thiên Cẩu nuốt chửng.

Ánh trăng ngày càng yếu ớt.

Bên cạnh tế đàn, hàng trăm bóng chó đen đã xuất hiện.

Chỉ cần ánh trăng biến mất hoàn toàn, những con Thiên Cẩu đã ăn no ánh trăng sẽ bắt đầu ăn thịt người.

Lúc này, chiếc kiệu của tôi như một mũi tên đỏ rực, xuyên qua bầy quỷ, lao thẳng về phía con quỷ sống trên tế đàn.

Chính là lúc này!

Tôi nhảy ra khỏi kiệu.

Từ bốn phương tám hướng, hàng chục sợi xích sắt vút đến, quấn chặt lấy tôi.

Tôi mở túi, hất tung túi kim sa cuối cùng.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ dây xích hóa thành làn khói đen rồi tan biến.

Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất.

Tôi rút từ trong n.g.ự.c ra tấm da người.

Đại quỷ núi U Đô chính là oán hồn của những đứa trẻ c.h.ế.t oan ở Vũ Lăng mà hóa thành.

Sinh thời, kẻ mà bọn chúng căm hận nhất... chắc chắn chính là cha mẹ mình.

Vì chính cha mẹ đã nhẫn tâm ăn thịt chúng.

Còn kẻ chúng sợ hãi nhất... cũng chính là những kẻ đã ăn thịt mình.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc cuối cùng, bàn tay tôi lại hơi chững lại.

Hình như, tôi đã hiểu được... tại sao năm xưa sư thúc lại mất đi nửa cái mạng.

Thứ có thể dọa được quỷ, thì cũng có thể dọa được người.

Nhưng tôi vẫn kiên quyết trùm tấm da người đó lên mặt.

Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ.

Hoặc có lẽ nên nói... đó là khuôn mặt được ghép từ vô số gương mặt của những người phụ nữ khác.

Tôi đã tạo ra nó dựa theo dung mạo của những bà mẹ ở quận Vũ Lăng—những người phụ nữ từng sinh ra bọn trẻ này, cũng chính là mẹ của lũ quỷ trước mặt.

Từ sâu trong cổ họng, tôi thốt ra những lời mà con đại quỷ sợ hãi nhất:

"Con ơi, mẹ đến ăn con đây."

Quỷ áo tím sững người, ngay sau đó là tiếng hét thất thanh đầy hoảng loạn:

"Mẹ! Đừng ăn con! Con còn muốn sống! Đừng ăn con! Con muốn sống!!"

Hàn khí âm u từ người hắn ồ ạt thoát ra ngoài.

Bầy quỷ xung quanh tế đàn gào thét bỏ chạy tán loạn.

"Đừng ăn con! Đừng ăn con!!"

Nén nhang trên đầu tôi bùng cháy dữ dội, gắng gượng ngăn chặn sự xâm hại của luồng quỷ khí.

Nhưng khoảng cách quá gần, làm sao có thể không bị ảnh hưởng?

Cảm giác như ngũ tạng lục phủ trong người đều đã bị đông cứng lại.

Cuối cùng, giữa tiếng khóc xé lòng của quỷ áo tím...

Hắn khóc thét lên vì sợ hãi, cũng vì sợ đến mức vỡ hồn.

Luồng quỷ khí thoát ra rồi tan biến.

Chỉ còn lại một tấm da tím sậm vứt lại trên nền đất.

Da của quỷ.

Cùng lúc đó, nén nhang cuối cùng trên đầu tôi cũng đã cháy hết.
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 14: Chương 14



Toàn thân tôi rã rời, mềm nhũn nằm trên tế đàn.

Bầy quỷ xung quanh cũng đã tan biến.

Bởi lẽ, bách quỷ của núi U Đô thực chất chỉ là một con quỷ duy nhất.

Chúng là tập hợp những oán niệm của những đứa trẻ c.h.ế.t oan.

Quỷ áo tím chính là huyệt mệnh của chúng.

Khi huyệt mệnh bị phá hủy, những con quỷ khác cũng lập tức tiêu tán theo.

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi... Không biết lão đạo sĩ kia còn sống hay đã chết."

"Bần tăng vẫn sống tốt, chưa đi Tây Thiên đâu."

Giọng nói ấy vọng ra từ bóng tối.

Một lão đạo chậm rãi bước ra, đi đến bên tôi.

"Bần tăng? Ông chính là tên hòa thượng nuôi quỷ đó sao?!"

"Chính xác. Vốn dĩ ta đã định từ bỏ kế hoạch này rồi, không ngờ cô thực sự có thể thu phục con quỷ này."

"Đồ khốn nạn!" Tôi mắng, đồng thời lén đưa tay vào trong túi áo.

Bên trong vẫn còn một sợi tóc của ông ta.

Chỉ cần chạm được vào nó, tôi có thể...

"Đừng phí công vô ích."

Lão đạo nhẹ nhàng giật mái tóc của mình xuống.

"Người xuất gia phải giữ sáu căn thanh tịnh, làm gì có tóc mà cô định lấy?"

Hỏng rồi. Là tóc giả.

Tôi vội đưa tay lên giật tóc của chính mình, nhưng toàn thân đã sớm bị quỷ khí ăn mòn, chẳng thể nhúc nhích nổi.

Hơn nữa, bản thân cũng đã cạn kiệt pháp lực.

"Ông rốt cuộc muốn làm gì?"

Tôi cố gắng câu giờ.

"Còn có thể làm gì được nữa? Bần tăng đã nói rồi, bần tăng đi theo con đường tà môn ngoại đạo."

"Nếu cứ tiếp tục tu luyện theo cách này, chưa đầy vài năm, đừng nói đến thành tiên, e là đã phải đi gặp Phật Tổ trước rồi. Vậy nên, tất nhiên phải nghĩ cách khác."

Tên hòa thượng trọc lốc vừa nói, vừa nhặt tấm da quỷ trên mặt đất lên, khoác nó lên người.

Ông ta cầm lấy pháp khí trên tế đàn, bắt chước quỷ áo tím, vừa múa may vừa lầm rầm cầu nguyện.

Đến nước này rồi, tôi cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng có con đại quỷ nào ở núi U Đô muốn thành tiên cả—chính lão hòa thượng này mới muốn thành tiên!

Thiên Cẩu ăn trăng, Huyền Đan tụ đỉnh.

Tế đàn đã dựng xong.

Lễ vật cũng đã bị trói sẵn.

Việc lấy m.á.u toàn bộ dân trong thành để đổi lấy tiên vị, trước đó quỷ áo tím đã thương lượng xong với Thiên Cẩu.

Hiện giờ, lão hòa thượng khoác da quỷ lên, giả làm quỷ.

Chỉ còn một bước cuối cùng.

Thiên Cẩu sắp nuốt chửng mặt trăng hoàn toàn.

Đợi khi ánh trăng tắt hẳn, ông ta sẽ đem toàn bộ dân chúng ra tế máu.

Vị thần trên trời cao kia sẽ không quan tâm tế phẩm là người hay quỷ.

Chỉ cần lễ vật được dâng lên, cánh cửa sẽ mở ra.

Đến lúc đó, tên hòa thượng trọc này sẽ đắc đạo thành tiên.

Tôi khó nhọc mở mắt, gắng gượng nhìn lên trời.

Mặt trăng đã bị ăn sạch.

Nghi thức đã chính thức bắt đầu.

Bên cạnh tế đàn, những bóng dáng Thiên Cẩu vốn chỉ là hư ảnh, lúc này đã hóa thành thực thể…

Lão trọc không còn múa may niệm chú nữa mà quỳ xuống đất, chắp tay hướng lên trời.

"Thiên Cẩu đại nhân chứng giám, đệ tử xin dâng hiến toàn bộ dân chúng quận Vũ Lăng làm tế phẩm..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ông ta nghẹn lại.

Cùng lúc đó, tấm da quỷ rộng thùng thình mà đối phương khoác trên người đột nhiên co siết lại, siết chặt lấy cơ thể.

"Yêm phù xa quy phữu cù..."

Một hồi chuông lanh lảnh vang lên từ xa, kèm theo một câu chú ngữ kỳ quái.

Chiếc chuông trong tay lão trọc cũng vang lên theo.

Miệng ông ta run rẩy, từng chữ một khó nhọc phát ra câu thần chú giống hệt:

"Yêm... phù... ơ... quy... phữu... cù..."

Tôi đã từng nghe sư phụ niệm loại chú ngữ này.

Đây không phải tiếng người. Đây là ngôn ngữ của quỷ.

Là ai đang niệm chú quỷ?

"Tha kì hạ kiết thừa phi huân!"

Tiếng chuông cùng câu chú kỳ dị lại vang lên từ nơi xa.

Lần này, lão trọc hoàn toàn bị thao túng, miệng hắn lẩm bẩm lặp lại y hệt:

"Tha kì hạ kiết thừa phi huân..."

Một tiếng chuông nữa vang lên.

Lần này, tôi đã nghe rõ câu chú ngữ truyền đến:

"Thiên Cẩu đại nhân chứng giám, đệ tử xin dâng hiến chính thân xác và linh hồn của mình làm tế phẩm."

Lão trọc như kẻ mất hồn, lặp lại câu chú tự sát đó.

Bầy hắc cẩu xung quanh tế đàn đồng loạt lao tới, nhấn ông ta ngã xuống đất.

Chúng cắn xé ông ta thành từng mảnh, nuốt cả thịt lẫn xương, cả hồn lẫn phách, không chừa lại chút gì.

Sau một trận huyết vũ tinh phong, nghi thức "Thiên Cẩu thực nguyệt" cuối cùng cũng kết thúc.

Những bóng đen của bầy hắc cẩu dần mờ đi, cuối cùng tan biến vào hư vô.

Chỉ còn lại một tấm da quỷ màu tím nằm trơ trọi trên mặt đất.
 
Nhân Quỷ Đạo - Zhihu
Chương 15: Chương 15 (Hoàn)



Ánh trăng lại một lần nữa chiếu xuống.

Bóng trăng phác họa rõ ràng hình dáng của người rung chuông từ xa.

Người đó từ từ bước về phía tôi.

Là một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi.

Người đó... chính là Củ Cải Nhỏ.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt chất đầy căm hận.

"Vậy rốt cuộc, tôi nên gọi nhóc là Củ Cải, hay là Quỷ Vương núi U Đô đây?"

Lẽ ra tôi phải sớm nhận ra điều này.

Toàn bộ trẻ con trong thành đều đã bị ăn thịt.

Làm gì có chuyện trên núi vẫn còn sót lại một đứa trẻ?

"Giờ thì sao? Nhóc đến đây làm gì? Định ăn thịt người à? Hay định ăn luôn cả tôi?"

Giọng tôi khàn đặc, cổ họng đau rát vì bị hàn khí đ.â.m rách.

"Sao lại tức giận vậy? Chẳng phải chính chị bảo tôi gọi chị là 'chị” sao?"

"Không dám nhận, tôi đúng là một con ngốc mà. Hết bị nhóc lừa, lại đến bị lão hòa thượng kia lừa."

"Tôi không phải Quỷ Vương núi U Đô gì hết. Tôi chỉ là một con cô hồn dã quỷ mà thôi."

"Nhóc nghĩ bây giờ tôi còn tin vào mấy lời ma quỷ này sao?"

"Người ta nói, con người khi sắp c.h.ế.t thì lời nói sẽ trở nên lương thiện. Mà dù tôi là quỷ, nhưng cũng sắp c.h.ế.t rồi. Vậy lời tôi nói ra, chắc cũng là lời chân thật, đúng không?"

Tôi nhíu mày, "Sắp chết? Ý nhóc là gì? Chẳng phải đến đây để ăn thịt người sao?"

"Đại quỷ núi U Đô đã c.h.ế.t rồi. Những chuyện quá khứ cũng đã qua. Tôi chỉ là tàn dư cuối cùng còn sót lại mà thôi, sắp sửa biến mất rồi."

Nghe vậy, tôi dần bình tĩnh lại.

Ngẫm nghĩ kỹ một chút...

Trên suốt chặng đường này, hình như thằng bé luôn giúp tôi.

Đại quỷ pháp lực cao th@m đến vậy, mà tôi lại có thể dễ dàng trốn thoát khỏi ngục.

Giữa biển người mênh mông, tên nhóc này lại dẫn tôi thẳng đến nguồn gốc của bách quỷ.

Còn cả đêm hôm đó nữa... chính nó đã nhắc nhở tôi có kẻ hạ độc.

Nếu thực sự muốn hại tôi, có lẽ chẳng cần phải đợi đến tận bây giờ.

"Xin lỗi, lúc trước tôi đã..."

"Đừng nói thế. Có rất nhiều người trên đời này có lỗi với tôi, nhưng chị thì không."

"Nhưng tôi vẫn không hiểu.”

Nó... không hận bọn họ sao? Những kẻ đã ăn thịt mình.

Củ Cải Nhỏ mỉm cười, ánh mắt xa xăm.

"Thật ra lúc đầu, chúng tôi không có thù hận gì cả. Sau khi c.h.ế.t đi, chỉ cảm thấy bên ngoài lạnh quá, muốn trở về nhà thôi. Nhưng cha mẹ.. hình như không muốn đón chúng tôi về nữa."

"Không muốn thì thôi vậy. Sau đó, cả đám liền lên núi. Trên đường đi, còn nhìn thấy dưới sông Thanh Hà có rất nhiều bạn nhỏ khác. Thế nên, mọi người cùng đưa nhau lên núi luôn."

"Ban đầu còn nghĩ rằng... có lẽ có thể mãi mãi ở trên núi như thế này. Mỗi ngày chạy nhảy, vui đùa. Đói thì đi đào mấy củ cải dại để ăn."

"Nhưng sau đó, có một lão hòa thượng tìm đến. Hắn bảo chúng tôi rằng, 'Các ngươi bị cha mẹ của mình ăn thịt. Cho nên các ngươi phải hận cha mẹ. Các ngươi phải tu luyện, rồi xuống núi ăn sạch cha mẹ của mình đi.'"

"Có vài đứa đã tin lời hắn. Tôi không tin. Nhưng cũng không phản đối. Vì tôi cảm thấy lời của lão hòa thượng nói dường như vừa đúng lại vừa sai. Nhưng dần dần, lũ trẻ đều bắt đầu lên kế hoạch xuống núi ăn thịt người, thế là chẳng còn ai chơi với tôi nữa."

"Chỉ có Đại Hoàng thỉnh thoảng ghé qua thăm, rồi sau đó, tôi gặp được chị, chị nói đúng, con người không thể mãi mãi sống trong bóng tối. Ma quỷ cũng vậy. Chúng tôi có thể ăn thịt bọn họ, nhưng rồi sao? Bọn họ sẽ hóa thành ma, rồi chúng tôi lại ăn lẫn nhau sao?"

"Người ăn người, ma ăn người, ma ăn ma… những ngày như thế này sẽ không bao giờ có hồi kết."

"Hơn nữa, năm đó dường như cũng chẳng còn cách nào tốt hơn. Nếu không ăn thịt chúng tôi, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ chết."

“Chỉ là như vậy cũng không được! Trẻ con không phải sinh ra là để bị ăn thịt.”

“Nhưng cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, đúng không?”

“Tôi, tôi, tôi…” Tôi không biết nên nói gì.

“Thôi nào, Dạ Thanh, chị đừng buồn nữa. Thật ra, trong số bọn trẻ năm đó, có rất nhiều đứa đã buông bỏ và tha thứ rồi. Nếu không thì chị nghĩ sao? Với cái kiểu ngày nào cũng trốn học, võ công mèo ba chân của chị, làm sao có thể hai lần xông vào bầy quỷ mà vẫn sống sót rời đi được?”

Ừm… chuyện này đúng là có hơi ngượng thật.

“À phải rồi, còn một chuyện tôi chưa hỏi. Chị tên là Triệu Dạ Thanh, tức là ‘chiếu sáng trong đêm’, cũng chính là đom đóm. Cái tên này khá thú vị, vì sao lại đặt như vậy?”

“Sư phụ bảo với tôi rằng có một điển tích. Chuyện kể rằng khi trời sắp tối, mặt trời sắp lặn, trước khi khuất bóng, mặt trời triệu tập tất cả ánh sáng trên thế gian đến trước mặt mình và hỏi: Sau khi ta đi rồi, ai có thể gánh vác trọng trách này?”

"Mặt trăng liền đáp: ‘Ngoài ta ra, còn ai xứng đáng hơn?’”

Củi lửa liền nói: “Không ai ngoài ta xứng đáng hơn.”

Còn đom đóm thì nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Sư phụ hy vọng rằng cả đời này tôi làm việc gì cũng có thể tận tâm tận lực, không thẹn với lòng.”

Nghe xong, Củ Cải Nhỏ nhích lại gần tôi, véo nhẹ má tôi: “Chị thực sự đã cố gắng hết sức rồi. Giờ tôi cũng phải đi đây.”

Cơ thể thằng bé dần trở nên trong suốt.

“Tạm biệt, chị Dạ Thanh.”

“Củ Cải Nhỏ, nếu thực sự có thể gặp lại, tôi sẽ mời nhóc ăn kẹo hồ lô, ba xiên luôn.”

“Được thôi.”

Củ Cải Nhỏ rời đi…

Đêm dài mờ mịt bao trùm cả đất trời.

Triệu Dạ Thanh, chiếu sáng trong đêm… Liệu một con đom đóm nhỏ bé có thực sự soi rọi được màn đêm tĩnh lặng hay không?

Khi những tia sáng đầu tiên của bình minh lại một lần nữa chiếu xuống mảnh đất cổ xưa của quận Vũ Lăng, nơi đây—

Không còn bách quỷ dạ hành.

Không còn đại quỷ núi U Đô.

Không còn thiên cẩu thực nguyệt.

Dĩ nhiên, cũng không còn Củ Cải Nhỏ nữa…

-Hết-
 
Back
Top Bottom