Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú

Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 10



Khi Trì Tảo Tảo mở mắt ra thì trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa soi vào trong.

Cầm điện thoại vào tay và kiểm tra thời gian, đương lúc nhìn thấy đã 10 giờ, cô “Ôi” một tiếng rồi ngồi bật dậy.

Nhưng khi đứng dậy, cô cảm thấy eo và chân đã mất kiểm soát, vòng eo đau nhức cho cô biết tối hôm qua cô điên cuồng đến nhường nào.

Bấy giờ Trì Tảo Tảo mới hoàn toàn tỉnh táo, trong phòng không còn dấu vết của người đàn ông, anh rất săn sóc chuẩn bị cho cô một cái sandwich và một cốc sữa để trên đầu giường.

Trên tờ giấy ghi chú có dòng chữ: “Trong phòng có lò vi sóng, em nhớ hâm nóng lại rồi ăn.”

Trì Tảo Tảo vò tóc, lúc này mới phát hiện cô đã được anh tắm rửa, thậm chí còn gội đầu giúp cô, mùi dầu gội khác lạ khiến Trì Tảo Tảo bỗng dưng thích người đàn ông này.

Ăn sáng xong, Trì Tảo Tảo tranh thủ nhắn tin cho anh: “Cảm ơn bữa sáng của ngài ạ.”

Suy nghĩ một lúc, cô bổ sung thêm một câu: “Hẹn gặp lại ngài vào lần sau.”

Vừa định ấn gửi đi, Trì Tảo Tảo lại xóa hết câu nói bổ sung đó.

Anh không trả lời cô, trong lòng Trì Tảo Tảo thoáng thất vọng. Song nghĩ lại, hiện tại đang trong giờ làm việc, chắc hẳn anh đang bận.

Trì Tảo Tảo thu dọn đồ đạc trong phòng, nhìn thấy đồ chơi đã cất vào hộp, mặt cô đỏ như sáp nến. Không ngờ tối hôm qua cô lại bị người đàn ông dùng đồ chơi ch*ch đến bắn nước.

Đây là điều mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được.

Nghĩ đến cuộc mây mưa dữ dội tối qua, đó là việc cô chưa từng trải nghiệm, đã thế còn chơi với một người đàn ông lạ, Trì Tảo Tảo cảm thấy bản thân thật điên rồ.

Dưới thân cũng bắt đầu có cảm giác ẩm ướt, Trì Tảo Tảo hé miệng hít lấy hơi thở còn vương lại của người đàn ông, hai chân kẹp chặt vào nhau ma sát.

Hơi thở của Trì Tảo Tảo dần trở nên dồn dập, tay mò đến cặp vú trước ngực.

b* ng*c của cô không lớn nhưng cô chẳng thể cầm nó bằng một tay. Dưới sự xoa bóp, tất cả những gì cô nghĩ đến là bàn tay to lớn của người đàn ông. Anh nhào nặn mạnh mẽ, không cần nhiều kỹ năng mà vẫn đủ khiến cô tước vũ khí đầu hàng.

Trì Tảo Tảo khẽ r*n r*, tay phải thăm dò xuống bên dưới, cô không mặc bất cứ thứ gì trên người, trái lại cũng bớt đi được ít việc.

Nhìn quanh, Trì Tảo Tảo tìm thấy một chiếc ghế mát xa trong góc.

Không quan tâm đến những thứ khác, cô ngồi trên ghế mát xa, hai chân vừa vặn có thể nhấc lên tay vịn hai bên.

Trong khi Trì Tảo Tảo đang dùng đầu ngón tay vân vê hạt châu, ở một căn phòng khác, người đàn ông bật camera giám sát lên, tình cờ trông thấy Trì Tảo Tảo đang nằm trên ghế mát xa, hai mắt híp lại, đầu ngón tay đảo quanh hạt châu.

Người đàn ông khẽ cong môi rồi cầm máy gọi sang.

Nghe thấy chuông điện thoại reo vang, Trì Tảo Tảo hoảng sợ, không quan tâm đến khát vọng của mình nữa.

Đến khi nhìn thấy màn hình hiển thị trên điện thoại, Trì Tảo Tảo giật mình, lập tức nhấc máy.

“Em ăn sáng chưa?” Giọng người đàn ông phát ra từ ống nghe, có phần lười biếng.

“Rồi ạ…” Giọng Trì Tảo Tảo khá căng thẳng.

Anh mỉm cười, nhìn Trì Tảo Tảo trong camera, lại hỏi: “Hôm nay em có phải đi làm không?”

“Công việc của em khá linh hoạt, không cần điểm danh.”

“Thế nên bây giờ em còn chưa đi hả?” Âm cuối cao lên làm Trì Tảo Tảo càng thêm căng thẳng.

“Dạ…” Trì Tảo Tảo lại hỏi một câu: “Phòng này có giới hạn thời gian ạ?”

Người đàn ông ở đầu bên kia khẽ cười: “Không, nếu em không đi thì tôi có một món quà muốn tặng em.”

Trì Tảo Tảo nhìn xung quanh, không phát hiện ra có gì đặc biệt.

“Cái tủ bên cửa sổ, em mở nó ra, trên tầng thứ ba, cái thứ sáu từ bên trái sang.” Anh thành thạo đọc ra vị trí, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thỏ con trên màn hình.
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 11



Trì Tảo Tảo mở cửa tủ ra, cô nhìn thấy một món đồ chơi.

Đó là một món đồ chơi mặc màu trắng, nhưng điều đặc biệt là nó không chỉ có trứng rung nhỏ và d**ng v*t giả mà còn có một chuỗi ngọc có thể c*m v** hoa cúc.

“Thế nào, em thích không?” Giọng nói của người đàn ông có phần lười biếng, người cũng ngả về phía sau, híp mắt quan sát khuôn mặt dần đỏ lên của Trì Tảo Tảo trong màn hình.

Trì Tảo Tảo cầm trong tay, không biết làm thế nào mới phải.

“Bây giờ, hãy mặc nó vào.” Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu để ý, em có thể tạm thời không c*m v** trong mà chỉ đặt ở giữa là được.”

Trì Tảo Tảo im lặng, lát sau, cô cầm đồ chơi vào trong phòng vệ sinh.

Cô cần phải thụt rửa ruột trước rồi mới có thể nhét vào phía sau.

Người đàn ông khẽ nhướng mày, cúi người về phía trước, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

Trì Tảo Tảo đã sớm quen những việc này, không phải vì ai khác mà đơn giản là vì đồ chơi cô thiết kế.

Đến khi ra ngoài, Trì Tảo Tảo đã nhét đồ chơi xuống bên dưới. Do vừa rồi tự th* d*m đã bôi trơn nên giờ đút vào cũng không mất nhiều sức lực.

Trì Tảo Tảo cầm điện thoại lên nói với anh: “Em xong rồi.”

Anh đáp một tiếng, mở phần mềm trong điện thoại ra.

Đồ chơi có thể được điều khiển từ xa. Trên giao diện có các cường độ và cách chơi khác nhau, người đàn ông không nói thêm, nhấn công tắc.

Cường độ rung dữ dội từ bên dưới truyền đến, trong căn phòng yên tĩnh không ngừng vang tiếng rè rè.

Trì Tảo Tảo cảm nhận được k*ch th*ch mãnh liệt, chân mềm nhũn, phải vịn vào giường mới đứng được.

Người đàn ông cong môi cười, mở miêng trêu chọc: “Kêu đi, để chủ nhân nghe xem nào.” Co

Rung động dưới thân lại nổi lên, hai chân Trì Tảo Tảo khó mà chống đỡ, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề. Trong tiếng “rè rè” của đồ chơi, Trì Tảo Tảo kêu lên: “A… Chủ… Chủ nhân, nhanh… Nhanh quá.”

Cường độ rung càng lúc càng nhanh, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng máy rung và những hạt ngọc đang xoay tròn trong cơ thể mình.

Những chỗ gồ lên trên gậy mát xa cọ mạnh vào vách trong, chuỗi hạt lại chuyển động tại chiều ngược lại, nơi gồ lên trên gậy mát xa tình cờ chạm vào hai hạt ngọc của chuỗi hạt kia.

Khi hai bên va chạm vào nhau, Trì Tảo Tảo bật ra tiếng r*n r*.

Trứng rung đang đè trên nh** h** cũng dần chuyển động. Có lẽ nó cảm nhận được Trì Tảo Tảo đang cố đứng vững, cường độ rung của trứng càng ngày càng nhanh.

“A!” Vào đúng giây phút trứng rung khởi động, Trì Tảo Tảo hoàn toàn quỳ gối xuống mặt đất, điện thoại trong tay cũng rơi xuống thảm.

Trước màn hình giám sát, người đàn ông nhếch môi, điều chỉnh chế độ trên điện thoại thành “Ngẫu nhiên”.

Ba món đồ chơi nháy mắt dừng lại, Trì Tảo Tảo th* d*c, bên dưới nước nôi dầm dề, cô không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được thảm đã ướt đẫm.

“Thích không?” Trì Tảo Tảo nghe thấy sự bông đùa trong giọng nói của anh.

Cảm giác trống trải mãnh liệt khiến cô muốn đưa tay ra để tự tạo kh*** c*m cho mình, song ngay sau đó, người đàn ông lại nói: “Tôi biết em chưa đạt được c*c kh***, nhưng bây giờ tôi không cho phép em chạm vào.”

Bàn tay đang thăm dò đi xuống của Trì Tảo Tảo dừng lại ở phần bụng dưới.

Ba món đồ chơi lại bắt đầu khởi động, chế độ mạch xung mang lại cho cô một số giây phút vui vẻ, nhưng như vậy đâu có thể đủ!

“Chủ nhân… Xin ngài, nô muốn l*n đ*nh.” Trì Tảo Tảo nức nở, cô quá muốn đạt c*c kh***.

“Được thôi, tôi gửi cho em một địa chỉ, em tìm đến địa chỉ này rồi tôi sẽ giúp em l*n đ*nh, thế nào?” Anh gửi địa chỉ cho cô, Trì Tảo Tảo nhìn thấy nơi đó cách câu lạc bộ không xa, đi bộ khoảng mười phút là đến. Đó là một khu trung tâm kinh tế lớn.

“Dạ.” Trì Tảo Tảo vô cùng thích cảm giác được kiểm soát này, cô cảm thấy bản thân cũng nên điên cuồng một lần.
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 12



Người đàn ông không làm Trì Tảo Tảo khó xử khi đang mặc quần áo mà tra tấn điểm nhạy cảm của cô với mức độ thấp nhất.

Nhưng dù vậy, mỗi cử động khi mặc quần áo của Trì Tảo Tảo đều sẽ cọ sát vào các bộ phận nhạy cảm dưới cơ thể, những điểm nhạy cảm này như được cố định chắc chắn bởi một chiếc máy mát xa, mỗi động tác đều gây ra run rẩy.

“Em xong rồi.” Trì Tảo Tảo cầm điện thoại lên, không ngờ rằng ở đầu dây bên kia đã nhìn thấy hết tất cả.

Người đàn ông đáp một tiếng, nói tiếp: “Đừng cúp máy, tôi sẽ hướng dẫn em đi như thế nào.”

Khi Trì Tảo Tảo vừa bước ra khỏi cửa, ba món đồ chơi đều rung lên dữ dội.

“A!” Trì Tảo Tảo bất ngờ kêu lên, chân mềm nhũn.

May thay xung quanh không có người, Trì Tảo Tảo hít sâu một hơi, bắt bản thân dời đi lực chú ý, chậm rãi cất bước.

Tuy nhiên, khi bước tới cầu thang, Trì Tảo Tảo lại do dự một lúc. Đồ chơi bên dưới sẽ rung ngẫu nhiên, cô vĩnh viễn không thể biết được bao giờ chúng bắt đầu hoạt động.

Một bậc… Hai bậc… Ba bậc…

Ngay khi cô chuẩn bị bước xuống bậc thang thứ tư, đồ chơi dưới người cô lại chuyển động, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng rè rè.

Cường độ rung lần này còn mạnh hơn trước.

Trì Tảo Tảo cắn răng, một tay cầm điện thoại, một tay bám vào tay vịn th* d*c.

Cơn c*c kh*** làm chân cô mềm nhũn, cảm giác bất lực bủa vây. Trì Tảo Tảo cố gắng giữ vững cơ thể, may sao cô không đi đôi giày quá cao.

“Nhanh thế ư?” Giọng nói của người đàn ông truyền ra từ trong ống nghe, tay Trì Tảo Tảo run lên, đúng lúc độ rung của món đồ chơi cũng chậm lại, song nó lại đè vào nh** h** của cô.

Trước khi cô đạt được một cơn c*c kh*** nữa, ba món đồ chơi đã im lặng dừng lại.

Trì Tảo Tảo thả lỏng chốc lát, tiếp tục bước xuống cầu thang.

Chỉ mấy bậc cầu thang mà phải đi mất mười phút, đến khi xuống tầng một, Trì Tảo Tảo đã ướt đẫm mồ hôi như mưa mùa hè.

Câu lạc bộ buổi sáng rất yên tĩnh, đi hết một quãng đường cũng không thấy ai.

Cho đến khi bước ra đường lớn, Trì Tảo Tảo cảm giác được ánh sáng chói mắt và đám người qua lại đông đúc, lúc đó cô mới nhớ tới dưới thân còn mặc ba thứ đồ chơi!

“Em ra ngoài rồi hả?” Người đàn ông nghe thấy tiếng còi ô tô, hỏi.

“Dạ.” Trì Tảo Tảo đáp rồi tìm phương hướng.

“Ra khỏi ngõ nhỏ thì rẽ phải, qua hai ngã tư lại tiếp tục rẽ phải.”

Khả năng định vị phương hướng của anh rất tốt, Trì Tảo Tảo rẽ phải ngoài đầu ngõ, đến cửa trước quán bar lại tiếp tục đi thẳng dọc theo con phố. am

Đồ chơi phía dưới lại bắt đầu rục rịch, lập tức từ chế độ mạch xung yếu lên tới mức độ ba, cặp mông Trì Tảo Tảo siết chặt, mắt nhìn xung quanh.

Người đến người đi trên đường phố, không một ai chú ý tới cô, song Trì Tảo Tảo lại đâu dám chắc là không có ai đang nhìn mình chứ?

Bước chân nhanh hơn, nhưng sự tra tấn bên dưới cũng tăng thêm gấp bội.

Trì Tảo Tảo đi được mấy bước đã thở hổn hển, mức độ rung ngày càng mạnh. Anh rất dễ dàng kiểm soát cơ thể của cô, vào đúng một giây trước khi cô r*n r* cao trào, máy rung đột ngột dừng lại.

Mọi thứ như chưa từng diễn ra, Trì Tảo Tảo giả vờ bình tĩnh, trong lòng đã sớm không thể chịu đựng.

“Nếu hiện tại em không nhanh lên, trong mười phút nữa, em sẽ hoàn toàn bắn trên đường lớn đấy.”

Giọng người đàn ông thúc giục cô tiếp tục tiến về phía trước.

Sự rung động bên dưới vẫn còn đó, dịch bôi trơn đủ khiến gậy mát xa trượt xuống, khe hẹp lại phải cắn chặt gậy mát xa, nhưng nó hoàn toàn phản tác dụng.

Trì Tảo Tảo muốn tìm một chỗ không người để nhét lại máy mát xa vào, song xung quanh không có bất cứ nơi nào có thể lánh tạm.

Bước chân trở nên nhanh hơn, hơi thở cũng càng ngày càng nặng nề, máy rung lại không theo ý muốn của cô.

“Ưm…” Trì Tảo Tảo khẽ thở ra một tiếng, vừa rồi mức độ rung đã đạt tới cao nhất, cô xuýt chút nữa không chịu được mà tiết dịch.

“Còn không mau lên?” Người đàn ông giễu cợt nói: “Em còn hai phút.”
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 13



Hai phút, thời gian không còn nhiều, Trì Tảo Tảo nhìn thấy nơi sắp đến, cảm giác hơi khó khăn khi di chuyển.

Bước chân lại chuyển động, đồ chơi dưới thân cũng trở nên yên tĩnh, chực chờ lần bùng phát tiếp theo.

Nhân lúc này, Trì Tảo Tảo rảo bước về phía tòa nhà.

Còn năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước…

Đúng lúc cô bước đến bậc cuối cùng và đẩy cửa ra, đồ chơi cũng nháy mắt hoạt động, k*ch th*ch lớn nhất khiến Trì Tảo Tảo mở to miệng, trên trán lấm tấm mồ hôi, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Rẽ phải có một cái thanh máy cho nhân viên.” Ở đầu bên kia, người đàn ông điều khiển.

Trì Tảo Tảo sắp khóc thành tiếng, đi hai bước rời khỏi ánh nhìn của mọi người, cánh tay lập tức bị một bàn tay to kéo vào góc.

Trì Tảo Tảo hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, cô nhận ra đó chính là người đàn ông trong điện thoại. Cả người cô vô thức thả lỏng, anh ôm cô vào trong lòng ngực, cảm nhận từng cơn run rẩy, v**t v* mái tóc cô rồi khẽ nói: “Em làm tốt lắm, đây là phần thưởng cho em.” Sau đó, trên điện thoại hiển thị ba món đồ chơi đồng thời đạt mức tối đa.

Trì Tảo Tảo “Á” một tiếng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hai chân lẩy bẩy mất kiểm soát.

Đây là lần đầu tiên cô tiết ra ở nơi công cộng.

Những thú vui này lần đầu tiên làm cô sảng khoái, cô đột nhiên có cảm hứng.

“Để tôi dẫn em đến một nơi.”

Trì Tảo Tảo bị bế lên đột ngột, lại “Á” một tiếng, hai tay lập tức ôm vòng lấy cổ người đàn ông. Bấy giờ, cô mới phát hiện hôm nay người đàn ông không đeo mặt nạ, cô có thể nhìn thấy mặt anh.

Trì Tảo Tảo không biết miêu tả khuôn mặt đó trông như thế nào, nhưng điều khiến cô ấn tượng nhất chính là đôi mắt của anh. Đôi mắt ấy trong như ngọc bích hút hồn cô, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, cũng nhìn chằm chằm vào Trì Tảo Tảo.

Cả hai dường như chặn tất cả những người khác ở ngoài cho đến khi…

“Chào Tạ tổng.”

“Tạ tổng ạ.”

Tiếng chào hỏi của hết người này đến người khác vang lên bên tai Trì Tảo Tảo, cô chợt nhận ra họ đã đến văn phòng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại này.

“Ngài thả em xuống đi…” Trì Tảo Tảo giãy giụa đòi xuống.

“Đừng nhúc nhích, váy của em ướt đẫm rồi, chẳng lẽ em muốn bọn họ nhìn thấy một cô gái đang trong tình trạng xấu hổ như vậy ư?”

Lời nói của anh khiến Trì Tảo Tảo phải dừng lại. Vào lúc cửa văn phòng đóng lại, anh trêu đùa: “Bây giờ, em đang ở trong tay tôi.”

Cơ thể Trì Tảo Tảo run lên, không biết người đàn ông này còn muốn làm gì.

Người đàn ông bế cô vào trong căn phòng bên cạnh, khóa cửa lại. d

Căn phòng này rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều được trang trí theo gram màu xám, từ xám nhạt đến xám đậm. Mặc dù rất sạch, song Trì Tảo Tảo lại cảm thấy áp lực.

Quả thực, nguồn gốc của sự áp lực này là những chiếc roi và dụng cụ được treo ngẫu nhiên trên giá.

“c** q**n áo ra, quỳ xuống.” Anh đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.

Trì Tảo Tảo ngẩn ra, thấy hơi thở của anh tràn ngập nguy hiểm bèn cử động.

Tuy nhiên, cô vừa mới trải qua một cuộc chiến lớn, cả người mềm nhũn, đến tay cũng không còn nhanh nhẹn.

Người đàn ông chế nhạo: “Không biết c** q**n áo hay mới một lần đã mệt rồi?”

Trì Tảo Tảo thầm trừng anh trong lòng, rất muốn bảo anh giỏi thì làm đi. Đương nhiên, cô không dám nói ra.

Động tác trên tay không dừng lại, thể lực cũng dần khôi phục, Trì Tảo Tảo cởi hết quần áo và chỉ để lại ba thứ đồ chơi kia. Đương khi cô do dự, người đàn ông duỗi tay ra hiệu cho cô quỳ xuống bên cạnh.

Trì Tảo Tảo nhìn anh gỡ một chiếc roi mềm trên giá xuống, trong lòng khẽ run rẩy, ngoan ngoãn quỳ bên chân anh.
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 14



Người đàn ông không thực hiện bước tiếp theo mà ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.

Trì Tảo Tảo quay người về phía anh, chờ đợi hiệu lệnh kế tiếp.

“Em thích cái nào?” Đôi mắt anh ngắm nhìn một loạt dụng cụ trên giá, anh không dùng cái roi mình thích trong tay mà để cô tự lựa chọn.

Trong lòng Trì Tảo Tảo, mặc dù đây là một câu hỏi lựa chọn nhưng nó lại khiến cô luống cuống.

Cô rất thích cảm giác bị kiểm soát, những thứ không phải do cô quyết định, hiện tại, anh lại cho cô cơ hội lựa chọn.

“Không chọn được? Hay là… Không cần chọn?” Người đàn ông ngắm nghía cái roi mềm trong tay, cúi người, giọng nói lạnh đi mấy độ: “Nếu em đã không chọn thì có nghĩa là thích tất.”

Trì Tảo Tảo cụp mắt, cô chưa từng trải nghiệm nhiều loại roi thế này. Song, cô không hề thấy phản cảm với chúng, thậm chí còn muốn thử một lần, đặc biệt là dây thừng và dụng cụ trói.

Đôi mắt Trì Tảo Tảo không ngừng liếc qua cái giá, người đàn ông tinh ý bắt được ánh mắt của cô, bật cười: “Không sao, sau này sẽ chơi, hoặc hiện tại em cũng có thể chọn thêm mấy cái rồi chúng ta cùng chơi?”

Nghe thấy mấy chữ “chúng ta cùng chơi”, cơ thể Trì Tảo Tảo chợt run lên.

Ngay sau đó, chiếc roi hạ xuống.

“Nhưng bây giờ, những gì em phải xem xét là cái này.” Người đàn ông nói một cách lạnh lùng: “Không được kêu, đếm số, sai một số phạt mười roi.”

Lực quất roi không mạnh như hôm qua nhưng cũng đủ giày vò người chưa từng bị quất như Trì Tảo Tảo.

“Một.” Trì Tảo Tảo cúi đầu, hít sâu một hơi, điều chỉnh vị trí của mình.

“Đừng nhúc nhích.” Anh quất roi thứ hai: “Đánh lệch thì đừng trách tôi.”

“Hai.”

“Ba. ”



“Mười bảy.”

Đếm gần đến hai mươi, Trì Tảo Tảo thở hổn hển, trên lưng nóng rát. Vết roi tối qua còn hơi đau lại chồng thêm hôm nay làm cô càng ngứa ngáy.

Một roi khác giáng xuống, đuôi roi quét đến vị trí xương cụt, cơ thể Trì Tảo Tảo ngả về phía sau, k*ch th*ch do dây thần kinh mang lại khiến cô quên đếm: “A!”

“Thêm mười roi, tự ghi nhớ đi.” Người đàn ông không cho cô cơ hội thả lỏng, liên tục quất xuống.

Trì Tảo Tảo nâng cao phần lưng, tiếp tục đếm.

“Mười tám.”

“Mười chín.”

“Hai mươi.”

Hai mươi roi kết thúc, anh không đánh mà cho cô thời gian th* d*c.

“Tiếp sau đây không cần đếm, tự nói xem bản thân sai ở đâu.”

“Bộp!” Trì Tảo Tảo chưa kịp lên tiếng, roi đã hạ xuống.

“Nô không nên cựa quậy.”

“Bốp!”

“Nô không nên quên đếm.”



Trong mắt Trì Tảo Tảo, mười roi vô cùng dài lâu.

Khi roi cuối cùng rơi xuống, Trì Tảo Tảo nức nở đáp: “Sau này nô không dám nữa.”

Người đàn ông ném roi mềm xuống mặt đất, ôm Trì Tảo Tảo đang khóc dữ dội vào trong lòng ngực: “Em làm tốt lắm, lần đầu tiên đếm chỉ sai một số, rất tuyệt.” hu

“Chủ nhân…” Tính nô trong người Trì Tảo Tảo chợt bùng nổ, cô muốn người đàn ông này an ủi, muốn được anh kiểm soát.

“Ngoan.” Âm cuối cao lên thể hiện tâm trạng anh đang rất tốt: “Thích không?”

Trì Tảo Tảo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, gật đầu.

Anh mỉm cười, lấy một tờ văn kiện từ ngăn kéo bên cạnh ra đưa cho cô: “Em có thể xem qua cái này, nếu em đã phục tùng tôi thì tôi cũng nên cho em danh phận.”

Trì Tảo Tảo sửng sốt, nhìn thấy mấy chữ tiêu đề: “Hợp đồng chủ nô.”
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 15



Trì Tảo Tảo đọc lướt qua, trên đó không quy định rõ ràng thời gian giữa hai người mà là chỉ quy định một số vấn đề hòa hợp.

Nó khác với kiểu nô lệ bị giam giữ hoặc nô lệ tư nhân mà cô nghĩ. Kiểu nô lệ này cho cô nhiều không gian hơn và luôn nhắc nhở cô rằng cô thuộc về ai, điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Tôi luôn quan sát em, từ lần đầu tiên tiếp xúc tôi đã biết em và tôi là đồng loại.” Đôi mắt anh quan sát cô từ trên xuống dưới: “Nghe họ nói rằng em tới câu lạc bộ chỉ để tìm cảm hứng thôi ư?”

Trì Tảo Tảo nghe vậy, thân thể run lên, nhìn anh với ánh mắt khó tin.

“Vậy là đúng rồi.” Anh nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay bóp cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên, cười nói: “Trái lại tôi rất muốn xem em tới đây để tìm cảm hứng hay là thật sự thích nó.”

Trì Tảo Tảo sợ, nhưng bây giờ sợ thì có tác dụng gì.

“Chuyện đó… Em…” Trì Tảo Tảo nhìn về phía bản hợp đồng kia, cô còn chưa hiểu gì về người đàn ông này, thậm chí nếu anh không phải là “King” thì cô tuyệt đối sẽ không lên giường với một người đàn ông lạ.

“Tôi biết, em có thể cầm về nhà, tôi sẽ cho em mấy ngày suy nghĩ.” Anh nhếch môi nở nụ cười, tự giới thiệu đơn giản: “Như em đã chứng kiến, tôi thực sự là King của câu lạc bộ, làm quen lại lần nữa, tôi tên là Tạ Cảnh Diệu.”

Sau khi nghe thấy cái tên này, Trì Tảo Tảo lập tức ngẩng đầu, tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Cô đã từng nghe thấy cái tên này, thậm chí nó đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!

Tạ Cảnh Diệu, mười sáu tuổi thi đỗ Cambridge, sau khi thừa kế gia nghiệp thì chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã mở rộng bản đồ thương nghiệp ra khắp nơi trên cả nước, ngay cả… Công ty đồ chơi của họ cũng thuộc về người đàn ông này!

“Tạ… Tạ tổng?” Trì Tảo Tảo ngập ngừng mở miệng, hóa ra lớp ngụy trang của cô đã sớm bị anh l*t s*ch sẽ, giống như bây giờ cô đang tr*n tr**ng quỳ bên cạnh anh!

Tạ Cảnh Diệu cong môi: “Những đồ chơi em thiết kế rất thú vị, tôi nghĩ, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng thú vị.”

!

Tia hy vọng cuối cùng dưới đáy lòng Trì Tảo Tảo đã bị bóp tắt, người đàn ông này… Không chỉ biết mọi điều về cô, thậm chí đồ chơi cô thiết kế đã từng qua tay anh, nói như vậy…

Trì Tảo Tảo nuốt nước bọt, sau lưng toát mồ hôi, khi chúng chảy qua vết roi còn hơi đau đớn. ct

“Được rồi, tôi đã nói xong, em có thể suy nghĩ thêm.” Dường như chợt nhớ ra gì đó, Tạ Cảnh Diệu lại mở miệng: “À, trong điều khoản chưa ghi, sau này, tôi sẽ trực tiếp phê duyệt đồ chơi em thiết kế, hơn nữa tôi sẽ giám sát em dùng thử.”

Trì Tảo Tảo hé miệng, không biết nói gì cho phải.

Tạ Cảnh Diệu vẫn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, anh còn lấy một lọ thuốc trong ngăn kéo. Khi cảm giác lạnh lẽo sau lưng truyền đến, Trì Tảo Tảo mới giật mình bừng tỉnh.

“Shhh…” Vết bầm tím trên người được xoa bóp, đau đớn lại ập đến, Trì Tảo Tảo hít sâu một hơi.

Người đàn ông đằng sau lưng thở vào tai cô: “Đừng nhúc nhích, phải xoa thế này mới chóng lành.”

Trì Tảo Tảo không nhớ bản thân đã rời khỏi trung tâm thương mại như thế nào. Khi đi ra, cô đã thay sang quần áo mà Tạ Cảnh Diệu mua cho cô, đó là một chiếc váy hoa nhỏ.

Đến khi tới công ty, đồng nghiệp bu kín xung quanh thông báo quyết định của công ty.

Tạ Cảnh Diệu đã bận tâm từ lâu, ngay khi cô bước ra khỏi tòa nhà thì anh cũng gửi một thông báo mới.

Bộ phận đồ chơi người lớn sẽ do đích thân anh giám sát, thậm chí còn muốn tăng lợi nhuận lên 300%. Tiếng than thở trong văn phòng vang lên không ngừng, nhưng cũng có một điều đáng mừng là anh Lưu vốn phụ trách bộ phận đồ chơi đã được thăng chức vào trụ sở chính, bộ phận chỉ còn lại phụ nữ.

Sự thăng chức bất ngờ này khiến Trì Tảo Tảo càng buồn rầu, tờ hợp đồng trong túi kia lại càng khiến cô thêm lúng túng.
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 16



Buổi chiều, Trì Tảo Tảo đang thiết kế sản phẩm mới, các đồng nghiệp nữ bên cạnh lại buồn chán lướt Weibo, bàn tán về ngày hội mua sắm vừa rồi.

“Có người tới, đó là một anh chàng đẹp trai! Đệch! Đẹp trai quá!” Nữ đồng nghiệp từ trong phòng nghỉ vội vàng chạy tới, nói nhỏ với mọi người, nhưng giọng nói cũng đủ để người khác nghe thấy.

Tiếng bước chân lại gần, bút chì trong tay Trì Tảo Tảo thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Trì Tảo Tảo thầm chửi thề trong lòng, cô không muốn đối mặt với người đàn ông này!

Các đồng nghiệp nữ nhìn người đàn ông bước vào với vẻ ngưỡng mộ, tất cả đều suy đoán về thân phận của anh.

Trì Tảo Tảo như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Chào mọi người, tôi là Tạ Cảnh Diệu.”

Anh vừa giới thiệu tên, mọi người lập tức hít sâu một hơi, ai nấy đều đứng dậy chào hỏi.

Tạ Cảnh Diệu gật đầu, ánh mắt quét qua mọi người, Trì Tảo Tảo cũng đứng lên theo họ nhưng không hề nhìn anh.

Được lắm, thỏ con của anh cũng bản lĩnh đấy.

“Từ giờ trở đi tôi sẽ phụ trách công việc ở đây, chắc hẳn mọi người cũng nhận được thông báo từ trụ sở chính rồi.”

“Để công việc sắp tới thuận lợi, tôi sẽ nói chuyện với từng người một.”

Hai mắt Trì Tảo Tảo tối sầm.

“Lúc tới, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của mọi người, bây giờ tôi gọi tên ai thì người đó hãy vào văn phòng với tôi.” Tạ Cảnh Diệu nhìn về phía Trì Tảo Tảo, đọc tên: “Bộ phận thiết kế, Trì Tảo Tảo.”

Hai chân Trì Tảo Tảo mềm nhũn, nếu bên cạnh không có bàn thì chắc hôm nay cô đã sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

Tạ Cảnh Diệu đi tới trước bàn làm việc của cô, cầm bản thảo cô còn chưa vẽ xong lên, gõ ngón tay xuống mặt bàn.

Trì Tảo Tảo cay đắng nhìn vẻ mặt thông của các đồng nghiệp xung quanh, sau đó theo bước chân của Tạ Cảnh Diệu đi về phía văn phòng trong cùng. ong

Khoảnh khắc cửa văn phòng đóng lại, sau lưng Trì Tảo Tảo đã ướt đẫm, cho dù có điều hòa thì cô vẫn cảm thấy nóng gần chết.

Cả văn phòng đã được xử lý cách âm, một khi đóng cửa sẽ không thể nghe được âm thanh bên ngoài. Trì Tảo Tảo hoảng loạn, người dán chặt vào cửa không dám động đậy.

Nhìn Tạ Cảnh Diệu ngồi xuống bàn làm việc, Trì Tảo Tảo vẫn không dám cử động.

“Tôi không ăn em đâu, lại đây ngồi đi.” Tạ Cảnh Diệu chỉ vào cái ghế trước bàn làm việc, xem xét bản thảo trong tay, khẽ nhíu mày.

Trì Tảo Tảo chậm rãi cất bước, cuối cùng cũng kéo ghế ra ngồi trước mặt Tạ Cảnh Diệu trước khi anh xem xong bản thảo trong tay.

Đối mặt với cấp trên, trong lòng Trì Tảo Tảo vẫn hơi sợ hãi, cùng với quan hệ của họ, hiện tại Trì Tảo Tảo rất hối hận, hối hận hôm qua đã đồng ý với anh.

“Em nghĩ đối tượng khách hàng cho đồ chơi em thiết kế là gì?” Tạ Cảnh Diệu cầm bút lên, đánh dấu vài nét trên bức vẽ của cô, ngẩng đầu hỏi.

Trì Tảo Tảo chớp chớp mắt, ngây thơ đáp: “Chủ yếu là sinh viên ạ? Chiến dịch marketing lần này là dành cho sinh viên đại học.”

“Vậy thì em cảm thấy sinh viên có dám lấy đồ chơi này ra trước mặt phụ huynh không? Ngoài ra, sinh viên hiếm khi quan hệ t*nh d*c, đồ chơi mà em thiết kế là đồ chơi trong cơ thể. Em đã xem xét đến nhu cầu của sinh viên chưa?”

Các câu hỏi liên tục được đưa ra khiến Trì Tảo Tảo không biết trả lời thế nào cho phải. Quả thực, cô đã thiết kế đồ chơi trong cơ thể, nhưng cô cũng đã điều chỉnh và thay đổi thiết kế. Bộ phận vào trong cơ thể rất nhỏ, nó có thể lọt qua giữa màng trinh, nhưng cũng vì rất nhỏ nên trông nó thực sự là đồ chơi chứ không giống thứ gì khác.

Tạ Cảnh Diệu vẽ lại trên bản phác thảo của cô và thay đổi nó thành một bản khác dựa trên thiết kế cũ. Tính sáng tạo ban đầu được giữ lại, thêm vào đó là thiết kế giống như tai nghe. Đồng thời, hai ống nghe của tai nghe cũng có thể trở thành một cái máy rung nhỏ.

Trì Tảo Tảo bị anh hấp dẫn, đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêm túc làm việc của anh.

“Tôi đẹp thế này, tối nay tôi sẽ cho em ngắm đủ nhé?”
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 17



Trì Tảo Tảo dời mắt, không thể phủ nhận rằng Tạ Cảnh Diệu thực sự rất có tài. Về thiết kế, anh có rất nhiều ý tưởng và có thể xác định chính xác.

“Được rồi, cái này để ở đây, tôi sẽ yêu cầu họ hoàn thiện sản phẩm, em là người dùng thử.” Tạ Cảnh Diệu như đang nghĩ đến điều gì đó, nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn: “Cách đây hai ngày có một sản phẩm mới. Hôm nay tôi không đến công ty nên đã nhờ người gửi sản phẩm đó tới đây, em sẽ dùng thử và cung cấp cho tôi báo cáo trải nghiệm người dùng.”

Trì Tảo Tảo muốn đập đầu xuống mặt bàn.

“Vâng thưa Tạ tổng.” Song cô vẫn giữ nụ cười, gật đầu với Tạ Cảnh Diệu.

“Việc công xong rồi, thế còn việc tư thì sao?” Tạ Cảnh Diệu nhìn cô chằm chằm, không sốt ruột bắt cô trả lời mà bản thân lấy một tập tài liệu ra xử lý.

“Tạ tổng, chuyện này… Em cũng phải suy nghĩ nữa ạ…” Trì Tảo Tảo do dự, nhưng nội tâm đã sớm muốn vui vẻ với anh một hồi.

Tạ Cảnh Diệu nhướng mày, đôi mắt nheo lại đánh giá Trì Tảo Tảo: “Buổi tối cho tôi đáp án nhé. Nếu thực sự làm em do dự như vậy thì tôi cũng rất thất bại, phải không?”

Ngài thất bại ở đâu chứ! Trì Tảo Tảo rất muốn lao tới ngay lấp tức, chỉ cần nghe anh nói cũng đủ khiến cô ch** n**c, từng phút từng giây hòa hợp với anh. Tất cả những gì cô đang nghĩ là làm thế nào để bị người đàn ông này giữ dưới cơ thể và quất roi liên tục.

“Em đi làm trước đi, buổi tối chờ tôi?” Tạ Cảnh Diệu hơi nhướng mày: “À, tiện thể gọi Tống Nguyên vào.”

Trì Tảo Tảo như trút được gánh nặng, mở cửa đã nhìn thấy tất cả đồng nghiệp đứng ngoài cửa hóng tình hình bên trong.

“Mọi người…” Trì Tảo Tảo hoảng sợ, nhưng lại nhìn thoáng qua phía sau, anh không ngẩng đầu, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đóng cửa lại.

“Sếp bảo gì vậy? Chúng tôi ở bên ngoài nên không nghe thấy, cô mau nói đi.”

Mọi người đều thúc giục cô, Trì Tảo Tảo thở phào, may mà vừa rồi họ chưa nói gì nhiều. va

“Không có gì, chủ yếu là báo cáo công việc gần đây thôi. Mới rồi Tạ tổng cầm bản thảo thiết kế của tôi và trao đổi với tôi một số phương diện thiết kế, chỉ có vậy.”

Trì Tảo Tảo lại gọi Tống Nguyên vào, bản thân quay lại vị trí làm việc lại thoáng đứng ngồi không yên.

Các đồng nghiệp đều ngồi xổm ngoài cửa văn phòng, cô nhìn một lúc mới dám lấy bản hợp đồng kia ra.

May sao bản đồng hợp kia không khác văn kiện bình thường là bao, Trì Tảo Tảo cẩn thận lật xem, mỗi một tờ đều có thể làm cô suy nghĩ bậy bạ.

Thậm chí, ở trang cuối còn có một cái bảng xem như tự kiểm tra, tất cả các mục được liệt kê và cho điểm từ 0 đến 5, 0 là không thể chấp nhận và 5 có nghĩa là rất thích.

Nó được chia thành năm phần, từ kiểm soát tinh thần đến nô lệ chó và nô lệ mèo, rồi lại đến nô lệ t*nh d*c và nô lệ tra tấn, mỗi phần đều có mục riêng.

Trì Tảo Tảo điền phần mình không chấp nhận được là 0 trước, những mục còn lại đều đang do dự. Đối với những mục này, cô không phản cảm nhưng vì chưa từng thử nên không chắc bản thân có thể chấp nhận hay không, cô chấm từ 2 đến 4 điểm, những mục còn lại cô thích được viết 5.

Cho đến giờ tan tầm, Trì Tảo Tảo mới do dự lật tới trang cuối ký tên của mình.

Lúc này, trong văn phòng chỉ còn mình cô và căn phòng tận cùng bên trong kia vẫn sáng đèn.

Trì Tảo Tảo nhìn thấy đồng nghiệp ra về hết mới dám thu dọn đồ đạc, bấm chuông cửa văn phòng.

“Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng nói vững vàng.

Trì Tảo Tảo hít sâu một hơi, siết chặt bản hợp đồng trong tay, đẩy cửa văn phòng ra.

“Suy nghĩ kỹ rồi hả?” Tạ Cảnh Diệu thấy cô luôn nắm chặt bản hợp đồng, trong lòng đã đoán được phần nào.
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 18



“Em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ.” Trì Tảo Tảo đặt bản hợp đồng trong tay xuống mặt bàn, phát hiện Tạ Cảnh Diệu đang xem công việc tiếp nhận.

“Chờ tôi một lúc.” Tạ Cảnh Diệu chỉ vào sô pha bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi chốc lát rồi lại lập tức xử lý công việc trong tay.

Trì Tảo Tảo lên tiếng đáp, ngồi xuống bên cạnh. Ban đầu Trì Tảo Tảo còn thỉnh thoảng liếc nhìn Tạ Cảnh Diệu, lâu sau, cô lấy điện thoại ra chơi.

Mãi cho đến khi phần sô pha bên cạnh lún xuống, Trì Tảo Tảo mới ngẩng đầu ra khỏi điện thoại.

“Tôi đẹp hơn hay điện thoại đẹp hơn?” Tạ Cảnh Diệu nhướng mày, cầm lấy điện thoại của cô, bỏ vào trong túi mình: “Xem ra điện thoại vẫn đẹp hơn nhỉ.”

Trì Tảo Tảo không dám nhìn sang, chẳng rõ tại sao cô lại chợt sợ đối diện với Tạ Cảnh Diệu, trông giống như một đứa trẻ đang mắc lỗi vậy.

“Em muốn đến nhà tôi hay câu lạc bộ?” Tạ Cảnh Diệu dựa người vào sô pha, hai chân vắt chéo, thoải mái ngồi bên cạnh Trì Tảo Tảo.

Trì Tảo Tảo lại khép nép ngồi trong một góc.

“Đâu… Đâu cũng được ạ…” Thật ra cô muốn đến nhà anh, nhưng cô biết nếu anh đã đưa thêm sự lựa chọn thứ hai thì chứng tỏ không thích cô về nhà.

Trì Tảo Tảo thầm nhủ, đây chỉ là một trò chơi và họ chỉ đang giải quyết nhu cầu thôi, đừng nhập vai quá sâu.

Tạ Cảnh Diệu gật đầu, chủ động cầm cái túi cô đặt trên sô pha lên.

Trì Tảo Tảo theo sau.

Đường phố dần trở nên xa lạ, Trì Tảo Tảo nhìn quang cảnh phố không mấy quen thuộc, tay siết chặt lấy dây an toàn.

Cô tin tưởng Tạ Cảnh Diệu, song vẫn thoáng bất an. Cô biết đây không phải đường đến câu lạc bộ mà dần rời khỏi nội thành, xe cộ xung quanh ít đi.

Cho đến khi sầm uất trở lại, Trì Tảo Tảo nhìn anh lái xe vào khu biệt thự, tay cũng buông dây an toàn xuống.

“Sợ tôi bán em đi à?” Tạ Cảnh Diệu biết cô đang căng thẳng, mặc dù nét mặt cô tỏ ra không quan tâm nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ luôn cau mày.

“Không phải ạ…” Trì Tảo Tảo nhìn dây an toàn trước ngực bị mình siết đến nhăn nhúm, cắn môi cúi đầu.

Tạ Cảnh Diệu không nói thêm gì nữa, đỗ xe trong gara: “Đi thôi, chúng ta về đến nhà rồi.”

Trì Tảo Tảo gật đầu, nhắm mắt đuổi theo anh.

Cả căn nhà vắng lặng, bên trong trang trí rất đơn giản, ba màu đen trắng xám chiếm toàn bộ không gian.

Cô chưa kịp ngắm nghía xung quanh một vòng thì Tạ Cảnh Diệu đã lạnh giọng mở miệng: “Vào đến nhà phải c** q**n áo rồi quỳ ngay lập tức, ở đây, em không có bất cứ quyền lợi gì.”

Mặt đất được trải thảm mềm, Trì Tảo Tảo không dám lề mề, lập tức c** q**n áo quỳ trên mặt đất.

Tạ Cảnh Diệu lấy một cái vòng cổ từ trong tủ giày ra, đeo vào cổ cô.

Tuy rằng không có dây dắt, song Trì Tảo Tảo lại càng thấy thẹn, chủ động đi theo Tạ Cảnh Diệu bên người. Cô không hề bị ép buộc mà do chính cô đê tiện.

Tạ Cảnh Diệu hài lòng nhìn Trì Tảo Tảo đang đi theo đằng sau, bước tới phòng trên tầng hai.

Đây không phải phòng ngủ mà là một phòng trưng bày dụng cụ dạy dỗ.

Tạ Cảnh Diệu xoay người, chọn đồ chơi lát nữa sẽ dùng trong tủ. ia

Trì Tảo Tảo phát hiện ra ánh mắt anh luôn dừng ở hàng giữa, toàn bộ đồ chơi trên đó đều là sản phẩm công ty họ, hơn nữa đa số đều ra đời từ tay cô!

“Em tự chọn mấy cái mình thiết kế đi.” Tạ Cảnh Diệu nghiền ngẫm nhìn Trì Tảo Tảo.

Chọn mấy cái? Trì Tảo Tảo nhìn đồ chơi trên đó, trứng rung, d**ng v*t giả, chuỗi ngọc, bóng khóa miệng và còng tay.

Chẳng lẽ…

Trì Tảo Tảo nhìn về phía người đàn ông.

“Nếu em không chọn thì tôi sẽ tự quyết định.” Tạ Cảnh Diệu nhếch môi, ra lệnh: “Quỳ thẳng xuống.” Ngay khi cô quỳ xuống, một miếng đệm điện cực được gắn vào hai điểm trên ngực cô, tiếp theo là một quả bóng ở miệng và còng tay màu hồng cố định hai tay cô sau lưng.

Tạ Cảnh Diệu muốn cô ướt thêm nữa mới nhét đồ chơi vào. Anh cầm lấy một cái trứng rung, một cái d**ng v*t giả và chuỗi ngọc.

Dây thừng buộc vào vòng cổ, Tạ Cảnh Diệu kéo cô bò lên trước: “Đi tắm với tôi.”
 
Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú
Chương 19



Bị dây thừng kéo, Trì Tảo Tảo không thể không bò bằng đầu gối. Bám theo Tạ Cảnh Diệu, Trì Tảo Tảo có thể cảm nhận được bước chân anh chậm lại.

Phòng tắm ở ngay trong phòng dạy dỗ, bên trong ngoài bồn tắm và đồ dùng thiết yếu thì Trì Tảo Tảo còn trông thấy dụng cụ rửa ruột và dung dịch sát khuẩn cho đồ chơi.

“Mấy thứ này chưa từng được sử dụng.” Tạ Cảnh Diệu giải thích, thả toàn bộ đồ chơi trong tay vào bồn, đổ dung dịch sát khuẩn: “Em có thể tự làm quen một lát, nếu không quen thì bảo với tôi.”

Không thể không nói, Tạ Cảnh Diệu rất săn sóc.

Trong lúc Trì Tảo Tảo còn mải quan sát xung quanh, Tạ Cảnh Diệu đã rửa xong đồ chơi, sau lại lấy một bộ dụng cụ rửa ruột ra.

“Đây chắc hẳn không phải lần đầu tiên đúng không?” Tạ Cảnh Diệu nhìn Trì Tảo Tảo: “Tôi sẽ dùng nhiều nước.” Trì Tảo Tảo chưa kịp đáp lại, Tạ Cảnh Diệu đã tự lấy thêm nước.

Tạ Cảnh Diệu vỗ vào mông Trì Tảo Tảo ra hiệu cho cô nằm bò ra.

Trì Tảo Tảo vừa mới nằm bò ra, Tạ Cảnh Diệu đeo găng tay dùng một lần, bôi dầu bôi trơn lên đầu ngón tay, không hề thương tiếc tách khe mông ra rồi c*m v**. Du

“Shhh…” Trì Tảo Tảo không kịp phản ứng, người cong lên, hậu môn co rút, mông bị tét một cái.

“Bò ra!” Tạ Cảnh Diệu tiếp tục dùng đầu ngón tay thăm dò vào sâu bên trong.

Trì Tảo Tảo thả lỏng, cảm nhận được đầu ngón tay Tạ Cảnh Diệu đang bôi dầu bôi trơn vào v*ch th*t bên trong.

Không lâu sau, Tạ Cảnh Diệu rút ngón tay ra, đút một ống bơm vào hậu môn.

Cô chưa kịp phản ứng đã bị bơm hết cả túi nước ấm.

Nhiệt độ nước không chênh lệch nhiều so với hậu môn nên Trì Tảo Tảo không thấy khó chịu. Theo dòng nước bơm vào, bụng dưới của Trì Tảo Tảo bắt đầu phồng lên.

“Chủ nhân, nhiều quá…” Bụng dần dần có cảm giác căng đầy, Trì Tảo Tảo cố nhịn không để nước chảy ra ngoài, cầu xin Tạ Cảnh Diệu còn đang pha nước ở phía sau.

Tạ Cảnh Diệu ngẩng đầu, tay ấn xuống vùng bụng dưới của cô.

Trì Tảo Tảo thở hắt, xuýt chút nữa đã mềm người ngã ra mặt đất.

“Chịu đựng đi.” Tạ Cảnh Diệu lại bơm thêm một túi nước vào rồi rút ống ra.

Trì Tảo Tảo hét lên một tiếng, cơ vòng co lại ngăn chặn thứ sắp trào ra kia.

Tạ Cảnh Diệu cầm một cái nút hậu môn lên, bôi dầu rồi đẩy vào.

Nút hậu môn cũng không thể ngăn được nước đang cuồn cuộn trong ruột, Trì Tảo Tảo không dám thở dộc, chỉ đành bò im tại chỗ.

Bàn tay to của Tạ Cảnh Diệu lại duỗi ra đặt vào bụng dưới của cô, tà ác ấn xuống: “Nhịn đi, nếu để chảy ra tôi sẽ bơm vào gấp bội đấy.”

Trì Tảo Tảo hừ nhẹ, quỳ rạp trên mặt đất với tư thế không mấy thoải mái, chỉ chực chờ Tạ Cảnh Diệu ra lệnh.

Còn Tạ Cảnh Diệu cũng không vội đi tắm mà lật người cô ngồi xuống đất.

Anh đã tháo găng tay, trong tay cầm trứng rung, lại ấn nút khởi động trên điều khiển từ xa, hai miếng điện cực trước ngực bắt đầu hoạt động.

“A!” Dòng điện rất nhỏ chạy qua, cả người Trì Tảo Tảo đồ về phía trước, cô cảm nhận được có nước chạy ra khỏi hậu môn, song tất cả còn chưa kết thúc.

Tạ Cảnh Diệu đè trứng rung lên nh** h**, cho dù là mức động rung rất nhỏ, cô vẫn có thể nhận thấy k*ch th*ch không ngừng khuếch đại.

Cùng với việc giật điện thì trứng rung cũng không rung theo nhịp, mục đích của chúng chỉ có một, đó là khiến Trì Tảo Tảo tiết dịch.

“Chủ… Chủ nhân…” Trì Tảo Tảo xin tha: “Nô thật sự… Không chịu được nữa…”

Tạ Cảnh Diệu bỏ trứng rung ra, ôm cô đến bồn cầu. Trong nháy mắt rút nút hậu môn, cường độ dòng điện cũng tăng lên.

k*ch th*ch của dòng điện và dung dịch rửa ruột trào ra khiến cơ thể Trì Tảo Tảo run rẩy.

“A!” kh*** c*m nháy mắt bị phóng đại, lần đầu tiên cô bắn nước theo cách này.
 
Back
Top Bottom