Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 110: Chương 110



"Còn có chuyện của đám quý nhân trong thành, những người đó tự dưng không đâu lại tới nhà cũ ăn cơm, trong này có duyên cớ gì?" Lữ Tú Cúc nghĩ, những quý nhân đó ngày thường còn chẳng nhìn thấy mặt, nếu có thể tạo được quan hệ tốt, thì sau này sẽ rất có lợi cho con trai nàng.

Nàng có nghe nói, mấy lão gia cử nhân trong huyện đều đến đây, chỉ cần một người trong số bọn họ chịu chỉ điểm cho con trai nàng vài câu, với tài trí của Phúc Tông, thi tú tài không phải là dễ như trở bàn tay sao?

"Đại tẩu, ngươi cũng biết, từ trước đến giờ, lão nhị nhà chúng ta chẳng bao giờ dò hỏi mấy chuyện đó.

Mà, cha nương thương yêu nhất là lão tam, có chuyện gì tốt cũng sẽ không để nhị phòng bọn ta biết.

Nhưng, đại ca với đại tẩu thì khác, đại phòng các ngươi mới chân chính là người thừa kế, thì dù cho sau này cha nương do lão tam phụng dưỡng, cũng không đến mức, một tiếng cũng không thèm nói với các người chứ."

Vương Xuân Hoa vâng vâng dạ dạ, nhỏ giọng nói, trong lời nói mang theo ý tứ châm ngòi, ly gián.

"A, mới chỉ không gặp một thời gian, mà ngươi đã tinh ranh như thế." Vương Xuân Hoa cố ý châm ngòi, người thông minh như Lữ Tú Cúc liếc mắt đã nhận ra ngay.

Nhưng cho dù nàng biết Vương Xuân Hoa đang đổ thêm dầu vào lửa, nàng vẫn không thể không tức giận.

Đúng vậy, cho dù phân gia thì bọn họ vẫn là đại phòng, thực sự có chuyện làm ăn gì đó, cớ sao lại không nói với bọn họ một tiếng chứ.

"Được rồi, thu cái lòng dạ hẹp hòi của ngươi lại đi.

Ngươi cho rằng ai cũng kiến thức hạn hẹp như ngươi sao? Chỉ biết nhìn chằm chằm vào gia sản của cha nương! Ta nói cho ngươi biết, ta với đại ca ngươi quan tâm chuyện này, chẳng qua chỉ vì không muốn cha nương đã lớn tuổi mà còn bị lừa, hoặc là chọc giận quý nhân, làm ra chuyện không thể giải quyết được, mà rước lấy phiền toái thôi."

Lữ Tú Cúc hợp tình hợp lý giáo huấn Vương Xuân Hoa một lúc, nhìn bộ dạng uất ức của nàng ta, lập tức thoải mái hơn nhiều.

Quả nhiên, con người đều muốn so sánh thiệt hơn, mà Lữ Tú Cúc mọi thứ đều tốt hơn Vương Xuân Hoa.

"Thật là, tìm ngươi hỏi có chút chuyện mà cái gì cũng không biết, không hiểu lúc trước lão nhị giữ ngươi lại rốt cuộc vì cái gì nữa." Lữ Tú Cúc xem thường Vương Xuân Hoa một phen, uống cạn ly trà lạnh, sau đó xách hộp đồ ăn đi.

Chuyến đi này của nàng xem như vô dụng, vốn đang muốn hỏi thăm tin tức từ chỗ nhị phòng, kết quả lại gặp phải một đám ngu xuẩn, chẳng hỏi thăm được cái gì, còn không bằng trực tiếp đi về nhà cũ.

Lữ Tú Cúc đi rồi, Vương Xuân Hoa tức giận đem cái ly mà nàng vừa uống qua ném xuống đất, ôm ngực, kích động th* d*c.

Cả một đám đều coi thường nàng, Vương Xuân Hoa dữ tợn nhìn bóng dáng Lữ Tú Cúc rời đi, nắm tay siết chặt.

"Nương, vừa rồi con nghe thấy giọng của đại bá nương, có phải không?

Mai Nương hiện tại đã là một đại cô nương 12 tuổi, ở trong thôn, cũng đã đến tuổi bàn về hôn sự.

Đợi thêm vài năm nữa, 15 đến 16 tuổi là có thể xuất giá, nếu chậm trễ, những đối tượng tốt sẽ bị người ta cướp đi mất.

Vì Vương Xuân Hoa từng làm ra chuyện không đáng tin cậy, nên Thiện Tuấn Hải giao hết chuyện hôn sự của Mai Nương cho mẹ ruột xem xét.

Có lẽ cũng vì chuyện này, mà khoảng cách giữa Vương Xuân Hoa với con gái ngày càng xa, bình thường cũng không biểu hiện rõ, nhưng tình cảm cứ nhàn nhạt, nhìn sao cũng không giống hai mẹ con.

Ngược lại, sau khi phân gia, Lan Nương lại thân với người mẹ ruột này không ít, nhưng nàng vẫn chỉ nghe lời của đại tỷ Mai Nương như cũ.

Cũng không biết sau này, khi Mai Nương xuất giá, nàng sẽ thế nào.

“Ừ, đại bá nương ngươi vừa mới tới, lúc đi không cẩn thận làm bể cái ly nhà chúng ta.”

Sau khi Mai Nương bước ra, biểu tình trên mặt Vương Xuân Hoa đã khôi phục lại bộ dạng nhu nhược đáng thương, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất, đem chuyện đập vỡ ly trà quăng lên người Lữ Tú Cúc đã đi xa.

“Đại bá nương cũng thật không cẩn thận.”

Chuyện này Mai Nương cũng không nghi ngờ gì, dù sao trước khi phân gia, tính tình Lữ Tú Cúc vốn đã như vậy.

Bây giờ Mai Nương đã bắt đầu quản lý nhà cửa, có chút tiếc tiền cái ly vừa mới vỡ, thật muốn tính toán một phen với đại bá nương, nhưng lại không thích hợp cho lắm.

"Người đi quét sân đi, chỗ này để lát nữa con lấy chổi quét, đừng để tay bị thương." Nhìn mẹ ruột cụp mắt rũ rượi, Mai Nương cũng rũ mắt theo, hơi có chút khó chịu nói.

Dù gì vẫn là mẹ ruột, muốn nói không có chút tình cảm nào là nói dối, chỉ tiếc, Vương Xuân Hoa không nghe được sự quan tâm trong giọng nói của nàng, chỉ càng cảm thấy đứa con này kì cục, lại dám dùng loại ngữ khí ra lệnh này mà nói với trưởng bối như nàng.

Số nàng thật khổ, phu quân của nàng không chống lưng cho nàng, con gái nàng lại xem nhẹ mặt mũi của nàng.

Vương Xuân Hoa trong lòng thảm hại, quay cuồng với những cảm xúc, đi ra ngoài sân, buồn không lên tiếng.

“Cha, nương, hai người xem con mang thứ gì tốt đến này.”

Lữ Tú Cúc còn cách xa nhà cũ Thiện gia một đoạn, mà đã bắt đầu lớn tiếng ồn ào, sợ người khác không biết nàng đang đi báo hiếu trưởng bối.

"Cha, nương, các người có ở nhà không? Con đem bánh trung thu của Cửu Phương Trai tốt nhất huyện thành đến này.

Đây là ông chủ của Tuấn Sơn thưởng cho, chúng con còn chưa có ăn, mang hết cho mọi người này."

Lữ Tú Cúc vừa to tiếng vừa nhìn mấy người nhà xung quanh đang nhô đầu ra coi, trong lòng hài lòng, lúc này mới dừng tiếng thét, đi vào nhà.

“Được rồi, ban ngày ban mặt, kêu cái gì mà kêu?”

Tưởng bà tử thấy con dâu trưởng quay về, cũng chẳng cảm thấy sung sướng gì cho cam, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy đau đầu.

Có câu, không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo, Lữ Tú Cúc chính là như vậy, lần này nàng trở về, đảm bảo không chỉ đơn giản là tặng đồ thôi.

"Nương, cha có ở nhà không? Con mang đồ tới cho mọi người nè.

Ông chủ của Tuấn Sơn thưởng hai cái bánh, con đặc biệt để dành cho mọi người."

Lữ Tú Cúc mở tầng thứ nhất của hộp đồ ăn ra, bên trong có hai cái bánh trung thu vàng óng, là nhân ngũ vị, cũng phải 20 quan một cái.

“Chỉ có hai cái bánh mà tốn công ngươi phải đi một chuyến sao?”

Tưởng bà tử nhìn hộp đồ ăn vẫn còn tầng khác chưa mở, liền biết nàng nhất định cũng để lại vài thứ mang cho nhà mẹ đẻ.

Nhưng bà cũng không ngại những việc này, chỉ cần không giống nương tử của lão nhị, đem sạch đồ nhà mình chu cấp cho nhà mẹ đẻ là được.

Con dâu cũng có cha mẹ sinh thành và nuôi dưỡng, muốn hiếu thuận trưởng bối, bà không có lý do gì để phản đối.

"Nãi nãi, con với Thiết Hoa đã hẹn lát nữa sẽ cùng nhau lên núi." Phúc Bảo trong phòng mình đi ra, ôm Thịt Ba Chỉ nói với nãi nãi.

Dạo gần đây, nàng vẫn đang suy nghĩ làm sao để Nông Gia Lạc trong nhà ngày càng đặc sắc, nếu chỉ với ít đồ vật mới mẻ kia thì chắc chắn không đủ để giữ chân các quý nhân.

Rất nhanh, những động vật nhỏ thân thiết ở trên núi kia đã khiến nàng nảy ra ý tưởng khác, nhất là sau khi để ý thấy, những động vật đó hình như bị mình thu hút, Phúc Bảo quyết tâm phải thực hiện được ý tưởng này.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 111: Chương 111



Mấy ngày này, nàng thường xuyên lên núi chính là vì muốn thực hiện một kế hoạch.

“Cẩn thận một chút, nhớ chú ý an toàn.”

Tưởng bà tử không ngăn cản.

Bây giờ, trang trại dưới chân núi đã bắt đầu hoạt động, mỗi ngày ở đó đều có người lớn trông coi, chỗ bọn nhỏ chơi đùa là mảnh đất nhỏ ở chân núi, có vấn đề gì, chỉ cần kêu to một tiếng, người dưới chân núi sẽ nghe thấy.

“Đại bá nương.”

Phúc Bảo nhìn thấy đại bá nương đã lâu không gặp lại tự nhiên xuất hiện ở trong nhà, thân mật gọi một tiếng.

“Ừ!”

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Phúc Bảo, xương cốt Lữ Tú Cúc không nhịn được mà mềm nhũn.

"Phúc Bảo lên núi chơi, đừng để bị đói bụng nha.

Đại bá nương có mang một ít bánh trung thu đến, con cất vào túi, đến lúc đói bụng thì lấy ra ăn."

Lữ Tú Cúc vội vội vàng vàng mở tầng thứ hai của hộp đồ ăn, lấy ra chiếc bánh trung thu mà mình dự định đem về hiếu kính cha mẹ đẻ, đưa cho Phúc Bảo cất vào túi 2 cái, đến khi không nhét được nữa mới dừng tay.

Phúc Bảo đã quen với việc đại bá nương tốt với mình như vậy, ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó vội vàng mang Thịt Ba Chỉ ra ngoài.

“Ha hả, ngươi nói chỉ có hai cái bánh cho ta với cha ngươi đây á hả?”

Chỉ vào hai tầng thứ hai của hộp đồ ăn, lấy đi hai cái, còn dư năm cái, Tưởng bà tử lạnh lùng nói.

“Nương, người nghe con giải thích đã.”

Bị dội gáo nước lạnh vào đầu, Lữ Tú Cúc nhìn thấy sắc mặt cổ quái của mẹ chồng, lập tức thoát khỏi yêu pháp mê hoặc của tiểu yêu tinh Phúc Bảo.

"Nương, người xem con hồ đồ chưa này.

Kì thực, tầng dưới này mới là đồ con hiếu kính hai người, tầng trên này là con để dành cho cha mẹ con." Lữ Tú Cúc vốn thông minh, đối mặt với chuyện này cũng không hề luống cuống tay chân.

Nàng hiểu rõ tính cách của cha mẹ chồng, dù họ có đoán được nàng để dành đồ cho cha mẹ ruột, cũng sẽ không mở hộp đồ ra để kiểm tra bên trong, cho nên mới không sợ gì mà để đồ dành cho cha mẹ vào tầng bên dưới.

Nhưng nàng lại không nghĩ tới, đúng là mẹ chồng không đụng chạm gì cái hộp này, nhưng chính nàng lại không đánh mà khai, tự mở hộp đồ ăn ra.

Bây giờ nghĩ lại, trò tranh công lúc nãy của nàng chẳng khác gì diễn hề.

“Ngươi thôi đi.”

Tưởng bà tử cũng lười so đo với nàng, nhưng nghĩ tới bộ dáng diễn kịch lúc nãy của Lữ Tú Cúc, bà không nhịn được mà đ.â.m chọt.

"Nếu ngươi đã nói, đây là tấm lòng hiếu thảo của ngươi và Tuấn Sơn, thì bà lão ta đây đành phải mặt dày mà nhận lấy vậy." Vừa nói Tưởng bà tử vừa lấy ngăn đựng 5 chiếc bánh trung thu ra, chỉ để lại tầng trên cùng trơ trọi 2 cái bánh.

“Nương !”

Lữ Tú Cúc nhìn số bánh trung thu dự định đem đến nhà mẹ đẻ bị mẹ chồng lấy đi hết, trong lòng đau như cắt.

Lúc nãy, ai bảo tay nàng hư, tự mình để lộ tầng hai của hộp đồ ăn chứ.

Nhìn tầng trên chỉ còn hai cái bánh, nếu đem về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ mấy tẩu tử không dễ đối phó ở nhà mẹ đẻ lại có chuyện để nói.

Biết Lữ Tú Cúc khó xử, nhưng Tưởng bà tử không thèm để ý.

Nếu đối phương có thể lấy hai cái bánh đem về để thể hiện sự hào phóng của nàng ta, thì bây giờ cứ cầm hai cái bánh này đem về nhà mẹ đẻ, bị nói như thế nào cũng là do nàng xứng đáng phải nhận.

"Được rồi, hiếu thuận của các ngươi, ta đã nhận rồi.

Còn có chuyện gì không? Lát nữa, ta còn phải ra chỗ chuồng trại xem tình hình thế nào."

Dưới ánh mắt ai oán của con dâu trưởng, Tưởng bà tử đem mấy cái bánh trung thu đó cất vào trong ngăn tủ nhà bếp, đợi buổi tối, lúc cả nhà đầy đủ, sẽ chia ra ăn.

Bây giờ trong nhà có tiền, ăn một cái bánh cũng không cần giống như trước đây, khó lắm mới mua được mấy cái, còn phải cắt thành 4 đến 5 miếng, chia cho nhiều người ăn.

Với tài lực hiện tại trong nhà, đừng nói tới số bánh trung thu này, dù muốn ăn đến ngán, cũng chỉ đơn giản như một cái chớp mắt.

"Nương, lúc mới về tới đầu thôn, con nghe người trong thôn thì thầm to nhỏ, nói rằng có không ít vị quý nhân ghé thăm nhà chúng ta, có đúng như thế không ạ?" Dù sao bánh trung thu cũng không thể lấy lại được, Lữ Tú Cúc quyết định đóng nắp lại, mắt không thấy thì lòng cũng yên.

"Không sai.

Chính là do lần trước, Huyện thái gia đột nhiên muốn đến thôn chúng ta, xem thử thu hoạch ruộng đồng năm nay, mà nhà chúng ta lại nhiều chuồng trại như vậy, nên khiến Huyện thái gia chú ý, sau đó mới giữ hắn lại ăn bữa cơm.

Không ngờ, những quý nhân đó nghe phong thanh liền tới đây, ngăn không được mà cản cũng không xong.

Cũng may, những quý nhân đó đều là người ôn hòa, không khinh bỉ, chán ghét thức ăn ở thôn chúng ta, nếu không, ta cũng không biết phải làm thế nào mới tốt."

Tưởng bà tử nghe con dâu trưởng nói tới chuyện quý nhân, lập tức ngồi xuống ghế dài, vỗ đùi kể lại.

“Nương, những quý nhân đó tới nhà ăn cơm, chẳng lẽ lại không bày tỏ chút thành ý sao?”

Nghe được đề tài mình cảm thấy hứng thú, hai mắt Lữ Tú Cúc lập tức phát sáng, cũng không rảnh nghĩ tới bánh trung thu nữa, vội cười lấy lòng lão thái thái.

Nghĩ tới số tiền thưởng quý nhân cho nhiều như vậy, không biết có chia cho đại phòng bọn họ không.

Con trai của nàng sắp phải thi khoa cử, đến lúc đó, lên phủ châu phải tốn không ít bạc.

Mấy năm nay, đại phòng tích góp không ít, nhưng lúc trước phải đưa nhị phòng 20 lượng bạc, nên có tiêu hao một ít.

Mấy ngày nay, tiền nhập học, sách vở, giấy bút của Thiện Phúc Tông cũng do đại phòng tự mình chi ra, lại tiêu tốn mất một khoản.

Nhìn số tiền tích góp ngày càng giảm bớt, lòng Lữ Tú Cúc đau như cắt.

Phân gia, tuy rằng có thể hoàn toàn làm chủ gia đình của mình, nhưng đối với Lữ Tú Cúc mà nói, cuộc sống lại chẳng dễ chịu bằng lúc chưa phân gia.

Cũng không biết chuyện phân gia này, đối với nàng rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Chỉ là trong thâm tâm nàng nghĩ, chắc chắn hai lão nhân trong nhà vẫn nhớ Phúc Tông là cháu trai trưởng, hiện tại, lão tam vẫn để mẹ chồng quản lý mọi chuyện trong nhà, nếu lão thái thái có ý lén giấu đồ cho cháu trai Phúc Tông, thì cũng chỉ là việc đơn giản.

Lữ Tú Cúc nghĩ hay như thế, nhưng Tưởng bà tử một chút cũng không giống như nàng mong muốn.

“Thành ý? Quý nhân tới nhà của chúng ta, ngươi còn muốn quý nhân bày tỏ thành ý cái gì?”

Tưởng bà tử trợn mắt nhìn, phảng phất giống như Lữ Tú Cúc đã nói gì đó khiến trời giận đất oán.

Bởi vì uy nghiêm của bà ngày xưa, cộng với kỹ thuật diễn xuất xuất thần nhập hóa, Lữ Tú Cúc không hề hoài nghi bà nói dối để lừa gạt nàng.

Ngược lại, bởi vì biểu tình khiếp sợ của bà, khiến nàng sợ hãi, có tật giật mình, ôm ngực, không dám nói gì thêm.

Nhưng những lời này của bà cũng không phải chỉ nói phét, những quý nhân đó đều giàu sang, giả sử mà có ban thưởng thì cũng đến 7 đến 8 phần gánh nặng.

Trước khi tới Thiện gia ăn cơm, bọn họ đều đã hỏi thật kĩ, Huyện thái gia tới Thiện gia ăn cơm, chưa từng trực tiếp nói chuyện tiền bạc, mà chỉ mang những thứ mà tiểu cô nương thích, tặng cho cháu gái Thiện gia.

Bởi vậy, từ đó tới nay, cách thức của những người đến Thiện gia ăn cơm cũng không khác như thế lắm, cả đám đều lấy danh nghĩa là thích cháu gái Phúc Bảo, để tặng con bé quà gặp mặt.

Trong lòng người Thiện gia đều rõ ràng, những thứ kia không quá quý giá, phù hợp để làm lễ vật, cũng chính là tiền cho bữa cơm của bọn họ.

Ai bảo lúc đưa những thứ này, họ lại lấy Phúc Bảo làm ngụy trang, bây giờ Tưởng bà tử nói với Lữ Tú Cúc trong nhà không dùng chuyện này để kiếm cơm, sao có thể coi là bà nói dối chứ?
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 112: Chương 112



"Nhà lão đại, giờ ngươi cũng coi như là người quản lý đại phòng, trước khi nói điều gì thì phải suy nghĩ thật kĩ, đừng làm liên lụy Tuấn Sơn với Phúc Tông.

Ngươi phải nhớ kĩ, quý nhân không phải là người ngươi muốn là có thể tùy ý sắp xếp."

Tưởng bà tử cũng chỉ làm ra vẻ hù dọa con dâu trưởng, chứ thực tế, sau khi nghe con trai út phân tích, bà đã không còn sợ hãi khi những hương thân trong thành đến, dù sao bọn họ vẫn có Huyện lệnh chống lưng.

Nhưng Lữ Tú Cúc thì khác, người có tiền đồ nhất mà nàng từng gặp có lẽ chỉ có trưởng thôn và người cha tú tài của nàng.

Những người đến Thiện gia, trừ một ít quan bát phẩm, cửu phẩm, còn có cử nhân lão gia, tất cả những người còn lại Lữ Tú Cúc đều chưa từng gặp qua, đối với nàng mà nói, không thể đắc tội được.

Cho dù những người đó không có công danh chức tước gì, thì xét về vai vế cũng phải tầm cỡ như ông chủ của Thiện Tuấn Sơn, Lữ Tú Cúc làm gì có bản lĩnh đứng cùng chỗ với những người này.

Bây giờ lại còn bị lão thái thái lừa gạt, lập tức sợ tới mức không dám nói linh tinh bậy bạ, sợ sẽ làm liên lụy đến chuyện khoa cử của con trai.

Nhưng những quý nhân đó cũng không phải là quá keo kiệt đi!

Lữ Tú Cúc có chút thất vọng, trong lòng khinh bỉ mấy quý nhân đến nhà để ăn chùa.

"Bây giờ có nói với ngươi những chuyện này cũng vô dụng, dù sao cũng đã phân gia rồi.

Cũng may, bây giờ ông chủ Nghiêm tin tưởng giao cho ta, cha ngươi và nhà lão tam giúp hắn quản lý chuồng trại gia súc, cho nên trong nhà, thịt thà gà vịt, đồ ăn cũng không thiếu.

Quý nhân đến đây, không chừng còn có thể giúp đỡ chúng ta bán được đám gia súc, gia cầm đó."

Tâm trạng Tưởng bà tử có chút tốt lên, nhìn Lữ Tú Cúc như cái bánh bao chiều, bĩu môi, khó lòng mới nói được một câu tốt: “Chút nữa về thì đem theo rổ trứng gà, bồi bổ cho Phúc Tông.”

Bà hiểu rõ con người Lữ Tú Cúc, nếu nói nàng là người có tâm địa độc ác thì cũng không phải, cùng lắm chỉ là ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho gia đình nhỏ của mình thôi.

Chỉ cần thỉnh thoảng đem chút lợi ích nhỏ cho nàng là có thể khiến nàng yên lặng, lão thái thái cũng không tiếc chút ít này.

Vả lại, cho dù Lữ Tú Cúc có lòng tham, thì cũng là tham cho con trai trưởng với cháu trai trưởng của bà, so với Vương Xuân Hoa thì tốt hơn nhiều, chiếm tiện nghi cũng không biết là để đạt lợi cho ai.

Chiêu vừa đánh vừa xoa này thật sự là phương pháp hiệu quả.

Lữ Tú Cúc còn tưởng rằng hôm nay chẳng lấy được cái gì, bây giờ nghe mẹ chồng cho một rổ trứng gà, trong lòng liền vui lên vài phần.

"Cũng không có nhiều.

Dù sao đây cũng là chuồng trại của ông chủ Nghiêm, ta tùy ý lấy mấy quả trứng gà, người ta chưa chắc đã để ý, nhưng nếu lấy nhiều quá, chỉ sợ chuyện làm ăn lúc này bị người ta chuyển cho người khác."

Đây là Tưởng bà tử muốn cảnh tỉnh con dâu mình, sợ là với tính tình so đo của nàng, lại cho là bà cho ít trứng gà quá.

“Đó là chuyện đương nhiên, nương, người yên tâm, cái miệng này của con, dính còn chặt hơn cả hồ dán.”

Lữ Tú Cúc vô cùng vui mừng, thấy mẹ chồng xách một giỏ đầy trứng gà tới, hai mắt liền mở to.

Giỏ này cũng phải đến 50 tới 60 trứng.

Hiện tại, giá thị trường là 2 quan 1 quả, tính ra, số trứng này cũng phải hơn 100 quan.

Bù cho số bánh trung thu tổn thất lúc nãy, xem ra cũng không quá thiệt thòi.

Lữ Tú Cúc nghĩ kĩ rồi, lát nữa nàng đưa cho nhà mẹ đẻ 2 cái bánh, lại thêm 10 quả trứng gà, làm gì có đứa con gái nào đã gả ra ngoài mà còn rộng rãi như nàng cơ chứ.

Mẹ nàng thương nàng, nên nàng có thể dùng những thứ nhỏ nhặt này, dụ dỗ để lấy được càng nhiều thứ tốt hơn, tất cả những thứ này đều là vì gia đình nhỏ của bọn họ.

Nguyên một buổi chiều, Vương Xuân Hoa đều ở nhà chờ tin tức, chờ đại tẩu với tính tình ngang ngược của nàng gây loạn một trận.

Nhưng mà đợi hết cả buổi chiều, kết quả lại chỉ nghe nói đại tẩu vui vẻ cầm một cái giỏ tre đựng đồ đi.

Vương Xuân Hoa tức đến mức, thiếu chút nữa tiếp tục đập bể một cái ly khác trên bàn.

Cha mẹ rõ ràng là đang trợ cấp cho nhà đại ca, xét cho cùng, nhị phòng của bọn họ thật sự quá tội nghiệp, không ai thương yêu.

Coi nhẹ việc lúc phân gia nhà mình cũng được chia gà vịt, thực tế không lo chuyện không có trứng để ăn, Vương Xuân Hoa lần nữa tự dồn mình vào bước đường cùng.

Nàng đã khiến cho phu quân và con gái không gần gũi.

Đứa con trai duy nhất gần gũi với nàng thì nàng lại để nó lên trấn trên đi học, bây giờ mà nàng khó chịu thì ai sẽ đau lòng cho nàng đây.

Tránh phải né trái cũng không thể thoát, tự làm tự chịu thôi.

“Phúc Bảo, hôm nay ngươi thương lượng với Thịt Ba Chỉ, để những huynh đệ của nó mang quả rừng đến cho chúng ta có được không?”

Mấy đứa nhỏ trong thôn phát hiện được một hiện tượng kì quái, đó chính là mỗi lần cùng Phúc Bảo lên núi, đám sóc sẽ cho bọn họ chút ít đồ ăn, điều này được đám nhỏ quy kết là do Thịt Ba Chỉ đang được Phúc Bảo nuôi dưỡng, chứ không có liên tưởng việc này liên quan đến nàng.

Sau vài lần vào núi, đám sóc dưới chân núi ngày càng thân thiết với bọn họ, tuy rằng chưa thể tùy ý sờ nắn, nhưng ít ra cũng sẽ ở bên cạnh họ ăn trái cây, không tới mức họ tới gần thì đám sóc đó sẽ bỏ chạy, thỉnh thoảng còn cho bọn họ một ít quả tùng, một ít trái cây.

Điều này làm cho mấy đứa nhỏ ham chơi lại háu ăn kích động không thôi.

Không thấy mấy tiểu thiếu gia trong kinh thành nhìn đám sóc của bọn họ với ánh mắt thèm thuồng sao? Chẳng qua mấy con sóc đó không muốn theo bọn họ về nhà, chứ bọn họ cũng muốn được như Phúc Bảo, nuôi một con trong nhà.

Lúc nhàm chán có thể bày trò đáng yêu, cũng không cần tốn lương thực nuôi dưỡng, lúc thèm ăn có thể gọi bằng hữu đưa quả rừng đến, sóc con tốt như thế, không nuôi được một con, đúng là đáng tiếc.

"Chờ một chút, hôm nay chúng ta vào núi cũng đã lâu, sao lại không gặp được con sóc nào thế?" Ngưu Thiết Trụ hơi lớn hơn so với đám trẻ, đã nhận thấy sự khác biệt của hôm nay với mọi ngày.

Trước đây, chỉ cần bọn họ vừa tới chân núi, đám sóc này liền chạy ra, vui mừng như ăn tết.

Nhưng hôm nay trong rừng lại quá yên tĩnh, không lẽ mấy con sóc đó đã vào sâu trong rừng để kiếm trái cây?

“Chi chi !”

Không biết vì cái gì, vốn dĩ Thịt Ba Chỉ đang yên tĩnh bám trên lưng Phúc Bảo, đột nhiên giấu kĩ những quả thông nãy giờ đang cầm vào trong má, cảnh giác nhìn về phía xa.

“Chi chi !”

“Xôn xao ! xôn xao ! xôn xao !”

“Chi chi chi !”

Sau khi an tĩnh, rừng cây đột nhiên xao động, bọn nhỏ sung sướng mà nhìn về nơi xa, tưởng bầy sóc đã trở lại.

Nhưng ai ngờ, một lát sau, xuất hiện trước mặt bọn họ không phải là đám sóc, mà là bầy khỉ đã rất lâu rồi bọn không nhìn thấy.

Chẳng phải lãnh địa của đám khỉ là ở chỗ khác sao, vì sao hôm nay chúng lại chạy tới địa bàn của đám sóc thế này? Phải biết rằng, đám khỉ này còn khó đối phó hơn lũ sóc nhiều, một đám xấu xa, bị chúng nó để ý thì đúng là phiền toái.

Phản ứng đầu tiên của Ngưu Thiết Trụ chính là muốn dắt theo các đệ đệ, muội muội chạy đi, nếu không, chọc phải đám khỉ này mà xảy ra chuyện gì, hắn là người lớn nhất trong đám nhỏ, sẽ phải chịu trách nhiệm trước mặt của người lớn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 113: Chương 113



“Chi chi !”

Một con khỉ to lớn, có vẻ là khỉ đầu đàn, kéo một nhánh cây, linh hoạt nhảy tới trước đám hài tử, sau đó ôm Phúc Bảo, trong các tiếng kinh hô của những đứa trẻ khác, trực tiếp nhảy lên cây đại thụ cao nhất.

Cái m.ô.n.g đỏ thẫm đặt trên cành cây, cái đuôi thích chí đưa qua đưa lại.

Đứa nhỏ này thật là đáng yêu, nó muốn giúp nàng bắt rận.

Hôm nay Phúc Bảo b.í.m tóc chắc chắn, cứ thế mà bị hầu vương tháo ra.

“Phúc Bảo!”

Thấy một con khỉ đột nhiên nhảy ra ôm Phúc Bảo cướp đi, đám hài tử lập tức luống cuống, quên cả sợ hãi.

Cả đám chạy lên, muốn cướp người trở về.

Nhưng mà con khỉ đang ở trên cây, trong đám trẻ lại chỉ có vài đứa biết trèo cây, còn lại, đa số chỉ biết đứng ở dưới nhìn bầy khỉ mà lo lắng.

“Chi chi chi !”

Hình như bầy khỉ trên cây cảm thấy dáng vẻ khẩn trương của đám thú không lông bên dưới rất thú vị, nên chúng ở trên cây, xoa đầu gãi tai, miệng cười không khép được, lộ vẻ ngang tàng, bướng bỉnh.

Còn có một số con khỉ nhỏ, cảm thấy đám thú dưới tán cây có chút giống mình, nhưng lại chẳng xinh đẹp như chúng nó, liền dùng những đồ vật trong tay ném vào người lũ trẻ.

Cũng may đó chỉ là những hạt nhỏ hoặc vỏ trái cây linh ta linh tinh, có ném trúng người cũng không thấy đau.

“Chi chi chi !”

Đại hầu vương khó khăn ôm lấy cô bé loài người, vung cánh tay dài của mình, di chuyển sâu vào bên trong núi.

Mấy con khỉ nhỏ đang chơi đùa cùng bọn nhỏ, thấy vậy, lập tức đuổi theo hầu vương.

“Thôi rồi, mau chạy nhanh xuống núi gọi người lớn đi.”

Ngưu Thiết Trụ giậm chân, cắm đầu cắm cổ chạy xuống chân núi.

Mấy con khỉ kia đều không biết cách khống chế sức lực, đừng nói tới chuyện có thể cứu Phúc Bảo trở về hay không, chỉ cần bị những con khỉ đó cào phải một đường bên ngoài da, thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của Phúc Bảo sau này, có thể sẽ hủy hoại cả cuộc đời nàng.

Ngày thường, lũ trẻ thường trêu chọc lẫn nhau, nhưng thật sự không hề có ý xấu, hơn nữa, Phúc Bảo lại là tiểu cô nương khiến người khác yêu thích, bọn trẻ có đứa nào thấy nàng mà không đỏ mặt chứ? Bây giờ, cả đám nhỏ ngồi rì rầm, tự trách mình vì sao lại thèm ăn, bắt Phúc Bảo đem Thịt Ba Chỉ lên núi chứ, nếu không thì đã không có chuyện này xảy ra.

“Mấy đứa nói cái gì? Phúc Bảo bị lũ khỉ trên núi bắt đi rồi!”

Thiện Tuấn Hải và Tô Tương đều ở chỗ chuồng trại dưới chân núi, nghe lời nói của mấy đứa nhỏ, trong lúc nhất thời Tô Tương không chịu được, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Lên núi, mau lên núi tìm, nhanh đi tìm đi.”

Chân nàng mềm nhũn nhưng vẫn gắng gượng muốn đứng lên, nhìn về phía núi, nói muốn đi lên đó.

Đó là đứa bé mà nàng 9 tháng mang nặng đẻ đau, vừa là con gái vừa là tri kỉ của nàng.

Chỉ cần con bé không xảy ra chuyện gì, nàng có thể đánh đổi bằng cả sinh mệnh của mình.

“Nhờ mọi người giúp sức cho, nếu có thể cứu Phúc Bảo nhà ta trở về, Thiện Tuấn Hải ta nhất định sẽ hậu tạ.”

Làm sao Thiện Tuấn Hải có thể không lo lắng chứ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là nam nhân, trước tiên, cần phải giữ được bình tĩnh.

Hắn hiểu rằng, bây giờ chỉ có cách huy động người trong thôn lên núi, mới có khả năng tìm được con gái trở về.

Dù sao núi cũng lớn như vậy, không ai có thể biết bầy khỉ đã chạy đi đâu, chỉ có cách tập hợp thật nhiều người, chia nhau ra đi tìm kiếm, mới có hy vọng tìm được con gái.

"Đệ muội, ngươi chạy nhanh về thôn thông báo với mọi người đi, tốt nhất là tìm trưởng thôn thông báo.

Những người còn lại theo ta lên núi.

Dù gì ta cũng có nghề thợ săn gia truyền, có lẽ sẽ tìm được tung tích của bầy khỉ."

Hôm nay, Nghiêm Khôn cũng ở chỗ chuồng trại để xem xét tình hình của trang trại.

Hắn vừa nói xong, Tô Tương giống như c.h.ế.t đuối vớ được cọc.

"Nghiêm đại ca, cảm ơn ngươi.

Nếu có thể cứu được Phúc Bảo, ta sẽ để nàng nhận ngươi làm cha nuôi."

Ở nông thôn, kết nghĩa không phải là một chuyện có thể tùy tiện làm bừa.

Một khi đã kết bái, mối quan hệ cũng trở nên chẳng khác gì ruột thịt, người tiểu bối phải làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng, đến ngày lễ tết, không thể thiếu chuyện tới lui thăm hỏi.

Nghiêm Khôn chỉ có một đứa con trai là Nghiêm Sơn Sinh, nên trong thời đại "nhi nữ song toàn" - phải có con trai lẫn con gái mới được cho là hòa hợp, một vài người mê tín trong thôn cho rằng, đây không phải là biểu hiện của có phúc khí.

Nếu Phúc Bảo nhận hắn làm cha nuôi, đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thêm một đứa con gái, có thể nói, hắn chính là chiếm được lợi lớn.

“Bây giờ Phúc Bảo mới là quan trọng nhất, đệ muội, ngươi yên tâm đi.”

Nghiêm Khôn bảo Thiện Tuấn Hải và những người trong thôn cầm theo những vũ khí tốt, cho dù là cuốc hay lưỡi hái đều được.

Sau đó, mang theo một đám người, vội vã lên núi.

Còn mấy đứa nhỏ vừa chạy về báo tin, người lớn cũng không để chúng đi theo, mà để bọn trẻ đi cùng Tô Tương, chạy thật nhanh về thôn, báo cho mọi người biết.

Chuyện này xảy ra, người trong thôn đều đồng lòng, nhất là đứa nhỏ bị lũ khỉ bắt đi lại là người trong thôn.

Đứa bé nào không phải là bảo bối tâm can của cả nhà chứ? Vì thế, vừa nghe được tin tức, không nói hai lời, những thanh niên trai tráng trong thôn cùng một số phụ nhân thân mình đẫy đà, sức lực lớn đều chạy lên núi.

“Nương, Phúc Bảo sẽ không sao đâu.”

Lữ Tú Cúc còn chưa kịp đi, đã nghe tin tiểu yêu tinh tam phòng bị bắt đi.

Mặc dù tiểu yêu tinh này khiến nàng chịu tổn thất không nhỏ, nhưng khi nghe tin con bé xảy ra chuyện, Lữ Tú Cúc lại vô cùng đau lòng.

Một người yêu mạng như nàng, cũng theo những phụ nhân trong thôn lên núi đi tìm.

Đây là chuyện mà trước giờ không ai có thể nghĩ tới.

Tưởng bà tử tuy đã lớn tuổi, nhưng Phúc Bảo là bảo bối tâm can của bà, lúc này, làm sao có thể ngồi yên ở nhà chứ? Nên cho dù mọi người khuyên bảo thế nào, bà vẫn nhất quyết cùng với hai con dâu đi lên núi.

“Cục cưng của ta đại phú đại quý, nhất định sẽ không xảy ra việc gì.”

Trong lòng Tưởng bà tử hiểu rõ, những con khỉ đó chẳng qua là thấy cháu gái bà đáng yêu, cho nên mới bắt lấy người chạy đi.

Nhưng dù sao, đám khỉ đó cũng không phải con người, làm sao có thể chăm sóc tốt cho cục cưng của bà được chứ.

Trong núi gió lớn, lại có nhiều mãnh thú trùng độc như thế, dường như Tưởng bà tử thấy được bộ dạng đáng thương của tiểu tâm can nhà mình.

Cho nên nói, khiến cho đám động vật yêu thích cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Trước thì sóc ném người, giờ thì khỉ bắt người, Tưởng bà tử không biết, nếu sau này sư tử, hùm beo tới thì con bé có khả năng chịu được hay không.

Bên này, dưới chân núi, người trong thôn chia thành từng nhóm đi vào núi.

Bên kia, Phúc Bảo lơ mơ bị hầu vương ôm chạy.

“Chi chi chi !”

Nơi ở của đám khỉ là một lùm cây um tùm xanh mát, nơi này hẳn là ở sâu trong núi.

Bởi vì hầu vương ôm nàng chặt cứng, nên Phúc Bảo không nhìn rõ được đường vào núi, chỉ biết nàng đã được ôm xuyên qua hai đám rừng cây rậm rạp.

Nghĩ tới vị trí ẩn nấp này, chỉ sợ là ngay cả những thợ săn lão luyện cũng chưa chắc sẽ phát hiện ra.

Bây giờ đang là thời điểm giao giữa mùa hạ với mùa thu, nên có rất nhiều trái cây chín.

Bầy khỉ rất biết cách chọn chỗ để ở, Phúc Bảo nhìn thấy bốn phía xung quanh đều là đủ loại trái cây màu sắc rực rỡ, xém nữa là hoa mắt.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 114: Chương 114



Ở thời cổ đại, trái cây là sản vật vô cùng quý hiếm.

Bởi vì sản xuất lạc hậu, đồng ruộng đều dùng để trồng cây nông nghiệp làm no bụng, rất ít người dùng đồng ruộng để trồng trái cây, cho nên giá cả trái cây ở thời cổ đại đặc biệt cao.

Cũng nhờ thôn Bình Liễu dựa vào núi Đại Sơn, nên mấy đứa nhỏ trong thôn vẫn có chút may mắn, còn có thể ăn một số ít quả dại cho đỡ thèm.

Nhưng trừ núi rừng ra, từ khi sinh ra đến giờ, Phúc Bảo chưa từng thấy người khai khẩn đất đai để trồng cây ăn quả.

“Chi chi!”

Tới địa bàn của chính mình, cuối cùng hầu vương đã có thể an tâm, tiếp đãi tiểu bảo bối mà mình vừa mới tìm được.

Tuy nàng không có lông tóc đen vàng xinh đẹp, không có cái đuôi thật dài, không có m.ô.n.g hồng xinh đẹp, nhưng ai bảo nàng lại đáng yêu như thế, hầu vương cảm thấy, nó có thể chấp nhận được hết những khuyết điểm của bé con.

“Chi chi chi!”

Không chỉ có hầu vương thích Phúc Bảo, mấy con khỉ khác đối với kẻ ngoại lai như Phúc Bảo cũng yêu thích không thôi.

Nhất là mấy con khỉ nhỏ, nếu không phải bị mẹ chúng giẫm lên đuôi, thì chỉ sợ cả đám đã nhảy lên người Phúc Bảo.

Trước kia, khi được bầy sóc yêu thích, trong lòng Phúc Bảo không hề có cảm giác sợ hãi, dù sao thì kích thước của bọn sóc cũng không lớn.

Nhưng đám khỉ thì không giống thế, con khỉ con nhìn qua thì có nét đáng yêu, nhưng bộ dạng của mấy con khỉ lớn so với nàng đều là lớn hơn, cơ bắp lại cực kì rắn chắc.

Đặc biệt là hầu vương đang ôm nàng, chính là con khỉ có hình thể lớn nhất, dù cho bộ mặt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng nhìn qua cũng có chút dọa người.

“Xì !”

Hầu vương thật sự ngang ngược, bởi vì nó có địa vị chí cao vô thượng trong bầy khỉ.

Lúc này, nhìn đám khỉ con mơ ước bảo bối của nó, điều này đã chọc giận hầu vương.

Nó nhe răng, khiến mấy con khỉ nhỏ đang vây quanh Phúc Bảo phải bỏ chạy.

“Chi chi !”

Thấy đám khỉ con nghe lời, hầu vương liền khôi phục lại bộ dáng ôn hòa.

Nó ngồi trên ghế cỏ mềm mại, hai chân giữ chặt Phúc Bảo trong ngực, tay rảnh rỗi, có thể bắt rận giúp bé con trong lòng.

Chỉ tiếc, bé con này có ít lông tóc quá, không có nhiều chỗ để nó bắt rận.

“Hầu vương, ngươi đưa ta về nhà có được không? Cha mẹ ta sẽ lo lắng cho ta lắm.”

Thấy bầy khỉ không uy h.i.ế.p mình, Phúc Bảo hơi to gan.

Nàng biết đám khỉ không hiểu được những lời nàng nói, nhưng nàng vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình, làm một số động tác để đám khỉ dễ lý giải.

Chỉ là, không biết bọn chúng có thật sự hiểu ý tứ của nàng là gì hay không.

Lúc nãy nàng bị khỉ bắt đi, đám bạn đi cùng đều nhìn thấy, chỉ sợ là bây giờ mọi người trong nhà đều đã biết, sẽ nôn nóng lên núi tìm nàng.

Phúc Bảo là đang cầu xin hầu vương, nhưng trong mắt hầu vương, tiểu bảo bối mình vừa cướp được đang quơ chân múa tay muốn bọn nó khiêu vũ.

Nó vui vẻ ngẩng mặt, gào lên 1 tiếng.

Phúc Bảo chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám khỉ vốn dĩ đang yên tĩnh, bắt rận, ăn trái cây, sau khi nghe tiếng gào của hầu vương, tất cả liền hào hứng vặn eo lắc hông, bắt đầu múa may quay cuồng.

“Chi chi !”

Hầu vương muốn cho cô bé đáng yêu biết, đám khỉ tụi nó cũng biết khiêu vũ, không những thế, còn nhảy rất tốt nữa.

Lúc này Phúc Bảo thực sự khóc không ra nước mắt.

Mấy năm nay được người nhà chiều hư, không nhịn được mà khóc rống lên.

“Chi chi chi !”

Hầu vương nóng nảy, vò đầu bứt tai, dỗ không được bảo bối trong lồng ngực, chỉ có thể gào rít với đám khỉ kia.

Nhất định là chúng nó nhảy quá xấu, khiến bảo bối của nó phải khóc.

“Chi chi chi !”

Hầu vương không biết biểu đạt ý của mình như thế nào, liền ôm Phúc Bảo nhảy lên một cây đại thụ.

Nó quyết định, mang bé con bảo bối đi nhìn những bảo bối khác của nó.

“Chi chi !”

Hầu vương ôm Phúc Bảo trèo lên một cây cổ thụ đường kính hơn 1 mét rưỡi, ước chừng phải 2 đến 3 người lớn mới ôm hết được.

Từ ngoài nhìn vào, cái cây này um tùm xanh tốt, không khác biệt gì so với những cây khác trong rừng.

Nhưng không phải tự nhiên mà hầu vương lại mang nàng đến cái cây này, điều này nghĩa là gì, chính là cái cây này có gì đó khác biệt so với những cây cổ thụ khác, chỉ tiếc là dù cho Phúc Bảo vắt hết óc để nghĩ cũng không thể phát hiện ra.

Nhưng cũng nhờ đoạn nhạc đệm này, nàng tạm thời không cảm thấy khổ sở thương tâm nữa, mà chỉ nhìn hầu vương, thắc mắc rốt cuộc vì sao đối phương lại mang nàng đến cái cây này.

“Chi chi chi chi !”

Nhìn tiểu bảo bối đã không còn khổ sở nữa, trên mặt hầu vương có vài phần đắc ý, ra lệnh cho đám khỉ ngu ngốc kia ngừng nhảy, đem bảo bối của mình lấy ra cho tiểu bảo bối xem.

Theo động tác của đám khỉ, Phúc Bảo mới phát hiện, cây cổ thụ này khác biệt với những cây cổ thụ khác ở chỗ, bên trong nó bị đục rỗng.

Phía dưới sự che chắn của lùm lá cây, là một cái hốc cây rất sâu, khi vạch đám lá ra, trong không khí tỏa ra một mùi hương thơm của hoa quả kết hợp với mùi rượu thơm nồng.

Lập tức, Phúc Bảo liền liên tưởng đến một thứ rượu ngon trong truyền thuyết là hầu nhi tửu.

Theo truyền thuyết, hầu nhi tửu là do khỉ thu thập trăm loại trái cây trong núi, đặt trong hốc cây của mình để tạo thành.

Bởi vì quá trình ủ rượu như thế có độ khó cao, khả năng thành công rất thấp, nên loại rượu này rất quý giá, ngàn vàng cũng không thể đổi.

Đầu tiên, muốn tạo ra hầu nhi tửu phải đảm bảo trái cây được cất giữ trong hốc cây rỗng qua khỏi mùa đông mà không bị hư, bởi vì muốn trái cây lên men tự nhiên, cây rỗng bắt buộc phải kín gió.

Tiếp theo, đám khỉ cũng không có ý thức về việc chủ động ủ rượu, bình thường, hầu nhi tửu hình thành là do đám khỉ quên mất nơi cất giữ trái cây của mình, mà những trái cây đó lại bị đè nát, một ít vi khuẩn bám trên mặt vỏ sẽ tạo thành men rượu, phải đồng thời đạt được cả hai điều kiện này, thiếu một thứ cũng không được.

Là một kẻ sành ăn, ở thời hiện đại, một người chỉ cần tiêu một chút tiền là cũng thấy đau lòng như Phúc Bảo, đã bỏ tiền ra mua một bầu hầu nhi tửu được đánh giá cao trên mạng.

Nhưng chẳng qua chỉ là do người hiện đại bắt chước cách thức của khỉ mà sản xuất, thật sự không bằng một góc những gì hầu nhi tửu được miêu tả trong sách vở, khiến cho Phúc Bảo có chút thất vọng đối với hầu nhi tửu.

Nhưng lúc này thì khác, chỉ mới ngửi thấy mùi rượu lan tỏa và nhìn thấy rượu trái cây xanh thẫm bên trong hốc cây thôi, người ta đã có thể cảm nhận được, đây quả là loại rượu bất phàm.

Phúc Bảo cảm thấy, bây giờ mình có thể hiểu rõ vì sao người xưa có thể cố chấp theo đuổi hầu nhi tửu như vậy, cũng hiểu được vì sao ngàn vàng cũng không thể đổi được nó.

“Chi chi chi!”

Ngửi được mùi hương này, không chỉ Phúc Bảo thèm thuồng, mấy con khỉ xung quanh cũng bắt đầu kích động đến mức vò tai bứt tóc.

Một con khỉ con thoát khỏi sự khống chế của mẹ mình, trèo lên hốc cây cổ thụ, trong tay còn cầm một cái chén rượu mẻ không biết lấy từ đâu ra, thử thăm dò, muốn múc một miếng rượu từ trong hốc cây ra uống.

“Xì !”

Hầu vương rống với con khỉ không nghe lời một tiếng, sau đó đưa móng vuốt tát nó một cái bay xuống đất.

Khỉ mẹ vội chạy đến, ôm lấy khỉ con ngốc bị đập ngã, xoa đầu nó, chạy đến chỗ bầy khỉ đang đứng bên ngoài, sợ hãi nhìn hầu vương.

Mấy con khỉ khác thấy vậy cũng không có bất cứ ý kiến gì.

Bởi vậy, có thể thấy trong bầy, hầu vương có quyền lực tuyệt đối.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 115: Chương 115



“Chi chi!”

Sau khi giáo huấn con khỉ con không biết điều, bản thân hầu vương không biết lấy ở đâu ra một cái chén rượu nhỏ, trên cái chén còn có một vết nứt rất to, nếu không cẩn thận, chạm vào rất dễ bị đứt tay.

Có lẽ cái bát rượu này bị người dân vùng lân cận vứt bỏ, rồi bị bọn khỉ nhặt về dùng.

“Chi chi!”

Hầu vương múc một chén rượu từ hốc cây, sau đó nhe răng với Phúc Bảo.

Chẳng qua, bộ dạng nhe răng lúc này không ngang ngược, hung bạo như lúc hù dọa khỉ con khi nãy, ngược lại, giống như là bắt chước con người thể hiện sự lấy lòng.

“Cho ta uống hở?”

Phúc Bảo đã sớm bị mùi hương làm cho thèm ch** n**c miếng.

Bây giờ, thấy hầu vương đưa hầu nhi tửu đến trước mặt mình, tuy cảm thấy mình chưa đủ tuổi để uống rượu, nhưng vẫn không nhịn được, nhận lấy chén rượu, nhấp 1 ngụm nhỏ.

Rượu vừa vào miệng, mềm mại như bông, hương men với hương trái cây hòa quyện, khiến người ta lưu luyến.

Rõ ràng chỉ nhấp 1 ngụm nhỏ, nhưng vừa vào miệng, Phúc Bảo đã cảm thấy có chút lâng lâng, trên mặt cũng không khỏi hiện lên ý cười sung sướng.

Thấy nàng như vậy, hầu vương rất vui vẻ, hào phóng phất tay với mấy con khỉ còn lại, sau đó, Phúc Bảo liền thấy bầy khỉ rản ra, cầm chén bể hoặc là lá cây to, trèo lên những cái cây khác.

Rượu ngon không chỉ có trong mỗi hốc cây này, những con khỉ khác không có dám vượt mặt hầu vương để chiếm cứ, chỉ vui vẻ đến những cái cây khác, tùy ý thoải mái.

Phúc Bảo để ý thấy, lúc bầy khỉ lấy rượu, rất có trật tự.

Mỗi con khỉ đều chỉ lấy một lần, sau đó đưa rượu lên miệng, uống sạch một hơi, rồi quơ chân múa tay, chi chi, biểu đạt sự vui sướng.

Một cây, hai cây, ba cây,…

Trong rừng có tổng cộng 6 cây cổ thụ có giấu hầu nhi tửu, hầu nhi tửu hiếm hoi như vậy cũng là điều dễ hiểu.

“Dấu vết của bầy khỉ tới đây là biến mất.”

Nghiêm Khôn dẫn theo Thiện Tuấn Hải và người trong thôn tới một ngã rẽ, một bên là thông qua mảnh rừng rậm, phía bên kia là đi vào sâu trong núi.

Người dân thôn Bình Liễu từ nhỏ đã được trưởng bối dạy dỗ, núi rừng phía sau thôn bọn họ có mãnh thú như sói, hổ sinh sống, vì thế, bên sâu trong núi là cấm địa, trừ thợ săn kiếm sống bằng nghề săn thú, không ai dám vào sâu trong núi.

Vì tìm đứa nhỏ Thiện gia, thanh niên trai tráng trong thôn đều tới, nhưng lúc này nhìn cái con đường nhỏ vào sâu trong núi kia, mọi người lại có chút e dè.

"Đám khỉ đều di chuyển bằng cách chuyền cành từ cây này sang cây khác, lúc trước ta còn có thể nhìn thấy một ít dấu chân trên mặt đất, hoặc vết cào của chúng trên cây.

Nhưng bây giờ, càng gần vào núi sâu, cây cối càng cao lớn, trừ khi ta trèo lên cây để tìm, nếu không, bọn chúng cũng chẳng để lại dấu vết trên mặt đất."

Những gì Nghiêm Khôn nói đều là thật, cứ cho là trèo lên cây đi tìm, thì với thể lực của hắn, có thể trèo được mấy cây đây? Chưa kể, không phải cây nào leo lên cũng sẽ may mắn phát hiện được dấu vết mà khỉ lưu lại.

Để người khác leo lên cây thì họ lại không phân biệt được dấu tích của khỉ, càng không thể phân biệt được đâu dấu vết cũ, đâu dấu vết mới.

Cho nên, có thể làm việc này chỉ có mình Nghiêm Khôn.

“Vậy phải làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta chờ một chút, đợi người dưới chân núi lên đây tập hợp lại đã?”

Có một thôn dân không nhịn được, mở miệng nói.

Bây giờ bọn họ chỉ có 7 người, với số lượng như vậy, thật sự không có gan đi vào sâu trong núi.

Với lại, cũng không phải là con cái nhà họ mất tích, họ giúp đỡ chỉ vì tình nghĩa, nhưng thứ tình nghĩa này cũng chưa tới mức để họ dùng mạng mình để đánh đổi.

“Không thể chờ được.”

Từ lúc con gái bị bắt tới giờ cũng đã hơn một canh giờ, trong lòng Thiện Tuấn Hải như lửa đốt.

Hắn không biết ở nơi mà hắn không nhìn thấy, con gái có phải bị bầy khỉ bắt nạt hay không, có gào khóc, sợ hãi hay không? Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng đủ khiến Thiện Tuấn Hải tan nát cõi lòng.

"Đại Hải, ngươi bình tĩnh một chút.

Bây giờ nếu mà chúng ta tùy tiện hành động thì càng không thể dễ dàng đưa Phúc Bảo trở về." Dù sao Nghiêm Khôn cũng là thợ săn lão làng, cho dù nhiều năm rồi không dùng nghề này để kiếm cơm, nhưng không có nghĩa hắn đã quên hết những kinh nghiệm săn thú, hắn vẫn hiểu biết về tập tính của bầy khỉ.

"Ngươi yên tâm, bầy khỉ sẽ không làm gì tổn thương Phúc Bảo.

Rất có khả năng là chúng xem Phúc Bảo như con của mình, bắt về để chăm sóc.

Vì vậy, trong thời gian ngắn, chúng ta không cần vội vàng.

Ngược lại, nếu ngươi quá nóng giận, chọc giận bầy khỉ, lúc đó không biết hậu quả sẽ là thế nào đâu."

Nghiêm Khôn không thể đảm bảo phán đoán của mình là chính xác, nhưng lúc này, việc đầu tiên hắn cần làm là trấn an Thiện Tuấn Hải, phòng ngừa đối phương dưới tình huống cấp bách sẽ làm việc gì đó ngu xuẩn.

Đây là vị trí gần sâu trong núi, lỡ đâu có mãnh thú nhảy ra, hắn cũng không đảm bảo được việc rút lui an toàn.

“Sao ta có thể bình tĩnh được!”

Nghĩ đến việc bây giờ nương tử đang sốt ruột dưới chân núi, Thiện Tuấn Hải dùng sức vò đầu bứt tai, thất bại ngồi xổm trên mặt đất.

Vốn dĩ hắn nghĩ mình có thể bình tĩnh, nhưng trước sự an nguy của con gái, hắn mới phát hiện, hóa ra mình yếu đuối đến vậy.

Thấy Thiện Tuấn Hải như vậy, Nghiêm Khôn cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu bây giờ, người bị bắt đi là con hắn, có lẽ hắn cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.

Trong đầu Nghiêm Khôn hiện lên hình ảnh trước đây.

Lúc hắn săn thú trở về, kết quả lại nhìn thấy t.h.i t.h.ể của nương tử bị sói cắn nát, cả hình ảnh đứa con trai còn đang mặc tã được nương tử bao bọc, mặt đỏ bừng.

Những hình ảnh này đã sớm trở thành bóng ma trong lòng hắn.

Mặt dù con sói kia bị hắn một tay chặt chết, mặc dù hắn rút gân lột da nó, còn dùng da với thịt nó để mua một phần gia nghiệp cho con trai.

Nhưng mất đi thì chung quy vẫn là mất đi.

Nghĩ như vậy, hắn cũng mất vài phần bình tĩnh, xém chút nữa là nghe theo lời Thiện Tuấn Hải, cùng hắn vào núi.

“Nghe lời Khôn Tử đi.”

Trong lòng Tưởng bà tử nắm chắc 9 phần là những con khỉ đó sẽ không tổn thương cục cưng của bà, chính vì thế, bà nguyện ý nghe lời Nghiêm Khôn, không cần phải luống cuống, ngược lại sẽ làm ra chuyện sai lầm.

“Khôn Tử, ngươi nói xem, chúng ta nên làm thế nào?”

Tưởng bà tử bình tĩnh hỏi Nghiêm Khôn.

“Ta !”

“Chi chi !”

Một trận sột sột soạt soạt đánh gãy lời nói của Nghiêm Khôn, không biết từ khi nào, bầy khỉ đã đứng trên cây đại thụ sau lưng bọn họ, dẫn đầu là hầu vương vô cùng uy nghiêm, trong n.g.ự.c nó đang ôm Phúc Bảo.

Không phải chính là Phúc Bảo mà bọn họ đang đau khổ tìm kiếm sao?

“Phúc Bảo!”

Thiện Tuấn Hải nhào tới, nhất định phải cướp lại được con gái.

"Đừng kích động!" Nghiêm Khôn kéo Thiện Tuấn Hải lại, tính tình bầy khỉ chính là dễ bị kích động, hành động này của hắn, sẽ làm bầy khỉ nổi giận.

“Chi chi !”

Sau khi Phúc Bảo quơ chân múa tay vô số lần thì hầu vương cũng đã hiểu được ý tứ của nàng, cho dù trong lòng không muốn nhưng vẫn mang nàng trở về.

Nhìn đám thú ít lông xấu xí, khác hoàn toàn với cô bé đáng yêu, hầu vương nhe răng, ôm nàng từ trên cây nhảy xuống, sau đó đi đến trước mặt Thiện Tuấn Hải.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 116: Chương 116



Biểu hiện tùy hứng như thế khiến thôn dân đang cảnh giác mà nắm chặt vũ khí, lại có chút ngạc nhiên, bao gồm cả Nghiêm Khôn đang giữ chặt Thiện Tuấn Hải.

“Chi chi !”

Cô bé đáng yêu lần sau đến tìm nó chơi nha, nó bắt rận rất lợi hại đó.

Hầu vương có chút luyến tiếc, đây là bảo bối nó đạt được bằng bản lĩnh của mình, dựa vào cái gì mà phải trả lại chứ?

Thế nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn cô bé đáng yêu khổ sở, trong lòng nó cũng không dễ chịu, chỉ có thể làm theo tâm ý nàng, đưa nàng về với cái đám không lông xấu xí đó.

“Chi chi chi!”

Mấy con khỉ khác cũng rất thích cô bé đáng yêu Phúc Bảo, sau khi được hầu vương đồng ý, liền mang những trái cây tươi ngon nhất đến đặt cạnh nàng.

Khi con khỉ nhỏ cuối cùng thả một chùm nho xuống, đống trái cây bên cạnh nàng đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.

“Xì !”

Xong hết thảy, hầu vương gào một cái, thôn dân nghe thấy tiếng gào thì bị hù dọa, giơ vũ khí trong tay lên, bầy khỉ lại từ bốn phương tám hướng, biến mất trong tầm mắt họ.

Phương hướng mà đám khỉ rời đi, khiến cho người dân không cách nào biết rõ vị trí của chúng.

“Phúc Bảo.”

Người Thiện gia vui mừng vừa khóc ôm con gái, cháu gái mất đi mà tìm lại được.

Còn người trong thôn cùng với Nghiêm Khôn nhìn lại cảnh tượng vừa diễn ra, không khỏi nhìn Phúc Bảo suy nghĩ sâu xa.

Nếu đã tìm thấy người, đương nhiên phải nhanh chóng rời đi, vì trời càng tối, trên núi sẽ càng nguy hiểm.

Người trong thôn dùng lá to bọc những trái cây rừng đó lại, vui vẻ đi xuống núi.

Phúc Bảo được cha ôm trong lòng, trên người đeo mấy cái hồ lô được cột bằng dây thừng, sung sướng với những gì thu hoạch được lần này.

Chỉ là, hình như nàng đã quên cái gì đó?

Rốt cuộc là đã quên cái gì? Phúc Bảo cẩn thận suy nghĩ, nhưng nghĩ hoài lại không ra.

Thịt Ba Chỉ ôm hạt hướng dương đứng trên ngọn cây, một trận gió núi thổi qua, bộ lông xõa tung theo chiều gió thổi.

Lúc nãy nó không chụp được quần áo của Phúc Bảo, bị ngã xuống khiến Thịt Ba Chỉ đến nay còn có chút mơ hồ.

Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Cô bé đáng yêu của nó đâu?

Một ngày hôm nay, người dân thôn Bình Liễu đã trải qua một trận vui mừng kinh sợ, tâm tình có thể nói là lên xuống phập phồng.

Đến tận khi cùng với người Thiện gia về đến Thiện gia, tâm tình này vẫn chưa thể hồi phục.

Bầy khỉ trên núi tính tình như thế nào, người trong thôn ít nhiều cũng từng nếm qua.

Ngang ngược, bướng bỉnh, keo kiệt, kiêu căng, đủ loại từ cũng không thể diễn tả được hết sự ác liệt của đám khỉ trên núi.

Người dân trong thôn từ xưa đến nay cũng chưa từng nghe nói qua, có người có thể khiến bọn khỉ lấy lòng.

Nhưng mới vừa rồi, bọn họ đã nhìn thấy cái gì? Hầu vương không chỉ đưa Phúc Bảo về, mà mấy con khỉ trong đàn còn dâng trái cây tới.

Nếu bọn họ không nhìn nhầm, thì lúc nãy khi Phúc Bảo trở về, ánh mắt của hầu vương là lưu luyến không nỡ rời, nhưng ánh mắt của nó khi nhìn Thiện Tuấn Hải, lại chính là không chút thiện cảm, giống như Thiện Tuấn Hải đã cướp đi bảo bối của nó vậy.

Tiểu nha đầu Thiện gia rốt cuộc có ma lực gì? Người trong thôn chăm chú nhìn bé gái được Thiện Tuấn Hải ôm chặt trong lòng, không nỡ buông kia.

Nàng không phải chỉ xinh đẹp hơn một chút, đáng yêu hơn một chút, khiến cho người ta thích hơn một chút, hoạt bát hơn một chút so với những tiểu cô nương khác thôi sao? Được rồi, sau khi nhìn kĩ, người trong thôn cảm thấy, hầu vương mà có thích tiểu cô nương Phúc Bảo này thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Bởi vì chuyện vừa xảy ra kia, người trong thôn không tránh khỏi suy nghĩ nhiều, hình như những lần bọn nhỏ lên núi được đám sóc cho quả rừng, đều có Phúc Bảo đi cùng.

Cảm thấy hình như mình đã đoán ra được bí mật mà từng nghĩ mãi không thông, lúc này, người trong thôn lại nhìn Phúc Bảo với ánh mắt không bình thường.

Người Thiện gia rốt cuộc có phúc khí như thế nào, lại có thể sinh ra một cháu gái phước lớn như thế chứ? Tuy rằng những suy đoán của bọn họ chưa thể hoàn toàn chứng thực, nhưng nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, trong lòng thôn dân đã có những nhận định ban đầu về việc này.

"Hôm nay cảm tạ mọi người đã giúp đỡ.

Số trái cây này, mọi người cùng nhau chia đi ạ."

Bầy khỉ đưa không ít trái cây tới, hơn nữa, đây đều là những loại trái cây quý hiếm, khó có thể được ăn.

Những trái cây chắc nịch, to mọng, vừa nhìn là thấy chua chua ngọt ngọt, đủ khiến nước miếng chảy tràn lan.

Người trong thôn cũng không phải không để ý đến số trái cây đó, dù sao cũng vì tìm cháu gái bị bắt mất của Thiện gia, mà bọn họ phải bỏ lỡ công việc hàng ngày, nhưng những người sáng suốt đều nhìn ra được, số trái cây đó là bầy khỉ cho Phúc Bảo, nếu bây giờ họ chủ động mở miệng yêu cầu được chia một phần, thì chẳng khác nào là không biết xấu hổ.

Bây giờ Tưởng bà tử chủ động mở miệng yêu cầu chia trái cây, khiến cho tâm tình của những người dân trong thôn lập tức vui vẻ.

Tuy rằng tốn nửa ngày lên núi, nhưng chân cũng không đau nhức, mỏi mệt.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết rằng, giá trị của số trái cây họ nhận được nhiều hơn nhiều hơn cả số tiền mà bọn họ kiếm được trong nửa ngày lao động.

Hành động này của Tưởng bà tử chẳng qua là vì kiêng kị tâm tình người trong thôn.

Hơn nữa bà cũng nhớ rõ, hôm nay sau khi nghe tin cháu gái có chuyện, người trong thôn đã đồng tâm hiệp lực giúp đỡ nhà bọn họ trải qua nguy hiểm, đi vào trong núi, giúp đỡ tìm kiếm cục cưng bảo bối của bà.

Cho nên số trái cây này, bà phân chia một cách rất thoải mái.

Với lại, nhiều trái cây như vậy, trừ khi bà đem lên huyện thành bán, nếu không, với thời tiết hiện tại, không quá mấy ngày là sẽ hỏng.

Nếu không chia cho người trong thôn, thì số trái cây này sẽ để không, uổng phí.

“Không cần phải khách khí như thế.”

Những người trong thôn ngoài miệng luôn từ chối, nhưng thấy bọn họ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi đống trái cây, liền hiểu được trong lòng họ có phần lưu luyến đống trái cây này.

Tưởng bà tử không tin lời từ chối của mọi người.

Về tới nhà, chuyện đầu tiên bà làm chính bảo con trai và mấy con dâu đem trái cây chia đều ra, mỗi người một ít, để mọi người không ai cảm thấy mình chịu thiệt thòi.

Lữ Tú Cúc vì lo lắng cho tiểu yêu tinh Phúc Bảo, cũng đi theo mọi người lên núi, nên số trái cây này nàng cũng có một phần, đây là điều ngoài dự kiến của Lữ Tú Cúc.

Hiện tại giá trái cây cao ngất ngưởng, trong tay Lữ Tú Cúc có chút tiền, cùng lắm cứ cách 2 đến 3 ngày mới mua được cho con trai một ít trái cây ăn ngọt miệng.

Mà mua cũng không được nhiều, vèo một cái là hết.

Bây giờ được chia cho trái cây, lần này nàng không những không chịu thiệt thòi, mà còn đạt được lợi ích lớn.

Trong lòng Lữ Tú Cúc ẩn ẩn một cảm giác, chỉ cần đi theo tiểu yêu tinh thì sẽ có thịt ăn.

Chẳng qua, cảm giác này chỉ chợt lóe lên, không kịp bắt được.

Chuyến lên núi lần này, hầu như thanh niên trai tráng trong thôn đều tham dự, trừ bỏ một số cực ít những người có xích mích với Thiện gia, ở nhà sung sướng khi thấy người gặp họa, thì hầu như nhà nào cũng có thu hoạch.

Bởi vậy, tuy rằng, chưa hết năm, chưa tới lễ tết, nhưng trong thôn lại náo nhiệt hơn cả ăn tết.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 117: Chương 117



"Còn nữa, ta cũng muốn nói với mọi người một việc.

Sau này, ta sẽ xây thêm một gian bên cạnh chuồng trại dưới chân núi.

Đến lúc đó, phân heo dư thừa, chúng ta sẽ chia làm hai, mọi người ai có nhu cầu thì tự mình đi lấy, không cần hỏi qua chúng ta."

So với việc Tưởng bà tử chia trái cây cho, thì những lời mà bà vừa nói càng khiến người trong thôn thêm vui mừng.

Nghề nông cũng giống như một cành hoa, hoàn toàn dựa vào sự màu mỡ của đất đai, những lời này, không phải là tùy tiện mà nói ra.

Hiện tại không có các loại phân bón hóa học, muốn làm cho đất đai màu mỡ, phì nhiêu, chỉ có thể dựa vào phân người và phân súc vật.

Nhưng bởi vì trong thôn, số người chăn nuôi gia súc không nhiều, chất thải của chúng còn không đủ để một nhà dùng cho đồng ruộng của mình nữa kìa, cho nên, đối với người trong thôn mà nói, họ luôn có một sự cố chấp mãnh liệt đối với chất thải của nhà mình.

Ngươi cứ hình dung như thế này, một nữ nhân sống trong thôn thích nhất là nhiều chuyện, lúc đang tám chuyện, thà rằng chạy từ đầu thôn đến cuối thôn, về nhà mình đại tiện, cũng không muốn để phân của mình ở hầm cầu nhà người khác, làm lợi cho người ta.

Dù sao với sản xuất lạc hậu ở thời cổ đại này, những người nông dân ở đáy xã hội đều thừa nhận và phải cam chịu với sự kiên trì này.

Lúc Thiện gia cho xây dựng chuồng trại, mỗi ngày, người trong thôn đều nhìn chằm chằm vào đám phân súc vật trong chuồng, nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, Thiện gia nhiều ruộng đồng như vậy, chắc chắn sẽ bón cho đồng ruộng nhà họ.

Vả lại, tính tình Tưởng bà tử vốn keo kiệt, ki bo, chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ chia sẻ với người trong thôn.

Nhìn đi, bởi vì dinh dưỡng tốt, nên cây cối gieo trồng trên đất đai của Thiện gia đều tươi tốt hơn nhiều so với cây cối trên đất đai của người khác.

Vì thế, người trong thôn càng thêm mong ước đống phân trong chuồng đó.

Trước khi nghe Tưởng bà tử nói những lời này, cũng đã có người tính toán khi nào tìm bà hỏi thử 1 chút, những thứ phân bón đó, bà tính bán bao nhiêu tiền.

Bây giờ lại nghe thấy, không cần tốn nửa đồng bạc cũng có thể có được loại phân bón tốt nhất.

Người trong thôn đều có cảm giác không chân thật, Tưởng bà tử này thật sự là Tưởng bà tử mà họ quen biết trước đây hả?

"Có điều mọi người đều biết, đất đai nhà ta cũng không ít, số phân dư ra có lẽ sẽ không đủ cho tất cả người trong thôn dùng.

Cho nên ta đề nghị, tốt nhất là mọi người tìm thôn trưởng để thương lượng trước, coi thử có nên xếp thứ tự trước sau, nhà ai có bao nhiêu ruộng đất, lấy ít hay nhiều phân.

Đừng đợi đến lúc đó, những người tới trước lấy hết phân, rồi lại gây nên mâu thuẫn, đến lúc đó, ta sẽ không chịu trách nhiệm."

Tưởng bà tử là người vô cùng khôn khéo.

Bà là người sẽ để người khác chiếm tiện nghi của mình sao? Đương nhiên là không! Thực tế, quyết định này chỉ nảy sinh sau khi Phúc Bảo bị bầy khỉ bắt đi, bà suy nghĩ rất cẩn thận mới quyết định được.

Đầu tiên, bọn họ sống trong thôn, cũng không thể không quan hệ gì với người trong thôn.

Cuộc sống Thiện gia ngày càng phát đạt, nhưng nếu ngươi ngày càng phát đạt mà cuộc sống người trong thôn lại không có chút khởi sắc, chỉ sợ sau một thời gian, sẽ có một vài người bất mãn, làm ra những chuyện hại người mà chẳng ích ta.

Còn nữa, Tưởng bà tử cũng nhận ra được sức mạnh đoàn kết của người trong thôn.

Bà cũng không keo kiệt đem cho những thứ lợi ích nhỏ này, chỉ cần người trong thôn có thể nhớ rõ Thiện gia có bao nhiêu phần tốt, lúc Thiện gia cần hỗ trợ, họ có thể đứng ra giúp đỡ 1 phen, thì bà tiêu tốn những thứ này thì cũng không tính là uổng phí.

Số phân cho đi là căn cứ vào số lượng sau khi nhà mình đã dùng đủ.

Bởi vậy, phần phân thừa lại, hẳn là không đủ cho người trong thôn tưới hết đồng ruộng của họ, chỉ có thể pha loãng phân bón, hoặc tưới lên một số ít đồng ruộng.

Cho nên, Tưởng bà tử cũng không cần lo lắng rằng, họ dựa vào số phân đó mà tạo ra nông phẩm tốt, rồi cạnh tranh với mình.

Ngược lại, dựa vào số phân bón này có thể khiến cây công nghiệp trong thôn tươi tốt hơn so với những thôn khác.

Chỉ dựa vào điểm này, những nhà nhận được thứ tốt từ Thiện gia, làm sao có thể không cảm nhận ân đức của bọn họ.

“Thiện lão ca, có thể cưới được một nương tử hiền huệ, thật đúng là phúc khí của ngươi nha.”

Người trong thôn làm sao còn nhớ được Tưởng bà tử đanh đá xảo quyệt ngày xưa, nghĩ tới đồng ruộng nhà mình có thể tưới phân bón, lập tức liền đem Tưởng bà tử trở thành Bồ Tát, cảm động nịnh hót Thiện lão gia một bên.

“Lão tỷ tỷ đại nghĩa.”

Trong thôn những nữ nhân ngày xưa hay nói sau lưng Tưởng bà tử đều hổ thẹn.

Tưởng Thục Lan chí công vô tư như vậy, làm sao có thể có bộ dạng xấu xa như trong trí nhớ của các nàng.

Trước đây, nhất định là các nàng bị phân heo che mờ đôi mắt, nên mới không phát hiện được Tưởng bà tử tốt đẹp như thế.

Người trong thôn kính nể nhìn mình với ánh mắt cảm kích, khiến Tưởng bà tử có chút lâng lâng, không chút xấu hổ tiếp nhận những lời khen đó.

Dù sao trong mắt của bà, bà thật sự cảm thấy, thế gian này có ít nữ nhân nào hiền huệ như mình.

Ngay cả trưởng thôn, thấy việc Tưởng bà tử giao việc phân chia số phân dư đó cho mình, cũng cảm thấy người Thiện gia phúc hậu, hiểu chuyện, giúp đỡ ông củng cố địa vị và uy tín của mình đối với người trong thôn, dựa vào chuyện này, cũng giúp ông có được chỗ tốt.

Xem ra, sau này ông phải giúp đỡ Thiện gia nhiều hơn nữa, nếu bọn họ lại muốn mua thêm nữa, ông không thể làm bộ làm tịch mà phải giúp người ta làm tốt mọi chuyện.

Cứ như vậy, sau khi trả công cho mọi người bằng thứ phân không có tác dụng gì đặc biệt với nhà mình, người Thiện gia liền có thể thay đổi địa vị và ánh nhìn của mọi người trong thôn đối với nhà mình dễ như trở bàn tay.

Chỉ sợ qua hôm nay, sau này, người trong thôn mà muốn tìm người trở mặt nói xấu Thiện gia, e là chẳng tìm được ai.

“Cục cưng của nãi nãi thật đáng thương.”

Sau khi tiễn người trong thôn và con dâu trưởng bất ngờ đến, Thiện lão gia và lão thái thái rốt cuộc cũng có thể ngồi nói chuyện với gia đình con út, an ủi cháu gái ngoan ngoãn bị chấn kinh.

Tưởng bà tử không rõ, rốt cuộc là đám động vật trên núi mắc cái chứng gì mà không thể yêu thích cháu gái bà một cách êm đềm tốt đẹp, lúc nào cũng phải khiến cho người ta bất ngờ, kinh sợ.

Chỉ sợ qua hôm nay, chuyện cháu gái nhỏ khiến động vật yêu thích sẽ bị mọi người phát hiện ra.

Cũng may bà kịp thời thu mua nhân tâm, tạm thời mọi người cũng sẽ không làm lớn chuyện.

"Nãi, con không có sợ.

Mấy con khỉ đó đối với con rất tốt nha.

Đúng rồi, con còn mang thứ rất tốt về cho mọi người này."

Vừa nói, Phúc Bảo vừa vỗ mấy cái hồ lô mình mang theo.

Đây là thứ nàng có được từ việc nhờ mấy con khỉ đào từ "bảo sơn" ra, dùng nước suối rửa sạch nhiều lần, trong mấy cái hồ lô này bây giờ đang chứa hầu nhi tửu ngàn vàng khó mua được.

“Thứ tốt?”

Người Thiện gia nhìn vào hồ lô mà trên người Phúc Bảo.

Lúc trước vì quá lo lắng cho đứa con gái, cháu gái này, cho nên bọn họ cũng chưa kịp chú ý tới những thứ nàng mang trên người.

Phúc Bảo che che giấu giấu, lộ ra nụ cười thần bí.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 118: Chương 118



“Ngươi nói Thiện gia có được hầu nhi tửu?”

Tin tức đó khiến cho những hương thân cả huyện thành chấn động.

Chỉ trong thời gian ngắn, liền truyền khắp toàn bộ huyện thành.

Mấy quan viên, phú hộ những huyện lân cận cũng nghe thấy chuyện kì lạ này.

Hầu nhi tửu, ai mà không biết đây là thứ gì chứ? Nhưng nghe nói qua, không có nghĩa là đã từng gặp qua.

Dù sao, ngay cả Vinh Tín là công tử Hầu phủ đến từ kinh thành, có chút ít hiểu biết về nó, thì cũng chỉ giới hạn trong văn thư, ghi chép mà thôi.

Nghe được tin tức, hương thân quan lại lập tức phái người đi thôn Bình Liễu hỏi thăm tình hình, muốn biết chuyện này thật hay giả, hơn nữa, nhất định phải có được hầu nhi tửu đó.

Trong lúc những phú hào đó lăm le nhất định phải có được hầu nhi tửu, thì ngoài dự kiến của mọi người, Thiện gia đã phát thiệp mời đến nhóm người hào môn sang giàu trong huyện thành và các huyện lân cận, làm một bữa tiệc hầu nhi tửu.

Có điều, hơi khác so với lúc nhóm phú hào chủ động tìm tới, lần này, trong thiệp mời của Thiện gia, người Thiện gia đã chủ động định giá sẵn cho bữa cơm này là 10 lượng bạc một người.

Cũng không biết Thiện gia sẽ thết đãi những món gì, nhưng hầu nhi tửu mà mọi người mơ ước sẽ xuất hiện trong bữa tiệc.

Mười lượng đối với người thường mà nói là một khoản đủ để cả gia đình tiêu dùng trong khoảng 2 năm, nhưng số tiền này không là gì trong mắt các phú hào.

Nếu thật sự là hầu nhi tửu, đừng nói 10 lượng, cho dù 20 lượng, 50 lượng, 100 lượng, bọn họ cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Việc người Thiện gia chủ động, khiến cho những người đang rục rịch tạm ngừng lại.

Thiện gia phát đi rất nhiều thiệp, khiến cho toàn bộ những người có danh hào khắp huyện phủ đều biết Thiện gia có hầu nhi tửu.

Đến lúc này, nếu ai mà có quỷ kế gì đó muốn đoạt hầu nhi tửu, chỉ cần vừa manh nha thì sẽ bị đám người kia dập tắt.

Cũng không ngờ Thiện gia lại khôn khéo như vậy, trừ khử rủi ro có thể phát sinh chỉ bằng một cái búng tay.

Những hương thân vốn dĩ có chút coi khinh Thiện gia, ban đầu còn cảm thấy đây chỉ là một nhà nông bình thường được Huyện lệnh thiên vị, hiện tại lại không thể không kiêng kị vài phần với Thiện gia, những tính toán trước đó liền đem chôn thật sâu trong lòng.

Đúng vậy, có thể hấp dẫn được Huyện lệnh xuất thân từ Hầu phủ ở kinh thành, thỉnh thoảng chạy đến nhà mình ở nông thôn, thì có thể là gia đình đơn giản sao?

Ngay lúc này đây, trong lòng những hương thân đó đều có cùng một quyết định, đó là sau này phải khách khí với Thiện gia một chút.

Mà người khiến cho mọi người trong nhà mơ hồ đưa ra chủ ý như vậy, chính là Phúc Bảo.

Nhưng nàng lại không hề biết chủ ý của mình đã giúp người nhà giải quyết được những rắc rối tiềm tàng.

"Mười lượng một người, cũng không thể chỉ đơn giản là đưa một ly hầu nhi tửu.

Chúng ta phải suy nghĩ cho thật kĩ nên bày thêm những món gì."

Mấy ngày nay, đêm nào Thiện gia cũng đèn đuốc sáng trưng, cả nhà họp chung một chỗ, xóa xóa sửa sửa thực đơn cho bữa tiệc nửa tháng sau.

Cả Thiện gia và Nghiêm Khôn đều vô cùng coi trọng bữa tiệc rượu này.

Bởi vì bọn họ đã suy tính kĩ càng, muốn dựa vào bữa tiệc rượu này quảng bá gia súc nhà mình nuôi và rau dưa nhà mình trồng.

Lúc trước, theo ý của Nghiêm Khôn, trước khi chuồng trại gia súc đi vào quỹ đạo, bọn họ vẫn giống bình thường, chỉ cung cấp thịt heo cho tiệm ăn Hảo Vận Lai.

Mà tiệm ăn Hảo Vận Lai lại dựa vào những món ăn chiêu bài kia, danh tiếng ngày càng vang xa.

Thậm chí, vì Huyện lệnh Vinh Tín phát triển mạnh thương nghiệp, danh tiếng cũng theo nhóm thương lái vang danh khắp phủ châu, lúc nào cũng có thực khách vì nghe danh mà đến.

Vì vậy, tiệm ăn Hảo Vận Lai vừa có tiền vừa có tiếng.

Còn thức ăn của Thiện gia, danh tiếng chỉ truyền trong phạm vi nhỏ.

Người bên ngoài đều không hề biết, danh tiếng của những món ăn chiêu bài của tiệm ăn - nguồn gốc của mỹ vị - đều là nhờ thịt heo mà Thiện gia cung cấp.

Bây giờ thì khác rồi, nhóm gà vịt đầu tiên Thiện gia nuôi đã bắt đầu lớn, còn bầy heo mua chỗ khác tới tuy chưa đến tuổi xuất chuồng, nhưng đừng quên trước khi xây dựng chuồng trại thì trong nhà Thiện gia vẫn có hơn 20 con heo, lúc này cũng đã có thể xuất chuồng.

Tổ chức một bữa tiệc cùng lắm chỉ tốn 1 hoặc 2 con heo mà thôi, số heo trong nhà còn dư lại sau bữa tiệc cũng đủ để họ bán dần, chờ đợt heo tiếp theo xuất chuồng.

"Phúc Bảo đúng là phúc tinh của nhà mình.

Cũng nhờ con bé tìm thấy hầu nhi tửu chỗ hầu vương, mà sau khi phát thiệp ra đã nhận lại không ít phản hồi từ các phủ.

Chỉ là, so với dự tính sáu bàn e là sẽ không đủ, phải thêm vài bàn nữa."

Vì bữa tiệc này, Tưởng bà tử đã sớm dự tính số bàn.

Dựa theo kế hoạch, mỗi bàn ngồi 12 người, sáu bàn có thể kiếm được hơn 720 lượng, trừ tiền vốn, thì lãi cũng có tới 500 đến 600 lượng.

Bây giờ xem ra, tiền lời có thể nhiều hơn nhiều so với bà tưởng tượng.

Chỉ cần nghĩ tới con số kia thôi, Tưởng bà tử liền cảm thấy có chút khó thở.

Nhưng bà hiểu rõ, bữa tiệc này có thể thu hút được giới quyền quý, chính là nhờ hầu nhi tửu ngàn vàng khó kiếm kia.

Điều này càng làm cho bà chắc chắn cháu gái nhỏ Phúc Bảo này chính là tiểu phúc tinh của cả nhà.

"Không sai, ngày mai con sẽ nói Khôn Tử đặt thêm mấy cái bàn.

Có khả năng có một số nhà đã hồi đáp nhưng thiệp chưa về kịp.

Cũng không thể để kẻ ngồi người đứng, thà rằng lúc đó thừa vài bàn trống, chứ không thể để khách quý đến mà phải ra về tay không.

Thiện Tuấn Hải có chút kích động, với số tiền lời hiện tại, số ngân lượng mà trước đây mình từng kiếm được chẳng khác gì muối bỏ bể.

"Phúc Bảo của chúng ta chính là tiểu phúc tinh ngàn vàng cũng không thể đổi." Nhìn con gái đang được nương tử ôm trong lòng, Thiện Tuấn Hải bế con gái lên đặt nàng ngồi trên đùi mình, cù lét nàng.

“Được rồi, đừng chọc con bé nữa, nghĩ tới thực đơn đi.”

Thấy tiểu tâm can bị chọc đến cười ha ha, không thở nổi, Tưởng bà tử trừng mắt nhìn con trai, nói chuyện nghiêm túc.

"Nhà chúng ta có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, hương vị thượng hạng, tuyệt đối không thể bắt bẻ.

Chỉ là màu sắc còn quá bình thường, khó để lại ấn tượng đối với mấy quý nhân kia.

Nếu nhà chúng ta cứ làm mấy món đồ ăn như thế, e là đối với những quý nhân mà nói, có vẻ quá tầm thường."

Thiện Tuấn Hải cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

Nếu không, cũng không tới mức đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa thể chọn được màu sắc chủ đạo của các món ăn.

“Cha ơi, không phải Vinh thúc rất thích ăn những món ăn kèm mà nãi nãi làm sao? Vinh thúc lại lợi hại hơn những quý nhân kia, đồ vật thúc ấy thích thì những quý nhân khác cũng sẽ thích mới phải.”

Phúc Bảo ở bên cạnh giả bộ ngây thơ nói.

Trong đầu nàng có rất nhiều cách chế biến mới lạ, nhưng đây đều là bí quyết, không tìm được lý do thích hợp, nàng không thể lấy ra dùng.

Hiện tại, nàng cũng chỉ là tiểu cô nương 6 tuổi, bởi vì thích nấu ăn, vô tình nghiên cứu ra được mấy món ăn mới lạ, nên mới không làm người khác nghi ngờ.

Nhưng nếu trong thời gian ngắn, lại có thể nghiên cứu ra nhiều món ngon - mà cả đời của nhiều lão đầu bếp cũng không thể nghĩ ra, như vậy có chút thái quá, không hợp lẽ thường.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 119: Chương 119



Phúc Bảo thực sự rất quý trọng cuộc sống hạnh phúc không dễ có được hiện tại, không hy vọng cuộc sống an bình này chỉ vì mình không cẩn thận mà đánh mất.

“Phải rồi, đều tại ta bị ai đâu che mờ mắt!”

Lúc trước, Thiện Tuấn Hải chính là người đã nói Tưởng bà tử làm những món ăn kèm bình dân đem đến biệt phủ cho Vinh Tín.

Chẳng qua, lúc này, hắn bị yến tiệc mê hoặc che mờ hai mắt, chỉ toàn nghĩ đến những món ăn kinh diễm, quý giá, còn những món ăn bình thường ở nông thôn, đều khó bày biện nơi trang nhã.

Cũng chính hắn đã quên, đối với những quý nhân đó mà nói, những thức ăn rất đỗi bình thường đối với nhà hắn, nhưng có lẽ bọn họ lại chưa từng nếm qua, sẽ khiến bọn họ cảm thấy mới lạ.

Giả dụ như bánh bao không nhân làm từ bột bắp, quý nhân chắc chắn không xa lạ gì, nhưng bột bắp nhà hắn thì không giống vậy, bởi vì một vài lý do mà thức ăn Thiện gia đều ngon hơn gấp bội lần.

Hiện tại, bột bắp trong nhà được xay ít nhất 3 lần, khiến bột rất mịn màng, lại bởi vì bắp trong nhà đều được tưới bởi loại phân bón tốt nhất, hương thơm vô cùng đặc biệt, khi làm thành bánh bao, hương vị càng thêm ngào ngạt, hoàn toàn không thua kém với bánh bao trắng.

Đối với những quý nhân, từ trước đến giờ, chưa từng nếm qua những thứ mà chỉ có lớp dưới cùng xã hội mới ăn, đảm bảo sẽ là hương vị đặc biệt.

Từ một suy ra ba, dựa trên ý tưởng này, có thể nghĩ đến rất nhiều món ngon.

Đương nhiên, cũng không thể bày ra toàn bộ bằng những món này, cũng phải lưu ý đến những món ăn chính, được nấu bằng nguyên liệu thơm ngon mà chỉ nhà mình có, khiến những quý nhân đó chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sẽ khen không dứt lời.

Trừ những món đó, cũng cần phải bày ra những món điểm tâm mà con gái nghĩ ra.

Sau khi thống nhất hết mọi thứ linh tinh vụn vặt, thực đơn của yến tiệc cũng đã gần như hoàn thành.

“Bằng không, tại sao lại bảo Phúc Bảo của chúng ta thông minh chứ.”

Tưởng bà tử nhìn thực đơn trong tay, khích lệ cháu gái không ngừng, “Ngày mai con đi tìm Khôn Tử, để hắn xem thử thực đơn này thế nào.”

Tưởng bà tử bảo Thiện Tuấn Hải chép lại một bản thực đơn.

Nghiêm Khôn đã nhiều năm cung cấp thịt heo cho những phủ đệ và tiệm ăn ở huyện thành, những thứ mà các quý nhân huyện thành yêu thích, hắn sẽ hiểu rõ hơn so với bọn họ.

Không chừng sau khi hắn xem qua, còn có thể bổ sung thêm vài món, đưa ra những kiến nghị không tồi.

"Con biết rồi nương.

À phải rồi nương, con thấy lứa gà vịt đầu tiên ở chuồng trại cũng đã lớn, buổi tối chỉ có con với cha trông coi cũng không hề dễ dàng, nên con muốn tìm vài huynh đệ trước đây tới trông nom.

Với lại, đợi đến lúc những quý nhân đó biết gà vịt nhà chúng ta ngon, từng đám nối nhau đặt hàng, chỉ có mình Khôn tử mổ thịt thì cũng không xuể."

Bởi vì không thể tiếp tục nghề kiếm sống trước kia nữa, cho nên những bằng hữu mà Thiện Tuấn Hải giao hảo có chút khó khăn trong việc kiếm kế sinh nhai, dù sao không phải ai cũng có thể tốt số như hắn, về nhà là đã có sẵn gia sản để thừa kế.

Trong lòng Thiện Tuấn Hải cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì, cho nên hắn nghĩ, dù sao thì mình cũng phải thuê người, chi bằng tìm những bằng hữu đáng tin cậy.

Ít nhất, họ là những huynh đệ mình hiểu tận gốc rễ, có một số việc, giao cho họ yên tâm hơn nhiều so với giao cho người lạ.

“Những việc này, con cứ liệu mà làm.”

Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, Tưởng bà tử không cần suy nghĩ, liền đáp ứng.

“Cha, ngày mai người lên trấn trên phải không ạ? Con cũng muốn đi với người, lâu lắm rồi con chưa gặp ca ca.”

Thời đại này quá khắc nghiệt với nữ nhân, Tưởng bà tử đối với cháu trai, cháu gái như vậy đã là quá tốt.

Con gái chưa xuất giá cùng với những nàng dâu xuất giá chưa lâu, đều không thể tùy ý ra ngoài.

Trong 6 năm Phúc Bảo ở thế giới này, số lần cùng người lớn trong nhà lên trấn trên huyện thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Đúng là lâu rồi Phúc Đức chưa về nhà.

Lão tam, ngày mai con đưa Phúc Bảo lên trấn trên đi, sẵn tiện mang ít đồ cho Phúc Đức với Phúc Tài."

Tưởng bà tử đau lòng nhìn cháu gái vừa bị kinh sợ, chỉ cần nàng muốn, bà đều đáp ứng.

Đương nhiên, chẳng qua là do cháu gái chỉ mới 6 tuổi, đợi vài năm nữa, đến khi cháu gái đến tuổi cập kê, bà sẽ không dễ dàng để cháu gái ra ngoài.

"Còn có Sơn Sinh ca của con nữa.

Nghe Khôn Tử thúc của con nói, trong khoảng thời gian này, thằng bé gầy đi không ít.

Đến thị trấn, cũng đừng quên đến thăm Sơn Sinh ca của con nha."

Tưởng bà tử nghĩ, khi cháu gái lớn, thường xuyên gặp mặt nam nhân bên ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của nàng.

Điều này đối với đứa nhỏ Nghiêm Sơn Sinh mà bà coi như cháu rể cũng không có gì tốt.

Bởi vậy, bà liền cân nhắc, để hai đứa gần gũi nhau từ khi Phúc Bảo còn nhỏ, bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút, so với việc nghe lời cha mẹ hay người mai mối mà nói, cái tình cảm thanh mai trúc mã này còn sâu đậm hơn nhiều.

Điểm này, cứ nhìn vợ chồng lão tam thì rõ.

“Được ạ, con cũng nhớ Sơn Sinh ca ca.”

Phúc Bảo ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì chuyện bầy khỉ lúc trước mà mấy ngày nay, người trong nhà không cho nàng đến phía dưới chân núi.

Nhưng mà không được, đêm đầu tiên khi về tới nhà, Phúc Bảo liền nhận ra, Thịt ba Chỉ yêu quý của nàng đã bị bỏ lại trên núi rồi.

Sau này lại bị người nhà kèm cặp, nàng có đến chân núi hai lần nhưng không đến được chỗ cánh rừng, miễn bàn tới chuyện tìm Thịt Ba Chỉ.

Phúc Bảo nghĩ tới trước đây Nghiêm Sơn Sinh từng lộ ra tay nghề săn thú, thầm nghĩ, không biết có thể tìm đối phương thỉnh giáo một chút về phương pháp tìm sóc lạc hay không.

“Nương !”

Chỉ cần nghĩ đến con trai là được rồi, như thế nào mà bây giờ nương của hắn lại theo phe của tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia rồi? Thiện Tuấn Hải có chút không vui, hắn có thể không mang con gái đi huyện thành không?

Kế hoạch không được như dự tính.

Vốn dĩ sáng hôm sau, Thiện Tuấn Hải muốn mang theo con gái lên trấn trên, đáng tiếc nửa đêm mưa to tầm tã, con đường nhỏ ở thôn trở nên lầy lội, hơn nữa trong nhà lại không có áo mưa trẻ con cho Phúc Bảo, cho nên Thiện Tuấn Hải chỉ có thể đi một mình.

Trái lại, tâm tình của hắn lại rất thoải mái, cảm thấy ông trời cũng có cùng suy nghĩ như hắn, không muốn thấy cục cưng ngoan ngoãn của nhà hắn bị người ta dòm ngó quá sớm.

Mà trận mưa này lại kéo dài những mười ngày.

Người trong thôn vội vàng đào mương máng để thoát nước.

Người Thiện gia cũng lo sợ mưa to mấy ngày liền sẽ ảnh hưởng đến chuồng trại vừa mới xây dựng, cũng như sẽ làm chậm trễ thời gian tổ chức tiệc.

Cũng may ông trời vẫn còn thương tình, hai ngày trước khi buổi tiệc diễn ra, trời cũng ngớt mưa.

Mà hai ngày nắng này vừa đủ để làm ráo nước, đất bùn bị phơi khô, cứng lại, không gây ảnh hưởng đến việc đi lại của những quý nhân đó.

Phúc Bảo có chút lo lắng cho Thịt Ba Chỉ trên núi, cũng may Thịt Ba Chỉ vốn là động vật hoang dã trên núi, chỉ cần không gặp thiên địch, nó sẽ vẫn sống tốt ở trong một hốc nào đó trên núi, có lẽ còn có thể gặp được bầy đàn của mình.

Nàng không thể lên núi được, nên chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Đợi đến khi người trong nhà buông lỏng việc trông chừng nàng, nàng sẽ lại lên núi tìm nó.
 
Back
Top Bottom