Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 20: Chương 20



"A, a, lương, lương".

Bởi vì người còn quá nhỏ, Thiện Phúc bảo vẫn chưa thể điều khiển tốt đầu lưỡi của mình.

Đầu lưỡi không chịu khống chế, lúc nào cũng hướng ra ngoài, nhất là lúc nói chuyện, nước miếng không có gì ngăn cản, theo khóe miệng chảy xuống.

Cũng may hơn nửa năm này, nàng đã quen với cảm giác không thể điều khiển này, đã sớm không còn bận tâm đến nó.

“Phúc Bảo kêu nương này!”

Tô Tương không phải lần đầu tiên làm mẹ, nhưng nghe con gái học nói gọi mẹ, vẫn không nhịn được vui đến phát khóc.

Cảm giác này, chỉ có những người từng làm mẹ mới hiểu được.

“Ca ca, Phúc Bảo, gọi ca ca đi.”

Thiện Phúc Đức tủi thân, miệng chu lên tới mức có thể treo được chai dầu.

Rõ ràng hắn là người đầu tiên phát hiện ra muội muội có thể nói, vì cớ gì mà muội muội kêu nãi, rồi lại kêu nương, cố tình không chịu gọi hắn một tiếng ca ca.

“Lương, nãi, a a, lương.”

Tiểu cô nương vỗ bàn tay, đôi mắt cười thành hình bán nguyệt, nàng đang mang thù, không muốn đáp ứng cái người ca ca muốn gặm tay chân của nàng đâu.

Bởi vì tiểu Phúc Bảo có thể nói chuyện, nên lúc cơm chiều, Tưởng bà tử làm nhiều hơn hai món ăn.

Một là hẹ xào trứng gà, tổng cộng năm quả trứng gà, sắc vàng rực rỡ của trứng gà kết hợp với mùi thơm của hẹ, nhìn qua đã thấy hấp dẫn.

Còn có một phần thịt xông khói xào cọng hoa tỏi.

Thịt xông khói là món chỉ có vào dịp tết, ngày thường, bà lão không nỡ lấy ra ăn.

Lần này bà lấy miếng thịt xông khói lớn cỡ bàn tay, cắt lát mỏng, sau đó cho cọng bông tỏi vào xào chung, mỡ trong thịt chảy ra, bóng bẩy, vừa nhìn là đã muốn ăn.

Vương Xuân Hoa trong lòng có chút xót xa, cúi đầu nhìn con trai ba tuổi Thiện Phúc Tài trong lồng ngực, cố gắng căng mắt mới không phải khóc thành tiếng trước mặt mọi người trong lúc ăn cơm.

Lúc trước khi nàng mới gả về đây cũng không phải mang thai ngay, lòng tràn đầy mong đợi sẽ sinh con trai, để có chỗ đứng ở Thiện gia, nhưng ai ngờ mang thai mười tháng, lại sinh ra một đứa con gái.

Lúc đó nàng còn tự an ủi bản thân, dù sao Mai Nương cũng là cháu gái đầu tiên trong nhà, địa vị sẽ không giống nhau, nhưng mà nàng biết, phụ nữ không thể không có con trai, vừa mới cho con gái cai sữa, liền đợi không kịp mà chuẩn bị mang thai lần hai.

Lúc nàng có thai lần hai thì Tô Tương tam phòng cũng có mang.

Mười tháng hoài thai, đến ngày sinh nở, Tô Tương sinh con trai, còn nàng lại tiếp tục sinh con gái.

Mặc dù cha mẹ chồng không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng Vương Xuân Hoa hiểu rõ, cha mẹ chồng khẳng định là không vui mừng cho nàng.

Vốn dĩ phương thức mà nàng gả tới Thiện gia đã không quang minh chính đại, nếu lại không thể sinh cho Thiện Tuấn Hà một đứa con trai, thì e là qua vài năm nữa, cái gia đình này có thể khiến phu quân bỏ nàng.

Áp lực nặng nề trong lòng khiến tính tình Vương Xuân Hoa ngày càng cổ quái.

Ngay cả hai đứa con gái Mai Nương với Lan Nương, bởi vì không phải là con trai nên nàng cũng không thương yêu, mãi đến hai năm sau, nàng cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai, tính tình mới cải thiện được một chút.

Những tưởng rằng sinh được con trai, thái độ của cha mẹ chồng đối với nàng sẽ có thay đổi, kết quả, người mà cha mẹ chồng thương yêu nhất vẫn là vợ lão tam, người được cha mẹ chồng coi trọng nhất vẫn là đại tẩu Lữ Tú Cúc.

Ngay cả đến ba đứa cháu trai, cũng là con trai nàng không được cha mẹ chồng coi trọng nhất.

Vốn dĩ cho rằng có con trai có thể xoay người làm chủ, nhưng thực tế lại chênh lệch quá xa, cái này khiến cho tâm tư của Vương Xuân Hoa ngày càng đi vào bế tắc.

Giống như hiện tại, người làm mẹ như nàng cũng không nhớ rõ thời gian và địa điểm mà hai đứa con gái lần đầu mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn mẹ chồng tỏ vẻ vui sướng khi thấy cháu gái mở miệng nói chuyện, nàng không nhịn được mà tức giận, căm ghét cha mẹ chồng bất công.

Vương Xuân Hoa nhìn bàn thức ăn không tồi, nhìn con trai trắng trẻ bụ bẫm, lại nhìn Phúc Bảo đang bị Tô Tương ôm trong lòng, trong lòng không khỏi xót xa.

Chuyện này không phải Phúc Bảo sai, nàng chỉ làm cho người ta yêu thương thôi, ngàn sai vạn sai chính là mẹ chồng nàng, sai ở việc bà thiên vị, sai ở việc không xem nhị phòng bọn họ là con người.

Vương Xuân Hoa cắn chặt răng, nhanh tay gắp nhiều trứng gà với thịt xông khói vào trong chén trước mặt nàng.

“Phúc Tài đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút mới có thể mau lớn lên.”

Gắp xong nàng liền hối hận, ánh mắt nhút nhát, sợ sệt nhìn về phía cha mẹ chồng đang ngồi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Ừ.”

Tưởng bà tử nhìn ánh mắt nhỏ nhen của con dâu, bà không hiểu, bà nhìn giống là mẹ chồng độc ác nhìn thấy con dâu ăn nhiều mấy đũa thức ăn thì mắng chửi à, nàng ăn thêm mấy miếng thịt bà cũng sẽ không cắn c.h.ế.t nàng, còn kéo con trai làm bè phái, coi người khác là ngu xuẩn à.

Chỉ là con dâu ngu xuẩn này đã dạy không tới, Tưởng bà tử bĩu môi, tập trung thổi nguội chén canh trứng không thêm muối mà bà nấu riêng cho cháu gái nhỏ, có thời gian rảnh rỗi đi tức giận con dâu chi bằng nhìn cục cưng Phúc Bảo nhiều hơn một chút để rửa con mắt.

Bởi ban ngày ngủ quá nhiều nên đến đêm, Phúc Bảo không buồn ngủ.

Ngược lại, tiểu ca ca Thiện Phúc Đức bên cạnh ngủ say như hợi, ngáy nhỏ, nhìn kỹ, chỗ mũi còn có bong bóng nước mũi nho nhỏ trong suốt.

Thiện Phúc Bảo nằm song song với hắn, tay phải ngậm trong miệng, nhìn bong bóng nước mũi biến lớn biến nhỏ theo hơi thở của hắn, muốn đưa tay chọc thủng nó.

“Tương nhi, có thứ hay cho nàng xem này.”

Mấy ngày trước Thiện Tuấn Hải lại đi lên huyện thành, tính tình của hắn vốn như vậy, không thích làm việc, cả ngày cứ chạy lên trấn trên huyện thành, hai vợ chồng già Thiện gia vì chiều chuộng hắn mà mắt nhắm mắt mở, dung túng hắn, cũng làm cho mọi người trong thôn bàn ra tán vào.

Thỉnh thoảng không kịp trở về, hắn sẽ tạm thời ở lại chỗ đại ca Thiện Tuấn Sơn một đêm.

Có điều, đa số thời gian hắn lên huyện thành cũng là đi làm việc, thí dụ như giúp vợ đem túi đã thêu lên cửa hàng thêu trong huyện, thu tiền, sau đó lại mua thêm ít tơ lụa và chỉ thêu mang về.

Đầu óc hắn tương đối nhạy bén, mồm mép lại linh hoạt, thông thường những sản phẩm thêu mà hắn đem bán, giá đều cao hơn một chút so với để Tô Tương tự mang đi.

Dần dần Tô Tương cũng hình thành thói quen giao chuyện này cho Thiện Tuấn Hải xử lý.

Đợt này, nàng làm tổng cộng năm cái túi để phu quân mang theo, năm cái túi này nàng mất hơn nửa tháng để thêu, bởi vì còn có con gái nhỏ cần chăm sóc, thời gian Tô Tương thêu thùa cũng không nhiều, nên mấy tháng nay số lượng cũng giảm đi.

Trước đây khi nàng sinh con trai, tình hình cũng như vậy, chỉ có thể đợi đến lúc con lớn, có thể tự đi đứng, có ca ca tỷ tỷ trông nom, mọi chuyện mới tốt hơn.

Trong lòng biết như vậy là một chuyện, nhưng nhìn thu nhập của nhà mình ít đi, Tô Tương vẫn có chút buồn rầu.

“Nhìn cái mặt nhỏ sầu đời của nàng kìa.”

Thiện Tuấn Hải cười hi hi ha ha, nhẹ nhàng véo má nhỏ của vợ mình một cái.

“Đáng ghét, bọn nhỏ nhìn kìa.”

Tô Tương đỏ mặt mắc cỡ, đánh tay phu quân mình một cái.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 21: Chương 21



“Sợ cái gì, không phải đều !”

Thiện Tuấn Hải đang định nói các con đều đã ngủ, quay đầu lại thấy con gái bảo bối đang trừng lớn con mắt mà nhìn hắn, giống như nàng có thể hiểu được những gì hắn vừa làm.

“Nhìn thì nhìn thôi, cũng có thể để cho con gái mình từ nhỏ đã bắt đầu học cách chọn chồng, sau này, nửa kia của con bé cũng phải giống cha nó, biết yêu thương thê tử của mình.”

Thiện Tuấn Hải mặt dày, bế con gái nhỏ lên, tay nhỏ mũm mĩm của nàng chống vào nửa người trên của hắn, thấy con gái mệt mỏi ngước đầu tròn vo tựa như căng cứng, hắn liền hôn một cái thật mạnh vào mặt nàng.

“A a! không phốc !”

Một người rồi lại hai người tại sao cứ thích gặm nàng như thế, Thiện Phúc Bảo lấy tay che thật kín gương mặt nhỏ của mình, cảm thấy cuối cùng cũng đã tìm được tấm gương xấu xa mà ông anh của mình noi theo.

“Sao mà Phúc Bảo của chúng ta có thể khiến người khác yêu thích thế cơ chứ.”

Thiện Tuấn Hải cười ha ha, một tay nhéo nhéo cánh tay nhỏ của con gái, một tay đỡ lấy đầu nàng, hôn má phải một cái, hôn má trái một cái, hôn tới khi nào hết nghiện mới thôi.

"Đừng có chọc con, nếu mà chọc con gái khóc, xem thử nương có chạy qua đây mắng chàng không." Tô Tương cười, cứu thoát con gái đang lộ vẻ sống không bằng c.h.ế.t ra khỏi tay người cha không đáng tin cậy kia, giọng điệu nhỏ nhẹ dụ dỗ.

“Không phải chàng bảo có đồ tốt cho ta xem à, đồ tốt đâu?”

Tô Tương trong lòng mơ hồ suy đoán, đoán chừng là phu quân nàng lại làm một cây trâm hay đồ trang sức linh tinh gì đó.

Thỉnh thoảng trước đây, phu quân sẽ đưa cho nàng một cây trâm cài thủ công tinh xảo, không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu là ở tấm lòng.

Trong thôn, phụ nữ đã thành thân mà vẫn còn được phu quân tặng cho những món đồ nhỏ e là chỉ có mình nàng.

Thành thân đã nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng lại có thể cảm nhận được sự ngọt ngào khi chưa kết hôn.

Cho nên Tô Tương cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình vậy là đủ.

Là một người đàn ông thực thụ, không nhất thiết phải chăm lo việc nhà cửa, đàn ông hiền lành mới đáng yêu hơn.

Tuy rằng nhiều người trong thôn coi thường phu quân của nàng, nhưng hắn cũng có những ưu điểm mà ít người có thể so bì được.

Trái ngược với đại tẩu và nhị tẩu, Tô Tương cảm thấy phu quân của nàng hiện tại khá tốt.

“Nàng nhắm mắt lại đi.”

Thiện Tuấn Hải thò tay vào trong ngực, sau đó thúc giục Tô Tương mau nhắm mắt lại.

"Cái gì vậy, thần thần bí bí." Tô Tương liếc nhẹ Thiện Tuấn Hải một cái, nét thanh thuần của thiếu nữ kết hợp với sự quyến rũ của thiếu phụ, làm Thiện Tuấn Hải nhìn đến nóng trong người, thiếu chút nữa mất kiềm chế.

Chỉ là nói thì nói thế, nhưng Tô Tương vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn không quên đưa tay che luôn đôi mắt của con gái.

“A a a, lương, lương !”

Phúc Bảo nóng nảy, nàng chỉ là tiểu bảo bảo, cớ gì không cho nàng xem.

Hai tay mũm mĩm kéo kéo tay của mẫu thân xuống, chỉ là tay thịt làm gì có lực, cái tay đang che mắt nàng một chút cũng không dịch chuyển.

“Hô !”

Phúc Bảo tức giận, cái miệng nhỏ trề môi, nghiêng người qua một bên, vùng vẫy đạp vào ca ca đang ngủ say của mình.

Lúc này nàng cũng chưa phát hiện, làm một đứa nhỏ hơn nửa năm, tính tình nàng đều đã bị khối thân thể nho nhỏ này đồng hóa, làm gì còn chút thông minh, cẩn trọng, trầm ổn của kiếp trước, sống đúng theo kiểu một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi.

“Được rồi, giờ có thể mở mắt được rồi.”

Nghe lời Thiện Tuấn Hải, Tô Tương từ từ mở mắt, đồng thời cũng lấy tay đang che mặt con gái ra.

Trước mắt một mảng sáng rực, Thiện Phúc Bảo không lộn xộn nữa, lập tức nghiêng đầu, ngoảnh mặt nhìn cha ruột.

Thiện Tuấn Hải cầm một cái vòng vàng trên tay, ước chừng to bằng ngón út của Phúc Bảo, dẹt dẹt, trên mặt khắc hình hoa mẫu đơn và hoa văn như ý, dưới ánh nến mờ ảo, lập lòe, phát ra ánh sáng rực rỡ mê người.

“Đây là !”

Tô Tương che miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ.

Đây chính là vàng, ai lại không biết vàng rất quý giá.

Tuy xung quanh thôn Bình Liễu là mấy thôn tương đối giàu có, nhưng rất ít phụ nữ trong thôn có trang sức với trâm bạc.

Thiện gia cũng được coi là một trong những nhà giàu nhất thôn, nhưng theo Tô Tương thấy, trong nhà này chắc chỉ có mẹ chồng với đại tẩu là có trang sức vàng, mà cũng không có nhiều, cùng lắm chỉ có hai ba kiểu.

Bản thân Tô Tương cũng có trang sức vàng, đó là của hồi môn mà nương cho lúc nàng xuất giá.

Lúc trước Tưởng Thục Lan làm nha hoàn cho nhà giàu có sung túc, vào dịp Tết đều ban thưởng cho hạ nhân cây đậu bạc và hạt đậu vàng.

Vì là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nên lúc được trả về, Tưởng Thục Lan cũng được phu nhân và tiểu thư thưởng cho vài món trang sức, coi như là của hồi môn nhà chủ cho bà.

Những cái đó đều được chế tác từ vàng và bạc, chỉ là kiểu dáng cũ kĩ, không được phu nhân và tiểu thư ưa thích, nên mới dùng làm đồ thưởng.

Tuy những thứ này không được người giàu có coi trọng, nhưng đối với nhà nông, đó là một khoản tài sản kết xù, đem cầm những thứ trang sức đó, cũng đủ để mua vài mẫu ruộng đất ở nông thôn, sống một cuộc sống ung dung, thoải mái.

Là con gái duy nhất của Tưởng Thục Lan, lúc Tô Tương xuất giá, Tưởng Thục Lan cũng cho thêm một cái nhẫn vàng tinh xảo cùng với một đôi hoa tai vàng.

Bởi vì kiêng kị mấy tẩu tử trong nhà, nên số hồi môn này, ngoại trừ hai vợ chồng Tưởng Thục Lan với hai vợ chồng thông gia Tưởng bà tử, cũng chỉ có hai vợ chồng nàng biết.

Nếu để truyền ra bên ngoài rằng Tô gia cho con gái trang sức bằng vàng làm của hồi môn, sẽ bị người trong thôn bàn tán, mà mấy người dâu trong nhà Tô gia cũng sẽ bất mãn.

Của hồi môn chính là thể diện của một người phụ nữ, hiện tại cuộc sống của Tô Tương ở Thiện gia quá ung dung tự tại, đúng là cũng bởi vì của hồi môn phong phú.

Luật lệ hiện tại, của hồi môn của phụ nữ là tài sản riêng, tương lai chỉ có thể để lại cho con gái, nhà chồng không thể chiếm đoạt.

Nhưng con gái nàng lại là cháu gái Thiện gia, cho nên hai vợ chồng Tưởng bà tử nhận thấy, những thứ kia tương lai cũng thuộc về Thiện gia.

Chiếm lợi ích lớn như vậy từ người ta, đương nhiên phải đối xử với con dâu này thật tốt.

Bởi vì không dám lộ tài sản ra ngoài, nên dù có hai món trang sức bằng vàng, trước giờ Tô Tương đều không có mang ra ngoài, chỉ dám thỉnh thoảng ở trong phòng đeo để tự mãn.

Bây giờ Thiện Tuấn Hài cầm cái vòng vàng kia, chỉ bằng mắt thường nhìn cũng biết là nặng hơn cả đôi hoa tai và cái nhẫn vàng của nàng, ít nhất cũng phải tốn hơn mười lượng bạc, ở đâu mà hắn có nhiều tiền như vậy?

Kinh hỉ qua đi, Tô Tương chỉ cảm thấy kinh sợ, lo lắng phu quân của mình làm việc không tốt.

"Tiền ở đâu mà chàng có?" Tô Tương cũng không đoái hoài tới cái vòng vàng xinh đẹp, kéo tay Thiện Tuấn Hải, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi.

“Đương nhiên là do phu quân nàng có bản lĩnh kiếm tiền.”

Thiện Tuấn Hải vỗ ngực, ra vẻ ông đây là thiên hạ đệ nhất, chỉ là rất nhanh, khí thế kia lập tức hạ xuống: “Kỳ thực, tiền mua cái còng này là do ta tích góp hơn nửa năm nay, không phải nàng bảo phải bắt đầu tích góp của hồi môn cho con gái sao, cho nên nửa năm nay, ta tiêu tiền ít một chút, nàng không cảm thấy mấy ngày nay ăn uống tiêu dùng trong nhà ta ít hơn sao?”
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 22: Chương 22



Tô Tương ngẩn người, hình như đúng là như vậy, trước kia mỗi lần Thiện Tuấn Hải lên huyện thành, lúc trở về còn xách thêm gà quay hoặc là thịt heo, đồ ăn các loại.

Đại tẩu và nhị tẩu cảm thấy có thể là do cha mẹ cho chồng cho thêm tiền, chỉ có Tô Tương biết, mọi chuyện không phải như vậy.

Nửa năm gần đây, phu quân của nàng vẫn không ngừng chạy ra ngoài như cũ, nhưng đồ xách về nhà lại dần dần giảm bớt, mười lần thì hết tám lần là về tay không.

Nàng chỉ nghĩ là do kiếm tiền không được thuận lợi, cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao bây giờ cũng chưa cần phu quân nàng chăm lo cho gia đình.

Hiện tại nghe lời hắn nói thì, không chỉ kiếm được tiền, mà còn tiết kiệm được một khoản để mua cái vòng vàng này.

“Tiền kia, đều đã xài hết rồi à?”

Tô Tương có chút tiếc ruột, vòng vàng kia đẹp thì có đẹp, nhưng tới lúc đem tới hiệu cầm đồ cũng chỉ có thể tính tiền bằng trọng lượng vàng, chắc chắn sẽ ít hơn nhiều so với lúc đi mua.

“Ừ, đã xài hết, mà còn thiếu một ít, nên lấy tiền bán túi của nàng bù vào.”

Thiện Tuấn Hải gãi đầu, có chút xấu hổ.

Vốn dĩ hắn định chờ tích góp đủ bạc, đem túi bạc nặng trịch tới để trước mặt vợ, thể hiện một chút uy phong làm chủ gia đình.

Nhưng ai ngờ lúc đi qua một cửa hàng trang sức bằng vàng, nhìn cái vòng này liền bị kìm chân.

"Không phải bảo tích góp hồi môn cho con gái sao? Mười mấy năm này, nàng giữ vòng tay, chờ mười mấy năm sau, đem vòng tay trao cho Phúc Bảo nhà mình.

Đến lúc đó, nhà chồng Phúc Bảo còn dám chê của hồi môn của Phúc Bảo nhà mình không đủ nhiều sao."

Thiện Tuấn Hải kiêu ngạo nói, nhìn con gái mắt tròn xoe đang m*t ngón tay, lấy ngón tay từ trong miệng nàng ra, không chê trên tay còn dính nước miếng, hôn mấy cái.

Tiền bán túi thêu đều bị xài hết, Tô Tương cũng không có tiếc, năm cái túi nhiều lắm cũng chỉ một trăm văn tiền, thứ làm nàng cảm động chính là sự thay đổi của phu quân.

Cái vòng vàng này là hắn dùng tiền mà mình tích góp hơn nửa năm để mua, nói cách khác tức là trung bình mỗi tháng hắn có thể kiếm được một tới hai lượng bạc, rất nhanh có thể đuổi kịp đại ca.

Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Tô Tương cảm nhận được, phu quân nàng thật sự bắt đầu trưởng thành, đã đứng ở vị trí của một người làm chủ gia đình mà suy nghĩ.

“Nàng đừng khóc, không phải chỉ là một cái vòng vàng thôi sao, nàng yên tâm, sau này ta sẽ mua cho nàng trâm vàng, vòng cổ vàng, để cho trang phục và trang sức của nàng đủ bộ.”

Thiện Tuấn Hải hôn xong con gái, nhìn qua thì thấy vợ mình đang lẳng lặng ch** n**c mắt, lập tức luống cuống.

"Chàng kiếm tiền bằng cách nào?" Tô Tương lau nước mắt, nức nở, nhỏ giọng hỏi.

"Phu quân nàng đương nhiên có cách kiếm tiền của riêng mình, đàn bà con gái trong nhà, ở yên hưởng thụ là được rồi." Thiện Tuấn Hải lắc đầu, tiêu sái nói.

Có điều thấy Tô Tương có xu hướng khóc lớn hơn, Thiện Tuấn Hải không oai phong được mấy giây, lập tức khuất phục dưới nước mắt của vợ: “Nàng yên tâm, khẳng định không có làm việc phạm pháp, trái đạo đức.”

Cho dù có giải thích, chưa chắc vợ mình đã hiểu được, hơn nữa bên trong còn nhiều ngõ ngách, Thiện Tuấn Hải cũng không thể giảng giải, chỉ có thể nói tới vấn đề tương đương.

“Đây là chàng nói, chàng còn có ta, còn có Phúc Đức với Phúc Bảo, còn có cha mẹ, sau này làm gì cũng phải nghĩ tới chúng ta trước tiên, nếu mà tiền này là kiếm được bởi những việc không chính đáng, ta thà rằng chàng như trước đây, cùng lắm thì ta thêu nhiều hơn một chút để nuôi chàng.”

Tô Tương ngừng khóc, mỉm cười, lau nước mắt, chọc n.g.ự.c Thiện Tuấn Hải mà nói.

"Nương tử à, nàng yên tâm." Thiện Tuấn Hải cảm động nói, vợ hắn nói nguyện ý nuôi hắn, nam nhân như hắn sao lại có phúc khí như vậy, có thể cưới được một người vợ nguyện ý chăm lo gia đình.

Còn chưa uống sữa trước khi đi ngủ, Thiện Phúc Bảo cảm thấy mình đã no tới mức mắc nghẹn, cha mẹ mỗi ngày rải cẩu lương quá nhiều, nàng cảm thấy bản thân không thể tiêu hóa nổi.

- Giải thích, Cẩu lương hay cơm tró, người độc thân được gọi là cẩu độc thân, việc thể hiện tình cảm trước mặt những người này được gọi là rải thức ăn cho tró.

Hết giải thích.

“Cơ mà hiện tại chúng ta không phải là nên nói chuyện đứng đắn à?”

Hai vợ chồng ôm nhau, kẹp Phúc Bảo ở giữa, bầu không khí đang hòa hợp, Tô Tương nhẹ giọng dụ dỗ, nghe lời nói dịu dàng như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy có một sự nguy hiểm.

“Chuyện gì đứng đắn?”

Thiện Tuấn Hải đắc ý, hiển nhiên vẫn chưa ý thức được điểm này.

"Thu nhập của chàng vậy mà lại để dành làm tiền riêng, giấu một cái hơn nửa năm.

Sau này số tiền mỗi tháng kiếm được đều phải nộp ra.

Phúc Đức ngày càng lớn, nếu cha mẹ không chu cấp cho hắn đèn sách, chúng ta dù sao cũng phải suy nghĩ nhiều đường.

Còn có Phúc Bảo, chàng đừng nghĩ một cái vòng vàng là đủ cho hồi môn của con gái mình.

Con gái nhà nghèo trong thành muốn gả đều có bốn năm bàn hồi môn, chúng ta cũng phải gom đủ cho con gái.

Về sau, tiền kiếm được mỗi tháng đều phải nộp lên, vung tay quá trán cũng không sợ chàng xài hết."

Tô Tương hung hăng kéo lỗ tai phu quân nói, còn đâu bộ dạng ôn nhu, nhã nhặn, lịch sự của ngày xưa, hung hăng lên, lại thể hiện một vẻ đẹp ngang ngược.

“Được được được, đều đưa hết cho nàng.”

Thiện Tuấn Hải vẻ mặt đau khổ, hắn thật sự không có ý định tích góp tiền riêng, oan, oan uổng quá.

"Hì hì hì".

Thiện Phúc Bảo vui vẻ, chui ra khỏi người cha với mẹ, tay chân bò nhanh nhẹ, bò tới bên cạnh ca ca.

Ai bảo cha vừa mới gặm nàng, đáng đời!

“Đại Hà, mấy ngày nay việc đồng áng hơi nhiều, hay là chàng qua chỗ cha mẹ thăm dò một chút, hỏi ý bọn họ xem có thể để cho vợ chồng lão tam ra đồng giúp một tay hay không?”

Vương Xuân Hoa ôm con trai nhỏ, đưa qua đưa lại, ru cục thịt con ngủ.

Đứa nhỏ mới hơn ba tuổi, ăn uống khá tốt, hiện tại cũng hơn ba mươi gần bốn mươi cân, cứ ôm như vậy, cho dù Vương Xuân Hoa đã quen với việc làm nông thì cũng cảm thấy mệt.

Nhưng ai bảo đây là bảo bối của nàng chứ.

Sau khi sinh đứa con trai này, nàng vẫn muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng lại chưa thể mang thai tiếp, nên tự khắc chỉ có thể đem đứa con trai duy nhất này đặt dưới tầm mắt mà che chở.

Đứa nhỏ đã lớn như vậy, nhưng mỗi tối đều phải ôm để ru ngủ, trước kia Mai Nương với Lan Nương cũng chưa từng được đối xử như vậy.

Thiện Tuấn Hà từng nghĩ nên khuyên vợ mình đừng có nuông chiều con trai như vậy, nhưng mà đây lại là con trai duy nhất của hắn, hắn cũng cưng chiều giống nàng, tự an ủi mình rằng con trai vẫn còn nhỏ, đợi sau này lớn rồi dạy sau, cứ như vậy mà cho qua.

"Việc đồng áng không phải có cha mẹ giúp đỡ sao, hơn nữa, còn thuê mấy người trong thôn mất một đống tiền, với lại chỉ trong khoảng thời gian này mới mệt mỏi một chút, chờ thêm một thời gian nữa thì tốt rồi.

Lão tam đó chính là một kẻ giỏi làm màu, lớn như vậy rồi, ta cũng chưa từng thấy hắn đàng hoàng ra đồng được mấy mấy lần, giờ mà để hắn giúp đỡ, chỉ có rước thêm phiền toái chứ không giúp ích được gì đâu."

Thiện Tuấn Hà yêu thương nhìn con trai bụ bẫm của mình, một tay không ngừng cầm quạt, quạt mát cho hai con gái ngủ, thờ ơ nói.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 23: Chương 23



Hiện tại đang là mùa gặt lúa, cũng là thời điểm cày đất trồng bông vải.

Hơn hai mươi mẫu ruộng đồng tươi tốt, nếu chỉ có hai vợ chồng Thiện Tuấn Hà thì làm không xuể, nên mỗi khi đến thời gian này, Thiện gia đều sẽ bỏ tiền ra thuê mấy người rảnh rỗi trong thôn đến hỗ trợ.

Thời điểm vụ mùa, thuê một người trong thôn hỗ trợ, mỗi ngày là ba mươi văn tiền, cũng có thể đổi bằng lúa thóc.

Hiện tại giá thóc là sáu văn tiền một công cân, lúa tươi chưa được phơi nắng thì tính thành bảy cân, xem như là vô cùng hào phóng.

- Giải thích, 1 công cân bằng 2 cân Trung Quốc, tương đương 1 ki-lô-gram.

Hết giải thích.

Vì để có thể thu hoạch lúa nhanh chóng, Thiện gia thuê một lúc mười mấy người trong thôn hỗ trợ.

Hơn nữa, tiệm rèn của Thiện lão gia cũng không phải ngày nào cũng có việc làm, nên vào mùa vụ, ông sẽ cùng Tưởng bà tử ra đồng.

Vì vậy, bận bịu thì bận bịu, cũng coi như là sắp xong.

“Làm sao mà giống nhau được!”

Vương Xuân Hoa cắn môi, nhìn con trai trong n.g.ự.c mình: "Lão tam đã là người lớn, cũng không thể cả đời không động tay động chân.

Bây giờ cha mẹ còn sống, chứ đợi đến khi cha mẹ không còn nữa, tính tình hắn lại chơi bời lêu lỏng, chẳng lẽ lại muốn chúng ta làm huynh tẩu phải nuôi dưỡng sao?"

Đại ca có thể kiếm tiền cũng là nhờ lúc trước trong nhà chu cấp cho hắn đi học, nên hắn mới có được ngày hôm nay.

Mà bây giờ trưởng tôn đại phòng cũng đi học, tiền trong nhà chi cho đại phòng càng ngày càng nhiều.

Cho dù đối phương có thể kiếm tiền, thì cũng như cũ thiếu nợ nhị phòng bọn họ.

Nhưng nhìn đại phòng trong tương lai có khả năng kiếm được nhiều tiền, nàng mới nhịn cho qua.

Còn tam phòng kia thì sao, lão tam thì không nên hồn, còn có vợ lão tam ti tiện, chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt cha mẹ chồng để lấy lòng.

Hai người quá thoải mái rồi, không làm gì chỉ việc ngồi hưởng phúc.

Vương Xuân Hoa chỉ cần nghĩ tới đây thôi là có thể bực bội nguyên một ngày.

Nhất là mấy ngày này, mỗi ngày ra đồng làm việc, Vương Xuân Hoa lại cảm thấy bản thân eo mỏi, lưng đau.

Đặc biệt nhìn da của mình đen thêm vài phần, trái ngược với đại tẩu với đệ muội, chỉ có việc nuôi heo với cho gà ăn, nàng cảm thấy thật bất công.

“Ta không muốn nghe mấy lời này của nàng.”

Thiện Tuấn Hà nhăn mày: "Cái gì mà bảo chúng ta nuôi lão tam tới già chứ.

Tam đệ muội một tay thêu thùa kiếm sống, mỗi tháng đều đưa cho nhà không ít đồ xài đâu.

Chưa kể, hiện tại các phòng đều sống chung với cha mẹ, lão tam ăn uống thế nào, đợi sau này khi phân gia sản, cha mẹ cũng sẽ không quên chia cho bọn họ một phần.

Đến lúc đó nếu mà hắn lười, có thể đem đất ruộng cho thuê, rồi mướn người trồng lúa.

Hơn nữa, tam đệ muội lại biết thêu hoa kiếm được tiền, cũng sẽ không c.h.ế.t đói.

Hoặc là yêu cầu ca ca chúng ta giúp đỡ."

Hắn biết đệ đệ mình quả thực là có chút ăn chơi, nhưng mà lão tam cũng không cờ bạc, trai gái, nên cũng không có chỗ tiêu tiền hoang phí, chỉ có làm biếng và lười nhát, trong nhà cũng không phải không nuôi nổi cái người lười như hắn.

“Chưa kể, chúng ta là huynh đệ, sau này nếu mà hắn thực sự có việc gì yêu cầu hỗ trợ, ta là anh trai của hắn, chẳng lẽ ta lại không giúp?”

Thiện Tuấn Hà nhìn thật sâu Vương Xuân Hoa một cái: "Trước khi nàng nói những lời này, thì hãy ngẫm cho kĩ những việc ở nhà mẹ đẻ của nàng đi.

Nàng có dám nói, nàng không lén lút chu cấp cho cha mẹ cùng với mấy huynh đệ kia của nàng không?"

Lời vừa nói xong, sắc mặt Vương Xuân Hoa liền trắng bệch hơn phân nửa, lập tức ôm chặt con trai, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thiện Tuấn Hà.

Vốn dĩ Thiện Tuấn Hà chỉ muốn hỏi dò nàng, lại không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy.

Sau đợt náo loạn lễ tẩy tam của cháu gái Phúc Bảo, hai nhà liền không qua lại, nhưng dù gì cũng là con gái đã xuất giá và con rể của Vương gia, vào ngày lễ Tết, hai vợ chồng vẫn phải mang một ít lễ vật tới nhà.

Trong lòng Thiện Tuấn Hà biết rõ, cuộc sống của Vương gia không tốt, vợ mình thì không tránh khỏi việc thương nhớ, số tiền mà nhị phòng tích góp được, đoán chừng nàng sẽ lấy trộm một ít để đem về đưa cho cha mẹ.

Dù sao cũng là con gái, đặt mình ở vị trí của nàng, Thiện Tuấn Hà có thể lý giải được suy nghĩ của Vương Xuân Hoa, đối với việc làm của nàng, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ là nhìn phản ứng bây giờ của Vương Xuân Hoa, sợ rằng không đơn giản chỉ là một chút như vậy.

“Tiền công mấy năm nay ta đưa cho nàng đâu, tính sơ sơ, ít nhất cũng góp được hai ba chục lượng chứ? Nàng mau đem hết số tiền tích góp được mang ra đây, để ta đếm.”

Thiện Tuấn Hà không quạt cho hai con gái nữa, đặt con trai đã được Vương Xuân Hoa ru ngủ nằm cạnh hai con gái, giận dữ trợn mắt nhìn Vương Xuân Hoa.

“Trời khuya lắm rồi, hay là thôi đi.”

Ánh mắt Vương Xuân Hoa có chút hoảng loạn, tay gắt gao siết chặt.

“Nàng cất ở chỗ nào? Nàng không tìm, ta tìm!”

Cái thứ vợ phá của, số tiền kia là hắn vất vả cực khổ khuân vác kiếm được, nàng luôn miệng nói hắn không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, nếu mà hắn thật sự không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, thì thời điểm hết mùa vụ vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, hắn lại chạy ra bến tàu khuân vác sao? Mỗi ngày đều khiêng tới mức bả vai sưng lên, tụ m.á.u xanh xanh tím tím, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Hắn như vậy là không quan tâm tới gia đình nhỏ, Vương Xuân Hoa nàng thì có sao?

Hay cái nàng gọi là lo cho gia đình, chính là đem cha mẹ hắn ra vét sạch, lấy một nửa đem cho Vương gia, còn lại một nửa thì cho Vương Xuân Hoa nàng để dành.

Thiện Tuấn Hà không ngừng thở hồng hộc, ngày trước hắn chỉ coi như vợ hắn thích tính toán một chút, mà đa số phụ nữ trong thôn đều là như thế.

Cả gia đình sống chung một chỗ, khó tránh khỏi chỉ vì một số chuyện lông gà vỏ tỏi mà làm loạn mất vui.

Có thể dỗ dành, hắn cũng tận lực dỗ dành.

Dù sao hắn cũng biết, trong tất cả ba nàng dâu trong nhà, vợ của hắn chính là người làm nhiều việc nhất.

Nhưng hắn thật không ngờ, nàng không phải chỉ là thích tính toán một chút, mà đây là tư tưởng lệch lạc từ gốc rễ.

“Đại Hà.”

Vương Xuân Hoa có chút hoảng sợ, tiến lên muốn giữ c.h.ặ.t t.a.y Thiện Tuấn Hà, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương.

"Tiền, ta hỏi ngươi, ngươi giấu tiền ở đâu rồi!" Thiện Tuấn Hà một tay đẩy nàng ra, sau đó xuống giường, mang giày, bắt đầu lục tung khắp phòng.

“Đại Hà, chàng đừng lục lọi, ta tìm, ta tìm cho chàng là được rồi.”

Lần đầu tiên Vương Xuân Hoa nhìn thấy Thiện Tuấn Hà như thế này, nàng vừa khóc nức nở vừa leo xuống giường, từ đầu giường lấy ra một thẻ gạch, bên trong có một cái túi vải, sau đó tay run run mở túi vải ra.

Bên trong có mấy cục bạc vụn, cộng lại cũng không tới ba bốn lượng, còn có một xâu tiền đồng.

Số tiền này còn không bằng một phần lẻ số tiền mà Thiện Tuấn Hà kiếm được lúc trước.

"Đại Hà, ta là có nỗi khổ tâm.

Chàng cũng biết thân thể cha mẹ ta không tốt, bọn họ đều phải uống thuốc, còn có đại ca, nhị ca và tiểu đệ của ta, bọn họ đều có nhiều con cái, bọn chúng đói tới mức gầy như cây cỏ lau.

Ta là cô của chúng, sao có thể đành lòng, chỉ có thể, chỉ có thể cho tiền…"
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 24: Chương 24



Vương Xuân Hoa lập tức quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy chân Thiện Tuấn Hà: "Ta chưa cho quá nhiều, mới chỉ có hai lần.

Hơn nữa, cũng chỉ có bấy nhiêu, ta thật sự không phải cố ý.

Chàng đánh ta, chàng đánh ta đi.

Nhưng hãy xem như vì Mai Nương, Lan Nương, còn có Phúc Tài nữa, chàng đừng không cần ta."

Cuộc sống của người nhà Vương gia thật rất khổ cực, nhất là con gái Vương gia, ăn ít nhất, làm nhiều nhất.

Nếu không xuất giá, Vương Xuân Hoa sẽ không biết cảm giác mặc quần áo mới là gì, cũng không biết cảm giác được ăn cơm no là như thế nào, tất cả những thứ này, đều là nhờ gả tới Thiện gia mà nàng mới biết được.

Cha mẹ nói rất đúng, Thiện gia chính là một cái tổ hạnh phúc, nàng là con gái duy nhất của Vương gia được hưởng cái phúc này, chẳng lẽ lại không báo đáp cha mẹ đẻ, làm cho người nhà mẹ đẻ mình có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thiện gia có nhà, có đất, còn nhà mẹ đẻ nàng cái gì cũng không có, thậm chí Vương Xuân Hoa còn cho rằng, nếu Thiện Tuấn Hà có năng lực một chút, giống như lão đại với lão tam thì có thể lấy được tiền từ hai vợ chồng Thiện lão, không tới mức như hiện tại, chỉ vì mấy chục lượng bạc mà vặn hỏi nàng.

Nhưng hiện tại Thiện Tuấn hà đang tức giận, nàng không thể nói những lời như vậy với hắn lúc này.

Phản ứng đầu tiên của Vương Xuân Hoa chính là quỳ xuống, khi còn ở nhà, mẹ nàng làm sai cái gì cũng quỳ xuống xin tha, để cho cha nàng đánh một trận thì mọi chuyện đều xong.

Chỉ cần phu quân chịu đánh, vậy thì sẽ hết giận, sau này cũng sẽ không có mặt mũi nào mà nói đi nói lại chuyện này để trách mắng nàng.

“Lão nhị, hai vợ chồng con cãi nhau à?”

Bên ngoài phòng, tiếng Tưởng bà tử từ xa vọng hỏi.

“Không đâu nương, vừa nãy mấy đứa nhỏ làm ồn ào, con chỉ dạy bảo bọn nó thôi.”

Nhìn ba đứa con đang ngủ say trên giường, Thiện Tuấn Hà ra sức vuốt mặt, nhìn Vương Xuân Hoa sắc mặt đang thấp thỏm, bình tĩnh trả lời.

“Đừng dạy nữa, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Không biết Tưởng bà tử có tin tưởng hay không, dù sao thì nói là nói như vậy.

“Dạ, nương!”

Thiện Tuấn Hà vâng một tiếng, sau đó đá Vương Xuân Hoa đang ôm chân hắn ra, cầm lấy số bạc không còn nhiều kia.

“Về sau cái nhà này ngươi không cần phải quan tâm, ta tự mình kiếm được tiền thì cũng tự mình cất được.”

Thiện Tuấn Hà mang dép lên giường, đem gối và chăn của mình để qua bên kia giường, lấy các con là ranh giới.

"Đại Hà!" Vương Xuân Hoa lộ vẻ mặt bi thương, trong thôn này, có nhà nào không để phụ nữ quản lý tiền.

"Đừng có không biết xấu hổ, ta sợ tiền này mà để ngươi quản lý, thì mai mốt tới khi con gái chúng ta gả chồng, một đồng tiền của hồi môn cũng không có.

Ta không muốn sau này con gái lại oán trách, hỏi ta của hồi môn của các nàng đâu, ta lại chỉ có thể nói cho các nàng biết, của hồi môn của các con, bị người mẹ không có đầu óc của các con, đem về nuôi dưỡng cả nhà ông ngoại rồi."

Thiện Tuấn Hà đắp chăn, nhắm mắt lại.

Vì con cái, hắn không thể bỏ người vợ ngu xuẩn này, nhưng ít nhất, trong khoảng thời gian này, hắn phải lạnh nhạt với nàng, để Vương Xuân Hoa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.

“Đại Hà.”

Vương Xuân Hoa lắp bắp, mặt lộ vẻ oan uổng, nhưng nhìn biểu hiện lạnh nhạt của phu quân, lại sợ làm cho cha mẹ chồng nghe thấy mà qua đây, chỉ có thể bực bội leo lên giường.

Không có của hồi môn thì có làm sao, trong thôn có mấy cô gái có của hồi môn, chỉ có vợ của lão tam là do cha mẹ nàng ta không có đầu óc, một cái mối lỗ vốn mà còn đòi của hồi môn.

Vương Xuân Hoa cắn cắn môi, tức giận suy nghĩ như vậy.

Trong khoảng thời gian này nàng chỉ có thể nhẫn nhục mà chịu đựng, nếu để cho hai ông bà già lắm tiền kia biết, chỉ sợ sẽ ép Đại Hà bỏ nàng.

Phụ nữ mà bị chồng bỏ thì chẳng có được kết cục gì tốt đẹp.

Một đêm này, một nhà vui, một nhà sầu.

Còn có một nhà khác.

Lữ Tú Cúc sờ bụng nhỏ của mình suy nghĩ, hơn nửa năm này nàng cũng không có hoài thai, có nên chờ lần sau phu quân trở về, lại thử thêm lần nữa.

“Phúc Bảo, nhị bá nương thật là khổ tâm.”

Đã ba ngày liên tiếp, trừ khi có mặt cha mẹ chồng và các con, Thiện Tuấn Hà đều không chủ động mở miệng nói chuyện với nàng.

Hơn nữa tiền bạc trong nhà cũng không biết bị đối phương cất giấu ở đâu, Vương Xuân Hoa lén lút lục lọi khắp căn phòng mà cũng không tìm thấy.

Nàng thật sự cảm thấy cuộc sống của mình thật khổ cực cay đắng, nhất là khi nhìn thấy đại tẩu chỉ cần cho heo cho gà ăn mỗi ngày, tam đệ muội thì thêu thùa hoa lá, ẵm bồng con nhỏ, lại càng cảm thấy bản thân mình quá thảm thương.

Trong cái nhà này, ai cũng không thương yêu nàng, con trai nhỏ tinh nghịch, tuổi nhỏ không giấu kín được chuyện gì, hai đứa con gái lớn thì lại thân thiết với mẹ chồng hơn nàng.

Vương Xuân nghĩ, người duy nhất mà mình có thể tâm sự cũng chỉ có Phúc Bảo, đứa nhỏ còn chưa biết nói này.

Lại nữa rồi!

Thiện Phúc Bảo nhẫn nhịn đè nén bản thân, cố kiềm chế không liếc một cái.

Trong lòng suy nghĩ, bây giờ mà giả vờ ngủ thì còn kịp không.

Cũng không biết nhị bá nương này rốt cuộc là có cái tật xấu gì, từ khi nàng có kí ức tới nay, cứ nhân lúc không có ai là lại sấn tới nàng nói mình uất ức như thế nào, mà hết lần này tới lần khác đối phương lại chửi mắng cha mẹ của nàng nhiều nhất.

Thiện Phúc Bảo thật không rõ, chẳng lẽ cả người mình đều toát ra hơi thở của thánh mẫu, làm cho nhị bá nương cảm thấy, cho dù đối phương chửi mắng cha mẹ nàng thì nàng cũng sẽ bao dung, từ ái, thấu hiểu nàng ta, sau đó ngày qua ngày tẩy não nàng, giúp nàng ta cùng nhau đối phó với cha mẹ ruột của mình?

Làm ơn đi, nàng vẫn chỉ là một bảo bảo thôi mà.

"A a ! Kưa ! Kưa !".

Nàng biết lúc này anh trai nàng chắc chắn đang chơi đùa trong sân, vì để thoát khỏi nhị bá nương không bình thường này, Thiện Phúc Bảo quyết định để bản thân mình tủi thân một chút, miễn cưỡng kêu một tiếng ca ca đi.

"Muội muội, muội muội".

Lỗ tai Thiện Phúc Đức quả nhiên nhạy bén, vừa nghe tiếng muội muội kêu mình, hắn lập tức bỏ rơi đường đệ nhị phòng đang chơi cùng, mang theo kiếm gỗ nhỏ chạy vọt vào phòng.

Hắn cũng không để ý nhị bá nương sắc mặt có chút tái xanh đang đứng bên cạnh, cười rạng ngời như ánh mặt trời, nhanh nhẹn trèo lên giường ôm lấy muội muội vừa mới gọi ca ca.

“Muội muội, muội muội, muội muội, muội muội.”

“Nè ! Nè ! Nè ! Nè !”

Hôn má trái một cái, hôn má phải một cái, quả nhiên hắn là ca ca hạnh phúc nhất thế gian.

“Cha, nương, ngày mai bạn hữu của con trở về, có thể con sẽ ở lại huyện thành tá túc một hai đêm, mọi người đừng lo lắng.”

Trong lúc cả nhà đang ăn cơm, Thiện Tuấn Hải gắp cho mình một miếng củ cải xắt hạt lựu, nói với Thiện lão gia và Tưởng bà tử.

Mới đó không lâu không phải vừa mới đi huyện thành sao, bây giờ lại đi nữa.

Vương Xuân Hoa cúi đầu, mắt rũ xuống, đút cơm cho con trai, trong lòng vô cùng khinh thường.

Còn không phải cái tên du thủ du thực này muốn đi ra ngoài để né tránh thời điểm vụ mùa bận rộn sao? Cách xa như vậy, trong nhà dù có muốn hắn ra đồng giúp đỡ, cũng không tìm được hắn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 25: Chương 25



Chỉ là mấy hôm trước mới vì chuyện này mà cãi nhau với phu quân, mà việc nàng lấy trộm tiền tích góp trong nhà để chu cấp cho nhà mẹ đẻ cũng bị phát giác, nên giờ phút này chỉ có thể cụp đuôi làm người, không dám lộ ra thái độ bất mãn khiến phu quân nàng không vui.

Mà trên thực tế, cho dù không có những sự việc kia thì Vương Xuân Hoa cũng không dám nói lời ong tiếng ve.

Ưu điểm của nàng chính là có gan mà không dám làm, cũng chỉ dám oán giận, than vãn trước mặt phu quân và mấy đứa con của nàng.

Mà dù có để cho nàng nói, thì chỉ cần Tưởng bà tử trừng mắt một cái, là nàng đã sợ tới mức biến thành con rùa rụt cổ rồi.

“Được, con phải cẩn thận một chút.”

Tưởng bà tử cũng đã quen với việc đứa con này cứ hai ba ngày lại chạy lên trấn trên trong huyện thành.

Trước đó, bởi vì cháu gái nhỏ vừa mới biết nói chuyện, con trai út trong lòng cảm thấy mới lạ, nên vì con gái nên cũng ít ra ngoài hơn.

Bà nghĩ, con trai út phải sống kìm nén, ngột ngạt lâu như vậy, chỉ sợ là không chịu đựng nổi rồi.

"Tiểu thúc, đệ lên huyện thành, vậy mang giúp ta một ít đồ cho đại ca đệ đi." Lữ Tú Cúc mắt sáng rực, hiếm khi nói chuyện ôn nhu với Thiện Tuấn Hải.

Tính theo ngày, đã hơn một tháng Thiện Tuấn Sơn chưa có trở về, lúc trước hắn có nhờ người trong thôn mang ít đồ dùng trong nhà về, còn nói rõ là do tửu lâu trong huyện thành có nhiều việc, hơn nữa con trai ông chủ lại đến kiểm tra sổ sách, tạm thời không thể xin nghỉ, có thể sau này sẽ có một khoảng thời gian dài không có tin tức báo về.

Nhưng Lữ Tú Cúc vẫn cảm thấy thời gian này quá lâu, công việc tửu lâu có nhiều đi nữa, cũng không thể không cho người làm nghỉ ngơi.

Hiện tại thời tiết dần nóng lên, hắn còn chưa có về lấy quần áo mát mẻ trong nhà mang đi.

Quan trọng nhất là, trong hơn một tháng này, Lữ Tú Cúc cảm thấy mình đáng thương giống như là quả phụ.

Những lời này không tiện nói cùng em trai chồng, nàng dự định, đến lúc đó, nàng sẽ kẹp một tờ giấy trong đống quần áo mùa hè đó, viết rằng nàng muốn đặt cho con trai con gái của bọn họ một cái tên thật hay.

Một người phụ nữ muốn có con, thì không phải người đàn ông cần phải nỗ lực hơn nữa sao.

Chỉ cần người nào đó trong nhà họ nhìn thấy tờ giấy này, nhất định có thể hiểu được ý tứ của nàng.

Lữ Tú Cúc cười có chút phóng túng, người Thiện gia ngồi ăn cơm chung bàn, còn tưởng nàng bị động kinh, tự nhiên không hiểu làm sao mà cười thành tiếng.

“Được, đến lúc đó có thứ gì, đại tẩu cứ chuẩn bị tốt, đệ giúp tẩu đem đi.”

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một ít quần áo mùa hè và mấy thứ linh tinh, đồ đạc cũng nhẹ, không phí bao nhiêu sức lực, Thiện Tuấn Hải không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Có điều hắn còn chưa nói xong.

“Cha, nương, ngày mai lên huyện thành, con muốn dẫn Phúc Đức theo, người anh em tốt của con lúc còn trẻ đã hành tẩu giang hồ, chưa có gặp qua thằng bé Phúc Đức này.”

Thiện Tuấn Hải cũng muốn tương lai sẽ cho con trai mình đèn sách, nhưng không muốn thằng bé giống như đứa cháu trưởng tôn trong nhà, làm con mọt sách chỉ biết có sách vở, sau này, nếu mà đọc sách không thành công, chẳng phải là ngay cả đường lui cũng không có sao? Cho nên hắn dự định cho con trai mở rộng tầm mắt từ khi còn nhỏ, nhỡ đâu thằng bé có thể thông hiểu những mặt khác, lúc đó, không nhất thiết phải giậm chân một chỗ vào con đường đọc sách, cho dù làm người bán hàng rong, hay là muốn đi tòng quân, cũng chưa chắc đã tệ hại.

“Người bạn nào của con?”

Thiện lão gia nghe vậy, đặt đũa xuống, vốn dĩ ông cho rằng đi gặp bằng hữu cũng chỉ là lý do hắn tùy tiện nghĩ ra.

Trước giờ hắn chưa từng lấy lý do vô dụng này để hù người, bây giờ hiển nhiên không phải đùa giỡn.

Nếu chỉ mình hắn đi thì không sao, nhưng lại muốn dắt theo một đứa nhỏ mới năm tuổi như Phúc Đức, khiến Thiện lão gia không thể không lo lắng.

“Cha đâu có quen biết.”

Thiện Tuấn Hải rung đùi, cà lơ phất phơ cầm đũa chuẩn bị gắp dĩa đậu phộng trước mặt cha mình.

“Bộp.”

Thiện lão gia nổi giận, một tay chụp lấy đôi đũa của con trai út.

“Là bạn tốt, bạn tốt ạ.”

Thiện Tuấn Hải lập tức thành thật, cúi đầu khom lưng, rót cho cha mình một ly rượu nguyên chất độ thấp, nghiêm túc trả lời.

Vương Xuân Hoa yên lặng quan sát biểu hiện trên mặt của cha chồng, trong lòng mừng thầm.

Cũng có lúc lão tam phải cam chịu, tốt nhất là để cho cha chồng nghiêm khắc chửi mắng hắn một trận, sau đó bắt hắn phải ra đồng làm việc, như thế mới có thể hả giận.

Thiện lão gia căn bản không phải là tức giận thật, chỉ là ông nhìn không vừa mắt việc con trai út quá hỗn xược, muốn áp chế hắn thôi.

Lúc này thấy con trai út lấy lòng, còn rót rượu cho ông, ông lại mềm lòng.

Cái gì mà bạn tốt bạn xấu, cũng không phải là hắn mở miệng khép miệng thôi sao.

Nhưng là Thiện lão gia cũng biết rõ, nếu mà đó là bạn hữu không đàng hoàng, con trai cũng sẽ không nghĩ tới việc dắt cháu trai đi, khẳng định là đã nắm chắc trong lòng, mới có thể nói như vậy.

Có lẽ con dâu út cũng biết rõ là đi gặp ai, nhưng lại ngại vì mọi người trong nhà đều đang ở đây, nên không tiện nói ra tên người kia.

Nghĩ như vậy, trong lòng Thiện lão gia liền hiểu rõ, ông gật đầu, cũng không làm khó xử con trai yêu dấu.

“Phải trông coi con trai con cho kĩ càng, nếu Phúc Đức mà thiếu một cọng tóc nào, con cũng đừng nghĩ tới chuyện đặt chân vào cửa Thiện gia nữa.”

Vương Xuân Hoa thiếu chút nữa làm rớt đồ ăn đang gắp trên tay, như vậy là xong rồi? Cái gì cũng không hỏi mà đã cho phép Thiện Tuấn Hải dắt con trai vào huyện thành?

Quá bất công, Vương Xuân Hoa khẽ cắn môi, thoáng nhìn về phía Tô Tương và Thiện Phúc Đức đang ngồi bên cạnh.

Thật hận không thể khiến lúc hắn đi huyện thành thì bị ăn mày lừa đảo, cướp mất thằng nhóc con này, đến lúc đó, Thiện Tuấn Hải còn mặt mũi nào mà quay về.

Từ sau khi chuyển kiếp đến đây, Thiện Phúc Bảo phát hiện mình trở nên nhạy cảm với cái tốt và cái xấu, giống như hiện tại, Vương Xuân Hoa công khai nhìn nàng và ca ca Thiện Phúc Đức bên cạnh với ánh mắt tràn ngập ác ý, nàng cũng nhạy bén mà cảm nhận được một tia không thoải mái.

Món ăn chính hằng ngày vẫn là sữa mẹ, ngày thường ở bên cạnh bàn ăn nàng cũng chỉ có thể xem náo nhiệt, Thiện Phúc Bảo lần theo tia ác ý, ánh mắt nhìn về phía nhị bá nương Vương Xuân Hoa.

Không còn là nhị bá mẫu yếu đuối, cùng lắm chỉ là ở trước mặt nàng than vãn, khóc thút thít, giờ khắc này ánh mắt lại thật độc ác, giống như chỉ hận không thể đem anh em nàng đi rút gân, lột da.

Thiện Phúc Bảo thực không thích ánh mắt này của đối phương, thở hồng hộc trừng mắt nhìn lại.

Phúc Bảo, đây là đang trừng nàng?

Vương Xuân Hoa làm sao dám biểu hiện quá rõ ràng ác ý của mình đối với tam phòng, cha mẹ chồng còn đang trông nom kìa, cũng chỉ do cảm giác của Phúc Bảo quá nhạy cảm, cho nên mới nhận thấy được ánh mắt không tốt của đối phương thôi.

Trên thực tế, tia độc ác kia chỉ lướt qua trong giây lát, trừ Phúc Bảo ra, không ai nhận thấy.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 26: Chương 26



Vương Xuân Hoa ăn năn hối hận, chuẩn bị yên lặng trong lòng khóc lóc, kể lể sự bất công của hai ông bà già, nhưng còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy Phúc Bảo bên cạnh thằng nhóc con tam phòng kia, đang thở hồng hộc nhìn nàng.

Không đâu, không đâu, Phúc Bảo ngoan như vậy, sẽ không thể nào trừng nàng đâu, nhất định là do mắt Phúc Bảo quá to tròn, mới làm cho nàng có ảo giác như vậy.

Vương Xuân Hoa tự an ủi bản thân mình trong lòng, đối với nàng, cả nhà tam phòng kia đều là tiện nhân, chỉ có Phúc Bảo ngoan ngoãn làm người ta mềm lòng.

Con bé chỉ là đứa nhỏ mới sinh không lâu, không giống với những ác nhân kia của tam phòng.

Cứ coi như là con của nhị bá nương nàng, sau này nàng sẽ chú ý một chút, không thể để bé ngoan kia bị cha mẹ dạy hư, nuôi lớn thành một đứa nhỏ ham ăn biếng làm.

Nàng sẽ dạy đứa nhỏ này biết nghe lời hơn cả Mai Nương và Lan Nương.

Lúc ở nhà thì có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, khi ra đồng thì có nghị lực, thông minh, tháo vát, chăm sóc tốt hoa màu ngoài ruộng đất.

Khiến nàng trở thành cô nương giỏi giang nhất trong thôn, đến lúc đó, mấy bà mối sẽ thay nhau đến, đem cửa của Thiện gia đạp vỡ.

Nghĩ như vậy, Vương Xuân Hoa lại tươi cười hiền lành với Phúc Bảo, biểu tình nhanh chóng thay đổi một cách khó hiểu, làm Phúc Bảo sợ hãi tới mức run run, cũng không dám trừng mắt nhìn nàng nữa.

Chẳng lẽ đầu óc nhị bá nương thật sự có vấn đề?

Tiểu Phúc Bảo lấy tay vỗ vỗ ngực, xoay đầu, vùi mặt vào n.g.ự.c của mẫu thân.

Nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ mới chỉ có thể nhả từng chữ một, cũng không phải từ động vật bốn chân tiến hóa thành động vật hai chân, không có năng lực tự bảo vệ bản thân, nàng vẫn là chưa thể nào đấu trí đấu sức với nhị bá nương quái gở này.

Nói mới nhớ, lão thần tiên cho nàng bàn tay vàng rốt cuộc là cái gì, tới bây giờ nàng cũng chưa có tìm thấy?

Không gian, không có.

Linh tuyền, không thấy.

Chẳng lẽ dung mạo xinh đẹp? Thứ này ở cổ đại cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Thiện Phúc Bảo vướng mắc, tính toán sơ qua, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, bàn tay vàng gì đó nhất định sẽ tìm được, không lẽ lão thần tiên lại đi quỵt nợ.

Chưa kể, kiếp này nàng có người nhà yêu thương, bàn tay vàng gì đó có hay không cũng không quan trọng.

“Muội muội, chờ ta đi huyện thành, lúc về sẽ mang cho muội thật nhiều đồ ăn ngon.”

Thiện Phúc Đức kéo kéo tay nhỏ của em gái, nói nhỏ chỉ để hai người nghe thấy được.

Với Thiện Phúc Đức mà nói, mỗi lần cha từ bên ngoài trở về đều sẽ đem đồ ăn ngon cho hắn, có lúc là kẹo xốp, có lúc là gà quay, dù sao thì cũng chính là đồ ăn ngon.

Huyện thành có lẽ cũng giống như cây ăn quả ở trong núi, chỉ là trong huyện thành, trên cây lớn lên sẽ là gà quay với đường, cùng với các loại thức ăn ngon khác.

Hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng kĩ năng leo cây lại không hề thua kém bất kì đứa nhỏ nào trong thôn.

Đến lúc đó, hắn nhất định có thể trèo lên cây hái thật nhiều thức ăn ngon đem về.

Muội muội thích ăn canh trứng, hắn sẽ mang thật nhiều canh trứng trở về.

“A a.”

Đan Phúc Bảo gật đầu một cái, sau đó nghiêm túc đưa tay của mình ra.

"Hì hì hì" Thiện Phúc Đức nhìn cánh tay của muội muội trắng múp như củ sen, nhẹ nhàng cắn một cái, lại cắn một cái nữa.

“Ân.”

Thiện Phúc Bảo gật đầu một cái, người đang gặm tay nàng chính là người anh trai sẽ bao bọc, che chở nàng sau này.

Vận khí của hai cha con Thiện Tuấn Hải không tệ.

Mới tờ mờ sáng đã lên đường, vừa ra khỏi thôn thì gặp được người dân thôn bên đang đánh xe trâu vào thành, là người một vùng, có người nhận ra Thiện Tuấn Hải, liền cho hắn bế con trai chen chúc lên trên xe trâu, còn hắn thì từ từ đi theo phía sau xe, mọi người cùng nhau trò chuyện, g.i.ế.c thời gian.

Không phải là người thôn kia keo kiệt, không cho Thiện Tuấn Hải lên xe trâu, mà là ở thời đại này, ngoại trừ nhà cửa thì trâu bò chính là tài sản quý giá nhất, chỉ cần là trong nhà nuôi trâu bò, đều vô cùng quý trọng, hôm nay nhà nuôi trâu thôn bên cạnh cho xe trâu vào thành đã quy định số lượng người ngồi trên xe rồi, sợ làm trâu kiệt sức.

Cho phép Thiện Phúc Đức lên xe là vì hắn còn nhỏ, đi bộ đường xa sẽ mệt mỏi, nhưng nếu cho Thiện Tuấn Hải lên xe, trọng lượng lại nặng thêm một trăm cân, chủ xe trâu sẽ đau đớn ruột gan mất.

Cũng may Thiện Tuấn Hải biết ý, đối với người chịu giúp đỡ hắn cho con trai quá giang thì ngàn ân vạn tạ, lấy năm quả trứng gà to từ trong cái sọt mà mẹ hắn chuẩn bị để hắn đem cho đại ca, đưa cho chủ con trâu.

“Trứng gà nhà ngươi thật là to, so với trứng gà nhà chúng ta thì lớn hơn một vòng luôn đó.”

Thấy Thiện Tuấn Hải vén tấm vải lên làm lộ ra những quả trứng gà thật to, mấy thôn dân lanh mắt không nhịn được kinh hô.

Hôm nay bọn họ đi nhờ ông chủ xe trâu lên huyện thành, một nửa là xách theo đồ lên thăm họ hàng thân thích trong thành, một nửa là mang đồ trong nhà lên chợ trên để bán.

Thực tế, với người trong thôn, nhu cầu trong cuộc sống hằng ngày hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, lên huyện thành chủ yếu là mua muối, vải vóc và đồ đạc linh tinh.

Có điều, nếu mà trong nhà có chuyện vui, người kĩ lưỡng đều chọn lên huyện thành đi dạo để mua hàng hóa đầy đủ hơn.

Đối với người dân quê mà nói, đi huyện thành là một chuyện lớn, không chỉ là chuyện phức tạp, mà còn là chuyện tốn tiền.

Bởi vậy mỗi khi đi huyện thành, đều sẽ cân nhắc mang theo những thứ đáng giá nhất trong nhà, như là trứng gà hoặc một số loại rau dưa trái cây hiếm lạ mang lên chợ huyện bán, ở huyện thành thì giá cả cao hơn một chút so với trấn trên, có thể kiếm đủ để bù vào số tiền họ đã xài khi đi đường.

Thời đại này, heo, gà, vịt có thể coi là những thực phẩm đáng giá nhất mà người trong thôn có thể sản xuất.

Nhưng nếu không phải dịp Tết nhất giỗ quả, sẽ không có ai làm thịt những con vật đó đem ra ngoài bán, vì vậy, đáng giá nhất chỉ có thể là trứng gà, trứng vịt.

Bất luận là vào thành thăm người thân hay là đi mua bán, thì trong tay luôn cầm theo cái giỏ, chắc chắn sẽ có trứng gà ở trong.

Mà trứng gà Thiện Tuấn Hải lấy ra lại không giống với trứng gà của bọn họ, lớn hơn những một vòng.

Nếu mà hai bên cùng mang ra bán một chỗ, thì khách hàng ngoài chợ chắc chắn sẽ muốn mua trứng gà to trong tay Thiện Tuấn Hải hơn.

Người thôn bên nhìn thích thú, không nhịn được liền hỏi thăm Thiện Tuấn Hải, đều là nuôi gà, cớ sao trứng nhà hắn lại đặc biệt to như thế.

“Cái này ta cũng không rành lắm!”

Thiện Tuấn Hải gãi đầu, gà trong nhà đều là do mẹ với đại tẩu cùng vợ hắn cho ăn, hắn không có liên quan gì.

"Có thể là do nhà ta nuôi dưỡng kĩ càng, mỗi ngày cho ăn nhiều thức ăn, nên gà được nuôi tốt." Thiện Tuấn Hải nhớ mang máng, hình như mẹ hắn có bắt nhị ca ra sông mò ốc gạo, băm nhuyễn cùng với thức ăn cho gà, còn thường xuyên kêu đại tẩu thả gà ra khỏi chuồng, cho đi dạo trong sân.

Bởi vì chuyện này, trong nhà hắn loáng thoáng có tiếng chê trách, cảm thấy mẹ hắn rảnh quá nên kiếm việc để làm.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 27: Chương 27



Hắn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì sau khi mẹ hắn làm ầm ĩ một trận như vậy, trứng gà hình như có lớn hơn, số lượng trứng gà đẻ ra cũng nhiều hơn.

Cụ thể có phải vậy hay không hắn cũng không rõ lắm.

Dù sao hiện tại trong nhà đều có thói quen nuôi gà vịt bằng phương pháp này của mẹ hắn, cũng đã quen với việc sản lượng trứng gà, trứng vịt trong nhà nhiều hơn hẳn so với những nhà bình thường khác.

Thiện Tuấn Hải trước giờ đều không quan tâm, nhưng hắn biết rõ, nếu đây thực sự là biện pháp làm cho sản lượng trứng gà trứng vịt gia tăng, thì tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài.

Cũng may, bình thường ở bên ngoài hắn mang tiếng ăn chơi lêu lổng, không lo làm việc, nên bây giờ hắn lộ ra vẻ nghi ngờ không chắc chắn, người trong thôn cũng không cảm thấy lạ.

“Nhưng chúng ta cũng nuôi kĩ lắm mà?”

Người thôn bên vẫn nghi ngờ, dù sao nhà nào cũng kiếm tiền từ vật nuôi, làm sao mà không kĩ lưỡng, cho dù mình có bị đói, cũng không dám để những bảo bối đó bị đói.

"Ta cũng không rõ lắm." Thiện Tuấn Hải giả vờ hào phóng nói.

“Có thể thật sự là do nhà người ta cho ăn đồ tốt thôi.”

Một ông lão lớn tuổi dứt khoát nói, cảm thán trong lòng.

Mọi người cũng ý thức được, Thiện gia dù sao cũng giàu có, có hơn hai mươi mẫu ruộng đất, so với những nhà ở nông thôn cũng được coi là giàu nhất.

Hơn hai mươi mẫu ruộng đất, sẽ có nhiều loại lương thực, gà vịt trong nhà người ta chỉ cần ăn những thứ đó cũng đủ để no căng bụng.

Không giống như bọn họ, không ít người còn phải thuê ruộng đất của những nhà giàu có trong thành, mỗi năm đóng xong tiền thuê, số lương thực còn lại cũng chỉ đủ cho một nhà sống, vất vả lắm mới dư lại một ít, để dành đến năm nào đó mà thu hoạch không tốt thì phải bù vào.

Sao Thiện Tuấn Hải này vận khí lại tốt như vậy, đầu thai vào Thiện gia, nếu mà đổi vào nhà khác, với cái tính ăn chơi lêu lổng của hắn, không phải đói c.h.ế.t thì cũng sẽ bị người trong nhà ghét bỏ.

Bị một đám người nhìn bằng ánh mắt ghen tị, hâm mộ lẫn thách thức, Thiện Tuấn Hải không có vẻ gì là khó chịu.

Ai bảo đầu thai cũng là một loại bản lĩnh, có lẽ ông trời cũng cảm thấy hắn nên được hưởng phúc, chứ không sao lại cho hắn có cha mẹ tốt, sau cũng cho hắn một người vợ tốt, bây giờ lại vừa có con trai lẫn con gái, làng trên xóm dưới ai mà có phúc được như hắn, ra mà so kè với hắn này.

Trâu rống lên một tiếng khiến Thiện Tuấn Hải thu lại ánh mắt khoe khoang.

Tính toán một chút, hắn hạnh phúc như vậy nhưng cũng không nên khoe khoang, tránh làm cho người khác tự ti.

“Ai, kia không phải là Khôn tử sao? Khôn tử à? Khôn tử, Khôn tử?”

Ông chủ đánh xe trâu đột nhiên mở miệng gọi.

Đằng trước có bóng của hai người, một cao, một thấp, đồng thời quay lại.

Thiện Tuấn Hải nhìn người đàn ông cao lớn thấy quen quen, đợi lúc đến gần một chút mới nhìn rõ, lập tức nhận ra đối phương là ai.

Nghiêm Khôn, thợ săn hàng đầu của đất Tam Thạch bên cạnh thôn Bình Liễu, mấy đời trong nhà đều sống bằng nghề săn thú, tuy nói là người đất Thạch Áo, nhưng vì ở ngay chân núi, nên ít qua lại với người trong thôn.

Thợ săn vốn là một nghề nguy hiểm.

Trong núi, mãnh thú gì cũng có, một khi đã gặp, đàn ông trai tráng bình thường cũng không thể nào chống lại.

Bởi vậy, tới thế hệ của Nghiêm Khôn, cũng chỉ có mình hắn là con trai, mà hắn thì vừa khéo, cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai.

Vợ Nghiêm Khôn là cô nương thôn Bình Liễu, là mẹ của hắn dùng một tấm da chồn không tệ do cha hắn tích góp được để cưới về, cưới về không được bao lâu, Nghiêm lão thái thái đã hoàn thành tâm nguyện nên không chống đỡ nữa mà nhắm mắt xuôi tay.

Bi kịch luôn liên tiếp xảy ra, mùa đông năm kế tiếp, trong lúc Nghiêm Khôn lên núi săn thú, một con sói đói không tìm thấy thức ăn, đi lạc xuống chân núi, cắn c.h.ế.t vợ hắn.

Đến khi Nghiêm Khôn trở về, chỉ kịp cứu đứa con được vợ bảo vệ trong ngực.

Khi đó, Nghiêm Sơn Sinh, cũng chính là con trai Nghiêm Khôn mới vừa tròn một tuổi.

Khi mẹ đang mang thai hắn, bà hắn qua đời.

Khi hắn một tuổi, mẹ hắn chết.

Mấy người nhiều chuyện trong thôn đều nói bát tự của hắn không tốt, khắc c.h.ế.t người thân, chỉ còn lại một người thân duy nhất, Nghiêm Khôn trầm tĩnh, chọn lựa mang theo tất cả gia sản, đi khỏi đất Thạch Áo, lên trấn trên.

Nghe nói, hiện giờ hắn trở thành đồ tể, sở trường là về nông thôn thay người mổ heo, cũng thu mua mấy con heo nái đẻ tốt, ở trấn trên mở một sạp thịt heo.

Bởi vì hắn mang con trai rời đi, nên mấy năm nay những lời đàm tiếu về Nghiêm Sơn Sinh cũng giảm bớt.

Cũng coi như là một người đàn ông có năng lực, có quyết đoán, Thiện Tuấn Hải tự nhận mình là một người đàn ông như vậy, nên cũng có vài phần tán thưởng đối với Nghiêm Khôn.

“Khôn tử, ngươi mang con vào thành à? Cho đứa nhỏ lên xe đi, dù sao cũng phải đi cả một quãng đường dài nữa, để cho đứa nhỏ khỏi bị mệt.”

Chủ nhân xe trâu dường như đối với Nghiêm Khôn rất ôn hòa, cũng không tin lời mấy bà già nhiều chuyện trong thôn, nói chuyện từ không thành có, bởi vậy thật lòng mà mời Nghiêm Khôn, để cho con của hắn lên xe.

Một vài người phụ nữ lớn tuổi có chút để ý chuyện này, nhưng nhìn gương mặt nhỏ có hơi trầm mặc của Nghiêm Sơn Sinh thì cũng không nói lời nào.

"Sơn Sinh, cảm ơn Ngưu thúc đi con." Chủ xe trâu vừa lúc họ Ngưu, cái này đúng là duyên phận.

Nghiêm Sinh Sơn phản ứng hơi chậm, nhìn mắt cha, sau đó mới quay đầu về phía chủ nhân xe trâu, nói lời cảm ơn.

Sau đó từ từ trèo lên trên xe, nhìn thấy trên xe có duy nhất một cậu bé cùng tuổi với mình, ánh mắt sáng lên.

Những lời đồn đại lúc trước đối với hắn không phải là không có ảnh hưởng.

Mặc dù sau này hai cha con hắn chuyển lên trấn trên, nhưng hắn cũng không thể thoát khỏi cái danh hào sát tinh, chỉ là người trên trấn thì kín đáo hơn, với lại cha hắn còn sống rất tốt, nên cũng không ai nói lời thị phi trước mặt hắn.

Nhưng rõ ràng là những nhà kế bên với mấy đứa trẻ cùng tuổi đều không muốn chơi cùng với hắn, cái này cũng đủ để hiểu thái độ của họ.

Mặt khác, Nghiêm Sơn Sinh ngày càng thể hiện sự già trước tuổi, biểu hiện yên lặng, bình tĩnh, khác hoàn toàn so với mấy đứa trẻ bằng tuổi, nên hắn càng bị lũ trẻ bài xích.

Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không có một bằng hữu tốt để chơi cùng.

“Nhà ta có rất nhiều thịt heo.”

Cha nói, muốn làm quen với người bạn nhỏ thì phải khoe ra ưu điểm của mình, chỉ cần bạn nhỏ không có thì sẽ đồng ý chơi cùng với hắn.

Nghiêm Sơn Sinh suy nghĩ kĩ lưỡng, đây chắc là ưu điểm của hắn nhỉ?

"Nhà ta cũng có heo, còn có rất nhiều gà, vịt nữa." Thiện Phúc Đức không chút nghĩ ngợi, liền nói.

"Sắp tới ta còn có đường khối, có gà quay, còn có thật nhiều điểm tâm ngon nữa." Chờ tới huyện thành, hắn sẽ trèo ngay lên cây hái thức ăn ngon, nhìn bộ dạng ngây ngốc của đối phương, chờ khi hắn hái được những thứ kia, sẽ cất một phần đủ cho muội muội, một ít còn lại sẽ cho hắn ta.

“A.”

Ưu điểm duy nhất không được, Nghiêm Sơn Sinh ngây người, có chút uất ức.

Cha hắn không có g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt, mà nhà bọn họ cũng không có nhiều đường khối với điểm tâm, bạn mới còn chưa kết giao, đã bay đi mất.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 28: Chương 28



Có hai cha con Nghiêm gia đi theo, đoàn người trầm lặng hơn trước rất nhiều.

Khác biệt rõ ràng nhất chính là mấy người đàn bà nhiều chuyện đều lặng im không nói chuyện, gượng gạo, cứng ngắc ngồi trên xe trâu.

Phải biết rằng, lúc trước trong thôn truyền đi rất nhiều lời đồn đại, phần lớn đều là từ miệng của những bà tử này.

Nghiêm gia bởi vì xa cách mọi người, ở đất Tam Thạch hầu như không có bạn bè thân thích, nên khi những lời đồn đại vừa mới lan truyền, hầu như người trong thôn đều nghe qua, thậm chí còn lan thêm tin đồn, thêm mắm dặm muối.

Không một ai nghĩ xem lời đồn đó có phải sự thật hay không.

Cũng không ai nghĩ tới việc, đem cái danh sát tinh gán lên người một đứa nhỏ một tuổi vừa mất mẫu thân có phải là việc nên làm hay không.

Mọi người chỉ xem việc đồn đãi đó là thú tiêu khiển mỗi khi nhàn rỗi.

Bởi vì Nghiêm gia ở xa, mà Nghiêm Khôn cũng không phải loại người sẽ so đo, côn đồ, vô lại với nữ nhân, nên càng không nể nang gì mà lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui cho mình.

Nhưng dù nói thế nào, nói sau lưng và nói trước mặt vẫn là khác nhau.

Giống như hiện tại, mấy người kia lúc trước nói rất hung hăng, giống như chỉ cần Nghiêm Sơn Sinh ở gần là cũng có thể khắc c.h.ế.t người, bây giờ lại không tiện nói không cho hắn lên xe trâu.

Một phần là vì chột dạ, một phần cũng là do kiêng kị.

Sau khi Nghiêm Sơn Sinh lên xe trâu, một đám đàn bà lặng lẽ ngồi xê dịch ra, cách xa hắn một chút, vẫn còn cho rằng thà tin mấy lời đồn kia là có thật, còn hơn không.

Không biết là do đã quá quen với sự lãnh đạm của người khác, hay là vì nguyên nhân khác, Nghiêm Sơn Sinh liền ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ trên xe, trên mặt cũng không biểu hiện nét khổ sở nào.

Lần nữa kết bạn thất bại, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh ngây thơ suy nghĩ, lần sau, có nên bảo cha ở nhà vừa mổ heo, lại vừa mổ thêm gà vịt nữa hay không?

“Ngươi tên gì?”

Ngoài dự đoán của Nghiêm Sơn Sinh, Thiện Phúc Đức nhích cái m.ô.n.g múp của mình lại, ngồi bên cạnh hắn.

Phúc Đức không nghĩ nhiều như thế, chỉ đơn giản cảm thấy trên đường đi rất nhàm chán, muốn tìm một người cùng tuổi với mình để nói chuyện.

"Ta tên Sơn Sinh, bởi vì cha ta nói, ta là đứa nhỏ được sinh ra trong núi." Kìm chế vui sướng, Nghiêm Sơn Sinh hiền lành, từ từ mở miệng nói chuyện.

“Oa !”

Tuy không biết vì sao người bạn này lại sinh ra ở trong núi, nhưng Thiện Phúc Đức nghe xong liền cảm thấy thú vị, không giống như hắn và muội muội, đều là sinh ra ở nhà.

“Ta là Phúc Đức, ta còn có một muội muội, tên là Phúc Bảo, Bảo Bảo, Bảo Bảo, cái tên này có phải rất dễ nghe hay không?”

Thiện Phúc Đức cười hì hì, hắn cảm thấy kết giao được với một người bạn mới thật là tốt.

Mấy người bạn trong thôn của hắn đều đã phát ngán với việc hắn khoe muội muội trắng trẻo, thơm thơm, ngọt ngào.

Nhưng người trước mặt thì không giống thế, đây là ngày đầu tiên mà họ gặp nhau.

“Ngươi có muội muội à, thật thích!”

Nghiêm Sơn Sinh đếm đếm đầu ngón tay, nhà hắn ngoài hắn ra thì cũng chỉ có cha hắn.

Thiết Đản nhà hàng xóm cũng có một muội muội, chỉ là muội muội của Thiết Đản lớn lên ốm yếu, luôn bị Thiết Đản bắt nạt.

Có một lần, hắn thấy Thiết Đản bắt nạt muội muội Thiết Nha, nên có lòng tốt mang một miếng heo quay sở trường của cha cho nàng ăn, kết quả, hắn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã cướp món đồ trong tay hắn, lại còn đẩy ngã hắn.

Nghiêm Sơn Sinh cũng không nhớ rõ còn có xảy ra những chuyện gì.

Chỉ biết sau đó Thiết Đản lại chạy tới chỗ hắn muốn ăn thịt heo, hắn không cho, hắn ta muốn đánh hắn, cuối cùng bị hắn phản đòn, đánh cho một trận.

Cha nói, nếu ai bắt nạt hắn, thì hắn cứ việc đánh lại, nếu cha đối phương tức giận thì cứ để cha hắn chống đỡ.

Sau đó giống như cha hắn nói, cha Thiết Đản bị cha hắn đánh cho một trận.

Từ đó về sau, hai nhà không qua lại nữa.

Hai anh em Thiết Đản và Thiết Nha thấy hắn thì trừng mắt, còn lôi kéo những đứa trẻ khác không chơi chung với hắn nữa.

Mà thực ra, những đứa trẻ đó vốn cũng không muốn chơi cùng hắn.

Cho nên trong lòng Nghiêm Sơn Sinh, muội muội là một thứ xấu xa.

Có điều, Thiện Phúc Đức bằng lòng nói chuyện với hắn, hắn ta chính là người tốt, muội muội hắn nhất định cũng là một muội muội tốt.

Nghiêm Sơn Sinh thay đổi suy nghĩ, cân nhắc về một chuỗi dài quan hệ nhân quả, chắc chắn muội muội Thiện Phúc Đức là một muội muội tốt, tất nhiên không tiếc lời khen.

"Bảo Bảo nhất định rất xinh đẹp!" Vừa nói vừa gật đầu cứ như tận mắt nhìn thấy.

“Ừ, ừ.”

Thiện Phúc Đức gật đầu như giã gạo, ánh mắt nhìn Nghiêm Sơn Sinh càng thêm chân thành, tha thiết.

Tất cả những người thích muội muội hắn đều là người tốt.

Đứa nhỏ nào cũng như trang giấy trắng, nên với Thiện Phúc Đức lúc này, hắn đã xem Nghiêm Sơn Sinh là người nhà.

“Ta nói nhỏ cho ngươi biết, muội muội ta không chỉ có xinh đẹp, mà nàng còn rất ngọt nữa.”

Thiện Phúc Đức lại gần, ghé sát vào tai Nghiêm Sơn Sinh, thì thầm nói.

Hắn đều đã nếm qua, khuôn mặt bầu bĩnh ngọt, cánh tay củ sen ngọt, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ cũng ngọt.

“Woa.”

Nghiêm Sơn Sinh kinh hô một tiếng, ánh mắt cực kì ngưỡng mộ.

Phúc Bảo muội muội chắc là được làm từ đường.

Hắn cũng muốn có một muội muội làm bằng đường.

Trong đầu Nghiêm Sơn Sinh tự động hiện ra một muội muội xinh đẹp được biến ra từ kẹo đường thơm ngọt.

Mặt nàng làm từ đường trắng, miệng nàng chắc là làm bằng đường đỏ, tóc nàng là kẹo râu rồng, mắt nàng là kẹo mè đen,…

Chỉ mới nghĩ thôi, Nghiêm Sơn Sinh không thể chịu được mà nuốt nước miếng, hắn rất muốn có một muội muội như vậy.

Hắn sẽ cố gắng nhịn, mỗi ngày chỉ l.i.ế.m muội muội mấy miếng, sau đó sẽ nuôi muội muội giống như là nuôi heo con, để muội muội cùng hắn lớn lên, như vậy cả đời hắn cũng không thiếu kẹo để ăn.

“Thật tuyệt.”

Nghiêm Sơn Sinh kéo dài âm giọng, chỉ tiếc hắn không có muội muội như thế, mắt nhỏ u oán liếc nhìn cha đang đi theo sau xe trâu.

Sau nửa canh giờ, đoàn người rốt cuộc cũng tới bên ngoài huyện thành huyện Bá Giang Sau khi thống nhất thời gian quay về, mọi người liền chia tốp ba tốp năm đi vào thành.

“Sau này, ngươi có thể tới nhà ta tìm ta, ta mời ngươi ăn món heo quay sở trường của cha ta.”

Nghiêm Sơn Sinh có chút luyến tiếc nhìn người bạn duy nhất này.

"Ừ, ừ, ngươi cũng có thể tới nhà ta tìm ta, ta cho ngươi xem muội muội ta." Thiện Phúc Đức gật đầu, nhân tiện bổ sung thêm một câu: “Ta còn dẫn ngươi đi xe gà vịt nhà ta nữa.”

“Cảm ơn.”

Lúc bọn nhỏ đang lưu luyến không rời, Thiện Tuấn Hải nhận lại giỏ trứng gà mà Nghiêm Khôn xách giúp hắn trên đường đi.

“Không cần khách khí, đã lâu rồi Sơn Sinh không được vui vẻ như thế.”

Nghiêm Khôn nhìn khuôn mặt hồng hồng vì kích động của con trai, tâm tư phức tạp nói.

Đứa con trai này từ nhỏ đã trầm mặc, phản ứng cũng chậm chạp, bởi vậy nhiều người đều cho rằng con của hắn đầu óc có vấn đề.

Chỉ có hắn mơ hồ suy đoán trong lòng, có thể là do lúc một tuổi nhìn thấy mẫu thân bị sói cắn chết, nên thằng bé kinh sợ quá độ, mới bị biến thành như vậy, dù sao cũng là đứa nhỏ một tuổi, không phải cái gì cũng không hiểu.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 29: Chương 29



Do quá sợ hãi, vốn dĩ Nghiêm Sơn Sinh đã có thể kêu cha gọi mẹ, cuối cùng tới ba tuổi mới bắt đầu mở miệng lần nữ.

Lại bởi vì những lời đồn đại, bên cạnh lại càng không có bạn bè đồng trang lứa.

Nghiêm Khôn nhìn thấy mà đau lòng.

Từ trước đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy con trai nói nhiều như vậy, lại nhiều lần lộ ra sự yêu thích, vui vẻ.

Bởi vậy, cho dù Thiện Tuấn Hải chưa làm gì, nhưng có đứa con trai Thiện Phúc Đức như thế, đã khiến cho Nghiêm Khôn cảm kích không thôi.

“Nhị Lang cũng rất vui vẻ, về sau có thể để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau nhiều hơn.”

Thiện Tuấn Hải vốn không tin cái lời đồn sát tinh gì đó.

Nếu Nghiêm Sơn Sinh mà là sát tinh, thì người đầu tiên nên khắc chính là Nghiêm Khôn, nhưng bây giờ, nhà người ta là tiệm thịt heo rất phát đạt, tay nghề mổ lợn tiếng lành đồn xa làng trên xóm dưới, nhìn chỗ nào giống bộ dạng bị khắc?

Mặc kệ đó có phải lời khách sáo hay không, nghe Thiện Tuấn Hải nói làm Nghiêm Khôn thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn hai đứa nhỏ quyến luyến không rời, trong lòng Nghiêm Khôn suy nghĩ, hôm nào đó có nên đem theo lễ vật đến thăm nhà Thiện gia thôn Bình Liễu hay không.

Hai người chia tay ở cửa thành, vừa vào thành, Thiện Phúc Đức đã khôi phục gương mặt ồn ào náo động, không còn vẻ thương tâm khi vừa chia tay đồng bọn.

Hắn mau chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về mấy cây đại thụ trong thành, lá cây xanh mượt, chẳng có gì trên đó.

“Cha, gà quay đâu?”

Tiểu Phúc Đức nước mắt lưng tròng, hắn cảm thấy mình đã bị lừa.

Thiện Tuấn Hải thấy con trai tủi thân, dở khóc dở cười giải thích, nói cho thằng bé biết gà quay với điểm tâm huyện thành đều là tốn tiền đi vào tiệm mua.

Thấy con trai nước mắt lã chã sắp khóc, liền hứa hẹn trước khi về nhà sẽ dẫn thằng bé tới cửa hàng mua điểm tâm mang về, vậy mới dỗ được thằng bé.

Vừa vào huyện thành, trong tay Thiện Tuấn Hải còn đang xách hai giỏ trứng gà, việc đầu tiên cần làm là đem trứng tới tửu lâu, nơi ca ca đang làm việc.

“Hải ca, chưởng quầy chúng tôi mới đi ra ngoài, sao hôm nay ngài lại rảnh mà tới đây?”

Vừa đến bên ngoài tử lâu, tiểu nhị bên trong nhanh nhảu đi ra tiếp đón.

Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu, những lúc không có chủ nhân, người tửu lâu đều do hắn sai bảo, bởi bậy, ngày thường những người làm trong tiệm đều cố lấy lòng hắn.

Thiện Tuấn Hải là đệ đệ của chưởng quầy, đương nhiên cũng sẽ thành đối tượng để những tiểu nhị này nịnh bợ.

“Đây là trứng gà mang đến cho nhà bếp ạ?”

Hai tiểu nhị ra giúp Thiện Tuấn Hải đem hai giỏ trứng vào trong.

"Ca ta không có ở đây?" Thiện Tuấn Hải nhíu mày.

Hiện tại là thời gian buôn bán tốt nhất trong tiệm, hắn làm chưởng quầy lại không ở trong tiệm, có thể chạy đi đâu.

Chỉ là lúc trước đại ca có nhắn về, nói là trong tiệm gần đây kiểm tra sổ sách, có lẽ là đi theo chủ nhân ra ngoài?

Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao hôm nay nhiệm vụ chính của hắn là đem trứng gà với túi đồ mà đại tẩu nhờ, đưa cho đại ca.

Mấy thứ này cũng chẳng phải đồ quan trọng gì, giao cho tiểu nhị là xong, cũng không ai dám trộm mấy thứ này đi.

“Các người đếm đi, tổng cộng một trăm năm mươi cái trứng gà, xem thử có đủ số lượng chưa.”

Thời tiết bắt đầu nóng, trứng gà dễ bị hư, bởi vậy Thiện gia từ một tháng chuyển thành bảy, tám ngày đưa trứng một lần.

Vì trong nhà nuôi nhiều gà hơn, số trứng mỗi con đẻ ra cũng tăng, nên mặc dù tần suất đưa trứng thu ngắn lại, số lượng trứng đưa tới lại tăng lên.

Cũng may tửu lâu đủ lớn, tạm thời có thể ăn hết số trứng gà mà Thiện gia sản xuất.

"Cái này cần gì đếm ạ." Tiểu nhị cười hì hì, đưa hai cha con Thiện Tuấn Hải vào bếp, nịnh bợ nói.

Không nói Thiện gia mang trứng lúc nào cũng đủ số lượng, hơn nữa còn là trứng mới, mà cho dù thật sự có thiếu vài trứng thì bọn họ cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, ai bảo Thiện Tuấn Sơn là chưởng quầy của họ chi.

"Không được, cái kia nhất định phải đếm." Thiện Tuấn Hải cho con trai uống nửa ly nước sôi để nguội xong, nói với hai tiểu nhị.

Hắn đã yêu cầu, mấy người kia đành phải ngồi đếm số trứng trong hai giỏ, chắc chắn là một trăm năm mươi trứng xong, còn khen trứng gà Thiện gia tốt, chất lượng hơn hẳn so với trứng mấy nhà khác đưa tới.

"Số lượng đúng là được rồi, còn tiền trứng gà, đợi đại ca ta mang về là xong.

Còn hai cái giỏ này, tạm thời ta không thể mang đi, có thể để tạm nơi này của các ngươi, chờ mai kia ta quay về, lại tới đây lấy, được không?"

Thiện Tuấn Hải uống sạch nửa ly nước vừa rồi của con trai, rót tiếp hai ly, nói với tiểu nhị.

“Đương nhiên là được rồi, Hải ca muốn thì khi nào tới lấy cũng được, huynh yên tâm, ta sẽ giữ gìn hai cái giỏ này thật tốt.”

Nhận được đáp án vừa ý, Thiện Tuấn Hải không có việc gì, một thân nhẹ nhàng mang con trai rời quán.

Thiện Tuấn Hải và bạn hữu đã hẹn rõ thời gian và địa điểm gặp mặt, bây giờ còn sớm, hắn dẫn theo con trai lần đầu vào thành đi dạo.

“Cha, đại bá kìa.”

Thiện Phúc Đức xem đến hoa mắt, bất cứ thứ gì bày ở sạp hai bên đường hắn đều nhìn thích thú, cái gì cũng muốn mua một phần đem về cho muội muội.

Có điều, cha nói, những thứ này đều phải tốn bạc.

Thiện Phúc Đức tuy nhỏ tuổi nhưng cũng đã có ý thức về tiền bạc.

Hắn biết tiền bạc trong nhà đều là của nãi nãi, cha hắn không kiếm được tiền, bốn người nhà hắn ăn thức ăn của gia nãi, ở phòng của gia nãi, đặc biệt nghèo, không có tiền mua những thứ đồ đẹp lại chơi tốt kia.

Mỗi khi nhịn không được, Thiện Phúc Đức liền m*t ngón tay.

Đợi sau này hắn lớn, nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.

Đến lúc đó, mua sạch cả cái phố này, muội muội thích cái nào, để cho nàng tùy ý chọn, tùy tiện lấy.

Nghĩ đến lúc đó, muội muội sẽ nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, Thiện Phúc Đức kích động tới mức muốn nhảy nhót.

Đang lúc hắn tính toán mắt nhìn cho đỡ thèm, thì thấy đại bá đi vào một cái hẻm cách đó không xa.

Thiện Tuấn Hải nhìn theo hướng con trai chỉ, thấy bóng dáng Thiện Tuấn Sơn quẹo vào ngõ nhỏ, nhìn thấy bộ quần áo, còn có gò má kia, không phải đại ca hắn thì là ai.

Thiện Tuấn Hải liền cảm thấy có chút kì lạ, nếu hắn nhớ không nhầm, cái ngõ nhỏ mà đại ca hắn đi vào thông với một khu dân cư, sống ở đó đều là người dân bình thường của huyện thành.

Chủ nhân tửu quán chắc chắn không thể ở một nơi như vậy, mà hắn lại lén lút đi vào trong ngõ nhỏ, rốt cuộc là vì cái gì?

Cùng với việc đã hơn một tháng đại ca không có về nhà, Thiện Tuấn Hải bỗng có dự cảm không hay, bế con trai lên, quả quyết đi theo.

“Đại Lang của nương, nương nhớ con muốn chết.”

Thiện Tuấn Hải dắt Thiện Phúc Đức đi không bao lâu, thì Đại Lang Thiện Phúc Tông đang đèn sách ở trấn trên quay về Thiện gia.

Thiện Phúc Tông năm nay chín tuổi, có lẽ vì từ nhỏ đã được đưa đi đèn sách nên mặc một bộ đồ Nho màu xanh nhạt, nhìn rất ra dáng người có học.

Diện mạo của hắn hầu như giống Thiện Tuấn Sơn, chỉ có cặp mắt là giống mẫu thân Lữ Tú Cúc, nói năng thận trọng, nhìn qua vô cùng sắc sảo, cũng may khí chất nho nhã đã làm nhạt bớt sắc thái này, đôi mắt hẹp dài, có thần, ngược lại khiến cho khuôn mặt sáng sủa hơn nhiều.
 
Back
Top Bottom