Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 10: Chương 10



“Sân trước không đủ bàn dự phòng, Xuân Hoa, ngươi mau đem cái bàn dự phòng ở sau nhà lên, mời cha mẹ và cháu ngươi qua đó đi.”

Lữ Tú Cúc lấy tư cách trưởng tẩu phân phó cho Vương Xuân Hoa, sau đó quay sang hai vợ chồng già Vương gia: “Bá phụ bá mẫu thứ lỗi, mời hai người dắt theo mấy đứa nhỏ ra phía sau nhà ngồi, đợi đồ ăn được mang lên, chúng ta cũng sẽ bưng qua cho mọi người một mâm.”

Cách giải quyết như vậy cũng không có gì đáng trách, người Vương gia tới Thiện gia uống rượu cũng không một câu chào hỏi, mà mỗi bàn ở sân trước đều có người ngồi, đó đều là những bàn đã dọn sẵn, nếu bọn họ đã tới, vậy thì để cho bọn họ một bàn riêng, đến lúc mang thức ăn cho từng bàn thì họ cũng có được một bàn tiệc tươm tất.

Đám người Vương gia tới chính là muốn ăn chùa, với họ mà nói ngồi chỗ nào cũng như nhau.

Vừa nghe Thiện gia quyết định như vậy thì ngậm bồ hòn làm ngọt, lập tức tươi cười, gọi cháu trai cháu gái, đi theo chỉ dẫn.

Vương Xuân Hoa có chút khó chịu đi về phía nhà sau.

Đám người Vương gia đi rồi, sân trước dần náo nhiệt trở lại.

"Đại tẩu, cảm ơn tẩu chuyện vừa rồi." Thiện Tuấn Hải bế con gái thật tâm cảm ơn đại tẩu Lữ Tú Cúc.

Nếu hôm nay không nhờ Lữ Tú Cúc giải quyết kịp thời, mấy đứa nhỏ Vương gia sẽ làm náo loạn sân trước, tiệc tẩy tam này cũng sẽ bị phá hư.

Cả một đám như thể tám đời chưa từng ăn những đồ ăn này, thấy cái gì cũng đưa tay ra bốc, lại còn hung hăng ngang ngược, như vậy khách khứa làm sao còn tâm trạng để ăn.

Mà hôm nay là ngày quan trọng của con gái hắn, nếu mà đem đám người đó đuổi ra ngoài sẽ càng không hay.

“A, a!”

Thiện Phúc Bảo bị bọc như con nhộng nên không thể vỗ tay khen ngợi đại bá mẫu, chỉ có thể lên tiếng thể hiện sự khâm phục đối với nàng.

Xem ra lão thần tiên không lừa nàng, kiếp này cho nàng có cha mẹ với ông bà yêu thương, còn cho nàng một đại bá mẫu đáng quý, nàng nhất định sẽ trở thành một bé con hạnh phúc.

Qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Lữ Tú Cúc đã xây dựng được một hình ảnh tốt đẹp trong lòng Phúc Bảo.

“Ơn nghĩa gì, đứa nhỏ ngươi đang bế chẳng lẽ không phải cháu gái ruột của ta sao?”

Lữ Tú Cúc thấy cục thịt trong n.g.ự.c tiểu thúc đang nhìn mình chằm chằm, kêu to a a, giống như hiểu rõ việc mình mới ra mặt vì nàng vậy.

Nghe thấy âm thanh ngọt ngào, Lữ Tú Cúc tràn ngập tự hào, hận không thể xuất hiện thêm vài kẻ không có mắt, để cháu gái nhỏ nhìn thấy được uy phong của nàng.

Hiện tại việc này vẫn chưa xong đâu.

Đám người Vương gia cho rằng họ có thể ngồi sau nhà ăn thịt cá sao, dập tắt giấc mộng này đi.

Lữ Tú Cúc xắn tay áo lên, cảm thấy hôm nay chính là cơ hội tốt để nàng thể hiện bản thân.

Thiện Tuấn Hải nhìn đại tẩu khác xa so với trước đây, cảm thấy hoài nghi, đây có thật là đại tẩu keo kiệt, khắt khe của hắn không?

Tưởng bà tử cũng nghi hoặc giống Thiện Tuấn Hải.

Vốn dĩ lúc đám người Vương gia vừa tới, bà còn chuẩn bị tự mình ra tay.

Làm gì có chuyện người ta tới bắt nạt mình mà bà để yên, nào giống với danh tiếng của bà ở thôn Bình Liễu chứ.

Ai mà biết, bà còn chưa kịp làm gì thì con dâu trưởng đã lên trước xử lí chuyện này rồi.

Cái này hoàn toàn không giống với tính cách của nàng.

Trước kia, nếu nhị phòng và tam phòng xảy ra xích mích, Lữ Tú Cúc cùng lắm chỉ đóng vai trò thọc gậy bánh xe thôi.

Nàng thích nhất chính là khuấy nước đục, làm mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng không thể cứu vãn.

Trước giờ chưa từng thấy nàng như hôm nay, thể hiện đúng vai trò của một vị trưởng tẩu.

Tưởng bà tử thầm nghĩ, không lẽ trước giờ bà hiểu lầm con dâu trưởng, không phát hiện được sự lương thiện, tốt bụng bên trong vẻ ngoài đanh đá, giảo hoạt, keo kiệt đó.

Tưởng bà tử rùng mình, cả người run lên.

“Tam tỷ, muội thấy con dâu này của tỷ còn có thể dạy bảo được.”

Tưởng Thúc Lan vừa là thông gia vừa là em gái thân thiết của Tưởng bà tử, cũng là người nghe bà than vãn nhiều nhất, lúc này không nhịn được phải khen Lữ Tú Cúc một chút.

“Ai biết được.”

Tưởng bà tử không nói rõ, “Hôm nay Vương gia không cho ta mặt mũi, ta cũng sẽ không để họ yên lành.”

Nhìn về phía nhà sau, Tưởng bà tử hung hăng phỉ nhổ, muốn chiếm lợi ích từ bà, nằm mơ đi.

Mẹ chồng nàng dâu vốn xưa nay bằng mặt không bằng lòng, giờ đây trong lòng lại có chung một suy nghĩ.

“Cha, nương, sao mọi người không nói tiếng nào đã tới đây?”

Sau nhà, Vương Xuân Hoa vội vàng dựng cái bàn.

Vương lão gia, Vương lão thái với mấy đứa trẻ lớn đứng một bên cũng không có ý định phụ nàng một tay.

Vương Xuân Hoa thấy cha mẹ xụ mặt, chép chép miệng không nói tiếp.

Nàng vốn định hỏi bọn họ, tới tiệc tẩy tam, hai vợ chồng tới là được rồi, vì sao còn dắt theo hơn hai chục đứa nhỏ này?

Vương Xuân hoa có nhiều anh chị em, hôn sự trong nhà đều là chị em dâu đổi với chị em gái, chỉ có Vương Xuân Hoa là ngoại lệ, bởi vậy, trong lòng nàng nghĩ đây là biểu hiện sự yêu thương của cha mẹ đối với mình.

Vương gia tính ra cũng chỉ là vài cái mái tranh tạm bợ, vậy mà hết lần này tới lần khác không chịu trì hoãn việc sinh nở, người nhiều thì năm sáu đứa con, người ít thì cũng sinh ba bốn đứa, lại còn phải dựa vào mấy người con gái đã lấy chồng mới miễn cưỡng mà nuôi sống được đám cháu chắt này.

Tuy đây là nhà mẹ ruột, vừa nãy còn bị đại tẩu chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng Vương Xuân Hoa cũng hiểu, lần này là họ không đúng.

Chẳng qua nàng đã quen nghe theo lời cha mẹ, làm sao có thể chỉ trích họ được.

"Xuân Hoa, nương như thế này cũng là vì muốn tốt cho con thôi.

Con nhìn ánh mắt nịnh bợ của cha mẹ chồng con đi, nhà mẹ đẻ đại tẩu con có bàn xếp sẵn, nhà mẹ đẻ tam đệ muội con ngồi bàn chủ nhà, còn chúng ta đây, bàn rượu xếp sẵn cũng không có, đây rõ ràng là cha mẹ chồng con không nể mặt con.

Nếu mà chúng ta không tới, không phải con sẽ bị họ giày xéo tới c.h.ế.t sao?"

Vương bà tử cầm tay con gái, nói lời sâu xa: "Còn nữa, dắt theo cháu trai cháu gái của con qua đây cũng vì muốn cho cha mẹ chồng con biết Vương gia chúng ta nhiều người, con có rất nhiều người ở nhà mẹ đẻ để dựa vào, làm cho bọn họ phải cân nhắc hậu quả trước khi coi thường con.

Đây là nỗi khổ tâm của cha với nương, mặc kệ người khác chê cười, chỉ cần con nhớ kỹ là được."

Nghe mẹ nói xong những lời này, oán hận trong lòng Vương Xuân Hoa liền biến thành hổ thẹn.

Trong mấy chị em gái, nàng là người lấy chồng tốt nhất, vậy mà lại có ý định chống đối cha mẹ, thật là bất hiếu.

"Nương, sắp tới hết vụ mùa, Đại Hà sẽ làm khuân vác ngoài bến tàu, con cũng sẽ có chút tiền tích góp.

Đến lúc đó, con cho người một ít, người với cha mua thứ gì tốt, đừng tự làm khổ mình.

Con gái không có bản lĩnh, chỉ có thể làm được như vậy."

Vương Xuân Hoa lau nước mắt, cảm giác khó chịu trong lòng mấy ngày nay lại bị khơi lên.

Cha mẹ nói không sai, đều là thông gia, cớ gì mà cha mẹ chồng lại có thái độ đối đãi kém xa so với nhà mẹ đẻ của đại tẩu và tam đệ muội nhiều như vậy.

Cho dù là lúc trước do nàng tính kế để gả cho Đại Hà, nhưng mấy năm nay nàng ở Thiện gia cũng làm trâu làm ngựa, sinh con dạy cái đủ cả, cũng nên được đền bù.

Thiện gia làm thế này thật sự là khinh người quá đáng.

Vương Xuân Hoa cắn chặt răng, cảm thấy số mình thật khổ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 11: Chương 11



“Cha, nương!”

Người ở sân trước cũng chẳng quan tâm đám người Vương gia ở nhà sau sẽ làm trò cười gì, thấy thời gian cũng không còn sớm, mọi người ngồi xuống vị trí mà chủ nhà đã an bài.

Con trai trưởng Thiện gia Thiện Tuấn Sơn cũng về kịp trước khi Thiện gia khai tiệc, trên tay còn xách không ít đồ, một phần là đồ người trong thôn nhờ hắn mang về, một phần là sau khi sinh Thiện Phúc Bảo, Tưởng bà tử nhờ người lên huyện thành nhắn hắn chuẩn bị.

“Lão tam, chúc mừng đệ, cái vòng tay nhỏ này xem như tấm lòng của đại bá ta.”

Thiện Tuấn Sơn móc từ trong túi ra một cái túi màu đỏ, bên trong có một vòng tay bạc nho nhỏ tinh tế, khảm một cái bảng bạc nhỏ, mặt trên khắc một con chó, ứng với cầm tinh của Thiện Phúc Bảo, nhìn qua vô cùng tinh xảo.

Trong nhà nhiều con nít, trừ mấy cháu trai ra, mẹ hắn tới giờ cũng không nhờ người đặc biệt chuyển lời nhắn riêng cho hắn, bởi vậy Thiện Tuấn Sơn không cần nghĩ nhiều cũng biết, con gái nhỏ này của tam đệ khiến cho hai vợ chồng già yêu thương hơn là hai cháu gái trước nhà lão nhị.

Thiện Tuấn Sơn chỉ dựa vào thân phận học trò, mà giữ nguyên vị trí chưởng quầy ở tửu lâu trong huyện thành kia, cũng xem như là có chút bản lĩnh.

Trong lòng hắn hiểu rõ, mặc dù hắn tiền công cao, nhưng muốn cung cấp đủ cho con trai mình thì vẫn phải dựa vào trong nhà, cho nên thái độ của hai ông bà trong nhà vô cùng quan trọng.

Vì thế Thiện Tuấn Sơn tốn rất nhiều tâm tư để suy đoán tâm ý của cha mẹ, phương châm mà hắn đặt ra là: cha mẹ vui mình cũng vui, bọn họ ghét thì mình cũng ghét.

Cái vòng bạc này nhìn thì tinh xảo nhưng thực tế cũng không nhiều phân lượng, không tốn bao nhiêu tiền, thấy ánh mắt hài lòng của cha mẹ cùng nụ cười trên mặt lão tam, Thiện Tuấn Sơn biết mình đã làm đúng.

Vừa làm cha mẹ hài lòng, vừa làm an lòng tam phòng.

“Làm đại ca tốn kém rồi.”

Thiện Tuấn Hải cũng không phải giả vờ vui vẻ, hắn biết đại ca vì sao lại làm như vậy, nhưng ai đối xử tốt với con gái hắn, hắn cũng sẽ đối tốt lại với người đó.

Vương Xuân Hoa sau khi xếp xong bàn cho đám người Vương gia, tính đi qua nhà chính để hỏi khi nào thức ăn được mang lên, lại nhìn thấy đại phòng với tam phòng hòa thuận vui vẻ, ánh mắt liền tối sầm lại.

Lúc nàng sinh Mai Nương với Lan Nương, đại phòng không đưa thứ tốt như thế, chỉ lúc Phúc Tài ra đời, đại phòng mới đưa cho một hạt đậu bằng bạc.

Ai cũng thiên vị cả.

Vương Xuân Hoa nhìn phu quân của mình đang cười ngây ngô, hung hăng nhéo một cái thật mạnh vào lưng hắn.

"Nàng làm gì vậy?" Thiện Tuấn Hà đau tới mức muốn nhảy lên, nếu không phải kiêng kị hôm nay là ngày lành, hắn đã không nhỏ giọng, kìm chế tức giận, quay sang bực bội hỏi vợ mình.

"Đại ca chàng thiên vị như vậy mà chàng không muốn nói gì à?" Vương Xuân Hoa cũng đang bực bội, đứng một góc ai oán nhìn đám người Thiện gia vui vẻ hòa thuận ở sân trước.

“Nàng bực bội cái gì.”

Thiện Tuấn Hà vui vẻ, "Lúc trước, đại tẩu sinh Phúc Tông, nàng còn chưa gả về đây, chúng ta cũng đâu có lễ vật gì.

Tính ra cũng là chúng ta được lợi, nàng còn không biết đủ à?"

Phu quân trách mắng làm Vương Xuân Hoa uất ức.

Đại phòng chiếm nhiều lợi ích từ tiền chung như vậy, có cho nhị phòng bọn họ nhiều hơn nữa cũng là chuyện phải làm.

Cả nhà chỉ biết nịnh bợ, biết nhị phòng không được coi trọng, nên lễ vật cho tam phòng cũng được chú trọng hơn nhị phòng, cũng chỉ có phu quân của nàng ngu xuẩn, cái gì cũng không nhìn thấu, còn cảm thấy hai vị huynh đệ kia của hắn là người tốt.

Vương Xuân Hoa thở hổn hển, cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.

"Chưa kể, chúng ta cũng không phải không có tiền.

Khi hết mùa vụ, ta sẽ lên bến tàu trên trấn làm khuân vác kiếm tiền, cha nương cũng không thu, coi như để số tiền này cho chúng ta làm vốn liếng.

Nàng thử đi hỏi mấy người trong thôn coi, những nhà chưa phân gia có cha nương nào thông suốt như vậy không? Ta biết nàng cảm thấy cha nương ta bất công, nhưng nhiều năm qua, không phải ta cũng tích góp tiền để bù đắp cho nàng sao? Nếu sau này phân gia sản, dựa vào số tiền với đất cha nương cho chúng ta, cùng số tiền đã tích góp được, cuộc sống cũng sẽ không thua kém người khác.

Coi như ta xin nàng, cứ an ổn sống mà qua ngày, đừng có tự mình suy nghĩ chuyện không đâu nữa, được không?"

Thiện Tuấn Hà cũng biết, giờ hắn đã làm cha, vợ và ba đứa con đều do hắn chịu trách nhiệm.

Sở dĩ khi hết mùa vụ hắn lại ra bến tàu làm khuân vác, vất vả cả ngày kiếm mấy chục đồng bạc, cũng chỉ vì lo cho cái gia đình nhỏ này.

Hắn đần độn, không thông minh như đại ca và tiểu đệ, ngoại trừ làm việc chân tay ra, hắn cũng không biết kiếm tiền bằng cách nào khác.

Nhưng Thiện Tuấn Hà cho rằng mình đã làm tốt nhất có thể, mấy năm nay tiền hắn kiếm đều đưa cho vợ cất giữ, cũng chỉ vì muốn nàng yên tâm.

Mấy năm qua, gia đình nhỏ của họ cũng tích góp hơn 10 lượng bạc, Thiện Tuấn Hải tính kỹ rồi, chờ con trai lớn chút nữa, nếu nó có khả năng tiếp thu chữ nghĩa, thì dù nhà lớn không cho tiền, hắn cũng sẽ tự mình chi ra, tuyệt đối không phụ lòng bốn mẹ con nàng.

Nghe Thiện Tuấn Hà nhắc tới số tiền kiếm được nhờ khuân vác, nét mặt Vương Xuân Hoa có chút mất tự nhiên, nàng luống cuống cắt ngang lời Thiện Tuấn Hà, nói phòng bếp cần nàng hỗ trợ, rồi cúi đầu vội vã rời đi.

Thiện Tuấn Hà chỉ nghĩ nàng đã nghe lọt tai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đại ca với tiểu đệ đang trò chuyện vui vẻ, cũng tranh thủ thời gian gia nhập cuộc trò chuyện.

Để làm tiệc cho cháu gái nhỏ yêu thương, Tưởng bà tử cũng là chi hết vốn liếng.

Sáu món khai vị bao gồm hai đĩa điểm tâm, hai đĩa trái cây, còn có một chồng đậu phộng và một đĩa rau trộn.

Sáu món ăn chính gồm thịt heo hầm đậu rang, cá hấp đậu khuôn, hẹ xào trứng, trứng chưng, thịt luộc, khoai sọ hấp.

Món ăn mặn tuy kết hợp nhiều rau củ, ít thịt, nhưng đối với những hộ chỉ ăn thịt vào dịp lễ tết thì như vậy là đã quá thịnh soạn.

“Xuân Hoa, ngươi mau bưng những món này ra đi!”

Bên ngoài tiệc rượu náo nhiệt, nhà bếp Thiện gia cũng không nhàn rỗi.

Hôm nay chịu trách nhiệm nấu chính là chị em tốt của Tưởng bà tử, cũng là người có tay nghề nấu nướng nổi tiếng nhất thôn, nhà ai làm tiệc cũng đều tìm bà ấy.

Tưởng bà tử với Lữ Tú Cúc cũng không rảnh rỗi, ở trong bếp giúp đỡ một tay.

Vương Xuân Hoa đang định sắp xếp lại bàn, thì bị Lữ Tú Cúc sai đem mâm thức ăn đã chuẩn bị xong dọn lên.

“Vâng, đại tẩu.”

Vẻ mặt Vương Xuân Hoa đã không còn khó chịu, trở lại bộ dạng bảo sao làm vậy thường ngày, nhận mâm thịt luộc với hẹ xào trứng trong tay Lữ Tú Cúc bưng ra ngoài.

Bên ngoài, khách khứa cũng đã ăn xong mấy món khai vị, nam giới uống rượu, nữ giới với trẻ con thì uống trà, đợi thức ăn chính được mang lên, liền ăn ngấu nghiến.

Vương Xuân Hoa nhìn hai đĩa thức ăn trong tay, không nghĩ nhiều liền mang qua nhà sau.

Bàn cha mẹ nàng không có món khai vị, sợ là đã đói đến luống cuống tay chân, giờ đem hai đĩa đồ ăn chính qua để họ lấp bụng trước.

Cũng không quan tâm rằng, bình thường ở những tiệc rượu trong thôn, theo trình tự là phải mang thức ăn lên cho bàn chủ nhà trước, sau đó mới dựa vào quan hệ thân thiết gần xa để mang thức ăn lên sau.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 12: Chương 12



Bởi vì là ngày vui lớn, mà mọi người cũng biết nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa ngồi một bàn ở nhà sau, nên cũng chỉ thầm mắng một câu trong lòng, chứ không làm lớn việc này, trò chuyện với nhau, coi như không nhìn thấy gì.

Lữ Tú Cúc rất nhanh bày biện thêm thịt luộc với hẹ xào trứng, lại giao cho Vương Xuân Hoa, lần này, Vương Xuân Hoa cũng không mắc sai lầm, mang thức ăn lên đầy đủ.

“Thiện gia các người khinh người quá đáng!”

Trong phòng bếp, mọi người đang vội vội vàng vàng, Lữ Tú Cúc đang định bảo Vương Xuân Hoa mang khoai sọ hấp lên, bên ngoài lại có tiếng gào thét, Lữ Tú Cúc giật mình, nhìn ra bên ngoài, trong lòng chộn rộn.

“Xuân Hoa, không phải là tiếng mẹ đẻ ngươi sao, còn không mau chạy ra xem xem có chuyện gì.”

Lữ Tú Cúc đầy Vương Xuân Hoa đang đứng im như tượng gỗ, cũng không chờ nàng phản ứng, chạy nhanh ra ngoài.

“Mọi người nói xem, Vương gia chúng tôi lẽ nào không phải là thân thích của Thiện gia à? Mỗi đĩa thịt luộc trên mỗi bàn đều như thế này, tại sao đĩa trên bàn chúng ta chỉ được mỗi cái vẻ bên ngoài?”

Vương bà tử không chút nghĩ ngợi, lao tới bàn tiệc gần nhất, cướp đôi đũa trong tay một người, khều đĩa thịt luộc còn đang bốc khói, phía trên đắp ba tầng thịt xắt lát, phía dưới là cải trắng, nhìn lượng thịt thật dồi dào.

Nghĩ tới đĩa trên bàn bọn họ chỉ có một lớp thịt mỏng ở bên trên, còn lại đều là cải trắng luộc, Vương bà tử cảm thấy Thiện gia thật sự quá coi khinh người.

“Bá nương, hôm nay là ngày lành của cháu gái con, sao bá cứ nhất định phải phá hỏng chuyện tốt của Thiện gia như vậy?”

Lần này Lữ Tú Cúc không còn khách khí, hai tay chống nạnh, hất cằm, bày ra bộ dạng đanh đá.

“Ngươi, ngươi, ngươi!”

Vương bà tử mắt liến láu, ngồi bệt xuống đất, k** r*n: “Thiện gia khinh người, xem thường chúng ta nhà nghèo, mắt chó coi thường người khác, ta không muốn sống nữa!”

“Nương, người mau đứng lên đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Vương Xuân Hoa mờ mịt, không phải nàng đã mang đồ ăn cho cha mẹ rồi sao, sao cha mẹ lại còn náo loạn.

"Sao lại thế này, ta còn đang muốn hỏi ngươi sao lại thế này? Đĩa thịt luộc chỉ có mấy miếng thịt, toàn bộ đều là cải trắng.

Đĩa hẹ xào trứng cũng chỉ có một ít trứng gà bên trên, còn lại toàn là hẹ.

Đây là cách thức chiêu đãi thông gia sao? Thiện gia các ngươi nhà lớn nghiệp lớn, rõ ràng khinh thường bà con nhà nghèo chúng ta, Vương gia chúng ta cũng không phải loại người không biết xấu hổ!"

Vương bà tử liên tục trách mắng Vương Xuân Hoa vô dụng.

Hôm nay bọn họ tới đây là để ăn ngon, cải trắng hẹ xanh thì ăn cái gì? Thứ bọn họ muốn ăn chính là miếng thịt to bự, còn có bánh bao được nhào nặn kỹ lưỡng.

“Thật là buồn cười, mọi người làm chứng cho ta, đồ ăn trong nhà bếp đều do đích thân ta bày biện, Vương bà tử đây là đổ oan cho ta.”

Lữ Tú Cúc trừng mắt, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào Vương bà tử chất vấn, "Nể mặt các người là thông gia, ta mới cho các ngươi chút mặt mũi.

Rốt cuộc là ai tới Thiện gia chúng ta vào ngày vui để kiếm chác? Nhà nào cho rằng chỉ cần cầm một giỏ rau tới, là có thể kéo theo mấy chục người trong nhà tới uống rượu?"

Vương bà tử ngừng khóc, mặt không đổi sắc, khí không đổi, bị chửi xấu hổ cũng không khó chịu, đẩy con gái qua một bên, phủi m.ô.n.g đứng dậy, đứng thẳng lưng: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, ngươi nói ngươi bày đồ ăn như nhau, vậy vì sao đĩa thịt trên bàn chúng ta lại ít hơn so với những bàn khác?”

“Nực cười, mỗi bàn ta đều bày số lượng giống nhau, ai biết có phải các ngươi không biết xấu hổ, thấy thịt không đủ ăn nên cố tình lừa bịp hay không?”

Lữ Tú Cúc tự nhận thấy mình có lý, không sợ bà lão kia: “Còn nữa, đồ ăn là do con gái ngươi mang lên, ta có thể bắt buộc nàng đem đĩa nào lên cho bàn các người à?”

Dứt lời, Lữ Tú Cúc đẩy Vương bà tử, đi về phía nhà sau, không bao lâu, nàng liền bưng hai đĩa không ra, phía sau còn có một hàng người của Vương gia.

"Mọi người nhìn xem, hai đĩa thức ăn nóng còn chưa mang lên được bao lâu, đã bị ăn sạch sành sanh! Có phải bị ta nói đúng rồi hay không? Chê chúng ta cho không đủ nhiều, cố tình náo loạn muốn lừa bịp Thiện gia chúng ta? Cũng không nghĩ xem, số lượng trong bàn tiệc đã được định sẵn, bọn họ ăn nhiều, liền cho rằng đồ ăn trên bàn ít.

Ta nói với bá nương này, người cũng nên xem lại mình đi!"

Lữ Tú Cúc đã sớm tính tới.

Hai đĩa thức ăn đầu, theo tính cách của Vương Xuân Hoa, chắc chắn sẽ mang cho cha mẹ nàng ta trước, Mà đám con nít Vương gia, chỉ cần là việc ăn uống thì không khác gì cá diếc bơi sông, chỉ cần đồ ăn vừa đặt lên bàn, mặc kệ là thịt hay gì đi nữa, đều ăn sạch sẽ, muốn cản cũng không được.

Cuối cùng chỉ còn hai đĩa trống trơn, lấy đâu ra chứng cứ nói nàng cho ít thịt, còn không phải bởi vì họ tham lam, cảm thấy thịt không đủ để ăn sao?

Giống như những gì Lữ Tú Cúc tính toán, người trong thôn cũng cảm thấy đám người Vương gia thật quá đáng, lúc trước Vương Xuân Hoa mang đồ ăn cho Vương gia chính là mâm đầu tiên, theo lý thì phải đưa đến bàn chủ nhà, Lữ Tú Cúc bày biện đồ ăn không lý nào lại để bàn chủ nhà thiếu thịt với trứng được.

Mà đám người Vương gia từng có tiền án, ỷ vào thân phận nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa, cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tới tiệc rượu của Thiện gia ăn chùa.

Đoán chừng lần này Thiện gia không mời họ đến cũng vì nguyên nhân trên.

Có điều, tin tức linh thông, vẫn bị bọn họ biết được Thiện gia tổ chức tiệc mừng tẩy tam cho cháu gái mới sinh.

Bởi vậy không biết xấu hổ lại kéo tới.

“Ngươi, ngươi…”

Lữ Tú Cúc miệng lưỡi lưu loát làm Vương bà tử cứng họng, nghe bên cạnh có người chỉ chỉ trỏ trỏ, bà chỉ hận không thể xé rách miệng Lữ Tú Cúc.

Cuối cùng Vương lão gia phải ra mặt, ngăn cản Vương bà tử đang muốn mắng chửi, đi ra ngoài, cũng không quên kéo theo đám cháu trai cháu gái đang thèm thuồng nhìn thức ăn trên bàn người khác kia.

Bọn họ còn phải dựa giẫm vào Thiện gia, không thể để lão bà tử nhà mình đắc tội toàn bộ người Thiện gia được.

Mới vừa rồi gây náo loạn lâu như vậy, cũng không thấy Tưởng bà tử xuất hiện, có thể biết bà ấy đã ngầm cho phép con dâu trưởng Thiện gia làm như vậy.

Không phải chỉ một bữa cơm thôi sao, không ăn cũng không đói chết, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là khiến chuyện này qua nhanh, không thể để Thiện gia hoàn toàn căm ghét bên thông gia bọn họ.

Đám người Vương gia mặt xám xịt rời đi, khách khứa cũng không bị ảnh hưởng gì.

Đặc biệt là khi mọi người nhìn thấy lượng thức ăn ở mỗi bàn cũng nhiều hơn trước đó, trong lòng cảm thấy Vương gia đi càng tốt.

Cũng không ai cảm thấy Thiện gia đối xử quá tuyệt tình với thông gia, nếu không phải Vương gia được đằng chân lân đằng đầu, tiệc mừng này không phải ăn ngon uống tốt sao, muốn trách chỉ có thể trách Vương gia quá tham lam.

Lữ Tú Cúc hài lòng, đắc ý nhìn Vương Xuân Hoa đang ngây ngốc, hừ nhẹ một cái quay vào nhà bếp.

“Nhị tẩu?”

Tô Tương ở cử, không thể ra khỏi phòng, bởi vậy khi bên ngoài tranh cãi, nàng chỉ nghe.

loáng thoáng chứ không rõ ràng.

Lúc này nàng đang cho con bú, thấy nhị tẩu mặt không biểu cảm từ bên ngoài đi vào, nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang b.ú sữa trong n.g.ự.c nàng.

Tô Tương nhíu nhíu mày, cảm thấy biểu hiện của nhị tẩu có chút kỳ lạ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 13: Chương 13



“Đệ muội, đứa nhỏ ngươi sinh đã nhiều ngày nhưng ta lại chưa có cơ hội nhìn kỹ, lại nói, việc chăm sóc con gái ta cũng có kinh nghiệm hơn ngươi, mà tiệc rượu bên ngoài cũng không còn gì để làm, nên ta liền đến tâm sự với ngươi.”

Vương Xuân Hoa nhếch miệng, nàng không hiểu được, đều là cháu gái như nhau, vì cớ gì mà những người kia đều cho tam phòng lễ vật lớn như vậy.

Đối phương nói hợp tình hợp lý, Tô Tương không tìm được lý do từ chối, chỉ có thể nhìn Vương Xuân Hoa đang ngày càng lại gần.

Thiện Phúc Bảo đang sung sướng uống sữa, bỗng cảm thấy có chút ác ý từ phía sau, nàng rùng mình.

Tô Tương chỉ nghĩ con gái cảm thấy lạnh, ôm nàng càng thêm chặt.

“A a !”

Thiện Phúc Bảo cũng thân thiết rúc vào n.g.ự.c của mẫu thân, từ khi xuyên không, nàng rất thích cảm giác thân thiết này, tự nhiên cũng quên luôn cảm nhận ác ý thoáng qua kia.

“Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”

Vương Xuân Hoa đứng bên cạnh Tô Tương, nhìn kỹ đứa nhỏ trong n.g.ự.c nàng ấy, hốt hoảng nói.

Nàng cho rằng mình sẽ chán ghét đứa nhỏ này, nhưng khi đến gần, nàng phát hiện mình chán ghét không nổi.

Đúng vậy, đó chỉ là một đứa nhỏ, những người kia đối xử bất công thì có liên quan gì tới con bé chứ.

Vương Xuân Hoa lau khóe mắt, không nhịn được nữa, ngồi xuống cạnh giường, mắt chớp chớp, nàng liền nhìn về đứa nhỏ, gào khóc.

“Phúc Bảo, nhị bá nương của con khổ tâm quá!”

Tô Tương và Phúc Bảo đều trầm mặc.

Nàng vẫn còn là đứa nhỏ nha, người phụ nữ tự xưng là nhị bá nương này có phải tìm nhầm đối tượng để khóc lóc kể lể hay không?

“Phúc Bảo à, số nhị bá nương của con thiệt là khổ.”

“Nhà mẹ ta…”

“Nhà chồng ta…”

“Hai đứa con gái của ta…”

“Ta đúng là khổ từ trong trứng nước, Phúc Bảo à,…”

Vương Xuân Hoa nửa ngồi nửa quỳ trên đất cạnh mép giường, nhìn cục bột nhỏ Thiện Phúc Bảo, vừa vỗ thành giường vừa khóc vừa kể lể những bức bối trong lòng mình mấy ngày qua, không để ý rằng đối diện nàng ngoài Thiện Phúc Bảo đang b.ú sữa, còn có Tô Tương là người lớn.

“Nhị tẩu, tẩu nói những lời này với Phúc Bảo, con bé có nghe cũng không hiểu được!”

Tô Tương bối rối, nhìn nhị tẩu như vậy cũng không nỡ ngăn cản, cứ để mặc đối phương khóc lóc.

Tuy nhiên, nàng không vừa ý hành động này của Vương Xuân Hoa.

Dù gì hôm nay cũng là ngày lành của con gái nàng, mà Vương Xuân Hoa lại làm như khóc tang, người không biết còn tưởng trong nhà mới có người c.h.ế.t đó, bao nhiêu may mắn đều bị nàng khóc xua đi.

Không lý nào, Vương Xuân Hoa lại đi kể lể với một đứa nhỏ chưa biết gì, Tô Tương tin rằng, những lời oán giận của Vương Xuân Hoa đều là nói cho nàng nghe.

Vậy thì nghe xem nàng muốn nói cái gì?

Trách mẹ đặt cho Phúc Bảo một cái tên hay, trách mẹ làm tiệc tẩy tam cho Phúc Bảo lớn hơn so với của hai con gái nàng ấy, trách anh chồng thiên vị, cho Phúc Bảo một vòng tay bạc.

Mỗi việc, nghe thì tưởng là đang trách người khác, nhưng thực chất không phải là đang trách con gái nàng sao?

Không nghĩ tới, nhị tẩu nhút nhát trước đây lại có tâm kế này.

Tô Tương thở mạnh, ôm con gái nhỏ chặt hơn, sợ người phụ nữ đầu óc không tỉnh táo này chút nữa còn làm những chuyện khác.

Mà đứa nhỏ Thiện Phúc Bảo cũng nghĩ như mẫu thân nàng, nếu không phải vì tuổi của mình không nên hiểu được những oán giận của Vương Xuân Hoa, nàng cũng sẽ mặt nặng mày nhẹ đối với nàng ta.

Nàng chỉ là một đứa bé, than phiền những việc này với nàng cũng được sao?

Đối với đứa nhỏ mới sinh ba ngày như Thiện Phúc Bảo mà nói, cái gia đình mới này rất là hòa thuận.

Tuy rằng có chút lưu manh, nhưng cha vẫn có trách nhiệm với gia đình, yêu thương vợ con.

Nương thì dịu dàng thùy mị, cực kỳ yêu thương con cái.

Ca ca dù mới gặp mặt lần đầu nhưng nàng cảm giác rất tốt.

Ngoài ra còn có bà nội đanh đá nhưng thiên vị, ông nội thận trọng, trầm tính, đặc biệt là đại bá nương hào phóng, nhiệt tình, còn có mấy đường tỷ nhỏ tuổi, đều khiến Thiện Phúc Bảo cảm thấy không khí gia đình thật đầm ấm.

Sự xuất hiện của nhị bá nương Vương Xuân Hoa phá tan mong đợi của Thiện Phúc Bảo, dù sao cũng là một gia tộc lớn, làm sao có thể không có chút mâu thuẫn chứ.

Tuy nhiên, nhị bá nương lại than vãn với nàng, trách ông bà nội thiên vị, trách người trong nhà đều chĩa mũi nhọn về phía nhà mẹ đẻ, điểm này Thiện Phúc Bảo thật không hiểu nổi.

Cũng giống mẫu thân, Thiện Phúc Bảo cho rằng Vương Xuân Hoa không phải nói cho nàng nghe mà là mượn chuyện này nói cho Tô Tương nghe.

“Tam đệ muội, số ngươi thật tốt.”

Vương Xuân Hoa thực sự không phức tạp như hai người nghĩ.

Đầu óc nàng không có nhiều suy nghĩ như vậy, những gì nàng mới trút ra đều là tự nhiên bộc phát.

Nàng cũng không biết vì sao khi nhìn đứa nhỏ tam phòng mà mình ghét, tự nhiên lại cảm thấy thân thiết, muốn kể hết những uất ức dồn nén trong lòng trước đây.

Vương Xuân Hoa cảm thấy người khác không thể hiểu nàng, nhưng đứa nhỏ kia nhất định có thể.

Nghĩ lại liền có chút xót xa, đứa nhỏ tốt như này sao không đầu thai trong bụng nàng.

Chẳng giống Mai Nương với Lan Nương bạc tình bạc nghĩa, trong lòng chỉ nghĩ tới ông bà nội, không thèm để tâm tới nàng.

Nghĩ tới việc mình thật lòng khuyên bảo mà lại bị con gái hờn dỗi, Vương Xuân Hoa liền tức giận trong lòng, nàng nghĩ, nếu Phúc Bảo là con gái nàng, mặc dù cũng là cục nợ, nhưng nhất định sẽ tốt với nàng hơn nhiều so với Mai Nương và Lan Nương.

"Nhị tẩu, hình như ta nghe thấy nương đang gọi tẩu, tẩu ra ngoài thử xem sao".

Tô Tương cảm thấy ánh mắt của Vương Xuân Hoa có chút đáng sợ, giống như là hận không thể cướp lấy Phúc Bảo bảo bối của nàng vậy, vội vàng tìm lý do, muốn đem người đuổi ra ngoài.

“Nương kêu ta?”

Vương Xuân Hoa giật mình, vừa rồi nàng khóc quá thảm thiết, không nghe thấy gì.

Cũng không nghi ngờ Tô Tương có lừa nàng hay không, nghĩ tới việc mẹ chồng không tìm thấy người sẽ có hậu quả nghiêm trọng, Vương Xuân Hoa rùng mình, lau nước mắt, thu hồi ánh mắt đang nhìn Thiện Phúc Bảo, không đành lòng đi ra ngoài.

Nàng vừa rời đi, hai mẹ con liền thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, màn cửa lại bị kéo ra, hai người còn tưởng là Vương Xuân Hoa quay trở lại, xém chút nữa bị hù chết.

Có điều người vào không phải là Vương Xuân Hoa mà là Thiện Phúc Đức vừa tròn bốn tuổi của tam phòng.

Điều kiện Thiện gia khá tốt, nên mấy đứa cháu cũng được chăm sóc kỹ càng.

Khi mà người trong thôn đa số vẫn phải lo cơm no áo ấm, thì mấy bé trai Thiện gia cứ cách hai ngày là có thể ăn một quả trứng do gà mái trong nhà đẻ, nếu không phải còn phải lo cho cháu trai trưởng đang đi học, thì Thiện gia cũng không tiếc cho ăn một quả mỗi ngày.

Ngoài ra, trong thôn, Thiện gia cũng là một trong số ít những nhà thỉnh thoảng có thể ăn thịt, là cháu trai trong nhà, bọn trẻ cũng không thiếu phần, bởi vậy Thiện Phúc Đức bốn tuổi được nuôi dưỡng vô cùng trắng trẻo mập mạp, lại được di truyền những nét đẹp của cha mẹ, khiến người khác vừa nhìn liền thích.

Trừ cháu trai trưởng được ký thác kỳ vọng, Thiện Phúc Đức cũng là cháu trai đời thứ ba được hai vợ chồng già Thiện gia yêu thương nhất.

“Nương, ta muốn nhìn muội muội.”

Thiện Phúc Đức đi vào khi bữa tiệc vẫn còn đang tiếp tục, trong tay còn cầm một cái đùi gà nhỏ, miệng bóng dầu, hiển nhiên là ăn nhiều đồ ngon.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 14: Chương 14



Lúc nãy ở bên ngoài, Thiện Phúc Đức luôn nhìn phụ thân ôm muội muội, chỉ tiếc do quá lùn, nhảy lên cũng chỉ thấy được tã lót màu xanh trên người muội muội.

Việc này làm cho Thiện Phúc Đức không khỏi ủ rũ, sau đó, nhìn thấy cha đưa muội muội vào phòng để mẫu thân cho bú, nên thừa lúc người lớn không để ý, liền cầm chặt đùi gà chui vào phòng.

Trước khi muội muội được sinh ra, Thiện Phúc Đức ngủ chung phòng với cha mẹ, dù sao giường đất ở nông gia đều được đắp rất rộng, năm người cũng có thể nằm trên lăn qua lộn lại.

Vì Thiện Phúc Đức nhỏ người chân ngắn, nên Thiện Tuấn Hải có làm một cái kệ gỗ, độ cao vừa đủ để con trai trèo lên giường, giờ phút này chỉ thấy một đôi chân mang giày vải nhanh nhẹn giẫm lên, ì ạch cả người leo lên giường, tay chân nhanh nhẹn bò tới cạnh mẫu thân.

“Muội muội, nha!”

Nhìn tiểu muội muội hồng hào, Thiện Phúc Đức trong lòng vui sướng, cuối cùng hắn cũng có muội muội, thấy muội muội mắt đen lúng liếng nhìn hắn, còn phun bong bóng đáng yêu, không nhịn được liền ngậm mặt của muội muội.

Hắn thấy cha mẹ làm vậy mỗi khi thể hiện sự thương yêu, hắn phải hôn thật nhiều thì muội muội mới biết được hắn yêu thương nhiều như thế nào.

Thiện Phúc Bảo trợn tròn mắt nhìn ca ca, hắn để nửa bên mặt của nàng trong miệng mà m*t, đây rốt cuộc là anh trai ruột thịt hay là kẻ ăn thịt người vậy.

Phiền toái nhất không phải là cái này, Thiện Phúc Bảo cảm nhận được nước miếng của mình đang ứa ra, vốn dĩ nước miếng được khóe miệng giữ lại có thể nuốt xuống, giờ bị ca ca ngậm mặt, không khép miệng được, ướt một mảng lớn trước ngực.

Tô Tương nhìn hai anh em dở khóc dở cười, gỡ mặt của con gái ra khỏi miệng con trai, giải thích hơn nửa ngày mới làm con trai hiểu, hôn em gái không phải hôn như vậy, chỉ là vừa mới bị hôn, trên má mềm mại của con gái hiện dấu "dâu tây", sợ trông lát không thể tan hết.

"Muội muội, ngọt".

Thiện Phúc Đức không biết mình đã gây họa, cười ngây ngô như con chuột nhỏ trộm được nắm thóc, chỉ vào gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của muội muội, cắn một miếng đùi gà trong tay, cuộc sống tươi đẹp nở hoa.

“Đại Lang ở trường thế nào?”

Đuổi được đám người Vương gia không mời mà đến kia, lễ tẩy tam yên tĩnh đi rất nhiều.

Mọi việc đã xong, người nên thêm lễ thì thêm, nên ăn uống thì ăn uống, nhân lúc cha mẹ tiễn bằng hữu thân thích, Lữ Tú Cúc giao cho Vương Xuân Hoa dọn dẹp bàn tiệc, còn mình thì kéo phu quân về phòng.

Đại Lang chính là con trai duy nhất của nàng là Thiện Phúc Tông, hiện đang ở trấn trên đèn sách.

Vốn dĩ trong thôn Bình Liễu cũng có trường học, dạy học là một vị lúc trẻ từng đậu tú tài, sau lại thi rớt nhiều lần, dứt khoát từ bỏ, về quê dạy học cho trẻ con trong thôn, chi phí nhập học cũng không cao, nên nhiều người trong thôn đều bằng lòng đưa con mình đến đó học, lúc trước Thiện Tuấn Sơn cũng đèn sách ở đó.

Thời đại này đèn sách quá tốn kém, đối với những nhà bình thường, chu cấp cho một người đọc sách dường như hao phí toàn bộ của cải.

Tính sơ sơ, một năm bút mực giấy nghiên, cộng thêm tiền mua sách, ít nhất cũng phải tốn 10 - 20 lượng, đợi đến lúc thi huyện, thi phủ, thi viện, mời người đảm bảo, chuẩn bị lộ phí, phí ăn ở, chính là một khoảng tiền không nhỏ.

Đây cũng chỉ là bỏ vốn, rất có thể kết quả cuối cùng là mất cả chì lẫn chài.

Thiện Tuấn Sơn chính là ví dụ điển hình.

Lúc trước nếu không vì chu cấp cho hắn đèn sách, trong nhà làm sao mà chỉ tích góp được có hơn hai mươi mẫu ruộng đất chứ.

Nhưng kết quả hắn lại thi rớt, cũng may hắn là người khôn khéo, chấm dứt kịp thời, ở huyện thành làm công việc thu chi, sau đó từ từ đi lên, hiện tại trở thành chưởng quầy của tửu lâu lớn.

Nhưng không phải ai cũng thức thời như Thiện Tuấn Sơn, trong thôn Bình Liễu có một gia đình khác, con trai họ cũng đọc sách như Thiện Tuấn Sơn, giờ đã hơn 30 tuổi nhưng còn phải dựa vào cha mẹ và anh em.

Vốn dĩ cũng được coi là gia đình khá giả, giờ lại trở thành hộ nghèo túng của thôn, tiền kiếm được đều rơi vào cái động không đáy của việc đèn sách.

Nếu không phải cha mẹ già bên kia còn sống, ngăn chặn sự phản đối trong nhà, thì có lẽ cái nhà kia đã tan rã từ lâu rồi.

Ở cái thời này, chuyện như vậy không hiếm, bởi làm gì cũng thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý, ai lại không hy vọng trong nhà mình có người đọc sách để có thể thay đổi địa vị chứ.

Thiện lão gia với Tưởng bà tử cũng nghĩ như vậy, nếu không, họ cũng sẽ không để con trai đi học, con trai học không thành tài, lại chu cấp cho cháu trai trưởng đi.

Để Thiện Phúc Tông lên trấn trên đèn sách cũng là do Thiện Tuấn Sơn đề nghị.

Trường trong thôn chỉ có một lão tú tài, mà trên trấn so với ở đây thì điều kiện tốt hơn, có ba tú tài, lớn tuổi nhất cũng chỉ mới ngoài ba mươi, trong đó hai người vẫn chuẩn bị thi cử nhân, so với vị trong thôn nhiều năm không thi cử, càng hiểu được hiện tại các quan chủ khảo thích gì, mà cũng vì thế mà tiền học tập trên trấn cũng cao hơn.

Theo chủ ý của Thiện Tuấn Sơn thì nên để con trai học trên trấn trên, chỉ có điều chi phí quá tốn kém, cho dù là Thiện lão gia cũng không thể không cân nhắc.

Hiện tại, chi tiêu tốn kém nhất ở Thiện gia là chu cấp cho cháu trai trưởng, tiền công của Thiện Tuấn Sơn chỉ đủ một phần nhỏ chi phí ăn ở với giấy mực cho Thiện Phúc Tông, còn lại phần lớn phải nhờ trong nhà trợ cấp.

Thiện Tuấn Sơn cũng đủ khôn khéo, biết rằng nếu cứ như vậy thì hai đệ đệ sẽ phản đối, nên trong sinh hoạt thường ngày không hề keo kiệt mà cho một chút ân huệ, làm hai đệ đệ cảm thấy tương lai nếu con trai mình có tiền đồ cũng sẽ không quên hai thúc thúc, bấy giờ mới đảm bảo được vẻ ngoài yên ổn.

Thiện Tuấn Sơn hiểu rõ, hai đệ đệ im lặng cũng vì cha mẹ vẫn còn, cho nên hắn hiếu kính cha mẹ, mượn tay cha mẹ lợi dụng hai đệ đệ vì đại phòng mà kiếm nhiều tiền hơn nữa.

“Đại Lang rất tốt, giảng sư ở trường khen hắn có khả năng tiếp thu cao, không đầy hai năm nữa thì có thể thi thử.”

Nghe vợ nói con trai từ nhỏ đã thông minh, trên mặt Thiện Tuấn Sơn thoáng qua vẻ đắc ý, tương lai con trai hắn sẽ đạt thành tích không thấp hơn hắn, nếu có thể thi đậu cử nhân, hắn sẽ được thử cảm giác kì diệu khi làm cha một cử nhân.

Hắn ngồi trên ghế dài trong phòng, xách ấm trà trên bàn rót nước vào cái ly trắng thuần, đưa lên nhấp một ngụm, sau đó nhíu nhíu mày.

Lá trà này là do nữ nhân Thiện gia lúc rảnh rỗi lên núi hái, không phải loại được trồng tỉ mỉ, hương vị lá trà có chút đắng chát, đối với thói quen uống trà ngon của Thiện Tuấn Sơn mà nói, quả thật không vừa miệng chút nào.

Lữ Tú Cúc cũng không để ý thấy phu quân không vui, chỉ nhớ đến con trai ở trấn trên đọc sách, một tháng chỉ có thể về nhà một ngày, nên tận dụng thời gian để hỏi thăm con trai.

“Mấy ngày này trong nhà thế nào?”

Thiện Tuấn Sơn thay đổi đề tài, hỏi thăm chuyện nhà cửa.

Hắn không ở nhà nhiều, gắn kết với cha mẹ chỉ có thể dựa vào người vợ Lữ Tú Cúc.

Tuy hắn là con trưởng, nhưng cha mẹ lại là người thiên vị, Thiện Tuấn Sơn sợ trong thời gian dài, hai vợ chồng già thay đổi cách nghĩ, bởi vậy mỗi lần tranh thủ về nhà, hắn đều nghe ngóng chuyện trong nhà từ Lữ Tú Cúc, đặc biệt là những việc liên quan đến tam phòng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 15: Chương 15



“Còn có thể thế nào? Cha mẹ chàng quá thiên vị lão tam, mấy ngày trước vợ lão tam sinh con, mẹ liền làm thịt một con gà mái đẻ trứng tốt nhất cho nàng.”

Lữ Tú Cúc trề môi khẽ nói, một con gà mái to như vậy, nàng chưa ăn được miếng nào, đều cho nhà lão tam hết.

Càng làm cho nàng tức giận là chính mình bị mỡ heo che mắt, tự nhiên lại ngu ngốc đem tấm vải bông đỏ tươi xinh đẹp tặng đi, mỗi lần nhớ lại, lòng đau như cắt.

Nhưng nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của Phúc Bảo, Lữ Tú Cúc bĩu môi, không mắng nữa.

"Vợ lão tam sinh con, ăn một con gà mái không phải chuyện thường sao?" Thiện Tuấn Sơn nhíu mày, ban đầu cứ nghĩ Lữ Tú Cúc là con gái nhà tú tài, ít nhiều gì cũng biết chữ hiểu chuyện, ai ngờ lấy về mới biết, nữ nhân này cũng chỉ là người đàn bà đanh đá ở nông thôn, chỉ biết so đo cái lợi trước mắt.

Thiện Tuấn Sơn bực mình việc Lữ Tú Cúc chỉ biết để ý mấy thứ lông gà vỏ tỏi, thứ hắn quan tâm chính là mấy cái chuyện lớn như nhà cửa, ruộng đất, đồ vật linh tinh trong nhà, chỉ một hai con gà mái thì có gì đáng phải để trong lòng.

Lữ Tú Cúc không biết suy nghĩ của Thiện Tuấn Sơn, suốt ngày nói đi nói lại chuyện con cái nhà nhị phòng ăn bao nhiêu, nói lão tam không chịu làm việc, chẳng có việc nào mà Thiện Tuấn Sơn muốn nghe, chỉ có thể tự mình cắt ngang lời nàng nói.

Nói vậy cũng đủ chứng minh, trong nhà không xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng tới lợi ích của đại phòng bọn họ, nếu không, vợ hắn cũng không phản ứng như vậy, thế nên Thiện Tuấn Sơn cũng hơi yên lòng.

“Sơn ca, ta cảm thấy chúng ta chỉ có mình Đại Lang là con, cũng rất cô đơn.”

Phu quân một tháng mới về nhà một lần, Lữ Tú Cúc cảm thấy mình trống trải cô đơn, mà mấy ngày nay nàng lại đặc biệt yêu thích con gái của tam phòng, khiến Lữ Tú Cúc cảm thấy có thể là do mình muốn có một đứa con gái, cho nên Lữ Tú Cúc liền nghĩ, muốn cùng phu quân sinh thêm một đứa trẻ.

Nàng không dám nói thẳng, chỉ e thẹn nhìn Thiện Tuấn Sơn, để hắn tự lí giải ý của mình.

Đúng lúc Thiện Tuấn Sơn cũng cảm thấy đại phòng bọn họ ít con, tuy là chán ghét dáng người mập mạp của Lữ Tú Cúc nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, dù sao con cái mới là quan trọng nhất.

“Đại ca, bây giờ huynh đi à?”

Thiện Tuấn Hải vừa trở về từ bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy đại ca hai chân run run, sắc mặt nhợt nhạt, đang hướng đầu thôn mà đi, không khỏi lo lắng nhìn vài lần.

“Cũng không còn sớm, hôm nay ta phải vào huyện thành sớm một chút.”

Thiện Tuấn Sơn nhìn đệ đệ đi tới, bỏ tay phải vừa chống eo xuống, bày ra bộ dáng uy nghiêm của huynh trưởng.

Hắn không thể không đi, ở thêm hai ngày nữa, sợ rằng vợ hắn nổi điên lên hút khô hắn mất.

Thiện Tuấn Hải không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đại ca nghỉ ngơi không tốt, lên tiếng chào hỏi xong thì đi vào nhà.

“Đại tẩu, tẩu đã dậy rồi?”

Đi vào trong nhà, thường ngày mẹ hắn phải gọi năm lần bảy lượt thì đại tẩu mới chịu rời giường làm việc, mà lúc này lại tinh thần sảng khoái bưng chậu cơm cho gà ăn, sắc mặt hồng nhuận bừng sáng, hát khẽ bài đồng d.a.o vô cùng hào hứng, ngẩng đầu thấy hắn trở về còn nhiệt tình chào hỏi.

Thiện Tuấn Hải rùng mình, cảm thấy đại tẩu như vậy thật là quái lạ.

“Lão tam, ngươi thỉnh thoảng lại ra ngoài, đệ muội chỉ có một mình trông nom đứa bé, mà hiện tại trong nhà không có việc gì, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ bảo nàng nói với ta một tiếng, ta có thể giúp nàng một tay.”

Lữ Tú Cúc mặt tràn sắc xuân, tối hôm qua nàng cố gắng như vậy, biết đâu trong bụng đã có đứa nhỏ, ông bà ta không phải đã nói à, lúc mang thai mà nhìn nhiều đứa nhỏ đáng yêu thì sau này sinh con, đứa bé cũng sẽ lớn lên xinh đẹp.

Chỉ cần nàng khi đang hoài thai, nhìn tiểu yêu tinh tam phòng kia nhiều một chút, tương lai cũng sẽ sinh một đứa nhỏ như vậy, sau này không cần lại bị đứa nhỏ kia mê hoặc.

Lữ Tú Cúc càng nghĩ càng thấy cách này rất hay, chỉ hận ngay lúc này không thể giúp Tô Tương bế đứa nhỏ.

Vương Xuân Hoa đang cho heo ăn bên cạnh lại cảm thấy uất ức, quả nhiên trong cái nhà này ai cũng khinh thường nhị phòng bọn họ, nàng có tới ba đứa con nhỏ, vậy mà đại tẩu chưa bao giờ nói sẽ giúp nàng.

Vương Xuân Hoa lau nước mắt, lại muốn tìm người để than vãn.

Chớp mắt, Thiện Phúc Bảo đã đến thế giới này hơn một tháng.

Mẫu thân Tô Tương đã hết thời gian ở cữ, còn nàng thì hầu như mỗi ngày đều làm đứa nhỏ nằm ở trên giường, thỉnh thoảng được ra ngoài phơi nắng, hóng gió.

So với lúc mới sinh, hiện tại nàng đã nẩy nở hơn nhiều.

Có lẽ nhờ Tô Tương ăn toàn đồ tốt nên sữa cũng nhiều chất dinh dưỡng, từ lúc mới sinh đến khoảng 20 ngày, nàng bắt đầu múp míp, làn da trắng sữa, chỉ còn sót lại vài tia hồng nhạt, mắt tròn xoe, miệng chúm chím, cười lên có hai lúm đồng tiền, khiến cho ai nhìn cũng thấy thích.

Hiện tại nàng cũng không ngủ nhiều như lúc mới sinh, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất hai ba canh giờ là tỉnh.

Là anh trai, mỗi ngày, việc đầu tiên Thiện Phúc Đức làm sau khi ngủ dậy, không phải là ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ đồng trang lứa chơi nữa, mà là nhắm mắt theo đuôi đi theo sau mẫu thân, tìm được cơ hội liền kéo kéo tay, hôn hôn tiểu muội muội.

Lúc này đã là cuối thu, khó có được một ngày ấm áp, Tưởng bà tử để cho mấy con dâu trải chiếu trên thềm đá ngoài cửa chính, sau đó lót thêm hai lớp vải bông cũ, xung quanh để băng ghế, mang cháu gái vừa đầy tháng với cháu trai hơn hai tuổi đặt vào trong, để cho hai cháu gái với cháu trai lớn hơn ở bên ngoài trông coi.

Người lớn còn nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng trông coi mấy đứa nhỏ được.

So với lão tam Thiện Phúc Tài mới biết đi chưa bao lâu, nói chuyện còn ú ớ, thì hiển nhiên tiểu muội Thiện Phúc Bảo có được sự yêu thích của các huynh tỷ hơn.

“Muội muội xem này, kia là cỏ.”

Thiện Phúc Đức bận rộn "đào tẩu", lật mấy băng ghế che chắn trước mắt, chui ra tìm những đồ mới lạ đem vào, để trước mặt muội muội, làm một ca ca tận lực chỉ bảo.

“Cái này là cỏ, không thể ăn.”

Trên tay Thiện Phúc Đức còn dính nhựa cây lúc nhổ, bàn tay mũm mĩm nắm nhúm cỏ, chậm chạp đưa tới trước mặt Thiện Phúc Bảo.

Không cần nói nàng cũng biết đó là cái gì, chỉ là thấy tiểu ca ca đã cố gắng hết sức, Thiện Phúc Bảo vẫn nể tình a a hai tiếng, tỏ vẻ mình nghe hiểu.

“Muội muội, hoa, hoa thật đẹp!”

Mai Nương không biết kiếm đâu được mấy đóa hoa tươi, bắt chước bộ dáng đường đệ, khoe với đường muội.

“Thật đẹp!”

Nàng đem hoa dại màu tím trong tay tới trước mặt tiểu muội muội, vốn định cài lên tóc muội muội, thế nhưng Thiện Phúc Bảo chỉ mới sinh hơn một tháng, tóc trên đầu chỉ miễn cưỡng bao phủ cái đầu nhỏ, mềm mại, đen bóng, ngắn ngủn, căn bản không thể cài được hoa.

Mai Nương có chút khó xử, nhìn muội muội ruột Lan Nương, nghĩ lại, đem hoa chia thành hai phần, một nửa cài lên tóc của muội muội, nửa còn lại cài cho mình.

“Chờ khi nào tóc muội dài, đại tỷ sẽ giúp muội hái hoa.”

Nhìn bóng mình trong con ngươi đen láy của tiểu đường muội, Mai Nương với Lan Nương xấu hổ che mặt, cười rộ lên.

Phúc Bảo cũng bị nhiễm theo, há miệng một cái, lộ ra hai hàng lợi trơn bóng, nước miếng trong suốt chảy ra, Mai Nương thấy thế liền thể hiện tình yêu thương của chị lớn, lấy chiếc khăn sạch mà tam thẩm đã chuẩn bị bên cạnh, giúp muội muội lau miệng, mấy tỷ muội ở chung vui vẻ hòa thuận.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 16: Chương 16



Thiện Phúc Đức không vui, rõ ràng là em gái hắn, sao lại có thể cười tươi với hai chị em nhị phòng như vậy, lúc nãy muội muội không cười vui vẻ như thế với hắn.

Mặc dù còn nhỏ, nhưng Thiện Phúc Đức đã có ý thức tranh giành tình cảm, nhìn quanh một chút, hắn nhanh nhẹn bò ra khỏi hàng ghế, nhân lúc người lớn trong nhà không để ý, chui vào chuồng gà, trộm ổ gà xách đi.

“Oa!”

Không bao lâu, một tiếng khóc thảm thiết vang lên, khiến người lớn và trẻ nhỏ trong nhà đều khiếp sợ.

Phúc Bảo sốt ruột, nàng nghe được đây là tiếng của đại ca nàng.

Nhưng do người nhỏ sức yếu, chân tay động đậy như rùa đen vẩy nước, lật qua lật lại làm mặt đỏ bừng.

Tô Tương cũng nghe được tiếng con trai khóc rống, vội vàng ra khỏi nhà bếp, chạy theo hướng âm thanh truyền đến.

"Thế này là thế nào?" Tưởng bà tử cũng theo sau.

Cái người đang khóc rống là cháu trai bà thương yêu nhất, bà cũng sốt ruột không kém bất kì ai.

“Ngươi, cái đứa nhỏ xúi quẩy này!”

Trong ổ gà, Thiện Phúc Đức đang che mông, bị một đám gà trống gà mai đuổi theo, mắt ầng ậng nước, bộ dáng nhỏ bé đáng thương, Tô Tương không nín được cười.

Gần đây, người Thiện gia phát hiện gà mái trong nhà muốn ấp trứng, nên mấy ngày này, Tưởng bà tử không cho các con dâu lấy trứng gà.

Gà mái ấp trứng rất hung hăng, bảo vệ trứng cũng chặt chẽ, vả lại, nếu nở thành con gà con cũng kiếm được một món tiền.

Thế nên trong khoảng thời gian này, trừ việc cho ăn, người Thiện gia đều không tới gần ổ gà.

Ai mà biết mặc cho người lớn đã dặn đi dặn lại, tiểu tử thúi Thiện Phúc Đức này lại có lá gan đi tìm ổ gà trêu chọc gà mái đang hung hăng kia.

Hiện tại thì hay rồi! Tô Tương cảm thấy hắn bị thế là rất đáng, phải cho hắn biết được chuyện gì làm chuyện gì không thể làm.

“Nương, nãi!”

Thấy cứu tinh tới, Thiện Phúc Đức vẫn che mông, miệng mếu máo, lập tức gào lớn hơn.

"Được rồi, được rồi, đừng đánh, Phúc Đức chúng ta vẫn còn nhỏ!" Tưởng bà tử đuổi gà mái đi, ôm cháu trai đang tủi thân trong chuồng gà ra, ngăn con dâu út đang xụ mặt định trách mắng cháu trai nhỏ.

“Nương, đau quá!”

Thiện Phúc Đức rất có mắt nhìn, thút tha thút thít đưa tay trái ra, mu bàn tay bị mổ sưng vù vù, không có chảy m.á.u nhưng sưng đỏ nhìn khá ghê.

Tô Tương đau xót, liền bỏ qua mọi chuyện.

“Dạy dỗ con sau!”

Tô Tương ngồi xổm xuống, thổi thổi tay con trai, sau đó bế hắn vào nhà bếp, lấy tro than đắp vào vết thương của hắn.

Ở nông thôn cũng không có thuốc gì tốt để trị thương, tro than là phương thuốc dân gian do ông bà truyền lại, chỉ cần không phải vết thương chí mạng, người trong thôn đều dùng phương pháp này để xử lí miệng vết thương, Thiện gia cũng không ngoại lệ.

“Kì lạ!”

Tô Tương bế con trai vào bếp, Lữ Tú Cúc với Vương Xuân Hoa lúc nãy chạy theo xem náo nhiệt lại không về, nhìn mẹ chồng đứng bên chuồng gà như đang nghiên cứu cái gì đó, cũng tò mò lên xem.

“Trứng gà bên trong hình như nhiều hơn?”

Gà mái ấp trứng thì không đẻ, Tưởng bà tử cho rằng đây chỉ là mấy cái trứng do lũ gà mái trước khi ấp trứng đẻ mà họ chưa kịp lấy, nhiều lắm khoảng 20 đến 30 cái, giờ nhìn trứng gà trong đống cỏ khô rậm rạp kia, ít nhất cũng phải gấp đôi.

Chẳng lẽ trước đây lũ gà mái đó đều đẻ hai trứng mỗi ngày?

Cho dù Tưởng bà tử sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

"Một đám nhàn rỗi, còn không mau đi làm việc, còn phải chờ bà già này năn nỉ ỉ ôi à?" Nhìn hai con dâu đang đi tới, Tưởng bà tử liền trừng mắt, tay chống nạnh quát hai nàng.

Hai người Lữ Tú Cúc còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Tưởng bà tử hăm dọa mà trở vào nhà bếp, thì thầm trong miệng mẹ chồng bất công, cũng quên luôn chuyện lúc trước.

Nhìn gà mái lại tới đống cỏ khô ấp trứng, Tưởng bà tử thả lỏng, lo lắng sốt ruột trở về, dự định buổi tối sẽ nói chuyện này với phu quân.

“Muội muội, trứng, ăn ngon!”

Đắp xong tro than, rửa mặt xong, Thiện Phúc Đức đã ngừng thút thít, động tác nhanh nhẹn lật mấy cái ghế kia qua, ngồi vào cạnh muội muội, móc ra một cái trứng gà nhỏ làm như dâng lên vật quý.

“A a a!”

Thiện Phúc Bảo mới vừa bị hù gần chết, không nghĩ rằng ca ca chạy vào chuồng gà chỉ vì muốn lấy cho nàng một cái trứng, không giống với kiếp trước nàng toàn bị đệ đệ ức h**p, nàng liền cảm động.

Đáng ghét, lại chọc nàng khóc.

Thiện Phúc Bảo cảm thấy nếu có ngày mình không thể khống chế được tuyến lệ, thì chính là do vị ca ca này mà ra.

"Muội muội vui vẻ".

Thiện Phúc Đức cười hì hì, nhìn mặt tròn hồng hào của muội muội, tiến sát vào, lại ngậm một ngụm, vẫn thật ngọt nha.

Quả nhiên cảm động gì đó không kéo dài được quá ba giây.

Cảm giác gương mặt lại bị ngoạm lần nữa, khiến Thiện Phúc Bảo khóc không ra nước mắt.

“Lão gia, ông nói xem mấy việc gần đây có kì lạ không, thời tiết càng ngày càng lạnh, gà mái trong nhà tự nhiên lại nằm ổ, mà ban ngày ta đếm, số lượng trứng gà cũng không bình thường, nhà mình hiện giờ đâu có nhiều gà mái, hơn nữa lần trước vì Tô Tương ở cữ nên đã làm thịt một con, vậy mà mỗi ngày đi lấy trứng gà thấy không những không ít đi, mà lại còn nhiều hơn nữa kìa.”

Buổi tối khi trở về phòng ngủ, Tưởng Huệ Lan lôi kéo lão gia nhà mình nói những chuyện lạ mà bà nghĩ mãi cũng không giải thích được.

Là người trông nom việc nhà cửa, Tưởng bà tử phải tự mình làm rất nhiều việc, đa phần những việc lớn đều do bà làm, chỉ có số ít việc lặt vặt sẽ giao cho con trai con dâu với cháu gái hơi lớn tuổi làm.

Như việc mỗi ngày ra chuồng gà lấy trứng, loại công việc nhẹ nhàng này đều giao cho hai chị em Mai Nương làm, chỉ cần gà mái không ấp trứng thì sẽ không tấn công mạnh mẽ.

So với những bé gái trong thôn, 5 đến 6 tuổi là phải theo người nhà ra đồng, thì Mai Nương với Lan Nương đã rất may mắn rồi, chỉ ở nhà giúp nhặt trứng, rảnh thì đi cắt rau cho heo.

Trứng gà Thiện gia đều đựng trong rương gỗ ở nhà kho, cứ mỗi tháng trưởng tử Thiện Tuấn Sơn lại về cầm lên tửu lâu mà hắn làm chưởng quầy, ngày thường Tưởng bà tử cũng không đếm số trứng gà làm gì, dù sao số lượng bao nhiêu bà cũng biết rõ, thỉnh thoảng mà ba đứa con dâu có lấy cho nam nhân trong nhà ăn một hai quả, bà cũng không chấp nhặt làm gì.

Bởi vì ban ngày thấy kì lạ nên bà liền vào nhà kho kiểm tra số trứng còn lại.

Bình thường, trừ đi số trứng mà cả nhà dùng ra, một tháng trong nhà có thể góp được khoảng 200 quả.

Tháng này vì phải làm lễ tẩy tam với đầy tháng cho cháu gái nhỏ, nên số trứng gà đã dùng sẽ nhiều hơn mấy tháng trước một ít.

Trừ đi số trứng đưa cho bạn hữu thân thích cùng số trứng làm tiệc rượu, Tưởng bà tử ước chừng, tháng này góp không tới 50 trứng, vốn dĩ bà định tháng này không cho con trai đem trứng đi tửu lâu, thế mà, lúc bà đếm số trứng gà còn lại trong kho, số trứng lại vượt xa dự đoán của bà, dư đến 123 quả.

Nói cách khác, cộng thêm số trứng đã dùng trong nửa tháng với mấy chục trứng còn đang ở ngoài ổ để ấp, ước chừng chín con gà mái trong nhà đẻ hơn 400 cái trứng, bình quân mỗi ngày một con gà đẻ hai trứng, Tưởng bà tử đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 17: Chương 17



Những người có kinh nghiệm sống trong thôn đều biết, chuyện gà mái một ngày đẻ hai quả trứng không phải là không có, nhưng rất hiếm gặp, điều kiện tiên quyết là gà mái phải được ăn đồ tốt, mà gà mái trong nhà chỉ toàn ăn cám với đồ linh tinh, không thể nào tháng này đột nghiên gà mái lại nghiện đẻ trứng, cả đàn đều bắt đầu đẻ hai trứng được.

Tưởng bà tử nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lí, bà luôn cảm thấy việc này chắc chắn có vấn đề.

"Cái bà già này, gà mái đẻ nhiều trứng không phải là chuyện tốt à, nhờ thế trong nhà mới có thể thu được nhiều tiền hơn đó.

Chờ nhóm gà này ấp xong rồi, trong thôn ai muốn tới bắt gà con, có thể bán cho họ một ít.

Còn lại để trong nhà nuôi, cũng để cho con dâu cả bận rộn, đỡ phải gây chuyện thị phi khắp nơi."

Thiện Thiết Căn đang định nhắm mắt ngủ, nghe vợ nói liền mở mắt ra, suy nghĩ một chút rồi nói.

Mọi việc trong nhà nhìn qua cứ tưởng Tưởng bà tử làm chủ, nhưng Thiện Thiết Căn mới chính là người quyết định, chỉ vì tính tình trầm lặng nên mới không nói năng gì.

Trên thực tế, mọi chủ kiến trong nhà vẫn là của Thiện Thiết Căn.

Mỗi khi gặp khó khăn, Tưởng bà tử đều phải hỏi ý kiến của ông.

“Lão gia, ông có dự định gì khác à?”

Tưởng bà tử cảm thấy có gì đó không đúng.

Con dâu trưởng lắm chuyện cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng chỉ cần không gây ra mâu thuẫn gì lớn, hai vợ chồng già bọn họ cũng mặc kệ.

Thế mà hôm nay lão gia nhà mình tự nhiên lại nhắc tới chuyện này.

“Phúc Đức nhà mình năm nay đã bốn tuổi, ta tính khoảng hai năm nữa, cũng cho nó đi học đường đọc sách, cho nên bây giờ phải tích góp dần dần tiền nhập học.”

Đèn sách không phải chuyện nhỏ, huống chi Thiện gia đã chu cấp cho trưởng tôn Thiện Phúc Tông, giờ lại chu cấp thêm cho một người, cho dù là Thiện gia, áp lực cũng không hề nhỏ.

Tưởng bà tử tuy yêu thương đứa cháu nhỏ này, nhưng trước nay chưa từng có ý định như vậy.

Vì vậy, khi nghe lão gia mình tự nhiên nhắc tới, không khỏi kinh ngạc, trực tiếp ngồi dậy, bước xuống thắp ngọn đèn bên cạnh giường, nghiêm túc nghe lão gia phân tích.

“Để hai thằng bé cùng đèn sách không phải là chuyện nhỏ, chúng ta đã cho Phúc Tông của đại phòng đi, bây giờ lại cho Phúc Đức của tam phòng, tới khi Phúc Tài của nhị phòng đủ tuổi, không lẽ chúng ta lại không cho?”

Tưởng bà tử biết, mấy năm nay nhị phòng đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng tốt xấu gì cũng có lý do danh chính ngôn thuận.

Trong nhà chu cấp cho một người đèn sách, đó là chuyện vinh quang của gia tộc.

Nhưng nếu giờ cũng cho con trai lão tam đi học, lý do này liền trở thành không hợp lí.

Bà cho dù thiên vị, cũng không tới mức bạc đãi nhà lão nhị như vậy.

“Cho chứ, đều cho đi hết.”

Hiển nhiên cái ý định này đã được chôn giấu trong lòng Thiện lão gia từ lâu, nghe Tưởng bà tử nói xong câu đó, ông không chút do dự gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chắc chắn.

“Lão gia, ông không bị sốt đó chứ?”

Tưởng bà tử há miệng, dùng mu bàn tay đặt lên trán lão gia dò xét.

Ba người đèn sách, làm sao trong nhà có thể chu cấp được.

"Ta đã nghĩ kĩ rồi.

Lúc trước chúng ta toàn tâm toàn ý chu cấp cho lão đại, dù biết lão tam thông minh hơn hắn nhưng vẫn không thay đổi ý định.

Kết quả thì sao? Lão đại tốn nhiều tiền bạc như vậy, lại không đậu nổi tú tài."

Thiện lão gia thở dài, chuyện này khiến ông luôn cảm thấy thiệt thòi cho con trai út thông minh.

Nhưng ai bảo hắn sinh sau, nhỏ hơn con trai trưởng tận bảy tuổi, chờ hắn bộc lộ sự thông minh, con trai trưởng cũng đã đi học từ lâu, tiền cũng đã tốn.

Mà khi đó điều kiện Thiện gia cũng kém xa so với hiện tại, Thiện lão gia không có cách nào cho cả hai con trai cùng đi học.

Bởi vậy, cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua.

Nhưng bây giờ, Thiện lão gia đã rút kinh nghiệm, tính toán cho cả ba đứa cháu cùng đi học.

Vừa hay, mỗi phòng đều có một đứa con trai, như vậy không phòng nào hơn thua phòng nào.

Với điều kiện hiện tại của Thiện gia, nếu chi tiêu dè dặt thì cũng không phải không thể chu cấp cho ba người đèn sách.

Chưa kể, bây giờ còn chưa tới thời điểm hai đứa cháu cùng đi học, vẫn còn tận mấy năm nữa, chưa chắc trong nhà đã không tích góp được nhiều bạc.

Thiện lão gia nghĩ kĩ rồi, chỉ chu cấp cho mỗi cháu trai đến 15 tuổi, nếu mà lúc đó không thi đậu, vậy thì không đọc sách nữa, về nhà, lên cửa hàng trên huyện thành học việc, làm ở phòng thu chi, có lão đại dẫn dắt, cũng không đến nỗi nào.

Như vậy vừa giảm bớt gánh nặng cho gia đình, mà đối với bản thân đứa nhỏ cũng là chuyện tốt.

Chớ như với cái người Liễu gia kia, ba mươi tuổi vẫn chưa thành danh, tuổi đã cao, học hành lại không giỏi, lại không có bản lĩnh mưu sinh, không biết tới khi hai vợ chồng già Liễu gia qua đời, hắn sẽ sống bằng cách nào.

Thiện lão gia có thể tích góp được gia sản như vậy, đủ chứng minh ông là người nhìn xa trông rộng.

Ngay cả ba người con, tuy rằng tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng về mặt nào đó thì cũng là người thông minh.

Như Thiện Tuấn Sơn thấy mình không có khả năng đèn sách đã kịp thời dừng lại, lão nhị Thiện Tuấn Hà luôn biết thế nào là đủ, lão tam Thiện Tuấn Hải nhìn như chỉ biết ăn chơi, thực tế trong lòng cũng có tính toán.

Tất cả những thứ này đều do hai ông bà đích thân dạy dỗ.

Nghe lão gia phân tích, trong lòng Tưởng bà tử cũng thấy do dự.

Đối với nhị tôn tử yêu thương, lão gia đề nghị cho đi đèn sách, bà dĩ nhiên rất vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng.

Việc nuôi ba người cùng đèn sách, tuy rằng còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng áp lực này, bà đã mơ hồ cảm nhận được.

“Được.”

Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng bà tử vẫn miễn cưỡng chấp nhận việc này, “Đến lúc gà trong nhà ấp xong, ta sẽ giữ lại 15 con gà mái với 5 con gà trống.”

Tính sức người, hơn nữa trong nhà còn có mấy con heo nái, nuôi nhiều gà vịt như vậy đã coi như cực hạn.

Cũng may trong nhà có không ít ruộng đất, đến lúc đó nếu không thể mua cám cho gà và gia súc, thì trồng nhiều rau dưa một chút, cũng có thể miễn cưỡng nuôi mấy con gà.

Bởi vì quan hệ của con trai trưởng, nên so với người bình thường lên huyện bán, trứng gà họ bán giá cao hơn một ít.

Bởi vậy, tiền trong nhà mỗi năm đều có thể tăng thêm.

Nếu như…

Tưởng bà tử mím môi, nếu như mấy con gà mái đó có thể ra sức đẻ trứng như bây giờ, thì càng tốt.

Nhớ tới chuyện này, Tưởng bà tử bỗng nhiên nhớ ra mình bị lạc đề, tối nay ý định của bà không phải là nói tới chuyện này.

“Lão gia, ông nói những chuyện này có phải đều liên quan tới Phúc Bảo nhà mình hay không?”

Tưởng bà tử nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nhìn xem, những chuyện này đều xảy ra sau khi cháu gái ra đời, còn nhớ tới lần đầu tiên heo nái trong nhà sinh tới 16 con heo con, bà không thể không nghĩ đây là may mắn do cháu gái mang đến.

Càng nghĩ bà càng cảm thấy mọi chuyện như vậy.

Ông bà ta không phải đã nói, có vài người sinh ra chính là mang tới may mắn, ở bên cạnh những người này, cái gì cũng có thể xảy ra.

Tưởng bà tử cảm thấy, cháu gái bảo bối của mình chính là người như vậy, mang tới may mắn cho người khác.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 18: Chương 18



“Bà đừng có suy nghĩ lung tung.”

Lúc trước bởi vì Tô Tương ở cữ, Thiện Phúc Bảo căn bản đều là ở trong phòng của mình.

Thiện lão gia là cha chồng, đương nhiên không thể đi gặp con dâu đang ở cữ.

Thế nên cũng không nghĩ nhiều về cháu gái mới sinh kia.

“Cũng không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”

Thiện Thiết Căn vỗ vai vợ, coi những gì bà nói là suy đoán vô căn cứ nên không để trong lòng.

“Ông còn không tin.”

Tưởng bà tử còn muốn cùng lão gia tranh luận, nhưng thấy ông mệt mỏi, không nói nữa.

Suy tính một chút, dù sao việc này bà cũng không thể xác định, không nên cãi cọ với lão gia, gây bất hòa.

Tắt đèn, Tưởng bà tử nhắm mắt lại, trong lòng cân nhắc, sau này phải quan sát thật kĩ cháu gái bảo bối của mình.

“Cháu ngoan của bà.”

Tuy cả đêm không ngủ nhưng sáng sớm Tưởng bà tử vẫn không có biểu hiện mệt mỏi, mà ngược lại, nét mặt càng rạng rỡ.

Đỡ lấy cháu gái vừa mới tỉnh ngủ từ tay Tô Tương, bế cục thịt nhỏ trong lòng, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Lúc trước, bà cảm thấy mình yêu thích cháu gái này hơn hẳn những đứa cháu khác, bà cho rằng, vì đây là đứa con do con trai mình yêu thương nhất với cháu gái bên ngoại của mình sinh ra.

Hiện tại có vẻ như là do phúc duyên tác động, Tưởng bà tử xem việc ra đời của cháu gái chính là đại cơ duyên, tự nhiên càng làm cho người khác thân thiết.

“Đại tẩu với nhị tẩu con đang chuẩn bị bữa sáng, con xuống giúp mọi người một tay, để nương trông con bé cho.”

Tưởng bà tử vội vã muốn chứng thực suy đoán của mình, ôm chặt cục thịt nhỏ vào lòng, hối thúc Tô Tương.

“Dạ vâng, nương.”

Tô Tương luyến tiếc nhìn con gái thơm mùi sữa, xắn tay áo lên, nghe lời đi đến phòng bếp.

Bây giờ trời đã hoàn toàn sáng, do việc đồng áng đã giảm, nên người Thiện gia cũng có thói quen dậy trễ hơn so với ngày thường.

Như mọi hôm, Thiện Mai Nương mang cái sọt nhỏ mà cha làm cho nàng, dắt theo muội muội đã rửa mặt xong, ra ngoài cắt một sọt rau cho heo mang về.

Hai chị em đã quen dậy sớm, mỗi ngày, coi việc cắt rau cho heo như tập thể dục buổi sáng.

Mấy ngày nay không cần nhặt trứng gà, các nàng dậy sớm cũng ít việc để làm, ngoại trừ buổi chiều lại đi cắt rau cho heo, trong nhà cũng không còn việc gì để các nàng làm.

Mà thực tế, việc các nàng đi cắt rau cho heo cũng không quan trọng.

Hai con heo nhà nuôi ăn rất nhiều, đống rau mà các nàng cắt còn không đủ để chúng nhét kẽ răng.

Chẳng qua chỉ là muốn kiếm việc để hai chị em làm, vì dù sao nhà nông cũng không nuôi những đứa con gái lười biếng.

Lúc Tưởng bà tử ôm cháu gái nhỏ đi về phía chuồng gà, hai chị em Mai Nương đang nắm tay đi vào nhà, vừa nhìn đã thấy tiểu muội muội vừa mới tỉnh dậy, đang tròn xoe mắt nhìn xung quanh.

Khóe miệng các nàng cong lên, định chạy tới, lại thấy bà nội uy nghiêm, ngập ngừng một chút, rồi cẩn thận bước lại gần.

“Nãi nãi.”

Hai chị em đồng thanh gọi một tiếng, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

"Ừ, đi rửa tay nhanh đi.

Hôm nay chưng trứng gà, đứa nào không nghe lời, sẽ không được ăn canh trứng."

Tưởng bà tử tạm thời không chú ý hai cháu gái này, tùy tiện dặn dò vài câu, vòng qua các nàng đi về phía chuồng gà.

Canh trứng!

Thiện Phúc Bảo nhìn vẻ mặt vui sướng của hai đường tỷ, không nhịn được l.i.ế.m l**m môi, nước dãi cũng chảy xuống dưới.

Kiếp trước, kí ức của nàng bắt đầu là khi sống cùng bà nội ở nông thôn, mà phần trí nhớ lúc 4 đến 5 tuổi sống chung với cha mẹ trong thành phố lại khá mơ hồ.

Trong trí nhớ của nàng, nhà bà nội cũng có một ít ruộng, nhà cũ còn có một phần đất.

Cha mẹ nàng vì chăm lo con trai nhỏ, nên chu cấp cho bà nội rất ít.

Rau quả trong nhà đều đem lên thị trấn bán, như vậy mới có thể đổi đủ lương thực.

Thức ăn của hai người cũng chỉ là phần còn dư sau khi bán cho các nhà khác, hoặc cũng là rau củ bị sâu trùng làm hư, không thể đem bán.

Đối với nàng mà nói, trứng gà và thịt chính là món ngon xa xỉ.

Sau khi bà nội qua đời, nàng lên thành phố sống chung với cha mẹ.

Hai vợ chồng bận rộn lo toan cửa tiệm, mọi việc trong nhà đều đổ hết lên đầu nàng, mĩ vị đùi gà với tôm cá đều cho em trai với bố, thỉnh thoảng nàng mới được ăn đầu cá hoặc xương còn xót lại, những thứ đó đối với những đứa nhỏ trong thành phố chỉ là thứ không đáng ăn, nhưng đối với nàng, đó đều là những thứ quý giá khó có được.

Cho tới giờ nàng vẫn nhớ rõ cảm giác hạnh phúc khi lần đầu tiên được ăn cua, dù rằng thứ nàng ăn chỉ là mấy cái chân cua mà em trai không thích ăn để lại.

Có lẽ bởi những gì đã trải qua khi còn nhỏ, nên khi lớn lên, nàng đối với thức ăn đặc biệt cố chấp.

Số tiền đi làm kiếm được, trừ đóng học phí với để dành mua nhà, còn lại để chi tiêu, nàng không thích quần áo xinh đẹp với đồ trang điểm sang trọng như bạn bè đồng trang lứa, mà đa phần đều dùng để mua đồ ăn.

Lúc còn đi học, mỗi tháng nàng đều phải tìm một nhà hàng được đánh giá tốt để ăn một bữa ngon, mà số tiền này chủ yếu do nàng tiết kiệm trong những bữa ăn hàng ngày.

Sau này đi làm, nàng đối tốt với bản thân hơn, thuê một căn phòng nhỏ có nhà bếp, mua đủ các loại gia vị, nguyên liệu nấu ăn, lại lên mạng tìm hiểu công thức nấu nướng, kết hợp với hương vị của những nhà hàng từng ăn qua, cố gắng tập nấu, dần dần, nàng cũng nghĩ ra được công thức của riêng mình.

Có thể nói, cuộc sống của nàng trừ việc kiếm tiền thì còn lại chỉ có ăn.

Nghĩ lại chuyện lúc trước chợt đau lòng, nàng nhớ ra trong tủ lạnh còn có cua hoàng đế nàng suy nghĩ rất lâu mới dám đặt mua trên trang web, còn chưa kịp nếm thử mùi vị cua hoàng đế, cuối cùng lại để cái gia đình kia được lợi.

Bởi vì bi thương, Thiện Phúc Bảo không làm chủ được khóe miệng, làm cho nước miếng chảy ra ngoài, ướt đẫm cái yếm đeo trên cổ.

Từ khi đến thế giới này, mỗi ngày nàng chỉ có b.ú sữa mẹ với uống nước ấm.

Mùi vị sữa mẹ chẳng có gì ngon, nhạt nhẽo, lại đọng vị tanh ở cổ.

Hơn một tháng đều uống sữa mẹ, nên những món ăn khác đều lọt vào mắt xanh của nàng.

Gà mái Thiện gia được nuôi đặc biệt tốt, trứng gà đẻ ra không giống trứng gà nhà nàng mua trong siêu thị, lòng đỏ trứng gà nhà Thiện gia đều đỏ như trái quất, nhìn qua liền bị hấp dẫn.

Đem trứng đánh đều rồi thêm chút muối, bỏ vào nồi hấp, chờ trứng đông lại, thêm vài giọt dầu mè nhà làm, rồi rắc thêm vài cộng hành thái nhỏ, mùi thơm thoang thoảng, thật là tuyệt vời.

Thiện Phúc Bảo chép miệng hai cái, nghĩ tới mình còn phải chờ sáu bảy tháng nữa mới được ăn dặm canh trứng, cả người liền thất vọng.

“Cháu ngoan của ta, con đói bụng à? Đợi xíu nữa, nãi nãi đưa con đi tìm nương cho con b.ú sữa nha!”

Tưởng bà tử thuần thục cầm cái khăn lau miệng cho cháu gái, sau đó nhẹ nhàng đung đưa, dỗ dành.

Thiện Phúc Bảo cũng nhận ra hành vi hiện tại của mình quá ngây thơ, thật mất mặt, liền toét miệng cười ngây ngô, sau đó nép mặt vào n.g.ự.c của nãi nãi, giả vờ ngu ngơ.

Dù sao nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ, mất mặt thì kệ mất mặt.

Bộ dáng đáng yêu như vậy làm Tưởng bà tử không thể chịu được, trong lòng quên luôn mục đích chính, chỉ hận không thể đem bảo bối trong n.g.ự.c chôn chặt trong tim.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 19: Chương 19



“Quác quác quác!”

Thời tiết ngày càng lạnh, gà mái nằm trên ổ rơm ấp trứng, gà trống cũng không nhảy lung tung, đàng hoàng vùi mình trong đống cỏ.

Khi Tưởng bà tử ôm cháu gái đi tới, gà trống gà mái đang yên tĩnh bắt đầu kích động, gà mái đang ôm ổ ấp trứng cũng không thèm lo, rối rít chạy tới bên cạnh chuồng gà.

“Quác quác quác!”

Trong đó có một con gà mái cực kì thông minh, nhân lúc những con gà khác đang vòng quanh chuồng gà kêu bà lão, thì nó dùng cái mỏ sắc nhọn đẩy một cái trứng trong ổ tới, bà lão mắt trừng lớn nhìn cảnh tượng nó dùng móng vuốt đẩy cái trứng về phía bà.

Không biết xấu hổ, mấy con gà khác phẫn nộ, cảm thấy trong đám mình có kẻ phản bội, lập tức đập cánh, nhào vào mổ con gà có ý đồ bất chính kia, lập tức lông gà bay tứ tung, một đám gà trống và gà mái mổ nhau.

Mồ hôi nhỏ giọt!

Bà lão không tin được vào mắt mình, nhìn cháu gái ngây thơ trong lồng ngực, vội vàng che mắt nàng lại, sau đó không nghĩ nhiều liền ôm nàng đi vào trong nhà.

Cháu gái nàng đúng là kẻ gây họa, nếu mà để nàng ở lâu chút nữa, mấy con gà kia sợ là phải đấu tới mức ta sống ngươi chết.

Mang cháu gái về phòng, đặt lên giường, lấy gối chắn xung quanh, rồi vội vàng giao cho mấy cháu trai cháu gái đang chơi đùa bên ngoài chờ ăn cơm.

Tưởng bà tử chạy như bay ra chuồng gà, bà phải nhanh làm cái gì đó để ngăn cản đám gà trống gà mái ngừng lại.

Nhưng ai ngờ lúc bà quay lại, những con gà trống gà mái đó đã sớm ngừng trận chiến, một đám nên ấp trứng thì đi ấp trứng, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nếu không phải dưới đất đầy lông gà, Tưởng bà tử thật sự nghi ngờ không biết có phải mắt mình có vấn đề gì hay không.

“Bang !”

Bà giơ tay tát lên mặt một cái.

Đau thật.

Tưởng bà tử hít một hơi lạnh, sau đó hiện lên nét mừng rỡ như điên, ai da, bảo bối ngoan ngoãn của bà.

“Muội muội.”

Nghe nãi nãi bảo hắn trông coi muội muội, Thiện Phúc Đức không chút nghĩ ngợi, liền vứt bỏ cây kiếm gỗ đang chơi, chạy vào phòng ông bà, sau đó nhanh nhẹn trèo lên giường.

Có lẽ bởi vì vừa mới bị canh trứng mê hoặc, nên giờ phút này bản tính con nít đang lộ rõ, Thiện Phúc Bảo đưa ngón tay lên miệng mà m*t triệt để.

“Tay, tay không thể ăn.”

"Người lớn" Thiện Phúc Đức xụ mặt, tay móc cái khăn sạch sẽ mà mẫu thân làm cho hắn ra, móc tay trong miệng muội muội ra, sau đó lau khô nước miếng trên tay nàng.

Tay nhỏ trắng hồng, bụ bẫm, lúc nắm tay tạo thành từng khất, căng đầy như bánh bao trắng, làm người khác rất thích.

Thiện Phúc Đức l.i.ế.m l**m miệng, tay nhỏ của muội muội giống như là đồ ăn rất ngon.

Hay là hắn cũng cắn một miếng, chỉ một miếng thôi.

"A a, a, không".

“Không ! không ! không !”

“Không, phốc phốc !”

Tạ ơn trời đất, sau một thời gian dài phải chịu đựng kiếp sống của động vật không xương, Thiện Phúc Bảo đã hơn chín tháng tuổi, cuối cùng đã có thể mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng phát âm chưa rõ ràng, cơ bản cũng chỉ có một chữ duy nhất, nhưng ít nhiều gì cũng đã có thể biểu đạt tâm ý của mình.

Giống như hiện tại, thấy khuôn mặt nhỏ với tay chân trắng trẻo mập mạp của ca ca xấu xa đang thèm thuồng muốn ăn thịt mình, nàng có thể tỏ ý kiên quyết phản đối.

Có thể do nói quá nhanh, cùng với tâm tình kích động, cái chữ "không" này càng nói càng giống như vòi phun nước, phốc phốc phốc b.ắ.n ra toàn nước bọt.

Thiện Phúc Đức thoải mái lau mặt, vui sướng chạy ra khỏi phòng, nói với mẫu thân cùng nãi nãi đang làm việc bên ngoài: “Nãi nãi, nương, muội muội có thể nói chuyện!”

Hơn nửa năm trôi qua, tính tình Thiện Phúc Đức không có gì thay đổi, vẫn chỉ là một đứa nhóc cả ngày chỉ biết vui chơi, thay đổi duy nhất chính là đã trở thành một ca ca tốt biết yêu thương muội muội, đương nhiên, trừ những lúc hắn không khống chế được bản thân mà gặm nhấm muội muội.

“Có thể nói chuyện?”

Tưởng bà tử vốn yêu thương cháu gái nhỏ này nhất nhà, vừa nghe cháu trai nói, lập tức ném cái chổi trong tay qua một bên, phủi phủi tay rồi vội vàng chạy vào trong.

“Cục cưng bảo bối của bà, sớm như vậy mà đã có thể mở miệng nói chuyện rồi!”

Thực sự là phúc khí trời cho.

Câu nói này Tưởng bà tử không dám nói ra ngoài.

Trong lòng bà tràn ngập vui sướng, cháu gái ngoan có thể nói chuyện, bà sẽ sớm được nghe cháu gái gọi bà là nãi nãi.

Từ sau khi phát hiện những biểu hiện không bình thường trên người cháu gái, bà lão cũng chưa từng nói với ai, bao gồm cả lão gia nhà mình.

Bà cũng cẩn thận không để lộ chút sơ hở nào.

Không phải do bà hẹp hòi, mà là suy nghĩ về lâu về dài, bà không thể không làm như thế.

Ba đứa con trai của bà còn chưa phân gia, bà đương nhiên hiểu rõ các con của mình.

Lão đại khôn khéo, vợ lão đại keo kiệt, khắt khe, cả hai vợ chồng giỏi nhất là tính toán, nếu mà để hai người họ nhìn ra trên người cháu gái này có đại phúc khí, chưa biết họ sẽ nghĩ ra cái chủ ý không chính đáng gì.

Còn hai vợ chồng lão nhị, lão nhị vốn hiền lành, chất phác, người Tưởng bà tử lo lắng không phải là hắn mà là cái người vợ hồ đồ nhà hắn.

Nếu mà giống như nhà lão đại, cả hai vợ chồng đều thông minh biết tính toán, bà cũng sẽ không lo lắng như vậy.

Lo là lo những kẻ ngốc mà không biết mình ngốc, mà trong lòng bà, Vương Xuân Hoa chính là một kẻ ngu dốt như vậy.

Nếu bị nàng ta phát hiện sự đặc biệt của cháu gái, không biết sẽ xé ra to đến cỡ nào.

Vì để cho gia đình hòa thuận, bà lão đã cân nhắc rất kĩ, cuối cùng quyết định giấu nhẹm chuyện này, có thể giấu được bao lâu thì dấu, vì thế mà bà đã chuẩn bị không ít.

“A a, nãi.”

Lúc này Thiện Phúc Bảo đã có thể bò một cách linh hoạt, chỉ là phạm vi hoạt động của nàng vẫn bị giới hạn như cũ, trái phải gì cũng chỉ có hai nơi là giường đất với khoảng đất trống trong nhà chính.

Nhưng người lớn vẫn không yên tâm để nàng ở ngoài tầm mắt, trừ những lúc nàng ngủ say, thời gian còn lại đều muốn giữ bên người để trông nom.

Bởi vậy, cho dù tốc độ phát triển của nàng nhanh hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nàng cũng không dám biểu hiện rõ ràng quá mức.

Lúc này nàng đang bị nãi nãi ôm vào trong ngực, nghe bà lão trêu đùa, lẩm bẩm huyên thuyên một lúc, cuối cùng cũng phun ra được chính xác cái từ nãi nãi, khiến bà lão cười đến không thấy ánh mặt trời.

“Ca ca, ca ca, muội muội gọi ca ca đi.”

Thiện Phúc Đức nôn nóng, vừa rồi hắn chỉ lo vui mừng mà quên dạy muội muội học cách kêu ca ca.

Nhóc con tức giận vò đầu bứt tai, nhảy lên nhảy xuống, sợ muội muội học được cách gọi cha mẹ trước.

“Không không không, phốc phốc!”

Thiện Phúc Bảo nâng cánh tay nhỏ của mình lên, nắm chặt tay, dùng sức lắc lắc, kiên quyết biểu đạt lập trường của mình.

Trước khi hắn dừng cái hành động nhàm chán - coi nàng như kẹo ngọt mà ngậm m*t, nàng tuyệt đối sẽ không khuất phục.

Người lớn trong nhà không ai nghĩ một đứa nhỏ như nàng có thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng nàng phốc phốc phốc là do thấy thú vị, ngay cả Thiện Phúc Đức cũng không nghĩ nhiều như vậy, gặm muội muội chơi thật vui, muội muội làm sao có thể không vui vẻ.
 
Back
Top Bottom