Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 70: Chương 70



Mấy con sóc đó, chắc không phải là vì thích cục cưng của bà, nên mới lấy thứ đồ mà chúng cho là tốt nhất, ném cho con bé?

Phỏng đoán này tuy có chút không hợp lẽ thường, nhưng Tưởng bà tử tự cảm thấy, những con vật não nhỏ như vậy, hoàn toàn có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế.

“Dạ, đều là do bọn sóc con ném ạ.”

Phúc Bảo gật đầu thật mạnh, “Thật sự là chỉ có cái đầu tiên là ném trúng con thôi, lúc sau, nhị ca với tam ca lấy quần áo che cho con, nên con không còn bị ném trúng người nữa.”

Nàng vội vàng giải thích hộ hai ca ca, nếu không, khi ra cửa êm đẹp, lúc trở về lại mang thương tích, mặc kệ nói thế nào, hai ca ca lớn tuổi hơn một chút, nhất định sẽ bị người lớn trong nhà bắt phạt.

Cái quy tắc nhỏ làm lớn chịu này, cho dù là ở hiện đại hay cổ đại thì vẫn luôn được áp dụng.

“Phúc Tài, con cũng bị ném trúng à?”

Vương Xuân Hoa lập tức kinh hô, trước mặt tất cả mọi người, liền muốn c** s*ch quần áo của con trai để kiểm tra, xem trên người hắn có bao nhiêu vết thương.

Chỉ cần xem vết thương trên đầu Phúc Bảo là biết, mấy con vật kia dùng lực không hề nhẹ.

Lúc trước nàng đã nói thế nào, con trai nên ở nhà đọc sách cho thật tốt, chứ không phải nghe lời xúi giục của tên nhóc tam phòng, tâm trí đặt hết ở bên ngoài, giờ thì hay rồi, gặp phải chuyện như vậy.

“Nương, con không sao hết!”

Cảm thấy nếu mình không kịp né tránh, thì có lẽ nương đã l*t s*ch quần áo của mình trước mặt nãi nãi, tam thẩm, còn có muội muội nữa.

Tuy trong lòng Thiện Phúc Tài kính trọng mẹ ruột Vương Xuân Hoa, nhưng giờ phút này, không thể không có chút xấu hổ với buồn bực.

Tuy hắn chỉ mới 8 tuổi, nhưng mấy năm nay ở trường học, cũng học được chút luân thường đạo lý, biết nam nữ 7 tuổi không chung mâm, nếu bây giờ hắn tr*n tr**ng, sẽ không thích hợp đứng trước mặt muội muội Phúc Bảo của tam phòng.

Mà hành động vừa rồi của nương hắn, hiển nhiên là không cân nhắc đến chuyện này.

“Con không sao thật mà.”

Thấy nương chưa từ bỏ ý định lột đồ của hắn, Thiện Phúc Tài không khỏi to tiếng.

"Lúc nãy khi lũ sóc ném quả hạt lên người, con với nhị ca đều cởi áo khoác ngoài ra chống đỡ.

Đa số quả hạt đều nện trúng quần áo, căn bản là không có nện trúng người, cho nên, con không có bị đau chút nào."

Thiện Phúc Tài hơi tức giận nhìn mẫu thân, thấy mắt nàng hơi ửng đỏ thì lập tức ỉu xìu, mọi tức giận đều tan biến.

Hắn biết, nương của hắn có rất nhiều điểm không tốt.

Hiện tại, hắn cũng không phải là đứa nhỏ mà cái gì cũng không biết, vì sao mà mọi người trong nhà đều xem nương của hắn như người vô hình, vì sao hai tỷ tỷ không gần gũi với nương, hắn không ngu ngốc, cũng có thể suy nghĩ được vài điểm.

Nhưng suy cho cùng, người kia chính là mẹ ruột hắn, là người moi hết tim gan ra đối xử với hắn.

Người khác đối với nàng thế nào cũng được, nhưng hắn thì không thể.

Hơn nữa, mấy năm nay, trong nhà này, cũng chỉ có mình hắn mới nói chuyện với nương.

Thiện Phúc Tài thật sự không muốn mình hiếm hoi lắm mới về nhà một chuyến, lại chỉ vì những chuyện vặt vãnh, mà khiến nương phải suy nghĩ bậy bạ, đến lúc đó lại giận quá mà sinh bệnh.

“Nương, người xem, đây là phần quả rừng mà con được chia, trong này có phần của người nè, còn có cả phần của đại tỷ và nhị tỷ, còn có gia nãi, còn có cha đại đường ca, ai cũng có phần.”

Thiện Phúc Tài đưa một đống quả rừng trong tay ra lấy lòng, quan tâm nói với Vương Xuân Hoa, “Những loại quả này rất thơm ngon, đến lúc đó, con sẽ chia cho người phần nhiều nhất.”

“Phúc Tài của nương.”

Vương Xuân Hoa nước mắt lưng tròng, nhìn con trai hiếu thuận, hận không thể ôm hắn rồi khóc một trận thật to.

Trách không được ông bà ta đều nói, sinh con trai là nhiệm vụ quan trọng nhất của nữ nhân.

Nhìn trong nhà mà coi, chỉ có nhi tử là biết thương xót nàng, hai đứa con gái thì đã bị tam phòng dụ dỗ.

Nên đối với đứa con trai này, nàng nhất định phải trông nom thật kĩ.

Đứa nhỏ tốt như thế, không thể lại để tam phòng dụ dỗ cướp đi.

Vương Xuân Hoa ôm con trai, trong lòng ấm áp, còn vui hơn cả việc được uống một nồi canh gà.

“Nãi, nương, con với Phúc Bảo cũng cho hai người nhiều hơn một chút.”

Phúc Đức như thường lệ, dẻo miệng nói, thấy nãi nãi với mẫu thân có chút hâm mộ, lập tức cầm quả rừng của mình lên.

Hắn đã nghĩ rồi, chia cho muội muội nhiều nhất, nãi nãi với mẫu thân nhiều nhì, còn tổ phụ với cha, nam tử hán làm sao có thể đi so đo tranh giành thứ tốt với nữ nhân, khác gì mấy kẻ không có tiền đồ.

Nghĩ tới bộ dạng của muội muội khi ăn quả rừng thơm ngon, Thiện Phúc Đức bắt đầu suy nghĩ, khi nào đó nên lên núi một mình một chuyến, chọc cho mấy con sóc đó lại lấy quả hạt ném hắn, đến lúc đó, chẳng phải là lại có thể kiếm được một đống quả rừng thơm ngon, dỗ được muội muội vui vẻ sao.

Cũng trách ngày thường hắn đều phải đi học, không thể chăm sóc tốt cho muội muội.

Lần này về, thấy muội muội ốm hơn nhiều, trong lòng hắn không cần nói cũng biết khó chịu như thế nào.

Thiện Phúc Bảo trắng trẻo, bụ bẫm, tỏ vẻ nàng không tiếp thu được cái chữ "gầy" này, đây là một loại sỉ nhục đối với cơ thể của nàng.

“Cho nãi nãi này, cho nương này.”

Nghe ca ca nói xong, Phúc Bảo cũng cầm túm quả rừng trong n.g.ự.c kia đưa ra, không có ý định giữ cho riêng mình.

“Cục cưng của nãi nãi.”

Tưởng bà tử thấy cháu gái hiểu chuyện như vậy, cảm thấy thương không biết để đâu hết.

Đặc biệt, thấy nàng cố sức giơ thật cao đống trái cây trong tay, sau đó, ngọt ngào nói muốn đem mấy thứ tốt này cho bà, thật sự hận không thể đem cái cục thịt nhỏ này đặt vào trong tim.

“Ngoan quá, ai cũng là đứa trẻ ngoan.”

Bà cũng biết, không thể bên nặng bên nhẹ, cháu gái bị thương không liên quan gì đến hai cháu trai, hơn nữa, hai đứa cháu trai này cũng đã cố hết sức để bảo vệ muội muội, bà không nên quở trách bọn chúng nữa.

Nhất là hai đứa nhỏ, được đồ tốt thì đem chia cho người trong nhà, không hề có ý định muốn độc chiếm một mình, đây là hành động đáng khen ngợi.

Tưởng bà tử xoa đầu 2 cháu trai, nhìn cháu trai nhỏ lúc trước bị Vương Xuân Hoa nuôi dạy thành một đứa nhỏ ích kỉ, lúc này lại có ánh mắt chân thành, đột nhiên cảm thấy, lúc trước nghe lời phu quân, đưa đứa nhỏ này tới trường đi học, có lẽ là một quyết định không tồi.

Mặc kệ trong tương lai thằng bé có thi đậu tú tài hay không, thì ít nhất nó cũng sẽ biết chữ, hiểu được lễ nghĩa.

Tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày ngây ngốc ở nhà, dính với mẹ ruột Vương Xuân Hoa, mưa dầm thấm lâu, sẽ bị dạy hư mất.

Lại nói, đây là lần đầu tiên Thiện Phúc Tài được tổ mẫu xoa đầu khen ngoan, khiến đứa trẻ mới lớn ôm đống trái cây trong ngực, mặt đỏ bừng tới mang tai.

Cuối cùng, Phúc Bảo được Tô Tương đưa về phòng thoa thuốc, quả rừng mà ba đứa nhỏ đem về được Tưởng bà tử đem cất, đợi đông đủ mọi người rồi sẽ chia nhau.

Nhưng bởi vì ba đứa nhỏ yêu cầu mãnh liệt, nên chị em Mai Nương, Vương Xuân Hoa và Tô Tương đều được chia trước một ít.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 71: Chương 71



Vốn dĩ, Tưởng bà tử cũng được chia, nhưng khi quay đầu đi, bà liền đem phần quả rừng của mình cất vào trong bình, dự định để dành cho cục cưng của bà từ từ ăn.

Hơn ai hết, bà biết rõ, vì sao lại có đống trái cây này.

Đàn sóc ở chân núi đã sống ở đó hơn trăm năm, sóc già, sóc nhỏ thế hệ nối tiếp thế hệ.

Trừ bỏ thời gian phát sinh nạn đói năm đó, thôn dân lân cận không chịu nổi đói khát, lên núi, tìm được thức ăn ở những nơi dự trữ đã bị sóc quên đi, thì về sau, chưa bao giờ có ai lại được lũ sóc tặng quà như thế.

Trước giờ cũng chưa từng nghe nói sóc lấy lương thực ném người.

Lần ném này, phải tới hơn 10 cân, tương đương với toàn bộ số lương thực dự trữ của cả một đàn sóc.

Bởi vậy, công thần là ai, chỉ cần xem là biết ngay.

Tưởng bà tử cho rằng, đây chính là công lao của cục cưng của bà, vì thế, bà có một chút cảm giác mang tội.

Người khác đều không biết nơi bắt nguồn của niềm vui từ trên rơi xuống này, khiến bà cảm thấy bảo bối nhỏ phải chịu tủi thân, vì thế, bà cũng nên để dành những thứ đồ tốt mà bầy sóc đưa cho cháu gái nhiều một chút, để nàng ăn thật ngon.

Nghĩ vậy, Tưởng bà tử lại cảm thấy đau lòng.

Lúc nãy cháu trai nói, đám con nít đi chung với chúng cũng được chia mỗi đứa một phần như nhau, nói cách khác, cục cưng của bà để người ta tay không đạt được lợi ích lớn như thế, vậy mà chẳng có ai biết, càng chẳng có ai cảm kích.

Các loại quả phỉ mọc trong núi sâu, trừ một ít thợ săn có bản lĩnh, những người khác căn bản không dám chạy vào trong đó để lấy mấy thứ tốt này.

Cho nên hiện tại, giá của loại quả rừng này không hề rẻ, có một vài người bán rong chuyên đi thu thập thổ sản của vùng này, để bán lại cho mấy nhà giàu có trong thành, giá cả ngang bằng với thịt heo.

Tưởng bà tử tính toán đơn giản một chút, mỗi đứa nhỏ được chia 1 đến 2 cân, nói cách khác, chiếm không lợi ích của cục cưng mười mấy cân quả rừng, đổi thành tiền cũng được một hai lượng.

Không được, không thể nghĩ nữa.

Nhìn một nửa bình quả rừng, Tưởng bà tử ôm ngực, đau tới không thở nổi.

.

Hơn nửa năm nay, trong nhà nuôi thêm nhiều gà, vịt, heo, dựa vào số gia súc, gia cầm này mà kiếm được không ít tiền, nhưng với Tưởng bà tử tháo vát mà nói, lãng phí 1 đồng cũng đủ khiến bà đau lòng cả ngày.

Tưởng bà tử đoán được chân tướng nên đau lòng, còn Vương Xuân Hoa không rõ ràng chân tướng nhưng cũng đau lòng.

Kia là trái cây con trai nàng nhặt được, vì cớ gì mà phải nộp vào quỹ chung.

Vương Xuân Hoa nhìn đống quả rừng trong tay, nghĩ tới số quả mà Tưởng bà tử thu, số lượng cách xa nhau, vốn dĩ còn nghĩ mình có thể giữ số quả của con trai làm của riêng, Vương Xuân Hoa khỏi nói cũng biết buồn bực thế nào.

"Ây !".

Nhìn con trai cái gì cũng không hiểu, ngây ngốc như cũ, Vương Xuân Hoa hạ quyết tâm, nhất định phải để đứa con trai này đi học thật tốt, chỉ khi hắn có tiền đồ thì nàng mới có thể ngẩng cao đầu trong cái nhà này.

Hôm nay, đứa nhỏ nhà ngươi có ăn quả rừng không?

Đây là đề tài được bàn luận nhiều nhất trong mấy ngày gần đây ở thôn Bình Liễu.

Trước đây, những người trong thôn có thể ăn được quả rừng quý giá cũng là nhờ những người thợ săn có gan đi vào núi sâu, sau đó chi tiền ra mua đồ từ những người thợ săn đó.

Có rất nhiều người, cả đời cũng không biết được quả phỉ, hạch đào trông như thế nào, chứ đừng nói tới nếm thử mùi vị của quả phỉ.

Cha mẹ Tú Liên là người ngoài mới chuyển tới đây, là một trong số những người từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy quả phỉ với hạch đào bao giờ, bởi vậy, khi thấy hai đứa con mang đồ tốt trở về, cũng không thèm trách mắng con gái tại sao không chịu đi hái rau dại với nấm nữa, vui vẻ đi khoe với mọi người trong thôn.

Nàng tiếc những quả phỉ với hạch đào có kích thước lớn, nên chỉ cầm một ít hạt thông nhỏ, đem chia cho vài người hàng xóm, cũng không nhiều lắm, mỗi người chỉ 3 đến 4 hạt, vừa đủ nếm để biết mùi vị thế nào, cũng vừa đủ để bọn họ kết thân với người trong thôn.

Bởi vì Vu gia đưa ra, nên chuyện mấy đứa nhỏ lên núi nhặt được quả rừng không thể giấu, từ trước đến giờ, người trong thôn chưa bao giờ nghĩ tới, vào núi cũng có thể nhặt được thứ tốt như vậy.

Ngay khi tin tức được truyền ra, trong ngày hôm đó, trong thôn liền hết người này tới người khác vào núi, muốn chọc giận đám sóc, để chúng nó lấy những quả quý kia ra, ném bọn họ.

Kết quả lại không như họ tưởng tượng, bọn họ chọc giận bầy sóc, không nhận được quả rừng, lại nhận một đống đất đá nhỏ.

Nếu không phải những người vào núi đều là người lớn, thì chắc đã bị thương không nhẹ.

Nhưng cho dù là vậy, thì lúc bọn họ chạy ra tới cửa rừng, mặt mũi ai cũng đã trở nên lấm lem.

“Ta thấy, bọn sóc kia điên rồi.”

Một bà tử muốn thu lợi, kết quả bị bầy sóc dạy dỗ cho một trận, tóc tai lộn xộn, tức giận nói với người trong thôn đang vây xem.

“Đúng thế, uổng công chúng ta không đâu lại phải chịu tội như thế.”

Một nam nhân thấp gầy cũng bị tương tự, vừa xoa xoa những chỗ bị ném đau, vừa nhe răng trợn mắt nói.

Có đám người này làm tiên phong, người trong thôn cũng hiểu rõ, lần trước, mấy đứa nhỏ có được mấy thứ quả hạt kia có lẽ chỉ là nhờ may mắn thôi, cũng không còn ai có can đảm để đi chọc đám sóc hẹp hòi, phiền toái đó nữa.

Bây giờ cũng không phải thời điểm có nạn đói, trừ khi bị đưa vào bước đường cùng, không có cách nào khác để sống sót.

Trong thôn họ cũng chưa tới mức c.h.ế.t đói.

Mà những năm này, đàn sóc được ăn no uống kĩ, số lượng ngày càng khổng lồ, đặc biệt, dưới chân núi còn có một bầy khỉ, đây mới đích thị là một đám không biết xấu hổ.

Trừ khi người dân trong thôn không muốn sống yên ổn, nếu không, chọc phải hai bầy thú này, chúng nó có thể sẽ kéo nhau tới, trộm sạch đồ trong nhà.

Nếu chỉ vì những quả rừng đó, thì không nhất thiết phải gây ra chuyện náo loạn như thế.

Hiện tại, bọn họ chỉ mới nháo nhẹ, thôn trưởng còn chưa nói gì, nhưng nếu nháo lớn, nhất định thôn trưởng và một vài vị trưởng bối trong tộc sẽ đứng ra ngăn cản, quy củ của tổ tông đã truyền lại: không được phép quấy nhiễu cuộc sống của đàn sóc.

Tưởng bà tử ung dung ngồi cắn hạt dưa, nghe mọi người thảo luận về bầy sóc, mặc dù hiểu rõ nhưng không nói, trong lòng sáng tỏ hơn gương.

Một đám oai qua liệt tảo mà cũng muốn được bầy sóc yêu thích, bọn họ cho rằng bọn họ là cục cưng của bà à.

“Vợ Thiết Căn à, nghe nói 3 đứa cháu nhà ngươi cũng lên núi, chắc số quả đó nhà ngươi ăn không hết luôn á nhỉ?”

Người vừa nói chính là bà tử vào rừng không thu hoạch được gì, cũng chính là Vương Lý thị, người có con gái lớn chưa gả chồng, luôn lăm le Thiện Tuấn Hà với Thiện Tuấn Hải, luôn hy vọng Tô Tương với Vương Xuân Hoa xảy ra chuyện.

Năm ngoái, con gái bà đã quá lớn tuổi, không thể cứ tiếp tục chờ nữa, bị bà cương quyết gả cho một người góa vợ ở xa.

- Giải thích câu "Oai qua liệt tảo" là để chỉ những người kì cục, xấu xí.

Hết giải thích.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 72: Chương 72



Nghe nói, người chồng đó đối xử với nàng ta không được tốt.

Mới đây, nàng còn bị đứa con trai của người vợ trước đẩy ngã, dẫn tới mất đứa con.

Vì thế, bà tử kêu khóc cùng làng trên xóm dưới rất lâu, bà đau xót cho đứa con gái bất hạnh của mình, nhưng lại không cảm thấy mình có bất kì vấn đề gì trong chuyện này, mà đem tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu Thiện gia.

Nếu Tô Tương có thể c.h.ế.t do khó sinh, hoặc nếu Thiện Tuấn Hà có thể cương quyết hưu Vương Xuân Hoa, cưới con gái bà, mọi chuyện sẽ không như bây giờ, con gái bà sẽ không phải chịu khổ như vậy.

Cũng bởi vậy, mấy ngày nay, bà luôn tìm cơ hội để đ.â.m chọt Tưởng bà tử.

Thiện gia càng không vui vẻ, bà lại càng sung sướng.

Nghe nói hôm lên núi, mấy đứa nhỏ dựa theo đầu người để chia quả rừng, Thiện gia có tới 3 đứa, đối với những nhà chỉ có 1 đứa nhỏ lên núi, thì đây chẳng khác gì bị chiếm lợi ích.

Mục đích bà nói những lời này, chính là muốn những người kia có vướng mắc với Thiện gia.

Nhưng bà lại không nghĩ tới, lúc ấy, cũng không phải chỉ có mỗi mình Thiện Phúc Đức mang theo huynh đệ tỷ muội lên núi.

Giống như huynh muội Vu gia và huynh muội Ngưu gia, mỗi nhà đều được phân hai phần quả rừng, tuy ít hơn Thiện gia, nhưng so với nhà khác thì đã là hơn rất nhiều.

"Nhắc tới ta lại cảm thấy đau lòng.

Thiết Trụ nhà ta quay về, tối đó, thằng bé thay quần áo tắm rửa, trên người toàn dấu xanh xanh tím tím do bị quả rừng nện vào.

Đối với người làm nương như ta mà nói, thà rằng không được ăn đồ ngon, còn hơn là phải nhìn thấy bọn trẻ chịu khổ như thế."

Người nói chuyện chính là nương của Ngưu Thiết Trụ và Ngưu Thiết Hoa, nàng liếc mắt nhìn bà tử mặt mày lấm lem kia, con trai con gái của mình bị sóc ném bằng quả rừng, chia cho bọn trẻ một phần thì có làm sao.

"Đúng vậy, trên người Tú Liên nhà ta cũng bị nện không nhẹ.

Con bé vẫn chỉ là tiểu cô nương thôi, người làm nương như ta thật hận không thể chịu đau thay cho nó." Nương của Tú Liên cũng nói.

“Không sai nha, có thể nhẫn tâm tới mức gả con gái mình cho một người góa vợ, để cho con trai người ta đánh đến hư đứa nhỏ chưa chào đời, làm sao có thể hiểu cảm giác của chúng ta, thà rằng ăn ít đồ ngon, cũng không muốn để mấy đứa nhỏ chịu khổ.”

Tưởng bà tử mỉa mai nói, hung hăng đ.â.m cho bà tử châm lửa kia một cái.

"Ta ấy hở, nhìn cục cưng nhà ta bị quả rừng nện u một cục trên đầu, ta liền đau lòng.

Những ngày này, cho dù lũ sóc trên núi có ném nhiều quả ngon ra, ta cũng không nỡ để cục cưng nhà mình lên núi nữa đâu."

Tưởng bà tử phủi vạt áo, đứng lên, vừa lúc cũng cắn xong đống hạt dưa, bà cũng nên về xem thử cục cưng của mình đã dậy chưa.

“Ngươi nói ai đấy?”

Bà tử điêu ngoa Vương Lý thị tức giận đỏ mặt, con gái bà đã đủ thảm rồi, không biết Tưởng bà tử này lòng dạ thâm sâu hiểm độc tới nhường nào, lại đi lấy chuyện này ra mà đ.â.m chọc bà.

"Ai nhẫn tâm thì chính là nói người đó." Thế nào, Tưởng Huệ Lan đâu ngán bà ta.

Tưởng bà tử bĩu môi, không thèm nhìn bà tử kia một cái, đi về phía nhà mình.

Nếu bà ta ra mặt giúp con gái, thì bà còn nể bà ta là từ mẫu.

Nhưng cuối cùng thì sao? Bà ta mắng một trận từ đầu thôn tới cuối hẻm xong, là xong, cũng chẳng thấy bà ta cùng phu quân, con trai hay con rể ra mặt giúp con gái.

Ha! Đối với người như thế thì còn nói đạo lí làm gì nữa.

“Ngươi mắng ai, ngươi…”

Vương Lý thị vừa mới bị lũ sóc ném cho một trận, khiến bà ta giống như một khối thuốc nổ vậy, chỉ chực nổ.

Bây giờ, lại bị Tưởng bà tử lấy con gái ra chỉ cây dâu mắng cây hòe, người lập tức nổ tung.

Cũng may bên cạnh có người ngăn lại, nếu không, bà ta sẽ chạy theo Tưởng bà tử mà nháo.

Mà Tưởng bà tử đã sớm đi thật xa, không nghe thấy những gì bà ta nói.

Mà ở khía cạnh khác, sau khi nghe nương của Thiết Trụ nói chuyện, người dân trong thôn đều cảm thấy, chuyện phân chia quả rừng như vậy cũng không có gì đáng để nói.

Mấy hôm nay, quả thật là trán Thiện Phúc Bảo có bị sưng, còn việc đám Ngưu Thiết Trụ có nhiều vết thương trên người hay không, bọn họ cũng không thể c** q**n áo tụi nhỏ ra mà xem được.

Người ta đã phải chịu khổ như vậy, dường như việc chia quả rừng theo đầu người đúng là chẳng có vấn đề gì.

“Thẩm tử!”

“Nãi nãi!”

Lúc Tưởng bà tử về tới sân Thiện gia, thì gặp cha con Nghiêm Khôn vừa đến mua gà, vịt.

Từ nửa năm trước, Thiện gia với Nghiêm gia đã hợp tác với nhau, sau này, heo của Thiện gia đều do Nghiêm gia mua, giá mỗi cân đều cao hơn so với bên ngoài.

Mấy năm nay, cũng không biết Nghiêm gia làm ăn với tửu lâu nào, mà mua heo với giá cao hơn lúc trước tới mười mấy quan, giá cao hơn hẳn so với thịt heo trong tiệm trên trấn ở huyện thành.

Vì thế, Tưởng bà tử liền quyết tâm, nuôi một lúc hơn mười con heo con, cung cấp toàn bộ cho Nghiêm Khôn.

Bắt đầu cung ứng gà vịt là từ 3 tháng trước, cũng là lúc Nghiêm gia vừa mới tăng giá mua heo.

Tưởng bà tử cảm thấy Nghiêm gia rất thành thật.

Thiện gia bán heo cho hắn, rồi hắn tự tìm được người mua heo với giá cao hơn.

Khoản tiền lãi đó vốn chẳng liên quan gì đến Thiện gia, mà chính là nhờ vào bản lĩnh của hắn.

Nhưng, hắn vẫn chủ động tăng giá mua heo cho Thiện gia.

Tưởng bà tử cảm thấy, Nghiêm Khương là người chân thành, phúc hậu, liền tặng Nghiêm Khôn 1 con gà mái với 1 con vịt, để hắn với Sơn Sinh bồi bổ sức khỏe.

Cũng chính là sau ngày hôm đó, ngoại trừ mua heo, Nghiêm gia còn mua thêm gà với vịt.

Đáng tiếc, Thiện gia ít người, hơn nữa lại phải nuôi nhiều heo như vậy, nên trong lúc nhất thời không thể mở rộng quy mô.

Bởi vậy, chỉ có thể cách mười ngày mới cung ứng được cho hắn 50 con gà và 20 con vịt.

Cũng may, hắn không cần mua gà vịt quá già, nên thời gian xuất chuồng của gà vịt cũng nhanh, nếu không, Thiện gia cũng sẽ không chịu nổi.

Để cung ứng đủ số lượng heo gà vịt, Thiện gia không thể không mua lại căn nhà của một hộ gia đình bên cạnh, để xây thêm chuồng trại, mở rộng chăn nuôi.

Cũng vì sửa sang lại chuồng heo với gà, vịt, không để những chất thải của chúng làm hôi nhà mình, mỗi ngày một lần, Tưởng bà tử cùng hai người con dâu đều cẩn thận dọn phân với nước tiểu của chúng, sau đó mang đi ủ phân để tưới đồng ruộng.

Mệt thì có mệt, nhưng nhìn đống bạc kiếm được từ đám gia súc gia cầm, cộng với đám hoa màu vì được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng mà xanh tốt hơn xưa, vẫn cảm thấy cực khổ như vậy cực kỳ xứng đáng.

“Sơn Sinh ca ca.”

Thiện Phúc Bảo đang bị mẫu thân bắt ngồi thêu, nhìn đường chỉ của hai đường tỷ thật khéo léo, còn trên tay mình thì lại lộn xộn, trong lòng đang suy nghĩ cách né tránh, thì nghe bên ngoài có tiếng nói quen thuộc.

Nàng lập tức đoán được là ai vừa đến, liền hoan hô, đặt khung thêu trong tay xuống, chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

Tô Tương nhìn bộ dạng tinh ranh của con gái, lại ngoảnh đầu nhìn vào khung thêu của con gái, trên đó có một đóa hoa cúc được thêu chẳng khác gì con cua, trong lòng dở khóc dở cười, cũng không có ý định gọi nàng về thêu tiếp.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 73: Chương 73



"Mấy đứa cũng đừng có học muội muội, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày.

Học không ra cái gì, mai mốt không biết làm sao mà gả được chồng."

Tuy Tô Tương trách cứ một hồi với hai cháu gái ngoan ngoãn, nhưng thực tế trong lòng nàng cảm thấy, con gái có học thêu thùa hay không cũng không quan trọng.

Từ khi con bé còn nhỏ, nàng và cha con bé đã tích góp của hồi môn cho nó.

Trong tay có tiền bạc, chẳng lẽ lại sợ không có chỗ tốt để gả hay sao?

Nhưng Mai Nương với Lan Nương thì không được như thế.

Nhìn bộ dạng của Vương Xuân Hoa, chính là một người không đáng tin cậy.

Nhị bá ca tuy yêu thương con gái nhưng lại quá thành thật, cũng không giống loại người có thể tích góp của hồi môn phong phú cho con gái.

Bởi vậy, các nàng chỉ có thể dựa vào năng lực của chính bản thân.

Tô Tương thật lòng đem tay nghề thêu thùa của mình dạy cho hai đứa nhỏ, cũng vì thương các nàng, hy vọng các nàng có thể học thật giỏi những chiêu thức ấy.

Sau này, cho dù trượng phu không đáng tin, thì ít nhất, tự mình cũng có bản lĩnh mưu sinh.

“Vâng ạ.”

Mai Nương với Lan Nương gật đầu, ngoan ngoãn tiếp tục thêu khăn tay.

Mai Nương nhìn tam thẩm dịu dàng, từng nhiều lần tưởng tượng, vì sao tam thẩm dịu dàng này lại không phải là mẹ ruột nàng.

Có người mẹ ruột như tam thẩm, cho dù tam thúc có là người không đàng hoàng, thì nàng vẫn sẽ nhận làm cha.

“Sơn Sinh ca ca.”

Phúc Bảo không ngờ, ca ca vừa mới trở về trường, ông trời liền đưa một cứu tinh mới đến cho nàng.

Mỗi ngày bị mẫu thân bắt học thêu hoa, người nàng cũng sắp mốc meo đến nơi rồi.

“Phúc Bảo muội muội.”

Nghiêm Sơn Sinh nhìn tiểu cô nương đang chạy về phía mình, muốn ôm nàng một cái, sau đó lại hôn nàng.

Nhưng hắn nhớ rõ, cha đã nói, bây giờ hắn đã không còn nhỏ, bọn họ khác nhau, nếu hắn làm ra động tác quá thân mật với Phúc Bảo, để người ngoài nhìn thấy, sẽ không tốt cho thanh danh của Phúc Bảo.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị người ta mắng chửi, bị hất hết chậu nước bẩn này đến chậu nước bẩn khác, đến giờ, chỉ có mấy đứa nhỏ của Thiện gia là chịu làm bạn với hắn.

Nghiêm Sơn Sinh biết rõ miệng lưỡi của những bà tử rảnh rỗi kia xấu xa tới mức nào, ở bên ngoài đồn đại vớ vẩn, vô duyên vô cớ, khiến người ta vô cùng thống hận.

Chính hắn từng phải chịu khổ, nên càng không muốn Phúc Bảo phải chịu như thế nữa, dù chỉ một lần.

Bởi vậy, mặc dù trong lòng rất rất muốn, nhưng hắn vẫn kiềm chế.

Lúc Phúc Bảo chạy về phía hắn, hắn thận trọng, thành thục giấu tay ra sau lưng, sau đó gật đầu với nàng, gọi muội muội.

Đặt tay ra sau lưng là bởi vì hắn sợ, sợ mình không khống chế được sẽ chạy đến ôm tiểu cô nương.

“Bảo Bảo, trán muội bị sao thế?”

Bảo Bảo là cách xưng hô thân mật mà Nghiêm Sơn Sinh dùng để gọi nàng, nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ dám gọi thầm trong lòng.

Nhưng khi Phúc Bảo đến gần, nhìn thấy trên trán nàng còn có dấu vết bị thương, hắn không khống chế được mà gọi ra.

Bảo Bảo?

Phúc Bảo run lên, có chút ê răng.

Nhìn Nghiêm Sơn Sinh cao hơn mình cái đầu, biểu hiện nét mặt nghiêm túc, không thể tưởng tượng được, đối phương lại có thể mở miệng xưng hô buồn nôn như thế.

Cũng may, đối với nàng, Sơn Sinh là một ca ca trầm ổn, rộng rãi, tốt tính, hơn nữa hắn lại ít nói, không phải kiểu nam hài miệng lưỡi trơn tru, bởi vậy, tuy cách xưng hô này có hơi thân mật quá đà, Phúc Bảo cũng không suy nghĩ nhiều.

Ai bảo trong tên nàng có một chữ "Bảo" làm gì, bị gọi là Bảo Bảo cũng không có gì kì lạ.

“Không phải vết thương nghiêm trọng.”

Phúc Bảo xoa trán, vết thương này đã hết đau từ lâu rồi.

Nàng còn đang vội vã muốn chia cho Nghiêm Sơn Sinh những thứ nàng lấy được trên núi.

"Huynh mau tới đây, xem muội với ca ca để cái gì ngon cho huynh này." Lúc trong nhà chia quả rừng, nàng có để dành cho Nghiêm Sơn Sinh một ít.

Dù sao nhà người ta có cái gì tốt cũng nhớ tới nàng, ăn nhiều bánh kẹo của Nghiêm Sơn Sinh như vậy, nàng không cho lại người ta thì đúng là không còn gì để nói.

Với lại, Phúc Bảo cũng có ý đồ riêng của mình.

Gả cưới không biết mặt nhau ở cổ đại, nàng đã nhìn thấy vài cái.

Còn không phải là bị chuyện của đại bá nương với nhị bá nương hù cho sợ sao? Từ nhỏ, nàng đã suy nghĩ muốn bồi dưỡng một vị phu quân mà mình có thể hiểu tường tận.

Bây giờ nhìn lại, chỉ có Nghiêm Sơn Sinh thành thật kiên định là lựa chọn tốt nhất của nàng.

Có điều nàng không nói với ai chuyện này, đối với bên ngoài cũng chỉ thể hiện như một ca ca thân thiết, dù sao tương lai cũng thay đổi rất nhanh, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Nói xong, Phúc Bảo nắm tay Nghiêm Sơn Sinh, dắt hắn về phòng.

Nghiêm Sơn Sinh chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm hắn nho nhỏ, mềm mềm, hắn không dám phản kháng, sợ mình dùng lực mạnh quá, sẽ khiến tiểu cô nương bị thương.

Bảo Bảo của hắn không chút rụt rè, Nghiêm Sơn Sinh có chút đỏ mặt, nhưng không nỡ bỏ lỡ sự ấm áp này.

Chỉ lần này thôi, sau này, hắn sẽ dạy muội muội thật tốt, để muội muội không chạm tay, chạm chân với hắn, làm ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.

Nghiêm Sơn Sinh nghĩ như vậy, lặng lẽ, cầm lại tay Phúc Bảo.

Dù chưa ăn thức ăn ngon mà Phúc Bảo để dành cho mình, trong lòng hắn đã ngọt hơn cả mật đường.

“Thẩm tử, lần này ta tới là muốn bàn với người một chút về việc mở rộng chăn nuôi.”

Bọn nhỏ đi chơi rồi, người lớn cũng không để ý nhiều, Nghiêm Khôn nhìn con trai bị Phúc Bảo kéo đi, rồi cùng Tưởng bà tử bàn luận ý tưởng.

Rừng cây yên tĩnh, trừ tiếng côn trùng kêu thì không có bất cứ tiếng gì khác.

Một con sóc nâu sọc đỏ béo ú ôm một hạt thông thật to, chắc nịch, đứng ở cành của cây đại thụ, nhìn về phía chân núi.

Nó đã chuẩn bị tốt những thứ mà nó cho là ăn ngon nhất rồi, vì sao cô bé đáng yêu của nó vẫn chưa tới tìm nó.

“Ý ngươi là muốn chúng ta mở rộng quy mô chăn nuôi sao?”

Tưởng bà tử nghe dự định của Nghiêm Khôn, cảm thấy có chút khó khăn, nhưng nghĩ tới cảnh tượng mà hắn miêu tả, trong lúc nhất thời lại có chút mong mỏi.

Nghiêm Khôn nói, hiện tại nếu cứ giữ số lượng heo, gà, vịt mà Thiện gia cung cấp thì quá ít.

Hắn hy vọng nhà bọn họ có thể mở rộng quy mô nuôi dưỡng heo, gà, vịt, và thêm những vật nuôi khác.

Nhưng mà, nói miệng thì dễ, chứ muốn làm thật tốt thì hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng.

Bây giờ mới chỉ nuôi mấy con vật này, mà đã đủ khiến người trong nhà mệt thở không ra hơi rồi, nếu lại nuôi thêm 1 ít nữa, cho dù người trong nhà có muốn ngủ hay không, thì mùi từ đống chất thải của đám vật nuôi này, cũng sẽ khiến người trong nhà ngủ không ngon.

“Đại nương, người có từng nghĩ đến chuyện, tu sửa trại nuôi heo thành cái lớn hơn, sau đó thuê người trong thôn tới giúp đỡ hay không?”

Nghiêm Khôn vẫn có chút dã tâm.

Những năm này, đúng thật là dựa vào gia súc để kiếm tiền lời từ Yến gia, nhưng số tiền ít ỏi này không khiến hắn thỏa mãn, hắn muốn nhiều tiền hơn nữa, để tích góp thật nhiều của cải cho con trai mình.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 74: Chương 74



“Nghiêm đại ca, huynh nói rõ thêm đi, ta muốn nghe một chút.”

Thiện Tuấn Hải không biết dạo chơi ở đâu mới về, đầu tiên là chạy nhanh ra sau nhà múc một gáo nước trong lu, uống vào bụng giải khát, sau đó thở hổn hển, tiếp lời Nghiêm Khôn.

Từ sau khi con gái ra đời, vì tích góp của hồi môn cho nàng, hắn bắt đầu nghiêm túc kinh doanh.

Trước đây, hắn chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này, chỉ nghĩ tới việc kiếm ít tiền lời từ việc buôn bán nhỏ.

Bây giờ tuy rằng nghiêm túc lên không ít, nhưng không có nghĩa hắn chỉ chú ý tới việc kiếm tiền, mà không quan tâm đến những việc trong nhà.

Trên thực tế, mấy ngày này trong nhà có sự thay đổi gì hắn đều để ý thấy.

Thậm chí, có những khi trong nhà nhiều việc quá không lo xuể, cái kẻ mà suốt ngày ăn chơi lêu lỏng như hắn cũng bị bắt phụ giúp, nên khi Nghiêm Khôn trả tiền mua heo cho bọn họ, nhiều hay ít hắn đều nắm rất rõ.

Bây giờ nghe Nghiêm Khôn cảm thấy nhà bọn họ cung cấp không đủ gà, vịt, heo, Thiện Tuấn Hải liền biết, hẳn là có biện pháp.

Lại nói, gần đây hắn cũng có chút buồn phiền, bởi vì số tiền mỗi tháng hắn kiếm được ngày càng ít.

Đừng nhìn Thiện Tuấn Hải như vậy mà nghĩ hắn không làm được gì, mỗi ngày chỉ biết chạy lên trấn trên với huyện thành, vô công rỗi nghề.

Trên thực tế, mỗi lần hắn lên huyện thành đều là có công việc đàng hoàng.

Tên của huyện Bá Giang xuất phát từ tên một con sông lớn chảy qua huyện, sông Bá Giang, ở phía tây huyện thành, trải dài mấy trăm cây số, có một bến cảng lớn nhất, là nơi không ít thương thuyền và du thuyền dừng lại để mua bổ sung lương thực.

Cũng bởi vậy, huyện Bá Giang dù không có đất đai màu mỡ nhưng cũng được xem là thịnh vượng.

Nói đến Thiện Tuấn Hải, chưa bàn đến những thứ khác, chỉ bàn về khoản ăn nói, thì người bình thường không thể so với hắn.

Hơn nữa, hắn là người hào phóng, nghĩa khí, ở trấn trên với huyện thành kết giao được một đám bằng hữu.

Sau đó hợp tác với những bằng hữu đó, cùng nhau buôn bán, tạo ra một chuỗi cửa hàng không lớn không nhỏ, thuyết phục những người trên tàu từ Bắc chí Nam, mang đặc sản của địa phương khác đến, bán lại cho bọn họ.

Sau đó, bọn họ sẽ bán lại cho những cửa hàng xung quanh, hoặc bán cho những người bán rong, kiếm lấy phần tiền chênh lệch giá cả ít ỏi.

Ở phương diện này, việc nhìn người rất quan trọng, ngươi cần chắc chắn những người được ngươi ủy thác sẽ không cầm tiền cọc mà chạy, cũng phải đảm bảo sao cho số hàng họ mang đến không có nguy cơ bán không được.

Đám người Thiện Tuấn Hải đông người, những người khác muốn thu lợi nhuận bằng con đường này chính là lấy trứng chọi với đá.

Người bình thường thì không dám ngang ngược với bọn họ, người có chút bản lĩnh lại cảm thấy, nếu chỉ vì cái lợi nhỏ này mà náo loạn đến khó coi, thì thật sự là không cần thiết.

Cũng bởi vì vậy, phần mua bán nhỏ này, họ cũng làm được 3 tới 4 năm rồi.

Số tiền kiếm được tuy nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình, ít nhất có thể làm cho nương tử và nữ nhi sống thoải mái.

Nhưng gần đây, trong huyện có vị Huyện lệnh mới đến nhậm chức.

Đối phương đã nhận thấy cơ hội buôn bán ở thương cảng huyện Bá Giang, hình như có ý định thương lượng với những người bản xứ đi biển.

Bởi vậy, cái chuyện buôn bán nhỏ lẻ của họ, có khả năng sẽ không làm được nữa.

Dù sao huyện Bá Giang cũng rộng như vậy, mà bọn họ cũng chỉ là một nhóm nhỏ, nếu như có một nguồn cung cấp dồi dào khác, thì bọn họ khó lòng mà đứng vững.

Nhất là, với số lượng lớn hàng hóa được cung cấp như vậy, thì rất có khả năng giá cả cửa người ta sẽ rẻ hơn so với bọn họ, nếu thực sự như thế, bọn họ cũng chẳng còn sức cạnh tranh.

Gần đây, Thiện Tuấn Hải cùng mấy huynh đệ đều đang sầu não, nghĩ cách để có thể giữ được kế sinh nhai như bây giờ, vừa không mệt mỏi lại vừa kiếm được tiền.

Bởi vậy lúc về nhà, nghe Nghiêm Khôn với nương mình đang bàn bạc mở rộng quy mô chăn nuôi heo, gà, vịt trong nhà, Thiện Tuấn Hải liền cảm thấy, đây là một cơ hội làm ăn, nếu buôn bán bên ngoài cũng có khả năng thất bại, thì hắn về nhà kinh doanh cũng như vậy thôi.

“Ừ, là muốn như thế, chỉ đang chờ ý kiến của đại nương.”

Lần đầu tiên mổ heo của Thiện gia, Nghiêm Khôn đã nhận ra, thịt heo này không giống với bình thường, hắn mổ heo nhiều năm như vậy cũng chưa thấy thịt heo nào như thế, nạc mỡ phân bố đúng chỗ, màu sắc hoa văn từng thớ thịt cực kỳ đẹp.

Cũng giống như ánh mắt đầu tiên của chưởng quầy khi hắn đưa miếng thịt đến, chưởng quầy kia liền quyết định chọn heo của nhà hắn, cũng không nhìn qua thịt heo của những nhà khác.

Dựa vào lượng thịt heo hắn mang đến, cửa tiệm ra quy định, mỗi ngày chỉ xuất ra 20 phần thịt kho tàu.

Sau một thời gian ngắn, cung không đủ cầu, nên cũng muốn tăng số lượng thịt heo mua vào.

Mọi người đều nói, đầu bếp của tiệm ăn đó có tay nghề chế biến thịt heo siêu hạng, lại không hề biết, lý do thật sự nằm ở phần thịt heo mà hắn đưa qua.

Cũng nhờ Nghiêm Khôn khôn khéo, lúc bán thịt heo, không bị chưởng quầy kia lừa gạt mà khế ước chỉ bán riêng cho tiệm gã.

Cũng bởi vì hắn không đem thịt heo bán cho những tiệm ăn khác, nên mới có thể thương thảo thành công chuyện thu mua thịt heo.

Ngoài ra còn có gà, vịt, tất cả đều được tiệm ăn đó ra giá cao hơn nhiều so với thị trường để mua.

Hiện tại, thịt mà Nghiệm Khôn bày bán đều là mua từ nhà khác, còn thịt heo của Thiện gia thì hắn chỉ cung cấp cho mình tiệm ăn kia.

Cũng không phải Nghiêm Khôn không có dã tâm, hắn biết, nếu mà lộ ra chuyện, thịt kho tàu của tiệm ăn kia sở dĩ ngon như vậy không phải do tay nghề của đầu bếp, mà nhờ vào thịt heo hắn cung cấp, chỉ sợ giá thịt heo sẽ tăng cao đến mức đáng sợ.

Nhưng hắn lại chọn nhẫn nại, bởi vì hắn biết, hiện tại không phải thời điểm để truyền tin ra ngoài.

Chờ tiệm ăn kia danh tiếng ngày càng lớn, đợi đến khi người của các huyện thành xung quanh đều nghe tới danh tiếng của nó, chờ những nhân vật cao sang quyền quý đến thưởng thức hương vị của những món ngon đó, chỉ đến lúc đó, mới làm sáng tỏ, mới có thể thể hiện đầy đủ giá trị trân quý của món ăn.

Dù sao vật hiếm mới quý, cho nên ngay từ lúc bắt đầu, nhận ra được chất lượng thịt heo của Thiện gia, hắn liền đem loại thịt này cung ứng cho một tiệm ăn duy nhất.

Bởi vì, nếu đem loại thịt hảo hạng này cung ứng cho nhiều tiệm ăn, thì sẽ nhiều cửa tiệm có món đặc sản, không thể thể hiện được giá trị của loại thịt heo này.

Nghiêm Khôn nghĩ, một quốc gia nhỏ bé như Lan Lăng Quốc mà còn có món thịt heo đen nổi danh thiên hạ, thì cớ gì huyện Bá Giang của bọn họ lại không thể có?

Có khi chỉ mấy năm nữa, thịt heo của Thiện gia sẽ vang danh khắp Tấn triều, đến tai Thiên tử, trở thành cống phẩm cho triều đình?

Con người vẫn nên uống nước nhớ nguồn, Nghiêm Khôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, Thiện gia tuyệt đối không phải loại người qua cầu rút ván, cho nên hắn muốn giúp Thiện gia phát huy tay nghề nuôi dưỡng heo, gà, vịt mà chỉ nhà họ mới có.

Sẵn tiện, tích góp tiền của cho con trai nhiều một chút, để con trai có thể cưới một nương tử thông minh, xinh đẹp.

Chỉ cần hoàn thành được nguyện vọng này, Nghiêm Khôn có c.h.ế.t cũng không hối tiếc.

Tưởng bà tử nghe Nghiêm Khôn miêu tả cảnh tượng hoành tráng, thiếu chút nữa chớp tàn luôn con mắt.

Cái gì mà heo Thiện gia, gọi là heo Phúc Bảo cũng không sai biệt lắm.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 75: Chương 75



Nghe rõ ý trong lời nói của Nghiêm Khôn, là cảm thấy nhà bọn họ có phương pháp độc đáo để nuôi gia súc, chỉ có Tưởng bà tử biết, người trong thôn bọn họ đều nuôi dưỡng heo, gà, vịt bằng những phương pháp như nhau, linh dược chân chính chính là cục cưng của bà kìa.

Có điều, nghe Nghiêm Khôn miêu tả xong, bà liền rung động.

Chưa nói tới chuyện để heo nhà trở thành cống phẩm, chỉ cần nói tới việc tạo nên danh tiếng, trong nhà liền có thể có nguồn thu nhập ổn định.

Vụ mua bán này khiến Trưởng bà tử cảm thấy rất vui mừng.

Thiện Tuấn Hải so với Tưởng bà tử thì càng rung động hơn, đương nhiên vô cùng xem trọng mối đầu tư buôn bán này.

Ba người tập trung thương lượng, tạm thời có ý định mở rộng quy mô chăn nuôi, nhưng vẫn chưa thể quyết định, dù sao, người chân chính làm chủ mọi chuyện trong nhà là Thiện lão gia, chuyện này, còn phải bàn bạc với ông ấy.

“Lão gia, hay là chúng ta phân gia đi.”

Buổi tối, sau khi cùng Thiện lão gia bàn bạc về chuyện có nên mở rộng quy mô chăn nuôi heo, gà, vịt hay không, và được Thiện lão gia đáp ứng, Tưởng bà tử đột nhiên mở miệng nói.

“Ý bà là !”

Thiện lão gia nhất thời chưa nghĩ được gì, nhưng rất nhanh sau đó, ông liền hiểu rõ ý tứ của nương tử.

“Cây lớn phân cành, ai dà, sớm muộn gì cũng phải thế.”

Trong giọng nói cũng mang theo sự đồng tình với Tưởng bà tử.

Hai vợ chồng không có bàn bạc phân gia thế nào, không khí trở nên có chút trầm mặc.

Dù sao đối với các lão nhân trong thôn mà nói, nếu cha mẹ vẫn còn sống thì sẽ không phân gia.

Trừ phi bất đắc dĩ, nếu không, rất ít nhà còn cả cha lẫn mẹ mà lại bàn bạc để cho con cái ở riêng.

Nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, nếu thật sự muốn mở rộng quy mô nuôi gà, vịt, heo, dê,... thì phân gia là chuyện cần phải làm.

Ai bảo, một nhà đại phòng đều đang ở huyện thành.

Trước kia, cả ba phòng đều góp công sức, mặc dù có chênh lệch, nhưng không nhiều.

Bây giờ thì khác, nếu Thiện gia thật sự tính toán làm lớn, một bên là đại phòng, không góp chút công sức nào, một bên là nhị phòng và tam phòng, ở lại nhà phải làm lụm vất vả, như vậy rất không công bằng.

“Cha, nương, mọi người nhờ người chuyển lời gọi chúng con về nhà một chuyến, rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?”

Thiện Tuấn Sơn cùng Lữ Tú Cúc và Thiện Phúc Tông ngồi vị trí phía bên trái hai vợ chồng già Thiện gia.

Là con trưởng trong nhà, chỗ bọn họ đang ngồi cũng coi như là vị trí dành riêng cho họ.

Nhị phòng lần lượt ngồi tiếp sau vị trí của nhà Thiện Tuấn Sơn, còn tam phòng thì ngồi vị trí đầu tiên phía bên phải của hai vợ chồng Thiện lão gia.

6 năm trôi qua, mọi người ở đại phòng đều có những thay đổi không nhỏ.

Đầu tiên là Lữ Tú Cúc, nàng không còn đầy đặn, đẫy đà như lúc còn ở trong thôn trước đây, người hơi gầy một ít.

Gương mặt không những không giảm bớt vẻ đanh đá, sắc sảo, mà ngược lại, vì ở huyện thành đã khá lâu mới trở về nông thôn, nên có thêm vẻ kiêu căng, tự hào.

Hôm nay, nàng mặc trên người bộ đồ may bằng loại vải mà đầu năm chia cho mỗi phòng.

Loại vải này khá mát, nên dù hiện tại thời tiết bắt đầu chuyển sang hè, mặc vào cũng không cảm thấy nóng, mà nền xanh lam kết hợp với hoa văn xanh nhạt trên vải, lại càng tôn lên làn da của nàng.

Lữ Tú Cúc ở huyện thành lâu ngày, ngoài việc chăm sóc hai cha con Thiện Tuấn Sơn thì dường như không cần phải làm việc gì khác.

Hàng ngày, nếu không nói chuyện với mấy nhà hàng xóm, thì cũng trò chuyện với những người lớn trong nhà của ông chủ, suốt ngày ở trong nhà nên da nàng rất trắng, cộng thêm quần áo phụ trợ, lại tăng thêm vài phần khí chất, lúc không nói lời nào, quả thật rất văn nhã.

Những cái đó so với các phu nhân quyền quý thì chênh lệch một trời một vực, nhưng so với Lữ Tú Cúc khi còn ở thôn, mập mạp lại nhỏ nhen, thì đúng là chín chắn hơn rất nhiều.

Bây giờ, Lữ Tú Cúc đi ra ngoài, thật sự rất có phong thái của một người con gái nhà tú tài, cũng như tương lai sẽ là mẹ của một tú tài.

Đương nhiên, đó chỉ là ấn tượng đầu tiên, chỉ cần Lữ Tú Cúc đừng nói chuyện, một khi nàng mở miệng, lập tức sẽ lộ ra tính tình cùng ánh mắt được nuôi dưỡng thành thói quen từ lúc nhỏ.

Cũng giống Lữ Tú Cúc, Thiện Tuấn Sơn cũng thay đổi không ít, hắn cũng gầy đi nhiều, cùng với cái người tài năng, khí phách của thôn Bình Liễu trước kia, bây giờ, hắn trầm mặc hơn nhiều.

Ngày xưa, hắn thích nói chuyện một cách thẳng thắn, nhưng giờ lại không thể nào mở miệng, hiển nhiên hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện trước kia với Lư An Nương.

Cũng không biết là vì hắn cảm thấy hổ thẹn khi bị một nữ nhân lừa gạt, hay vẫn như cũ, ghi hận người trong nhà nỡ chia cắt uyên ương, nhưng dù thế nào, trong lòng hắn vẫn chưa thể chấp nhận cái hiện thực này.

Cách ăn mặc của hắn cũng không khác gì so với mấy năm trước.

Là chưởng quầy tửu lâu lớn trong huyện thành, mỗi quý, hắn đều được tửu lâu chi tiền cho ra tiệm vải may hai bộ đồ tươm tất, đây cũng là vì muốn giữ thể diện cho tửu lâu.

Bởi vậy, cho tới giờ, việc ăn mặc của hắn so với người trong thôn vẫn luôn ở trên một bậc, đây cũng coi như là tượng trưng cho việc hắn thành công, kiếm ra tiền.

Phúc Bảo ngồi kế bên cha mẹ.

Hôm nay, mấy ca ca đang đi học cũng bị gọi về nhà, cả nhà không một ai vắng mặt.

Tối qua, nàng có nghe cha mẹ nói thầm, cảm thấy hôm nay có thể sẽ có việc lớn xảy ra, cũng không biết có phải giống như dự đoán của cha mẹ hay không.

Nhưng nói thật, nhìn đại bá với đại bá nương bằng mặt không bằng lòng, vì nhiều lý do mà phải sống chung với nhau, đối mặt với nhau hằng ngày, nàng cảm thấy có chút bi ai.

Phúc Bảo ủ rũ xoa mặt mình, cố gắng làm mình vui vẻ, không để cho mình phải suy nghĩ những chuyện bi quan.

“Nương à, bây giờ đang là thời điểm quan trọng của Phúc Tông, mọi người cho gọi chúng con về, lại không nói về làm cái gì, sẽ làm lỡ nhiều chuyện của Phúc Tông.”

Lữ Tú Cúc nhìn cả nhà ai cũng nặng nề, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Cảm thấy dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không có lợi cho đại phòng bọn họ.

Bởi vì nóng lòng, nên nàng mới nói nhiều vài câu, muốn làm dịu không khí một tí.

“Sao nào, lâu lâu mới gọi các ngươi về nhà một chuyến, lại là làm lỡ chuyện của Phúc Tông?”

Cũng đã 6 năm kể từ khi sự việc kia xảy ra.

Mấy năm này, lòng tham không đáy của Lữ Tú Cúc, đã khiến cho những áy náy của Tưởng bà tử đối với nàng, trở về con số 0.

Là mẹ chồng, Tưởng bà tử tự nhận thấy, việc bà chi tiền mua một căn nhà ở huyện thành cho gia đình con trai trưởng ở, đồng thời, chỉ để hai con dâu lại báo hiếu, cho phép Lữ Tú Cúc lên huyện thành, không bắt nàng phải ở nhà phụ giúp vào mùa vụ, như thế đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Trong thôn có nhiều người đang làm mẹ chồng lắm, thử ra ngoài hỏi thăm xem, có người nào không nghĩ cho con trai, con dâu muốn làm loạn, chỉ cần lấy chữ hiếu ra là có thể áp chế một cách dễ dàng.

Cho nên đứng trên lập trường của mình, Tưởng bà tử cảm thấy bà không còn nợ con dâu cái gì hết
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 76: Chương 76



Bây giờ nhìn mặt đối phương giống như là đi về quê là một việc vô cùng phiền toái, lúc này chưa đi huyện thành bao lâu, đã coi mình như người thành thị, ngày nào đó, có phải sẽ bỏ mặc lão gia và lão thái thái ở nông thôn này luôn đúng không?

Mấy ngày nay đã phiền não về chuyện phân gia cho 3 đứa con trai, tâm trạng Tưởng bà tử không tốt.

Là lão nương của 3 đứa, bây giờ phân gia, bà đương nhiên nghĩ thật tốt xem sẽ để đứa con nào phụ trách nuôi dưỡng vợ chồng già bà.

Nhưng cho dù là ai, thì cũng sẽ tách ra khỏi nhà của 2 đứa còn lại, cùng gia đình nhỏ của đứa con trai đó hợp thành người một nhà.

Chỉ có người làm mẹ mới hiểu được cái cảm giác này.

Theo lý mà nói, Tưởng bà tử cũng không phải loại mẹ chồng thích nhúng tay vào việc riêng của con cái, con trai với con dâu tình cảm tốt cũng sẽ không ghen tị, sẽ không xen vào phá hoại.

Nhưng hiện tại không như thế, con trai bà thật sự đã trưởng thành, từ giờ về sau, người làm mẹ như bà không thể lo lắng cho quãng đời còn lại của chúng nữa, trong lòng bà vô cùng hụt hẫng.

Mấy ngày này, không đêm nào bà ngủ ngon giấc.

Ở trên giường lăn qua lăn lại, trong lòng bà hiểu rõ, phu quân cũng suy nghĩ như mình.

Trong chuyện này, bà khó chịu, phu quân cũng chẳng tốt hơn là bao.

Vận khí của Lữ Tú Cúc không tốt lắm, vừa mở miệng nói đã chọc ngay vào chỗ ngứa của Tưởng bà tử, khiến cho bà lão tức giận.

“Nãi nãi, ý của nương không phải là thế.”

Thiện Phúc Tông vội vàng giảng hòa.

Đợi tới tháng 4 năm sau, hắn sẽ tham gia kì khảo nghiệm được tổ chức 3 năm một lần ở trường học, hắn muốn thi đậu tú tài để đạt được công danh.

Thực ra, đợt trước hắn đã tham dự một lần khoa khảo, tiếc là đã rớt, chỉ lấy được danh hiệu đồng sinh.

Nhưng khi đó, tuổi của hắn nhỏ hơn hiện tại, có thể lấy được đồng sinh đã là thành tích không tệ.

Lần thi này, Thiện Phúc Tông đã dốc sức học tập trong trường học ở huyện Thanh Sơn, hắn cảm thấy có phần nắm chắc hơn, ngay cả sư trưởng phụ trách giảng dạy hắn cũng cảm thấy hắn có khả năng sẽ đạt được kết quả cao.

Bởi vậy, cả nhà, đặc biệt là Lữ Tú Cúc đều hy vọng vào kỳ thi diễn ra vào mùa xuân sang năm, một lòng mong mỏi con trai chỉ cần chú tâm vào đọc sách, không phải quan tâm đến những việc gì khác.

Thiện Phúc Tông cũng hiểu rõ, trong nhà, gia nãi cũng kì vọng ở hắn rất nhiều.

Dù sao, trong nhà có một tú tài chính là một việc làm rạng danh dòng họ, là chuyện lớn thay đổi cả vị thế của gia tộc.

Nếu không phải trong nhà có chuyện thật sự quan trọng, tuyệt đối sẽ không gọi hắn về gấp như vậy, ngay cả nhị đường đệ và tam đường đệ đang học ở trên trấn cũng bị gọi về.

Cho nên, câu mà nương hắn vừa nói, có thể thực sự đã phạm phải điều kiêng kị gì đó.

Có cháu trai trưởng Thiện Phúc Tông mở miệng ra nói đỡ, Tưởng bà tử trừng mắt nhìn con dâu trưởng đang run sợ, không làm khó chuyện này nữa.

“Lần này ta và nương các con gọi các con trở về, là muốn cùng các con bàn bạc một chút về chuyện phân gia, cùng với việc, phòng nào sẽ ở chung để chăm sóc phụng dưỡng cho hai vợ chồng chúng ta.”

Đối với thái độ kì lạ mấy ngày nay của cha mẹ, hai vợ chồng Thiện Tuấn Hải đã sớm có suy đoán.

Bởi vậy, khi nghe cha công bố chuyện phân gia, trong lòng càng thêm khẳng định, cũng không có quá nhiều ngạc nhiên.

Đại phòng với nhị phòng thì không như thế.

Thiện Tuấn Hà và Vương Xuân Hoa của nhị phòng căn bản là không tưởng tượng ra được việc này.

Còn Thiện Tuấn Sơn với Lữ Tú Cúc thì ở xa, trong nhà có chuyện gì xảy ra, căn bản là không nằm trong phạm vi của bọn họ.

Giờ đột nhiên nhắc tới chuyện phân gia, họ có chút hoang mang, không thể lý giải.

Trong nhà, cha nương vẫn đang sống tốt, còn có 3 người đèn sách chờ ngày thi cử, tất cả đều đang êm đẹp, không phát sinh chuyện lớn gì, tại sao tự nhiên lại muốn phân gia?

“Phụ mẫu tại, bất phân gia, cha, nương, sao hai người lại đột nhiên nghĩ tới chuyện phân gia ạ?”

Thiện Tuấn Sơn mờ mịt nhìn thoáng qua nhà tam đệ phía đối diện, nghi ngờ không biết có phải nhà tam đệ ở sau lưng xúi giục hay không.

"Đừng nhìn đệ đệ con, chuyện này là ta và nương các con tự mình quyết định." Từ mấy năm trước, sau khi con trai trưởng được Thiện lão gia coi trọng nhất làm ra việc mù quáng như vậy, vị trí của hắn trong lòng Thiện lão gia đã giảm đi không ít.

Nhưng vì hắn là trưởng tử, nên ban đầu khi nghĩ tới chuyện phân gia, Thiện lão gia vẫn có ý định sẽ đến ở cùng con trai trưởng.

Nhưng sau khi nghe Tưởng bà tử phân tích, Thiện lão gia lại có chút lo lắng.

Thứ nhất, bởi vì chuyện liên quan đến Lư An Nương nên trong lòng con trai trưởng vẫn tồn tại khúc mắc với bọn họ.

Nếu để lão đại phụng dưỡng, tương đương với việc, sau này, khi vợ chồng bọn họ già rồi, hành động không tiện, thì không khác gì đặt tính mạng của mình vào tay hai vợ chồng lão đại.

Lão đại thì oán trách bọn họ, nương tử của lão đại thì keo kiệt, nhỏ nhen, cuộc sống lúc về già của vợ chồng Thiện lão chưa chắc sẽ mỹ mãn.

Không phải hai vợ chồng họ nghĩ xấu cho con trai với con dâu trưởng, mà trước giường bệnh không có hiếu tử, bọn họ làm sao biết lúc tuổi già, mình có bệnh tật gì hay không? Băn khoăn như vậy, đương nhiên sẽ chọn một người hiếu thuận hơn, ít nhất là tận tâm phụng dưỡng bọn họ.

Tiếp theo, nếu sống chung với nhà lão đại, vấn đề lớn nhất chính là nhà lão đại đều sống ở huyện thành, chắc chắn sẽ không muốn quay về nông thôn.

Mà hai người già bọn họ lại chỉ quen lối sống ở nông thôn, đột nhiên thay đổi nơi ở, chưa chắc sẽ thích ứng được.

Trừ lão đại Thiện Tuấn Sơn, thì lão nhị Thiện Tuấn Hà cũng không phải lựa chọn tốt.

Đứa con này nghe lời, hiếu thuận nhất, nhưng hắn lại có một nương tử hồ đồ,.

Trong nhà, Tưởng bà tử chướng mắt nhất là Vương Xuân Hoa, để bà cùng nàng dâu này sống chung với nhau, có thể khiến bà giảm thọ 10 năm.

Cuối cùng chính là Thiện Tuấn Hải, đây là đứa con mà cả hai vợ chồng già đều thương yêu.

Đứa con này giỏi nhất là dỗ ngọt khiến người ta vui vẻ, tâm địa cũng hiền lành, hơn nữa, con dâu út Tô Tương là cháu gái phía bên ngoại của Tưởng bà tử, có mối quan hệ thế này, hiển nhiên trong việc chăm sóc, con dâu út so với hai nàng dâu còn lại càng thêm thân thiết.

Mà quan trọng nhất, Tưởng bà tử dạt dào tình cảm với cục cưng nhỏ của bà, làm sao bà có thể sống xa Phúc Bảo được chứ.

Thiện lão gia bị Tưởng bà tử thuyết phục, dù sao trong thôn cũng không phải không có cặp vợ chồng nào không sống chung với con trưởng, mà sống chung với con út.

Chỉ là, ông vẫn muốn suy nghĩ thật kĩ.

Nếu không phải là bất đắc dĩ, ông vẫn muốn sống chung với con trai trưởng.

Dù sao con trưởng, cháu đích tôn mới là những người danh chính ngôn thuận kế thừa Thiện gia.

Đến lúc đó, trong nhà cũng có công việc kinh doanh, là trưởng tử, cũng là người phụ trách phụng dưỡng cha nương, so ra, con đương nhiên sẽ chiếm phần lớn."

Thiện lão gia lấy tẩu thuốc ra khỏi miệng, trầm giọng hỏi con trai trưởng Thiện Tuấn Sơn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 77: Chương 77



"Ta và nương các con đã có quyết định, ta chỉ muốn hỏi các con một chút.

Lão đại, nếu con chịu trách nhiệm phụng dưỡng chúng ta, thì con có bằng lòng quay về đây không?

“Quay về?”

Thiện Tuấn Sơn mơ hồ, chưa biết nói thế nào.

Công việc của hắn ở tửu lâu đang rất tốt, ông chủ coi trọng hắn, qua qua lại lại đều là những người có chức sắc ở địa phương, nếu trở lại cái sơn thôn nhỏ cằn cỗi này, chẳng phải là phí hoài tài năng của hắn ư.

Ngay cả ý tứ trong lời nói của cha, Thiện Tuấn Sơn cũng không để trong lòng.

Nơi khỉ ho cò gáy này thì có thể kinh doanh kiếm tiền gì chứ?

"Cha, không phải con trai không muốn hiếu thuận, nhưng mà con đang làm rất tốt ở tửu lâu trong huyện thành, mỗi tháng tiền công tới hai lượng bảy đồng, ông chủ lại coi trọng con.

Sắp tới, ông ấy còn tính mở thêm một tiệm ăn ở huyện thành, cho con kiêm nhiệm luôn bên đó.

Đến lúc đó, tiền công có thể tăng mấy phần, 4,5 lượng cũng không phải là không thể.

Bây giờ, cha đột nhiên nói muốn phân gia, còn bảo con phải từ bỏ mối tốt như vậy để quay về, cái này không khỏi, không khỏi cũng…"

Thiện Tuấn Sơn lộ vẻ mặt khó xử.

Là trưởng tử trong nhà, cha mẹ chắc chắn phải sống cùng hắn.

Nếu không, để người ngoài biết được, còn không phải sẽ đ.â.m chọt sau lưng nói Thiện Tuấn Sơn hắn không hiếu thuận, uổng công làm con cái hay sao?

Hơn nữa, cha mẹ sống cùng ai thì gia sản chia cho người đó cũng sẽ là nhiều nhất, đây là chuyện chỉ cần là người có đầu óc đều có thể hiểu được.

Với Thiện Tuấn Sơn mà nói, hắn không muốn trở về sống ở nông thôn, nhưng đồng thời cũng không muốn từ bỏ những thứ mà con trưởng như hắn nên được chia.

“Cha à, bây giờ đang là thời điểm quan trọng của Phúc Tông, con không ở huyện thành chăm sóc thì không thể yên tâm được.”

Trong chuyện này, Lữ Tú Cúc cũng có cùng suy nghĩ với Thiện Tuấn Sơn.

Trong nhà cho ba đứa nhỏ đi học, chưa chắc còn bao nhiêu tài sản tích góp, nhưng chỉ tính căn nhà đứng tên hai vợ chồng ở huyện thành, cùng với số ruộng đất mấy năm nay tăng lên không ít, tổng cộng 29 mẫu, cũng đã là một con số lớn.

Nghĩ như vậy, Lữ Tú Cúc bỗng nhiên lại cảm thấy phân gia quả là một việc tốt.

Gia sản đều chia ra hết, đến lúc đó, phần dư lại sẽ là của đại phòng.

Nhị phòng với tam phòng muốn chu cấp cho con mình đi học, thì phải tự bỏ tiền túi ra.

Tiền chi vào việc học không tính là nhỏ, trong lòng tính được một khoản như vậy, thái độ của Lữ Tú Cúc với việc phân gia cũng thong thả hơn.

"Cha nương, hai người cũng biết, con với Tuấn Sơn trước giờ đều luôn hiếu thuận.

Chúng con không thể về quê, nhưng đợi khi hai người lớn tuổi, đến lúc đó Phúc Tông cũng thành công, chúng con sẽ mua một căn nhà thật lớn ở huyện thành, đưa cha nương qua để phụng dưỡng, hiếu kính, nên cũng giống nhau cả thôi."

Lữ Tú Cúc không nghĩ hai ông bà sẽ thiên về nhị phòng hay tam phòng.

Từ trước đến nay đều là con trưởng kế thừa, làm gì có chuyện con thứ con út? "Cha, nương, hai người không biết đâu, đứa nhỏ Phúc Tông này thông minh biết bao.

Sư trưởng trong trường đều nói, lần này khả năng hắn thi đậu công danh rất cao.

Đến lúc đó, nhà chúng ta liền có thêm một tú tài, không cần tới một năm sau, có khi còn là một cử nhân.

Đến lúc đó, đừng nói là huyện thành, phủ châu hay bất cứ nơi phồn hoa đô thị nào, con với Tuấn Sơn đều có thể đưa hai người đi."

Lữ Tú Cúc vừa nói, vừa đẩy con trai: “Phúc Tông, mau nói cho gia với nãi con biết, con ở huyện thành nhớ nhung hai người đến mức nào.”

“Được rồi!”

Tưởng bà tử không kiên nhẫn nhìn con trai trưởng với con dâu trưởng chỉ một mực nghĩ cho bản thân chúng nữa.

Dù thế nào, bọn chúng cũng đã đạt không ít lợi ích từ chỗ hai vợ chồng già bọn họ, nhưng từ đầu tới cuối, lại chưa từng đứng ở vị trí của hai người già như bọn họ mà suy nghĩ.

Đặc biệt là khi nghe Lữ Tú Cúc nói, đợi bọn họ lớn tuổi hơn nữa, mới đưa bọn họ lên huyện thành.

Như thế nào? Chẳng lẽ đợi đến lúc bọn họ ăn không vô, đi không nổi, vẫn để bọn họ sống ở nông thôn, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì tìm hai nhà sống cùng trong thôn là lão nhị và lão tam à?

Thật không ngờ, phân gia, lợi ích thì bọn họ muốn chiếm, còn gánh nặng phụng dưỡng hai người già thì để lại cho nhà lão nhị với lão tam.

Còn đang ban ngày ban mặt, ở đâu ra mà mơ đẹp thế.

"Lão đại, ý của con chính là không muốn quay về, muốn tiếp tục ở lại huyện thành, có phải không?" Tưởng bà tử nhìn con trai trưởng bên cạnh, nghiêm túc hỏi.

“Nương, con không phải…”

Thiện Tuấn Sơn bất đắc dĩ, muốn giải thích lần nữa nguyên nhân hắn không muốn quay về cho mẹ.

Không phải do hắn không hiếu thuận, cái này là do tình hình thực tế, bất đắc dĩ mới lựa chọn như vậy.

Hắn ở lại huyện thành, có tiền đồ xán lạn, còn hắn trở về thì được cái gì?

"Ta và cha ngươi cũng không phải kẻ hồ đồ, những đạo lý lớn mà ngươi nói, sao có thể không hiểu? Bây giờ ta cũng nói thẳng với ngươi, ta với cha ngươi dự tính sẽ mở rộng quy mô chăn nuôi trong nhà.

Nếu ngươi đồng ý, cùng nương tử ngươi trở về, cùng hai người già chúng ta nuôi heo, nuôi gà, nuôi vịt, cùng nhau làm việc.

Đến lúc đó, tiền kiếm được, chưa chắc đã ít hơn số tiền ngươi ở huyện thành bán mạng cho ông chủ kia."

Mấy năm nay, Tưởng bà tử vẫn là người quản lý thu chi trong nhà.

Trong nhà bán gà, vịt, heo bao nhiêu tiền, trừ Nghiêm Khôn với người tương đối quen là Thiện Tuấn Hải biết rõ, hai phòng khác đều không hề biết rằng, gia súc trong nhà có thể bán ra giá cao hơn thị trường vài lần.

Bởi vậy, những lời Tưởng bà tử nói với Thiện Tuấn Sơn cũng không phải là phóng đại.

“Nương, từ nhỏ tới giờ con chưa từng làm mấy việc đó, mọi chuyện đang êm đẹp, sao tự nhiên lại nghĩ tới việc này.”

Thiện Tuấn Sơn nghe lão thái thái nói, sắc mặt thay đổi.

Từ nhỏ hắn đã được Thiện lão gia và Tưởng bà tử cho đi học, thi đậu đồng sinh, sau đó thi rớt vài lần mới từ bỏ khoa cử, chuyển hướng sang tìm việc ở huyện thành.

Bởi vậy, những việc đồng áng, sinh nhai trong nhà, đúng là hắn không biết gì thật.

Nghĩ đến mấy thứ chất thải gia súc dơ dơ bẩn bẩn, Thiện Tuấn Sơn chỉ cảm thấy cả người chán ghét, làm sao có thể tự nguyện trở về nhà nuôi heo, gà, vịt với cha mẹ.

Tưởng bà tử hiểu rất rõ bản tính của đứa con trai này, cũng bởi thế nên bà mới nói rõ ra ý của phu quân trong việc chăn nuôi gia súc, gia cầm, nhưng lại không nói quá kỹ về những thuận lợi trong đó.

Trong lòng bà rõ hơn ai hết, vì sao gia súc, gia cầm nhà mình nuôi lại khác so với những nhà khác, đây đều nhờ công lao của cục cưng của bà, sao lại có thể để hai phòng kia ăn không.

Nhìn con trai trưởng ghét bỏ, Thiện lão gia trong lòng cũng không bối rối, dù sao con trai trưởng cũng sẽ không quay về, như nương tử đã nói, bọn họ vẫn là nên tìm một đứa con trai hiếu thuận với mình, phụng dưỡng mình thật tốt.

"Không cần nhiều lời, nếu lão đại các ngươi không muốn trở về phụng dưỡng ta và nương các ngươi, ta cùng nương các ngươi sẽ chọn ở chung với lão tam.

Lão nhị, ta với nương con đã quyết định như thế, con có ý kiến gì không?"
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 78: Chương 78



Thiện Tuấn Hà là đứa con ở giữa, vị trí của hắn ở Thiện gia có chút gượng gạo.

Hắn không được coi trọng như con trưởng, lại không biết ăn nói để được yêu thương như con út, cũng may hai ông bà già chưa bất công tới mức tận cùng.

Mặt khác, tính tình Thiện Tuấn Hà cũng tương đối rộng rãi, nếu không đổi lại là người khác, chẳng khác gì bị dồn vào bước đường cùng.

"Cha nương cảm thấy được thì được ạ.

Có điều, cho dù hai người sống chung với lão tam thì con vẫn là con của hai người, nhị phòng bọn con vẫn sẽ làm tròn bổn phận hiếu nghĩa."

Khi nghe cha mẹ nói muốn chọn một đứa con để phụng dưỡng mình thì Thiện Tuấn Hà đã biết, đứa con này chắc chắn không phải là hắn, tuy rằng có chút mất mát nhưng lại cảm thán nhiều hơn.

Vương Xuân Hoa ngồi bên cạnh, ánh mắt u ám, nàng cúi đầu, mắt tối sầm xuống.

Vốn dĩ nghe đại ca với đại tẩu nói không muốn trở về, Vương Xuân Hoa còn nghĩ chuyện phụng dưỡng này sẽ thuộc về nhị phòng bọn họ.

Kết quả, hai người già cũng không thèm hỏi một tiếng, trực tiếp bỏ qua nhị phòng bọn họ, chọn hai vợ chồng lão tam làm người phụng dưỡng cho mình.

Là mấy năm nay, nhị phòng bọn họ vẫn làm không đủ nhiều cho Thiện gia, hay thực chất là do hai người bất công, từ đầu tới cuối đều không ưa bọn họ?

Vương Xuân Hoa không nghĩ đến việc, từ đầu tới cuối, người cha mẹ chồng không ưa chỉ có một mình nàng ta.

Ngược lại, nàng ta còn cảm thấy những suy đoán trước đây của mình không sai, chỉ không biết là bây giờ, phu quân ngu ngốc của nàng đã thấy rõ bộ mặt thật của cha mẹ hắn hay chưa.

"Nhị ca, ngươi yên tâm, chỉ cần ta có cơm ăn thì tuyệt đối sẽ không để cha mẹ đói.

Nếu cha mẹ đã chọn ta phụng dưỡng thì ta đảm bảo, mỗi ngày cha mẹ đều sẽ vui cười hớn hở, càng ngày càng trẻ ra.

Sau này đi ngoài đường, có khi người khác còn phải hỏi xem, cha có phải ca ta không, nương có phải tỷ tỷ của nương tử ta hay không nữa kìa."

Thiện Tuấn Hải cũng không ngờ cha mẹ thật sự chọn hắn làm người phụng dưỡng, trong lòng buồn cho đại ca và đại tẩu thiển cận, sau đó lập tức vui như nở hoa.

Phúc Bảo cũng như cha, thật sự rất vui mừng.

Nàng rất thích nãi nãi, gia gia tuy rằng nghiêm khắc, trầm mặc, nhưng vẫn luôn che chở, quan tâm đối với con cháu trong nhà, những món đồ chơi trong phòng của nàng có nhiều thứ là do gia gia làm.

Vốn dĩ nàng còn đang lo lắng, nếu thật sự phân gia, gia nãi sẽ đi theo nhà của đại bá phụ lên huyện thành ở, dựa theo tập tục, lối sống của thời cổ đại, sau này sẽ ít có cơ hội gặp mặt.

Bây giờ xem ra, ông trời thực sự rất quan tâm nàng, để những người nàng thích ở bên cạnh nàng.

“Phi, nói hươu nói vượn, còn ra thể thống gì.”

Tưởng bà tử phủi phui con trai út, nhưng nhìn ý cười trong mắt bà, liền biết trong lòng bà cũng không phải tức giận gì.

Còn Thiện lão gia, lúc nãy mặt sa sầm, nhíu chặt mày, giờ sắc mặt cũng đã tốt hơn, động tác ngậm tẩu thuốc trong miệng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vậy cũng biết, con trai út Thiện Tuấn Hải có vị trí như thế nào trong lòng hai ông bà già.

Bất công!

Đây là suy nghĩ chung của hai vợ chồng đại phòng và Vương Xuân Hoa.

“Cha, nương, để nhà lão tam gánh vác trách nhiệm, dù sao con cũng là con trưởng, hai người cũng phải bàn qua với con mới đúng chứ.”

Thiện Tuấn Sơn tức giận trong lòng.

Lúc trước, chuyện của hắn với Lư An Nương chính là do tam đệ này làm loạn lên.

Bây giờ, hắn ta lại xúi bẩy cha mẹ không chấp nhận đứa con trưởng này, ngược lại, lại sống chung với con út là hắn ta.

Có thể thấy, trước đây hắn vẫn còn quá xem thường người đệ đệ này, ranh ma nhất trong nhà này chỉ sợ chính là tên tiểu này.

"Trước giờ đều không có chuyện nên hay không nên, lựa chọn đứa con nào phụng dưỡng chúng ta, chính là phải xem chúng ta có nguyện ý hay không." Tưởng bà tử đã sớm thất vọng với đứa con trưởng này rồi, bây giờ nhìn đối phương như vậy, cũng không thể làm tâm trạng bà xấu hơn nữa.

"Hơn nữa, các ngươi cũng không cần lo lắng chuyện ta sống chung với đệ đệ của các ngươi thì sẽ thiếu đi của các người vài phần gia sản.

Cái này ta đều tính cả rồi, ta và cha các ngươi vẫn có đủ phần cho các ngươi."

Từ đầu, Tưởng bà tử đã quyết định sống chung với con trai út.

Bà biết, tuy bây giờ con trai trưởng luôn mồm nói muốn phụng dưỡng hai người già bọn họ, nhưng trên thực tế, cũng chỉ vì tiền mà thôi.

Nếu có thể chia cho hắn một phần gia sản khiến hắn vừa lòng, chỉ sợ bảo hắn không cần phải phụng dưỡng cha mẹ, hắn còn vui mừng không kịp.

Quả nhiên, nghe được những lời này của lão thái thái, vợ chồng Thiện Tuấn Sơn với Vương Xuân Hoa tạm thời ổn định.

“Mấy hôm nay, ta và cha các ngươi đã tính toán tài sản trong nhà chúng ta, bây giờ sẽ nói cho các ngươi nghe một chút.”

Tưởng bà tử lấy ra một cái hộp đen nhánh, bên trong để một ít khế ước nhà cửa, đất đai, cùng với một ít ngân lượng lẻ.

Sau khi chiếc hộp xuất hiện, ánh mắt mọi người ở đây đều sáng lên vài phần, ngay cả đứa trẻ như Phúc Bảo cũng không ngoại lệ.

Cái hộp nhỏ này chứa đựng toàn bộ gia sản của Thiện gia, chưa nói tới phần tài sản này có gì đáng mơ ước, cái hộp này chính là vật đại diện, cũng đủ làm cho những đứa nhỏ trước nay chưa từng tiếp xúc với những thứ như thế này tò mò.

"Đầu tiên, đáng giá nhất, chính là căn nhà ở huyện thành, lúc trước mua đã tốn của nhà ta 178 lượng bạc.

6 năm rồi, mới đây không lâu, ta có cho người đi hỏi thăm một chút, những nhà xung quanh đó, kích thước cũng tương đương với nhà chúng ta, giá bán ra đã tăng tới 208 lượng, ta lấy số chẵn, coi như 200 lượng."

Tưởng bà tử lấy trong xấp khế ước nhà ở ra một tờ văn khế hơi mỏng, thay cho 200 lượng bạc.

Nghe nãi nãi nói, Phúc Bảo không khỏi líu lưỡi.

Quả nhiên, mặc kệ là thời đại nào, mua nhà ở đều sẽ lãi to.

Những năm này không có công việc quản lý tài sản, dân chúng bình thường kiếm tiền đều để ở trong nhà cất giấu.

Chỉ trong thời gian 6 năm ngắn ngủi, 178 lượng giờ lại trở thành 200 lượng.

Nàng nhớ rõ, lúc trước, vào lúc mùa vụ kết thúc, nhị bá sẽ đi khuân vác cho người ta, cho là tốt lắm thì cũng chỉ tích góp được hơn 20 lượng, tuy rằng số tiền kia cuối cùng vẫn bị nhị bá nương lấy sạch không còn 1 đồng.

"Còn đây là đất đai, ruộng đồng trong nhà.

5 mẫu ruộng tốt, mỗi mẫu 11 lượng, 13 mẫu bình thường, mỗi mẫu 8 lượng, còn có 11 mẫu ruộng hoang từ thời ông bà các ngươi khai khẩn với mấy năm nay mua liên tục, hiện tại mỗi mẫu cũng có thể bán được 3 đến 4 lượng, đám ruộng đất đó, tổng giá trị cỡ 290 lượng.

Ngoài những thứ đó ra, trong nhà còn có căn nhà chúng ta đang ở, cùng 7 con heo, 38 con gà mái, 17 con gà trống cùng với 13 cặp vịt với ngỗng."

Tưởng bà tử đang kể những tài sản chủ yếu trong nhà, những thứ như nồi niêu xoong chậu, đối với người khác cũng có thể coi là tài sản đáng giá, nhưng bà cũng chưa đề cập đến.

Mấy năm nay, lo liệu cho cái đại gia đình này, dưới tình thế phải chu cấp cho 3 người đi học mà còn tích góp được lượng của cải như thế, Tưởng bà tử cảm thấy, mình làm chủ căn nhà này thực sự quá hoàn mỹ, ai cũng không thể bắt được lỗi từ bà.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 79: Chương 79



"Bởi vì mấy năm nay chu cấp cho Phúc Tông đi học, trong nhà chi ra khá nhiều, tiền lời thu được từ đất ruộng, tiền công của lão đại nộp lên, tiền thêu thùa may vá nương tử lão tam kiếm ra, hầu như chỉ vừa đủ.

Cho nên bạc trong nhà cũng không tính nhiều, cũng chỉ 18 lượng."

Bà chỉ rõ từng món từng món như vậy, đại phòng, nhị phòng, tam phòng còn đang chìm vào suy nghĩ, không ngờ nhà mình giàu đến thế.

Tất cả đều đang vui mừng vì có tiền, cũng không cảm thấy lão thái thái còn có cái gì giấu làm của riêng.

Trên thực tế, Tưởng bà tử đúng là cũng có cất giấu một chút.

Bây giờ trong túi riêng của bà còn có hơn 30 lượng bạc, đó là số tiền bà tích góp mỗi khi bán heo, gà, vịt với trứng gà, trứng vịt.

Đối với bà, mấy gia súc, gia cầm có thể nuôi tốt được như vậy đều là nhờ hoàn toàn vào công lao của cục cưng bé nhỏ, nếu đem số tiền này để vào tiền chung thì không công bằng với cháu gái nhỏ rồi.

Cho nên mỗi lần bán gia súc, bà sẽ lấy phần tiền cao hơn thị trường kia giữ lại.

Cho dù như thế, bà vẫn cảm thấy, trên thực tế thì đại phòng và nhị phòng vẫn đang đoạt mất lợi ích của cục cưng bà.

"Căn nhà ở huyện thành thuộc về nhà lão đại, ruộng đất trong nhà thì không chia cho nhà lão đại.

Nhà lão nhị được 2 mẫu ruộng tốt, chín mẫu ruộng bình thường, 11 mẫu ruộng hoang, gia súc trong nhà, nhà lão nhị được 1 cặp heo con, 5 con gà mái, 1 con gà trống, 2 cặp vịt ngỗng.

Những thứ còn lại đều thuộc về lão tam, bao gồm 18 lượng bạc kia."

Trưởng bà tử nói ra những gì mà mình với Thiện lão gia đã bàn bạc, vừa chia xong tài sản, nhìn sang nói với lão đại: "Căn nhà ở huyện thành đáng giá hơn những gì lão nhị được chia, cho nên ngươi phải cho thêm lão nhị 20 lượng bạc, để hắn có thể xây 1 gian nhà nhỏ ở nông thôn.

Ta chia như thế, các ngươi có đồng ý hay không?"

Phân chia như hiện tại, đại phòng có căn nhà 200 lượng, cho dù có chi ra 20 lượng thì vẫn còn 180 lượng.

Còn phía nhị phòng, ruộng đất với vật nuôi, đại khái cũng được 130 lượng, giờ thêm 20 lượng nữa thì được 150 lượng.

Chỉ có đồ chia cho tam phòng là ít nhất, nhìn qua cũng là thua thiệt nhất.

Nhưng Tưởng bà tử biết, nhà lão tam có phúc khí, mọi thứ còn ở phía sau.

Chia như bây giờ, cốt yếu là để lấp kín miệng của mọi người.

“Cha, nương, cho dù hai người muốn để lão tam phụng dưỡng thì đại phòng chúng con vẫn là con cháu chi trưởng, mà Phúc Tông vẫn còn phải đi học, chi tiêu cũng không hề thoải mái.”

Nghe mẹ chồng nói muốn đem căn nhà cha mẹ đứng tên trên huyện thành cho đại phòng họ, Lữ Tú Cúc rất hài lòng.

Nhưng đối với nàng mà nói, căn nhà kia vốn dĩ là mua vì đại phòng bọn họ, bây giờ để bọn họ đứng tên, cũng là một chuyện đương nhiên.

Vì trong lòng nghĩ như thế, nên nàng cho rằng, phân gia thì nên để căn nhà kia ra khỏi tài sản, rồi lại chia thêm cho đại phòng bọn họ một phần.

Chứ không phải như bây giờ, không chỉ không lấy được một mảnh ruộng đất nào, mà còn phải chi 20 lượng ra đưa cho nhị phòng.

Lữ Tú Cúc không hài lòng, Vương Xuân Hoa làm sao có thể vừa lòng.

Trước đây, nàng luôn cảm thấy mẹ chồng bất công, không coi trọng nhất là nhị phòng bọn họ, lo lắng tương lai nếu mà phân gia, những thứ tốt đều sẽ không đến tay nhị phòng bọn họ.

Bây giờ, nghe mẹ chồng nói chia cho bọn họ một số mẫu ruộng đất, lại còn bảo đại phòng cho bọn họ 20 lượng để xây nhà, tính ra, số gia sản được chia cho bọn họ với nàng chính là con số khổng lồ, Vương Xuân Hoa bắt đầu thấy khó thở.

Cách phân gia như vậy hoàn toàn vượt quá suy tính của nàng.

Nhưng lòng người không bao giờ biết thế nào là đủ, sau khi vui sướng với những thứ mình sắp làm chủ, Vương Xuân Hoa tính toán lại phần mà nhà lão đại nhận được, trong lòng lập tức không vui.

Đại khái tính từ trên xuống dưới, đại phòng được chia nhiều hơn nhị phòng bọn họ tới mấy chục lượng.

Nhị phòng bọn họ còn 3 đứa con, sau này còn phải lo cưới gả cho 3 đứa, mà đại phòng chỉ có mình Phúc Tông.

Chẳng lẽ chỉ vì cái danh con cháu chi trưởng, mà họ có thể chiếm nhiều lợi ích như vậy ư?

Trong lòng Vương Xuân Hoa bề bộn, nhưng với hoàn cảnh nghiêm túc hiện tại, nàng rốt cuộc cũng thông minh hơn một chút, không có tùy tiện mở miệng, chỉ âm thầm mắng chửi trong lòng.

"Lão đại, nếu ngươi cảm thấy có gì không hài lòng, thì tự mình đứng ra nói.

Đừng có để nương tử ngươi phải ra mặt.

Có phải ngươi cảm thấy ta và cha các ngươi phân chia chưa được tốt hay không? Cũng đúng, ta cảm thấy chia như vậy là thiệt thòi cho lão tam quá.

Hai phòng các ngươi nếu không hài lòng, chúng ta chia lại lần nữa vậy.

Gia sản chia làm 4, ta với cha các ngươi một phần, phần của chúng ta sẽ đưa cho lão tam, coi như là tiền phụng dưỡng hai chúng ta."

Tưởng bà tử không đáp lời con dâu trưởng, chỉ nhìn chằm chằm con trai trưởng: "Cũng phải nói luôn, phân chia gia sản như bây giờ, ta cảm thấy thật sự là bạc đãi đệ đệ các ngươi.

Phần gia sản chia cho hắn là ít nhất, mà lại còn phải chịu trách nhiệm phụng dưỡng chúng ta.

Nhưng vì chúng ta biết, Phúc Tông sắp thi cử, nhà lão nhị lại có nhiều con cái nhất trong ba phòng, sau này, chi tiêu của hai nhà các ngươi chắc chắn sẽ nhiều hơn nhà của lão tam, cho nên chúng ta mới phân chia như thế.

Ta và cha các ngươi chưa già tới mức nằm im một chỗ, vẫn còn có thể phụ nhà lão tam dăm ba đồng, bù vào những thiệt thòi lúc phân gia này.

Nếu các ngươi vẫn cảm thấy phân chia thế này là bất công, thì thôi, chúng ta cứ chia theo kiểu công bằng đi."

“Cũng đừng có nhắc tới chuyện ngươi là con trai trưởng, ngươi đã không chịu quay về, không chịu trách nhiệm phụng dưỡng hai người già chúng ta, thì lúc phân chia gia sản, cũng không cần phải chiếu theo quy củ mà tổ tiên để lại.”

Bà thấy con dâu cả vẫn còn tà tâm, muốn nói gì đó, lập tức lấy chuyện phụng dưỡng cha mẹ ra chèn ép.

Trong thôn, thậm chí rất nhiều nơi khác thường quy định, con trai trưởng chịu trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, sẽ được phần lớn gia sản.

Bình thường, đại phòng có thể được chia tới 5 tới 6 phần gia sản, phần còn lại mới chia đều cho những người con khác.

Một gia đình nếu chỉ có hai con trai, con trưởng thậm chí có thể được chia tới 8 phần, nên Thiện Tuấn Sơn với Lữ Tú Cúc đều cảm thấy hai vợ chồng già chia cho mình quá ít.

Quy củ tổ tiên để lại chính là như thế, ai bảo Thiện Tuấn Sơn có vận khí tốt, là người đầu tiên trong nhà sinh con trai, Thiện Phúc Tông chính là đứa cháu đầu tiên.

Đối với một gia tộc mà nói, địa vị của con trai trưởng và cháu trai trưởng khác hẳn so với những người con trai và cháu trai khác.

Chính vì nguyên nhân này, bọn họ mới ngoan cố cho rằng đại phòng sẽ được phần nhiều gia sản.

“Lão tam, phân gia lần này, con sẽ không oán trách ta và cha con làm con thiệt thòi chứ?”

Thấy hai vợ chồng con trai trưởng á khẩu không trả lời được, Tưởng bà tử quay sang hỏi con trai út.

"Không thiệt thòi đâu ạ.

Đại ca với nhị ca có nhiều thứ phải gánh vác, cho mọi người nhiều hơn một chút cũng không sao.

Với lại con còn có tay, có chân, cho dù con có bị đói, thì sao con có thể để cha, nương với nương tử và con cái của con bị đói?"
 
Back
Top Bottom