Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 260: Ngoại truyện 3



Nói xong liền nhanh chóng quay vào.

“Lúc trước trong của hồi môn chúng ta cho Phúc Bảo không phải có một củ sâm sao, mau chóng đi cắt miếng, thứ này làm gì quan trọng bằng Bảo Nhi ngoan của ta.”

Tưởng bà tử nhớ tới trong của hồi môn của Phúc Bảo có một củ nhân sâm ngàn năm, đây là củ sâm lúc trước hầu vương đưa cho Bảo Nhi ngoan của bà, bởi vì trong nhà đã có một củ sâm ngàn năm rồi, nên bà làm chủ, đem củ sâm có được sau này bào chế thật tốt, đưa Phúc Bảo làm của hồi môn.

Vốn dĩ cho rằng thứ này có thể để Phúc Bảo làm đồ gia truyền để lại ho con cháu, lại không ngờ có tác dụng nhanh như vậy.

Nhưng mà lúc này không ai cảm thấy tiếc, chỉ cần có thể cứu được mẹ on Phúc Bảo, đừng nói một gốc sâm, cho dù phải tán gia bại sản họ cũng không do dự nửa giây.

Hai nha hoàn kia của Phúc Bảo quen thuộc với cách bài trí của nàng nhất, Phỉ Thúy lại có chút ấn tượng với vị trí cất củ nhân sâm kia, nàng không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng Mão Não chạy đến nhà kho.

Củ nhân sâm lão hầu vương cho Phúc Bảo không phải là củ nhân sâm bình thường, tuổi thọ hơn ngàn năm, đã có hình dáng giống con người, chỉ nghe mùi hương nhàn nhạt nó tỏa ra cũng đủ khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, để ra bên ngoài, những quan to hiển quý vì muốn tăng tuổi thọ mà có thể trả giá cao ngất trời đối với cây sâm này.

Kỳ thật lúc này bọn họ dùng tiền ra bên ngoài nhà thuốc cũng có thể mua được một củ nhân săm vài trăm tuổi, hoàn toàn đủ dùng, nhưng không ai nghĩ tới việc kiếm số tiền này, sau khi củ nhân sâm được mang ra, Nghiêm Sơn Sinh không chút nghĩ ngợi, dùng d.a.o cắt vào nơi nhiều thịt nhất của củ sâm, một củ nhân sâm đang tốt cứ như vậy bị cắt thành nhiều miếng, sau đó đưa vào bên trong phòng sinh.

Nghiêm Sơn Sinh cũng muốn đi theo, hắn cảm thấy lúc này Phúc Bảo đang cần hắn, đáng tiếc đã bị bà mụ và nha hoàn ngăn lại.

Phòng sinh vốn là nơi dơ bẩn, âm khi rất nặng, dương khí trên người nam nhân sẽ tương khắc với khì tràng trong phòng sinh, không những không tốt với nam nhân mà cũng sẽ gây trở ngại cho sản phụ trong phòng.

Đây là quy củ tổ tiên ngàn đời truyền lại, lúc này ai dám không tin đâu.

“Bảo Bảo, chúng ta không sinh, sau này chúng ta sẽ không sinh con nữa.”

Nghiêm Sơn Sinh ghé vào cửa sổ hướng vào phòng hô to, mặc kệ đứa nhỏ này có sinh được hay không, qua hôm nay, hắn sẽ đi tìm đại phu, mua loại thuốc uống vào sẽ không khiến nương tử mang thai được nữa, những chuyện thế này trải qua một lần là đủ rồi, hắn không thể không có Phúc Bảo, Đậu Hoa cũng không thể không có mẫu thân, hắn không muốn chỉ vì một đứa con có lẽ có mà lấy Phúc Bảo ra đặt cược.

“Cha, mẫu thân không phải sẽ sinh cho Đậu Hoa một đệ đệ sao, vì sao tổ tổ lại khóc, vì sao cha lại khóc?”

Đậu Hoa ngây thơ mờ mịt hỏi, nàng chỉ biết mẫu thân sẽ sinh cho nàng một đệ đệ, từ sau khi biết trong bụng mẫu thân đang mang tiểu bảo bảo, nàng liền cố gắng học tập để trở thành một tỷ tỷ tốt, mỗi ngày lúc ngủ còn lén khắc lên khung giường ký hiệu, tình thời gian đệ đệ muội muội đến nhà bọn họ.

Lúc này, mẫu thân sinh đệ đệ không phải là một chuyện vui sao, vì cớ gì mà mọi người đều khổ sở như thế?

Tiểu cô nương nghiêng đầu, tuổi của nàng làm sao biết khái niệm sinh hài tử cơ chứ, nhưng không nghĩ tới mình vừa vô tư hỏi chuyện như vậy, vào tai của những người lớn đang mệt mỏi cả tinh thần và thân xác, lại càng khiến cho họ thêm cực kỳ bi ai.

Xương Sườn được nàng ôm trong n.g.ự.c cùng hai con mèo vàng lớn chỉ biết ăn vạ trong nhà cũng cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu nhìn mọi người đang ở trong phòng.

"Meo meo meo !".

Quất Phiêu Lượng vững bước muốn tiến vào bên trong căn phòng, lúc nãy nó thấy đại bảo bối được mọi người đỡ vào trong căn phòng này, lúc nãy đại bảo bối đang kêu gào thương tâm, nó muốn đi vào xem một chút.

Nhưng một nơi như phòng sinh là sao có thể để cho chó mèo đi vào, Quất Phiêu Lượng chưa tới gần phòng sinh thì đã bị cản lại.

“Đậu Hoa ngoan, để Phỉ Thúy tỷ tỷ và Mão Não tỷ tỷ đưa con về phòng ngủ đi, đợi sáng mai khi con tỉnh dậy, đệ đệ đã ra khỏi bụng mẫu thân rồi.”

Tưởng bà tử kìm nén đau thương, ngồi xổm xuống, hôn an ủi cháu gái đang yêu, lúc này không thịch hợp để Đậu Hoa ở đây, nếu mà…

Phi, làm gì có cái nếu là, Tưởng bà tử trong lòng phun mình vài ngụm, đúng như những gì bà mới nói với cháu cố, chợi sau khi nàng ngủ dậy, bản thân cháu gái và cháu cố cũng sẽ bình an đến thế giới này.

“Có phải đệ đệ làm mẫu thân đau hay không?”

Đậu Hoa ôm chặt Xương Sườn trong lòng, nghe tổ tổ nói có chút bất an nhìn vào hướng phòng sinh.

Nàng nghe được tiếng la đau của mẫu thân, nhất định là bởi vì đệ đệ không ngoan, làm cho mẫu thân bị đau, cho nên tổ tổ với cha mới đau khổ, thương tâm như vậy.

“Đợi đệ đệ ra, con muốn đánh m.ô.n.g của đệ đệ, hắn không ngoan.”

Đậu Hoa nhớ lại lúc trước mình không cẩn thận làm nỡ chiếc bình hoa cha tặng mẫu thân, còn đem chuyện này đổ thừa cho Quất Phiêu Lượng và Quất Phú Quý, ai biết được lúc đó mẫu thân chứng kiến chuyện này, bởi vì nàng nói dối mà đánh m.ô.n.g của nàng.

Với Đậu Hoa mà nói, đánh m.ô.n.g chính là hình phạt nghiêm khắc nhất thế gian, trên đời này không có cái gì đau hơn đánh mông.

“Meo meo meo !”

Quất Phiêu Lượng và Quất Phú Quý hình như cũng đang nghĩ đến chuyện này, có điều chúng cũng sẽ không trách móc tiểu bảo bối vu khống cho chúng nó, dù sao chúng nó lông cũng dày, thịt cũng chắc, cho dù đại bảo bối có trách cứ chúng nó, chúng nó cũng không sợ.

“Chi chi chi !”

Xương Sườn ở trên cao nhìn hai con mèo ngốc nghếch, tỏ vẻ chính mình khi thường phải tính toán với hai cái thứ ngu xuẩn này.

“Được được được, Đậu Hoa của chúng ta là tỷ tỷ tốt, đợi sau khi đệ đệ ra đời, liền để Đậu Hoa của chúng ta dạy bảo hắn thật tốt.”

Lời nói ngây thơ trong sáng của tiểu nha đầu càng khiến lòng Tưởng bà tử chua xót, bà xoa xoa đôi mắt đỏ, sau đó thúc giục nha hoàng nhanh chóng đưa cháu cố và mấy con sủng vật này về phòng của nàng.

Mà những lời Nghiêm Sơn Sinh cùng con gái nói bên ngoài đều xuyên qua bức tường, lọt vào tai Phúc Bảo.

Lúc này trong miệng nàng đang ngậm một miếng nhân sâm, không biết là do tác dụng thần kỳ của nhân sâm ngàn năm, hay là do lời cổ vũ của phu quân cùng con gái và những người khác trong nhà, thể lực vốn dĩ bị bào mòn không còn chút sức, dần dần Phúc Bảo mơ hồ có thêm sức lực lần nữa.

Nàng chịu đứng việc bà đỡ đặt tay lên bụng mình ấn thật mạnh, mỗi một chút đối với nàng mà nói đều giống như là d.a.o cắt, khiến nàng hận không thể ngất đi cho xong, nhưng nàng vẫn cắn chặt khăn lông, hít thở đều đặn theo lời của bà đỡ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 261: Ngoại truyện 4



“Xoay được nửa người rồi.”

Giọng nói bà đỡ vang lên mang theo vài ý mừng, bà duỗi tay xem xét vị trí của đứa nhỏ, nhìn Phúc Bảo cả người ướt đẫm mồ hôi, rối rắm nói.

“Phu nhân, nếu có thể chịu đựng được, xuống giường đi thử vài vòng, tranh thủ đem vị trí của đưa nhỏ lộn ngược lại, nếu không, đợi tới khi nước ối vỡ hết, đưa nhỏ mới thật sự nguy hiểm.”

Bà đỡ cảm thấy dựa theo vị trí của thai nhi lúc này, có lẽ còn có cơ hội cứu được, chỉ là vị tiểu phu nhân Nghiêm gia này nhu nhược yếu đuối, từ nhỏ đã được nuông chiều, có thể chịu đựng được hay không.

“Ngài đỡ ta dậy.”

Phúc Bảo nghe được lời của bà đỡ vừa nói, không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Lúc trước, khi sinh con gái, nàng cũng không phải chịu khổ nhiều như thế này, bởi vì Đậu Hoa trong bụng nàng không lớn, hơn nữa lại đúng vị trí, sau khi vỡ ối không bao lâu thì đã sinh được, có thể nói, cả đời này, Phúc Bảo chịu chịu đựng đau đớn nhiều nhất đều là vì đứa nhỏ hiện tại.

Trước giờ nàng không nghĩ tới, nàng lại có thể chịu đau như vậy, rõ ràng là sau khi chuyển tới thế giới này, nàng được người nhà và hôn phu yêu thương chiều chuộng như vậy, một chút đau khổ cũng chưa từng trải qua.

Có lẽ đây là cái gọi là làm mẹ thì trở nên mạnh mẽ, Phúc Bảo không muốn mất đứa con trong bụng, nàng cảm thấy, vì con của mình, có đau hơn nữa nàng cũng chịu đựng được.

Được hai bà mụ đỡ, Phúc Bảo cắn răng bước xuống giường, lúc hai chân vừa đặt xuống mặt đất, nàng xem chút nữa vì cái chân mềm nhũn mà ngã xuống đất, lúc này Phúc Bảo đã hiểu cảm giác đau đớn của nàng tiên cá sau khi đổi lấy đôi chân để lên bờ, giờ phút này, nàng đạp trên nền đất kiên cố, giống như là đi trên mũi đao, bụng đau đớn kịch liệt làm nàng không cách nào đứng thẳng, chỉ muốn cuộn tròn để bụng bớt thống khổ.

Trên người nàng nhanh chóng mồ hôi đầm đìa, cắn thật chặt vào môi dưới, dường như có thể nhìn thấy m.á.u bật ra.

Nước mắt lã chã rơi xuống đất, một bước, hai bước, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Miếng sâm trong miệng đã không còn mùi vị, Phúc Bảo lại ngậm thêm vài miếng nhân sâm nữa, đợi đến lúc nàng không chịu được nữa, bà đỡ mới xem xét th*n d*** của nàng.

“Được rồi, được rồi.”

Bà đỡ vui mừng hoan hô, đỡ Phúc Bảo tới bên giường, sau đó xoa bóp, mát xa bụng nàng, đồng thời dặn dò Phúc Bảo điều chính hô hấp và sức lực.

Qua thời gian nửa nén hương, củ nhân sâm ngàn năm kia cũng đã bị ăn hơn một nửa, Phúc Bảo rốt cuộc cũng cảm nhận được phần th*n d*** có một cỗ nước ấm trào ra, theo dòng chảy mãnh liệt, rốt cuộc nàng cũng không chịu nổi nữa.

Cùng với tiếng trẻ con khóc nỉ non, đôi mắt dần dần khép lại, cả người rơi vào một mảng tĩnh mịch, đen tối.

Có điểu thời điểm hôn mê vì mệt mỏi, trên môi nàng là một nụ cười.

Bởi vì nàng đã bảo vệ được con trai mình.

Mà người ngoài phòng cũng nghe được tiếng khóc nỉ non hơi nhỏ trong phòng, ngược lại với Phúc Bảo, trên mặt bọn họ mang theo vài phần tĩnh lặng, Nghiêm Sơn Sinh hận không thể đạp cửa chạy thẳng vào phòng sinh.

Không phải nói cứu mẹ thì khó giữ con sao, lúc này đứa nhỏ sống, vậy thì nương của hắn đâu, có khỏe không?

Cũng may bà đỡ ra kịp lúc, để những người bên ngoài biết lúc nãy chỉ là sợ bóng sợ gió, Phúc Bảo và đứa nhỏ, hai người đều bình an.

“Đứa nhỏ ở trong bụng mẹ hơi lâu, lúc nãy tiếng khóc của hắn, ta nghe cũng không vang lăm, tốt nhất là mời một đại phu chuyên về trẻ em đến đây xem thử.”

Bà đỡ ôm đưa nhỏ ra, lúc này đứa nhỏ chỉ vừa được lau sơ, sau đó dùng tã đỏ thẫm bọc toàn thân.

Đứa nhỏ này khổ người không nhỏ, ước chứng cũng phải gấp hai lần tỷ tỷ hắn lúc mới sinh, tóc con dày đặc, da nhăn nheo, nghĩ tới đứa nhỏ bụ bẫm này tra tấn nương hắn lâu như vậy, khiến người trong nhà lo lắng, mọi người đối với đứa nhỏ này vừa yêu lại vừa hận.

Không đáng yêu như chị hắn!

Bởi vì quá trình ra đời thế tạo thành nhận chúng của mọi người trong nhà.

“Gọi là Đậu Bì đi.”

Nghiêm Sơn Sinh nhìn con trai bụ bẫm, gánh nặng tinh thần liền chuyển sang nương tử lúc này vẫn còn đang ở trong phòng sinh.

Với hắn mà nói, cái tên tiểu tử thúi này ở trong bụng của nương hắn không biết điều, làm hại Phúc Bảo phải chịu khổ sở như vậy, không để trong trên hắn có một chữ dai thì thật sự có lỗi với hắn.

“Đậu Bì, được, tên xâu dễ nuôi.”

Tưởng bà tử vẫn rất quan tâm đến đứa cháu cố này, nghe bà đỡ nói tiếng khóc của cháu cố yếu đuối, sau khi nhận lấy cái tên này cho cháu cố thì đi tìm đại phu đến xem bệnh.

Cứ như vậy, nhũ danh của tiểu bằng hữu Đậu Bì được đặt qua loa một cách như thế.

Hai năm sau.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ !”

Trong hoa viên nhỏ của Nghiêm gia, một tên nhóc con bụ bẫm đang từng bước chập chững chạy lung tung trong sân, phía sau hắn không xa là một v.ú nuôi và một tiểu nha hoàn, cách hắn khoảng một bước chân, đang đưa tay ra, sẵn sàn ôm lấy hắn bất cứ lúc nào hắn sắp ngã.

Đây chính là Đậu Bì, năm nay đã hai tuổi, đại danh là bạn nhỏ Nghiêm Tinh Hà.

ở thời điểm hiện tại, Phúc Bảo rất thích một câu thơ, "Túy hậu bất tri thiên tại thủy mãn thanh mộng áp tinh hà".

Sau khi say không biết thuyền đang đậu trên nước trong mát hay là ở Tinh Hà.

Vì thế lúc đặt đại danh cho con gái và con trai, nàng liền quyết định lấy hai chữ từ trong câu thơ này làm tên cho hai đứa nhỏ.

Con gái tên gọi là Nghiêm Thanh Mộng, con trai tên là Nghiêm Tinh Hà.

Nghiêm gia cũng không có gia phả, tiểu bối không cần phải đặt tên theo thứ tự trưởng bối đã đề ra, bởi vậy, để Phúc Bảo vui vẻ, Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh cũng tùy theo tâm ý nàng mà đặt tên cho hai đứa nhỏ.

Có điều, lúc này người trong nhà vẫn quen gọi hai đứa nhỏ bằng nhũ danh, nhất là Đậu Bì, nếu ngươi gọi hắn bằng đại danh, hắn lại tưởng ngươi gọi người khác, căn bản không biết trừ Đậu Bì thì Nghiêm Tin Hà cũng là tên của hắn.

Lúc trước, bà đỡ nói Đậu Bì bị ngạt trong bụng mẹ hơi lâu, có khả năng sẽ có chỗ không ổn, người Thiện gia và Nghiêm gia cũng không để trong lòng, hơn nữa, mời đại phu đến xem bệnh cũng không thấy có vấn đề gì lớn, dần dần, bọn họ cũng không nhớ tới chuyện này.

Người của hai nhà thật sự cảm thấy đứa nhỏ này có vấn đề là sau khi hắn được một tuổi.

Đứa nhỏ này phản ứng có vẻ chậm chạp hơn những đứa nhỏ bình thường, lúc trước, khi tỷ tỷ hắn một tuổi đã có thể bập bẹ nói những từ không rõ ràng, nhưng lúc này Đậu Bì đã hai tuổi, cũng chỉ có thể nói những từ cơ bản như cha, nương, tỷ tỷ, còn những từ ngữ phức tạp hơn, hắn học rất chậm, và cũng rất khó khăn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 262: Ngoại truyện 5



Ngoài ra hắn cũng không có những thay đổi cảm xúc mạnh mẽ, lúc không ai để ý tới hắn, hắn có thể kéo tua rua của rèm trướng mà yên tĩnh chơi một mình thật lâu, có đôi khi hắn ở chung với Đậu Hoa, con bé không nặng không nhẹ đè em trai xuống, hắn cũng sẽ không khóc, chỉ ngơ ngác chờ Đậu Hoa nhích khỏi người hắn, sau đó nhoẻn miệng cười với tỷ tỷ.

Nếu muốn nói hắn có vấn đề gì thì cũng chính là nói chuyện chậm chạp, thời gian cười nhiều hơn thời gian khóc, với lại an tĩnh chứ không có tính quấy phá như những đứa nhỏ bình thường khác, còn lại thì cũng giống như những đứa trẻ bình thường.

Điều này khiến cho hai nhà không cách nào cho rằng đây là bản tính của hắn, sự thật vẫn là vì ở trong bụng mẹ lâu quá mà bị ảnh hưởng không tốt.

Phúc Bảo từng nhiều đêm vì đứa con trai không giống những đứa trẻ khác mà khóc rống trong n.g.ự.c Nghiêm Sơn Sinh, đến một hôm, con trai đang ngủ say trên giường bọn họ chợt tỉnh giấc, bò vào giữa hai vợ chồng, sau đó mở to đôi mắt lim dim, bắt chước động tác nàng thường hay dỗ hắn, dùng cánh tay bụ bẫm nhỏ nhắn vỗ vào lưng của nàng.

Mặc kệ đứa nhỏ sinh ra có bị vấn đề khiếm khuyết trí lực hay không, đây đều là con trai của nàng.

Hơn nữa, cho dù phản ứng chậm chạp, học chữ khó khăn, nhưng hắn vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Với gia nghiệp hiện tại của Nghiêm gia cũng đã đủ để con cháu ba đời sau sống thoải mái, con trai không có năng lực, đối với bọn họ mà nói cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần con trai có thể vui vẻ lớn lên, hiểu được lễ nghĩa, liêm sỉ, có tấm lòng thiện tâm, như vậy cũng đã đủ rồi.

Với lại đứa nhỏ này cũng chỉ có khiếm khuyết về mặt trí lực và phản ứng, những mặt khác cũng không có cái gì lớn, nói cách khác, chỉ cần đủ kiên nhẫn, cũng có thể dạy con trai sống cuộc sống của người bình thường.

Với lại, cũng không phải đứa nhỏ chậm nói, phản ứng chậm chạp nào cũng có vấn đề về trí lực, một vài đứa nhỏ vẫn rất thông minh, không lý gì mà một đứa nhỏ mới hai tuổi lại phán hắn như thế.

Bởi vậy, trừ việc thường xuyên hơn người tìm kiếm danh y bên ngoài, người trong nhà đều đối đãi đứa nhỏ này như những đứa nhỏ bình thường khác, có điêu là quan tâm, lo lắng cho hắn hơn những đứa nhỏ bình thường khác thôi.

Tiểu bằng hữu Đậu Bì thích nhất chính là nói chuyện với mẫu thân và tỷ tỷ, sau mẫu thân và tỷ tỷ, người hắn yêu thương nhất chính là ông nội hắn, còn cha thì hắn có chút sợ hãi, xếp hắn ở sau hai thú cưng Xương Sườn với Quất Phiêu Lượng.

Đáng tiếc, cũng không biết vì cơ gì, đều là con do Phúc Bảo sinh ra, vậy mà Đậu Bì hoàn toàn không giống tỷ tỷ hắn, kế thừa thể chất đặc biệt của Phúc Bảo, nói câu gà chê chó ghét cũng không quá chút nào, nếu không phải Xương Sườn là sủng vật ở trong nhà đã lâu, chỉ sợ là lúc hắn tới gần, sẽ cho hắn một bộ móng vuốt.

Cố tình Đậu Bì lại có tính chất kiên nhẫn bất khuất, cậu trai nhỏ bé có thể yên tĩnh ngồi cả ngày trong sân chỉ vì muốn nhìn thật rõ tỷ tỷ chơi đùa với những con vật bé nhỏ kia.

Lúc này hắn vừa ngủ trưa dậy, lại bắt đầu nhớ tỷ tỷ với đánh vật cưng kia, bởi vậy được v.ú nuôi dắt xuống nơi có thể ngồi nhìn tỷ tỷ.

“Oa oa oa !”

“Quạc quạc quạc !”

Hôm nay đám chó Đại Cáp Đẳng lại đến phòng bếp trêu chọc đội ngũ ngỗng khổng lồ, không biết có phải bởi vì đầu bếp quên buộc cửa chuồng gia súc lại hay không, sau khi đám Đại Cáp Đẳng khiêu khích đàn ngỗng, đám ngỗng không cam lòng yếu thế, dứt khoát cắn đứt hàng rào, vỗ cánh thật rộng, rướn cổ quyết tử chiến một trận với năm con ch.ó vô sỉ kia.

Chó Đại Cáp Đẳng đã quen việc ngỗng bị nhốt trong chuồng, chỉ có thể hướng về phía hàng rào tre kêu quạc quạc thị uy, lại không có biện pháp gì đối phó với chúng, làm sao có thể nghĩ tới việc đàn ngỗng sẽ ra khỏi chuồng, tấn công chúng nó đâu.

Nhớ lại những gì đã trải nghiệm với thực lực của đàn ngỗng, mấy con ch.ó hèn hạ này lập tức kinh hãi, xoay người, giữ chặt cái đuôi, vừa chạy vừa kêu cứu binh trong hoa viên tới.

Mà đàn ngỗng hiếu chiến không chút yếu thế, nhanh chóng chạy theo, m.ô.n.g to lắc lư, sải cánh đuổi theo, hoa viên nguyên bản được bày biện chỉnh tề cứ như vậy mà tan tác theo trận chiến giữa bầy cho và đàn ngỗng, khắp sân đều là xác cánh hoa tươi.

Lúc bọn hạ nhân dắt theo Đậu Bì vào hoa viên thì trước mắt chính là cảnh tượng chó sủa gà bay này.

“Cáp !”

Đậu Bì bình tĩnh chỉ vào đàn chó và bầy ngỗng đang chạy về phía hắn, miệng lẩm bẩm gọi tên của Đại Cáp Đẳng, lại không nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của v.ú nuôi và nha hoàn phía sau.

Là người hầu hạ bên cạnh, hai nàng biết rõ nhất thể chất kỳ lạ khiến động vật không ưa của tiểu chủ tử.

Cho méo nuôi trong nhà đều không ưa hắn, đến mùa hè, muỗi cũng đặc biệt ghét hắn, chỉ cần lúc nào có hắn, liền sẽ không hút m.á.u của người khác, làm hại cả nhà đến mùa hè mỗi năm đều phải sầu nẫu ruột việc phòng muội cho hắn.

Với cái thể chất này, lúc này lại gặp phải một bầy ngỗng lớn đang nỗi điên, làm sao có thể có được kết cục tốt.

Vú nuôi cũng bất chấp việc tiểu chủ tử có thói quen không thích bị người khác ôm, chạy lên lên phía trước định ôm người vào lòng.

Đáng tiếc, nàng hiểu rõ thể trạng của tiểu chủ tử, nhưng Đậu Bì hai tuổi lại không có năng lực hiểu rõ bản thân, nhìn thấy đàn chó đang hoảng loạn chạy về phía mình, hắn chỉ cho rằng đám chó này rốt cuộc cũng nguyện ý thân mật với hắn, cười tươi vui vẻ tiến lên.

“Oa Oa Oa !”

Mấy con ch.ó kẹp chặt cái đuôi, lúc Đậu Bì cho rằng bọn chúng sẽ chạy vào vòng tay để hắn ôm thì tránh né một cách hoàn hảo, lướt qua người hắn.

Con thứ nhất, né xa.

Con thứ hai, cũng né xa.

Con thứ ba với con thứ tư, đồng thời chia ra hai bên tay phải và tay trái của Đậu Bì mà chạy.

Con thứ năm, như cũ, vẫn tránh né cái ôm của hắn một cách hoàn mỹ.

Mỗi con ch.ó đều tránh xa người hắn, đợi những con ch.ó này chạy qua, Đậu Bì lại muốn thân mật gần gũi với đám ngỗng phía sau.

Giống như là cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra trong ánh mắt của đàn ngỗng, Đậu Bì từ từ thu hồi vòng tay đang dang rộng, sau đó xoay người, bước chập chững ngã vào vòng tay của v.ú nuôi, đáng tiếc động tác của đàn ngỗng nhanh hơn hắn, lúc hắn còn chưa kịp được v.ú nuôi bế lên, m.ô.n.g đã bị đàn ngỗng ngậm chặt.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 263: Ngoại truyện 6



Chỉ cảm thấy m.ô.n.g lạnh căm căm, nguyên bản trói rắn chắc nước tiểu giới tử bị đại ngỗng túm xuống dưới, phấn bạch m.ô.n.g tiểu điểu nhi cứ như vậy tr*n tr** bại lộ ở trong không khí.

Hu hu, Đậu Da bẹp bẹp miệng, tuy rằng cách thật dày nước tiểu giới tử không có cảm giác được bị ngỗng mổ đau đớn, nhưng loại này nhàn nhạt cảm thấy thẹn cảm vẫn là làm hắn muốn khóc.

Này đó ngỗng tử quá xấu rồi, Đậu Da dùng ngắn ngủn nho nhỏ tay che lại chính mình bạch béo khuôn mặt, hắn là thật sự thật là khó chịu a.

Chiếu cố Đậu Da ma ma cùng nha hoàn ngày thường cũng sẽ không hướng phòng bếp đi, bởi vậy này đó ngỗng tử đối với các nàng cũng không quen thuộc, lúc này trực tiếp đem các nàng nhận định thành cùng đại ha giống nhau kẻ xâm lấn.

Cầm đầu ngỗng tử đem trong miệng nước tiểu giới tử ném tới một bên, mang theo chính mình ngỗng đệ ngỗng muội nhóm như hổ rình mồi mà nhìn chúng nó, thân dài quá cổ liền muốn dùng bẹp bẹp miệng mõm ngậm mổ bọn họ.

Cũng may lúc này Đậu Hoa kịp thời đuổi tới, cứu vớt này ba cái bị đại ha chờ cẩu liên lụy người đáng thương.

“Cạc cạc cạc !”

Nguyên bản còn hướng về phía ma ma như hổ rình mồi đại ngỗng nhóm ở Đậu Hoa sau khi xuất hiện, một đám hóa thân thành nhiễu chỉ nhu, tiếng kêu từ nguyên bản thô lệ biến thành hiện tại đồ tế nhuyễn.

Thật dài cổ nhẹ nhàng cọ Đậu Hoa tay, phàm là cùng nàng thân mật tiếp xúc sau ngỗng tử đều có thể hiện trường bước chân bốc tới thượng một đoạn say ngỗng vũ.

Trong hoa viên động tĩnh thật sự là quá lớn, trong nhà gia đinh cũng thực mau đuổi lại đây, đem những cái đó tác loạn ngỗng tử chạy về gia cầm lều, đến nỗi đầu sỏ gây tội đại ha đám người, còn lại là bị tàn nhẫn tịch thu buổi chiều tiểu ăn vặt, một nồi ngao đến thơm nức tiểu ngưu gân.

Nhìn bị khác biệt đối đãi chính mình cùng tỷ tỷ, Đậu Da nho nhỏ tâm linh đã chịu thật lớn bị thương, nháy mắt càng muốn khóc.

Lần đó bị ngỗng mổ rớt nước tiểu giới tử nghiêm trọng thương tổn Đậu Da ấu tiểu thả yếu ớt tâm linh, trực tiếp làm cho hắn từ bỏ cũng không thể lay động thiên nhiên làm đấu tranh, mưu toan giống như mẫu thân cùng tỷ tỷ giống nhau được đến tiểu manh vật yêu thích quyết tâm.

Từ ngày đó về sau, Đậu Da hướng ngoài phòng chạy nhật tử liền càng thiếu, ngược lại mê thượng cậu mợ nhờ người đưa tới một ít vỡ lòng ích trí tiểu món đồ chơi, tỷ như cửu liên hoàn cùng Lỗ Ban khóa chờ vật.

Đừng nhìn người khác tiểu, kiên nhẫn lại so với giống nhau đại nhân còn tới đại, hắn có thể an tĩnh ở chính mình phòng ngốc một buổi trưa, chỉ vì chơi ra một khối hoa dung nói, hoặc là tiêu phí hai ba tháng thậm chí càng dài thời gian, cởi bỏ một cái cửu liên hoàn.

Phúc Bảo xem hắn là thật sự thích này đó tiểu trò chơi mới không miễn cưỡng hắn đi ra ngoài, trừ bỏ sáng, trưa, chiều cố định tản bộ thời gian, từ hắn đãi ở chính mình trong tiểu thiên địa, chơi hắn thích món đồ chơi.

Cũng là vì nhìn ra Đậu Da này phân nghiên cứu tiểu yêu thích, Phúc Bảo còn riêng làm Nghiêm Sơn Sinh cấp nhi tử đánh nguyên bộ xếp gỗ, sở hữu mộc khối đều bào sạch sẽ, mặt trên còn thượng một tầng thuốc màu cùng bảo hộ dầu cây trẩu, tiểu hài tử làn da kiều nộn, cũng không cần lo lắng bị mộc thứ hoa lạt đến.

Có thể đôi ra trăm ngàn loại tạo hình thả nhan sắc tươi đẹp phong phú xếp gỗ hiển nhiên càng đến Đậu Da thích, từ có này bộ xếp gỗ, nguyên bản bị chịu hắn sủng ái vinh hoa nói đều bị hắn vắng vẻ.

“Ngao ô ô !”

Coi như Đậu Da kiên nhẫn mà đôi tường thành thời điểm, ngoài cửa biên thăm tiến vào một cái đáng khinh đậu bỉ đầu chó.

Từ ngày đó mang theo ngỗng đàn đại chiến hoa viên, cấp trong nhà tạo thành tổn thất không nhỏ lúc sau, trừ bỏ một ngày tam cơm, đại ha chờ cẩu đồ ăn vặt bị không kỳ hạn hủy bỏ, này đối với thói quen một ngày nhiều cơm, luôn là có đồ ăn vặt làm bạn đại ha chờ cẩu tới nói, quả thực là không thể chịu đựng được tồn tại.

Lúc này ngũ huynh đệ phân tán khai, từng người muốn thông qua bán manh thủ đoạn tìm mềm lòng chủ nhân lừa gạt một ít ăn vặt, trước mắt cái này Husky, đúng là dưới tình huống như vậy sờ đến Đậu Da phòng.

Đậu Da yên lặng mà nhìn mắt cửa Husky, sau đó yên lặng mà xoay người, đưa lưng về phía cửa.

Hắn tâm đã bị thương thấu thấu, về sau không bao giờ muốn lý này đó hư cẩu cẩu.

“Ngao ô ô !”

Chỉ cảm thấy m.ô.n.g lạnh căm căm, cái tả đã được buộc chặt bọ ngỗng to kéo xuống, cái m.ô.n.g trắng trẻo cứ thế bị phơi bầy trước mặt mọi người.

Hiu hiu, Đậu Bì chắp miệng, tuy rằng nhờ chiếc tả dày nên không cảm nhận được cảm giác đau đớn vì bị ngỗng mỗ nhưng cảm giác xấu hổ này vẫn khiến hắn muốn khóc.

Đám ngỗng này thật quá đáng, Đậu Bì dùng tay ngắn ngủn của mình che lại khuôn mặt bụ bẫm, hắn thật sự rất khó chịu.

Bình thường, v.ú nuôi và nha hoàn chăm sóc Đậu Bì cũng sẽ không đi đến phòng bếp, bởi vậy đám ngỗng này cũng không quen thuộc các nàng, lúc này trực tiếp nhận định các nàng chính là kẻ thù xâm lấn chung với bầy chó kia.

Con ngỗng cầm đầu quăng chiếc tã lót trong miệng qua một bên, mang theo đám ngỗng đệ ngỗng muội như hổ rình mồi nhìn bọn họ, cái cổ vương dài, muốn dùng cái mỏ dẹp ngậm mổ bọn họ.

Cũng may lúc này Đậu Hoa kịp thời chạy tới, cứu vớt ba con người đáng thương bị đám cho liên lụy.

“Quạc quạc quạc !”

Đám ngỗng vốn dĩ đang nhìn đám v.ú nuôi như hổ rình mồi, sau khi Đậu Hoa xuất hiện, một đám lập tức kêu nhỏ lại, tiếng kêu vốn dĩ như sấm rền vang, lúc này thì mềm mãi uyển chuyển.

Vươn dài cổ cọ nhẹ vào tay Đậu Hoa, hầu như những con ngỗng sau khi tiếp xúc với nàng xong sẽ đứng tại chỗ, múa điệu múa của loài ngỗng.

Động tĩnh trong hoa viên thực sự quá lớn, gia đinh trong nhà cũng mau chóng chạy đến, đuổi những con ngỗng đó về chuồng, còn đám chó đầu xỏ mọi chuyện, bị tịch thu đồ ăn vặt buổi chiều một ngồi cháo xương bò thơm nức một cách tàn nhẫn.

Thấy mình được đối đãi khác hẳn với tỷ tỷ, tâm hồn nhỏ bé của Đậu Da bị đả kích thật lớn, trong nháy mắt càng muốn khóc to.

Lần đó bị ngỗng mổ cho tè trong quần, tổn thương nghiêm trọng đến tâm hồn yếu ớt của Đậu Bì, trực tiếp làm cho hắn từ bỏ tranh đấu với tự nhiên, quyết tâm trở thành người được động vật nhỏ yêu thích giống như mẫu thân và tỷ tỷ.

Từ đó về sau, Đậu Bì ngày càng ít chạy ra bên ngoài, ngược lại, thích thú với những món đồ chơi nhỏ dành cho con nít mà cậu mợ nhờ người đưa tới, giống như là món đồ 9 móc khóa liên hoàn này.

Đừng thấy người ta nhỏ, nhưng tính kiên nhẫn của người ta còn nhiều hơn của người lớn, hắn có thể ở trong phòng mình yên tĩnh cả một buổi trưa, chỉ vì muốn phái giải món đồ này, thậm chí còn tốn hơn 2, 3 tháng để tháo một cái móc khóa liên hoàn kia.

Phúc Bảo thấy hắn thật sự yêu thích món đồ chơi này nên cũng không miễn cưỡng hắn đi ra ngoài, trừ thời gian ăn sáng, trưa, chiều cố định, còn lại hắn đều ở trong thế giới nhỏ của mình, chơi món đồ chơi mà hắn thích.

Cũng bởi vì thấy Đậu Bì thích nghiên cứu thứ này, Phúc Bảo dặn riêng Nghiêm Sơn Sinh làm cho con trai một bộ xếp hình bằng gỗ, mỗi miếng gỗ đều được bào láng, trên bề mặt quét một lớp màu cùng lớp nhựa cây ngô đồng để bảo quản, làn da của trẻ nhỏ nhạy cảm, cũng không phải lo lắng bị dằm dỗ làm xước.

Có thể xếp gỗ thành hàng trăm hình dạng, màu sắc tươi đẹp khác nhau càng khiến Đậu Bì thích thú, từ ngày có bộ đồ gỗ này, những thứ vốn dĩ được hắn yêu thích ngày càng bị hắn ngó lơ.

“Oa ô ô !”

Lúc Đậu Bì đang kiên nhẫn xếp tường thành, một con ch.ó bị tỏ vẻ đáng thương từ ngoài cửa tiến vào.

Từ ngày đại chiến với đàn ngỗng trong vườn hoa, khiến cho trong nhà bị tổn thất không nhỏ, một ngày trừ bỏ 3 bữa cơm, thì những món ăn vặt mà Đại Cáp mong đợi đều bị hủy bỏ không thời hạn, việc này đối với Đại Cáp đã có thói quen sau khi ăn cơm luôn có đồ ăn vặt làm bạn mà nói, quả thực là không thể chịu đựng được.

Lúc này 5 huynh đệ đã chia nhau ra, mỗi người muốn dùng thủ đoạn nhõng nhẽo tìm đến chủ nhân mềm lòng để xin ít thức ăn vặt, chú cho Husky này chính là vì như thế nên mới đến phòng của Đậu Bì.

Đậu Bì yên lặng nhìn Nhị Cáp ngoài cửa, sau đó yên lặng xoay người, đưa lưng về phía cửa.

Lòng hắn đã bị tổn thương sâu sắc, sau này không muốn nhìn thấy con ch.ó hư này nữa.

“Oa ô ô !”

Nhị Cáp liệt miệng, không cảm thấy mình bị ghét bỏ, dưới ánh mắt cảnh giác của tiểu nha hoàn, ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c đi đến bên cạnh Đậu Bì, sau đó thịch một tiếng nằm xuống, bốn chân chổng lên trời, để lộ ra cái bụng trắng như tuyết của mình.

“Oa ô ô oa ô !”

Nó nghiêng đầu nhìn về phía Đậu Bì, rống hai tiếng, tựa hồ như là muốn nói, sao ngươi còn chưa tới sờ ta.

Nhị Cáp vừa ngu ngốc lại vừa gian manh thật sự đáng yêu, Đậu Bì run rẩy tâm can, nhưng vẫn giữ vững lập trường, xoay đầu đi không phản ứng lại nó.

“Ô ô !”

Lúc này âm điệu của Nhị Cáp có chút run rẩy, nó tủi thân lật qua lật lại, chóp mũi màu đen ướt đẫm chạm vào tay nhỏ của Đậu Bì, nằm phục sát đất, ra vẻ ta đây là ngoan nhất.

Trong lòng Đậu Bì đã sớm khát khao được những con vật trong nhà lấy lòng như vậy, lúc này làm sao còn có sức để kháng cự dụ hoặc như vậy, không nhịn được mà đưa tay sờ đầu nó.

Tiểu động vật ở trong nhà mỗi ngày đều được tắm rửa, hơn nữa thức ăn cũng rất tốt, bộ lông vô cùng mềm mại, những nơi bàn tay chạm vào, chỉ cảm thấy toàn tịt là thịt, giống như là không hề có xương.

Một cái, hai cái, Đậu Bì không nhịn được nhe răng cười lộ ra hàng răng nhỏ vừa mới nhú không bao lâu, tha thứ cho sai lầm trước đây của chúng nó.

“Oa ô !”

Thấy Đậu Bì đã cắn câu, Nhị Cáp liền hiện nguyên hình, nhe răng, vẫy đuôi chờ Đậu Bì cho ăn.

Nhưng cái đuôi của nó ngoe nguẩy như vậy, không thể tránh được khối gỗ đã xếp hơn phân nửa ở gần đó, nháy mắt, bức tường thành vốn dĩ được xếp đã có thể nhìn ra hình lập tức bị sụp đổ thành phế tích dưới động tác của nó.

“Oa ô !”

Giống như là ý thức được mình lại gặp rắc rối, Nhị Cáp sợ hãi bò lại vị trí cũ, hai chân trước che mặt lại, bộ dạng giống như bịt tai trộm chuông.

“Hư !”

Đậu Bì nhìn tâm huyết của mình cứ như vậy mà bị hủy hoại trong một khắc, hai mắt đỏ hoe, buồn bã.

Yên lặng một lúc lâu, hắn mới đưa tay, chỉ vào đầu Nhị Cáp lên án.

“Ô ô !”

Nhị Cáp đưa móng vuốt lên, mắt mở he hé, nhìn đứa trẻ đang giận giữ trừng mắt nhìn nó, suy tính, đem móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Đậu Da.

“Oa ô oa ô.”

Chó không đền được, cũng không biết đền như thế nào, nếu ngươi thích sờ chó như vậy, cùng lắm thì chó để ngươi sờ thêm vài cái.

“Ta.”

Đậu Bì chồm về phía trước, ngang ngược đè Nhị Cáp dưới thân.

Vào phòng hắn, phá hỏng đồ gỗ xếp của hắn, sau này phải làm cho của hắn.

Không đợi Nhị Cáp cự tuyệt, Đậu Bì cưỡng ép Nhị Cáp phải ký một kế ước bán mình, cứ như thế, vào ngày Đậu Bì ba tuổi bất mãn, đã chà đạp, đùa bỡn tiễu sủng vật đầu tiên và cũng là duy nhất của hắn.

Với một người cả đời bị tiểu động vật ghét bỏ như hắn, đây có thể coi là ngày kỷ niệm, cột mốc lịch sử.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 264: Ngoại truyện 7



Bảy năm sau.

“Tinh Hà, nghe nói đương kim Tam hoàng tử, Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử tới Thanh Châu của chúng ta, mấy ngày nay huyện thành vô cùng náo nhiệt, những người buôn bán lân cận cũng tụ về đây, trên đường có rất nhiều đồ vật mới lạ và thú vị, đệ cùng ta đi dạo phố đi.”

Một tiểu cô nương mười hai tuổi ghé vào cửa sổ, nói chuyện với tiểu nam hài đang ở trong phòng.

Đây chính là tỷ đệ Nghiêm gia đã lớn hơn một chút.

,,,,,

Nghiêm Thanh Mộng lúc này cũng có thể coi là đại cô nương, ở tuổi ủa nàng, người nhà đã nóng lòng bắt đầu muốn thay con gái xem mắt, chỉ là Phúc Bảo và Nghiêm Sơn Sinh thương nhất đứa con gái này, Nghiêm Khôn thì không có cháu gái thì ăn không ngon, làm sao có thể gả con gái ra ngoài sớm như vậy.

Lúc này, Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh xem như có thể lý giải tâm tình của Thiện Tuấn Hải khi đối mặt với hai người bọn họ, nếu bọn họ biết con sói con nhà ai âm thầm tha con gái, cháu gái bảo bối của họ đi mất, họ phải trùm bao tải, đánh tên tiểu tử kia bẹp dí một trận thì mới hả giận.

“Nhưng mà ta còn muốn đọc sách.”

Nghiêm Tinh Hà chín tuổi, nhìn tỷ tỷ đang tựa vào cửa sổ, lắc lắc đầu, có chút do dự.

rối rắm.

Hắn muốn đi cùng tỷ tỷ, nhưng lại cũng muốn đọc sách, vì cớ gì mà tỷ tỷ không thể ngồi trong thư phòng đọc sách cùng hắn, như vậy hắn vừa có thể làm bạn với tỷ tỷ, lại vừa có thể đọc sách, quả thực chính là một công đôi việc.

Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tính nết của Nghiêm Tinh Hà vẫn như lcu1 nhỏ, không khác biệt mấy, vui buồn thất thường, phản ứng chậm chạp, nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn lộ ra thiên phú độc nhất vô nhị của mình, đó chính là đọc sách.

Đây là do Thiện Phúc Đức phát hiện, hắn vốn là một người đam mê đọc sách, có một lần, khi cả nhà tụ họp ăn tết, đột nhiên nghĩ ra đọc một bài thơ tặng cho cháu trai, ai ngờ đứa nhỏ vốn bị người trong nhà cho rằng phản ứng chậm chạp thì trí lực cũng kém cư nhiên lại có thể ngâm nga lại bài thơ đó không xót một chữ nào.

Lúc ấy người trong nhà chỉ cho rằng đó là trùng hợp, dù sao từ đầu tiên hắn học được từ mẫu thân, đến lúc có thể thuần thục giao tiếp với người khác cũng phải tiêu tốn thời gian bốn năm, người bình thường đến một hai tuổi là có thể nói được trọn vẹn, hắn đến năm sáu tuổi thì mới thuần thục hiểu rõ, đứa nhỏ như vậy, với bọn họ mà nói, tựa hồ là không có quan hệ gì với việc thông minh.

Đến khi Thiện Phúc Đức thử đi thử lại nhiều lần, mới khiến mọi người ý thức được, đứa nhỏ này hình như thật sự có tố chất đọc sách xuất chúng.

Tuy rằng việc này cũng không làm ảnh hưởng gì tình thương của người nhà giành cho hắn, nhưng con cái của mình là một đứa nhỏ thông minh chứ không hề ngu dốt cũng khiến cho cả nhà vui mừng không thôi.

Lúc ấy Thiện Phúc Đức đã thi đậu cử nhân lúc hắn chuẩn bị thi hội, tiện thể cũng giúp đứa cháu trai này có kiến thức nhập môn, lúc này, Nghiêm Tinh Hà chín tuổi, đã là một đồng sinh nho nhỏ.

Không chỉ thoát khỏi cái danh ngu dốt, mà còn được tiếng là thần đồng của địa phương.

Có điều cho dù đạt thành tựu như vậy, thì khi đối mặt với người nhà, Nghiêm Tinh Hà vẫn duy trì thói quen làm cái gì cũng chậm chạp, che giấu bản chất của mình, Phúc bảo thực sự nghi ngờ, nếu giả sử con trai thi đậu công danh thì hắn thật sự có thể chen chân chốn quan trường sao?

Với nàng mà nói, không bằng chỉ cần thi làm cử nhân thôi, ở thời đại này cũng đủ uy danh rồi, cũng không cần dính dáng tới quan trường phức tạp.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của Phúc Bảo, con cháu đều có phúc của con cháu, trừ khi nàng biết chắc chắn con đường họ chọn là sai, nếu không nàng cũng không cưỡng ép con gái, con trai đi con đường nàng thích, dù sao nàng cũng chỉ có thể làm bạn với họ nửa đời người, con đường tương lai dài như vậy, vẫn là nên để họ tự mình đi.

“Tinh Hà, đệ đệ tốt của ta, đệ đi cùng ta đi mà.”

Nghiêm Thanh Mộng chắp tay trước ngực, làm nũng, cầu xin đệ đệ mình, nơi này của bọn họ lễ giáo cũng không tính là quá khắc nghiệt, nhưng thế đạo này vẫn luôn có giáo điều, lễ nghĩa bắt buộc với nữ tử, nữ hài ở tuổi nàng không thể tùy ý ra ngoài, nhưng nếu bên cạnh có huynh đệ trong nhà đi cùng thì lại là tình huống khác.

Nếu không phải như thế, Nghiêm Thanh Mộng cũng sẽ không đến đây quấy rầy đệ đệ học tập.

Mấy ngày nay nàng nghe các tiểu muội trong nhóm nói không ít chuyện thú vị bên ngoài, nghệ sĩ biểu diễn tạp kỹ, người bán hàng rong thổi vẽ tranh bằng kẹo, còn có những con diều được trang trí công phu, tinh xảo… Những chuyện thú vị này đều khiến cho Nghiêm Thanh Mộng chộn rộn.

Đặc biệt, nàng còn tò mò, các hoàng tử thì có bộ dạng như thế nào.

Thiếu nữ mộng mơ, trong truyện với hí khúc đều nói, con trai hoàng đế đều anh tuấn, đĩnh đạc, tài hoa hơn người, Nghiêm Thanh Mộng muốn nhìn xem thử, những long tử long tôn đó rốt cuộc là có gì khác với những nam nhân bình thường.

Tuy rằng nàng biết, mình không có nhiều khả năng được gặp các vị hoàng tử đó cải trang vi hành.

“Thôi được rồi.”

Nghiêm Tinh Hà nhìn quyển sách đã đọc được một nửa trước mặt, cuối cùng vẫn là mềm lòng, đáp ứng tỷ tỷ.

“Oa ! đệ nhìn xem, đại thúc này biết phun lửa nè.”

“Con khỉ nhỏ đáng yêu quá, nhưng mà vì sao phải lấy xích sắt khóa cổ nó lại.”

“Bức tranh kia vẽ thật đẹp, chúng ta có thể nhờ lão gia gia giúp vẽ năm người nhà chúng được hay không.”

Mấy ngày này, chợ huyện thành còn náo nhiệt hơn cả tết năm rồi, mọi người nghe nói các vị hoàng tử đến đây, sôi nổi muốn thể hiện trước mặt các quý nhân, đương nhiên là sẽ bộc lộ hết tất cả bản lĩnh của mình.

Nghiêm Thanh Mộng lúc này đang cải nam trang, nhưng bộ dáng yểu điểu cùng với dấu lỗ tai không che giấu kia đã chứng minh nàng là một nữ tử.

Chỉ là lúc này tuổi của nàng cũng chưa lớn, bên cạnh lại có huynh đệ và nha hoàn đi cùng, khi mọi người nhìn thấy nàng, cũng chỉ hiểu ý cười cười, cũng sẽ không có ai cho rằng đây là tiểu cô nương không biết phép tắc.

Đối với nguyện vọng và sở thích của tỷ tỷ, Nghiêm Tinh Hà đương nhiên hoàn toàn hài lòng.

Không cần Nghiêm Thanh Mộng phải tự lấy tiền của mình ra, Nghiêm Tinh Hà liền ngoan ngoãn mua hết những thứ mà nàng nhìn trúng, bao gồm cả con khỉ nhỏ của gánh xiếc tạp kỹ kia, cũng được Nghiêm Tinh Hà dùng hai mươi lượng bạc để mua, sau khi mở khóa xích, sẽ đợi đến ngày mẫu thân lên núi, giao cho hầu vương Kim Vĩ Ba chăm sóc.

Nữ tử rất hiếm khi có cơ hội ra đường, lúc này Nghiêm Thanh Mộng nhìn đâu cũng thấy thích, hận không thể mọc thành ba đầu sáu tay, đi dạo hết toàn bộ khu phố này.

Một lát sau, trong tay nha hoàn và gả sai vặt đều đã xách đầy những thứ nàng nhìn trúng, chen chúc trong đám người ở đây, có chút khó khăn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 265: Ngoại truyện 8 [Hoàn]



“Ca, hay là chúng ta mau về nhà đi.”

Mặc dù Nghiêm Thanh Mộng cải trang rất ư là không giống, nhưng lúc ở bên ngoài, nàng vẫn yêu cầu đệ đệ gọi mình là ca ca chứ không phải là tỷ tỷ.

“Nhưng mà chúng ta chỉ mới đi dạo được một nửa con phố này.”

Nhìn con phố dài không có điểm dừng, Nghiêm Thanh Mộng vẫn có chút chưa đã thèm……

“Hay là như vậy đi, chúng ta cùng ngồi xuống ăn một chén chè, sau đó bảo đám người Đại Tráng mang đồ tới cửa hàng của ông nội với ông ngoại trước, đến lúc đó rảnh tay, chúng ta lại tiếp tục đi dạo một lát.”

Nghiêm Thanh Mộng khó khăn lắm mới được ra ngoài hít thở không khí, làm sao có thể dễ dàng chịu quay về.

“Được không, có được không nè?”

Nàng kéo cánh tay đệ đệ làm nũng, âm thanh muốn ngọt bao nhiêu thì có bấy nhiêu ngọt.

“Cũng được.”

Nghiêm Tinh Hà do dự trong chốc lát, lúc đối mặt với tỷ tỷ và mẫu thân, hắn luôn là như thế, không thể giữ vững lập trường.

Bởi vì mấy ngày nay người họp chợ nhiều, cửa hàng chè đường hầu như cũng đầy người, cũng may vận khó của họ tốt, vừa kịp lúc có người một bàn rời đi.

Giữ lại một nha hoàn và một gã sai vặt, những người còn lại mang chiến lợi phẩm của Nghiêm Thanh Mộng đến cửa hàng mà Nghiêm gia với Thiện gia hùn vốn ở một con phố khác, thuận tiện xem thử có thể gọi thêm vài người đến giúp một tay hay không, dựa vào sở thích mua sắm của tiểu thư, chỉ sợ nửa con phố còn lại, bọn họ còn phải ôm không ít đồ vật mang về.

“Có thể ngồi ngồi chung được không?”

Đám người Nghiêm Thanh Mộng vừa mới ngồi vào bàn của tiệm chè, liền có một đoàn người đến yêu cầu ngồi chung.

Một thiếu niên thanh tuấn, khoảng mười lăm tuổi, mặc một chiếc áo dài thêu trúc màu xanh lá và một nam hài nhìn cũng không lớn hơn Nghiêm Tinh Hà bao nhiêu, mặc một bộ đồ đỏ chói mắt, trên cổ đeo một chuỗi ngọc tinh xảo bắt mắt, tuổi còn nhỏ nhưng đã lộ ra phong thái xinh đẹp, hùng hổ dọa người.

Nhìn bộ dạng hai người này, Nghiêm Thanh Mộng liền cảm thấy cái gọi là con rồng cháu phượng sợ là cũng như thế này thôi.

Chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới quý nhân ở kinh thành cũng sẽ giống nàng, thưởng thức đồ ăn ở một quán trên phố thế này, ở trong lòng cảm thán một phen, sau đó liền gật đầu, đáp ứng yêu cầu ngồi chung của bọn họ.

“Chè hôm nay nấu ngon quá.”

Món nàng gọi chính là chè đậu xanh đặc biệt của cửa hàng này, chè đậu xanh mà cửa hàng này nấu đặc biệt kỹ lưỡng, hạt đậu xanh phải rang cho tới khi cát mịn mới ngưng, hơn nữa, bên trong chè đậu xanh còn cho thêm các loại dược liệu, bởi vậy chè đậu xanh cũng không quá nhiều tính hàn, cho dù là nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể thoải mái ăn hai chén.

Nghiêm Thanh Mộng cảm nhận được hương vị mát lạnh, ngọt thanh trong khoang miệng, lập tức cười híp mắt, quên mất rằng ngồi cùng bàn có hai nam nhân xa lạ.

Trong chuyện ăn uống này, Nghiêm Thanh Mộng và Nghiêm Tinh Hà đều kế thừa huyết mạch của mẫu thân Phúc Bảo, không những biết ăn mà còn biết bình phẩm, giống như chén chè đậu xanh hôm nay vậy, Nghiêm Thanh Mộng cảm thấy tay nghề của ông chủ hình như có chút tiến bộ, hương vị ngon hơn lúc trước vài phần.

Có lẽ bởi vì hương vị của chè đậu xanh rất vừa ý của nàng, sau khi ăn sạch sành sanh chén chè nhỏ, nàng còn chưa thấy đã, lại gọi thêm một phần sữa hạt óc chó thêm gừng.

Mỗi một ngụm, nàng đều ăn vô cùng thỏa mãn, giống như là được ăn món ngon đứng đầu thiên hạ, mi mắt cong cong, cả người toát ra sự sung sướng.

Nhìn nàng ăn, đám người Vinh Huy vốn dĩ không có chờ mong gì ở cửa hàng chè này cũng không nhịn được mà ch** n**c miếng.

“Thật không ngờ, ở địa phương nhỏ thế này mà cũng có một nữ tử ưu tú như vậy.”

Sau khi Nghiêm Thanh Mộng và đệ đệ thỏa mãn rời đi, thiếu niên lớn tuổi hơn kia bỗng nhiên mở miệng.

Vinh Huy húp vài miếng chè đậu xanh, trong lòng khô khát cũng được giải tỏa, nghe Lục hoàng tử nói xong, hắn hơi ngẩng đầu, không tỏ ý kiến.

“Trước khi tới đây, phụ hoàng có chuẩn bị cho ta một phần lễ vật, bảo ta đưa đến cho một phụ nhân ở đây, nghe Vinh thúc nói, phụ nhân kia cùng ngươi có chút sâu xa, chọn ngày không bằng nhằm ngày, đợi ăn xong chén chè này, chúng ta cùng nhau qua đó đi.”

Từ từ ăn từng ngụm chè đậu xanh, lục hoàng tử cảm thấy hương vị của món chè này không thể nào sánh với tay nghề của ngự trù trong cung, nhưng nghĩ tới biểu tình thỏa mãn của nữ hài vừa mới kia, lại cảm thấy món chè này ngon hơn một chút.

“Vâng.”

Ánh mắt Vinh Huy chợt lóe, hắn cũng muốn nhìn xem, nữ nhân khiến cha hắn nhớ mãi không quên suốt nhiều năm như vậy, rốt cuộc là có hình dáng như thế nào.

Lúc này tỷ đệ Nghiêm Thanh Mộng đã sớm đi xa, đương nhiên cũng không biết hai người mà họ cho rằng chỉ là khúc nhạc đệm trong cuộc sống, lại sẽ cùng bọn họ có nhiều dây dưa trong quãng đời còn lại.

HOÀN
 
Back
Top Bottom