Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 240: Chương 240



Có điều, để cho gia nãi cùng dọn lên thị trấn thì cũng có chút khó xử.

Ở nông thôn, ban đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, gia với nãi buồn chán, bực bội, ra ngoài đi bộ vài bước là có thể tới nhà các lão tỷ muội để nói chuyện phiếm, giải sầu, ở tuổi này, người ta thích nhất là nói luyên thuyên, tán ngẫu chuyện con cái, chuyện mùa màng, hoa màu, đề tài trên trời dưới đất.

Nhưng nếu dọn lên thị trấn, cũng có nghĩa là phải để hai ông bà lão thích ứng với hoàn cảnh mới, không biết người già có thể thích ứng được hay không, nhưng quá trình chắc chắn là sẽ rất khó khăn.

Cho nên trong chuyện này Phúc Bảo không thể ích kỉ như vậy, phải đợi đến lúc gia với nãi tự mình muốn dọn đi, nàng sẽ phụ họa.

Có điều việc này cũng không gây trở ngại việc nàng thăm hỏi xem xung quanh nhà Nghiêm gia có người nào nóng lòng muốn bán nhà cửa hay không, nàng sẽ chọn một cái thích hợp để mua, sau đó sửa sang điều chỉnh một lần, nếu ngày nào đó trong nhà muốn chuyển đến trấn trên, lúc nào cũng có thể dọn vào ở, cũng sẽ không bị lãng phí thời gian.

Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chủ ý hay, Phúc Bảo quyết định sau khi trở về sẽ nhờ người mô giới để ý xem.

“Phúc Bảo, cha múc chao cho con này.”

Thiện Tuấn hải bưng hai chén cháo đi vào nhà chính, nhân tiện nhìn con gái đang đứng ở trong sân vẫn chưa vào nhà, ý bảo nàng mau vào trong.

“Chén này là của ngươi.”

Thiện Tuấn Hải cũng không phải kẻ ngang ngược vô lý, tuy rằng bực bội chuyện cho gái bị con rể tha đi mất, nhưng cũng rất rõ ràng, sau này người đi cùng con gái cả đời chính là đứa con rể này, hắn không thể đối xử với con rể quá lạnh nhạt.

“Con cũng có phần?”

Nghiêm Sơn Sinh đang khiêng mấy cuộn vải đi vào, có chút thụ sủng nhược kinh.

Hai chén cháo thịt nạc hầm trứng muối nóng hôi hổi đặt ở trên bàn, trong đó có một chén đầy những phụ liệu, thịt nạc băm nhuyễn nổi bên trên, trứng muối thái hạt lựu trong suốt, vừa nhìn đã thấy thèm ăn.

Chén còn lại thì khác hẳn, bên trên đường như không thấy sự tồn tại của thịt bằm và trứng muối, nếu không phải bởi vì có phụ liệu khiến cho cháo hơi khác màu, chỉ sợ người nào nhìn thấy chén cháo này cũng sẽ đều cho rằng đó chỉ là chén cháo trắng bình thường.

Cũng không biết Thiện Tuấn Hải làm sao có thể làm như thế được, có thể trong một nồi cháo thịt nạc trứng muối, lại có thể múc ra hai chén cháo hoàn toàn khác nhau.

“Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi.”

Thiện Tuấn Hải nhìn con gái với ánh mắt từ ái.

“Ăn nhanh kẻo nguội!”

Sau đó xụ mặt, trừng mắt nhìn con rể.

Vô cùng thuần thục biểu hiện cái gì gọi là hai mặt.

“Cảm ơn cha.”

Nghiêm Sơn Sinh không cảm thấy nhạc phụ làm như vậy là có cái gì không đúng, Bảo Bảo của hắn ngoan như vậy, tốt như vậy, thứ tốt khắp thiên hạ thì nên để Bảo Bảo ăn nhiều một chút.

Húp chén cháo thịt nạc không có bất cứ phần phụ liệu gì, Nghiêm Sơn Sinh vô cùng hài lòng.

Bởi vì trong lòng vui vẻ nên tiếng cha này phát ra cũng vô cùng vang dội, Thiện Tuấn Hải đối với đứa con rể kim không thể lọt, nước không thể thấm này cũng không tức giận.

“Hình như ta tới không đúng lúc thì phải.”

Sau tiếng cha kia một lúc, Vinh Tín mang theo vài hạ nhân cười ha hả đi vào, “Có điều ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là quyết định đến đây hôm nay.”

Lúc trước Vinh Tín cũng có tham dự hôn lễ của Phúc Bảo, nhưng hắn vẫn chọn ngày Phúc Bảo hồi dâu để đến đây, chắc chắn là hắn có ý đồ bên trong.

“Thiện thúc, Thiện thẩm, ta đến đây, để báo tin vui với mọi người.”

Thiện lão gia cùng Tưởng bà tử và những người khác trong Thiện gia nghi hoặc nhìn Vinh Tín, Phúc Bảo vừa mới thành thân, tin vui trong miệng Vinh Tín, bắt nguồn từ đâu?

“Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, nên ta nói ngắn gọn vậy.”

Vinh Tín nhấp một ngụm trà, thấy người Thiện gia đang có chút kinh ngạc, cười cười, phúc vận của người nhà này đúng là cường thịnh, cư nhiên có thể được hoàng thượng ưu ái, những gì hắn nói tiếp sau đây, đối với Thiện gia mà nói, coi như là cơ duyên trời ban.

"Hoàng thượng ngự giá Thanh Châu, chuyện này, chắc hẳn mọi người đều có nghe qua?" Vinh Tín hỏi người Thiện gia, tin tức này có lẽ là đã sớm truyền đi khắp nơi, người Thiện gia không có khả năng không biết.

“Hoàng Thượng lão nhân gia, chính là...”

Tưởng bà tử căng thẳng trong lòng, bà đương nhiên biết việc hoàng đế đến Thanh Châu, bà không chỉ biết hoàng đế lão gia đã đến đây, bà còn biết nếu không phải lão hoàng đế kia tới tiệm ăn nhà bà ăn cơm, nhìn trúng cháu gái ngoan của bà, thì bà cũng không cần phải gả cháu gái tâm can của mình đến Nghiêm gia sớm như vậy.

Lúc này Vinh Tín đến đây, chẳng lẽ là bởi vì lão hoàng đế kia tà tâm chưa chết, còn muốn dụ dỗ cháu gái đã xuất giá của bà tiến cung?

Không chỉ có mình Tưởng bà tử nghĩ như vậy, ở đây, trừ Nghiêm Sơn Sinh là người không biết chuyện gì, những người còn lại đều là nghĩ như vậy.

Vinh Tín nhìn biểu tình đột nhiên biến chuyển của người Thiện gia, chỉ cho rằng người Thiện gia sợ hãi uy nghiêm của chân long thiên tử, cho nên mới lộ ra thần thái khẩn trương như vậy.

Hắn cười ha ha: “Mấy ngày nay, nguyên liệu của ngự thiện phòng dùng để nấu ăn cho bệ hạ đều là từ chỗ các ngươi đưa tới, bệ hạ đã nếm qua biết bao món ngon trong thiên hạ, nhưng lại khen không dứt lời thịt gia súc và các loại rau củ quả nhà các ngươi, cho nên lần này ta tới đây là muốn thông báo cho các ngươi một tin tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sau này, thanh danh thịt heo, thịt dê Thiện gia sẽ ngày càng vang dội.”

Không có gì tôn quý, quý trọng bằng việc trở thành cống phẩm, thế nhân đối với những món ăn trân quý, vải lụa, trang sức… mà hoàng thất thưởng thức và sử dụng thì luôn muốn săn tìm, đồ vật của nhà nào có thể thông qua sự tuyển chọn của phủ Nội vụ trở thành cống phẩm thì sẽ được hoàng thân quốc thích, quan to quyền quý đổ xô vào.

Hiện tại, thịt hao với thịt dê của Thiện gia bán ra vì vị ngon xuất chúng nên doanh thu cũng không tồi, giá cả cũng cao hơn giá thị trường bên ngoài nhiều, nhưng một khi heo với dê của Thiện gia trở thành cống phẩm đưa vào cung, cái giá này còn có thể tăng thêm một phần, đồng thời, những thương hộ từ các nơi của Tấn triều đều sẽ nghe tin mà đến, chỉ sợ với quy mô hiện tại của trang trại Thiện gia thì không đáp ứng đủ số lượng nhu cầu.

Đương nhiên, được chọn làm cống phẩm, trừ việc mang đến nhiều lợi ích thì còn có một vài điểm mà mọi người không thể kháng cự, đó chính là việc thanh danh được truyền bá rộng rãi khắp nơi.

Giống như tây pha nhục, bởi vì một đại thi nhân ở sườn núi phía tây rất yêu thích món này, hơn nữa lại đặt cho món này cái tên như thế, từ đó về sau, không ai nhớ rõ món ăn này từng có tên gọi là gì, người đời đều gọi nó bởi cái tên tây pha nhục này.

Heo Thiện gia, dê Thiện gia, gà Thiện gia… cũng giống như vậy.

Sau này, những đám thương hộ vì mến mộ danh tiếng mà đến, mang gia súc của Thiện gia đến một nơi khác, cái tên Thiện gia sẽ tiếp tục được truyền bá.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 241: Chương 241



Sau này, khi người khác đánh giá loại thịt heo, thịt dê ngon nhất thiên hạ, đều sẽ nhắc tới Thiện gia, có lẽ cũng sẽ có văn nhân, thi sĩ đề danh bởi vì vị ngon của gia súc mà nhà họ bán ra, từ nay về sau, tương truyền đời đời.

Thiện gia bọn họ cũng coi như là được lưu danh muôn đời theo một cách khác.

Thiện lão gia có chút kích động, e rằng chỉ có tin tức Thiện Phúc Đức thi đâu trạng nguyên mới có thể làm ông vui vẻ hơn so với chuyện ngày hôm nay.

“Hoàng thượng lão nhân gia, quả nhiên là anh minh thần võ, mưu lược kiệt xuất, văn võ song toàn, dốc lòng vì nước.”

Tưởng bà tử lưu loát nói ra những từ khen tặng hoàng đế mà bà nghe được từ miệng của cháu trai, cũng không quan tâm những từ đó đặt chung với nhau không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, hợp hay không hợp cũng không sao, dù sao chỉ cần là những từ ngữ khen ngợi hoàng đế, bà liền mở miệng ra nói, giống như là người lúc nãy còn chửi thầm lão hoàng đế ở trong lòng không phải là bà.

“Đây chính là cống phẩm nha, mộ phần tổ tiên Thiện gia hương khói nghi ngút, không ngờ lại có một ngày, có thể cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho hoàng đế và các quý nhân trong hoàng cung.”

Tưởng bà tử vô cùng vui mừng, xoa xoa tay, lão hoàng đế kia đúng là rất có mắt nhìn, vừa nhìn trúng cháu gái bảo bối ngoan ngoãn của bà, lại còn nhìn trúng heo dê, gà vịt trong nhà bà nữa.

Thấy lão hoàng đế không có khăng khăng muốn cướp cháu gái mình, sau này, sớm muộn gì bà cũng sẽ thắp nhang nghi ngút giúp hoàng đế, vào dịp lễ tết sẽ cúng thêm nhiều dầu mè và tiền lễ cho đình miếu, cầu cho ông ta sống lâu trăm tuổi, chiếu cố chuyện làm ăn của Thiện gia bọn họ nhiều hơn.

“Hoàng thượng lão nhân gia chỉ bảo Thiện gia chúng ta tiến cống heo dê thôi chứ không có yêu cầu gì khác sao?”

Thiện Tuấn Hải có chút nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản như vậy, không phải là muốn dùng thứ tốt này để làm bọn họ u mê, sau đó sẽ cướp lấy con gái bảo bối ngoan ngoãn của hắn đưa vào trong cung chứ?

"Không có." Vinh Tín lắc đầu.

Nghe được câu trả lời chắc chắn của Vinh Tín, Thiện Tuấn Hải thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì đó cũng là hoàng đế, nếu muốn dụ dỗ một tiểu cô nương vào cung, căn bản không cần phải xử dụng cái thủ đoạn vòng vo này.

Coi bộ đúng là vì Phúc Bảo thông tuệ đáng yêu, lọt vào mắt của hoàng đế, cho nên hoàng đế lão nhân gia mới cho phép Thiện gia một cơ hội như vậy.

Bởi vì tin tức này nên Thiện gia cả ngày vui vẻ, nhưng mà cái gì cũng có phiền toái của nó, việc này là cho người Thiện gia có chút khó xử.

Bởi vì những người mà hoàng thất chọn để thu mua các loại đồ vật sẽ là hoàng thương, sau này, Thiện gia sẽ cung ứng một phần heo, dê và cả rau củ cho hoàng cung, nên ở một mức độ nào đó, cũng đã phù hợp với thân phận hoàng thương.

Cứ như vậy, Thiện gia nhất định phải cho người vào kinh một chuyến, sau khi ghi tên ở chỗ phủ Nội vụ thì cái danh phận này mới có thể coi như là chính thức xác lập.

Không chỉ có như thế, Thiện gia còn cần phải bàn bạc với phủ Nội vụ số lượng gia súc gia cầm cung ứng cho hoàng cung mỗi ngày, cùng với việc vận chuyển gia súc, gia cầm từ huyện Bá Giang tới kinh thành, trong đó, quá trình giữ tươi là yêu cầu quan trọng mà Thiện gia cần xử lý.

Bởi vậy, không đích thân đi kinh thành một chuyến là không được.

Hai vợ chồng già Thiện gia đã lớn tuổi, không thể thích ứng được việc lặn lội đường xa, Thiện Phúc Đức đang chuẩn bị cho khoa cử, Tô Tương muốn chăm sóc cho đứa con đang chuẩn bị khoa khảo này, đương nhiên cũng không thể rời đi.

Cứ như vậy, người Thiện gia, cũng chỉ có một mình Thiện Tuấn Hải là có thể vào kinh, những chuyện lớn, lại lung tung như vậy, hiển nhiên một mình hắn khó có thể xoay sở được.

Thiện Tuấn Hải cảm thấy, chuyến đi này, cần thiết phải để hảo huynh đệ Nghiêm Khôn đi cùng.

Mấy năm nay, rất nhiều công việc đối ngoại, bàn bạc, liên hệ hợp tác đều do Nghiêm Khôn xử lý, hơn nữa trang trại của Thiện gia Nghiêm Khôn cũng có phần, Thiện Tuấn Hải cảm thấy để Nghiêm Khôn đi cùng thì hợp tình hợp lý.

“Ta thấy, hay là nhân dịp này, để cặp vợ chồng son Sơn Sinh đi cùng đi.”

Nghiêm Khôn nghe ý định của hảo huynh đệ, cũng kích động vô cùng, hắn từng có dã vọng khiến người khắp thiên hạ đều biết đến danh tiếng heo Thiện gia, vốn dĩ hắn cho rằng việc này có khả năng phải tốn hết cả đời mới có thể thực hiện được, nhưng ngoài ý muốn lại được hoàng đế coi trọng, hiến cho thời gian hắn biến giấc mộng đẹp trở thành hiện thực được rút ngắn.

Cho nên đối với chuyện Thiện Tuấn Hải đề nghị hắn cùng đi vào kinh, Nghiêm Khôn cũng không có ý kiến gì.

Nhưng hắn cảm thấy, nếu chỉ để hai người lớn bọn họ đi, dường như vẫn thiếu người đáng tin cậy trợ giúp một tay, bây giờ con trai cũng đã thành gia lập nghiệp, gánh nặng trong nhà sớm muộn gì cũng phải để cho hắn gánh vác, không bằng nhân cơ hội này, coi như là để rèn luyện cho hắn, để cho hắn học hỏi thêm nhiều thứ.

Cũng giống như là săn thú, lý thuyết học tập, tri thức luôn kém xa so với kinh nghiệm thực tế, chuyện làm ăn trong nhà hắn có thể giữ vững hay không thì phải để hắn thử mới biết được.

Nhưng nếu để con trai đi cùng thì cũng phải đưa con dâu đi theo, nếu không, hai vợ chồng son, vừa mới tân hôn lại đột nhiên cách xa, chỉ sợ hai đứa nhỏ sẽ không quen.

Kinh thành lớn như vậy, bọn họ cũng chưa từng đến lần nào, coi như là đi du ngoạn, mở mang tầm mắt cũng tốt.

“Được.”

Thiện Tuấn Hải có chút do dự, chuyến này đường xa lặn lội, không biết con gái có chịu đựng nỗi không.

“Hay là như vậy đi, ngươi về hỏi Phúc Bảo một chút, xem ý nàng như thế nào.”

Thiện Tuấn Hải cảm thấy, so với việc mình ở đây do dự, không bằng để Nghiêm Khôn quay về hỏi Phúc Bảo một chút, để xem ý định của nàng như thế nào.

Thật sự mang theo con gái về kinh cũng khá tốt, đến lúc đó hắn sẽ giao cho tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia nhiều việc một chút, còn hắn sẽ đưa con gái đi dạo chợ với các cửa hàng ở kinh thành.

Mua cho con gái nhiều trang sức hơn, nhiều gấm vóc hơn, đến lúc đó con gái nhất định sẽ biết, trong khắp thiên hạ này, nam thân thương yêu nàng nhất vẫn chính là cha nàng.

Thiện Tuấn Hải cười hì hì, phảng phất như thấy được hình ảnh con gái làm nũng, đung đưa tay hắn, nói những lời ngọt ngào rằng khắp thiên hạ chỉ có cha là tốt.

Nghĩ như vậy, Thiện Tuấn Hải đều hận không mình không thể giúp con gái đồng ý liền.

“Đi kinh thành?”

Phúc Bảo đang múc canh cho cha chồng, nghe đối phương bỗng nhiên đưa ra đề nghị như vậy, nhất thời không hồi phục lại tinh thần.

“Ừ, vào kinh.”

Nghiêm Khôn húp một ngụm canh con dâu tự mình nấu, cảm thấy tươi ngon vô cùng.

“Lần này tới kinh thành, ngoài việc xử lý thủ tục hoàng thương, còn muốn đàm phán về thương đội vận chuyển, cần Sơn Sinh đi cùng, các con vừa mới thành thân, chỉ sợ thời gian ly biệt dài sẽ cảm thấy luyến tiếc, cho nên ta liền nghĩ, dứt khoát để cả nhà chúng ta cùng nhau vào kinh.”

Nghiêm gia tổng cộng chỉ có 3 chủ nhân, nếu Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh đi vào kinh, trong nhà chỉ còn lại một chủ tử là Phúc Bảo.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 242: Chương 242



Tuy rằng Phúc Bảo hoàn toàn có thể về nhà mẹ đẻ ở nhờ một thời gian, nhưng huyện Bá gia cách kinh thành đường sá xa xôi, chuyến này cả đi và về, cùng thêm khoảng thời gian mà họ bắt buộc phải ở lại kinh thành thì ít nhất cũng phải tốn đến nửa năm, con gái đã xuất giá về nhà mẹ để ở một thời gian ngắn không sao, nhưng nếu ở quá lâu, tất nhiêu sẽ bị người ngoài đàm tiếu.

Xuất phát từ suy nghĩ đối với thanh danh của Phúc Bảo, Nghiêm Khôn đề nghị con dâu đi cùng bọn họ vào kinh.

Nghiêm Sơn Sinh vừa nghe đến chuyện nếu Phúc Bảo không muốn đi cùng, bọn họ liền phải tách ra gần nửa năm, lập tức luống cuống, ánh mắt mong chờ nhìn Phúc Bảo, hận không thể thay nàng đáp ứng.

Trên thực tế, Phúc Bảo cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

Nàng sống ở thời đại này lâu như vậy, nơi xa nhất nàng từng đi cũng chỉ là huyện thành của huyện Bá Giang thôi, bây giờ có cơ hội đi kinh thành, dọc đường đi có thể thăm thú các thành trấn ven đường, cơ hội du lịch như thế, khả năng cả đời cũng chỉ có một lần này thôi.

Vừa lúc nàng với Sơn Sinh thành thân chưa bao lâu, chuyến đi lần này cũng có thể coi như là chuyến đi hưởng tuần trăng mật của bọn họ.

Phúc Bảo đáp ứng rồi, chuyện này cũng coi như quyết định vậy đi.

“Dọc đường đi cẩn thận một chút.”

Bên bến tàu huyện Bá Giang, Tưởng bà tử lưu luyến không thôi nói với con trai.

“Con biết rồi...”

Nương, con sẽ chăm sóc mình thật tốt.

Thiện Tuấn Hải chỉ vừa mới nói ba chữ đầu tiên, còn chưa kịp nói câu hoàn chỉnh thì đã bị lão thái thái ngắt lời.

“Nếu mà con đau ốm, bệnh tật, ai sẽ chăm sóc cho cục cưng bảo bối của ta đây.”

Bộ dáng lão thái thái với vẻ mặt đương nhiên khiến Thiện Tuấn Hải cảm thấy đau lòng.

Tuy rằng hắn cũng cảm thấy con gái bảo bối quan trọng hơn, nhưng bị mẹ ruột ngó lơ như vậy, Thiện Tuấn Hải cũng cảm thấy hụt hẫng.

Rõ ràng nhiều năm trước đây, hắn mới là đại bảo bối quan trọng nhất trong lòng của nương hắn.

“Nãi, người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Phúc Bảo thật tốt.”

Nghiêm Sơn Sinh vỗ vang n.g.ự.c mình mấy cái, Phúc Bảo chính là nương tử của hắn, hắn đương nhiên phải quan tâm nàng hơn, coi trọng nàng hơn những người khác.

“Nãi tin tưởng con.”

Tưởng bà tử vui mừng cầm tay của cháu rể, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm.

Thiện Tuấn Hải bị vứt bỏ bên cạnh trong lòng ngày càng lạnh lẽo.

Tuy rằng vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng thương thuyền cho bọn họ thuê lại không đợi người, sau khi hàn huyên một lúc, thuyền phải lập tức rời đi, đám người Phúc Bảo đứng ở đầu thuyền, lưu luyến không rời vẫn tay chào tạp biệt người thân đang đứng ở bến tàu, chờ thuyền đi xa, hoàn toàn không thấy bóng người, mọi người lúc này với rời khỏi đầu thuyền, ai về phòng người ấy.

Lần đầu đi thuyền cổ đại, đối với Phúc Bảo, đây thực sự là trải nghiệm mới lạ.

Thương thuyền này là sản nghiệp của Vương gia, năm đó Nghiêm Khôn cũng có góp một phần vốn, bởi vậy cũng coi như là hắn có một phần trong thương thuyền này.

Thương thuyền có tổng cộng 3 tầng, một tầng ở dưới boong tàu, là nơi ở chính của nhân công trên thuyền, đồ ăn thức uống trên thuyền cũng được đặt ở tầng này.

Hai tầng còn lại ở trên boong tàu, chủ yếu là một số tiểu thương hoặc là khách lẻ lên thuyền du ngoạn về quê, ở tầng này, mọi người đều ngủ giường chung lớn, nhân công ở tầng này cũng có chút hỗn tạp.

Tầng trên cùng là một số ít những thương nhân lớn, có thân phận, hoặc là giống như Thiện gia và Nghiêm gia, có tiền có thế, chỉ là thuê thuyền để đi ra ngoài giao lưu với quan lại, hương thân.

Dù sao cũng không phải nhà nào cũng có thể tự chuẩn bị cho mình một cái thuyền để di chuyển, nhiều khi muốn đi xa nhà cũng chỉ có thể dựa vào cách thức này để đi đường thủy.

Như vậy, chuyến đi này, tầng một giường chung lớn có giá là 2 lượng bạc, tầng hai còn lại có giá 25 lượng bạc, chênh lệch như vậy cũng có đủ biết hai tầng này cách biệt một trời một vực.

Phòng là Nghiêm Khôn chọn, tổng cộng chọn 2 phòng, Phúc Bảo với Nghiêm Sơn Sinh ở một phòng, Nghiêm Khôn với Thiện Tuấn Hải ở một phòng, còn những tôi tớ đi cùng chuyến này thì ở tầng một giường chung lớn.

Hai gian phòng này ở cạnh nhau, bởi vì trên thuyền đều dùng ván gỗ làm vách ngăn, chỉ cần một giang phát ra tiếng vang, phòng bên cạnh đều có thể nghe rõ ràng, cứ như vậy, nếu lỡ có gặp phải nguy hiểm, hai bên cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là trong chuyến đi này, cặp đôi tiểu phu thê h*m m**n làm chuyện gì thì phải cẩn thận một chút, nếu không cha ruột mình ở sát bên, cho dù biết rõ đây là chuyện nhân chi thường tình thì cũng không tránh khỏi xấu hổ.

Phúc Bảo quan sát một vòng gian phòng, cũng coi như là rộng rãi, thoải mái, Phỉ Thúy với Mã Não nhanh chân nhanh tay đổi đồ dùng trên thuyền thành chăn đệm sạch sẽ mà mình mang theo, sau đó lại sang phòng bên cạnh, giúp hai lão gia thay đổi toàn bộ vật dụng.

Chuyến đi này coi bộ kéo dài hơn nhiều so với dự tính của Phúc Bảo, trừ thời gian dừng bên đường để tiếp viện, từ huyện Bá Giang đến kinh thành, ít nhất cũng tốn thời gian nửa tháng, nói cách khác, nửa tháng này bọn họ đều phải sống trên chiếc thuyền này, khó tránh khỏi phải lưu ý một số điểm.

Đến giờ cơm chiều, người một nhà đương nhiên là ngồi ăn cùng nhau.

Đồ ăn trên thuyền đa số hải sản là chủ yếu, bởi vì rau dưa khó bảo quản trong thời gian dài, mà ở trên biển rộng, kiếm hải sản dễ như trở bàn tay.

Đám người Phúc Bảo không quen để nha hoàn hầu hạ dùng bữa, sau khi đồ ăn được bưng lên, cho bọn họ lui xuống, lúc này, món ăn mà nhà thuyền cung ứng cho bọn họ cũng bắt đầu chậm trễ, đồ ăn cũng không được tươi ngon.

Bữa tối có tổng cộng năm món ăn, theo thứ tự là cá hoa vàng hấp, tôm luộc, cải xanh xào tỏi, đậu hủ trộn hành lá, cùng với nước luộc gà.

Trước khi xuất phát, thương thuyền đã chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu nướng, năm món ăn này đều nấu nương khẩu vị thanh đạm, đây cũng là vì nghĩ cho hành khách, bởi vì không phải người nào sống lâu trên nước thì cũng có thể thích ứng được tình trạng lênh đênh trên thuyền, nếu như trong các món ăn nêm quá nhiều muối, sẽ dễ khiến cho hành khách cảm thấy không khỏe.

Bởi vì phương pháp chế biến tương đối đơn giản, mấy món ăn đều giữ hương vị tuần túy của nguyên liệu nấu nướng.

Phúc Bảo thích nhất món cá hoa vàng hấp kia, đầu bếp trên thuyền thực sự hiểu rõ về hải sản, cá hoa vàng đem mổ rửa sạch sẽ, sau đó cứa trên thân cá vài đường, cho hành và gừng băm nguyễn lên trên, sau đó rưới sơ rượu và gia vị rồi cho vào lồng hấp, mùi tanh của cá hoa vàng hoàn toàn bị loại bỏ, lại có thể giữ lại mùi vị thơm ngon, độ mềm mịn của bản thân cá hoa vàng một cách triệt để nhất.

Tôm luộc thì không được ngon như vậy, bởi vì tôm này không được tươi, ba món ăn còn lại thì không ngon không dở, còn có thể tạm ăn được.

Thiện gia và Nghiêm gia đều đã từng sống cuộc sống của người bình thường, cho dù hiện tại đã có tiền, nhưng cũng không thích tiêu xài hoang phí, tuy rằng cảm thấy đống đồ ăn này cũng không hợp khẩu vì, nhưng cuối cùng vẫn là ăn hết không chừa lại miếng nào.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 243: Chương 243



“Bảo Nhi ngoan ăn cá.”

“Bảo Bảo ăn cá.”

Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Sơn Sinh đều để ý thấy biểu tình yêu thích của Phúc Bảo khi ăn cá, có lẽ chính nàng cũng không biết được mỗi lần nàng ăn được món ăn hợp khẩu vị, mắt sẽ không tự chủ được mà cong thành một đường trăng non, còn nếu nàng ăn phải thức ăn mà mình không thích, tốc độ nhai nuốt theo bản năng cũng sẽ nhanh hơn.

Thực hiển nhiên, khi ăn món ăn mà mình thích thì sẽ muốn cảm nhận nó lâu một chút, còn nếu ăn phải thức ăn mà mình không thích thì sẽ muốn nuốt thật nhanh, giảm bớt thời gian nó dính trong khoang miệng.

Khác biệt rất nhỏ như vậy, cũng chỉ có người yêu thương nàng tận tim gan mới có thể nhận ra.

Lúc này, Nghiêm Sơn Sinh và Thiện Tuấn Hải đều gắp cho Phúc Bảo một miếng cá lớn, chén cơm nhỏ trên tay Phúc Bảo lập tức bị che lấp bởi thịt cá hoa vàng.

Thiện Tuấn Hải nhìn con rể soi mói, xem như tên tiểu tử này có tâm, biết chăm sóc cục cưng của hắn.

Chỉ là vừa rồi hắn vừa mới xưng hô cái gì? Bảo Bảo?

Thiện Tuấn Hải nghe xong, lông tơ dựng đứng, trừng mắt nhìn đứa con rể cường tráng đang vùi đầu ăn những món ăn mà Phúc Bảo không thích kia, giống như là cái kiểu xưng hô quái dị kia không phải từ miệng đối phương phát ra.

“Cha, cha, Sơn Sinh ca, mọi người cũng ăn nhiều một chút, món cá này thực sự không tồi.”

Phúc Bảo cũng không thể bên nặng bên nhẹ, nhanh chóng gắp cho ba người mỗi người một miếng cá.

“Hì hì.”

Thiện Tuấn Hải thấy mình là người đầu tiên con gái gắp thức ăn cho, lập tức cảm thấy vừa lòng, cũng lười so đo với cái tên con rể buồn nôn, không biết xấu hổ kia.

Nghĩ lại, hắn cũng thường gọi nương tử là kiều kiều, cục cưng, bé ngoan, hắn thật sự không có tư cách so đo chuyện này.

Ba ngày liên tiếp, thương thuyền này đều không có ghé bờ, dường như cũng bởi vì mấy ngày này có chỉ bắt được cá hoa vàng nên mỗi bữa cơm đều có món cá hoa vàng xuất hiện với cách chế biến đa dạng.

Phúc Bảo từ bắt đầu thích, đến bây giờ cũng dần chuyển sang chán ngấy, cũng đã chịu đựng được ba ngày.

Hơn nữa, có lẽ là do rau dưa trên thuyền đã tiêu thụ vượt quá số lượng dự tính, đợi đến ngày thứ 3, trên bàn ăn không còn xuất hiện bòng dáng của rau dưa, không phải cá thì là thịt, dưới tình huống như vậy, Phúc Bảo vốn tưởng rằng nàng không bị say tàu, thì lúc này triệu chứng bắt đầu xuất hiện.

"Ọe !" Phúc Bảo ngồi ở mép giường, ôm một cái bình hoa dùng để trang trí, không ngừng nôn khan.

Nàng đã nôn hết tất cả những gì ăn vào ban ngày ra, lúc này trừ chút nước chua ra thì cũng chẳng phun ra được gì.

Tiểu cô nương mắt đỏ hoe, ôm một cái bình hoa nhỏ hơn nàng một chút, bộ dạng đáng thương nhìn mặt biển mênh m.ô.n.g không bến bờ, khiến cho Nghiêm Sơn Sinh đau lòng muốn chết, hận không thể để đứa da dày, thịt béo như mình thay Phúc Bảo chịu nỗi khổ này.

Đại phu trên thuyền cũng giúp Phúc Bảo chẩn trị, lúc này, trên thuyền cũng có không ít người gặp phải tình trạng như nàng, bởi vậy, đại phu rất nhanh đã kê giúp nàng đơn thuốc tốt là một túi mứt vỏ quýt, một túi ô mai chua khai vị.

Cái ô mai chua kia là phương thuốc gia truyền của nhà đại phu, lúc làm có cho thêm một vài vị thuốc, hương vị ăn vào khác hẳn với những quả mơ chua bình thường, có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc bắc, không những không khó ăn mà ngược lại mang một vì ngon khác lạ.

Ăn ô mai đại phu kê cho, tình trạng say tàu xe của Phúc Bảo xác thật khá hơn nhiều, hơn nữa, Thiện Tuấn hải lại trả giá cao mua một sọt cam quýt từ chỗ của du thương trên du thuyền, lột ca quýt ra, lấy vỏ đặt trong các góc phòng, lúc nào bước vào phòng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi, cảm giác buồn nôn cũng giảm hẳn.

“Chi chi !”

Thịt Ba Chỉ thấy tiểu bảo bối mấy ngày nay ôm chặt túi ô mai kia không rời tay, cũng không nhịn được, nhân lúc Phúc Bảo không chú ý, lén cho tay vào lấy một viên ô mai ra.

Kết quả đầu lưỡi của nó căn bản không thể thích ứng được độ chua của ô mai, lúc này sóc nhỏ ngơ ngác ngồi xổm trên vai Phúc Bảo, há miệng lộ hai cái răng cửa lớn cùng đầu lưỡi nhỏ, thái độ hoài nghi.

“Phụt!”

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Thịt Ba Chỉ, Phúc Bảo không khỏi phì cười, lấy quả ô mai chua trong tay của nó, sau đó đưa lại cho nó một nhúm hạt dưa đã lột sẵn.

“Rắc rắc.”

Thịt Ba Chỉ nhanh chóng ôm hạt dưa gặm mấy miếng, hương vị thơm ngọt của hạt dưa át đi vị chua đang ở trong miệng, ăn xong hạt dưa trên tay, Thịt Ba Chỉ lại vươn hai cái móng vuốt nhỏ về phía Phúc Bảo, ý bảo nàng đưa thêm cho nó mấy nhân hạt dưa nữa lại đây.

Nghiêm Sơn Sinh thấy Phúc vì Thịt Ba Chỉ là mặt xấu mà cười thoải mái, không chút nghĩ ngợi, trước khi Phúc Bảo kịp đưa, thì đưa cho Thịt Ba Chỉ một miếng mứt vỏ quýt.

Thịt Ba Chỉ đơn thuần, nào biết được lòng người hiểm ác, trước khi Phúc Bảo kịp ngăn nó lại, không chút nghĩ ngợi, đưa miếng mứt vỏ quýt trong tay lên gặm.

“Chi chi chi chi !”

Lại một lần nữa bị chua, Thịt Ba Chỉ tức giận giậm chân, móng vuốt nhỏ cầm miếng mứt vỏ quýt vẫn chưa gặm xong, ra sức ném về phía Nghiêm Sơn Sinh.

Cơ mà nó chỉ là một con sóc nhỏ, có thể có bao nhiêu sức lực chứ, mứt vỏ quýt bay được một tí liền thẳng tắp rơi xuống mặt đất.

Thịt Ba Chỉ tức điên lên, lập tức bò xuống khỏi người Phúc Bảo, sau đó nhanh như chớp chạy đến bên chân Nghiêm Sơn Sinh, theo ống quần của hắn bò thẳng lên trên đầu, hai chân trước chơi xấu, túm lấy tóc của hắn, cho đến khi xả được cơn tức, lúc này mới chịu buông tay, lập tức nằm trên cái đầu tổ chim này, thể hiện tư thế rất muốn là tổ trên đầu của Nghiêm Sơn Sinh.

Cái này càng khiến Phúc Bảo vui vẻ, cầm túi ô mai chua bảo bối của nàng, cười nghiêng ngả.

Nghiêm Sơn Sinh cũng tha thứ cho cái con sủng vật này, chỉ cần Phúc Bảo vui vẻ, hắn cũng cảm thấy sung sướng.

Gần tới cuối cuộc hành trình, vốn dĩ Phúc Bảo có thể ngăn ngừa say tàu bằng ô mai và mứt vỏ quýt thì lúc này đã không có tác dụng, liên tiếp hành trình hơn mười ngày, đợi đến lúc thuyền cập bến, Phúc Bảo đã ốm hơn một vòng so với lúc trước khi lên thuyền, hai má tái nhợt bất thường, nhìn ra được chuyến hành trình này đã khiến nàng khổ sở không ít.

Lúc này đám người Thiện Tuấn Hải có chút hối hận vì đã mang Phúc Bảo đi theo xa nhà, nếu không phải bọn họ khuyên bảo, Phúc Bảo cũng không cần phải khổ sở như vậy.

Lúc rời thuyền, thủ hạ của Vinh Tín đã nhận được tin tức từ trước, đã sớm đợi ở bến tàu, qua mấy tháng, Vinh Tín lại phải hồi kinh báo cáo công tác, hôm nay người đứng chờ chính là quản gia tâm phúc của Vinh Tín, vốn dĩ là phải ở dinh thự phủ châu hầu hạ nhưng đã về đây trước thời hạn, trước khi Thiện gia xuất phát, Vinh Tín đã phái người thông báo tin tức đến cho quản gia, tranh thủ thời gian giúp Thiện gia thuê nơi ở, hơn nữa cũng đã phái hạ nhân dọn dẹp phòng thật tốt.

Quản gia kia là người thông minh, nhìn sắc mặt Phúc Bảo liền biết nàng bị say tàu, cho nên trước khi Thiện Tuấn hải đưa ra yêu cầu, đã dùng danh nghĩa của Vinh Tín, đến Thái y viện thỉnh một vị thái y chuyên xem bệnh cho gia đình quan viên tới chẩn trị giúp Phúc Bảo.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 244: Chương 244



Đợi đoàn người Phúc Bảo tới địa chỉ mới thì hạ nhân lấy danh nghĩa Vinh Tín đến thái y viên thỉnh người cũng đã đưa thái y tới.

“Ta kê cho cô nương mấy phương thức dưỡng sinh bổ khí, chỉ cần uống đúng giờ thì không có gì đáng ngại.”

Sở dĩ Phúc Bảo khó chịu đơn thuần chỉ là do say tàu, trên thực tế, sau khi xuống thuyền, nàng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, là có thể khôi phục lại tinh trạng, nhưng mà thái y này quanh năm suốt tháng xem bệnh cho quý nhân, không có bệnh cũng phải nói có bệnh, lúc này hắn cũng phải kê cho Phúc Bảo mấy đơn thuốc.

Có điều những gì hắn kê đều là thuốc bổ khí, bổ thân, uống vào cũng tốt cho Phúc Bảo.

Lúc này Phúc Bảo cũng sẽ không ngại thuốc đắng, nàng phải chăm sóc thân thể thật tốt, sắp tới nàng còn có một trận đánh ác liệt nữa kìa.

Cũng nhờ tới kinh thành mới biết được, vốn dĩ quan hệ kết giao của quý nhân lại phức tạp như vậy, giây phút mà Thiện gia trở thành hoàng thương, mọi chuyện đã không còn bình thường, lúc này kinh thành không ít người đều đang chờ để nhìn xem nguyên liệu nấu ăn mà hoàng đế đích thân phê duyệt xuất phát từ nhà nào, đa số những người đó đều là hoàng thương, sau này không thiếu được việc cần phải xã giao, nếu người Thiện gia vào kinh, trong đoàn người còn nữ quyến, đương nhiên phải tổ chức yến hội để mời những khách khứa đó đến.

Cuộc sống như vậy đối với Thiện gia mà nói thì vô cùng xa lạ, bởi vì ở trong lòng của bọn họ, chính mình thật sự là vẫn nên ở lại cái thôn trang kia làm người bình thường, ngay lập tức muốn bọn họ thích ứng với cuộc sống nổi danh phất nhanh như thế này, hiển nhiên là không có khả năng.

Cũng may Vinh Tín đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, trong thư phân phó cho quản gia, trước khi hắn vào kinh, để quản gia ở lại chỗ Thiện gia, giúp đỡ xử lý những công việc vặn vãnh, nhân tiện dạy Phúc Bảo cách trở thành một đại phụ.

Cho nên Phúc Bảo không những không thể nằm yên dưỡng thương cho tốt, nàng còn phải rất nhanh đánh lên tinh thần, học tập những thứ nàng vô cùng xa lạ.

Hơn nửa tháng ngắn ngủn ở đây, nàng phải nhớ tên họ và tính cách cũng như thân phận của rất nhiều nữ quyến của các nhà hoàng thương, còn phải hiểu rõ tính cách một vài nữ quyến nhà quan lại nhỏ, trong lúc nhất thời, Phúc Bảo so ra còn bận rộn hơn cả nam nhân.

“Bảo Bảo, đợi xong công việc giải quyết xong xuôi, chúng ta liền về nhà đi.”

Nghiêm Sơn Sinh ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ, cúi đầu, âu yếm giúp tiểu nương tử rửa chân.

Cách rửa chân của hắn vô cùng tinh tế, mỗi ngón chân của Phúc Bảo hắn đều chú ý tới, lúc rửa, hắn còn không quên xoa bóp lòng bán chân sưng đỏ của Phúc Bảo để giúp lưu thông máu, giống như là tỉ mỉ chăm sóc cho báu vật vậy đó.

“Chàng không thích kinh thành à?”

Phúc Bảo tò mò hỏi, lúc này chỉ vừa tới kinh thành có mấy ngày, Sơn Sinh ca liền muốn quay về.

"Không thích." Nghiêm Sơn Sinh trả lời cực kì dứt khoát và quyết đoán.

Trước kia, khi còn ở huyện thành, với tên tuổi của Nghiêm gia và Thiện gia, cho dù họ không thích làm nổi bật, nhưng những quan lại hương thân đó đối với bọn họ cũng rất khách khí.

ở nơi đó, Phúc Bảo chưa bao giờ bị coi thường, vui vẻ, thoải mái, không có gì phải lo nghĩ.

Tới kinh thành thì không giống như thế, tiền bạc ở nơi này có tác dụng như là ném vào nước để tạo tiếng vang, nhưng lợi hại nhất chính là quan lớn quyền quỳ, cứ cho đều là hoàng thương, lại có rất nhiều chỗ dựa sau lưng, bọn họ muo6n1 tồn tại thì không những không thể đắc tội mà còn phải lấy lòng người ta.

Nghiêm Sơn Sinh nghĩ tới nương tử mình yêu thương phải khom lưng uốn gối lấy lòng người ta thì trong lòng càng chua xót.

“Bảo Bảo thích kinh thành sao?”

Nghiêm Sơn Sinh nghĩ, nếu Phúc Bảo thích kinh thành, muốn ở lại kinh thành, hắn sẽ nghĩ cách để Nghiêm gia đi theo, chỉ có Nghiêm gia tốt, Bảo Bảo mới không cần phải hạ thấp bản thân để lấy lòng những người đó.

“Ta cũng không thích.”

Phúc Bảo le lưỡi cười cười, bản chất nàng vẫn là một cô bé không có chí lớn, rất sợ phiền phức, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nàng cũng không cần phải tính toán thêm bước nữa.

Mà quan trọng hơn là Phúc Bảo cảm thấy mình không thích ứng được lối sống phức tạp này, so với việc cùng những nữ quyến lục đục chốn hậu viện với nhau, nói một câu đoán ba câu, nàng càng nguyện ý trở về nơi huyện thành nhỏ, thuần phác kia, sống cuộc sống của một con dâu nhà giàu bình thường, an nhàn.

“Đợi xử lý xong những việc này, chúng ta liền trở về.”

Nghiêm Sơn Sinh cười, cầm khăn lau khô bọt nước trên chân Phúc Bảo.

Ánh nến song song chiếu rọi tinh tế vào đôi chân nhỏ, trắng trẻo không tì vết, Nghiêm Sơn Sinh nhịn không được, hôn lên bàn chân nhỏ của Phúc Bảo.

“Bảo Bảo, ta thật sự có chút nhớ.”

Nghiêm Sơn Sinh mạnh bạo, ánh mắt vô tội nhìn Phúc Bảo nói.

Mấy ngày nay ở trên thuyền, hắn căn bản không bỏ được h*m m**n, nhẩm tính thời gian, đây là lần đầu tiên mà hắn phải nhịn lâu như vậy.

“Ừ.”

Phúc Bảo nhõng nhẽo hừ một tiếng.

Nghiêm Sơn Sinh vui sướng đặt chậu nước đã rửa xong qua một bên, sau đó bế tiểu nương tử xinh đẹp, yêu kiều, mềm mại, thơm ngon lên.

Nằm trên giường, kéo chiếc mành một cách nhuần nhuyễn.

Tối nay, cảnh xuân nồng đậm.

“Thiếu gia, Thiện gia lão gia cùng Nghiêm gia lão gia, thiếu gia, phu nhân đã vào kinh.”

Trong thư phòng, tâm phúc của Vinh Ưng đang bẩm báo với hắn những tin tức mà mình thăm hỏi được, không biết vì cái gì mà hắn ta cảm thấy sau khi thiếu gia nghe xong những gì mình nói, áp suất càng trở nên thấp.

Chẳng cách xưng hô của hắn với người Thiện gia và Nghiêm gia có vấn đề? Nhưng mà lúc này, nói thế nào thì người ta cũng à hoàng thương do chính miệng hoàng thượng lựa chọn, không kêu lão gia, thiếu gia, chằng lẽ lại gọi thẳng tên họ của họ?

Hắn chỉ là hạ nhân thôi, không có lá gan to như thế.

“Phu nhân, a !”

Vinh Ưng ngắm nghía hạch đào trong tay, không ngờ hắn chỉ ở lại kinh thành có mấy tháng, Thiện gia lại gấp không chờ nổi, đem thỏ tuyết trắng hắn nhìn trúng gả ra ngoài.

“Cạch ! cạch !”

Hai hạch đào chạm vào nhau phát ra từng tiếng.

Bỗng nhiên "Răng rắc !" một tiếng, hạch đào trong tay Vinh Ưng theo tiếng kêu mà vỡ nát.

Hạ nhân kia sợ tới mức run lên, đây chính là quân cờ kỳ lân quý giá nhất của thiếu gia, bây giờ phá hỏng như vậy, có thể biết là thiếu gia tức giận tới mức nào rồi.

Nhưng mà hắn thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc mình đã làm gì khiến thiếu gia tức giận như vậy, chỉ có thể lập tức quỳ xuống dập đầu.

“Ngươi đợi một lát…”

Vinh Ưng ánh mắt thâm trầm, phân phó cho nô tài đang quỳ.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn muốn một thứ nhưng lại không thể được như ý nguyện, dựa theo tính tình xưa giờ của hắn, không có được thì phải hủy hoại mới đúng, nhưng mà đối với tiểu cô nương kia, hắn không khỏi có chút mềm lòng.

Vinh Ưng không muốn khiến nàng tổn thương, hắn vẫn muốn thử thêm lần nữa.

Hắn không tin, mình lại kém hơn tên Nghiêm Sơn Sinh thô kệch, l* m*ng kia.

“Vâng.”

Nghe Vinh Ưng phân phó xong, hạ nhân đang quỳ nhanh chóng gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 245: Chương 245



“Thiệp của Hầu phủ?”

Mấy ngày nay Phúc Bảo vì lo liệu yến hội đầu tiên ở kinh thành mà bận bù đầu, sau khi thấy được tấm thiệp đến từ phủ Quảng Lăng Hầu thì mới ý thức được, nhà mình vào kinh thì trước hết phải gửi một bái thiếp đến Hầu phủ mới hợp lý.

Rốt cuộc nói như thế nào thì Thiện gia cùng Vinh Tín xuất thân từ phủ Quảng Lăng Hầu, mấy năm nay việc làm ăn của Thiện gia có thể phát đạt như vậy, cũng là nhờ Vinh Tín không ít lần giúp đỡ.

Khoảng thời gian này nàng muốn tổ chức yến tiệc để chiêu đãi các hoàng thương trong kinh thành cùng với nữ quyến người nhà của các quan nhỏ, trường hợp như vậy, phủ Quảng Lăng Hầu đương nhiên không nằm trong nhóm những người như thế, cho nên, trong trường hợp như vậy, tiểu bối như nàng hẳn là nên đưa bái thiếp đến đối phương trước mới hợp lẽ.

Phúc Bảo có chút sầu não, nhưng lúc này hối hận cũng không kịp nữa rồi, nếu Hầu phủ đã đưa thiệp tới, lúc này việc nàng nên làm chính là chuẩn bị một phần hậu lễ thật tốt để người khác không thể bắt lỗi.

Cũng may, lần này đi mang theo không ít thứ tốt ở trong nhà, lấy ra một ít làm hậu lễ cũng đã có vẻ dụng tâm, lại không đến mức khiến cho Hầu phủ cảm thấy Thiện gia bạc đãi bọn họ.

Nhìn trên bàn một chồng thư mời cùng chữ viết, cổ tay ê ẩm, Phúc Bảo không khỏi cười khổ.

Quả nhiên là nàng chỉ thích hợp làm một thiếu nãi nãi ở nông thôn, loại cuộc sống giàu sang phú quý chốn kinh thành này thật sự không hợp với nàng.

“Lão thái thái, thiếu phu nhân Nghiêm gia tới rồi.”

Hôm nay, lão thái thái phủ Quảng Lăng Hầu tinh thần rất tốt, sáng sớm đã được nha hoàn hấu hạ, rửa mặt, trang điểm, sau đó ngồi vào bàn ăn sáng, ăn gần bữa chén cháo ngũ cốc dinh dưỡng thượng đẳng của Thiện gia mà cháu trai ngoan Vinh Tín gửi đến, xong rồi còn uống thêm nửa chén canh tổ yến tuyết nhĩ, xem như cũng là lần ăn uống tốt nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Dù sao cũng là người lớn tuổi, lão thái thái năm nay cũng đã 83 tuổi, cả kinh thành, hoàng thân quốc thích quan to quyền quý, người có tuổi thọ xấp xỉ bà, cũng coi như là độc nhất vô nhị.

Người già ở tuổi này, cuộc sống nhàm chán, ăn không ngon, ngủ không yên, lão phu nhân lúc này mắt vẫn sáng, tai vẫn thính đã là người có phúc lắm rồi.

Bà cũng biết, sở dĩ mình có thể khỏe mạnh như vậy, công rất lớn thuộc về cháu trai ngoan Vinh Tín của bà, bởi vì hắn gửi cho bà rất nhiều gạo và mì thượng đẳng cùng với những nguyên liệu nấu ăn khác.

Nguyên nhân chính là vì đồ ăn đồ ăn quá ngon, cho nên mỗi bữa cơm bà đều có thể ăn bình thường, thậm chí, những lúc đợi tới giờ cơm, bà sẽ mong chờ, chờ mong xem cháu trai sẽ đưa đến cho bà món ăn ngon lạ nào.

Bởi vì ăn uống tốt nên thân thể bà tự nhiên cũng được khỏe mạnh, trừ những bệnh vặt người già thường mắc phải ra, nhìn qua cũng không khác gì những người 50 đến 60 tuổi.

Vì biết được người Thiện gia vào kinh thành, lão thái thái vô cùng vui vẻ, gấp không đợi nỗi muốn nhìn thấy cô nương Thiện gia mà cháu trai với cháu cố mình đã nhắc đến vô số lần, bây giờ đã gả vào Nghiêm gia, nên đổi tên thành Nghiêm Đan thị Phúc Bảo.

“Lão thái thái ngày mong đêm đợi, rốt cuộc cũng đợi được người tới.”

Bên trong Vinh Thọ đường của lão phu nhân có một đám nữ quyến, ba vị lão phu nhân Vinh phủ, từ những người đồng trang lứa với Vinh Ưng, đến những nam đinh gia quyến có chút lớn tuổi, con cháu cả bốn thế hệ, hôm nay xem như tề tựu đông đủ.

Trong phòng ngọc bội leng keng, quần áo phấp phới, không khí tràn ngậm mùi phấn son nồng đậm.

Phúc Bảo được hạ nhân dẫn vào bên trong phòng, còn chư bước qua thành cửa thì đã bị mấy chục đôi mắt dõi theo.

“Đây là phu nhân của Nghiêm gia à, thật là một đứa nhỏ xinh đẹp.”

Người mở miệng nói chính là cháu trai trưởng của đại phòng Vinh gia, là nương tử của cháu trai trưởng dòng chính kế thừa tước vị Hầu gia, nàng cũng có thân phận cao quý, xuất thân từ bá phủ, là đích trưởng nữ trăm chiều ngàn sủng trong nhà.

Bởi vậy, nàng có chút khinh thường đối với nha đầu Phúc Bảo sinh ra nơi hương dã này, chỉ nhờ vận khí tốt mà nuôi được heo, dê và trồng được rau củ khiến Hoàng Thượng yêu thích, phong làm con gái của hoàng thương.

Với nàng mà nói, thân phận của Phúc Bảo và nàng cách nhau một trời một vực, nếu không phải được lão thái thái coi trọng, tiểu cô nương này căn bản cả đời cũng không có cơ hội ở chung một chỗ với nàng.

Bởi vậy, trước khi tới, vị thiếu phu nhân này vô cùng khinh thường Phúc Bảo, mặc dù lúc này nhìn thấy người thật, cảm thấy Phúc Bảo cũng là một nha đầu khiến người ta yêu thích, nhưng nàng thật sâu trong nội tâm của nàng với cách biệt thân phận và tôn ti khiến nàng cảm thấy đây cũng không phải là một cô nương mà nàng phải nịnh hót, lấy lòng.

Trên thực tế, không phải chỉ mình nàng, tuyệt đại đa số các nữ quyến ở đây đều nghĩ như vậy.

“Là một cô nương khiến người ta yêu thích, mau tới đây, để ta nhìn kỹ xem nào.”

ở cái tuổi của lão thái thái hầu phủ, rất nhiều thứ gọi là thân phận đã nhạt đi rất nhiều, cũng có thể sống tùy tiện hơn một chút.

Bà hiền lành, vẫy tay với Phúc Bảo, người gia đa số thị lực đều không tốt, lão thái thái cũng là như vậy, ở xa, bà chỉ nhìn được một cô nương gương mặt trắng trẻo mịn màng, trên người mặc một bộ đồ màu hồng nhạt.

Bà muốn Phúc Bảo đến gần để có thể nhìn cho rõ.

"Xin thỉnh an lão thái thái, lão thái thái phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn, tươi cười thật nhiều, hưởng phước con cháu." Phúc Bảo tiến thêm vài bước, thực hiện một cái lễ hoàn chỉnh đối với lão thái thái.

Lúc này, lão phu nhân hầu phủ cuối cùng cũng có thể thấy rõ được bộ dạng của Phúc Bảo, lão thái thái lớn tuổi liền thích những cô nương châu tròn, ngọc sáng, nhìn vào là thấy tràn đầy phúc khí, chỉ tiếc, người đời đều cho rằng gầy mới đẹp, những nữ quyến trong Hầu phủ này toàn bộ đều là dáng người mảnh khảnh, gió thổi một cái cũng có thể bay, lão thái thái không thích, cũng không thể bắt buộc nữ quyến trong nhà theo ý thích của nàng mà tự vỗ béo, bởi vậy lúc này nhìn Phúc Bảo trắng trẻo, đầy đặn, lập tức liền yêu thích.

“Thật là một cô nương dẻo miệng, ta ở tuổi này, răng cỏ đều đã không còn, làm sao có thể cười được chứ, cái này không phải là để cho các ngươi thấy rõ một miệng răng sún của ta sao?”

Lão thái thái tươi cười hớn hở, hơi nghiêng người ra phía trước một chút, sau đó kéo tay Phúc Bảo.

“Đây là lễ gặp mặt lão thái thái ta tặng, sau này nếu ngươi ở kinh thành lâu dài, thì thường xuyên tới gặp ta là được.”

Vừa nói, lão phu nhân vừa tháo chiếc vòng tay xanh biếc, trong suốt mình mang trên cổ tay, đeo vào tay Phúc Bảo.

"Lúc trước ta từng nói ta mang chiếc vòng tay xanh này có không hợp tuổi, các ngươi nhìn xem.

Quả nhiên màu sắc chiếc vòng này, để cô nương trẻ tuổi mang vào, như vậy mới làm nổi bật."

Lão thái thái nắm tay Phúc Bảo không muốn buông, chiếc vòng tay xanh biếc tinh tế cùng với làn da trắng như tuyết của Phúc Bảo hỗ trợ cho nhau.

Càng nhìn càng thấy thích.

"Mẫu thân không già chút nào, mỗi lần ra ngoài làm khách, mọi người đều nói mẫu thân với ta giống như hai tỷ muội." Vinh nhị phu nhân bên cạnh tiếp lời, bà là mẹ đẻ của Vinh Tín, cũng là con dâu của lão thái thái.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 246: Chương 246



Nghiêm túc mà nói, Thiện gia cũng coi như là bằng hữu của nhị phòng Vinh phủ này, thấy Phúc Bảo được lão thái thái yêu thích như vậy, Vinh nhị phu nhân cũng cảm thấy vinh dự.

“Đúng thế.”

Vinh đại phu nhân và Vinh tam phu nhân cũng không cam lòng yếu thế, một đám tiểu bối, nối gót nhau nói lời hay lấy lòng lão phu nhân.

“Ha ha ha.”

Lão phu nhân bị chọc cười, nhìn mấy con dâu, cháu dâu cùng cháu cố kia quở trách: “Ta đã ở tuổi nào rồi, nếu mà trẻ giống như lời các ngươi nói, chẳng phải là thành lão yêu tinh à.”

Lão thái thái không quên vai chính của hôm nay, cười một lúc, lại chuyển ánh mắt về hướng Phúc Bảo, đang muốn mở miệng nói thì ngẩn người.

“Phúc Bảo, ngươi có thể cho ta xem thử miếng ngọc bội ngươi mang bên hông kia không?”

Lão thái thái nhìn ngọc bội bên hông Phúc Bảo, có một loại cảm giác như đã từng quen biết.

"Dạ được ạ." Phúc Bảo cúi đầu, cởi ngọc bội bên hông xuống.

Miếng ngọc bội này là cha nàng đưa cho nàng vào hôm hồi dâu, cũng không nói nguồn gốc, chỉ bảo nàng phải giữ gìn cho cẩn thận, ngàn vạn lần không được ném mất, càng không được tặng cho người khác hoặc là đem đi cầm cố.

Trên miếng ngọc này có khắc rồng ba vuốt cuộn gió, tượng trưng cho cát tường, xinh đẹp, uy nghiêm, trong thần thoại xưa, còn mang ý nghĩa trừ yêu diệt ma, thanh trừ tai họa.

Nói như vậy, gió cuộn thường được điêu khắc làm vật trang trí nhà cửa phòng ốc, rất ít người sẽ khắc gió cuộn lên trên vật phẩm làm trang sức, Phúc Bảo thấy nó có ngụ ý hay, chất ngọc lại hoàn mỹ, vừa nhìn đã thích, hôm nay tới Hầu phủ bái kiến, nàng chọn không được trang sức hợp ý mình, nên quyết định mang ngọc bội nhìn qua có vẻ đáng giá nhất của mình đeo lên.

Nàng đâu biết rằng, sở dĩ trên miếng ngọc bội này khắc cuộn gió là bởi vì lúc ấy, Tông Khánh đế chỉ là tam hoàng tử, mẹ đẻ của ông vì để phù hợp với thứ bậc của con trai, lại có thể mang một ngụ ý tốt, liền yêu cầu thợ thủ công khắc lên ngọc bội cuộn gió không giống lẽ thường này.

Sau khi mẹ đẻ qua đời, Tông Khánh đế dường như chưa từng rời xa miếng ngọc bội này, hơn nữa sau lại có hoàng tử muốn xin Tông Khánh đế miếng ngọc bội này nhưng không có kết quả, ngược lại còn bị Tông Khánh đế trách cứ, hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý trong kinh thành, hầu như đều biết hoàng đế có một miếng ngọc tùy thân vô cùng trân quý.

Lão phu nhân phủ Quảng Lăng Hầu tiến cung vô số lần, tự nhiên cũng từng nhìn thấy miếng ngọc bội trên người Tông Khánh đế kia.

Bà nhớ rõ miếng ngọc trên người Tông Khánh đế diêu khắc vô cùng tinh xảo, chỗ màu xanh lá cây đậm nhất vừa vặn nằm ở hai viên long châu phía trên cuộn gió, cuộn gió lập tức sống động như thật, uy phong lẫm liệt, không thể nhìn thẳng.

Mà miếng ngọc Phúc Bảo đeo trên người lúc này, vừa vặn lại trùng hợp với những gì bà nhớ về miếng ngọc Tông Khánh đế đeo trên người.

Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

Lão phu nhân có chút không thể tin được.

“Miếng ngọc bội này ở đâu mà ngươi có?”

Lão thái thái cẩn thận cầm miếng ngọc bội trong tay, càng quan sát kỹ, càng thấy miếng ngọc bội này giống với miếng ngọc bội cuộn giá mà Tông Khánh đế luôn mang bên người.

Lúc trước, có hoàng tử muốn xin miếng ngọc bội này, Tông Khánh đế còn không có tặng, sao có thể vô duyên vô cớ đưa cho một cô nương thân dã chứ?

Lão thái thái thừa nhân nha đầu Phúc Bảo này đáng yêu, nhưng vẫn rất khó để chấp nhận sự thật này.

“Đây là quà vào ngày ta xuất gia, một vị khách quý tặng cho.”

Phúc Bảo cũng không biết ngọc bội ở đâu ra, lúc trước khi cha nàng đưa cho nàng miếng ngọc cũng không nói kỹ càng, chỉ dặn nàng giữ gìn cẩn thận, bởi vậy lúc này nàng cũng chỉ có thể cho lão thái thái một đáp án mơ hồ không rõ ràng.

“Khách quý.”

Lão thái thái có chút thất thần, chẳng lẽ thật sự là do bà tưởng tượng? Cứ như vậy bà đối với cô nương Phúc Bảo này, còn phải tốt hơn vài phần.

Lão phu nhân hầu phủ hít sâu vài hơi, lúc này mới lưu luyến không rời đem trả miếng ngọc lại vào tay Phúc Bảo.

“Miếng ngọc bội này là một món đồ tốt, ngươi phải giữ gìn cho thật kỹ.”

Lúc này lão thái thái vẫn chưa thể kết luật được miếng ngọc này có phải là miếng ngọc Tông Khánh đế luôn mang bên người kia hay không, nhưng cẩn thận vẫn luôn không sai.

Bà cẩn thận dặn dò Phúc Bảo, để nàng ngàn vạn lần đừng làm tổn hại đến món bảo bối mà người khác muốn đều không thể có được này.

Phải biết rằng, đồ vật đế vương trân trọng giữ nó ở bên mình, ý nghĩa không đơn giản chỉ là giá trị của bản thân nó, nói một câu quá phận thì, Phúc Bảo có thể có được miếng ngọc bội này chính là có nghĩa, hoàng đế nhớ đến ngươi, sau này nếu gặp phải chuyện gì, trực tiếp lấy miếng ngọc ra, người khác không nể mặt của nàng, còn có thể không nể mặt của hoàng đế sao?

Đừng nói lúc này nàng chỉ có thân phận là con gái đã xuất giá của một hoàng thương, cho dù có đê tiện, hèn mọn, chỉ cần dựa vào miếng ngọc này, nàng cũng có thể trở thành một người khiến cho những người trong vòng tròn của bà tìm mọi cách để lấy lòng.

Đương nhiên, đây chỉ là một cách biểu đạt khoa trương, dù sao nam nữ xuất thân quyền quý đều có một loại kiêu ngạo, cũng không tới mức làm quá như thế, nhưng đại vị của Phúc bảo trong vòng tròn này được tăng lên là điều tất nhiên.

Lão thái thái thấy nàng không chủ động nhắc đến lai lịch của miếng ngọc bội này, cũng liền giả ngu không nói, nhưng bà đột nhiên thay đổi thái độ yêu thích không thôi với miếng ngọc bội của nàng, làm cho những nữ quyến ở phía dưới sôi nổi sinh ra ý đồ của riêng mình.

Các nàng chưa từng có vinh hạnh như Hầu lão phu nhân được tiếp xúc thân cận Tông Khánh đế, bởi vậy các nàng chỉ biết hoàng thượng có một miếng ngọc bội cuộn gió quý giá, lại không biết miếng ngọc kia rốt cuộc có hình dáng như thế nào.

Với các nàng mà nói, chỉ là lão thái thái thích miếng ngọc bội mà hôm nay Phúc Bảo đeo, tuy rằng rất tò mò vì sao lão thái thái lại thích một miếng ngọc bội do cô nương nhà hoàng thương đeo, lại cũng cảm thấy, nếu Phúc bảo thức thời, thì nên đưa miếng ngọc bội này ra, dỗ lão thái thái vui vẻ.

“Không biết cháu dâu có vinh hành được nhìn miếng ngọc bội này một cái hay không, ta thấy lão tổ tông thích, liền nghĩ đến lúc đó sẽ cho người chế tác một miếng ngọc bội giống như vậy, sau đó đợi đến ngày sinh thần của người dâng lên, lão tổ tông cũng đừng trách cháu dâu gặp đúng dịp, nghĩ ra biện pháp khiến ngài vui vẻ.”

Cháu dâu trưởng đại phòng cười cười nói với Phúc Bảo, với nàng mà nói, có trân quý thì cũng chỉ là một miếng ngọc bội thôi, so với việc lấy lòng lão thái thái của Hầu phủ để được Hầu phủ giúp đỡ thì có ích hơn nhiều, chỉ cần là người thông minh, đều biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ.

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nếu Phúc Bảo là cô nương thông minh, lúc này nên đem ngọc bội giao ra.

Nàng cũng không phải loại người kiến thức hạn hẹp, chỉ một miếng ngọc bội thôi, nàng căn bản cảm thấy chướng mắt, chỉ rắc rối là lão thái thái thích thôi, chỉ cần Phúc Bảo thức thời, đợi lúc nàng ta rời đi, nàng tự nhiên sẽ đưa một phần đáp lễ gấp mấy lần.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 247: Chương 247



Phúc Bảo làm sao có thể không nghe ra ý của nàng ta, nhưng lúc trước cha đã dặn dò, với lại vừa rồi biểu tình thận trọng của lão phu nhân khiến nàng ý thức được lai lịch của miếng ngọc bội này bất phàm, lúc này làm sao có thể đưa ra chứ.

Bởi vậy nàng cũng chỉ có thể giả ngu giả ngơ, dự định cởi miếng ngọc bội bên hông xuống lần nữa, đưa cho vị phu nhân trẻ tuổi kia nhìn một cái.

“Ngọc bội trân quý như thế, đứng quăng lung tung.”

Lão phu nhân nhanh chóng ngăn lại, sợ đứa cháu dâu cố không biết nặng nhẹ kia quăng ngã làm hư miếng ngọc bội, nếu mình suy đoán không sai, miếng ngọc này chính là miếng ngọc bất ly thân của Tông Khánh đế, nếu bị tổn hại, chụp cho nàng cái tội làm hư hại vật hoàng thượng ban, coi rẻ hoàng quyền vẫn còn nhẹ.

“Ta tuổi này rồi, chỉ là cảm thấy hoa văn trên miếng ngọc bội có chút lạ lẫm, làm sao có thể đeo miếng ngọc bội như vậy, tấm lòng của cháu dâu ta nhận, còn chế tạo một miếng ngọc giống như đúc thế này thì không cần phải phiền như thế.”

Lão phu nhân cũng sẽ không chê cuộc sống hiện tại quá tốt.

cố ý tìm phiền phức đến cho Hầu phủ.

“Dạ, lão tổ tông.”

Phu nhân trẻ tuổi thu mi, cảm thụ được ánh mắt của những chị em dâu các phòng khác đang trào phúng mình, mang cái tội này ném lên người Phúc Bảo, cảm thấy nếu không phải đối phương không thức thời, không chịu giao ngọc bội ra, lúc này nàng cũng sẽ không bị những chị em dâu đó châm chọc.

“Lão phu nhân, Trường Thọ thiếu gia tới thỉnh an ngài.”

Hầu phủ vẫn chưa phân gia, đến đời thứ tư, cháu cố, nam đinh đã tới 32 người, nữ tử cũng tới 23 người, bởi vậy, rất nhiều thời điểm, hạ nhân sẽ lấy thứ bậc của các thiếu gia để gọi.

Vinh Ưng thì khác, hắn là cháu cưng của lão thái tháo, bởi vậy nha hoàn có thói quen gọi hắn là Trường Thọ thiếu gia, một người khác cũng được hưởng thụ loại đại ngộ đặc thù này, chính là trưởng tôn của đại phòng, bởi vậy, có thể thấy được địa vị đặc thù của hắn ở trong phủ.

Lúc này, nghe tin Vinh Ưng tới, trừ nhị phòng có biểu tình tương đối vui mừng ra, sắc mặt của đại phòng và tam phòng trong chớp mắt đều cứng đờ, hiển nhiên hai phòng này đối với Vinh Ưng, đứa cháu trai được lão thái thái yêu thích này có nhiều khúc mắc.

“Mau mời tiến vào.”

Lão thái thái tuy già nhưng đầu óc minh mẫn.

Bình thường cháu trai đến thỉnh an bà đều là sớm với tối, chưa bao giờ chậm trễ, nhưng lúc này đã qua giờ tỉnh an sáng, hơn nữa trong nhà lại có khách nữ tới bái phỏng, cháu trai không có khả năng không biết, như thế nào, ngay lúc này lại đột nhiên chạy đến đây?

Trong lòng lão thái thái chỉ là nhất thời nghi hoặc, nếu Phúc Bảo hiện tại vẫn là cô nương chưa gả cưới, bà có lẽ sẽ còn cho rằng cháu trai có ý với nàng, nhưng hiện tại Phúc Bảo đã gả chồng, không có khả năng qua lại với cháu trai, bà đương nhiên không nghĩ rằng do cháu trai coi trọng tiểu cô nương này.

Bởi vậy, lão thái thái chỉ là do dự trong chốc lát, sai hạ nhân đưa cháu trai bảo bối của bà vào, dù sao trong phòng cũng không có người ngoài, còn cô nương Phúc Bảo này, lúc trước hắn đi Thanh Châu lâu như vậy, hẳn là cũng đã gặp qua, không cần phải rườm rà.

“Lão tổ tông đang có khách quý sao?”

Vinh Ưng những thứ khác không nói, gương mặt kia lớn lên cực kì xinh đẹp, lúc này hắn mặc một trường bào lụa màu nguyệt bạch, bên hông đeo một đai lưng ngọc bích, búi tóc cao cao, đeo quan ngọc bích, người trắng như ngọc, tuấn mỹ vô song, cả nhà đều bị vẻ sáng sủa của hắn làm chói mắt.

Những nàng dâu trẻ tưởi nhìn thấy gương mặt thần tiên công tử trong phủ cũng không thể cưỡng lại được, lúc này nhịn không được mà mặt đỏ bừng.

“Đúng là một khách nhân đáng yêu.”

Lão thái thái gật gật đầu, sau đó vẫy tay với cháu cố bảo bối, ý bảo hắn đến ngồi bên cạnh bà.

"Lúc trước từ biệt, không ngờ hôm nay gặp lại, không thể gọi ngươi một tiếng Phúc Bảo muội muội, ngược lại, nên gọi ngươi là Nghiêm phu nhân." Vinh Ưng nhìn Phúc Bảo đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, nhịn không được muốn trêu chọc nàng.

“Cửu đệ cùng Nghiêm phu nhân có quen biết sao?”

Cháu dâu trưởng đại phòng nâng nâng mi, tìm tòi dò hỏi.

“Đương nhiên là quen biết, đại tẩu quên xuất thân của Nghiêm phu nhân sao, trước giờ, tứ thúc với Thiện gia cùng giao hảo, mấy năm nay, nguyên liệu nấu ăn trong nhà đa số cũng lấy từ Thiện gia, cách đây không lâu, cửu đệ mới từ chỗ tứ thúc nhậm chức Thanh Châu trở về, quen biết với Nghiêm phu nhân, đó cũng là việc bình thường.”

Thay Vinh Ưng nói chuyện chính là dâu trưởng của nhị phòng, không nói tới chuyện nội bộ mỗi phòng tranh đấu, về đối ngoại, bọn họ đều vì lợi ích chung, danh tiếng của Vinh Ưng bị ảnh hưởng, đối với nhị phòng bọn họ không có chỗ nào tốt.

Lời nói này của nàng trực tiếp xoay chuyển ý đồ của đại phòng, ám chỉ quan hệ của Phúc Bảo với Vinh Ưng lệch lạc, chuyển thành quan hệ giao hảo của bậc cha chú, lúc này, nếu dâu trưởng đại phòng còn muốn nói gì nữa, người khác sẽ chỉ trích nàng làm trưởng tẩu mà không hiền hậu.

“Là ta ăn nói vụng về, chỉ là do vừa rồi nghe cửu đệ gọi khuê danh của Nghiêm phu nhân, điểm này sợ là không ổn.”

Cô nương nhà quan to hiển quý vô cùng quý giá, cũng chịu nhiều khuôn sáo giáo điều, khuê danh của cô nương, đa số đều không truyền ra bên ngoài, trừ bỏ những người gần gũi trong gia tộc, cùng với một vài người bên nhà chồng, sẽ có rất ít người biết được tên của các nàng.

Trong nhiều tình huống, chỉ biết gọi theo vị trí trong gia tộc, đại nương tử, nhị nương tử linh tinh gì đó, trước khi xuất giá thì gọi bằng họ của cha, sau khi xuất giá thì thêm họ của chồng, đa số gọi là ích ích thị, đợi sau khi các nàng qua đời, đưa vào lăng mộ của nhà chồng, đây cũng sẽ là tên khắc trên bia mộ của các nàng.

Bởi vậy, lúc này, vị phu nhân của đại phòng lấy chuyện này ra để bắt bẻ cũng không có gì là vô lý.

“Tiểu nữ sinh ra nơi thôn dã, thật sự không có nhiều quy củ như vậy, tên của ta, Trương Tam xay đậu hủ đầu thôn, Lý Tứ thợ săn ở cuối thôn, bà cụ già trăm tuổi trong thôn hay là đứa nhỏ để tóc quả đào vừa mới biết chữ, tất cả mọi người đều biết, cũng đều để mọi người gọi, cũng không cảm thấy mạo phạm.”

Phúc Bảo thật sự bội phục đám nữ quyến nhà giàu, nói một hiểu ba, trong lời nói còn thường xuyên giấu d.a.o nhọn, trình diễn vở kịch trạch đấu, Phúc Bảo thật sự nuốt không trôi cuộc sống như vậy.

Đột nhiên nàng cảm thấy có chút may mắn, lão thần tiên giúp nàng đầu thai thành con của cha mẹ nàng, nếu không sinh ra ở thâm trạch hậu viện, nàng chỉ sợ mình không bị đánh c.h.ế.t mà là bị cuộc sống tranh đấu với nhau này hành cho chết.

Thoả mãn với cuộc sống hiện tại, Phúc Bảo càng thêm nhớ tới cuộc sống quê nhà, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh một chút, đợi đến ngày mai, khi vừa mở mắt ra, bọn họ lại đang ngồi trên chuyến tàu về quê hương.

“Phong tục mỗi nơi một khác, làm sao có thể quơ đũa cả nắm.”

Lão phu nhân nhìn được tâm tư của đại phòng, bà cũng nhìn thấy cháu trai với Phúc Bảo trong sạch, chưa kể Phúc Bảo đã sớm gả làm vợ người ta, đại phòng còn bắt bẻ vấn đề xưng hô nhỏ nhoi này, thật sự là quá hẹp hòi.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 248: Chương 248



Bởi vì không muốn để cháu dâu trưởng làm trò khó coi trước mặt khách nhân, lão thái thái cũng chỉ có thể đứng ra hòa giải, chuyển đề tài.

Có điều lúc nãy cháu dâu trưởng nói chuyện đã nhắc nhở bà, cháu trai bảo bối của bà tuổi tác cũng không còn nhỏ, mấy năm trước bởi vì cháu trai Vinh Tín ở bên ngoài kinh nhậm chức, không tiện bỏ qua hắn mà xem mặt giúp cháu trai cô, bây giờ Vinh Tín sắp hồi kinh, cũng chính là thời điểm thích hợp để kiếm cho cháu trai cố bảo bối này một nàng dâu phù hợp.

Lão thái thái cười hiền lành nhìn cháu trai cố, lại không biết trong một tràng những lời nói không xuôi tai của cháu dâu trưởng đã nói trúng được một nửa.

Phúc Bảo nơm nớp lo sợ ứng phó với mấy chục nữ nhân ở Hầu phủ, cuối cùng bình an đợi được tới lúc về nhà, chờ tới khi ra khỏi Hầu phủ, cơ bắp trên mặt nàng đều đã cười tới mức cứng đờ, làm hại nàng phải xoa nhẹ thật lâu mới cảm thấy cơ bắp gân cốt hoạt động có chút linh hoạt.

Hầu phủ nhà to nghiệp lớn chính là phiền toái, bốn đời già trẻ đều ở chung một nhà, thậm chí những đứa trẻ cùng dần trưởng thành, thành gia lập nghiệp, nhân khẩu ngày một nhiều, chuyện rắc rối cũng liền nhiều hơn.

Với Phúc Bảo mà nói, tình huống này của Hầu phủ, chi bằng phân gia sẽ tốt, ít nhất xa thơm gần xấu, không tới mức nhiều người chen chúc trong một cái nhà, vì lợi ích trước mắt mà lục đục với nhau, mỗi ngày ở chung một chỗ, chính là phải tiêu hao công sức, trí lực để diễn kịch.

Có điều nàng nghĩ như vậy, những người khác của Hầu phủ chưa chắc đã muốn như thế.

Hiện tại Hầu phủ chưa phân gia, người của nhị phòng với tam phòng Hầu phủ ít ra còn được coi là con cháu của Hầu phủ, nhưng một khi phân gia, trừ bỏ đại phòng được kế thừa tước vị, những phòng khác chỉ có thể quanh đi quẩn lại trong vòng tròn xã giao của trưởng bối quan lại trong phòng mình.

Nhị phòng còn đỡ một chút, lão gia nhị phòng cũng chính là cha ruột của Vinh Tín, tốt xấu gì cũng là quan nhị phẩm, tuy kém xa hầu tước tôn quý, nhưng cũng không tới mức khiến người ta coi thường, tam phòng thì không giống như vậy, lão gia tam phòng tầm thường lại không có chí tiến thủ, đã làm ông của người khác rồi, đến nay nhờ có gia tộc nâng đỡ, nên ông ta mới có thể làm một viên ngoại lang nho nhỏ, nếu mà phân gia, chỉ sợ người đầu tiên phản đối là tam phòng.

Với lại, thứ mà Phúc Bảo không thể thích ứng được chính là những nữ nhân trường thành trong hậu trạch đó, từ nhỏ đã không chỉ đơn giản là ăn cơm uống nước, nói không chừng lại có người còn muốn hưởng thụ cuộc sống như vậy, không phải vĩ nhân cũng từng nói sao, đấu với người khác là một loại vô cùng sung sướng, biết đâu những nữ nhân hậu trạch viện này cũng có cái suy nghĩ như thế.

Phúc Bảo trong lòng khạc nhổ một phen, đang dự định mang lễ vật Hầu phủ đưa cho, leo lên xe ngựa của mình về nhà, chỉ là nàng còn chư kịp lên xe ngựa, đã bị Vinh Ưng cản lại.

“Cửu thiếu gia.”

Dù sao cũng là người đã thành thân, đối với nam nhân bên ngoài vẫn nên kiêng dè một chút, Phúc Bảo nhìn Vinh Ưng đang ngăn cản nàng, cung kính hành lễ.

“Giữa chúng ta cần gì phải khách khí như vậy.”

Vinh Ưng ngăn cản, trước mặt người ngoài, hắn cũng là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, cũng không làm ra hành vi quá trớn gì.

“Lần này Thiện thúc vào kinh, ta làm vãn bối cũng chưa tới cửa bái phỏng, vừa lúc chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ta tiễn Phúc Bảo muội muội trở về tiện thể bái phỏng Thiện thúc luôn.”

Không đợi Phúc Bảo cự tuyệt, Vinh Ưng liền nhảy lên lưng ngựa, hu xùy thúc tuấn mã nhanh chóng đi lên phía trước, dẫn đường cho xe ngựa.

Thiện gia đang ở chỗ nào, hắn cũng đã hỏi thăm qua, bởi vậy, đối với cái địa điểm kia, hắn cũng không xa lạ gì.

Thấy thế, Phúc Bảo cũng không có khả năng cự tuyệt, tuy rằng không biết Vinh Ưng rốt cuộc là có ý đồ gì, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ leo lên xe ngựa, sau đó giao phó mã phu đánh xe theo sát Vinh Ưng ở đàn trước, nếu đối phương đi sai đường thì kịp thời chỉ đường giúp đối phương.

Chuyến tới kinh thành lần này, Thiện Tuấn Hải và cha con Nghiêm gia ai cũng có chuyện quan trọng phải làm, bởi vậy, lúc này Phúc Bảo từ Hầu phủ trở về, ba người kia đều chưa ai trở về phủ, bởi vậy, tuy rằng không hợp với lễ giáo, nhưng cũng chỉ có thể để Phúc Bảo là con gái đã xuất giá đón tiếp Vinh Ưng.

“Không ngờ ta chỉ vừa rời Thanh Châu ba bốn tháng, Thiện thúc cư nhiên lại có thể vội vàng qua quýt gả ngươi cho người khác.”

Hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh Phúc Bảo đã đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm đãi khách, lúc này, trong phòng khách lớn cũng chỉ có hai người Phúc Bảo và Vinh Ưng, ở phía xa thật ra còn có mấy hộ vệ giữ nhà, chỉ là cách hơi xa một chút, có thể thấy rõ hành động của hai người ở trong nhà chính, nhưng lại không thể nghe rõ họ đang nói chuyện gì.

Phúc Bảo nhíu nhíu mày, lời nói này rất mập mờ, nếu nàng tự luyến một chút, chỉ sợ sẽ cho rằng Vinh Ưng thích nàng.

“Đáng tiếc.”

Vinh Ưng nhấp một ngụm trà, sau đó đặt ly trà xuống, nhoẻn miệng cười vời Phúc Bảo, với cô nương mà có định lực kém một chút, chỉ sợ lúc này đã bị hắn mê hoặc tới mức đầu óc choáng váng.

Hắn rất biết cách sử dụng sở trường, ưu thế của chính mình, nếu không, Hầu phủ trong nhiều đứa cháu tài năng hiển hách như vậy, hắn cũng sẽ không được lão thái yêu thích.

Chỉ tiếc, chiêu này không có tác dụng với Phúc Bảo.

Trong lòng, trong mắt nàng, chỉ có cục than đen đầu đất nhà nàng, người khác cho du có đẹp, có tốt, cũng không thể khiến nàng có một tia gợn sóng, bởi vậy những lời này của Vinh Ưng, cái vẻ ta đây của hắn chỉ khiến Phúc Bảo cảm thấy bực bội, lại không đạt được hiệu quả như hắn mong muốn.

“Phu quân ta rất tốt.”

Phúc Bảo nhàn nhạt, thái độ đối với Vinh Ưng đã không còn nhiệt tình, thân thiết như lúc trước.

Nàng không biết có phải mình đã khiến hắn hiểu lầm gì hay không, nhưng hai người bọn họ, bất luận là nói tới điểm nào, cũng đều không xứng đôi, Phúc Bảo thực sự hoài nghi, chỉ với vài lần có duyên gặp mặt, vài lần ở chung ngắn ngủi, đối phương liền nhớ mãi không quên đối với nàng sao?

Với Phúc Bảo mà nói, Vinh Ưng đối với nàng khả năng cao là hứng thú nhất thời, hơn nữa, bởi vì biết nàng thành thân, cảm thấy muốn mà không thể có được, nên mới không vui thôi.

Hắn là con cưng của ông trời, đoán chừng có rất ít thứ hắn muốn có mà không thể có được, nàng chính là một "món đồ" như vậy, đối với Vinh Ưng có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng mà bởi vì hắn không cách nào có được, cho nên mới có vẻ đáng trân quý một chút.

Xem như đã hiểu rõ tường tận, Phúc Bảo cảm thấy tình cảm như vậy có chút vớ vẩn, buồn cười, có điều nàng cũng không nói trắng ra, dù sao thân phận hai nhà của bọn họ chênh lệch rất lớn, hơn nữa, mấy năm nay Vinh thúc thật sự đã giúp nhà bọn họ rất nhiều, đối phương nói thế nào thì cũng là con trai duy nhất của Vinh Thúc, vì quan hệ tình cảm giữa hai nhà, Phúc Bảo sẽ nghĩ mọi cách giải quyết trong hòa bình để khiến Vinh Ưng ý thức được giữa bọn họ căn bản là không có khả năng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 249: Chương 249



“Là con trai của một tên đồ tể, cho dù có vài phần bản lĩnh thì cũng chỉ là hữu hạn.”

Khi Vinh Ưng nhắc đến Nghiêm Sơn Sinh thì mang theo vài phần miệt thị, chung quy lại hắn vẫn là quý tử sinh ra trong Hầu phủ, khi đối mặt với người bình thường, hắn rất hiếm khi không biểu hiện vẻ cao cao tại thượng, cảm giác ưu tú hơn người.

Huống chi Nghiêm Sơn Sinh lại là dạng người không cầu tiếng, càng khiến hắn khinh thường, với Vinh Ưng mà nói, thể trạng của Nghiêm Sơn Sinh như vậy thì hắn nên tòng quân, sau đó kiến công lập nghiệp, xông pha đạt thành tích.

Nhưng hắn lại sống cuộc sống an nhàn nhạt nhẽo, vùi mình ở cái huyện Bá Giang nho nhỏ, chỉ sợ cả đời cũng chỉ dừng bước ở đây, việc này khiến cho người có dã tâm bừng bừng như Vinh Ưng làm sao có thể xem trọng hắn.

Chưa kể, đây lại là hai nam nhân cùng theo đuổi một món đồ không thể cùng có.

Vinh Ưng chướng mắt Nghiêm Sơn Sinh, Nghiêm Sơn Sinh cũng chưa chắc cảm thấy hắn sinh ra trong gia đình quyền quý, tương lai nhất định sẽ sống cuộc sống tranh quyền đoạt lợi chốn quan trường là hạnh phúc mỹ mãn.

“Thiện gia chúng ta đời đời đều làm ruộng mà sống, tới thời của tổ phụ ta thì trong nhà có thêm nghề rèn kiếm thêm một khoản, lại nói tiếp, ta với phu quân môn đăng hộ đối, tâm đầu ý hợp, cực kỳ xứng đôi.”

Thấy Vinh Ưng hạ thấp nam nhân của mình, lúc Phúc Bảo nói chuyện cũng không nhịn được mà nổi giận.

Đổi lại là người khác, Vinh Ưng có lẽ sẽ lòng dạ hẹp hòi nhớ kỹ mối thù này, nhưng đổi lại là Phúc Bảo, hắn bỗng nhiên không tức giận giận nỗi, ngược lại cảm thấy Phúc Bảo như vậy có chút đáng yêu, giống như con mèo tức giận xù lông vậy.

“Cửu thiếu gia, hôm nay ngày đến đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

Phúc Bảo thấy bộ dạng lần này của hắn, nhịn không được, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.

“Hòa li với Nghiêm Sơn Sinh đi, tuy ta không thể dùng lễ nghi của vợ cả để đối xử với ngươi, nhưng cũng có thể để nửa đời sau của ngươi mặc vàng mang ngọc, không phải lo cơm áo.”

Vinh Ưng kiên quyết nói, vốn dĩ nếu Phúc Bảo chưa gả cho người khác, hắn còn có thể suy nghĩ biện pháp để cưới hỏi nàng một cách đàng hoàng, chỉ tiếc nàng đã là một nữ nhân đã qua một lần đò, muốn để cho nàng vị trí chính thê, hiển nhiên là không có khả năng.

Với Vinh Ưng mà nói, lựa chọn này vô cùng đơn giản, hôm nay Phúc Bảo đã thấy được sự xa hoa phú quý của Hầu phủ, cùng với Nghiêm Sơn Sinh gia thế bình thường, bộ dạng thô kệch, tráng kiện kia, Phúc Bảo nên biết chọn bên nào bỏ bên nào.

Nhưng hắn lại không biết, đúng là hôm nay nhìn thấy mấy chục nữ nhân ở Hầu phủ kia chiến đấu với nhau, càng khiến cho Phúc Bảo cảm thấy sợ hãi cuộc sống như vậy.

“Cửu thiếu gia ăn nói cho cẩn thận.”

Phúc Bảo lập tức nghiêm mặt, hắn cảm thấy vẻ vang khi biến nàng thành vật có được dễ như trở bàn tay sao? Cảm thấy nàng sẽ không cần mà vứt bỏ vị trí chính thê tốt đẹp, trở thành nữ nhân đắm mình trong trụy lạc chỉ ở bên cạnh hắn, không thể ra ngoài đi gặp ngươi khác sao?

Hắn đối với chính mình có bao nhiêu tự tin thì đối với nàng chính là có bấy nhiêu khinh thường, nhận định nàng là một nữ nhân không có lòng tự trọng, không có lòng tự tôn.

Phúc Bảo thực sự tức điên, hận không thể trực tiếp đổ chén trà bên cạnh mình lên trên đầu hắn, để hắn có thể hiểu một chút cái gì gọi là lạnh thấu tim, lòng tăm tối.

“Ta với phu quân lưỡng tình tương duyệt, xin cửu thiếu gia nể tình giao hảo giữa Vinh thúc với cha ta, đừng hồ ngôn loạn ngữ lần nữa.”

Phúc Bảo nhìn Vinh Ưng trịnh trọng nói: “Vinh hoa phú quý mà ngươi hứa hẹn cũng không phải là thứ ta coi trọng nhất, ở trong mắt ngươi, Nghiêm Sơn Sinh là người không có chí tiền thủ, nhưng trong lòng ta lại tốt hơn bất cứ thứ gì, ta không cần phu quân ta phong vương bái tướng, ta chỉ muốn là người bình thường sống an bình.”

Dứt lời, Phúc Bảo cũng không để ý tới Vinh Ưng, vẫy gọi hộ vệ đứng ở xa, sai bọn họ nhanh chóng thông báo để cha nàng trở về, sau đó tự mình quay về hậu viện của mình, muốn xả hết cơn bực bội trong lòng.

“Bình thường, an bình.”

Vinh Ưng nhìn bóng dáng Phú Bảo đi xa, dùng nắp gõ dọc theo miệng ly, trong miệng lẩm bẩm mãi những từ Phúc Bảo vừa nói.

“Xuy !”

Trong mắt hắn hiện lên tia nhàn nhạt châm chọc, lòng người đều không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, cái đại trạch viện của Hầu phủ này, hắn đã thấy nhiều nữ nhân chỉ vì thân phận, địa vị mà không từ thủ đoạn bò lên trên, bây giờ Phúc Bảo lại cự tuyệt hắn, cũng chỉ vì nàng chưa có hưởng thụ cảm giác vui sướng mà quyền thế mang lại.

Có điều Phúc Bảo nói cũng không sai lắm, hắn đối với nàng cũng chưa tới mức không thể không có, mê đắm cuồng si, cùng lắm chỉ có thể nói là thích, hoặc là nói, khó khăn lắm mới có một nữ nhân khiến cho hắn có chút hứng thú, muốn có mà không được, khiến cho hắn không ngừng muốn chiếm hữu.

Vinh Ưng ném cái nắm viên trên li trà, sau đó nói với thị vệ bên cạnh ngày khác hắn sẽ ghé qua, sau đó đương nhiên rời khỏi căn phòng.

Hắn rất muốn biết, cái tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia có giống Phúc Bảo hay không, có thể giữ vững lập trường khi bị vừa đe dọa, vừa dụ dỗ, nếu thật sự như vậy, hắn cũng không còn lời nào để nói, cũng sẽ không dùng những thủ đoạn đê hèn bẩn thỉu để li gián hai người bọn họ.

Vinh Ưng từ trước đến nay luôn là tự tin, cao ngạo, trước mặt Phúc Bảo thất bại một lần, hắn không tin đối mặt với Nghiêm Sơn Sinh hắn cũng sẽ bị như thế.

“Con nói là từ sau khi Hoàng thượng hồi kinh thì trên người không còn mang theo miếng ngọc cuộn gió kia?”

Đêm đó, lão phu nhân Hầu phủ cho gọi con trai trưởng và con thứ tới, dò hỏi bọn họ việc liên quan tới miếng ngọc bội mà Tông Khánh đế luôn mang theo bên người kia.

“Vâng.”

Vinh nhị lão gia không biết nguyên nhân vì sao đột nhiên mẫu thân lại hỏi tới chuyện này, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.

“Hôm nay, trên người tiểu cô nương đến nhà bái phỏng kia, ta thấy được miếng ngọc bội của hoàng thượng.”

Lão phu nhân hít một hơi thật sâu, nói với hai đứa con trai.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy, lúc này bà cơ bản đã có thể khẳng định, miếng ngọc mà Phúc Bảo đeo trên người, chính là miếng ngọc bội cuộn gió mà Tông Khánh đế quý trọng nhất kia.

Xem ra Hầu phủ đối đã với Thiện gia cần phải cẩn trọng một chút.

Quảng Lăng hầu phủ bên ngoài thì trung lập, chỉ làm thuần thần, nhưng mấy năm nay tranh đoạt ngày càng gây cân, Tông Khánh đế ngày càng già đi, mấy hoàng tử trẻ tuổi dã tâm bừng bừng, phàm là người muốn tòng long chi công, mấy năm nay đều đã bắt đầu chia bè kết phái.

Đại phòng còn tốt, dù sao cũng có một cái tước vị hầu tước, cho dù thế nào thì cũng có thể hưởng vinh hoa từ bậc cha chú, nhị phòng thì không giống, lão gia nhị phòng là tâm phúc của Tông Khánh đế, sau khi tân đế đăng cơ, nếu tân đế khoan dung, có lẽ sẽ tiếp tục trọng dụng hắn, sủng thần của tiên đế, nhưng nếu tân đế muốn bồi dưỡng tâm phúc của riêng mình, hắn muốn giữ vững vị trí này, có vẻ sẽ rất khó khăn.
 
Back
Top Bottom