Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 60: Chương 60



Nhưng Vương Xuân Hoa vẫn có thể chịu đựng được, hơn nữa, nàng còn tự giác giúp đỡ nhà mẹ đẻ làm việc.

Ban ngày ra đồng, sau khi về nhà thì giúp đỡ chị em dâu giặt giũ, nấu nướng, biến mình thành một con quay.

Lâu dần, thấy Thiện gia hình như không có ý định rước nàng về, mấy huynh đệ liền kéo nhau tới Thiện gia nói lý lẽ, lại bị đánh đuổi ra ngoài.

Sau đó, mọi người lập tức trở mặt.

Vốn dĩ, trong nhà, nàng với mấy đứa cháu gái cùng ở chung một gian phòng, ít ra còn có một cái giường, một cái chăn bông cũ nát, rách rưới.

Sau này, đại tẩu sợ nàng chiếm chỗ của mấy đứa nhỏ, đuổi nàng ra nhà bếp, xếp củi khô thành giường cho nàng, phủ rơm rạ thành chăn cho nàng.

Nhị tẩu chê nàng ăn nhiều, nên từ đó về sau, trong nhà, nàng trở thành người làm việc nhiều nhất, nhưng lại phải đợi người Vương gia ăn cơm xong mới đến lượt nàng.

Nhưng đám người Vương gia toàn là người lười biếng, tất cả đều dựa vào sự chu cấp của đứa con gái đã xuất giá, làm sao có thể có bữa ăn sung túc được.

Thế nên, đợi đến khi Vương Xuân Hoa ngồi vào bàn, thì trên bàn chẳng khác gì một đống hỗn độn, chỉ còn mấy thứ nhìn không ra cơm hay gạo.

Ăn xong bữa này, nàng còn phải múc hai muôi nước trong vại, nhổ ít rau dại ven đường, nấu thêm canh, húp cho no.

Về phần quần áo mà Thiện Tuấn Hà thu dọn cho nàng, để nàng mang về nhà mẹ đẻ, cũng đã sớm bị mẹ và các chị em dâu giành giật.

Bộ đồ nàng đang mặc trên người cũng không biết là họ lấy ở đâu ra, chi chít chắp vá, chỉ có thể miễn cưỡng che kín cơ thể.

Mà điều khiến Vương Xuân Hoa sợ hãi nhất chính là, cha mẹ với huynh tẩu hình như có ý định gả nàng cho một người góa vợ, muốn lợi dụng thật tốt một cô nương không có giá trị như nàng, kiếm thêm một phần sính lễ cưới hỏi.

Vương Xuân Hoa biết, nếu việc này mà thành công, thì nàng thật sự không thể trở về Thiện gia, thật sự không thể gặp lại Phúc Tài của nàng nữa.

Cho nên, nàng nhất định phải quay về, tự mình trốn về.

Hơn nửa tháng nay, cuộc sống của Vương Xuân Hoa không khác gì trong địa ngục.

Cũng nhờ bản thân trải nghiệm sự trở mặt của người nhà, mà nàng mới nhận ra, cuộc sống của mình ở Thiện gia hạnh phúc biết chừng nào.

Tuy phải ra đồng làm việc, nhưng lại có cơm để ăn no, quả thực là hạnh phúc.

Dù cha mẹ chồng không thương yêu nàng nhất, nhưng vẫn may quần áo mới cho mặc, quả thực là hạnh phúc.

Tóm lại, đối lập hoàn toàn với nhà mẹ đẻ, nhà chồng chính là nơi ở ngập tràn hạnh phúc.

Vương Xuân Hoa cảm thấy, cha mẹ mắng nàng ngu xuẩn, mắng nàng sống sướng quá sinh tật đều không hề sai.

Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng tuyệt đối sẽ không so đo với đại tẩu và đệ muội, cũng sẽ không ganh tị việc cha mẹ chồng yêu thương mấy đứa nhỏ tam phòng hơn con của nàng, càng không lén lút hành hạ hai đứa con gái của mình, để cha mẹ chồng nắm thóp.

Nhắc đến, cũng là do nàng ngu ngốc.

Chẳng phải chỉ là hai đứa trẻ con thôi sao, cho dù nàng không thích hai đứa con gái này, thì chúng cũng từ trong bụng nàng mà sinh ra, sau này xuất giá thì đã có tiền chung lo của hồi môn cho, nàng cần gì phải khiến cho hai đứa nhỏ có khoảng cách với mình, không thân thiết với người mẹ ruột này đây.

Nếu nuôi con gái thật tốt, về sau cũng có thể trợ giúp cho con trai nàng mà.

Rốt cuộc là nàng ngu xuẩn tới mức nào, mới để cho sự đố kị làm u mê đầu óc, khiến nàng mở miệng muốn đem hai đứa con gái đi bán đây.

Vương Xuân Hoa cảm thấy, nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ cẩn thận hơn, đè nén những bất mãn ở trong lòng, ngày ngày chăm sóc con trai thật tốt.

Đợi đến khi cha mẹ chồng qua đời, hai con gái cũng xuất giá, cái nhà kia còn không phải do nàng làm chủ sao.

Bây giờ, nàng chỉ cần chịu đựng, khổ tận cam lai.

"Nương, con thật sự biết lỗi rồi.

Người cứ coi như nể mặt Phúc Tài, Mai Nương với Lan Nương, cho con quay về đi.

Nếu không, nếu không, cha nương con sẽ đem con đi bán mất."

Vương Xuân Hoa ôm mặt, gào khóc thật to, kết hợp với gương mặt quá mức tiều tụy của nàng, khiến người nhìn thương tâm, người nghe rơi lệ.

"Đại nương, ta tự nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút việc.

Để hôm khác, ta lại đến thăm hỏi, sẵn tiện bàn chuyện mấy con heo luôn."

Nghiêm Khôn nhìn thấy Vương Xuân Hoa tự nhiên chạy vọt vào, thì biết mình nên thức thời rời đi.

Dù sao đây cũng là việc nhà người ta, mà Nghiêm gia bọn họ với Thiện gia cũng không quá thân thiết, ở lại quả thực không thích hợp.

“Cũng được, đợi hôm nào ngươi lại tới nhà của đại nương, đại nương sẽ làm món bánh trứng và thịt kho tàu sở trường cho ngươi ăn.”

Tưởng bà tử cảm kích Nghiêm Khôn, trong lòng cảm thấy đối phương là một người rất tinh tế.

Nghiêm Sơn Sinh đáng thương, mới ở với bạn chưa được bao lâu thì phải rời khỏi Thiện gia.

Cũng may hắn luôn là đứa trẻ ngoan, trên mặt chỉ lộ ra vài phần không nỡ, chứ không giống những đứa trẻ khác, lăn lộn trên đất ăn vạ.

“Sơn Sinh, nhất định ngươi phải đến đây chơi nữa đó.”

Thiện Phúc Đức vẫy tay tiễn bằng hữu.

Lúc nãy hắn còn muốn dắt đối phương đi leo cây, bây giờ chỉ có thể hẹn lần sau thôi.

“Ê a, chơi.”

Ở trong n.g.ự.c mẹ, Phúc Bảo cũng vẫy cái tay nhỏ với Nghiêm Sơn Sinh.

Nàng nhớ rõ ca ca có nói, tiểu ca ca này khen nàng đáng yêu, thật là một đứa trẻ tinh mắt.

Nên dĩ nhiên, nàng không thể keo kiệt, phải thể hiện sự nhiệt tình, hiếu khách của mình.

Nghiêm Sơn Sinh thấy bằng hữu cùng với tiểu muội muội bày tỏ với mình như vậy, trong lòng vừa vui vẻ, vừa buồn bã.

Đợi đi xa rồi, hắn mới ngẩng đầu nói với cha: “Cha, nhà mình còn ít heo lắm, lúc nào mình tới nhà Phúc Đức mua heo đi.”

Nghiêm Sơn Sinh nghĩ, tốt nhất là ngày mai liền tới Thiện gia mua heo.

Như vậy, hắn lại có cơ hội ở lại Thiện gia, chơi với Phúc Đức và muội muội Phúc Bảo.

Lúc hắn vừa đi, muội muội bảo bối còn vẫy tay với hắn, chứng tỏ nàng rất thích hắn nha.

Nghiêm Sơn Sinh vui sướng trong lòng, trên mặt lại không thể hiện ra, chỉ trầm ổn nói với cha ruột.

“Chuồng heo ở nhà vẫn còn hai con, vẫn đủ bán trong vài ngày nữa.”

Nghiêm Khôn dở khóc dở cười, nhưng đây là yêu cầu hiếm hoi của con trai, nên hắn quyết định, ngày mai sẽ nới rộng chuồng heo trong nhà, tranh thủ sớm ngày đến Thiện gia mua heo.

“Vào nhà đi.”

Bên kia, Tưởng bà tử trừng mắt nhìn Vương Xuân Hoa đang quỳ trên mặt đất, rồi cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh.

Từ lúc trong nhà liên tiếp xảy ra hai việc chẳng hay ho gì, người trong thôn liền đặt điều, thêm mắm dặm muối.

Giờ mà để ai nhìn thấy Vương Xuân Hoa quỳ gối trước mặt bà, cũng chẳng biết sẽ suy diễn ra cái chuyện gì nữa.

Vừa rồi, động tĩnh cũng không nhỏ, nên Lữ Tú Cúc cùng với Thiện Mai Nương và Thiện Lan Nương đều từ trong phòng chạy ra.

Thiện Phúc Tông cũng muốn ra xem thử, nhưng Lữ Tú Cúc lấy lí do để hắn trông coi Thiện Tuấn Sơn, bảo hắn về phòng.

Chưa nói tới Lữ Tú Cúc là người như thế nào, nhưng đối với việc giáo dục con cái, nàng vẫn là người có tâm.

Nàng chỉ một lòng muốn con trai trở nên ưu tú, trở thành người vượt bậc hơn người khác, chứ không muốn để con trai nghe quá nhiều ngôn từ của những kẻ th* t*c ở nông thôn.

Mà những chuyện ngu xuẩn của Vương Xuân Hoa nhị phòng kia, nàng càng không muốn con trai nghe được.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 61: Chương 61



“Mai Nương, ra đồng, gọi cha con về ngay.”

Tưởng bà tử vẫy tay gọi cháu gái lớn.

Mai Nương thấy mẹ ruột tiều tụy, đáng thương, đang quỳ trên mặt đất, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không nói nên lời, xoay người chạy đi.

Phúc Tài đứng ở kia thì không nghĩ được nhiều như thế, khó khăn lắm mới nhận ra cái người gầy còm kia là mẫu thân của hắn, sau đó liền vui vẻ chạy tới, kể cho nàng nghe việc mấy ngày chơi với ca ca, tỷ tỷ và muội muội như thế nào, ăn những món ngon gì.

Lan Nương nhìn tỷ tỷ chạy đi, lại nhìn mẫu thân với đệ đệ đang ôm nhau, trong đầu nàng vẫn còn lưu lại những kí ức đáng sợ mà lúc trước mẫu thân đã làm, đứng sau lưng nãi nãi trề môi, vò vạt áo, bối rối, không biết có nên bắt chước đệ đệ, tới cạnh mẫu thân hay không.

Mai Nương đi ra ngoài không lâu thì gặp hai huynh đệ Thiện Tuấn Hà và Thiện Tuấn Hải đang từ ngoài đồng về, thế là cùng nhau quay về.

“Tuấn Hà, Đại Hà.”

Vừa nhìn thấy Thiện Tuấn Hà, ánh mắt Vương Xuân Hoa lập tức sáng lên, ôm con trai chạy vọt đến.

Thiện Tuấn Hà thấy thân hình da bọc xương của nương tử thì giật mình.

Hắn muốn đưa nàng về nhà mẹ đẻ để nàng chịu chút khổ cực, nhưng không ngờ, người Vương gia có thể kinh khủng như vậy, chỉ chưa đầy một tháng mà đã hành hạ nàng thành thế này.

Lúc này, chắc hẳn đối phương đã nhận đủ đau khổ, khắc cốt ghi tâm?

Thiện Tuấn Hà cũng không hy vọng nàng có thể suy nghĩ thông suốt, chỉ cần đối phương đừng tự mình làm ra những chuyện ngu xuẩn, đàng hoàng sống qua ngày, đợi đến khi con gái xuất giá, con trai cưới vợ là được rồi.

Hắn cũng hiểu rõ, nhị phòng hắn đang rối tung rối mù, nhà có ba đứa con cả gái lẫn trai như vậy là đủ rồi, cũng nên bỏ qua những chuyện cũ, hai vợ chồng cùng nhau sống thật tốt.

Nếu như nàng còn nghĩ ra chuyện bậy bạ gì, đợi hôn sự của con trai và con gái xong xuôi, hắn cũng không cần kiêng kị gì nữa.

Phúc Bảo nhìn nét mặt từng người trong nhà, đại khái cũng đoán được, lần này nhị bá nương trở về, sẽ không đi nữa.

Nếu không, từ lúc bắt đầu, nãi nãi đã không bảo đại đường tỷ đi gọi nhị bá về.

Có lẽ cũng sẽ giống như chuyện của đại bá phụ, giơ cao đánh khẽ.

Có điều, lần này nàng sẽ không vướng mắc như lần trước nữa, tự mình lo lắng tới mức sinh bệnh.

Đây là hạn chế của thời đại này, nàng không thể thay đổi tư tưởng của tất cả mọi người ở đây được.

Hòa ly hay hưu thê đều không phải việc đơn giản, ảnh hưởng của nó lớn hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.

Nàng nhắm mắt, úp mặt vào n.g.ự.c mẹ.

Cân nhắc xem mình có nên bồi dưỡng một phu quân đáng tin cậy ngay từ khi còn nhỏ không.

Nếu không, sau này tới tuổi thành thân, nhắm mắt lấy đại một nam nhân xa lạ, rồi phải chịu đựng đủ loại tính xấu của hắn, cuối cùng, muốn hòa ly cũng không dễ, nàng không tức c.h.ế.t mới là lạ.

Nghĩ tới chuyện phiền lòng sau này, Phúc Bảo không kiềm được thở dài.

Quả nhiên, đời người không có chuyện gì là thập toàn thập mỹ.

“Muội muội.”

Chớp mắt đã sáu năm trôi qua.

Trong sáu năm này, Thiện gia không có thêm đứa cháu nào nữa, kể cả hai người trẻ nhất là vợ chồng Thiện Tuấn Hải, có lẽ ứng với lời cầu nguyện của Tô Tương, đánh đổi duyên phận có con sau này, để bảo vệ cho con gái nhỏ.

Thiện Phúc Đức đã trưởng thành, trở thành chàng trai 11 tuổi.

Nhưng điệu bộ vẫn không khác gì lúc nhỏ, nhìn thấy muội muội là không thể rời mắt.

Trên trời, dưới đất cũng chỉ có muội muội là tốt nhất.

Lúc muội muội vấp ngã, té trầy miếng da, nàng chưa kịp khóc thì hắn đã đau lòng rồi.

Còn không phải à? Hắn vừa mới từ trường học về, việc đầu tiên chính là tìm muội muội.

"Đại Hoa, ngươi đừng bắt nạt Tiểu Hoàng nữa.

Tam Hoàng, ngươi đã ăn nhiều như thế rồi, cũng nên nhường Nhị Hoàng ăn nữa chứ."

Một tiểu cô nương 6 tuổi, mới chỉ cao tới đùi người lớn, tóc búi tròn hai bên, bên dưới còn thắt thêm một cái đuôi sam nhỏ gọn gàng, mặc bộ đồ màu xanh nhạt, làm tôn lên làn da con nít trắng hơn tuyết.

Nghe tiếng gọi của ca ca, Thiện Phúc Bảo không thèm quan tâm tới đám gà vịt đang giành ăn với nhau nữa, đem thức ăn đổ hết vào trong máng, vui mừng chạy đến ôm ca ca.

Khuôn mặt nàng bụ bẫm, hai mắt to tròn đen láy, trong suốt lanh lợi, mũi cao thẳng, môi anh đào chúm chím, lúc cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngọt ngào say đắm, khiến ai gặp cũng phải mềm lòng.

Diện mạo kiếp này với kiếp trước của Thiện Phúc Bảo khác nhau rõ rệt.

Có thể là do tâm sinh tướng.

Kiếp trước, chân mày nàng luôn thể hiện ưu sầu và kiên cường, còn kiếp này, nàng chưa từng trải qua phiền não gì, chưa bao giờ phải buồn phiền, nên khóe miệng lúc nào cũng vểnh lên, gặp ai cũng sẽ tươi cười, khiến người bên cạnh không thể tìm được lý do không thích nàng.

Cũng nhờ đến thế giới này, Thiện Phúc Bảo mới hiểu được vì sao ở hiện đại, có một số bé gái lại có tính tình công chúa kiêu căng, chính là vì được nhiều người cưng chiều, nên khó tránh khỏi việc nhõng nhẽo.

Cũng may nàng có ký ức của kiếp trước, nếu không, sớm muộn gì cũng bị chiều hư.

Nhưng không thể phủ nhận, nàng rất thích cái cảm giác bị chiều hư như thế này.

"Trời nắng, đừng cứ đứng trong sân, mồ hôi mồ kê đầy ra kìa.

Mau vào đây ăn chè đậu xanh, nãi nãi mới lấy từ giếng lên."

Thấy nhị tôn tử và tam tôn tử ở trường về nhà, Tưởng bà tử vui mừng, vẫy tay gọi mấy đứa cháu vào nhà ăn chè đậu xanh mát lạnh.

“Nãi nãi.”

Thiện Phúc Đức cùng Thiện Phúc Tài thân thiết gọi một tiếng nãi nãi, mang rương sách của mình về phòng.

Nghe được tiếng bọn họ trở về, mấy người lớn trong nhà cũng từ phòng mình đi ra, chỉ có đại phòng là im ắng, vì cả nhà đại phòng đã chuyển lên huyện thành từ mấy năm trước.

Lúc trước, sau khi Thiện Tuấn Sơn dưỡng bệnh xong, chuyện đầu tiên hắn làm là đi đến chỗ ngày xưa hắn sắp xếp cho Lư An Nương ở, tìm người.

Kết quả, không tìm thấy người đâu, chỉ nghe hàng xóm kể lại việc Thiện gia tìm tới cửa.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, người có lòng tốt kể cho Thiện Tuấn Sơn những gì xảy ra ngày đó, chính là bằng hữu của Thiện Tuấn Hải.

Việc hắn nói cho Thiện Tuấn Sơn, cũng là do người Thiện gia muốn để Thiện Tuấn Sơn biết rõ.

Hắn biết Lư An Nương giả mang thai lừa hắn, muốn lợi dụng đứa con để quang minh chính đại bước chân vào Thiện gia.

Hắn cũng biết, sau khi bị người Thiện gia lột mặt nạ, Lư An Nương liền mang theo số tiền trước đây hắn cho nàng, cùng với số tiền phòng chưa trả chạy trốn.

Cũng biết, Lư An Nương chạy trốn qua huyện kế bên, lại được một phú hộ ở đó vừa mắt, trở thành tình nhân nuôi bên ngoài.

Liên tiếp chịu nhiều đả kích như vậy, với Thiện Tuấn Sơn, không thể nói là không lớn.

Vết thương trên người chỉ vừa mới khép lại, chưa lành hoàn toàn, bởi vì buồn rầu mà sinh bệnh, đêm đó liền sốt cao.

Cuối cùng vẫn là Lữ Tú Cúc, nương tử được cưới hỏi đàng hoàng, ở bên cạnh chăm sóc hắn.

Đến khi khỏi bệnh, Thiện Tuấn Sơn liền trở nên trầm mặc, không đả động gì tới việc tìm Lư An Nương nữa.

Sau khi giúp đỡ cha mẹ mua được nhà ở huyện thành, thì thành thật cùng Lữ Tú Cúc sống cuộc sống gia đình yên ổn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 62: Chương 62



Hai năm trước, Thiện Phúc Tông 13 tuổi, sau khi thi đậu đồng sinh thì chuyển lên trường Thanh Sơn trong huyện thành để đi học.

Bây giờ, mỗi tháng cả nhà sẽ về Thiện gia một lần, còn ngày thường thì đều ở trong huyện thành.

Thỉnh thoảng Thiện Tuấn Hải hoặc Thiện Tuấn Hà sẽ lên huyện thành đưa rau dưa cho họ.

Tuy rằng chưa phân gia, nhưng đại phòng giờ đã có chỗ ở, trên cơ bản đã là tách riêng.

Có điều, bởi vì chưa phân gia, cùng với việc căn nhà mà đại phòng đang ở là mua từ tiền chung, bọn họ không cần phải tốn tiền đi thuê nhà, nên tiền công của Thiện Tuấn Sơn vẫn được gửi về nhà cũ.

Dù sao, mỗi tháng đều có người đem thức ăn qua đúng hạn, nên bọn họ cũng không tốn quá nhiều chi phí sinh hoạt.

Còn việc Thiện Tuấn Sơn có tiền thưởng nhiều hay ít, thì đó là chuyện của đại phòng bọn họ, Tưởng bà tử và Thiện lão gia không nhúng tay vào.

Trước thế nào thì giờ thế ấy.

Còn chuyện của nhị phòng, sau khi Vương Xuân Hoa trở về thì cũng yên tĩnh khá nhiều.

Sau khi tức nước vỡ bờ, bây giờ ở trong nhà, nàng không khác gì người vô hình, thật thà làm việc, yên lặng ăn cơm, không nhúng tay quá sâu vào việc dạy dỗ con cái, không ở trước mặt Thiện Tuấn Hà so đo tính toán với hai huynh đệ kia, không xúi giục hắn tranh giành lợi ích từ chỗ cha mẹ.

Thiện Phúc Bảo thấy nhị bá nương như vậy cảm thấy thật kì quặc.

Nhưng nhìn thái độ của ông bà và nhị bá phụ, thì có vẻ cực kì hài lòng với nhị bá nương.

Ngay cả hai vị đường tỷ cũng buông lỏng, không còn oán giận mẹ ruột nữa.

Có lẽ đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Vương Xuân Hoa không như con thiêu thân, ngoan ngoãn làm con dâu thứ ở Thiện gia, thì đã là một việc tốt lắm rồi.

Là tiểu bối, Thiện Phúc Bảo không có khả năng xen vào việc nhà của nhị bá, nhưng đối với việc của nhị bá nương, nàng có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Có thể ví nhị bá nương giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, không biết ngày nào đó sẽ hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng đó chỉ là suy đoán của nàng, chưa chắc đã chính xác.

So với đại phòng và nhị phòng thì nhà của Thiện Phúc Bảo hòa thuận vui vẻ hơn nhiều, cha mẹ yêu thương, ca ca cũng triển vọng, còn nàng muội muội này, liền không biết xấu hổ tự khen mình một câu, hoạt bát, đáng yêu.

Tuy người ngoài luôn chê bai cha nàng chơi bời, lêu lổng, ăn không ngồi rồi, chê bai nương nàng không quyết đoán, không quản được phu quân, nhưng đối với Phúc Bảo mà nói, đó là người cha người mẹ tốt nhất thế gian, có cho nàng làm hoàng đế nàng cũng không đổi.

Huống chi nàng vẫn còn là một đứa trẻ, cha mẹ nói chuyện với nhau, chưa bao giờ dối gạt nàng.

Cha nàng tuyệt đối không vô lại như vẻ bề ngoài, cha nàng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nghĩ tới số của hồi môn mà mấy năm nay cha mẹ lén tích góp cho mình, Thiện Phúc Bảo càng thêm tự tin mình dư sức kiếm được một người chồng như ý.

"Phúc Tài, con về rồi à.

Đi học có mệt không? Nương thấy con gầy quá, có phải ở trường ăn uống không được tốt hay không?"

Thiện Phúc Bảo yêu thương ôm tay ca ca từ ngoài bước vào, nghe được tiếng nhị bá nương sốt ruột, lo lắng hỏi thăm con trai, không nhịn được mà le lưỡi một cái.

Những lời nàng nói lúc trước có chút sai lệch, sau khi nhị bá nương trở về, yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là lại càng yêu thương tam đường ca hơn.

Có điều, giờ nàng đã biết kiềm chế, lúc yêu thương tam đường ca thì cũng xót hai vị đường tỷ một chút.

Mặc kệ sự yêu thương này là thật hay giả, ít nhất, nàng cũng biểu hiện dáng vẻ mẹ hiền mà ông bà và nghị bá phụ muốn thấy.

“Sao tay lại bị sưng thế này?”

Để thể hiện sự nhung nhớ của mình với ca ca hiếm khi về nhà, Thiện Phúc Bảo lanh lẹ trèo lên ghế, cầm cái vá trong âu chè đậu xanh, múc cho ca ca một chén.

Đột nhiên, nhị bá nương thét lên kinh hãi, làm nàng sợ run tay, xém chút nữa quăng luôn chén chè đang định đưa ca ca.

“Tự nhiên hét cái gì thế?”

Tưởng bà tử nhanh tay lẹ mắt giúp cháu gái nhỏ đỡ chén chè đậu xanh kia, sau đó đi tới chỗ cháu trai nhỏ và con dâu thứ, coi thử tay sưng trong lời nàng ra sao.

“Nương, người xem tay của Phúc Tài này, sưng thành cái gì rồi?”

Vương Xuân Hoa cầm bàn tay con trai, xòe ra trước mặt Tưởng bà tử.

Trên đó là những lằn xanh lằn tím, là dấu vết bị thước hoặc nhánh trúc đánh.

“Phúc Đức, Phúc Tài, thế này là sao?”

Tưởng bà tử lập tức chạy tới, xòe tay của nhị tôn tử ra, xem hắn có bị đánh giống tiểu tôn tử hay không.

“Là, là Giang sư trưởng ở trường đánh.”

Thiện Phúc Tài ấp úng nói, “Trong lúc học, con vô tình ngủ gật, nên bị sư trưởng đánh.”

Hắn thật sự không thích mấy thứ chi, hồ, giả, dã trong sách.

Đối với hắn, hắn vẫn thích cùng cha ra đồng làm việc hơn đọc sách.

Trước kia, lúc chưa đi học thật tốt, mỗi ngày cùng bạn bè lên núi b.ắ.n chim, xuống sông bắt cá, ở nhà thì cùng tỷ tỷ muội muội nói cười, đùa giỡn, thỉnh thoảng hắn sẽ hái cho các tỷ tỷ mấy bông hoa đủ màu sắc sặc sỡ, còn được các nàng khen ngợi.

Đối với Thiện Phúc Tài mà nói, cuộc sống ung dung thoải mái như vậy khiến người ta vui vẻ hơn là phải đến trường, nghe mấy sư trưởng lải nhải.

Hắn đã nói chuyện này hai lần, nhưng lần nào nương hắn cũng khóc, nói nàng đáng thương, nói xin lỗi hắn, khóc tới mức Thiện Phúc Tài vò đầu bứt tóc, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt theo đường ca tam phòng đi tới trường.

“Sư trưởng đánh đến mức này, thì cũng quá tàn nhẫn.”

Vương Xuân Hoa vốn dĩ đang tức giận cũng giảm bớt, là người bình thường, nàng đương nhiên kính nể và sợ hãi với những cử nhân, tú tài dạy học.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, nàng lại không vui.

Trong nhà có ba người đi học, vì sao chỉ có mỗi con trai nàng bị đánh.

“Sao con lại ngủ, buổi tối không ngủ đủ giấc à?”

Trọng điểm của Tưởng bà tử không giống của con dâu thứ, nếu không phải mấy năm nay trong nhà nuôi nhiều heo với gà vịt, thì chuyện chu cấp để ba người đi học cũng không phải chuyện đơn giản.

Nếu tam tôn tử không thích đi học, hoặc là không có khả năng tiếp thu sách vở ở trường, Tưởng bà tử cũng sẽ vui lòng lấy lại tiền sách vở của hắn, cho hắn đi học nghề gì đó, sau này cũng sẽ có bản lĩnh mưu sinh.

“Con, chỉ là con ngủ không có tốt, nãi nãi, người yên tâm, lần sau con không dám nữa!”

Thiện Phúc Tài đang định nói mình không muốn đi học nữa, thì nhìn thấy ánh mắt ai oán của mẫu thân, vội ngậm miệng.

Hắn cúi đầu, giấu tay đang sưng đỏ ra sau lưng, trong lòng tủi thân và mờ mịt, hắn thật sự không thích đi học mà.

Tưởng bà tử không nói thêm gì nữa, nhìn con dâu thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi, đi tới phía sau cái bàn, múc chè cho hai tôn tử cùng với mấy cháu gái theo Tô Tương học thêu hoa, đang từ trong phòng đi ra.

“Tam ca, chén này của huynh nè.”

Thiện Phúc Bảo là người thông suốt, liền hiểu rõ chuyện của nhị phòng.

Đứng ở lập trường con cái, nàng rất thông cảm cho tam đường ca, ở lập trường của trưởng bối, nàng cũng hiểu nhị bá nương.

Ở thời đại này, có biết bao nhiêu người mơ ước được đi học, nhưng điều kiện lại không cho phép.

Nếu chỉ vì tam đường ca không thích mà muốn nhị bá nương từ bỏ, ai có thể từ bỏ được chứ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 63: Chương 63



“Muội có cho thêm nửa muỗng đường đó.”

Thiện Phúc Bảo thì thầm vào tai Thiện Phúc Tài như nói cái gì cơ mật lắm.

“Thật à.”

Thiện Phúc Tài lập tức sáng mắt, không cảm thấy đau lòng bàn tay nữa.

Hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, ở cái tuổi đó, cho dù tủi thân thế nào thì chỉ cần có đồ ăn ngon là bù đắp được hết.

“Quỷ nhỏ!”

Thiện Phúc Đức chọc đầu muội muội, nhận chén chè lấy lòng thứ hai mà muội muội mang cho, nếm một miếng chè đậu xanh ngọt ngào, cũng không để trong lòng chuyện muội muội vừa mới thiên vị đường đệ nhị phòng kia.

“Cha, nương, con với muội muội lên núi nha.”

Thiện Phúc Đức có được hai ngày nghỉ hiếm hoi, nhưng không muốn tốn công phí sức ở nhà đọc sách, biết chữ suông.

Đối với chuyện đi học, hắn không kháng cự như đường đệ Phúc Tài, nhưng cũng không coi trọng giống đại đường ca Thiện Phúc Tông.

Được về nhà, hắn vui vẻ đi tìm những người bạn lúc nhỏ, cùng nhau trèo đèo, lội suối, vui chơi.

Nhất là bây giờ muội muội đã lớn, không dễ dàng vấp ngã như lúc nhỏ, hắn càng không thể chờ nổi, muốn đem những thứ hắn cho là hay, là tốt, chỉ dạy cho muội muội bảo bối.

“Ừ, nhưng phải cẩn thận đó.”

Tưởng bà tử không an tâm giao cháu gái bảo bối cho một thằng nhóc choai choai như cháu trai trông nom.

Nhưng ai bảo, trước giờ, bà đều không thể kháng cự lại mỗi khi cháu gái làm nũng, chỉ có thể nén lo lắng, để bọn nhỏ ra ngoài đi chơi.

Nhưng trước khi đi, bà phải dặn cháu trai ba điều không thể vi phạm, thứ nhất, không được đi vào núi.

Thôn Bình Liễu dựa vào núi Đại Thanh, chỉ có dưới chân núi là an toàn nhất, bởi vì nhiều người dân khai khẩn đất hoang để trồng các loại cây nông nghiệp, nên thường xuyên có người đi ra đi vào.

Còn mãnh thú thì có thói quen sống trong núi sâu, bây giờ đang là giao mùa giữa mùa xuân với mùa hạ, trong núi có rất nhiều thức ăn, nên mãnh thú cũng sẽ không tự nhiên chạy xuống chân núi.

Thứ hai, không cho cháu trai dạy cháu gái trèo cây, bơi lội.

Chuyện hài! Cháu gái với cháu trai không giống nhau, tuy người trong thôn cũng không quá nghiêm khắc trong việc dạy con gái, nhưng dù sao, một đứa con gái mà l* m*ng thì cũng chẳng hay ho gì.

Cuối cùng, Tưởng bà tử giới hạn thời gian cháu trai dắt cháu gái đi chơi, sau nửa canh giờ, hắn phải đưa muội muội về nhà.

Thời gian bà đưa ra cũng vừa kịp lúc ăn điểm tâm, cháu gái đang ở tuổi ăn tuổi lớn, nếu con bé mà gầy ốm, bà không thể không trách mắng cháu trai.

“Con cũng đi nữa.”

Thiện Phúc Tài quơ tay, trong miệng vẫn còn ngậm một nửa cái bánh nướng áp chảo, chạy thật nhanh từ nhị phòng ra, Vương Xuân Hoa cũng không kịp đuổi theo.

Tưởng bà tử vừa nhìn đã nhận ra, trong tay cháu trai nhỏ đang cầm cái bánh nướng áp chảo mà mấy ngày trước đích thân bà làm, dùng lúa mì đầu vụ vừa thu hoạch được xay thành bột, vừa dẻo, vừa thơm, cả nhà ai cũng tấm tắc khen ngon.

Nếu bà nhớ không lầm, người phân chia bánh cho mọi người là bà, trong nhà, mỗi người nam nhân được ba cái bánh bự bằng bàn tay, nữ nhân thì ít hơn, mỗi người hai cái.

Mà rõ ràng, cái bánh mà cháu trai nhỏ đang ăn chính là của Vương Xuân Hoa để dành.

Cũng may thời tiết lúc này không nóng lắm, bánh nướng áp chảo có thể để được khá lâu, cùng lắm là cứng hơn một tí, trái lại, lúc ăn sẽ có một mùi vị khác.

Đối với người con dâu này, điểm nào cũng khiến Tưởng bà tử không ưa, nhưng dù nói thế nào, cách nàng đối xử với con trai bảo bối thật không có gì để chê trách.

Vương Xuân Hoa đối diện với ánh mắt của mẹ chồng, thấy con trai đang ăn bánh nướng áp chảo, trong lòng có chút chột dạ.

Nhưng giây tiếp theo nàng lại nghĩ, bánh này là của nàng để dành, không phải lấy của hai đứa con gái, nàng không cần phải chột dạ.

"Phúc Tài, con nên hiểu chuyện chút đi. Trước khi về nhà, còn không phải mới bị sư trưởng ở trường dạy bảo sao? Hai ngày này, con nên chăm chỉ đọc sách, tranh thủ để sư trưởng tha lỗi việc con ngủ trong giờ học mới đúng chứ."

Vương Xuân Hoa thấy con trai dừng lại, vội chạy tới giữ chặt lấy hắn.

Sau đó quay qua cười lấy lòng với Tưởng bà tử, cúi đầu khuyên giải con trai mình.

Học phí của trường học trên trấn không hề rẻ, hơn nữa lại phải mua lắt nhắt giấy bút này nọ, cũng tốn không ít tiền.

Cũng may, có một số ít sách nhập môn có thể dùng của đường ca để lại, nếu không, chỉ tính tiền mua sách thôi thì cũng phải hơn trăm quan tiền.

Mặc dù vậy, trong lòng Vương Xuân Hoa cũng hiểu rõ, từ lúc con trai sáu tuổi nhập học tới nay, số tiền phải chi cho việc học ít nhất cũng ba bốn mươi lượng bạc.

Số tiền này cũng đủ để mua được mấy gian nhà không tồi ở nông thôn.

Một mặt thì nàng tiếc tiền, một mặt lại sợ không chi đủ tiền, sợ nhà mình dùng ít tiền chung thì sẽ làm lợi cho người khác.

Hai loại cảm xúc rối rắm này giằng co qua lại, hành hạ nàng muốn kiệt sức.

Nàng cũng hiểu, con đường tốt nhất cho con trai chính là thi đậu tú tài, thi đậu cử nhân.

Như vậy, cả đời sẽ không cần phải lo lắng kiếm tiền.

Nếu về nhà làm nông như cha hắn, hay đi học một cái nghề gì đó, thì so với tiền đồ do đi học mang lại, chẳng phải cuộc đời hắn sẽ trở nên tầm thường hay sao? Tương lai, bị hai vị đường ca kia đạp dưới chân, chẳng phải chứng tỏ con trai nàng bất tài à?

Cái gì cũng không tốt, chỉ có đi học là tốt nhất.

Vương Xuân Hoa tự nhủ, sở dĩ nàng bắt con trai phải đi học, cũng là vì nghĩ cho tương lai của nó.

“Nương, con sẽ không ngủ gật nữa đâu mà.”

Thiện Phúc Tài lắc tay mẫu thân, một phần vì nàng giữ chặt quá, không thể vùng ra được.

"Được rồi, làm gì có chuyện chỉ có học với học.

Không thấy lão sư trong trường cho bọn nhỏ về nhà sao, chứng tỏ, các vị sư trưởng cũng muốn để mấy đứa nhỏ được nghỉ ngơi cho thoải mái."

Tưởng bà tử thấy cháu trai với cháu gái nhìn mình với ánh mắt mong đợi, liền đứng ra nói chuyện thay cho cháu trai nhỏ.

"Còn nữa, nếu mà chỉ vì không đọc sách có hai ngày, mà không thể theo kịp tiến độ với những đứa nhỏ nhà khác, thì đừng có đi học nữa.

Nhân lúc còn sớm, cảm thấy mình thích học nghề gì thì chuyển qua học luôn đi."

Thiện Phúc Tài nghe nãi nãi nói, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hắn cũng muốn làm nông như cha mình, hơn trăm mẫu hắn chỉ cần mấy chục thôi, sau đó trên mỗi mẫu sẽ trồng những loại rau củ mà mình thích ăn, mỗi ngày sẽ được ăn một món, không trùng nhau.

Cuộc sống như vậy tốt đẹp biết nhường nào.

Nhưng mà trong lòng hắn biết rõ, làm nông chắc chắn không nhẹ nhàng như hắn tưởng tượng, cứ nhìn bả vai với bàn tay có nhiều vết chai sần của cha hắn thì biết.

Nhưng Thiện Phúc Tài lại thấy, dù khổ thế nào, dù mệt thế nào, thì so với việc học mấy cái chi, hồ, giả, dã kia vẫn dễ dàng hơn nhiều.

“Nương, người nói đúng.”

Vương Xuân Hoa nhếch miệng, buông lỏng tay đang giữ chặt con trai ra.

Nàng có thể làm gì bây giờ, không cho con trai đi chơi, e là mẹ chồng sẽ dùng việc không cho con trai đi học nữa ra đe dọa nàng.

Tên nhóc con tam phòng kia thật là, ỷ vào việc mình học tốt mà làm hư con trai nàng, rõ là đáng chết.

Còn Phúc Bảo nữa, trước kia còn cảm thấy cháu gái nghe lời, hiểu chuyện, khiến người khác yêu thích, bây giờ coi bộ cũng đã bị cha mẹ chồng với hai vợ chồng tam phòng kia chiều hư rồi, một cô nương đang yên đang lành, không ở nhà phụ việc, cả ngày chỉ muốn đi chơi, như thế thì làm sao mà tìm được nhà chồng tốt chứ.

Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng mỉm cười.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 64: Chương 64



Tưởng bà tử không thích thái độ của nàng, bà lấy hai cái túi nhỏ màu trắng, bên trong có một ít điểm tâm mình làm, đưa cho cháu gái cầm, khi nào đói bụng thì cùng các ca ca chia nhau ra ăn.

“Được rồi, được rồi, đi chơi đi, Phúc Đức, Phúc Tài, nhớ trông chừng muội muội đó.”

Tưởng bà tử vẫy tay với ba đứa cháu, tươi cười hớn hở, đến lúc không thấy bóng bọn họ nữa, mới quay vào nhà.

Vương Xuân Hoa thấy con trai đi xa, nhìn mẹ chồng vừa đi vừa ngáp, hẳn muốn ngủ trưa, kéo kéo vạt áo, cũng chỉ có thể tủi thân đi vào.

“Nương.”

“Nương ơi.”

Lúc nàng về phòng thì Mai Nương với Lan Nương cũng từ phòng bên cạnh đi vào, trên tay còn cầm khung và một ít chỉ thêu.

Sau khi Mai Nương lớn hơn một chút, Thiện gia liền sửa gian phòng nhà nhị phòng, ngăn một nửa làm thành phòng cho hai chị em.

Chờ Phúc Bảo lớn hơn chút nữa, cũng sẽ chuyển vào ở chung với hai đường tỷ này.

Mai Nương vẫn còn nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, nên với mẹ ruột, theo bản năng, nàng vẫn còn một chút kháng cự.

Lan Nương thì khác, nàng không nhớ những chuyện lúc nhỏ, sau này, bởi vì Vương Xuân Hoa tỏ ra gần gũi, nên dần dần cũng có chút quyến luyến.

“Lại sang bên tam thẩm học thêu thùa à, giỏi thật.”

Vương Xuân Hoa nhìn những thứ con gái lớn giấu ở phía sau, nhếch miệng nói.

Tam phòng thật có bản lĩnh, một người là con trai, dụ dỗ con trai nàng học không tốt, một người là mẹ, lôi kéo hai con gái của nàng, mê hoặc hai kẻ ăn cháo đá bát, khiến chúng không nhận ra đâu mới là mẹ ruột.

Vương Xuân Hoa sao có thể không nhận ra con gái lớn lạnh nhạt, trong lòng nàng cũng đố kị.

Nhưng dù sao nàng cũng nghĩ kĩ rồi, nửa đời còn lại, nàng chỉ có thể dựa vào con trai thôi, còn con gái có như thế nào thì cũng mặc kệ, liên quan gì đến nàng?

Nàng chỉ cần cha mẹ chồng và phu quân công nhận là một người mẹ hiền là được rồi.

"Có điều, tuy học thêu thùa là chuyện tốt, nhưng cũng không phải thứ mà nữ nhân nên tốn công học tập.

Bây giờ ở nhà thì không nói, sau này xuất giá làm con dâu người ta, cũng không thể không giặt giũ, nấu nướng, không thể không ra đồng làm việc."

Vương Xuân Hoa đề chỉnh tâm trạng, khuyên giải hai con gái.

“Con biết rồi, nương.”

Mai Nương cúi đầu đáp, còn chuyện có để trong lòng hay không thì lại là chuyện khác.

Nhìn đứa con gái lạnh nhạt, xa cách, Vương Xuân Hoa có chút khó thở, nhìn chằm chằm đứa con gái lớn đã trổ mã, sắp thành thiếu nữ, chẳng mấy năm nữa là có thể nói tới chuyện cưới gả.

Sau đó vén mành, đi vào, rồi thả mành thật mạnh.

“Lan Nương, ngươi đừng nghe nương nói bậy, phải học thêu thùa thật tốt, đó mới chính là bản lĩnh lớn nhất của cô nương như chúng ta.”

Đi được một đoạn, xác định bên cạnh không ai nghe được lời hai chị em các nàng nói chuyện, Mai Nương mới lặng lẽ, cúi đầu nói nói muội muội.

"Muội xem, tam thẩm của chúng ta, với bản lĩnh này, mỗi tháng kiếm được số tiền cũng không ít hơn đại bá phụ, cũng nhờ vậy mà tam thúc không phải ra đồng làm việc như cha chúng ta.

Chúng ta không mong được lợi hại như tam thẩm, nhưng chỉ cần có được một ít bản lĩnh, đạt được yêu cầu thấp nhất ở phường thêu thôi.

Sau này, làm cô nương cũng được, mà gả qua nhà người khác làm dâu cũng được, đây là kế sinh nhai của chúng ta, chỉ cần muội có thể kiếm ra tiền, thì muội chính là lớn nhất, không ai dám làm gì muội."

Sau khi nhận thấy con dâu có vấn đề, Tưởng bà tử liền trực tiếp dạy dỗ hai cháu gái.

Kết quả, mặc dù Mai Nương có gương mặt nhút nhát, nhu nhược y đúc Vương Xuân Hoa, nhưng tính tình lại vô cùng hoạt bát, khôn khéo.

"Còn nữa, nếu người khác mà có bản lĩnh như vậy thì đã tìm mọi cách giấu giếm, nhưng tam thẩm lại tốt bụng dạy cho tỷ muội chúng ta, người chính là ân nhân của chúng ta.

Sau này muội không thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa, phải nhớ tới việc tam thẩm đối xử với chúng ta, tuyệt đối không được nghe nương gièm pha bậy bạ mà đi oán hận tam thẩm, có biết không?"

Mai Nương nói một thôi một hồi với muội muội, cũng không quan tâm coi thử nàng nghe có hiểu những gì mình nói hay không.

“Muội hiểu rồi, tam thẩm tốt với chúng ta như vậy, muội cũng sẽ đối tốt với Phúc Bảo.”

Lan Nương gật đầu, nàng thích muội muội Phúc Bảo lắm, tam thẩm là mẹ ruột của Phúc Bảo, nàng cũng thích tam thẩm.

Lập luận này tuy có chút vấn đề, nhưng nếu không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng thì không sao cả.

Mai Nương gật đầu, quyết định phải trông chừng muội muội mọi lúc mọi nơi, nhất định không cho mẹ ruột kia của nàng có cơ hội dạy hư muội muội.

Các nàng là cô nương của Thiện gia, không phải là người của Vương gia bọn họ, cả đời sống vì phu quân của mình, c.h.ế.t cũng vì phu quân của mình, như một con rối không có chủ kiến.

Nãi nãi đã nói, nữ nhân đầu tiên là phải sống vì bản thân của mình, nếu ngươi khinh thường chính mình, thì sao ngươi có thể yêu cầu phu quân với con cái sau này coi trọng mình.

Thời đại này đã quá khó khăn với nữ nhân rồi, nếu nữ nhân mà cũng khắc nghiệt với bản thân như vậy, thì thế gian này còn nơi nào để nữ nhân có thể dung thân.

Tuổi của Mai Nương chưa chắc đã hiểu sâu được như thế, nhưng nàng cũng hiểu được chút ít.

Nãi nãi đanh đá, đại bá nương xảo quyệt, tam thẩm có nghề thêu thùa kiếm sống, mọi người đều rất tốt, chỉ có duy nhất nương của nàng, ở nhà mẹ đẻ thì không vui vẻ, ở nhà chồng thì làm mếch lòng tất cả mọi người.

Nàng không muốn bước lên vết xe đổ của nương, nên nàng sẽ nghe theo lời của nãi nãi, quên hết tất cả những thứ mà nương nàng từng dạy nàng.

Hai chị em dắt tay nhau đi về phía tam phòng, Tưởng bà tử đứng ở sau cửa, thu cái tay vốn dĩ đặt trên rèm cửa về, khóe miệng mỉm cười, trở về phòng chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Thật không uổng công bà dạy dỗ Mai Nương, có người tỷ tỷ này trông chừng, sau này chuyện của Lan Nương, bà cũng không cần tốn quá nhiều sức.

“Cho nè.”

Thiện Phúc Tài bẻ chiếc bánh nướng áp chảo mình đã ăn một nửa thành hai phần, đưa cho nhị đường ca với đường tiểu muội.

Trước kia, hắn chỉ thích ăn một mình, không thích đem đồ ăn của mình chia sẻ cho các huynh đệ, tỷ muội.

Nhưng sau khoảng thời gian Vương Xuân Hoa không có ở nhà kia, hắn mới phát hiện ra niềm vui khi được chia sẻ cùng mọi người, mới dần dần tập thành cái thói quen tốt này.

Hơn nữa, hắn nhạy bén nhận ra, ăn một mình, hắn chỉ có thể ăn những thứ đồ ăn ngon giống nhau, nhưng nếu chia sẻ, hắn có thể ăn những thứ đại phòng với tam phòng có.

Vả lại, nhị phòng cũng chẳng có nhiều đồ ăn ngon, càng khiến hắn tích cực chia sẻ.

"Đây là bánh nãi nãi làm, thơm lắm.

Chỉ tiếc là hôm làm bánh nướng áp chảo này, chúng ta chưa có về, không biết hai ngày này, nãi nãi có thể làm cho chúng ta ăn lần nữa hay không."

Mấy ngày trước, khi vừa làm xong bánh nướng áp chảo thì Phúc Bảo đã ăn hai cái, bởi vậy, lúc này thấy tam đường ca chia bánh cho, nàng cũng không muốn ăn.

Còn Thiện Phúc Đức thì không từ chối, cầm cái bánh đường đệ đưa cho, xé một miếng bánh nướng áp chảo dẻo dai, cho vào miệng nhai, thật thơm và ngọt.

Đây chính là bột được mài từ lúa mì mới thu hoạch, càng nhai càng thơm, nhai kĩ còn có chút vị ngọt, trừ việc do để quá lâu mà hơi khô cứng, còn lại, không có chỗ nào đáng chê.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 65: Chương 65



“Nếu nãi nãi có làm bánh nướng áp chảo, đệ sẽ xin nãi nãi cho thêm một cái trứng gà lên bánh của đệ.”

Thiện Phúc Tài vừa nhai vừa nghĩ tới mùi vị khi cho thêm trứng gà vào bánh nướng áp chảo, nước miếng liền chảy ròng ròng, trong đầu chỉ nghĩ tới bánh nướng.

"Coi tiền đồ của đệ kìa." Thiện Phúc Đức là người có chí lớn, bánh nướng của hắn phải thêm ít nhất hai quả trứng, còn phải thoa mỡ heo, rắc mè với hành lá, cắn một miếng, mỡ chảy ra tràn khắp khoang miệng, còn có mùi trứng gà và hành thái nhỏ.

Ai dà, không được rồi, không thể tưởng tượng nữa.

Thiện Phúc Đức nhai miếng bánh trong miệng nhanh hơn, rõ ràng mới ăn cơm xong chưa lâu, trong miệng còn đang nhai bánh nướng áp chảo, thế mà lại cảm thấy đói bụng.

“Chắc chắn nãi nãi sẽ làm.”

Phúc Bảo nhìn ca ca vui vẻ ăn bánh nướng áp chảo, cảm thấy có chút chột dạ.

Coi nàng kìa, ngày xưa cứ cảm thấy nhị bá nương không tốt cái này không tốt cái kia, nhưng ít nhất nhị bá nương còn biết để dành đồ ăn ngon cho tam đường ca, mà ca ca tốt với nàng như vậy, lúc trước khi ăn bánh nướng áp chảo, nàng chỉ lo ăn cho sướng cái miệng mình mà quên để dành cho ca ca một miếng.

Trong lòng cật lực kiểm điểm bản thân một chút, Thiện Phúc Bảo quyết định, hôm nay về nhà sẽ xin nãi nãi làm một đống bánh nướng áp chảo.

Giống như mong muốn của ca với tam đường ca, cho thêm trứng gà, rải thêm mè với hành lên trên.

Ba huynh muội vô cùng vui vẻ, vừa nghĩ tới đủ cách chế biến bánh nướng, vừa tiếp tục đi tới chỗ đã hẹn với bạn bè.

“Món này !”

Vinh Tín vừa được bổ nhiệm là Huyện lệnh huyện Bá Giang không bao lâu, liền mang theo thư bổ nhiệm của Bộ Lại đến huyện Bá Giang, trước tiên là đến cái huyện thành nhỏ này, xem thử đời sống của người dân thế nào, tác phong của Huyện lệnh trước đây ra sao.

Đi dạo mất một buổi sáng, hắn đã viếng thăm được mấy thôn trấn lân cận, đối tới tình hình hiện tại của huyện Bá Giang, cũng đã nắm được chút ít.

Tổng thể mà nói, cái huyện thành nhỏ này không tính là giàu có, nhưng được cái là người dân thật thà chất phác, lân cận từ lâu đã không có sơn tặc, thảo khấu, làm Huyện lệnh của một huyện thành như vậy, không mong sẽ lập được công trạng lớn, nhưng ít ra cũng sẽ không có nhiều phiền toái.

Trong lòng mơ hồ tính toán, tính ra đi dạo cũng đã nửa ngày, Vinh Tín liền dẫn theo thuộc hạ, đi vào một gian hàng nhìn có vẻ như tiệm ăn, định bụng ăn thật ngon những món đặc sản của địa phương.

Thịt kho tàu là món mà tiểu nhị trong tiệm đề cử, nghe nói mỗi ngày tiệm chỉ bán 20 phần, hắn thật may mắn, đúng lúc hôm nay có một nhà đã đặt trước suất thứ 20 của món thịt kho tàu này, nhưng vì trong nhà có việc không thể tới, nên bây giờ còn dư một phần thịt kho tàu.

Nghe tiểu nhị tung bông tung hoa về một món ăn bình thường, Vinh Tín bày ra vẻ không tin.

Dù gì hắn cũng sinh ra trong nhà quyền quý, có thứ nào ngon mà hắn chưa từng thử, ở cái huyện thành nhỏ nhoi hẻo lánh thế này, làm sao có thể có một món ăn khiến hắn không ngớt lời khen ngợi?

Nhưng đến khi món ăn được đưa lên, hắn mới nhận ra, thế này chẳng khác nào tự mình tát mặt mình.

Nói thế nào nhỉ, chỉ là một món thịt kho tàu bình thường, tay nghề của đầu bếp cũng không tồi, nhưng so với đầu bếp kinh thành hoặc Giang Nam, thì vẫn kém hơn một chút.

Không nói về độ lửa, nói về nước thịt thì còn xa mới có thể gọi là đặc biệt.

Nhưng, có một điểm mà những món thịt kho tàu hắn từng ăn thua xa món trước mặt này, đó chính là nguyên liệu thịt heo.

Vinh Tín chính là một kẻ sành ăn, được trời ban cho một cái lưỡi vàng, không phải hắn c.h.é.m gió, chỉ cần hắn nếm thử một món ăn, thì có thể nói rõ bên trong gồm có những thứ gì.

Cũng may gia cảnh nhà hắn không tệ, không có khả năng để cho hắn đi làm đầu bếp, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ là kẻ đứng đầu danh sách sổ đen của các tiệm ăn lâu đời.

Phần thịt kho tàu này, vừa mới cho vào miệng, hắn liền nhận ra nó khác hẳn so với những món thịt kho tàu mà hắn từng ăn trước đây.

Cái phần nguyên liệu này, hoàn toàn tương xứng với hai chữ cực phẩm.

Mềm mại, thơm nồng, không có vị tanh của thịt heo, chính là một hương vị mộc mạc, tự nhiên, cũng đủ để bù lại tay nghề còn thiếu của đầu bếp.

Nhịn không nổi nữa, phải ăn liền ba bát cơm với thịt, ăn tới khi không còn gì để ăn, chén thịt kho tàu bị đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ.

Kì lạ, hắn vẫn còn cảm thấy chưa đã.

Bây giờ, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao món thịt kho tàu này lại được nhiều người hỏi han đến thế.

"Ngài tới thật không đúng lúc, đây là phần thịt kho tàu cuối cùng trong ngày, được gia đình kia đặt trước.

Có điều, nếu ngài thật sự muốn ăn, thì có thể đặt trước ở tiệm.

Ta thấy, ngày mai thì không còn phần nào, nhưng ngày kia thì vẫn còn hai phần chưa có ai đặt trước.

Đặt cọc 30 quan tiền, ta sẽ để dành thịt kho tàu cho ngài.

Nếu không muốn ăn tại tiệm, thì cũng có thể cho người trong phủ tới tiệm lấy."

Vinh Tín rất hài lòng với món ăn, đang suy nghĩ xem mấy ngày nữa có nên tới tiệm ăn ngon một bữa nữa hay không, thì nghe thấy cách đó không xa, tiểu nhị của quán đang thương lượng với nam tử vừa bước vào.

Món thịt kho tàu động lòng người này, không phải ai muốn ăn liền lập tức có mà ăn.

Lúc nãy, hắn còn tưởng tiểu nhị kia nói cái gì mà mỗi ngày chỉ bán giới hạn 20 phần chỉ là bốc phét, chẳng qua là đánh vào khẩu vị của người khác thôi, nhưng bây giờ xem ra, đúng là thế thật.

Hắn có thể ăn được phần thịt kho tàu đến không còn sót lại một giọt nước nào, cũng là nhờ hắn có vận khí tốt.

“Vậy còn vịt ngọc nấu măng với gà phú quý của các ngươi đâu, đừng nói cũng bị đặt hết rồi nha?”

Một người đàn ông ăn mặc có vẻ là người có tiền, cầm quạt, đứng ở cửa bên của tiệm, có chút buồn bực hỏi.

"Thật sự là không may, đều được đặt cả rồi.

Ngài cũng biết, ở tiệm chúng tôi, gà phú quý còn khó đặt hơn cả thịt kho tàu, một ngày chỉ có năm phần thôi.

Bây giờ nếu muốn có thì cũng phải chờ đến 10 ngày sau."

Tiểu nhị cười tự hào, món ăn trong cửa tiệm được người khác yêu thích, hắn làm tiểu nhị trong cửa tiệm này thì cũng được thơm lây.

“Ai dà, biết thế, mấy ngày trước không nên cùng cha đi xa nhà.”

Nam tử nói thầm một câu, nếu không phải tại hắn đi ra ngoài một thời gian lâu như vậy, hắn đâu biết cái đám người trong vòng tròn biết được đồ tốt cướp mất, còn cái gì mà đặt trước, đặt vượt, muốn ăn còn phải xếp hàng, khiến cho người khác bực bội, khó chịu.

Nhưng ai bảo đồ vật càng nhiều người thích thì càng muốn cướp chi, bởi vì không được ăn ngon nên nam tử có chút bực bội, nhưng kèm với đó là càng nóng lòng mong chờ món thịt kho tàu kia.

Hắn cũng không làm khó, liền nghe theo lời tiểu nhị, trả tiền cọc, đặt một phần thịt kho tàu với một phần gà phú quý, sau đó cũng không ăn món khác trong tiệm, thở dài bỏ đi.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 66: Chương 66



“Vị tiểu ca kia.”

Nghe hai người nói chuyện, Vinh Tín không kiềm được, vẫy tay gọi tiểu nhị tới.

“Vịt ngọc nấu măng với gà phú quý mà nãy giờ các ngươi nói, chẳng lẽ cũng giống như món thịt kho tàu này, là món đặc sản trong cửa tiệm các ngươi sao?”

Vinh Tín có chút tò mò, nghĩ tới cái món thịt kho tàu thơm ngon kia, rõ ràng vừa mới ăn no, thế mà lại bắt đầu có cảm giác thèm ăn rồi.

“Đúng vậy, khách quan.”

Tiểu nhị nhoẻn miệng, tươi cười rạng rỡ: “Lúc trước ta không nói với ngài là bởi vì hôm nay món vịt ngọc nấu măng với gà phú quý của tiệm đều được đặt trước hết rồi, nếu ngài muốn ăn, sớm nhất cũng phải chờ tới 10 ngày nữa.”

Nói tới món ăn đặc sản của quán, tiểu nhị thao thao bất tuyệt: “Ngài chưa ăn qua gà với vịt của quán chúng ta nên không biết, chỉ cần ăn qua, không có chỗ nào có thể chê được, thơm, mềm, tươi, mướt, chậc chậc, làm người ta hận không thể nuốt luôn cả xương.”

Vừa nói, tiểu nhị vừa nhìn Vinh Tín, dường như trừ món thịt kho tàu bị ăn sạch sành sanh kia, vị trước mặt này cũng không ăn bất kì món ăn nào khác, lòng càng tràn đầy tự tin.

“Được rồi, cho ta đặt trước một phần vịt ngọc nấu măng với gà phú quý, còn thịt kho tàu, ta vừa nghe ngươi nói, ngày kia còn dư hai phần chưa ai đặt, vị khách vừa rồi đã đặt một phần, vậy phần còn lại để ta đặt.”

Nghĩ tới việc phải hai ngày nữa mới có thể được ăn món ngon, Vinh Tín có chút không đành lòng.

Nói ra cũng lạ, đều là thịt heo, nhưng thịt heo của cửa hàng này, sao có thể ngon đến thế.

Gia cảnh Vinh Tín không đơn giản, là tam thiếu gia, con vợ cả của nhị phòng phủ Quảng Lăng Hầu ở kinh thành, có món ngon nào mà hắn chưa từng nếm qua.

Thịt heo ngon nhất mà hắn từng ăn qua, là thịt heo đen do Lan Lăng Quốc muốn trở thành nước chư hầu nên tiến cống.

Lãnh thổ Lan Lăng Quốc không lớn, dân cư thưa thớt, bởi vậy vẫn luôn mong muốn được Khương Quốc bọn họ che chở.

Heo đen là món ăn nổi tiếng nhất, cũng là đặc sản quý giá nhất của Lan Lăng Quốc, mỗi năm sẽ cố định dâng lên cho Khương Quốc 10 con.

Trừ người trong cung ra, hoàng thân quý thích cũng chỉ được ban chưa tới 1 cái giò heo.

Nghe đồn, cách nuôi heo đen Lan Lăng Quốc không giống heo nhà bình thường, bởi vì người Lan Lăng Quốc có tài ca hát nhảy múa, mỗi ngày heo đen được chăn nuôi kĩ lưỡng, có thể nghe tiếng hát êm tai, nhìn vũ điệu vui tai vui mắt, bởi vậy tâm trạng vui vẻ, chất thịt cũng theo cảm xúc mà càng trở nên mềm mại, ngon miệng.

Đồng thời, heo đen Lan Lăng Quốc có không gian hoạt động rộng lớn, trui rèn thường xuyên khiến cho thịt của chúng săn chắc, không có mỡ béo.

Vinh Tín từng may mắn được ăn thử một miếng thịt heo đen, nhỏ hơn bàn tay của một đứa nhỏ tầm 6 đến 7 tuổi.

Được miếng bự như vậy, là do hắn được lão tổ tông trong nhà yêu thương, cho nên mới được chia cho, chứ rất nhiều huynh đệ, tỷ muội trong nhà không có được phúc khí như hắn.

Quả thật, thịt heo đen được nấu nướng tỉ mỉ đúng là danh bất hư truyền, Vinh Tín cũng tưởng rằng cả đời này, đó chính là món thịt heo ngon nhất mà hắn được ăn.

Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.

Không ngờ ở Khương Quốc núi dài sông rộng của bọn họ, lại có một loại thịt heo còn ngon hơn cả cống phẩm thịt heo đen, mà Lan Lăng Quốc dâng lên.

“Đúng rồi, không biết thịt heo trong tiệm các ngươi là mua từ chỗ nào.”

Vinh Tín sốt ruột tới mức muốn ăn ngay món thịt heo thơm ngon độc đáo này, nghĩ tới đầu bếp trong tiệm chỉ có tay nghề tạm được, nếu mà đổi lại là hắn, mang miếng thịt đến cho vị đầu bếp kia chế biến, đoán chừng vị ngon còn tăng gấp bội lần.

“Thiệt ngại quá, vị khách quan này, nhập hàng gì đó, đều do chưởng quầy của chúng ta quyết định, những người bên dưới như chúng tôi, không thể nhúng tay vào.”

Tiểu nhị lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác.

Vinh Tín rất nhanh nhận ra mình quá đường đột, bây giờ cửa tiệm dựa vào mấy món này để hút khách, chủ yếu là dựa vào phần nguyên liệu này.

Hắn không nghĩ người trong huyện thành cũng sẽ giống như hắn, nhận ra vị ngon của những món ăn này không phải là do tay nghề, mà là đều sẽ cho rằng, đó là công phu của người đầu bếp.

Nhưng chưởng quầy với đầu bếp của tiệm thì chắc chắn biết rõ trong lòng, như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ giấu thật kĩ nguồn gốc của nguyên liệu, sợ bị đối thủ biết được, sẽ mất đi sức cạnh tranh.

Trong lòng Vinh Tín hiểu rõ, không nói gì thêm, sau khi đặt mấy phần thức ăn, chờ thuộc hạ ăn sạch sẽ những món đồ ăn còn trên bàn, sau đó mới rời khỏi cửa tiệm.

“Các ngươi đến trễ thế.”

Lúc Phúc Đức cùng đệ đệ và muội muội tới chân núi thì đã có 7 đến 8 đứa nhỏ chờ ở đó, Phúc Bảo nhìn thấy, trừ nàng, còn có 2 tiểu cô nương, nhìn qua có vẻ như là cũng đi theo huynh trưởng trong nhà đến đây.

Một đám nam hài đã sớm chờ tới sốt ruột cũng chẳng để ý nhiều như vậy, kéo tay Phúc Đức với Phúc Tài, chạy vào trong núi, sợ đi chậm, chim tước trong núi bay đi hết, không còn một mống.

Đối với mấy đứa nhỏ trong thôn, bình thường không được ăn nhiều thức thịt cá mà nói, chim tước với tôm cá mà mình bắt được chính là đồ tốt nhất để giải quyết cơn thèm.

Thực ra, Phúc Đức vẫn nhớ rõ có muội muội đi cùng, nhưng hắn lại là đứa có tài thiện xạ nhất trong đám, nên bị những đứa trẻ khác xúm lại, căn bản không có cơ hội để trông coi muội muội.

Cũng may trong đám người còn có hai tiểu cô nương, bọn họ chủ động bắt chuyện với Phúc Bảo, nên nàng cũng không cảm thấy quá cô đơn.

“Ngươi chính là Phúc Bảo à?”

Một tiểu cô nương da ngăm đen, mặt dài, có chút ngượng ngùng đến bên cạnh Phúc Bảo, nhìn nàng một cái sau đó lại thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác.

Nàng lớn lên thật sinh đẹp, trắng như trứng gà bóc, đôi mắt còn to hơn trái nho dại, sáng long lanh.

Bởi vì người nhà quản quá chặt, nên lúc Phúc Bảo còn nhỏ, chỉ tiếp xúc nhiều nhất với các huynh tỷ trong nhà, không được tiếp xúc với những hài tử cùng tuổi trong thôn, nên cho tới giờ, nàng cũng không có quan hệ gì với mấy đứa nhỏ cùng thôn.

Giống như hiện tại, đối với hai tiểu cô nương trước mắt này, nàng chỉ nhận ra một người im lặng, không nói chuyện, là Ngưu Thiết Hoa, muội muội bằng hữu tốt nhất của ca ca nàng - Ngưu Thiết Trụ.

Bởi vì Ngưu gia chỉ có mình nàng ta là con gái, nên rất được trưởng bối trong nhà yêu thương.

Còn cái người mà đang nói chuyện với nàng thì nàng không thể nhớ ra được.

“Ta tên Tú Liên, kia là ca ca ta.”

Tính tình Tú Liên có chút nhát gan, nàng cõng một chiếc sọt tre lớn trên lưng, nhìn là biết, lần này nàng không phải chỉ là đơn thuần đi chơi, mà còn phải làm tốt nhiệm vụ mà trưởng bối trong nhà giao cho.

Phúc Bảo nhìn theo hướng Tú Liên chỉ, thấy được một bóng dáng thấp bé, gầy yếu, đang đi theo ca ca của nàng cách đó không xa.

Nhìn qua cũng là một người nàng không quen biết.

“Mấy tháng trước, Nhà Tú Liên mới chuyển đến đây, ngươi không quen biết cũng là chuyện bình thường.”

Ngưu Thiết Hoa tùy ý kéo tay Phúc Bảo, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ bé, trong lòng vui sướng, tiện thể giới thiệu qua Phù Tú Liên.

"Ừ, ừ." Phù Tú Liên gật đầu thật mạnh, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 67: Chương 67



Đối phương chưa nghe qua nàng, nhưng nàng thì vừa vào thôn Bình Liễu không bao lâu đã nghe được cái tên Phúc Bảo.

Nữ hài trong thôn đều ngưỡng mộ nàng, cảm thấy số nàng thật là tốt, đều là sinh ra ở nông thôn, nhưng lại giống như tiểu thư ở trấn trên với huyện thành, không cần phải làm việc, được người trong nhà chiều chuộng.

Tất cả mọi người đều nói, chỉ với sự yêu thương của Thiện gia đối với nàng, sau này khi nàng xuất giá, của hồi môn nhất định sẽ rất rất nhiều.

Các nữ hài tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ, nữ nhân sau khi gả chồng, của hồi môn nhiều hay ít chính là sức mạnh của các nàng.

Đặc biệt là ở nông thôn, nếu mà trong tay có một phần của hồi môn, thì có thể nghênh ngang với chị em dâu trong nhà.

Nhà Phú Tú Liên đối xử với con gái không tệ, nhưng tuyệt đối không thể gọi là chiều chuộng.

Nàng đến thôn Bình Liễu, nhìn thấy Ngưu Thiết Hoa có thể cùng huynh đệ trong nhà tranh cãi, có thể cùng ngồi ăn cơm chung với nam nhân trong nhà, cũng đã đủ bất ngờ.

Sau đó, nghe tới chuyện Phúc Bảo không cần phải làm việc, mỗi ngày chỉ việc ngủ tới lúc tỉnh, khỏi cần nói kinh ngạc tới mức nào.

Nhưng giờ nhìn tận mắt, nàng bỗng nhiên cảm thấy, nếu nàng cũng có 1 muội muội ngoan ngoãn, xinh đẹp như thế, nàng cũng sẽ không nỡ để nàng ấy làm việc, người Thiện gia yêu thương nàng ấy không phải là không có lý do.

"Phúc Bảo, nương ta xấu lắm.

Hôm nay, khó khăn lắm ta mới được đi chơi với đại ca, thế mà người còn bắt ta phải cắt một sọt rau dại đem về." Ngưu Thiết Hoa thỉnh thoảng lại vuốt tay nhỏ của Phúc Bảo, rồi lại bóp bóp cánh tay nàng, tủi thân nói.

"Có điều cũng may có Tú Liên giúp ta, đợi chút nữa mấy tiểu tử đó đi b.ắ.n chim, ngươi đi cắt rau dại với chúng ta đi." Ngưu Thiết Hoa không thích đi chung với đám tiểu tử thúi kia, một đám người mồ hôi khó ngửi, ồn ào, ầm ĩ, làm gì đáng yêu như Phúc Bảo.

Quan trọng nhất là thời tiết nóng thế này, người Phúc Bảo lại mát lạnh, còn mát hơn cả việc tắm nước giếng.

"Ừa, được." Phúc Bảo thấy Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên mang theo sọt tre thì có chút hối hận, nếu biết trước thì nàng cũng mang theo một cái sọt tới núi, lỡ đâu chút nữa tìm được cái gì đó lại chẳng mang về được.

"Bộp !" "Ai da !" Phúc Bảo xoa đầu, lúc nãy không biết bị cái gì cứng phang vô đầu, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, bỗng dưng bị đau thế này liền không chịu nổi, theo cơn đau vừa ập tới, liền ch** n**c mắt.

"Bộp! Bộp! Bộp!" Trên mấy nhánh cây cổ thụ rậm rạp, không biết là cái gì, cứ không ngừng rơi xuống phía Phúc Bảo đang đứng, Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên đứng bên cạnh cũng bị công kích.

Phúc Đức đi đằng trước, nghe được tiếng muội muội kêu đau, mặc kệ các huynh đệ, sốt ruột chạy thật nhanh về phía muội muội.

Lúc này, công kích trên cây trở nên càng nhiều hơn, Phúc Đức và mấy nam hài chạy theo sau hắn cũng không có thời gian dừng lại để tìm ra đầu sỏ.

Lúc tới nơi, chỉ kịp cởi lớp áo bên ngoài, chống đỡ những công kích trên cây, dắt theo mấy nữ hài chạy về phía bên kia.

Mà công kích trên cây cũng không ngừng lại, một đám người chỉ kịp né tránh, sau đó nhìn lên cây, thấy một đám nho nhỏ chạy theo bọn họ, đến lúc trên cây không còn "vũ khí" ném họ nữa, mới ngừng công kích.

Lúc này, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia, sóc con đắc ý đứng ở trên cành cây, xuyên qua lá cây, nhìn tiểu cô nương đáng yêu đỏ mắt, đỏ mũi đứng giữa đám người.

Chúng nó đã đem hết lương thực dự trữ cho mùa đông đưa cho nàng, bây giờ, chắc tiểu cô nương đáng yêu kia thích chúng nó lắm đây.

"Sao hôm nay mấy con sóc trên cây lại nổi điên thế." Đám tiểu tử mang theo các nữ hài tránh né, nhưng vẫn tinh mắt nhận ra thứ gì vừa công kích bọn họ.

Nhưng chính vì xác định được nguyên nhân, nên họ mới nghi hoặc.

Trước giờ, dưới chân núi này không bao giờ xuất hiện thú dữ, nhưng lại hay xuất hiện đám khỉ con, sóc con.

Đặc biệt là chân núi phía nam này, vì ở đây có một mảnh rừng quả dại, nên liền trở thành nơi mà mấy con vật nhỏ yêu thích nhất.

Dựa vào kinh nghiệm trước đây, bọn trẻ với mấy con vật nhỏ này chính là nước sông không phạm nước giếng.

Mấy hài tử trong thôn đến đây chơi, đều biết là đám động vật nhỏ này thích nhất là kết bè phái, ích kỷ, nhỏ nhen.

Nếu chọc phải một trong số chúng, thì sẽ bị cả đám cùng tấn công.

Bởi vậy, mỗi lần đi b.ắ.n chim, bọn họ sẽ hết sức tránh né đám sóc với khỉ này, lúc hái quả dại cũng sẽ chú ý nhìn xem xung quanh có sóc con với khỉ đang canh chừng hay không, nếu mà bị mấy con thú đó coi là kẻ trộm thì sẽ bị tấn công.

Nghĩ lại, nãy giờ bọn họ cũng chưa có làm gì để chọc giận chúng, ná cũng chưa lấy ra, cũng không có ai dừng lại hái quả dại.

Chẳng lẽ mấy nữ hài tử kia đã làm cái gì?

Nghĩ như vậy, đám tiểu tử có chút không vui, xoa xoa chỗ đầu với cánh tay vừa mới bị nện trúng, oán trách mấy người dắt theo em gái tới đây.

Một đám con trai chơi với nhau thôi là đủ rồi, tự dưng lại dắt theo mấy đứa con gái nhõng nhẽo, bây giờ thì hay rồi, không biết đứa nào không hiểu chuyện, lại đi chọc giận cái đám con vật khó nhằn nhất cái núi Đại Thanh này.

Cũng không biết, chút nữa đi ngoài, có lại bị tấn công một trận nữa hay không.

"Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?" Chờ công kích trên cây dừng lại, rốt cuộc mấy con vật nhỏ kia cũng ngừng tấn công bọn họ, tiểu tử chạy cuối cùng, vốn đang dùng áo che đầu để tránh sự tấn công, chợt ngồi xổm xuống, nhặt một quả phỉ chắc nịch trên mặt đất, vui vẻ khoe với đám bạn đang đứng phía trước.

Đây là quả phỉ trong núi Đại Thanh.

Nghe một vài thợ săn có bản lĩnh truyền ra, quả phỉ chỉ có ở rừng cây sâu trong núi, chỉ có những thợ săn lợi hại nhất mới có thể đi đến nơi sâu như vậy.

Thôn Bình Liễu có mấy hộ thợ săn, đôi khi bọn họ vào núi mà không săn bắt được gì, thì sẽ mang một ít trái cây ở sâu trong núi ra, bán cho người trong thôn hoặc những người bán hàng rong, bù đắp tổn thất khi vào núi.

Trong đó, quả phỉ là thứ bọn trẻ thích nhất.

Trẻ con trong thôn Bình Liễu, ít hay nhiều đều từng nếm qua quả phỉ, thứ hương vị giòn tan, béo ngậy đó luôn khiến chúng nhớ mãi.

Đối với nam hài kia mà nói, đây là thứ quả mà một năm chưa chắc hắn đã được ăn 2, 3 quả, lúc này, nhặt được quả phỉ từ mặt đất lên, không tránh khỏi vui sướng, quơ chân múa tay, rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống, tiếp tục nhặt thứ quả mà vừa rồi còn bị coi là vũ khí tấn công.

Được hắn nhắc nhở, mấy hài tử kia cũng không rảnh để oán trách đầu sỏ gây tội nữa, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt những thứ có thể ăn được từ mặt đất lên.

"Còn có hạt thông này!" "Có cả hạch đào nữa!" Đây đều là những loại hạt dễ bảo quản, chỉ cần đặt ở nơi thoáng mát, tránh ánh sáng, thì một hai năm cũng không sợ hư.

“Còn có sim nữa nè, tiếc là bị nát hết rồi.”

- Giải thích, Quả phỉ là một giống quả thuộc họ hạt dẻ.

Còn Hạch đào hay còn gọi là hồ đào, vạn tuế tử, óc chó.

Hết giải thích.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 68: Chương 68



Nghe được có đồ ăn ngon, Ngưu Thiết Hoa mặc kệ đầu bị nện đau, chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống, nhặt mấy loại quả, hạt đó cho vào sọt của mình.

Trong tay nàng cầm một quả sim màu đỏ pha tím sẫm, do lúc nãy bị ném mạnh nên đã bị nát, nàng phủi sạch bùn đất với lá cây dính bên ngoài, bỏ vào miệng, còn không quên l.i.ế.m chút nước quả dính trên ngón tay.

Sim là loại quả dại trong núi, kết quả vào trung tuần tháng sáu.

Khi nó vừa chín tới thì có màu đỏ tím, đây cũng là lúc nó ngon nhất, so với lúc nó chín muồi, vỏ biến thành màu đen, thì bọn nhỏ thích vị của nó lúc này hơn.

“Muội còn đau không?”

Thiện Phúc Đức không ngồi xổm xuống nhặt quả hạt như đám bạn, mà đau lòng nhìn cục u sưng to trên đầu muội muội, không ngừng xoa xoa, thổi thổi giúp nàng.

Cái cục u này là hậu quả của lần tấn công đầu tiên.

Những đòn công kích sau đó, Phúc Bảo đều kịp né tránh, mà lúc đám Thiện Phúc Đức chạy đến, còn dùng áo che chắn cho nàng, nên trên người cũng không có tổn thương gì lớn.

Nhưng vì từ lúc đến thế giới này, nhiều năm trôi qua, Phúc Bảo đã quen được chiều chuộng, nên dù chỉ bị có vậy, cũng đã khiến nàng cảm thấy tủi thân.

Đặc biệt là khi nhìn bộ dạng đau lòng của ca ca, nàng càng cảm thấy đau hơn, càng muốn khóc hơn.

Cũng may, nàng kịp thời nhận ra, mình như vậy là không đúng.

Lúc nãy, nàng bị tấn công đã khiến cho ca ca lo lắng đủ rồi, giờ mà nàng mà khóc nữa, chắc sẽ làm ca ca phát điên.

“Muội không sao hết, không đau chút nào hết.”

Phúc Bảo nín khóc, mỉm cười, còn làm bộ như không có gì hết, xoa cục u trên trán mình.

"Ai da !".

Chỉ mới xoa một cái, mà đau muốn khóc.

Mấy con thú nhỏ trong núi sao lại xấu tính thế nhỉ, nàng cũng đâu có làm gì chúng đâu, thế mà bọn chúng lại nện một đống vô người nàng.

Phúc Bảo mơ hồ nhận ra, hình như những luồng công kích đó đều hướng vào nàng.

Nếu không phải ca ca nàng lấy quần áo che cho nàng, thì có phải khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn của nàng sẽ bị nện như cái bãi chiến trường không.

“Ca ca, muội cũng muốn ăn quả phỉ.”

Phúc Bảo biết, nếu mà để ca ca mãi chú ý vào cái vết thương trên trán của nàng, thì chuyến đi lên núi lần này coi như hỏng.

Đây là lần đầu tiên nàng được nãi nãi cho phép lên núi, nếu cứ như thế này mà trở về, chỉ sợ rất rất lâu nữa, nãi nãi mới lại cho nàng đi, bởi vậy phải chơi cho thật đã, rồi mới về.

Vả lại, mặc dù tất cả mọi người đều bị động vật trên cây tấn công, nhưng chẳng ai lại mít ướt như nàng, ngay cả Tú Liên, người nhìn qua có vẻ yếu đuối nhất.

Vì thế, Phúc Bảo cảm thấy, nàng cũng có thể kiên cường hoàn thành chuyến đi.

“Hôm nay chúng ta lên núi, thật đúng là được mùa.”

Một tiểu nam hài lanh tay lẹ mắt, nhặt được một đống quả phỉ nói.

Tất cả những loại quả, hạt này, đều là những món được yêu thích.

Trước đây, khi thợ săn mang theo những thứ này xuống núi, người mua nhiều nhất chính là những phu xe.

Nghe nói, những đặc sản núi rừng này đều được bọn họ mang lên huyện thành, bán cho những nhà giàu có.

Người trong thôn không có nhiều tiền, cùng lắm là tới ngày tết, tìm thợ săn mua một ít quả, hạt khô héo mà mấy phu xe và người bán hàng rong không cần.

Nên bọn hắn chưa bao giờ được như hôm nay, có thể thoải mái ăn một bữa tới ngán.

Mấy đứa nhỏ ngẫm nghĩ, chút nữa mà mang những quả, hạt này về, người trong nhà chắc chắn sẽ vô cùng hưng phấn, vui sướng cho mà xem.

“Chi chi chi chi !”

“Chi chi ! gu gu !”

Đứng trên ngọn cây, sóc con cảm thấy mờ mịt, sao mấy tên đầu củ cải kia lại nhặt quả, hạt, có phải cho bọn chúng đâu cơ chứ.

Đám sóc con tức giận chui ra khỏi tán lá cây, đứng cách đó không xa, xếp thành một hàng dài trên cây.

Vừa rồi, Phúc Bảo chỉ lo tránh né công kích, nên không thấy rõ hình dáng của mấy con sóc đó.

Bây giờ, nhìn thấy một đám bụ bẫm đáng yêu, đuôi xù lông to, làm gì còn tức giận được nữa, trái tim ngay lập tức mềm nhũn, thật muốn trộm một con về nhà nuôi quá.

“Chi chi !”

Một con sóc hơi to con, màu lông đậm hơn so với những con khác, có vẻ là sóc đầu đàn, đứng ra phía trước, vừa đưa hai cái vuốt nhỏ về phía bọn họ, khoa tay múa chân, vừa phẫn nộ kêu chi chi.

“Ca ca, chúng nó làm gì thế?”

Ngưu Thiết Hoa ngưng nhặt quả, hạt, dùng khuỷu tay chọc chọc ca ca hỏi.

“Không biết nữa! Chẳng lẽ lại muốn dùng quả rừng ném chúng ta?”

Ngưu Thiết Trụ nghô nghê nói.

Nghe suy đoán của hắn, đám bằng hữu bên cạnh đều trợn tròn mắt.

Lần ném lúc nãy, bọn họ cảm thấy đau cả người, chẳng qua là vì bọn họ không biết đám sóc này dùng bảo bối ném họ, giờ biết rồi, làm sao còn thấy đau nữa, mà phải gọi là hưởng thụ, hận không thể để lũ sóc ném bọn họ thêm vài lần nữa, tốt nhất là đem hết bảo bối mà chúng dự trữ cho mùa đông, ném hết ra.

Mấy đứa nhỏ trong thôn đều đã nghe người lớn kể qua, về chuyện từng có một năm mất mùa.

Đại khái là có một năm, nơi này xảy ra hạn hán, vì không có lương thực nên thôn dân đào lỗ khắp nơi, kết quả, từ một cái hang của chuột đồng, đào ra được tận mười mấy cân lương thực.

Một số người khác thì lên núi, từ trong một ít thân cây khô trên núi, cũng moi ra được rất nhiều quả rừng, số lượng còn nhiều hơn so với lương thực đào trong hang chuột đồng, mà những thứ quả đó, đều là do lũ sóc dự trữ.

Cũng may là có số lương thực đó, nên người trong thôn mới có thể chống đỡ được đến lúc triều đình cứu tế.

Cũng bởi vì vậy, thôn dân dưới chân núi luôn làm theo di huấn của người xưa, chưa bao giờ gây tổn hại tới bầy sóc.

Như vậy, nếu sau này lại có thiên tai, ít nhất bọn họ vẫn còn một đống lương thực dự trữ.

Đáng thương cho đám sóc, cái gì cũng không biết, lại trở thành cái kho dự trữ lương thực tự nhiên.

Kì thực, cái này cũng có liên quan tới tập tính của sóc.

Quãng đời của một con sóc chỉ có ăn với ngủ, thú vui lớn nhất là đào hang trữ lương thực.

Nghe nói, số lương thực mà một con sóc trữ cả đời, đủ cho một người trưởng thành ăn cả năm không hết.

Hơn nữa, có lẽ do sinh trưởng trong núi rừng, mà chúng có thể phân biệt được quả, hạt ngon hay không, chỉ dự trữ những quả, hạt chắc nịch.

Bởi vậy, trong hang sóc, người ta không thể tìm được những quả, hạt hư.

Có điều, não của sóc tương đối nhỏ, bình thường, 80% lượng lương thực dự trữ sẽ bị chúng bỏ quên, để cho tới khi hoàn toàn hư thối, mốc meo, lại trở thành chất dinh dưỡng nuôi đất.

Vì từng nghe người lớn nói qua tập tính này của sóc, nên bọn nhỏ tham lam hận không thể khiến đám sóc ném tất cả những thứ ngon lành - mà chúng nó định dự trữ cho mùa đông xuống, cho dù bị ném đến đau, bọn họ cũng sẽ không hối hận hay trách móc gì cả.

“Chi chi chi !”

Lũ sóc con tức giận tới phát khóc, bọn chúng chưa từng thấy đám trẻ nào không biết xấu hổ như thế.

“Chi !”

Đám sóc con nổi giận, ném hết thức ăn mình dự trữ ra, sau đó, nhao nhao chuyền từ cành này sang cành khác, biến mất khỏi tầm mắt tụi nhỏ.

Bây giờ còn cách mùa đông khá xa, bọn chúng sẽ tiếp tục dự trữ lương thực, sau đó, đợi lúc tiểu cô nương đáng yêu vào núi một mình, sẽ đưa riêng cho nàng, đảm bảo nàng sẽ vui vẻ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 69: Chương 69



“Đám sóc đi cả rồi.”

Đám trẻ con luyến tiếc nói, nhưng mà, nhìn lại trên đất vẫn còn nhiều quả hạt chưa nhặt hết, bọn họ lại cảm thấy thỏa mãn, dù sao cũng còn thời gian, hay là nhặt chút quả, hạt này mang về.

Cuối cùng, đống quả rừng được nhặt sạch, xếp thành từng loại, sau đó đám con nít ngồi xếp hàng, phân chia số quả, hạt đó cho từng người.

Phúc Bảo bị ném sưng một cục bự, nhưng lại thấy được lũ sóc con dễ thương, còn được chia cho một đống quả, hạt to, nhiều đến mức phải lấy vạt áo để đựng, nên vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

“Cục cưng của nãi nãi !”

Đến giờ Thân, cuối cùng đám trẻ con cũng từ trên núi về tới.

Mà lúc này, phía trước cổng, Tưởng bà tử đã sớm đợi đến dài cổ.

Bà nấu cho cục cưng một chén canh trứng, bỏ thêm dầu mè, bà đã nếm thử một miếng, mặn nhạt rất vừa ăn, nghĩ tới lúc đó bé ngoan ôm bà, húp một miếng lại ngọt ngào gọi nãi nãi, trong lòng Tưởng bà tử không khỏi lâng lâng.

Về phần hai đứa cháu trai, chẳng phải đã có hai đứa con dâu chăm sóc rồi sao, bà cũng không cần phải bận tâm nữa.

Tô Tương biết mẹ chồng thương yêu con gái mình, dù sao cũng có lợi cho nàng, đương nhiên nàng không ý kiến.

Nàng đi theo nhị tẩu sắc mặt không biết vui hay buồn, mở phòng bếp, nấu canh trứng cho con trai của họ, chỉ là, Tưởng bà tử không có yêu cầu phải cho thêm dầu mè.

Cuối cùng cũng chờ được cháu gái bảo bối về, Tưởng bà tử chưa kịp yêu thương thì đã thấy trên đầu nàng có vết sưng đỏ, đang chuyển sang bầm tím, lập tức nổi giận.

Tiểu tâm can của bà, rốt cuộc là bị đứa nào đánh?

Trước khi ra ngoài thì vẫn là tiểu cô nương trắng trẻo bụ bẫm, đến khi về thì quần áo lấm bẩn, giống như lăn trên đất vậy, cái trán lại còn sưng một cục u đáng thương.

Chưa nói đến việc, Phúc Bảo là cháu gái Tưởng bà tử thương yêu nhất, thì ngay cả Mai Nương với Lan Nương, cho dù vì bất kì lí do gì mà mang thương tích về nhà, bà cũng sẽ không mặc kệ.

“Bảo hai đứa lúc ra ngoài phải trông chừng muội muội thật tốt, giờ thì sao? Trông chừng thế này à?”

Tưởng bà tử lập tức nổi nóng, kéo Phúc Bảo vào lòng, vỗ về nhẹ nhẹ, sau đó quay sang hai đứa cháu trai, trừng mắt, bắt chúng phải giải thích rõ ràng, rốt cuộc vết thương trên đầu cháu gái là từ đâu ra.

Té ngã sẽ không tới mức thành như vậy, đây là m.á.u bầm, nhìn qua giống như là bị thứ gì đó nện trúng, nhưng ai lại nhẫn tâm, nỡ đối xử với cục cưng của bà như vậy chứ.

Da thịt trắng hồng càng khiến dấu bầm xanh tím kia nổi bật, không chỉ Tưởng bà tử, ngay cả Tô Tương và Vương Xuân Hoa cũng cảm thấy đau lòng.

Kể ra cũng lạ, trong nhà này, trừ con trai bảo bối ra, Vương Xuân Hoa cảm thấy ai cũng chướng mắt, ngay cả phu quân nàng, cũng vì chuyện trước kia khiến nàng c.h.ế.t tâm, chỉ có Phúc Bảo là còn khiến nàng có vài phần thật lòng thân thiết.

Đáng tiếc, đầu óc Vương Xuân Hoa lại không giống người bình thường, cách mà nàng cho rằng là đang gần gũi, chưa chắc đã khiến người khác thích nổi.

Ví như, nàng kiên quyết giữ vững những quy tắc mà nữ tử cần tuân theo, cảm thấy nếu Phúc Bảo muốn cuộc sống sau này tốt đẹp thì phải học theo những giới luật kia, cảm thấy Phúc Bảo nên làm việc ngay từ khi còn nhỏ, hiếu thuận với người lớn, yêu thương huynh tỷ, làm một cô nương khiến người khác yêu thích, chỉ có như vậy mới có khả năng gả cho một người tốt.

Nàng không thích người trong nhà biến Phúc Bảo trở thành một đứa con gái bị chiều hư, dung túng con bé thành kẻ lười biếng, tương lai khó mà kiếm chồng.

Cái gì Tưởng bà tử với đám người Thiện gia cũng không cho Phúc Bảo làm, nên trong lòng nàng rất sợ, sợ nếu cứ như vậy, cháu gái tốt của nàng thật sự sẽ khó tìm được đối tượng.

Có điều, nàng cũng biết, mọi người trong nhà đều không ưa nàng, nếu mà nàng lại nói gì đó đối nghịch với người lớn, có khi lại bị đuổi về nhà mẹ đẻ lần nữa.

Cho nên, mỗi ngày, nàng chỉ có thể hối tiếc cho cháu gái ở trong lòng, chứ cũng không thể làm gì khác.

Giống như chuyện ngày hôm nay, Vương Xuân Hoa cho rằng, nếu cháu gái nhỏ không chạy ra bên ngoài, thì sẽ không xảy ra chuyện.

Như con gái của những nhà khác, nếu không ngoan ngoãn ở nhà giúp mọi người làm việc, thì cũng học cách thức quản lí tiền bạc.

Chứ nếu ngày ngày cứ đi theo đám con trai chạy ra ngoài, còn không phải tạo cơ hội để người ta bàn tán sao.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt cũng không khỏi biểu lộ vài phần.

Lần đầu tiên Tô Tương cảm thấy khó chịu với người chị dâu này, giờ này mà nàng ta còn lộ ra vẻ mặt trách cứ con gái bảo bối của nàng sao, bộ thấy con gái nàng bị thương chưa đủ nặng hay sao?

Nàng không biết Vương Xuân Hoa suy nghĩ phức tạp như thế nào, chỉ cho rằng nàng ta thể hiện sự bất mãn với tam phòng bọn họ, bất mãn với con gái của bọn họ, căn bản là không thể hiểu được Vương Xuân Hoa là đang "đau lòng" cho con gái nàng.

“Nãi nãi, con không phải bị người khác đánh đâu, mà là bị sóc con trên núi ném đó ạ.”

Thiện Phúc Bảo đem mở túi áo mà mình túm chặt nãy giờ ra, để nãi nãi với mẫu thân nhìn thấy đống quả rừng được mình bọc trong vạt áo trước ngực.

“Cái này nè, chúng nó dùng mấy cái quả này ném con.”

Lúc nãy ở trên núi, đám hài tử một bên nướng chim, một bên nướng quả phỉ, không thể không nói, sau khi nướng chín, hương vị của quả phỉ khác hẳn so với hạt dẻ thông thường, nó dai dai, sựt sựt, ngọt ngào hơn, dư vị đọng lại cũng lâu hơn.

Trách không được ai cũng bảo, lũ sóc là cao thủ trữ thức ăn.

Chất lượng của những thứ chúng nó ném ra, cao hơn hẳn những thứ con người tự tìm được.

Ngay cả ở thời hiện đại, Phúc Bảo cũng chưa từng ăn qua những quả chắc nịch như thế.

Thậm chí, nàng còn nghi ngờ, có phải những thứ tốt nhất trong rừng kia đều đang nằm trên tay bọn họ hay không.

Nghĩ vậy, cái trán bị quả hạch ném cho sưng một cục nhỏ, coi bộ cũng không có gì quan trọng nữa.

Phúc Bảo có chút thương xót cho bầy sóc, không biết khi chúng nó suy nghĩ cẩn thận lại việc đem hết lương thực dự trữ ném ra ngoài, có cảm thấy đau thấu tim gan hay không.

Lúc này nàng đâu biết rằng, vốn dĩ những quả đó là lũ sóc ném cho nàng, chỉ cho duy nhất một mình nàng mà thôi.

Bây giờ, đám sóc đúng là đau lòng như nàng tưởng tượng, nhưng đau lòng bởi vì bảo bối của mình đều bị một đám quỷ nhỏ ôm chạy.

"Đây là bị bầy sóc trên núi ném?" Tưởng bà tử líu lưỡi, trong lòng cảm thấy thật khó tin.

Trong nhà, gà, vịt, heo đều yêu thích cục cưng của bà, chẳng lẽ vật nuôi trong nhà với thú hoang không giống nhau, lại đi lấy đồ ném cục cưng của bà.

"Đúng vậy ạ.

Nãi nãi, nương, mọi người mau nếm thử những quả phỉ này đi, còn có hạch đào nữa, thơm lắm." Phúc Bảo nóng lòng muốn người thân nếm thử thành quả của việc mình trở thành đích ngắm hôm nay.

“Cái này là đồ mấy con sóc đó ném sao?”

Tưởng bà tử nhìn một đống quả rừng trong n.g.ự.c cháu gái, lại thấy hai đứa cháu trai cũng ôm một đống trong ngực, phúc trí tâm linh, đột nhiên trong lòng có một phỏng đoán táo bạo.
 
Back
Top Bottom