Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li

Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 10



Quản gia run rẩy đưa tờ cấp báo từ tiền tuyến đến, ông ấy quỳ xuống đất, mặt đã đẫm lệ:

"Biên quan vốn đã đại thắng, nhưng gặp phải kẻ địch vùng vẫy trong cơn hấp hối, phát động tấn công bất ngờ. Tướng quân đã tử thủ thành trì, cuối cùng cũng đẩy lùi đợt quân địch cuối cùng, nhưng Tướng quân bị trọng thương, không cứu được..."

Bên tai ta vang lên một tiếng ù ù.

Triệu phu nhân loạng choạng suýt ngã, ta vội vàng đỡ lấy bà.

Ngực bà phập phồng nhanh chóng, thở hổn hển.

Cuối cùng bà cũng rơi một hàng nước mắt trong suốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta run rẩy không ngừng.

"Phu nhân, phu nhân..."

Ta gọi bà từng tiếng, nhưng bà dường như không nghe thấy, chỉ một mực bước thẳng về phía trước.

Phía trước là cửa lớn phủ Tướng quân, xa hơn nữa là cửa thành, xa hơn nữa là biên quan nơi Tướng quân đã lấy thân mình tuẫn quốc.

Bà muốn đi tìm ông.

Nhưng đi được hai bước, bà chợt nhận ra, tướng quân đã không còn nữa rồi.

Bà sẽ không bao giờ tìm thấy ông nữa...

Triệu phu nhân ngã xuống, được ta và một người khác đồng thời đỡ lấy.

Ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn.

Triệu Phùng Sinh đứng trước mặt ta, còn âm trầm hơn lần đầu ta gặp hắn.

"Đỡ mẫu thân ta đi nghỉ ngơi đi." Hắn nói.

Giọng điệu bình tĩnh, như vũng nước đọng.

---

Quan tài của Đại tướng quân được khiêng từ ngoài thành vào phủ.

Dân chúng kinh thành tiễn đưa mười dặm phố dài, tiếng nức nở và khóc than không ngừng vang lên.

Tang sự diễn ra bảy ngày.

Triệu phu nhân bệnh đến mức không thể rời giường, hoặc là mê sảng gọi tên Triệu tướng quân trong mơ, hoặc là tỉnh dậy thì nôn mửa phát sốt không ngừng.

Thế là tang sự được giao cho Triệu Phùng Sinh.

Mỗi bước mỗi xa

Bảy ngày ấy, Triệu Phùng Sinh tiếp đón khách khứa. Hắn không nhìn thấy, nên ta phải ở bên cạnh nắm tay hắn.

Tay hắn lạnh buốt như tuyết không tan, thế là ta chỉ có thể nắm chặt hơn một chút, truyền hơi ấm của mình cho hắn.

Những người thuộc hai phe vốn đối lập, không ưa gì nhau, là thanh lưu và quyền quý, đều tề tựu đến phủ tiễn biệt. Ngay cả đối thủ lúc sinh thời của Triệu tướng quân cũng quỳ trước linh cữu của ông, cung kính tiễn đưa ông đoạn đường cuối cùng.

Ông là vị đồng liêu đức cao vọng trọng trên triều đình, là chiến thần hộ quốc an dân trong lòng dân chúng.

Tất cả mọi người đều khóc, chỉ có Triệu Phùng Sinh, hắn không thể khóc.

Triệu tướng quân lúc này còn chưa phải là phụ thân mà hắn có thể quỳ lạy.

Hắn phải gắng gượng, gắng gượng cho đến khi tang sự kết thúc.

"Chiêu Chiêu, ở bên ta."

Hắn nói với ta hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, tang sự này cũng sắp kết thúc.

Nhưng trong nửa canh giờ cuối cùng của việc đóng cửa không tiếp khách, một vị khách không mời mà đến.

Không có tùy tùng, không có mũ miện, không có gấm vóc lụa là.

Người này mặc bộ bạch sam đơn giản nhất, đứng ngoài cửa suốt bảy ngày.

Cho đến nửa canh giờ cuối cùng, ông ta mới bước vào.

Ông ta quỳ xuống, đốt một chậu lại một chậu tiền giấy cho Triệu tướng quân.

Ta định hỏi ông ta là ai, nhưng bị Triệu Phùng Sinh ngăn lại.

Ngoài linh đường lại xuất hiện thêm một bóng người, là Triệu quản gia.

Ông ấy quỳ bên cạnh nam nhân đó, đưa ba con búp bê đất nung đến trước mắt ông ta:

"Thảo dân khấu kiến Thánh thượng, tướng quân nhà thảo dân trước khi c.h.ế.t ôm chặt ba con búp bê đất nung này không buông tay, nhất quyết muốn người mang về kinh thành chôn cùng. Trước khi ngài ấy c.h.ế.t không ngừng kêu gọi 'Nhị đệ' 'Tam muội', đáng tiếc, Tướng quân nhà thảo dân đã không thể gặp được nhị đệ của ngài ấy nữa rồi."

Hoàng đế nhìn ba con búp bê đất nung đó, thân thể bắt đầu run rẩy, những giọt nước mắt lớn rơi xuống, đọng trên những con búp bê.

Trên những con búp bê đất nung khắc tên ba người "Triệu Hữu" "Triệu Sương Nhu" "Trần Định Thương", phía trên còn có một dòng chữ cực nhỏ, viết "Không rời không bỏ, đồng sinh cộng tử".

Hoàng đế rốt cuộc không nhịn được nữa, ông ta bổ nhào lên linh cữu của Triệu tướng quân, từng tiếng gọi: "Đại ca, nhị đệ sai rồi, nhị đệ sai rồi..."

Triệu Phùng Sinh quay mặt đi, ta giơ tay lên, lau khô giọt lệ thấm ra khóe mắt hắn.
 
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 11



Sáng hôm sau, Triệu tướng quân đã được hạ táng.

Triệu Phùng Sinh cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát, nhưng hắn không muốn về phòng.

Thế là ta cùng hắn ngồi trên bậc thềm thư phòng.

Trước đây, mỗi khi nhớ nhà, ta đều ở đây lén lút khóc.

Triệu Phùng Sinh tựa vào vai ta.

Mỗi bước mỗi xa

"Nói chuyện với ta một lát đi."

"Nói gì?"

"Nói gì cũng được."

"Ta đọc binh thư cho chàng nghe được không?"

"Được, đều được, chỉ cần là giọng của nàng là được, chỉ có giọng của nàng mới có thể làm ta yên lòng."

Thế là, ta bắt đầu đọc thuộc lòng từ thiên đầu tiên của "Tôn Tử Binh Pháp".

Gió lạnh từng cơn, thân thể Triệu Phùng Sinh yếu ớt, ta sợ hắn bị lạnh, thế là ta hỏi: "Chúng ta vào trong phòng đọc được không?"

Hắn không trả lời, chỉ nói một câu không đầu không cuối: "Phụ thân ta mất rồi."

Ta ôm hắn chặt hơn.

"Chiêu Chiêu, phụ thân ta mất rồi."

Cuối cùng hắn cũng bật khóc, bao nhiêu ngày nay, hắn rốt cuộc cũng không cần phải giả vờ kiên cường nữa.

Ta vỗ lưng hắn, nghiêng người che chắn đầu gió cho hắn.

Cứ khóc đi, khóc ra là sẽ ổn thôi.

Ngày hôm sau, Triệu Phùng Sinh ngủ đến tận chiều.

Ta nhờ quản gia và Thải Vi giúp đỡ, kiểm kê lại người hầu nha hoàn trong nhà.

Triệu phu nhân bệnh nặng, Triệu Phùng Sinh lúc này đang là lúc yếu lòng nhất.

Ta cũng trong một đêm mà hiểu ra mình không thể như trước nữa.

Ta phải giúp bọn họ quản lý gia đình thật tốt, không để bọn họ phải bận tâm nhiều.

Như vậy, đợi Triệu phu nhân khỏe lại, phủ Tướng quân vẫn sẽ là phủ Tướng quân như trước.

Sau khi Triệu Phùng Sinh tỉnh lại, biết ta đang ra hình ra dáng quản lý gia nghiệp, thản nhiên nói: "Đây không phải là việc nàng nên làm."

Ta thấy hắn đã thức, bước đến, tự tay đeo một dải lụa do chính ta làm lên mắt hắn.

Trên đó thêu hai chữ "Bình An", bây giờ ta chỉ muốn hắn bình an vô sự.

"Vậy việc gì là ta nên làm?" Ta kéo tay hắn, đưa hắn đến trước bàn, "Những sổ sách này luôn cần có người quản lý."

"Ta làm là được rồi."

"Chàng đã không nhìn thấy, làm sao quản lý?"

"Ta nói được là được."

Giọng hắn vẫn còn hơi khàn, chắc hẳn là do tối qua khóc quá lâu.

"Việc nàng nên làm là học tốt thương pháp."

Ta sững sờ, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

"Việc nàng muốn làm cũng là học tốt thương pháp." Hắn tiếp tục nói, "Bây giờ trên đời này, người duy nhất biết thương pháp Triệu gia, chỉ còn lại nàng thôi."

"Thế nhưng..."

"Không có thế nhưng. Gia nghiệp ta sẽ quản lý. Chiêu Chiêu, hãy làm điều nàng muốn làm đi."

Làm điều ta muốn làm ư?

Ngoài cửa sổ, tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả.

Đây là lần đầu tiên ta thấy tuyết lớn như vậy kể từ khi đến kinh thành.

Trước đây ở nhà, ta rất ít khi thấy tuyết rơi.

Cũng rất ít khi nghĩ mình muốn làm gì.

Vậy bây giờ ta muốn làm gì?

Muốn lúa trổ bông cao, mùa vụ bội thu.

Muốn phụ mẫu an khang, không còn phải chịu đói rét.

Muốn trong thôn mưa thuận gió hòa, không có đại tai đại nạn.

Ta nghĩ quá nhiều, nhưng tất cả đều không liên quan đến ta.

Bây giờ ta muốn làm gì?

Ta nhìn cây hồng anh thương ngoài sân, tua rua thương rực rỡ một màu đỏ tươi trong tuyết lớn.

Ta muốn học thương pháp.

Đây là ý nghĩ của ta, ngay giờ khắc này, mà cả về sau cũng là như vậy.

---

Triệu phu nhân lâm bệnh, may mà ta đã luyện tập kiến thức cơ bản rất vững vàng, có thể tự mình suy ngẫm.

Người trong cung đến, nói Bệ hạ phái thái y đến xem mắt cho Triệu Phùng Sinh.

Thế nhưng, tất cả những thái y này đều bị Triệu Phùng Sinh đuổi đi không chút ngoại lệ.

"Chàng đã mù rồi, Đại tướng quân cũng không còn, lúc trước khóc thương tâm đ ến vậy, không ngờ chớp mắt đã muốn đến hại chàng."

Ta tức giận đến cực điểm, không kìm được mà mắng.

Nhưng Triệu Phùng Sinh lắc đầu: "Lần này ông ta không phải đến hại ta... Vài ngày nữa là nàng đã cập kê, ta muốn đích thân đến nhà nàng xin lỗi với bá phụ bá mẫu."

Vì Đại tướng quân đã mất, Triệu Phùng Sinh phải thủ hiếu ba năm, không được kết hôn.

Hắn cảm thấy hổ thẹn với lời hứa lúc trước.

Ta cười ngăn lại nỗi day dứt thừa thãi của hắn: "Mới đây mẫu thân đã gửi thư đến, nói rõ nỗi khổ của chàng, còn bảo ta thông cảm, đợi mãn hiếu kỳ rồi hẵng cử hành hôn sự."

Lúc này hắn mới yên lòng.

Ngày cập kê hôm đó, trong phủ không tổ chức tiệc tùng.

Triệu Phùng Sinh đưa ta đến Phổ Sinh Tự ở phía nam thành cầu phúc.

Nhưng lại phát hiện ven đường có thêm rất nhiều lưu dân.

Quản gia nói, man tộc ở biên quan lại lần nữa xâm phạm, dân chúng ở đó không thể sống được, đành phải lưu lạc đến kinh thành, cầu xin một miếng ăn dưới chân hoàng thành, cũng cầu xin Bệ hạ xuất binh bảo vệ biên quan.

Thế nhưng triều đình làm gì còn người tài để dùng.

Triều đại ta trọng văn khinh võ, quan võ tư chất vốn đã bình thường, Triệu tướng quân vừa mất, lại càng thiếu thốn trầm trọng.

Lưu dân tụ tập ngày càng nhiều, mấy chòi phát cháo cũng có chút cung không đủ cầu.

Ta sai gia đinh chia bạc ra, chỉ mong có thể giúp những lưu dân này ăn no hơn một chút.

Hai bọn ta lặng lẽ không nói gì.
 
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 12



Trong chùa, Triệu Phùng Sinh bảo ta viết "Cả đời trôi chảy" lên tờ giấy đỏ cầu phúc. Ta suy nghĩ một lát, rồi đổi thành "Biên quan yên ổn, vạn dân an khang".

Dù sao hắn cũng không nhìn thấy.

Ta dâng giấy đỏ lên Phật tổ, chỉ cầu chư Phật rủ lòng thương xót những dân chúng vô tội bị chiến sự liên lụy.

Về đến phủ, quản gia bá bá ra đón, trông như đã đợi rất lâu.

Ông ấy mang cho ta một vò Nữ Nhi Hồng, ông ấy nói khi con gái mình ra đời, ông ấy chôn hai vò rượu, một vò để uống khi con gái cập kê, vò kia đợi đến khi con gái xuất giá thì uống.

Đáng tiếc ông ấy không thể đợi đến khi con gái xuất giá.

Ta ôm vò Nữ Nhi Hồng đó, hỏi vì sao không uống được nữa.

Quản gia cười cười, không trả lời ta, chỉ đưa cho ta một lá thư.

Lá thư đó đến từ vị tiểu ca ca đã tặng ta cây hồng anh thương, giờ huynh ấy đã đến biên quan, được thăng lên phó tướng.

Nghe tin ta cập kê, huynh ấy đã phác họa lại phong cảnh đại mạc tặng ta.

Để hối lộ quản gia chuyển thư đến tay ta, huynh ấy còn tặng ông ấy bảy mươi ba lượng bạc.

Ta cầm lá thư, nhìn bức tranh phong cảnh được vẽ bằng mực nước.

"Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên*" dần hiện ra trước mắt ta.

*Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời, Sông dài, mặt trời lặn tròn vo. (Sứ Chí Tái Thượng, Vương Duy. Bản dịch trên thivien.net)

Nếu có một ngày ta cũng có thể mang theo hồng anh thương ra biên quan g.i.ế.c địch thì tốt biết mấy.

Thân võ nghệ này bị kẹt ở kinh thành, thật sự là không có đất dụng võ.

Lá thư đó được ta cẩn thận cất giữ.

---

Bệnh tình của Triệu phu nhân ngày càng nặng.

Trước đây bà ở trên chiến trường g.i.ế.c địch đã để lại vết thương cũ, những năm gần đây lại vì Triệu Phùng Sinh mà lo lắng kinh hãi, việc Triệu tướng quân qua đời càng giáng một đòn đả kích nặng nề vào bà.

Bệnh chồng chất bệnh, thời gian Triệu phu nhân tỉnh táo ngày càng ngắn lại.

Trước đây luôn nói Triệu Phùng Sinh ốm yếu, giờ hắn đã khỏe hơn nhiều, nhưng Triệu phu nhân lại trở thành dáng vẻ ốm yếu.

Khi bà tỉnh táo, luôn thích gọi ta đến bên giường, nói ta mang lại niềm vui, nhìn vào khiến người ta vui mừng, giống như cỏ non mùa xuân, tràn đầy sức sống, khiến bà cũng có hy vọng được sống.

Ta nắm tay Triệu phu nhân, hái những bông hoa đầu xuân đặt trên đầu giường của bà.

Ta nói với bà, đợi bà khỏi bệnh, hai ta sẽ đến rừng đào phía nam thành, không gọi Triệu Phùng Sinh, chỉ có hai ta mà thôi.

Ta đã chôn hai vò rượu hoa đào ở đó, chúng ta sẽ đào lên, uống xong thì cùng nhau tỉ thí thương pháp.

Triệu phu nhân nghe xong cười lớn, rồi bà hỏi ta: "Lưu dân đã được an trí chưa?"

Thì ra bà đều biết.

Bà ở hậu viện, vẫn đang bị bệnh, nhưng vẫn vướng bận đến chiến sự biên quan, vướng bận đến những hộ dân chúng mà bà từng đến, từng bảo vệ.

Ta không nói gì, ta muốn nói dối để bà yên tâm dưỡng bệnh, nhưng không thể mở miệng.

Bà không chỉ là phu nhân của phủ Tướng quân, là mẫu thân của Triệu Phùng Sinh, là bà mẫu tương lai của ta, mà còn là vị tướng sĩ năm xưa cầm hồng anh thương g.i.ế.c địch trên chiến trường.

Bà muốn biết, ta không thể giấu.

Triệu phu nhân thở dài, khóe môi nở nụ cười khổ.

"Chiêu Chiêu, ta muốn xem thương pháp của con đã luyện đến mức nào rồi."

Thế là ta dìu bà đến hậu viện.

Mỗi bước mỗi xa

Bà khoác áo choàng đứng đó, giống như lần đầu tiên dạy ta cầm thương.

Thời gian bốn năm, ta từ những động tác lúng túng không có quy tắc, đến nay có thể thi triển chiêu thức một cách lưu loát như mây trôi nước chảy.

Bà dịu dàng mỉm cười.

Bà đang nhìn ta, cũng đang nhìn chính mình của ngày xưa.

Bà hỏi: "Chiêu Chiêu, con có muốn ra chiến trường không?"

Ta sững người, bàn tay cầm hồng anh thương khẽ run lên.

Ngày hôm sau, Triệu phu nhân chống đỡ thân thể bệnh nặng vào cung.

Khi trở về, bà cầm Thánh chỉ, vẫy tay gọi ta.

Trên Thánh chỉ phong ta làm tướng lĩnh, xông lên chiến trường.

Triều đình một phen xôn xao, phần lớn tiếng nói phản đối đều nói nữ tử ra chiến trường, triều đại này chưa từng có tiền lệ.

Hoàng đế nghe tiếng oán thán ầm ĩ suốt ba ngày, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy thì hai vị ái khanh có tiếng nói lớn nhất hãy ra chiến trường đi, dẫn theo tất cả nam tử trong nhà các khanh ra chiến trường."

Thế là tiếng than phiền biến mất.

Triệu phu nhân nghe tin này, cười hai tiếng: "Ngày xưa khi ông ta còn là hoàng tử, nói muốn giúp ta là thân nữ tử được ra chiến trường, nhưng không làm được. Giờ xem ra, cũng không phải là chuyện quá khó."

Nói xong, lại ho ra hai ngụm máu.

Ta lau nước mắt, nói: "Vậy phu nhân phải nhanh chóng khỏe lại, phải nhìn con lấy được thủ cấp của kẻ địch, khải hoàn trở về."

Triệu phu nhân gật đầu.

Thế nhưng thân thể bà vẫn ngày càng yếu đi, cho đến đầu đông năm thứ ba, bà nôn ra một chậu máu.

Triệu Phùng Sinh đút từng muỗng từng muỗng thuốc cho bà, nhưng Triệu phu nhân không thể uống nổi nữa.

Triệu Phùng Sinh nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên trì đi sắc thuốc, Triệu phu nhân nôn ra một ngụm, hắn lại tiếp một ngụm, cho đến khi bà miễn cưỡng uống hết bát thuốc theo lời đại phu dặn.

Hắn sợ hãi tột độ, giống như khi Triệu tướng quân qua đời, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
 
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 13



Buổi tối, một vị khách không mời mà đến, ông ta mặc áo huyền hoàng, vội vã đến, trên người còn vương hơi lạnh.

Cũng chính lúc đó ta mới biết, thì ra người này vẫn luôn có tai mắt trong phủ.

Mỗi bước mỗi xa

Ông ta đứng bên ngoài cửa, liên tục gõ cửa, nhưng Triệu phu nhân không cho phép bọn ta mở.

Triệu Phùng Sinh đứng bên đầu giường, mắt hắn đỏ hoe, nắm tay siết chặt.

Tiếng gõ cửa từng hồi vọng vào trong phòng, gõ vào trái tim mỗi người.

"Tam muội, muội cho ta nhìn muội một lần nữa, có được không?"

"Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên nghi ngờ Triệu gia, ta không nên hạ độc Phùng Sinh..."

"Nhưng muội có biết không, ngày đó ta làm chính biến bức vua thoái vị, những đại thần từng vì phụ hoàng mà đầu rơi m.á.u chảy đều phản chiến, ngay cả tâm phúc mà phụ hoàng từng coi là tri kỷ cũng bỏ rơi ông ấy vào phút cuối. Tất cả đều vì quyền lực, tất cả đều vì bản thân."

"Ta sợ hãi, ta thật sự sợ hãi, mỗi ngày ta nhắm mắt lại là lời nguyền rủa cuối cùng của phụ hoàng dành cho ta, nguyền rủa ta cô độc một mình, chúng bạn lánh xa..."

"Tam muội, ta thật sự sợ hãi..."

Giọng nói đông cứng trong gió tuyết, run rẩy như tiếng gió bắc gào thét.

Triệu phu nhân nằm trên giường, ho từng tiếng.

Một lúc lâu, bà nói về phía ngoài cửa: "Ngươi còn nhớ không, ngày ngươi bị sốt, các ngự y trong hoàng cung đều bị Quý phi gọi đi, thế là A Hữu đã cõng ngươi, cõng ngươi ra khỏi hoàng cung, ta quỳ trước tượng Bồ Tát, cầu nguyện hết lần này đến lần khác cho ngươi được bình an."

"Ngươi nói ngươi sợ, nhưng lúc đó bọn ta cũng sợ, bọn ta sợ ngươi không còn nữa, sợ ba con búp bê đất nung thiếu mất một. Nhưng ai có thể ngờ, trong số đó, con búp bê đất nung thích cười nhất, sau này không bao giờ cười với bọn ta nữa. Ngươi nói ngươi sợ, vậy còn bọn ta thì sao, bọn ta không sợ hay sao?"

"Nhị ca, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là nhị ca, ngươi đi đi, ta không thể tha thứ cho ngươi, chỉ cầu ngươi sau khi ta chết, hãy đối xử tử tế với Phùng Sinh, đối xử tử tế với Triệu gia."

Triệu phu nhân nói xong câu cuối cùng, tiếng gõ cửa ngoài phòng dừng lại.

Mọi thứ trở về yên tĩnh, cho đến ngày hôm sau, Triệu phu nhân qua đời, Hoàng đế đứng ngoài cửa suốt một đêm, cũng không dám gặp mặt bà lần cuối.

Tang sự của bà, Hoàng đế cũng không dám đến tham dự.

Một con búp bê đất nung không muốn gặp con búp bê đất nung khác, thế là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

---

Triệu phu nhân qua đời, Triệu Phùng Sinh suy sụp hoàn toàn.

Ngày ta lên đường ra tiền tuyến ngày càng đến gần.

Hắn bảo ta cứ an tâm, không cần lo lắng cho hắn.

Thế nhưng hắn lại cực kỳ lo lắng cho ta.

Hắn canh giữ bên ta, dù ta làm gì, hắn cũng đi theo.

Cho đến đêm trước khi ta ra chiến trường, hắn đến phòng ta, dặn dò hết lần này đến lần khác rằng đao kiếm không có mắt, ra chiến trường nhất định phải cẩn thận.

Ta trêu hắn: "Nếu ta không trở về được thì sao?"

Mắt Triệu Phùng Sinh chợt đỏ hoe.

Hắn quay mặt đi: "Thì tìm người khác."

Ta cười: "Vậy ta sẽ hóa thành lệ quỷ về quấn lấy chàng."

Im lặng rất lâu, Triệu Phùng Sinh nói: "Ta sẽ không tìm ai khác, nhưng nàng thành quỷ mà đến quấn lấy ta, thì đúng như lời nàng nói vậy."

Ta sững người, trong lòng có chút nhói đau.

Ngoài trời tuyết bay lả tả, thổi tung cửa sổ, bông tuyết bay vào.

Ta nhìn Triệu Phùng Sinh, nói với hắn: "Chúng ta thành hôn đi."

Có trời đất làm chứng.

Ta muốn thành hôn với Triệu Phùng Sinh.

Ta muốn trở thành thê tử của hắn, muốn trở thành người thân của hắn, muốn hắn có một nỗi nhớ mong.

Quan trọng nhất là, ta yêu hắn.

Không đợi hắn trả lời, ta đã lấy hai ly rượu, đặt một ly vào tay hắn.

Hắn nắm chặt ly rượu, những gợn sóng nhẹ trên rượu phản chiếu nụ cười của hắn.

Bọn ta uống rượu giao bôi, ngay tại cuối đông năm đó, vào tháng mười hai tuyết bay tán loạn.

Ta đẩy hắn xuống giường, cởi bỏ áo ngoài của hắn.

"Chiêu Chiêu..." Hắn nỉ non, với chút do dự.

"Chàng muốn không?" Ta hỏi hắn.

Hắn im lặng.

Ngay sau đó, hắn lật người lên trên, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán ta, trên chóp mũi ta, trên môi ta.

Kéo dài lại vẫn còn vương vấn.

Quần áo từng chiếc một bị vứt xuống giường.

Ngoài phòng tiếng gió rào rạt.

Trên giường cảnh xuân kiều diễm.

Giây phút cuối cùng, hầu kết hắn lăn lộn, nhưng thân thể lại ngừng lại.

"Sao, mắt bất tiện, không nhìn chuẩn xác sao?" Ta hỏi.

Lời này lại giống như đang trêu chọc, lại như khinh thường, khiến Triệu Phùng Sinh nhíu mày.

Hắn tháo dải lụa ra, buộc lên mắt ta.

Thoáng chốc, trước mắt ta tối đen như mực.

Chỉ còn lại xúc giác trở nên nhạy bén hơn.

Là một ao nước xuân dâng lên gợn sóng, sóng lan tràn không ngừng.

Triệu Phùng Sinh đột nhiên nói: "Thật ra, ta nhìn thấy được."
 
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 14



Gió cát đại mạc quất vào mặt.

Bộ áo giáp này mặc trên người, bao bọc thân thể ta kín mít.

Ta đi nửa tháng đường mới đến được biên quan.

Nửa tháng này ta đều sống trong sự mơ hồ.

Câu nói "Thật ra, ta nhìn thấy được" cứ vương vấn mãi trong đầu ta.

Triệu Phùng Sinh nhìn thấy được, hắn vậy mà nhìn thấy được!

Năm đó Hoàng đế triệu hắn vào cung, hắn ngã ngựa.

Để hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của Hoàng đế, hắn thuận thế bắt đầu giả mù.

Còn Hoàng đế, phái ngự y đến chữa trị, đương nhiên cũng biết hắn giả mù, nhưng Hoàng đế không vạch trần.

Mắc phải cái danh mù mắt, Triệu Phùng Sinh không thể ra chiến trường nữa, cũng không thể vào quan trường.

Triệu gia đang như mặt trời ban trưa, Triệu gia uy danh hiển hách, từ đó không còn người nối nghiệp.

Mỗi bước mỗi xa

Mà ngày ấy, sau khi Triệu tướng quân qua đời, Hoàng đế lại phái ngự y đến, thực ra là tìm cớ để Triệu Phùng Sinh "sáng mắt lại", để bù đắp cho sự áy náy của mình.

Nhưng Triệu Phùng Sinh đã từ chối, rốt cuộc là hắn không muốn tha thứ cho Hoàng đế.

Nói cách khác, Triệu Phùng Sinh từ trước đến nay đều nhìn thấy được.

Từ khi ta đến phủ Tướng quân, một số trò vặt vãnh lợi dụng việc hắn không nhìn thấy, hắn đều nhìn thấy hết.

Sau đêm đó, ta trở nên mơ hồ.

Mơ hồ trong sự xấu hổ.

Thẳng đến khi ta đến biên quan mới hồi phục tinh thần trở lại.

Dù sao cũng đã rời khỏi kinh thành rồi, không xấu hổ không xấu hổ...

Trong quân doanh, vị tiểu ca ca tặng ta hồng anh thương đang đợi ta, mỉm cười rạng rỡ.

Huynh ấy dắt một con ngựa, đợi ta đến gần, ta mới phát hiện đó chính là con ngựa bờm đỏ mà ta ngày đêm mong nhớ.

"Ngựa con ngựa con ngoan." Ta xoa đầu nó, thân mật ghé sát.

Con ngựa này nghe thấy tiếng ta, cũng liên tục ghé sát vào ta, chào đón sự xuất hiện của ta.

Nhưng ngoài vị tiểu ca ca này và con ngựa bờm đỏ, các tướng sĩ khác đều lộ vẻ mặt đau khổ.

Vị tiểu ca ca đó bước lên, dẫn ta vào doanh trướng.

"Ta tên là Trình Trạch Lệ." Huynh ấy nói, "Những người đó ngươi đừng để ý, dù sao triều ta chưa từng có tiền lệ nữ tử tòng quân, họ thấy ngươi đến thì cho rằng triều đình thật sự không còn ai dùng được nữa, mới để ngươi đến."

Trên thực tế, quả thực là không còn ai dùng được nữa.

Ta thu lại tâm tư, không hề lộ ra một chút bất mãn nào.

Là một tướng lĩnh, đương nhiên phải lấy được lòng tin của sĩ tốt, nếu bây giờ bọn họ không tin ta, vậy thì hãy dùng bản lĩnh của mình mà nói chuyện, xóa tan nghi ngờ của bọn họ.

Cảm xúc không có ích gì.

"Trình huynh, ta mới đến, sau này chuyện trong quân doanh còn cần huynh giúp đỡ nhiều." Ta chắp tay cúi chào.

Huynh ấy cười, từ trong túi lấy ra con chim đất nung ngày xưa: "Đương nhiên, nể mặt con chim đất nung này, ta cũng sẽ cùng ngươi tương trợ lẫn nhau."

Không lâu sau, Đại tướng quân đã đến.

Ông ấy là phó tướng dưới trướng Triệu tướng quân, biết đánh trận, nhưng không biết bày binh bố trận.

Đại tướng quân Thân Thành biết mối quan hệ của ta với phủ Tướng quân, thấy ta đến, ông ấy rất đỗi vui mừng.

"Thương pháp Triệu gia, giờ chỉ có ngươi là biết dùng."

Ông ấy nhìn hồng anh thương của ta, có chút thất thần.

---

Buổi tối, ta đang xem xét bố trí hành quân trên sa bàn trong doanh trướng thì nghe thấy một tiếng động lạ bên ngoài.

Ta nhíu mày, lập tức bước ra khỏi doanh trướng, chỉ thấy từ xa xuất hiện vài đốm lửa xuất hiện.

Rồi những mũi tên bay đến, lửa theo mũi tên b.ắ.n vào doanh trướng, ngọn lửa lan rộng, thiêu rụi lớp vải bên ngoài.

Trong lòng ta thầm kêu không ổn, lập tức lớn tiếng hô: "Quân địch tập kích ban đêm, mọi người mau dậy đi!"

Những người trong doanh trướng dần tỉnh dậy, chạy ra ngoài cầm lấy vũ khí.

Lại một mũi tên bay về phía ta, ta né tránh, cầm hồng anh thương lên, men theo bóng đêm tiến về phía trước.

Doanh trướng đã trở nên hỗn loạn, Trình Trạch Lệ và Thân Thành cũng đã phản ứng kịp, bắt đầu ổn định trật tự, lệnh cho tướng sĩ sẵn sàng nghênh địch.

Binh khí va chạm, tiếng ồn ào vang vọng khắp đêm, cùng với ánh lửa tạo thành một kỳ cảnh ở Đại mạc.

Ta đã sớm tiếp cận được vị trí của quân địch.

Sự chú ý của bọn chúng đều tập trung vào doanh trướng, đặc biệt là vào hai vị chủ tướng là Trình Trạch Lệ và Thân Thành, không hề phân tâm quan sát xung quanh.

Ta nắm chặt cây hồng anh thương trong tay, nằm sấp trên một cồn cát bên cạnh.

Phần lớn quân địch đã tiến vào doanh trướng, giờ đang giao chiến kịch liệt.

Giống như một con chim ưng bay lượn tầm thấp, chăm chú nhìn con mồi của mình, chỉ chờ một cơ hội, sẽ kết liễu con mồi.

Mà cơ hội đó chợt xuất hiện.

Ta nhanh chóng lao vút đi.

Hồng anh thương xé toang bầu trời, mang theo hơi lạnh của đêm sương, đ.â.m thẳng vào thủ lĩnh quân địch.

Máu từ tim ông ta phun trào.

Các binh sĩ địch xung quanh không ngờ đến cục diện này, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Đến khi ta rút hồng anh thương ra, thủ lĩnh của họ ngã xuống đất, họ mới phản ứng lại.

Một đám tiểu binh không có thủ lĩnh chỉ là đám ô hợp, chỉ biết vung vẩy binh khí đánh về phía ta.

Nhưng hồng anh thương của ta như một trường long múa lượn trên không trung, đánh gục từng tên một.

Cuối cùng ta cắt lấy thủ cấp của quân địch, dùng vải bọc lại, mang về doanh trướng.

"Man tộc tiểu nhân, thủ lĩnh của các ngươi đã c.h.ế.t dưới tay ta!"

Ta hô lớn, ném thủ cấp đó xuống đất, giơ ngọn đuốc lên.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta, rồi theo ngọn đuốc nhìn thấy cái thủ cấp đó.

Hành động này chắc chắn đã làm tăng mạnh sĩ khí của quân ta, còn những kẻ địch tập kích ban đêm thấy thủ lĩnh của mình đã chết, lập tức hoảng sợ.

Trận này bọn ta đã thắng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back