Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ
Chương 10: Chương 10



Ta nhìn về phía oán linh, chỉ thấy nàng hơi nhíu mày. Rõ ràng cũng xem như là phụ thân của nàng khi còn sống, nhưng giờ đây lại giống như đang nhìn một người xa lạ.

Quốc chủ Lặc Tư Ba Đồ cười lạnh, máu tươi chảy dọc khuôn mặt, che khuất nửa tầm nhìn của ông nhưng ông vẫn cố gượng dậy, ngồi quỳ trên mặt đất, không hề chịu thua:

"Con rể thật là bất kính, không rượu ngon thịt thịnh mà tiếp đãi nhạc phụ sao?!"

Tô Tử Hạo mỉm cười nhạt nhẽo, đứng dậy rút thanh trường kiếm trên giá, gương mặt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo:

"Đúng là Tử Hạo bất kính. Để nhạc phụ lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm nay, sớm đã nên nhổ răng, đánh gãy chân, giam ngài vào lao ngục để thể hiện chút hiếu tâm của Tử Hạo mới phải."

Hắn từng bước tiến lại gần:

"Làm như vậy, nhạc phụ sẽ không phải hao tâm tổn tâm trí ở ngoài nghĩ cách lật đổ Vương triều của Tử Hạo nữa. Ngài nói xem có đúng không?"

Lưỡi kiếm trong tay hắn chạm vào cằm Lặc Tư Ba Đồ, để lại một vệt máu đỏ thẫm. Lặc Tư Ba Đồ không chút sợ hãi, ngược lại còn cười khinh miệt:

"Loại tiểu nhân nói mà không giữ lời cũng dám nói mấy lời này sao?"

Ông bất ngờ quỳ tiến một bước, mũi kiếm cắt qua cổ để lại một vết thương nhưng nụ cười trên gương mặt ông không chỉ không tắt mà còn càng trở nên điên cuồng và độc ác:

"Lấy danh nghĩa hòa thân để chúng ta buông lỏng cảnh giác, xé bỏ hiệp ước và khởi binh ngay trong đêm tân hôn! Sao nào..." Ông nghiêng đầu, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, "Là thánh nữ của tộc ta không vừa ý ngươi chăng?"

Ộng ngửa đầu cười điên dại nhưng tiếng cười ấy ngay sau đó bị chặn đứng, chuyển thành tiếng hét thảm thiết khi ông ngã nhào xuống đất.

Tô Tử Hạo đã chặt đứt cánh tay trái của ông ấy. Tô Tử Hạo cúi người, tà áo trắng ngấm máu đỏ thẫm khiến thần sắc hắn càng lạnh lùng hơn:

"Ta giữ ngươi lại đến bây giờ, chỉ để hỏi một chuyện, Nguyên An đâu? Nàng ở đâu?"

Giọng nói sắc bén cất lên, ngoài cửa sổ tiếng sấm lại dội vang nhưng vẫn không lấn át được tiếng của hắn. Lần đầu tiên ta nghe thấy giọng hắn lạnh lẽo như thế, mang theo mùi máu tanh và khói bụi nơi chiến trường, hoàn toàn là một vị thiếu niên tướng quân chưa từng khuất phục.

Ta do dự nhìn về phía "công chúa Nguyên An" vốn luôn đi cạnh hắn, trong lòng dấy lên đầy nghi hoặc.

Hiếu Hiến hoàng hậu, công chúa Nguyên An Lặc Tư Ngô Hô Lặc... chẳng phải chính hắn đã đích thân giết nàng hay sao?

Lặc Tư Ba Đồ ho khan, nhổ ra một ít máu tươi rồi nở nụ cười ngạo nghễ, nhưng rồi lại nói một câu hoàn toàn không hề liên quan:

"Thánh nữ của tộc ta chưa bao giờ khiến ta thất vọng!"

Cơn gió lạnh thổi qua, ánh kiếm lóe lên, cánh tay phải của ông ấy cũng rơi xuống vũng máu.

Không biết có phải bởi vì thân thể không ổn hay không mà đôi mắt của Tô Tử Hạo đã thấm một màu đỏ, ẩn chứa không biết bao nhiêu điên cuồng:

"Nơi nghĩa địa hoang chỉ có một miếng ngọc bội, tuyệt đối không có nàng. Ta hỏi ngươi một lần nữa, thi thể của Nguyên An… ở đâu?"

Câu chuyện đã đến mức này, không chỉ ta mà ngay cả "công chúa Nguyên An" cũng tỏ vẻ hoang mang. Nàng lơ lửng bên cạnh Tô Tử Hạo, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Nàng nói: "Ta ở đây, ngay trong Hoàng..." nhưng lại dừng lại giữa chừng.

Âm khí dần tan biến, đôi mắt đỏ như màu máu của nàng giờ đây lại ngập tràn bối rối. Những ký ức đã chôn giấu dường như đang trỗi dậy, dần tái hiện lại trong đầu nàng.

Tô Tử Hạo nhìn Lặc Tư Ba Đồ đang đau đớn lăn lộn trên đất, ánh mắt lạnh băng không hề thuyên giảm, hắn khựng lại đôi chút sau đó cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.

"Ngày Ô Ni Cát Nhã bước lên kiệu hoa, nàng ta đã đem Nguyên An của ta vứt đi đâu?"

Lặc Tư Ba Đồ thở hổn hển, như đang nghe được chuyện cười hay nhất lịch sử, cười đến điên cuồng:

"Ha ha ha ha! Tô Tử Hạo! Ngươi không phải là người rõ nhất sao?"

Ông trợn mắt, như là cố vùng vẫy một lần cuối cùng.

"Lặc Tư Ngô Hô Lặc, nỗi sỉ nhục của bộ tộc ta, chẳng phải đã bị binh lính của ngươi làm nhục đến chết, băm thành từng mảnh, ném vào nghĩa địa hoang rồi sao?!"

Tiếng sấm vang rền, mưa lớn trút xuống, hòa cùng dòng máu chảy đầm đìa cùng tiếng vang của thanh kiếm rơi xuống sàn. Rốt cuộc thì Tô Tử Hạo không cầm nổi kiếm trong tay nữa, hắn lảo đảo vài bước, ngã vào cạnh tường.

Ta chưa từng thấy nhiều máu như thế, như thể hắn muốn ho ra toàn bộ máu trong cơ thể. Hắn ho khan dữ dội, giọng nói trở nên khàn đặc, thì thào:

"…Không thể nào."

Hắn như đứa trẻ bị kinh hoàng tột độ, co rúm lại trong cơn mưa gió cuồng nộ, nhìn vào vết máu trên tay mình, toàn thân run rẩy. Bên tai hắn vẫn còn vang vọng giọng nói của Lặc Tư Ba Đồ như một lời nguyền, lặp đi lặp lại giữa cuồng phong mưa gió.

"Phái người đào bới, tu sửa Phật đường, mười năm trước, ngươi từng đi ngang qua doanh trại của những binh sĩ ấy, nhưng chính sự thờ ơ của ngươi đã bỏ qua tất cả. Ngươi giết Vĩnh Đức, điều tra nhiều năm như vậy, chẳng phải ngươi là người rõ nhất hay sao?"

"Tự lừa mình dối người... Ngươi thật là đáng thương đến cực điểm đấy Tô Tử Hạo!"

Ngọc bội luôn mang bên mình của Tô Tử Hạo rơi xuống đất, ánh sáng lờ mờ từ dư quang của tia chớp chiếu lên dòng chữ mơ hồ: "Thất."

Thất công chúa, công chúa Nguyên An, cũng là Lặc Tư Ô Hô Lặc – người đáng lẽ đã trở thành Hoàng hậu nhưng bị tỷ tỷ Vĩnh Đức công chúa chiếm đoạt thân phận.

Ta nhìn chiếc áo cưới trên người mình, bất giác bật cười. Cười sự ngu ngốc của chính mình. Áo cưới trong quan tài gỗ nam đã mục nát, chẳng phải giống hệt với bộ trên người ta lúc này hay sao?

Quanh đi quẩn lại, cuối cùng người tự trói buộc chính mình trong quá khứ, hóa ra lại là ta.

Ám vệ vung đao, dứt khoát kết liễu Lặc Tư Ba Đồ. Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Tô Tử Hạo, y nghiến răng, nhanh chóng đi tìm thái y.

Trong căn phòng trống rỗng, giờ đây chỉ còn lại một người sống nhưng hắn lại chẳng khác gì một kẻ đã chết. Những ký ức vụn vặt từng chút một đan xen trong đầu ta. Ta nhìn Tô Tử Hạo nhưng không dám đến gần.

Ngẫm kỹ lại, ta gặp hắn cũng thật tình cờ.

Khi đó hắn vẫn là Hoàng tử. Vì Hoàng đế Đại Lương băng hà, các Hoàng tử tranh đoạt ngôi báu, hắn buộc phải cải trang hành tẩu để tránh bị truy sát nhưng trên đường lại bị cường đạo của Nhữ Lặc quốc bắt giữ. Lúc ấy ta dẫn quân trấn áp thổ phỉ, lại nhầm hắn là một trong những kẻ cướp, suýt chút nữa đã chém chết hắn dưới vó ngựa.

Mãi lâu sau hắn mới rửa sạch được hiềm nghi. Vì tự nhận mình là dân lưu lạc không nơi nương tựa, hắn đành ở lại quân doanh.

Khoảng thời gian đó quả thực là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ta. Chỉ tiếc là khi hắn trở về Đại Lương, đạp lên xác huynh đệ mà đoạt lấy ngôi báu thì mọi thứ đã thay đổi.

Mũi kiếm của hắn hướng thẳng về cố quốc của ta.

Thiếu niên lưu lạc năm nào và công chúa đơn thuần lương thiện cuối cùng vẫn đi đến bước đường cùng mà đối đầu, trở thành kẻ xa lạ nơi chân trời góc bể.

Thậm chí đôi khi ta tự hỏi, đốt cùng thì giữa chúng ta còn lại gì nữa đây?

Khi bị Ô Ni Cát Nhã ép buộc đổi ngọc bội với ta, hủy dung nhan ta, đầu độc làm ta câm, lúc ấy ta nghĩ đến hắn; khi quốc gia thất thủ, ta mặc áo cưới cầm quân nghênh địch, nhìn đội quân của hắn đứng trước cổng thành, ta cũng nghĩ đến hắn; ngay cả lúc bị làm nhục đến chết, ta vẫn hy vọng hắn có thể đến bên cạnh ta, bất chấp biên giới quốc gia, gạt bỏ mọi sứ mệnh, chỉ cần ôm ta vào lòng và nói một câu:

"Ta tới rồi."

Tiếc thay, chỉ vài từ đơn giản như vậy, đến chết ta cũng chưa từng được nghe. Để rồi cuối cùng trở thành chấp niệm của ta.

Tất cả đều đã quá muộn, muộn mất mười năm.

Và những lời Lặc Tư Ba Đồ vừa nói, không chỉ giáng một đòn nặng nề vào một người.
 
Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ
Chương 11: Hoàn chính văn



"Tỷ tỷ, ngươi bày mưu tính kế, phản bội cố quốc, chiếm đoạt thân phận, nhưng rốt cuộc nhận lại được gì?" Ta quay đầu nhìn Ô Ni Cát Nhã đứng yên tại chỗ như một con rối bị đứt dây, nở nụ cười nhạt không rõ là chế nhạo hay là tiếc nuối.

Đôi mắt Ô Ni Cát Nhã đỏ bừng, những giọt huyết lệ chảy xuống gần như che khuất khuôn mặt nàng. Đôi tay gầy guộc của nàng ôm lấy khuôn mặt đầy những vết nứt vỡ, thì thào lặp đi lặp lại:

"Không... không, ta... ta mới là Ô Hô Lặc! Ta mới là Nguyên An mà hắn yêu! Ngươi... các ngươi đều lừa gạt ta! Lừa gạt ta!"

"Theo tiếng của người Như Lặc, Ô Ni Cát Nhã có nghĩa là Nước Thánh; còn Ô Hô Lặc lại là cái tên đại diện cho Cái Chết." Ta thở dài, "Một thứ tình yêu mà ngay cả tên họ và cố quốc cũng có thể vứt bỏ như một thứ rẻ rúng... chỉ có thể xem như sự cầu xin hèn mọn, thật chẳng đáng nhắc tới."

"Không đúng! Không đúng! Hắn đã cứu ta! Người hắn yêu là ta" Nàng ôm đầu, như thể muốn trốn tránh điều gì đó, chỉ luôn cường điệu đơn phương từ một phía "Hắn thuộc về ta! Hắn chỉ có thể thuộc về ta!"

“Ngươi xem, ngươi xem.” Nàng để lộ ra vết thương nơi cần cổ như là muốn chứng minh điều gì với ta, “Sáu năm trước hắn mới biết được ta đã chết, vì muốn biết xác của ta giấu ở chỗ nào, sáu năm trước hắn lấy kiếm đâm ta, còn, còn hộc máu, nói phải san bằng Nhữ Lặc quốc để báo thù cho ta! Mỗi năm sinh nhật còn tặng hoa cho ta, người hắn yêu là ta! Ta là Ô Hô Lặc!”

Những lời mâu thuẫn đến cực điểm mà nàng nói, cuối cùng lại biến thành những tiếng gào thét sắc nhọn nhưng lại mang theo chút thấu tỏ đến đau lòng.

Ta khép mắt lại, thở dài.

Trong ký ức của ta, vị Thánh Nữ tỷ tỷ này luôn luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại không ai bì nổi. Địa vị tôn quý, được cả đất nước tôn thờ, quen với việc muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thế mà lúc này lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

Hèn mọn, giống như cỏ dại.

Thật là đáng buồn.

Từng mảnh vỡ trên khuôn mặt hoá thành khói đen, từng chút lại từng chút một sụp đổ, Ô Ni Cát Nhã hãy còn nỉ non bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Tô Tử Hạo: “Đúng vậy, hắn là của ta, hắn là của ta! Ai cũng không thể cướp hắn khỏi ta!”

Lời còn chưa dứt, luồng âm khí đang tan biến quanh nàng bỗng chốc tụ lại. Như một cú liều mạng cuối cùng, nàng xòe bàn tay, năm ngón tay sắc như móng vuốt, lao thẳng về phía Tô Tử Hạo.

Ta quay người, gần như là theo bản năng không chút do dự chắn trước người hắn. Căn bản không hề do dự bất kì giây phút nào, như là phản ứng trong nháy mắt. Khi móng tay sắc nhọn xuyên qua lồng ngực ta, ta lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Từ cơ thể ta, những mảnh sáng dịu dàng tỏa ra, hòa vào màn khói đen đang tan biến của nàng rồi dần dần tiêu tán.

Vầng sáng ấm áp bao trùm lấy ta. Trong giây phút mơ hồ, ta như quay về ngày hôm đó.

Ngày ấy trời trong nắng ấm, gió nhẹ thoảng qua.

Ta ăn miếng bánh hoa đào mà hắn làm, cười đến rạng rỡ, chân thành khen ngợi: "Ngon quá! Điểm tâm của Đại Lương các người đều ngon thế này sao?"

Thiếu niên ấy mỉm cười dịu dàng, tay ôm bó hoa, ánh mắt như chứa cả ngàn vì sao, lấp lánh mà sâu thẳm. Hắn chăm chú nhìn ta: "Đúng vậy. Sinh nhật năm nay của nàng có phần đơn sơ, nhưng từ nửa đời về sau, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều điểm tâm thế này cho mỗi lần sinh nhật của nàng."

Hắn khẽ lắc bó hoa trong tay, cười tinh nghịch: "Còn cả hoa nữa, nhất định không thể thiếu được."

Ta chống cằm, chăm chú nhìn hắn: "Đừng đùa. Chúng ta khác quốc gia, làm sao chàng có thể ở bên ta vào ngày sinh nhật mỗi năm được chứ?"

Hắn cười lớn, nhưng đôi mắt lại tràn đầy nghiêm túc: "Ta sẽ cưới nàng. Chỉ cần nàng đồng ý làm thê tử của ta."

Lời nói của hắn khiến ta ngây ngẩn cả người.

Hắn nắm lấy tay ta, giọng nói ấm áp: "Nàng không thích tên huý của mình, lại tạm chưa có phong hào. Nhưng ta đã nghĩ đến một phong hào rất phù hợp với nàng."

Hắn chớp mắt, "Chữ An cũng được, mãi mãi bình an. Gọi là Nguyên An, Nguyên An công chúa có được không?"

Ta đỏ mặt, rút tay lại, quay mặt đi, giả vờ tức giận: "Chàng thì có thể quyết định ý của phụ vương ta sao?"

Hắn nở nụ cười dịu dàng, cúi xuống hôn lên trán ta, như thể đã hạ quyết tâm: "Tin tưởng ta."

"Được thôi. Vậy, vậy theo tục lệ Đại Lương của chàng, phải có thập lý hồng trang, đội mũ phượng khăn hỷ, thiếu thứ gì cũng không được đâu!" Cuối cùng ta không nhịn được mà nở nụ cười.

"Được." Hắn trân trọng nắm tay ta, như thể đang giữ lấy thứ bảo vật quý giá nhất trên đời.

Ánh sáng mờ nhạt dần tan biến, những mảnh ký ức trở thành những bóng hình mơ hồ, rời rạc.

Cuối cùng, cả ta và hắn đều đã nuốt lời, phải không?

Kết thúc.

“Ê ê ê! Lão đại quỷ, sao ngài còn giành rượu với ta?”

Ta chống nạnh, vẻ mặt vô cùng không hài lòng nhìn về phía Mạnh Bà đang tựa lưng ở trên cầu, tay ôm một chung rượu.

Mạnh Bà kiễng chân, dùng một tay tựa về phía sau, cười cười nhìn ta: “Thất Thất, khách đến rồi.”

Ta quay đầu lại, phát hiện những linh hồn đang xếp hàng chờ uống canh Mạnh Bà để đi đầu thai đã tụ tập t một hàng dài, mắt nhìn chằm chằm vào hai chúng ta đang đùa nghịch.

“Ngài, ài…” Ta nhìn bà ấy với vẻ mặt hết sức bất lực. Nhưng vì có quá nhiều linh hồn đứng đợi đã từ lâu, ta chỉ có thể thở dài nhận mệnh mà bắt đầu múc canh.

Đừng thấy ta thao tác thuần thục, nhưng ta không phải là quỷ sai mà chỉ là một con tiểu quỷ bình thường mà thôi. Nghe nói năm đó ta đã trải qua cuộc hỗn loạn của các oán linh, suýt chút nữa thì hồn phi phách tán. Nếu không có Phạm đại ca đến kịp thời thì có lẽ ta đã biến thành cát bụi.

Nhưng việc này vẫn để lại hậu di chứng, bởi vì linh hồn suýt chút tan vỡ và bị thiếu hụt nghiêm trọng, ta không những quên sạch mọi chuyện trong quá khứ mà còn mãi mãi mất đi cơ hội đầu thai, đành phải ở lại cõi âm này. Do Mạnh Bà có vẻ thân thiết với ta, ta đành làm trợ thủ cho bà ấy, phân phát canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà để giúp người đầu thai.

Nếu nói không thể đầu thai, ta cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy nhân gian rất khổ sở, ở dưới này cùng các quỷ sai ngày ngày đùa giỡn, chẳng bận tâm phiền muộn gì, thực ra cũng vui vẻ lắm rồi.

Sau nửa giờ múc canh, cuối cùng ta cũng tiễn được một lượt linh hồn rời đi. Ta ngồi phịch xuống bên cạnh cầu, lúc này lại trông thấy bóng dáng kia ở phía đối diện.

Khoảng ngoài hai mươi tuổi, rất trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, ta múc canh ở cầu Nại hà lâu như vậy rồi cũng ít thấy dung mạo này.

Cũng không biết hắn đã đứng đó trong bao lâu, không uống canh Mạnh Bà, không đầu thai, cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ đứng lưng về phía cầu như đang chờ đợi điều gì.

Ta khẽ kêu lên: “Ta nghe Lục Phán nói, dù thân hắn mang nợ máu nhưng thống nhất thiên hạ, giúp cho bá tánh thoát khỏi chiến loạn ly tán, chịu bao gian khổ, công đức vô lượng, đáng được đầu thai ở một nơi tốt. Nhưng nếu cứ kéo dài ở nơi đây, chỉ có công đức bị hao mòn. Để làm gì?”

Mạnh Bà liếc mắt qua: “Nghe nói hắn đang chờ một nữ tử.”

“Chờ ai? Được một người như thế chờ đợi, hẳn là nữ tử ấy phải hạnh phúc lắm có đúng không?” Ta tò mò hỏi.

Mạnh Bà cúi đầu nhìn ta, động tác dừng lại, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại quay đầu đi uống một ngụm rượu: “Ai biết được.”

“Có một con quỷ ngày ngày chờ đợi ở đây, nếu để lão Diêm Vương biết được sẽ lại lải nhải,” Bà ấy đưa cho ta một chén canh, “Đi đi, mang cho hắn một chén.”

“A, sao ngài không đi đi?”

“Bảo ngươi đi thì đi đi.” Bà ấy đẩy ta một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Ta không thể phản bác, đành lảo đảo bước đến phía sau nam tử, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Vị… công tử này?”

Công tử ngoái đầu nhìn lại, trông thấy ta thì hơi ngẩn người một chút rồi mỉm cười nhẹ nhàng, ấm áp: “Cô nương.”

“Ừm…” Ta đưa bát canh cho hắn, không biết nói gì thêm, “Đây, muốn đầu thai thì phải uống canh Mạnh Bà.”

Hắn nhẹ nhàng cười, cúi đầu nhìn ta: “Ta không muốn đầu thai.”

“Chuyện xưa đã trôi về dĩ vãng, ngươi nghĩ mà xem, nếu người mà ngươi chờ đợi đã đầu thai rồi thì sao? Có thể ở kiếp sau các người sẽ có cơ duyên gặp lại.” Ta an ủi.

Hắn hơi khựng lại, ánh mắt mang chút bi thương nhìn ta, mỉm cười chua xót: “Có lẽ vậy.”

Thấy hắn lịch sự có lễ nghĩa như vậy, ta không khỏi cởi mở mà nói nhiều hơn: “Vậy nên ngươi chờ người đó là để nói điều gì với nàng sao?”

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, như thể nhìn không đủ.

Ta thấy hắn thật thú vị, không đi, không có lời muốn nói với người ấy, lại ở đây kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc là để làm gì?

Khi ta đang muốn nói điều gì đó, một cơn gió đột ngột nổi lên, hoa bỉ ngạn dọc theo ven bờ Vong Xuyên dao động theo gió, mang theo mùi hương thoang thoảng, lan tỏa khắp bốn phía. Ta nâng tay áo lên che những cánh hoa bay theo gió tản mạn khắp nơi, nheo mắt lại.

Hắn đứng giữa làn gió mát, giơ tay đón lấy một cánh hoa, từng mảnh sáng tối đan xen, hắn cúi đầu rũ mắt, nhẹ nhàng vén tóc mai của ta: “Làm sao ta lại không có lời muốn nói với nàng ấy được.”

“Ta muốn nói, ta tới rồi.”

“Chỉ vậy thôi.”
 
Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ
Chương 12: Ngoại truyện (1)



Ngoại truyện (1)

Ta tên là Tô Tử Hạo, nhưng đó chỉ là cái tên ta có được khi lên tám tuổi.
Năm ấy, trong một lần đi săn, vì cứu công chúa bị sói hoang vây quanh do quá đam mê chơi đùa, suýt chút nữa ta bị cắn chết, sau đó hoàng phụ ban cho ta cái tên này.

Người nói: "Hoài Nam Hạo Nguyệt lãnh thiên sơn, Hạo Nguyệt treo trên cao, núi trời ôm lấy, là một cái tên tuyệt thế vô song."

Người thỏa mãn, kẻ khác khen ngợi không ngừng, nhưng như thể tất cả đều mất trí nhớ, chẳng ai chú ý đến câu tiếp theo.

"Hoài Nam Hạo Nguyệt lãnh thiên sơn, minh minh quy khứ vô nhân quản.”

Vị phụ hoàng tốt này của ta chỉ đang cảnh cáo ta, đừng bao giờ để ý đến thứ không thuộc về mình, nếu không mẫu phi của ta sẽ không qua được mùa đông năm này.

Trên Kim Loan điện, ta cúi người quỳ lạy, lớn tiếng cảm tạ, vì lời của người nói rất đúng, dưới uy lực của hoàng quyền, việc giết mẫu phi của ta giống như giết một con kiến, dễ dàng như trở bàn tay. Huống chi mẫu phi của ta là con cháu của một tên tội thần, thậm chí còn là một kẻ điên.

Thời điểm hiếm hoi khi nàng tỉnh táo, lại rất thích kể lại những câu chuyện xưa đã qua. Dù bị bệnh tật hành hạ, dù trong mùa đông tuyết rơi chỉ có một chiếc chăn mỏng tang rách nát, nhưng nàng vẫn luôn tràn đầy ấm áp yêu thương mà kể cho ta nghe về những mẩu chuyện cũ.

Nàng kể khi gia tộc của nàng còn hưng thịnh, vị đế vương đã mấy năm không gặp yêu thương nàng đến thế nào, kể về lụa là gấm vóc, châu báu trang sức không đếm xuể, kể về những chuyến thuyền mùa hè, những đêm quây quần bên bếp lửa mùa đông, kể về tất cả những điều tốt đẹp mà họ từng có.

Dù nàng hiểu rất rõ Đế vương chỉ dùng gia tộc của nàng để giết gà doạ khỉ mà thôi. Muốn thêm tội thì không thiếu lý do, gia tộc lớn như cây, cuối cùng cũng sẽ bị hoàng đế nghi kỵ mà sụp đổ.

Nhưng nàng vẫn ôm lấy niềm mơ mộng về tình cảm hão huyền, trong tẩm cung lạnh giá giữa trời đông, nàng trở thành một người điên trong sự rối loạn của dòng chảy thời gian.

Lúc đó ta mới nghĩ, mọi thứ trên đời, dù là tình yêu hay công bằng, đều chỉ là những quân cờ trên bàn cờ của hoàng đế. Nếu muốn trụ vững phải kiên quyết tranh đấu, dù phải hy sinh tất cả, dù phải chấp nhận vết thương, dù có xương trắng rải đầy, vẫn phải bất chấp thủ đoạn mà leo lên cao.

Chỉ có ngồi trên ngôi vị tối cao, nắm chặt quyền lực trong tay mới có cơ hội thay đổi sự bất công này, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được những người mà ta trân quý.

Cho đến một ngày, hoàng đế bạc tình chết bất đắc kì tử. Tất cả các hoàng tử đấu tranh gay gắt, dùng đủ mọi thủ đoạn để giành lấy ngôi vị kia. Ta không bị bọn họ coi là mối đe dọa nên rất dễ dàng rời khỏi hoàng thành trong lúc hỗn loạn.

Ta rất rõ, dù trên triều đình, các học giả có tranh luận kịch liệt đến đâu, cuối cùng cũng chẳng thể thay đổi gì, hậu thuẫn thực sự vĩnh viễn là một đội quân sẽ không bao giờ phản bội ngươi.

Mà quân đội biên giới chính là lực lượng tinh nhuệ mạnh mẽ nhất của Đại Lương. Nếu thực sự muốn thuần phục được họ, ta phải có chiến lược và mưu kế đáng tin cậy, mà Nhữ Lặc quốc là kẻ thù lâu năm của họ, nên chính là sự lựa chọn tuyệt vời.

Cái gọi là chiếm đoạt quyền lực, từ xưa đến nay không có gì khác ngoài việc thu phục tâm tư của kẻ cầm quyền.

Thánh nữ của Nhữ Lặc quốc chính là công chúa Vĩnh Đức, địa vị cao quý nhưng lại tự cao tự đại, việc thiết kế một vở kịch "anh hùng cứu mỹ nhân" đối với ta mà nói chẳng có gì khó khăn.

Nhưng có một sai sót nhỏ, chính là khi ta công thành lui thân sau khi kết thúc vở kịch lại bị bọn sơn phỉ cướp bóc. Ta đã nghe nói sơn phỉ ở Nhữ Lặc quốc rất hoành hành nhưng không ngờ thế lực của chúng lại lan rộng đến mức này, khiến ta hoàn toàn không phòng bị, để rồi bị bắt như một tên lưu dân.

Trong suốt thời gian ấy, ta đã thử chạy trốn vô số lần, đáng tiếc một mình ta thế lực quá đơn mỏng, lại bị những cái bẫy ẩn nấp của bọn cướp giăng kín khiến ta không tài nào thoát thân, mỗi lần trốn đi đều bị bắt trở lại.

Ngày qua ngày, khi ta định mạo hiểm tìm cách thoát thân, thì ta gặp nàng. Nàng mặc áo giáp bạc, tay cầm trường đao, trông như một chiến thần từ trời giáng xuống.

Những cái bẫy mà ngay cả ta cũng cảm thấy rắc rối, trong mắt nàng lại chỉ như trò chơi trẻ con, tiêu diệt hết gã mai phục này đến gã mai phục khác dễ như trở bàn tay, sau đó dẫn theo vài chục người tiến thẳng vào doanh trướng g**t ch*t tên trùm thổ phỉ.

Lũ cướp hoảng loạn như rắn mất đầu, còn đâu thời gian lo để ý một tên tù nhân như ta, chúng buông bỏ vũ khí, chạy trốn như một trò cười.

Nữ tử đứng đầu búi tóc cao, đôi mắt sắc bén, ánh nhìn như lưỡi kiếm, chiếu thẳng vào người ta. Ta chợt nhận ra, không biết từ lúc nào mà bản thân lại đứng gần nàng đến như vậy. Như bị ma quỷ dẫn dắt, tự nhiên muốn lại gần, dù giờ ta nghĩ lại vẫn cảm thấy khó tin.

Ta đã thấy qua vô số nữ tử, bị giam giữ trong sự giả dối của danh lợi, như một con bướm bị bẻ gãy đôi cánh, mãi mãi bị giam trong chiếc lồng vàng, mất đi khả năng bay lượn tự do trên bầu trời, thậm chí không có quyền kiểm soát số mệnh của chính mình.

Còn nàng lại hoàn toàn khác biệt, nàng giống như con chim nhạn bay lượn trên thảo nguyên, tự do tự tại, không bị gò bó bởi bất cứ thứ gì. Mỗi một cử chỉ hành động đều mang một vẻ thuần khiết khác biệt, không liên quan gì đến máu lửa chiến tranh.

Đó chính là hình mẫu mà ta thầm ao ước.

Nhưng những suy nghĩ thoáng qua ấy nhanh chóng bị dập tắt ngay khi nàng đặt đao lên cổ ta, trong chớp mắt tất cả đều im bặt.

“À, một con cá lọt lưới.” Nàng nhướn mày, giọng nói trong trẻo.

Ta thầm mắng mình một tiếng, nhanh chóng phản ứng: “Hiểu lầm rồi, tướng quân, ta chỉ là một thường dân bị bắt tới đây thôi.”

Nàng vẫn không hạ đao: “Ồ? Làm sao chứng minh được?”

Dĩ nhiên ta không có cách nào để chứng minh.

Ta không phải người Nhữ Lặc, tất nhiên là không có thân phận gì để chứng minh, nhưng điều này lại trở thành vỏ bọc tốt nhất của ta.

Ta cười khổ: “Tướng quân, tuy là ta đến từ Đại Lương, nhưng bây giờ… chỉ là một tên lưu dân.”

Động tác của nàng rõ ràng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn ta một hồi sau đó thanh đao từ từ hạ xuống.
 
Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ
Chương 13



Biên giới Nhữ Lặc có rất nhiều lưu dân là bởi vì chiến tranh liên miên không có nhà để về, việc cướp bóc nhìn mãi cũng thành quen thôi. Hơn nữa, đối với nàng mà nói, những việc này cũng chẳng có gì là lạ lẫm cả.

Ta cúi đầu, vô thức lướt mắt qua miếng ngọc bội bên hông nàng. Thực ra thân phận của nàng rất dễ đoán. Tuy phong tục của Nhữ Lặc quốc thô bạo, mọi người đều luyện võ nhưng nữ tướng quân lại vô cùng hiếm hoi, điểm lại các nữ tướng, gần như không cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ ta có thể đoán ngay thân phận của nàng.

Thất Công chúa không được sủng ái, Lặc Tư Ô Hô Lặc.

Một quân cờ bị vứt bỏ, ném tới chiến trường tự sinh tự diệt.

Ta thâm nhập vào Nhữ Lặc quốc chủ yếu là để thu thập tin tức, gần quan được ban lộc, có sự xuất hiện của nàng sẽ giúp ta dễ dàng tiếp cận hơn.
Tìm mọi cách ở lại bên nàng, nhanh chóng lấy được thông tin mà ta cần, còn việc đại quân áp sát nàng như thế nào, một công chúa của nước đích đối với ta cũng không có mối quan hệ gì lớn.

Nàng nhìn ta, một lúc lâu không nói gì.

Cảnh tượng im lặng chết chóc, trong lòng ta nghĩ ra vô vàn lý do, nhưng sau một lúc, nàng chỉ mở miệng: “Vậy ngươi đi theo ta.”

Một câu nhẹ nhàng, nhưng khiến ta không khỏi ngây người một lúc lâu, những lý do trong lòng ta ngay lập tức trở nên vô nghĩa.

Một người Đại Lương không rõ lai lịch, đáng lẽ phải bị từ chối, mặc dù ta đã nghe nói rằng vị công chúa này có thói quen mang theo những người lưu dân trở về, nhưng đối với người của nước địch mà lại quyết đoán như vậy lại khiến ta không khỏi ngạc nhiên.

Tất nhiên, ta cũng không thể từ chối, trái lại, ta rất vui mừng khi nàng đồng ý.

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất thuận lợi.

Ta cảm nhận được sự đề phòng của nàng dành cho ta, nhưng việc xóa bỏ nghi ngờ không phải điều gì quá khó khăn, rất nhanh sau đó, qua vài lần chiến thắng nhỏ trước bọn cướp, ta đã khiến nàng buông lỏng cảnh giác.

Nàng dễ gần, dù là công chúa nhưng không có chút kiêu ngạo nào, một khi đã tin tưởng ai, nàng sẽ hết lòng với người đó.

Ban đầu, ta tìm cách lấy thông tin từ nàng, nhưng dần à ta không muốn làm như vậy nữa.

Nàng nói chuyện không theo một khuôn mẫu nào, có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, không có lời gợi ý nào thâm sâu, không có câu chuyện nào che đậy, mỗi lời nàng nói đều là suy nghĩ thật sự từ sâu trong đáy lòng, giống như mây trôi trên bầu trời, tự do thoải mái, như một điều tốt đẹp chỉ tồn tại trong tưởng tượng không nên bị những suy nghĩ đen tối của ta làm cho dơ bẩn.

Ta cũng rất thích nghe tiếng nàng cười, tiếng cười thanh thoát ngọt ngào, đôi mắt nhẹ cong tựa như trăng lưỡi liềm, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời.

Nàng nói nàng rất thích tên của ta, nói rằng nàng mới học được một câu thơ: "Hạo khí bao trùm muôn nhà, quang minh chiếu sáng vạn đỉnh." Đây chắc chắn là nguồn gốc cái tên của ta.

Nàng yêu thích võ thuật, thế mà lại dành thời gian học thuộc một câu thơ như vậy, khiến ta không khỏi cảm thấy thích thú.

Cũng thật khâm phục nàng, người mê mẩn võ học mà lại chịu khó học thuộc thơ, dù nàng là một tướng quân chiến trường, nhưng ta lại nhớ rõ nụ cười nàng lúc ấy, e thẹn như thể sợ câu thơ có sai sót sẽ khiến ta phật ý.

Đó là lần đầu ta yêu thích cái tên này đến vậy.

Cũng chính vào mùa thu năm ấy, ta không hề phòng bị mà thích nàng mất rồi. Điều này đáng lẽ không nên xảy ra, lý trí của ta tuyệt đối không cho phép điều đó, thế nhưng ta vẫn như mê muội đến mức không thể không lại gần nàng.

Giữa chúng ta có quá nhiều điểm tương đồng, gia thế, quá khứ, đều là những kẻ không nơi nương tựa trong cuộc tranh chấp Hoàng gia, giống như những đứa trẻ co mình trong góc tối quá lâu, đến khi gặp nhau thì không thể không ôm chầm lấy nhau để chia sẻ về nỗi cô độc.

Ta hứa sẽ mang lại cho nàng một tương lai hoàn mỹ.

Nàng lương thiện, kiên cường, tốt đẹp đến vô cùng. Thập lý hồng trang, mũ phượng khăn quàng vai, nàng xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng đối với ta, có lẽ ta sẽ suốt đời không thể xứng với nàng, không thể xứng với một người rực rỡ đến như vậy.

Bởi vì ta phải mang theo thông tin của Nhữ Lặc quốc về nước, cùng tranh đoạt vị trí tối cao ấy. Chỉ khi ta đứng trên đỉnh cao thì mới có thể bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương, nếu không, mọi thứ cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.

Ta không dám nghĩ đến nàng sẽ phải chịu tổn thương thế nào, ta yếu đuối đến mức không dám tưởng tượng. Nhưng cuối cùng thì hiện thực cũng không chấp nhận để cho ta do dự.

Quân ở biên giới xác nhận tính chân thực của thông tin, sau khi lập lời thề san bằng Nhữ Lặc, bọn họ tôn ta làm chủ, một đường thẳng tiến về cung thành như một cơn bão không gì cản nổi. Giẫm lên những thây ma của huynh đệ tranh đấu, ta đội mũ, đeo ngọc, lên ngôi báu.

Mọi thứ tưởng chừng đang đi theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng ta ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo lại cảm thấy mình ngày càng xa cách nàng.

Chàng trai sáng ngời trên thảo nguyên, giờ đây gần như hoàn toàn đối nghịch với ta. Ta dùng quyền lực mạnh mẽ để dập tắt mọi lời kêu gọi phát động quân đội về phía Nhữ Lặc, ta biết điều này có thể khiến quân đội ở biên giới sinh ra ý nghĩa khác, nhưng ta không dám phát binh.
 
Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ
Chương 14: Chương 14



Ta không dám tưởng tượng nàng sẽ phản ứng thế nào khi thấy quân đội tiến vào thành, ta thậm chí không dám tưởng tượng nàng sẽ phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút. Cuối cùng, khi nghe tin quân biên giới không màng đến mệnh lệnh của ta mà tự ý tấn công, ta đã không màng đến sự phản đối của triều đình và dân chúng, viết xuống thư nghị hòa.

Dùng hoà thân để đổi lấy hòa bình; để đổi lấy mọi sự uy h**p của hổ sói rình rập trong tương lai, đổi lấy nàng.

Nhưng như thể trời phạt sự bất tín của ta, không còn cho ta cơ hội nào nữa mà vội vã đẩy ta vào vực sâu.

Lặc Tư Ô Ni Cát Nhã đã đầu độc nguồn nước khiến dịch bệnh bùng phát.

Đại Lương chưa từng đối mặt với dịch bệnh, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến tất cả mọi người trở tay không .

Mẫu hậu ta, là người ta đã sống nương tựa suốt bao năm, đã vì dịch bệnh mà qua đời vào mùa đông rét lạnh năm ấy. Cuối cùng nàng không thể sống sót qua mùa đông.

Tiếng kêu gọi thảo phạt vang lên từ khắp chốn, tướng quân ở biên giới cầm kiếm xông vào đại điện, dùng phản loạn làm mối đe dọa, chiến thư được gửi đến từ khắp nơi, cuối cùng thì cảnh tượng ấy không cho phép ta phản đối thêm được nữa.

Chiến tranh sắp bùng nổ.

Điều cuối cùng ta có thể làm chính là biến nàng trở thành công chúa hòa thân, yên ổn ở trong cung điện của Đại Lương, để nàng vĩnh viễn không phải chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn kia.

Trước khi xuất quân, ta nhìn thấy bóng dáng nàng từ phía xa, mũ phượng khăn quàng vai, từ trên kiệu bước xuống, là dáng vẻ không thể nào bị vấy bẩn.

Ta cưỡi ngựa ra trận, cuối cùng chạy về phía xa nơi chúng ta từng chia ly.

Quốc chủ Nhữ Lặc tham lam hưởng lạc, quốc lực dần suy yếu gần như không thể chống đỡ nổi, nhưng quân đội trong suốt cuộc hành quân lại nhiều lần bị ngăn cản.

Như một nữ tử luôn che mặt bằng tấm lụa trắng, dưới bộ áo giáp bạc lộ ra vài vệt đỏ không phù hợp, bên người nàng không có được bao nhiêu viện quân, chỉ dùng chiến thuật linh hoạt nhiều lần làm rối loạn thế tiến công của quân đội.

Chiến thuật tiến công lạ lùng nhưng ta lại có cảm giác quen thuộc với nữ tướng quân ấy, mặc dù ta không có cơ hội tiếp xúc với nàng, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó mất kiểm soát mà ta không xác định rõ được. Như thể tất cả đều đã thoát khỏi tầm tay, là nỗi lo lắng xen lẫn cùng bất lực.

Ta xem xét lại những gì đã xảy ra suốt chặng đường nhưng không phát hiện ra điều gì bất ổn, chỉ có thể kiềm chế cảm giác mơ hồ đó mà tiếp tục theo kế hoạch cũ.

Nàng quấy nhiễu khá nhiều, nhưng về tổng thể mà nói cũng chỉ là sự quấy rối nho đối với cuộc tấn công của quân đội, càng tiếp thêm tinh thần hăng hái để quân đội nhanh chóng đánh đến bên ngoài cửa thành Nhữ Lặc.

Ngày hôm sau, khi vây hãm đô thành của Nhữ Lặc, ta nghe tin nữ tướng quấn ấy đã bị bắt sống. Nhưng khi ta đến trại giam tù binh thì không thấy nàng đâu nữa, nghe nói nàng đã bị đưa đi thẩm vấn, nhưng điều này hoàn toàn không phù hợp với quy trình thẩm vấn.

Nỗi lo lắng và hoảng sợ lại bao trùm, không gian mênh mông rộng lớn lại như ngục tù, từng chút từng chút xiết chặt lấy ta.

Ta luôn có cảm giác nữ tướng này chính là nguyên nhân của những điềm báo mất kiểm soát ngày hôm ấy.

Ta thậm chí mơ hồ cảm thấy, ta phải gặp nàng.

Ta dựa vào trí nhớ tìm đến trại binh, trên đường đi qua một lều trại, bỗng nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát cùng hơi thở nặng nề đan quyện vào nhau, nghe kỹ một chút lại không hề thấy âm thanh của nữ tử.

Cuộc hành quân dài đằng đẵng không tránh khỏi những chuyện như vậy, ta đang định vào trại ngăn lại, nhưng bất thình lình nhận được một tin tức khiến mọi hành động của ta đều ngưng trệ.

Bọn họ nói, tân Hoàng hậu đã điều chế được thuốc giải, cứu được vô số người dân.

Họ cảm kích vui mừng, mang ơn đội nghĩa nói trời phù hộ Đại Lương, nhưng ta lại cảm thấy như cả trời đất dường như sụp đổ, như thể toàn bộ thế giới đều rơi vào bóng đêm vô tận.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, gió đêm thổi qua khiến ta run rẩy vì sợ hãi.

Thuốc giải độc, trên đời chỉ có một người biết, chính là người đầu độc.

Trở về.

Ta phải trở về.

Lúc đó, trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ này.

Mọi chuyện trong quân đội, mọi chiến lược đều bị ta quên lãng. Nếu người kia không phải là nàng, thì mọi thứ ta làm đều trở nên vô nghĩa.

Gió vù vù thổi bên tai, ta cưỡi ngựa trở về cung, không dám ngơi nghỉ, khi ta lảo đảo tiến vào cung, đã nhìn thấy nàng rồi.

Tươi sáng, tinh tế, nụ cười ngọt ngào, nhưng lại không phải là cô nương của ta.

Lặc Tư Ô Ni Cát Nhã, hết thảu đều do kẻ đầu sỏ này gây ra.

Nàng dừng trước mũi kiếm của ta, mỉm cười nhìn ta, hỏi lại: "Bệ hạ không muốn biết Lặc Tư Ô Hô Lặc hiện giờ đang ở đâu sao?"

Câu nói ấy giống như một lời nguyền, giam cầm ta suốt bốn năm qua.

Ô Ni Cát Nhã đã trở thành hoàng hậu thay cô nương của ta, hưởng thụ tất cả những thứ không thuộc về nàng ta ở trong Phượng Nghi cung.

Nàng ta muốn gì ta liền cho nàng ta thứ ấy, kỳ trân dị bảo, vàng bạc lụa là, tất cả đều có đủ, người ta đều đồn đại rằng ta và hoàng hậu tình sâu nghĩa nặng, nhưng chỉ có ta biết, ta dung túng nàng ta sống đến nay, chỉ mong chờ có được một câu trả lời.

Dù cho câu trả lời đó… có lẽ ta đã biết, nhưng không dám tìm hiểu kỹ, cuối cùng ta vẫn hy vọng vào một khả năng mong manh, nếu như cô nương của ta vẫn bình an sống sót thì sao? Nếu như… nếu như vậy thì sao?

Nhưng hy vọng mỏng manh ấy cuối cùng cũng bị cắt đứt bởi một chiếc áo cưới.

Một chiếc áo cưới từ tay những binh sĩ nhuốm đầy vết máu, bụi bẩn và những dấu hiệu của sự giãy giụa đến cùng.

Chiếc váy cưới ấy mang theo tuyệt vọng đến vô tận mà hiện ra trước mắt ta.

Những binh sĩ ức h**p nàng đã khai ra tất cả.

Ô Ni Cát Nhã ngẩng đầu, đối diện với mũi kiếm của ta, kết thúc sinh mệnh của chính mình.

Lời cuối cùng của nàng, nói rằng cô nương của ta đã sớm biết rõ thân phận của ta, chẳng qua đến cùng nàng cũng không vạch trần mà thôi.

Vào khoảnh khắc ấy, ngoài cửa sổ gió mạnh cuốn tới, hệt như lần ta chạy về cung đêm hôm ấy. Lá khô bay đầy trời, mang theo sự vô vọng đến vô cùng vô tận rơi xuống thật sâu nơi địa ngục.

Máu tươi trào ra, ta tựa vào bình phong nhìn máu rải đầy đất, loạng choạng quỳ xuống, trong đầu chỉ có một chữ:

Giết.

Cô nương của ta tốt đẹp đến nhường nào, cuối cùng lại không đợi được mũ phượng khăn quàng vai, thập lý hồng trang nghênh đón.

Không sao, chờ khi ta chôn cất nàng với nghi thức long trọng nhất, sau khi giải quyết xong hết thảy mọi thua thiệt mà nàng phải gánh chịu, ta sẽ đi theo nàng.

Xin lỗi nàng, ta đến muộn rồi.
 
Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ
Chương 15: Phiên ngoại (2) (Hoàn toàn văn)



Phiên ngoại (2)

Ô Ni Cát Nhã, cái tên cao quý nhất của Nhữ Lặc.
Từ khoảnh khắc ta chào đời, mọi vinh quang cao quý gắn liền với danh xưng này đều thuộc về ta.

Ta là Thánh nữ, người sinh ra để giải cứu Nhữ Lặc khỏi đại hạn. Ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, ngay cả cha mẹ ta cũng phải cúi đầu quỳ lạy trước ta.

Ta cao quý vô cùng, giống như mọi người vẫn luôn hình dung.

Nhưng khi nhìn các cung nữ lặng lẽ cúi đầu, nhìn huynh đệ tỷ muội dần xa lánh ta, nhìn cha mẹ kính cẩn trước mặt, ta lại cảm thấy bối rối.
Ta rất hạnh phúc, nhưng dường như... cũng thật cô đơn.

Cho đến khi ta khoác lên mình bộ y phục hoa lệ nhất, bước lên đài cao, cúi nhìn muôn dân quỳ lạy, ta chợt hiểu thân phận của mình. Ta là đại diện của thần minh nơi trần thế, xét cho cùng cũng chỉ là một bức tượng thần được đắp nặn bằng thân xác phàm nhân. Những gì họ tôn thờ, yêu mến, sợ hãi, chỉ là thần minh đứng sau ta, chưa bao giờ là chính ta, một nàng công chúa mang tên Ô Ni Cát Nhã.

Ta hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất trên thế gian nhưng không có thứ nào thực sự thuộc về ta. Điều này giống như một sự chế giễu lớn biết bao.

Tính tình ta không tốt, kiêu ngạo ngang ngược, thích ức h**p người khác, nhất là Ô Hô Lặc – kẻ được gọi là sự sỉ nhục của Hoàng gia.

Mọi người đều e dè thân phận của ta, khúm núm nịnh bợ nên tất nhiên đều trở thành đồng loã của ta.

Một ngày nọ, phụ hoàng tâm tình vui vẻ, tùy ý ném cho Ô Hô Lặc một viên ngọc trai, động tác tùy tiện giống như bố thí sự thương hại cho một con mèo hay con chó nhỏ. Nhưng nhìn vẻ mặt hân hoan của nàng, ta bỗng cảm thấy tức giận vô cớ. Đến khi nhận ra, ta đã ném mạnh viên ngọc đi thật xa, nghiến răng ra lệnh đánh nàng bằng gậy đến khi khuất khỏi tầm mắt.

Khi đó, ta và nàng chỉ là hai đứa trẻ bảy tám tuổi. Sau này, khi hồi tưởng lại, ta mới nhận ra có lẽ đó chính là sự ghen tị. Ta ghen tị vì nàng có thứ thực sự thuộc về mình, ghen tị vì nàng từng nhận được sự yêu thương thoáng qua của phụ hoàng với tư cách của một nữ nhi.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng sâu thẳm trong lòng, đôi lúc ta cũng vẫn sẽ ghen tị với nàng. Sau này nàng theo quân xuất chinh, rời xa khỏi hoàng cung. Các cung nữ bàn tán với nhau rằng nàng chỉ là quân cờ bị người vứt bỏ, chẳng bao lâu sẽ chết nơi loạn lạc. Nhưng nơi biên ải hoang vu, những cảnh đẹp trên thảo nguyên đầy nắng gió cùng cát vàng ấy, nàng lại có thêm những thứ mà ta không bao giờ có được

Từ đó ta thường cải trang ra khỏi cung, muốn trải nghiệm một chút khói bụi nhân gian bình thường. Chính vì vậy, ta đã gặp được vị thần minh chỉ thuộc về riêng ta.

Hôm đó, ta bất cẩn rơi vào bẫy và gặp rồi gặp được hắn. Hắn là người Đại Lương, anh tuấn, nho nhã, khí chất xuất chúng không giống bất kỳ người nào ta đã từng gặp. Hắn cứu ta ra khỏi bẫy rập, không hề nhiều lời, rất lễ độ mà đưa ta ra khỏi vùng núi rừng hoang vu.

Hắn có mục đích nhưng không quá rõ ràng. Sống trong cung đã nhiều năm như vậy, ta hiểu rất rõ nơi nơi đều toàn những kẻ xu nịnh thấy người sang bắt quàng làm họ, ta dễ dàng nhận ra ý đồ của hắn. Tuy nhiên, dường như hắn cũng không mấy bận tâm đến việc ta có đoán ra được tâm tư của hắn hay không.

Dẫu lý trí rất rõ ràng, nhưng cảm xúc vẫn lấn át tất cả. Cái gọi là "nhất kiến chung tình" phần lớn đều không có lý trí.

Ta nhanh chóng điều tra thân phận của hắn: hắn chính là hoàng tử của Đại Lương, cải trang xuất quốc. Ta cũng biết nơi ở của hắn, lấy danh nghĩa dân lưu lạc, tạm thời trú ngụ trong quân Nhữ Lặc.

Hắn lợi dụng ta, lợi dụng quốc gia của ta, ta đều có thể nhẫn nhịn, chỉ cần thần minh của ta, chỉ cần hắn mãi ở trong tầm mắt của ta, không rời đi thì mọi chuyện đều có thể. Hắn là thần minh của ta, là người đầu tiên thuộc về ta, dĩ nhiên sẽ mãi mãi thuộc về ta.

Nhưng hắn đã không làm được.

Hắn yêu đồ tiện nữ Ô Hô Lặc kia

.
Ta không hiểu nổi, nàng có gì hơn ta?

Về nhan sắc, thân phận, địa vị, nàng so với ta được cái gì? Tại sao lại chiếm được trái tim hắn? Rõ ràng thậm chí ta sẵn sàng dâng cả quốc gia để trợ giúp hắn xưng Đế.

Ta qảu thực không hiểu, đương nhiên, ta cũng sẽ không để hắn được yên.

Ngày ấy hạ độc, ta đã nghĩ: chỉ cần chịu đựng giày vò đau khổ, hắn sẽ nhận ra điều tốt đẹp ở ta. Ta sẽ khiến hắn hiểu ra rằng, ta có thể trợ lực cho hắn, cũng có thể mang đến tai họa cho hắn. Thế lực sau lưng ta lớn hơn Ô Hô Lặc rất nhiều.

Từ đầu đến cuối, hắn vốn nên chọn ta. Nhưng hắn lại khiến ta thất vọng.
Hắn đề nghị hòa thân, lấy Ô Hô Lặc làm vật trao đổi.

Thật vô lý, ta tuyệt đối không thể dung thứ.

Muốn đổi lấy Ô Hô Lặc? Vậy thì nàng ta không thể sống sót được rồi.

Hủy dung, hạ độc, biến nàng ta thành kẻ câm, tráo đổi ngọc bội, mua chuộc binh lính Đại Lương, ta tuyệt đối không chừa lại bất kì con đường sống nào cho nàng ta.

Không thể phủ nhận, đây là những việc hèn hạ nhất mà ta từng làm, nhưng cũng là những việc khiến tâm tư ta thoải mái nhất.

Thần minh của ta chỉ được phép nhìn một tín đồ duy nhất là ta, những kẻ khác đều nên chết hết đi.

Khoác lên mình hỷ phục, bước lên kiệu hoa, ta sẽ gả cho người ta hằng mong nhớ. Về phần Nhữ Lặc – mảnh đất không dành cho ta chút yêu thương như một con người, làm sao có thể so được với hắn.

Nhữ Lặc là của hồi môn của ta. Ta muốn cái chết của Ô Hô Lặc chính là lễ vật hắn phải dâng lên ta.

Thật là một cái kết hoàn hảo.

Đương nhiên, tin tức về cái chết của nàng chưa cần vội nói với hắn. Ô Hô Lặc, vị muội muội tốt của ta, nàng nên phát huy chút giá trị cuối cùng cua nàng, trở thành tấm bùa hộ mệnh của ta.

Đợi đến khi ta buộc chặt được trái tim hắn rồi, mọi chuyện đã trở nên êm đẹp, nói ra cũng chưa muộn.

Không phải sao?
 
Back
Top Bottom