Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 340: Chương 340



“Coi cái này nè, cái này nè, có phải trông rất đậm phong cách dị vực không?”

“Dị vực? Người Tây Vực đều ăn mặc ít vải như vậy à?”

“Ta cũng chưa từng đến Tây Vực đâu, nghe nói nơi đó rất nguy hiểm, thôi bỏ đi, nhìn thử cái mũ này ta mua nè!”

“Cũng chẳng khác gì mũ trong nội địa cả.”

AThấy Sở Lạc vẻ mặt chán nản, A Liên liền vội vàng lục trong đống quần áo ra một sợi dây chuyền.

“Nhìn cái này nè, tri kỷ à, ta nói cho người biết, cái này không tầm thường đâu! Mấy hạt châu trên đây là bán theo từng viên đó!”

Sở Lạc nhìn mấy hạt châu màu lam đậm trên sợi dây chuyền, ánh mắt lập tức bị hút chặt lấy.

“Thứ này đúng là thú vị, giá bao nhiêu?”

“Mỗi viên phải mười viên linh thạch thượng phẩm đó!”

Nghe xong, Sở Lạc kinh ngạc nhìn A Liên: “Ngươi còn mua tới ba viên?”

“Đúng vậy! Tổng cộng chỉ vớt được ba viên từ dưới biển lên, muốn mua thêm cũng chẳng có.” A Liên thản nhiên nói.

“Nhưng mấy viên châu này chỉ có hoa văn trên bề mặt là hơi kỳ lạ, không phải tài liệu luyện khí, cũng chẳng chứa linh khí gì, ngươi chắc không bị người ta lừa linh thạch đấy chứ?”

“Sao lại gọi là lừa linh thạch được? Người ta nói, trên đời này chỉ có đúng ba viên như vậy thôi, cho dù có đến Nam Hải tìm lại cũng không gặp nữa!”

“Đó là lý do hắn đòi mười viên linh thạch thượng phẩm cho mỗi hạt à?”

“Đúng vậy đó.”

Sở Lạc nhìn chăm chú ba viên châu trước mặt, thân châu lam đậm, trên đó khắc những hoa văn màu vàng đan xen thành hình thù kỳ dị, mỗi viên lại có một đồ án khác nhau.

Đúng là có chút thần bí, nhưng giá trị thật thì hoàn toàn không thấy được.

“Họ vớt được ở chỗ nào của Nam Hải? Ta phải đi vớt một bao tải về mới được!”

A Liên khoanh tay lại: “Ta cũng hỏi rồi, nhưng họ nói nơi đó là chỗ ngẫu nhiên gặp được, không thể cưỡng cầu, nên chẳng thể tìm lại được đâu.”

“Họ? Chẳng phải người bán ngươi mấy viên châu đó là một người sao?”

“Không phải đâu, là một đội tàu chuyên vào Nam Hải, săn được yêu thú rồi mang về bán, ta chỉ tình cờ thấy họ đang bán mấy thứ này thôi.”

Nam Hải có rất nhiều đội tàu tu sĩ cố định, dựa vào vùng biển này mà sinh sống. Sau khi vào Nam Hải, sức chiến đấu của họ thậm chí còn mạnh hơn cả đệ tử tám đại tiên môn. Đôi khi, nếu muốn tìm kiếm thứ gì trong Nam Hải, đệ tử các tiên môn còn phải bỏ linh thạch thuê đội tàu làm người dẫn đường và hộ vệ.

Dĩ nhiên, tài nguyên để họ khai thác trong Nam Hải là có hạn, trong khi số lượng đội tàu ngày một gia tăng, nên giữa họ cũng không thiếu những cuộc đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm.

“Nếu muốn xuống biển, tìm một đội tàu hộ tống cũng tiết kiệm được không ít thời gian.” Sở Lạc lẩm bẩm nói.

A Liên đã đeo sợi dây chuyền vào, đứng trước thủy kính tạo dáng: “Tri kỷ, chẳng phải ngươi đến đây để tìm người sao? Đã tìm được chưa?”

Nghe vậy, Sở Lạc lắc đầu.

“Hôm nay đã hỏi khắp nơi rồi mà chẳng có tin tức gì cả. Hơn nữa, nếu người có mặt gần đây thì khi ta vừa đến hẳn đã cảm nhận được. Giờ vẫn chưa đến gặp, hoặc là không có ở đây hoặc là có nguyên nhân nào đó không thể gặp ta.”

“Ê? Vừa đến nơi là nàng có thể phát giác được à? Vậy chắc là người lợi hại lắm đó!” A Liên kinh ngạc thốt lên.

Sở Lạc khẽ thở dài: “Hôm nay tu luyện trước đã, mai ta đến chỗ các đội tàu xem thử. Nam Hải là chỗ nhất định phải đi, nếu vẫn không tìm được, thì chỉ có thể quay về thôi.”

Nếu sư tôn ở Nam Hải mà vẫn không muốn gặp nàng, thì có ở lại nơi này bao lâu cũng vô ích.

Huống chi sư tôn mấy ngày qua hẳn cũng đã nghe chuyện về Thần Ma cảnh. Nàng muốn đến đó nhưng bị thiên ý cản trở, xem ra căn nguyên vẫn phải từ Thần Ma cảnh mà giải quyết.

“Hôm nay dạo phố cũng mệt rồi, ta về ngủ trước nhé!” Nói xong, A Liên ôm theo đống đồ mới mua rời đi.

Sở Lạc nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng càng kiên định hơn với suy nghĩ phải tìm cho A Liên một công việc.

Sáng sớm hôm sau, hai người đến bến cảng ven biển, nơi đây đông đúc lạ thường, rất nhiều tu sĩ tụ tập.

Trên mặt biển, từng chiếc chiến thuyền bọc sắt dàn hàng ngang uy phong lẫm liệt. Khác với phi chu hay linh khí phi hành mà tu sĩ thường dùng, tàu ra biển là pháp khí vừa công vừa thủ, có giá thành cực cao, trên tàu trang bị đủ loại cơ quan, thậm chí không cần rời tàu cũng có thể bắt được yêu thú dưới biển có tu vi mạnh mẽ.

Dĩ nhiên, tàu của các đội ở ven biển này cũng có tốt xấu khác nhau, liếc mắt một cái đã thấy một chiếc hắc giáp thuyền nổi bật nhất, uy phong lẫm liệt.

“Lớp linh tài phòng ngự phủ ngoài này giống hệt với kho báu Lăng Vân của tông môn ta!” Ngay cả Sở Lạc cũng phải tán thưởng.

Phải có tài lực đến mức nào mới làm được thế chứ!

“Ta biết ta biết, đó là thuyền của đội tàu Hành Quang đó, là đội mạnh nhất ở đây! Nghe nói thực lực còn hơn cả vài môn phái nhỏ nữa kìa!” A Liên hào hứng nói.

Phía trước có một chỗ bị rất nhiều tu sĩ vây quanh, mà ở trung tâm vòng vây chính là người của đội tàu Hành Quang.

Sở Lạc vận thần thức quét qua, rồi nói: “Có hai người không nhìn thấu tu vi, cao hơn ta.”

“Ê tri kỷ, nếu muốn ra biển thì chúng ta có thể chọn đội Hành Quang đó, chỉ cần không bao trọn con tàu thì chi phí vẫn rất hợp lý.”

Nghe nàng nói vậy, Sở Lạc cũng thấy hứng thú, bèn bước lại gần vừa đúng lúc nghe thấy tiếng cãi vã vang lên.

“Không thể nào, chúng ta đến sớm thế mà, sao lại bảo đã đầy người rồi?”

“Còn lên thuyền được không vậy?!”

“Có phải có người bao trọn thuyền rồi không?!”

“Bao cả đội Hành Quang thì tốn bao nhiêu linh thạch chứ!”

“Chắc chắn không phải tán tu như chúng ta có thể lo nổi, chẳng lẽ là đệ tử tám đại tiên môn? Nhưng chẳng phải nói mấy người họ đều ở phía Bắc sao?”

“Cho dù có người bao trọn thì cũng nên thông báo một tiếng chứ, biết vậy khỏi xếp hàng nửa ngày trời, giờ ngay cả đội Hồ Phong cũng không kịp nữa, người ta xuất phát mất rồi!”

Bị đám tu sĩ vây quanh chất vấn, phó đội trưởng của đội Hành Quang phải giơ tay ra hiệu ổn định, rồi giải thích: “Thật xin lỗi chư vị, không phải có người bao thuyền, mà là sáng nay người đến quá đông, nên giờ đã kín chỗ rồi.”

“Đã kín chỗ rồi sao còn chưa xuất phát!” Có người lập tức chất vấn.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 341: Chương 341



“Đúng vậy! Đã nói là đầy người rồi mà còn bắt chúng ta đợi cả nửa ngày, rốt cuộc các ngươi đang đợi ai?”

“Nếu bị người ta bao trọn thuyền thì cứ nói thẳng ra, giấu giấu diếm diếm làm gì, hại mọi người chờ lâu như vậy, đến cả đội thuyền Hổ Phong cũng đã rời bến rồi, hôm nay còn ai dám xuống Nam Hải nữa!”

“Ta không tin là thật sự đầy người! Ta đứng đây nãy giờ còn chưa thấy ai bước lên thuyền! Không được, hôm nay ta nhất định phải xuống biển hái san hô Nam Hải để cứu mạng, dù thế nào cũng phải lên thuyền!”

Vừa có một người bất chấp tất cả xông thẳng về phía thuyền, đám tu sĩ vây quanh cũng lập tức xao động, lũ lượt phi thân hướng về chiếc thuyền giáp đen. Dù người của đội thuyền Hành Quang cố gắng ngăn cản, nhưng lại lo việc làm ăn sau này, không dám hạ thủ nặng tay. Huống chi người gây rối lại quá đông, nhất thời không thể ngăn hết được, để cho mấy tên tu sĩ bay thẳng lên thuyền.

Thế nhưng, đám người ấy vừa mới đáp xuống boong, còn chưa kịp đắc ý đã thấy một nam nhân mặt mày dữ tợn từ trong khoang bay vọt ra, đại đao trong tay đã rút khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo b.ắ.n ra, đôi mắt lạnh băng căm phẫn trừng trừng nhìn đám người không tuân quy củ xông lên thuyền, sát khí và oán khí trên người hắn cuộn trào dữ dội.

Chỉ một ánh mắt, đã khiến những kẻ đó không kìm được mà lùi lại, ngay cả những tu sĩ còn chưa kịp phi thân lên thuyền cũng có kẻ sợ hãi đến mức rơi thẳng xuống biển.

“Ma tu?” Sở Lạc nhìn thấy nam nhân bay ra kia, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, kinh ngạc thốt lên.

Giọng nàng không lớn, hơn nữa nơi đây vốn ồn ào, nên chỉ có A Liên luôn theo sát bên cạnh mới nghe thấy được.

A Liên vội kéo nàng lui ra sau vài bước: “Thật… thật sao? Tri kỷ, ngươi nhìn ra được à?”

Sở Lạc truyền âm đáp: “Khí tức trên người hắn rất tạp, xem chừng đã tu luyện không ít công pháp tà đạo. Trong đám đạo tu, dù là tán tu cũng kiêng kị chuyện tu luyện lung tung, không quý trọng thân thể dễ tẩu hỏa nhập ma. Chỉ có ma tu mới không sợ điều đó.”

“Huống chi, xem khí tức hung lệ bao phủ quanh thân hắn, chỉ e đã từng ngược sát không ít người. Nếu hắn sống ở Đông Vực, khuôn mặt kia đã sớm xuất hiện trên bảng truy nã rồi. Nhưng ta chưa từng thấy gương mặt này trên bảng, lại thêm việc hắn dám ngang nhiên xuất hiện, không hề dịch dung, chứng tỏ nơi hắn sinh sống vốn không có quy định truy nã sát nhân.”

A Liên vừa nghe vừa nép sát sau lưng Sở Lạc.

“Tri kỷ nói có lý, có lý. Xem ra nơi này sắp đánh nhau rồi, hay là… chúng ta chuồn trước?”

“Chưa chắc.”

Nam nhân từ trong khoang thuyền bước ra kia sắp ra tay, đội trưởng và phó đội trưởng của đội thuyền Hành Quang lúc này mới vội vàng bay tới, một người chắn trước mặt hắn, người còn lại thì xoay người đối mặt với đám đạo tu vừa xông lên thuyền.

“Thật sự xin lỗi! Hôm nay thuyền của chúng ta đã đầy rồi, là thật sự đầy người rồi! xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của chư vị. Hay là thế này, lần sau nếu các vị muốn ra biển, đội thuyền Hành Quang chúng ta sẽ miễn phí chuyến đó, đưa chư vị ra khơi một lần không lấy tiền!”

Lời hứa từ chính miệng đội trưởng đội thuyền Hành Quang, lại thêm ánh mắt sắc như d.a.o của nam nhân kia quá đáng sợ, không ai dám cãi lời. Đám người đã bay lên thuyền cũng lần lượt trở về đất liền.

Chờ đến khi tất cả đều đã rời thuyền, nam nhân kia vẫn chưa quay lại khoang. Hắn dõi mắt nhìn đám người phía trước, chỉ cần một đao c.h.é.m xuống, m.á.u thịt ắt hẳn sẽ văng xa, cảnh tượng ấy chỉ khiến hắn càng nhìn càng kích động, n.g.ự.c như có lửa đang thiêu đốt, sát ý mãnh liệt trào dâng.

Đúng lúc ấy, trong khoang truyền ra giọng nữ nhân.

“Đừng có gây thêm chuyện, mau vào đây, nói với người lái là không cần chờ cái tên phô trương kia nữa, lập tức khởi hành.”

Nghe vậy, ánh mắt nam nhân kia mới dời khỏi đám người, quay sang nói với người đội Hành Quang cho thuyền lập tức rời bến, rồi xoay người bước vào khoang.

Rất nhanh, thuyền hắc giáp rời khỏi cảng.

Nhưng rất lâu sau đó, ánh mắt Sở Lạc vẫn còn dõi theo con thuyền ấy.

“Phù… may quá, thật là dọa c.h.ế.t người mà, ta chưa từng thấy ma tu bao giờ, chẳng ngờ ánh mắt bọn họ lại đáng sợ đến thế!” A Liên đứng bên thì thầm, rồi kéo nàng đi tiếp. “Chúng ta qua xem mấy đội thuyền khác đi.”

Kéo một hồi vẫn thấy Sở Lạc đứng yên, A Liên nghi hoặc quay đầu lại.

“Tri kỷ?”

Sở Lạc vẫn nhíu mày.

“Đạo tu bây giờ gan to thật, đến cả ma tu mà cũng dám làm ăn cùng.” Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, lại nhớ tới những lời Phong Vi Chi từng nói với mình về sự hỗn loạn gần đây ở Tây Vực, trong lòng càng thêm lo lắng.

Hiện nay phần lớn lực lượng của giới đạo tu còn đang bị Thần Ma cảnh kéo chân, nếu lúc này ma tu liên kết lại một lòng, e rằng địa giới Đông Vực sẽ phải chịu một trường tàn sát lớn.

Sở Lạc đã tận mắt chứng kiến chuyện này, cho dù tám đại tiên môn có đang bận rộn đi chăng nữa, nàng cũng phải lập tức báo tin. Tin chắc rằng bên đó sẽ không bỏ qua, lập tức cử cao nhân tới điều tra.

Sau khi âm thầm truyền tin đi, nàng mới cùng A Liên rảo bước về hướng khác.

Hai bên đường là những sạp nhỏ bán đan dược, phù lục đủ loại, đặc biệt là các quán rượu ngoài trời thì càng nhiều hơn. Các đội thuyền là khách quen nơi này, người muốn lên thuyền chỉ cần tìm đúng người trong quán rượu, đưa linh thạch là có thể đi được.

Đám người vừa gây sự bên đội Hành Quang cũng đã tản đi, kẻ thì rời khỏi cảng, người thì tiếp tục tìm kiếm các đội thuyền khác.

Chỉ là có thể thấy rõ, những đội thuyền rời bến muộn hơn trang bị cực tệ, chẳng ai dám ngồi.

“Sao? Ngay cả các ngươi cũng nói đã đầy?”

“Cái gì mà ‘ngay cả chúng ta’? Chẳng lẽ trong mắt các ngươi chỉ có mỗi đội Hành Quang là đáng tin?”

“Đi thôi đi thôi, mau khởi hành thôi.”

“Hôm nay ta nhất định phải ra biển, giờ chẳng còn thuyền nào đi được nữa rồi, đều tại đội Hành Quang làm ta mất quá nhiều thời gian!”

“Ta thấy hôm nay bọn họ chắc chắn bị người ta bao thuyền rồi, còn giả vờ là không phải, đúng là kỳ quái.”

Lúc này, trước mặt Sở Lạc và A Liên là một cảnh tượng đối lập.

Hai quán rượu nằm đối diện nhau, nhưng một bên thì đông nghẹt tu sĩ, còn bên kia lại vắng hoe, chỉ có vài thành viên đội thuyền ngồi uống rượu, thỉnh thoảng liếc sang phía đối diện, rồi lại thở dài chán nản.

Một thanh niên trong đó không nhịn được quay sang nói với người bên cạnh:

“Cha, hay là chúng ta cũng nhanh chóng thay cái thuyền cũ kỹ ở nhà đi, cứ dùng mãi một cái, chẳng biết bao giờ mới có khách.”

Người trung niên kia không ngừng uống rượu, gương mặt đầy bất lực: “Ta cũng muốn thay, nhưng lấy gì mà thay? Dùng ba mươi viên thượng phẩm linh thạch mà hôm qua con lừa từ tay tiểu cô nương kia à?”

Nghe nhắc lại chuyện đó, mặt thanh niên đỏ bừng, nhỏ giọng nói tiếp: “Hay là chúng ta đổi hướng đi, đừng xuống sâu Nam Hải tranh giành với mấy đội thuyền lớn nữa. Thuyền cũ của chúng ta chỉ cần chạy quanh vùng ven Nam Hải thôi thì vẫn tốt hơn mấy đội khác nhiều. Kiếm chút ít cũng còn hơn là một viên linh thạch cũng chẳng có.”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 342: Chương 342



Nam tử trung niên lại nốc thêm một ngụm rượu, than thở:

“Ta cũng muốn lắm chứ, chuyện này đã nói bao lần rồi, nhưng ông nội ngươi sống c.h.ế.t không chịu đổi, nói gì cũng phải tiếp tục đi theo lộ tuyến cũ. Nuôi một chiếc thuyền như thế này, mỗi ngày chi phí tu sửa cũng chẳng ít, linh thạch kiếm được từ việc bắt yêu thú dưới biển, tìm kiếm tài liệu, đều đổ cả vào con thuyền ấy… Haiz…”

Thanh niên trông sang quán rượu phía đối diện, thấy một thuyền đội nữa lại ra khơi, thần sắc đầy u sầu, khẽ thở dài một hơi. Bỗng khóe mắt thoáng bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, hắn lập tức nhìn kỹ lại, ngay sau đó liền chạm phải ánh mắt của A Liên đang lơ lửng giữa không trung.

A Liên vừa thấy hắn, hai mắt lập tức sáng lên, vội kéo tay Sở Lạc: “Tri kỷ, chính là bọn họ đó! Hôm qua ta mua được chuỗi hạt từ chỗ bọn họ! Không ngờ lại gặp nữa, chúng ta đi theo thuyền họ ra khơi đi!”

Nghe vậy, Sở Lạc nheo mắt, đưa mắt nhìn theo hướng tay nàng chỉ: “Ồ? Chính là hắn bán cho ngươi một hạt ngọc với giá mười viên thượng phẩm linh thạch đó ư?”

“Xong rồi xong rồi!” — sắc mặt thanh niên kia lập tức đại biến, “Đến… đến tìm đòi nợ rồi!”

Thấy dáng vẻ thất thố của hắn, các thành viên còn lại trong thuyền đội cũng đưa mắt nhìn sang.

“Tiểu Sở ca, kia chẳng phải là tiểu cô nương mà huynh gạt hôm qua sao!”

“Chắc chắn nàng phát hiện ra chuỗi hạt không đáng giá, giờ kéo theo bằng hữu đến tính sổ rồi!”

“Bằng hữu kia khí tức khó dò, lão Tước, người nhìn ra tu vi nàng ấy không?”

Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nam tử trung niên kia.

Tước Hữu Hòa nhìn Sở Lạc chăm chú hồi lâu, cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hiện trường lập tức nổ tung.

“Ngay cả lão Tước cũng nhìn không thấu tu vi nàng ấy, nữ tu kia… nữ tu kia rốt cuộc mạnh đến cỡ nào chứ! Hỏng rồi, chạy mau, bằng không ăn đòn là cái chắc!”

Có người vừa nói vậy, cả bọn lập tức hốt hoảng.

Tước Sở siết chặt ba mươi viên thượng phẩm linh thạch trong tay, hạ thấp giọng, nhưng vẫn không giấu nổi lo lắng: “Sợ… sợ gì chứ! Nhiều người như vậy, chẳng lẽ sợ thật à? Cùng lắm thì trả lại linh thạch! Dù sao ta cũng chưa tiêu!”

Tuy ban đầu Sở Lạc không có ý định đòi lại linh thạch giúp A Liên, nhưng nàng đã dùng thần thức nghe hết đoạn đối thoại của họ, đúng như dự đoán — A Liên lại bị lừa rồi.

Thế mà A Liên lại không hề bận tâm, ngược lại còn yêu thích chuỗi hạt treo trên cổ mình lắm, nàng bước nhanh đến trước mặt đám người kia.

“Tiểu ca, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi!”

“Hả? Trùng hợp?” — Tước Sở mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Chẳng lẽ nàng không phải đến đòi linh thạch?

“Phải rồi,” — A Liên mỉm cười gật đầu, “Hôm nay bọn ta đang định tìm một thuyền đội ra khơi, vừa khéo gặp được các ngươi, ê…”

A Liên chọc chọc vào cánh tay hắn: “Hôm qua ta mua chuỗi hạt từ các ngươi, hôm nay tiền thuyền có thể giảm chút không?”

Lời còn chưa dứt, Tước Sở – người đã chuẩn bị tinh thần bị đánh một trận – hoàn toàn sững sờ.

“Chu… chuỗi hạt? Tiền thuyền?” — Xương Phúc sực tỉnh, vội nói, “Các ngươi là tìm chúng ta… để ra khơi? Tìm chúng ta?!”

A Liên thấy vẻ mặt hắn khó hiểu thì càng thêm nghi hoặc: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Thuyền bọn ta…” — một đội viên định nói gì đó thì lập tức bị người khác kéo tay ngăn lại.

Người kia thân hình gầy gò, lúc này cười rạng rỡ nói:

“Không vấn đề gì! Thuyền bọn ta có thể ra khơi, lại đi cùng tuyến với thuyền đội Hành Quang, cũng hướng đến trung tâm Nam Hải, mà lại rẻ hơn bọn họ rất nhiều, chỉ cần hai mươi viên thượng phẩm linh thạch mỗi người, khứ hồi, nếu không tự tiện hành động, đảm bảo an toàn!”

“Rẻ thật đó!” — A Liên quay sang nhìn Sở Lạc, “Tri kỷ, ta mới nghe người ta nói, thuyền đội Hành Quang lấy đến năm mươi viên linh thạch một người cơ!”

“Sao hả?” — người đàn ông gầy tiếp lời, “Chỉ cần hai vị giao linh thạch, chúng ta lập tức có thể xuất phát!”

“Hay quá hay quá!”

A Liên chuẩn bị lấy linh thạch ra, Tước Sở chần chừ một hồi, cuối cùng lên tiếng: “Khoan đã khoan đã, nếu hai vị muốn ra khơi, lần này miễn phí, chúng ta — thuyền đội Hựu Thủy — sẽ đưa hai vị đi.”

Ngay lúc A Liên lấy linh thạch, Sở Lạc cũng đã định lấy linh thạch ra, vừa nghe vậy, liền đưa mắt nhìn sang.

“Miễn phí?!” — hai mắt A Liên sáng rỡ.

“Ừm… xem như quà tặng kèm khi cô nương hôm qua mua ba chuỗi hạt đi…” — Tước Sở càng nhìn nàng lại càng thấy tội lỗi, “Còn có điều này, phải nói trước với hai vị… thuyền bọn ta, hơi… bất ổn.”

“Bất ổn nghĩa là sao?”

“Trên biển thường có bão tố, có nơi lại có hải thú cường đại, linh khí vùng đó không ổn định, các thuyền khác đều có trận pháp chuyên để kháng lại những thứ này, còn bọn ta thì trông vào kỹ thuật điều khiển thuyền. Nhưng hai vị cứ yên tâm, dù thuyền có lật, bọn ta cũng sẽ nghĩ cách kéo mọi người lên lại…”

“Còn nữa, nếu gặp phải hải thú Hóa Thần kỳ, thuyền bọn ta không có vật liệu phòng ngự giống các đội thuyền lớn, chịu không nổi công kích, nhưng bọn ta có trận pháp ẩn thân cũng khá ổn. Khi gặp tình huống như vậy, hai vị nhất định phải tuân theo chỉ huy: không được lên tiếng, không được thở mạnh, không được cử động. Có khi còn phải nhắm mắt lại, bởi một số hải yêu rất mẫn cảm với ánh nhìn.”

“Tóm lại, chỉ cần trên thuyền nghe theo lệnh, sẽ không gặp chuyện gì.” — nói đến đây, Tước Sở chạm phải ánh mắt ngây ra của A Liên, lại thấy bối rối, “Sao… sao thế?”

A Liên thản nhiên đáp: “Nghe các ngươi nói… thật là nghèo.”

Một câu ấy như nhát d.a.o đ.â.m trúng tim gan, Tước Sở lại liếc hai người một cái, giọng yếu ớt hơn: “Hay là… các vị đi tìm thuyền khác?”

“Không cần,” — Sở Lạc đột nhiên lên tiếng, “Đi thuyền các ngươi là được rồi.”

A Liên nhìn nàng đầy nghi hoặc, lại thấy trên gương mặt nghiêm túc kia, trong đôi mắt như đang lặng lẽ viết rõ hai chữ: “ Miễn Phí”

Nhưng nàng nhớ rõ, trước đó Sở Lạc còn nói với mình — “cái gì miễn phí mới là đắt nhất” kia mà!

【Độ hảo cảm của A Liên -1】

“Ừm?” — Sở Lạc không khỏi quay sang liếc nàng một cái.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 343: Chương 343



Vô duyên vô cớ.

Đến khi tới bến cảng, nhìn thấy thuyền của đội thuyền Hựu Thủy, Sở Lạc hơi sững người.

Khác với những chiến thuyền bọc thép của người khác, thường được gia cố thống nhất từ đầu đến cuối, sạch sẽ gọn gàng, thì thuyền của bọn họ lại trông rối mắt vô cùng — mỗi một phần thân thuyền dùng một loại linh tài khác nhau, năm màu bảy sắc, loè loẹt không chịu nổi, có vẻ là khi có tiền thì vá thêm một khối linh tài, lúc không tiền thì cứ thế tạm bợ mà đi.

Lúc bọn họ đến, trên thuyền còn có một lão ông tóc bạc đang lom khom, tay cầm linh tài vừa gõ vừa đập, dùng linh lực tu bổ thuyền.

Toàn bộ đội thuyền Hựu Thủy hơn hai mươi người, chỉ có tu vi của lão ông kia là Sở Lạc nhìn không thấu.

"Gia gia, hôm nay có khách đó!" Từ xa, Tước Sở cất tiếng gọi lão.

Nghe thấy vậy, lão ông đang tập trung công việc ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người Sở Lạc lâu thêm vài nhịp, hiển nhiên cũng lấy làm lạ, một tu sĩ có tu vi như thế mà lại chọn đi thuyền của bọn họ.

Tước Nhất Hành chẳng để tâm mấy, chỉ nói: "Lên thuyền rồi thì phải biết nghe lời, muốn đi đâu, cần thu nhặt vật liệu gì thì nói với Tiểu Sở một tiếng là được!"

Lão gia tử tinh thần quắc thước, động tác tu sửa thuyền vừa gọn gàng vừa thành thục, hiển nhiên là từng lăn lộn trên biển bao năm, không chỉ giàu kinh nghiệm mà tu vi cũng chẳng thấp.

Nếu là ở nội lục, trong đội có một tiền bối như thế, thể nào cũng khiến vô số tu sĩ tranh nhau bái nhập, nhưng ở Nam Hải, thuyền mới là vương đạo. Nếu không có thuyền, dù tu vi cao tới đâu cũng chỉ dám quanh quẩn ở ven biển, muốn đơn thân độc mã xâm nhập trung tâm Nam Hải, chỉ có bậc đại năng mới dám liều mình.

Tước Sở vừa định bay lên kiểm tra tình hình thuyền, lại nghe lão gia tử cất tiếng nhắc nên vội vã quay lại.

"Phải rồi, còn chưa hỏi các ngươi lần này ra biển muốn tìm thứ gì. Gia gia ta vô cùng quen thuộc với tình hình trung tâm Nam Hải, lần này khách chỉ có hai người các ngươi, việc các ngươi muốn làm có thể sắp xếp trước, bọn ta nhân tiện săn hải thú là được."

Nghe vậy, A Liên vỗ tay: "Tất nhiên là tìm ngọc trai giao nhân rồi! Còn có những vỏ sò lấp lánh với san hô nữa, làm thành trang sức chắc chắn đẹp lắm!"

Tước Sở nhướn mày: "Những thứ đó chẳng đáng tiền, mà vùng ven Nam Hải cũng có đầy. Với số linh thạch để vào vùng trung tâm, đủ để ngươi mua một căn nhà toàn những thứ đó rồi. Còn vị đạo hữu này thì sao?"

Hắn quay sang nhìn Sở Lạc.

"Ta không cần cố ý tìm thứ gì cả, có lẽ hung thú trong biển sẽ tự tìm đến ta, ta cũng chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần đến được trung tâm là được." Sở Lạc đáp.

Sư tôn không ở ven biển, nếu người ở trong Nam Hải, chỉ cần nàng đến gần hẳn sẽ nhận ra nàng — như vậy là đủ. Tiện đường còn có thể tìm vật liệu để luyện lại bàn toán ngọc.

Nghe thì tưởng yên ổn, thực ra lại vô cùng nguy hiểm.

"Hai người các ngươi... không có mục tiêu gì, chỉ muốn ra biển?" Tước Sở nghe mà cũng ngây ra, nhưng thấy cả hai đều gật đầu, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, hắn mới nói: "Vậy thì hành trình của bọn ta không cần thay đổi nữa."

Mọi người đều đã lên thuyền, chuẩn bị khởi hành.

Chiến thuyền bọc thép của đội Hựu Thủy, nội thất bên trong cũng giống bên ngoài: đơn sơ giản tiện, đến cả phòng riêng cho khách cũng không có.

Mọi người quây quần trong không gian rộng lớn, người thì tu luyện, kẻ lại nói cười vui vẻ.

Thuyền vừa rời bến chưa lâu, đột nhiên có tiếng gọi vang từ bờ.

"Chủ thuyền! Chờ đã! Chủ thuyền——"

Nghe thấy tiếng gọi, thần thức của Sở Lạc liền quét ra, thấy một nam tu ăn mặc lòe loẹt như chim công hoa, vừa từ bờ bay đến vừa hét ầm lên.

Tước Nhất Hành ngồi ở đuôi thuyền nhìn về phía đó, đồng thời cất tiếng: "Muốn đi thuyền?"

"Phải! Giờ chỉ có thuyền này là có thể vào trung tâm Nam Hải thôi đúng không!"

Tước Nhất Hành giơ tay ra hiệu một con số: "Ba mươi thượng phẩm linh thạch, khứ hồi!"

“Chim công hoa” lập tức ném túi linh thạch tới, hạ mình xuống boong thuyền, phe phẩy quạt giấy một cách tao nhã: “Aiya, cuối cùng cũng kịp rồi, thật là, chẳng phải đã bảo sẽ đợi ta hay sao…”

“Đợi?” Sở Lạc bỗng nhớ tới đội thuyền Hành Quang sáng nay cứ chần chừ không chịu xuất phát, và tên ma tu bước ra từ trong đó.

Mà gã nam nhân phe phẩy quạt trước mặt lại cố tình giấu kín tu vi và khí tức, khiến người ta không sao nhìn thấu.

Trong hàng ngũ ma tu cũng có những truyền thừa chính thống, khí tức tu luyện được không khác gì đạo tu, so với đám ma tu lai tạp thì càng khó phân biệt hơn.

Tuy không thể nhìn ra hắn là đạo tu hay ma tu, nhưng khi bước vào khoang thuyền, ánh mắt hắn đảo một vòng rồi dừng thẳng lên người nàng, khiến Sở Lạc nhướng mày, trong lòng đã bắt đầu thấy khó chịu.

“Cô nương xinh đẹp, có thể cho ta biết tên nàng chăng?”

“Cha ngươi,” Sở Lạc cau mày nhìn kẻ đang sáp lại gần, “Cút.”

“Chà, nhỏ cay ghê?” Gã cười hì hì xoa tay, “Gia càng thích!”

Nắm tay giấu trong tay áo của Sở Lạc đã siết lại, may thay lúc ấy lão gia tử bước vào, ánh mắt lập tức nhìn về phía gã.

“Chưa nói quy củ trên thuyền cho ngươi. Quy củ chỉ có một — một khi đã xuống biển, tất cả phải nghe lệnh. Chỉ có như vậy mới giữ được mạng sống, nếu không sẽ hại mình, hại cả thuyền. Vị đạo hữu, tầng hai còn phòng trống, mời ngươi lên đó nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, gã nọ cười với Sở Lạc, rồi đi về phía lão gia tử, tiện tay lấy ra một túi linh thạch.

“Thuyền trưởng, ta có chuyện muốn thương lượng…” Hắn cười hí hửng nói, sau đó chuyển sang truyền âm.

Sắc mặt của lão gia tử không hề biến đổi, thậm chí chẳng thèm liếc đến túi linh thạch.

“Ta nói rồi, lên thuyền thì phải nghe lệnh. Nếu các hạ không làm được, ba mươi thượng phẩm linh thạch kia ta trả lại ngay, muốn ra biển thì tìm thuyền khác.”

Gã bị lão gia tử dằn cho một vố, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, nhưng vẫn chưa rời đi, hiển nhiên còn đang truyền âm nói gì đó.

Tước Sở nhìn về phía Sở Lạc và A Liên, chỉ thấy cả hai đều đang dán mắt vào kẻ loè loẹt kia.

Ánh mắt của Sở Lạc dừng trên chiếc còi gỗ treo bên hông hắn — thứ này nàng mới thấy trên người tên ma tu mặt mũi hung hãn sáng nay, y hệt như đúc, xem ra quả nhiên cùng một bọn.

Còn A Liên thì xoắn tay vuốt tóc, ánh mắt không ngừng lướt trên thân người kia, chẳng rõ đang nghĩ gì.

“Các ngươi không cần lo,” giọng của Tước Sở vang lên, “Gia gia ta sẽ xử lý hắn.”

Nghe vậy, A Liên quay đầu lại, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi: “Hắn trông đã biết không phải người tốt, các ngươi phải coi chừng kỹ đó!”

Cuối cùng, gã kia đành bực bội thu lại túi linh thạch, đi về tầng hai, lúc ngang qua còn tự cho là phong tình mà nháy mắt với Sở Lạc một cái.

A Liên nổi hết da gà, kéo tay áo Sở Lạc: “Tri kỷ à, hay là chúng ta xuống thuyền đi…”

Sở Lạc không trả lời, chỉ ra hiệu A Liên ra ngoài khoang.

Ra đến bên ngoài, nàng mới truyền âm với A Liên: “Người này là một bọn với đám ma tu trên đội thuyền Hành Quang. Bọn chúng muốn vào trung tâm Nam Hải để làm chuyện gì đó, ta phải theo dõi. Nhưng ở bên cạnh ta thì quá nguy hiểm, nếu có chuyện xảy ra, ngươi cứ theo sát lão gia tử, không cần lo cho ta.”

“Khoan khoan khoan đã, tuy lời ngươi nói cảm động thật, nhưng đã biết ma tu định làm chuyện mờ ám, sao chúng ta còn cố tình cuốn vào làm gì?” A Liên nhíu mày.

Nghe vậy, Sở Lạc khẽ sững người.

“Ta quên mất, ngươi là tán tu, vốn chẳng có trách nhiệm phải mạo hiểm cùng ta.” Nàng quay đầu nhìn về bờ biển phía sau, “Bây giờ quay lại vẫn còn kịp, ngọc trai, san hô ngươi muốn, ta sẽ tìm cách mang về cho ngươi.”

“Ngươi đùa ta đấy à! A Liên ta đâu phải hạng tham sống sợ chết! Ngươi còn dám đi, thì ta có gì không dám? Với lại, chỉ cần bám sát lão gia tử kia, ta sẽ không sao đúng không... đúng không?”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 344: Chương 344



“Ta không chắc đâu, ngươi không thể đi theo ta thì phải đi theo lão gia tử họ Tước, chẳng lẽ muốn đi theo tên lưu manh Tây Vực kia sao?”

A Liên trợn to mắt: “Vậy thì chẳng phải vẫn nguy hiểm sao?! Ta muốn xuống thuyền! Ta muốn xuống thuyền!”

Sở Lạc thì nhìn về phía đường bờ biển đã biến mất: “Không còn cơ hội nữa rồi, với linh lực của ngươi e là không thể bay trở lại được.”

Tốc độ thuyền cực nhanh, nhìn về phía trước, có thể thấy những con thuyền khác đang chạy rất xa.

Hai canh giờ sau, thành viên đội thuyền phụ trách quan sát tình hình ven biển thay ca với nhóm ở bên ngoài.

Tước Sở sau khi ra ngoài, thấy Sở Lạc và A Liên vẫn còn ở đây thì đi tới.

“Phía trước có một nơi sản xuất băng tranh thạch, tiếp theo chúng ta sẽ dừng lại ở đó một canh giờ, có thể sẽ gặp các đội thuyền khác.”

“Băng tranh thạch là gì? Có đẹp không?” A Liên uể oải hỏi.

“Thứ đó không phải dùng để làm đồ trang sức, băng tranh thạch là một loại tài liệu luyện khí.”

Nghe đến đây, Sở Lạc liền hứng thú: “Ở đâu vậy, có cần xuống biển lấy không?”

Tước Sở gật đầu: “Có, nhưng phải để lại một nửa người trên thuyền, nếu không các đội thuyền khác sẽ dở trò với thuyền của chúng ta. Nếu ngươi cũng muốn tìm băng tranh thạch thì lát nữa có thể xuống nước cùng ta.”

“Ngươi chỉ cần chỉ cho ta phương hướng là được, ta quen hành động một mình.” Sở Lạc không muốn để vận rủi của mình ảnh hưởng đến người khác.

Chẳng mấy chốc đã tới nơi sản xuất băng tranh thạch, có thể thấy trong cùng một khu vực còn có bốn con thuyền khác đang dừng lại, mỗi thuyền đều giữ khoảng cách rất xa với nhau, ai nấy đều có sự đề phòng.

Trên mỗi con thuyền đều có người liên tục nhảy xuống nước.

Đội thuyền Hựu Thủy không đến gần nơi các thuyền khác tập trung, dù biết chỗ đó có nhiều băng tranh thạch nhất, nhưng cũng hiểu rõ không tranh nổi với bốn đội kia, cho nên chỉ có thể tìm kiếm xung quanh, mong nhặt được thứ sót lại.

Các thành viên trên thuyền đang chuẩn bị xuống biển, lại thấy Tước lão gia gia nhíu mày nhìn về hướng bốn chiếc thuyền kia.

“Sao lại không thấy đội thuyền Hành Quang?” Tước Sở cũng phát hiện ra vấn đề, không nhịn được cất tiếng.

“Sáng nay bọn họ cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là có người bao trọn thuyền mà lại không chịu thừa nhận, giờ lại đi gấp như vậy, đến cả băng tranh thạch cũng không lấy.” Một thuyền viên khác cũng nói.

“Họ không chịu thừa nhận,” Tước lão gia gia mặt lạnh nói: “Chẳng qua là vì khách bao thuyền không tiện để người ta thấy mặt thôi, chuyện này chúng ta nhìn ra được, các đội thuyền khác chắc chắn cũng thấy rõ, chẳng phải đội thuyền Hổ Phong cũng không có mặt ở đây sao? Nếu bọn họ thực định làm gì ở Nam Hải, thì trước mặt chúng ta vẫn còn mấy nhà sẽ không đồng ý. Thôi, xuống nước trước đã.”

Nói xong, những thành viên đã sắp xếp từ trước lần lượt nhảy xuống nước, Sở Lạc cũng dặn A Liên ở lại trên thuyền cẩn thận một chút, rồi chuẩn bị xuống biển. Khi đi ngang qua lão gia tử, nàng nghe thấy ông ta nói với mình một câu:

“Tiểu cô nương, cẩn thận một chút, ta nói không phải là thứ dưới biển.”

Nghe vậy, Sở Lạc liền hiểu ông ta đang chỉ đến những người cùng xuống biển, liền khẽ cười: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở.”

Sau khi xuống biển, Sở Lạc tản thần thức ra xung quanh, chú ý đến vị trí của từng người, đồng thời dựa vào vị trí mà Tước Sở nói là nơi băng tranh thạch sinh trưởng, tiếp tục lặn sâu xuống đáy biển.

Nước biển nơi đây không quá sâu, chỉ mất một khắc là đã chạm đáy, sau đó bắt đầu tìm kiếm tài nguyên.

Sở Lạc vận khí không tốt, nhưng nàng có khôi lỗi, một người có thể dùng như hai.

Còn trên thuyền, Hoa Ngọc Đường từ tầng hai đi ra khỏi khoang thuyền,mất kiên nhẫn hét lớn: “Sao lại dừng thuyền rồi? Người đâu hết cả rồi?”

Nghe tiếng, A Liên đang đứng bên mạn thuyền nhìn xuống nước liền quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Hoa Ngọc Đường đi đến bên cạnh Tước lão luôn đứng cảnh giác bên ngoài, hỏi rõ tình hình.

“Tiểu mỹ nhân đó cũng xuống rồi sao?” Hắn bỗng dưng hứng thú.

Tước lão nhíu mày trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì.

“Khụ khụ khụ, đừng nhìn ta như thế, người ta đã xuống biển cả rồi, ta còn có thể làm gì sao?”

Nói xong, hắn làm bộ làm tịch định quay lại khoang thuyền, nhưng thân hình lóe lên liền chạy ra phía đuôi thuyền, tìm một nơi không ai để ý đến.

Hắn tự cho là đã ẩn giấu khí tức rất tốt, nào ngờ phía sau đã lặng lẽ có một bóng người bám theo.

Ánh mắt A Liên liếc qua mạch m.á.u bên cổ hắn, trong mắt thấp thoáng hiện lên hoa văn hình hoa sen, đang định ra tay thì thấy người kia vươn vai một cái, giây sau liền nhảy xuống nước.

Vừa định nhảy xuống theo thì lông mày nàng khẽ nhíu lại. Ngay sau đó liền hốt hoảng chạy về phía đầu thuyền.

“Tước lão! Tước lão!”

Nghe vậy, Tước Hữu Hòa cũng quay người lại nhìn nàng: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”

“Thuyền lắc quá, dưới nước có phải có hải thú không?” A Liên lo lắng hỏi.

“Lắc?” Tước Hữu Hòa thoạt đầu còn chưa hiểu, nhưng sau khi cảm nhận một chút, sắc mặt liền thay đổi, “A Liên cô nương, cô cứ ở đây, đừng đi đâu cả!”

Nói xong lập tức nhảy xuống biển, nhưng không lặn xuống mà bơi về phía đáy thuyền của mình.

Rất nhanh, ông thấy bên dưới thân thuyền có một tu sĩ đang dùng con d.a.o đặc chế cắt lớp vật liệu phòng thủ ở dưới đáy.

Trong khoảnh khắc, lão Tước giận đến đỏ cả mặt, móc từ trong người ra một chiếc roi da rắn biển ném về phía tên trộm kia.

“Đậu Bằng! Ngươi dừng tay cho lão tử! Ta nhìn rõ là ngươi rồi! Mẹ nó, thứ không biết xấu hổ! Đợi đấy, lão tử cũng sẽ sang đội thuyền Hoàng Oanh của các ngươi mà c.h.é.m vài phát!”

Bóng người đang lén lút dưới đáy thuyền tránh được roi, Không dây dưa mà nhanh chóng chuồn về phía thuyền mình.

Tước Hữu Hòa vội bơi đến chỗ vừa bị cắt, đau lòng nhìn phần đã bị phá hoại.

May mà phát hiện kịp thời, bây giờ còn có thể sửa, nếu muộn thêm chút nữa thì e sẽ phải quay về để sửa thuyền rồi.

Nhìn bóng dáng Đậu Bằng rời đi, Tước Hữu Hòa giận đến nuốt không trôi cục tức này, lập tức truyền tin cho các thành viên đang ở đáy biển tìm băng tranh thạch, bảo họ qua khu vực đội thuyền Hoàng Oanh để thu thập.

Dưới đáy biển, người của đội thuyền Hựu Thủy nhìn thấy chiếc vỏ sò đeo trên tay phát sáng, nghe được tin tức mới từ lão Tước, tức giận kéo nhau đi về phía đó.

Bên phía Sở Lạc dù không nhận được tin tức, nhưng hiệu suất thu thập rất cao, hơn nữa cũng không sợ đụng mặt bốn đội thuyền kia, từ sớm đã tiến vào khu vực của các đội khác.

Tuy bản thân nàng không tìm được nhiều, nhưng khôi lỗi Nham Sinh lại tìm được kha khá.

Đang tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên thần thức phát hiện một bóng người đang lao nhanh về phía mình, không cần nghĩ cũng biết là thứ gì, nàng liền kéo sợi điều khiển khôi lỗi, khiến Nham Sinh chuyển đến gần mình.

Hoa Ngọc Đường thấy bóng áo đỏ không xa, khóe miệng nhếch lên, mắt thấy sắp đến bên Sở Lạc thì không biết từ đâu bỗng xuất hiện một vị hòa thượng chắn trước mặt hắn.

“A di đà Phật, thí chủ, bần tăng thấy ngươi u ám trùng đầu, ấn đường u tối, e là sắp có huyết quang tai họa đó.”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 345: Chương 345



"Ở đâu chui ra cái tên hòa thượng c.h.ế.t tiệt này, lừa đảo còn mò cả xuống đáy biển! Mau tránh đường cho ta!" Hoa Ngọc Đường bực bội trừng mắt nhìn hòa thượng tà dị đang chặn đường phía trước.

Chỉ thấy người kia khẽ bật cười, trong mắt cũng ẩn chứa ý chế diễu: "Nơi này không phải là chỗ bần tăng nên đến, lẽ nào lại là chỗ công tử nên tới sao?"

"Ý ngươi là gì?" Sắc mặt Hoa Ngọc Đường hơi đổi, từ trên xuống dưới đánh giá một lượt vị hòa thượng xa lạ, hắn chắc chắn chưa từng gặp người này.

Nham Sinh chắp tay trước ngực, ánh mắt dán chặt lên người hắn: "Từ đâu đến thì nên quay về đó, công tử hẳn là hiểu rõ bần tăng đang nói điều gì."

"Ta chẳng hiểu ngươi đang lảm nhảm cái gì, nhưng ngươi không nên cản đường ta." Hoa Ngọc Đường thấy thân ảnh Sở Lạc phía trước đang rảo bước đi xa, liền không buồn chấp nữa, vòng qua bên cạnh hắn đuổi theo nàng.

Ngay khoảnh khắc đó, tay Nham Sinh đã đặt lên vai hắn.

"Công tử, nếu có điều gì khó xử, có thể nói với bần tăng một tiếng. Người, quỷ, yêu, ma – bần tăng đều có thể quản."

"Khá khen cho ngươi, hiểu biết rộng thật đấy, xem ra hôm nay không giải quyết ngươi thì gia đây khó mà ôm mỹ nhân về rồi. Hừ, đúng là tự tìm đường chết!"

Dứt lời, Hoa Ngọc Đường trở tay bắt lấy Nham Sinh, siết chặt cánh tay hắn, định trước tiên phế đi một cánh tay. Nhưng dù dốc toàn lực, trên cánh tay kia vẫn không có chút thương tích nào.

Hoa Ngọc Đường nhíu mày rót ma khí khắp toàn thân, tiếp tục tấn công Nham Sinh.

Tuy chiêu thức đều dễ dàng đối phó, nhưng Sở Lạc – kẻ đang ẩn thân điều khiển Nham Sinh – vẫn cảm nhận được ma khí của đối phương cực kỳ hùng hậu, tu vi e rằng đã gần đến Hậu kỳ Nguyên Anh. Nếu không thể làm hắn hao tổn đến kiệt sức, thì nàng chẳng có chút phần thắng nào, chỉ còn cách tháo lui.

Ngay lúc này, ánh mắt Sở Lạc nhìn về ba hang động bị tảo biển che phủ gần đó.

Trước khi xuống biển, Tước Sở đã dặn kỹ nàng: nếu gặp hang động dưới đáy biển, nhất định phải né tránh.

Bên kia, Hoa Ngọc Đường cảm thấy chiêu thức của hòa thượng chẳng khác gì gãi ngứa, nở nụ cười lạnh.

"Ta còn tưởng là cao tăng từ đâu, hóa ra chỉ là cái vỏ rỗng, chỉ biết hù người." Hắn híp mắt lại, lạnh giọng: "Ngươi sẽ là cái đầu đầu tiên ta lấy được ở Đông Vực này."

Ngay lúc Hoa Ngọc Đường chuẩn bị dốc toàn lực kết thúc trận chiến, thì đột nhiên một luồng khí tức dữ dội ập tới, buộc hắn phải phân tâm.

Liếc một cái thì không sao, nhưng vừa thấy rõ, sắc mặt hắn đại biến.

Chỉ thấy một con hải thú có tu vi ước chừng Xuất Khiếu kỳ đang điên cuồng lao đến, mà mục tiêu nó truy đuổi chính là tiểu mỹ nhân mà hắn xuống biển tìm.

Nhưng trước sức mạnh khủng khiếp của con hải thú này, còn quan tâm mỹ nhân gì nữa. Hoa Ngọc Đường vừa định bay đi, từ đằng kia bỗng truyền đến một tiếng kêu:

"Soái ca cứu mạng với—"

Âm thanh vừa vang lên, bước chân Hoa Ngọc Đường lập tức khựng lại. Hắn quay người, hướng về phía Sở Lạc hất tóc một cái.

"Mỹ nhân có mắt nhìn đấy, gia đây càng thích ngươi hơn rồi. Đã thế, để gia cứu ngươi một mạng, nhớ phải lấy thân báo đáp đấy nhé."

Nhìn thấy Sở Lạc đang chạy thẳng về phía mình, càng lúc càng gần, Hoa Ngọc Đường dang tay, nhướng mày cười nói:

"Nếu là tự nguyện nhào vào lòng ta, ta còn có thể suy nghĩ cho ngươi một danh phận."

Nhưng ngay khi Sở Lạc sắp lao vào lòng hắn, thì tên hòa thượng bên cạnh không biết trúng gió gì, lại đột ngột lao ra chắn trước mặt, còn không quên dùng vai huých mạnh hắn một cái.

Hoa Ngọc Đường còn chưa kịp phát cáu, thì cảnh tượng trước mắt khiến hắn suýt nhảy dựng: tiểu mỹ nhân của hắn lại lao vào lòng tên hòa thượng, rồi bị hắn bế thẳng chạy đi, bỏ lại cho hắn một con hải thú hung hãn đang lao thẳng tới.

Chiếc miệng tanh tưởi của hải thú há to gầm vào mặt Hoa Ngọc Đường, mùi hôi khiến hắn cay xè đỏ mắt.

Trong chớp mắt, hải thú đã ập đến trước mặt hắn, giờ muốn rút lui cũng đã muộn. Rõ ràng con thú này đã xem hắn và Sở Lạc là cùng một bọn điên cuồng tấn công.

Hoa Ngọc Đường đành phải chống đỡ, không dám lơ là chút nào – vì chỉ cần một sơ sẩy, con hải thú vượt hắn cả một đại cảnh giới này hoàn toàn có thể khiến hắn mất mạng.

Bên kia, tuy Sở Lạc đang điều khiển Nham Sinh chạy trốn, nhưng cũng không dám chạy quá xa. Sau khi thu hồi khôi lỗi, nàng vỗ ngực, vẫn còn chưa hoàn hồn.

"Đúng là xui xẻo, tùy tiện chọn một cái động mở hộp mù, không ngờ lại trúng ngay con mạnh nhất – Xuất Khiếu kỳ. Rắc rối to rồi… Không biết tên du côn Tây Vực kia có cầm cự nổi không nữa..."

Chỉ thấy Hoa Ngọc Đường vừa vật lộn với con hải thú, vừa lùi dần về hướng trung tâm nơi bốn đội thuyền đang tụ lại, Sở Lạc lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Những chiếc thuyền đó đều có thiết bị chuyên dụng để đối phó với hải thú, lợi hại hơn một chút còn có thể làm bị thương cả hải thú Hóa Thần kỳ. Lần này dẫn họa về phía Đông, ta chấm điểm tuyệt đối."

Hoa Ngọc Đường không biết nên nói gì, con hải thú kia hoàn toàn xem hắn là đồng bọn của Sở Lạc, ra tay không chút nương tình. Qua nửa canh giờ quần chiến, trên người hắn đã chằng chịt vết thương.

Lúc này, phần lớn người dưới biển đã thu thập xong băng tranh thạch, bắt đầu quay về.

Trên mặt biển, phía đội thuyền Hoàng Oanh, Đậu Bằng đã lên thuyền, cất con d.a.o găm trong tay rồi ung dung bước vào giữa đám đông với vẻ mặt phơi phới.

"Sao rồi?"

"Sao về nhanh thế? Bị phát hiện à?"

"Họ Tước kia cũng khá lanh mắt đấy. Tuy không hoàn toàn phá hỏng được thuyền của bọn họ, nhưng nhìn bộ dạng nghèo rớt kia, chắc sửa thuyền cũng đủ khiến họ tiêu mất nửa số linh thạch kiếm được chuyến này rồi!" Đậu Bằng cười lớn: "Ha ha, tốt nhất là bọn họ biết điều, quay về từ bây giờ đi, đừng mơ chen chân giành tài nguyên với chúng ta nữa. Bằng không, đến điểm dừng tiếp theo, ta sẽ không nương tay như lần này đâu!"

"Đúng đấy, nhìn cái thuyền rách nát của bọn họ kìa, chẳng biết sẽ chìm lúc nào. Còn dám mò tới trung tâm Nam Hải, lần này chúng ta dồn ép bọn họ một phen, chưa biết chừng lại vô tình cứu mạng chúng đấy!"

Cả nhóm ríu rít nói cười, thì đúng lúc ấy, đội trưởng đội thuyền Hoàng Oanh mặt lạnh như tiền từ trong khoang bước ra.

"Lại gây chuyện nữa à?!"

"Cha, con chỉ là dạy dỗ đội thuyền Hựu Thủy một chút thôi mà!" Đậu Bằng vội vã giải thích.

Nghe đến đội Hựu Thủy, sắc mặt Đậu lão không chút d.a.o động: "Cái đội thuyền tàn tạ đó, lúc nào dạy dỗ cũng được. Nhưng lần này thì khác, cả đám liệu mà thu mình lại cho ta, đừng gây rắc rối!"

"Sao vậy cha?"

"Còn hỏi sao à? Không thấy hai đội thuyền Hành Quang và Hổ Phong đều không có mặt sao? Nhất định là có biến. Chúng ta cũng sẽ hủy mấy điểm dừng tạm, đi thẳng đến trung tâm Nam Hải. Báo cho hành khách trên thuyền biết, những chỗ chưa đi sẽ ghé qua trên đường về."

Lời ông vừa dứt, các thành viên đội Hoàng Oanh nhao nhao bàn tán. Ngay lúc đó, trận pháp phòng ngự trên thuyền đột nhiên tự động kích hoạt, chuông cảnh báo vang lên liên hồi.

Biển cả cuộn sóng, từng đợt sóng lớn dồn dập vỗ vào thân thuyền.

Sắc mặt Đậu lão biến đổi: "Dưới nước có hải thú! Hơn nữa là loại mạnh đấy! Tất cả mau vào khoang thuyền!"
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 346: Chương 346



“Vừa đặt chân đến nơi này đã gặp được thứ lợi hại,” ánh mắt Đậu Bằng sáng rực phấn khích, vội vàng gọi đồng bọn: “Cha! Con dẫn người xuống báo vị trí của con hải thú ấy, tuyệt đối không thể để các đội thuyền khác cướp mất chiến lợi phẩm của chúng ta!”

Đậu lão nghiêm nghị nói: “Các ngươi xuống dưới đưa hết mấy vị khách còn chưa lên thuyền kia lên đây, không được lại gần hải thú.”

Ông xưa nay nói một là một, Đậu Bằng cũng không dám trái lời, đành làm theo.

Ánh mắt Đậu lão lại nhìn sang ba đội thuyền còn lại, thấy bọn họ cũng đang cho người nhảy xuống biển, liền biết chắc chắn là đã phát hiện ra tình hình của con hải thú kia.

Song nhìn tình thế hiện giờ, hải thú dưới nước không phải đang trực tiếp tấn công thuyền, mà có vẻ như đang giao chiến với ai đó.

Khóe mắt ông liếc về phía con thuyền tàn tạ của đội Hựu Thủy ở xa, khẽ hừ một tiếng lạnh lẽo.

“Bọn ngươi trốn xa thật đấy, con hải thú đầu tiên này đừng hòng mơ có phần!”

Nói xong, ông quay người đi vào khoang thuyền, bắt đầu điều động thiết bị công kích, tích tụ linh lực.

Ba chiếc thuyền còn lại cũng đồng loạt hành động như vậy, trong khoảnh khắc, linh khí trong phạm vi trăm dặm bị hút cạn sạch.

Những người đang ở dưới biển cảm nhận được biến động linh khí, biết rõ các đội thuyền đang chuẩn bị phát động tấn công, chứng tỏ phía dưới có vật nguy hiểm, ai nấy liền nhanh chóng quay lên mặt biển, đúng lúc gặp được đồng đội tới đón.

Sở Lạc cũng phát hiện toàn bộ linh khí trong nước đều đang bị hút lên bốn vị trí trên mặt biển, xem ra con hải thú này đã thu hút sự chú ý của họ. Nhưng như vậy thì đám tu sĩ đạo tông đang chiến đấu dưới nước sẽ không thể bổ sung linh khí, thực lực giảm mạnh, thậm chí còn có thể mất mạng.

Tên Hoa Ngọc Đường kia tuy từ đầu đến giờ vẫn thu liễm khí tức, không để người khác nhìn ra rốt cuộc là linh khí hay ma khí, nhưng dựa vào việc hắn có thể cầm cự được suốt chừng ấy thời gian khi đối đầu với hải thú, cơ bản có thể xác định hắn là ma tu.

Chẳng bao lâu sau, ngoài Hoa Ngọc Đường và Sở Lạc đang âm thầm quan sát thì trong biển sâu đã không còn ai khác. Từ bốn điểm trên mặt biển phát ra ánh sáng chói lòa – là ánh sáng của linh lực cường đại.

Biển nước rung chuyển dữ dội, bị ép chặt, sôi sục, rồi ngay khoảnh khắc ấy, bốn cột sáng đồng thời phóng thẳng về phía hải thú!

Hoa Ngọc Đường đang chiến đấu gian nan, vừa phát giác, sắc mặt lập tức đại biến.

“Khốn kiếp!”

Hắn xoay người, cho dù có bị hải thú đánh trọng thương cũng phải nhanh chóng thoát khỏi vị trí ấy – bốn đội thuyền kia cứ thế khai hỏa, căn bản không quan tâm người đang chiến đấu với hải thú là ai, sống c.h.ế.t thế nào!

Dưới biển vang lên tiếng gầm rú đau đớn của hải thú, rõ ràng là bị trúng đòn nặng.

Trên thuyền, Đậu Bằng nghe thấy tiếng rống ấy, càng thêm hưng phấn.

“Cha! Con hải thú kia thế nào rồi? Có cần con dẫn người xuống trục vớt nó không?”

Đậu lão liên tục lắc đầu: “Không, chưa c.h.ế.t đâu. Thực lực của con hải thú này e là còn mạnh hơn ta dự đoán, vẫn chưa thể xuống được. Kẻ đang chiến đấu dưới nước với nó cũng chưa chết, lại có thể cầm cự được, chẳng lẽ là tên Tước Nhất Hành?”

“Vậy thì hay quá, thêm một phát nữa, diệt luôn cả người lẫn thú!” Đậu Bằng hô to.

Đậu lão mặt không biểu cảm: “Ra biển bao nhiêu chuyến rồi mà vẫn chẳng tiến bộ gì, ngươi quên sạch quy củ trên biển rồi sao!”

Bị cha quở trách, Đậu Bằng mới thu lại vẻ hăng hái.

“Trước khi vượt qua được hải phong bạo của yêu tộc, cho dù gặp phải đối thủ lợi hại đến đâu cũng chỉ được phép nổ một phát pháo… Nhưng mà cha, mấy năm trước có thấy mấy quy củ này đâu!”

“Ta chưa từng nói với ngươi sao? Giữa trung tâm Nam Hải đã xuất hiện một tồn tại thần bí, trận hải yêu phong bạo này chính là do nó tạo ra để ngăn cản tất cả mọi người tiến vào trung tâm Nam Hải. Muốn vượt qua được nơi đó, thuyền của chúng ta phải ở trạng thái tốt nhất, khai hỏa một lần đã là cực hạn rồi!”

Đậu lão dừng một chút, lại nói tiếp: “Chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa theo ta xuống biển thu dọn con hải thú.”

Dưới nước, Sở Lạc tận mắt chứng kiến tất cả.

Ngay khoảnh khắc bốn đạo quang trụ đánh xuống hải thú và Hoa Ngọc Đường, bỏ chạy đã là quá muộn. Hoa Ngọc Đường ném ra một bộ huyết y, khoác lên người để chắn toàn bộ thương tổn từ quang trụ.

Mà khí tức tỏa ra từ bộ huyết y ấy, Sở Lạc rất quen thuộc. Nàng biết trong tay yêu tộc đang nắm giữ một số vật phẩm lọt ra từ Thần Ma cảnh, nhưng không ngờ ma tu cũng có.

May mà bộ huyết y không bị hủy, nếu không, đáy biển trong vòng trăm dặm này e rằng cũng sẽ biến thành tử vực.

“Gào——” Con hải thú trúng đòn chí mạng ngã sầm xuống, giận dữ gầm lên với bầu trời.

Hoa Ngọc Đường toàn thân đẫm máu, thấy hải thú đã mất khả năng hành động định rời đi. Nhưng ngay lúc đó, một kiếm trận đột ngột bổ xuống từ trên mặt biển. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa kịp đề phòng thì đã trúng liền ba kiếm, thân hình đổ gục.

Kiếm trận này là do các đội thuyền tạo ra, không nhằm vào con hải thú đã hấp hối, mà là nhắm đến kẻ đang chiến đấu với nó.

Bởi vì thuyền gần với chiến trường nhất, nên sau khi tiêu diệt hải thú, người tiếp cận xác nó nhanh nhất sẽ có cơ hội cướp được chiến lợi phẩm. Trong tình huống như thế, sao có thể để hắn đoạt trước?

Ai mà quan tâm đến mạng sống của hắn? Trên biển, chiến đấu vốn dĩ tàn khốc như vậy.

“Lũ… lũ khốn nạn!” Hai mắt Hoa Ngọc Đường đỏ ngầu, căm giận nhìn về phía mặt biển, cắn răng điên cuồng. Hắn không lo trốn khỏi kiếm trận, mà lấy m.á.u làm mực, bắt đầu họa ma trận trên mặt đất. “Ta phải g.i.ế.c hết bọn ngươi! Tất cả đều phải chết!”

Sở Lạc nhìn ma trận đầy sát khí bạo ngược hắn đang vẽ, khẽ nhíu mày.

Tên ma tu này không biết còn có thủ đoạn gì, vừa rồi mấy đội thuyền đã chọc giận hắn đến tận xương, nếu làm loạn thật, e rằng kết cục sẽ càng khó thu dọn.

Tâm niệm khẽ động, Sở Lạc vội lao ra ngoài.

“Đạo hữu, cẩn thận——”

Tiếng nói vừa vang lên, động tác trong tay Hoa Ngọc Đường khựng lại một chút, tiếp theo liền thấy Sở Lạc từ phía sau lao đến, đầu tiên là một thương đ.â.m xuyên đầu con hải thú đã hấp hối, xác nhận nó đã c.h.ế.t liền nhanh chóng thu xác nó vào trong không gian trữ vật, sau đó nhào về phía hắn.

Hoa Ngọc Đường cau mày, nâng cao cảnh giác, nhưng chỉ thấy Sở Lạc lao thẳng vào giữa kiếm trận, túm lấy cổ áo sau của hắn kéo bay ra ngoài.

Ma trận bằng m.á.u mới vẽ được một nửa, bị cắt đứt.

Biển cả dần lắng lại, các thành viên trên thuyền cau mày.

“Sao tự nhiên lại yên ắng như vậy?”

“Không ổn, có kẻ nhặt được chiến lợi phẩm rồi!”

“Quăng móc câu! Dám cướp đồ của chúng ta, chắc là chán sống rồi!”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 347: Chương 347



Từng sợi móc câu như rắn nước phóng ra từ bốn con thuyền, có tẩm độc, mang theo móc ngược đầy gai, toàn bộ truy đuổi theo bóng dáng hai người dưới nước.

Sở Lạc dĩ nhiên không muốn để lộ quá nhiều thực lực, lại thêm vì không muốn liên lụy đến đội thuyền Hựu Thủy, nên phương hướng bỏ chạy của nàng không phải là nơi chiếc thiết giáp thuyền đậu lại khi nãy.

Chỉ là, vào lúc Hoa Ngọc Đường ném ra tấm huyết y, ánh mắt nàng vẫn không kìm được mà liếc qua.

Vật kia bước ra từ Thần Ma cảnh, giờ lại đặt ngay trước mắt mà không thể thu hồi, trong lòng khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy.

Chợt, nàng cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Hoa Ngọc Đường rơi lên người mình.

"Sao lại không chạy về phía đội thuyền, trở lại thuyền là có thể an toàn rồi. Ta không ngăn nổi đám người kia được bao lâu đâu!"

"Hả?" Chỉ thấy Sở Lạc vẻ mặt hoảng hốt nói: "Không phải hướng này là về thuyền sao? Ta... ta lần đầu xuống biển, không quen thuộc đáy biển, bây giờ phải chạy về hướng nào đây?"

Nhìn thấy Sở Lạc cuống quýt như muốn chạy loạn tứ phía, Hoa Ngọc Đường lập tức quát: "Cứ giữ nguyên hướng này, tiếp tục chạy về phía trước! thoát khỏi bọn chúng đã rồi tính sau!"

"À, được được!"

Thế nhưng tốc độ của Sở Lạc lại chẳng thể nhanh bằng đám móc câu linh hoạt kia, từng cái nối tiếp từng cái từ bốn phương tám hướng ập đến. Mà trên tay hắn chỉ có một kiện huyết y, cản đến nỗi sắp thổ huyết rồi.

"Ngươi không thể chạy nhanh thêm chút nữa sao?!"

"Được rồi được rồi, ta cố hết sức!"

Nói đoạn, chỉ thấy Sở Lạc trở tay lấy ra hai đạo phù nhẹ thân, dán lên mình.

Hoa Ngọc Đường nhìn mà mắt trợn tròn: "Ngươi tu vi gì mà còn dùng phù nhẹ thân?!"

Tuy hắn không hiểu nhiều về tu đạo, nhưng cũng biết loại phù này với tu sĩ Trúc Cơ trở lên hiệu quả chẳng đáng là bao.

"Chẳng còn cách nào cả, tán tu nghèo lắm mà! Đạo hữu, trên người ngươi còn có bảo vật gì không, có thì mau lấy ra đi, không thì cả hai chúng ta đều chạy không thoát đâu!"

Hoa Ngọc Đường lại phải cố nhịn xúc động muốn phun máu, sau đó lấy ra một chiếc lông vũ ngũ sắc, đưa cho Sở Lạc.

"Truyền linh lực vào, có thể tăng tốc."

Ánh mắt Sở Lạc sáng lên — lại là vật từ Thần Ma cảnh.

Nàng làm theo lời hắn, quả nhiên cảm thấy thân thể nhẹ như yến, thân pháp cũng tăng lên rõ rệt, dần dần bỏ xa được đám móc câu cùng những kẻ đuổi theo phía sau.

Đợi đến khi cảm giác đã tương đối an toàn, Hoa Ngọc Đường lên tiếng: "Được rồi được rồi, đừng chạy tiếp nữa! Ngươi muốn để yêu thú khác chú ý tới chúng ta sao? Mau dừng lại!"

Lời vừa dứt, Sở Lạc phanh gấp, thuận tay ném luôn Hoa Ngọc Đường xuống đất.

"Giờ chúng ta an toàn rồi sao? Nhưng chỗ này là đâu vậy? Có khi nào gặp phải hải thú không?"

Hoa Ngọc Đường nghiến răng lật người dậy, tay áp lên lỗ thủng do kiếm trận để lại trên người, dùng ma khí để chữa trị thân thể, căn bản không rảnh để trả lời nàng.

Chỉ là, động tác Sở Lạc nhét chiếc lông vũ ngũ sắc vào trong vòng tay hắn lại thấy rất rõ ràng.

Hắn nheo mắt lại, đưa mắt nhìn Sở Lạc đầy ẩn ý: "Tiểu mỹ nhân, ta đâu có nói là muốn tặng ngươi thứ đó, nếu muốn, chẳng lẽ không nên trả chút giá gì sao?"

"Đạo hữu nói gì vậy, ta là liều mạng bị đám người kia truy sát để cứu ngươi đấy nhé. Hơn nữa nhìn tình trạng của ngươi bây giờ, chắc cũng không tự đi nổi nữa, đến lúc bọn họ đuổi kịp, không phải vẫn phải dựa vào ta kéo ngươi bỏ chạy à?" Sở Lạc nói đầy chính khí.

Hoa Ngọc Đường nhướng mày: "Ta nào có nói là nhất định cần ngươi cứu..."

Ban nãy hắn vốn bị ép đến đường cùng, đã định lộ thân phận ma tu ra để g.i.ế.c sạch đám người không biết điều kia. Nhưng nghĩ lại, hiện giờ hắn vẫn chưa hội hợp với các đồng bọn, ngay cả hải yêu phong bạo cũng chưa vượt qua, thời điểm này vẫn nên tiếp tục che giấu thì hơn.

"Thôi được, vậy coi như ngươi cứu mạng thiếu gia một lần." Hoa Ngọc Đường đổi giọng, sau đó không nói thêm gì nữa, ngồi xuống vận công hồi phục.

Sở Lạc truyền tin cho A Liên, bảo nàng nói với người của đội thuyền Hựu Thủy rằng không cần lo cho hai người họ, cứ đi theo lộ trình đã định, lát nữa nàng sẽ tìm cách đuổi kịp.

Trên thuyền, sau khi nhận được tin, A Liên cúi đầu nhìn xuống mặt nước, trầm ngâm một lát rồi đi truyền đạt lại đúng như lời Sở Lạc dặn.

Ngay lúc ấy, thấy Sở Lạc và Hoa Ngọc Đường mãi chưa quay lại, Tước lão gia tử định nhảy xuống nước tìm người, lại bị A Liên cản lại.

Để truy sát kẻ vớ được đồ, bốn đội thuyền đều nhảy vào Nam Hải, hiếm hoi cùng hợp tác một lần.

"Không chạy về phía Hựu Thủy, vậy chẳng phải người đó không phải Tạ Nhất Hành sao?" Đậu lão nhìn hướng câu trảo bay đi nói.

"Tạ Nhất Hành cái gì chứ, chẳng phải lão ta vẫn đang trên thuyền à?" Đội trưởng Lưu Đỉnh của đội thuyền Đa Hách cũng lên tiếng: "Lão già kia tuy lợi hại, nhưng cũng không phải đối thủ của xuất khiếu cảnh, nếu là lão đánh nhau thì không thể cầm cự lâu như vậy."

"Có phát hiện rồi! Ở đây có trận pháp!"

Không biết ai hét lên một tiếng, những người khác liền vây lại, chỉ thấy dưới đất là một trận huyết chú chưa kịp hoàn tất của Hoa Ngọc Đường.

"Ác khí nặng thật, đây là trận gì vậy?"

Lưu Đỉnh cúi người quan sát kỹ, rồi nói: "Là trận pháp từ Tây Vực, chuyên dùng để triệu hoán oán ngẫu, chắc chắn có ma tu trà trộn vào!"

"Vậy người giao chiến với hải thú khi nãy thật sự là ma tu sao?"

"Ở đây còn có dấu vết m.á.u của hải thú, không sai đâu!"

"Vậy ma tu đó làm cách nào trà trộn vào được? Trên thuyền các ngươi không phải đều là đạo tu sao?"

"Trên thuyền bọn ta đều là gương mặt quen, cùng đi biển không biết bao nhiêu lần rồi, sao có thể có ma tu được!"

Giữa lúc đám người ồn ào tranh luận, Đậu lão, Lưu Đỉnh và mấy người khác đều đã mơ hồ đoán được vài phần, chỉ liếc nhau một cái là hiểu ngay chuyện sắp tới phải làm gì.

Đậu lão bay về phía mặt biển, đồng thời nói: "Lập tức khởi hành, tranh thủ lúc hải yêu phong bạo suy yếu mà vượt qua!"

Ba đội trưởng còn lại cũng nói y hệt như vậy, khiến đám thành viên không tiện lên tiếng gì thêm, vội vàng trở lại thuyền.

Cùng lúc đó, họ cũng thấy đội thuyền Hựu Thủy ở phía xa đã sớm lên đường, tiến về phía trước theo hải lộ đã định.

Sau khi lên thuyền, các đội trưởng không hẹn đều kiểm tra lại một lượt nhân sự trên thuyền, nhưng vẫn không tìm ra ai là ma tu.

Dưới biển, Sở Lạc nhìn Hoa Ngọc Đường đối diện đang khôi phục với tốc độ đáng kinh ngạc — làm sao nàng có thể để y bình yên tiếp tục trị thương được?

Hoa Ngọc Đường không biết trong lòng nàng đang tính toán điều gì, chỉ nghe nàng đột nhiên lên tiếng:

"Ân nhân, ngươi cũng tìm được ta rồi à!"
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 348: Chương 348



Hoa Ngọc Đường mở mắt, hướng về phía người vừa đến, đồng tử lập tức co rút.

Nham Sinh mỉm cười bước lại, cất giọng ôn hòa: “Vừa rồi hai vị thật sự chạy nhanh quá, bần tăng không kịp đuổi theo.”

“Ngươi sao cũng có mặt ở đây? Tại sao cứ bám theo chúng ta, ngươi có mục đích gì?” Hoa Ngọc Đường giơ tay che trước ngực, cố gắng giấu đi vết thương của mình.

“Thí chủ đây là không tin bần tăng rồi,” Nham Sinh khẽ thở dài một tiếng, “Bần tăng chẳng qua chỉ là một kẻ xuất gia, từng cùng hai vị hoạn nạn tương phùng, tự nhiên muốn tận mắt nhìn thấy hai vị được bình an.”

Sở Lạc vội gật đầu bên cạnh: “Ân nhân có tấm lòng lương thiện như vậy, không cần phải lo, bây giờ chúng ta rất an toàn.”

“Ngươi gọi hắn là gì? Ân nhân gì chứ, người giúp ngươi kiềm chế con hải thú kia rõ ràng là ta!” Hoa Ngọc Đường trừng mắt nhìn sang.

Sở Lạc mặt bình thản: “Thì ta mới quay lại cứu ngươi đấy thôi, bị bao nhiêu người truy sát, nguy hiểm như vậy, cả đời ta cũng chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ đến thế!”

“Thí chủ,” Nham Sinh liền tiếp lời, “Vị nữ thí chủ này mạo hiểm tính mạng quay lại cứu ngươi, cớ sao trong lòng ngươi lại chẳng có chút cảm kích nào?”

Hoa Ngọc Đường sững người.

“Không sao đâu, ân nhân,” Sở Lạc cười nói, “Ta với đạo hữu đây vốn là cùng chung một thuyền, lẽ ra nên chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, để báo đáp, hắn cũng đã tặng ta một chiếc lông vũ đủ màu rồi.”

“Chậc, chỉ một cái lông vũ sao đủ? Trên trời b.ắ.n xuống một con chim cũng có thể nhổ được mấy trăm cái cơ mà... A di đà Phật, thiện tai thiện tai, bần tăng chỉ lấy ví dụ thôi, chứ người xuất gia sao có thể sát sinh, hai vị thí chủ chớ để trong lòng. Có điều, nam thí chủ à, ân cứu mạng đâu thể chỉ đền đáp bằng một chiếc lông vũ?”

“Đủ rồi đủ rồi, vậy là đủ rồi, đạo hữu đây cũng chẳng dễ dàng gì, bị thương nặng đến thế mà giờ vẫn còn ngồi được ở đây.”

“Ồ, thí chủ bị thương sao?”

Lúc này đầu óc Hoa Ngọc Đường loạn thành một đoàn. Trước tiên là nghĩ không biết mình nói câu nào tặng lông vũ cho Sở Lạc, kế đến là cái gì gọi là ân cứu mạng, còn phải tặng thêm thứ gì nữa. Nay nghe thấy lời của Nham Sinh, đối diện với ánh mắt khó hiểu kia, hắn vội đề cao cảnh giác.

“Một con hải thú Xuất Khiếu kỳ tầm thường, chưa đủ để thương tổn được ta!” Hoa Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Sở Lạc đang định mở miệng, đưa cho nàng một ánh mắt ám chỉ.

Sở Lạc nhìn hắn, vẻ mặt mù tịt.

Hoa Ngọc Đường khẽ cau mày truyền âm: “Ngươi vừa nói rồi, chúng ta là cùng thuyền, nên chăm sóc lẫn nhau. Tên hòa thượng này lai lịch bất minh, ngươi lại dễ dàng tin hắn như vậy sao?”

Sở Lạc cũng truyền âm đáp: “Nhưng trước đó hắn từng cứu ta mà.”

“Đó chẳng qua là thủ đoạn để hắn lấy được lòng tin của ngươi! Chẳng lẽ ngươi không thấy lạ, rõ ràng hắn ở tận phương Bắc, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Nam Hải này?”

“Chuyện này rất bình thường mà.”

“Bình thường cái đầu ngươi ấy!” Hoa Ngọc Đường càng nghĩ càng bực, nhìn Sở Lạc thêm vài lần lại thấy chẳng còn xinh đẹp gì nữa.

Quả nhiên ngu ngốc sẽ làm giảm cả dung mạo.

Hoa Ngọc Đường tiếp tục truyền âm:

“Tóm lại, việc chúng ta cần làm bây giờ là mau chóng hội hợp với đội thuyền, đến lúc đó có thể cắt đuôi được tên hòa thượng này. Trước lúc ấy, tuyệt đối đừng để hắn biết ta bị thương, nếu chẳng may hắn nổi tà tâm, nhân cơ hội này ra tay, thì chúng ta chẳng ai thoát được!”

Sở Lạc tỏ vẻ khinh bỉ: "Đạo hữu thật đúng là lòng dạ hẹp hòi, luôn nghĩ xấu cho người khác!"

Hoa Ngọc Đường nghiến răng: "Ngươi chẳng phải rất thích chiếc lông vũ đó sao? Vốn ta cũng chẳng thấy hữu dụng gì, giờ tặng ngươi đấy."

"Sao? Lẽ nào đạo hữu vốn không định tặng ta?" Sở Lạc tỏ vẻ kinh ngạc.

"Tặng thì vẫn sẽ tặng cho ngươi!" Hoa Ngọc Đường tâm tình rối bời, lại nghiến răng: "Chiếc huyết y ta vừa dùng để chặn đám người kia, cũng tặng ngươi luôn. Ngươi phải đứng về phía ta, hiểu chưa?"

Nghe thế, Sở Lạc liền nhìn sang chiếc huyết y mà Hoa Ngọc Đường để một bên, đưa tay kéo lại gần, rồi nhìn hắn dò xét.

Hắn không có ý giành lại, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng dùng để lừa Nham Sinh.

Sở Lạc khẽ cười, thu cả huyết y vào trong không gian trữ vật của mình.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh: “Một hạt bụi giữa trời đất, muôn hình thế tục.”(10)(11)】

【Độ tín nhiệm tại Quỷ Cảnh Vi Trần +2】

Kỳ thực Hoa Ngọc Đường không thật lòng tặng hai vật ấy, hắn chỉ định sau khi vượt qua hải yêu phong bạo, tiến vào trung tâm Nam Hải, sẽ g.i.ế.c sạch cả thuyền. Trước đó còn định tha cho Sở Lạc một mạng, giờ thì không cần nữa. Hai món đồ này, cuối cùng vẫn phải về tay hắn.

Nhưng Sở Lạc thì cười thật lòng — hắn đã đưa đến tay nàng rồi, cả đời này đừng hòng lấy lại!

"Ân nhân, nói thật thì lúc quá nguy hiểm, may mà vị đạo hữu đây tu vi cao cường, chẳng hề bị thương, còn mang theo ta thoát ra ngoài." Sở Lạc quay sang nói với Nham Sinh.

"A di đà Phật, nữ thí chủ phải nói thật lòng," Nham Sinh mỉm cười, "vị thí chủ đây, thật sự không bị thương sao?"

Sở Lạc quả quyết lắc đầu: "Không có."

Hoa Ngọc Đường liếc nhìn nàng, khẽ cười lạnh, sau đó quay sang Nham Sinh:

"Chết tiệt, hòa thượng nghe rõ chưa? Được rồi, ngươi không cần bám theo nữa đâu. Mỹ nhân, chúng ta cũng nên trở lại thuyền thôi?"

Sở Lạc gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng."

Hoa Ngọc Đường đứng dậy, may là mới khôi phục được chút linh lực, rồi hướng về phía tuyến hành trình bước đi.

Sở Lạc cũng vội vàng đi theo phía sau.

Đi được một đoạn, Hoa Ngọc Đường không nhịn được quay đầu liếc nhìn, thấy Nham Sinh không theo sau mới thở phào nhẹ nhõm.

Khóe mắt lại liếc thấy Sở Lạc đang đi bên cạnh, vừa đi vừa khe khẽ hát, trong lòng dâng lên phiền muộn.

"Đúng là ngốc nghếch."

"Hử? Đạo hữu vừa nói gì thế?"

Hoa Ngọc Đường bỗng cười: "Không có gì. Mỹ nhân, ngươi đã liên lạc được với người trên thuyền chưa? Bọn họ chờ chúng ta ở đâu, hay hẹn điểm hội hợp? Nói thật thì ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lát nữa chắc phải phiền mỹ nhân cõng ta rồi."

"Như vậy bất tiện lắm," Sở Lạc cười, lấy ra một sợi dây thừng từ không gian trữ vật, "ta cảm thấy thứ này nhanh hơn."

Hoa Ngọc Đường đang cười lập tức cứng đờ trên mặt.

Trên mặt biển, đội thuyền Hựu Thủy giả vờ đang sửa thuyền, neo lại giữa biển, bốn chiếc thuyền khác lần lượt lướt qua chẳng nghi ngờ gì.

Trên thuyền, Tước lão gia tử nhìn A Liên, hỏi: "Bằng hữu của cô thật sự nói là không sao, còn dẫn theo một người nữa nhanh chóng quay lại?"

A Liên gật đầu: "Đúng vậy, tri kỷ của ta bảo rất nhanh thôi, không cần dừng lại cũng đuổi kịp."

Tước lão gia tử vẫn có chút lo lắng, tiếp lời:

"Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến khu vực hải yêu phong bạo. Chỉ lúc mặt trời vừa khuất núi, gió bão mới yếu đi đôi chút, dễ bề vượt qua. Thời gian vẫn còn sớm, có thể chờ thêm một lát. Đến đoạn này, nước biển đã rất sâu, phía dưới ẩn chứa không ít nguy hiểm."
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 349: Chương 349



Thời gian trôi qua một lúc lâu, cảm nhận được khí tức linh lực truyền đến từ dưới nước, Tước lão gia tử liền bước tới bên ấy.

Ngay sau đó, một bóng người bị dây thừng trói chặt bị ném thẳng lên thuyền — chính là Hoa Ngọc Đường với gương mặt đen kịt vì giận dữ.

Tâm trạng hắn lúc này đã tệ đến cực điểm, thầm thề rằng, đợi vượt qua được cơn bão quỷ quái này, liên lạc lại với những kẻ khác trong đoàn, người đầu tiên hắn sẽ g.i.ế.c chính là Sở Lạc.

Sở Lạc cũng phi thân khỏi mặt nước, vững vàng đáp xuống boong thuyền.

“Ai da! Tri kỷ! Ngươi không gặp nguy hiểm gì chứ?” A Liên vội vàng chạy tới, vỗ n.g.ự.c một cái nói, “Dọa c.h.ế.t người ta rồi.”

“Ta không sao, may mà có vị đạo hữu này ra tay tương trợ. Nhưng mà hắn thì e là không lạc quan lắm đâu.” Sở Lạc vừa nói vừa chỉ sang Hoa Ngọc Đường.

Lúc này Hoa Ngọc Đường vừa trở về thuyền tạm thời buông phòng bị, dựa lưng vào lan can, ôm lấy vết thương dưới nước vốn không có cơ hội khôi phục.

Ánh mắt của Tước lão gia tử cũng nhìn sang phía bên này, thấy Sở Lạc vẫn khỏe mạnh hoạt bát, còn Hoa Ngọc Đường lại trọng thương, lão không khỏi sửng sốt.

Kẻ này đối với Sở Lạc rõ ràng không có ý tốt, không chỉ những người trên thuyền đều nhìn ra được, mà ban đầu hắn còn định dùng linh thạch mua chuộc lão, tạo cơ hội cho hắn được ở riêng với Sở Lạc. Dù lão không đồng ý, nhưng cũng biết chuyến đi này ắt sẽ nảy sinh sóng gió.

Song giờ đây, ánh mắt Hoa Ngọc Đường nhìn Sở Lạc toàn là chán ghét, có lẽ cũng không còn tâm tư hạ lưu kia nữa.

“Khi còn ở mạch khoáng Băng Tranh thạch, hình như trong biển có yêu thú cường đại xuất hiện, các ngươi chắc là bị nó quấn lấy nên mới tụt lại phía sau chứ gì?” Tước lão gia tử dò hỏi.

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng ông hiểu rõ, nếu chỉ là tụt lại phía sau thì tại sao Sở Lạc lại để bọn họ đi trước? Nhìn tình hình bốn con thuyền lúc đó, tám chín phần là một trong hai người bọn họ đã chiếm được yêu thú rồi.

“Cũng may có đạo hữu Hoa ở đây…” Sở Lạc lại tiếp tục tâng bốc Hoa Ngọc Đường một phen.

Hoa Ngọc Đường chẳng buồn đáp lời, xoay người trở vào khoang thuyền trị thương. Sau khi Sở Lạc giải thích sơ qua, đội thuyền Hựu Thủy lại tiếp tục hành trình.

Khi ấy đã là chạng vạng, bốn chiếc thuyền đến từ trước đã dừng lại ngay trước ranh giới nơi sóng biển gào thét hòa cùng cuồng phong dữ dội tạo thành một bức màn chắn.

Từng thành viên trong đội đều cẩn thận kiểm tra trạng thái con thuyền, không dám bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Đội thuyền Hựu Thủy cũng tiến về phía ấy.

Bão hải yêu là ranh giới giữa vùng trung tâm Nam Hải và vùng biển xung quanh. Nếu nhìn từ dưới nước, đến được nơi này rồi đi tiếp, đáy biển sẽ đột ngột sụp xuống như vách núi dựng đứng, tối đen thăm thẳm đến mức không biết phải lặn bao lâu mới tới đáy.

Tương tự, chỉ khi tiến vào trung tâm, tài nguyên thu được mới thực quý giá và phong phú. Dù là yêu thú biến dị hay linh thú trời sinh, chỉ cần lặn xuống biển vài ngày, thế nào cũng sẽ đụng phải. Một khi bắt được loại yêu thú ấy mang lên bờ, dễ dàng đổi lấy một cái giá cực kỳ cao — đây cũng là lý do khiến các tu sĩ dù biết nguy hiểm vẫn không tiếc thân lao tới.

Đứng trên thuyền nhìn về phía trước, màn chắn bằng nước biển ấy cao vút tận mây, kéo dài đến tận chân trời. Bên trong lớp nước chảy xiết, ánh chiều tà màu cam đỏ chiếu xuống, khiến cả bức tường biển lấp lánh như phát sáng.

Trên màn chắn mênh m.ô.n.g ấy, thấp thoáng có một bóng nữ nhân khổng lồ đang uyển chuyển bơi lượn.

Thân hình nàng ta to lớn dị thường, chỉ riêng một cánh tay thôi cũng dài hơn tổng chiều dài của cả bốn con thuyền đang neo đậu phía trước cộng lại. Mái tóc dài tung bay, kéo dài đến tận cuối tầm nhìn. Lúc này nàng ta đang nhắm mắt, bơi lội không mục đích.

Khi đội thuyền Hựu Thủy cũng dừng lại trước màn chắn, mọi người liền bước vào giai đoạn kiểm tra gấp gáp.

Thấy Sở Lạc và A Liên đều ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về màn chắn gió biển cùng hình bóng nữ nhân kia, Tước Sở vừa sửa chữa thuyền vừa giải thích:

“Đó là yêu ngư trấn giữ ranh giới. Nhưng thứ các ngươi thấy không phải là chân thân của ả, mà chỉ là một bóng ảo để dọa lùi những kẻ xâm nhập. Nếu chẳng may đánh thức ả, cơn bão này sẽ mạnh hơn gấp trăm lần, đến lúc đó thì rắc rối to.”

“Nhưng nhìn chẳng thấy chỗ nào giống bão cả.” A Liên nghi hoặc nói.

Trong lòng Sở Lạc cũng đầy thắc mắc. Dù sao bức màn biển kia được ánh tà dương nhuộm đỏ, dòng chảy bên trong cũng không dữ dội gì, nhìn còn có vẻ êm đềm.

“Là vì chúng ta vẫn còn cách xa,” Tước Sở nói, “Nhìn thì tưởng gần, thật ra từ đây đến chỗ đó vẫn còn hơn trăm dặm. Đến khi mặt trời vừa chìm hẳn xuống biển, tất cả thuyền đều phải lập tức lao về phía trước, tranh thủ nửa canh giờ cuối cùng của ánh sáng mặt trời mà xông qua khu vực cảnh giới của yêu ngư.”

“Trong thời gian ấy, nhớ kỹ: không được vận linh lực, không được lên tiếng, quan trọng nhất là không được mở mắt. Yêu ngư cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn, rất ghét bị người ta quan sát. Dù không chắc có gặp phải chân thân của nó hay không, nhưng để phòng ngừa, tốt nhất cứ nhắm mắt lại cả đi.”

“Nhắm mắt, lại không được dùng linh lực,” A Liên nhíu mày, “Vậy chẳng phải chúng ta hóa thành người phàm mù lòa cả lượt rồi sao? Vậy còn điều khiển thuyền kiểu gì?”

“Chỉ cần duy trì trong một canh giờ. Với lại các ngươi chỉ cần vào khoang thuyền, nắm chặt những thứ bên cạnh, giữ cho cơ thể không bị lắc là được. Chúng ta đã quen điều khiển thuyền trong trạng thái nhắm mắt, không sao đâu.”

Dù Tước Sở nói nghe có vẻ an tâm, nhưng trong lòng Sở Lạc vẫn còn lo lắng. Chưa nói gì khác, riêng việc trên thuyền họ hiện còn có một tên ma tu…

Đúng lúc đó, có một tu sĩ từ con thuyền bên cạnh bay tới, dừng lại giữa không trung mà không hạ xuống thuyền, cất giọng gọi:

“Tước Sở, thuyền các ngươi chắc chắn chịu được cơn bão này chứ? Nếu không thì mau quay lại đi, đừng để tới lúc xảy ra chuyện lại kéo cả bọn ta c.h.ế.t chung!”

“Thuyền chúng ta chịu được!” Tước Sở trừng mắt nhìn hắn, giọng đầy khó chịu: “Nếu không phải tên Đậu Bằng nhà các ngươi âm thầm động tay lên thuyền ta, có khi ta còn vượt qua các ngươi rồi ấy chứ!”

Nghe vậy, kẻ kia chỉ liếc qua chiếc thuyền giáp sắt tàn tạ đầy xem thường, rồi quay người trở về.

“Nói mới nhớ,” A Liên lại hỏi, “Năm con thuyền cùng lúc vượt bão, nếu một bên xảy ra sự cố, chẳng phải sẽ đánh động đến yêu ngư, rồi cả bọn c.h.ế.t sạch sao?”

Tước Sở xua tay nói, “Thực ra hải yêu kia cũng không dễ tỉnh giấc đến thế đâu, bọn họ chỉ đơn giản là chê thuyền nhà ta nát thôi, các ngươi đừng để ý.”

“Nhưng mà con hải yêu này rốt cuộc là thứ gì? Nếu cái bóng trong nước không phải chân thân, thì chân thân của nó trông thế nào?” Sở Lạc vẫn nhìn bóng dáng khổng lồ đang bơi lượn kia, không nhịn được cất tiếng hỏi.

Câu này lại làm Tước Sở nghẹn lời.

“Ta cũng chưa từng thấy chân thân của hải yêu, nhưng nghe nói đó là một vật thể do vô số vong linh tạo nên, tất cả đều là những sinh linh đã bỏ mạng trong Nam Hải. Khắp thân thể nàng đều tràn ngập tuyệt vọng và áp lực, bất kỳ ai từng đối diện ánh mắt nàng, đều không thể sống sót.”
 
Back
Top Bottom