Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 410



Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, A Liên đã xách theo một đống lớn túi lớn túi nhỏ, tay trái tay phải đều đầy ắp.

Hoàng hôn buông xuống, khói bếp lượn lờ bay lên từ các mái nhà, tiếng rao bán rộn ràng khắp các quầy hàng nhỏ ven đường, náo nhiệt vô cùng.

“Nhanh lên nhanh lên, chậm chút là hết chỗ đấy!”

A Liên gọi với Sở Lạc, rồi như tên b.ắ.n lao đến bên quầy cá nướng, chọn được một bàn nhỏ rồi ngồi phịch xuống.

“Các đội thuyền ra khơi mỗi ngày đều mang về cá biển tươi ngon, đủ loại hình thù kỳ quái cũng có. Ta muốn ăn thử ở đây từ lâu rồi, nhưng một mình thì vẫn có chút sợ.”

A Liên cười hí hửng, rồi giơ tay gọi lớn:

“Ông chủ! Cho một phần Tuyệt kỹ quái vị ngư đại toàn! Gói gọn hết cái danh mục này cho ta!”

“Gọi món dữ vậy à.” Sở Lạc nhướng mày. “Lát nữa là ngươi ăn, hay là ta ăn?”

“Ngươi ăn trước, rồi nói ta biết vị thế nào, ta mới dám ăn, hehe…”

Quầy ăn nằm sát mé biển, ngồi ở đây ngẩng đầu nhìn về phía nam, vừa vặn thấy được từng đội thuyền đang nối nhau trở về trong ánh hoàng hôn.

Sở Lạc cũng quay đầu nhìn về phía biển.

“A Liên, ngươi có thích cuộc sống nơi đây không?”

“Hả? Hỏi gì đột ngột vậy?”

“Giới tu chân trải qua vạn năm rèn giũa, mới trở thành bộ dạng như bây giờ. Ngọc đẹp dù có tì vết, cũng không thể phủ nhận nó là ngọc quý. Thần linh ra sao thì ta chưa từng thấy, nhưng Bạch Thanh Ngô thế nào thì ta biết – một người là thần, một người là người. Thần có thể che chở thế gian, người cũng có thể.”

“Ta chưa từng gặp Bạch Thanh Ngô, nhưng ta cảm thấy ngươi là người rất tốt rồi. Dù sao ngươi cũng là tôn tôn đồ của hắn mà, phải không?” A Liên vừa cười, vừa nhận lấy xiên cá nướng quái vị từ tay ông chủ. “Ngươi mau nếm thử đi!”

Nghe vậy, Sở Lạc quay đầu lại, nhận lấy xiên cá từ tay nàng.

Nàng cắn một miếng, giữ lại trong miệng, dùng Nghiệp Hỏa luyện qua một lượt, lông mày lập tức giãn ra, mắt sáng rỡ: “Ừm, ngon thật! Thịt cá rất mềm, mà không có mùi tanh chút nào!”

“Thật à?” Mắt A Liên cũng sáng lên, thấy vẻ mặt say mê của nàng không giống như đang giả vờ, liền há miệng cắn một miếng lớn.

Ngay sau đó, năm ngũ quan trên gương mặt nàng nhăn nhúm lại thành một cục.

“Ụa… vị kỳ quặc quá… giống như là vớ thối ba trăm năm chưa giặt… ọe…”

“Hahaha…” Nhìn bộ dạng ấy của nàng, Sở Lạc bật cười không nhịn được.

Một lúc sau, Sở Lạc hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta… cũng là con người.”

Lời vừa dứt, động tác nhổ cá của A Liên chợt khựng lại.

“Phải rồi… con người thì ai mà không nhớ nhà,” A Liên ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười với nàng, nhưng giữa hàng mày lại khẽ nhíu, “Ta cũng nhớ nhà rồi.”

"Vậy thì... trở về thôi."

Nghe vậy, A Liên gật đầu: "Ra ngoài bấy lâu, cũng nên về nhà một chuyến, nếu không thì gia sản thật sự không còn phần ta nữa rồi. Chỉ là con đường sau này, e là không thể cùng ngươi tiếp tục được nữa… Cũng phải thôi, trên đời làm gì có bữa tiệc nào không tàn."

Nói xong, A Liên liếc nhìn đống đồ vừa mua hôm nay, cười cười.

"Ta đã dò hỏi giá cả ở hầu hết các thành lớn trong thiên hạ rồi, chờ về đến nhà chắc sẽ bận rộn lắm đây."

Nàng nghĩ một lát, rồi từ trong túi lấy ra ba viên châu màu lam sẫm với hoa văn kim tuyến là mấy viên nàng đã tiêu tiền oan khi mua từ chỗ Tàu trưởng đội thuyền Hựu Thủy, Tước Sở

"Cho ngươi đấy, coi như kỷ niệm."

Sở Lạc nhận lấy ba viên châu ấy: "Ngươi không định chế tác thành trang sức à?"

A Liên lắc đầu: "Cứng quá, không khoan lỗ được, đành để ngắm chơi thôi."

Cá quái vị đã ăn xong, trăng cũng đã lên cao, Sở Lạc còn phải đến chỗ đội thuyền Hựu Thủy bàn chuyện đi biển vào ngày mai.

Sau khi nói rõ với A Liên, nàng gật đầu.

"Ngươi đi đi," A Liên lại mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng đầu thu, "Ta sẽ đứng đây nhìn ngươi đi."

Sở Lạc cũng cười, rồi xoay người rảo bước hướng về phía bờ biển.

Trên con đường tấp nập người qua kẻ lại, bóng dáng Sở Lạc khuất dần sau góc phố, còn thân ảnh A Liên thì hóa thành những điểm sáng lặng lẽ tan biến, chẳng ai qua đường để ý thấy.

Sở Lạc bước đi càng lúc càng chậm, đến khi sắp ra khỏi khu phố thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Trên con phố dài ấy, bóng dáng A Liên đã chẳng còn nữa.

Trong thức hải, nàng bỗng nhớ lại câu nói của Sinh Tử Luân Hồi vương trong Thần Ma cảnh.

"Rõ ràng là ngươi tìm ta trước."

"Hoa Hoa," Sở Lạc khẽ gọi, "nàng ấy chính là Sinh Tử Luân Hồi vương, phải không?"

[Sinh Tử Luân Hồi Vương cai quản sáu đạo luân hồi, vốn đã gần gũi với Phật Đà. Sinh ra không có hình dạng nam hay nữ, đi trong lục đạo, có thể có vô số gương mặt, vô vàn tính cách.]

[Ở trong giới tu chân, thân phận A Liên chỉ là một trong những gương mặt của hắn.]

[Gỡ bỏ gương mặt ấy, hắn vẫn là vị vương bị trói buộc bởi quyền lực và chúng sinh.]

"Hắn cũng có những nguyên tắc và điều kiên trì của riêng mình. Sau này, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Nếu có gặp… e rằng cũng sẽ là đao kiếm đối đầu."

Sở Lạc khẽ thở dài, rồi cúi đầu nhìn ba viên châu trong tay.

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y lại: "Phải đi thôi, không thì đội thuyền Hựu Thủy sẽ rời bến mất."

Trên bờ biển, các đội thuyền đang bận rộn tổng kết thu hoạch trong ngày.

Phía đội Hựu Thủy, Tước Sở đang vác một con hải thú cấp Trúc Cơ hậu kỳ từ trên thuyền nhảy xuống, mặt mày rạng rỡ vừa cười nói với mấy đồng đội. Bất chợt, ánh mắt ông bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, lập tức nheo mắt lại nhìn kỹ.

Nhận ra đó là Sở Lạc, sắc mặt Tước Sở liền thay đổi, vội vã bước nhanh tới.

"Sao cô lại quay lại vậy?" Tước Sở mừng rỡ hỏi, rồi liếc nhìn phía sau Sở Lạc, "Cô gái đi cùng cô hôm trước không đến à?"

"Nàng về nhà rồi. Ngày mai ta muốn đến trung tâm Nam Hải đón người, thuyền các người có thể khởi hành được không?"

"Được chứ!" Tước Sở gật đầu, nhưng rất nhanh lại gãi đầu: "Chỉ là nếu muốn vượt qua yêu bão thì hơi khó đấy."

Sở Lạc cười nhẹ: "Sẽ không có bão đâu, chỉ cần đưa ta đi trong yên ổn là được rồi. Ngày mai, ta bao thuyền của các ngươi."

"Cô nói vậy thì xa cách quá rồi, lần trước tới trung tâm Nam Hải, nếu không có cô thì bọn ta chưa chắc đã còn mạng trở về. Bây giờ cô muốn đi, bọn ta đưa đi là chuyện đương nhiên! Hơn nữa cũng đã lâu lắm rồi chưa quay lại đó…"

Nói đến đây, trong mắt Tước Sở hiện lên vài phần lưu luyến.

"Nghe nói các ngươi đổi tuyến rồi? Sao lại còn hoài niệm mấy ngày tháng nguy hiểm kia nữa?"

Tước Sở bật cười đáp: "Chúng ta, những người sống dựa vào biển cả, không giống các tu sĩ trong nội lục, không chịu nổi những ngày bình yên không sóng gió. Ta tính rồi, đợi khi nào tích góp đủ linh thạch, sẽ đổi một chiếc thuyền to hơn, rồi tuyển thêm người cho đội Hựu Thủy."

"Đến lúc đó lại tiến vào trung tâm Nam Hải, tiếp tục chiến đấu với hải thú lợi hại hơn. Chỉ là không biết đến bao giờ mới tích đủ linh thạch đây… Có khi lúc đó ta cũng giống phụ thân và gia gia ta, mất hết ý chí chiến đấu, chỉ muốn giữ nhà yên ổn, sống những ngày tháng an nhàn."

"Giữ được tâm ban đầu vốn đã là chuyện khó rồi," Sở Lạc ngừng một lát, rồi nói tiếp: "Vậy ngày mai ta đến sớm, vẫn phải bao trọn thuyền. Các ngươi đừng nhận thêm khách nữa. Nếu có ai dám chọc giận sư tôn ta, e là sẽ phải c.h.ế.t đấy."
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 411



Sau khi hẹn thời gian với Tước Sở, Sở Lạc liền tìm một nhà trọ nghỉ tạm. Sáng sớm hôm sau, nàng đi tới lò luyện khí của Dịch gia trong trấn.

Vừa bước vào cửa, các luyện khí sư trong tiệm đã tranh nhau xúm lại.

"Ôi chao, Sở đạo hữu tới rồi! Lần này trong Thần Ma cảnh lập công lớn quá, quả không hổ là truyền nhân của Bạch Thanh Ngô, đúng là đang làm những việc đại sự cho giới tu chân đấy!"

"Sở Đạo hữu , pháp khí mà đạo hữu gửi lại chỗ bọn ta rèn lại lần trước đã hoàn thành rồi, chỉ chờ đạo hữu tới lấy thôi, đảm bảo đạo hữu sẽ hài lòng!"

"Chủ nhân bọn ta biết pháp khí này là luyện cho Sở đạo hữu, không dám qua loa đâu, trực tiếp đưa ra một tia hồn linh của linh giao để dùng làm khí linh, nào, đạo hữu xem thử đi."

Nói rồi, một luyện khí sư bưng tới một khay gỗ sơn đen, trên khay còn phủ một lớp vải đỏ.

"Làm bộ thần bí gì chứ," Sở Lạc cũng bị khơi gợi sự tò mò, đưa tay nhón lấy góc vải, "để ta xem thử là thứ gì."

Tấm vải đỏ vừa được kéo ra, vật nằm trên khay chính là một chiếc vai giáp màu vàng kim, bên trên có các hoa văn tựa như từng phiến vảy rồng.

Chỉ nhìn linh khí quanh nó lưu chuyển cuồn cuộn đã biết là linh khí thượng phẩm trở lên. Khí tức thanh thuần quẩn quanh, mơ hồ còn nghe thấy tiếng rồng ngâm.

"Dùng phế liệu của bàn toán ngọc cùng với con hải thú Nguyên Thần kỳ kia… sợ là không thể luyện ra được món này đâu…" Sở Lạc không khỏi đưa mắt quan sát nét mặt của từng vị luyện khí sư.

Cái bàn toán ngọc của nàng là linh khí thượng phẩm, có ba loại hạt châu: trắng, đen và vàng. Trong đó, hạt châu vàng có hiệu quả gia trì mạnh nhất, thậm chí còn dùng được từ Luyện Khí cho đến Nguyên Anh kỳ.

Mà chất liệu của chiếc vai giáp vảy rồng này, trên dưới đều dường như cùng đẳng cấp với hạt châu vàng kia.

Nàng nhờ Dịch gia rèn lại linh khí đã hư hỏng, kết quả nhà họ Dịch lại đổ cả đống tài liệu quý giá vào, còn tặng thêm cả khí linh.

Nghĩ đến việc pháp khí trong giới tu chân đắt đỏ thế nào, Sở Lạc bắt đầu ước tính thử giá của món này,liệu có khiến nàng phải dốc cạn số linh thạch đủ tiêu cả đời không.

Các luyện khí sư thì đã vui vẻ thao thao bất tuyệt giải thích:

"Chiếc vai giáp này là một món phòng cụ, lúc chiến đấu còn có thể thả khí linh ra đánh phụ, hơn nữa còn tăng cường uy lực cho thương pháp của đạo hữu."

"Về phương diện phòng ngự, vai giáp này có ba tầng kết giới, tầng sau mạnh hơn tầng trước."

"Tầng thứ nhất bao phủ quanh người, tà ma khó lại gần, đòn đánh bình thường cũng chẳng làm gì được."

"Tầng thứ hai sẽ xuất hiện khi pháp thân của đạo hữu bị phá vỡ, dùng để chống đỡ toàn bộ dư lực của đối phương."

"Tầng thứ ba… nếu cả hai tầng trước đều bị phá, vai giáp sẽ lập tức hóa thành giáp bảo vệ tim, dù phải tan vỡ cũng sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ trái tim."

"Linh giao sau khi trở thành khí linh, thực lực hiện tại chỉ tương đương Kim Đan kỳ, về sau còn phải trông vào Sở đạo hữu nuôi dưỡng thêm. Lực lượng của khí linh không phải bất biến."

"Mức độ tăng cường cho thương pháp mạnh đến đâu, khí linh chiếm phần không nhỏ. Tin rằng vai giáp này trong tay đạo hữu Sở nhất định sẽ ngày càng mạnh, rất có khả năng sẽ sớm lọt vào bảng bảo khí của Nguyệt Báo!"

Vị luyện khí sư ấy nói vậy là có cơ sở. Trước đó, sợi tơ khôi lỗi do sư tổ của Dịch gia rèn ra đã đạt thứ hạng rất cao sau khi được Sở Lạc sử dụng tại đại hội chọn thủ tọa. Đến vụ việc Thần Ma cảnh lần này qua đi, món đó còn lọt thẳng vào top mười.

Với các luyện khí sư, thứ hạng của pháp khí trên bảng bảo khí cũng gián tiếp đại diện cho danh tiếng của người luyện khí. Các môn phái như Linh Bảo Tông, Dịch gia, hay các tán tu luyện khí sư đều luôn dõi theo bảng bảo khí hàng tháng.

Mà trên bảng thì thường là đao kiếm loại phổ thông chiếm phần lớn, những món như tơ khôi lỗi — vốn là loại tà môn — chưa từng được công bố trước đây. Lần này vừa lên bảng đã khiến người người chú ý, tên tuổi tổ sư họ Dịch lại một lần nữa được nhắc đến khắp nơi.

Với những luyện khí sư đã trở thành tiêu chuẩn của ngành như vậy, họ đã có vài tác phẩm chiếm lĩnh bảng xếp hạng nhiều năm liền. Ngày thường rất ít khi ra tay, nếu chế ra được món mới mà không lọt bảng thì chẳng khác gì mất mặt.

Ban đầu, tổ sư Dịch gia là vì báo ân mà đích thân luyện ra sợi tơ khôi lỗi cho Sở Lạc. Không ngờ Sở Lạc lại thật sự xứng đáng với món quà ấy.

Giống như kiếm báu chỉ dành cho anh hùng, nếu có người dùng pháp khí đến cực hạn, thì đối với bảng xếp hạng mà nói chỉ có lợi chứ không hại.

Lúc này, Sở Lạc nhìn đám luyện khí sư vây quanh mình, mắt hơi nheo lại.

"Không nói đến chuyện trong đống tài liệu luyện vai giáp này có bao nhiêu là thứ ta đưa, điều ta muốn biết bây giờ là — vị luyện khí sư nào trong các ngươi là người đã luyện ra chiếc vai giáp này? Hẳn không phải người ta nhờ ban đầu đâu."

"Bởi vì người biết ta có pháp thân, lại còn hiểu rõ đặc tính của pháp thân như thế, e rằng trong nhà họ Dịch phải là nhân vật cốt lõi mới đúng."

Lời vừa dứt, đám luyện khí sư đều đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.

"Haha, Sở đạo hữu này, dù sao thì bọn ta cũng không thu linh thạch vai giáp này mà, đạo hữu cứ cầm dùng trước đi, dùng vừa ý thì càng tốt, còn nếu dùng không vừa, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đổi!" — một luyện khí sư vội vàng lên tiếng xoa dịu.

Những người khác cũng lần lượt phụ họa, Sở Lạc nghe một lúc rồi quay đầu nhìn về phía nội thất.

“Xem ra vị vẫn luôn đứng sau cánh cửa kia, hẳn chính là đạo hữu đã luyện chế ra chiếc vai giáp vảy rồng này rồi.”

Lời vừa dứt, Dịch Như cũng biết mình không thể tiếp tục ẩn thân, bèn bước ra.

Thanh y ngọc đai, mặt mang ý cười ôn hòa, từ xa thi lễ: “Sở đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Thấy hắn, Sở Lạc cũng có phần bất ngờ. Người này chính là đệ tử thân truyền của lão tổ nhà họ Dịch, tuy là chi thứ, nhưng do thiên tư linh tuệ, nên vẫn luôn được Dịch Đạo Nho mang theo bên người, chỉ điểm luyện khí.

“Dịch đạo hữu, chiếc vai giáp này là ngươi luyện ra?” Sở Lạc hỏi.

Nghe vậy, Dịch Như khẽ gật đầu.

“Không giấu gì Sở đạo hữu, ta cũng chỉ mới biết chuyện đạo hữu ủy thác luyện lại linh khí ba tháng trước. Kỳ thực, trong hai tháng đạo hữu ở Thần Ma cảnh, linh khí đã luyện xong, ta cũng đích thân xem qua thành phẩm, nhưng thấy chưa như ý. Dù đã dùng đến ngọc toán bàn và tài liệu của hải thú xuất khiếu kỳ, vậy mà vẫn chưa đạt tới cấp bậc cực phẩm linh khí, khiến ta thấy hổ thẹn với sự ủy thác của đạo hữu.”

“Muốn đạt đến cực phẩm linh khícũng không phải chuyện dễ dàng,” Sở Lạc đáp.

Dịch Như mỉm cười lắc đầu: “Lời ấy tuy không sai, nhưng đạo hữu có ân với Dịch gia ta, ấy là thứ nhất. Có ân với đạo môn Đông Vực, ấy là thứ hai. Còn thứ ba… là tư tâm của ta.”

“Ta theo lão tổ học đạo từ nhỏ, chưa từng chính thức luyện linh khí cho người ngoài. Một khi xuất thủ lần đầu, tự nhiên mong muốn một tiếng vang lớn, luyện ra linh khí có thể bước vào Bảo Khí Bảng. Đây là con đường mà lão tổ đã vì ta mà dọn sẵn, cũng là chuyện liên quan đến vinh quang Dịch gia.”

“Bởi vậy, không chỉ phải cân nhắc kỹ món linh khí đầu tiên luyện là gì, mà còn phải chọn kỹ người đầu tiên ta luyện khí cho là ai.”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 412



“Nghe tin Sở đạo hữu muốn nhờ luyện khí sư của bọn ta luyện lại linh khí, ta bèn mượn cớ này, nung chảy linh khí cũ, lại thêm vào vài loại tài liệu, luyện thành chiếc vai giáp này. Linh khí này là dựa theo Sở đạo hữu để chế tạo, nên trong thiên hạ này, cũng chỉ có ngươi là thích hợp nhất để trở thành chủ nhân của nó.”

“Sở đạo hữu đừng từ chối, cứ xem như giúp ta một phen vậy.”

Sau khi nghe qua công dụng của nó, hứng thú của Sở Lạc với mảnh vai giáp kia lại càng lớn. Nàng cầm nó lên rồi nói: “Được, vậy thì đa tạ ngươi đã vì ta mà luyện chế linh khí. Sau này nếu có dịp, ta sẽ ghé lại Tinh Vân thành một chuyến.”

“Sở đạo hữu đến, tất nhiên chúng ta sẽ hết lòng tiếp đón.”

Rời khỏi tiệm luyện khí, khi tới cảng thì đội tàu Hựu Thủy cũng đang chuẩn bị rời bến. Hôm nay Sở Lạc bao trọn thuyền, không cần chờ ai, có thể lập tức xuất phát.

Sở Lạc nhìn về phía đại thuyền, lại thấy một lão già tóc bạc đang gõ gõ đập đập trên chiếc thiết giáp thuyền.

“Ngươi tới rồi!” Thấy nàng, Tước Sở liền mỉm cười bước lại.

Sở Lạc hơi nghi hoặc: “Chẳng phải lão gia tử đã không ra khơi nữa sao?”

“Nghe nói hôm nay phải đến trung tâm Nam Hải, lão gia tử không yên tâm, nhất định đòi theo. Ta đã nói với ông ấy rằng người lên thuyền là đạo hữu, hải yêu chắc chắn sẽ không hại ngươi, vậy mà ông ấy vẫn cứ khăng khăng đòi đi, chẳng cản nổi.” Tước Sở bất đắc dĩ nói.

“Có lẽ là không nỡ rời xa vùng biển này.” Sở Lạc cười với hắn một cái, rồi phi thân lên thiết giáp thuyền.

Mọi sự chuẩn bị đã xong, đại thuyền cũng trực tiếp hướng về trung tâm Nam Hải mà đi.

Trong cơn bão cuồng loạn, hải yêu đang ngủ say bỗng mở mắt ra. Ở chính giữa Nam Hải, U Bàn đang ngồi câu cá bên bờ nước, ánh mắt nhìn về phía bờ biển, lông mày khẽ nhíu.

“Hình như có chút khác với những gì ta tưởng… nàng đã trở nên khó đối phó hơn rồi.”

Thầm thì một câu, U Bàn liền quay đầu nhìn sang Kim Tịch Ninh: “Giao ước trước kia, e rằng ta không thể giữ nữa.”

Sắc mặt Kim Tịch Ninh không chút biến đổi, như đã sớm dự liệu được điều này.

“Trước kia nếu ta giúp nàng, chẳng khác nào công khai đối địch với Tả Hoành Thận. Nhưng hiện tại, nếu ta trở thành hộ đạo giả của nàng, thì đối địch không chỉ là một mình Tả Hoành Thận nữa.”

“Không sao, nàng còn có ta là sư tôn.”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn c.h.ế.t thêm một lần? Ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu.” U Bàn cười khổ, “Một mạng này của ta, nếu dùng đúng thời điểm, thì sau đó sẽ là muôn đời an tĩnh tiêu dao. Nhưng ngươi là sư tôn của nàng, ngươi dám liều cả linh hồn lẫn thân xác vì nàng, ngươi sao biết điều đó sẽ không lay động đạo tâm của nàng?”

“Cuối cùng, tất cả cũng chỉ là uổng phí.”

Lời vừa dứt, Kim Tịch Ninh cũng im lặng.

Rất lâu sau, thanh âm của U Bàn mới lại vang lên. “Nàng đến tìm ngươi rồi. Lần này, ta sẽ không xuất hiện nữa.”

Nói xong, thân ảnh của U Bàn biến mất khỏi hải đảo.

Ánh tà dương rải khắp mặt biển, Kim Tịch Ninh đứng dậy, nhìn ra xa.

Hải yêu đã hộ tống Sở Lạc, đang bay tới nơi này.

“Sư tôn—”

Tiếng gọi ấy từ xa vang lại, Kim Tịch Ninh nghe được, khóe môi khẽ cong lên.

Thân ảnh trong bộ y phục đỏ xuyên qua làn sương mù, đáp xuống hải đảo, trong mắt tràn đầy niềm vui khi tương phùng.

“Sư tôn, chuyện ở Thần Ma cảnh ta đã xử lý xong rồi, sẽ không còn thiên lôi nào cản người đến phương Bắc nữa. Đi thôi, chúng ta về Lăng Vân tông!”

Nhìn người trước mặt, Kim Tịch Ninh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc mai nàng.

“Lạc nhi có bị thương không?”

“Bị thương chút, nhưng giờ đã hồi phục cả rồi, tu vi cũng có tiến bộ. À đúng rồi sư tôn, người còn chưa biết ta đã luyện thành pháp thân đúng không?”

Sở Lạc cười tươi, giơ tay lên cho Kim Tịch Ninh xem, một tay hóa thành hỏa diễm.

“Có pháp thân này, sau này ta rất khó bị thương .”

Lần trước nàng đến, Kim Tịch Ninh đã nhìn thấu pháp thân của nàng, nhưng thấy Sở Lạc vui vẻ hào hứng kể như thế, cũng không nỡ ngắt lời.

Nói chuyện một lúc lâu, Sở Lạc chợt trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kim Tịch Ninh.

“Sư tôn, ta không phản bội tu chân giới.”

Nghe vậy, chỉ thấy trong mắt Kim Tịch Ninh ánh sáng khẽ lay động.

“Làm điều mà ngươi cho là đúng là được rồi.”

Sở Lạc lại nở nụ cười, kéo lấy cánh tay Kim Tịch Ninh: “Thuyền đã chờ rồi, sư tôn, chúng ta đi thôi!”

Trên thiết giáp thuyền, người của đội tàu Hựu Thủy thỉnh thoảng lại ngó nhìn về phía trước.

“Vừa nãy gió bão còn dữ dội lắm, thế mà người kia vừa xuất hiện, bão liền tan.

Hải yêu cũng như lần trước, nghe lời nàng ấy. Mà nàng ấy còn nói muốn đến trung tâm Nam Hải đón người, nơi nguy hiểm như thế, làm gì có ai dám ở?”

“Ta cũng thấy người kia thân phận không đơn giản. Ngươi xem, những ai từng nhìn thấy hải yêu đều c.h.ế.t cả, chỉ có nàng là không chết, lại còn khiến hải yêu cúi đầu thần phục!”

“Vậy chẳng lẽ người nàng đến đón ở Nam Hải, chính là vị thần bí từng tới đây mấy năm trước?”

Tiếng bàn luận râm ran, bên kia, lão gia tử đứng đầu thuyền, cháu trai bên cạnh không nhịn được hỏi:

“Gia gia, con cũng thấy cô nương đó không đơn giản, người nói nàng là ai vậy?”

“Giờ trên đại lục, nữ tu trẻ tuổi có danh vọng lớn như vậy, còn có thể là ai nữa? Mà người nàng đến đón, e rằng còn không đơn giản hơn. Những chuyện đó không phải việc chúng ta nên suy đoán. Đôi khi, không biết gì còn an toàn hơn biết tất cả.”

Tước lão gia tử dặn : “Chúng ta chỉ là người lái thuyền bắt thú, cứ làm tốt việc của mình là được.”

Không lâu sau, mọi người liền thấy hai bóng người từ trong sương mù bay ra, hải yêu cũng cung kính theo sau như thần vệ.

Sau khi đáp xuống thuyền, Sở Lạc mỉm cười nói với ông lão: “Lão gia tử, khởi hành quay về thôi.”

Người trong đội tàu Hựu Thủy vừa thấy nữ tử tóc bạc mắt đỏ kia xuất hiện, không biết là do thiên phú áp chế hay khí thế tự nhiên, mà ai nấy đều không dám cất lời, chỉ có thể cẩn thận làm việc của mình.

Còn Kim Tịch Ninh vẫn đứng bên mạn thuyền, ánh mắt nhìn về phía hải yêu.

“Ta không ở đây, ngươi hãy trông giữ nơi này cho tốt.”

Hải yêu tựa hồ có phần hoang mang. Kỳ thực từ đầu, khi Kim Tịch Ninh triệu hồi hết tử linh trong Nam Hải để tạo nên hải yêu, trong lòng nàng đã mang sát tâm.

Trước là tử linh của Nam Hải, sau đó là toàn bộ tu chân giới. Đợi khi hải yêu thực lực tăng vọt, một lần là có thể diệt hết thiên hạ.

Thế nhưng nàng không ngờ Sở Lạc lại đến, nên mọi việc tạm gác lại.

Cho đến nay, hải yêu không thể sát sinh, còn phải trấn thủ nơi này, canh giữ phù du quỷ cảnh bị phong ấn.

“Đi đi.” Giọng Kim Tịch Ninh khẽ vang.

Trên mặt biển lại vang lên khúc ca của hải yêu. Không oán than, không sát khí, chỉ như tiếng nước êm đềm chảy xuôi, tựa một khúc tiễn biệt.

“Ngươi vẫn còn hy vọng ở nàng sao…” Trên hòn đảo trung tâm, U Bàn hiện thân, khẽ cười cay đắng, “Nếu là khi xưa, ta thật có thể bốc đồng mà trở thành hộ đạo giả của nàng. Nhưng giờ đây… trong thế gian này, không gì quý hơn là được sống sót.”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 413



Tây Vực.

Trong một quán trà bên đường dành cho lữ khách nghỉ chân, có hơn chục người khoác áo choàng tiến vào.

Trang phục như vậy ở Tây Vực vốn chẳng hiếm lạ gì, nên cũng không mấy gây chú ý. Thế nhưng trên người những người này lại không hề có chút ma khí nào, điều ấy khiến chủ quán trà không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần.

Ở chính giữa nhóm người được vây quanh bảo hộ là một lão giả và một nữ tử trẻ tuổi.

Tuy nữ tử kia đội mũ choàng rộng, che khuất gần nửa khuôn mặt, nhưng làn da trắng mịn lộ ra lại không hề có lấy một vết sẹo, khiến người ta không khỏi sinh lòng hiếu kỳ về thân phận nàng.

Ngay sau đó, chỉ thấy thân hình của lão giả khẽ bước về phía trước, chắn lại ánh mắt lộ liễu của chủ quán trà.

“Bốn bình trà, phải sạch sẽ đấy.” Một giọng già nua truyền ra từ dưới chiếc mũ choàng.

"Trà sạch à?" – Chủ quán trà nhướn mày – "Không thêm tí vị vào sao?"

Vừa nói, hắn vừa vỗ tay lên tấm bảng gỗ treo trên tường.

An Thần Diệp, Dưỡng Tâm Thảo, Nhân Châu.

Hai món đầu là thứ ngâm vào trà có thể khiến người ta sinh nghiện, độc tố tích tụ trong cơ thể, khiến tu sĩ ma đạo ngày càng hỗn loạn ma khí, tính tình dễ nổi bạo. Món cuối – Nhân Châu – chính là nhãn cầu người sống. Một số ma tu ưa thích oán niệm trong đó, còn mê mẩn cảm giác "bắn nước" khi cắn vỡ.

Hầu hết ma tu dừng chân nghỉ ngơi đều thích "cho thêm vị" vào trà như vậy.

Ở địa bàn của ma tu, kẻ còn sống sót được, không ai là đơn giản.

"Không cần thêm gì cả, chỉ lấy nước." – Lão giả đáp, rồi cùng đoàn người ngồi xuống bàn.

Nghe vậy, chủ quán trà cười nhạt:

"Lại là mấy kẻ từ Đông Vực tới."

Lời vừa rơi xuống, dưới lớp áo choàng, tay của lão giả liền ngưng tụ linh lực, chuẩn bị xuất thủ g.i.ế.c người, nhưng tay ông nhanh chóng bị nữ tử trẻ bên cạnh ấn xuống.

Nàng nhẹ lắc đầu, ra hiệu không nên vọng động.

Chủ quán trà sau khi buông lời cũng không chút kiêng dè, vừa xách nước vừa lải nhải:

"Nghe nói Đông Vực gần đây có chuyện lớn, cái Thần MA cảnh gì đó bị ai giải quyết rồi. Giải quyết chuyện này là ba đệ tử trẻ của các tông môn chính đạo, tin tức lan nhanh thật, đến tận chỗ chúng ta bên này rồi!"

Không ai trong nhóm đáp lời, nhưng chủ quán trà chẳng lấy làm lạ, cứ tự nói một mình:

"Ba người đó tên gì ấy nhỉ? Hình như có một họ Tô, một họ Liễu, còn một người thì tôi nhớ rõ – sỞ Lạc của Lăng Vân Tông."

Nghe đến đây, thiếu nữ áo choàng khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

"Trà của các vị đây!" – Chủ quán mang trà tới, sau đó quay lại bên trong quán, từ rương hàng lấy ra từng bao vải đẫm máu.

"Cái nàng Sở Lạc đó à, giờ không chỉ nổi ở Đông Vực, ngay cả tam giáo lục phái bên này cũng để mắt tới. Nghe nói nàng ta là mỹ nhân, người Đông Vực tôn nàng tận mây xanh. Không biết bao giờ nàng mới qua đây, để chúng tôi cũng được mở mang tầm mắt xem nàng ta trông thế nào!"

Nữ tử trẻ uống trà một cách chậm rãi, rồi chợt thấy chủ quán mở một bao vải ra, bên trong là một cái đầu người.

Động tác của nàng khựng lại, còn chủ quán thì đã thành thạo bắt đầu móc nhân châu.

Chẳng mấy chốc, m.á.u tươi đầm đìa, mùi tanh nồng nặc tràn ra, xộc thẳng vào người. Dù có dùng linh lực phong bế khứu giác, cũng cảm thấy hương vị trà như khác đi nhiều.

Thế nhưng, sau quãng đường dài đầy nguy hiểm, bọn họ cần nghỉ ngơi. Mà trong vùng ma tu, quán trà như vậy còn an toàn hơn những rừng núi hoang vắng rất nhiều.

Chẳng bao lâu sau, một nhóm ma tu khác cũng tiến về phía quán. Không ai trong số họ che mặt, trái lại còn có vẻ rất phô trương. Người dẫn đầu là một nữ tử áo tím bó sát, đường cong lộ rõ, vóc dáng quyến rũ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, nổi bật nhất là hình xăm bướm đỏ trên trán – đường nét mềm mại, mỹ lệ đầy thần bí.

"Giáo chúng Vũ Điệp Giáo," nữ tử áo choàng thấp giọng lẩm bẩm, "tốt nhất đừng chọc vào bọn chúng. Nghỉ ngơi xong, chúng ta đi tiếp. Phía trước là địa bàn Nhật Nguyệt Tông, sẽ an toàn hơn, đến đó rồi tìm chỗ khôi phục linh lực."

Mọi người gật đầu tán thành, yên lặng uống trà. Nhưng bọn họ không biết rằng, tuy mình không chủ động gây sự, nhóm ma tu Vũ Điệp Giáo đã sớm để mắt tới.

Một vài tên ma tu liên tục liếc nhìn về phía họ, rồi lại nhìn sang nữ tử áo tím, ánh mắt đầy hứng thú.

Nữ tử áo tím khẽ cười, không hề ra hiệu, chỉ chậm rãi ngồi xuống:

"Ba bình trà, thêm nhân châu."

"Có ngay!" – Chủ quán thay đổi thái độ, thấy hình xăm bướm đỏ thì nịnh nọt ra mặt – "Cho các gia nhân trà thêm nhân châu vừa móc xong, còn tươi lắm!"

Nữ tử áo tím – Linh Lung – khẽ bật cười, rồi quay sang đám thuộc hạ:

"Mấy kẻ hạ tiện các ngươi điều tra đến đâu rồi? Tìm ra tung tích bọn chúng chưa?"

Một tên ma tu đáp: "Linh Lung tỷ, bọn đó tuy là hạng tép riu, nhưng không biết từ đâu lại có đầy bảo vật lấy từ Thần Ma cảnh, lần trước người chúng ta đã bị thiệt thòi. Không dễ tìm đâu."

Nghe vậy, Linh Lung liền trừng mắt: "Đám giáo nhỏ nhãi nhép mà cũng tìm không ra, giữ các ngươi lại làm gì?"

Cả đám đều cúi đầu khó xử. Một người chợt mắt sáng lên: "Linh Lung tỷ, hay là… phía sau đám người đó thật sự có cao nhân như lời đồn?"

Linh Lung trầm ngâm chưa đáp, thì chủ quán mang trà lên.

"Các vị, trà nhân châu đây, mời uống nóng!"

Linh Lung tiện tay nâng ly trà đã rót sẵn, vừa định nhấp thì khựng lại trước môi.

Nàng nhếch môi cười nhạt, tay cầm ly trà bước chậm rãi đến mấy bàn bên cạnh.

"Vũ Điệp Giáo chúng ta, vốn không bài xích gì khách từ Đông Vực. Chỉ là Tây Vực đất rộng người thưa, không náo nhiệt như chỗ các vị. Nếu các vị chịu ở lại lâu dài, đó dĩ nhiên là điều tốt."

"Chỉ có điều, ở đâu cũng phải nhập gia tùy tục, mà nhìn mấy ly trà nhạt nhẽo kia của các vị, ta đây thấy thương tâm quá – cứ như là các vị chẳng ưa nổi Tây Vực chúng ta vậy."

Không khí lặng hẳn đi. Một lúc lâu sau, lão giả khoác áo choàng mới lên tiếng:

"Cô nương nói vậy thật không phải. Chúng ta mới đến Tây Vực, quả thực là túng thiếu, không có đủ ma tinh để mua thêm hương liệu."

Ma tu giao dịch dùng ma tinh – loại khoáng sản được khai thác từ nơi oán khí, tạp độc dày đặc, chứa đầy ma khí.

"À thì ra là túng thiếu!" – Linh Lung làm vẻ ngộ ra, cười càng sâu – "Vậy thì hay lắm… để ta mời các vị một chén trà nhân châu."
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 414



Nói rồi, Linh Lung lại nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang người đứng cạnh lão giả kia.

"Thì ra còn có một tiểu muội non nớt đến mức bóp một cái là ch** n**c."

Nàng nhướng mày, rồi đưa tay định lật chiếc mũ rộng vành của nữ tử trẻ.

Chớp mắt, lão giả cùng những người khác đều muốn ra tay, nhưng nữ tử nọ kịp thời mở miệng ngăn lại:

"Không cần hoảng hốt."

Lời vừa dứt, chiếc mũ choàng bị lật xuống, khuôn mặt vốn bị che khuất liền hiện rõ – chính là Sở Yên Nhiên.

"Quả thật là một tiểu mỹ nhân biết điều." Linh Lung bật cười, đưa chén trà trong tay về phía nàng: "Cầm lấy, đây là tỷ tỷ mời muội uống. Muội uống rồi, những người khác không cần uống nữa, ta mới tin rằng các ngươi đến từ Đông Vực là thật sự muốn lưu lại Tây Vực."

Sở Yên Nhiên cúi đầu nhìn vật trước mặt. Trong chén trà vẫn còn bốc hơi nóng, vài cánh trà trôi lềnh bềnh, giữa đó là một nhãn cầu người đang xoay vòng trong nước.

Khi ánh mắt kia như đang nhìn chằm chằm vào mình, từ đáy lòng Sở Yên Nhiên dâng lên cảm giác bài xích mãnh liệt.

Nàng không nhịn được mà lại ngẩng đầu nhìn Linh Lung phía trước.

"Thứ này rất ngon đó." Linh Lung cong môi cười.

Bàn tay dưới tay áo của Sở Yên Nhiên siết chặt. Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng đưa tay nhận lấy chén trà nhân châu.

Thấy nàng có hành động như vậy, Linh Lung mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Nhân châu phải nhai mới có vị. Nhớ kỹ, phải nhai..."

Lông mày Sở Yên Nhiên lại khẽ cau lại kín đáo.

Nàng hiểu rõ, nếu không thuận theo ý đám người này, thì trận chiến tất sẽ nổ ra.

Vũ Điệp Giáo là một trong tam giáo của Tây Vực, tuyệt đối không thể dễ chọc vào. Hơn nữa nàng vừa vất vả thoát khỏi Đông Vực, nhưng chưa chắc Tây Vực đã không có tai mắt của đạo môn. Một khi xảy ra động tĩnh lớn, liệu tung tích của mình có bị bại lộ hay không, e là chỉ có thể trông vào vận may.

Những ma tu khác cũng phấn khích vây quanh, ánh mắt dán chặt vào Sở Yên Nhiên.

Tay nàng nắm lấy chén trà siết chặt, rồi đưa lên môi.

Trà nóng trôi vào miệng, cùng theo đó là vật gì đó trơn trượt, dính nhớp tràn vào cổ họng.

Dạ dày Sở Yên Nhiên như bị lật tung. Nhưng những ánh mắt đang dõi theo kia quá mức sắc bén, không thể bỏ qua.

Tiếng cười của Linh Lung lại vang lên bên cạnh, nàng chợt nhớ tới từ mà Linh Lung vừa nhấn mạnh.

Nhai.

Sở Yên Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm giác ghê tởm trong lòng, bắt đầu nhai.

Chứng kiến hành động của nàng, đám ma tu xung quanh lập tức phá lên cười điên dại, Linh Lung cũng cười càng thêm rạng rỡ, đắc ý.

Sở Yên Nhiên hiểu rất rõ, trong mắt đám ma tu này, mình giờ đây chẳng khác gì một trò tiêu khiển giữa đường, để họ trêu chọc và giễu cợt.

Sau khi nàng uống xong chén trà đó, Linh Lung mới hài lòng gật đầu, dẫn theo đám ma tu trở lại chỗ ngồi ban đầu.

Sở Yên Nhiên lập tức đứng dậy, chạy vội về phía xa. Những người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đến một khu rừng phía trước, nàng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, khom người nôn mửa, linh lực vận chuyển đánh thẳng vào bụng, ép tất cả những thứ vừa uống ra ngoài.

"Tiểu thư, vừa rồi người đâu cần phải chịu đựng đám bọn chúng." Giọng lão giả vang lên sau lưng.

Sắc mặt Sở Yên Nhiên tái nhợt, nàng lắc đầu: "Thân như bèo trôi, mọi việc đều chẳng theo ý mình. Nhẫn nhịn một lúc sẽ bớt đi bao phiền phức. Cây gia gia, đừng quên mục đích của chúng ta – vẫn là phải tìm một nơi an toàn để ẩn thân."

Nghe vậy, cây gia gia từ Bỉnh Túc Lâm Chiểu đi ra cũng lộ vẻ sầu não.

“Vị đệ tử thân truyền của Bình Chân Tông ấy từng nhiều lần cứu mạng tiểu thư, xem ra tình ý dành cho người đã khắc cốt ghi tâm. Giá như ngày trước chịu nhờ hắn giúp che giấu ở Đông Vực, thì nay đâu cần phải sang Tây Vực sống cuộc đời ngày nào cũng nơm nớp lo sợ thế này.”

“Đừng nhắc tới hắn nữa,” Sở Yên Nhiên cụp mắt xuống, lau sạch nước bên khóe miệng, “hắn đã giúp ta quá nhiều rồi.”

“Haizz…” tiếng thở dài của cây già lại vang lên, “nhà của chúng ta đã bị Sở Lạc phá hủy, vì mưu sinh mà phải sống cuộc đời trôi dạt thế này, nhưng người là… người là vị thần được chính Phượng Hoàng công nhận kia mà, sao lại cũng…”

“Cuộc sống thế này chẳng ai mong muốn, nhưng đã đi đến nước này, chúng ta không còn đường lui nữa. Sở Lạc sớm muộn cũng sẽ đuổi tới,” Sở Yên Nhiên nhìn vết thương trên tay những ngày gần đây, ánh mắt càng thêm u tối: “Bằng mọi giá, ta cũng phải g.i.ế.c được nàng ta!”

Cùng lúc đó, tại quán trà bên đường, mấy tên ma tu của Vũ Điệp giáo vẫn còn hưng phấn bàn tán chuyện vừa rồi. Âm thanh ồn ào ấy khiến một nam tử áo xanh đang đi ngang phải dừng bước, xoay người bước đến.

“Làm phiền các vị, nãy nghe các người nói có một nhóm tu sĩ từ Đông Vực đến đây, không biết họ trông thế nào?” nam tử áo xanh lên tiếng hỏi.

“Trông thế nào thì chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ có một tiểu cô nương nhìn lành như nước, thật muốn bóp thử cổ tay nàng một cái.”

“Ha ha ha, với sức ngươi ấy à? Thật mà bóp thì tiểu đạo sĩ Đông Vực kia còn sống nổi sao?!”

“Lũ đàn ông thối các ngươi! Chẳng có chút xót thương gì cả. Nếu để ta bắt được con nha đầu đó, hề hề hề…”

Thấy đám ma tu càng nói càng lố, nam tử áo xanh lại chen lời: “Không biết các vị có để ý tới tuổi tác của nữ tu ấy không?”

“Tuổi tác? Hỏi cái này làm gì, ngươi là ai hả?!” Một tên ma tu tức tối đập bàn đứng bật dậy, đôi mắt to tròn như chuông trừng trừng nhìn nam tử áo xanh.

Nhưng chưa để nam tử kia mở miệng, Linh Lung đã lên tiếng trước.

Nàng trừng mắt nhìn tên ma tu: “Mất mặt, ngồi xuống cho ta!”

“Linh Lung tỷ, hắn…”

“Hắn là đệ tử của Nhật Nguyệt Tông, ngươi mọc mắt trên đầu à, đến lệnh bài cũng không nhìn thấy?!”

Quở trách xong, Linh Lung mới quay sang nói với nam tử áo xanh: “Cốt linh khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bên cạnh còn có vài người đi cùng, bao nhiêu thì ta không đếm rõ, nhưng có một lão đầu nhìn qua không yếu.”

Hỏi xong, nam tử áo xanh liền khẽ chắp tay mỉm cười: “Đa tạ.”

Chờ đến khi hắn một mình tiến vào khu rừng mà nhóm Sở Yên Nhiên vừa đi qua, nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai, mới dừng lại.

“ Bách mục thiên nhĩ, vô nơi ẩn thân!”



“Tình báo từ thám tử của tông môn Tây Vực báo về, phát hiện dấu vết khả nghi của Sở Yên Nhiên tại khu vực của ma tu.”

Thượng Vi Tông, trong đại điện, đệ tử đang báo cáo tin tức trong tháng.

Trong khi hắn nói, Liễu Tự Diêu vừa lắng nghe, vừa xử lý chồng hồ sơ đã chất đống suốt mấy tháng.

Từ khi vụ án của Tả Hoằng Thận được phát hiện, Vu Chưởng môn từng quay về Thượng Vi Tông một lần, nhưng rồi lại rời đi ngay sau đó. Năm tháng trôi qua, suốt thời gian ấy lão như kẻ khoán tay rũ áo.

Liễu Tự Diêu vẫn như thường lệ bôn ba bên ngoài, nhưng lần nào đi chưa được bao lâu cũng bị gọi về tông môn để ra quyết định.

Nay Tết sắp tới, hắn dứt khoát ở lại trong Thượng Vi Tông, chuẩn bị xử lý đống hồ sơ còn tồn đọng một lần cho xong.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 415



“Sở Yên Nhiên... tìm bấy lâu nay, hóa ra lại chạy tới Ma giới,” Liễu Tự Diêu lẩm bẩm, sau đó nói tiếp: “Truyền tin này cho các tông môn khác, Linh Thú Tông nhất định sẽ tổ chức nhân thủ truy bắt. Ngoài ra... Sở Lạc chắc cũng sẽ đến.”

Hắn suy nghĩ cẩn thận một lúc.

“Đi thu thập tư liệu về Ma giới, và tìm cách liên hệ với đệ tử của bản tông đang ở đó, mang cho Sở Lạc. Nàng ta chắc sẽ cần dùng.”

“Vâng.”

Đệ tử kia xoay người rời đi, nhưng lại bị Liễu Tự Diêu gọi giật lại:

“Khoan đã, vẫn chưa có tin tức gì về Tả Hoằng Thận sao?”

Nghe vậy, vị đệ tử chỉ lắc đầu: “Cả Đông Vực đã lục tung lên rồi.”

“Đông Vực quản chế nghiêm ngặt, còn Tây Vực thì đất rộng người thưa, pháp lệnh có nghiêm cũng thường xuyên bị phá bỏ. Một nơi hỗn loạn như thế, đúng là rất có khả năng trở thành nơi ẩn thân của Tả Hoằng Thận,” Liễu Tự Diêu nhíu mày: “Gia tăng nhân lực, tiếp tục tìm kiếm ở Tây Vực.”

“Rõ.”



Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi dày đặc, phủ kín thành Minh Nguyệt một màu trắng xóa.

Thành Minh Nguyệt nằm ngay dưới chân núi của Lăng Vân Tông, nhưng Sở Lạc từ khi gia nhập tông môn tới nay chỉ đến nơi này đúng một lần, lần ấy là lúc mới bái nhập tông môn. Về sau mỗi lần ra ngoài, nàng đều dùng phi chu hoặc ngự kiếm.

Tuyết rơi, người đi đường đều đã về nhà tránh lạnh. Lúc này, trên con phố dài của thành Minh Nguyệt, một thiếu niên đang chạy như bay xuyên qua làn tuyết.

Gương mặt tuấn tú pha chút lấc cấc, khoác y phục của đệ tử nội môn Lăng Vân Tông. Dù không vận linh lực, nhưng bước chạy của hắn lại nhanh vô cùng.

Trong lúc chạy, hắn còn ngoái lại phía sau.

“Đứng lại! Đứng lại cho ta!” Một giọng nữ đuổi theo sau.

“Ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Sau này không dám trêu chọc thương pháp của ngươi nữa, Sở Lạc, hạ thương xuống, có gì từ từ nói—”

“Hừ, đánh không lại thì biết nhận thua hả, đồ hồ ly kia,” Sở Lạc cầm thương, tốc độ tăng vọt đuổi theo Hồ Ly phía trước, “còn ba ngàn chiêu nữa chưa đánh xong đấy!”

“Ngươi muốn ta c.h.ế.t à!!”

Thân ảnh áo đỏ lướt qua nền tuyết trắng, đột nhiên dừng lại.

“Ủa?”

Sở Lạc dừng chân, ánh mắt nhìn về phía một tên ăn mày đang ngồi tựa vào tường giữa trời tuyết.

Trên chiếc đấu lạp rộng lớn phủ đầy tuyết, che kín khuôn mặt hắn. Toàn thân mặc áo xám xịt, mỏng manh, thế nhưng người này lại chẳng có vẻ gì là thấy lạnh.

Hắn chỉ ngồi tựa vào tường, bất động, một tay đặt lên đầu gối đang co lên, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thành Minh Nguyệt gần với Lăng Vân Tông, dân cư giàu có, ăn mày rất hiếm thấy. Nhưng điều khiến Sở Lạc dừng lại không phải là chuyện ấy.

Nếu nhớ không lầm, năm nàng mười hai tuổi lần đầu tới Lăng Vân Tông, đi ngang qua thành Minh Nguyệt, hắn cũng đã ngồi đúng chỗ này.

Sở Lạc đứng nhìn một lúc vì tò mò, rồi chợt nhớ ra còn đang phải đuổi theo tên Hồ Ly dám thách thức thương pháp của mình, bèn vội vã tiếp tục chạy.

Nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng Hồ Ly đâu nữa.

Tìm khắp nơi cũng không thấy, nàng đành phải dừng lại.

“Để ta tới tận cửa nhà ngươi ngồi chờ xem!”

Nhưng đã tới đây rồi, gần đây có một tiệm bánh đậu mà sư tôn từng nhắc tới, Sở Lạc liền đổi hướng đi mua bánh rồi mới quay lại tông môn.

Nàng đến sớm nên bánh đậu vừa mới ra lò, còn nóng hổi.

Vừa ăn vừa quay lại, khi đi ngang qua chỗ tuyết ban nãy, nàng lại không nhịn được mà dừng chân lần nữa.

Người nọ vẫn cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn nền tuyết trước mặt.

Không biết đang nghĩ gì, như thể ký ức kéo dài mãi không dứt, nhưng lật đi lật lại cũng chỉ có từng ấy chuyện.

Ánh mắt hắn giờ đã không còn gợn sóng. Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trước mặt hắn.

“Cho ngươi.”

Một miếng bánh đậu còn bốc khói được đưa tới trước mặt hắn, người nọ ngẩng đầu nhìn lên, tuyết trên người theo động tác mà rơi lả tả.

Sở Lạc cầm bánh đậu, nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt dưới lớp đấu lạp của hắn.

Dù đầy bụi đất, nét tuấn tú vẫn không thể che giấu, xương mặt đẹp, tuổi tác xem chừng không lớn.

Khi đối diện ánh mắt ấy, Sở Lạc cũng bất giác kinh ngạc trong chốc lát.

Nhưng thấy hắn vẫn chưa nhận, nàng lại đưa bánh đậu tới gần thêm chút nữa.

“Ngươi không đói sao? Thử ăn cái này đi, ngon lắm.”

Ánh mắt hắn chuyển lên miếng bánh đậu trong tay nàng, ngẩn người một chút, rồi mới đưa tay nhận lấy.

Thấy vậy, Sở Lạc khẽ cười, rồi cũng ngồi xuống dựa tường cạnh hắn.

“Năm năm trước, ta nhớ lúc lần đầu đến đây hình như cũng thấy ngươi ngồi ở đây. Bấy lâu nay, ngươi cứ luôn ở thành Minh Nguyệt sao?”

Người nọ cầm bánh đậu, liếc sang nàng, nhưng không trả lời.

“Ăn khi còn nóng đi, đừng để nguội nha, hì hì.” Sở Lạc chỉ vào bánh đậu trong tay hắn.

Nghe vậy, hắn liền bắt đầu ăn.

“Ngươi không lạnh à? Trời tuyết như thế này đủ làm phàm nhân c.h.ế.t cóng đấy, chẳng lẽ ngươi là tu sĩ?”

Người nọ vẫn im lặng.

Sở Lạc cũng yên lặng nghĩ một lúc.

“... Gặp biến cố nên sa sút sao?” Rồi nàng lại nhoẻn miệng cười, “Vậy ngươi có muốn theo ta về Lăng Vân Tông không?”

Lời vừa dứt, động tác của hắn đột nhiên khựng lại.

Sở Lạc chống cằm nhìn hắn, thấy mãi vẫn không phản ứng gì, bèn vội nói tiếp: “Thôi thôi, ăn no đã rồi tính tiếp, ăn hết miếng này ta đi mua thêm cho.”

Tuyết hôm nay rơi rất lâu, đến khi Sở Lạc vừa quay về Lăng Vân Tông, đã bị Tống Chưởng môn gọi tới.

Khi vào đại điện, Chưởng môn đang nhăn nhó khổ não.

“Chưởng môn, người gọi con có việc gì ạ?”

Tống Chưởng môn xoa trán nói: “Có tin từ Thượng Vi Tông, Sở Yên Nhiên đã trốn vào Ma Vực.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Sở Lạc lập tức trở nên nghiêm túc.

“Vốn chuyện truy bắt phản đồ nên do Ám Bộ phụ trách, nhưng gần đây ma tu bắt đầu nhòm ngó Thần Ma Cảnh, nơi đó không thể để mất dù chỉ một khắc. Hà Bất Quần đã dẫn người qua đó rồi, hiện tại Linh Thú Tông đang tổ chức truy bắt, đi khắp các tông môn mượn người.”

Tống Chưởng môn lại nói tiếp:

“Ngươi định đến Ma Vực à?”

“Ta sẽ đi,” Sở Lạc đáp thẳng, “nhưng ta sẽ không đi cùng người của Linh Thú Tông. Bọn họ quá khoa trương.”

“Tiểu tử nhà họ Liễu cũng đoán được ngươi sẽ đi, những tin tình báo này đều là hắn sai người đưa tới cho ngươi.” Tống Chưởng môn nói rồi lấy từ trên bàn một chiếc hộp gỗ đưa cho nàng.

Sở Lạc nhận lấy chiếc hộp: “Được, vậy ta đi chuẩn bị.”

“Khoan đã, đừng vội.” Tống Chưởng môn vội vã phất tay, ngăn nàng lại. “Ma Vực là nơi hỗn loạn vô cùng, một mình ngươi đi quá nguy hiểm. Giờ đang thời điểm rối ren, ta cũng chẳng rút ra được nhiều nhân thủ, nhưng ta sẽ để Lộc Hàn Tinh đi cùng ngươi.”

Lộc Hàn Tinh là linh thú cấp Hóa Thần, có nó đồng hành, sự an toàn của Sở Lạc sẽ được bảo đảm thêm phần nào. Có thể thấy, việc Chưởng môn sẵn lòng điều Lộc Hàn Tinh ra khỏi nơi canh giữ Thần Ma Cảnh, là một sự đánh đổi không nhỏ.

“Ta đi một mình.” Sở Lạc nói dứt khoát, ánh mắt kiên định: “Thần Ma Cảnh không thể xảy ra thêm bất kỳ sơ suất nào nữa. Chuyến đi Ma Vực này, ta sẽ cẩn trọng từng bước.”

Nghe những lời này, Chưởng môn thoáng lặng đi rồi nở nụ cười an lòng. Nhưng rất nhanh, giọng ông lại trầm xuống:

“Ngàn vạn lần phải cẩn thận đó...”
 
Back
Top Bottom