Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 320: Chương 320



Thế nhưng khi đi ngang qua cửa phòng A Liên, nàng bỗng dừng bước. Giờ này đã không còn sớm, sao nàng ấy vẫn chưa ra ngoài?

Sở Lạc gõ cửa một lúc, bên trong mới truyền ra tiếng yếu ớt.

“Vào đi...”

Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy A Liên đã tỉnh từ lâu, lúc này đang úp mặt đỏ ửng trên bàn, trông như bị lửa thiêu vậy.

“Sao thế?”

A Liên uể oải liếc nàng một cái, rồi nói: “Tối qua lại mơ nữa.”

“Mơ thấy gì?”

Chỉ thấy mặt A Liên càng lúc càng đỏ, sau khi đấu tranh nội tâm một hồi lâu mới lí nhí nói: “Thật... thật là xấu hổ...”

“Mơ giống mấy kẻ đọc sách kia à?” Sở Lạc hỏi tiếp.

A Liên gật đầu.

Thế là Sở Lạc lấy quyển thoại bản ra. Nếu như thật sự là “ Tơ Dục Mộng Tình ” đang ẩn trong quyển sách này, thì hẳn vật ấy đang kết nối giữa sách và A Liên. Nếu đem đốt quyển sách...

Sở Lạc rất nhanh liền dập tắt ý nghĩ ấy. Nếu “Tơ Dục Mộng Tình ” bị tổn hại, e là sẽ mang đến tai họa.

Nhưng nếu cứ để A Liên tiếp tục bị ảnh hưởng bởi thứ này, liệu có ổn không?

Hay là nên hỏi thử ý nàng ấy?

“Thật ra, vị hồ tiên nương tử kia trông rất đẹp, lại dịu dàng... gu ăn mặc cũng tạm được.” A Liên úp mặt lẩm bẩm nói.

Nghe nàng nói vậy, Sở Lạc cũng từ bỏ ý định nói rõ về “Tơ Dục Mộng Tình ”.

Người này đã bị ảnh hưởng rồi, ý kiến nàng đưa ra cũng không còn giá trị tham khảo.

“Có thời gian thì lo tu luyện nhiều vào, bớt ngủ lại.” Sở Lạc nói, “Ta ra ngoài đây.”

Vì “Tơ Dục Mộng Tình ” dựa vào vật khác để tồn tại, nên thứ điều khiển nó rất có thể cũng đến từ Thần Ma cảnh. Những suy đoán và điều tra liên quan, vẫn nên giao cho các đệ tử chuyên môn của Thượng Vi Tông thì hơn.

Trong thời gian chờ tin, Sở Lạc lại đến Lưu Thành, tìm đến quầy bán thoại bản.

“Hồ tiên dạ thoại” vẫn đang bán chạy, số người bị quyển sách này mê hoặc cũng đang tăng lên.

“Thật sự có hồ tiên sao?”

“Có người nói họ thấy rồi đấy, hay là tụi mình cũng đi xem thử?”

“Nghe nói hồ tiên chỉ xuất hiện vào giữa tháng, giờ vẫn chưa tới mà.”

“Ta nghe mấy người đó bảo, họ ngủ lại một đêm trên ngọn núi hoang kia, thật sự đã thấy hồ tiên!”

Nghe người trên phố bàn luận, Sở Lạc lập tức bước lên hỏi.

“Vị huynh đài này, chẳng hay gặp người nói thấy hồ tiên là ở đâu vậy?”

“Chẳng lẽ huynh đài cũng là người cùng sở thích?”

Trước câu hỏi của người kia, Sở Lạc hơi gật đầu: “Không giấu gì huynh đài, tại hạ còn muốn hỏi trực tiếp họ đã gặp hồ tiên bằng cách nào.”

“Cái này... e là huynh đài sẽ thất vọng mất thôi, tại hạ chỉ tình cờ gặp nhóm người ấy lúc du ngoạn nơi ngoại thành, nghe họ cứ bàn luận mãi về dung mạo của hồ tiên nương tử cũng thấy hứng thú. Nhưng khi tiến đến bắt chuyện thì bọn họ lại như không thấy ta vậy, nên ta cũng chỉ gặp được một lần mà thôi.”

“Nói vậy, có khi vẫn còn người khác từng gặp họ.” Sở Lạc lại hỏi, “Huynh đài còn nhớ rõ vị trí gặp họ không?”

“Nói cho huynh cũng chẳng sao, chỉ là huynh đài đừng kỳ vọng quá, giữa tháng này sắp tới rồi, đến lúc đó cũng có thể gặp được hồ tiên nương tử.”

Nghe vậy, Sở Lạc mỉm cười: “Đa tạ.”

Từ lời kể của người qua đường, biết được tung tích mấy thư sinh từng ngủ lại ở hoang sơn, Sở Lạc lên đường đi tìm. Nhưng khi một lần nữa đi ngang qua quầy thoại bản kia, nàng trông thấy vài người không giống dân thường, tựa như đang cải trang.

Một người trong số đó vừa mua xong “Hồ Tiên Dạ thoại ”, chen ra khỏi đám đông, rồi hai tay dâng lên cho một nam nhân trung niên.

“Thành chủ, chính là cái này.”

Đơn Như nhận lấy thoại bản, vừa định mở ra xem, thì một bàn tay bỗng xuất hiện phía trước, đè quyển sách lại.

“Ai đó?”

“Ai đó!”

Vệ binh phủ thành chủ lập tức cảnh giác nhìn về phía Sở Lạc – kẻ vừa âm thầm tiếp cận – trong tay lờ mờ hiện ý rút đao.

Đơn Thành chủ cũng nghiêm mặt: “Các hạ là ai?”

Thiếu niên trước mặt cất tiếng, nhưng giọng phát ra lại là nữ tử: “Tu sĩ Lăng Vân Tông, đến điều tra chuyện hồ nữ trong sách. Xin hỏi thành chủ, có phải ngài cũng đang điều tra chuyện này?”

“Thì ra là đạo trưởng.” Đơn Như thoáng kinh ngạc, thấy ngọc bài Lăng Vân Tông lộ ra dưới tay áo Sở Lạc, vội đáp: “Chính là vụ này. Ban đầu hồ tiên xuất hiện từ tháng trước, nhưng không có động tĩnh gì kỳ lạ, nên ta không để ý nhiều. Không ngờ tháng này lại nghiêm trọng đến vậy, đến cả quan trên kinh thành cũng bị kinh động, nên ta mới đến đây điều tra.”

“Thành chủ cũng đang tra án thì quá tốt rồi. Cuốn thoại bản này có trận pháp bị người bố trí sẵn, thậm chí còn có thể ẩn chứa thứ nguy hiểm hơn, thành chủ tốt nhất đừng tùy tiện mở ra.”

Sở Lạc lại nói tiếp: “Nếu được, mong thành chủ hãy dùng uy quyền của mình, ra lệnh cấm bán cuốn sách này trong toàn thành, đồng thời tra xét rõ nguồn gốc xuất xứ của nó.”

Nghe nàng nói vậy, Đơn Như cũng thấy hơi sợ, liếc nhìn cuốn sách trong tay.

“Đạo trưởng yên tâm, việc điều tra nguồn gốc cuốn sách vốn cũng là ý định của ta. Nay biết trong sách có thuật pháp hại người, tất nhiên phải phong tỏa. Chẳng hay đạo trưởng định đi đâu tiếp theo?”

Sở Lạc nói rõ kế hoạch hành động, lúc chia tay còn nhổ một sợi tóc đưa cho ông.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Mang nó theo bên người, nếu gặp chuyện bất trắc, dùng lửa đốt hay dùng d.a.o chém, ta đều có thể cảm nhận được.”

Đơn Thành chủ vội vã nhận lấy sợi tóc, nhìn theo bóng Sở Lạc rời đi, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Đó thật sự là lệnh bài của Lăng Vân Tông, lại còn là bạch ngọc nữa…”



Trong quán trọ, A Liên đang ngồi thiền tu luyện thì gật gù buồn ngủ. Khi người nàng nghiêng sắp ngã xuống đất thì bất ngờ bừng tỉnh.

“Không được không được,” nàng vội đứng dậy, vỗ vỗ hai má mình, “Tối qua đã ngủ lâu như vậy, sao ban ngày vẫn buồn ngủ thế này? Ngủ nữa là thành heo mất, phải nghĩ cách nào cho tỉnh táo lại.”

Rồi ánh mắt nàng sáng lên: “Hay là ra ngoài dạo phố nhỉ!”

Vừa định bước ra, nàng lại nhìn về túi trữ vật đựng linh thạch, rồi lặng lẽ lui vào.

“Ở Lưu Thành tiêu linh thạch nhanh quá… Nhà còn phải chờ tới tháng sau mới gửi tiền tiêu vặt, còn hơn nửa tháng nữa cơ mà…”

Nhưng nếu không ra ngoài, nàng lại thấy buồn ngủ.

Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nàng bước đến trước gương: “Thay đồ vậy, có khi cũng giúp tỉnh táo hơn.”

Dù chuyện hôm qua đã kết thúc, nhưng hôm nay trong đại sảnh vẫn chỉ lác đác vài người. Trong đó, gã đàn ông quấn đầy băng quanh đầu chính là kẻ bị thương nặng nhất hôm qua, lúc này mặt mày u ám, chẳng nói lời nào.

Người ngồi cùng bàn hắn vừa ngáp vừa cất tiếng:

“Dì Thẩm, dì gọi bọn ta ra bảo là có rượu ngon đồ ăn ngon, sao mãi chưa dọn lên vậy? Không lên là bọn ta về đó nha!”

Lời vừa dứt, phía bếp nhanh chóng có người đáp lại:

“Đây đây, rượu và đồ ăn sắp lên rồi!”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 321: Chương 321



Dì Thẩm vội vã bưng rượu thức ăn ra, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

“Rượu thịt tới rồi đây—”

Tuy món ăn hôm nay trông hấp dẫn hơn mọi khi, nhưng mấy người đang mệt mỏi kia lại chẳng ai có tinh thần, người duy nhất có vẻ khá hơn một chút chính là Diêm công tử đầu còn quấn băng, song nhìn vẻ mặt hắn cũng biết, chuyện hôm qua hắn vẫn canh cánh trong lòng.

Những người khác gắp thức ăn, uống rượu, duy chỉ có hắn là ngồi yên bất động.

Thấy vậy, dì Thẩm đặc biệt bưng một bát canh gà tới đặt trước mặt hắn.

“Diêm Công tử hôm qua chịu thiệt thòi, hôm nay nên uống thêm chút canh gà bồi bổ.”

Nghe vậy, Diêm Trí chỉ liếc mắt nhìn dì Thẩm một cái, rồi lập tức đẩy bát canh ra: “Thôi khỏi, ta chẳng muốn ăn gì.”

“Ấy chết, sao lại thế được? Giờ đang là lúc dưỡng thương, uống canh gà hồi phục rất nhanh đấy.”

Thấy Diêm Trí vẫn không có ý định uống, dì Thẩm lại nói thêm: “Vết thương này lại nằm ngay trán, nếu ban đầu không dưỡng cho tốt thì e là sẽ để lại sẹo đấy. Huống hồ các ngươi cũng sắp tới kỳ thi hội rồi còn gì...”

Nghe tới đây, trong lòng Diêm Trí có chút d.a.o động, nhưng còn chưa kịp với tay lấy bát canh thì bát đã bị một đồng học ngồi bên cạnh giành mất.

“Ái chà dì Thẩm đừng để ý tới hắn, hắn tính khí vậy đấy, không uống thì để ta uống! Hôm qua ta cũng bị doạ không nhẹ, cũng nên bồi bổ một chút.”

Người kia vừa nói vừa ngửa cổ uống cạn bát canh gà.

Dì Thẩm định đưa tay ngăn lại, nhưng tay vừa giơ lên đã cứng đờ giữa không trung.

Diêm Trí hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng thêm u ám. Dì Thẩm vội vàng nói tiếp: “Canh gà vẫn còn, còn mà, đừng vội, ta đi múc thêm một bát nữa!”

Bà ta vội vã chạy vào bếp, nhanh chóng múc một bát canh gà khác, rồi cẩn thận quan sát xung quanh một lượt. Thấy không ai chú ý đến mình, bà liền thò tay vào ngăn tủ sâu bên trong lôi ra một túi thuốc bột, đổ một ít vào bát canh, khuấy đều rồi bưng ra ngoài.

Nhưng lúc trở ra, chỉ thấy người vừa uống canh gà ngã gục xuống bàn, còn bóng dáng Diêm Trí thì chẳng thấy đâu, trong lòng bà ta chùng xuống.

Cùng lúc ấy, tầng hai vang lên tiếng đập cửa thình thịch.

“Họ Tề, ngươi ra đây cho ta!”

“Đừng tưởng ta không biết ngươi trốn trong đó! Mẹ nó, dám đập đầu ta, tưởng làm quan thì có thể che trời được chắc?!”

“Họ Tề! Đừng có giả c.h.ế.t với lão tử!”

Chỉ thấy Diêm Trí một tay cầm dao, một tay đập cửa phòng của Tề Lễ loạn xạ, hai mắt hắn trợn trừng như kẻ điên dại, mà đám thị vệ vốn canh cửa lúc này chẳng hiểu vì sao đều thiếp đi cả.

Bỗng dưng Diêm Trí nổi điên, tung một cước đạp văng cửa phòng, cầm d.a.o lao thẳng vào trong.

Trong một gian phòng khác, A Liên vừa hát khẽ vừa thử y phục, nghe thấy bên ngoài ồn ào liền vội vàng thay lại nam trang.

“Bên ngoài ầm ĩ gì thế?”

Nàng vừa bước ra cửa đã thấy Tề Lễ mặt mày tái mét bị Diêm Trí dí d.a.o vào cổ ghì chặt vào lan can hành lang, nửa người đã treo lơ lửng bên ngoài.

Diêm Trí trừng mắt, d.a.o trên cổ Tề Lễ đã cứa ra một vệt m.á.u đỏ tươi.

“Làm quan thì ghê gớm lắm à?! Làm quan thì muốn làm gì cũng được à?!”

“Còn nói lão tử là thứ không ra gì, ham mê nữ sắc, các ngươi chẳng phải cũng tới tìm hồ tiên nương tử sao? Đã đều tới tìm hồ tiên nương tử, thì có gì khác nhau!”

“Ha ha ha! Bọn ngươi làm quan đúng là giả nhân giả nghĩa! Còn chỉ trích chúng ta mượn hồ tiên nương tử để đỗ đạt, chứ ngươi thì chắc cũng mong hồ tiên nương tử giúp ngươi thăng quan phát tài chứ gì?!”

“Lão bất tử! Đi c.h.ế.t đi!”

Tiếng gào điên cuồng của Diêm Trí vừa dứt, hắn liền đạp mạnh Tề Lễ xuống dưới.

A Liên vừa mới ra khỏi cửa, trông thấy cảnh ấy sắc mặt đại biến, tức thì lao theo thân hình đang rơi xuống kia.

“Này! Ngươi định g.i.ế.c người đấy à?!”

Mặt sau ngọn đồi hầu như chẳng thấy ánh mặt trời, tiết trời lạnh lẽo, thêm phần nơi đây âm u mờ tối, khiến người ta cảm nhận rõ rệt thế nào là “ rùng rợn”.

Mà cảnh tượng hiện ra trước mắt đám người phủ thành chủ, chính là từng mô đất nhô cao, phân bố lộn xộn, mồ mới lẫn mồ cũ xen kẽ.

Điều khiến người ta chú ý hơn cả là trước những nấm mồ ấy đều không có bia mộ.

Đơn Thành chủ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dấy lên nỗi bất an, chau mày nhìn về phía nam nhân bị binh lính của phủ mình áp giải.

Theo lời gợi ý của Sở Lạc, hắn lần theo manh mối nguồn gốc cuốn thoại bản, cuối cùng tìm ra đầu mối bán sách – chính là kẻ đang bị bắt giữ kia.

Thân phận của hắn đã được tra rõ, là một kẻ vô công rồi nghề ở làng bên, cả ngày nhàn rỗi. Nhưng từ một tháng trước, hắn bắt đầu thường xuyên mang thoại bản vào thành bán. Vì lười nhác, hắn lại đem sách bán cho người chuyên làm ăn buôn bán, còn bản thân chỉ lo lấy tiền tiêu xài.

Mỗi lần hắn đưa vào thành cả đống bản Hồ Tiên Dạ Thoại, khoảng cách giữa các lần cũng rất ngắn, không có viết nổi hay không – vốn dĩ kẻ này mù chữ, đến tên mình còn không viết nổi, mấy cuốn sách kia sao có thể là do hắn viết?

Đan Như liền bắt hắn lại thẩm vấn một phen, cuối cùng hắn cũng khai ra sự thật.

Thì ra những cuốn thoại bản hắn đem bán trong thành đều là nhặt được từ nghĩa địa này.

Mọi người dĩ nhiên không tin, liền bắt hắn dẫn đường tìm tới nơi đây.

Thế nhưng Đan Như rất nhanh đã phát hiện nghi vấn mới.

“Nơi này khi nào thì có một bãi mả hoang vậy?”

Lúc này, một binh lính cũng nói: “Đại nhân, thuộc hạ từng tới nơi này trước kia, khi ấy chưa hề có mồ mả nào!”

“Ngươi tới đây khi nào?”

“Ước chừng một năm trước.”

Đan Như lại nhìn về phía tên lang thang kia: “Ngươi sống quanh khu này, bản quan hỏi ngươi, đám mồ mả này bắt đầu xuất hiện từ bao giờ?”

“Cái này...” Tên kia cười nịnh nọt: “Đại nhân hỏi chuyện này tiểu nhân đâu biết được, tiểu nhân cũng mới tới đây nhặt sách được khoảng một tháng thôi. Tiểu nhân chỉ là một nông dân, chẳng biết chữ nào, thấy sách thì nhặt đem bán lấy ít gạo, nào ngờ đâu mấy cuốn sách đó lại liên quan tới án mạng...”

“Ngươi nghĩ cho kỹ lại cho bản quan! Nếu ngươi cung cấp được manh mối có ích cho phá án, còn có thể được giảm án hai năm!”

Nghe tới đó, sắc mặt tên kia liền biến đổi, vội vàng quỳ rạp xuống ôm lấy chân Đan Như khóc rống lên: “Ôi trời ơi, đại nhân minh xét! Tiểu nhân phạm tội gì mà phải vào ngục thế này? Tiểu nhân chỉ bán mấy cuốn sách thôi mà, có biết chữ đâu mà đọc nội dung bên trong—”

Hắn đang ôm chân Đan Như gào khóc thì bỗng như nhớ ra điều gì.

“Đúng rồi, đại nhân! Đúng rồi đúng rồi! Năm ngoái tiểu nhân từng ghé qua đây một lần, khi ấy chỉ có một nấm mồ, trông như mộ mới! Lúc ấy trong đất còn lộ ra góc cuốn sách, tiểu nhân thấy vậy mới đào lên, hóa ra là một quyển sách!”

“Giống với mấy quyển ngươi bán dạo gần đây à?” Đan Như hỏi ngay.

“Không không không!” Hắn vội vàng lắc đầu: “Không giống! Quyển năm ngoái nhặt được không có chữ trên bìa, mấy quyển gần đây thì đều có, là bốn chữ lớn!”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 322: Chương 322



Tuy không hoàn toàn tin tưởng lời của gã nông dân kia, nhưng để không bỏ sót manh mối nào, Đơn Thành chủ vẫn tiếp tục truy hỏi:

“Cuốn sách đó, ngươi có mang theo không?”

Gã ta lắc đầu: “Thứ đó âm u quái dị lắm, tuy ta không biết chữ, nhưng nhìn mấy trang sau là biết ngay—đều viết bằng máu! Còn chẳng biết là m.á.u gì nữa, ta sợ quá nên mang về nhà dùng kê chân bàn cho đỡ lung lay rồi.”

Đơn Như chỉ hai tên phủ binh: “Các ngươi đi lấy sách về đây.”

Sau đó, hắn lại quay sang gã kia: “Khi trước nhìn thấy ngôi mộ đó là ngôi nào, ngươi còn nhận ra được không?”

“Quan gia à, chuyện đó xảy ra từ năm ngoái rồi, ai biết chỉ qua một năm mà ở đây lại mọc ra lắm nấm mồ như vậy chứ? Tiểu nhân làm sao còn nhớ nổi?”

“Ngươi nghĩ cho kỹ vào!” Đơn Như quát thêm một tiếng, giọng nghiêm khắc hơn, rồi quay sang phủ binh đang áp giải gã :

“Dẫn hắn đi dạo quanh phía trước, có khi nhìn thấy rồi thì sẽ nhớ ra.”

Gã nông dân bị người dẫn đi quanh nghĩa địa, Đơn Như và những người khác cũng không rảnh rỗi, chia nhau kiểm tra khắp nơi.

Trời càng lúc càng tối, nơi nghĩa địa vốn đã âm u, giờ đây chẳng khác nào chìm hẳn vào đêm đen.

“Thắp hết đuốc lên!” – tiếng Đơn Như truyền tới, mọi người lần lượt hành động, nhưng tình cảnh tại hiện trường lại hỗn loạn hơn tưởng tượng.

“Này? Ai cầm mất hoả chiết của ta rồi?”

“Khoan đã, đẩy ta làm gì!”

“Đừng chen nữa, đang châm lửa đây!”

“Á! Có người đụng vào ta!”

“Mọi người đừng nhúc nhích, đứng yên rồi thắp lửa. Là ai còn đang xô đẩy đó!”

Cùng lúc ấy, tiếng “xèo” vang lên, cây đuốc trong tay Đơn Như rực sáng, ánh lửa bập bùng soi rọi mọi vật chung quanh.

Khi ánh sáng tràn ra, các phủ binh phân tán trong nghĩa địa đều ngoái nhìn về phía bên cạnh mình.

“Vừa rồi là ngươi đẩy ta đúng không, làm rơi cả hỏa chiết của ta rồi!”

“Sao ngươi lại giở trò ‘vừa ăn cướp vừa la làng’? Vừa nãy chính ngươi còn giành hỏa chiết với ta, là từ hướng của ngươi, không sai được!”

“Đủ rồi, đừng ồn ào nữa!” – tiếng Đơn Như vang lên, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, ánh mắt chăm chăm nhìn vào cổ tay – nơi có một sợi tóc dài quấn lấy.

Nếu không phải ảo giác, thì khi hắn định châm lửa, rõ ràng cảm nhận được có một bàn tay lạnh băng đặt lên tay mình.

Tựa như muốn đoạt lấy vật trong tay hắn, nhưng ngay sau đó liền bị sợi tóc đột ngột xuất hiện kia làm bỏng mà rút lại.

Đúng vậy – là bị bỏng mà rụt tay lại.

Chính vì thế, hắn mới có thể thuận lợi châm lửa. Nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, thứ vừa rồi muốn cướp đồ… e rằng không phải người sống.

Thân thể người sống sẽ không thể lạnh lẽo đến mức đó.

Nơi này… trông rất tà môn.

Nghĩ tới đây, Đơn Như nói: “Trời hôm nay đã tối, trước tiên quay về thành, sáng mai quay lại tra xét.”

Đám người đang định rút lui, bỗng có một tiếng kinh hô vang lên.

“Là Hồ Tiên Dạ Thoại! Trước mộ lại xuất hiện Hồ Tiên Dạ Thoại rồi!”

“Thật sự có! Là có kẻ lén đem đến sao?”

“Nhiều sách thế này! Trong thời gian ngắn làm sao có thể đem tới lắm như vậy… Khoan đã, chỗ mộ này cũng có!”

“Chỗ ta cũng có!”

Gã nông dân vội vàng nói: “Giờ các quan gia tin lời ta chưa? Ta thực sự không hề nói dối!”

Đơn Như liếc gã một cái, sau đó cau mày nhìn về phía xuất hiện sách. Từng chồng sách mới tinh được chất trước các nấm mồ, có quyển còn cắm sâu vào đất, như thể vừa đột nhiên mọc lên.

“Đại nhân, những quyển sách này…”

“Đừng đụng vào,” – Đơn Như cảnh giác lên tiếng – “Chúng ta về trước đã.”

Thế nhưng ngay lúc hắn nhấc chân định rời đi, đột nhiên có thứ gì đó từ trong đất trồi lên, chộp mạnh lấy chân hắn…



Cũng là nơi đồng hoang ngoại thành, Sở Lạc đang dò hỏi tung tích nhóm thư sinh, song nơi này hoang vắng ít người qua lại, khó mà gặp được ai.

May mà nàng dùng thần thức xác định được gần đó có thôn làng, có vài dân làng mỗi ngày đi làm đồng đều phải qua con đường này, nên bèn vào làng tra hỏi.

“A, cô hỏi mấy người trẻ kia à? Họ lạ lắm.”

Cuối cùng cũng tìm được người từng trông thấy, Sở Lạc lập tức hỏi: “Họ có gì lạ? Sau đó đi đâu?”

Gã nông dân vác cuốc trên đường đất quê ngẫm nghĩ rồi đáp:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Mặt mấy người đó trắng lắm, nhưng là cái kiểu trắng không bình thường ấy. Mà ta còn thấy, khi họ đi đường, bốn người đi trước, bốn người đi sau, giữa có một người, trông cứ như kiểu khiêng kiệu ấy. Mỗi bước chân của họ y như nhau, không chỉ là chân trái chân phải giống, mà ngay cả khoảng cách mỗi bước cũng y chang nhau.”

“Chín người?” – Sở Lạc khẽ nhíu mày, nàng nhớ rõ đêm ở hoang sơn chỉ có tám thư sinh, giờ lại thừa ra một người.

“Họ có nói gì không?” – nàng lại hỏi.

Gã nông dân gãi đầu: “Nói gì thì ta nghe không hiểu, văn vẻ lắm, như kiểu đang khen ai đó. Còn nói cái gì hồ tiên gì đó nữa… À đúng rồi, người đi giữa trông chẳng giống người tốt lành gì đâu!”

“Người giữa… là nam nhân?” – Sở Lạc nhớ tới hương thơm còn sót lại trên núi đêm đó, nàng vốn tưởng đó là mùi của ‘hồ nữ’, không ngờ lại là… một nam nhân.

“À,” người kia nói tiếp, “hắn nói năng nhỏ nhẹ lắm, giọng điệu còn ẻo lả như phụ nữ vậy. Tay chân thì mảnh khảnh, nhưng sau lưng lại gù lên một cục u to tướng, nhìn quái lạ vô cùng.”

“Vậy ngươi còn nhớ bọn họ đã đi về hướng nào không?”

Nghe hỏi, người đàn ông liền đưa tay chỉ một hướng: “Chính là phía sau ngọn đồi kia, nhưng nơi đó thường ngày chẳng có ai lui tới đâu.”

Sau khi cảm tạ, Sở Lạc lập tức rời khỏi thôn, đi về phía đối phương chỉ. Nhưng đang đi được nửa đường, nàng bỗng cảm nhận được lọn tóc để lại cho Đơn thành chủ có dị động, hơn nữa khí tức đó cũng không cách xa nàng là bao.

Trong khu nghĩa địa hoang, thấy từng gã thư sinh mặt trắng lần lượt bò ra từ các nấm mộ, gã nông dân sợ đến mức tiểu ra quần, vội vàng lao về phía đám binh lính:

“Cứu, cứu mạng a! Xác sống! Là xác sống đó!”

Đám phủ binh cũng hoảng hốt, lập tức rút đao vây quanh Đơn Như.

“Đám người này là gì vậy? Là người sống hay là xác chết?”

“Từ trong mộ bò ra thì chắc chắn là xác c.h.ế.t rồi!”

“Sao sức bọn chúng lại khỏe đến thế!”

“Bảo vệ thành chủ!”

Đất trên những nấm mồ vẫn không ngừng nhô lên, càng lúc càng nhiều xác c.h.ế.t lồm cồm trồi dậy. Chúng ánh mắt trống rỗng, y phục dính bùn đất, động tác cứng đờ mà tiến về phía phủ binh.

Những kẻ xuất hiện đầu tiên đã nhào tới, chẳng những sức mạnh kinh người, thân thể còn cứng như sắt đá, đao bén đến đâu c.h.é.m vào cũng không hề lưu lại chút thương tích nào, phủ binh căn bản không phải đối thủ!

“Không đánh lại đâu! Chúng ta phải mau mau rút lui, rời khỏi chỗ này!”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 323: Chương 323



“Chạy? Căn bản là chạy không thoát! Bốn phía đều bị bọn chúng phong kín rồi!”

Lũ xác c.h.ế.t lao tới càng lúc càng nhiều, đám phủ binh bảo vệ thành chủ vừa đánh vừa rút lui, nhưng trông có vẻ không thể cầm cự được bao lâu nữa.

Đơn Như vẫn luôn cầm lọn tóc áp vào ngọn đuốc để thiêu, nhưng tóc lại chẳng có phản ứng gì, dường như ngọn lửa không thể tổn hại đến nó.

“Sao lại không cháy nổi chứ?” Trong lòng Đơn Như càng thêm hoảng loạn: “Đạo trưởng cứu mạng a——”

Lời vừa dứt, một luồng thương phong từ phương xa thẳng tắp quét tới, ngay khoảnh khắc đội ngũ phủ binh sắp bị lũ xác c.h.ế.t trồi lên từ đất phá vỡ, thương phong ấy liền quét bay toàn bộ bọn chúng!

Thi thể bị hất tung lên không rồi nặng nề rơi xuống, chúng vốn không biết đau, lại gượng dậy toan lao về phía người sống trong mộ địa, nhưng kế đó liền bị một cỗ uy áp mạnh mẽ đè bẹp, dán chặt xuống đất.

Thành chủ Đơn mất một lúc mới phản ứng kịp, đầu tiên nhìn về đám xác c.h.ế.t không thể nhúc nhích, rồi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Sở Lạc thu thương về, từng bước đi tới. Quanh thân nàng ẩn hiện ánh sáng linh lực hỏa hệ, hiển nhiên đang dùng linh lực áp chế đám tử thi cuồng loạn.

“Đạo trưởng, đạo trưởng,” Đơn Như vội chạy đến bên Sở Lạc: “Đa tạ đạo trưởng đã kịp thời xuất hiện! Mấy cái xác chôn dưới đất này không hiểu sao lại trồi lên tấn công người, nếu không có người đến, e rằng chúng ta đã không thể sống sót rời khỏi nơi này rồi…”

Mọi người vẫn còn sợ hãi chưa nguôi, vội vã rút khỏi khu nghĩa địa.

“Ta vừa khéo ở gần đây, giờ xem ra nơi cần tra xét chính là chỗ này.” Ánh mắt Sở Lạc dừng trên đám xác c.h.ế.t bị đè ép dưới đất, thoáng chốc liền nhận ra vài gương mặt quen thuộc, lập tức bước tới gần: “Quả nhiên là bọn họ.”

“Đạo trưởng nhận ra mấy người này sao?” Đơn Như hỏi.

“Khi ta mới đến, từng thấy bọn họ qua đêm trên núi hoang, lúc ấy không để ý, không ngờ bây giờ đã thành xác chết.”

Sở Lạc nhận diện một lượt, có tám gương mặt quen thuộc. Sau đó nàng tiếp tục tìm kiếm trong đám tử thi nhưng không thấy kẻ thứ chín như dân làng từng nói.

“Đạo trưởng, đám xác này đều tự mình từ mộ bò lên, ngài xem thử đây có phải là tà thuật gì không?”

Sở Lạc đã sớm tản thần thức ra khắp nơi nhưng không cảm nhận được bất kỳ dị khí nào. Nàng cúi người, chăm chú quan sát những tử thi vẫn đang vùng vẫy dưới uy áp của mình. Chúng giãy giụa một lúc lâu, rồi bất ngờ như thể cùng lúc nhận được mệnh lệnh nào đó, đồng loạt ngừng cử động, nhắm mắt lại, nằm im như chết, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dưới sự chỉ huy của Đơn Như, một vài phủ binh gan dạ tiến lên kiểm tra tình trạng của những xác c.h.ế.t này.

“Thân thể bọn họ… hình như không còn cứng như trước nữa. Lúc nãy có c.h.é.m cũng không hề hấn gì.”

Nghe thấy vậy, Sở Lạc cũng tự mình thử nghiệm.

Cũng giống như những xác c.h.ế.t ngoài kia, trong thân thể đám tử thi này không có pháp thuật, cũng chẳng có khí tức kỳ dị nào, nhưng lại có thể chủ động công kích người. Sở Lạc từng suy đoán có thể là do kẻ điều khiển rối đứng sau, nhưng nếu là thuật rối, thì không thể cải biến được thể chất rối nhân.

Bỗng nhiên, nàng chú ý đến một khối đen sì trong tay nam thi phía trước, liền cầm tay hắn lên xem xét cẩn thận.

“Là mực? Hơn nữa còn là mực chưa khô?”

Đơn Như bước tới, vội nói: “Đúng rồi, trước khi bị những xác c.h.ế.t này tấn công, chúng ta từng phát hiện không ít quyển Hồ Tiên Dạ Thoại trước mộ, đều là đột nhiên xuất hiện.”

Nghe vậy, Sở Lạc cũng cúi đầu nhìn xuống đất.

Do vừa trải qua một trận hỗn loạn, những quyển thoại bản này đã bị đá văng tứ tán, Sở Lạc tiện tay nhặt một quyển lên, lật về phía cuối, vết mực vẫn còn như vừa mới khô.

“Xem ra, mấy quyển Hồ Tiên Dạ Thoại đang lưu truyền ngoài thị trường, e là do đám xác c.h.ế.t này viết ra.”

Đúng lúc này, lại có một giọng nói vang lên:

“Ở đây có một ngôi mộ! Những mộ khác đều có hang do xác c.h.ế.t chui lên, chỉ riêng mộ này thì không có!”

Nghe thế, Sở Lạc lập tức bước tới. Khi mọi người vây quanh ngôi mộ kia, giọng của gã nông dân cũng truyền tới.

“Phải rồi phải rồi, ta nhớ ra rồi! Chính là ngôi mộ này, nó chính là ngôi đầu tiên xuất hiện vào năm ngoái, cũng là nơi ta nhặt được quyển sách đó!”

Nhìn kỹ đám cỏ dại xung quanh mộ, có thể đoán rằng nó đã tồn tại khá lâu. Sở Lạc đưa thần thức dò xuống dưới.

Khác với những ngôi mộ khác đều có t.h.i t.h.ể nguyên vẹn, dưới mộ này chỉ là một bộ hài cốt rời rạc.

Nàng dùng linh lực khai quật ngôi mộ, đem bộ hài cốt và những vật vụn vặt trong mộ lấy hết lên, rồi nói với Đơn Như: “Hãy tra rõ thân phận của bộ hài cốt này.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sau đó, Sở Lạc lại thi pháp, tiếp tục đào tất cả các mộ còn lại.

Dưới lòng đất, nơi chôn các t.h.i t.h.ể kia, ngoài những vật dụng lúc sinh thời, còn có không ít mực mới, giấy bút sạch sẽ.

Những người chứng kiến cảnh này ai nấy đều bàn tán xôn xao.

“Lẽ nào mấy quyển thoại bản thật sự do bọn họ viết sao?”

“Nhìn cách ăn mặc thì đều giống thư sinh cả, chỉ là… giờ đã c.h.ế.t rồi.”

“Nếu để người ta biết mấy quyển sách mình mua là do xác c.h.ế.t viết ra, chẳng biết họ còn dám đọc nữa không…”

Lúc này, Sở Lạc chỉ có thể suy đoán rằng những xác c.h.ế.t này bị dẫn dắt bởi tơ Dục mộng tình nên mới hành động như thế. Dù giờ đã khôi phục lại bình thường, cũng không thể lơ là. Vì vậy, nàng lại thi triển phong ấn lên từng thi thể.

“Phải điều tra kỹ thân phận của những người này, cả các manh mối khác nữa. Ta đã thi pháp lên xác họ rồi, dẫu có tái thi cũng không thể gây hại người.”

Do từng tận mắt chứng kiến cảnh những xác c.h.ế.t kia hành động,Đơn thành chủ vẫn không yên lòng, liền mời Sở Lạc đưa hài cốt về phủ thành chủ, lại dùng dây thừng chắc chắn trói từng t.h.i t.h.ể lại.

Trời đã tối, dọc đường đi, Sở Lạc nghe Đơn Như kể lại những manh mối họ thu thập được hôm nay.

Khi sắp rời đi, đám binh lính đầu tiên được cử đi tìm quyển sách mà gã nông dân năm ngoái nhặt được trước mộ cũng đã quay về.

Đơn Thành chủ nhận lấy quyển sách từ tay họ, ngập ngừng không biết có nên mở ra hay không. Bởi Sở Lạc từng nhắc nhở rằng quyển Hồ Tiên Dạ Thoại này có điều kỳ lạ, không rõ quyển này có khác biệt gì chăng.

Sau một hồi suy nghĩ, ông bèn cười, đưa sách cho Sở Lạc.

Sở Lạc vừa định mở sách ra xem thì trong ngọc bài thân phận truyền đến tin của A Liên:

“Nhà gặp nguy, mau về!”

Thấy vậy, Sở Lạc lập tức đứng dậy, nhìn sắc mặt Đơn Như rồi nói: “Hay là thế này, ta mang quyển sách này theo, sau khi đọc xong sẽ quay lại báo cho thành chủ biết tình hình. Hôm nay ta xin cáo lui trước.”

Đơn Như gật đầu. Sau khi Sở Lạc rời đi, ông lại lấy sợi tóc còn nguyên vẹn kia ra.

“Thì ra không phải chỉ dùng được một lần. Nói vậy, lần sau nếu gặp nguy hiểm nữa, chẳng phải lại có thể dùng tóc này để mời đạo trưởng của Lăng Vân Tông tới giúp sao…”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 324: Chương 324



Trong quán trọ, tất cả đám thư sinh đều đã từ trong phòng bước ra. Ngoại trừ Diêm Trí đang nắm chặt con dao, điên cuồng c.h.é.m vào cánh cửa với đôi mắt đỏ rực như kẻ tẩu hỏa nhập ma, thì những người còn lại đều mang vẻ mặt mệt mỏi, thỉnh thoảng còn ngáp dài.

Thế nhưng, trạng thái như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến việc bọn họ điên cuồng nhặt lấy mọi thứ có thể dùng làm vũ khí trong tay, theo sát sau lưng Diêm Trí phẫn nộ c.h.é.m đập vào cánh cửa phòng bếp.

Bấy nhiêu người đồng loạt tấn công một cánh cửa, theo lẽ thường thì cánh cửa ấy đáng ra đã bị phá tan từ lâu. Thế nhưng, họ đập phá đã kéo dài gần ba canh giờ nhưng nó vẫn còn nguyên.

Ngay lúc ấy, ở phía bên kia của cánh cửa, A Liên đang quay lưng lại với ba vị quan viên từ triều đình tới, cùng dì Trầm – đầu bếp của quán – và mấy người làm trong quán trọ. Nàng rút từ trong tay áo ra một đạo phù chú, dán lên cánh cửa phòng.

Trước đó, lá bùa mà nàng gia trì trên cánh cửa đã hết hiệu lực, giờ phải thay bằng một đạo mới, tạm thời bảo đảm được rằng bọn người bị mê hoặc bên ngoài sẽ không phá được cửa.

Nhưng đây cũng là đạo phù cuối cùng trên người nàng. Vừa rồi nàng đã gửi tin cho Sở Lạc, chẳng rõ khi nào nàng ấy mới kịp về.

Những kẻ tấn công bên ngoài chỉ là thân xác phàm nhân, nàng hoàn toàn có thể dùng linh lực để trấn áp, nhưng vì chưa từng được huấn luyện khống chế linh lực một cách chuyên biệt, nếu không cẩn thận sẽ khiến một số người mất mạng.

Mà đám khách trọ kia không biết bị gì, lúc trước nàng cứu Tề Lễ khỏi tay Diêm Trí, không chỉ Diêm Trí cầm d.a.o truy sát, mà những người khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng, cùng giúp hắn một tay.

Chúng đã vây kín cả quán trọ, nàng vừa mang theo những người vẫn còn tỉnh táo vừa chạy trốn khắp nơi, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải ẩn náu trong phòng bếp này.

Lúc ấy bên ngoài quán trọ vẫn còn người dùng gậy dài liên tục đập cửa sổ, dọa đến mức Chu đại nhân đang trốn dưới cửa sổ cũng phải hoảng hốt bỏ chạy sang bên khác.

Tề Lễ trong trạng thái suy yếu, vết thương ở cổ đã được băng bó cẩn thận, thẫn thờ nói: “Đám thí sinh ngoài kia định g.i.ế.c ta thật sao? Bọn họ vì sao lại như vậy… Tuy hôm qua ta có hơi lời lẽ gay gắt, nhưng cũng không đến mức phải c.h.ế.t chứ…”

Triệu Tri phủ gan lớn hơn chút, đứng lặng lẽ nghe tiếng động bên ngoài hồi lâu rồi nói: “Hôm qua Tề đại nhân nói không hay về hồ tiên, ta thấy ngoài Diêm Trí thực sự có lòng oán hận ngài, thì những người còn lại lại giống như đang muốn vì hồ tiên mà ra mặt vậy.”

Chưởng quầy nghe tiếng đập phá ầm ĩ ngoài kia, vẻ mặt lo lắng vội vã bước tới cạnh A Liên.

“Liên công tử, giờ còn cách nào khiến bọn họ yên lặng lại không? Nếu cứ đập phá thế này nữa, quán của ta coi như xong đời!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Giờ phút này rồi còn nghĩ đến quán với xá, giữ được mạng mới là quan trọng!” Chu Đại nhân nói.

Tề Lễ nhìn sang chưởng quầy: “Chưởng quầy yên tâm, nếu còn sống được mà rời khỏi đây, thì mọi tổn thất của quán hôm nay, bản quan nhất định bồi thường đầy đủ.”

Một câu ấy như viên thuốc an thần, chưởng quầy cũng lặng lẽ bình tâm lại.

“Cái đó… mọi người đừng hoảng, bằng hữu thân thiết của ta sắp trở về rồi, nàng mà về nhất định có cách. Mọi người cứ yên tâm trăm phần, sẽ không ai c.h.ế.t đâu.” A Liên quay lại nói.

Dù sao thì nếu thật sự đến bước phải dùng linh lực, kẻ có thể gặp nguy cũng chỉ là đám thư sinh ngoài kia, nhưng nàng vẫn cố giữ vững giới hạn.

Nói xong, A Liên bước về phía dì Trầm.

So với những người khác trong phòng, dì Trầm rất khác biệt. Từ khi trốn vào đây, bà vẫn trong trạng thái bất an, không nói lấy một lời, toàn thân đầy mồ hôi.

“Dì Trầm, đừng lo, sẽ không sao đâu.” A Liên vỗ vai bà, dịu giọng an ủi.

Dì Trầm chỉ cúi đầu thấp, vẫn không thốt ra tiếng nào.

Khi Sở Lạc chạy tới nơi, cảnh tượng hỗn loạn và khủng khiếp trong quán trọ khiến nàng thoáng sững sờ.

Đám thư sinh kia rõ ràng đã mất hết lý trí, không hề có khí tức dị thường nào, giống hệt như đám người chết ở bãi tha ma.

Thấy bọn họ đang vây chặt lối vào nhà bếp, Sở Lạc liền hiểu A Liên và những người khác đang ẩn náu trong đó. Nàng không chút do dự triển Phong Hỏa, đánh ngất toàn bộ đám thư sinh. Mỗi luồng linh lực đều được nàng cẩn thận khống chế, không làm tổn thương bất kỳ ai.

Những người trúng Phong Hỏa lần lượt ngã xuống bất tỉnh, bên trong phòng bếp nghe thấy bên ngoài đã yên ắng, ai nấy đều đứng dậy.

A Liên bước tới cửa phòng.

“Ra đi, hết nguy hiểm rồi.” Giọng Sở Lạc vang lên từ ngoài.

A Liên vẫn cảnh giác: “Đưa ám hiệu!”

Nghe vậy, Sở Lạc im lặng giây lát rồi đáp: “Ngươi căn bản chưa từng ước định ám hiệu với ta!”

Vừa dứt lời, cửa phòng lập tức mở ra, A Liên lao tới ôm chầm lấy nàng: “Tri kỉ, ngươi cuối cùng cũng về rồi!”

Ngay sau đó, nàng thấy đám thư sinh nằm la liệt dưới đất, không hề có chút thương tích nào, bèn tròn mắt nhìn Sở Lạc đầy kinh ngạc: “Trời ơi, ngươi làm thế nào vậy!”

【Độ hảo cảm của A Liên +10, nhận được 10 điểm khí vận.】

“Giờ đừng hỏi chuyện đó nữa, mau kể cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì ở đây?”

Trong lúc A Liên kể lại tường tận, những người khác cũng lần lượt bước ra khỏi phòng bếp.

“Buồn ngủ… rồi còn định g.i.ế.c Tề đại nhân?” Sở Lạc nhìn sang Tề Lễ.

Lúc này Tề Lễ được hai vị đại nhân đỡ đi tới, bất đắc dĩ nói: “Đa tạ đại nhân kịp thời cứu giúp. Ta vốn cũng muốn tra cho rõ chân tướng chuyện hồ tiên, nhưng tình hình hiện tại đại nhân cũng thấy rồi đó, những người này đều muốn g.i.ế.c ta. Nếu còn ở lại đây, e là không thể về lại kinh đô được nữa!”

“Phải đó, chuyện thế này chúng ta không thể tiếp tục ở lại quán trọ được nữa, tốt nhất là đi ngay,”Chu đại nhân cũng vội tiếp lời, “Đại nhân thứ lỗi, nhưng chúng ta phải rời đi ngay lập tức!”

Sở Lạc lại chẳng quá để tâm chuyện đi hay ở, chỉ nói: “Mọi người cứ tự lo cho mình trước, chuyện ở đây ta sẽ điều tra.”

Nhưng khi vừa nói đến đây, Sở Lạc liền phát hiện – trong đám người kia, dì Trầm vẫn cúi đầu thấp, bỗng lặng lẽ nhìn nàng một cái.

Cái nhìn ấy rất khó để nhận ra, nhưng Sở Lạc vốn nhạy cảm với ánh mắt người khác, cũng lập tức liếc mắt lại dò xét.

Tay của dì Thẩm đang run rẩy dữ dội.

Chờ ba vị quan rời đi, Sở Lạc liền bước về phía chưởng quầy và dì Thẩm.

“Chuyện xảy ra trong khách đ**m hôm nay, hai người có thể kể lại rõ ràng hơn cho ta nghe không?”

Chưởng quầy vội vàng gật đầu đáp ứng, dì Thẩm bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

Khi Sở Lạc bước lại gần, ánh mắt chợt thoáng động.

“Hôm nay dì dùng loại hương phấn nào vậy? Mùi khá dễ chịu đấy.” Sở Lạc mỉm cười nói.

Nghe vậy, dì Thẩm thoáng ngẩn ra, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái rồi vội vàng lảng tránh:

“Cái... cái đó, trong bếp nhiều khói dầu quá, ta tiện tay mua ít hương phấn ngoài phố, chỉ để át mùi khói thôi.”

Sở Lạc mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì, nhưng trong lòng đã có vài phần phán đoán.

Gương mặt bà ta so với tuổi thực thì đã lão hóa hơn nhiều, xưa nay không hề để tâm dưỡng nhan, vậy mà lại vì chút khói dầu mà mua hương phấn?
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 325: Chương 325



Trong lúc đang hỏi chưởng quầy về đầu đuôi sự việc, dì Thẩm đã đi sang một bên bắt đầu thu dọn mớ hỗn độn trong khách đ**m, ánh mắt của Sở Lạc cũng thi thoảng lướt qua thân ảnh bà ta.

Bọn thư sinh phát điên kia vẫn còn nằm la liệt dưới đất, bà chỉ là một người thường, cớ sao chẳng tỏ chút sợ hãi nào, trái lại còn điềm nhiên làm việc như thường ngày?

Lúc dì Thẩm cúi người quét dọn mảnh vụn dưới đất, Sở Lạc chợt trông thấy ở thắt lưng bà lộ ra một tờ giấy gấp nhỏ, mơ hồ còn vương dấu mực.

Vật như thế sao có thể xuất hiện trên người một phụ nữ quê mùa mù chữ?

Tiếng chưởng quầy lại kéo Sở Lạc về thực tại.

“Chuyện này thực quá kỳ quặc, ba vị đại nhân kia đều đã đi cả rồi, ta cũng không dám ở lại nơi đây nữa. Vị đại nhân, những gì cần nói ta đều đã khai rồi, giờ có thể rời đi chứ?”

“Ngươi muốn đi đâu?” Sở Lạc hỏi.

“Trước tiên tới Lưu Thành gần đây báo quan, sau đó tìm đến nhà thân thích để ở nhờ.”

“Cũng được,” Sở Lạc gật đầu, đoạn quay sang phía khác: “Vậy còn dì Thẩm, vẫn muốn ở lại khách đ**m sao?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe vậy, dì Thẩm vội đứng dậy, dùng tay áo thô lau tay, ánh mắt liếc nhìn bọn thư sinh dưới đất: “Nếu ta đi rồi, ai nấu cơm cho bọn họ? Vậy họ ăn gì?”

“Trời ơi, bà là Bồ Tát sống chắc!” chưởng quầy sốt ruột đến dựng đứng cả mày: “Bà không thấy bọn họ vừa rồi ra sao sao? Còn mong bọn họ ngủ một giấc là tỉnh táo lại ư?”

“Ta không có ý đó, ta chỉ là…” dì Thẩm ngập ngừng, lại liếc nhìn Sở Lạc một cái, mới nói tiếp: “Thôi vậy, ta cũng không ở lại khách đ**m nữa.”

“Rời khỏi đây rồi, còn chỗ ở sao?” Sở Lạc lại hỏi.

“Bà ta về nhà đấy, nhà ở thị trấn xa xa kia kìa.” chưởng quầy đáp thay.

“Ồ? Thị trấn nào?”

“Trấn Phong Lý, cách đây không gần đâu, chẳng qua vì lo tiền cho nhi tử học hành nên mới phải dậy từ tờ mờ sáng, lặn lội đường xa đến đây làm việc.”

Dì Thẩm còn chưa kịp nói, chưởng quầy đã kể hết chuyện bà ta.

“Ủa? Dì Thẩm còn có con sao?” A Liên nghe vậy liền chạy tới, “Nếu nhi tử dì cũng là người học chữ, sao dạo này cứ thấy dì hỏi chữ mấy người trọ trong khách đ**m, bộ con dì bận lắm à?”

“Không... không phải,” sắc mặt dì Thẩm thoáng biến, vội vàng xua tay: “Nó... nó học ở trường, không ở nhà.”

Sở Lạc không hỏi thêm nữa, chỉ nhân lúc dì Thẩm thu dọn hành lý, lặng lẽ rút lấy tờ giấy kẹp ở thắt lưng nàng ta, trở về phòng mới mở ra xem, trên giấy chỉ có một hàng chữ viết nguệch ngoạc:

“ Chương 3: Cái c.h.ế.t của Tề Lễ.”

“Ủa? Chữ ‘tử’ này sao giống nét chữ dì Thẩm quá vậy?” A Liên liếc qua tờ giấy, nói.

“Chính là lấy từ người bà ta ra mà.” Sở Lạc đáp.

“Ai da, tri kỉ ngươi lại đi trộm đồ!”

“Bị ngươi phát hiện rồi, lát nữa ta đem trả lại là được.”

“Nhưng giờ dì Thẩm thu dọn xong rồi, đã rời khỏi khách đ**m rồi còn đâu.”

Sở Lạc lập tức đứng dậy: “Đi, đi trả đồ.”

Một lúc sau, A Liên và Sở Lạc lặng lẽ bám theo dì Thẩm đang rảo bước vội vã phía trước, nàng ta hơi nghi hoặc: “Chúng ta không phải quang minh chính đại trả đồ sao?”

“Ngươi nghĩ xem, nhi tử bà ta rõ ràng biết chữ, thế mà không tìm con dạy, lại cứ hỏi từng chữ một từ đám thư sinh trong khách đ**m,” Sở Lạc đã dò hỏi kỹ những chuyện này từ A Liên, “Hơn nữa còn chia ra từng người hỏi, mỗi người chỉ hỏi một chữ.”

Nàng đưa tờ giấy cho A Liên: “Khi hỏi đến ngươi thì vừa hay là chữ cuối cùng trên này, ngươi nghĩ vì sao?”

“Chẳng phải chương ba trong thoại bản là ‘Gặp hồ ly ở núi hoang’ sao? Sao giờ lại thành ‘Cái c.h.ế.t của Tề Lễ’ rồi?” A Liên nhíu mày, “Hôm nay quả thật... mọi người đều đang truy sát Tề đại nhân , chẳng lẽ…”

“Chuyện trong thoại bản trở thành hiện thực, nhưng hiện thực ấy lại không phải là bản in bày bán ngoài phố. Tất cả vẻ mỹ lệ có lẽ chỉ là màn sương mù do kẻ đứng sau giăng ra, hoặc là cái cớ khiến đám thư sinh si mê hồ tiên. Mà hiện tại đang diễn ra là một câu chuyện khác—tàn nhẫn và đẫm m.á.u hơn gấp bội.”

Sở Lạc tiếp tục nói: "Ta nghi ngờ rằng, người như Dì Thẩm có thể là một trong số những kẻ đã tiếp xúc với câu chuyện kia, lại không muốn để nhi tử mình biết được, trong đó át có điều mờ ám. Vậy nên ta mới phải đích thân theo dõi."

A Liên vẫn còn đang tiêu hóa lời phân tích của Sở Lạc, bỗng lên tiếng hỏi:

"Vậy còn đám thư sinh trong khách đ**m thì sao? Bọn họ đã bị trúng tà, giờ chẳng ai trông coi, lỡ đâu có người tỉnh lại rồi chạy ra ngoài thì nguy to."

"Ngươi có dám quay về trông chừng bọn họ không?" Sở Lạc hỏi.

Nghe vậy, A Liên liền chột dạ: "Ta... ta một mình sao? Thực ra ta nghĩ, bọn họ bị đánh ngất cả rồi, nhất thời cũng chẳng tỉnh lại được đâu..."

"Không thể chắc được." Sở Lạc gật đầu, đoạn lại nói tiếp: "Thôi... ta có cách trông coi bọn họ."

Trong khách đ**m, tăng nhân Nham Sinh đang ngồi giữa đại sảnh, bất động như tượng, chăm chăm nhìn đám thư sinh đã ngất lịm.

Còn tại trấn Phong Lý, Dì Thẩm vừa về tới nhà, trong căn viện âm u kia liền bừng lên ánh đèn.

Sở Lạc và A Liên lặng lẽ bám theo đến nơi, rồi dùng thần thức quét qua toàn bộ căn nhà — ngoài Dì Thẩm ra, quả thực không còn hơi thở của kẻ sống nào khác.

Đúng như lời bà nói, Nhi tử không ở nhà. Nhưng căn phòng có bút nghiên giấy mực vẫn được quét dọn sạch sẽ không tì vết.

Chẳng bao lâu, Dì Thẩm quay ra khỏi phòng, trong tay cầm theo một cái làn, bên trên phủ vải, bên trong là vàng mã và đồ cúng.

Đã là đêm khuya, bà còn muốn đi đâu?

Sở Lạc bỗng nhớ tới khu nghĩa địa hoang mà ban ngày nàng từng tìm thấy. Nếu nhớ không lầm, nơi ấy nằm đúng giữa khách đ**m và trấn Phong Lý!

Mấy thứ dưới nấm mộ kia đã bị Đơn Thành chủ phái người mang đi, tuy có vài chuyện quỷ dị xảy ra, nhưng mộ hoang cũng không thể để mặc không người canh giữ. Sau khi về phủ, Đơn Như còn đặc biệt phát bùa hộ thân cho một đội phủ binh, lệnh họ tới trấn thủ khu mộ ấy.

Có điều, chuyện xảy ra gấp gáp, Dì Thẩm chắc chắn chưa biết tin này. Nếu đích đến của bà là nơi đó…

"Ngươi theo sát Dì Thẩm, ta phải đi nơi khác trước." Sở Lạc dặn dò A Liên, rồi lập tức bay về phía nghĩa địa.

"Tri kỷ, ngươi định đi đâu vậy—" A Liên dùng truyền âm hỏi, để tránh kinh động người bên dưới.

"Đợi lát nữa ta sẽ nói cho."

Nhìn bóng Sở Lạc khuất dần trong ánh trăng, A Liên lại quay đầu, chăm chú dõi theo bước chân vội vã của Dì Thẩm.

Sau đó, ánh mắt nàng lướt qua phòng của con Dì Thẩm.

Trong phòng không có gió, nhưng trang giấy trên bàn lại tự động lật từng trang. Tiếng giấy lật xào xạc, một chồng giấy đầy chữ bỗng nổi lên, lơ lửng bay về phía cửa sổ.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 326: Chương 326



Ngay khi đống giấy kia sắp bay ra ngoài cửa sổ, một bàn tay vô hình bỗng hiện ra, nắm lấy chúng giữa không trung.

Từ hư vô truyền đến một giọng nữ uyển chuyển: "Áy dà, ngài làm sao lại biết ta ở đây vậy?"

"Ngửi thấy mùi tanh của ngươi từ xa." Ngoài cửa sổ vọng lại một giọng nữ lạnh như băng.

Dưới lực lượng nào đó kéo lại, chồng giấy kia liền trở về bàn, bị đè lại dưới vài cuốn sách.

"Thiếp thân sắp có được thân xác bằng m.á.u thịt rồi, vật này quyết không thể giao cho ngài."

"Đưa đây."

"Vì sao ngài lại giúp dị tộc đó? Đợi thiếp thân hoàn toàn hiện hình, nhân gian dị tộc sẽ quỳ gối dưới chân ta, chẳng phải sẽ trở thành lực lượng mạnh hơn cho ngài sao?"

"Ngươi nếu sợ sống quá lâu, bản vương có thể tiễn ngươi đi ngay bây giờ."

"Thiếp thân biết vương thượng sẽ không làm vậy," giọng nói kia cười khúc khích, "Nếu không thì sao ngài giải thích với đạo sĩ kia? Vương thượng đã coi trọng dị tộc ấy đến thế, nếu thiếp thân g.i.ế.c ả, ngài sẽ đau lòng sao?"

"Hừ, ngươi tưởng mình có thể sao?"

"Vương thượng hiểu rõ bản lĩnh của thiếp thân. Tiểu đạo trưởng kia, dù có thể hàng phục cả Thôn Nguyệt, vẫn bị thiếp thân xoay như chong chóng."

"Vậy thì tới thử xem."

Lời vừa dứt, một luồng gió mạnh hơn quét qua, trực tiếp đoạt lấy chồng giấy đầy chữ kia, để lại trong hư vô chỉ còn giọng nữ kiều mị pha u oán.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tại khu mộ hoang, đám phủ binh đang canh giữ đều căng như dây đàn, không dám lơi lỏng dù chỉ một khắc.

Bỗng nhiên, trong bụi rậm gần đó vang lên tiếng xào xạc, khiến tất cả lập tức cảnh giác.

"Ai đó!"

"Là ta." Sở Lạc từ trong bóng tối bước ra.

Thấy là nàng, bọn phủ binh mới thở phào nặng nhõm.

“Đạo trưởng, cô sao đã quay lại rồi?”

“Ở đây còn xảy ra chuyện gì sao?”

Sở Lạc nhìn những ngôi mộ bị nàng đục xới lên, nói với bọn phủ binh:

“Các ngươi trước đi tìm chỗ trốn đi, đến lúc thích hợp thì lại ra.”

Dặn dò xong, Sở Lạc lại dùng linh lực phục nguyên chỗ này như cũ, rồi truyền tin cho A Liên, hỏi nàng đang ở đâu.

Tin tức nhận được quả nhiên là Dì Thẩm đang hướng về phía này.

Sở Lạc liền núp vào ch* k*n.

Dì Thẩm tiến thẳng đến ngôi mộ đầu tiên.

Trước mộ, bà quỳ xuống, bày lễ vật lên rồi bắt đầu đốt giấy tiền.

“Ta biết, là nhà họ Thẩm có lỗi với ngươi, nhưng bao năm qua nhi tử ta cũng không yên, các người trước kia là bạn thân nhất ở học đường, nếu ngươi không oán hận nó, xin hãy giúp nó, ta thật chẳng biết phải cầu ai nữa...”

Dì Thẩm liên tục khấu đầu trước mộ, đầu chảy máu, mắt cũng đỏ hoe.

“Nếu ngươi còn oán khí chưa tiêu, hãy lấy mạng già này mà đền mạng! Ta sẽ xuống mười tám tầng địa ngục thay nó trả tội, ta cầu xin ngươi, nếu hồn ngươi còn lưu lại thế gian, xin hãy đến gặp ta...”

Nhưng bà khấu đầu rất lâu, quanh đó vẫn im lặng không một động tĩnh, ánh mắt bà cũng dần mờ đi.

Khi đốt hết giấy tiền mang theo, bà đành đứng dậy rời đi. Lúc này, Sở Lạc cũng ra hiệu cho bọn phủ binh ẩn mình ở nơi tối.

Dì Thẩm vừa nhấc giỏ lên định rời đi, bọn phủ binh bỗng đồng loạt hiện thân, chặn kín lối trước sau.

Bị những người đột ngột xuất hiện làm giật mình, Dì Thẩm run rẩy, giỏ tre rơi xuống đất.

“Các ngươi... là ai?”

“Phòng án thành chủ phủ, bà liên quan đến một vụ án hiện tại,” người đứng đầu giơ tay ra hiệu, “bắt đi!”

Không cho phép bà phản kháng, hành vi của bà ta rất đáng ngờ, nhất định phải dẫn về phủ để thẩm vấn kỹ càng.

Sau khi bọn người rời khỏi khu mộ hoang, Sở Lạc mới tiến về phía chỗ A Liên ẩn náu.

“Trên đường không có chuyện gì chứ?”

“Ồ, tri kỷ, ngươi biết ta ở đây sao? Ta đã che giấu khí tức rất kỹ rồi!”

“Nhưng bụi cỏ này không che được hình dáng của ngươi.”

Nghe vậy, A Liên cười rồi hỏi:

“Tại sao Dì Thẩm lại đến đây đốt giấy vào ban đêm, một mình mà không sợ? Nơi này ta còn không dám một mình đến.”

“Xem bộ dạng bà ta thì rõ ràng cái c.h.ế.t của chủ mộ có liên quan đến bà hoặc con trai bà. Bây giờ người đã bị thành chủ phủ bắt, sớm muộn cũng sẽ có kết quả thẩm vấn. Ta đoán mấy tên thư sinh trong khách đ**m cũng sắp tỉnh rồi, chúng ta mau về thôi.”

A Liên đứng dậy, theo sau Sở Lạc, trên đường không quên hỏi: “Tri kỷ, ngươi nghĩ mấy tên thư sinh tỉnh lại có còn điên cuồng không?”

Nghe vậy Sở Lạc cau mày, vò tóc: “Không thể chắc được, vì hiện giờ ta hoàn toàn không rõ kẻ đứng sau đã dùng thủ đoạn gì để kiểm soát họ.”

Đó cũng là điều Sở Lạc lo lắng suốt gần đây.

“Không để lại bất cứ khí tức hay dấu vết gì, vậy mà lại có thể đồng thời ảnh hưởng đến nhiều người...”

Theo manh mối hiện có, ngoài bộ xương trắng trong ngôi mộ đầu tiên, những ngôi mộ còn lại đều là thư sinh, mà bọn họ bị điều khiển bò lên khỏi đất, có thể là những người đầu tiên bị mê hoặc.

Bàn tay đằng sau, vì lý do nào đó đã cướp mạng sống bọn họ, nhưng lại kiểm soát họ sau khi chết, viết kịch bản ở nghĩa địa, truyền bá câu chuyện hồ ly, thu hút thêm người tìm kiếm dấu vết hồ ly.

Xem kịch bản đều là người biết chữ, những thư sinh lại mơ ước công danh lợi lộc, hồ ly lại là mỹ nhân thần bí, tất nhiên dễ bị mê hoặc.

Những thư sinh trong khách đ**m nếu không ngăn chặn, chắc cũng khó thoát chết.

Nhưng vì sao bàn tay ấy làm vậy? Và bằng cách nào mà không để lại dấu vết?

“Giống như nó chẳng tồn tại,” Sở Lạc lại nhớ đến người đàn ông trên lưng có u bướu mà dân làng từng nói, “nhưng dường như nó lại hiện hữu.”

“Ể? Mâu thuẫn quá, có thể nó tồn tại theo cách rất đặc biệt, linh thể? Chấp niệm? Ký sinh?” A Liên vừa nói vừa diễn tả bằng tay.

Vừa dứt lời, Sở Lạc bỗng ngừng lại: “Ký sinh?”

“Nhà ta làm dược, hồi nhỏ nghe người lớn nói có loại dược liệu ký sinh vào dược liệu khác, hút dưỡng khí để phát triển nhanh hơn. Có loại còn đi lang thang khắp nơi, hút cạn vật chủ này rồi lại đi tìm vật chủ khác, gặp kẻ thù cũng chẳng sao, vì chạy rất nhanh, bắt không được.”

“Đúng rồi, chính là ký sinh!” Đôi mắt Sở Lạc sáng lên, định đi tìm người đàn ông lưng có u bướu, mới đi vài bước đã quay lại.

“Này này, tri kỷ, sao ngươi lại giật mình như thế?”

“Trước hết phải về khách đ**m canh chừng mấy tên thư sinh đã, có nhiều mạng người lắm, nếu tất cả đều c.h.ế.t ta sợ sẽ áy náy mà sinh tâm ma mất ...” Sở Lạc nói rồi quay lại hướng cũ.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 327: Chương 327



“Tâm ma sao? Cũng đúng. Đồng tộc với nhau, vốn đã mang trong mình cảm giác tương liên, khó lòng dửng dưng khi thấy người mình chịu khổ. Nhưng thiên hạ này ngoài nhân tộc ra, còn vô vàn sinh linh khác nữa.”

“Sao đột nhiên lại nói mấy lời này?”

“Thì... dạo gần đây không được đi dạo phố, cảm xúc có hơi thất thường.”

“Nếu ngày nào cũng phải dắt ngươi đi dạo phố, thì còn ai chịu nổi nữa chứ...”

Quả đúng như dự liệu, khi hai người quay lại khách đ**m, đã có kẻ bắt đầu tỉnh lại. Trước đó, Sở Lạc đã thu hồi khôi lỗi Nham Sinh, nên không ai phát hiện ra điều gì dị thường.

Những người tỉnh lại không còn điên điên dại dại như lúc trước, tuy có chút ký ức mơ hồ về sự việc ban ngày, nhưng trong đầu lại như thể chỉ là một giấc mộng điên cuồng, chẳng ai tin nổi bản thân từng làm ra chuyện ấy.

Lúc Diêm Trí tỉnh lại, thấy tay mình vẫn nắm chặt con d.a.o nhuốm máu, lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Dẫu cho A Liên đem mọi việc xảy ra thuật lại rõ ràng, hắn vẫn không tin bản thân từng suýt nữa g.i.ế.c người.

“Tề Đại nhân đâu rồi? Còn Triệu đại nhân, Chu đại nhân nữa, với cả bọn thị vệ đi theo họ, dì Thẩm và cả chưởng quầy khách đ**m đâu? Bọn họ đi đâu hết cả rồi?”

Một đám thư sinh như rắn mất đầu, vội vã chạy khắp khách đ**m tìm người, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy một ai.

Đôi mắt Diêm Trí đỏ bừng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Sở Lạc.

“Nhất định là ngươi! Tất cả đều là âm mưu do các ngươi bày ra! Các ngươi muốn độc chiếm hồ tiên! Không... là ngươi!” Diêm Trí đột nhiên giơ tay chỉ thẳng vào Sở Lạc.

“Ngay từ đầu ngươi đã chưa từng nói tên mình, còn ngầm mặc nhận bản thân là quan trong triều! Vị công tử đây, ngươi làm quan gì vậy? Một cái tên cũng không dám tiết lộ, chẳng phải chính là kẻ mưu toan hồ tiên hay sao? Ngươi dùng yêu thuật mê hoặc chúng ta!”

Theo lời hắn nói, đám thư sinh xung quanh cũng bắt đầu xôn xao, nghi hoặc dâng lên trong mắt.

Nhưng Sở Lạc vẫn đứng đó, bình tĩnh đối diện vô số ánh nhìn hoài nghi, ánh mắt chỉ lặng lẽ dừng lại trên người Diêm Trí, không chút d.a.o động.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì hồ tiên?” Diêm Trí gào lên chất vấn.

“Nếu không có gì bất ngờ,” Sở Lạc thản nhiên đáp, “ta sẽ bắt lấy hồ tiên mà các ngươi vẫn ngày đêm nhớ thương, đưa nó trở về nơi nên trở về.”

Lời nàng vừa dứt, giống như thả một quả b.o.m vào giữa đám đông. Tiếng chửi rủa phẫn nộ dấy lên như sóng trào, dồn dập ập đến.

Diêm Trí lùi lại, nhặt thanh đao trên đất lên, chỉ thẳng vào Sở Lạc.

“Quả nhiên ngươi không phải người tốt! Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi làm hại hồ tiên!”

“Đúng thế! Bảo vệ hồ tiên!”

“Giết hắn đi! Không thể để hắn tổn thương hồ tiên!”

Trong khách đ**m, giận dữ bừng bừng.

Sở Lạc đột nhiên giơ tay lên, một đạo linh phong cuốn qua, khiến tất cả cửa sổ cửa ra vào đều đóng sầm lại.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của đám người, nàng lạnh nhạt mở miệng: “Đã bị mê hoặc đến mức này, ta cũng không tiện nương tay.”

Dứt lời, nàng lật tay, mấy sợi Cẩm Tiên Thăng lập tức bay ra, được linh lực điều khiển, lao đến chân từng người, mạnh mẽ siết chặt, sau đó nhấc bổng bọn họ lên, treo ngược hết lên trần nhà.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng mắng chửi liền biến thành từng đợt thét kinh hoảng.

“Các ngươi đã là người đọc sách, thì nên biết vận dụng đầu óc mà suy xét vấn đề.” Nói xong, Sở Lạc lại triệu xuất một thanh phi kiếm, treo lơ lửng giữa không trung bằng linh lực. “Kể từ giờ, kẻ nào nhắm mắt ngủ, thanh kiếm này sẽ đ.â.m cho một lỗ. Đoán xem, bị đ.â.m bao nhiêu lỗ thì chết?”

Có người vẫn tiếp tục mắng chửi, nhưng đã có kẻ bắt đầu khóc lóc cầu xin tha mạng.

Sở Lạc tản thần thức khắp khách đ**m, từ trên người bọn thư sinh lục soát ra toàn bộ số Hồ Tiên Dạ Thoại mà họ giấu trong phòng.

Ngay khoảnh khắc đó, phản ứng của đám thư sinh bị treo ngược lên đến đỉnh điểm.

“Ngươi định làm gì?”

“Trả sách cho ta!”

“Hồ tiên! Hồ tiên của ta!”

Sở Lạc không để tâm đến những lời kêu gào đó, nhanh chóng bố trí kết giới bao phủ toàn khách đ**m, rồi lấy ra cuốn sách mình mang theo. Trong lòng bàn tay nàng, nghiệp hỏa đã bùng cháy.

“Thứ này, tuyệt không thể để lại.”

Nghiệp hỏa bùng lên, thiêu rụi toàn bộ sách vở. Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội.

Trong ánh lửa đỏ rực, ánh mắt Sở Lạc lạnh như băng. Nhưng ngay lúc ấy, trong biển lửa, hình như có một bóng hồ ly mơ hồ xuất hiện...

Cùng một thời khắc ấy, trong thức hải của nàng bỗng vang lên một giọng nữ yêu kiều quyến rũ:

“Ôi chao, đạo trưởng thật là độc ác ghê gớm đó nha.”

Nghe thấy tiếng ấy, sắc mặt Sở Lạc chợt trầm xuống, nàng lạnh nhạt lên tiếng trong thức hải: “Báo cho ta biết ngươi đang ẩn thân nơi nào, ta sẽ mời ngươi uống chung một chén trà.”

“Khà khà khà... không ngờ một vị đạo trưởng ra tay quyết đoán như vậy, mà nói năng lại còn hài hước như thế. Thiếp thân biết rõ, ngươi cũng là nữ tử, nhưng nếu thật sự gặp được ta, chỉ e đến lúc ấy c khó mà giữ lòng được như cũ.”

Trán Sở Lạc hiện ra ba vạch đen, nàng lạnh giọng: “Đừng có bỡn cợt bậy bạ trong đầu ta, ta chẳng có hứng thú với loại yêu vật như ngươi đâu.”

“Dám nói ta là yêu vật à?” – giọng nữ kia thoáng giận, nhưng rất nhanh lại trở nên dịu dàng – “Hay là chúng ta đánh cược một phen đi? Trong đám thư sinh kia, xem thử ngươi có thể cứu được mấy người.”

“Không phải yêu vật thì còn là gì. Hoa Hoa, tiễn khách.”

【Đã đá nó khỏi phòng trò chuyện.】

“Thế giới này… hay nói là thức hải thì đúng hơn.”

【Xin chủ nhân hãy nghiêm túc nhìn nhận thân phận quản trị viên của ta.】

“Được rồi được rồi, ngươi nói sao mà chẳng được.”

Khi hoàn hồn lại, Sở Lạc liền đối mặt với gương mặt to tướng của A Liên đang ghé sát lại, nàng vội lùi về sau một bước.

“Ngươi làm gì thế?”

“Tri kỷ à, ngươi vừa rồi thất thần khá lâu đó nha, ta còn tưởng đốt mấy thứ kia khiến ngươi bị phản phệ cơ đấy.”

“Không có phản phệ gì đâu.” Sở Lạc liếc nhìn đống sách cũ đang cháy gần hết trên nền đất. “Chỉ là ta lại nghe được giọng con hồ ly kia.”

“Thật sự có hồ ly à!” A Liên mở to đôi mắt đầy kinh ngạc.

Sở Lạc gật đầu, chậm rãi nói tiếp: “Lần này nó vẫn chẳng để lại chút khí tức hay dấu vết nào… Có khi, nó vốn không phải là một tồn tại có thể nhìn thấy.”

“Nếu vậy thì nếu nó muốn hại ta, đúng là phòng không nổi rồi...” A Liên lập tức kêu lên. “Kinh khủng quá! Chạy thôi!”

Sở Lạc vẫn đứng yên, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. “Ta có cảm giác… mình sắp tóm được nó rồi.”

Không nghi ngờ gì, đây là đối thủ gian xảo và khó đối phó nhất mà nàng từng gặp. Bởi vậy, nàng phải chuẩn bị chu toàn hơn nữa.

Trở về phòng, nàng vẫn chưa thu hồi thần thức đang tản mạn khắp khách đ**m, sau đó lấy ra cuốn sách dày cộp mà tên nông dân đó nhặt về kê bàn, lật từng trang tìm kiếm manh mối về kẻ thư sinh sau lưng mọc u kia.

Thần thức bao phủ khắp nơi, nàng thấy được A Liên một mình đi quanh đại sảnh mấy vòng, nói vài câu với đám thư sinh đang nổi giận, rồi cảm thấy đói bụng, lững thững bước vào nhà bếp lo chuyện nấu nướng.

Sau một hồi lục lọi, A Liên bất ngờ moi được từ đáy tủ ra một gói thuốc bột và một chồng giấy chi chít chữ viết.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 328: Chương 328



“Ta chắc chắn nàng là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời này.”

“Bởi vì cha mất cách đây hai năm, nên mẫu thân rất mong ta có thể trưởng thành thật nhanh. Năm nay ta đỗ tú tài, liền lập tức chuẩn bị cho kỳ hội thí sang năm. Ta bị nhốt trong thư phòng, không được phép ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể đọc sách làm văn, chỉ trong ba bữa cơm mới được thả lỏng đôi chút.”

“Việc hồ tiên xuất hiện, đối với ta mà nói, chính là sự cứu rỗi.”

“Khi ta đọc sách, nàng sẽ dọn dẹp phòng ốc bên cạnh; khi ta làm văn, nàng sẽ mài mực cho ta; lúc ta mệt, cùng nàng trò chuyện đôi câu, nàng luôn kể những câu chuyện về yêu tinh quỷ quái, khiến cuộc sống nhàm chán cũng trở nên thú vị. Ngày qua ngày trôi đi như thế, ta biết mình sẽ không thi đỗ, ngay từ đầu đã không thể đỗ.”

“Mẫu thân luôn nghĩ rằng trong nhà có một tú tài là điều đáng tự hào, nhưng thật ra con trai bà ta chẳng thông minh như vậy.”

“Hồ tiên nói, không sao cả, ta nhất định sẽ đỗ, nàng sẽ giúp ta.”

“Hồ tiên thật đẹp…”



Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Cuối cùng ta cũng chạm được vào nàng, là cảm giác chân thật. Ta chạm vào gương mặt nàng, nàng trong gương mỉm cười với đôi mắt cong cong, quả nhiên vẫn đẹp như trong mộng, y hệt không khác chút nào.”



“Ta sẽ c.h.ế.t sao? Ta sẽ c.h.ế.t thật sao?”

“Nếu có thể cùng nàng c.h.ế.t đi, ta vẫn sẽ mãn nguyện.”

“Không được, không được nói mấy lời xui xẻo này. Chúng ta phải sống tốt bên nhau. Chúng ta từ trước đến nay luôn là một đôi thần tiên quyến lữ khiến thế gian ghen tị.”

“Nương tử, ta phải làm gì đây? Có tiếng động ngoài cửa sao? Là mẫu thân ư? Kỳ thi hội sắp tới rồi sao?”



“Còn nửa tháng nữa là tới kinh thành, thời gian này đành uất ức nương tử một chút… nhưng nàng vẫn thấu tình đạt lý như vậy.”

“Viết lại câu chuyện của chúng ta cho người khác đọc ư? Đã là yêu cầu của nương tử thì ta tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng trong lòng ta lại vô cùng tức giận, chỉ cần nghĩ đến việc Thái Đình nhìn thấy sự dịu dàng của nàng, ta liền muốn móc mắt hắn ra.”

“Đúng đúng đúng, hắn là bạn đồng học thân thiết nhất của ta, ta không thể làm vậy. Nhưng hôm nay hắn không chỉ đọc câu chuyện ta viết, mà còn nhìn chăm chăm vào nàng. Hắn đương nhiên không thấy được gương mặt nàng, nhưng hành động đó cũng khiến ta nổi giận.”

“Nương tử dường như lại trưởng thành hơn một chút, thật tốt quá, chúng ta sắp được gặp nhau thật rồi phải không!”

“Thân thể ta ư? Không sao cả, ta nguyện c.h.ế.t vì nàng.”

Sở Lạc lật tiếp một trang sách, chỉ thấy kín đặc những chữ “chết” viết bằng m.á.u người.

“Chết! Chết! Đi c.h.ế.t đi!”

“Nương tử là của một mình ta, không cho phép ngươi nhìn nàng! Chết! Thái Đình đi c.h.ế.t đi!”

“Khoan đã… Đây là… Ta… Ta đã g.i.ế.c người sao…”

“Thái huynh, huynh tỉnh lại đi… tỉnh lại đi mà… Ta sai rồi… xin lỗi, ta sai rồi…”

Sở Lạc lại lật thêm một trang, cũng là một trang đầy chữ “chết” viết bằng m.á.u người, chỉ là lần này nét chữ càng thêm vặn vẹo điên cuồng, có chỗ m.á.u đã thấm đẫm giấy.

“Có người thấy rồi sao? Không sao cả, g.i.ế.c là được.”

“Tại sao lại là mẫu thân? Tại sao mẫu thân lại đi theo? Không không không, dựa vào đâu bà phải chịu tội thay? Là Thái Đình đáng chết! Là hắn đáng chết!!”



“Phải đi ăn thịt những kẻ dám mơ tưởng tới nương tử sao? Nhưng ta không muốn rời xa nàng… Được, vậy chúng ta cùng đi.”

Đọc xong trang cuối cùng, A Liên cũng vừa đến trước cửa.

“Tri kỷ, ta lục trong bếp thấy hai thứ kỳ lạ, ngươi xem có dùng được không.”

Sở Lạc giơ tay mở cửa, A Liên bước vào, một tay cầm bột thuốc, tay kia cầm một xấp giấy.

“Cái này giống như là mê hương, uống vào sẽ khiến người ta mê man,” A Liên đưa đồ cho nàng, “chắc là dì Thẩm giấu, ủa? Bà ấy muốn đánh ngất ai vậy?”

“Chắc là bỏ vào đồ ăn thức uống,” Sở Lạc hỏi: “Trước đây ngươi ăn đồ bà ấy nấu có thấy gì lạ không?”

Nghe vậy, A Liên gãi đầu: “Tri kỷ, ngươi chẳng phải cũng ăn sao?”

“Thứ thuốc này chỉ có tác dụng với người thường, với ta thì chắc chắn vô hiệu.” Sở Lạc giấu đi chuyện thể chất đặc biệt của mình.

“Ta ăn cũng không thấy gì kỳ lạ mà. Hồi nhỏ ta hay tiếp xúc với thảo dược, nếu bà ấy bỏ thuốc vào đồ ăn thì ta không thể không nhận ra.”

Sở Lạc ngừng lại, quả thực A Liên xuất thân từ gia tộc linh dược, dù tư chất kém thế nào cũng vẫn nhạy cảm với chuyện này.

“Vậy, bà ấy không định hạ thuốc ngươi, mê hương này là chuẩn bị cho ai?”

Sở Lạc suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhớ đến tờ giấy tìm được trên người dì Thẩm.

“Bà ấy đã tìm các thư sinh trong quán trọ để hỏi chữ, ghép lại ra được manh mối ‘cái c.h.ế.t của Tề Lễ’, cho nên bà ấy biết trước Tề đại nhân sẽ gặp nạn. Vậy nên mê hương này có thể là chuẩn bị cho hung thủ. Nếu làm hung thủ mê man, lỡ mất thời cơ ra tay, thì Tề Lễ sẽ được an toàn hơn.”

“Bà ấy muốn cứu Tề Lễ sao?”

Nghe Sở Lạc nói vậy, A Liên lại đưa xấp giấy kia ra: “Còn cái này cũng là của dì Thẩm, ta xem qua một chút, toàn là những lời điên dại.”

Sở Lạc cầm lấy, vừa nhìn đã thấy đó là những dòng nguyền rủa cuồng loạn, nét chữ giống hệt với quyển lúc nãy nàng mới đọc.

“Không cho các ngươi nghĩ tới hồ tiên! Nương tử là của một mình ta, chỉ mình ta!!”

“Các ngươi đều phải chết!!”

“Ha ha ha, truyện thành thật ư? Vậy thì thành thật đi! Nhưng thứ thành thật không phải là quyển trong tay các ngươi, mà là câu chuyện ta sắp viết tiếp đây!”

Sở Lạc lật tiếp, chương một và chương hai giống hệt như trong quyển Hồ Tiên Dạ Thoại, đều là giấc mộng của hồ tiên và chuyện Tề Lễ làm chủ khảo. Nhưng đến chương ba, phong cách bỗng chuyển biến dữ dội.

Tề Lễ chết, Nghiêm Trí chết, Thường Tiền chết, Viên Hồng chết…

Đến cuối cùng, các thư sinh lên núi hoang tìm hồ tiên g.i.ế.c lẫn nhau, nơi hoang vu biến thành một biển m.á.u xác người, tất cả đều trở thành tế phẩm cho nhục thân của hồ tiên.

Kết cục truyện, hồ tiên cuối cùng cũng có được thân xác, bước qua biển xác m.á.u đi về phía hắn, họ có thể trở thành phu thê chân chính, vĩnh viễn ở bên nhau.

Đọc xong, Sở Lạc đứng yên hồi lâu không nói một lời.

A Liên xem xong cũng đờ ra, sau đó liền cất tiếng: “Người này trúng độc nặng thật.”

Đợi mãi vẫn không thấy Sở Lạc đáp lời, nàng bèn nghiêng đầu nhìn sang, giơ tay phất phất trước mặt nàng.

“Tri kỉ, lại thất thần rồi sao?”

“Còn ở đó không?”

“Xong rồi, ngươi cũng bị hồ nữ kia câu mất hồn rồi phải không!”

Sở Lạc bỗng hoàn hồn, sắc mặt nghiêm túc: “Ta nghĩ ra rồi.”

“Ngươi nghĩ ra điều gì rồi?” A Liên ngơ ngác hỏi.

Sở Lạc khẽ gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Không có hình dạng thực thể, nên mới không bị ghi chép trong quyển trục. ‘ Tơ Dục Mộng Tình ’—trên người nó nhất định có một loại năng lực khiến kẻ khác khuất phục. Hành sự âm thầm không tiếng động, lại có thể khiến chuyện trong thoại bản trở thành hiện thực… Trên đời này, e rằng thật sự tồn tại một loại năng lực như thế.”

Nàng nhíu mày, chậm rãi nói ra hai chữ: “ Ngôn linh”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 329: Chương 329



“Wow, ngươi có thể nghĩ đến cả chuyện đó, quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi rồi, tri kỷ à!”

【Hảo cảm của A Liên +20, nhận được 20 điểm khí vận.】

Sở Lạc thì không nhẹ nhõm như nàng: “Tuy đã nắm được thông tin về thứ kia, nhưng kế tiếp phải tìm được nó, bắt được nó mới là chuyện nan giải nhất. Dì Thẩm có thể biết một vài tin tức, chuyện này không thể chậm trễ, bây giờ lập tức đến phủ Thành chủ.”

Vừa ra khỏi phòng, nàng lại nhìn thấy đám thư sinh bị treo ngược lơ lửng giữa không trung, vì bên cạnh có linh kiếm treo cao uy h.i.ế.p nên không ai dám ngủ gật.

Suy nghĩ một lát, cảm thấy không yên tâm khi để họ lại đây, Sở Lạc thở dài: “Vậy thì mang hết đến phủ Thành chủ đi.”

Đám người đọc sách này có lẽ cả đời cũng không gặp lại trải nghiệm thế này lần thứ hai — bị trói thành một bó, rồi bị quăng lên không như cái bánh ném đi, tuy phía dưới có linh lực của Sở Lạc nâng đỡ để họ không rơi xuống, nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn một cái, cả người liền run lẩy bẩy.

Trong đầu nào còn mộng tưởng gì về hồ tiên dịu dàng như nước nữa, chỉ mong được nhanh chóng chạm đất!

Sở Lạc lại dùng linh lực đẩy một cái, cả đám xoay vòng lao nhanh về phía Lưu Thành.

“Aaaaa cứu mạng——”

“Có người g.i.ế.c người! Cứu mạng với!”

Mặc dù tiếng la hét rất lớn, nhưng có kết giới của Sở Lạc bao bọc nên không truyền ra ngoài, hơn nữa mặt trời vẫn chưa mọc, khắp nơi vẫn còn tăm tối, chẳng ai chú ý đến họ cả.

Đến khi đến trước cửa phủ Thành chủ, một đám thư sinh mặt mày trắng bệch, lập tức ngã xuống đất nôn mửa.

Trong phủ Thành chủ đang gấp rút thẩm án suốt đêm, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, sau khi giao phó vài câu với thị vệ ngoài cửa, họ liền để Sở Lạc đi vào.

Dây Trói Tiên lại biến hóa một lần nữa, trói đám người kia thành một chuỗi, kéo từng người vào trong.

Rời khỏi khách đ**m, lại bị hành hạ một phen thế này, sự chú ý của đám người kia đối với hồ tiên đã giảm sút không ít.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lúc này trong viện, Tề Lễ và hai vị quan lại khác đang vừa khéo đi ngang qua, thấy cảnh tượng đằng xa thì giật cả mình, vội vàng ra khỏi phủ Thành chủ.

Bọn họ phải tốn công giải thích với Đơn Thành chủ mới được lưu lại tạm thời nơi này, không ngờ Sở Lạc lại mang theo một đám thư sinh như bị trúng tà đến đây nữa.

Trong công đường, Đơn Thành chủ đang thẩm vấn dì Thẩm thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói của Sở Lạc, thông báo một vài tin tức mới.

Đơn Như theo phản xạ nhìn quanh, không thấy bóng dáng Sở Lạc, lúc này mới hiểu là truyền âm thuật.

Ánh mắt ông nhìn về người đang quỳ giữa công đường –dì Thẩm , từ đầu đến giờ không tiết lộ chút thông tin nào.

“Tốt lắm, nếu ngươi không chịu nói ngôi mộ mà ngươi thờ cúng là ai, vậy bản quan hỏi ngươi, ngươi có biết ai tên là Thái Đình không!”

Vừa nghe thấy cái tên ấy, sắc mặt dì Thẩm lập tức biến đổi.

Sau khi đưa những bộ hài cốt trong mộ về phủ Thành chủ, họ đã tra xét danh sách mất tích trong nhiều năm ở Lưu Thành và vùng lân cận, trên bàn của Đơn Như lúc này là một quyển sổ ghi danh.

Trong đường im lặng hồi lâu, cuối cùng dì Thẩm mở miệng: “Không quen.”

“Không quen?” Giọng của Đơn Như vang lên, “Đã không quen, thì sao lại nửa đêm đi cúng mộ Thái Đình?”

“Đại nhân làm sao biết chắc đó là mộ của Thái Đình?”

Đơn Như ra hiệu cho thuộc hạ: “Đem bộ hài cốt lên.”

Bộ hài cốt trắng hếu ấy được đặt ngay bên cạnh dì Thẩm , bà chỉ liếc nhìn một cái đã sợ đến thân thể run rẩy, không dám nhìn lần thứ hai.

“Chúng ta đã kiểm tra rồi, quần áo và vật phẩm mang theo trên người bộ hài cốt này đều là của Thái Đình – người từng mất tích bí ẩn trên đường vào kinh dự thi. Quan phủ tìm kiếm bấy lâu không có kết quả, không ngờ từ lâu đã thành đống xương trắng.”

“Thẩm thị, ngươi còn nói người này không liên quan gì đến ngươi sao!”

Rầm – tiếng vỗ mộc gây án vang lên, Dì Thẩm lập tức dập đầu xuống đất: “Ta nhận! Mọi chuyện ta đều nhận! Người là do ta giết, là ta giết!”

Nghe lời này xong, mày của Đơn Như chau chặt lại.

Gánh tội thay cho con – tuy ông đã sớm đoán được điều này, nhưng khi thật sự nghe từ miệng bà nói ra vẫn khiến người ta không khỏi bất lực.

Sở Lạc lúc này đang tựa ở bên ngoài công đường, nghe vậy liền lấy ra gói mê hương.

Trong đầu Đơn Như lại vang lên giọng nói của nàng, rồi ánh mắt ông lướt sang bên cạnh, quả nhiên thấy gói bột mê hương xuất hiện trên bàn.

“Thẩm thị, ngươi có nhận ra vật này không?” Đơn Như giao gói bột cho thuộc hạ, đem đến trước mặt dì Thẩm.

Bà nhìn thấy nó, thân thể càng cúi thấp hơn.

“Là… là của ta.”

“Đây là thuốc gì? Ngươi định dùng cho ai? Vì sao lại muốn dùng nó?”

“Chỉ là mê hương thôi, ta mua về để phòng thân, không định dùng cho ai cả!”

Ngoài cửa, chân mày Sở Lạc nhíu lại, trong thức hải vang lên truyền âm của A Liên.

“Tri kỷ, lúc này hẳn nên giao tờ giấy của dì Thẩm ra rồi chứ, bà ta đến giờ vẫn không chịu thừa nhận.” Thấy Sở Lạc không đáp, nàng lại hỏi, “Sao thế?”

“Có gì đó không đúng.” Sở Lạc liếc nhìn A Liên một cái.

Nàng nhớ rõ gói mê hương và xấp giấy ghi đầy chuyện độc ác kia được phát hiện cùng nhau, dì Thẩm nhất định biết đó là đồ của con trai mình.

Khi nhắc đến chuyện của Thái Đình lúc nãy, bà ta đã lập tức muốn nhận tội thay cho con, vậy thì mọi lời nói hành động tiếp theo chắc chắn cũng là để bảo vệ hắn.

Nếu theo lẽ thường, dì Thẩm khi nhìn thấy gói mê hương kia nhất định sẽ liên tưởng đến xấp giấy kia – trên đó toàn là chứng cứ buộc tội con trai bà – nên tuyệt đối sẽ không nhận gói mê hương là của mình để tránh liên lụy đến hắn.

Thế mà bà lại thừa nhận ngay, là lời thốt ra không cần suy nghĩ, hay là… bà ta căn bản không biết xấp giấy kia được cất cùng một chỗ với mê hương?

Có người khác… đang âm thầm khống chế toàn cục sao?

Khi ánh mắt Sở Lạc mơ hồ nhìn về phía mình, hàng mi của A Liên khẽ cụp xuống.

Trong công đường, đầu dì Thẩm vẫn cúi sát đất, lúc chẳng ai chú ý, trong đồng tử bà đột nhiên lóe lên một cặp hoa sen vàng rực, rồi biến mất trong chớp mắt.

Ngay sau đó, phòng tuyến tâm lý của bà sụp đổ hoàn toàn, ngẩng đầu lên đã nước mắt lưng tròng.

“Ta biết, nhà họ Thẩm chúng ta nợ nhà họ Thái, đời này không trả hết được. Nhưng Đường nhi là đứa trẻ ngoan, nó rất nghe lời ta, tất cả chỉ vì bị hồ yêu mê hoặc mới đi g.i.ế.c người…”

Lời vừa dứt, Đơn Như và những người khác đều nhìn nhau.

Người vừa rồi còn quyết không chịu khai ra Thẩm Đường, sao giờ lại đột nhiên nhận hết tội trạng?

“Sau khi Đường nhi đậu cử nhân, liền bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi hội năm sau ở kinh thành. Từ lúc cha nó mất, cuộc sống trong nhà khó khăn, ta phải làm ba việc để nuôi nó ăn học, nó đều thấy trong mắt.”

“Nó không đành lòng nhìn ta vất vả, nói sau này làm quan rồi sẽ đổi đời. Vì ôn tập, nó tự nhốt mình trong phòng ngày đêm đọc sách, ai ngờ lại gặp phải hồ yêu…”
 
Back
Top Bottom