Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 310: Chương 310



Trong một tiệm bán pháp y ở phố điền viên, A Liên mỗi tay cầm một bộ pháp y, đứng trước gương nước, lần lượt ướm lên người mình.

“Cái này đẹp nè.”

“Cái này cũng đẹp.”

“Ông chủ, mấy cái này bán sao vậy?”

“Mắc dữ vậy, sao ông không đi cướp luôn đi!”

Dưới sự dẫn đường của đệ tử Thượng Vi tông, Sở Lạc bước vào trong tiệm, nhìn thấy cảnh tượng trong cửa hàng, không nhịn được mà truyền âm cho tên đệ tử: “Ngươi đừng nói với ta là… cái người mặc áo vàng kia chính là A Liên đấy nhé.”

Đệ tử Thượng Vi tông nhìn lại, truyền âm đáp rất nghiêm túc: “Không sai đâu, chính là nàng ta, bọn ta tra kỹ lắm rồi.”

“Ê, đạo hữu trở lại rồi à?” A Liên quay đầu nhìn thấy đệ tử Thượng Vi tông liền cất tiếng: “Mau giúp ta coi thử bộ nào hợp với ta hơn.”

“Ờ…” tên đệ tử gãi đầu: “Hình như… nhìn cũng giống giống nhau hết…”

“Không giống mà!” A Liên lại quay sang nhìn Sở Lạc đang đi theo phía sau, nhướng mày hỏi: “Người này, là người muốn gặp ta hả?”

“Đúng vậy,” đệ tử Thượng Vi tông lập tức giới thiệu: “Vị này chính là đạo hữu Sở Lạc của Thiên tự mạch, Lăng Vân tông.”

“Ồ, ta biết ngươi.” A Liên làm vẻ bừng tỉnh: “Ta biết ngươi, dạo gần đây ngươi nổi tiếng lắm, tìm ta có chuyện gì không?”

Sở Lạc không nói gì, lặng lẽ quan sát người phụ nữ trước mặt một lượt. Ấn tượng vẫn giống như mấy lần trước từng thấy — bình thường, nàng ta thật sự quá mức bình thường.

Từ khi đến thế giới này, hệ thống Hoa Hoa gần như chẳng bao giờ giao cho nàng những nhiệm vụ nhạt nhẽo, mà người trước mắt này là kiểu đặt vào đám đông thì chẳng có gì nổi bật, ngoài giọng to hơn chút thì chẳng có điểm nào xuất chúng cả.

Chờ đã, nàng ta thật là người bình thường sao? Có khi nào là yêu vật giả dạng không?

“Ngươi,” Sở Lạc ngừng một chút, “làm bạn với ta đi.”

“Hả?” A Liên tròn mắt nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu, “Chỉ… chỉ vậy thôi? Ngươi là một kẻ nổi danh trong tiên môn, lại muốn làm bạn với ta – một tán tu nghèo rớt mồng tơi sao?”

Sở Lạc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ờ được được được, ta làm bạn với ngươi.” A Liên thuận miệng đáp lời, nói xong lại tiếp tục chọn y phục, rồi bỗng nhiên động tác khựng lại: “Khoan đã, nhìn ngươi giống như loại người có rất nhiều kẻ thù vậy, nếu ta làm bạn với ngươi, chẳng phải lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm sao?!”

“Ông chủ, hai bộ pháp y này, ta mua hết.” Sở Lạc chỉ vào mấy món trong tay A Liên.

“Tổng cộng hai mươi viên linh thạch thượng phẩm.”

Nghe vậy, tay Sở Lạc run nhẹ một cái, nhưng vẫn đưa linh thạch ra.

Đưa hai bộ pháp y đã được gói lại cho A Liên, Sở Lạc nói ngắn gọn: “Lễ ra mắt.”

Chỉ thấy A Liên há miệng, giây tiếp theo liền nhào tới ôm lấy tay Sở Lạc thật chặt.

“Tri kỷ! Tri kỷ ơi! Ngươi là tri kỷ cả đời ta đó ——”

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “A Liên”, nhận được 250 điểm khí vận.】

【Khí vận hiện tại: -829】

【Nhắc nhở: Hệ thống hảo cảm nhân vật đã kích hoạt, khi hảo cảm tăng lên, có thể nhận thêm điểm khí vận.】

Nghe thấy vậy, mắt Sở Lạc lập tức sáng lên, ánh mắt dời đến chiếc trâm cài tóc đặt kế bên bộ pháp y, hỏi chủ tiệm: “Cái kia bán bao nhiêu?”

“Năm viên linh thạch thượng phẩm.”

“Gói lại cho ta luôn!”

“Tri kỷ, cái này cũng là lễ ra mắt tặng ta sao?” Mắt A Liên lập tức dán chặt vào cây trâm.

Sở Lạc cười tít mắt gật đầu: “Phải.”

“A a a!! Sinh tử chi giao, tri kỷ chí thân! Ta – A Liên – đời này có thể kết bạn với ngươi, c.h.ế.t cũng không hối tiếc!”

“Ta cũng vậy.” Sở Lạc cười đáp.

Có cách kiếm điểm khí vận không cần mạo hiểm ra ngoài như thế này, nàng còn đi làm mấy nhiệm vụ kiểu địa ngục để làm gì nữa chứ, linh thạch mất rồi có thể kiếm lại, chứ tai họa lớn trước mắt thì không thể dùng linh thạch mà giải quyết được!

Chỗ cần tiết kiệm thì tiết kiệm, chỗ cần xài thì cứ xài!

Ngay lúc A Liên hớn hở nhận lấy cây trâm, trong đầu Sở Lạc lại vang lên âm thanh hệ thống.

【Hảo cảm tăng, nhận được 1 điểm khí vận.】

【Khí vận hiện tại: -828】

Nụ cười trên mặt Sở Lạc lập tức cứng lại.

Nàng đã tiêu năm viên linh thạch thượng phẩm, vậy mà chỉ nhận được một điểm!

Chỉ có một điểm!!

Sở Lạc lặng lẽ quay đầu nhìn sang A Liên bên cạnh.

Đối phương đã cài trâm lên tóc.

“Tri kỷ, ta có đẹp không?”

“Đẹp,” Sở Lạc lắp bắp đáp: “Đẹp… đẹp lắm.”

Nếu mà được cộng thêm điểm khí vận thì càng đẹp hơn nữa.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Biết sớm hảo cảm tăng điểm khó thế này, thì lúc nãy nàng đã không tiêu ra năm viên linh thạch thượng phẩm rồi. Nếu cứ tăng từng chút thế này, nàng thà đi làm mấy nhiệm vụ địa ngục còn hơn!

“À… ta nhớ ra còn việc phải về Điền gia xử lý, đi trước đây, ngươi cứ thong thả dạo chơi.” Sở Lạc vội vàng nói.

Nhiệm vụ này hoàn thành là đủ rồi, phần sau có cái hệ thống hảo cảm này đúng là cái động nuốt linh thạch không đáy, nàng chịu không nổi!

Thấy Sở Lạc hấp tấp rời khỏi cửa tiệm, A Liên cũng thấy kỳ lạ: “Ơ, tri kỷ ngươi đi rồi à? Không đi dạo chung sao?”

Thấy cả đệ tử Thượng Vi tông cũng đi theo ra ngoài, nàng khẽ lẩm bẩm: “Thời buổi này mà còn có tu sĩ ngốc ngốc lắm tiền như vậy, nhìn lại thấy tỉnh ngộ nhanh ghê, hừm… đúng là người kỳ quặc.”

Không lâu sau, A Liên cũng quăng mọi chuyện vừa rồi ra sau đầu, tiếp tục vừa nghêu ngao vừa thử đồ.

“Sở Đạo hữu, Sở đạo hữu ,” ra đến phố, đệ tử Thượng Vi tông hớn hở chạy theo: “Ta cứ tưởng A Liên này có liên quan đến vụ án g.i.ế.c người trong tiệm thịt kia, còn chuẩn bị cả dây trói rồi!”

Nghe hắn nói vậy, Sở Lạc cũng bật cười, phẩy tay: “Nàng ta chỉ là một tán tu bình thường thôi. À đúng rồi, mấy ngày nay bên Linh Thú Tông và Điền gia thế nào rồi?”

“Linh Thú Tông hiện không còn chưởng môn, mấy vị trưởng lão có tư cách cao đang cùng nhau nắm quyền. Họ đã phái không ít người đi truy bắt Sở Yên Nhiên. Có vẻ như nàng ta cũng đã đoán được sau khi chuyện của huynh muội nhà họ Hàn bị bại lộ, mình chắc chắn sẽ bị toàn bộ đạo môn Đông Vực truy nã, nên từ đầu đến cuối không hề quay về Linh Thú Tông.”

“Hơn nữa, tất cả vật dụng của nàng ta đều mang theo bên người, hành sự vô cùng cẩn trọng, dường như đã sớm chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ có chuyện bất trắc xảy ra bất cứ lúc nào. Đội truy bắt đã đến Sở gia một chuyến, nhưng phát hiện tất cả gia nhân ở đó đều đã bị giải tán từ lâu, gia chủ Sở gia thì c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong nhà, hoàn toàn không có dấu vết nào cho thấy Sở Yên Nhiên từng quay về.”

“Gia chủ Sở gia c.h.ế.t nhanh vậy sao?” Sở Lạc vẫn kinh ngạc.

Đệ tử Thượng Vi tông kia gật đầu, rồi vội nói tiếp: “Đúng rồi, còn cả tình trạng của Hàn Nguyệt nữa. Nàng ta hình như trúng phải một loại thuật pháp cực kỳ hiếm gặp, nói chung là chẳng sống được mấy ngày nữa. Lúc thẩm vấn thì không chịu phối hợp, sau khi bàn bạc, mọi người quyết định sẽ tiến hành sưu hồn nàng ta.”

“Quả thật nên làm vậy. Nhưng nếu muốn sưu hồn nàng ta, thì người thi pháp phải có tu vi từ Hóa Thần trở lên. Giờ e là không dễ gì tìm được người như thế.” Sở Lạc nói.

“Đúng vậy. Đa phần nhân thủ vẫn còn đang ở trong Thần Ma Cảnh, nhưng chúng ta vừa nhận được tin, Hồng Kiếm đạo nhân đã trên đường quay về. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian ở Bình Chân Tông thì sẽ trở lại tiền tuyến.”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 311: Chương 311



“Vậy thì chuyện sưu hồn này để hắn làm là thích hợp nhất.” Sở Lạc vuốt cằm suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi: “Tình hình canh giữ Hàn Nguyệt hiện giờ thế nào? Đạo lữ của nàng ta – Trưởng lão Du Mông –có động tĩnh gì không?”

“Điền Tâm Cầm cũng rất coi trọng việc này, đã cử người đáng tin đến trông giữ Hàn Nguyệt, tuyệt đối không để bất kỳ người nào từ tiên môn khác nhúng tay vào. Còn Trưởng lão Du Mông vẫn đang ở trong Linh Thú Tông, nghe nói hiện cũng bị giám sát chặt chẽ.”

Sở Lạc khẽ gật đầu: “Nên làm như vậy. Sau khi sưu hồn xong, e rằng Du Mông cũng khó giữ được sự trong sạch, bây giờ lo bảo toàn bản thân còn khó, đừng nói chi đến chuyện tìm cách cứu Hàn Nguyệt. Đợi Hồng Kiếm đạo nhân tới phải lập tức báo cho ta biết. Sau khi sưu hồn xong, ta muốn xử lý hồn phách của Hàn Nguyệt.”

Sau khi trở về Điền gia, gia nhân trong nhà đang bận rộn treo lụa trắng khắp nơi.

Tình trạng của Phương lão phu nhân nay đã tạm thời ổn định, nhưng sau cú đánh của Hàn Nguyệt, thân thể bà đã suy yếu trầm trọng. Diện mạo trẻ trung được duy trì nhờ linh lực giờ cũng không thể giữ nổi, bà đã biến trở lại thành dáng vẻ của một bà lão.

Dù là như vậy, bà vẫn cố gắng gượng chống đỡ thân thể yếu nhược đích thân dẫn theo người hầu treo những chiếc lồng đèn trắng trong sân.

“Thì ra Hữu Huy đã đi lâu đến thế rồi, ta làm mẫu thân mà lại không hay biết gì, khụ khụ khụ…” Một bên là thân thích của Điền gia dìu đỡ Phương Vu — khuôn mặt đã già nua — đang ngẩng đầu nhìn chiếc lồng đèn trắng vừa treo lên, chậm rãi nói: “Các đại tông môn không chú trọng chuyện tang lễ, nhưng Điền gia vẫn là người trong chốn dân gian, những việc nên làm thì không thể thiếu bước nào… chỉ là khổ cho con, đợi lâu đến thế…”

Sở Lạc định tiến lên an ủi vài câu, chợt nghe thấy có tiếng quen thuộc đang gọi mình.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Phong Vi Chi đi tới: “Sở đạo hữu, ngươi đã tỉnh lại rồi, vậy qua đây một chuyến đi.”

Nghe vậy, Sở Lạc cáo từ đệ tử Thượng Vi Tông, đi theo sau Phong Vi Chi.

“Về chuyện Hàn Trần, chúng ta vẫn cần hiểu rõ thêm, ngoài ra ba cái bóng rối kia cứ la lối om sòm, nói gì mà ‘Vương thượng’ sẽ đến cứu bọn chúng, ngươi có hiểu chúng nói gì không?”

“Vương thượng gì cơ? Chẳng lẽ trong thành Hách Thú thành còn có thứ gì khác từ Thần Ma Cảnh chui ra?”

“Vậy thì xem ra thân phận của ‘Vương thượng’ cũng là một bí ẩn rồi,” Phong Vi Chi nói, “Nhưng cũng có thể đoán được đôi chút, cái kẻ bọn chúng gọi là ‘Vương thượng’, rất có thể chính là người đã đánh bại Hàn Nguyệt, đồng thời còn xóa ký ức của Điền Tâm Cầm.”

Sở Lạc gật đầu: “Đến lúc đó phải xem kết quả sưu hồn Hàn Nguyệt thế nào.”

Một ngày sau, Hồng Kiếm đạo nhân đã đến Điền gia. Còn chưa đợi Sở Lạc đến tìm, lão ta đã đích thân tới tìm nàng trước.

“Sở nha đầu, ngươi nói thật đi, sư tôn ngươi rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?”

Sở Lạc không vội, thong thả rót trà: “Nam Hải chứ đâu, tiền bối chắc vẫn đi cùng Tống Chưởng môn , ông ấy không nói với người à?”

“Không phải,” Hồng Kiếm đạo nhân sốt ruột đến mức lông mày dựng đứng, “Đông Vực xảy ra chuyện lớn như vậy, mà sư tôn ngươi lại thong dong chạy đến Nam Hải làm gì?”

“Sư tôn ta muốn làm gì thì có liên quan gì tới Đông Vực,” Sở Lạc híp mắt nhìn lão ta: “Ngược lại là tiền bối, gấp rút tìm sư tôn ta làm gì?”

“Tsk, tình hình như vậy không tìm sư tôn ngươi thì tìm ai, trong toàn Đông Vực ngoài bà ta thì còn ai đủ bản lĩnh xử lý Thần Ma Cảnh? Nhị sư huynh ngươi thì cũng được, nhưng giờ Kỳ Thanh Vũ sống c.h.ế.t chưa rõ, lại còn trở thành ma tu nữa.” Hồng Kiếm đạo nhân phiền não đến mức không thèm nhìn chén trà Sở Lạc đưa, chỉ lấy tay xoa trán.

Khóe môi Sở Lạc giật giật: “Người tìm sư tôn ta, chẳng lẽ là muốn nhờ bà ấy… cứu thế giới?”

“Phải , không thì sao?”

“Sư tôn ta chỉ muốn hủy diệt thế giới.” Sở Lạc nhấp một ngụm trà, mắt đảo nhẹ: “Hay là người tìm ta đi, đều là mạch Thiên tự của Lăng Vân Tông cả, như nhau thôi. Chỉ cần mười vạn linh thạch thượng phẩm, đảm bảo đem lại thái bình cho Đông Vực, sao nào, có động lòng không?”

Hồng Kiếm Đạo nhân lờ đi lời nàng, im lặng một lúc lại hỏi: “Nghe người Lăng Vân Tông các ngươi nói, ngươi giờ không định quay về phương Bắc, mà muốn đến Nam Hải tìm sư tôn?”

“Đúng vậy,” Sở Lạc đẩy chén trà tới trước mặt lão: “Uống trà đi, uống trà đi.”

Hồng Kiếm đạo nhân tiện tay nhận lấy, uống một ngụm rồi nói: “Mau đi tìm đi, tìm được thì dỗ dành bà ấy tới Thần Ma Cảnh bên này, nếu còn tiếp tục thế này, đạo tu với Phật tu đều không chống nổi nữa!”

“Phí trà nước là hai mươi lăm viên linh thạch thượng phẩm đó!” Mắt Sở Lạc sáng rỡ.

Lời vừa dứt, mặt Hồng Kiếm Đạo nhân biến sắc, lập tức xoay người bỏ đi.

“Ngươi mơ đẹp thật đấy!”

Sau khi ngồi thiền hồi phục được một chút,Hồng Kiếm Đạo nhân mới đến nơi giam giữ Hàn Nguyệt.

Trong nhà ngục, Hàn Nguyệt toàn thân đầy m.á.u nằm sõng soài trên đất, không thể vận linh lực, cũng chẳng thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Sở Lạc ở phía không xa.

Nhưng mí mắt nàng ta đã bị lột cùng lớp da thịt, giờ chỉ còn hai tròng mắt sưng đỏ lồi ra, hình dạng cực kỳ kinh hoàng.

Sở Lạc hơi nghiêng đầu, chạm mắt nàng ta: “Cứ trừng mắt nhìn ta như vậy, không thấy mỏi sao?”

Ánh mắt Hàn Nguyệt lại chuyển sang nhìn Điền Tâm Cầm, người đang đứng một bên, tiều tụy gầy gò.

Trong ánh mắt Điền Tâm Cầm tràn đầy mỏi mệt, lạnh lùng liếc qua Hàn Nguyệt, rồi quay sang dặn dò y tu bên cạnh: “Trước khi Hồng Kiếm Đạo nhân đến, nhớ giữ cho nàng ta không chết.”

Không lâu sau, Hồng Kiếm Đạo nhân vội vã tới nơi. Vừa thấy Hàn Nguyệt, lão ta khựng lại một bước, rõ ràng là chưa hiểu được một người từng kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc đã phải trải qua điều gì mới thành ra nông nỗi này.

“Thật là hồ đồ,” Hồng Kiếm Đạo nhân lắc đầu than thở, “May mà ta không để đồ đệ mình tiếp xúc với Sở Yên Nhiên quá nhiều, đáng sợ thật.”

Nghe vậy, Sở Lạc liếc sang: “Nhỡ đâu họ đã lén lút qua lại rồi thì sao? Có khi duyên phận là do ông trời sắp đặt đó.”

“Tsk,” Hồng Kiếm Đạo nhân trừng mắt nhìn nàng: “Con nha đầu này, bớt nói lại đi!”

Sở Lạc giơ tay lên: “Tiền bối, nhị đồ đệ của ngươi hiện ở đâu, ta đề nghị điều tra nghiêm ngặt!”

“Phản đối!”

Sở Lạc chu môi, sau đó nháy mắt ra hiệu với đệ tử Thượng Vi Tông bên cạnh.

Đệ tử ấy lập tức hiểu ý.

Khi đến bên cạnh Hàn Nguyệt, Hồng Kiếm Đạo nhân thi pháp sưu hồn. Theo cơn đau đớn ngày càng dữ dội của Hàn Nguyệt, trước mắt mọi người hiện lên một màn sáng.

Hồng Kiếm Đạo nhân ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại, theo dòng ký ức của nàng ta dò ngược trở về quá khứ, tìm ra toàn bộ đầu đuôi sự việc Hàn Trần đoạt xá, trình hiện trước mắt mọi người.

Sau khi Điền Tâm Cầm đưa thuốc xong, Hàn Trần đã nổi lòng muốn đoạt xá gia chủ Điền gia. Trưởng lão Du Mông cùng Hàn Nguyệt bàn bạc xong, liền để Du Mông ra mặt mời riêng Điền gia chủ ra ngoài, hỗ trợ Hàn Trần đoạt xá.

Thấy từng cảnh trong màn sáng, ánh mắt tuyệt vọng không cam lòng của phụ thân mình trước lúc chết, Điền Tâm Cầm trừng to mắt, tơ m.á.u giăng đầy trong tròng, nhất thời không thể kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng suýt nữa đã lao lên g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn Nguyệt, may mà con thỏ Sao Nguyệt bên cạnh kịp thời kéo lại.

Ký ức của Hàn Nguyệt vẫn tiếp diễn, đến đoạn đêm đó nàng ta gặp mặt với Điền gia chủ đã bị đoạt xá...
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 312: Chương 312



“Pháp môn dưỡng thú mà lão phu nhân truyền lại cho ngươi thật không có vấn đề gì sao?” Một chiếc mũ trùm rộng che kín khuôn mặt Hàn Nguyệt, “Ta đã âm thầm phái người thử nghiệm phương pháp này trước, kết quả là những linh thú được bồi dưỡng chẳng sống nổi mấy ngày đã lần lượt c.h.ế.t hết, tuyệt đối không thể là trùng hợp.”

“Bà ta cũng mới nói với ta hôm nay, phương pháp này muốn thành công còn cần dùng đến tinh huyết của Bạch Trạch – bảo vật gia truyền của Điền gia,” Hàn Trần sắc mặt âm trầm, “Ta đã nói rõ với bà ta rồi, nhưng bà ta kiên quyết không chịu giao tinh huyết Bạch Trạch cho ta, ngược lại còn âm thầm báo cho các bậc trưởng lão của Điền gia. Gần đây ta muốn làm gì, đều phải thông qua ý bà ta trước.”

Nghe đến đây, giọng Hàn Nguyệt cũng trở nên nghiêm trọng: “Chẳng lẽ bà ta đã phát hiện ra thân phận của ngươi rồi?”

Hàn Trần lắc đầu: “Trước đây ta đã vài lần thử dò xét, nhưng chưa từng lộ sơ hở, với tu vi của bà ta cũng chưa nhìn ra được gì. Nhưng hành động gần đây của bà ta lại giống như đang chuẩn bị con đường lui cho tôn nữ mình vậy.”

Hàn Nguyệt trầm mặc chốc lát, rồi nói tiếp: “Có lẽ bà già đó cảm thấy ngươi đối với Điền Tâm Cầm đã không còn như trước, ngoài điều đó ra thì mọi chuyện đều bình thường. Diễn kịch thì phải diễn trọn, ta biết ngươi ghét đứa lục đệ tử kia, nhưng muốn làm bà ta buông lỏng cảnh giác, ít ra cũng phải diễn như một phụ thân thật sự.”

Hàn Trần không đáp.

“Nay lão phu nhân muốn tước quyền ngươi, vậy thì bà ta không thể để lại. Chỉ cần bà ta c.h.ế.t rồi, muốn g.i.ế.c Điền Tâm Cầm cũng không khó. Nhưng tinh huyết Bạch Trạch kia là vật do thần thú để lại, không được hành động l* m*ng, để ta về suy nghĩ biện pháp.”

Dứt lời, Hàn Nguyệt rời đi.

Điền Tâm Cầm nắm chặt nắm tay, cảnh tượng trong quang mạc tiếp tục thay đổi.

“Tinh huyết thần thú lưu lại sinh ra hộ thể thanh khí, đến cả Hóa Thần kỳ cũng không thể phá giải sao…” Hàn Nguyệt nhức đầu lật xem kinh thư trong Tàng Kinh Các, đúng lúc này, một giọng nói từ xa vang tới.

“Thần thú đã tuyệt tích sao? Nhưng chưởng môn quên rồi sao, trong quỷ cảnh cũng có thần thú mà.”

Nghe vậy, Hàn Nguyệt quay đầu nhìn, thì thấy Sở Yên Nhiên đang ôm một quyển điển tịch đi tới.

“Là ngươi à, dạo này không thấy trong tông môn, ngươi đã đi đâu vậy?” Hàn Nguyệt hỏi lại.

Sở Yên Nhiên mỉm cười bình thản: “Phụ thân nhớ ta quá nên ta về nhà ở mấy hôm.”

“Ngươi còn nhớ hắn? Trước đây lúc ngươi chưa xảy ra chuyện, hắn suốt ngày bày trò đến Linh Thú Tông tìm sư tôn ngươi để xin linh thạch. Nếu không phải sư tôn ngươi cưng ngươi, kẻ như thế sớm đã bị ta âm thầm xử lý rồi.”

Trên mặt Sở Yên Nhiên chẳng hề gợn sóng: “Đệ tử nghe chưởng môn vừa nhắc tới chuyện tinh huyết thần thú, là đang phiền não vì chuyện đó sao?”

“Phải đó, Bạch Trạch từng để lại cho Điền gia một giọt tinh huyết, có hiệu quả trừ tà hộ thân,” Hàn Nguyệt đem quyển sách vừa lấy lại đặt về chỗ cũ, “Sư tôn ngươi hiện nay ở Điền gia cũng không dễ chịu, nếu không trừ được lão phu nhân có hộ thể thanh khí từ tinh huyết Bạch Trạch, thì sau này cũng đừng mong sống yên ổn. Vấn đề là hộ thể thanh khí đó quá khó phá…”

“Nếu tìm trong giới tu chân đúng là khó,” Sở Yên Nhiên chậm rãi nói, “Nhưng những thứ vốn không nên tồn tại trên đời, cuối cùng lại có thể tìm thấy trong quỷ cảnh. Biết đâu cách phá giải tinh huyết Bạch Trạch cũng có thể tìm ra ở đó?”

“Dựa vào sức mạnh của quỷ cảnh sao?” Hàn Nguyệt chăm chú quan sát nàng, “Ngươi thật sự có cách?”

“Nếu chưởng môn có thể cho ta ba ngày, có lẽ ta sẽ tìm ra phương pháp.”

Thấy nàng nghiêm túc, Hàn Nguyệt gật đầu chấp thuận. Ban đầu vốn không ôm kỳ vọng gì nhiều, nhưng ba ngày sau, Sở Yên Nhiên quả thật dẫn người trở về.

Hàn Nguyệt nhìn kẻ khoác chiếc áo choàng rách như bao tải, mặt mũi che kín, dáng đi quái dị kia thì không khỏi cau mày, truyền âm hỏi: “Ngươi chắc người này có cách chứ?”

Sở Yên Nhiên xoa cằm, nhìn người đang bước tới phía trước, cũng truyền âm nói: “Nghe nói là từ Thần Ma Cảnh đi ra. Gần đây chuyện về quỷ cảnh này đang xôn xao khắp nơi, Chưởng môn hẳn cũng biết rõ năng lực của những thứ bên trong đó rồi. Những chuyện khác khó nói, nhưng kẻ có thể bước ra từ quỷ cảnh ấy, chắc chắn không phải hạng tầm thường.”

Nghe thấy bốn chữ “Thần Ma Cảnh”, Hàn Nguyệt lập tức nhíu mày, kéo thấp vành mũ choàng, còn đeo thêm mặt nạ, thu liễm toàn bộ khí tức trên người, giọng truyền âm mang theo vài phần tức giận.

“Ngươi biết bây giờ điều tối kỵ nhất là dính dáng đến Thần Ma Cảnh không!”

Nghe vậy, trên mặt Sở Yên Nhiên cũng hiện lên vài phần lúng túng: “Nhưng chính miệng hắn nói là có thể làm được…”

Hàn Nguyệt vẫn bịt mình kín mít. Đúng lúc này, người khoác áo choàng kia cũng bước đến.

“Là các ngươi muốn phá giải tinh huyết Bạch Trạch?” Một giọng nói khàn khàn vọng ra từ dưới lớp áo choàng.

Sở Yên Nhiên mỉm cười gật đầu.

“Đưa ta đá, ta làm.”

“Đá? Đá gì cơ?”

Hai bàn tay dưới lớp áo choàng vung vẩy loạn xạ: “Chính là loại này này, có đá thì ta có thể nhờ người đem đao và nguyên liệu tới, có đá thì còn có thể đổi được nhiều y phục đẹp, trang sức đẹp, mua thật nhiều đồ ăn ngon. Ta muốn đá, thật nhiều thật nhiều đá!”

“Thứ ngươi nói… chắc là linh thạch?” Sở Yên Nhiên trở tay lấy ra một túi linh thạch, mở ra cho hắn xem.

“Đúng, đúng rồi, chính là thứ này!” Người dưới áo choàng liên tục gật đầu, sau đó đưa tay định lấy.

Thấy vậy, Sở Yên Nhiên khẽ cười: “Đây là một trăm linh thạch thượng phẩm, xem như tiền đặt cọc. Việc xong, chúng ta sẽ trả ngươi gấp mười. Nhưng ta cần biết, rốt cuộc các ngươi định dùng cách gì để phá giải tinh huyết Bạch Trạch?”

Lời vừa dứt, từ dưới lớp áo choàng liền đưa ra một tấm hình bằng da.

“Đây là vật gì?” Sở Yên Nhiên cầm lấy, lật qua lật lại quan sát.

“Bóng da. Dùng da các ngươi làm ra đấy.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Yên Nhiên hơi đông cứng lại: “Ý ngươi là gì?”

“Là da người tộc các ngươi. Chuyên dùng để đối phó với người trong tộc. Đối phó Bạch Trạch thì cũng đơn giản thôi, dù ta không lột được da thần thú, nhưng chỉ cần tìm thêm vài tấm da người, làm thêm vài cái bóng da, dựng nên một vở kịch trong cảnh giới huyễn tượng, rồi thiết lập quy tắc khiến sức mạnh thần thú không thể phát huy trong đó, là được.”

Tay Sở Yên Nhiên cầm tấm bóng da khẽ run lên: “Vậy… ngươi cần bao lâu để hoàn thành?”

Lời vừa dứt, giọng nói dưới lớp áo choàng lặng đi hồi lâu.

“Ngươi đang lo ngại điều gì sao?” Sở Yên Nhiên hỏi.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Các đạo sĩ đang truy lùng ta, ta không thể ra mặt g.i.ế.c người. Các ngươi giết, lột da, rồi đem đến cửa tiệm thịt Hoàng Ký ở Điền Viên Phường, ta sẽ làm cho.”

Nghe đến đó, Hàn Nguyệt không nhịn được bật nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Bọn ta là bỏ linh thạch ra thuê ngươi, mà ngươi còn muốn chúng ta đi g.i.ế.c người?!”

“Không còn cách nào khác…” Giọng nói khàn khàn cũng đầy bất đắc dĩ: “Ta… ta có thể lấy ít linh thạch hơn một chút…”

Sau một hồi cân nhắc, Hàn Nguyệt cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Tuy nhiên chuyện g.i.ế.c người lột da, thân là chưởng môn Linh Thú Tông, nàng khó lòng ra tay, đành phải để Hàn Trần làm thay.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 313: Chương 313



Màn hình ánh sáng chuyển cảnh, hiện ra ánh mắt tràn đầy sợ hãi của một nữ tử trẻ tuổi.

Hàn Nguyệt cau chặt mày, đưa tay che mắt người nọ lại.

“Thật phiền phức.”

Sau đó nàng liền ra tay lấy mạng đối phương, lại dùng linh lực l*t s*ch da và thân thể của nàng ta.

“Con ôn thần này là nhằm vào bọn ta sao? Hừ, ta còn chưa tìm nàng tính sổ chuyện phá hủy Bính Túc Lâm Chiểu, vậy mà nàng lại tự đưa đầu đến, đã tới rồi thì lần này đừng hòng rời đi!”

Hàn Nguyệt mang theo lớp da người vừa lột, đi đến căn nhà gỗ nơi gã thợ làm bóng da đã dời đến. Chỉ vì nơi ẩn thân ban đầu là tiệm thịt Hoàng Ký xảy ra quá nhiều vụ án mạng, càng lúc càng gây chú ý nên bọn chúng mới buộc phải dọn đi.

Xem đến đây, sắc mặt Sở Lạc lập tức trầm xuống: “Ta đã tốn biết bao thời gian và linh thạch để kéo chân Hàn Trần, chỉ vì không muốn nữ tử trẻ tuổi cuối cùng bị tổn thương, kết quả ngươi lại…”

Thân thể Hàn Nguyệt đang bị tra hồn càng thêm suy yếu, khi đối diện ánh mắt của Sở Lạc bất giác thấy run sợ.

“Hử? Ký ức trong hồn phách bị đứt đoạn?” Giọng của Hồng Kiếm đạo nhân truyền tới, mọi người sực tỉnh, nhìn lại quang màn, chỉ thấy một mảnh tối đen.

Điền Tâm Cầm cất lời: “Thời điểm này hẳn là lúc diễn ra thọ yến trong hí viên, ta lờ mờ nhớ có một người từng xuất hiện trong khoảng thời gian ấy. Nhất định chính là kẻ đã khiến Hàn Nguyệt thành ra thế này. Hắn xóa ký ức của ta, không ngờ đến cả tra hồn cũng không thể tái hiện lại đoạn ký ức lúc đó.”

Quang màn lại lần nữa hiện lên hình ảnh, đúng là cảnh sau khi Sở Lạc xông vào.

“Không chỉ có thể khiến Hàn Nguyệt trọng thương như vậy, còn có thể trực tiếp thay đổi ký ức trong hồn phách của nàng,” Hồng Kiếm đạo nhân nheo mắt, quay đầu nhìn sang Sở Lạc, “Chẳng lẽ là sư tôn của ngươi?”

“Sao có thể chứ,” khóe môi Sở Lạc giật giật, “Sư tôn ta mà ra tay, mọi người ở đây đã c.h.ế.t hết rồi.”

Mọi người nghe vậy tuy vẫn chưa rõ sư tôn nàng là ai, nhưng nhìn vẻ mặt của Hồng Kiếm đạo nhân thì liền hiểu việc này không hề đơn giản. Nếu quả thực là một tồn tại đáng sợ như vậy, lại còn đang ở trong Lăng Vân Tông, thì vấn đề không phải là có thể khống chế được hay không nữa, mà là — ai dám ra tay khống chế?

Khó trách đồ đệ dắt ra cũng hung hãn đến vậy…

Hồng Kiếm đạo nhân mặt không đổi sắc, sau khi kết thúc việc tra hồn định thu hồi linh lực, lại thấy Sở Lạc bỗng tiến lên một bước, mượn lực lượng của hắn, trực tiếp kéo hồn phách Hàn Nguyệt ra khỏi thân thể.

“Ngươi, ngươi định làm gì!” Hồn phách của Hàn Nguyệt lập tức hét lên. Cảnh đệ đệ nàng bị dị hỏa trong tay đối phương thiêu c.h.ế.t vẫn còn rõ mồn một trong đầu. Giờ phút này, nàng không khỏi hoảng loạn run rẩy.

Chỉ cần hồn phách còn tồn tại, nàng vẫn có thể chờ Du Mông cứu viện, sau này tìm cơ hội đoạt xá sống lại cũng chưa muộn. Nhưng hiện tại, người đang nắm giữ hồn phách nàng — Sở Lạc, rõ ràng là mối uy h.i.ế.p lớn nhất!

“Ta là chưởng môn Linh Thú Tông, dù có phạm lỗi cũng nên do Linh Thú Tông phán quyết, đến lượt một đệ tử Lăng Vân Tông như ngươi can thiệp sao! Mau thả ta ra! Đây là quy củ của Lăng Vân Tông các ngươi à!”

Trong giọng nói của Hàn Nguyệt đầy hoảng hốt.

“Việc cá nhân, xin đừng gán cho Lăng Vân Tông,” Sở Lạc nhếch môi cười: “Với loại người như ngươi, ngươi nghĩ ta từng giữ quy củ à?”

Lời vừa dứt, tam trọng nghiệp hỏa liền bộc phát từ tay Sở Lạc, trong nháy mắt đã lan khắp hồn thể của Hàn Nguyệt.

“A a a a ——!”

“Cứu ta! Cứu ta với! Nàng phá quy củ ——!”

Trong nhà giam vang lên tiếng thét thê lương của Hàn Nguyệt.

Hồng Kiếm đạo nhân nhìn một màn này, im lặng thật lâu, chợt nheo mắt lại.

“Tiểu nha đầu Sở Lạc, hiện giờ trong tay bản tọa coi như có được nhược điểm của ngươi rồi đó!”

“Hử?” Sở Lạc nhướng mày: “Nhưng ta không quan tâm mà.”

Hồng Kiếm đạo nhân lại một lần nữa trầm mặc.

“Quả nhiên cùng một khuôn đúc ra với sư tôn của ngươi.” Nói xong, lão lặng lẽ xoay người rời đi.

Ngay cả một đại năng như hắn cũng chẳng nói gì thêm, những người khác càng không dám mở miệng. Huống hồ, với những gì họ vừa thấy từ ký ức trong hồn phách, việc Hàn Nguyệt bị hồn diệt thân vong, vốn dĩ chính là một chuyện khiến người ta hả hê.

Hồn phách tiêu tán, thể xác cũng chẳng bao lâu liền tuyệt khí.

Sau khi dùng tam trọng nghiệp hỏa, Sở Lạc lại không rõ mình đã bế quan bao nhiêu ngày. Nhưng lần này, nàng không tự mình tỉnh lại.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng mới từ trong Phần Linh Cảnh thoát ra.

Dù sao thì Kim Đan sẽ tự vận chuyển để hồi phục linh lực, những lúc thế này, Sở Lạc thường vào Phần Linh Cảnh để tiếp tục tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.

Dẫu sao, lời nguyền “không cố gắng là sẽ chết” vẫn còn đó, một chút thời gian cũng không thể lãng phí.

Đẩy cửa bước ra, đúng lúc thấy Thỏ Sao Nguyệt đang ôm một bộ bạch y.

“Hôm nay là tang lễ của gia chủ nhà ta.”



“Chuyện cũng coi như đã đến hồi kết. Lực lượng truy bắt Sở Yên Nhiên sẽ càng tăng cường hơn, còn vị trưởng lão Du Mông kia trong Linh Thú Tông cũng khó tránh khỏi bị phế tu vi. Tuy chuyện đã giải quyết gần hết, Điền đại tiểu thư chuẩn bị kế nhiệm vị trí gia chủ. Những ngày qua nàng ta đã khiến không ít trưởng bối của Điền gia cảm động, ai nấy đều nói nàng càng lúc càng giống với cố gia chủ…”

Nói đến đây, Phong Dự Mạc không khỏi khựng lại một chút.

“Nàng vốn dĩ đang cố ý bắt chước cố gia chủ, hiện giờ cũng là sức mạnh đó đang nâng đỡ nàng,” Sở Lạc nói thẳng suy nghĩ trong lòng hắn, “Nhưng không cần lo lắng, thời gian qua đi, nàng rồi sẽ nghĩ thông.”

Phong Dự Mạc khẽ gật đầu: “Chúng ta còn phải lưu lại Hách Thú Thành thêm một thời gian nữa, Sở đạo hữu đi nhanh thế, không ở lại lâu thêm một chút sao?”

Sở Lạc lắc đầu: “Hiện tại thiên hạ rối ren, ta không thể không làm gì. Ba con bóng da kia mong rằng Phong Hành Cục có thể đưa chúng về lại Thần Ma Cảnh cho chu toàn. Nếu sau này ta còn gặp phải đồ vật từ Thần Ma Cảnh, vẫn phải phiền đến Phong Hành Cục hỗ trợ vận chuyển.”

Nghe vậy, Phong Dự Mạc mỉm cười: “Đó là lẽ tất nhiên.”

Sau khi cáo biệt người trong Điền gia, Sở Lạc rời khỏi Hách Thú Thành, tiếp tục xuôi nam.

Không lâu sau, sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Tri kỷ! Tri kỷ ——”

Bước chân Sở Lạc lập tức khưng lại, quay đầu nhìn.

“Ê? Đúng là ngươi thật,” A Liên hớn hở chạy đến: “Thay y phục trắng ta suýt nữa không nhận ra, tri kỷ, ngươi định đi đâu vậy?”

“Đi đến đâu hay đến đó thôi.” Sở Lạc nhìn A Liên có vẻ như cũng chuẩn bị đi xa, liền hỏi: “Ngươi cũng là…”

“Ta cũng định đổi chỗ ở rồi,” A Liên nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng rỡ, “mục tiêu cuối cùng của ta là tìm hiểu giá cả của tất cả các thành trì trong tu chân giới! Nghe thế nào? Có thú vị không?” Nàng híp mắt, nhẹ nhàng huých vai Sở Lạc một cái. “Cùng đi nhé!”

“Ta không hứng thú gì với chuyện giá cả đâu.” Sở Lạc đột nhiên nheo mắt lại, như thể nhìn ra điều gì đó, “Nhưng… ngươi thật sự chỉ là muốn tìm hiểu giá cả thôi sao?”

“À ha ha ha…” A Liên gãi gãi đầu cười khan, “nếu như gặp được món gì ta thích, có lẽ ta sẽ không nhịn được mà mua luôn…”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 314: Chương 314



“Chuyện này…” Sở Lạc có chút bất đắc dĩ: “Ngươi mang theo đủ linh thạch không? Cho dù có nhiều linh thạch đi nữa, cứ thế ngồi ăn ngồi tiêu cũng không được đâu. Ta thấy ngươi hình như chẳng có công việc gì đàng hoàng cả.”

Nghe nàng nói một hơi xong, biểu cảm của A Liên đã cứng đờ.

Thấy nàng im lặng không nói gì, Sở Lạc khẽ nhếch khóe môi: “Ngươi sẽ không nghĩ… ta là đại gia đấy chứ?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Á, chẳng lẽ không phải sao? Ngươi là đệ tử tiên môn, lại thuộc hàng cao nhất—thiên tự mạch đó!”

“Cho dù có thật, cũng không tiêu cho ngươi đâu,” Sở Lạc thản nhiên: “Tìm một công việc đi, thiếu nữ.”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

Nghe thấy điểm hảo cảm bị trừ mà không dính kèm trừ điểm khí vận, khóe miệng Sở Lạc lại nhếch cao hơn chút nữa.

“Thế gian không có bữa trưa nào miễn phí, mà đã miễn phí thì mới là thứ đắt đỏ nhất.”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

“Không đổ mồ hôi thì không có thu hoạch.”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

“Ngươi định làm một phế nhân xã hội à?”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

A Liên cúi gằm đầu xuống.

“Tri kỷ à, ngươi…”

Sở Lạc nhìn bộ dạng này của nàng, lờ mờ đoán được nàng sắp nói gì rồi.

Hoặc là tuyệt giao, chia tay đường ai nấy đi; hoặc là ngại sĩ diện không nói gì, sau lưng âm thầm chửi mình keo kiệt.

Nhưng mà… tuy tăng điểm hảo cảm khó, nhưng trừ điểm thật là sảng khoái!

Thế nhưng, tình hình tiếp theo lại khiến Sở Lạc há hốc mồm.

“Ngươi có giới thiệu công việc nào vừa nhàn vừa kiếm tiền nhanh không!” A Liên ôm lấy cánh tay nàng, khóc ròng: “Cầu xin ngươi giúp ta đi, ta thật sự tìm không ra mà—”

“Ta lại quên mất,” Sở Lạc kinh ngạc: “Ngươi vốn chẳng có tí khí cốt nào cả…”

“Ngươi là tri kỷ của ta mà—”

“Được rồi được rồi, buông ta ra trước đi.” Sở Lạc rút cánh tay mình ra, rồi lấy bản đồ ra xem.

“Trước hết đến thành trì phía trước xem thử đã. Nhưng ngươi muốn tìm việc kiếm nhiều tiền mà lại nhẹ nhàng, với tu vi Trúc Cơ thôi thì không ổn đâu…”

“Ể? Ta nghe nói có thể đi cướp bóc mà?”

“Vi phạm pháp luật đấy.”

“Ngươi trước kia chẳng phải cũng làm mấy chuyện thế sao?”

“Ta không bị bắt, nhưng ngươi thì khác, ta sẽ là người đầu tiên bắt ngươi đấy.”

【Điểm hảo cảm của A Liên -10.】

Lưu Thành.

“Cái này đẹp ghê, cái kia cũng đẹp!”

“Cái này ngon nè, cái kia còn ngon hơn!”

“Gì cơ, đắt thế à? Ngươi không đi cướp luôn đi?!”

Bỏ qua A Liên đang điên cuồng mua sắm ngoài phố, Sở Lạc dừng chân trước bảng thông báo ngay cổng thành.

Thành chủ thường dán các thông cáo lớn nhỏ ở đây, cũng là nơi phần lớn tán tu đến nhận nhiệm vụ kiếm thêm.

Tuy nhiên mục đích của Sở Lạc không phải để kiếm tiền, mà là muốn xem gần đây có sự kiện kỳ quái nào xảy ra không, biết đâu bắt gặp thứ gì đó chui ra từ Thần Ma Cảnh.

Những tờ giấy dán trên bảng chồng chất không theo thứ tự nào cả, chẳng rõ nhiệm vụ nào đã hoàn thành. Sau khi đọc hết một lượt, nàng cũng không phát hiện điều gì đáng ngờ.

Vừa định rời đi thì nghe thấy vài tán tu đang trò chuyện.

“Ê, hôm qua ta còn thấy cái tin cáo về con hồ ly kia, sao hôm nay không thấy nữa rồi?”

“Chắc bị đè bên dưới rồi, có gì to tát đâu. Chẳng có tính uy h.i.ế.p gì, chẳng cần phái tu sĩ đi diệt trừ. Ta nghe nói có không ít thư sinh còn chen nhau tới cái ngọn núi hoang đó đấy, nói là muốn chiêm ngưỡng dung nhan hồ tiên. Ha ha, đúng là đọc sách đến ngu người!”

“Ta thấy họ đọc cũng chẳng phải sách nghiêm chỉnh đâu! Ha ha ha—”

“Tri kỷ——” từ xa bóng áo vàng chạy tới, trong lòng ôm một đống đồ: “Ngươi còn đứng đây làm gì? Mau xem ta đào được bao nhiêu món hay nè!”

“Ngươi mua nhiều y phục vậy, thật sự mặc hết được sao?” Sở Lạc hỏi.

“Một bộ nửa ngày, đương nhiên là đủ!” A Liên nhìn đống đồ trong lòng với vẻ trân quý: “Vì thế ta còn đặc biệt tìm được một quyển pháp thuật thay y phục cực nhanh nữa, chỉ cần chớp mắt một cái là…”

“Ể? Tri kỷ, ngươi thay y phục từ khi nào thế?!”

“Lúc ngươi chớp mắt đó.”

“Vậy thì cái pháp thuật kia của ta chẳng phải phí công…”

“Không uổng phí đâu, vì ta sẽ không dạy ngươi.”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

Sở Lạc lại phát hiện trong đống đồ nàng mua có thứ không ổn.

“Sao ngay cả nam trang ngươi cũng mua? Nữ phục không đủ thỏa mãn ngươi nữa à?”

“Đổi y phục đổi tâm trạng mà, thỉnh thoảng ta cũng muốn mạnh mẽ một chút. Nhưng ta không muốn mặc một mình, ngươi phải mặc cùng ta.”

“Ngươi chắc là khí cốt có liên quan đến quần áo sao?”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

“Cái này là gì vậy…” Sở Lạc rút ra một quyển thoại bản.

“À, ông chủ bán thoại bản nói cái này gần đây hot lắm, hot nhất luôn á. Hơn nữa ông ấy còn nói ta xinh đẹp, nên tính rẻ cho ta.” A Liên đỏ mặt nói.

Sở Lạc im lặng một lúc: “Vậy bao nhiêu linh thạch?”

“Ông ấy giảm thẳng cho ta năm phần, chỉ còn một khối thượng phẩm linh thạch thôi!”

“Vậy tất cả đống ngươi mua là bao nhiêu?”

“Một trăm thượng phẩm linh thạch!”

Nhìn vẻ mặt hóa đá của Sở Lạc, vai A Liên run lên không ngừng, cười ha hả: “Ngươi ghen tị rồi đúng không! Loại thân thiện bẩm sinh như ta đâu phải ai cũng có được!”

Một lát sau, lại thấy Sở Lạc thở phào nhẹ nhõm.

“Ể? Tri kỷ ngươi sao thế?”

Sở Lạc vỗ ngực: “May mà không phải tiêu tiền của ta, không thì giờ này ta đã đến phủ thành chủ rồi.”

“Lạ thật, nghe không hiểu.”

“Không sao không sao, đời người quan trọng nhất là vui vẻ.” Nói rồi, Sở Lạc định trả lại thoại bản, nhưng ánh mắt chợt dừng lại ở hai chữ hồ tiên trên bìa.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía bảng thông báo, lần này dùng pháp thuật nhìn xuyên qua, dễ dàng thấy được tờ cáo thị bị đè dưới cùng, viết về nữ hôg ly ở núi hoang

Trên đó có ghi, tuy trong núi hoang xuất hiện hồ nữ, nhưng chưa từng làm hại ai, nên phần thưởng là 0 linh thạch

Chả trách chẳng ai chịu nhận.

Chỉ có điều, mấy gã thư sinh kia cũng thú vị đấy, đi một chuyến cũng không tệ.

Nghĩ vậy, Sở Lạc dùng linh lực rút tờ cáo thị hồ nữ ra.

“Tri kỷ, tri kỷ! Không đủ không gian chứa đồ nữa rồi, ngươi giúp ta mang vài thứ nhé—” tiếng A Liên lại vọng tới từ phía sau.

Sở Lạc quay lại đón đồ từ nàng, bỗng ánh mắt lóe lên.

“Phải rồi, ngươi chẳng phải đến để khảo sát giá cả à? Kết quả đâu?”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

“Còn nữa, ngươi không chỉ lo mua sắm chứ, có tìm thử xem có công việc nào phù hợp không?”

【Điểm hảo cảm của A Liên -1.】

A Liên bất chợt nhìn thấy tờ cáo thị trong tay Sở Lạc, lập tức đứng thẳng người dậy: “Có rồi!! Công việc mới của ta chính là cái này!!”

“Hở?”

“Ngươi chẳng nói miễn phí mới là đắt nhất sao? Ngươi xem, cái này thưởng là 0, vậy nhất định là nhiều nhất rồi! Tri kỷ, chúng ta sắp phát tài rồi đó—”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 315: Chương 315



Ngọn núi hoang.

A Liên rón rén bước theo sau Sở Lạc, mắt đảo quanh cảnh vật xung quanh không ngừng.

“Tri kỷ, ngươi nói xem, hồ nữ kia là yêu hay là quỷ, cảnh giới thế nào, thật sự sẽ không hại người chứ? Nếu lát nữa nàng ta từ trong rừng lao ra, nhất định ngươi phải chắn trước cho ta đó…”

Sở Lạc đưa ngược lại tờ thông cáo về hồ nữ cho nàng xem.

“Ngươi nhìn kỹ đi, trên đó viết rõ hồ nữ chỉ xuất hiện vào ban đêm, chúng ta chỉ là tình cờ đến đây, tiện thể đi dò la chút thôi.”

Tay A Liên vẫn còn run nhè nhẹ: “Nhỡ… nhỡ đâu nàng ta để ý đến bộ y phục ta đang mặc, muốn cướp giữa ban ngày thì sao?”

“Vậy thì đưa cho nàng ta đi.”

【Hảo cảm của A Liên -1】

“Ta không đồng ý! Ta sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo vệ y phục của mình!”

Đột nhiên thấy Sở Lạc phía trước dừng bước, giọng A Liên cũng run lên: “Gì… gì vậy?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Phía trước có người.” Thấy A Liên đang âm thầm lùi lại, Sở Lạc bèn bổ sung: “Phàm nhân thôi.”

“Ể?” A Liên ló ra từ sau lưng Sở Lạc, đưa mắt nhìn về phía trước: “Nhìn cách ăn mặc của họ… hình như là mấy thư sinh trong thoại bản?”

“Ngươi xem cái thoại bản kia rồi?”

A Liên gật đầu: “Xem qua mấy trang, hình như là chuyện mấy thư sinh gặp hồ tiên trên núi hoang, rồi xảy ra vài chuyện… khó nói. Aii, kiểu cốt truyện này xưa như trái đất rồi, thật không hiểu sao lại có thể nổi đến thế…”

“Phải rồi, chuyện trong thoại bản giờ đã thành thật, không nổi mới là lạ.” Sở Lạc chậm rãi nói.

A Liên nghe vậy như bừng tỉnh: “Phải ha! Hóa ra là chuyện trong thoại bản thành thật, bảo sao lại có nhiều thư sinh đến vậy, ai nấy đều mong gặp gỡ kỳ duyên. Tiếc thật đó, chúng ta đâu phải thư sinh, thậm chí còn không phải nam nhân nữa, tiếc thật tiếc thật, muốn gặp kỳ duyên cũng bó tay rồi.”

Sở Lạc vừa nghe nàng lẩm bẩm vừa nhìn về phía nhóm thư sinh định nghỉ lại đêm ở đây, bỗng một bộ y phục nam chắn ngang tầm mắt nàng.

Quay đầu lại, chỉ thấy A Liên nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Mặc vào đi, bây giờ chúng ta chính là nam nhân rồi…”

“Giờ ngươi không sợ hồ nữ nữa à?”

A Liên đã thay xong y phục, tóc cũng buộc lại gọn gàng.

“Tri kỷ, ngươi nói xem hồ nữ chọn thư sinh để gặp gỡ là dựa vào gì? Chọn mặt ư?”

“Hay là… đêm nay chúng ta cũng ở lại đây đi?”

Nụ cười trên mặt A Liên khựng lại: “Thôi bỏ đi thì hơn, chẳng phải dưới chân núi lúc nãy có một quán trọ đó sao? Người ta sinh ra là để nằm giường mà ngủ, ta không muốn nửa đêm còn vạ vật ở nơi đồng hoang rừng vắng này đâu.”

Sở Lạc nhận lấy bộ y phục A Liên đưa, ánh mắt lại nhìn về phía nhóm thư sinh kia.

Gan còn to hơn cả tu sĩ, đúng là nhân tài… Thôi thì lưu lại một ít tóc ở đây phòng bất trắc còn hơn.

Lúc đến đây, Sở Lạc cũng đã chú ý đến quán trọ kia — có không ít nho sinh trọ lại trong đó. Nếu nàng và A Liên cải nam trang hành động thì sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Nàng thi triển thuật pháp thay đổi khí tức, để mọi người xung quanh đều cảm nhận được một luồng khí phách chính khí của bậc nam tử, sau đó cũng dùng pháp thuật tương tự lên người A Liên.

Quán trọ đông người, khói lửa nhân gian dày đặc, không khí cũng náo nhiệt hơn. A Liên, giờ đã cải trang thành nam tử, chẳng mấy chốc đã hòa nhập được với mấy thư sinh đang ngồi trò chuyện ngoài sân. Còn Sở Lạc thì trở về phòng, bày xuống kết giới rồi mới lấy ngọc bài thân phận ra.

Truyền Âm Phù.

Liễu Tự Diêu: Có việc gì?

Sở Lạc: Chuyện ta nhờ ngươi, chẳng lẽ ngươi không làm được cái nào sao…

Liễu Tự Diêu: Đưa tiền.

Sở Lạc: Viết giấy nợ.

Liễu Tự Diêu: Đã báo tin cho mọi người, bảo họ để mắt tới tình hình của Thời Yến. Còn cái tên Trác Ngốc Ngếch mà ngươi quan tâm thì vẫn luôn theo hắn tìm kiếm vật trong Thần Ma Cảnh, có chuyện gì thì hỏi thẳng hắn là được rồi.

Sở Lạc: Có thể giúp ta kéo Trác Ngốc Ngốc ra được không, đừng để hắn bám lấy Thời Yến nữa.

Liễu Tự Diêu: Yên tâm, Chu Mặc Du cũng ở đó, ngươi có thể nhờ hắn để mắt đến Trác Ngốc một chút. Dù sao bây giờ đi theo nhóm vẫn là an toàn hơn.

Nghe những lời này, Sở Lạc nhớ lại việc năm xưa Hồng Kiếm đạo nhân đồng ý cho Trác Nhất quay lại đội Lôi Đình với kỳ hạn một năm, không ngờ lại đúng dịp gặp phải việc Thần Ma Cảnh bạo phát, đành tạm thời gác lại.

Nàng gửi truyền âm cho Chu Mặc Du, nhờ hắn trông coi Trác Nhất, đừng để hắn ở riêng với Thời Yến, đối phương cũng rất thoải mái đồng ý.

Sau đó lại gửi truyền âm cho Hồng Kiếm đạo nhân, bảo lão ta trông coi Thời Yến cẩn thận một chút, kết quả bị mắng cho một trận.

Xong xuôi mọi việc, Liễu Tự Diêu lại gửi thêm một tin nữa.

Liễu Tự Diêu: A Liên mà ngươi muốn tra, tên thật là Bách Lý Liên, nhà làm ăn buôn bán linh dược, cũng khá giàu. Tùy tiện lấy ra trăm viên linh thạch thượng phẩm đối với nàng mà nói chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Chỉ là tư chất kém, không đủ khả năng kế thừa gia nghiệp nên nhà họ Bách Lý để mặc nàng lang bạt làm tán tu trong tu chân giới, không coi trọng cho lắm. Nhưng nếu nàng muốn lấy linh thạch từ gia tộc, chỉ cần không quá mức thì vẫn được đáp ứng.

Sở Lạc: Vậy là phú nhị đại à?

Liễu Tự Diêu: Ngươi chẳng phải mới có một ngày đã kết giao thành bằng hữu với người ta rồi sao? Nhiều nghi ngờ như vậy, sao lúc đầu còn chủ động kết bạn?

Sở Lạc: Được rồi, ta biết rồi.

"Dù là vì nhiệm vụ mà làm quen, nhưng đã là bạn thì nên nghiêm túc đối đãi..."

Sau khi nắm rõ thông tin, Sở Lạc lại xem thêm một hồi quyển trục ghi chép các vật phẩm Thần Ma Cảnh bị thất lạc, rồi mới bước ra ngoài.

Lúc này thấy đại sảnh tầng một vô cùng náo nhiệt.

"Ha ha ha, Liên huynh tửu lượng không được rồi, mới uống vài chén đã gục!"

"Đúng đó Liên huynh, vừa rồi huynh còn hào khí ngất trời nói sẽ chuốc ngã cả đám bọn ta, kết quả chẳng ai bị gì, còn huynh thì tự gục trước, thật là không trượng nghĩa!"

Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi, A Liên giả trai nằm úp mặt xuống bàn chợt bật dậy: "Không trượng nghĩa cái gì chứ! Tửu lượng của ta không bằng, nhưng tửu lượng của bằng hữu ta thì khác nha! Hắn không chỉ có thể uống gục các ngươi, thêm trăm người nữa cũng không thành vấn đề!"

Thấy cảnh đó, sắc mặt Sở Lạc tối sầm.

Hừ, vừa mới định đối đãi tử tế với ngươi cơ đấy.

Sở Lạc xoay người trở về phòng, giọng A Liên lại vang lên phía dưới:

"Bằng hữu! Ở đây nè!"

Nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy A Liên đang vui vẻ vẫy tay gọi mình.

"Vị này là bằng hữu của Liên huynh sao? Vừa rồi ta còn nghi ngờ, vị lang quân này thoạt nhìn không giống người thường, biết đâu là đại quan trong triều đình..."

"Xì… ánh mắt dữ dằn ghê… Chắc là người trong Hình Bộ nhỉ…"

"Đại quan? À đúng đúng đúng," A Liên lại gọi với lên: "Bằng hữu, mau lên đây chuốc ngã bọn họ đi!"

Thấy Sở Lạc có vẻ không mấy hứng thú tham gia, nàng lại truyền âm nhỏ nhẹ: "Tình báo, tình báo đó. Mấy người này biết không ít chuyện về hồ nữ, muốn nghe thì phải tạo mối quan hệ tốt với họ trước."

Nghe vậy, Sở Lạc mới bước xuống lầu. Có lẽ thật sự tưởng nàng là quan triều đình nên mấy thư sinh đều ngồi nghiêm túc, thậm chí trong mắt vài người còn có vẻ nịnh bợ.

Sở Lạc xách bình rượu, truyền âm cho A Liên: "Ngươi thật sự nghĩ ta có thể chuốc gục cả trăm người à?"
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 316: Chương 316



"Đương nhiên, ngươi là Kim Đan tu sĩ mà!" — A Liên đầy tự tin truyền âm đáp lại.

"Vị công tử này, tại hạ là Hoàng Kiến Thành, người huyện Khánh, quận Bình Viễn. Không biết quý tính đại danh của công tử là gì?" — Có người nâng chén rượu bước đến bắt chuyện.

"Công tử, tại hạ là Thường Tiền..."

"Tại hạ là Viên Hồng..."

"Ể?" — A Liên ngơ ngác nhìn đám người đang lần lượt vây quanh Sở Lạc, gãi đầu lẩm bẩm: "Sao ta cảm thấy bọn họ có vẻ hứng thú với tri kỷ của ta hơn là nàng hứng thú với bọn họ vậy?"

"Có lẽ vì ta là người của Hình bộ."

"Hở?"

Sở Lạc liền đi thẳng vào vấn đề: "Chư vị hẳn đều vì chuyện hồ nữ trên ngọn núi hoang mà đến đây. Không biết các vị có suy nghĩ gì về việc này?"

Đối với những người đang ôm chí hướng thi đỗ công danh thì một vị quan đã tại triều như nàng chính là đối tượng vô cùng hiếm có để lấy lòng. Vì thế, cả đám như gặp được giám khảo trong trường thi, ai nấy đều tranh nhau phát biểu.

"Hahaha, nói đến hồ nữ kia, ta cũng chỉ vì tò mò nên mới tới xem thử. Dù nàng có xinh đẹp đến đâu, dịu dàng ra sao, thì cũng là yêu nghiệt. Nam tử hán đại trượng phu nên nghĩ nhiều hơn đến chuyện an dân, sắc dục là thứ tuyệt đối không thể dính vào."

"Đúng đúng đúng, tiểu sinh cũng nghĩ như vậy! Nếu nói là hồ tiên trong thoại bản bước ra đời thật thì nghe quá hoang đường, tám phần là do sơn tinh mộc quái gì đó tác quái mà thôi. Nay tiểu sinh thân cô thế cô, đành một mình đến xem xét tình hình. Nếu làm quan, tất sẽ dẫn binh tới đây, trừ họa cho dân chúng!"

Nghe những thư sinh kia kẻ một câu người một lời, nói năng khoa trương làm màu, Sở Lạc tự rót cho mình một chén rượu: "Nào, uống đi."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nàng ngửa đầu cạn sạch chén, những người khác trong sảnh cũng vội vàng nâng chén uống theo. Nhưng Sở Lạc vẫn chưa dừng lại, nàng tiếp tục uống từng chén từng chén, khiến phần lớn thư sinh đã bắt đầu chếnh choáng men say.

A Liên đứng một bên nhìn Sở Lạc uống rượu không ngừng mà sắc mặt vẫn bình thản thì giơ ngón cái lên tán thưởng.

"Quả nhiên là ngươi lợi hại thật!"

Sở Lạc liếc nàng một cái bất đắc dĩ.

Từ khi tới thế giới này, nàng chưa từng uống rượu. Nhưng từ sau khi luyện thành nghiệp hỏa chân thân, nàng có thể tùy ý hóa thân thành hỏa diễm, mọi thứ rơi vào bụng đều bị nghiệp hỏa thiêu thành tro bụi trong nháy mắt — đừng nói là rượu, đến cả độc dược cũng chẳng sao.

Thấy đám thư sinh đã ngà ngà say, Sở Lạc lại lên tiếng: "Trong tay ta đúng lúc lại có một quyển Hồ Tiên Dạ Thoại, những chuyện đang xảy ra trên ngọn núi hoang kia rất giống với nội dung trong sách ấy. Vậy nên chắc không đơn thuần là sơn tinh mộc quái đâu."

"Đại nhân không biết đấy thôi!" — một thư sinh đã ngà say đứng bật dậy, giọng lè nhè — "Nàng chính là hồ tiên trong sách ấy, tuyệt đối không sai được!"

"Sao ngươi dám khẳng định như vậy?"

"Là nàng báo mộng cho ta! Kiếp trước chúng ta từng nguyện thề bên nhau dưới trời cao, sánh vai bạc đầu, đàn sáo hòa minh. Nhưng số trời trêu ngươi, thân phận hồ tiên của nàng bị một đạo sĩ du phương phát hiện, sống c.h.ế.t đòi chia rẽ đôi ta. Bất đắc dĩ, chúng ta mới chọn cách cùng nhau quyên sinh."

"Nhưng nàng là hồ tiên, ta đã bước vào luân hồi, còn nàng vẫn mang nặng chấp niệm nơi thế gian. Bao năm trôi qua, nàng mượn lời kể của một người chấp bút mà ghi lại chuyện xưa, cảm động lòng người, từ đó mới có quyển Hồ Tiên Dạ Thoại lưu truyền thế gian."

"Nàng ký thác nỗi nhớ vào những con chữ ấy, vẫn luôn đợi ta quay lại, để nối lại mối duyên tiền kiếp!"

Thư sinh kia càng nói càng xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Nhưng còn chưa chờ Sở Lạc kịp mở miệng, trong sảnh đã vang lên từng tràng đập bàn dữ dội.

Có người giận dữ đứng bật dậy: "Sao có thể là ngươi? Rõ ràng hồ tiên báo mộng cho ta, ta mới là người định mệnh ấy!"

"Các ngươi nói gì vậy, ta mới là người được hồ tiên báo mộng!"

"Không đúng! Ngươi vừa nói giống hệt lời hồ tiên nói trong mộng của ta mà!"

"Chính vì giấc mộng ấy ta mới đến đây đấy..."

"Hả? Các ngươi cũng được báo mộng sao?"

Thấy đám người kia đang hào hứng tranh luận, Sở Lạc liền lấy quyển "Dạ thoại hồ tiên" mà A Liên để lại chỗ nàng ra, lật trang đầu tiên.

"Hồ tiên mộng báo."

Kệ cho đám thư sinh trong sảnh vẫn đang cãi cọ, Sở Lạc đọc xong phần nội dung này, phát hiện tình tiết bên trong trùng khớp với những gì bọn họ miêu tả.

Xem xong, nàng liếc sang A Liên bên cạnh — nàng ta đã gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi rồi.

Sở Lạc đỡ nàng lên lầu nghỉ ngơi, đúng lúc ấy một phụ nữ trung niên từ nhà bếp đi ra, vòng qua đám thư sinh say xỉn, bước tới cửa quán trọ để chuẩn bị đóng cửa.

Sáng hôm sau, đám thư sinh ở tầng dưới lục tục tỉnh dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng, cùng lúc ấy,tiếng hét của A Liên vang lên từ một gian phòng trên lầu.

"Tri kỷ ơi, ta... ta đêm qua mơ thấy một giấc mơ rồi..."

Cũng khó trách A Liên lại ngạc nhiên đến vậy. Tu sĩ vốn rất ít khi nằm mơ, nếu thật sự mơ thấy điều gì, mà lại không phải là mộng tiên tri, thì khả năng còn lại chỉ có một...

Bị một tồn tại mạnh hơn bản thân để mắt tới rồi.

Cường giả có thể tùy ý thao túng giấc mộng của kẻ yếu hơn.

"Hồ nữ đó để mắt tới ta rồi!" A Liên tỏ vẻ nghiêm trọng. "Nàng ta còn nói kiếp trước chúng ta là tình nhân! Tuy rằng việc kiếp trước ta không phải là tuyệt thế giai nhân khiến ta khá thất vọng, nhưng kiếp này nàng ta lại còn muốn bám theo ta nữa! Không thể nào đâu! Nữ với nữ thì làm sao có kết quả chứ!"

"Ngươi thật sự tin à?" Khóe miệng Sở Lạc giật nhẹ.

"Tri kỷ à, ngươi theo ta lên núi hoang một chuyến đi! Ta phải nói rõ ràng với nàng ta, kiếp này giữa chúng ta là không thể nào!"

"Không cần phiền phức như thế," Sở Lạc xua tay, "Đám thư sinh trong quán trọ này đều từng bị nàng ta mộng báo rồi."

"Hả... hả?"

"Chẳng lẽ tất cả bọn họ kiếp trước đều là người yêu cũ của nàng ta? Xem ra nàng ta chỉ đang dùng thủ đoạn mộng báo để gom tất cả thư sinh về đây. Mà loại thuật pháp mộng báo chính xác đến mức này, e rằng không phải do người thi pháp trực tiếp, mà là phong ấn vào một loại vật dẫn nào đó. Người nào tiếp xúc với vật đó sẽ tự động trúng thuật, đêm về tất sẽ mộng mị."

Nghe phân tích của nàng, A Liên bắt đầu dò lại trí nhớ: "Nhưng ta không nhớ lúc nào mình từng trúng thuật pháp cả."

"Người bị mộng báo và ngươi có một điểm chung — đều từng đọc qua Hồ Tiên Dạ Thoạ," Sở Lạc lấy quyển sách ra, "Hôm qua ta đã nghiên cứu cả đêm, quả nhiên phát hiện điểm bất thường."

Sở Lạc lật trang đầu tiên, chỉ vào những ký tự và nét bút nàng đã tô đỏ, toàn bộ những ký hiệu đó liên kết với nhau tạo thành một trận pháp.

"A... cái này là..."

"Ta đã tra rồi, đây là một loại trận pháp tạo mộng khá phức tạp. Phàm là người thường đọc qua trang đầu tiên của quyển thoại bản này, đều sẽ trúng chiêu một cách lặng lẽ. Nhưng nếu cả ngươi cũng trúng, vậy thì tu vi đối phương hẳn cao hơn ngươi rất nhiều rồi." Sở Lạc chậm rãi nói.

"Nghe ngươi giải thích xong, mọi chuyện có vẻ hợp lý hơn nhiều. Vậy thì kẻ muốn mộng báo không phải là hồ tiên, mà là người viết thoại bản? Hắn làm vậy để làm gì?"

"Đã gom người đến đây, tất nhiên là có mục đích," Sở Lạc tiếp tục lật sang sau, "Nhưng ta nghĩ quyển sách này không chỉ ẩn một trận pháp đơn giản như vậy đâu, phải nghiên cứu thêm nữa."

Bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào náo nhiệt, khiến A Liên đẩy cửa bước ra xem.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Sở Lạc lúc này đang lật đến chương hai.

"Chủ khảo Tề Lễ."

Nội dung chương này rất đơn giản — trong chuyến lên kinh dự thi, vị thư sinh tình cờ ở trọ cùng quán với một trong những vị chủ khảo của kỳ thi năm nay là Tề Lễ. Khi đó, thư sinh không biết thân phận của vị quan kia, hai người đàm đạo rất vui vẻ.

A Liên quay trở lại phòng: "Tri kỷ, bên ngoài hình như có nhân vật ghê gớm nào đó tới, tất cả người trong quán trọ đều ùa ra nghênh đón!"

"Đám thư sinh đó có phải đang một miệng gọi 'Tề đại nhân' không?" Sở Lạc hỏi.

Nghe vậy, A Liên gật đầu: "Phải đó! Ủa, sao ngươi biết hay vậy?"

Sở Lạc chỉ vào thoại bản: "Trong đây viết như thế. Giờ thì chương một và chương hai đều ứng nghiệm rồi, tiếp theo sẽ là 'Gặp hồ tiên nơi núi hoang', 'Hồng tú đính hương', ' bảng vàng đề danh' và 'Động phòng hoa chúc'."
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 317: Chương 317



A Liên vừa nhìn ra ngoài vừa đáp: "Nếu hiện thực cứ diễn tiến y như sách thì cũng chẳng có gì nguy hiểm cả nhỉ?"

"Có nguy hiểm." Sở Lạc nói chắc nịch.

A Liên ngạc nhiên nhìn sang: "Hả? Sao vậy?"

Sở Lạc kẹp lấy thoại bản, khẽ cười: "Vì nhân vật chính đã gian lận trong kỳ thi, mượn sức của hồ nữ, hoàn toàn không nhận ra mình đang gian lận mà cứ thế vượt qua kỳ thi. Với năng lực của Tề đại nhân, không lý nào lại không nghe được phong thanh. Lần này ông ta xuất hiện ở quán trọ, chỉ e không đơn giản là nghỉ chân. Hiện thực đã bị viết lại rồi."

"Nhưng mà..." A Liên len lén bước về phòng, còn đóng cả cửa lại: "Vị Tề đại nhân đó hình như đang đi về phía phòng chúng ta!"

"Hửm?"

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên một giọng nói:

"Tại hạ Tề Lễ, nghe nói có đồng liêu đang nghỉ trọ nơi này, đặc biệt đến bái phỏng. Không biết các hạ là vị đại nhân nào?"

A Liên đứng nép sau cửa, truyền âm cho Sở Lạc: "Xong rồi, quan thật tới rồi, chúng ta sắp bị lộ rồi!"

Sở Lạc búng tay một cái, một thuật pháp nhỏ bay ra, giúp thu dọn cái bàn bị A Liên bày loạn cả lên, rồi nói: "Mở cửa đi."

Nghe vậy, A Liên ngạc nhiên vô cùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa. Người đứng ngoài lập tức bước vào.

Người tới không chỉ có mình Tề Lễ, phía sau ông ta còn có hai người mang phong thái trang nghiêm, không giống nội dung trong thoại bản, hiển nhiên đã nghe được tin tức gì đó.

Lúc Sở Lạc đang quan sát ba người này, họ cũng đồng thời đánh giá nàng.

Trước hết, khuôn mặt này họ tuyệt đối chưa từng thấy qua. Nhưng nhìn thiếu niên trước mặt bình tĩnh ngồi đó, không chút hoảng loạn, phong thái bất phàm, lại chẳng giống kẻ giả mạo quan viên triều đình.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nhưng vấn đề là... họ thực sự chưa từng gặp người này trong triều!

Sở Lạc đứng dậy, bắt chước lễ nghi quan lại hành lễ.

"Tề đại nhân, mời ngồi."

Tề Lễ mỉm cười, rồi nhìn hai người bên cạnh: "Triệu đại nhân, Chu đại nhân, mời ngồi."

Nói xong, ông lại quay sang nhìn Sở Lạc: "Nghe đám thí sinh bên ngoài nói đại nhân là người của Hình bộ, nhưng tại hạ thấy mặt mũi có chút lạ, hình như chưa từng gặp qua."

Sở Lạc mỉm cười nhàn nhạt: "Nếu chư vị đại nhân từng gặp ta, thì e rằng quan lộ của các ngài cũng kết thúc rồi."

Một câu nói buột miệng khiến cả ba người đều giật mình, trong lòng nảy sinh vô số suy đoán.

"Chẳng lẽ ngài là hoàng..." Triệu đại nhân vừa nói được nửa câu đã bị động tác kín đáo của Tề Lễ ngăn lại.

Sở Lạc ung dung nhấp một ngụm trà, thong thả nói: "Không biết ba vị đại nhân đã điều tra được gì rồi?"

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Tề đại nhân mỉm cười: "Chúng ta cũng vừa mới tới đây, nghe nói có đồng liêu nên vội vã tới bái phỏng. Về chuyện hồ tiên, vẫn chưa tra hỏi gì."

"Vậy ba vị cũng đừng phí thời gian ở đây nữa, mau đi điều tra đi." Sở Lạc cười nói.

Tề Lễ và hai người kia mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi phòng Sở Lạc. Triệu đại nhân có vẻ còn muốn nói điều gì, lại bị Tề Lễ ngăn lại.

Tề Lễ quan sát xung quanh một vòng, thấp giọng nói: "Về phòng rồi nói."

Thần thức của Sở Lạc và A Liên cũng lặng lẽ bám theo.

Về tới phòng, Tề Lễ cẩn thận đóng kín cửa, phía sau đã vang lên tiếng của hai người kia.

"Nếu ta nhớ không lầm, lần này triều đình chỉ phái ba chúng ta đến tra án vụ hồ tiên, không hề cử thêm ai cả!" Chu đại nhân nói, "Người đó rõ ràng là giả mạo!"

Triệu đại nhân vỗ vai hắn: "Cũng không thể kết luận vội vàng. Quyển Hồ Tiên Dạ Thoại lưu truyền ngoài phố không những đoán trúng tên chủ khảo kỳ thi năm nay là Tề đại nhân, còn trắng trợn viết ra chuyện hồ tiên giúp người gian lận đỗ đạt, coi thường hoàng uy. Hoàng thượng đã nổi giận rồi đấy."

“Tề Đại nhân , ngài chủ động xin điều tra chuyện này, là để giữ lấy sự tín nhiệm của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng chưa chắc nhìn ra. Nếu thật sự đã sinh nghi với ngài, tất sẽ âm thầm phái thân vệ chưa từng lộ diện tới điều tra.”

Nghe vậy, cả Tề và Chu đại nhân cùng lúc nhìn sang hắn: “Ý ngươi là…”

“Hai vị đại nhân thử nghĩ kỹ câu nói khi nãy của thiếu niên kia xem: Nếu từng gặp hắn, con đường làm quan cũng đến đó là hết. Có vẻ như kẻ đó thường ngày ở kinh thành chỉ tiếp xúc với bọn tham quan ô lại. Loại người như vậy, nếu không phải chuyên vì Hoàng thượng làm việc, thì còn có thể là ai?”

Trong căn phòng khác, A Liên bừng tỉnh đại ngộ: “Tri kỷ à, thì ra tất cả đều là do ngươi sắp đặt!”

“Cũng gần như vậy.” Sở Lạc đã thu lại thần thức của mình, tiếp tục lật xem quyển thoại bản trong tay.

Nhưng suy nghĩ thật sự của nàng lại khác xa với những gì A Liên tưởng tượng.

Sở dĩ nàng thản nhiên để ba vị quan kia vào, là bởi vì… nàng căn bản chẳng hề quan tâm có bị bọn họ phát hiện thân phận hay không.

“Nhưng mà bọn họ đã tin như vậy rồi, thì càng tiện cho việc tiếp cận và khai thác thông tin.” Sở Lạc vừa nói vừa đứng dậy, đẩy cửa nhìn ra ngoài.

“Ể? Lại có chuyện gì vậy?”

A Liên cũng nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy trước cửa phòng nơi ba vị quan viên ở có một phụ nhân trung niên đang đứng, tay bưng khay trà nóng, nói vài câu gì đó với đám thị vệ đứng canh ngoài cửa.

“Ngươi đang nhìn dì Thẩm à? Bà ấy sao thế?”

“Bà ấy là đầu bếp của quán trọ sao?” Sở Lạc hỏi.

“Đúng vậy,” A Liên gật đầu: “Hôm qua ngươi không ăn món bà ấy nấu sao, chứ tay nghề rất ngon đó.”

Đám thị vệ định đưa tay nhận lấy khay trà từ bà, nhưng bà vẫn nắm chặt khay không buông, trên mặt nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng trò chuyện với bọn họ. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra, người bước ra là Chu đại nhân.

Sau khi dâng trà, dì Thẩm liếc mắt nhìn vào trong vài lần, đợi đến khi cánh cửa đóng hẳn mới chịu rời đi.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 318: Chương 318



A Liên nhìn vẻ mặt của nàng, khẽ hỏi: “Ngươi cảm thấy dì Thẩm có vấn đề sao?”

“Sắc mặt bà ấy trông rất khổ sở. Rõ ràng tuổi tác mới hơn ba mươi, mà nhìn qua lại như người năm mươi mấy tuổi.” Sở Lạc đáp, “Ngoài điều đó ra thì cũng chẳng thấy gì đáng ngờ.”

Đã mở cửa rồi, Sở Lạc cũng bước ra ngoài.

“Tri kỷ, ngươi định đi đâu vậy?”

“Quay lại núi hoang một vòng.” Tuy tối hôm qua tóc nàng không cảm nhận được dị động gì, nhưng nàng vẫn định đi xem mấy người thư sinh kia một chút.

“Vậy… vậy ta ở lại đây thôi, hồ nữ kia đã để mắt đến ta rồi.” A Liên lí nhí nói.

Sở Lạc không ngăn cản, chỉ nói: “Không phải đã nói rồi sao, việc hồ tiên báo mộng là do trận pháp tạo ra, gốc rễ nằm ở người viết thoại bản, có lẽ vốn chẳng có hồ nữ gì cả. Nếu ngươi ở lại, thì tiện thể dò la xem người viết thoại bản là ai đi.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Dứt lời, Sở Lạc rời khỏi quán trọ. Đám thư sinh qua lại tò mò nhìn bóng lưng nàng.

“Nhìn hướng đi của vị đại nhân kia, chẳng lẽ là lên núi tìm hồ tiên?”

“Không phải chứ? Hồ tiên rõ ràng chỉ xuất hiện vào ban đêm mà, bây giờ đi cũng đâu gặp được…”

“Thôi đừng nói nữa, đêm qua ta lại mơ thấy hồ tiên nương tử rồi, ôi chao, mềm mại thơm tho, sắc nước hương trời, thật là… thật là…”

“Gì mà nương tử của ngươi, rõ là của ta mới đúng!”

A Liên đứng trên hành lang, chống cằm nhìn đám người bên dưới đang bàn tán xôn xao, mày cũng từ từ nhíu lại.

“Không phải chứ, chẳng lẽ tối nay lại có ai bị báo mộng nữa sao?”

Sở Lạc trở lại núi hoang, tìm đến vị trí tối qua, thu lại tóc đã để lại canh chừng, rồi nhìn về phía trước.

Đám thư sinh không biết đã đi đâu, chiếu cót chăn gối cũng biến mất, nhưng trên mặt đất vẫn còn vết tro tàn của đống lửa đã cháy, hiển nhiên tối qua họ từng ở đây.

Tóc để lại không cảm nhận được yêu khí, quỷ khí hay linh lực ba động. Sở Lạc dùng thần thức bao phủ cả ngọn núi, cũng không phát hiện ra chút dị khí nào sót lại.

“Đã rời đi rồi sao?”

Nàng tiếp tục tiến lên, khi đi ngang đống lửa thì bỗng dừng lại.

Không đúng...

Sở Lạc bới đống tro tìm thấy vài mảnh giấy cháy chưa hết, còn có vải vóc giống như mảnh chăn màn.

“Hành lý đều bị đốt rồi à?”

Nàng lập tức mở rộng thần thức, dò tìm từng tấc đất trong núi, cuối cùng trong một bụi cây ẩm thấp phát hiện vài dấu chân.

Tới đó, Sở Lạc bước chậm rãi lại.

Không khí vẫn còn vương chút hương thơm thoang thoảng, không giống mùi hương mà đàn ông sẽ dùng.

Ngoài điều đó ra, trong núi cũng không còn đầu mối nào khác. Sở Lạc liền theo dấu chân, lần mò về hướng bọn họ rời đi.

Xuống núi, nàng đi qua vài thôn trấn gần đó, đến khi trời gần tối thì quay lại thành Lưu.

Vào một tiệm hương phấn, Sở Lạc lần lượt ngửi từng loại, cuối cùng cầm lên một hộp, đưa sát mũi ngửi kỹ.

“Công tử định mua hương phấn tặng cô nương trong lòng sao?” Bà chủ tiệm nhanh chóng bước lại, “Ôi chao, công tử đúng là có mắt nhìn, hộp này là loại bán chạy nhất trong tiệm đấy!”

“Vậy à? Gần đây bán chạy vậy chắc bà cũng không nhớ được ai từng mua rồi nhỉ?” Sở Lạc mỉm cười.

“Công tử nói chuyện thật kỳ lạ, ta suốt ngày bán hàng, ai lại nhớ mấy chuyện ai mua cái gì chứ?”

“Bao nhiêu tiền một hộp?”

“Hai lượng bạc.”

Dứt lời, Sở Lạc đưa tiền, quay lưng rời đi.

“Ấy công tử ơi, ngài chưa lấy hộp hương phấn này!” Bà chủ thấy nàng đi quá nhanh, vội vàng chạy theo.

Nào ngờ người kia ngoái đầu lại, cười sảng khoái: “Tặng cho bà đấy!”

Nghe vậy, bà chủ đỏ bừng cả mặt, tựa người vào khung cửa, cứ thế nhìn theo bóng nàng đến khi khuất hẳn giữa dòng người mới chịu quay vào.

Khi Sở Lạc trở lại khách đ**m, trời đã nhá nhem tối, vừa bước vào đã thấy không khí khác lạ.

Đám hộ vệ đi theo ba vị quan gần như chiếm trọn hành lang tầng hai, đại sảnh tầng một vốn nên có người ăn uống, giờ trống trơn, chưởng quầy ngồi một góc chau mày tính sổ sách, dì Thẩm đầu bếp – thì lặng lẽ dọn đống bát đĩa vỡ đầy đất, còn có cả vết m.á.u loang trên mặt đất và mảnh sứ.

Nghe thấy động tĩnh nàng trở về, dì Thẩm vội bước tới, mặt nở nụ cười niềm nở: “Đại nhân đã về rồi? Ngài đi đâu vậy, có cần chuẩn bị nước nóng tắm rửa, hay một ít rượu và đồ ăn?”

Sở Lạc lập tức dùng thần thức xác nhận A Liên vẫn an toàn trong phòng mới trả lời: “Cả hai đều cần.”

【A Liên hảo cảm độ +1, nhận được 1 điểm khí vận】

Nghe thấy âm thanh này, trong đầu Sở Lạc hiện ra một dấu hỏi chấm.

Sao lại có điểm hảo cảm kỳ quái thế này?

Trong phòng, A Liên cảm nhận được thần thức của nàng quét qua, biết nàng đã về, liền mở cửa ra, lách qua đám hộ vệ vẫy tay với nàng.

Sở Lạc thấy vậy, cũng đi lên lầu.

Có lẽ vì ai cũng biết thân phận nàng không đơn giản, nên dọc đường đám hộ vệ đều né tránh. Sở Lạc vào phòng, bày kết giới rồi mới hỏi: “Sau khi ta đi, trong khách đ**m xảy ra chuyện gì sao?”

A Liên gật đầu lia lịa.

“Cả ngày vốn chẳng có chuyện gì, nhưng vừa đến lúc ăn tối, ba vị đại nhân liền xảy ra tranh cãi với đám thư sinh. Đại nhân họ Tề còn mắng bọn họ một trận te tua, đập bát đập đĩa, làm bị thương không ít người.”

“Hửm? Trong sách không ghi đoạn này.” Sở Lạc nhíu mày, hỏi tiếp: “Vì chuyện gì mà cãi nhau, Tề đại nhân mắng thế nào?”

“Nghe nói là mấy người kia thì thầm bàn chuyện muốn nhờ hồ tiên giúp gian lận lúc thi hội, bị Tề đại nhân nghe thấy. Ông ta nổi giận liền mắng té tát, nào là mê sắc, không chí tiến thủ... nói chung là mắng đến mức khiến bọn họ mất hết thể diện, ta còn thấy xót cho bọn họ nữa là.”

“Hắn mà cũng làm chuyện đó sao?” Sở Lạc ngạc nhiên, xoay người đi ra ngoài: “Ta đi xem thử.”

Tới trước phòng Tề Lễ, đám hộ vệ lập tức cúi chào.

“Đại nhân.”

“Đại nhân.”

Nghe tiếng bên ngoài, trong phòng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cửa mở ra, Triệu đại nhân cúi người hành lễ: “Đại nhân, ngài về rồi, mời vào.”

Sở Lạc chẳng khách sáo, bước thẳng vào: “Tề đại nhân hôm nay làm sao mà—”

Chưa nói xong, nàng vừa vòng qua bình phong đã thấy Tề Lễ nằm bệnh rũ rượi trên giường, một bên là Chu đại nhân đang cầm bát thuốc nóng hôi hổi.

Sở Lạc càng thêm kinh ngạc: “Sao lại thế này?”

Chẳng phải Tề Lễ đánh người à? Sao hắn lại là người ngã bệnh?
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 319: Chương 319



“Đại nhân, ngài đến rồi.” Nghe thấy giọng nàng, người bệnh yếu ớt là Tề Lễ quay đầu nhìn lại, giữa hàng mày tràn đầy u sầu.

“Chuyện xảy ra hôm nay, chắc ngài cũng đã nghe qua rồi,” hắn vịn vào mép giường, cố chấp muốn ngồi dậy: “Ta thực sự không nên quá kích động. Những người đó phần lớn đều là thí sinh năm nay, rốt cuộc còn trẻ người non dạ, dễ bị những vật ngoài thân mê hoặc. Ban đầu ta chỉ định mắng mỏ vài câu là đủ, nhưng chẳng hiểu sao khi đó đầu óc mơ hồ, lại động thủ mất rồi…”

“Ngươi đã bệnh đến mức này thì đừng cố sức nữa.” Sở Lạc nhìn thấy động tác muốn xuống giường của hắn, đành bất đắc dĩ nói.

Chu Đại nhân đứng bên cạnh cũng chau mày: “Ngươi xem ngươi kìa, lại tự làm mình tức đến nỗi lửa giận công tâm, biết thế thì trước đó đã nên kiềm chế một chút rồi.”

Tề Lễ không ngừng lắc đầu: “Ta vốn không có ý làm tổn thương những thí sinh đó, haizzz…”

Hắn vừa nói vừa rời giường, quỳ thẳng xuống trước mặt Sở Lạc.

“Đại nhân, chuyện xảy ra thế này, ta cũng không mong ngài che giấu gì giúp ta, chỉ cầu xin được tiếp tục ở lại nơi này, điều tra cho xong vụ án hồ tiên, mang kết quả trở về kinh chịu tội trước thánh thượng…”

Sở Lạc biết vị Tề đại nhân này thật lòng coi nàng là thị vệ do hoàng đế ngầm phái tới, tuy chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng có vẻ sau này nàng cần viết thư nói rõ với hoàng thất một phen mới được.

“Tề đại nhân đứng dậy trước đi, ta thấy ngươi vốn không phải hạng người dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ, chi bằng kể lại tường tận tình hình khi đó cho ta nghe.” Sở Lạc nói.

Nghe nàng nói vậy, Tề Lễ đương nhiên đồng ý, đem toàn bộ sự việc vừa rồi kể lại không sót một chữ.

“Cảm giác khi ném bát đĩa vào người khác, có thể nói rõ hơn một chút không?” Sở Lạc phát hiện lúc hắn kể đến đoạn đó, lời lẽ khá mơ hồ, như thể không phải chuyện chính bản thân từng trải qua.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Cảm giác lúc đó rất khó hình dung, giống như là phản ứng theo bản năng của thân thể, trong đầu hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả của hành động đó sẽ ra sao,” Tề Lễ vừa nói vừa thở dài: “Đến lúc ta ý thức được thì đồ vật đã bay ra ngoài rồi.”

Chỉ nghe lời hắn nói thì cũng chẳng tra ra được manh mối gì, Sở Lạc dặn dò đôi câu bảo hắn an tâm dưỡng bệnh rồi rời khỏi đó.

Vừa mở cửa phòng ra đã thấy dì Thẩm đứng ngoài cửa.

Bà hơi khom người nói: “Đại nhân, rượu thịt với nước nóng đều đã chuẩn bị xong, ngài dùng ở dưới nhà hay là để ta mang lên phòng?”

“Bày lên bàn đi, ta lát nữa sẽ xuống.”

Để diễn tròn vai phàm nhân, những chuyện phiền phức này vẫn phải làm đủ.

Trong lúc rảnh rỗi, Sở Lạc lại đi xem mấy thư sinh bị thương, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Khi xuống lầu ăn cơm, nàng thấy A Liên đã ngồi đợi dưới nhà.

“Tri kỷ à, ngươi gọi nhiều món ngon thế, vừa khéo ta còn chưa ăn tối!”

“Ngươi vẫn chưa bế thực à?,” Sở Lạc hơi kinh ngạc, “Mấy món này chắc đều do dì Thẩm làm, ta không dặn gì cả.”

Đợi Sở Lạc ngồi xuống rồi, nàng mới bắt đầu cầm đũa, vẻ mặt đầy mãn nguyện.

“Trên đời có bao nhiêu món ngon như vậy, sao ta phải tự làm khổ mình mà bế thực chứ? Tay nghề dì Thẩm vẫn ngon như xưa, đúng là hương vị của mẫu thân…”

Sở Lạc cũng gắp tượng trưng vài đũa: “Mẫu thân của tu sĩ chắc cũng là tu sĩ, đã có thể bế thực rồi, sao còn phải nấu ăn?”

A Liên lắc đầu: “Cha ta là tu sĩ, nhưng mẫu thân ta chỉ là phàm nhân bình thường, nên ta không có tư chất gì đặc biệt, trong nhà cũng chẳng mấy khi để ý đến ta. Nhưng thế cũng tốt, sống tự do như tán tu, lại có gia đình chu cấp, cũng chẳng sợ đói chết.”

“Ngươi cũng nhìn thoáng thật,” Sở Lạc vừa dùng nghiệp hỏa thiêu đốt thức ăn đã vào bụng, vừa hỏi tiếp: “Hôm nay ngoài vụ ồn ào do Tề Lễ đánh người, còn nghe ngóng được gì khác không?”

“Thật ra là có đấy,” A Liên nghiêm túc hẳn lên, “Ta nghe mấy thư sinh kia nói, tối qua bọn họ lại bị báo mộng!”

“Lại mộng thấy cái gì?”

“Khó mà diễn tả, không hợp cho trẻ con nghe.”

Vừa dứt lời, đã thấy Sở Lạc lại lập tức giở quyển “ Hồ Tiên Dạ Thoại” ra xem.

“Trận pháp này chỉ có thể phát động một lần, hơn nữa kiểu trận pháp không được duy trì bằng pháp lực như vậy, uy lực sẽ không mạnh, không thể liên tục báo mộng được.”

“Ể? Chẳng lẽ trong quyển thoại bản này còn có cơ quan gì khác?” A Liên hỏi.

Sở Lạc đứng dậy: “Ngươi cứ từ từ ăn đi, ta về phòng nghiên cứu tiếp.”

“Đúng là đáng tin cậy, bảo sao người ta là đệ tử mạch Thiên tự của Lăng Vân Tông.” A Liên nhìn bóng lưng Sở Lạc bước lên lầu, âm thầm cảm thán trong lòng.

Nàng định tiếp tục tận hưởng bữa ăn, nhưng nhìn đại sảnh trống trải, quán trọ yên ắng lạ thường, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên cảm giác rờn rợn.

“Thôi ăn nhanh rồi về phòng ngủ cho xong!”

Đúng lúc nàng đang cố gắng húp cơm, giọng dì Thẩm đột ngột vang lên từ phía sau.

“Liên công tử, ăn chậm một chút, nếu chưa đủ thì ta còn có thể nấu thêm.”

Nghe vậy, A Liên quay đầu lại.

“Dì Thẩm?”

Chỉ thấy bà đang kéo một thùng gỗ lớn đầy nước nóng từ trong bếp bước ra.

“Dì Thẩm, hôm nay dì đã bận cả ngày rồi, giờ nghỉ ngơi đi thôi.” A Liên thấy dáng vẻ vất vả của bà, thương cảm lên tiếng.

Nhưng bà chỉ cười nói: “Đưa nước nóng cho vị quan lớn của hình bộ xong là ta có thể nghỉ rồi, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu.”

“Còn phải lên tầng hai nữa,” A Liên ngẩng đầu nhìn lên, rồi nói: “Hay là dì để thùng nước ở đây, lát nữa ta mang lên cho tri kỷ, ta vẫn còn khỏe.”

Dì Thẩm từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn bị A Liên thuyết phục.

A Liên đang định tiếp tục ăn cơm, nhưng thấy dì Thẩm lại không quay về bếp, mà đi về phía nàng.

“Này, Liên công tử, các người đều là người đọc sách, biết chữ cả, có thể dạy tôi nhận một chữ được không?” Dì Thẩm đứng bên cạnh, hơi ngượng ngùng mở lời.

Nghe vậy, A Liên vội vàng lau tay đang dính dầu mỡ: “Chuyện nhỏ mà, dì Thẩm muốn biết chữ nào?”

Dì Thẩm nhúng tay vào nước, rồi chấm lên mặt bàn, viết một chữ xiêu vẹo, sau đó nghiêm túc nhìn A Liên.

“Chữ này à,” A Liên cười nói: “Chữ này đọc là ‘tử’ – c.h.ế.t đấy.”



Trong phòng, Sở Lạc đã lật đi lật lại quyển sách rất nhiều lần mà vẫn không phát hiện ra cơ quan liên quan đến trận pháp, điều tra không có kết quả, nàng lại mở cuộn trục ghi chép các vật đã thất lạc ra.

Sau một đêm tìm kiếm, cuối cùng Sở Lạc cũng thu hẹp phạm vi còn lại chỉ vài vật, trong đó có một thứ khiến nàng chú ý nhất.

“ Tơ Dục Mộng Tình”

Vật này không có thực thể, tự nhiên cũng không dính khí tức của Thần Ma Cảnh, nhưng lại đúng là sinh ra từ trong Quỷ Cảnh ấy, hư ảo khó nắm bắt, chỉ bám vào những đối tượng mà nó “thừa nhận”.

Mà điều nó có thể làm được chính là ảnh hưởng đến mộng cảnh và tâm cảnh, từ đó khiến người bị ảnh hưởng sinh ra tình ý và d*c v*ng mãnh liệt hơn với kẻ sở hữu vật này.

“Giấu trong quyển thoại bản này sao? Thứ này đúng là có vấn đề lớn.”

Sở Lạc cất quyển sách đi, chuẩn bị hôm nay đến Lưu Thành tra rõ nguồn gốc của vật ấy.
 
Back
Top Bottom