Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 60: Chương 60



“Quán sư đệ nghỉ ngơi một chút đi,” Lục Ngôn Châu có phần không đành lòng nói: “Việc vẽ phù cứ giao cho chúng ta, hiện giờ tình trạng của ngươi... vẫn là ngồi thiền tu luyện, khôi phục linh lực đi.”

“Cảm... cảm ơn... cảm ơn...”

“Biết rồi biết rồi, ngươi nhanh đi nghỉ đi!”

Quán Kỳ đi qua một bên ngồi thiền tu luyện, Triệu Anh Hiên và các sư huynh khác tiếp tục đến bàn vẽ tiếp các ký hiệu mà hắn vẫn chưa vẽ xong.

Ba vị sư huynh nội môn đều từng làm nhiệm vụ trực quản bên ngoài, việc vẽ bình an phù cho dân chúng rất thành thạo, thấy Hồ Ly và Sở Lạc không biết, Lục Ngôn Châu liền làm chậm động tác để cho hai người xem.

“Dân thường thể xác quá yếu đuối, nếu sử dụng các phù chú các ngươi thấy trong tiên môn, lực mạnh mẽ ấy có thể phản tác dụng với họ, cho nên phù vẽ cho họ đều được gia trì một chút linh khí, mang theo người có thể bồi dưỡng thân thể.”

“Chỉ là gặp phải yêu quái mạnh mẽ thì không làm gì được, hơn nữa nếu thật sự gặp những thứ đó, cho dù là có dùng phù chú trong tiên môn thì cũng không thể chống lại được.”

“Đưa linh khí vào bút đỏ, nhớ cách vẽ ký hiệu, phân bố linh khí đều, một tấm bình an phù liền thành.”

“Được rồi, các ngươi thử đi.”

Lục Ngôn Châu đưa bút đỏ cho Hồ Ly, hắn nghiêm túc cầm lấy.

Mỗi bước làm theo, ký hiệu hoàn thành, một luồng linh quang lóe qua từ trên xuống.

“Rất tốt,” Lục Ngôn Châu lại cười đưa bút cho Sở Lạc: “Sở sư muội thử xem.”

Sở Lạc nhận lấy bút, khuôn mặt nghiêm túc.

Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh vẽ phù của Lục Ngôn Châu, bút đỏ của mình cũng rơi xuống tờ giấy vàng.

Động tác lưu loát, một hơi vẽ xong.

Linh quang lại lóe qua từ trên xuống.

“Sở sư muội cũng có thiên phú đấy.”

Lục Ngôn Châu cười nói, nhưng không lâu sau, nụ cười lại cứng đờ trên mặt.

Sở Lạc nhìn thấy, trên tấm phù của mình, bỗng xuất hiện một điểm đen, từ đó bốc lên một làn khói.

Điểm đen dần dần lan rộng, xuất hiện vài tia lửa nhỏ.

Sắp cháy rồi!

“Cái này…”

Lục Ngôn Châu có chút ngạc nhiên.

Sở Lạc vội vàng vỗ lên tấm phù, trực tiếp dập tắt đám lửa sắp bùng lên.

“Lửa linh khí của Sở sư muội, chắc là ý chí phá hoại quá mạnh mẽ, cần phải... kiềm chế lại.”

Lục Ngôn Châu nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Sở Lạc, tiếp tục giải thích: “Linh khí ngũ hành mỗi loại đều có đặc tính riêng, nhưng linh khí cùng thuộc tính cơ bản là không có sự khác biệt, sau khi luyện hóa thành sức mạnh của bản thân thì mới xuất hiện tính cách khác biệt. Các tu sĩ cùng là hỏa linh căn, như những người luyện khí, luyện đan, linh lực hỏa của họ thường tinh tế, còn các tu sĩ pháp thuật chuyên về g.i.ế.c chóc, hỏa linh lực của họ sẽ mạnh mẽ hơn, khó có thể chú ý đến các chi tiết nhỏ.”

“Tu sĩ thế gian đều như vậy, có thể làm được việc cũng có những việc không thể làm được."

Triệu Anh Huyên nhìn sang, "Bây giờ ta tin lời của Hứa sư tỷ rồi, Sở sư muội thực sự rất hợp với Vô Niệm Kiếm Đảo chúng ta."

Ánh mắt hắn nhìn Sở Lạc tràn đầy sự trân trọng nhân tài.

Bên cạnh hắn, Tiết Quán cầm bút đỏ, trong chốc lát đã hoàn thành hơn trăm tấm bình an phù.

Nhất Tâm Đảo làm việc, quan trọng nhất chính là sự chuyên tâm!

"Trường Hỉ tiểu sư đệ," Lục Ngôn Châu gọi một tiếng, "Đệ trước dẫn Sở sư muội đến chỗ ở đi."

"Dạ."

Sở Lạc ngoan ngoãn theo Trường Hỉ rời khỏi.

"Trời sắp tối rồi, vậy mà dân chúng đến đạo quán vẫn còn đông như vậy." Trên đường đi, Sở Lạc nhìn dòng người nối tiếp nhau đến dâng hương, không nhịn được mà cảm thán.

Trường Hỉ, người đi bên cạnh dẫn đường, thở dài một hơi: "Thật sự là vì vụ mất tích kỳ lạ gần đây ở thôn Quế Hoa. Rất nhiều dân thường chỉ đang ngồi yên trong nhà cũng có thể vô cớ biến mất. Đạo quán đã phái nhiều người đi điều tra, nhưng suốt năm ngày vẫn không có manh mối nào. Những người mất tích kia, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy."

"Trong đạo quán có ghi chép về vụ mất tích này không? Ta đã không thể vẽ bình an phù, vậy nhân lúc này tìm hiểu vụ án đi." Sở Lạc lập tức nói.

"Nếu sư tỷ muốn xem, lát nữa ta sẽ mang đến. Đến chỗ ở rồi."

Trường Hỉ dẫn nàng vào một viện nhỏ sạch sẽ, mang nét cổ kính thanh nhã. Giữa sân còn có một cây cổ thụ với thân nghiêng nghiêng.

Có lẽ vì thấy Sở Lạc tuổi còn trẻ, đoán rằng cô thích chơi đùa, Trường Hỉ liền chạy nhanh đến bên cây cổ thụ đó.

"Sư tỷ có nhận ra cây này không?"

"Cây cổ thụ thân nghiêng?"

Nghe vậy, Trường Hỉ cười: "Cây này tên là Thập Trượng, nghe nói ngày trước có một vị tiền bối từng ở đây quản trực, trong chuyến du hành bên ngoài tình cờ gặp được, liền mang về trồng ở đây. Nó không phải là cây bình thường đâu, chỉ cần đứng trên thân nó, là có thể nhảy lên cao mười trượng. Hơn nữa, nếu khi rơi xuống gặp nguy hiểm, nó sẽ dùng cành cây đỡ lấy ngươi. Sư tỷ có muốn thử không?"

"Chẳng phải đây là bạt lò xo sao? Đệ đừng thấy ta trẻ tuổi vậy mà lầm, tâm lý ta đã già lắm rồi, mấy trò trẻ con này ta—" Sở Lạc vừa nói vừa không tự chủ được mà bước về phía cây cổ thụ, "Để ta thử xem có cao mười trượng thật không."

Nói rồi, nàng đã đứng trên thân cây nghiêng.

Phần nghiêng giữa thân cây có một chỗ phẳng, đứng lên còn cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi bên dưới, quả thật rất thần kỳ.

Sở Lạc chỉ nhảy nhẹ một cái, ngay sau đó, cả người cô liền bay thẳng lên không trung!

"Hô!"

"Ô hô!"

"Ui cha!"

Giữ thăng bằng trên không, khi chạm đến điểm cao nhất, toàn bộ cảnh tượng của các thôn làng dưới chân đều thu vào trong tầm mắt cô.

Cô thấy mấy thôn lân cận vẫn còn náo nhiệt, nhưng riêng một thôn thì vắng tanh, trên đường gần như không có ai đi lại, cũng chẳng có ánh đèn, chỉ có vài luồng linh quang lóe lên.

Đó hẳn là thôn Quế Hoa, nơi xảy ra vụ mất tích. Còn linh quang ấy, có lẽ là do đệ tử quản trực khác đang điều tra trong thôn.

Mà ngay lúc cô sắp hạ xuống, lại thấy vài luồng linh quang từ xa bay đến, thẳng hướng thôn Quế Hoa mà đi.

"Không hay rồi, là tu sĩ của Thượng Vi Tông đến tranh địa bàn!"

Nói xong câu đó, Sở Lạc đã đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.

"Sư tỷ, chơi vui không?" Đôi mắt Trường Hỉ sáng lên, "Lúc rảnh rỗi, các tiểu đạo sĩ trong đạo quán đều tranh nhau chơi đó."

"Vui chứ, nhưng nó còn hữu dụng hơn ấy!" Sở Lạc lập tức nói, "Từ chỗ này nhảy lên chẳng tốn chút sức nào, còn có thể quan sát toàn bộ bố cục các thôn lân cận. Ngay trong đạo quán cũng có thể tuần tra thôn làng, hơn nữa còn xem được đối thủ đi đến đâu rồi."

Nói đoạn, Sở Lạc lại nhảy lên cây Thập Trượng.

Lần này nhảy cao hơn, thậm chí cô còn nhìn rõ được mấy gương mặt của tu sĩ Thượng Vi Tông.

Ánh mắt Sở Lạc dừng lại trên một người nam tu mặc áo lam nhạt kia, trong lòng giật thót một cái, lập tức hiện lên hình ảnh một cái đầu chó trong đầu mình.

"Họa sư quỷ tài... Liễu Tự Diêu?! Hắn cũng đến đây nữa hả!!"

Tâm trí hỗn loạn, quên cả chuẩn bị động tác tiếp đất, cuối cùng vẫn là được cành cây Thập Trượng đỡ lấy.

Trường Hỉ tò mò bước tới: "Sư tỷ thấy yêu quái đáng sợ sao?"

“Không phải yêu quái, nhưng còn đáng sợ hơn yêu quái ấy chứ!"

Tại thôn Quế Hoa, mấy vị tu sĩ Thượng Vi Tông vừa đáp xuống đã lập tức triển khai Bách Mục Thiên Nhĩ.

Lúc này, Liễu Tự Diêu nhạy bén nhìn về phía đạo quán Lăng Vân trên lưng chừng núi ở xa.

"Các ngươi có cảm giác không? Vừa nãy có thứ gì đó từ trong đạo quán phóng ra rồi nhanh chóng rơi xuống."
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 61: Chương 61



"Đạo quán của Lăng Vân Tông? Có vẻ hơi xa, ta không để ý đến bên đó."

"Công pháp của Liễu sư huynh tinh thuần hơn chúng ta, nếu Lăng Vân Quán thực sự có bí mật, ta đề nghị lúc nào rảnh rỗi thì đi dò xét một phen."

"Đồng ý, tháng sau có chủ đề hot rồi đây."

Liễu Tự Diêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Chuyện này tạm gác lại, quan trọng nhất bây giờ là tìm ra dân làng mất tích. Chỉ cần giành được lòng tin và sự ủng hộ của họ, chúng ta có thể biến Lăng Vân Quán thành Thượng Vi Quán, chuyện này còn quan trọng hơn chủ đề hot nhiều. Giờ hãy chia ra điều tra, giữ liên lạc với nhau."

Vừa mới ra lệnh, chuẩn bị để mọi người tản ra hành động, thì thấy một sư đệ mặt đỏ bừng, mũi không ngừng phun máu.

"Phương sư đệ, chuyện gì thế?" Liễu Tự Diêu lập tức cảnh giác, "Địch tập kích sao?"

Phương sư đệ càng đỏ mặt hơn: "Hướng tây nam, nhà thứ tư... ta nghe thấy có người đang vụng trộm, rất... rất mãnh liệt..."

"Hửm?"

"Để ta nghe thử."

"Thật đấy, đúng là rất mãnh liệt!"

Liễu Tự Diêu nhìn đám sư đệ của mình lần lượt không tự chủ mà đi về hướng tây nam, gân xanh trên trán giật giật: "Các ngươi làm việc nghiêm túc một chút đi!"

"Đúng đúng, làm việc quan trọng hơn! Liễu sư huynh, ta xin phép đi thám thính hướng tây nam!"

"Liễu sư huynh, ta thấy hắn còn nhỏ, việc quan trọng này nên để ta đi thì hơn!"

"Nói về tuổi tác, ta là lớn nhất, Liễu sư huynh..."

"Ngừng! Ngừng hết lại!" Liễu Tự Diêu nghiêm mặt, "Các ngươi đừng tranh nữa, để ta đi!"

Dứt lời, hắn nghĩa chính ngôn từ bước về phía tây nam.

Trong Lăng Vân Quán.

"Haizz," Sở Lạc ngồi bệt xuống bồ đoàn, than thở: "Xui xẻo thật mà!"

Nhưng cô nhanh chóng gạt chuyện đó qua một bên, giơ tay lên, trong lòng bàn tay bỗng hiện ra một chiếc lá phong đỏ rực.

"Hỏa linh khí của ta, quả nhiên là do luyện Phong Hỏa mà có sao?"

"Trong một tháng ở Khởi Vân Lâm, ta đã tu luyện Phong Hỏa đến tầng thứ sáu mà sư tổ ghi lại. Bảo sao đây là sát chiêu, quả nhiên càng về sau sát ý càng nặng, càng lúc càng khó khống chế."

"Lần đầu tiên đã truyền cho ta một công pháp mãnh liệt như vậy, rốt cuộc sư tổ có dụng ý gì đây..."

Đột nhiên, ánh sáng trên lá phong trong tay cô lúc sáng lúc tối, trở nên vô cùng bất ổn, dường như sắp phát nổ!

"Không ổn, nếu thật sự phát nổ thì có khi sẽ san bằng cả cái viện này mất!"

Cô lập tức thu hồi hỏa linh khí trên lá phong, nhưng tốc độ quá chậm!

Trong lúc cấp bách, Sở Lạc đột ngột há miệng, nuốt chửng chiếc lá phong vào bụng!

Linh khí trong cơ thể lập tức bao bọc lấy lá phong, vì cùng chung nguồn gốc nên cuối cùng hai bên hòa vào nhau.

Chỉ là quá trình này không mấy dễ chịu, Sở Lạc há miệng, phun ra một làn khói đen.

Đúng lúc đó, Trường Hỉ cũng mang hồ sơ vụ án tới.

"Sư tỷ, ta mang hồ sơ đến đây."

"Trường Hỉ à, vào đi."

"Ủa, sao lại có tiếng vịt kêu vậy?"

"...Là ta đó."

"Đạo quán ta hình như không nuôi vịt mà? Sư tỷ, ta để hồ sơ trước cửa nhé, ta đi bắt vịt đây, không thể để nó làm loạn trong lúc chư vị sư huynh sư tỷ còn đang thanh tu được!"

Bên ngoài, tiếng bước chân thình thịch dần xa, có vẻ Trường Hỉ thực sự đi bắt vịt rồi.

"Ặc..."

Sở Lạc lại phun ra một ngụm khói đen, ánh mắt vô hồn.

"Giọng ta bây giờ thực sự giống tiếng vịt kêu lắm sao?"

【Ký chủ, ngươi mà nói thêm câu nữa ta sẽ cười đó.】

"Quạc?"

Cô lấy lại hồ sơ ở cửa, rồi ngậm một viên Hồi Xuân Đan vào miệng, dược lực từ từ chữa lành cổ họng.

Sau đó, Sở Lạc chăm chú đọc hồ sơ.

Ba ngày trước, ở thôn Quế Hoa bắt đầu xuất hiện những vụ mất tích. Trong một ngày, bảy người dân đột nhiên biến mất, trong đó có cả một gia đình bốn người.

Sang ngày thứ hai, số người mất tích tăng lên mười lăm, tức là hơn gấp đôi. Đến lúc này, tin tức mới lan ra, khiến mọi nơi hoang mang lo sợ.

Ngày thứ ba, tức là hôm qua, sư huynh Lưu Tử Nghĩa—người quản trực thôn Quế Hoa—đã luôn túc trực tại chỗ, vậy mà vẫn có bốn người bị mất tích.

Hôm nay có ai mất tích hay chưa thì vẫn chưa rõ.

"Theo lẽ thường, giờ ta đáng lẽ đã phải nghe thấy âm báo nhiệm vụ rồi chứ, sao vẫn chưa có vậy?"

【Hahaha, vịt đây này! Trường Hỉ mau tới bắt đi!】

"Hừ!!"

【Phụt hahahahaha—】

【Ký chủ, cơ chế kích hoạt nhiệm vụ có thể là liên quan đến địa điểm, thời gian hoặc nhân vật cụ thể nào đó.】

"Vậy ta ra ngoài đi dạo một chút."

【Ngươi chắc không?】

Sở Lạc vừa đứng dậy lại ngồi xuống.

"Thôi cứ đọc thêm hồ sơ đã, chờ cổ họng ta hồi phục rồi tính... Đây là chuyện nghiêm túc, không thể cười."

【Đúng đúng đúng, là chuyện nghiêm túc.】

【Hahahahahaha!!】

Sở Lạc đọc hồ sơ hồi lâu, chỉ nhớ các sư huynh trở về rất muộn. Sau đó cô nhập định tu luyện, chờ cổ họng hồi phục, thì trời đã sáng.

Hôm nay, có càng nhiều dân chúng đến đạo quán hơn. Còn Lưu Tử Nghĩa, đêm qua vẫn chưa quay lại. Sáng sớm, mấy vị sư huynh lại vội vàng đi vẽ phù. Trong lúc đó, họ vẫn có thể nghe Quản Kỳ kể lại chi tiết vụ án.

Ai nấy đều bận rộn, chẳng ai chú ý đến Sở Lạc. Cô bèn rời khỏi viện, dự định đi dạo trong đạo quán.

Vừa hay đây là nơi dân chúng tụ tập, trong lúc xếp hàng chờ dâng hương, họ sẽ buôn chuyện để g.i.ế.c thời gian. Biết đâu trong những câu chuyện phiếm đó lại có manh mối liên quan đến vụ án.

Sở Lạc thảnh thơi dạo bước, tà áo bào trắng rộng rãi sạch sẽ, trong tay cầm một cây trâm đào, khẽ vấn tóc lên.

Cánh tay giơ cao, ống tay áo mềm mại trượt xuống khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay trắng mịn.

Tu sĩ khác người phàm, tạp chất trong cơ thể sẽ giảm dần theo quá trình tu luyện, linh khí cũng giúp thân thể ngày càng thanh tịnh. Khi mới xuyên đến đây, cô còn gầy gò, vàng vọt như một kẻ ăn mày, vậy mà giờ đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

Người đời vẫn truyền tai nhau rằng Sở Yên Nhiên là đệ nhất mỹ nhân chính danh của tu chân giới. Nhưng nếu ai đã từng gặp Sở Yên Nhiên, sau đó nhìn thấy Sở Lạc, nhất định sẽ nhận ra hai người có năm phần giống nhau.

Dẫu dung mạo tương tự, song thần thái của họ lại hoàn toàn khác biệt.

Sở Yên Nhiên luôn mang đến cảm giác dịu dàng lễ độ, thanh cao thoát tục, nhưng lại quá xa vời khó với.

Còn Sở Lạc thì linh động hơn nhiều. Nàng sống tùy tâm tùy ý, chẳng cố kiềm nén điều gì, như một ngọn lửa tự do bùng cháy, thoải mái tỏa sáng.

"Giọng ta khỏi rồi, khụ khụ, thử âm tí nào."

"Cơn bão mới đã kéo đến, sao có thể dừng lại ở nơi đây—

Xuyên qua thời gian, tận lực hết mình, ta sẽ đến bên người—"

Sở Lạc chầm chậm xoay người, đang định hát tiếp, bỗng trông thấy một phụ nhân mặc áo vải thô ngồi trước bàn đá đằng xa.

Bà ta đang nhìn cô, che miệng cười khẽ.

"Ối mẹ ơi!!"

Bị bắt gặp khi đang hát, Sở Lạc ngượng chín mặt, đỏ bừng hai má. Tay run lên, cây trâm đào rơi xuống đất, mái tóc dài đen nhánh cũng rơi xuống.

Một tiểu đạo sĩ trong đạo quán bước đến bên cạnh người phụ nữ.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 62: Chương 62



"Phu nhân, vì tình trạng sức khỏe của người có chút đặc biệt, bùa chú mà người yêu cầu sẽ cần thêm thời gian. Xin chờ một lát."

Tiểu đạo sĩ nói xong rồi rời đi.

Trên khuôn mặt người phụ nữ vẫn nở nụ cười ấm áp, sau khi tiễn tiểu đạo sĩ đi, vị phu nhân đứng dậy đi về phía Sở Lạc.

Bà nhặt chiếc trâm gỗ đào trên mặt đất, mỉm cười với Sở Lạc rồi gật đầu, sau đó vòng ra phía sau bắt đầu buộc tóc cho nàng.

Da tay người phụ nữ không phải mịn màng, trái lại, đầy chai sạn, còn có một vài vết bỏng lạnh, có thể thấy là người làm việc vất vả, nhưng khi bà buộc tóc cho Sở Lạc, động tác lại rất cẩn thận, như thể đang đối đãi với một bảo vật quý giá.

Sở Lạc vừa mới hoàn hồn, vội vàng nói: "Cảm ơn dì!"

Người phía sau không trả lời gì, Sở Lạc lại tiếp tục hỏi: "Dì cũng đến đây để cầu bình an chú sao?"

Vẫn không có câu trả lời.

Sau khi buộc tóc xong cho cô, người phụ nữ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Sở Lạc, ánh mắt có phần dịu dàng, tay vô thức đặt lên miệng mình.

【Chúc mừng chủ nhân kích hoạt nhiệm vụ ẩn——Giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.】

Âm thanh của Hoa Hoa vang lên, đôi mắt Sở Lạc mở to.

Thì ra bà ấy không nói được vì không thể nói.

Nhưng mà giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu này... liệu có phải là việc của người tu hành?

Chẳng bao lâu sau, tiểu đạo sĩ lúc nãy quay lại.

"Phu nhân, bùa chú mà người yêu cầu đã xong."

Người phụ nữ nhận lấy bùa chú từ tay tiểu đạo sĩ, định quỳ xuống cảm ơn.

Thấy vậy, tiểu đạo sĩ vội đỡ bà.

"Không thể, không thể, hành lễ lớn như vậy chỉ nên dâng lên Tiên Tổ. Những ngày gần đây trong đạo quán người ra vào đông đúc, phu nhân vẫn nên nhanh chóng trở về, chú ý sức khỏe."

Không cho bà quỳ lạy cảm ơn, người phụ nữ chỉ cúi người thi lễ, ánh mắt lộ vẻ biết ơn chân thành, rồi mỉm cười nói lời tạm biệt với Sở Lạc trước khi rời đi.

Nhìn theo bóng dáng bà rời đi, Sở Lạc nghĩ về nhiệm vụ kỳ lạ đó, đột nhiên, giọng nói của tiểu đạo sĩ lại vang lên.

"Tiểu sư tỷ, Triệu sư huynh nhờ ta chuyển lời, một giờ nữa gặp nhau, hắn sẽ đưa tiểu sư tỷ đến nhà vài người dân mất tích ở làng Quế Hoa để xem xét."

"Được rồi," Sở Lạc tỉnh táo lại, "Ta biết rồi."

Khi mọi người đều đã rời đi, Sở Lạc lại chen vào đám dân chúng để hỏi thăm tình hình, rồi trở về khuôn viên nơi mình ở, đến trước cây mười trượng.

"Quả nhiên vẫn không thể bỏ qua bất kỳ nhiệm vụ nào, dù sao còn một giờ nữa, để xem người vừa rồi sống ở đâu."

"Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu này... chúng ta phải tìm hiểu rõ nguyên nhân trước đã."

Sở Lạc leo lên cây mười trượng, nhảy lên cao.

Ánh mắt của cô nhanh chóng tìm kiếm, sau khi nhảy hai lần, cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ câm đang mở cửa bước vào một ngôi nhà ở làng Quế Hoa.

Lần nhảy tiếp theo, Sở Lạc trực tiếp sử dụng linh khí, cả người ngay lập tức bay về phía làng Quế Hoa.

Chưa học được thuật Dịch Phong, nhưng nhờ cây mười trượng mà cô có thể trải nghiệm cảm giác bay trên gió, tuy là cảm giác rất đã, nhưng khi hạ xuống lại có chút khó khăn.

Sở Lạc quỳ một gối xuống đất, thân hình lao về phía trước,, tạo ra một đám bụi lớn.

"Khụ khụ khụ, nghẹt thở!"

"Nhưng mà vẫn đẹp."

Sở Lạc đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía làng Quế Hoa không xa.

Nếu không đoán sai, Lưu Tử Nghĩa chính là vì gặp được tu sĩ của Thượng Vi Tông mà không quay lại đạo quán, để điều tra sự thật trước những người của Thượng Vi Tông, hắn trực tiếp ở lại làng Quế Hoa.

Người tên Liễu Tự Diêu cũng rất có thể ở trong làng.

Người của Thượng Vi Tông sẽ sử dụng Bách Mục Thiên Nhĩ để điều tra, vì vậy Sở Lạc đeo mặt nạ mèo, thu khí tức lại.

Nàng niệm pháp quyết của mặt nạ, mặt nạ từ từ biến mất, giống như không đeo mặt nạ,

Có mặtr nạ này, khuôn mặt chính là nơi cứng rắn nhất trên cơ thể của nàng, nó sẽ ngăn chặn mọi cuộc tấn công.

Sau khi xác nhận khí tức đã được giấu kín, Sở Lạc mới bước vào làng, trên đường đi, nàng dùng những đồng tiền đồng và bạc vụn đổi được từ trong đạo quán để mua một ít trái cây và trứng gà, rồi đi về phía nhà của người phụ nữ câm.

Gõ vào cánh cửa gỗ cũ kỹ, không lâu sau, tiếng bước chân vội vã từ trong sân truyền ra.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa sân mở ra, người phụ nữ câm nhìn thấy Sở Lạc, ánh mắt có phần ngạc nhiên.

"Đã gần mùa đông rồi, Lăng Vân Quán phái ta đến để mang hơi ấm cho dân làng," Sở Lạc đưa các loại quả trong tay ra, "Có bất ngờ không?"

Người phụ nữ câm không khỏi mỉm cười, nhưng vẫn vội vã lắc tay đẩy các loại quả lại, không nhận.

"Dì nhận đi mà, Lăng Vân Quán đặc biệt quan tâm đến vài gia đình," Sở Lạc mỉm cười nói, "Nhà khác cũng có đấy."

Thực ra Sở Lạc có thể nhìn ra gia đình này không khá giả, thậm chí có thể nói là rất nghèo.

Nhìn vào trang phục của người phụ nữ câm, vá víu chắp vá, lại rất mỏng manh.

Lẽ ra vào lúc này, khi mùa đông đã gần đến, họ phải làm những bộ quần áo dày dặn mới đúng.

Nghe Sở Lạc nói "Nhà khác cũng có", bà mới chịu nhận lấy, rồi định mời Sở Lạc vào uống một tách trà nóng.

Điều này cũng vừa ý với Sở Lạc.

Cô theo người phụ nữ câm vào trong nhà, chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng xe quay kêu " lọc xọc… lọc xọc."

Vào trong nhà, Sở Lạc đầu tiên nhìn thấy chiếc xe quay đang quay, rồi mới thấy một bà lão gầy gò, mặc bộ đồ bông dày, đang ngồi bên xe quay làm việc.

Có người vào cửa, bà lão cũng không quay lại nhìn, như thể chẳng hề nghe thấy.

Căn phòng trang trí rất đơn sơ, ngoài giường và bàn ghế là những đồ vật cần thiết, những đồ vật lớn chỉ có chiếc xe quay đó.

Cửa sổ chỉ có một cái, trong phòng không sáng sủa lắm, nhìn những đôi giày vương vãi bên giường, đều là giày nữ, có vẻ trong nhà này không có đàn ông.

Một bức tường đất vàng giữa nhà có một ô vuông, bên trong thờ một bức tượng kỳ lạ, nhìn không giống người.

Đó là một bà lão đang mỉm cười, nhưng lại khoác áo lông cừu và đội một đôi sừng to.

Lư hương còn đang cháy, rõ ràng vừa mới được người ta thắp hương cúng bái, Sở Lạc nhìn thấy một mảnh lông cừu nhỏ nằm cạnh lư hương.

Quan sát những thứ này, Sở Lạc đã vào trong nhà từ lâu, người phụ nữ câm dẫn cô ngồi xuống bàn, rồi đi ra ngoài đun nước, có vẻ như không có ý định báo cho bà lão kia biết.

Khi người phụ nữ câm ra ngoài đun nước, trong phòng chỉ còn lại Sở Lạc và bà lão, có chút lúng túng.

Suy nghĩ về nhiệm vụ "Giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu" mà cô vừa kích hoạt, Sở Lạc liền chủ động lên tiếng.

"Á bà, con dâu của bà thật là hiền lành và đảm đang quá!"

"Á bà?"

Sở Lạc gọi thêm vài lần nữa, không thấy bà lão có động tĩnh gì, bà vẫn tiếp tục dệt vải.

Liệu bà có phải là người điếc không?

Suy nghĩ vậy, Sở Lạc đứng dậy, đi về phía bà lão, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng bà và vỗ vỗ.

"Á bà, ta đến để tiếp tế đồ cho mọi người đây."

Bà lão đột ngột quay lại, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt mờ đục chăm chú nhìn Sở Lạc, ánh mắt đầy căm phẫn, như muốn xé xác nàng ra.

Sau đó tiếp tục quay sợi.
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 63: Chương 63



Lúc này, người phụ nữ câm bước vào, thấy cảnh tượng trong phòng, vội vàng bước lại kéo Sở Lạc ra xa khỏi bà lão, dùng cử chỉ tay giải thích.

“Ý là, bà lão không thể nghe thấy, cũng không thể nói chuyện phải không?” Sở Lạc ngạc nhiên, miệng mở ra một chút.

Người khiếm thính!

Nhưng không phải vấn đề chính, vấn đề là…

Nàng đến để hòa giải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu mà!

Cả nhà đều câm, bà lão lại không nghe thấy gì, sao có thể hòa giải được?

Quả thực đây là nhiệm vụ khó nhằn như ở địa ngục!

Người phụ nữ câm gật đầu, rồi đưa trái cây mới rửa sạch cho nàng ăn.

Sở Lạc cũng có chút bực bội, nhận quả rồi cắn một miếng, mùi trái cây thơm ngát lan tỏa trong phòng, ai ngờ ngay sau đó, bà lão đang ngồi quay sợi lại lao tới.

Bà lão giật lấy quả trong tay Sở Lạc, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ câm đang hoảng sợ, rồi mạnh mẽ bóp chặt cánh tay người con dâu.

Tất cả sức lực đều tập trung vào đầu ngón tay, bóp nát thịt da của người phụ nữ câm, đau đến thấu xương, Sở Lạc chứng kiến cảnh này, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

“Này này này, bà lão không được bắt nạt người khác như vậy đâu!”

Sở Lạc bước một bước chắn trước người phụ nữ câm, một tay nắm chặt cổ tay bà lão, khiến bà không thể động đậy.

Cùng lúc đó, Sở Lạc dùng tay còn lại giấu sau lưng, làm một động tác pháp quyết, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng, ngay lập tức, mưa gió bên ngoài nổi lên dữ dội!

Những cơn gió mạnh ập vào cửa sổ và cửa ra vào, mưa cũng tràn vào trong phòng.

“Ôi trời ơi!” Sở Lạc ra vẻ nghiêm túc nói: “Trời giận rồi, ngay cả ông trời cũng không chịu được việc bà bắt nạt con dâu như vậy!”

Mặc dù bà lão không nghe thấy lời Sở Lạc nói, nhưng nhìn cơn mưa gió ập vào nhà, cùng với những cánh cửa và cửa sổ đang loạng choạng, bà lão cũng bắt đầu có chút nghi ngờ.

Tuy nhiên, sự nghi ngờ này không ngăn được bà muốn dạy dỗ người phụ nữ câm, Sở Lạc vẫn cảm nhận được, tay bà lão mà nàng đang giữ chặt vẫn đang giằng co, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của nàng.

Có vẻ như bà ta không mấy sợ trời.

Lúc này, ánh mắt của Sở Lạc lướt qua bức tượng gỗ thờ trong tường đất vàng, sau đó, nàng thay đổi pháp quyết, một tia linh khí bay về hướng đó.

Ngay lập tức, lư hương bắt đầu phát ra những tia lửa.

“Ôi trời ơi, ôi trời ơi!” Sở Lạc dùng ánh mắt ra hiệu cho bà lão nhìn sang hướng đó.

Khi bà lão nhìn sang, sắc mặt bà thay đổi ngay lập tức, vội vàng rút tay khỏi Sở Lạc, hoảng loạn quỳ xuống trước bức tượng gỗ, không ngừng cúi đầu lạy.

Hoả linh mà Sở Lạc điều khiển tiếp tục khiến lư hương phát ra những tia lửa.

Nhìn thái độ của bà lão, có vẻ như bà ta tin vào bức tượng gỗ này hơn là vào ông trời, Sở Lạc cảm thấy phải tạo ra thêm một chút động tĩnh nữa để khiến bà hiểu được sự nghiêm trọng của việc này.

Nhưng Sở Lạc, là người tu hành, cũng phải rất cẩn trọng với việc thờ cúng này.

Bức tượng gỗ của bà lão mỉm cười hiền từ.

“Tiền bối đừng trách.”

Cách một đoạn, Sở Lạc khẽ cúi người chào bức tượng, nhưng trong mắt nàng thoáng hiện một tia lạnh lùng.

Nếu ngươi thật sự là tiền bối.

Những vật thể khác thường chính là yêu, linh hồn không tan chính là quỷ. Tu hành sai lầm, hành tâm khác biệt, gọi là tà đạo.

“Tiền bối, nếu người thực hành chính đạo, hẳn sẽ có phân biệt thiện ác, ta tu đạo chưa lâu, vẫn còn non nớt, nhưng cũng biết ơn.”

“Lăng Vân Quán đã ban ân cho ta tu đạo, Lăng Vân Quán nhờ sự cúng bái của dân chúng mà thịnh vượng, hẳn phải bảo vệ dân làng nơi đây.”

“Ta đã đến đây, nhất định không thể qua loa. Tiền bối, xin hãy tự trọng.”

Bức tượng gỗ của bà lão vẫn mỉm cười hiền từ, đôi mắt hơi mở, trong một khoảnh khắc, ánh mắt đó quay về phía Sở Lạc, nhưng ngay lập tức lại trở về vị trí ban đầu.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Sở Lạc đã nhìn thấy.

Bức tượng này quả thực có người canh giữ.

Bà lão đã quỳ lạy trước bức tượng một lúc lâu, Sở Lạc thấy thời gian đã đủ, liền dừng việc tạo tia lửa, cùng lúc đó, gió mưa bên ngoài cũng dừng lại.

Nhưng bà lão ấy vẫn quỳ gối, vẻ mặt đầy sợ hãi,. Sở Lạc bước tới, cúi người vỗ nhẹ vào lưng bà, rồi chỉ tay về phía bức tượng gỗ phía trước.

Bà lão theo hướng chỉ của cô nhìn về, thấy rằng lư hương không còn bốc khói nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sự sắc sảo và chua ngoa đã không còn, rõ ràng là đã bị dọa sợ.

Sở Lạc lại chỉ tay vào bà lão.

“Bà...”

Rồi chỉ vào cô gái câm, làm động tác như thể sẽ bóp cổ.

“Nếu bà lại ức h.i.ế.p nàng ấy…”

Rồi lại chỉ vào bức tượng gỗ thờ trong tường đất vàng.

“Vị tiền bối mà ngươi thờ cúng này sẽ…”

Sở Lạc đột nhiên nhíu mày, mặt mũi dữ tợn, giơ tay lên định vỗ vào mặt bà lão—

Dĩ nhiên là chỉ để dọa thôi, cô không thực sự đánh bà lão nhỏ này.

“Đánh c.h.ế.t bà.”

Sở Lạc lại ra dấu, chỉ vào mắt của bức tượng gỗ và mắt của bà lão.

“Nó luôn nhìn chằm chằm vào bà đấy!”

Sau một hồi dọa dẫm, bà lão đã ngồi thụp xuống đất, hoàn toàn mất đi khí thế ban nãy.

Sở Lạc xoay tay hai vòng quanh tai.

“Nghe rõ chưa?”

Bà lão ngây ra một lúc, rồi lập tức gật đầu.

“Phù.” Sở Lạc thở phào một hơi, đứng thẳng dậy.

Sau đó đi đến bên người phụ nữ câm, cười nói: “Ta phải về rồi, ta sẽ đến thăm dì vào ngày khác.”

Không có âm thanh thông báo nhiệm vụ hoàn thành, quả thật là chữa ngọn chứ không trị gốc, nhưng hiện tại còn có vụ mất tích quan trọng cần giải quyết, nên Sở Lạc đành phải rời đi.

Khi ra khỏi cửa, tiếng của Hoa Hoa vang lên trong đầu cô.

【Đúng là dữ dằn, bức tượng đó làm ta sợ muốn chết.】

【Nhưng ngươi chắc chắn là ngươi có thể đánh lại nó không?】

Sở Lạc nhún vai: “Ta không biết gọi người đến à à?”

Ra khỏi cổng, Sở Lạc định đi thẳng về phía Lăng Vân Quán, nhưng đột nhiên dừng lại.

Cô phát hiện một tổ chức bí mật ở cuối con đường!

“Chẳng lẽ đây là… nhóm phụ nữ bàn tán ở đầu làng, nghe đồn là chó qua đó cũng bị mắng hai câu sao?!”

“Hôm nay thật đúng lúc, ta cũng muốn nghe xem tình hình gia đình này từ miệng người khác, tránh để xảy ra hiểu lầm gì.”

“Cũng còn chút thời gian, ta đi thử một chút!”

Sở Lạc bước nhanh về phía nhóm phụ nữ đó.

Mấy bà lão ngồi ở đầu làng khá ngạc nhiên. Nói thật, họ chưa bao giờ thấy ai dám đi thẳng như vậy.

Đến tận khi Sở Lạc bước tới gần, mấy bà lão vẫn chưa kịp phản ứng.

Nhìn nhau vài giây.

Liệu có nên… nói gì đó không
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 64: Chương 64



"Ê, cô gái này, bao nhiêu tuổi rồi? Ở làng nào? Có đính hôn chưa?"

Sở Lạc mỉm cười và không trả lời trực tiếp câu hỏi của họ.

" Các người có biết gì về người trong căn nhà đó không?"

Cô đưa ra câu hỏi này, các bà lão lập tức có người trả lời.

"Cô gái, ta nói cho ngươi biết, bà Lương đó không phải là người tốt đâu, sao ngươi lại vào nhà bà ấy vậy?"

"Con trai bà ấy c.h.ế.t sớm, ở ngoài chắc cũng không còn người thân nào."

"Còn bà ấy suốt ngày chỉ có dệt vải với bắt nạt cô con dâu tội nghiệp đó, ai da, cô ấy cũng thật đáng thương, lại phải gả vào nhà như vậy."

"Khi con trai bà ấy còn sống, bà ta còn kìm nén một chút, ít khi mắng nhiếc cô ấy, nhưng khi đưa con trai lên núi săn thú rồi chết, bà Lương lại nghĩ rằng con dâu là người đã hại c.h.ế.t con trai mình... ai da..."

Các bà lão mỗi người nói một câu, nét mặt họ rất phấn khích, miêu tả rất sinh động, khiến Sở Lạc không thể chen vào được.

Cuối cùng, khi có một chút khoảng trống trong câu chuyện, Sở Lạc liền nhanh chóng nói: "Người phụ nữ câm đó đã giúp ta một việc nhỏ, nhưng ta thấy bà ấy ăn mặc nghèo khổ, chắc là gia cảnh không được tốt lắm"

“Ái chà con gái à, ta nói với con, việc này không phải việc của ta, nhưng mà cô con dâu ấy thật sự là người tốt, nhưng bà già hok Lương kia…” bà lão nói, bĩu môi, liên tục vẫy tay lắc đầu: “Không được chạm vào, không được chạm vào!”

“Vậy bà ấy thật sự đáng sợ sao?” Sở Lạc lại hỏi.

Nghe vậy, một bà lão liếc mắt nhìn xung quanh, như thể xác định không có người qua lại nghe trộm, rồi cẩn thận hạ giọng.

“Ta chỉ nói với mấy người các ngươi thôi, đừng có đem chuyện này ra ngoài!”

“Thực ra lúc cô ấy mới vào nhà còn không phải là người câm đâu, cô ấy nói năng nhỏ nhẹ, lại lễ phép và chăm chỉ, rất được lòng người. Nhưng bà già họ Lương kia lại vừa điếc vừa câm, không hiểu sao cứ nhìn con dâu mình không vừa mắt, ai mà ngờ được, lúc con trai không có ở nhà, bà ta lại cho con dâu uống một bát thuốc, trực tiếp làm cho cổ họng cô ấy bị liệt!”

“Có một người con dâu tốt như vậy còn không hài lòng, lại còn muốn làm cho người ta giống mình, tàn tật như mình. Các ngươi nói xem, đâu có bà mẹ nào độc ác như vậy!”

Nói xong, vài bà lão khác đều tức giận mắng bà lão kia thậm tệ

Sở Lạc thỉnh thoảng phụ họa vài câu, rồi chuyển đề tài: “Vừa rồi ta vào nhà họ, nhìn thấy trên tường có một bức tượng của bà lão có sừng hơi lạ, chúng ta trong làng đều không phải thờ thần tiên ở Lăng Vân Quán sao, vậy bà lão có sừng này là thần tiên gì vậy, không lẽ chuyện gì Lăng Vân Quán không làm được, bà ta lại có thể làm được?”

“Cô nói là Hoa Duơng bà lão đúng không? Bà ấy là một vị thần tiên sống trên ngọn núi gần thôn Quế Hoa.”

“Thần tiên?” Sở Lạc nhướn mày.

Cô dù mới đến thế giới này chưa lâu, nhưng cũng biết rằng, mọi thứ muốn thành thần tiên thì phải đạt được đạo, rồi bay lên trời, thoát khỏi luân hồi, đến cõi tiên. Nếu nói trong thế giới tu luyện này có thần tiên, thì có lẽ chỉ là những người phàm này gọi như vậy thôi.

“Đúng vậy, trong thôn có người đã gặp Hoa Dương lão bà trên núi, cũng có người chuyên lên núi cầu xin bà ấy giúp đỡ, những việc họ nhờ bà ấy đều đã thành công.”

“Hoa Dương bà linh nghiệm thật đấy, chỉ là bà ấy ở sâu trong núi, rất khó gặp, nếu gặp chuyện gì rắc rối thì không bằng đến cầu xin các đạo trưởng ở Lăng Vân Quán, chỉ có bà Lương, từ năm tháng trước, khi con trai c.h.ế.t ở trên núi, đã mang về một bức tượng gỗ của Hoa Dương bà, rồi ngày nào cũng thờ như báu vật!”

“Chỉ khi đi mua nhang thì bà ta mới ra ngoài, trong nhà tất cả đều do con dâu quản lý.”

“Ôi, bà ta không phải đã ra ngoài mấy ngày trước sao? Không phải là đi mua nhang đâu!”

“Đúng, đúng, nhớ rồi, là đi bán vải, bà ta đã bán một đống vải bông, chắc là đã dệt mấy tháng rồi, gom lại mới bán mấy hôm trước.”

“Đây không phải là sắp vào đông rồi sao, nhà nào cũng sẽ mua chút vải để may áo ấm, bà lão họ Lương tuy lòng dạ độc ác, nhưng mà dệt vải khá tốt, ngày bán vải đó, ta có qua nhìn một chút, sờ thấy dày và ấm hơn vải của nhà khác.”

“Vậy sao không lấy một ít vải mang về may cho con cái?”

“Ôi trời, ta đâu có tiền dư mà làm vậy!”

Sở Lạc thấy các bà lão đã lạc đề, bèn vội vàng kéo lại chủ đề: “Cái tượng gỗ Hoa Dương lão bà đó là từ ngọn núi nơi con trai bà ấy c.h.ế.t mà bà ta mang về, các người bảo bà ấy không ra ngoài, vậy sao lại lên núi?”

“Đương nhiên là để tìm con trai rồi, con trai bà ấy chính là người c.h.ế.t cách đây năm tháng, ngay trên ngọn núi mà Hoa Dương Bà thường xuất hiện!”

“Ôi trời.” Sở Lạc trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Thông tin này quả thật quá phong phú, đi một chuyến này còn lợi hơn ở trong đạo quán suốt nửa ngày.

Đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý sẽ bị các bà lão bàn tán sau khi rời đi, Sở Lạc cười cười vẫy tay chào các bà lão.

“Các bà, ta về trước, lần sau lại đến thăm các bà nhé!”

Các bà lão giả vờ giữ lại.

“Con gái đừng đi, bao nhiêu tuổi rồi, đã đính hôn chưa?”

“Đúng rồi, nếu chưa nói chuyện với nhà người ta, để bà nói cho, trong làng này đều là mấy chàng trai tốt!”

Sở Lạc cười khúc khích quay người, không ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt.

Một chiếc áo choàng màu xanh nước biển.

Trong khi cầm giấy và bút, tai của Liễu Tự Diêu đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Chào các bà, ta về trước, lần sau lại đến thăm mọi người!”

Quá quen thuộc…

Là tên tiểu ăn trộm gây chuyện kia!

Liễu Tự Diêu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa lúc đối diện với Sở Lạc

Liễu Tự Diêu quát lớn: "Tiểu ăn trộm, đừng chạy!"

"Giờ bảo ta chạy sao?"

Sở Lạc nhanh chóng chạy về phía Lăng Vân Quán.

"Khốn kiếp!" Liễu Tự Diêu ngay lập tức thu giấy bút lại, thân hình vội vã đuổi theo nàng.

"Thật là vận xui, lần này Thượng Vi Tông có bao nhiêu người, sao lại gặp phải hắn!"

Sở Lạc không dám lơ là, cả hai chạy qua các con hẻm, dùng một số kỹ thuật nhẹ như nhảy tường, nhưng về phần linh lực, cả hai đều ngầm hiểu là không sử dụng.

Đây chính là phép tắc của các môn phái, khi tu sĩ giao đấu, nếu ở nơi đông người, chỉ một chút dư khí cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người phàm.

May mắn là Sở Lạc sau khi tôi luyện thân thể có tốc độ không tồi, cả hai không dùng linh khí, Liễu Tự Diêu lại không thể đuổi kịp.

Chạy mãi đến chân núi Lăng Vân Quán, hắn chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé kia đã vào trong đạo quán, Liễu Tự Diêu đành đứng lại, giận dữ nhìn lên.

“Thật là một tên ăn trộm gian xảo,” Liễu Tự Diêu ngẩng đầu nhìn đạo quán trên sườn núi, trong mắt hắn lóe lên một tia nghi hoặc, “Chỉ là ta đã công khai hình ảnh của nàng ta trên Tạp chí Thượng Vi Tông, sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ai bắt được nhỉ?”

Bên kia, Sở Lạc vừa về đến đạo quán thì gặp phải ba người đang chuẩn bị ra ngoài: Triệu Anh Huyên, Tiết Quán và Hồ Ly.

" Sở Lạc, lúc nãy ngươi đi đâu vậy, cả đạo quán đều không thấy ngươi." Hồ Ly nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Sở Lạc, liền hỏi.

"Ta chỉ đi vòng qua làng Quế Hoa một chút," Sở Lạc nhìn lại sau, thấy Liễu Tự Diêu đã bị bỏ lại, rồi lại quay lại hỏi, "Các huynh đang chuẩn bị đi điều tra vụ án sao?"

"Đương nhiên là tìm ngươi rồi," Hồ Ly bất lực vung tay lên, "Ngươi lẽ ra phải chờ chúng ta đi cùng đến làng Quế Hoa, mấy ngày nay ở đó không yên ổn, còn không biết có thứ gì đang quấy phá."

"Chúng ta đi làng Quế Hoa trước, hôm qua người của Thượng Vi Tông cũng đã đến rồi, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian." Triệu Anh Huyên nói.

Cả nhóm lại xuống núi, Sở Lạc nhớ đến những thông tin mình đã biết, liền hỏi: "Các ngươi có biết trên núi bên cạnh làng Quế Hoa có một bà lão gọi là 'Hoa Dương Bà Bà', một vị địa tiên không?"

"Trước đây có hỏi qua Quản sư đệ về mấy con yêu quái quanh đây, họ nói hẳn là con dê yêu sống trên núi, tu vi sắp đột phá đến Kim đan."
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 65: Chương 65



Tiết Quán giải thích: "Địa tiên chỉ là cách gọi của người dân, con dê yêu này lúc nhỏ sống trên núi, tình cờ mở ra linh trí, sau đó bắt đầu tu luyện."

"Chúng ta đã xem qua tài liệu về con dê yêu trong đạo quán, vì nó có tâm tính thiện lương, không làm hại ai, ngày ngày ăn gió uống sương, mượn tinh hoa của trời đất tu luyện, nếu có người dân lạc đường trên núi, nó sẽ chỉ đường cho họ."

"Nó còn mỗi năm đều đến thăm Lăng Vân Quán, nhưng do có kết giới bên ngoài, yêu ma quái quái không thể vào được, nên nó chỉ đứng xa xa hành lễ."

"Vì nó không g.i.ế.c chóc hại người, các đệ tử quản trực trước đây cũng không động vào nó, đến Quản sư đệ và Lưu sư đệ cũng để nó tiếp tục sống ở núi rừng."

"Vậy nên, Hoa Dương Bà Bà là một yêu tốt sao?" Sở Lạc hỏi.

"Yêu tộc có tốt có xấu," Hồ Ly nói.

Đôi mắt cười nhìn về phía cô, "Thực ra chúng không khác gì so với con người, Lăng Vân Tông luôn có mức độ tiếp nhận tộc yêu cao hơn các tông môn tiên khác."

"À, phải rồi, muội có nghe thấy chuyện gì về con yêu quái dê ở làng Quế Hoa không?" Triệu Anh Huyên hỏi.

Sở Lạc thẳng thắn đáp: "Trong làng Quế Hoa có một bà lão họ Lương, năm tháng trước bà đã nhặt được một bức tượng gỗ của Hoa Dương Bà Bà từ trong núi, sau đó mang về nhà thờ cúng. Ta thấy bà ấy rất thành kính với bức tượng đó."

"Chắc là con yêu quái dê đó đã giúp bà ấy một lần nào đó."

Trở lại làng Quế Hoa, may mắn là không gặp phải người của Thượng Vi Tông, nhưng khi Triệu Anh Huyên dẫn Sở Lạc đến nhà một gia đình có người mất tích, người trong nhà vô tình tiết lộ rằng trước đây đã có đạo sĩ đến hỏi về vụ mất tích này.

Có vẻ như người của Thượng Vi Tông cũng đang hành động nhanh chóng.

"Gia đình này mất tích một bé trai năm tuổi, theo mô tả của phụ huynh, hai ngày trước bé đang chơi trò chơi trốn tìm ngoài cửa với mấy đứa trẻ khác, đến khi trời tối, những đứa trẻ ở các nhà khác đều về nhà, chỉ có nhà này là không thấy bé trở về."

"Ở xung quanh không có khí tức yêu quái hay ma khí, nếu không phải bị tà vật quấy phá thì khả năng cao là bị tên bắt cóc lừa đi."

"Những đứa trẻ chơi cùng bé đã được hỏi qua, tất cả đều nói không thấy người nào khả nghi tiếp cận. Ta định sẽ quay lại hỏi thêm những đứa trẻ kia, hy vọng sẽ có phát hiện mới."

Triệu Anh Huyên nói.

Ánh mắt của Sở Lạc nhìn vào trong cánh cửa mở, trong nhà, người mẹ của đứa trẻ đã khóc đến quặn lòng, người cha ngồi bên cạnh cúi đầu im lặng, chỉ có cô bé gái sáu bảy tuổi bên cạnh hai người đang khóc lóc om sòm.

"Mẹ mua vải hoa cho em trai may áo, con cũng muốn có áo mới, con cũng muốn có áo mới!"

"Em trai con đã mất rồi, con còn chỉ nghĩ đến việc có áo mới!"

"Huhuhu, mẹ thiên vị! Tất cả đồ tốt đều cho em trai, con cũng muốn áo mới!"

"Đừng khóc nữa! Vào phòng của con đi!"

"Sở sư muội?" Triệu Anh Huyên gọi từ bên cạnh.

Nghe vậy, Sở Lạc mới bừng tỉnh: " Triệu sư huynh, hay là chúng ta đi qua nhà những người mất tích khác trước?"

"Cũng được, gần đây có một gia đình nữa, người mất tích là một phụ nữ đã có chồng, khác với những người khác, cô ấy mất tích vào ban đêm."

Triệu Anh Huyên dẫn Sở Lạc rời khỏi nhà này, đi đến nhà tiếp theo.

Khi Sở Lạc vừa bước ra khỏi cửa, cô bất ngờ nhìn thấy một mảnh trắng ở góc tường.

Lông dê?

Sở Lạc bước lại gần nhặt mảnh lông dê trên mặt đất, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của bức tượng gỗ yêu quái dê ở nhà bà lão Lương.

Cái này trông rất giống.

Đến nhà tiếp theo, ngôi nhà lạnh lẽo, chỉ có một người đàn ông đang chẻ củi trong sân.

"Đây là Mã Tứ phải không?" Triệu Anh Huyên gõ cửa sân.

Nghe vậy, người đàn ông chẻ củi nhìn sang, vội dừng công việc lại.

"À? Lưu đạo trưởng của Lăng Vân Quán đã đến nhà ta rồi," MãTứ nói như vậy nhưng vẫn mở rộng cửa, " Mấy vị đạo trưởng đến để điều tra án phải không, xin mời vào, xin mời vào."

"Mã Tứ, chúng ta có thể xem nơi vợ anh ở không?"

"Được, đi theo ta."

Mã Tứ dẫn hai người vào một căn phòng.

Trong phòng chỉ có đồ dùng của phụ nữ, Sở Lạc cảm thấy lạ lùng: "Hai người không phải vợ chồng sao, sao lại không ở cùng nhau?"

"À..." Mã Tứ có vẻ hơi ngượng ngùng, "Vợ ta tính khí cao ngạo, lúc nào cũng nói ta vô dụng, chúng ta đã chia ra ở từ lâu rồi."

Sở Lạc gật đầu nghiêm túc, nhưng không biết Triệu Anh Huyên lại hướng ánh mắt kỳ lạ về phía cô.

Sở sư muội mới có mười hai tuổi thôi. Sao cô ấy lại chú ý đến chuyện này?

Sở Lạc tiến đến bàn trang điểm.

Trên bàn có một đoạn cành liễu cháy xém, Triệu Anh Huyên lại thấy Sở Lạc nhìn vào gương, lấy đoạn cành liễu cháy xém vẽ lên lông mày của mình.

"Sở sư muội?"

Nghe vậy, Sở Lạc quay người lại, đưa nhành liễu kia cho Triệu Anh Huyên.

“Triệu sư huynh, người mất tích trước đó có lẽ đã trang điểm rất kỹ.”

Triệu Anh Huyên nhận lấy cành liễu, có chút khó hiểu:

“Giữa đêm khuya còn trang điểm làm gì chứ?”

“Khụ khụ khụ...”

Mã Tứ đứng bên cạnh đỏ mặt, ho mấy tiếng, vừa dứt cơn ho đã phát hiện Sở Lạc và Triệu Anh Huyên đang tròn xoe mắt nhìn hắn một cách kỳ quái.

“Thôi được rồi, để ta nói thật cho hai vị nghe,”

Mã Tứ thở dài, “Đêm hôm vợ ta mất tích, nàng không có ở trong sân đâu, mà là lên trấn để gặp một lão gia giàu có. Lão ta vừa ý dáng người của nàng, bảo chỉ cần bầu bạn một đêm thì sẽ trả cho hai lượng bạc!”

Nghe đến đây, Triệu Anh Huyên và Sở Lạc cùng chớp mắt hai cái.

Cùng lúc đó, không xa nhà Mã Tứ, mấy đệ tử của Thượng Vi Tông đang mắt to trừng mắt nhỏ.

“Sao rồi? Nghe ngóng được gì chưa?”

Người bị hỏi gãi đầu:

“Người mất tích... dáng người rất đẹp.”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 66: Chương 66



“Đồ ngốc!”

Sư đệ ăn ngay một cái bạt tai.

“Chúng ta giao cho ngươi nhiệm vụ khó nhằn này, vậy mà chỉ nghe được mỗi thông tin đó thôi sao?” Sư huynh lộ vẻ giận dữ, tiếc nuối như sắt không rèn thành thép. “Nếu không sợ bị tên tu sĩ Lănh Vân Tông Trúc Cơ hậu kỳ kia phát hiện, ta đã tự mình đi nghe rồi, biết đâu còn moi được manh mối gì khác... Dáng người đẹp đến mức nào?”

Trong phòng, thần sắc của Triệu Anh Huyên có chút thay đổi.

“Vậy tức là, sau khi trang điểm, người mất tích đã biến mất trên đường đến trấn,” Sở Lạc suy nghĩ rồi hỏi thêm, “Lúc ấy nàng ta có mặc đồ mới không?”

Nghe vậy, ánh mắt Mã Tứ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Đạo trưởng sao lại biết được chuyện đó?”

Sở Lạc nhíu mày:

“Có phải là bộ y phục mới mua bằng vải bông ở trong thôn mấy hôm trước?”

Mã Tứ sững sờ một lúc, sau đó gật đầu liên tục:

“Tối đó nàng ta chẳng nói với ta câu nào, nhưng ta thấy rõ lúc đi ra ngoài nàng mặc bộ làm từ vải bông mới...”

Đang nói thì đột nhiên thấy Triệu Anh Huyên giơ tay ra hiệu bảo dừng lại, Mã Tứ liền ngậm miệng.

Sở Lạc khó hiểu nhìn về phía Triệu Anh Huyên.

Cùng lúc ấy, ở góc hẻm cách căn nhà kia một đoạn, nơi mấy tu sĩ Thượng Vi Tông đang trốn.

“Đồ ngốc!”

Liễu Tự Diêu bạt tai một người, vẻ mặt đầy thất vọng.

“Bản thân vốn khinh thường việc dùng thủ đoạn này để điều tra manh mối vụ án, muốn lập đạo quán phải dựa vào thực lực chân chính của Thượng Vi Tông chúng ta. Nhưng vụ án này thật sự quá kỳ quặc.” Liễu Tự Diêu bất đắc dĩ thở dài, tay vỗ n.g.ự.c tự an ủi mình:

“Coi như vì sớm tìm ra tung tích những người dân mất tích, tích đức hành thiện... tích đức hành thiện...”

LiễuTự Diêu quay sang nhìn sư đệ vừa bị đánh ban nãy:

“Thu hồi linh lực đi, để ta tiếp tục nghe.”

Nhưng đám sư đệ trước mặt lại như hóa đá, chỉ ngơ ngác nhìn về phía sau hắn. Liễu Tự Diêu cau mày:

“Điếc hết rồi à? Mau lên!”

“Ờ ờ,” sư đệ kia cuối cùng cũng hoàn hồn, dừng thuật pháp Bách Mục Thiên Nhĩ lại, tay run run chỉ về phía sau Liễu Tự Diêu, “Nhưng mà Liễu sư huynh, hình như chúng ta...”

Bị phát hiện rồi!!!

Liễu Tự Diêu khó hiểu nhìn theo hướng tay chỉ, liền thấy ở đầu ngõ không xa có hai đạo sĩ áo bào đứng đó, một cao một thấp — chính là Triệu Anh Huyên và Sở Lạc.

Vì chột dạ, Liễu Tự Diêu giật mình, lùi hai bước theo phản xạ, ngay lập tức ném luôn chuyện định bắt Sở Lạc ra sau đầu.

Nhìn thấy bộ dạng luống cuống của Liễu Tự Diêu, tâm trạng Sở Lạc lập tức trở nên vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch.

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là mấy vị đạo hữu Thượng Vi Tông đang lén nghe chúng ta điều tra vụ án! Ồ, thông tin vừa rồi hẳn đủ nóng để lên trang nhất tháng sau đấy!”

“Khụ khụ khụ...” Mặt Liễu Tự Diêu đỏ bừng, lúng túng ho mấy tiếng.

“Chúng ta ai cũng đều vì muốn nhanh chóng tìm ra tung tích những dân làng mất tích thôi mà, hay là thương lượng chút đi...”

“Không có gì để thương lượng hết, sư huynh, đánh bọn họ đi!” Nghĩ đến việc tên họa sư quái gở kia vẽ nàng thành đầu chó, trong bụng Sở Lạc bốc lên một cơn giận.

Triệu Anh Huyên chỉ khẽ thở dài: “Sư muội, muội còn nhỏ, cần biết rằng đánh người là sai.”

“Ể? Nhưng bọn họ nghe lén manh mối phá án của chúng ta đấy! Đó là không làm mà hưởng, không làm mà hưởng đó!”

“Khụ khụ khụ, vẫn là đạo hữu Lăng Vân lòng dạ rộng rãi, chuyện đánh đ.ấ.m thế này sao có thể ra thể thống gì...”

Sở Lạc siết chặt nắm đấm, ngay sau đó bị Triệu Anh Huyên đẩy ra khỏi con hẻm.

Tưởng rằng Triệu sư huynh định tha cho đám người nghe lén kia, nhưng lại thấy Triệu Anh Huyên khẽ thở dài: “Chuyện như thế này, trẻ con không nên nhìn.”

“Hửm?” Sở Lạc ngơ ngác.

Giây tiếp theo, trong hẻm vang lên một tiếng quát lớn!

“Lũ trộm nghe lén, xem chiêu—”

“A a a cứu mạng!”

“Cứu mạng, Liễu sư huynh cứu ta với!”

“Ui da!”

“Liễu sư huynh cứu mạng! A Liễu sư huynh sao huynh cũng bị đánh lăn ra thế!”

“Đây đúng là kiếm tu Lăng Vân Tông thật rồi!”

Tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ Thượng Vi Tông vang dội trong hẻm, Sở Lạc đứng ngoài cũng sững người trong giây lát.

“Vừa mới nói đánh người là sai, chưa gì đã ‘trộm nghe lén xem kiếm’, không hổ là tu sĩ đại Lăng Vân của ta!”

Sở Lạc cảm thán, thò đầu nhìn vào trong hẻm, thấy Triệu Anh Huyên đánh ba người mà vẫn không hề rơi vào thế hạ phong.

Giữa các tiên môn phương Bắc, đạo hữu tỉ thí thường chỉ đến điểm dừng, hơn nữa đây lại là thôn làng của người phàm, mọi người đều không sử dụng linh lực. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh thể chất, thì pháp tu thông thường làm sao đấu lại được kiếm tu cường hãn?

Thanh kiếm của Triệu Anh Huyên chưa rút ra khỏi vỏ, nhưng động tác vẫn nhanh như gió lốc, những cú đánh và quất lên thân thể nhỏ bé của tu sĩ Thượng Vi Tông khiến họ vô cùng đau đớn.

Cảnh tượng ấy khiến m.á.u trong người Sở Lạc sôi trào. Nếu không dùng linh lực, nàng cảm thấy mình – một người luyện thể – cũng không đến nỗi nào.

Một trận giáo huấn xong xuôi, ba người Thượng Vi Tông người thì ôm eo, kẻ thì giữ chân, ngồi rũ rượi dưới đất, mặt mày bầm dập, dù có dùng linh lực dưỡng thương cũng chưa chắc hồi phục được ngay.

Triệu Anh Huyên thu kiếm lại, vỗ vỗ hai tay, ung dung xoay người, đối diện với ánh mắt đang thò đầu nhìn vào của Sở Lạc.

“Đánh người là sai, trẻ con không nên học theo.” Triệu Anh Huyên nghiêm nghị nói.

Sở Lạc chớp mắt hai cái.

Hai người rời khỏi con hẻm, tiếp tục điều tra vụ án, trong hẻm vẫn còn vang vọng tiếng r*n r* của tu sĩ Thượng V Tông:

“Không có võ đức, Lăng Vân Tông không có võ đức!”

“Cử một kiếm tu đến, ai mà đánh lại được chứ!”

Suốt một ngày, lại đến hỏi thăm thêm mấy nhà có người mất tích, Sở Lạc cũng hiểu thêm được nhiều điều về vụ án này.

“Phần lớn người mất tích đều biến mất vào ban ngày, và không có nhân chứng.”

“Một số người mất tích có mối quan hệ với nhau, số khác thì không, rất khó để xác định kẻ đứng sau chọn mục tiêu thế nào. Nhưng sau khi hỏi thăm, cơ bản có thể xác định rằng khi họ mất tích, đều đang mặc áo mùa đông mới may bằng vải bông mua được.”

“Sáng nay ta một mình đến thôn Quế Hoa tìm hiểu, mấy hôm trước, bà Lương – người cúng tế Hoa Dương bà bà – đã bán một lượng lớn vải bông. Bà ta có tiếng xấu trong làng, sau khi con trai mất thì hay bắt nạt con dâu, nhưng vải bông bà dệt thì rất ấm, lúc đó bán rất chạy.”

“Tuy không thể xác định toàn bộ người mất tích đều mặc áo mua từ chỗ bà Lương, nhưng những người có thể xác minh thì đều nói rõ là vải bông từ nhà bà ấy.”

“Ta đưa ra nhận định: vụ mất tích này có thể có liên quan đến bà Lương, nhưng chỉ dựa vào sức người phàm thì không thể làm sạch sẽ như vậy được. Phía sau bà ta có khả năng là yêu dương đang giở trò.”

Lúc trời nhá nhem tối, bốn người đã tập hợp tại đầu thôn Quế Hoa, Tiết Quán dựng lên kết giới cách âm, Sở Lạc là người đầu tiên đưa ra quan điểm của mình rồi nhìn mọi người.

Triệu Anh Huyên gật đầu: “Đúng là một hướng điều tra đáng để xem xét.”

Tiết Quán cười nói: “Không ngờ Sở sư muội lại thông minh nhạy bén như vậy. Ta có dự cảm, nếu đi theo hướng này, rất nhanh sẽ chạm đến sự thật thôi.”

“Chỉ còn vài điểm nghi ngờ nữa thôi.” Hồ Ly cũng lẩm bẩm: “Mối quan hệ giữa bà Lương và yêu dương là gì? Dân làng đã bị họ giấu đi đâu? Và vì sao lại làm những chuyện này...”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 67: Chương 67



“Dù trước đây yêu dương kia chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng giờ cũng không thể không cẩn trọng hơn rồi. Tiết sư đệ, chi bằng hai chúng ta lên núi một chuyến, đưa yêu dương kia về thẩm vấn.” Triệu Anh Huyên chậm rãi nói, “Hồ sư đệ, Sở sư muội, hai người ở lại thôn Quế Hoa, thu hồi hết đám vải bông khả nghi trong các hộ dân đi, tránh lại có người mất tích.”

“Được.”

“Vâng.”

Mọi người không ai phản đối. Đợi Triệu sư huynh và Tiết sư huynh rời đi, Sở Lạc và Hồ Ly cũng lập tức hành động.

Hai người đi từng nhà hỏi thăm, thu hồi vải bông. Đến khi mỗi người hoàn tất một nửa – đông và tây làng – thì cùng nhau gặp lại tại điểm hẹn.

Trời dần sẩm tối.

“Hôm qua lại mất tích thêm vài người, ai cũng mặc áo làm từ loại vải bông này.” Sở Lạc vừa nói vừa lấy một miếng vải ra, lật đi lật lại xem xét. “Nhưng ta không cảm nhận được chút yêu khí hay khí tức lạ nào từ nó cả.”

“Đưa ta xem.”

Hồ Ly nhận lấy mảnh vải nhỏ từ tay nàng, đưa lên mũi ngửi một lúc.

“Trong vải có trộn lẫn lông dê.”

“Cái đó mà huynh cũng ngửi ra được á?!” Sở Lạc tròn xoe mắt ngạc nhiên. “Mũi huynh là mũi chó hả?”

“Mũi muội mới là mũi chó ấy!”

Hồ Ly nhét lại miếng vải vào tay nàng, mũi bỗng giật giật hai cái.

“Muội có ngửi thấy không, mùi canh dê ấy!”

Sở Lạc cũng khịt khịt mũi theo: “Không ngửi thấy... nhưng muội đói rồi.”

“Đi,” Hồ Ly nháy mắt với nàng, “đi uống canh dê!”

Nói xong, Hồ Ly liền dẫn nàng chạy về một hướng.

Đó là quán vằn thắn cũ trong làng, sắp vào đông nên vừa tung ra món mới là canh dê. Hôm nay là ngày đầu tiên bán thử, không ngờ lại đông khách đến vậy.

“Hôm nay ninh nồi canh này những tám canh giờ đấy! Hai người đến ăn đúng là có phúc! Ở đây không chỉ có canh dê nóng hổi, còn có vằn thắn dê, mì dê, thơm lừng luôn!”

“Lão Vương này, sao hôm nay tự nhiên bán thịt dê thế? Không phải bình thường ông toàn bán thịt heo à?”

“Haha,” đối mặt câu hỏi của khách, lão Vương chỉ cười không đáp, vẫn cao giọng rao: “Hôm nay có canh dê ngon đây, trời vào đông rồi, ai cũng nên làm bát canh dê cho ấm người nha!”

Hồ Ly hít sâu một hơi, sau đó nhận xét: “Nước dùng thơm thật, nhưng vị thịt dê thì không đậm lắm, chắc không cho nhiều thịt.”

“Dùng cái mũi của huynh để tìm đồ ăn đúng là quá dễ dàng.” Sở Lạc ôm bụng đói, bước lên trước. “Muội ăn hai tô lớn.”

Hồ Ly cũng định theo sau, nhưng sờ túi trữ vật xong bỗng kêu: “Hỏng rồi, vàng bạc lúc nãy dùng hết để thu hồi vải rồi.”

Phía trước, bóng dáng Sở Lạc ngẩng cao đầu, dáng vẻ hào sảng vô cùng.

“Không sao, Tỷ mời, ty tỷ đây là người có tiền.”

Vàng bạc nơi trần thế chẳng là gì với tu sĩ, thế nên Sở Lạc tiêu xài chẳng chút cảm giác tội lỗi.

Hồ Ly nhìn bóng dáng bé nhỏ trước mặt – thậm chí chưa cao tới n.g.ự.c mình – không nhịn được bật cười: “Thật à? Hóa ra Lạc tỷ hào phóng thế!”

“Dĩ nhiên rồi, chữ ‘lạc lạc đại phương’ là có điển cố hẳn hoi đó.”

Sở Lạc đã ngồi xuống bàn gỗ, ngẩng đầu gọi to: “Lão Vương, hai tô canh dê!”

“Có ngay!” Lão Vương tò mò nhìn về phía này một cái, còn tưởng có người quen gọi mình.

Hồ Ly ngồi xuống đối diện Sở Lạc.

Quán vằn thắn nhỏ hôm nay khách đông nghịt, hai người tìm được chỗ ngồi đã là rất may mắn rồi.

Con trai của lão Vương đang bận rộn đến mức gần như không xuể.

Bất chợt, cậu ta dùng chiếc tạp dề trên người lau tay rồi bước đến bên lão Vương, nói: “Cha, thịt dê bán hết rồi, không nấu canh dê được nữa.”

“Vậy thì dắt thêm một con dê ra g.i.ế.c tại chỗ đi, hiếm khi hôm nay đông khách như vậy.” Lão Vương hí hửng, còn không quên quay đầu rao to với khách: “Thịt dê mới mổ, tươi lắm đây!”

“Ôi chà, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, được thưởng thức thịt dê tươi đấy nhé!”

“Ta nói này lão Vương, lát nữa g.i.ế.c dê rồi, xẻ cho ta hai cân mang về nhé!”

“Lão Vương mới vừa dựng sạp đã đông khách thế này, lát nữa chỉ bán canh dê e là còn không đủ, còn xẻ hai cân cho anh à?”

“Thế thì sao, bán canh dê cũng kiếm tiền, bán thịt dê cho ta cũng kiếm tiền mà…”

Bên kia bắt đầu tranh luận ầm ĩ, lão Vương vội nói: “Ôi dào, có gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là mấy con dê béo thôi à, nhà ta còn đầy. Lát nữa g.i.ế.c xong con này, ai muốn mua ta sẽ xẻ thịt cho, nếu không đủ nấu canh thì dắt thêm con nữa ra mổ! Toàn thịt dê mới mổ luôn nhé!”

“Ta hỏi thật, lão Vương ông có thật là nuôi nhiều dê vậy không? Mấy hôm nay ta có thấy ông ra ngoài mua dê đâu?”

Lão Vương cười hề hề, tuy định né tránh vấn đề này nhưng không chịu nổi khách quá tò mò nên cũng nói thẳng: “Cái này thì các ông đừng hỏi nữa, bí quyết buôn bán mà ta nói hết thì cái sạp này còn dựng nổi nữa không?”

Không khí ở quán vằn thắn cứ thế mà rôm rả tiếp diễn. Chẳng bao lâu sau, con trai lão Vương đã dắt dê tới.

“Cha, dắt dê tới rồi!”

“Be-e—”

“Be-e—”

Một loạt tiếng dê kêu thê lương vang lên.

“Đói quá rồi, lại còn phải chờ mổ dê, không biết tới chừng nào mới được ăn đây.”

Sở Lạc lẩm bẩm, nghe tiếng dê kêu liền vô thức nhìn sang.

Trên đường, con trai lão Vương gần như dùng hết sức để kéo con dê, nhưng con dê dường như biết được số phận sắp tới, không ngừng kêu gào, toàn lực chống cự.

“Ồ, con dê này khỏe ghê!”

“Haha, dê mà khỏe vậy chắc thịt dai lắm ha!”

“Ta thích ăn thịt hầm nhừ, lão Vương, phần của ta nhớ hầm kỹ vào nhé!”

“Được thôi!” Lão Vương cười đáp, rồi chạy qua giúp con mình cùng dắt dê đi. “Nào nào, kéo ra phía sau mổ thôi.”

Trong quán còn có vài phụ nữ và trẻ con không muốn chứng kiến cảnh g.i.ế.c dê, nên lão Vương đề nghị đưa dê ra phía sau quán, chỗ có vật che chắn, để họ khỏi thấy cảnh đó.

“Ồi, hai người kéo còn không nổi con dê này, nào nào, mọi người cùng giúp một tay đi!”

Một vài khách nam đứng dậy, xắn tay áo chuẩn bị giúp kéo dê.

“Be-e—”

“Be-e—”

Tiếng kêu của con dê tràn đầy phẫn nộ và sợ hãi.

Sở Lạc và Hồ Ly đứng nhìn, bất giác ngẩn người.

Ngày càng có nhiều người đàn ông tham gia giúp sức. Qua khe hở giữa đám đông, Sở Lạc thấy con dê lúc trước còn vùng vẫy kháng cự đã bị ghì chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.

“Be-e—”

Bụng nó phập phồng dữ dội theo từng nhịp thở gấp.

Trong mắt con dê, nước mắt tuyệt vọng tuôn rơi.

Ban đêm, khắp nơi là những tiếng bàn tán xôn xao.

“Trời ơi, con dê này khóc kìa!”

“Thật sự ch** n**c mắt rồi, con dê này có linh tính, biết mình sắp bị giết.”

“Không ổn rồi, ta nghe người xưa nói, dê mà khóc thì không thể g.i.ế.c nữa.”

“Thôi đi, không g.i.ế.c dê thì biết lấy gì cho bao nhiêu người ăn?”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 68: Chương 68



Giết dê.

Giết dê!

Chân tay con dê đã bị trói chặt trên tấm ván gỗ, nó đã vùng vẫy đến kiệt sức, chỉ còn những tiếng r*n r* yếu ớt, nước mắt vẫn chảy không ngừng từ đôi mắt trong veo ấy.

Lão Vương hắt một bát nước lạnh lên con d.a.o mổ, rồi cẩn thận mài d.a.o lên đá mài.

“Con dê này yếu rồi, lão Vương mau g.i.ế.c đi!”

“Lão Vương đâu rồi?”

“Đi mài d.a.o rồi, d.a.o sắc thì g.i.ế.c cũng nhanh, chúng ta còn sớm được ăn một miếng nữa chứ, ha ha ha!”

“Lão Vương, d.a.o mài xong chưa đấy!”

Chẳng bao lâu sau, lão Vương xách d.a.o đứng dậy: “Mài xong rồi!”

【Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn giới hạn thời gian – Cứu tất cả dân làng mất tích.】

【Giới hạn: mười giây.】

Ngay khoảnh khắc đó, Sở Lạc bật dậy khỏi ghế như bị lò xo đẩy lên.

【Mười.】

Cái nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống này là sao? Ở đây có dân làng mất tích nào đâu, chỉ có người làng đang ăn ở quán vằn thắn, và một con dê thôi mà…

【Chín.】

Dê?

【Tám.】

Sở Lạc lập tức lao thẳng tới phía trước: “Khoan đã, đừng g.i.ế.c dê!”

Một chưởng linh khí tản ra, đẩy lùi đám đông đang vây quanh.

【Bảy.】

Lão Vương bị Sở Lạc bất ngờ lao tới dọa cho giật mình, con d.a.o trên tay rơi “keng” xuống đất.

“Đ… đạo trưởng, người làm gì vậy?”

【Sáu.】

“Ông còn bao nhiêu con dê, ta mua hết!”

【Năm.】

“Cô mua dê của ta làm gì? Dê nhà ta để nấu canh đấy, không bán!”

【Bốn.】

Sở Lạc nhíu mày, giơ tay tát một cái lên mặt lão Vương: “Bán không?”

Lão Vương sững người ôm má, ngay sau đó lại bị thêm một bạt tai nữa.

【Ba.】

“Bán không?”

“Bán không!”

“Rốt cuộc có bán không!”

【Hai.】

“Xem chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước của ta đây!”

“Bán bán bán! Ta bán! Đạo trưởng đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta bán, toàn bộ dê bán hết cho cô!”

【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giới hạn thời gian, cứu được ba mươi dân làng mất tích, nhận thưởng 300 điểm khí vận.】

【Thiên phú linh căn đã tăng lên cấp 10, nhận được ba cơ hội tẩy luyện.】

【Giá trị khí vận hiện tại: -8589.】

Hiện trường rối như tơ vò.

Hồ Ly há miệng ngạc nhiên bước lại gần, kéo tay Sở Lạc – người vẫn đang tung chiêu “Phật Sơn Vô Ảnh Cước”.

“Sở Lạc, mau dừng lại, cô làm sao vậy?”

Sau khi bị kéo ra, tinh thần của Sở Lạc có chút kiệt quệ.

Mười giây.

Đùa ta à!

“Hồ Ly,” Sở Lạc hơi ngẩn ngơ nhìn cậu, vội lấy ra một mảnh vải bông từ túi trữ vật, túm lấy tay áo cậu, “Mau ngửi thử xem, mùi lông dê trên miếng vải này có giống mùi con dê kia không?”

Hồ Ly hơi ngờ vực cầm lấy mảnh vải, rồi quay đầu nhìn về con dê đang bị trói trên tấm ván.

Lập tức ngây người – con dê đó đang nhìn về phía họ, nước mắt vẫn lăn dài nơi khóe mắt, nhưng trong ánh mắt đã không còn tuyệt vọng, mà là niềm vui và sự biết ơn khi được cứu sống.

Sắc mặt Hồ Ly cũng lập tức thay đổi.

Cậu tiến lên, lần lượt ngửi mùi trên thân dê rồi đến miếng vải Sở Lạc đưa ra.

“Mùi giống nhau.”

Hồ Ly quay đầu nhìn Sở Lạc.

Sở Lạc nhíu chặt mày, ánh mắt chăm chăm nhìn vào con dê kia.

Ai mà ngờ được, bên dưới lớp da dê kia… lại là dân làng mất tích chứ.

“Giải tán đi, giải tán đi hết!”

Sở Lạc hô lớn với mọi người xung quanh, rồi lại quay sang nhìn lão Vương.

“Bây giờ dẫn chúng ta về nhà ông, dắt dê ra.”

Lão Vương đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng bàn tay còn nắm chiếc răng vừa bị đánh rơi, dính máu. Đối diện ánh mắt của Sở Lạc, ông không dám cãi gì, chỉ quay sang dặn con trai:

“Dọn sạp đi, hôm nay nghỉ bán.”

Nói xong, ông lặng lẽ quay người, lững thững bước về nhà.

Con trai ông rơm rớm nước mắt.

Bóng lưng người cha… bỗng nhiên trông già đi rất nhiều.

Sau khi cởi trói cho con dê, nó không bỏ chạy cũng không kêu la, chỉ lặng lẽ đi sát theo sau Sở Lạc, như thể chỉ khi đi bên nàng mới là an toàn.

Hồ Ly thấy vậy thì lặng lẽ đi theo sau con dê, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hai người theo lão Vương về nhà, giải cứu được hai mươi chín dân làng bị biến thành dê.

Lại giải cứu được hai mươi chín dân làng bị biến thành dê.

“Này, đạo trưởng, ta đem nhiều dê như vậy bán cho các người rồi, vậy bạc…”

Lão Vương cố nhịn cơn đau trên người, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Bạc hả,” Sở Lạc sờ sờ người mình, “trên người ta không mang đủ bạc, hay là thế này, ông theo bọn ta về Lăng Vân Quán lấy nhé.”

“Hả?” Trên mặt lão Vương hiện lên vài phần khó xử, do dự hồi lâu mới nói: “Thôi… thôi vậy, đám dê này ta không cần nữa, coi như tặng cho các người!”

“Vậy sao được,” Hồ Ly đã bước lên, không biết từ đâu lôi ra một sợi dây, trực tiếp trói tay lão Vương ra sau, miệng thì vẫn nói chuyện rất lễ độ: “Dân chúng nhiệt tình như vậy, nhưng Lăng Vân Quán bọn ta cũng có nguyên tắc mà.”

Sở Lạc cũng nghiêm túc gật đầu.

“Đúng thế, bọn ta không lấy của dân một kim một chỉ!”

Lão Vương sắp khóc đến nơi.

“Các vị đạo trưởng, ta nói thật với các vị vậy… thật ra ta cũng không biết lũ dê đó từ đâu ra, ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy chúng tự xuất hiện trong sân nhà ta rồi, ta cũng hết cách… dê ngày càng nhiều, sân cũng sắp không chứa nổi nữa, ta mới nghĩ đến chuyện ra mở quán bán thịt dê, kiếm thêm đồng nào hay đồng nấy…”

Sau khi lời vừa dứt, ánh mắt Hồ Ly híp lại.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông không nghĩ đến việc báo cho đạo trưởng Lăng Vân Quán, lại còn nghiễm nhiên cho rằng lũ dê trong sân là của mình sao?”

“Ta, ta…”

Lão Vương bỗng quỳ sụp trước hai người.

“Ta bán mì vằn thắn bao nhiêu năm nay, ngày nào trời chưa sáng cũng đã ra quán, tất bật cả ngày, đến tối người ta được nghỉ ngơi ta cũng không dám nghỉ, chỉ mong kiếm thêm chút tiền, cho con trai ta đi học, ta ta ta… ta bị lòng tham che mắt rồi! Là ta sai, thấy trong sân có nhiều dê như vậy, ta liền nghĩ… bán hết đám dê này, tiền học cho con trai ta là đủ, ta cũng có thể nghỉ ngơi vài năm…”

“Đạo trưởng, hai vị đạo trưởng, ta cầu xin các vị đừng bắt ta lên LăngVân Quán… nếu có người thấy ta bị dẫn lên đó, dân làng nhất định sẽ dị nghị, ta còn sợ con ta ở học đường bị bắt nạt…”

Sở Lạc nói thẳng: “Bọn ta nhất định phải đưa ông lên Lăng Vân Quán, vì chuyện này rất hệ trọng, sau khi điều tra rõ ràng ông sẽ hiểu, nhưng ông cứ yên tâm, ta sẽ để lại một lời nhắn cho con trai ông, để nó biết ông đã đi đâu.”

Làm xong mọi việc, Sở Lạc đi đầu dẫn đường, đàn dê theo sát sau lưng nàng, Hồ Ly thì cầm dây trói lão Vương, đi cuối đoàn, cứ thế hướng về Lăng Vân Quán.

Ánh trăng trong vắt.

Trên cổng vòm của thôn Quế Hoa, ba tu sĩ của Thượng Vi Tông đang ngồi thành hàng.

Một người cầm chiếc gương nhỏ, soi cái mặt bầm dập của mình.

“Xong rồi xong rồi, thế này còn mặt mũi nào về tông môn gặp muội muội của ta, tu sĩ kiếm tu của Lăng Vân Quán ra tay cũng ác thật!”

“Ê? Đằng kia chẳng phải hai tiểu tu sĩ của Lăn Vân Quán mới về làng sao, nửa đêm không đi điều tra vụ án mà lại ra ngoài… chăn dê?”

“Sao phía sau còn trói một người?”

“Đó chẳng phải là lão Vương đầu ở quán mì vằn thắn sao, hai người kia bắt ông ta làm gì vậy?”

“Ngươi quen ông ta à?”

“Lúc điều tra vụ án ta phụ trách khu nhà ông ta, haiz, nhà ông ta nuôi dê ngày nào cũng kêu, nghe đến phát bực.”

“Các ngươi nói xem, hai tiểu tu sĩ của Lăng Vân Quán nửa đêm bắt lão Vương cùng lũ dê, có khi nào có liên quan đến vụ mất tích không?”

“Dù sao hai người họ cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, hay là chúng ta cướp…”

“Được rồi,” hai người kia đang bàn tính thì bị Liễu Tự Diêu ngắt lời, “của ai là của người đó, điều tra không ra vụ án là do bọn ta kém cỏi, đừng nghĩ mấy trò tà đạo, làm gì hại người, chỉ khiến đạo tâm của chính mình bị rối loạn thôi.”

Vừa nói, hắn vừa sờ cái má bị Triệu Anh Huyền đ.ấ.m lúc ban ngày, đau đến nỗi hít mạnh một hơi.

“Hề hề,” hai vị sư đệ kia cũng cười gượng quay đầu lại, “Liễu sư huynh, ý bọn ta là, bọn ta có thể vẽ lại đám dê kia, tháng sau cho lên nguyệt san, rồi trao cho họ cái bằng khen…”

“Trao thưởng chứ, làm việc tốt phải để lại danh tiếng, sở thích của Thượng Vi Tông chúng ta chẳng phải chính là giúp người hoàn thành điều tốt đẹp sao…”

Lời sư đệ này vừa nói ra đúng ngay tâm ý, quả nhiên đã chuyển được sự chú ý của Liễu Tự Diêu, hắn lập tức lấy bút và sổ tay mang theo bên người ra.

“Vẽ một bức tranh ghi lại thì được, chứ đăng báo thì việc thả dê nửa đêm cũng chẳng có gì hay để nói.”
 
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 69: Chương 69



Nhìn về đội ngũ dê phía xa, Liễu Tự Diêu hơi nheo một mắt lại, dựng ngược cán bút lên trước tầm nhìn để đo đạc rồi bắt đầu hạ bút vẽ nhanh trên giấy.

Đầu tiên hiện ra trên giấy là một cái đầu chó.

Cái đầu chó đó mặc một bộ đạo bào, một tay cầm roi chăn dê giơ cao, tay kia chống nạnh, vẻ mặt vừa ngốc vừa buồn cười.

Dường như muốn để người xem tranh nhận ra đây là nữ tử, hắn còn vẽ thêm một đóa hoa nhỏ trên đầu chó.

Phía sau là một hàng dài đàn dê, sau đàn dê là một con hồ ly đang cười tủm tỉm, bên cạnh hồ ly là lão Vương đầu bị trói tay ra sau, được vẽ thành một ông lão thong dong đi theo với tay sau lưng.

Tranh vừa xong, vị sư đệ bên cạnh lập tức chạy đến xem.

“Hình tượng thật! Thật sự sống động! Quả là xuất thần nhập hóa!”

“Tranh của Liễu sư huynh lại tiến bộ rồi!”

Liễu Tự Diêu cũng khẽ nhếch môi, thưởng thức kiệt tác của mình, nhưng bỗng cảm thấy có một ánh mắt chiếu thẳng từ phía dưới.

Sở Lạc dẫn đàn dê sớm đã tới dưới cổng vòm, lúc này đang ngẩng đầu nhìn ba người đang ngồi ngang hàng trên đó, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Ba người Liễu Tự Diêu cũng cúi đầu nhìn xuống.

Khoảng cách gần đến thế, nhưng hai bên lại chẳng nói gì. Sở Lạc chỉ quan sát ba người một lát, rồi tiếp tục dẫn đàn dê rời khỏi thôn.

Cho đến khi đã đi xa, nàng mới nhỏ giọng than thở.

“Nửa đêm không ngủ leo lên cổng vòm làm chim, đúng là đầu óc có bệnh.”

Cùng lúc đó, tai của Liễu Tự Diêu động đậy, sắc mặt lập tức sa sầm.

“Tiểu tặc…”

“Ê ê, Liễu sư huynh, bình tĩnh nào bình tĩnh nào.”

“Bớt giận đi Liễu sư huynh, đừng chấp nhặt với loại người như thế, kẻo loạn đạo tâm, loạn đạo tâm đó…”

Liễu Tự Diêu đã đứng bật dậy trên cổng vòm, giận dữ cất bút.

“Thật sự quá đáng!”

Rời khỏi thôn Quế Hoa, phải đi qua một con đường núi mới có thể lên đến Lăng Vân Quán, con đường này nằm giữa hai ngọn núi.

Vì có sườn núi cao che chắn cả hai bên, ban ngày còn có ánh nắng mạnh rọi xuống, nhưng đến đêm thì tối đen như mực. Tuy vậy, đi trên con đường này vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn từ Lăng Vân Quán lưng chừng núi phía trước, khiến lòng người an tâm đôi chút.

“Sở Lạc, hình như ngọn núi bên phải là nơi con yêu dê từng ở,” Hồ Ly đi phía sau cất lời: “Triệu sư huynh và Tiết sư huynh chắc cũng đang ở gần quanh đây.”

“Ừ.”

Sở Lạc nhìn về phía bên phải, chợt thấy trong bóng tối có một bóng người mơ hồ, nhưng trên đầu người đó lại mọc một đôi sừng dê.

Nàng lập tức nhớ tới tượng gỗ Hoa Dương bà bà từng thấy trong nhà bà lão Lương.

Đi thêm vài bước, khi có chút ánh trăng rọi xuống, nàng cũng nhìn rõ diện mạo thật của bóng người đó.

Một bà lão gù lưng khoác da dê, trên đầu mọc một đôi sừng dê, mắt hơi lim dim, nở nụ cười hiền hậu. Nhưng khi ánh mắt của Sở Lạc vừa quét đến, bà ta bỗng mở to mắt.

Lúc còn nheo mắt trông vẫn có vẻ bình thường, nhưng khi mở ra mới phát hiện đồng tử của bà ta có tỉ lệ lòng trắng quá lớn, nhìn rất rợn người.

Ngay khoảnh khắc Sở Lạc chạm mắt với bà ta, trong đồng tử nàng bỗng hiện lên một loại chú văn hình sừng dê, đồng thời trong đầu cũng truyền đến một trận đau nhói.

Bóng dáng Hoa Dương bà bà lập tức biến mất trong chớp mắt.

Cơn đau trong đầu vừa lắng xuống, Sở Lạc liền theo phản xạ nhìn về phía nơi Hoa Dương bà bà vừa xuất hiện.

Lạ thật, vừa rồi ở đó hình như có gì đó?

Có phải mình nhìn nhầm không?

Triệu Anh Huyên và Tiết Quán bay xuống từ trên núi, họ cảm nhận được khí tức kỳ lạ của Sở Sư Muội và Hồ Ly dẫn theo đàn dê, vì vậy mới tới đây.

“Sở sư muội, Hồ sư đệ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cả hai hạ xuống đất một cách vững vàng.

Sở Lạc kể lại toàn bộ sự việc cho họ nghe, còn về lý do tại sao đột nhiên cô lại cứu con dê sắp bị giết, cô không nói là vì có lời chỉ dẫn từ Hoa Hoa mà chỉ là vì nhìn thấy biểu cảm của con dê giống như người, nên liều thử, vô tình phát hiện ra rằng chúng có thể là những ngôi làng mất tích bị bọc trong da dê.

Thu hoạch của Triệu Anh Huyên và Tiết Quán không lớn.

“Con dê yêu đã biến mất, hoặc là nó đang cố ý tránh chúng ta, dù chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng nó đã ở trong khu rừng này lâu, rất quen thuộc với nơi này, muốn tìm nó thì vẫn phải tốn công sức.”

“Nhưng chúng ta đã tìm thấy một linh hồn lang thang trong rừng, trước khi c.h.ế.t không làm điều ác, nên không thành ác hồn, nhưng cái c.h.ế.t của hắn đã lâu rồi, giống như bị yêu thuật buộc ba hồn bảy phách không thể tan biến, hiện giờ khí tức rất yếu.”

“Vì là thiện hồn, chúng ta cũng không thể trực tiếp đánh tan, cũng không thể trực tiếp siêu độ linh hồn trong rừng, sợ bị con dê yêu mưu tính, chỉ đành phải lấy một khúc cây âm khí, dẫn hắn đi đến Lăng Vân Tông.”

Sau khi Tiết Quán nói xong, Sở Lạc mới nhận ra Triệu Anh Huyên đang cầm một cây gậy gỗ, đầu kia được một linh hồn mờ ảo cầm lấy.

Hắn đã mất đi trí tuệ, giống như một cành rong trôi dạt vô định, chỉ có cách này mới có thể dẫn hắn đi nơi khác mà không làm tổn thương hắn.

Sở Lạc cẩn thận quan sát hình dáng linh hồn này.

“Là một người đàn ông trung niên, ăn mặc như nông dân, c.h.ế.t khoảng năm tháng trước?” Sở Lạc ngẩng đầu hỏi hai vị sư huynh: “Cậu con trai của bà Lương, chồng của người phụ nữ câm ấy, là người đã c.h.ế.t khi lên núi săn b.ắ.n cách đây năm tháng.”

“Có thể là hắn thật,” Tiết Quán nghe vậy cũng không khỏi nhìn Triệu Anh Huyên, “Chúng ta có thể gọi hai người phụ nữ đó đến nhận diện vào ngày mai không?”
 
Back
Top Bottom