Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Hầu Gia Chọn Là Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 25: Chương 25



Chín năm trước, khi Lục phu nhân qua đời, ta từng thấy hắn quỳ gối trước linh vị, đôi mắt mang theo huyết.

Chín năm sau, khi Lục Vân Trì đã đứng ở vị trí cao thì cỏ trên mộ phần của mấy trăm mạng người trong phủ Tuyên Uy Bá, những kẻ năm xưa đã gián tiếp hại c.h.ế.t mẫu thân hắn, đã mọc cỏ xanh um tùm.

Những âm mưu quỷ kế, những cơn gió tanh mưa m.á.u trong quá trình ấy, người ngoài không thể nào hiểu thấu.

Chỉ có một điều chắc chắn, Lục Vân Trì chưa bao giờ là kẻ nhân từ sẽ nương tay cho người khác.

Sau khi lau sạch sẽ khuôn mặt nàng ta, ta thu khăn tay lại.

“Vậy ngươi có thích hắn không?” Thịnh Vô Hạ hỏi.

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có thích không?”

15

“Có quan trọng không?”

Ta cụp mắt xuống.

“Quan trọng.”

Ta mím môi, im lặng một lúc lâu rồi mới thấp giọng trả lời:

“Đã từng thích. Ở một mức độ nào đó, trong khoảng thời gian rất dài sau khi mẫu thân qua đời, ta đã xem hắn như sự cứu rỗi của mình."

“Chỉ là về sau ta mới nhận ra, không thể dựa vào người khác được, chỉ có bản thân mới có thể cứu được mình. Ngày tháng trôi qua, tình cảm cũng sẽ phai nhạt.”

“Ngươi có biết trong sử sách viết gì về ngươi và hắn không?”

Thịnh Vô Hạ cười, không đợi ta hỏi, nàng ta đã tự nói tiếp:

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Ân ái lưu luyến, sống chung giường c.h.ế.t cũng chung một mộ. Sau khi ngươi qua đời, Lục Vân Trì cả đời không cưới người nào khác.”

“Sử sách tuy không ghi chép quá nhiều nhưng từ những thư từ còn lưu lại của Lục Vân Trì và những người khác, có thể thấy ngươi là tri kỷ, là bằng hữu tốt nhất, là người nội trợ hiền đức của hắn, thậm chí ngay cả trong vô số biến động lớn của triều đình, cũng có bóng dáng của ngươi.”

“À, còn nữa, sử sách còn ghi lại rằng ngươi có dung mạo tuyệt sắc, chỉ là...”

Nói đến đây, nàng ta vươn tay vuốt v e má phải của ta qua lớp khăn che.

“Nếu không có vết bớt đỏ này, có lẽ quả thực xứng đáng với lời ca tụng đó.”

“Đáng tiếc... Xem ra sử sách cũng có sai lầm.”

“Ta từng nghĩ mình có thể thay thế ngươi nhưng đến cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ngươi. Hắn là thực sự thích ngươi.”

Ta khẽ lắc đầu:

“Ta không không cảm thấy như vậy.”

Thịnh Vô Hạ bật cười:

“Nếu ngươi muốn biết, Giang Uyển Thanh, ngươi có thể tự mình tìm hiểu xem những năm qua, thêu phẩm của ngươi rốt cuộc đã được bán đến đâu? Cho dù ta không rõ vì sao hắn không nói gì nhưng hắn thực sự quan tâm đ ến ngươi.”

“Hắn nói muốn cưới ngươi, không phải là lời nói suông. Sau khi chết, trong lăng mộ của hắn, thứ chôn cùng hắn ngoài sách vở ra, tất cả đều là thêu phẩm của ngươi.”

Thêu phẩm của ta?

Trong lòng ta vô cùng hỗn loạn, ta trầm mặc hồi lâu, rồi mới cất lời:

“Ngươi nói rất nhiều về những gì sử sách sau này ghi chép lại. Vậy thế giới của ngươi, nơi cách ta hàng trăm năm, là như thế nào?”

“Như thế nào ư?”

Tay nàng ta khẽ run lên.

“Mấy trăm năm sau là một thế giới mà mọi người đều bình đẳng. Vua chúa đế vương không còn tồn tại, không còn áp bức cũng không còn bị sỉ nhục. Không ai phải cúi đầu, không ai phải quỳ lạy, tất cả mọi người đều có thể ngẩng cao đầu mà sống.”

“Cho dù là nữ tử cũng có thể học hành, cạnh tranh công bằng cùng nam nhân, không còn bị xem là thấp kém hơn nam nhân, không còn phải xem nam nhân làm trời, không còn bị giam hãm trong khuê phòng. Có thể rực rỡ như ánh mặt trời, cũng có thể lạnh lùng như ánh trăng, có thể trở thành bất cứ điều gì mà mình muốn...”

...

“Các ngươi... hóa ra đều đến từ một thế giới như vậy sao?”

Ta sững sờ, bất giác nhớ đến khuôn mặt của mẫu thân.

“Cho nên ngươi muốn tạo ra một thế giới như vậy sao?” Ngón tay ta khẽ co lại, chậm rãi nắm lấy tay nàng ta.

Thịnh Vô Hạ rút tay về, hít một hơi thật sâu, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, tự giễu nói:

“Là ta quá kiêu ngạo, quên mất rằng cái gì quá cũng không tốt, cứ nghĩ người khác đều là kẻ ngốc.”

Ta cúi đầu, không biết nên nói gì.

Trong khoảnh khắc này, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi.

Ta cầm lấy đôi đũa, đưa cho nàng ta lần nữa: “Ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”

Thịnh Vô Hạ run rẩy nhận lấy, nước mắt lưng tròng, cho từng miếng từng miếng đồ ăn vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Sau một hồi lâu, nàng ta mới buông đũa xuống:

“Cảm ơn ngươi hôm nay đã đến gặp ta. Những chuyện này, sợ rằng ta chỉ có thể nói với ngươi. Ngay cả Lục Vân Trì, ta cũng chưa từng hé môi dù chỉ một chữ.”

“Không cần cảm ơn. Ta cũng không giúp được gì cho ngươi.”

“Ngươi đến rồi, vậy là đủ.”

“Bảo trọng, từ biệt.”

Ta vừa dứt lời, đứng dậy định rời đi nhưng nàng ta đột nhiên lao đến, dùng hết sức ôm chặt lấy ta:

“Giang Uyển Thanh!”

“Ừ.”

“Tránh xa Tích Thiện Đường một chút, tránh xa một nữ nhân tên là Mạnh Lan. Tương lai ngươi sẽ c.h.ế.t trong tay nàng ta. Ta không biết có thể thay đổi tương lai được hay không nhưng ta chúc phúc cho ngươi.”

Trong lòng ta giật thót, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta:

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”

Thịnh Vô Hạ buông tay ta, cười một tiếng đầy thê lương: “Tạm biệt, ta muốn về nhà rồi.”

Ta thu dọn hộp cơm, bước ra khỏi căn phòng.

Trước khi đóng cửa lại, ta ngoái đầu nhìn lại lần cuối cùng.

Thịnh Vô Hạ ngẩng đầu nhìn qua ô cửa sổ nhỏ hẹp trên bức tường đá, ngắm bầu trời xanh bên ngoài, nàng ta mỉm cười, trong mắt có bi thương, có chế giễu, lại có chút nhẹ nhõm.

...

Nửa tháng sau, Thịnh Vô Hạ chết.

Vào một ngày mưa, t.h.i t.h.ể nàng ta bị người ta kéo ra khỏi gian phòng đá, vứt vào một cái hố đào vội trong khu rừng ở trên núi.

Không có mộ phần, không có ai đến viếng.

Giống như trên đời này chưa từng có một người tên Thịnh Vô Hạ.

Ta nhớ lại đêm mẫu thân qua đời, trời cũng đổ mưa lớn.

Sấm chớp ầm ầm, những tia chớp như những ngọn roi hung tợn, từng nhát từng nhát xé toạc màn đêm sâu thẳm.

Mưa nặng nề trút xuống mái hiên, phát ra âm thanh lốp bốp giống như những viên đá nhỏ nện xuống.

Trong ký ức của ta, dường như mẫu thân chưa bao giờ thực sự vui vẻ, cho dù bà ấy đang cười nhưng trong nụ cười luôn ẩn chứa một nỗi buồn không ai thấu hiểu.

Ta từng hỏi bà ấy về chuyện đó..

Bà ấy luôn xoa đầu ta, mỉm cười nói: “Chờ khi lớn lên, con sẽ hiểu.”

Chỉ là, ta còn chưa lớn lên đã sớm hiểu ý nghĩa ẩn sau nụ cười của bà ấy.

Trong thời đại này, có những áp bức không thể chống lại, có những khát vọng không thể với tới, có những mong muốn tự do mãi chỉ là giấc mộng xa vời.

Ta không rõ mẫu thân đã gả cho phụ thân như thế nào, chỉ nghe người ta nói rằng, năm đó, trong một buổi tiệc ngắm hoa, phụ thân vừa gặp đã yêu mẫu thân.

Khi ấy, Giang gia vẫn còn chút danh tiếng, đích ấu tử muốn cưới một thứ nữ thương hộ vừa mới vào kinh thành, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 26: Chương 26 (Hoàn)



Ban đầu, các trưởng bối Giang gia không đồng ý nhưng vì phụ thân kiên quyết cộng thêm mẫu thân quả thực thông minh hơn người, cuối cùng bọn họ cũng gật đầu.

Mãi cho đến khi nhà ngoại ta vướng vào tranh đấu đảng phái, bị thanh trừng, cả nhà một trăm năm mươi người, kẻ bị c.h.é.m đầu, kẻ bị lưu đày.

Mẫu thân ta, vì đã xuất giá, may mắn thoát được một kiếp.

Rất nhiều năm sau, ta mới biết được từ miệng mẫu thân rằng, ánh nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong buổi tiệc ngắm hoa năm ấy, thực ra là do bà ấy đã tỉ mỉ sắp đặt từ trước.

Dường như bà ấy biết tất cả mọi chuyện!

Còn về vị hôn phu của ta, bà ấy cũng đã sớm chọn sẵn.

Lục gia tuy có tước vị nhưng đã như mặt trời sắp lặn, lại đang gặp khó khăn. Mẫu thân đã dốc ra toàn bộ hồi môn để giúp đỡ, cũng nhờ vậy, hôn sự giữa ta và Lục Vân Trì mới được định ra.

Ta không biết nên cảm thấy thế nào.

Chỉ biết rằng, từ khi ta sinh ra, cái tên “Lục Vân Trì” đã gắn chặt với ta, mọi người đều nói, ta là tiểu tân nương của hắn.

Mẫu thân lại càng nhắc đi nhắc lại bên tai ta, bắt ta nhất định phải gả cho hắn.

Nhất định, nhất định!

Bà ấy nói bằng giọng điệu chắc nịch, như thể việc ta lấy Lục Vân Trì là một sứ mệnh trời định.

Ban đầu, ta tưởng rằng mẫu thân muốn lợi dụng mối quan hệ thông gia để mượn thế lực Lục gia nhưng đến tận trước lúc chết, bà ấy mới tiết lộ một phần chân tướng.

Bà ấy nói, ta và Lục Vân Trì chính là nhân duyên trời ban, tương lai ta nhất định sẽ cùng hắn ân ái lưu luyến.

Mà sau này cho dù ta có làm gì đi nữa, hắn cũng sẽ bảo vệ ta, cũng có thể bảo vệ ta!

Thậm chí, để đảm bảo ta sẽ gả cho hắn, trước lúc lâm chung, bà ấy đã dùng thuốc khiến mặt ta nổi đầy chấm đỏ.

Ta không hiểu.

Nhân duyên trời ban? Cái gì gọi là trời ban?

Ta chỉ là một nữ nhi khuê các, tương lai ta rốt cuộc sẽ làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì?

Để đến mức mẫu thân ta, ngay từ khi ta còn chưa xuất hiện trên đời, đã bắt đầu trù tính hết tất cả cho ta, quyết định thay ta điều bà ấy cho rằng là lựa chọn tốt nhất?

Ta từng phản kháng, từng cự tuyệt.

Nhưng giờ đây, ta thừa nhận, mẫu thân đã đúng.

Thế giới mà Thịnh Vô Hạ miêu tả với ta thật sự quá mức hấp dẫn, chỉ riêng chuyện nam nữ có thể cùng nhau đi học đã đủ khiến người ta khao khát.

Lúc Hoàng hậu Minh Đức còn tại thế, cục diện này đã từng xuất hiện trong một thời gian ngắn ngủi nhưng ngay khi bà qua đời, tất cả nhanh chóng biến mất.

Những tư tưởng như “trả lại ruộng đất cho dân”, “thực hiện chế độ khoán đất đai” mà bà từng đề xuất, cũng bị dòng chảy thời gian mênh m.ô.n.g cuồn cuộn vùi lấp, chỉ còn lại đôi ba câu chuyện truyền kỳ cho hậu thế ngưỡng vọng.

Bà trở thành Hoàng hậu Minh Đức, không còn ai nhớ rằng bà từng mang tên Sở Nghê Thường.

Có lẽ là không biết trời cao đất rộng.

Nhưng ta muốn thử một lần, muốn thử vẽ nên thế giới mà bà đã từng miêu tả.

Cho dù chỉ là tiến lên một bước cũng tốt.

16

“Nghĩ kỹ chưa?”

Cơn mưa thứ ba sau khi Thịnh Vô Hạ qua đời, Lục Vân Trì đến.

Ta xoay người, mỉm cười nhìn về phía hắn, người đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh mưa: “Lục Vân Trì, ta đồng ý với ngài.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía ta lộ ra chút nghi hoặc, dường như không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời này.

“Thịnh Vô Hạ đã nói gì với nàng?”

“Nàng ấy nói rằng, sau này ta và ngài sẽ là đôi phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, ngài đối với ta tình sâu nghĩa nặng, si mê đến cuồng dại.” Ta bật cười, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, đưa tay hứng lấy giọt nước mưa rơi từ mái hiên, nhìn nó vỡ tan trong lòng bàn tay: “Những lời như vậy, Hầu gia có tin không?”

“Chuyện tương lai, ai biết trước được chứ? Nhưng nếu ngày sau ta thực sự yêu nàng đến phát điên, vậy cũng nhất định là xuất phát từ trái tim ta.”

“Giống như bây giờ, ta muốn cưới nàng.”

“Trái tim của Hầu gia?” Ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Lúc trước Hầu gia muốn cưới ta, có thể nói là vì Hầu gia không muốn dính vào tranh đấu giữa Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử. Khi đó, chúng ta đã có hôn ước, ta là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng bây giờ, hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ, thế lực Tam Hoàng tử đã hoàn toàn chiếm ưu thế, ta đối với Hầu gia vẫn là lựa chọn tốt nhất sao?”

“Chỉ cần là điều trái tim ta hướng đến thì đó chính là lựa chọn tốt nhất. Ánh mắt của người ngoài không quan trọng.” Lục Vân Trì dừng một chút, rồi tiếp tục: “Hơn nữa, ta đã hứa với Giang bá mẫu, nhất định sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt.”

“Vậy nên Hầu gia mới muốn cưới ta sao?”

“Nàng thông minh như vậy, không lẽ không hiểu sao? Nhất định phải nói rõ ràng đến vậy sao?” Lục Vân Trì cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ta chằm chằm.

Ta không hề né tránh chút nào, thản nhiên nhìn trở lại: “Nếu đã muốn ta gả cho ngài, vậy đương nhiên phải phân tích rõ lợi và hại.”

“Hầu gia cưới ta, có lẽ một phần vì ân tình trước đó của mẫu thân nhưng phần lớn vẫn là vì Bệ hạ, đúng không? Bệ hạ không muốn nhìn thấy Hầu gia kết thông gia với bất kỳ gia tộc quyền thế nào, mà cưới ta, Bệ hạ mới yên tâm nhất.”

“Vậy còn nàng thì sao? Trước đây vẫn luôn từ chối, nàng đừng nói với ta rằng chỉ vì Thịnh Vô Hạ nói với nàng rằng sau này ta sẽ yêu nàng như vậy, nên nàng mới đột nhiên thay đổi quyết định đấy nhé?” Lục Vân Trì khinh thường giật giật khóe miệng, ánh mắt sắc bén nhìn ta.

Ta dời ánh mắt, nhìn ra bầu trời tối tăm mờ mịt bên ngoài cửa sổ: “Tất nhiên là không phải rồi. Cho dù Hầu gia có muôn vàn điểm chưa tốt trong chuyện tình cảm nhưng có một điểm rất tốt.”

“Ngài là một vị quan tốt, cũng là người trọng chữ tín. Gả cho ngài, ta tin rằng mình sẽ sống tốt.”

Hắn lắc đầu: “Không đúng, đây không phải lý do thực sự của nàng.”

“Ta cần quyền thế trong tay Hầu gia và...” Ta khẽ cụp mắt xuống: “Nếu một ngày nào đó, ta làm chuyện gì khiến Bệ hạ không vui, ta cần một người có thể bảo vệ ta.”

“Thế nào? Hầu gia có đồng ý không?”

Lục Vân Trì trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức không khí dường như đóng băng. Cuối cùng, khi mở miệng, hắn thở dài một hơi, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút ấm ức.

“Giang Uyển Thanh, nàng lúc nào cũng mạnh miệng với ta!”

Ta cong môi nở nụ cười, bắt chước dáng vẻ khi còn bé, đưa tay kéo nhẹ tay áo của hắn: “Nhưng mà... ngài vẫn sẽ bao dung ta, đúng không?"

“Trước khi làm việc gì, nhất định phải nói với ta.”

“Được.”

“Ta đã chọn ngày rồi, mười lăm tháng sau là ngày tốt. Mọi thứ ta đều đã chuẩn bị xong, thời gian cũng không quá gấp, ngày mai ta sẽ sai Thái Vân đến sắp xếp giúp nàng.”

“Được.”

...

Tiếng pháo nổ vang rền, mười dặm hồng trang.

Ta không biết Lục Vân Trì đã chuẩn bị bao lâu nhưng khi ngồi trong kiệu, nghe thấy tiếng trầm trồ kinh ngạc bên ngoài, ta hiểu rằng, hắn đã cho ta đủ thể diện.

Ba lạy trời đất, dắt tay vào động phòng.

Ta biết, từ giờ phút này, ta đã trở thành thê tử của hắn.

Tiếng người bên ngoài dần lắng xuống.

Ban đêm, khăn đỏ tân nương được cây cân hỉ nhẹ nhàng vén lên.

Ta nhìn thấy khuôn mặt thoáng men say của hắn, đôi mắt ẩn chứa ý cười.

Ta nắm chặt lấy tay hắn, nhẹ nhàng tháo lớp khăn che mặt, để lộ gương mặt trắng mịn không tỳ vết.

“Đẹp không?”

“Đẹp.” Hắn cười.

“Sao nhìn chàng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên vậy?”

“Ta đã nói rồi, nàng không xấu, có hay không có vết đỏ trên mặt cũng không xấu.”

Ta cong môi cười.

Lục Vân Trì, ngày tháng sau này còn dài.

(Hoàn toàn văn)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back