Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Hầu Gia Chọn Là Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 20: Chương 20



Lục Vân Trì chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào những vệt sáng lay động trên mặt đất, trầm mặc thật lâu. Khi ta vừa định tiếp tục đặt câu hỏi, hắn mới lên tiếng, giọng nói mang theo chút khàn khàn:

“Bởi vì, nàng đã định sẵn sẽ là thê tử của ta.”

“Cái gì?”

Ta sững sờ tại chỗ.

Nhưng Lục Vân Trì không cho ta cơ hội hỏi tiếp, hắn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Chuyện này, ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích.”

“Ngoài ra, còn có chuyện của Tích Thiện Đường, liên quan đến việc thâu tóm đất đai. Trước khi chuyện này xử lý xong, nàng vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.”

“Thâu tóm đất đai?” Ta nhíu mày.

“Tình hình cụ thể, không tiện nói nhiều. Nàng chỉ cần nhớ kỹ lời ta là đủ rồi.” Lục Vân Trì nhìn vào mắt ta, đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt ta: “Tóm lại, ta sẽ không hại nàng.”

Ta hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Bên ngoài, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên.

Đột nhiên, Lục Vân Trì cúi người xuống, ghé sát tai ta, thấp giọng nói: “Lục Vân Trì ta chưa từng nói lời dối trá. Ta thật sự muốn cưới nàng.”

Ngay lúc đó, bóng dáng của Thịnh Vô Hạ xuất hiện ở cửa.

Lục Vân Trì giơ tay, tháo khăn che mặt của ta xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết bớt đỏ trên mặt ta một cái.

“Cạch!”

Bình thuốc rơi xuống đất.

Âm thanh trong trẻo vang lên tựa như tiếng cõi lòng tan nát.

Thịnh Vô Hạ đứng ở cửa, sững sờ như hóa đá, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

12

Sau yến tiệc trong cung, dưới sự dẫn đầu của Tạ Viễn Sơn, đám công tử ăn chơi ngày hôm đó đã góp mặt vào trò cười nhắm vào ta lần lượt kéo đến cửa xin lỗi.

Nhìn sắc mặt của Đại bá phụ , dường như ngưỡng cửa thấp bé của Giang gia lại bị bọn họ giẫm cao thêm một chút.

Sau khi ta nhận lấy lễ vật liền không nói thêm gì nữa, suốt mấy ngày liên tiếp đều đóng cửa ở trong nhà không ra ngoài.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Chuyện trong cung yến không biết lan truyền từ đâu, người trong kinh thành, ngoài việc tiếc nuối cho Thịnh Vô Hạ, đều ca ngợi Lục Vân Trì có tình có nghĩa.

Đúng vậy.

Lục Vân Trì sẽ lấy ta, phải lấy ta.

A!

Đây chẳng phải là hạ mình cưới ta sao?

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Ta liếc mắt nhìn đám nha hoàn, bà tử ở đối diện còn đang thì thầm bàn tán.

“Đi đâu cũng được, tùy tiện đi dạo một chút.”

Vân Thư thở dài: “Cũng nên ra ngoài một chút, nếu cứ nhốt mình trong nhà, sợ là tiểu thư sẽ sinh bệnh mất.”

Khi đi ngang qua thư quán, ta thấy bên trong vô cùng náo nhiệt.

Không cần bước vào trong, ta cũng có thể nghe thấy tiếng người mua sách thúc giục hỏa kế nhập thêm hàng, có chút cảm giác giống như “giấy ở Lạc Dương trở nên quý giá*”.

*Thành ngữ bắt nguồn từ thời Tây Tấn, khi tác phẩm Tam Đô Phú gây chấn động giới văn sĩ, người người đổ xô sao chép lại khiến giá giấy ở Lạc Dương tăng cao.

“Hết sạch rồi, hết sạch rồi!”

“Đợt sau phải đợi ba ngày nữa mới có!”

“Hỏa kế, ngươi nhất định phải giữ cho ta một quyển...”

...

Tập thứ hai của Liêu trai vừa xuất bản, cái tên Thịnh Vô Hạ, tức Sở Hạ tiên sinh lại càng nổi danh khắp kinh thành.

Về chuyện này, nàng ta thật sự phải cảm tạ Hoàng hậu Minh Đức khai quốc. Nếu không có bà tạo tiền lệ, làm gương cho nữ tử thiên hạ, đổi lại là trước kia, những câu chuyện như vậy sợ rằng đã bị luân lý tam cương ngũ thường chôn vùi dưới lớp đất sâu.

Ta thu lại ánh mắt, dẫn theo Vân Thư tiếp tục đi về phía trước, bất giác đã đến trước cửa tiệm vải Kim thị.

Lúc trước, ta thường xuyên đến đây để bán thêu phẩm, bây giờ dù không còn cực nhọc như trước nữa nhưng con đường này cũng đã đi quen.

Khi ta đang chuẩn bị rời đi thì có một người mặc y phục nha hoàn đi tới.

“Giang tiểu thư, Nhị tiểu thư nhà ta cho mới.”

“Nhị tiểu thư nhà ngươi?”

Cách đó không xa, rèm xe ngựa khẽ vén lên trong chốc lát, để lộ gương mặt xinh đẹp của Thịnh Vô Hạ.

Ta lập tức hiểu ra, khẽ gật đầu, dặn dò Vân Thư mấy câu rồi lên xe.

Bên ngoài xe thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng bên trong lại là một thế giới khác.

Hương trầm Tàm Môn đáng giá ngàn vàng, gấm dệt Vân Cẩm vài tháng mới có một cuộn, ngay cả hộp gỗ đựng điểm tâm cũng là tay nghề của đại sư... Không hổ danh là phủ Lạc Thiện Bá.

“Nếm thử đi.”

Thịnh Vô Hạ rót một chén trà, đưa đến trước mặt ta.

Hương trà quẩn quanh như mây bay.

Đây là trà chuyên dùng cho hoàng gia, nhiều năm qua, ta cũng chỉ từng uống qua vài lần khi còn bé, khi đi cùng mẫu thân đến Lục phủ làm khách.

Nhưng tâm trạng bây giờ đã hoàn toàn khác với khi đó.

Đặt chén trà xuống, ta lên tiếng trước: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Không có gì, chỉ là ta vẫn luôn tò mò, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?”

“Vậy ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?”

Thịnh Vô Hạ mỉm cười, ở trước mặt ta, giờ phút này cuối cùng nàng ta cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ ngoan ngoãn hoạt bát nữa, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn.

Nàng ta lắc đầu: “Ta không biết, ta thật sự không biết.”

“Trước khi hồi kinh, ta đã cho người điều tra về ngươi, mẫu thân mất sớm, phụ thân ngoài tài vẽ tranh ra thì chỉ là một công tử ăn chơi giá áo túi cơm. Từ lúc còn rất nhỏ, ngươi đã sống dưới sự quản thúc của kế mẫu, lớn thêm một chút, gia cảnh sa sút, khi phân gia, đại viện Đông Uyển rộng lớn nhưng mười phòng thì chín trống, ngươi thậm chí phải dựa vào thêu thùa để kiếm sống. Đến tận bây giờ, bên cạnh ngươi cũng chỉ còn lại một nha hoàn.”

“Bàn về gia thế, bàn về dung mạo, ta có điểm nào không hơn ngươi chứ?”
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 21: Chương 21



Nói đến đây, nàng ta đột nhiên vươn tay, mạnh mẽ giật khăn che mặt của ta xuống.

“Cho nên ta không rõ rốt cuộc ta thua kém ngươi ở điểm nào? Vì sao hắn lại nhất quyết muốn cưới ngươi?”

“Nếu nói là tình sâu nghĩa nặng, ngươi và hắn chẳng qua là quen biết khi còn nhỏ. Trước khi đỗ Trạng nguyên, Lục Vân Trì hầu như luôn sống ở Lan Châu cùng ngoại tổ phụ. Sau khi đỗ Trạng nguyên, dù hắn trở về kinh nhưng lại được Hoàng thượng coi trọng, quanh năm bôn ba bên ngoài. Thời gian ngươi và hắn ở cạnh nhau sợ rằng còn không nhiều bằng ta và hắn ở Tô Châu.”

“Vậy rốt cuộc vì cái gì? Chỉ vì một mối hôn ước từ thuở nhỏ nực cười kia sao?”

Nói đến đây, giọng nàng ta có chút run rẩy, trong mắt mang theo sự khó hiểu và chút ướt át lạnh lẽo.

Nhìn bộ dạng nàng ta như vậy, ta đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó trong điện Văn Sơn, khi Lục Vân Trì kéo khăn che mặt ta xuống rồi hôn ta, nước mắt nàng ta đã rơi xuống.

“Giang Uyển Thanh, ngươi có biết không? Hắn căn bản không hề thích ngươi.” Nàng ta nghiến răng nói.

“Những người như chúng ta, thích hay không thích thật sự quan trọng sao?”

Đó là lời Lục Vân Trì từng nói với ta. Đối với hắn, đối với nam nhân dưới gầm trời này, có lẽ điều đó thật sự không quan trọng. Dù sao, chế độ xã hội này cũng đã trao cho bọn họ quá nhiều sự lựa chọn.

Ta nhìn nàng ta, ánh mắt mang theo chút thương hại: “Hắn không thích ta, vậy hắn thích ngươi sao?”

Thịnh Vô Hạ khựng lại, nhìn ta chằm chằm.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Thay vì nói những điều này với ta, không bằng ngươi thử đi thuyết phục hắn. Nếu ngươi có thể khiến hắn từ hôn, ít nhất ta cũng sẽ không ngăn cản.”

“Vậy ngươi thể không từ hôn sao?” Thịnh Vô Hạ siết chặt tay, trong mắt lộ vẻ sốt ruột.

“Không thể.” Ta lắc đầu: “Hoặc là nói đã từng có thể, nếu như lúc trước chuyện giữa ngươi và hắn không ồn ào đến vậy thì hôn sự này có lẽ đã bị hủy bỏ từ lâu.”

“Có một số chuyện, ta nghĩ không cần ta nói, ngươi cũng nên hiểu rõ là vì sao.”

“Thật ra, ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngươi thích hắn...”

“Tiểu thư, đồ đạc đã sắp xếp xong rồi, có thể đi chưa?”

Bên ngoài xe ngựa, một giọng nam nhân vang lên, cắt ngang lời ta.

Thịnh Vô Hạ vén một góc rèm xe lên, trả lời: “Biết rồi, các ngươi đi trước đi, mang đồ đến Tích Thiện Đường.”

“Vâng.”

“Tích Thiện Đường?” Ta kinh ngạc nâng cao giọng: “Đồ là đưa đến Tích Thiện Đường sao?”

“Đúng vậy.” Thịnh Vô Hạ quay đầu lại, cau mày: “Sao thế?”

Ta mím môi, uyển chuyển nói: “Gần đây kinh thành không yên ổn, vẫn nên làm việc kín đáo một chút thì hơn.”

“Ta biết mình đang làm gì, cảm ơn đã nhắc nhở.” Thịnh Vô Hạ phất tay, vẻ mặt không mấy để tâm.

“Có một số việc, để người khác làm có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Người khác?” Thịnh Vô Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai? Ta biết ngươi muốn nói gì nhưng ta không cho rằng nữ nhân có điểm nào thua kém hơn nam nhân. Ta tự có chừng mực, không phiền ngươi lo lắng.”

Ta khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.

Nàng ta đã nói đến mức này, ta có nói thêm cũng chỉ khiến người ta chán ghét, cần gì phải làm vậy chứ?

Quan hệ giữa ta và nàng ta vốn không thân thiết đến mức có thể bàn chuyện lợi hại hay thổ lộ tâm sự..

“Đã như vậy nếu không còn chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước.”

Ta vén rèm xe, đứng dậy bước xuống khỏi xe.

Thịnh Vô Hạ không ngăn ta.

Ta vừa xuống xe, còn chưa đứng vững, Vân Thư đã vội vàng chạy đến.

“Tiểu thư.”

“Không sao.”

Ta nắm lấy tay nàng ấy, ra hiệu một chút.

Chờ đến khi xe ngựa rời đi, dần dần khuất hẳn sau ngã rẽ, Vân Thư cuối cùng không nhịn được nữa: “Tiểu thư, Thịnh Vô Hạ đã nói gì với người?”

“Không có gì, đi thôi. Tranh thủ lúc còn sớm, chúng ta đi mua ít thức ăn về nhà.”

“Mua thức ăn? Không phải hôm qua mới mua sao?”

“Sau ngày hôm nay, sợ rằng chúng ta phải chuẩn bị tinh thần ở yên trong Giang phủ một thời gian dài. Dùng thêm ít bạc, sau này bảo người mang thức ăn đến tận phủ đi, ngươi cũng đừng ra ngoài nữa.”

“A! Vì sao vậy?”

“Gió nổi lên rồi, hơi lạnh.”

Ta ôm lấy cánh tay, lúc này, mặc dù ánh mặt trời vẫn rực rỡ nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy một cơn lạnh thấu xương, trong không khí dường như còn phảng phất một mùi m.á.u tanh nồng đậm.

13

Cơn gió từ mười sáu châu phía nam cuối cùng cũng thổi đến kinh thành, lấy Tích Thiện Đường làm điểm khởi đầu, dưới sự chủ trì của Tam hoàng tử, một đợt thanh tra quy mô lớn đã phanh phui hàng loạt tham quan ô lại, thu hồi hàng vạn mẫu đất bị thâu tóm, không ít quan viên còn chưa kịp đội vững mũ quan, trong chớp mắt đã bị lột xuống.

Mà điều thú vị trong đó chính là phần lớn các quan viên bị xử lý đều thuộc phe Quý phi và Ngũ Hoàng tử.

Ngũ Hoàng tử vì chuyện này mà bị liên lụy, bị Hoàng thượng trách phạt, giam lỏng trong cung để kiểm điểm.

Thế nhưng, côn trùng bị chặt đứt trăm chân vẫn có thể vùng vẫy, dù là như vậy, Tam hoàng tử cũng không thể hoàn toàn áp chế được Ngũ Hoàng tử.

Lục Vân Trì nhận lệnh từ Hoàng thượng, theo sát Tam hoàng tử bắt đầu tiến hành một cuộc cải cách ruộng đất quy mô lớn.

Bước đầu tiên là lợi dụng sự kiện vừa bùng phát này để thanh tra các khu đất tư do quan lại tham ô che giấu.

Mùi m.á.u tanh nồng đậm từ kinh thành lan rộng khắp bốn phương tám hướng xung quanh, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 22: Chương 22



Thịnh Vô Hạ ẩn mình phía sau Tam Hoàng tử, dù cố tình che giấu, nhưng trong mắt kẻ có tâm, nàng vẫn rực rỡ chói lọi.

Người đầu tiên để ý chính là Hoàng hậu nương nương, ngày càng yêu thương nàng ta hơn, thậm chí nhất thời ngay cả Công chúa Minh Hoa cũng không sánh bằng. Đồng thời, phủ Lạc Thiện Bá lại ngày càng hành sự thận trọng, khiêm nhường.

Người ta bắt đầu ngấm ngầm ca tụng Thịnh Vô Hạ có khí chất của Hoàng hậu Minh Đức năm xưa.

Việc tra xét điền sản bị che giấu kéo dài đến tận Thanh Châu nhưng Hoàng thượng không muốn tiếp tục nữa, liền hạ chỉ dừng lại.

Cơn gió lạnh lẽo khiến kinh thành run rẩy cuối cùng cũng lắng xuống.

Hơn nửa tháng sau, từ tiệc cưới của con gái Thượng thư bộ Hộ, những buổi yến tiệc bắt đầu quay trở lại.

Các phủ đệ quan viên cao cấp trong kinh đô dần khôi phục lại sức sống vốn có.

Phủ Lạc Thiện Bá cũng từ bỏ sự trầm lặng trước kia, nhân dịp đại thọ của lão phu nhân trong nhà mà tổ chức một bữa tiệc linh đình, mời không ít quan lớn quý tộc.

Thịnh Vô Hạ gửi thiệp mời ta.

Trong ngày đại thọ, ta nhìn nàng ta khoác lên mình bộ váy đỏ thêu kim tuyến, rực rỡ lộng lẫy, kiêu hãnh bước đi giữa các vị phu nhân, tiểu thư.

Trên lầu son vừa tu sửa xong, tiếng cười nói vang lên không ngớt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều ca tụng Thịnh Vô Hạ.

Ai ai cũng khen ngợi phủ Lạc Thiện Bá thật có phúc.

Có được một người con gái như thế còn hơn cả con trai.

Chỉ riêng ta nhìn ngắm sự phồn hoa trước mắt lại cảm thấy cái lạnh cuối xuân rét buốt.

Nhưng khi đến đèn tắt tiệc tan, khách khứa đã ra về, ta chuẩn bị rời đi thì lại bị Thịnh Vô Hạ đã uống say níu lại.

Hai gò má nàng ta ửng đỏ, chỉ tay vào mặt ta, vênh váo tự đắc nói: “Giang Uyển Thanh! Ta là người trời xuyên không tới đây, cho dù trong sử sách, ngươi và Lục Vân Trì là đôi phu thê ân ái nổi danh, ta cũng sẽ cướp hắn!”

Ngày hôm sau, khi trời mới vừa tờ mờ sáng.

Thư từ hôn của Lục gia đã được đưa đến tay ta.

Lần này, người đến không còn là quản sự do Lục phu nhân phái tới nữa, mà là Hòa Hải, người thân cận bên cạnh Lục Vân Trì.

“Được rồi, ta biết hết mọi chuyện rồi. Vân Thư, đi lấy hôn thư ra đây.”

Đợi đến khi Vân Thư mang hôn thư đến, ta đưa nó cùng với miếng ngọc bội đeo trên cổ cho Hòa Hải.

“Những chuyện còn lại phiền Hầu gia giải quyết, từ nay trở đi, ta và hắn không còn liên quan gì nữa.”

Hòa Hải nhận lấy hôn thư và ngọc bội, há miệng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài, nuốt lời vào bụng.

Hôn sự kết thúc trong lặng lẽ, ngoài mấy kẻ nhàn rỗi bàn tán vài câu, cũng không gây ra sóng gió gì, hoặc có lẽ là vì sự phô trương của Thịnh Vô Hạ cùng phủ Lạc Thiện Bá đã thu hút hết ánh mắt của mọi người.

Nhưng ngay trong cảnh tượng huy hoàng, tương lai rực rỡ tưởng chừng đang bày ra trước mắt ấy, Thịnh gia sụp đổ!

Thịnh Vô Hạ cũng “phát điên”!

Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết rõ. Khi tin tức truyền ra ngoài, Thịnh Vô Hạ đã bị tống vào đại lao, do mấy cung nữ câm điếc không biết chữ trông giữ.

Thịnh gia cũng hoàn toàn sụp đổ.

Một tháng sau, Lục Vân Trì, người đang ở Thanh Châu xử lý vụ án thôn tính đất đai, cuối cùng cũng trở về. Buổi chiều hôm đó, hắn nhập cung ngay lập tức.

Nửa đêm, ta nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng.

Vân Thư giật mình sợ hãi, siết chặt cây gậy gỗ đặt bên cạnh giường, ta cầm lấy cái kéo, cẩn thận đẩy hé cửa sổ, liếc mắt nhìn về phía cửa chính.

Ánh mắt ta vừa vặn chạm phải ánh mắt Lục Vân Trì.

Ta giật mình kinh ngạc, vô thức siết chặt kéo trong tay nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Hầu gia.”

“Ừ.”

“Ta vào trong ngồi một chút có tiện không?”

Không tiện thì ngươi sẽ không vào sao?

Ta im lặng.

Một lát sau, đèn trong đại sảnh được thắp lên, Vân Thư cẩn thận mang trà tới.

Lục Vân Trì ngồi đối diện ta, ánh nến chập chờn chiếu sáng khuôn mặt hắn.

Hắn gầy đi rất nhiều, trên cằm còn lún phún mấy cọng râu xanh còn chưa kịp cạo. Khi đến gần, ta mới phát hiện dưới ống tay áo của hắn có một lớp băng trắng.

Xem ra, việc thanh tra ruộng đất ở Thanh Châu cũng không diễn ra suôn sẻ như vẻ ngoài.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Hầu gia, đêm khuya đến đây, là có việc gì quan trọng sao?”

“Không có gì, chỉ là hơi mệt, muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một lát.”

“Gặp phải chuyện gì sao?”

Ta nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

“Không có gì.”

“Thịnh Vô Hạ điên rồi, ngài biết chưa?”

“Biết rồi.”

“Vậy thì sao?”

“Vậy thì sao cái gì?” Lục Vân Trì bật cười, liếc ta một cái, giọng điệu mang theo chút tự giễu.

“Người khác có thể không biết nhưng nàng đã sớm biết nàng ta vốn không thuộc về nơi này, đúng không?”

"Giống như Hoàng hậu Minh Đức khai quốc, giống như thứ tử của Vinh Quốc công, kẻ gây ra chiến loạn, suýt chút nữa đã làm rung chuyển cả Hạ triều trăm năm trước, giống như đích nữ Nhan gia ở Thanh Châu năm mươi năm trước từng thao túng cả nền thương nghiệp của quốc gia.”

“Những người như bọn họ, nếu bằng lòng sống cuộc đời bình thường thì không sao nhưng bọn họ lại luôn muốn dựa vào năng lực tiên tri của mình để thao túng cục diện chính trị triều đình. Trong mắt Bệ hạ, đây là trọng tội không thể tha thứ.”

“Bệ hạ lợi dụng nàng ta, Tam hoàng tử cũng lợi dụng nàng ta, ngay cả ngài cũng vậy!” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nói: “Thậm chí còn lợi dụng ta, từ hôn với ta, cho nàng ta hy vọng, cuối cùng lại để hy vọng ấy vỡ tan thành từng mảnh.”
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 23: Chương 23



Tay hắn đang cầm chén trà chợt khựng lại, nước trà chạm vào chén, b.ắ.n ra những giọt nhỏ vương trên mu bàn tay.

“Cũng phải có người gánh chịu cơn thịnh nộ của đám quan lại sau vụ thanh tra đất đai. Từ hôn, là ý chỉ của Bệ hạ. Hơn nữa, như vậy cũng tốt cho nàng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ít nhất nàng cũng sẽ không bị liên lụy. Quốc khố cạn kiệt, thuế muối chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề lớn nằm ở những vùng đất tư hữu bị che giấu. Bệ hạ sớm đã muốn ra tay, chỉ là không tìm được cơ hội.”

“Ta từng nhắc nhở nàng ta, từng giúp nàng ta che giấu rất nhiều lần nhưng nàng ta không nên viết Liêu Trai kia. Những câu chuyện ấy tuy mang dáng vẻ tình yêu nam nữ nhưng điều mà đế vương giỏi nhất chính là suy đoán.”

“Phong thái Hoàng hậu Minh Đức thực sự là lời khen ngợi sao? Nàng ta muốn học theo Hoàng hậu Minh Đức năm xưa nhưng thế gian này không có Hạ Thái Tổ thứ hai.”

“Nàng tiên cá ngủ say, cảnh báo nữ nhân không nên chìm đắm trong tình yêu của nam nhân, nêu không chắc chắn sẽ c.h.ế.t đuối trong tình yêu ấy.”

“Hồ ly báo ân, những người không chung đường thì không thể đồng hành, nếu không nhất định sẽ có kết cục bi thảm.”

“Nhưng sai lầm lớn nhất của nàng ta, chính là viết “Bầy kiến đắp núi”. Sợ là nàng ta đã quên mất, Đại Hạ rốt cuộc được lập nên thế nào? Vương hầu tướng quân chẳng lẽ chỉ là do số mệnh trời sinh. Năm đó, khi Hoàng hậu Minh Đức hô vang khẩu hiệu ấy, thiên hạ đồng lòng hưởng ứng. Điều Bệ hạ lo sợ nhất chính là điều này, ngay cả Tam hoàng tử cũng không thể dung tha nàng ta.”

Ta cúi đầu xuống, đầu ngón tay hơi run rẩy nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh: “Vậy Bệ hạ định xử trí thế nào?”

“Thế gian này không cần Hoàng hậu Minh Đức thứ hai, cũng không cần một thứ tử Vinh Quốc Công thứ hai.”

“Cho dù bây giờ nàng ta chỉ là một kẻ tù tội thảm hại, kêu trời không thấu nhưng ngay cả như vậy, Bệ hạ cũng không thể dung tha sao?”

“Có thể để nàng ta sống phần đời còn lại bên ánh đèn xanh Phật môn. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho nàng ta.”

Lục Vân Trì thở dài một hơi, như thể toàn bộ sức lực của hắn đã bị rút cạn khi ở trong cung, hắn ngã người ra sau tựa lưng vào ghế, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.

“Ta đói rồi, có gì ăn không?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

14

“Đợi một chút.”

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy.

Trong phòng bếp không còn nhiều đồ ăn, chỉ còn chút canh gà còn sót lại từ bữa tối nhưng lòng ta đang rối bời, trong lúc nấu đã làm vỡ mấy cái bát.

Đến khi nấu xong, Lục Vân Trì đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, chân mày nhíu chặt lại, dường như ngay cả trong mộng cũng chẳng yên ổn.

Nhưng ta vừa đến gần, hắn đã lập tức tỉnh lại, ánh mắt sắc bén giống như một con nhím đột nhiên dựng gai nhọn lên tự vệ.

“Mì xong rồi.”

Ta khẽ giơ tay ra hiệu, đặt bát mì lên bàn, đẩy nhẹ về phía hắn.

Khi Lục Vân Trì thấy rõ ta, biểu cảm trên mặt lập tức dịu đi, hắn đứng dậy đi đến trước bàn, cầm đũa lên, lặng lẽ ăn.

Hắn ăn rất nhanh, chỉ trong chớp mắt bát mì đã trống không. Khi hắn đứng dậy định rời đi, ta nắm lấy ống tay áo hắn.

“Hầu gia, nếu ta muốn gặp nàng ấy một ta, liệu có được không?”

“Gặp nàng ta làm gì?”

Lục Vân Trì nhíu mày.

“Không làm gì cả.” Ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt dò hỏi của hắn, càng siết chặt hơn ống tay áo của hắn trong tay: “Chỉ là có một số chuyện muốn hỏi nàng ta.”

Ánh mắt Lục Vân Trì trầm xuống, nhìn chằm nhìn ta hồi lâu.

Ta không chịu nổi sự im lặng này, lại hỏi: “Có được không?”

“Được.”

“Nhưng bây giờ chưa được, nàng đợi ta sắp xếp.”

“Đa tạ Hầu gia.” Ta thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên cười với hắn.

Lục Vân Trì cũng cong khóe môi, lời nói mang theo hàm ý sâu xa: “Nếu như muốn cảm tạ, ta hy vọng là theo cách khác.”

“Cách khác?”

Ta ngạc nhiên nhưng còn chưa kịp hỏi thêm, bóng dáng của hắn đã biến mất vào trong bóng đêm

Hắn vừa rời đi, bóng dáng lén lút của Vân Thư đã ló ra từ ngoài cửa.

“Tiểu thư, đã muộn thế này rồi, Hầu gia đến tìm người nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì cả, chỉ ăn một bữa rồi đi thôi.”

Ta lắc đầu, có những chuyện không biết cũng là một kiểu hạnh phúc.

“Tiểu thư gạt người! Cơm này chỗ nào mà không ăn được, sao phải đến đây? Hơn nữa, tiểu thư vừa mới từ hôn với hắn, chúng ta với Lục gia cũng đâu thân thiết gì, nửa đêm nửa hôm lại xông vào viện của khuê nữ, thế này là sao đây?”

Vân Thư vừa lải nhải vừa đi vào trong phòng.

Đột nhiên, nàng ấy hét lên.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Người nhìn xem!”

“Cái gì?”

Ta quay đầu lại, đã thấy miếng ngọc bội mà ta mới trả lại hắn không lâu, đang nằm yên vị trên bàn.

...

Không bao lâu sau, Thịnh Vô Hạ bị bí mật đưa đến một ngôi chùa trên núi Phổ La, bị mấy bà v.ú to khoẻ canh giữ ngày đêm.

Lần nữa gặp nàng ta đã là một năm sau.

Lục Vân Trì phái Hà Hải đến báo tin cho ta, ngày hôm ấy trời mưa, lấy cớ đi lễ Phật, bọn họ đưa ta lên núi.

Trên núi vắng vẻ, Thịnh Vô Hạ càng bị cô lập hoàn toàn, bị giam giữ trong một căn nhà đá xây bên vách núi, vực sâu hun hút, bên ngoài là rừng cây rậm rạp, chỉ có duy nhất một con đường có thể đi qua.

Mấy bà v.ú già đưa cơm ngày ba bữa.

Lục Vân Trì đã sắp xếp từ trước.

Bà v.ú già mang cơm đưa cho ta, vừa mở cửa vừa căn dặn: “Cẩn thận chút, đừng ở đó quá lâu, nữ nhân này có chút kỳ quái.”

“Nếu có chuyện gì, người cứ gọi lớn ta một tiếng, ta ở ngay gần đây.”

“Vâng, đa tạ đại nương.”

“Nói đến nàng ta cũng thật đáng thương, ngày trước ở kinh thành huy hoàng biết bao nhiêu, ôi, tiếc là...”

Ta cười cười, không nói gì, đẩy cửa bước vào.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 24: Chương 24



Bên trong phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ có một ô cửa sổ lớn chừng bàn tay có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.

Thịnh Vô Hạ ngồi tựa vào tường đá, đầu cúi thấp, hai mắt vô hồn nhìn vệt nắng rọi trên mặt đất. Ăn uống kham khổ, nàng ta gầy rộc đi, chỉ còn da bọc xương, tóc tai bù xù, cả người tỏa ra mùi chua nồng khó chịu.

Có người bước vào, nàng ta cũng không phản ứng, chỉ ngơ ngác ngồi yên.

Ta tiến lên vài bước, đặt hộp cơm xuống, mở nắp, đẩy phần thức ăn về phía nàng ta.

“Đồ ăn của Thiên Hương Lâu, nếm thử chút đi.”

Thịnh Vô Hạ không động đậy, một hồi lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ta hồi lâu.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Có lẽ đã quá lâu không nói chuyện với ai, giọng nàng ta khàn đặc, mang theo cảm giác như bị cát sắt mài mòn.

“Tới thăm ngươi.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Thăm ta sao? Muốn nhìn ta thảm hại thế nào sao?” Nàng ta ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng đầy chế giễu: “Thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt, ta sớm nên biết đạo đế vương vốn chính là vô tình như vậy.”

Ta không trả lời, chỉ đưa đũa cho nàng ta: “Ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện. Yên tâm, không có độc đâu.”

“Nếu muốn hại ngươi, ta đâu cần tốn công như vậy.”

“Ai sai ngươi đến đây?”

“Tự ta muốn đến.”

“Tự ngươi muốn?” Trong giọng của nàng ta có chút nghi hoặc, rồi lại giống như chợt nghĩ ra điều gì, đột nhiên nhìn thằng về phía ta: “Làm sao ngươi đến được đây?”

“Hắn giúp ta.”

“Vậy... vậy hắn đâu?” Nghe vậy, giọng Thịnh Vô Hạ đột nhiên trở nên run rẩy không thể kiểm soát được.

“Hắn không đến.”

“Không... không đến sao?” Ánh mắt Thịnh Vô Hạ lóe lên nhưng tia sáng ấy vừa bừng lên lại dần dần lụi tắt. Nàng ta lẩm bẩm: “Cũng phải thôi, sao hắn có thể đến đây được?”

“Dù sao bây giờ ta cũng đã ra nông nỗi này rồi.”

“Hắn đã cố hết sức để giữ lại mạng cho ngươi.”

“Nhưng sống như thế này thì có ý nghĩa gì chứ?” Nàng ta nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ bi thương mà hỏi ngược lại.

Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của nàng ta.

Nhưng Thịnh Vô Hạ lại giống như được khơi gợi hứng thú, lạnh lùng cười hai tiếng: “Giang Uyển Thanh, ngươi không hận ta chút nào sao?”

“Vì sao phải hận?”

“Ta từng muốn cướp hắn từ trong tay ngươi đấy!”

“Nhưng ngươi đâu có làm gì ta, đúng không?” Ta khẽ lắc đầu: “Thật ra lần trước, ngay trước cửa tiệm vải Kim Thị, ta đã muốn hỏi ngươi, Lục Vân Trì đối với ngươi mà nói rốt cuộc là gì? Trực giác mách bảo ta rằng, tình cảm mà ngươi dành cho hắn không chỉ đơn thuần là thích?”

“Hôm nay ngươi đến đây chính là muốn hỏi ta chuyện này sao?”

Ta lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là tò mò thôi. Nếu như ngươi không muốn nói cũng không sao.”

Nàng ta cúi đầu, bật cười một tiếng: “Thôi được rồi, đến nước này cũng chẳng cần giấu giếm nữa.”

Nàng ta hít sâu một hơi, ngước nhìn trần nhà tối đen như mực, giống như chìm vào hồi ức, sau một lúc lâu im lặng, nàng ta mới cất giọng.

“Giang Uyển Thanh, ngươi có tin không? Thật ra ta vốn không phải người ở nơi này, ta đến từ tương lai.”

“Ngươi đã bao giờ có một khoảnh khắc cảm giác như giấc mộng biến thành hiện thực chưa? Chỉ là ngủ một giấc, rồi khi tỉnh dậy, đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mở mắt ra, thứ ta nhìn thấy chính là hắn.”

“Một nhân vật vốn là những nét bút mờ nhạt trong sử sách nay lại hóa thành con người bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, có hơi thở, có nhiệt độ, thậm chí ngươi còn có thể ngửi thấy ngửi thấy mùi hương trên người hắn.”

“Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có bất cứ quan hệ gì với hắn. Không đúng.” Thịnh Vô Hà tự giễu lắc đầu: “Nói ra sợ rằng sẽ không có ai tin, rằng người đến từ mấy trăm năm sau như ta lại có liên hệ với hắn.”

“Ban đầu ta chỉ giữ thái độ đứng ngoài quan sát hắn nhưng sau đó ta tận mắt chứng kiến hắn vất vả thế nào khi thanh tra thuế muối ở mười sáu châu phía Nam. Bọn họ ám sát hắn, tập kích hắn, hạ độc, vu cáo... đủ mọi thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nhiều lần dồn hắn vào chỗ chết. Chỉ riêng những lần ta tận mắt chứng kiến, đã có đến ba lần hắn suýt mất mạng giữa ban ngày ban mặt.”

“Trong sử sách, hắn là vị hiền thần đã cùng Văn Tường Đế mở ra một thời đại thịnh thế kéo dài một trăm năm mươi năm, định biên cương, bình loạn biển, để cho trẻ nhỏ được nuôi dưỡng, người già có nơi nương tựa, vạn quốc triều bái.”

“Khi ấy ta đã nghĩ, một người như vậy sao có thể chết? Sao có thể c.h.ế.t được? Đã đặt chân vào cuộc đời hắn, ta muốn giúp hắn.”

“Ta cũng cảm thấy, ta có thể giúp hắn! Thậm chí, ta nghĩ rằng mục đích ta quay về quá khứ chính là để giúp hắn!”

“Ngươi nói Văn Tường Đế?”

“Là Tam Hoàng tử.” Thịnh Vô Hạ khẽ nhếch môi: “Ngoài hắn ta thì còn có thể là ai được nữa?”

“Có lẽ hắn ta thật sự là một minh quân, chỉ là ta đã sai rồi. Ta quên mất rằng trước khi trở thành minh quân, hắn ta cũng là một đế vương.”

“Mà hắn... cũng không giống như ta nghĩ?”

Nàng ta cụp mắt xuống, sắc mặt có chút ảm đạm.

Ta lấy khăn tay từ trong n.g.ự.c áo ra, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên khuôn mặt nàng ta.

“Hắn chưa từng thay đổi, từ trước đến nay đều chưa từng thay đổi. Chỉ là, ngươi yêu một hình bóng do chính mình tưởng tượng ra, ngươi đã khoác lên người hắn một lớp hào quang lấp lánh.”

“Hắn là con người, phía sau sự kiên cường quả quyết cũng có những nỗi sợ hãi. Dù trông có vẻ mạnh mẽ không gì làm không được nhưng cũng có những lúc lực bất tòng tâm, sẽ do dự, sẽ hoang mang, cũng sẽ cân nhắc được mất. Và thậm chí, hắn cũng có thể không chút do dự làm ra những chuyện mà trong mắt ngươi là bỉ ổi, hèn hạ.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back