Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2250



CHƯƠNG 2250: CHÚNG TA LÀ DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH SẴN!

Lãnh Thư Đồng nghe anh nói như vậy thì cả người cứng đờ, cô vỗ vai, che miệng anh lại: "Anh đừng nói bậy nữa, không sợ bị người khác nghe thấy sao?!"

"Nghe thấy thì đã làm sao? Làm chuyện mình thích nhất cùng người mình yêu nhất, có ai mà chưa từng làm!"

Lãnh Thư Đồng xấu hổ không phản bác được!

Nhưng đây là Hàn Vân Đình, là người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm.

Anh dành tất cả sự chỉn chu và nghiêm túc cho công việc, nhưng cũng đã dành cho Lãnh Thư Đồng tất cả sự dịu dàng và ngọt ngào.

Khi màn đêm trở nên dày đặc điểm xuyết những vì sao lấp lánh, Hoắc Vân nghiêng đầu nhìn cặp đôi trước mặt, khóe miệng cười tươi không dứt.

Đột nhiên, một tấm chăn vẫn còn tỏa ra hơi ấm được phủ lên đùi cô.

Hoắc Vân cúi đầu nhìn, chậm rãi cười: "Sao lại đưa chăn cho em?"

Cô liếc nhìn Mục Nghi, trong mắt hiện lên vẻ hồn nhiên.

Rõ ràng, chiếc chăn này vừa được anh kẹp ở eo, tại sao trong nháy mắt đã đưa cho cô rồi? Khuôn mặt đẹp như tạc của Mục Nghi được ánh sáng của lửa trại chiếu rọi vào.

Anh rủ mắt nhìn hai chân của Hoắc Vân, trầm giọng nói: "Che lại một chút, buổi đêm ở trên núi rất lạnh."

Hoắc Vân mấp máy môi, vô cùng cảm động.

Cô cúi đầu vuốt v e tấm chăn mềm mại còn sót lại chút hơi ấm trên đó.

Thì ra anh kẹp ở bên eo chỉ để làm ấm chăn cho cô.

Anh chàng Đầu Gỗ này từ khi ở bên nhau luôn âm thầm chăm sóc cho cô.

Hoắc Vân mím môi hít mũi, kéo cánh tay của Mục Nghi, nghiêng đầu tựa vào vai anh: "Anh là Đầu Gỗ mà, sao lại tốt như vậy chứ!"

Mục Nghi cọ má vào tóc cô, vươn tay ôm Hoắc Vân vào lòng: "Anh chỉ tốt với em thôi!"

Anh không biết nói những lời đường mật, cũng không biết nói những lời bóng bẩy, chỉ có điều, anh giao phó toàn bộ trái tim của mình cho Hoắc Vân.

Người đã từng yêu trở thành chu sa trong tim.

Còn người quý giá ở trước mặt đã trở thành khung cảnh và sự bầu bạn đẹp nhất trong những năm tháng về sau.

Anh yêu Hoắc Vân hơn bao giờ hết, mặc dù chu sa rất đẹp, nhưng không có được mùi hương dễ chịu như hoa hồng.

***

Lúc này, nhân viên phục vụ tại khách sạn lại mang bia tới, Lôi Duệ Tu mở một lon đưa cho Ôn Tranh.

"Cái này không lạnh, là nhiệt độ bình thường."

Trên vai Ôn Tranh khoác áo của anh, cô cầm lấy lon bia bóp nhẹ: "Không sợ em say sao?"

"Em cứ uống đi, uống say vẫn còn có anh mà!" Lôi Duệ Tu vừa nói vừa vén sợi tóc trên má cô lên, cử chỉ vẫn dịu dàng như thế.

Tuy Ôn Tranh thỉnh thoảng cũng thích uống rượu, nhưng không thích rượu, hương vị thoang thoảng của bia luôn đưa cô trở về những kỉ niệm thời son trẻ.

Cô ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, nhìn những vì sao trên trời, khẽ thở dài: "Anh nói xem, nếu năm đó em không gặp tai nạn thì bây giờ chúng ta có được ở bên nhau không?"

Con người ta, luôn cảm thấy nhiều sầu muộn khi rượu đã rót qua ba tuần.

Trong cuộc đời Ôn Tranh, tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô chính là đã làm tổn thương người bạn quan trọng nhất của mình, Lãnh Dịch Diêm!

Nhiều năm qua vẫn không biết tung tích cậu ta ở đâu, nghe nói vẫn luôn một mình lưu lạc ở nước ngoài.

Đôi khi cô luôn tự hỏi, nếu không có những chuyện đó xảy ra, có phải cô sẽ trở thành người yêu của Lãnh Dịch Diêm?

Nhưng mỗi lần ngược dòng quá khứ, trước mắt cô lại hiện ra bóng dáng của Lôi Duệ Tu.

Hóa ra tình yêu không phân thứ tự trước sau, dù có bao nhiêu kết quả thì cô vẫn yêu Lôi Duệ Tu.

Lúc này, Lôi Duệ Tu ngẩng đầu uống hết nửa lon bia, hai chân duỗi ra bắt tréo vào nhau, liếc mắt nhìn Ôn Tranh, cho cô câu trả lời bằng một chất giọng quyến rũ: "Ôn Tranh, cho dù không có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ gặp nhau."

Nghe vậy, Ôn Tranh nhướng mày cười, nhìn anh hỏi lại: "Chắc chắn như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Lôi Duệ Tu khẽ lắc lon bia trong tay: "Ôn Tranh, em phải thừa nhận chúng ta gặp được nhau là do duyên phận đã được định sẵn!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2251



CHƯƠNG 2251: CHỖ ANH EM VỚI NHAU, NHỊN ĐI!

Mắt Ôn Tranh lấp lánh, cô cúi đầu mỉm cười.

Đúng vậy!

Họ là duyên phận trời ban, cũng là cuộc gặp gỡ được số phận an bài!

Lần đầu tiên cô gặp Lôi Duệ Tu trong quán bar ánh đèn sặc sỡ kia đã định sẵn một mối duyên nợ say đắm.

Lòng người mà, nhỏ bé lắm, nhỏ đến mức chỉ chứa được một người, đành phải... phụ lòng những người khác rồi.

***

Thấm thoắt, trăng treo lơ lửng trên cao.

Trên hành lang dài cạnh lửa trại, Thương Lục, Lục Hi Hằng và Hoắc Minh đang tựa trên lan can hút thuốc tán gẫu.

Mái tóc dài được buộc cao của Lục Hi Hằng bị gió đêm thổi làm vài lọn tóc quét qua mặt Thương Lục. Anh ta bực bội hất đi, hậm hực nói: "Cậu có thể cắt tóc cho sớm được không? Đàn ông con trai tóc còn dài hơn cả phụ nữ, không ngại à?"

Lục Hi Hằng hờ hững liếc nhìn anh ta, vuốt tóc lạnh lùng nói: "Chê tóc tôi dài, cậu tránh xa tôi một chút là được!"

Thương Lục nghẹn lời, bực dọc lườm anh ta.

Hoắc Minh cúi đầu búng đầu lọc thuốc lá, nhìn mái tóc dài của Lục Hi Hằng chốc lát, "Cậu vẫn chưa tìm ra người phụ nữ kia à?"

Phụ nữ?

Thương Lục hào hứng ngay, "Ai vậy?"

Lục Hi Hằng không để ý đến anh ta, rít một hơi thuốc, thở dài, "Vẫn chưa."

Hoắc Minh cảm thông vỗ vai anh ta, "Ngày tháng còn dài, đừng nôn nóng!"

Thương Lục bực mình rồi!

"Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Hi Hằng có bạn gái rồi hả?"

Họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sao chưa nghe nói Lục Hi Hằng có bạn gái bao giờ?!

Thấy vậy, Hoắc Minh lắc đầu như cười như không, "Uổng cho cậu cả ngày ở cạnh Hi Hằng, vậy mà cũng không biết mái tóc dài này của cậu ta để vì một người phụ nữ sao?"

Thương Lục sửng sốt, "Mợ nhà nó, tôi không biết, chuyện lúc nào thế!"

Lục Hi Hằng nhìn Thương Lục, mím môi, sau đó đưa mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, "Rất lâu về trước rồi!"

Dứt lời, Lục Hi Hằng không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, dù sao cũng là bí mật chôn sâu trong lòng, anh ta vẫn chưa sẵn sàng chia sẻ với các anh em.

Thế là anh ta bèn nói lảng đi, quay sang hỏi Hoắc Minh: "Cậu thì sao? Đã tìm được người phụ nữ đâm vào cậu dạo trước ở Nam Dương chưa?"

Sắc mặt Hoắc Minh bỗng thay đổi, đôi mắt sắc lẹm nheo lại, "Vẫn chưa! Cô ấy không chỉ đâm vào tôi, còn trộm mất đồ của tôi!"

Người phụ nữ đáng chết, tốt nhất là đừng để anh đây tìm được!

"Trộm mất cái gì của cậu?" Lục Hi Hằng tò mò hỏi.

Hoắc Minh khẽ ho một tiếng, cúi đầu nhìn xuống bụng dưới của mình, im lặng không lên tiếng!

Trộm mất giống của anh ta!

Người phụ nữ gan to bằng trời!

Thương Lục nhìn theo tầm mắt của Hoắc Minh, vô tư thốt ra một câu: "Trộm mất q**n l*t của cậu hả?"

Lục Hi Hằng: "..."

Hoắc Minh: "..."

Nói xong, Thương Lục cũng tự thấy sai sai, uể oải tựa lên lan can, gãi đầu, "Hai người nhìn tôi làm gì, chẳng phải Hoắc Minh nhìn xuống q**n l*t của mình đấy sao?!"

Hoắc Minh buồn bực day trán, không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Lục Hi Hằng vỗ vai Thương Lục, cảm thán: "Cậu nên vui vì cả đời này cậu không thể chạm vào phụ nữ! Với EQ thế này, cậu độc thân cả đời cũng đáng lắm!"

Thương Lục nhún vai, đanh mặt hất tay Lục Hi Hằng ra, "Cậu còn có mặt mũi mà nói tôi? Cậu từng chạm vào phụ nữ rồi chắc?"

Thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau, Hoắc Minh vội lên tiếng: "Hai cậu đừng ồn nữa, tôi..."

"Ai ồn hả!" Thương Lục và Lục Hi Hằng đồng thanh phản bác.

Hoắc Minh: "..."

Thôi thôi, chỗ anh em với nhau, không đánh chết được, nhịn một chút cho sóng yên biển lặng vậy!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2252: Hoàn toàn văn



CHƯƠNG 2252: DÙ THỜI GIAN QUA ĐI, VẪN YÊU EM NHƯ NGÀY ĐẦU!

Gần mười giờ đêm.

Lửa trại vẫn đang cháy tí tách.

Tiếng cười lảnh lót của Mộ Bảo và Niệm Niệm vang vọng khắp xung quanh, không gian vô cùng yên bình hạnh phúc.

Trên lối nhỏ cách đó xa xa, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật nắm tay nhau thong dong tản bộ.

Dưới bầu trời sao lấp lánh, cô nhìn về phía trước, điềm tĩnh mỉm cười, "Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã bốn năm năm qua đi rồi!"

Tần Bách Duật móc lấy ngón tay cô, nhìn gò mà trắng ngần của cô hỏi, "Sao đột nhiên lại ủy mị thế này?"

Nghiên Thời Thất quay lại, bắt gặp ánh mắt dạt dào tình cảm của Tần Bách Duật, bèn tiến đến vòng tay qua cổ anh, "Thì thấy mọi người đều ở đây, lại còn có đôi có cặp nên xúc động thôi!"

"Ngưỡng mộ à?" Mắt thấp thoáng ý cười, anh choàng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Nghiên Thời Thất nhìn xung quanh rồi nhón chân hôn chụt lên chóp mũi Tần Bách Duật một cái, "Em không ngưỡng mộ, có anh ở đây, em không cần phải ngưỡng mộ bất cứ ai khác!"

Tần Bách Duật nhìn cánh môi đang cười của cô, chợt xúc động cúi đầu phủ lên.

Anh hôn rất nồng nhiệt, mang theo tình ý sâu đậm, đến khi Nghiên Thời Thất thở hổn hển mới buông cô ra.

Tần Bách Duật tựa lên trán cô, khàn giọng nói: "Bà Tần nói ngọt nghe thật êm tai."

Hai rạng mây hồng say đắm lòng người đáp trên đôi má Nghiên Thời Thất, cô vùi đầu vào hõm cổ anh, mắt long lanh, nũng nịu nói: "Đều nhờ ông Tần dạy dỗ tốt!"

Trong lúc nói chuyện, cô cảm thấy vòng eo của mình bị anh siết chặt, cơ thể hai người dán sát nhau đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

Nghiên Thời Thất nghiêng đầu hôn lên má anh, dưới ánh trăng mông lung, phác họa đường nét khuôn mặt góc cạnh của anh.

Lát sau, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt anh, "Anh Tư, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được gặp anh!"

Tần Bách Duật đứng trước mặt cô, nhìn tình cảm dạt dào không chút che đậy trong mắt Nghiên Thời Thất, khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: "Kiếp sau thôi không đủ. Đời đời kiếp kiếp, bà Tần của anh đều nên ở bên anh."

"Tham lam thế!" Nghiên Thời Thất nghịch ngợm ôm mặt anh, "Nói như vậy, chẳng phải em không có cơ hội ở bên người khác nữa rồi sao?"

Biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn siết chặt cánh tay vòng quanh eo cô, cắn lên chóp mũi cô, "Ngoài anh ra, em còn muốn ở bên ai nữa, hử?"

Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe lên tia tinh nghịch, cố ý ra vẻ trầm ngâm rồi đùa vui nói: "Chẳng hạn như... Trương Bách Duật, Vương Bách Duật, Lý Bách Duật... Anh đâu thể kiếp nào cũng mang tên Tần Bách Duật chứ!"

Nói đoạn, Nghiên Thời Thất cười nghiêng ngả, lại tiếp: "Thôi thôi, anh vẫn nên tên Tần Bách Duật thì hơn, vì tên này nghe hay nhất!"

Tần Bách Duật nhìn cô cười tít mắt bằng ánh mắt trìu mền, véo má cô, "Dù tên anh là gì, vẫn mãi là anh Tư của em!"

Dứt lời, nụ cười của Nghiên Thời Thất càng thêm trìu mến.

Cô và anh nhìn nhau, hình bóng in hằn rõ nét trong mắt nhau.

Kiếp này, người cô yêu tên Tần Bách Duật, anh đã cho cô tình yêu trọn vẹn nhất, là anh Tư thuộc về riêng cô.

Kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, đều là anh Tư của cô!

Nghiên Thời Thất cúi đầu khẽ tựa vào lòng anh, "Anh Tư, hứa rồi nhé. Tương lai, sau này, đời đời kiếp kiếp, anh mãi là anh Tư của em."

Tần Bách Duật ôm cô, kề bên tai cô thì thầm: "Được, đời đời kiếp kiếp."

Kiếp này, gặp được người thấu hiểu yêu thương lẫn nhau nào dễ dàng gì.

Anh dùng nửa đời trước gập ghềnh trắc trở để đổi lấy tình cảm sâu nặng của Nghiên Thời Thất.

Dù thời gian qua đi, vạn vật thay đổi, anh vẫn yêu em như ngày đầu!

Cuộc hôn nhân này, ngọt tận xương!

Mãi là dấu yêu của đối phương!

- HOÀN TOÀN VĂN -
 
Back
Top Bottom