Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2180



CHƯƠNG 2180: CHÚ HAI, CẬU GỌI CÔ ÂY LÀ GÌ?

Không đợi anh nói hết, Tô Uyển Đông đã lắc đầu từ chối, "Không cần nghỉ ngơi đâu, tôi không mệt, đến thẳng bệnh viện đi."

Lúc này đã gần mười một giờ đêm, Lăng Vạn Hình không muốn trái ý Tô Uyển Đông, tranh thủ lúc xuống máy bay, vội vàng nhắn tin cho Kiều Mục.

Đêm mùa đông ở Lệ Thành ấm áp hơn ở Tân Thành đôi chút.

Khi ra khỏi sân bay, Tô Uyển Đông tham lam ngẩng đầu hít thở thật sâu.

Hai năm không quay về, mọi thứ vẫn thân thuộc đến thế, cả mùi vị trong không khí dường như cũng y hệt trong trí nhớ.

Đội xe của nhà họ Lăng đã nhận được thông báo, đợi ở bãi đậu xe từ sớm.

Khi vệ sĩ nhìn thấy Tô Uyển Đông từ xa, ánh mắt ai ai cũng đầy vui mừng.

Vệ sĩ lễ phép tiến đến nhận lấy túi hành lí từ tay Lăng Vạn Hình, hồ hởi nói: "Bà chủ, cuối cùng bà cũng quay về rồi!"

Một tiếng bà chủ kéo Tô Uyển Đông trở về thực tại ngay tức thì.

Mỗi một khuôn mặt trước mắt Tô Uyển Đông đều rất quen thuộc, duy chỉ có... thân phận đã khác xưa.

Tô Uyển Đông muốn đính chính lại, nhưng Lăng Vạn Hình đã lên tiếng trước, "Đi thôi, đến thẳng bệnh viện."

"Vâng, ông chủ."

Tô Uyển Đông ngoảnh đầu lại liếc anh một cái, cuối cùng đành bất lực cúi đầu, không nói gì.

Mười một rưỡi đêm, đoàn xe đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa.

Nhờ Lăng Vạn Hình đánh tiếng trước nên Kiều Mục đứng ở bãi đỗ xe đợi từ lâu.

Khi đoàn xe vừa vào cổng, Kiều Mục rít một hơi thuốc, nhìn về phía đoàn xe đang chạy đến bằng ánh mắt thích thú.

Anh Cả chỉ nói mình đã về, nhưng không nói chị dâu có về hay không. Kiều Mục nghĩ bụng, nếu không thấy chị dâu đâu, mình có nên đuổi anh Cả về không nhỉ.

Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã dừng lại gần đó, Lăng Vạn Hình mở cửa bước xuống xe.

Kiều Mục nhướng mày, chưa kịp lên tiếng, Tô Uyển Đông đã xuất hiện ở cửa xe đối diện, "Chú Hai, Hoan Hoan thế nào rồi?"

Hửm? Dẫn được người về thật rồi!

Kiều Mục tiện tay ném đầu lọc thuốc vào thùng rác, tiến lên trước, ngó lơ Lăng Vạn Hình, cười nói với Tô Uyển Đông: "Chị dâu, đã lâu không gặp, cuối cùng chị cũng về rồi!"

Dứt lời, Tô Uyển Đông còn chưa kịp hàn huyên với anh, Lăng Vạn Hình đã hừ lạnh, hùng hổ bắt bẻ, "Chú Hai, cậu gọi cô ấy là gì?"

Hờ hờ!

Nụ cười trên môi Kiều Mục bỗng chốc đông cứng lại!

Trăng treo lơ lửng, đêm khuya se lạnh, Lăng Vạn Hình đứng cạnh Tô Uyển Đông, sánh vai cùng chị nhìn Kiều Mục, "Chú Hai..."

Tiếng gọi kéo dài, đầy ý đe dọa.

Kiều Mục nhún vai, chỉ về phía cửa bệnh viện, "Mẹ, đi thôi, Hoan Hoan đang đợi mẹ đấy."

Tô Uyển Đông vốn đang lo lắng, chợt thấy thoải mái hơn nhiều khi nghe cách xưng hô của Kiều Mục.

Tô Uyển Đông mỉm cười vỗ lên cánh tay anh, "Khó cho cậu quá."

Kiều Mục mím môi lắc đầu, đáp một câu nên vậy mà, đồng thời âm thầm lườm Lăng Vạn Hình một cái.

Đều là anh em nhiều năm, cần gì phải để ý tiểu tiết bé xíu như cách xưng hô thế này chứ!

Anh không cần mặt mũi chắc, không thấy vệ sĩ của nhà họ Lăng đều đang cúi đầu nín cười à?

Kiều Mục thầm thở dài, bỏ một tay vào túi quần, sau đó dẫn Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông đi vào Trung tâm mẹ và bé.

Khu phòng sinh cao cấp nằm trên tầng ba, Lăng Tử Hoan đã ngồi sẵn trên xe lăn, đợi gần chỗ thang máy, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm cửa.

Chú Hai nói ba đã về rồi, còn mẹ thì sao?

Tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy mở ra.

Cô nàng lập tức vươn cổ, vừa nhìn cô đã lớn tiếng gọi, "Mẹ..."

Tô Uyển Đông giật mình khi nghe tiếng gọi giòn giã này, không để ý gì nữa, vội vàng rảo bước về phía Lăng Tử Hoan.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2181



CHƯƠNG 2181: MẸ SẼ KHÔNG LỪA CON ĐÚNG KHÔNG?

"Hoan Hoan!"

Tô Uyển Đông đi tới trước mặt Lăng Tử Hoan, cúi người xuống ôm cô nhóc vào lòng.

Con gái của chị, trong lúc trải qua việc hệ trọng là sinh con đẻ cái thì lại không có mẹ ở bên cạnh, thiệt thòi biết bao.

Lúc này, Lăng Tử Hoan được Tô Uyển Đông ôm vào lòng liền rúc đầu vào trong lòng mẹ, tủi thân khóc nức nở: "Mẹ, sao bây giờ mẹ mới về!"

Cô nhóc ôm lại mẹ, từng giọt nước mắt rơi xuống nghe tí tách: "Tối hôm qua lúc con ngã sấp xuống còn tưởng rằng mãi mãi không thể gặp mẹ nữa rồi!"

Tô Uyển Đông nghe giọng nói tủi thân của Lăng Tử Hoan mà trái tim như bị bóp nghẹt, vừa buồn lại vừa thương. Cho dù không phải là mẹ ruột của cô nhóc, nhưng hơn hai mươi năm sớm chiều bên nhau, họ đã thân thiết hơn cả ruột thịt rồi.

Hơn nữa, trong thế giới nhỏ bé của Lăng Tử Hoan vẫn chỉ có và chỉ nhận một mình Tô Uyển Đông là mẹ. Tình mẹ con của hai con người hơn kém nhau mười lăm tuổi này khiến cho Lăng Vạn Hình khó nén cơn xúc động, vành mắt đỏ ửng. Đã từng là một gia đình hoàn mỹ như vậy mà suýt chút nữa lại bị anh tự tay hủy hoại mất.

Nếu lần này con bé thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không riêng gì Uyển Đông, ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Nói ra, nếu giữa hai người chưa từng có cuộc chia ly, Uyển Đông nhất định sẽ ở bên con bé từng giây từng phút cho đến tận khi con bé mẹ tròn con vuông mới thôi.

Lăng Vạn Hình giơ tay lau mặt, cố đè nén cơn xúc động, quay mặt đi, gắng bình tĩnh lại.

Kiều Mục nhìn thấy rõ hành động này của anh, không nhịn được bèn ôm vai vỗ vỗ mấy cái: "Cơ hội lần này khó khăn lắm mới có được, anh nhất định phải giữ chị ấy ở lại."

Lăng Vạn Hình gật đầu trịnh trọng, khàn giọng nói: "Ừm, chắc chắn rồi."

Không lâu sau, Tô Uyển Đông đẩy xe lăn của Lăng Tử Hoan về phòng sinh, hỏi kỹ mới biết cô nhóc vừa sinh non vào rạng sáng hôm qua. Mới có một ngày, cô nhóc còn chưa khôi phục sức khỏe, nhưng vì muốn được gặp chị trước nên sẵn sàng ngồi xe lăn ra ngoài hành lang chờ.

Trong lòng Tô Uyển Đông đan xen bao cảm xúc phức tạp.

Tô Uyển Đông và dì Nguyệt đỡ Lăng Tử Hoan, để cô nhóc nằm lại ngay ngắn trên giường.

Tô Uyển Đông cởi áo khoác ra, cúi người vuốt v e khuôn mặt Lăng Tử Hoan, dịu dàng nói nhỏ: "Hoan Hoan, đã khuya rồi, ngủ đi."

Bàn tay nhỏ bé của Lăng Tử Hoan thò ra khỏi chăn, giữ lấy vạt áo Tô Uyển Đông lại bên giường: "Con không buồn ngủ, hay là chúng ta nói chuyện một lát nhé?"

"Không buồn ngủ cũng phải ngủ, sức khỏe của con còn chưa phục hồi, không thể thức khuya được. Nghe lời mẹ."

Tô Uyển Đông cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vỗ về.

Đôi mắt trong veo của Lăng Tử Hoan đảo quanh một vòng: "Vậy... mẹ sẽ không nhân lúc con ngủ mà rời khỏi đây chứ?"

Tô Uyển Đông cười dịu dàng: "Nhất định sẽ không đâu, mẹ hứa."

Cuối cùng Lăng Tử Hoan cũng cảm thấy yên tâm, nhắm hai mắt lại. Thật ra cô vừa buồn ngủ lại vừa mệt mỏi từ lâu rồi, chờ nhận được lời hứa của Tô Uyển Đông là chìm ngay vào giấc ngủ chỉ trong tích tắc.

Gần mười hai giờ đêm, Tô Uyển Đông vặn tối ngọn đèn ngủ trong phòng hậu sinh, dặn dò dì Nguyệt chăm sóc Lăng Tử Hoan cho tốt rồi lập tức nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Bên ngoài hành lang là bóng dáng Kiều Mục và Lăng Vạn Hình đang đứng sóng vai nhau nói chuyện phiếm.

Tô Uyển Đông vươn tay vén tóc, nhìn Kiều Mục rồi hỏi: "Đứa bé đâu rồi? Ở đâu vậy?"

"Ở trong lồng ấp, chị qua đó xem đi."

Tô Uyển Đông gật đầu, khi bước đến gần lại hỏi thêm: "Bác sĩ nói thế nào? Đứa bé sinh thiếu tháng nhiều như vậy, liệu có sao không?"

Kiều Mục nhíu mày, nhỏ giọng giải thích: "Theo như bác sĩ nói, trẻ em sinh non tầm bảy tám tháng, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là sẽ không có vấn đề gì. Trước mắt xem ra thằng nhóc kia cũng tương đối khỏe mạnh."

Nghe thấy vậy, sự lo lắng trong lòng Tô Uyển Đông cuối cùng cũng được buông lỏng. Bên ngoài phòng chiếu đèn, từ ánh sáng ngoài qua hành lang rọi vào, cuối cùng Tô Uyển Đông và Lăng Vạn Hình cũng thấy được Tiểu Mục bé xíu trong lồng ấp.

Thoạt nhìn trông c* cậu chỉ nhỏ hơn so với đứa bé sinh đủ tháng một chút, đang yên lặng ngủ ngoan.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2182



CHƯƠNG 2182: TAY VẨY BÚT HOA, CHÍ XA NGÀN DẶM

Tô Uyển Đông nghiêm túc nhìn ngắm đứa trẻ, đứa bé nhỏ xinh kia là đứa con nhỏ bé của Hoan Hoan. Thứ cảm giác kế thừa và chuyển tiếp này khiến chị cảm thấy xúc động một cách kì lạ.

Lăng Vạn Hình cũng nhìn chăm chú thằng bé trong lồng ấp, huých nhẹ vào khuỷu tay Kiều Mục: "Đã đặt tên cho đứa bé chưa? Nếu vẫn chưa đặt..."

"Đặt rồi."

Lăng Vạn Hình: "..."

Anh vốn có ý định đứng ra đảm nhận việc đặt tên cho đứa trẻ, không ngờ lại bị người ta hắt cho một gáo nước lạnh.

Kiều Mục quay đầu nhìn Lăng Vạn Hình đang kinh ngạc, khuôn mặt giãn ra, cười nói: "Ba em đặt tên là Kiều Mặc Thần, ngụ ý tay vẩy bút hoa, chí xa ngàn dặm."

"Kiều Mặc Thần..." Tô Uyển Đông nhắc lại cái tên này: "Rất êm tai đấy, ý nghĩa cũng rất hay."

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình lựa chọn im lặng!

Uyển Đông mà thích thì ắt là hay rồi.

Ba người đứng nhìn một hồi, đến tận khi đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm, Kiều Mục bèn đưa bọn họ tới phòng nghỉ ngay cạnh phòng sinh.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Kiều Mục quay trở lại phòng bệnh, định thức suốt đêm trông Lăng Tử Hoan.

Trong phòng nghỉ, Tô Uyển Đông ngồi bên mép chiếc giường duy nhất trong phòng, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lăng Vạn Hình đưa ly nước ấm tới, ân cần hỏi han.

Tô Uyển Đông sực tỉnh, cầm lấy ly nước, lắc đầu: "Không có gì."

Lăng Vạn Hình đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt đượm vẻ tiều tụy của Tô Uyển Đông, bàn tay đang buông thõng bên người cuộn lại: "Đi nghỉ sớm đi, vất vả cả ngày, em cũng mệt rồi."

Khóe mắt Tô Uyển Đông liếc qua giường lớn: "Anh thì sao?"

"Anh không mệt. Lát nữa anh tới công ty, có một số việc cần phải xử lý."

"Nhiều việc lắm sao? Đã muộn thế này rồi còn phải tới công ty?"

Dứt lời, Tô Uyển Đông liền cắn môi.

Dường như cho dù thời gian đã trôi qua bao lâu thì theo bản năng, chị vẫn luôn lo nghĩ cho Lăng Vạn Hình.

Lời nói vừa thốt ra đã phá vỡ vẻ bình tĩnh mà chị đã duy trì bấy lâu nay.

Lăng Vạn Hình liếc nhìn Tô Uyển Đông, không kìm được bèn vươn tay vén mấy sợi tóc rối bên tai chị, cười mỉm, nói: "Nếu anh ở lại đây, chỉ e em cũng khó lòng nghỉ ngơi. Ngày mai nhất định con bé sẽ dính lấy em, đêm nay cố ngủ một giấc thật ngon, không cần phải lo lắng những chuyện khác."

Dứt lời, Lăng Vạn Hình nhìn thật sâu vào đáy mắt chị, xoay người rời khỏi phòng nghỉ dưới ánh mắt chăm chú của Tô Uyển Đông.

Nếu không phải là không dám hành động thiếu suy nghĩ, sao anh lại không muốn ôm chị cùng đi vào giấc ngủ chứ. Chỉ vì đã làm sai quá nhiều, nên trong quá trình chuộc lỗi này, anh ngày càng trở nên dè dặt.

Trong nháy mắt ngay khi đóng cửa phòng lại, nụ cười nơi khóe miệng Lăng Vạn Hình tắt ngúm.

Anh nhìn cánh cửa đã đóng chặt, thở dài một tiếng rồi rời khỏi bệnh viện giữa đêm khuya.

Cả đêm ấy, Tô Uyển Đông cũng không thể ngủ yên. Trong mơ, dường như chị lại quay về biệt thự của nhà họ Lăng. Từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc, chú Lăng và những người giúp việc đáng mến... thời gian tựa như lại quay ngược về những năm đầu.

Tô Uyển Đông yêu thương Lăng Vạn Hình tha thiết, ngày nào cũng giúp anh lo liệu sinh hoạt thường nhật, sắp xếp lịch trình, cứ mải đắm chìm trong thế giới huyễn hoặc bản thân, không thể thoát khỏi. Sau đó, hình ảnh trong mơ dần dần mất đi sắc màu tươi vui, tựa như lời nhắc nhở rằng mọi thứ sớm đã khác xưa.

Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của Tô Uyển Đông đang trong giấc ngủ say.

Không biết Tô Uyển Đông lại mơ thấy điều gì mà khuôn mặt đang say ngủ lại đậm vẻ thương nhớ và đau buồn.

Cho đến tận khi có những ngón tay ấm áp xua tan đi cái lạnh nơi khóe mắt, bả vai Tô Uyển Đông run run, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.

Lúc này, mặt trời đã sáng rõ, ánh mắt mơ hồ của Tô Uyển Đông nhìn thấy hình ảnh Lăng Vạn Hình đang ngồi bên cạnh, dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt của mình...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2183



CHƯƠNG 2183: THẰNG MẶC LƯƠNG VŨ TRỜI ĐÁNH!

Trong chốc lát, Tô Uyển Đông bỗng hoảng hốt. Tầm mắt chị dừng lại trên ngón tay còn ướt đẫm nước mắt của Lăng Vạn Hình. Tô Uyển Đông giơ tay sờ vào đó rồi lại sờ khóe mắt của mình: "Tôi làm sao vậy?"

Lăng Vạn Hình thấy Tô Uyển Đông chống tay định ngồi dậy liền đỡ hờ bả vai chị, nói: "Có thể là do mơ thấy ác mộng. Anh nghe thấy tiếng khóc của em nên mới bước vào xem."

Mình khóc thành tiếng ư?

Tô Uyển Đông khó lòng tin nổi, chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại hình ảnh trong mơ, nhưng không làm sao nhớ lại được. Chị ngồi bó gối tựa vào đầu giường, thấp giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Tám rưỡi. Em có muốn ngủ thêm lát nữa không?"

Nghe thế, Tô Uyển Đông lắc đầu: "Không cần, tôi đi xem Hoan Hoan thế nào."

Tô Uyển Đông đứng dậy bước xuống giường, nhưng có lẽ do động tác quá nhanh, hoặc có lẽ cơ thể còn chưa kịp thích ứng sau khi tỉnh dậy nên vừa mới dẫm chân lên mặt đất, bàn chân liền mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

"Uyển Đông."

Khoảng cách giữa chị và Lăng Vạn Hình gần trong gang tấc, thấy chị chao đảo, anh hét lên một tiếng, vươn tay ôm lấy thắt lưng chị. Khi anh ôm lấy Tô Uyển Đông, chị đang theo đà ngã chúi xuống đất thì cả người lại ngã vào vòng tay anh. Vài giây sau, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng thở trầm đục.

Tô Uyển Đông ôm bả vai Lăng Vạn Hình, ngơ ngác ngồi trên đùi anh.

Đôi mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm, anh cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, âm thầm ôm chặt lấy bờ eo mềm mại của Uyển Đông.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà dường như Uyển Đông đã gầy đi rất nhiều.

Vốn eo chị rất mảnh khảnh, nhưng giờ trong vòng tay thân mật như vậy, Lăng Vạn Hình cảm thấy bờ eo chị càng thêm nhỏ nhắn, còn không đủ một vòng tay.

Sau đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa cho có lệ, bọn họ chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã mở ra.

"Anh... Ôi trời ơi!"

Người đẩy cửa vào là Mặc Lương Vũ không mời mà tới.

Hôm nay cậu ta và Phi Phi tới thăm Lăng Tử Hoan, nghe nói anh Cả đã đưa chị dâu quay về, bèn phấn khích chạy ngay tới phòng nghỉ định chào hỏi trước.

Nhưng ai ngờ, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt như vậy!

Mặc Lương Vũ sợ tới mức liên tiếp bước lùi về sau, đóng sầm cửa phòng lại, còn cao giọng hét lên: "Anh Cả, chị dâu, em mộng du thôi, hai người cứ tiếp tục đi!"

Tô Uyển Đông ảo não, mặt mày đỏ bừng. Còn Lăng Vạn Hình thì thở dài, buông Tô Uyển Đông ra.

Thằng nhóc chết tiệt này, lúc nào qua mà chả được, cứ phải nhằm vào lúc anh và Uyển Đông đang ở riêng với nhau mà xông vào!

Thằng Mặc Lương Vũ trời đánh này!

Tô Uyển Đông nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Lăng Vạn Hình, đứng tại chỗ chỉnh trang lại tóc tai, khẽ liếc anh rồi rời khỏi phòng nghỉ trong bước chân hỗn loạn.

Tuy rằng đã là vợ chồng già, ôm ấp một chút vốn cũng không có gì đáng để chê trách, nhưng bây giờ quan hệ giữa Tô Uyển Đông và Lăng Vạn Hình không danh chính ngôn thuận, lại bất ngờ bị Tiểu Vũ nhìn thấy, Tô Uyển Đông không khỏi buồn bực trong lòng. Ban nãy chuyện xảy ra đột ngột, hành động của Lăng Vạn Hình cũng chỉ ngăn không để mình ngã sấp xuống đất mà bị thương thôi.

Nếu muốn trách, chỉ có thể trách chính chị không kiên định, lại ngẩn người trong lòng anh.

Tô Uyển Đông rời đi, cánh cửa phòng mở toang mang theo làn gió lạnh dập tắt ngọn lửa nóng hừng hực bên trong.

Lăng Vạn Hình vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn, thở dài buồn bực. Anh đang suy nghĩ xem lát nữa có nên đi tìm Mặc Lương Vũ nói chuyện, nhân tiện dạy dỗ cậu ta hay không.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2184



CHƯƠNG 2184: CHÚNG EM ĐẾN THĂM CHỊ DÂU!

Khi bước vào phòng bệnh, Tô Uyển Đông bất ngờ nhận ra còn chưa tới chín giờ mà ở đây đã tập trung không ít người, đều là những anh chị em thân thiết đã lâu không gặp. Bọn họ người đứng người ngồi nhìn về phía chị, ai ai cũng nở nụ cười mỉm.

"Chị dâu cuối cùng cũng quay lại rồi!"

Người đầu tiên lên tiếng chính là Nghiên Thời Thất. Cô mặc một chiếc áo khoác dáng dài rộng rãi, cười hoan hỉ bước tới. Đang mang thai bảy, tám tháng nên người cô đẫy đà lên nhiều, nhưng không vì thế mà làm mất đi khí chất tao nhã vốn có của cô.

Tô Uyển Đông đứng ở cửa, mắt lóe lên xúc động.

Chị tiến lên nắm tay Nghiên Thời Thất nói chuyện, mất một lúc mới kinh hãi phát hiện ra bản thân vội vã rời khỏi phòng nghỉ nên đã quên chưa rửa mặt chải đầu, quên thay quần áo, ắt hẳn ngay cả tóc tai cũng rất rối loạn.

Tô Uyển Đông ngượng ngùng nhìn lại bản thân mình, lúc này Nghiên Thời Thất đã cười nói: "Chị dâu, sắp hai năm không gặp rồi, lần này trở về chị định ở lại bao lâu?"

Lời nói này cất giấu chút tâm tư của Thập Thất. Tạm thời bọn họ đều không biết rõ anh Cả và chị dâu đã tiến triển đến bước nào rồi, bởi vậy câu hỏi này thoạt nghe thì bình thường nhưng thật ra tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Tô Uyển Đông.

Lúc này, Tô Uyển Đông nhìn đôi mắt trong veo của Nghiên Thời Thất, cười cười: "Còn chưa biết được, chị muốn ở bên Hoan Hoan thêm một thời gian nữa." Khi trước chị tự ý rời khỏi đây, người mà chị thấy hổ thẹn nhất chính là cô bé Lăng Tử Hoan này.

Cho dù kết cục của chị và Lăng Vạn Hình có ra sao, chị cũng không muốn để lại chút tiếc nuối nào.

Cuộc đời con người ngoại trừ tình yêu còn có rất nhiều thứ tình cảm khác cần phải vun đắp, Tô Uyển Đông không muốn lại tiếp tục bỏ lỡ thời kỳ khôi phục sau sinh của Hoan Hoan nữa. Bằng không, chị sẽ tiếc nuối cả đời này.

Nghiên Thời Thất nghe thấy câu trả lời này, trong mắt liền lóe sáng vui vẻ. Cô vội vàng kéo khuỷu tay chị đi về phía mọi người: "Vậy nhất định Hoan Hoan sẽ vui lắm. Nếu chị dâu còn chưa chắc chắn thì chi bằng ở đây thêm một thời gian. Chúng ta đã lâu không gặp, mọi người cũng rất nhớ chị đấy."

Lúc này, Lăng Tử Hoan đang nằm tựa người lên đầu giường nghe thấy vậy liền vỗ tay liên hồi: "Nếu mẹ không đi, con sẽ là người vui nhất!"

Hành động bất ngờ của cô thiếu chút nữa khiến cho Kiều Mục làm đổ bát cơm mà anh vừa đưa lên.

Anh bất lực dặn dò: "Đừng có lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương rách mất."

Lăng Tử Hoan mở to mắt nhìn anh, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có vết thương này còn không phải vì anh sao..."

Nếu không phải vì sinh con, sao cô lại có vết thương này được!

Kiều Mục: "..."

Mặc Lương Vũ ngốc nghếch đứng bên cạnh đột nhiên hỏi một câu: "Miệng vết thương gì? Tử Hoan sinh mổ sao?"

Mọi người: "..."

Trong chốc lát, khuôn mặt Lăng Tử Hoan đỏ bừng.

Kiều Mục xoay người, đặt chiếc bát sứ xuống, bóp khớp xương kêu răng rắc.

Thằng nhóc này thiếu đòn sao!

Ưng Phi Phi đứng bên cạnh cậu ta vội vàng dùng khuỷu tay huých cậu ta một cái: "Anh im đi." Ở trong nhóm toàn những người xuất sắc, sao chút kiến thức thông thường này cậu ta cũng chả có vậy!

Mặc Lương Vũ quả thật không hiểu lắm về chuyện phụ nữ sinh con, ai bảo cậu ta chưa làm cha bao giờ!

Con nhà Lăng Tử Hoan đã ra đời rồi mà Phi Phi nhà cậu ta vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Một năm nay vợ chồng bọn họ đã làm rất nhiều xét nghiệm, sức khỏe của cả hai cũng không có vấn đề gì. Bác sĩ giải thích có thể là do áp lực quá lớn, chỉ bảo bọn họ cố gắng giữ sức khỏe cả về mặt thể chất và tinh thần. Mặc Lương Vũ thầm cảm thấy mấy lời dặn dò này thật là vớ vẩn!

Không lâu sau, Lăng Vạn Hình cũng đi từ phòng nghỉ tới, vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây.

Anh nhướng mày, đưa mắt nhìn quanh bốn phía: "Đến sớm vậy à?"

"Bọn em nghe nói chị dâu đã quay về nên qua đây thăm!"

Lời này là do Hàn Vân Đình nói, ý ở ngoài lời - tức không liên quan tới anh!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2185



CHƯƠNG 2185: EM YÊU, GỌI CHỊ DÂU ĐI

Lăng Vạn Hình tức giận sờ sờ mũi, ra vẻ phụ huynh đi tới bên giường, cúi người quan sát hai gò má hồng hào của Lăng Tử Hoan: "Nhóc con, sức khỏe thế nào rồi?"

Lăng Tử Hoan li3m khóe môi: "Rất khỏe ạ. Nếu mẹ có thể ở bên con mãi thì có lẽ sẽ tốt hơn."

Lăng Vạn Hình: "..."

Anh cảm giác con gái mình là con ruột của Tô Uyển Đông chứ không có quan hệ gì với mình, cứ cất lời là lại nhắc tới mẹ, có phải là có hơi nhất bên trọng nhất bên khinh không?

"Em đây là..."

Lúc này, Tô Uyển Đông bỗng chốc nhìn thấy Lãnh Thư Đồng đứng bên Hàn Vân Đình, kinh ngạc nhìn sang Nghiên Thời Thất.

Thấy vậy, Hàn Vân Đình bèn dắt Lãnh Thư Đồng tới trước mặt Tô Uyển Đông, khẽ giới thiệu: "Chị dâu, đây là người yêu em, Lãnh Thư Đồng. Em yêu, gọi chị dâu đi."

Một từ "em yêu" khiến trong lòng Lãnh Thư Đồng vui mừng không thôi.

Cô nắm chặt tay Hàn Vân Đình, nhìn Tô Uyển Đông trẻ hơn tuổi, cười ngọt ngào: "Chào chị dâu, em là Thư Đồng."

Dường như Tô Uyển Đông vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Chị nhướng mày, không ngờ đã rời khỏi đây lâu như vậy, đến chú Ba cũng có người yêu rồi.

Chị quan sát khuôn mặt Lãnh Thư Đồng nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh Hàn Vân Đình trông rất xứng đôi.

"Thư Đồng, rất vui khi được quen em!"

Tô Uyển Đông cười dịu dàng vươn tay ra. Vừa chạm tay chị, Lãnh Thư Đồng cũng hào phóng ngợi khen: "Lúc trước em có nghe nói về chị dâu, hôm nay được gặp chị, quả đúng là phong nhã hào hoa như lời đồn."

Lời khen ấy khiến cho Tô Uyển Đông sững ra trong giây lát, rồi chị vỗ nhẹ mu bàn tay cô: "Em đừng chê chị, chị thì phong nhã hào hoa cái gì chứ, nói đến xinh đẹp phải là các em mới đúng." Lời khen ngợi đầy thiện chí khiến cho mọi người đều cười khẽ thành tiếng.

Tô Uyển Đông âm thầm nhìn gương mặt của từng người xung quanh. Cho dù đã rời đi bao lâu, những người này vẫn luôn ở đây, không hỏi lí do, không hỏi ngày về, mãi mãi kính trọng chị như trước.

Tô Uyển Đông đã từng cho rằng quãng thời gian sống tại nhà họ Tô vừa qua chính là cuộc sống bình lặng mà chị mong muốn.

Nhưng không có bạn bè, không có ai bầu bạn thì cho dù có người nhà ở bên, chị vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Giây phút này, chị mơ hồ hiểu được, cảm giác cô đơn kia có lẽ là do vắng bóng những người trước mắt đây. Chút tiếc nuối và lưu luyến thoáng qua bắt đầu bén rễ trong trái tim Tô Uyển Đông.

Nhân dịp Tô Uyển Đông trở về, tới gần giữa trưa, Mặc Lương Vũ đề nghị mọi người ra ngoài ăn cơm tẩy trần cho chị dâu Cả. Vừa nghe thấy thế, Lăng Tử Hoan lập tức im lặng. Cô nàng còn đang trong tháng ở cữ, không thể ra khỏi cửa!

Kiều Mục vốn định ở lại với cô, nhưng đúng lúc đó Kiều Viễn Hiền đến bệnh viện.

Biết tin bọn họ muốn ra ngoài ăn, Kiều Viễn Hiền liền khoát tay: "Mọi người cứ đi đi, ba ở lại đây với con bé."

Tô Uyển Đông không nỡ để Lăng Tử Hoan một mình, đắn đo định từ chối. Nhưng đúng lúc đó cô nhóc bắt gặp ánh mắt của Kiều Viễn Hiền, trong mắt lóe lên tinh quái, lập tức thay đổi, cất lời thúc giục: "Có ba Hai ở đây với con là được rồi. Mẹ, mọi người đi ăn cơm mau lên, ăn xong nhớ trở về chăm con đấy!"

Lăng Vạn Hình thầm khen cô con gái Lăng Tử Hoan nhanh nhảu linh hoạt, không hổ là con gái anh, rất tinh mắt.

Sau đó, dưới sự thúc giục của Lăng Tử Hoan, mọi người nối đuôi nhau rời đi. Đợi sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, Lăng Tử Hoan chống người dậy, chìa tay ra với Kiều Viễn Hiền, đôi mắt sáng lấp lánh: "Ba Hai, hi hi hi..."

Kiều Viễn Hiền bất đắc dĩ bật cười, cầm lấy điện thoại từ tay ông Đoàn đưa cho Lăng Tử Hoan, "Đừng có chơi lâu quá đấy."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2186



CHƯƠNG 2186: ANH CẢ, ANH VỘI CÁI GÌ?

" Ba Hai là tốt nhất!"

Lăng Tử Hoan hú hét một tiếng, lập tức hào hứng mở màn hình điện thoại. Theo thói cũ, cô nhóc mở giao diện trò chơi, chỉnh lại góc chăn rồi nằm trên giường gọi vệ sĩ chơi cùng. Có trời mới biết, trong thời gian ở cữ, Kiều Mục và dì
Nguyệt không để cho cô nghịch điện thoại quá lâu, lần nào cũng chưa đánh xong đã bị thu điện thoại rồi! Vẫn là ba Hai tốt nhất, biết cô mê chơi game liền dẫn theo bốn vệ sĩ cùng cô lập đội năm người chơi!

Một dãy những chiếc xe sang trọng lái vào trong bãi đỗ xe nhà hàng Nghi Nam.

Tô Uyển Đông ngồi trong xe nhìn bề ngoài của nhà hàng đã được xây sửa lại, những hình ảnh trong quá khứ lại ùa về.

Khi xe dừng lại, Lăng Vạn Hình ngồi bên cạnh chị xuống xe trước tiên rồi vòng sang đầu bên kia mở cửa xe cho chị: "Uyển Đông, xuống xe thôi."

Nói anh xun xoe cũng được, nói anh đã thay đổi hoàn toàn cũng đúng, vì thái độ đối xử với Lăng Vạn Hình của Tô Uyển Đông khi trở về Lệ thành đã khác hắn trước kia.

Ít nhất Uyển Đông không còn kháng cự khi ở bên anh nữa, cũng âm thầm chấp nhận một số ý tốt của anh.

Đoàn người lục tục đi vào phòng ăn. Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông vẫn ngồi ở hàng ghế đầu như thường lệ. Tất cả mọi người ngồi quanh bàn ăn thỉnh thoảng lại quan sát bọn họ, ánh nhìn chăm chú như vậy lại khiến cho Tô Uyển Đông cảm thấy ấm lòng, vì chị nhận ra được sự quan tâm, chăm lo của mọi người dành cho mình.

Qua khoảng mười phút sau, nhân viên phục vụ mở cửa phòng VIP, Tần Bách Duật đến muộn, giờ mới vào. Nghiên Thời Thất vừa nhìn thấy anh liền cong môi cười mỉm.

Mấy ngày nay Tần thị bộn bề công việc, có một vài hạng mục khai thác cần anh phải quyết định, vốn tưởng rằng buổi trưa anh không đến được, ai ngờ cuối cùng vẫn tới.

Tần Bách Duật bước vào, tầm mắt anh và Nghiên Thời Thất chạm vào nhau trước tiên, sau đó mới nhìn về phía Tô Uyển Đông, gật đầu: "Chị dâu."

Tô Uyển Đông cười đáp lại: "Chú Tư, đã lâu không gặp."

Tần Bách Duật chậm rãi bước tới bên Nghiên Thời Thất, lòng bàn tay véo nhẹ vào bờ vai cô, đưa mắt nhìn Tô Uyển Đông, gật đầu: "Đúng là rất lâu rồi."

Dứt lời, anh còn liếc nhìn Lăng Vạn Hình với vẻ sâu xa.

Đợi Tần Bách Duật ngồi xuống, Nghiên Thời Thất thuận tay giữ chặt lấy tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Việc của công ty xong rồi sao? Em còn tưởng buổi trưa anh không tới được."

Tần Bách Duật miết nhẹ vào lòng bàn tay cô, nghiêng mặt nói thầm: "Công việc không cần gấp, chiều nay còn phải đưa em đi khám thai định kỳ."

Lời nhắc nhở này khiến cho Nghiên Thời Thất không khỏi cười tít mắt. Cô nắm lấy tay anh, đối mắt nhìn nhau, tình yêu vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Cho dù thời gian không ngừng chảy trôi, nhưng anh vẫn là con người của ngày ấy, chưa từng thay đổi.

Hành động mờ ám của hai người bọn họ bị
Lăng Vạn Hình bắt gặp, nơi đáy mắt anh lóe lên vẻ hâm mộ. Nếu như một ngày nào đó, anh và Uyển Đông có thể bên nhau trong lúc hoạn nạn thì tốt biết bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Lăng Vạn Hình hơi nhồn nhột. Anh liếc mắt sang Tô Uyển Đông cạnh mình, bàn tay đặt dưới bàn rục rịch muốn thử.

Lúc này, Tô Uyển Đông đang đặt cánh tay trái bên cạnh bàn, ngón tay thon dài chạm vào mép bàn. Lăng Vạn Hình nhìn chằm chằm một hồi, âm thầm nhích gần tới tay chị. Nhưng vào giây phút tay hai người sắp chạm vào nhau, Tô Uyển Đông lại đột ngột vươn tay vén mấy sợi tóc rối ra sau tai.

Động tác này cũng khiến cho bàn tay Lăng Vạn Hình chụp hụt vào khoảng không.

Anh thở dài, tiện tay cầm lấy ly nước trên bàn, buồn bực uống ực một ngụm để lấp li3m nỗi thẹn.

"Khụ khụ khụ..." Mẹ nó chứ, đây là nước sôi à?

Lăng Vạn Hình bị bỏng, bèn hít hà một phen, cảm giác như miệng mình bị bỏng đến tê rần rần.

Kiều Mục ngồi một bên liếc xéo anh, nói với vẻ chán chường: "Nước trà nóng vừa đun sôi, anh Cả, anh vội cái gì?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2187



CHƯƠNG 2187: ANH CẢ XÂY CẢ MỘT KHU THỦ CÔNG MỸ NGHỆ VÌ CHỊ

Dứt lời, Kiều Mục đứng dậy cầm lấy một chai nước khoáng trên bàn đưa cho anh: "Anh khát thì uống tạm đi này!"

Lăng Vạn Hình có trăm cái miệng cũng khó lòng biện bạch, bèn cầm lấy chai nước khoáng, tu ừng ực mấy hớp.

Mọi người không hiểu, nhưng Tô Uyển Đông lại biết rõ nỗi xấu hổ của Lăng Vạn Hình.

Chị cụp mắt, nơi đáy mắt phẳng phất ý cười. Quả thật không ngờ bây giờ Lăng Vạn Hình lại cũng có cái tính trẻ con như vậy, hình tượng trước đây của anh trong lòng chị đã gần như sụp đổ rồi.

Suốt bữa cơm, không khí trong phòng VIP rất náo nhiệt. Có lẽ do Tô Uyển Đông đã về nên Lăng Vạn Hình cũng không còn phiền muộn như trước, trong lúc ăn còn tiếp chuyện mọi người, thỉnh thoảng lại dịu dàng liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh.

Sau khi ăn xong, mấy anh em ra ngoài ban công hút thuốc, còn mấy người Nghiên Thời Thất ở lại tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm.

Lúc này, Mặc Lương Vũ quay vào, bốc một nắm hạt dưa trên bàn. Trước khi đi cậu ta còn nhìn Tô Uyển Đông vẻ mặt bình thản, nhướng mày, trong giây lát liền sáp lại gần chị, hạ thấp giọng nói: "Chị dâu, sáng nay... thật ngại quá!"

Tô Uyển Đông ngạc nhiên, cười nói: "Em đừng hiểu lầm, buổi sáng chị và anh ấy..."

"Không sao, em hiểu mà!"

Mặc Lương Vũ vừa nói vừa nhét hạt dưa vào miệng: "Chị và anh Cả đã xa nhau lâu như vậy, khó khăn lắm mới lại quay về bên nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, em hiểu mà!"

Tô Uyển Đông: "..."

Mặc Lương Vũ tùy tiện nhổ vỏ hạt dưa, thầm thở dài: "Chị dâu, thật ra hôm nay thấy chị và anh Cả có thể hòa thuận như lúc ban đầu, mấy người bọn em cũng thầm vui trong lòng! Chị không biết nửa năm nay anh Cả đã sống thế nào đâu. Lúc trước khi không tìm thấy chị, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh ấy suy sụp hẳn. Ngoại trừ uống rượu cùng rồi khuyên nhủ anh ấy, mấy anh em bọn em cũng không giúp được gì, may mà cuối cùng chị vẫn trở lại. Theo như em thấy, hôm nay anh ấy rất vui. Chị dâu, anh Cả yêu chị chết đi sống lại đấy!"

Mặc Lương Vũ mượn hơi rượu ngồi trút bầu tâm sự, từng câu nói của cậu ta đều như sấm nổ bên tai đối với Tô Uyển Đông.

Hơn nửa năm nay, Tô Uyển Đông chưa từng chủ động quan tâm tới cuộc sống của Lăng Vạn Hình, cũng không thể nào biết được anh sống thế nào.

Ngón tay Tô Uyển Đông bấu vào khăn trải bàn, nhìn Mặc Lương Vũ đang cắn hạt dưa, nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh ấy hay uống rượu lắm sao?"

Mặc Lương Vũ lại bốc lấy một nắm hạt dưa, gật đầu nói: "Gần như ngày nào cũng uống, khoảng thời gian ấy anh ấy từ chối hết các buổi tiệc xã giao. Ban ngày làm việc ở công ty, buổi tối về nhà lại nhốt mình trong phòng làm việc, không bước ra khỏi cửa lấy nửa bước. Em lén hỏi chú Lăng, nghe nói ngày nào anh ấy cũng ngủ rất muộn, có lúc ở nhà uống nhiều quá liền về phòng tìm chị. Chị dâu, hai người đã dắt tay nhau đi qua một nửa đời người rồi, có mâu thuẫn gì cũng nên bỏ qua thôi. Chúng em đều nhận ra, ngoại trừ chị, trong lòng anh Cả không thể dung chứa nổi ai khác. Có lẽ chị cũng không biết, vì chị mà anh ấy đã kiên quyết đổi ngạch kinh doanh chính của Lăng thị sang ngành thủ công mỹ nghệ. Không chỉ có vậy, anh ấy còn đầu tư bất động sản ở Lệ Thành, nghe nói là muốn xây một khu thủ công mỹ nghệ dệt gấm Tô Châu, tên là... à đúng rồi, tên là Uyển Cung."

Mặc Lương Vũ lải nhải không ngừng, kể lại cho Tô Uyển Đông về cuộc sống nửa năm nay của Lăng Vạn Hình. Tuy rằng cậu ta khá vô tâm, nhưng nhìn thấy anh Cả tinh thần sa sút trường kỳ cũng cảm thấy không đành lòng. Mấy người anh em khác sẽ không dễ dàng nói cho Tô Uyển Đông nghe mấy chuyện này, vậy nên cậu ta chỉ đơn giản mượn cơ hội giúp anh Cả một tay mà thôi.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2188



CHƯƠNG 2188: ĐÓ LÀ DẤU HIỆU CỦA TÌNH YÊU TRỖI DẬY

Nghe Mặc Lương Vũ nói xong, Tô Uyển Đông kinh ngạc, không biết nên phản ứng thế nào. Uyển Cung... là khu thủ công mỹ nghệ mà anh xây dựng vì mình sao?

Là vì biết mình thích gấm Tô Châu nên anh liền kiên quyết đổi ngành kinh doanh chủ lực của Lăng thị?

Tô Uyển Đông khó tin nhìn ra ngoài cửa sổ. Đập vào mắt Tô Uyển Đông là hình ảnh anh đứng lặng hồi lâu, hít vào rồi nhả ra từng làn khói thuốc giữa ngày đông se lạnh. Có lẽ do có thần giao cách cảm mà trong ánh lửa bập bùng, Lăng Vạn Hình vô thức liếc mắt, đụng phải tầm mắt của Tô Uyển Đông qua song cửa sổ.

Trong không gian mịt mờ, đôi mắt anh sáng rực lên tựa như có ánh nắng chiếu vào. Bờ môi mỏng đang ngậm lấy điếu thuốc kia hơi cong lên, tiết lộ tâm trạng phơi phới của anh.

Tô Uyển Đông khó khăn lắm mới có thể dời mắt, không dám tiếp tục đối diện với anh nữa.

Lăng Vạn Hình cuốn hút ngời ngời như vậy khiến cho người ta chỉ muốn chìm đắm.

Đàn ông bốn mươi tuổi không còn vẻ ngây thơ đơn thuần nữa, mà trải qua sự mài dũa của năm tháng đã trở nên trưởng thành, thận trọng.

Nhịp tim Tô Uyển Đông bắt đầu trở nên hỗn loạn. Đó là dấu hiệu của tình yêu trỗi dậy.

Sau đó, Mặc Lương Vũ còn nói gì đó nữa, nhưng Tô Uyển Đông chẳng thể nghe lọt tai một câu nào.

Cả trái tim và tâm trí Tô Uyển Đông giờ đã lấp đầy hình ảnh Lăng Vạn Hình vừa rít thuốc và mỉm cười ấm áp ban nãy.

Nếu quay lại, liệu họ có được mọi người chấp nhận không?

Lúc trước quyết ý muốn đi, giờ còn có thể quay lại không?

Tâm trạng của Tô Uyển Đông bị ảnh hưởng không ít, chị không yên lòng, lâm vào trầm tư.

Không lâu sau, Mặc Lương Vũ bưng đ ĩa hạt dưa về lại khu vực ban công.

Tần Bách Duật híp mắt đầy vẻ sắc bén, ngậm lấy điếu thuốc: "Cậu nói gì với chị dâu đấy?"

Mặc Lương Vũ "À" một tiếng, nhai hạt dưa trong miệng, nói mập mờ: "Đã nói gì đâu ạ, kể khổ giúp anh Cả thôi!"

Lăng Vạn Hình được kể khổ giúp: "..."

Lúc này, Kiều Mục tựa vào thành lan can, nhả một ngụm khói về phía Mặc Lương Vũ: "Có mỗi cậu là tích cực nhất, không sợ xôi hỏng bỏng không à?"

Mặc Lương Vũ vẫy vẫy tay cho tan bớt làn khói trước mặt, kiêu ngạo hất cằm: "Không thể nào! Mấy anh không phát hiện ban nãy khi em nói, chị dâu cảm động suýt khóc à! Anh Cả, không phải là em muốn nói anh, nhưng anh xem, mấy anh em khác đều đã yên bề gia thất rồi, có phải anh cũng nên nắm bắt cơ hội không? Ban nãy em cố ý thăm dò chị dâu, nói thấy hai người đã hòa thuận như lúc ban đầu, các anh em đều rất vui mừng, vậy mà chị ấy lại không phản bác! Em cảm thấy, anh cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ giữ chị ấy lại Lệ Thành. Nếu thật sự không được, anh cứ gieo thẳng hạt giống vào trong bụng chị ấy, đã có thai rồi thì dù có muốn cũng chẳng thể chạy đi đâu nữa!"

Nghe thấy vậy, Kiều Mục đang hút thuốc chợt dừng lại, hiếm thấy có lúc nói phụ họa với Mặc Lương Vũ: "Đúng đấy, có lẽ đây thật sự là cách hay."

Hàn Vân Đình đẩy gọng kính, gật đầu theo: "Có thể cân nhắc đến chuyện này."

Lăng Vạn Hình chớp chớp mắt, nhìn về phía Tần Bách Duật đang im lặng đứng bên cạnh.

Tần Bách Duật nhận thấy ánh mắt tỏ ý dò hỏi của anh bèn cong môi: "Quả đúng là có thể thử xem, nhưng điều kiện tiên quyết là chị dâu phải cam tâm tình nguyện."

Lời nói này, tất cả những người đàn ông ở đây đều hiểu!

Muốn theo đuổi người ta thì đừng chơi trò ép buộc, bằng không lại xôi hỏng bỏng không!

Lăng Vạn Hình thầm thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phương xa: "Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước dù có đánh chết tôi cũng không để cho Uyển Đông đặt vòng tránh thai."

"Cái quái gì vậy?" Mặc Lương Vũ thấp giọng chửi một câu: "Chuyện quái gì thế này?"

Ngay cả mấy người Kiều Mục cũng nhìn về phía Lăng Vạn Hình đầy kinh ngạc, chờ anh giải thích.

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình chép miệng đầy khó hiểu: "Năm đó, khi mới kết hôn với Uyến Đông, tôi từng nói ngoại trừ Hoan Hoan, tạm thời không muốn có con nữa, nên Uyển Đông giấu tôi đến bệnh viện đặt vòng tránh thai. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau này ở Lũng Hoài tôi mới biết được, vậy mà cô ấy đã chịu đựng suốt hai mươi năm..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2189



CHƯƠNG 2189: ANH CẢ, KHÔNG NGỜ ANH LẠI LÀ THẰNG CẶN BÃ TỚI VẬY!

Trong lời nói của Lăng Vạn Hình còn ẩn chứa nỗi day dứt và áy náy sâu sắc của anh đối với Tô Uyển Đông.

Một người phụ nữ ở bên người đàn ông mình yêu thương, chịu đựng sự lạnh nhạt của anh, còn phải chăm sóc con gái của anh với người khác, thế rồi cuối cùng bản thân lại chẳng có lấy một đứa con.

Nhắc lại chuyện cũ, những cảm xúc nặng nề lại ùa về đè nặng trái tim Lăng Vạn Hình. Phải đau đớn bao nhiêu mới có thể khiến cho Uyển Đông lựa chọn xoay người rời đi sau hai mươi năm...

Lăng Vạn Hình nhíu mày không dám nghĩ tiếp, lặng lẽ hút thuốc.

Mấy người anh em bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, trong giây lát không ai lên tiếng làm phiền.

Mặc Lương Vũ lôi điện thoại ra, tìm thông tin liên quan đến vòng tránh thai.

Cậu ta xem xong nội dung liền giương tầm mắt nhìn Lăng Vạn Hình, lẩm bà lẩm bẩm: "Anh Cả, em biết anh tệ, nhưng... không ngờ anh lại là thằng cặn bã tới vậy! Vì anh mà chị dâu chịu đựng chuyện đó những hai mươi năm, trên tài liệu nói nhiều nhất chỉ có thể đeo tám đến mười năm, sử dụng trong một thời gian quá dài sẽ dễ dẫn đến vô sinh."

Đến cả Mặc Lương Vũ vô lo vô nghĩ cũng không nhịn được mà sinh lòng oán hận đối với Lăng Vạn Hình.

Không yêu thì chí ít cũng đừng làm tổn thương nhau. Anh Cả, anh không hiểu câu nói đang phổ biến thời nay sao?

Lấy một người phụ nữ mình không yêu, tạm chưa nhắc đến việc phí hoài hai mươi năm tuổi xuân của người ta, cuối cùng lại còn rơi vào cảnh gia đình tan nát.

Bọn họ đều nghĩ do lúc trước anh Cả không xử lý dứt khoát quan hệ với người yêu cũ nên mới khiến cho chị dâu tức giận rời đi, không ngờ thì ra còn có nhiều chuyện khó nói như vậy.

Lời nói của Mặc Lương Vũ khiến cho Lăng Vạn Hình nhất thời không kịp phản ứng mà sặc khói thuốc.

Anh ho khan không ngừng, trán nổi đầy gân xanh, đôi mắt ảm đạm dần dần hằn đỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Bách Duật nhìn Mặc Lương Vũ tỏ ý cảnh cáo, sau đó bước lên vỗ lưng Lăng Vạn Hình: "Nếu đã biết sai, anh vẫn còn quãng đời còn lại để bù đắp cho chị ấy."

Mặc Lương Vũ cũng tự biết bản thân có hơi nặng lời, bèn gãi gãi đầu, cong môi lẩm bẩm: "Anh, anh Tư nói cũng đúng. Cho dù có thế nào, cả đời này anh cũng không thể bù đắp hết những gì anh nợ chị dâu đâu. Tình cảm sâu sắc đến mức nào mới có thể sẵn lòng vì anh mà làm những chuyện như vậy? Nếu Phi Phi nhà em hy sinh vì em nhiều như vậy thì cái mạng này của em cũng có thể cho cô ấy được."

Lúc này, Hàn Vân Đình liếc nhìn Mặc Lương Vũ, trầm giọng nói: "Thôi, cậu nói ít thôi. Tim anh ấy không khỏe, nhỡ đâu bị cậu chọc tức đến ngã bệnh thì sao có thể theo đuổi chị dâu nữa!"

Mặc Lương Vũ hậm hực ngậm miệng, cầm điện thoại tựa vào lan can, tiếp tục xem tài liệu.

Ai lại đi phát minh ra cái thứ vô nhân đạo như vòng tránh thai này vậy? Cho dù về sau Phi Phi nhà cậu ta có thế nào thì cả đời này cậu ta cũng sẽ không để cho cô dùng đến cái vòng tránh thai này.

Phụ nữ là để yêu thương, không phải là để tổn thương.

"Tiểu Vũ nói đúng lắm, anh thật khốn nạn, anh là kẻ cặn bã." Lăng Vạn Hình thở ra một hơi, vứt điếu thuốc trong tay đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, cay đắng cất lời.

Thấy thế, Mặc Lương Vũ thẳng thắn phụ họa: "Anh biết là được rồi!"

Mọi người: "..."

Kiều Mục không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Tốt xấu gì cũng là anh em lớn lên cùng nhau, cho dù tất cả mọi người đều tự biết trong lòng anh là kẻ khốn nạn thì cũng không nên xát muối lên miệng vết thương chứ.

Anh giơ chân đạp một cú vào khoeo chân Mặc Lương Vũ: "Gặm hạt dưa của cậu đi, bớt cái trò đổ thêm dầu vào lửa!"

Chân Mặc Lương Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất. Cậu ta lấy lại thăng bằng, lui về phía sau vài bước, lẩm bẩm nói: "Không phải em cảm thấy bất bình thay chị dâu Cả sao! Trước kia em còn cảm thấy chị ấy chuyện bé xé ra to, bây giờ xem ra... chị ấy thật quá hiền lành!"

Lăng Vạn Hình cảm thấy bản thân như bị bôi thêm nhát dao nữa.

Hàn Vân Đình và Kiều Mục bất lực nhìn nhau, sau đó hai người một trái một phải kéo Mặc Lương Vũ đi tìm chỗ nói chuyện!
 
Back
Top Bottom