Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2160



CHƯƠNG 2160: TÔ UYỂN ĐÔNG ĐANG Ở TÂN THÀNH

Sau khi trợ lý rời đi, Lăng Vạn Hình nhìn đường phố đông nghịt ở tầng dưới, chưa tới chín giờ sáng, nhưng thành phố này đã tỉnh giấc!

Những người bận rộn bắt đầu bôn ba tìm kế sinh nhai, mặc dù vất vả nhưng bước chân nhanh nhẹn thoải mái của họ dường như cho thấy họ rất hưởng thụ điều đó.

Lăng Vạn Hình nhìn cảnh này với một vẻ mặt không cảm xúc, tâm trạng rất phức tạp!

Lúc này, phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Lăng Vạn Hình cau mày, quay người lại nói nhỏ: "Vào đi!"

Đó là người trợ lý đã đi và quay lại!

Trong tay anh ta vẫn cầm iPad, khóe mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, bước nhanh tới trước mặt Lăng Vạn Hình và đưa màn hình cho anh xem: "Chủ tịch Lăng, ngài xem người phụ nữ trên bản tin có phải là bà chủ Lăng không?"

Bà chủ Lăng...

Ba chữ này dường như có một loại ma lực, lập tức khiến cho nhịp tim của Lăng Vạn Hình rối loạn!

Anh nhìn máy tính bảng trong tay người trợ lý, do dự không đưa tay ra!

Có lẽ là bởi vì sợ hãi sẽ vui mừng vô ích, anh muốn duy trì hiện trạng như giống một con đà điểu!

Nghiễm nhiên, trợ lý còn sốt ruột hơn Lăng Vạn Hình, thấy anh không nhúc nhích, trợ lý giơ thẳng màn hình lên, hướng về phía anh, chỉ vào bức ảnh cắt băng khai trương: "Chủ tịch Lăng, anh mau nhìn này, đây là hình ảnh sự kiện khai trương của Công viên Nghệ thuật Tân Thành, đây... chính là bà chủ đúng không!"

Tuy rằng số lần người trợ lý và Tô Uyển Đông gặp mặt rất ít, nhưng khí chất lãnh đạm như làn khói của người phụ nữ Giang Nam dịu dàng khiến người ta đã gặp là không quên được!

Lăng Vạn Hình nhìn theo đầu ngón tay của trợ lý, chỉ trong nháy mắt trái tim héo hon của anh đã hoàn toàn được tiếp sức!

Đó là Uyển Đông, Uyển Đông của anh!

Bức ảnh có độ nét cao, trước tấm phông nền rất lớn sau lưng, bốn người đứng trước dải lụa đỏ để tham gia nghi thức cắt băng khánh thành.

Cho dù nhìn Tô Uyển Đông mảnh mai và thon thả hơn, nhưng sự dịu dàng chỉ có ở phụ nữ Giang Nam vẫn được thể hiện rõ nét ở chị!

Cánh mũi của Lăng Vạn Hình phập phồng, anh cầm lấy chiếc máy tính bảng, không ngừng phóng to bức ảnh, quan sát kĩ càng Tô Uyển Đông.

Tất cả các chi tiết, anh đều rất quen thuộc!

Đúng, đúng là Uyển Đông rồi!

Lăng Vạn Hình thở gấp, bàn tay cầm máy tính bảng khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vui mừng của người trợ lý, khàn giọng hỏi: "Anh nói công viên nghệ thuật này ở đâu?"

"Tân Thành!" Người trợ lý vội vàng nói thật những gì mình biết: "Tân Thành cách Đế Kinh không xa, là một thành phố ven biển hiếm hoi ở phía bắc. Chủ tịch Lăng, có cần tôi đặt vé cho anh không? Công viên nghệ thuật này vừa mới khai trương ngày hôm qua, ba ngày này là khoảng thời gian trải nghiệm miễn phí. Nói không chừng bây giờ anh đi vẫn còn có thể..."

Còn chưa dứt lời, Lăng Vạn Hình đã ném chiếc máy tính bảng vào tay anh ta: "Anh xử lí việc của công ty, có gì thì gọi cho tôi!"

Lăng Vạn Hình vội vàng dặn dò một câu, sau đó sải bước rời văn phòng!

Không thể đợi trợ lý đặt vé, anh quyết định trực tiếp đăng ký tuyến đường và sử dụng máy bay riêng của nhà họ Lăng để di chuyển với tốc độ nhanh nhất.

Sau nửa năm, cuối cùng Uyển Đông cũng xuất hiện!

Điều này cũng có nghĩa là Uyển Đông sẽ không còn che giấu tung tích của mình nữa sao?

Vậy thì, có phải anh cũng có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm từ quá khứ?

Khi Lăng Vạn Hình vội vã đến bãi đậu xe và định gọi tài xế đến đón, một chiếc xe Bugatti sang trọng đã xuất hiện ở lối vào thang máy của tầng hầm!

Cửa sổ được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Kiều Mục: "Anh Cả, lên xe đi!"

Lăng Vạn Hình có chút khó hiểu, nhưng vẫn lắc đầu và nói: "Hôm nay tôi không có thời gian..."

"Lên xe đi, em đưa anh ra sân bay. Chú Tư đã sắp xếp chuyến bay rồi, sẽ đưa anh bay thẳng đến Tân Thành!"

Rõ ràng, mọi người đều đã biết chuyện Tô Uyển Đông ở Tân Thành, và các anh em cũng đã trải sẵn con đường theo đuổi vợ cho anh!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2161



CHƯƠNG 2161: BỘ SƯỜN XÁM NÀY, UYỂN ĐÔNG ĐÃ TỪNG MẶC!

Tháng mười một, nhiệt độ ở Tân Thành rất thấp.

Cho dù đang giữa trưa, gió thổi qua vẫn lạnh đến thấu xương.

Lúc này, Lăng Vạn Hình mặc chiếc áo khoác dạ đứng gần Công viên Nghệ thuật Tân Thành, ánh mắt đong đầy cảm xúc phức tạp, gần giống với cảm xúc khi quay về quê hương.

Rõ ràng Uyển Đông đang ở đây, nhưng anh lại không dám tiến tới.

Người phụ nữ này đã biến mất trong thời gian lâu như thế, nay bỗng nhiên xuất hiện trên bảng tin tài chính của Tân Thành, có nghĩa là không muốn tiếp tục ẩn giấu nữa, hay nhất thời sơ sót để tin tức xuất hiện trên mặt báo?

Lăng Vạn Hình bỏ hai tay vào túi quần, nhìn công viên nghệ thuật đậm không khí nghệ thuật trước mắt, ngập ngừng đặt bước chân đầu tiên.

Tuy đang rét lạnh, nhưng du khách trong công viên nghệ thuật không hề vắng vẻ.

Ba ngày trải nghiệm miễn phí đủ để thu hút du khách lũ lượt đến tham quan.

Nghe nói, công viên nghệ thuật này được chuẩn bị suốt ba năm, giữa chừng do đứt nguồn vốn nên bị treo một thời gian.

Lần này có thể chính thức khai trương hoàn công cũng nhờ nhà họ Tô tạo được quan hệ với Sở Xây dựng để rót tiền đầu tư.

Vậy nên Tô Uyển Đông mới trở thành khách mời đại diện cho nhà họ Tô cắt băng khánh thành cho công viên!

Những thông tin này Lăng Vạn Hình tìm hiểu được trong lúc ngồi máy bay.

Anh cảm khái, đồng thời cũng không khỏi nhìn Tô Uyển Đông bằng con mắt khác!

Hóa ra năng lực làm việc của Uyển Đông không hề thua kém bất cứ người đàn ông nào.

Dường như chỉ cần Uyển Đông muốn, mọi việc đều có thể làm đâu ra đấy!

Lăng Vạn Hình vừa suy nghĩ vừa bước đi, ngang qua một viện bảo tàng nghệ thuật, nghe loáng thoáng tiếng tấm tắc khen ngợi của du khách đến tham quan.

Chẳng mấy chốc, anh đã đến tiệm thêu Tô có tên "Uyển".

Căn nhà trệt độc lập, là khu triển lãm dành riêng cho tác phẩm thêu Tô Châu của công viên nghệ thuật.

Chữ "Uyển" kia được thiết kế tỉ mỉ, mỗi một nét đều toát ra vẻ dịu dàng, Lăng Vạn Hình đứng nhìn rất lâu, rõ ràng chỉ là kiểu chữ nghệ thuật rất trừu tượng, nhưng anh lại cảm thấy đây là nét chữ của Uyển Đông.

Anh cay đắng đánh mắt đi.

Có thể do nghĩ ngợi nhiều nên vừa nhìn thấy một chữ đã nghĩ đến Uyển Đông.

Đúng lúc này, một nhóm du khách từ sau đi đến.

Hướng dẫn viên du lịch đi phía trước giơ cao lá cờ nhỏ màu đỏ, vừa đi vừa nói, "Mọi người đi theo hàng, đừng đi lạc nhé! Kế tiếp chúng ta sẽ tham quan tiệm thêu Tô Châu này, bên trong có rất nhiều tác phẩm thêu, nếu thích đều có thể mua về nhà! Thêu Tô là kỹ thuật thêu xuất sắc nhất trong lịch sử nước ta, trong đó nổi tiếng nhất là thêu hai mặt..."

Hướng dẫn viên du lịch tận tình diễn giải lịch sử và nguồn gốc của thêu Tô cho mọi người nghe.

Có lẽ do nét văn hóa này quá tinh xảo nên gương mặt của các du khách đều đầy vẻ háo hức.

Lăng Vạn Hình chầm chậm đi ở cuối hàng, ẩn mình trong đám đông náo nhiệt, từng bước tiến vào tiệm thêu Tô Châu.

Trong vườn thêu đậm màu cổ kính, đập vào mắt đầu tiên là bức bình phong thêu tay, trên chiếc bàn bát tiên theo phong cách cổ xưa cũng trưng bày các tác phẩm thêu thủ công tinh tế.

Trong này rất yên tĩnh, mùi đàn hương dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, tựa như chỉ trong nháy mắt đã vượt thời gian, quay lại triều đại lịch sử đã bị năm tháng chôn vùi.

Lăng Vạn Hình không dám vào trong, dè dặt đi theo đoàn khách. Trong khi những người khác thưởng thức tay nghề thêu thùa, thì anh âm thầm quan sát xung quanh.

Tiếc là không thấy bóng dáng Tô Uyển Đông đâu.

Lăng Vạn Hình hơi thất vọng, đồng thời cũng thả lỏng cảm xúc, thoải mái quan sát tác phẩm thêu xung quanh.

Rất nhanh sau đó, một dãy giá trưng bày đã thu hút sự chú ý của anh.

Trên giá treo bảy tám bộ sườn xám thêu, trong đó có một chiếc váy xám loang, hơi thở Lăng Vạn Hình bỗng chốc trở nên nặng nề!

Bộ sườn xám này, Uyển Đông đã từng mặc!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2162



CHƯƠNG 2162: GIÁM ĐỐC TÔ KHIÊM TỐN QUÁ!

Lăng Vạn Hình như bị ma nhập, vội bước đến trước trước giá treo.

Anh vuốt v e không nỡ rời tay, nhịp tim mỗi lúc một nhanh!

Những ngày không có Tô Uyển Đông bên cạnh, anh đã xâu chuỗi toàn bộ hồi ức thành một bức tranh khó quên.

Cũng chính vì vậy anh mới nhận ra sự bầu bạn của Uyển Đông từ lâu đã trở thành thói quen không thể thiếu của mình, mỗi một chút đều được cất vào nơi sâu thẳm nhất trong ký ức của mình.

Chẳng qua tự anh không biết mà thôi.

Lúc này, cuộc đối thoại vang lên sau lưng làm cả người Lăng Vạn Hình cứng đờ trong nháy mắt.

Ngoài hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn du khách đến tham quan còn có một nhóm nhân viên đi từ phòng làm việc phía sau tiệm thêu ra.

Bốn người đàn ông, một người phụ nữ.

Có người hỏi: "Giám đốc Tô, các tác phẩm thêu này là thêu thủ công hay sản xuất hàng loạt bằng máy móc vậy?"

Sau khi cười khẽ, Giám đốc Tô điềm đạm giải thích, "Tác phẩm trong tiệm thêu Tô Châu đều do thợ thêu làm thủ công cả."

"Giám đốc Tô cũng biết thêu ư?"

"Biết chút chút mà thôi, không tính là tinh thông!"

Người phụ trách của công viên nghệ thuật đi bên cạnh chị vội nói đùa, "Giám đốc Tô khiêm tốn quá! Theo tôi được biết thì hơn nửa sản phẩm trong tiệm thêu đều từ tay cô làm ra! Đặc biệt là bức bình phong thêu hai mặt kia, cô đã mất ba tháng để tự tay hoàn thành. Giám đốc Tô, tôi nói không sai chứ?"

Người phụ trách nhiệt tình như vậy, Tô Uyển Đông không khỏi bật cười, "Để Giám đốc Vương chê cười rồi. Tay nghề của tôi thật sự không thể gọi là tinh xảo được, bằng không đã chẳng mất tận ba tháng mới hoàn thành."

"Ấy, bất luận mất bao lâu, tay nghề của Giám đốc Tô người bình thường chắc chắn không sánh được. Cũng không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta sang bên nhà hàng dùng bữa nhé?"

Tô Uyển Đông gật đầu đồng ý, "Vâng, mời Giám đốc Vương!"

Họ xuất hiện trong chốc lát rồi cả nhóm nhanh chóng rời khỏi tiệm thêu.

Cùng lúc đó, Lăng Vạn Hình đứng yên bất động trong tiệm thêu đông đúc, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Nửa năm qua đi, gặp lại Tô Uyển Đông lần nữa, chị dường như không còn là người phụ nữ dịu dàng yếu đuối như nước trong trí nhớ của anh nữa.

Dù đứng giữa một đám đàn ông, chị cũng không hề sợ hãi, xử lí quan hệ công việc một cách nhuần nhuyễn.

Dù chị không có khí thế của người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lại có thể dùng bốn lạng đẩy ngàn cân để đáp lại lời khen ngợi của đối phương.

Lăng Vạn Hình sống hơn nửa đời, bỗng thấy hổ thẹn tự ti!

Uyển Đông tốt đẹp thế này, anh còn xứng đáng với chị không?!

Bốn rưỡi chiều, Tô Uyển Đông quay lại tiệm thêu.

Du khách đến tham quan ít hơn nhiều so với giấc trưa, tiệm thêu cũng yên ắng trở lại, cuối cùng chị cũng có thể thở phào nghỉ ngơi!

"Giám đốc Tô, lô sườn xám kia của chúng ta đã bán hết rồi!"

Tô Uyển Đông vừa quay về phòng làm việc, nhân viên bán hàng đã cười tươi rói đến báo cáo.

Cô hơi bất ngờ, "Bán hết toàn bộ rồi ư?"

Thật ra người ta đến công viên nghệ thuật để tham quan là chính, trừ phi có du khách cực kỳ yêu thích kỹ thuật thêu Tô Châu mới bỏ tiền ra mua.

Sườn xám trong tiệm thêu đa số do tự tay Tô Uyển Đông thêu, giá cả không hề rẻ, huống hồ Tân Thành nằm gần thủ đô, thiếu đi một chút phong vị của Giang Nam, nên nhu cầu của người dân đối với sườn xám không nhiều!

Nhân viên bán hàng hồ hởi gật đầu, đưa hóa đơn qua cho Tô Uyển Đông như dâng lên món báu vật, "Thật đấy Giám đốc Tô, đã bán hết rồi. Người mua là một vị khách nam có vẻ rất thích sườn xám, trước đó tôi thấy anh ta ngắm nghía mấy bộ sườn xám kia hơn nửa ngày, nói không chừng mua về cho vợ anh ta."

Tô Uyển Đông không nghĩ ngợi nhiều, nhìn lướt qua hóa đơn, vừa định dời mắt đi thì chợt vô tình nhìn thấy số đuôi tài khoản thanh toán trên đó.

0620...

Tô Uyển Đông cầm lấy hóa đơn nhìn kỹ hồi lâu, dù đã qua rất lâu, chị vẫn nhớ như in mọi chuyện liên quan đến Lăng Vạn Hình.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2163



CHƯƠNG 2163: TÂN THÀNH THẬT SỰ RẤT LẠNH!

Tô Uyển Đông thẫn thờ rất lâu, lâu đến mức nhân viên bán hàng lo lắng xích lại gần hỏi: "Giám đốc Tô, có, có vấn đề gì sao?"

Tô Uyển Đông không trả lời, ánh mắt xa xăm như đang chìm đắm trong cảm xúc nào đó.

Nhân viên bán hàng lo lắng, cất cao giọng gọi, "Giám đốc Tô..."

"Hửm?" Tô Uyển Đông sực tỉnh, như bị giật mình, tờ hóa đơn trong tay rơi xuống đất.

Nhân viên bán hàng nhặt lên, nhìn tờ hóa đơn thấp thỏm hỏi: "Hóa đơn này có vấn đề sao ạ?"

Tô Uyển Đông mỉm cười lắc đầu, "Không có vấn đề gì, vừa rồi tôi đang suy nghĩ chút chuyện thôi."

"Ồ... Vậy có cần bổ sung hàng không? Hôm nay nhân viên của công viên nghệ thuật có đến thông báo, nói mấy hôm nay đang trong thời gian vào tham quan miễn phí, lượng khách tham quan đặt lịch trước rất đông, dặn chúng ta phải đảm bảo chất lượng và số lượng sản phẩm thêu!"

Tô Uyển Đông hờ hững đáp, "Ừm, bổ sung đi! À, phải đi đến đâu để xem lại đoạn băng từ máy quay an ninh trong tiệm thêu của chúng ta vậy?"

Nhân viên bán hàng sửng sốt, "Tôi cũng không rõ, chắc là phòng giám sát của bảo vệ? Hay là... để tôi gọi điện thoại hỏi thử?"

Tô Uyển Đông lắc đầu đứng dậy, "Không cần, mọi người tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài đi dạo chút!"

Lát sau chị đã rời khỏi tiệm thêu.

Diện tích của công viên nghệ thuật rất lớn, nhưng trước đó Tô Uyển Đông có tham gia vào công tác chuẩn bị nên đến được phòng giám sát bảo vệ rất dễ dàng.

Chị dừng bước trước cửa, để gió lạnh luồn qua kẽ tóc, tâm trạng phẳng lặng của chị đã bị tờ hóa đơn kia khuấy động rồi!

Thật ra chẳng có gì bất ngờ, vì khi tin tức được đưa lên mặt báo chị đã biết có thể sẽ có kết quả như thế này!

Lánh đi nửa năm dường như không hề làm vơi đi chút tình cảm nồng nhiệt mà Tô Uyển Đông dành cho Lăng Vạn Hình chút nào, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi!

Tô Uyển Đông mang theo tâm trạng rầu rĩ gõ cửa phòng giám sát.

Trước yêu cầu của cô, nhân viên bảo vệ nhanh chóng trích xuất camera giám sát trong tiệm thêu.

Thời gian, mười một giờ ba mươi bảy phút.

Chị nhìn thấy một dáng người gầy gò đi vào tiệm thêu, nhìn hình ảnh trên màn hình sắc nét, tim Tô Uyển Đông thắt lại.

Chỉ nửa năm không gặp, sao anh lại trở nên tiều tụy đến mức này?

Áo khoác dạ trên người anh chính là chiếc áo năm xưa Tô Uyển Đông tự tay chọn mua.

Thể hình của Lăng Vạn Hình vốn thuộc kiểu vạm vỡ rắn rỏi, áo khoác rất hợp với khí chất chững chạc của anh!

Nhưng nay chiếc áo khoác trông có vẻ rộng thùng thình trên người anh, Tô Uyển Đông dễ dàng nhận ra thân hình gầy gò trong chiếc áo ấy.

Tô Uyển Đông chăm chú nhìn mọi hành vi cử chỉ của Lăng Vạn Hình trong tiệm thêu không chớp mắt.

Có phải đã nhận ra được điều gì đó nên anh mới vuốt v e vạt váy sườn xám một cách thành kính như thế?

Tất cả các mẫu sườn xám trong tiệm thêu đều được may theo mẫu của Tô Uyển Đông ngày trước.

Tô Uyển Đông vẫn luôn ghi nhớ, Lăng Vạn Hình thích nhất khi mình mặc sườn xám.

Cho dù không còn bên cạnh anh, Tô Uyển Đông vẫn quen đặt sở thích của anh lên hàng đầu!

Hình ảnh trong máy quay an ninh kéo dài khoảng mười lăm phút, đến khi Lăng Vạn Hình xách túi sườn xám rời khỏi tiệm thêu, Tô Uyển Đông mới thu hồi ánh mắt.

Chị lịch sự nói cảm ơn nhân viên bảo vệ, khi quay người đi, vành mắt đã ửng đỏ!

Nửa năm qua, cuộc sống của anh có vẻ chẳng tốt chút nào!

Bất kể khôi ngô thế nào cũng không thể che đi vẻ sầu muộn trên khuôn mặt.

***

Vài phút sau, Tô Uyển Đông khép chặt áo khoác, lang thang vô định trong gió rét.

Chị rời khỏi công viên nghệ thuật, bước đi trên phố lướt qua bao người xa lạ.

Tân Thành, thật sự rất lạnh!

Lạnh đến mức tim cũng run rẩy, lạnh đến mức cổ họng thắt chặt, lạnh đến mức xương cốt của chị cũng đau âm ỉ.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2164



CHƯƠNG 2164: NẾU NHƯ TIẾP TỤC YÊU

Tô Uyển Đông không biết mình đã đi đến nơi nào, gió lạnh thổi vào mắt làm hốc mắt đau rát, có chút ươn ướt.

Phía trước của chị có một đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau cười đùa, nụ cười trên khuôn mặt họ toát lên vẻ hạnh phúc trong ngần, giữa tiết trời giá lạnh vẫn ấm áp như mùa xuân.

Tô Uyển Đông thả chậm bước chân, ánh mắt vô thức đuổi theo bóng lưng họ.

Trước cửa tiệm tạp hóa ven đường đặt một chiếc loa.

Khi Tô Uyển Đông ngang qua, tiếng nhạc buồn bã chợt vang lên.

Đôi tình nhân nơi đầu phố thật giống chúng ta.

Khi thành phố lên đèn, hai con người chia tay trong buồn bã.

Buông lơi vòng tay, mỗi người một hướng.

Ngày xa xưa ấy nếu như chúng ta tiếp tục yêu thì sẽ thế nào.

Một lần cuối tin vào biển cạn đá mòn.

...

Giọng hát bay bổng của nữ ca sĩ dường như có thể đưa nỗi buồn trong lời hát vào sâu trong tim người nghe.

Đôi tình nhân trẻ kia dần dần khuất khỏi tầm mắt của Tô Uyển Đông.

Bên dòng người hối hả, trên đường phố bắt đầu sáng đèn của Tân Thành, một bóng người bỗng nhiên đứng lại trước mặt chị.

Bài hát kia có tên "Nếu như tiếp tục yêu", dường như cố ý phát cho họ nghe.

Hai người đứng ở hai đầu tiệm tạp hóa, đường phố rực rỡ, ánh đèn đường màu hoàng hôn hòa vào trong mắt họ, xuyên qua dòng chảy của thời gian.

Anh nhìn chị, bàn tay buông thõng bên người bất giác siết chặt lại.

Chị nhìn anh, khuôn mặt vẫn dịu dàng như ngày nào, tình yêu chưa từng dao động trào dâng.

Yết hầu Lăng Vạn Hình không ngừng nhấp nhô, hai người nhìn nhau, chỉ cách nhau vài bước ngắn ngủi mà như cách xa muôn trùng non nước.

Lát sau, anh mím chặt môi, cất bước tiến về phía trước, kéo mạnh Tô Uyển Đông vào lòng mình trong giai điệu của bài hát kia!

Người đàn ông đã ngoài bốn mươi, đứng trên phố ôm chặt người phụ nữ anh vất vả tìm kiếm, nghẹn ngào nói không nên lời!

Lăng Vạn Hình không màng đến ánh mắt của người đi đường xung quanh đổ dồn về phía họ, anh ôm chặt Tô Uyển Đông, siết chặt vòng tay như muốn khảm chị vào xương tủy.

Có biết bao lời muốn nói, có biết bao tình cảm muốn thổ lộ, nhưng khi thật sự ôm người ấy vào lòng lại chẳng nói ra được chữ nào!

Nếu tình yêu có thể thổ lộ dễ dàng, thế gian này chắc sẽ không có nhiều tiếc nuối đến vậy nữa!

Tô Uyển Đông bị anh siết đau cả vai, nhưng chỉ im lặng chịu đựng.

Tay chị vẫn buông thõng, không ôm anh lấy một cái.

"Uyển Đông... Uyển Đông..."

Giọng thì thào đầy lưu luyến của Lăng Vạn Hình vang lên bên tai Tô Uyển Đông, dường như ngoài hai chữ này ra anh không biết nói gì nữa.

Bỗng nhiên, một giọt nước rơi xuống cổ, Tô Uyển Đông giật mình, đưa tay muốn đẩy anh ra.

Nhưng Lăng Vạn Hình cố chấp sao chịu buông tay, anh khàn giọng thì thào: "Uyển Đông, đừng đẩy anh ra, để anh ôm thêm một phút, một phút thôi..."

Bàn tay của Tô Uyển Đông dừng lại bên thắt lưng anh, trái tim bất chợt nhói lên!

Biết nhau đã lâu, Tô Uyển Đông chưa từng nhìn thấy Lăng Vạn Hình yếu đuối như thế này bao giờ!

Cảm giác lành lạnh rơi trên cổ mình, là nước mắt của anh ư?

Anh đang rơi nước mắt vì ai?

Vành mắt Tô Uyển Đông cay xè, trước mũi là hơi thở thân thuộc, đồng thời cũng có chút cảm xúc lạ lẫm.

Tại sao chị lại bỗng nhiên cảm thấy có vẻ như Lăng Vạn Hình cũng yêu mình.

Hai mươi hai năm qua Tô Uyển Đông chưa bao giờ cảm nhận được, không ngờ nay gặp lại trên đường phố Tân Thành, chị lại nhận thấy tình cảm ấy.

Ảo giác ư?

"Anh... buông tôi ra trước đã..."

Tô Uyển Đông khẽ giãy giụa trong lòng anh, thế nhưng anh lại càng siết chặt vòng tay hơn nữa.

"Tô Uyển Đông, anh yêu em, anh yêu em, anh vẫn luôn yêu em..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2165



CHƯƠNG 2165: CẢM ƠN ANH ĐÃ ĐƯA TÔI VỀ

Tiếng thì thào phát ra từ tâm khảm của Lăng Vạn Hình suýt đánh tan lí trí của Tô Uyển Đông.

Chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được anh cất lời yêu.

Khi nguyện vọng trở thành sự thật, niềm vui đáng ra phải có không hề xuất hiện, ngược lại nỗi buồn lại phủ kín trong lòng.

Yêu thật sao?

Hay chỉ là lòng tự tôn của đàn ông đang trỗi dậy?

Tô Uyển Đông không hỏi ra miệng, mặc cho Lăng Vạn Hình ôm mình giữa phố, luôn miệng thổ lộ nỗi nhớ và tình yêu.

Không biết bao lâu trôi qua, bài hát đau buồn kia đã dừng từ lâu, Lăng Vạn Hình mới buông Tô Uyển Đông ra.

Hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai chỉ có hình bóng của đối phương.

Tô Uyển Đông khẽ lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách thân mật quá mức của hai người, vuốt lại tóc, nhẹ giọng nói: "Anh đến Tân Thành lúc nào vậy?"

"Vừa đến lúc sáng."

Lăng Vạn Hình máy móc trả lời, hai mắt dán chặt Tô Uyển Đông không rời, chỉ sợ lơ là một chút lại để lạc mất chị.

Bắt đầu từ giây phút gặp lại, Lăng Vạn Hình đã hạ quyết tâm, đời này anh sẽ không cho Tô Uyển Đông cơ hội để rời đi nữa!

Nghe được câu trả lời của Lăng Vạn Hình, Tô Uyển Đông rơi vào im lặng.

Khi không gặp nhau, chị có vô vàn lời muốn tâm tình cùng anh.

Nhưng khi thật sự đứng trước mặt nhau, tất cả những lời muốn nói bỗng trở nên vô nghĩa bất lực.

Tô Uyển Đông buồn bã thở dài, cất bước định tiếp tục đi về phía trước, cổ tay chợt bị nắm chặt, "Uyển Đông, em đi đâu?"

Có thể thấy Lăng Vạn Hình rất lo lắng!

Tô Uyển Đông rủ mắt nhìn bàn tay anh, mỉm cười nói: "Tôi định về khách sạn, anh thì sao?"

"Anh, anh đưa em... về!"

Lăng Vạn Hình không biết cách theo đuổi phụ nữ, nhưng nửa năm nay đã nếm đủ vị đắng, nên khi đứng trước mặt Tô Uyển Đông, anh cũng trở nên thấp thỏm như đi trên lớp băng mỏng.

Anh không còn mạnh mẽ quyết đoán nữa, hành vi cử chỉ đều toát ra vẻ dè dặt cẩn thận, cố hạ thấp mình nhất có thể, không dám bốc đồng làm càn.

Con đường này, một mình Tô Uyển Đông đã đi qua rất nhiều lần, duy chỉ có chạng vạng phủ kín sắc đêm hôm nay, có thêm một người đàn ông lặng lẽ bước đi bên cạnh.

Tô Uyển Đông đương nhiên thấy được sự dè dặt của Lăng Vạn Hình, cả ngón tay đang buông thõng bên người của anh cũng thi thoảng cuộn lại, để lộ sự căng thẳng.

Tô Uyển Đông chợt thấy vừa xót xa vừa buồn cười, chị chưa từng thấy Lăng Vạn Hình lóng ngóng như thế này.

"Uyển Đông, sau này... em tính định cư tại Tân Thành à?"

Trong lúc đứng đợi đèn đỏ ở ngã tư đường,
Lăng Vạn Hình liếc nhìn Tô Uyển Đông, dè dặt thăm dò.

Tô Uyển Đông thản nhiên lắc đầu, "Tạm thời chưa có ý định định cư, đợi việc kinh doanh bên này ổn định rồi, có thể tôi sẽ quay về Lũng Hoài!"

Câu nói này khơi dậy gợn sóng lăn tăn trong lòng Lăng Vạn Hình.

Yếu hầu nhấp nhô, anh nhiều lần do dự, vẫn không nhịn được tiếp tục hỏi: "Nửa năm qua... tại sao lại cho người phong tỏa tin tức?"

Có phải vẫn chưa thể tha thứ cho anh không?

Câu này Lăng Vạn Hình giữ lại trong lòng, vì anh không có mặt mũi để hỏi.

Lúc này, đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang màu xanh.

Tô Uyển Đông chuẩn bị tiến lên trước, giọng nói trong trẻo bỏ lại một câu, "Đèn chuyển xanh rồi!"

Không nhận được câu trả lời của Tô Uyển Đông, Lăng Vạn Hình thở dài đầy thất vọng.

Tô Uyển Đông cố ý tránh né câu hỏi của anh, hoặc là không muốn trả lời, vậy anh... không hỏi nữa!

***

Mười phút sau, Tô Uyển Đông chậm rãi dừng bước trước cửa một khách sạn căn hộ.

Chị nhìn về phía sảnh rồi quay sang nhìn Lăng Vạn Hình, "Tôi đến rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Phải xa lạ đến nhường nào mới có thể nói lời cảm ơn với anh?!

Tim Lăng Vạn Hình thắt lại, sốt sắng nói: "Anh đưa em lên trên có được không?!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2166



CHƯƠNG 2166: ANH ĐANG LỪA TÔI HAY LỪA CHÍNH MÌNH VẬY?

Nghe vậy, vẻ mặt của Tô Uyển Đông tựa hồ có chút khó xử, cũng không phải không muốn, mà là...

Vào khoảnh khắc chị do dự, một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra từ cánh cửa xoay ở sảnh trước căn hộ.

Tô Uyển Đông vừa nhìn thấy người đó, ánh mắt lập tức lóe lên.

Lăng Vạn Hình nhìn theo ánh mắt của chị, khi gương mặt ngược sáng của người đàn ông dần trở nên rõ ràng, anh bất giác thở dài và lắc đầu: "Anh Tô!"

Gặp Tô Dụ Cảnh ở đây là việc nằm ngoài dự kiến của Lăng Vạn Hình!

Nơi nào có người của nhà họ Tô, không cần nghĩ cũng biết sự chống đối của họ đối với anh cứng rắn đến nhường nào!

Lăng Vạn Hình không muốn làm người ta phải ác cảm với mình, cũng không muốn Tô Uyển Đông khó xử, gật đầu chào Tô Dụ Cảnh rồi dợm bước định quay trở lại theo đường cũ.

Tuy nhiên, lần này, Tô Dụ Cảnh đã gọi anh lại: "Anh Lăng, nói chuyện vài câu chứ?"

Lăng Vạn Hình khựng bước chân, quay lại nhìn vào đôi mắt sâu thằm và u ám của Tô Dụ Cảnh, thoáng suy nghĩ rồi gật đầu: "Được!"

Lúc này Tô Uyển Đông có vẻ hơi căng thẳng, chị nhìn hai bên, cuối cùng tập trung vào Tô Dụ Cảnh, nhẹ giọng nói: "Anh, thật ra bọn em... "

"Tiểu Đông, lên tầng trước đi, ba mẹ vẫn đang đợi em đấy!"

Giọng điệu kiên quyết của Tô Dụ Cảnh đã chặn ngay lời giải thích của Tô Uyển Đông.

Tô Uyển Đông nhìn Tô Dụ Cảnh, muốn nói mà lại thôi, nhưng cũng hiểu bây giờ mình không thể tự chủ được.

Cuối cùng Tô Uyển Đông cũng không nói gì, sau khi gật đầu đồng ý thì bước vào đại sảnh trong ánh nhìn của hai người đàn ông.

Ngày trước, Tô Uyển Đông đã đánh mất bản thân vì Lăng Vạn Hình, giờ đây, để bù đắp cho gia đình, chị vẫn phải làm như vậy.

Đời này, Tô Uyển Đông không biết mình có còn cơ hội để sống cho chính mình hay không nữa?

Sau khi Tô Uyển Đông rời đi, Tô Dụ Cảnh đứng trước mặt Lăng Vạn Hình, ánh mắt sâu xa nhìn anh một lúc rồi lên tiếng: "Đi uống một ly chứ?"

Lăng Vạn Hình không hiểu ý định của Tô Dụ Cảnh, song nể vì thân phận anh trai của Uyển Đông nên gật đầu không chút do dự: "Được."

Một lúc sau, cả hai đến quán bar ở đối diện.

Vì còn sớm nên trong quán bar gần như không có người.

Người phục vụ đưa họ đến một chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, một hồi lâu sau vẫn không có ai lên tiếng mở lời trước.

Lăng Vạn Hình nhìn Tân Thành khi màn đêm buông xuống ở bên ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy vẻ u ám.

Một lúc sau, người phục vụ bưng hai ly cocktail đến, Tô Dụ Cảnh cầm ly rượu nhấp một hớp, nhìn Lăng Vạn Hình nói: "Anh đã xem tin tức chưa?"

Lăng Vạn Hình di chuyển ánh mắt nhìn về phía Tô Dụ Cảnh, khẽ gật đầu nhẹ: "Ừ, sáng nay tôi thấy rồi."

Tô Dụ Cảnh nhếch đôi môi mỏng cười nửa miệng, đầu ngón tay xoa nhẹ ly rượu: "Tôi nghe nói lĩnh vực kinh doanh chính của Lăng thị trong nửa năm qua đã thay đổi rất nhiều. Sao đột nhiên lại có hứng thú với hàng thủ công mỹ nghệ vậy?"

Nghiễm nhiên, nhà họ Tô nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc về việc kinh doanh của Lăng Vạn Hình.

Trước câu hỏi của Tô Dụ Cảnh, Lăng Vạn Hình thẳng thắn đối diện với ánh mắt anh ta: "Vì Uyển Đông!"

"Hừ..." Trong giọng cười của Tô Dụ Cảnh mang theo ý giễu cợt, nhướng mày nhìn anh: "Anh đang chuộc lỗi sao?"

Lăng Vạn Hình lắc đầu phản bác mà không cần suy nghĩ: "Không phải là chuộc tội, chỉ vì cô ấy thích nó mà thôi!"

"Lăng Vạn Hình, anh nói lời này, là muốn lừa tôi hay lừa chính mình vậy?"

Câu chất vấn của Tô Dụ Cảnh rất không khách sáo, thậm chí còn có phần hăm dọa!

Trước câu hỏi này, Lăng Vạn Hình vẫn nhìn thẳng vào Tô Dụ Cảnh, mặt không hề biến sắc: "Chuyện đã tới nước này, tôi không cần phải lừa gạt bất cứ ai hết! Tôi làm điều này chỉ vì Uyển Đông thích mà thôi. Chỉ cần cô ấy thích, thì tôi sẽ ủng hộ và tôn trọng sở thích của cô ấy, chỉ thế thôi."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2167



CHƯƠNG 2167: CON BÉ ĐANG UỐNG THUỐC CHỐNG TRẦM CẢM

Tô Dụ Cảnh nhìn Lăng Vạn Hình với vẻ mặt không tin tưởng.

Sau một hồi im lặng, anh ta uống hết nửa ly cocktail, bất chợt thở dài: "Anh có biết tại sao chúng tôi lại cho phép đăng tin về Uyển Đông sau nửa năm giấu biệt tin tức không?"

Ánh mắt của Lăng Vạn Hình chăm chú: "Tại sao?"

Tô Dụ Cảnh nhíu chặt mày: "Vốn dĩ trong lòng chúng tôi, đời này anh đã còn không xứng ở bên Tiểu Đông nữa rồi! Lăng Vạn Hình, tôi không phủ nhận anh là một người đàn ông xuất sắc, nhưng theo chúng tôi, sự xuất sắc này vẫn chưa xứng đáng với tấm lòng mà Tiểu Đông dành cho anh. Nửa năm trước, chúng tôi đã chọn phong tỏa tất cả các tin tức, chỉ vì muốn cắt đứt mọi liên hệ giữa anh và con bé."

Nghe tới đây, Lăng Vạn Hình xấu hổ cụp mắt xuống: "Tôi thừa nhận, tất cả đều là lỗi của tôi."

"Lăng Vạn Hình, nếu anh thật sự biết mình sai, vậy thì xin anh sau này hãy đối xử tốt với em gái tôi!"

Tô Dụ Cảnh nói ra câu này mà ngón tay đột nhiên siết chặt ly rượu.

Nếu không phải đang kiềm chế, Lăng Vạn Hình thậm chí cảm thấy ly rượu mỏng rất có thể sẽ bị Tô Dụ Cảnh bóp nát dưới cơn thịnh nộ này rồi!

Vào lúc này, ánh mắt của anh di chuyển đến khuôn mặt của Tô Dụ Cảnh, khó tin hỏi lại: "Ý anh là gì?"

"Nghe không hiểu sao?" Tô Dụ Cảnh lườm anh, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Năm đó, anh đưa Tiểu Đông đi khi con bé không phân biệt được đúng sai. Chỉ riêng điều này thôi, anh đã không bao giờ xứng đáng được tha thứ rồi! Sau này anh đã làm những gì, trong lòng anh đều biết rõ, thật ra chúng tôi đều mong anh có thể xa rời nhà họ Tô, không làm phiền con bé nữa, cũng không bao giờ có dính líu gì với con bé nữa."

"Trong những năm qua, ba mẹ tôi vì giận Tiểu Đông mà chưa bao giờ tìm kiếm con bé. Anh có biết tôi đã buồn như thế nào khi con bé khóc lóc xin tôi đưa về, rồi mỗi ngày quỳ bên ngoài từ đường cầu xin tha thứ hay không? Nhà họ Tô dù gì cũng là danh môn vọng tộc lâu đời, coi danh dự còn hơn cả mạng sống. Tiểu Đông vì anh mà mình đầy thương tích thì không nói, nhưng anh còn không biết con bé đã phải chịu đựng những gì khi trở về nhà họ Tô đâu."

"Lăng Vạn Hình, anh nói xem, anh đã từng suy nghĩ cho Tiểu Đông bất kì chuyện gì chưa? Nửa năm trước, ba mẹ tôi đưa con bé đến Tân Thành chẳng qua là muốn tạo cơ hội cho con bé bắt đầu lại từ đầu. Ban đầu, chúng tôi cứ tưởng đã thành công rồi, con bé cả ngày bận rộn làm việc, bận rộn mở rộng quan hệ, tràn đầy sức sống như thể chưa từng chịu tổn thương gì. Nhưng ba tháng trước, khi phát hiện ra Tiểu Đông đã bắt đầu giấu giếm uống thuốc chống trầm cảm, chúng tôi mới biết áp lực mà con bé phải chịu là không thể tưởng tượng nổi. Lăng Vạn Hình, thủ phạm gây nên tất cả những điều này chính là anh!"

Nói đến câu cuối, Tô Dụ Cảnh ném thẳng chiếc ly đế cao trong tay xuống đất.

Tô Dụ Cảnh yêu thương Tô Uyển Đông bao nhiêu thì hiện tại anh ta phẫn nộ bấy nhiêu.

Cô em gái ngoan của anh ta, cô chủ duy nhất của nhà họ Tô vì một tình yêu sai lầm mà cuộc sống rực rỡ tươi đẹp nên có đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Nếu không phải vì không còn cách nào nữa thì đời này bọn họ chắc chắn sẽ không cho Lăng Vạn Hình bất kì cơ hội nào nữa.

Nói gì đi nữa, mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng đúng là đặc điểm của nhà họ Tô!

Cho dù bọn họ có cưỡng ép tách rời Tô Uyển Đông và Lăng Vạn Hình, kết quả vẫn không như họ mong muốn!

Lúc này, tiếng vỡ vụn của ly thủy tinh rơi xuống đất làm cho nhân viên phục vụ và nhân viên pha chế phải giật mình.

Nhưng họ chỉ dám đứng từ xa quan sát, không dám tùy tiện tiến tới.

Ai bảo khí thế của hai người đàn ông này quá mạnh, cuộc nói chuyện giữa hai người họ cũng có vẻ không thoải mái, lúc này tiến lên giải vây, chỉ sợ là sẽ tai bay vạ gió!

Lăng Vạn Hình bất động nhìn Tô Dụ Cảnh, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh nói... Uyển Đông đang uống thuốc chống trầm cảm sao?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2168



CHƯƠNG 2168: GIẢ VỜ YÊU CON BÉ, ĐƯỢC KHÔNG?

Tô Dụ Cảnh nhắm mắt lại, thở dài một hơi rồi mở mắt ra, tức giận nhìn Lăng Vạn Hình chằm chằm: "Khó tin lắm đúng không? Khoảnh khắc yêu anh chính là khởi đầu bất hạnh nhất trong cuộc đời cô chủ nhà họ Tô của chúng tôi! Lăng Vạn Hình, rốt cuộc anh có gì tốt vậy? Làm thế nào mà có thể khiến Tiểu Đông nhớ mãi không thể quên được như thế? Có biết bao nhiêu người ở bên cạnh con bé, không tiếc sử dụng tất cả các mối quan hệ của mình để ngăn chặn mọi tin tức, nhưng con bé vẫn không thể quên được anh! Một người đàn ông tự cao tự đại như anh rốt cuộc đã cho con bé uống thuốc mê hồn gì?"

Tô Dụ Cảnh càng nói càng tức giận, cuối cùng đứng bật dậy chộp lấy cổ áo khoác của Lăng Vạn Hình qua chiếc bàn dài!

Anh ta cụp mắt nhìn Lăng Vạn Hình đang ngây ra ở trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: "Người đàn ông như anh có chỗ nào đáng để lưu luyến cơ chứ?"

Lăng Vạn Hình mặc cho Tô Dụ Cảnh kéo lấy cổ áo, trong ánh mắt bối rối lộ ra vẻ lo lắng và hoảng sợ: "Tô Dụ Cảnh, anh có thể nói rõ tại sao Uyển Đông lại uống thuốc không? Cô ấy mắc bệnh trầm cảm ư? Hiện giờ thế nào rồi? Đã khá hơn chưa, anh mẹ kiếp mau nói cho tôi biết đi!"

Lăng Vạn Hình thét lên, chộp lấy cổ tay của Tô Dụ Cảnh. Người đàn ông từng kiêu ngạo, lúc này tròng mắt đỏ hoe như một đứa trẻ bơ vơ.

Trái tim của anh trong nháy mắt đã vỡ nát, máu chảy ròng ròng!

Thì ra nửa năm xa cách đã hành hạ trái tim của cả hai người, giờ anh đã biết Uyển Đông vẫn còn yêu mình.

Lúc này, Tô Dụ Cảnh kiềm chế cơn giận, hất tay Lăng Vạn Hình ra rồi ngồi xuống.

Anh ta cười lạnh, cúi đầu xuống.

Lăng Vạn Hình nhìn anh ta bằng ánh mắt lờ đờ, hai tay nắm chặt trước bàn, khàn giọng van xin: "Tô Dụ Cảnh, tôi cầu xin anh, hãy nói cho tôi biết Uyển Đông rốt cuộc làm sao vậy..."

Không cần sĩ diện, không cần kiêu hãnh, không cần gì nữa hết!

Anh chỉ muốn Uyển Đông được khỏe mạnh, nếu không muốn yêu anh nữa thì anh buông tay là được mà!

Nếu như sự tồn tại của anh trở thành cơn ác mộng của Uyển Đông, vậy anh sẽ mãi mãi biến mất là được, đúng không?

Anh đáng bị trừng phạt, nhưng Uyển Đông thì... không thể!

Khi Lăng Vạn Hình nói xong, Tô Dụ Cảnh chỉnh lại phần tóc rối bù trước trán.

Tâm trạng của anh ta dần dần bình tĩnh trở lại, khi ngước mắt nhìn về phía Lăng Vạn Hình, anh ta khàn giọng nói: "Ba tháng trước, Tiểu Đông bắt đầu dùng thuốc chống trầm cảm. Khi tôi phát hiện ra thì con bé đã uống được nửa tháng rồi! Sau đó tôi đưa con bé đi khám bác sĩ, cũng không quá nghiêm trọng, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được."

"Tôi cứ tưởng chính gia đình đã tạo cho con bé quá nhiều gánh nặng về tâm lý, vậy mà đến cái ngày vào đông con bé bị cảm lạnh lên cơn sốt, trước giường bệnh, con bé thần trí mơ hồ nức nở gọi tên anh, chúng tôi mới biết anh chính là kiếp nạn mà cả đời này con bé không thể thoát khỏi!"

"Lăng Vạn Hình, cả gia đình chúng tôi đã hết sức nỗ lực, nhưng cuối cùng cũng không sánh bằng một ánh mắt của anh. Anh nói xem, thế này thì chúng tôi còn lí do gì tiếp tục ngăn cả hai người ở bên nhau nữa? Chúng tôi ngầm cho phép cho tin tức được đăng trên báo, cũng là muốn cho anh một cơ hội cuối cùng!"

"Nếu lần này anh không tới thì cho dù sau này Tiểu Đông có rơi vào tình thế nguy kịch hết phương cứu chữa, chúng tôi thà đi cùng con bé đến cuối đời, cũng kiên quyết không bao giờ để anh tới gần con bé nữa. Nhưng vì anh đã đến đây, chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn con bé, tôi cầu xin anh với tư cách là anh trai của nó... xin anh... sau này đối xử tốt với con bé được không?
Lăng Vạn Hình, nếu anh thật sự không thể yêu con bé, anh có thể nể tình con bé đã phải trả giá quá nhiều vì anh mà giả vờ yêu con bé được không?"

Tô Dụ Cảnh, người đứng đầu nhà họ Tô, một người đàn ông cao lớn và sáng sủa như vậy đã phải hạ mình mở lời thỉnh cầu vì em gái mình.

Lăng Vạn Hình mím chặt đôi môi mỏng của mình, nỗi đau trong tim khiến anh đau khổ nhíu mày, khàn giọng nói: "Tôi yêu cô ấy rất rất nhiều, cho nên không cần giả vờ."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2169



CHƯƠNG 2169: LĂNG VẠN HÌNH THẬT SỰ ĐÃ THAY ĐỔI

Lúc này Tô Dụ Cảnh kinh ngạc nhìn anh, do dự hồi lâu rồi truy hỏi: "Anh yêu con bé thật sao? Hay là hối hận vì sự phản bội lúc trước nên muốn bù đắp?"

"Tôi yêu cô ấy!" Lăng Vạn Hình nhìn chằm chằm vào Tô Dụ Cảnh, gắn từng chữ: "Vì cô ấy, tôi có thể từ bỏ mạng sống của mình!"

Thứ tình cảm sâu đậm này bùng phát mạnh mẽ trong trái tim anh kể từ sau khi đánh mất Uyển Đông.

Từ lâu Lăng Vạn Hình đã biết không phải anh không yêu Tô Uyển Đông, mà chỉ vì anh đã quen với sự nỗ lực của chị nên tự động bỏ qua cảm xúc thật trong lòng mình.

Và sau khi thật sự đánh mất Uyển Đông, anh mới phát hiện ra rất nhiều chi tiết đã âm thầm bào mòn mọi ngóc ngách trong trái tim anh.

Tô Dụ Cảnh nhìn nét mặt nghiêm túc của Lăng Vạn Hình, cố gắng nhìn ra một chút khác thường trên khuôn mặt anh.

Nhưng không có gì cả!

Lăng Vạn Hình không hề sợ sãi nghênh đón ánh nhìn dò xét của Tô Dụ Cảnh, chỉ có một tia sáng mờ mịt ẩn dưới mắt anh.

Cuối cùng, Tô Dụ Cảnh cũng không nói gì, mặc áo khoác đứng dậy, lúc rời quán bar mới nhắc nhở Lăng Vạn Hình: "Tiểu Đông đang ở phòng 1208 của chung cư. Lăng Vạn Hình, cơ hội cuối cùng này, tôi mong anh có thể giữ chặt, đừng phụ kỳ vọng của tất cả chúng tôi."

Dứt lời, anh ta nhìn Lăng Vạn Hình bằng ánh mắt sâu xa rồi quay lưng nghênh ngang bước đi.

Sau nửa năm, người nhà họ Tô vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp.

Chín giờ tối, Lăng Vạn Hình một mình đến tầng dưới của chung cư, xách theo mấy chiếc túi giấy đựng tất cả những bộ sườn xám mua ở tiệm thêu Tô lúc ban ngày.

Lăng Vạn Hình do dự một lúc, ngước mắt nhìn tòa chung cư, thở dài thườn thượt rồi cất bước đi vào.

Trước cửa phòng 1208, anh chậm rãi dừng bước, nhịp tim rối loạn.

Cách một cánh cửa, Uyển Đông ở ngay bên trong, cảm giác hồi hộp như người xa quê lâu ngày mới về lại dâng lên trong lòng anh.

Lăng Vạn Hình hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

Anh không chắc Uyển Đông đã ngủ hay chưa, nhưng vẫn muốn thử xem, muốn gặp mặt chị.

Vài giây sau, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Tô Uyển Đông mở khóa an toàn, một tay giữ lấy khung cửa, kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"

Lăng Vạn Hình bắt gặp ánh mắt của chị thì tiện tay đưa túi giấy về phía trước: "Anh tới đưa quần áo cho em."

"Quần áo gì?" Tô Uyển Đông không nhận, ngược lại nhíu mày nhìn chiếc túi quen thuộc.

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình thẳng thắn giải thích: "Anh biết em thích sườn xám nên đã mua hết rồi đấy. Nếu em thích thì cứ mặc, nếu không thích, anh sẽ mua cho em cái khác."

Tô Uyển Đông ngẩn người ra!

Điều khiến Tô Uyển Đông bất ngờ không phải là những sườn xám kia, mà là thái độ của Lăng Vạn Hình ngày hôm nay.

Quen biết nhau bao lâu nay, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đ ến mình như vậy.

Tô Uyển Đông nhất thời không biết phải mở lời như thế nào, ánh mắt rơi vào mấy chiếc túi giấy, trong lòng hỗn loạn.

"Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, trong túi còn có một bình sữa nóng, uống trước khi ngủ sẽ ngủ ngon hơn." Lăng Vạn Hình không đòi vào nhà, cúi người đặt túi giấy bên cửa, dặn dò một câu rồi định quay người rời đi.

Tô Uyển Đông nhìn bóng lưng anh, lời níu kéo nghẹn lại nơi khóe miệng, cho đến khi bóng dáng anh biến mất ở hướng cửa thang máy cũng không thốt ra nổi một tiếng nào.

Tô Uyển Đông đứng im lặng hồi lâu ở cửa, sau khi hồi thần mới xách túi đi vào trong phòng. Đúng là bên trong túi có một bình sữa ấm, nhiệt độ bình vừa phải, sưởi ấm đêm đông lạnh giá ở Tân Thành.

Tô Uyển Đông cầm bình sữa ngây người đứng bên cửa sổ, trong lòng cảm thấy Lăng Vạn Hình hình như đã thật sự thay đổi rồi...
 
Back
Top Bottom