Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2150



CHƯƠNG 2150: BỐN NGÀY TRƯỚC, BÁC HAI CÓ ĐẾN TÌM TÔI!

Lăng Vạn Hình chống một tay lên trán, ra hiệu cho nhân viên phục vụ rót thêm rượu, nâng mắt liếc nhìn Mặc Lương Vũ, "Chẳng làm sao hết, đừng hỏi nữa!"

Mặc Lương Vũ chớp mắt, không nhịn được đá Kiều Mục một cái dưới gầm bàn, "Anh Hai, anh mau khuyên ba của anh đi!"

Kiều Mục: "..."

Kiều Mục lườm Mặc Lương Vũ một cái, chắc do chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của Lăng Vạn Hình, anh cũng không nói tiếng nào, nâng ly lên uống cạn!

Trên bàn, người bình tĩnh nhất không ai ngoài Hàn Vân Đình và Tần Bách Duật.

Thi thoảng họ lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều hiện vẻ bất lực.

Không lâu sau, Hàn Vân Đình lắc ly rượu, ngửi hương thơm của rượu tỏa ra trong không khí, tỉnh táo nói: "Anh Cả, đau khổ vì tình không giống tác phong của anh!"

Tim Lăng Vạn Hình bỗng quặn đau.

Trước khi đánh mất Uyển Đông, anh cũng cho rằng bản thân chắc chắn sẽ không bị tình cảm nam nữ ảnh hưởng.

Nhưng khi thật sự nếm trải nỗi đau ăn vào tận xương tủy đó rồi mới biết suy nghĩ ngày đó ấu trĩ biết mấy!

Người không đau khổ vì tình, chỉ có thể nói là do yêu chưa đủ sâu đậm!

Lăng Vạn Hình buồn bã nhìn Hàn Vân Đình ngồi đối diện, cười chua chát, "Cả chú cũng thấy tôi không xứng ư?"

Hàn Vân Đình: "..."

Hết nói nổi nữa rồi!

Mặc Lương Vũ không biết bị chập dây thần kinh nào, buông một câu, "Anh Cả, anh đừng nghe anh Ba nói nhăng nói cuội, anh xứng, anh cực kỳ xứng!"

Những người khác: "..."

Lăng Vạn Hình vừa uống một ngụm rượu vào liền bị sặc ngay!

Kiều Mục đỡ trán thở dài, Hàn Vân Đình nhìn Mặc Lương Vũ với vẻ khó nói nên lời, ra hiệu cho cậu ta đừng nói gì nữa.

Còn Tần Bách Duật chỉ thản nhiên liếc nhìn cậu ta một cái, mím môi thở dài.

Mặc Lương Vũ vẫn chưa hiểu ra, đến khi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người mới chậm chạp nhận ra mình vừa nói ra lời khốn nạn gì!

Cậu ta nhíu mày, muốn giải thích một câu, nhưng càng bôi lại càng đen, "Anh Cả, em không có ý đó, em muốn nói là anh không..." Xứng.

Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Mặc Lương Vũ đã tự giác ngậm miệng lại!

Hình như lại nói sai rồi!

Cậu ta cười trừ, nâng ly rượu lên hào phóng nói: "Bỏ đi, không nhiều lời nữa, trong rượu cả rồi!"

Đến lúc này Kiều Mục không tiếp tục nhìn nổi nữa, thò chân đá vào khuỷu chân Mặc Lương Vũ một cái, "Mẹ nó chứ, chú mau câm mồm đi!"

Tiếp tục thế này, anh cũng nghi ngờ không biết liệu ba vợ của mình có bị chọc tức đến mức nhảy lầu hay không!

Mặc Lương Vũ bị đá nghiêng cả người, hơi chột dạ, đuối lí nên đành mím chặt môi.

Bữa cơm này ăn mất hai tiếng đồng hồ, bầu không khí... lại vô cùng ngột ngạt!

Ban đầu mọi người muốn khuyên nhủ Lăng Vạn Hình, nhưng anh lại rầu rĩ chỉ mải cắm đầu uống rượu.

Đến cuối cùng, một mình anh uống hết một chai rượu vang, say bí tỉ nằm gục lên bàn, chán chường không chút sức sống.

Đám anh em thấy anh đau khổ như vậy cũng không đành lòng.

Hàn Vân Đình nghịch hộp thuốc trong tay, liếc sang Tần Bách Duật bên cạnh, "Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn anh ấy tự dằn vặt mình như thế à?"

Tần Bách Duật đưa điếu thuốc đến bên môi, "Vấn đề không nằm ở chỗ tôi!"

Dứt lời, anh nhìn sang đối diện!

Kiều Mục nhận được ánh mắt của anh, khuôn mặt ửng đỏ đầy kinh ngạc, chỉ ngón trỏ lên chóp mũi của mình, "Có liên quan đến tôi?"

Tần Bách Duật khẽ gật đầu, hé môi nói: "Bốn ngày trước, bác Hai có đến tìm tôi!"

Kiều Mục không hiểu, "Để làm gì?"

Tần Bách Duật không trả lời ngay mà nhìn sang Lăng Vạn Hình.

Kiều Mục nhanh chóng nghĩ đến khả năng nào đó, bỗng cười khẩy: "Xem ra, Tô Trường Khánh đã đến tìm ba tôi!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2151



CHƯƠNG 2151: ĐỘT NHIÊN LẤY LÒNG, TẤT CÓ TRÒ MỜ ÁM!

Trước suy đoán của Kiều Mục, Tần Bách Duật phun ra một ngụm khói, đôi mắt sâu như biển cong lên, cười nhạt đồng ý với câu nói của anh.

Kiều Mục li3m răng hàm sau, quay đầu nhìn Lăng Vạn Hình đang bày ra vẻ mặt đau khổ: "Chuyện này cứ giao cho em!"

Nếu ông già nhà anh âm thầm cho người động tay chân thì anh nhất định phải tìm cách giúp anh Cả.

Suy cho cùng chỉ có tiểu tổ tông nhà anh là người duy nhất có thể phá vỡ mọi phép tắc của ông hai Hiền!

Buổi chiều, Hàn Vân Đình và Mặc Lương Vũ chịu trách nhiệm đưa Lăng Vạn Hình say ngất ngư về biệt thự nhà họ Lăng.

Tần Bách Duật đến công ty, còn Kiều Mục thì lái xe về nhà, dẫn tiểu tổ tông đi thẳng đến nhà tổ của nhà họ Kiều!

Bất kể thế nào, hôm nay anh cũng phải nói rõ ràng ngọn nguồn với ông già nhà mình.

Chuyện giữa vợ chồng người ta, già cả như thế rồi còn xắn tay áo vào giúp làm cái gì!

Trong xe, Lăng Tử Hoan ôm bụng dưới, giương mắt nhìn Kiều Mục đang lái xe: "Chú Hai, mẹ em thật sự mất tích rồi sao?"

Kiều Mục tranh thủ liếc nhìn cô, đưa tay lên xoa tóc cô: "Muốn biết tung tích của mẹ em, lát nữa... phải phát huy cho tốt!"

Lăng Tử Hoan gật đầu thật mạnh, oai phong lẫm liệt vỗ ngực nói: "Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm cho ba Hai phải bật mí!"

Ba Hai là cách gọi của cô gái nhỏ dành cho Kiều Viễn Hiền, cô cảm thấy vừa thân thiết vừa đặc sắc!

Nghe thấy vậy, Kiều Mục mỉm cười nhéo má cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Chưa tới hai mươi phút, cả hai đã đến khu nhà tổ của nhà họ Kiều.

Trong khu sân sau đẹp như tranh vẽ, Lăng Tử Hoan nắm tay Kiều Mục dạo bước tới gần, từ xa đã thấy Kiều Viễn Hiền đang ngồi trên xe lăn, tay cầm bình phun tưới hoa: "Ba Hai!"

Cô gái nhỏ vui mừng gọi một tiếng, buông tay Kiều Mục ra, vội vàng đi về phía Kiều Viễn Hiền.

Lúc này, Kiều Viễn Hiền ngước mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Lăng Tử Hoan, nhét bình phun cho ông Đoàn ở phía sau mình: "Hoan Hoan đấy à, mau lại đây, để ba Hai xem con nào!"

Lăng Tử Hoan mặc quần yếm chạy lon ton đến chỗ Kiều Viễn Hiền, ngồi xổm xuống: "Ba Hai, đã lâu không gặp, con nhớ ba lắm, ba xem có phải con mập lên rồi không!"

"Không mập, vẫn rất mảnh mai!" Kiều Viễn Hiền quan sát kĩ càng một lúc rồi liếc nhìn Kiều Mục đang bước chậm tới: "Thằng bé có chăm sóc tốt cho con không? Nếu nó đối xử với con không tốt, nhớ nói cho ba biết, ba sẽ xử lí cho con!"

Lăng Tử Hoan nhếch miệng cười hì hì: "Chú Hai đối xử với con rất tốt, ba Hai đừng lo lắng!"

Dứt lời, cô nhóc đảo đôi mắt đen láy, đứng dậy khỏi mặt đất rồi đi vòng qua sau xe lăn: "Ba Hai, con bóp vai cho ba nhé!"

Kiều Viễn Hiền: "?"

Đột nhiên lấy lòng, tất có trò mờ ám!

Kiều Viễn Hiền tâm tư kín đáo không ngăn cản động tác của Lăng Tử Hoan, ngồi trên xe lăn nhìn Kiều Mục tự ngồi xuống ghế đá: "Sao hôm nay lại có thời gian đưa Hoan Hoan đến thăm ba vậy?"

Kiều Mục vặn một quả nho, lau lau giọt nước ở trên đó, bịa chuyện: "Cô ấy nói nhớ ba!"

Kiều Viễn Hiền bán tin bán nghi nhếch môi, hơi liếc mắt nhìn Lăng Tử Hoan ở phía sau: "Con gái, hôm nay đã đến rồi thì ở lại ăn cơm nhé? Ba sẽ bảo ông Đoàn làm món sườn xào chua ngọt cho con."

"Được ạ!" Lăng Tử Hoan vừa bóp vai cho Kiều Viễn Hiền vừa vui vẻ nhận lời.

Cho dù hiện tại đang mang thai, nhưng tính cách cô nhóc vẫn như một đứa trẻ chưa trưởng thành, nơi nào có cô, nơi đó tràn ngập tiếng cười nói.

Tuy nhiên, chỉ nửa giờ sau, tiếng nói chuyện ríu rít củ cô dần biến mất.

Cô nằm bò trên bàn đá với vẻ mặt u sầu, thỉnh thoảng lại thở dài, ánh mắt thì liên tục nhìn trộm Kiều Viễn Hiền...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2152



CHƯƠNG 2152: ANH TA LÀ THÔNG GIA CỦA NHÀ NÀO CƠ?

Rất nhanh, cô gái nhỏ yên lặng quá mức đã thu hút sự chú ý của Kiều Viễn Hiền.

Ông đặt điện thoại xuống, quay xe lăn đến bên cạnh cô: "Con gái, có chuyện gì vậy? Con thấy khó chịu sao?"

Kiều Viễn Hiền vừa nói vừa nhìn bụng Lăng Tử Hoan!

Cháu đích tôn của ông đang nằm trong đó, nhất định không được có chuyện gì!

Lúc này, mắt Lăng Tử Hoan kín đáo ánh lên vẻ ranh mãnh, khóe miệng cong lên, buồn bực nói: "Ba Hai, con không sao, chỉ là.. con nhớ mẹ!"

Kiều Viễn Hiền vô thức nhướng mày nhìn Kiều Mục đang hút thuốc ở cách đó không xa, ông nheo mắt rồi quay sang nhìn Lăng Tử Hoan: "Sao đột nhiên lại nhớ cô ấy?"

Cô nhóc đứng thẳng người lên, bàn tay nhỏ vuốt v e bụng mình: "Đã lâu rồi con không gặp mẹ. Vừa rồi nhìn thấy ba Hai tưới hoa, con lại nhớ ngay đến mẹ con!"

Kiều Viễn Hiền cau mày liếc nhìn bình phun trên mặt đất, thầm nghĩ sau này không thể tưới hoa trước mặt cô nhóc được, nếu không thì rất dễ khiến cô nhìn vật nhớ người!

Kiều Viễn Hiền không nói gì, Lăng Tử Hoan đợi vài giây rồi lặng lẽ nhìn ông: "Ba Hai, ba có biết mẹ con đang ở đâu không? Con muốn gặp mẹ lắm!"

Dáng vẻ chực khóc của cô nhóc khiến Kiều Viễn Hiền rất đau lòng, nhưng vì một số lí do đặc biệt, ông chỉ có thể mím môi lắc đầu: "Ba cũng không biết!"

Nói dối! Lăng Tử Hoan suýt nữa thì bật thốt lên. Cô cắn khóe miệng, thất vọng cúi đầu: "Ngay cả ba Hai cũng không biết mẹ ở đâu. Xem ra... suốt đời này, con sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa rồi!"

Sau khi dứt lời, cô gái nhỏ nằm bò lên trên bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, đôi vai thỉnh thoảng lại khẽ run.

Thấy vậy, Kiều Viễn Hiền nhíu chặt hàng lông mày rậm, sờ phía sau gáy bóng loáng của mình: "Con gái, khi nào mẹ con nhớ con, mẹ con sẽ tự đến gặp con thôi!"

Lăng Tử Hoan đang miệt mài đóng kịch lập tức sốt ruột.

Cô chợt ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Kiều Viễn Hiền!

Tại sao hôm nay ba Hai lại không bị lừa?

Thường thì cô chỉ cần giả bộ đáng thương, ba Hai chắc chắn sẽ làm mọi điều cô muốn.

"Có phải ba con bảo con tới không?"

Lúc này, Kiều Viễn Hiền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Tử Hoan, khẽ cười hỏi.

Lăng Tử Hoan vội vàng lắc đầu: "Không phải, con thật sự rất nhớ mẹ..."

"Con gái, chuyện khác thì ba có thể nói cho con biết, duy chỉ có chuyện này thì con đừng hỏi thêm gì nữa!"

Lăng Tử Hoan mắt chữ A mồm chữ O!

Xong rồi, công lao đổ biển cả rồi!

Đúng lúc này, Kiều Mục đã dập điếu thuốc lá và quay lại, nghe thấy Kiều Viễn Hiền nói vậy bèn nghiêm túc nói: "Ba, ba thật sự thà giúp nhà họ Tô cũng không giúp thông gia của mình sao?"

Kiều Viễn Hiền liếc nhìn Kiều Mục với ánh mắt không chút thiện cảm: "Anh ta là thông gia của nhà nào cơ?"

Nếu không phải vì cô gái nhỏ, ông sẽ không bao giờ thèm ngó ngàng gì đến Lăng Vạn Hình!

Nghe vậy, Kiều Mục bĩu môi không hài lòng: "Cho dù ba không thừa nhận thì anh ấy vẫn là cha của Hoan Hoan! Hơn nữa chuyện vợ chồng người ta, ba cứ xen vào làm gì?"

Sắc mặt Kiều Viễn Hiền hơi tối đi, ông đặt khuỷu tay lên trên tay vịn, cười lạnh: "Ba đã hứa với nhà họ Tô là sẽ không nói cho các con biết tin tức của Tô Uyển Đông. Nếu các con tới đây vì chuyện này thì quay về đi!"

Rõ ràng Kiều Viễn Hiền đã nổi giận rồi!

Kể cả với Lăng Tử Hoan, ông cũng không có ý định tiết lộ.

Kiều Mục chợt cảm thấy nan giải, đành bó tay!

Còn Lăng Tử Hoan cũng xụ miệng, vươn tay kéo ống tay áo màu xám của Kiều Viễn Hiền: "Ba Hai, ba giận sao?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2153



CHƯƠNG 2153: CHỈ MONG ANH CẢ VẪN CÒN CƠ HỘI!

Kiều Viễn Hiền nhìn Lăng Tử Hoan với ánh mắt bình tĩnh, khẽ lắc đầu và thở dài: "Con gái à, nhớ kĩ lời ba nói, nếu đã hứa với người ta thì nhất định phải giữ lời! Ba Hai đã hứa với bạn mình nên không thể làm chuyện thất tín bội nghĩa được, con hiểu không?"

Lăng Tử Hoan hậm hực rủ hai tay xuống, gật đầu cái hiểu cái không: "Hiểu..."

"Ừ, ưu tiên hàng đầu lúc này là chăm sóc mình cho thật tốt, ân oán nhỏ nhặt giữa cha mẹ con thì cứ để hai người họ tự giải quyết đi."

Lời khuyên nhủ của Kiều Viễn Hiền khiến tâm trạng của Lăng Tử Hoan lập tức rơi xuống đáy.

Kiều Mục đi đến sau lưng cô gái nhỏ, nắm lấy vai cô và vỗ nhẹ.

Sau đó, anh nhìn về phía Kiều Viễn Hiền, nhíu mày hỏi: "Nhà họ Tô thật sự không định chấp nhận anh Cả nữa sao?"

Kiều Viễn Hiền nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh nói: "Dù nhà họ Tô quyết định như thế nào thì đó cũng là quyền của họ! Lúc trước Lăng Vạn Hình khiến Tô Uyển Đông chịu muôn vàn tổn thương, cho dù có chấp nhận anh ta một lần nữa thì cũng không thể dễ dàng như vậy được! Kiều Mục, các con đều là người trưởng thành, trước khi làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả! Các con có từng nghĩ, nếu hôm nay ba nói cho các con nghe về tung tích của Tô Uyển Đông, như vậy có công bằng với nhà họ Tô không?"

Kiều Mục không nói gì, nhưng vẻ u sầu vô hạn hiện rõ trong nét mặt.

Việc có thể làm đều đã làm rồi, kế tiếp có lẽ chỉ có thể thuận theo ý trời mà thôi!

Chỉ mong anh Cả vẫn còn cơ hội!

Tối hôm đó, Kiều Mục rời ngôi nhà cũ của nhà họ Kiều cùng với Lăng Tử Hoan, vừa lên xe cô nhóc đã xị mặt thở vắn than dài!

Kiều Mục ngồi ở ghế lái, hồi lâu không lên tiếng!

Màn đêm buông xuống, Lăng Tử Hoan buồn bã lẩm bẩm nói: "Chú Hai, làm sao đây?"

Kiều Mục thu hồi ánh mắt khỏi phía ngoài cửa xe, nhìn khuôn mặt không vui của cô nhóc, tiện tay nổ máy: "Thuận theo tự nhiên đi!"

"Hả?" Lăng Tử Hoan há hốc mồm, thái độ rất bất lực.

Thấy vậy, Kiều Mục một tay cầm vô lăng, đối diện với ánh mắt của cô gái nhỏ: "Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể rồi. Ông già thương em như vậy mà cũng không chịu tiết lộ nửa câu, rõ ràng là người nhà họ Tô đã hạ quyết tâm rồi, đừng quá cưỡng cầu nữa!"

Lăng Tử Hoan thở khẽ một tiếng, khóe miệng lại xị ra: "Ông bà ngoại cũng nhẫn tâm quá, mặc dù ba rất tệ bạc, nhưng giờ đã biết sai rồi, tại sao không cho ba một cơ hội chứ!"

"Ngoan, đừng nghĩ nữa, nói không chừng sau lần này sẽ có bước ngoặt!"

Lời này của Kiều Mục không chỉ để an ủi cô gái nhỏ, mà còn tự an ủi mình!

Ngay cả Hoan Hoan cũng không thể khiến Kiều Viễn Hiền tiết lộ, đủ để chứng minh thái độ của nhà họ Tô đối với chuyện này kiên quyết như thế nào.

***

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã được nửa tháng, Lăng Vạn Hình vẫn không có bất cứ tin tức gì về Tô Uyển Đông.

Cùng lúc đó, nhà họ Hàn ở Lệ Thành đã đón hai việc vui.

Hàn Vân An và Kiều Kình sắp kết hôn, còn đám cưới của Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng cũng được tổ chức một tuần sau đó.

Hôm nay, tiết Mang Chủng*.

*Mang chủng hay Măng chủng là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 75°. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại.

Trong phòng khách nhà họ Hàn, Hàn Vân An và Kiều Kình ngồi cùng nhau, Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng thảo luận về các chi tiết của bản thảo thiết kế tại đình nghỉ mát bên ngoài sân.

Ông Hàn cầm tờ báo trong tay, đọc thoáng qua rồi ngước mắt nhìn người đối diện: "Gần đây nhà họ Lăng hoạt động khá tích cực trên thương trường, chuyện này các con có nghe nói không?"

Hàn Vân An ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động, trầm ngâm nói: "Con có nghe nói một chút, hình như nhà họ Lăng đang chuyển ngành nghề, hơn nữa còn hành động rất nhanh, trong vòng chưa đầy một tháng đã đạt được hợp tác chiến lược với một số ngành thủ công lớn rồi! "
 
Người Dấu Yêu
Chương 2154



CHƯƠNG 2154: ANH LĂNG KHÔNG PHẢI MỘT NGƯỜI BỐC ĐỒNG

Ông Hàn lại nghi hoặc nhìn tờ báo: "Lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của nhà họ Lăng là công nghiệp nặng và du lịch, sao đột nhiên lại tiến quân vào ngành thủ công? Ngành nghề thêu dệt này khó có thể hoàn vốn trong một thời gian ngắn, anh ta làm như vậy chẳng khác nào chơi với lửa có ngày chết cháy!"

Lăn lộn nhiều năm trong thương trường, ông Hàn có một tầm nhìn và độ nhạy cảm rất đặc biệt về hoạt động và sự phát triển của công ty, cũng chính vì thế mới thấy tất cả hành động trong thời gian gần đây của Lăng Vạn Hình có vẻ bất thường như vậy.

Mặc dù lĩnh vực kinh doanh của các dòng họ lớn đều khác nhau, nhưng chúng lại có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.

Nếu Lăng Vạn Hình làm xằng làm bậy, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến các dự án hợp tác của các dòng họ khác.

Lúc này, Kiều Kình cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, đổ vào trong lòng bàn tay vuốt nhẹ: "Có lẽ là bị kích động!"

"Là sao?" Ông Hàn tò mò đặt tờ báo xuống, nhìn Kiều Kình hỏi.

Kiều Kình nhìn Hàn Vân An, cong môi giải thích: "Con cũng không biết chi tiết cụ thể, nhưng con nghe nói vợ chính thức của anh ta là Tô Uyển Đông đã mất tích! Mà nhà họ Tô đứng sau Tô Uyển Đông chủ yếu làm trong ngành thủ công. Chắc anh ta làm vậy để chuộc tội..."

Ông Hàn nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu phản bác: "Thật là hồ đồ! Vì một người phụ nữ mà lấy tính mạng của bản thân và gia tộc để chuộc tội, đúng là ấu trĩ! An An, tới này con phải thường xuyên để ý đến nhất cử nhất động của nhà họ Lăng, nếu anh ta vẫn khăng khăng làm theo ý mình, ba cũng không ngại tạm thời chấm dứt dự án hợp tác giữa hai nhà Hàn - Lăng đâu!"

Nghe vậy, Hàn Vân An thản nhiên cười nhạt: "Ba, không đến mức đó đâu! Anh Lăng không phải một người bốc đồng, hơn nữa đạt tới hợp tác chiến lược cũng chưa chắc đã là chuyện xấu! Người bên ngoài bảo sao hay vậy, nếu như chúng ta cũng giậu đổ bìm leo thì quá đáng quá!"

Ánh mắt Kiều Kình lóe lên, thuận thế nói tiếp: "Đúng vậy, An An nói rất có lý. Chờ xem thế nào đã!"

Hàn Vân An liếc nhìn anh ta, khóe miệng cong lên không nói gì!

Trong tình cảnh này, ông Hàn cũng thôi không căng thẳng nữa, một lúc sau thì chuyển chủ đề: "Hôn lễ ngày kia đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"

Hàn Vân An còn chưa trả lời, Kiều Kình đã lên tiếng trước: "Vâng, cũng đã đâu vào đấy rồi, ba không cần lo lắng đâu ạ!"

"Vậy thì tốt, dù sao đây cũng là chuyện vui đầu tiên của nhà họ Hàn chúng ta trong mấy năm gần đây, cũng không thể chủ quan được!"

Kiều Kình đáp lại lời dặn dò của ba Hàn rồi chơi thêm hai ván cờ với ông, tới gần trưa mới có thời gian đi dạo với Hàn Vân An ở vườn hoa bên ngoài.

Hai người sóng vai trên lối đi của sân sau, gió mát thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng.

"Chuyện của anh Cả nhà họ Lăng, anh biết nhiều không?"

Lúc này, Hàn Vân An mở miệng phá vỡ sự im lặng, vừa nói vừa nhìn Kiều Kình đầy dò xét.

Kiều Kình dừng lại, đứng trước mặt cô, thành thật trả lời: "Anh cũng không biết nhiều lắm, phần lớn đều là nghe chú Hai nhắc tới!"

Hàn Vân An nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Nói như vậy, anh ta thật sự bị kích động sao?"

"Em nghĩ anh đang nói dối em à?"

Hàn Vân An lắc đầu: "Không phải, em không nghĩ anh cả Lăng là người bốc đồng. Nhưng nếu như là lời chú Hai nói thì 80% là sự thật. Những lời em vừa nói với ba chỉ là để trấn an ba thôi. Nếu anh ta thật sự coi thường lợi ích của các dòng họ mà tùy ý làm bậy, em thật sự có thể sẽ cân nhắc đến việc chấm dứt một phần hợp tác!"

Nghe vậy, Kiều Kình nhướng mày: "Hôn lễ ngày kia, anh ấy nhất định sẽ tới tham dự. Muốn biết anh ta thật sự bị kích động hay là có những kế hoạch khác, em lựa thời cơ mà hỏi anh ta."

Hàn Vân An khẽ thở dài, gật đầu, tiếp tục đi về phía trước: "Cũng chỉ có thể như vậy, hi vọng anh ta thật sự có dự định khác!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2155



CHƯƠNG 2155: ANH ĐÁNG TIN CHỨ?

Kiều Kình liếc nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hàn Vân An, nhếch đôi môi mỏng, đưa tay kéo cô: "Còn hai ngày nữa là chúng ta kết hôn rồi. Có phải em nên để ý đến anh một chút không?"

Hàn Vân An bị ép phải dừng bước, nghe thấy lời anh ta nói, khóe mắt cong lên: "Kết hôn và công việc có gì xung đột sao?"

Khi gặp gỡ những người phụ nữ trưởng thành, đôi khi có bỏ mới có được, Kiều Kình đã sớm nhìn thấu tính cách của Hàn Vân An.

Dù cô có quyết đoán đến đâu, chung quy vẫn có sự mềm dẻo của một người phụ nữ!

Giọng điệu trêu tức của cô khiến Kiều Kình bực bội siết chặt cổ tay cô: "Không xung đột, nhưng anh ghen!"

Trước mặt Hàn Vân An, tính trẻ con của Kiều Kình như được bộc lộ ra hết!

Cậu Cả nhà họ Kiều từng khiến phái nữ chết mê chết mệt đã để lộ ra tất cả những mặt không muốn để người khác biết trước mặt Hàn Vân An!

Nhưng, anh ta cam tâm tình nguyện!

Lúc này, Hàn Vân An mỉm cười nhìn Kiều Kình, phần da ở cổ tay đang được anh ta mân mê chợt truyền đến một luồng điện!

Cô cười sâu hơn, vỗ nhẹ mu bàn tay anh ta: "Anh đừng có mà nói nhảm!"

"Anh đâu có nói nhảm!" Kiều Kình vô cùng nghiêm túc nheo mắt lại, hai tay đặt lên trên vai cô: "An An, nếu như sau khi kết hôn mà em vẫn muốn làm việc, anh nhất định sẽ không ngăn cản em! Nhưng công việc vất vả như vậy, em chưa từng nghĩ đến việc dựa dẫm vào anh sao? Chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều có thể giúp em thực hiện! Đã quyết định kết hôn rồi, chẳng phải em nên thử tin tưởng anh một lần hay sao?"

Trên thực tế, Kiều Kình rất ít khi nói những lời dịu dàng như thế này. Nhưng với một người phụ nữ như Hàn Vân An, nếu không chủ động tấn công thì có lẽ cả đời này anh ta sẽ không nhận được câu trả lời chân thành từ cô.

Lúc này, nụ cười trên miệng Hàn Vân An dần thu lại, bên con đường cỏ trong vườn, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông tuấn tú và nho nhã, có một câu cứ quanh quấn bên khóe miệng...

Một lúc lâu sau, đôi mắt cô không còn kiên định và trong trẻo nữa mà có chút mờ mịt hiếm thấy, cô đưa tay lên vuốt má Kiều Kình: "Em đã từng nghĩ tới việc dựa vào anh, nhưng anh đáng tin chứ?"

Lời này không khác gì một mũi kim chọc vào tim!

Kiều Kình mím chặt đôi môi mỏng, suýt chút nữa thì thốt ra lời thề non hẹn biển!

Nhưng anh ta vẫn kìm nén được sự kích động, duỗi khuỷu tay kéo Hàn Vân An vào lòng: "Anh có đáng tin hay không, thời gian sẽ trả lời! An An, hãy thử chấp nhận và tin tưởng anh, em sẽ thấy không khó lắm đâu! Suốt bao năm qua, em đã mệt mỏi quá nhiều, đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi, em hãy nghỉ ngơi bên cạnh anh đi!"

Không thể phủ nhận, câu nói này khiến Hàn Vân An rất cảm động.

Cô biết rõ Kiều Kình có kinh nghiệm rất phong phú và tinh vi trong tình trường, nếu anh muốn bỏ một người phụ nữ vào trong túi của mình, quả thật dễ như trở bàn tay.

Cho nên sau khi ở bên nhau lâu như vậy, cô trước sau đều giữ chặt trái tim của mình, cho dù thật sự có rung động trước Kiều Kình, cô cũng không dám tùy tiện bước ra bước đầu tiên!

Thật khó để một người phụ nữ ở độ tuổi của cô yêu đương mà không hề đắn đo.

Lúc này, Hàn Vân An dựa vào người Kiều Kình, bên tai vang vọng lời nói của anh.

Có lẽ, gần tuổi tứ tuần, việc cố chấp nhận một người đàn ông luôn thể hiện tốt cũng không phải chuyện hoang đường đâu nhỉ.

Dù sao, cô cũng có thể tiếp nhận mọi hậu quả!

Chỉ vì một câu nói của Kiều Kình mà đã chạm đến trái tim của cô: Suốt bao nhiêu năm qua, đã mệt mỏi rồi!

Hàn Vân An xưa nay luôn lý trí sau vài giây đã chủ động ôm eo Kiều Kình.

Cô vùi má vào ngực anh cọ nhẹ, dịu dàng nói: "Chiều nay anh đưa em đi thử váy cưới nhé!"

Đi thử váy cưới của cô trong một tâm trạng khác.

"Được!" Kiều Kình nhận lời ngay!

Hai người dừng lại và ôm nhau thật lâu trong khu vườn đẹp như tranh vẽ, khoảnh khắc họ mở lòng mình, ngay cả làn gió cũng ngọt ngào.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2156



CHƯƠNG 2156: RỐT CUỘC THÌ UYỂN ĐÔNG CỦA ANH ĐANG Ở ĐÂU?

Dường như cuộc sống của mỗi người đều đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp, duy chỉ có Lăng Vạn Hình một mình trôi dạt trên đời.

Khi nhận được hai tấm thiệp mời từ nhà họ Hàn, anh ngồi thẳng trên ghế làm việc, im lặng một lúc lâu!

Hai tấm thiệp cưới trước mặt in hình của hai cặp đôi.

Ánh mắt của Lăng Vạn Hình dừng lại trên đó, cổ họng thắt lại, lòng bàn tay lơ đãng áp vào ngực.

Có chút đau đớn, có chút chua xót, phần nhiều là bối rối!

Anh chứng kiến hạnh phúc của mỗi người, chỉ để nhấn mạnh sự thảm hại và đáng thương của mình!

Khuôn mặt gầy gò của Lăng Vạn Hình đầy vẻ mệt mỏi và uể oải, làm việc không biết ngày đêm, song anh vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc đau buồn khi Uyển Đông rời đi.

Anh cụp mi, gạt tấm thiệp cưới sang một bên, đưa tay vò tóc, bất lực và chán chường!

Lúc này, cửa mở ra: "Chủ tịch, người phụ trách ở Lũng Hoài truyền tin đến, nói tiệm thêu Tô đã nhận hết đơn đặt hàng của chúng ta, dự kiến ba tháng nữa sẽ hoàn thành đợt hàng đầu tiên!"

Lăng Vạn Hình ngẩng đầu lên khỏi bàn, nhìn người trợ lý vừa mở cửa vào, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Ừ, làm tốt lắm!"

Người trợ lý suy nghĩ rồi lại nói: "Nhưng bên tiệm thêu Tô yêu cầu chúng ta trả trước 50% số tiền đặt cọc, họ không đồng ý với khoản trả trước 30%, ngài xem..."

"Thanh toán đi! " Lăng Vạn Hình hít sâu một hơi, ánh mắt lại rơi vào tấm thiệp mời: "Bất kể tiệm thêu Tô đưa ra điều kiện gì, cứ đồng ý là được!"

Trợ lý gật đầu hiểu ý: "Được, vậy tôi và phòng tài vụ đi làm theo quy trình."

Lăng Vạn Hình khoát tay với anh ta, trong văn phòng đã yên tĩnh trở lại, bóng dáng của Tô Uyển Đông lại xâm nhập khắp nơi!

Anh mím đôi môi mỏng, tiện tay mở ngăn tủ lấy ra một cuốn nhật ký màu xanh lam.

Đây là nhật ký của Uyển Đông khi ở nhà họ Lăng!

Anh mở trang bìa, nhẹ nhàng vuốt v e nét chữ đẹp đẽ trên đó, nét chữ của chị cũng giống như chị, nơi đặt bút tràn đầy sự dịu dàng!

Lăng Vạn Hình lật xem từng trang một, rất nhiều chuyện anh đều đã khắc ghi trong lòng, nhưng mỗi khi đọc lại, suy nghĩ của anh đều sẽ trở về quá khứ.

Tô Uyển Đông trồng hoa hướng dương cho anh ở vườn sau, tự tay nấu canh cho anh vào nửa đêm, bận rộn vì anh trong vô số công việc, tất cả đều trở thành lời tự trách sâu sắc nhất của Lăng Vạn Hình.

Không biết còn bao lâu nữa mới được gặp lại Uyển Đông.

Nhưng nếu được làm lại, anh sẵn sàng làm mọi thứ vì chị.

Hai ngày sau, đám cưới của Hàn Vân An và Kiều Kình diễn ra như đã định, thu hút sự chú ý của cả thế giới!

Hai dòng họ lớn liên hôn, có thể tưởng tượng rằng mối quan hệ hợp tác làm ăn giữa hai dòng họ Hàn - Kiều trong tương lai sẽ khăng khít hơn. Lăng Vạn Hình đến nhà thờ tổ chức đám cưới như đã hẹn.

Bên ngoài nhà thờ không một bóng mây, cùng với tiếng chuông vang vọng, âm nhạc hoành tráng và trang trọng vang lên xung quanh.

Lăng Vạn Hình ngồi ở hàng ghế đầu, xung quanh là tất cả các anh em đã có đôi có cặp, chỉ có mình anh thân đơn bóng chiếc, vẻ mặt hốc hác!

Khi anh tận mắt nhìn Kiều Kình quỳ một gối đeo nhẫn cưới cho Hàn Vân An, rồi ôm và hôn cô một cách đầy tôn kính, trước mắt anh dần hoán đổi thành một bức tranh khác.

Nếu như người đứng trước sân khấu để nhận lời chúc phúc là anh và Uyển Đông... thì tốt biết mấy!

Giờ đây, nhớ lại lúc trước, anh chợt nhận ra mình chưa từng cho Tô Uyển Đông một đám cưới tử tế!

Anh đã làm gì trong những năm qua cơ chứ?

Trong vòng chưa đầy nửa tiếng, Lăng Vạn Hình giống như một cái xác không hồn, không chào hỏi ai, rời khỏi nhà thờ với một bóng lưng cô đơn, mà tiếng ồn ào náo động ở phía sau càng làm nổi bật sự cô đơn của anh.

Uyển Đông, rốt cuộc em đang ở đâu?
 
Người Dấu Yêu
Chương 2157



CHƯƠNG 2157: ANH CẢ, SAO ANH GẦY ĐI NHIỀU THẾ?

Tối hôm đó, Lăng Vạn Hình trở về biệt thự trống trải của nhà họ Lăng, những người giúp việc đi ngang qua đều chào anh, nhưng không có bất cứ người nào có thể để anh tâm sự cùng.

Lăng Vạn Hình đến phòng sách với bước chân lộn xộn, phong cách trang trí màu xám lạnh giống hệt như tâm trạng của anh lúc này, ngoại trừ ảm đạm thì không có chút sắc thái nào! Anh lấy điện thoại di động ra, lại cố chấp bấm số điện thoại của Tô Uyển Đông.

Kết quả không khác gì mọi ngày, vẫn là thuê bao không tồn tại!

Châm một điếu thuốc, làn khói lượn lờ quanh quẩn mấy vòng rồi biến mất không còn tăm tích trong không khí.

Đôi khi, càng nhớ một người, tình cảm lại càng không thể vơi đi.

Đã bao lần tự nhắc mình đừng mắc kẹt trong dòng suy nghĩ nữa, nhưng nếu như có thể điều khiển được trái tim thì đã không có nhiều tiếc nuối rồi!

Đêm nay, Lăng Vạn Hình thiếp đi trước bàn làm việc.

Trong giấc mơ, dường như anh đã trở về ngày gặp Tô Uyển Đông.

Uyển Đông của anh mặc một bộ sườn xám trơn cao cổ, đôi mắt đẹp của chị trong mắt anh còn quyến rũ hơn cả cảnh xuân!

Vẫn nhớ năm ấy, Tô Uyển Đông mang trong mình sự trẻ trung, e ấp của một thiếu nữ, mà chiếc sườn xám cao cổ đã bộc lộ tính cách thận trọng và dè dặt của chị.

Phải yêu anh đến nhường nào mới mặc kệ ánh mắt của người đời, không danh không phận mà nghìn dặm xa xôi đến Lệ Thành với anh?

Hình ảnh trong giấc mơ thật xót xa và buồn bã, Lăng Vạn Hình tỉnh dậy khỏi cơn mê man, khóe mắt ẩm ướt, dưới ánh đèn mờ ảo, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khoác áo khoác lên người anh!

Lăng Vạn Hình chợt ngồi dậy, áo vest trên vai lập tức rơi xuống đất.

Anh thở gấp nhìn chiếc áo khoác trên sàn, vội vàng đứng dậy bước ra ngoài, miệng vẫn thì thầm: "Uyển Đông, Uyển Đông..."

Cửa phòng sách mở ra, chú Lăng vẫn đang ở trên hành lang chưa đi xa kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh ta: "Ông chủ, tôi đánh thức ông rồi sao?"

Ồ, hóa ra người choàng áo khoác... là chú Lăng!

Dưới ánh đèn dịu dàng ở hành lang, Lăng Vạn Hình lau mặt, im lặng lắc đầu, không nói gì rồi quay người lại.

Kể từ ngày này, khó có thể nhìn thấy biểu cảm vui mừng nào trên khuôn mặt đẹp trai chín chắn của anh nữa, ngay cả trong đám cưới của Hàn Vân Đình một tuần sau đó, anh vẫn luôn lơ đãng nhìn vào đâu đó.

Đám cưới của Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng diễn ra tại trường đua ngựa. Đây là nơi mà anh đã cầu hôn, thừa nhận tình cảm sâu sắc của mình dành cho Lãnh Thư Đồng.

Các vị khách đến dự đám cưới đều khen ngợi hôn lễ này!

Bao lâu nay, khung cảnh cử hành hôn lễ gần như luôn giống nhau, duy chỉ có đám cưới của Hàn - Lãnh vừa thể hiện được sự công phu và tỉ mỉ, vừa không thiếu những chi tiết thủ công bắt mắt.

Suy cho cùng, chưa có ai thấy người đưa nhẫn cưới không phải là hoa đồng, cũng không phải phù rể phù dâu, mà là một chú ngựa thuần chủng đen tuyền, trong miệng ngậm một chiếc giỏ cất vó đưa nghi lễ tình yêu cho cô dâu chú rể trong làn gió mát và ánh mặt trời ấm áp.

Lúc này, Lăng Vạn Hình mặc một bộ vest màu xanh lam đậm ngồi ở vị trí gần nhất với sân khấu, nhìn Lãnh Thư Đồng lệ rơi đầy mặt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Anh đang nghĩ, nếu như đổi thành Uyển Đông, có phải cũng sẽ xúc động đến nghẹn ngào như vậy không?

Không lâu sau, Lăng Vạn Hình bị đập vào vai một cái.

Anh liếc mắt nhìn, thì ra là Mặc Lương Vũ đang tràn đầy lo lắng: "Anh Cả, sao dạo này anh gầy đi nhiều thế? Sức khỏe anh thế nào rồi?"

Ngay cả Mặc Lương Vũ tùy hứng thích chưng diện cũng có thể nhìn thấy sự suy sụp của anh, chứng tỏ cuộc sống của Lăng Vạn Hình thảm hại như thế nào!

Nhìn ánh mắt quan tâm của cậu em, Lăng Vạn Hình nhướng mày nói nhỏ: "Rất tốt, có thể là do trời nóng, khẩu vị không được tốt lắm!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2158



CHƯƠNG 2158: CHÚ BA, CHÚC MỪNG HẠNH PHÚC HAI NGƯỜI!

Hàng mày rậm của Mặc Lương Vũ hơi nhíu lại, cậu ta quan sát kĩ khuôn mặt của Lăng Vạn Hình, ngập ngừng hỏi: "Vẫn, vẫn chưa có tin tức gì của chị dâu sao?"

Ánh mắt của Lăng Vạn Hình sững lại, khẽ thở dài: "Ừ, vẫn chưa!"

Anh trả lời với vẻ bình tĩnh, như thể đã chấp nhận thực tế này.

Chỉ là trong sâu thẳm trái tim mình sẽ vẫn còn đó những nỗi đau không thể nói thành lời.

Mặc Lương Vũ ôm vai Lăng Vạn Hình, vừa vỗ vừa an ủi: "Nghĩ thoáng ra một chút, anh Cả! Nói không chừng một ngày nào đó chị dâu sẽ tự quay về!"

Lời an ủi này có chút lừa mình dối người!

Lăng Vạn Hình thản nhiên tiếp nhận lòng tốt của Mặc Lương Vũ, ánh mắt nhìn về phía xa trường đua ngựa, trên môi cũng nở một nụ cười gượng gạo!

Anh gần như có thể kết luận rằng Uyển Đông sẽ không quay lại nữa!

Nếu Uyển Đông còn muốn quay lại, tại sao bây giờ lại biến mất?!

11h30 sáng, đám cưới của Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng kết thúc, Lăng Vạn Hình dự định sẽ về nhà ngay lập tức.

Không phải anh không muốn tiếp xúc với anh em của mình, mà là anh không thể bình tĩnh đối mặt với cảnh tình tứ của mọi người!

Lăng Vạn Hình vừa đứng dậy, vai anh đã bị đè lại.

Anh quay đầu lại, tất cả các anh em đều đang ở đằng sau.

Tần Bách Duật đứng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, đề nghị: "Ra ngoài uống một ly chứ?"

Kiều Mục cũng lên tiếng phụ họa: "Lần trước đám cưới của Kiều Kình anh cũng về trước, hôm nay Tiểu Hàn mới kết hôn, anh Cả vẫn định bỏ đi giữa chừng sao?"

Lăng Vạn Hình có nỗi khổ khó nói, đang cân nhắc thì một bóng dáng mảnh mai đi tới.

Đó là Nghiên Thời Thất!

Cô vẫn quyến rũ và duyên dáng như vậy, mang thai ba tháng nhưng dáng người vẫn linh hoạt hấp dẫn.

Nghiên Thời Thất đến bên cạnh Tần Bách Duật, kéo nhẹ cánh tay của anh, nói nhỏ: "Bọn em định lát nữa sẽ cùng Thư Đồng đến nhà mới tham quan, không đi cùng các anh nữa!"

Tần Bách Duật dịu dàng gật đầu: "Được, để Tiểu Nguyên lái xe, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh."

"Vâng!" Nghiên Thời Thất mỉm cười đồng ý, sau đó nhìn về phía Lăng Vạn Hình đang phờ phạc: "Anh Cả, bọn em đi trước đây, mấy anh em ăn uống vui vẻ nhé!"

Lăng Vạn Hình mím môi gật đầu chào Nghiên Thời Thất: "Ừ, hẹn gặp lại sau!"

Mấy anh em đưa mắt nhìn Nghiên Thời Thất rời đi, thật ra thì mỗi người đều biết rõ. Buổi trưa hôm nay, vốn dĩ mọi người định đi ăn chúc mừng!

Suy cho cùng, chú ba nhà họ Hàn, cây sắt ba mươi nghìn năm mới chịu nở hoa quả là một việc mừng đáng để tụ tập!

Tuy nhiên, Nghiên Thời Thật đột nhiên đến chào hỏi, dụng ý rất rõ ràng, cô không muốn Lăng Vạn Hình vừa đánh mất người yêu của mình lại bị tổn thương bởi cảnh hòa hợp giữa vợ chồng các anh em!

Lúc này, Kiều Mục huých vào cùi chỏ của Tần Bách Duật, thấp giọng hỏi: "Cậu và em dâu thông đồng sao?"

Tần Bách Duật khẽ lắc đầu không giải thích!

Giờ đây, không có sự góp mặt của phái đẹp, mấy anh em có thể kéo Lăng Vạn Hình đi nhậu mà không ngại ngần gì!

Gần một giờ chiều, họ đến nhà máy rượu Nguyệt Bạch.

Hàn Vân Đình vốn rất sành về rượu vang đỏ đã yêu cầu người phục vụ mang rượu Tây Tạng của mình ra đây.

Các anh em đến một gian riêng lục tục ngồi trước một chiếc bàn dài.

Rõ ràng đó là ngày vui của Hàn Vân Đình, nhưng vì Lăng Vạn Hình mà dường như niềm vui đã vơi đi ít nhiều.

Tình yêu là một chủ đề không thể tránh khỏi trong cuộc sống, một người đàn ông quả quyết như Lăng Vạn Hình cũng không thể tránh né!

"Chú Ba, chúc mừng hạnh phúc, anh Cả mời cậu một ly!" Lăng Vạn Hình kìm nén cảm xúc, cầm một ly rượu vang đỏ ra hiệu cho Hàn Vân Đình rồi uống một hơi cạn sạch.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2159



CHƯƠNG 2159: NỖI ĐAU CỦA SỰ MẤT MÁT, ĐAU TẬN TÂM CAN

Là anh em thân thiết, trước tình hình hiện tại của Lăng Vạn Hình, mọi người không còn cách nào khác ngoại trừ việc ở bên cạnh động viên.

Tình cảm không thể ép mua ép bán, ngay cả Tần Bách Duật cũng không thể làm trái ý muốn của nhà họ Tô để giúp Lăng Vạn Hình.

Trong phòng tỏa ra mùi rượu nồng nặc, rượu đắng vào cổ họng, nhưng lại khiến vành mắt của Lăng Vạn Hình hằn đỏ.

Anh uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi bị sặc mới khàn giọng bật cười: "Để các cậu chê cười rồi!"

Kiều Mục nhìn thấy Lăng Vạn Hình như thế này thì trong lòng rất khó chịu!

Chàng trai trẻ một thời đầy sức sống, và sau này là một người đàn ông trưởng thành vững vàng, cuối cùng đã mất đi phong thái của mình theo năm tháng!

Yết hầu của anh chuyển động, cụng ly với Lăng Vạn Hình: "Anh Cả, các anh em sẽ không cười nhạo anh đâu. Buồn quá thì cứ nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn một chút!"

Lăng Vạn Hình lắc ly rượu, nhìn Kiều Mục bằng ánh mắt mơ hồ, một thoáng sau thì cười thành tiếng: "Tôi còn có thể nói gì nữa đây? Tôi trở nên như thế này, tất cả không phải là do tôi gieo gió gặt bão sao? Chú Hai, chú Ba, chú Tư, chú Năm, hãy nghe lời anh Cả, đời này thà phụ tất cả mọi người, cũng không được phụ người phụ nữ bên cạnh mình! Bởi vì nỗi đau của sự mất mát, mẹ kiếp đau tận tâm can... "

Nếu Lăng Vạn Hình giác ngộ từ sớm, anh nhất định sẽ không phụ tấm chân tình của Tô Uyển Đông.

Một số lời không thể nào nói ra, bởi vì anh không xứng đáng!

Người làm sai thì có quyền gì mà kêu tủi thân!

Lăng Vạn Hình nhìn ly rượu vang đỏ đặc, tiếp tục mua say mà không nói một lời!

Anh đang dùng thời gian tự hành hạ bản thân, sĩ diện thường ngày trước mặt mọi người cũng chỉ là chút tôn nghiêm cuối cùng của người đàn ông mà thôi!

Sau đó, Lăng Vạn Hình lại say xỉn được đưa trở về biệt thự nhà họ Lăng!

Khi không còn ai bên cạnh, một mình anh nằm trên chiếc giường lớn trống trải, khuỷu tay che mặt, nỗi đau đớn không thể tiêu tan được.

Rõ ràng là rượu có thể làm tê liệt lý trí, nhưng anh lại ngày càng tỉnh táo.

Cho đến khi ngoài cửa sổ đổ cơn mưa nhẹ, một tiếng nghẹn ngào đã phải kìm nén trở thành khúc nhạc đệm duy nhất cho tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ!

Lăng Vạn Hình khóc trong đêm mưa, nếu không phải vì đau lòng thì vì cớ gì!

***

Thời gian như bóng câu qua khe cửa, xuân qua thu tới, nửa năm sau, vào giữa tháng mười một, Lệ Thành đón trận tuyết đầu tiên.

Giờ đây, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đều đã mang thai được tám tháng, Tần Bách Duật và Kiều Mục cũng đã hoãn mọi việc công việc, dành phần lớn thời gian ở nhà với họ.

Vào buổi sáng ngày tuyết đầu tiên, Lăng Vạn Hình đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng với bộ dạng hốc hác, ngậm điếu xì gà, ánh mắt u ám nhìn vào bản báo cáo trên tay, lật hết trang này sang trang khác.

Người trợ lý dè dặt chờ đợi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Chủ tịch Lăng, hiện tại bộ phận chính của tòa nhà đã hoàn thành và dự kiến sẽ được đưa vào sử dụng sớm nhất vào tháng ba năm sau!"

Người trợ lý giải thích kĩ lưỡng, Lăng Vạn Hình cũng gập tài liệu lại: "Tốc độ vẫn hơi chậm, nói với bên Tần thị đẩy nhanh tiến độ thi công!"

"Chuyện này ngài cứ yên tâm, tôi đã nói với anh Trác, trợ lý Tổng Giám đốc rồi, anh ấy nói sẽ giúp sắp xếp!"

Lăng Vạn Hình nghe vậy thì gật đầu, lấy điếu xì gà khỏi khóe miệng, phất phất tay: "Được rồi, theo dõi sát sao, không có việc gì nữa thì anh ra ngoài trước đi."

Người trợ lý đáp lại rồi rời đi, lúc đóng cửa lại, anh ta nhìn bóng dáng gầy gò của Lăng Vạn Hình, thở dài thương cảm.

Trong sáu tháng qua, Chủ tịch Lăng đã hoàn toàn trở thành một người cuồng công việc, sáng sớm chưa tới tám giờ đã đến công ty, buổi tối hơn mười giờ mới rời đi!

Thời gian dài bận rộn khiến anh sụt cân, cả người như già hơn mấy tuổi!
 
Back
Top Bottom