Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2040



CHƯƠNG 2040: ĐỢI KHI NHỚ RA TÔI SẼ CHO CÔ BIẾT!

Hàn Vân Đình không hề để ý thấy vẻ mặt đầy bất lực của Lãnh Thư Đông.

Hai người tiếp tục đi dọc bên bờ sông, một quán cà phê ở góc đường xuất hiện trước mắt.

Hai người tìm một bàn đơn, Lãnh Thư Đồng đang định gọi nhân viên phục vụ đến để chọn món theo thói quen. Bao lâu nay, bọn họ đi đâu làm gì cũng đều do Lãnh Thư Đồng chủ động sắp xếp, Hàn Vân Đình bị động đón nhận.

Song lần này, Hàn Vân Đình lại hỏi trước: "Cô muốn uống gì?"

Lãnh Thư Đồng sững sờ.

Cô ngước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Vân Đình, không khỏi âm thầm đưa tay xuống gầm bàn véo đùi mình một cái, không biết có phải mình đang nằm mơ không!

Hàn Vân Đình nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, chân mày nhíu lại, giọng điệu cứng rắn nhắc lại lần nữa: "Uống gì?"

"Latte, cảm ơn!"

Lãnh Thư Đồng nhanh chóng nói ra món yêu thích của mình.

Sau đó cô nghe thấy Hàn Vân Đình dùng tiếng Pháp lưu loát nói với nhân viên phục vụ: "Hai ly Latte!"

Lãnh Thư Đồng: "?"

Chẳng phải anh thích uống Americano ư?

Bắt đầu từ lúc tình cờ gặp Hàn Vân Đình trên phố, Lãnh Thư Đồng đã có cảm giác mình đang nằm mơ.

Nhất cử nhất động của anh lúc này trái ngược hoàn toàn với người đàn ông trong trí nhớ của cô.

Lãnh Thư Đồng thấy hoài nghi, nhưng vẫn nén lòng tò mò xuống không gặng hỏi.

Cô biết Hàn Vân Đình không thích người khác soi mói chuyện riêng của anh, nên cô cũng không muốn mua dây buộc mình.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ của quán mang hai ly Latte đến.

Dưới ánh nắng ấm áp bên bờ sông Seine, Lãnh Thư Đồng bưng ly lên nhấp một ngụm, khoan khoái nheo mắt lại.

Cô chép miệng, quay sang nhìn Hàn Vân Đình hỏi: "Tối qua anh gọi điện thoại cho tôi có việc gì sao?"

Hàn Vân Đình không nghĩ ngợi gì đã lắc đầu, "Không..." Chữ cuối cùng chưa thốt ra anh đã nhanh chóng sửa lời, "Ừm, có việc!"

Nghe vậy, Lãnh Thư Đồng trở nên nghiêm túc ngay, "Việc gì vậy? Anh nói đi!"

Hàn Vân Đình dùng ngón trỏ đẩy gọng kính, "Quên rồi. Đợi khi nhớ ra tôi sẽ cho cô biết!"

Lãnh Thư Đồng: "..."

Nói đến đây, cuộc trò chuyện hình như lại đi vào ngõ cụt.

Hàn Vân Đình không giỏi nói chuyện, Lãnh Thư Đồng không muốn làm anh thấy nhàm chán, cũng nén ý muốn trò chuyện xuống, im lặng thưởng thức cà phê và cảnh đẹp.

Họ cứ ngồi như thế suốt nửa tiếng đồng hồ.

Mặt trời bắt đầu lặn, di động trong túi áo của Lãnh Thư Đồng bỗng rung lên, phá vỡ sự yên ăng khác thường này.

Cô thấy người gọi đến liền mỉm cười, nghe máy, "Anh xong việc rồi à?"

Ngữ khí thân thiết, giọng điệu dịu dàng của cô lập tức thu hút ánh mắt của Hàn Vân Đình.

Anh đoán, đầu dây bên kia chắc là Tịch Trạch!

"..."

Không biết đối phương đã nói gì, Lãnh Thư Đồng thở dài, gật đầu nói: "Ừm, đúng là đã gặp họ, suýt nữa bị đưa đi, may mà có người bạn ra tay giúp đỡ!"

Bạn?

Hàn Vân Đình nghĩ hình như cô đang nói anh!

Cuộc gọi này không quá dài, Lãnh Thư Đồng cúp máy xong nhìn Hàn Vân Đình, có chút áy náy nói: "Thật ngại quá, chắc tôi phải đi trước rồi."

Hàn Vân Đình từ từ siết chặt ly cà phê trong tay, "Có việc à?"

"Ừm, đúng là có việc, gặp lại sau nhé."

Nói đoạn, Lãnh Thư Đồng đặt ly xuống, đứng dậy vội vàng ra khỏi quán cà phê.

Hàn Vân Đình tựa lên tay vịn, nhìn hành động không chút lưu luyến của cô, trong lòng rất bức bối.

Cuộc gọi kia chắc chắn là của Tịch Trạch, cà phê chưa uống xong cô đã sốt sắng bỏ đi rồi, thậm chí còn không cho anh cơ hội níu giữ!

Kẻ tự cao tự đại như Tịch Trạch có gì tốt?

Cô gặp nguy hiểm trên phố cũng không bảo vệ kịp thời, rõ ràng không quan tâm đ ến cô.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2041



CHƯƠNG 2041: HÌNH NHƯ TIỂU ĐÌNH GẶP PHẢI PHIỀN PHỨC RỒI

Hàn Vân Đình đưa mắt nhìn theo hướng Lãnh Thư Đồng vừa đi, cho đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa mới âm thầm thu tầm mắt lại.

Anh cụp mắt nhìn hai bàn tay đang úp vào nhau của mình, ánh mắt trầm xuống, lấy chiếc điện thoại sáng nay vừa mua ra, gọi cuộc điện thoại đường dài.

"Chị Cả, có phải nhà chúng ta và gia tộc Field ở Anh từng hợp tác làm ăn với nhau không?"

Cú điện thoại này là gọi cho Hàn Vân An.

Lúc này, Hàn Vân An đang ở trong khách sạn, vừa lau khô tóc vừa chậm rãi đi vào phòng bếp.

Nghe thấy câu hỏi của Hàn Vân Đình, bước chân của cô hơi chậm lại: "Đúng là có, làm sao vậy?"

"Lần gần đây nhất nhà họ Hàn tới thăm gia tộc Field là thời điểm nào?"

Hàn Vân An nghiêm túc lục lại trí nhớ: "Khoảng giữa năm ngoái, lúc trước thư ký mà chị phái đi từng gặp quản gia nhà họ. Quái lạ, sao tự dưng em lại quan tâm tới gia tộc Field thế?"

Nhà họ Hàn và gia tộc Field từng hợp tác với nhau trong dự án đầu tư trang trại rượu, nhưng quan hệ giữa hai nhà không được coi quá thân thiết.

Nghe vậy, Hàn Vân Đình nheo mắt nhìn ra bờ sông: "Hai ngày trước em ra nước ngoài cũng tình cờ gặp được người của gia tộc Field. Nếu tiện thì để năm nay em đi thăm hỏi nhà người ta."

Hàn Vân An kinh ngạc bật cười: "Em đi sao? Tiểu Đình, đừng nói đùa, ngay cả hạng mục hợp tác của hai nhà em còn không nắm rõ. Em qua đó thăm hỏi, chẳng lẽ định tán gẫu với họ về ý tưởng thiết kế của mình sao?"

Hàn Vân Đình thản nhiên cong môi: "Vậy nhờ chị gửi nội dung hạng mục hợp tác cho em xem!"

Hàn Vân An: "..."

Em trai cô làm sao vậy?

Năm đó vì muốn trốn tránh trách nhiệm và sứ mệnh của gia tộc, em trai thà học ngành thiết kế chứ nhất định không chịu học tài chính, tại sao đột nhiên lại muốn đi thăm hỏi đối tác ở Anh?

Hàn Vân An lo lắng nhìn nhìn điện thoại, xoay người đi ra phòng khách, ngồi xuống rồi nghiêm túc hỏi lại: "Tiểu Đình, không phải em gặp khó khăn gì chứ? Nếu cần hỗ trợ, em cứ nói với chị. Bên nước Anh chúng ta còn có những mối quan hệ tốt hơn cả gia tộc Field."

Nghe thấy vậy, Hàn Vân Đình che giấu tâm sự, trầm giọng giải thích: "Không phải, hai ngày trước em gặp được con gái nuôi của gia tộc Field nên mới muốn..."

"Con gái nuôi của gia tộc Field?"

Hàn Vân Đình còn chưa dứt lời, Hàn Vân An đã kinh ngạc cắt lời anh: "Chị không nhớ nhà bọn họ có con gái nuôi đấy, không phải là em bị lừa chứ?"

"Chị Cả, chị chắc chứ?"

Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Hàn Vân Đình phủ đầy sương lạnh, xem ra Lãnh Thư Đồng đang giấu giếm anh chuyện gì đó rồi.

Hàn Vân An gật đầu đáp lại: "Đương nhiên là chắc chắn, đã hợp tác với gia tộc Field rất nhiều năm rồi, tin tức về thành viên trong gia đình bọn họ sao chị có thể nhầm được!"

Hàn Vân Đình trầm mặc hồi lâu, sau đó vẫn hạ quyết tâm muốn đi thăm hỏi: "Chị Cả, chị gửi ngay tư liệu về hạng mục hợp tác cho em đi nhé."

Dứt lời, anh liền cúp máy trước.

Hàn Vân An lại thở hắt ra, nghe thấy tiếng ngắt máy liền nghi hoặc ném điện thoại lên bàn trà.

"Làm sao vậy?"

Lúc này, Kiều Kình vừa mới tắm rửa xong, choàng khăn tắm bên hông, chậm rãi bước tới.

Tóc anh ta còn nhỏ nước, vài giọt nước thỉnh thoảng còn lăn qua lồ ng ngực nâu bóng màu mật ong.

Hàn Vân An ngẩng đầu, nhíu mày nói: "Hình như Tiểu Đình gặp phải phiền phức rồi."

Kiều Kình đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, cầm bao thuốc trên bàn lên, lơ đãng cười khẽ: "Cậu ấy thì có thể gặp phiền phức gì chứ? Hiện tại đang diễn ra Tuần lễ thời trang Paris, chẳng phải cậu ấy đang ở Pháp rồi sao!"

Hàn Vân An cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng: "Tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là có gì đó kì lạ."

"Đừng lo lắng quá, cho dù cậu ấy có gặp phải phiền toái thì mấy người chú Tư nhất định có thể xử lí được!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2042



CHƯƠNG 2042: ĐÁNH MỘT TRẬN TRƯỚC RỒI TÍNH SAU!

Lời trấn an của Kiều Kình vẫn không xoa dịu được nỗi lo lắng trong lòng Hàn Vân An. Cô lại với lấy điện thoại, nhanh chóng dặn trợ lý đặt vé máy bay đi Paris.

"Em định đi Paris?"

Kiều Kình liếc mắt nhìn sang liền bắt gặp giao diện cuộc hội thoại trong WeChat, anh ta lập tức cau mày lại.

Hàn Vân An lạnh nhạt gật đầu: "Tôi đã có kế hoạch đi công tác trước rồi, chỉ đẩy lên sớm hơn thôi."

"Ngày kia chúng ta phải đi chụp ảnh cưới, không phải là em quên rồi chứ?" Kiều Kình mím môi, nhắc nhở một câu.

Nghe thấy vậy, Hàn Vân An nhìn anh ta, giọng cương quyết không cho phép anh ta từ chối: "Hoãn sang hôm khác đi, ảnh cưới lúc nào chụp mà chả được!"

Dứt lời, cô liền đứng dậy đi vào phòng bếp, ăn sáng xong cô còn phải đến công ty họp.

Kiều Kình im lặng ngồi trên sô pha, yết hầu nhấp nhô, nặng nề thở dài.

***

Trước cửa khách sạn ở Paris, Lãnh Thư Đồng đứng từ rất xa đã nhìn thấy một siêu xe đỏ rực đang đỗ ở gần đó.

Xe tiến lại gần, cửa xe mở ra, Tịch Trạch khoác chiếc áo bành tô màu trắng nghiêng người bước ra.

Gu thời trang này kết hợp với con siêu xe sang trọng đã thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người qua đường.

Tóm lại, trông thật lãng tử!

Lãnh Thư Đồng bước trên đôi giày cao gót đi đến trước mặt anh ta, liếc mắt nhìn: "Anh đi tham gia yến tiệc sao?"

"Ừm, một người anh em mở tiệc chào mừng ngày quay lại kiếp độc thân!"

Lãnh Thư Đồng: "..."

Lúc này, Tịch Trạch cởi bỏ khuy của chiếc áo bành tô ra, vươn hai vai, sau đó nắm nhẹ lấy búi tóc của cô: "Đến đây nào, kể cho anh nghe xem Hàn Vân Đình sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân ở bên đường như thế nào."

Búi tóc của Lãnh Thư Đồng bị anh ta kéo tán loạn, cô dùng giày cao gót giẫm anh ta một phát: "Đừng có mà nói hươu nói vượn, đâu có phải anh hùng cứu mỹ nhân! Anh ấy đi ngang qua mà thôi!"

"Em nghĩ anh tin được sao?" Tịch Trạch giơ cao tay khoác lấy bả vai cô, vừa đi vừa cười: "Đầu Đá, quả nhiên là em chẳng hiểu gì về đàn ông cả!"

Lãnh Thư Đồng dùng khuỷu tay huých vào người anh ta: "Không nói đến anh ấy nữa, chuyện của anh đã sắp xếp xong rồi sao? Nếu không còn chuyện gì thì chúng ta ra sân bay đi."

"Gấp cái gì chứ!" Tịch Trạch nheo mắt nhìn cô đầy suy tư rồi đưa mắt nhìn quanh bốn phía: "Hiếm khi thời tiết ở Paris đẹp như vậy, để anh lái xe đưa em đi hóng gió."

"Không đi!" Lãnh Thư Đồng không hề nể mặt, từ chối anh ta: "Chiều nay ba lại phái người tới bắt em về, có lẽ đã sắp hết kiên nhẫn rồi. Em nghĩ nên nhanh chóng trở về xử lí mọi chuyện, tránh phiền toái về sau."

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Tịch Trạch cũng nặng nề đi, anh ta hỏi dò với giọng điệu nghiêm túc vô cùng: "Em thật sự định về nhà lập gia đình sao?"

Lãnh Thư Đồng thản nhiên gật đầu: "Em đã nói rồi, em nghiêm túc."

Nếu đối tượng kết hôn không phải người mình thích, vậy thì... là ai cũng chẳng quan trọng.

Trong tình huống này, Tịch Trạch cũng không còn tâm trí đâu mà trêu chọc nữa.

Anh ta chậm rãi cúi xuống liếc nhìn khuôn mặt xinh xắn của Lãnh Thư Đồng: "Cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện chấp nhận sự sắp xếp của gia tộc sao?"

"Ừm, cam tâm tình nguyện!" Lãnh Thư Đồng nhìn anh ta cười cười, sau đó đi vào trong cửa lớn khách sạn trước: "Em đi thu dọn hành lí, anh chờ em một chút."

Bờ môi mỏng của Tịch Trạch hơi rướn lên.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, anh ta quyết định... được ăn cả ngã về không.

Là anh trai từ thuở ấu thơ của Lãnh Thư Đồng, anh ta quả thật không thể bàng quan trước quyết định của cô được.

Tuy không biết lúc trước Hàn Vân Đình đã làm chuyện gì mà khiến cho trái tim cô nguội lạnh, không can thiệp vào chuyện người khác là đúng rồi, nhưng...!

Đầu Đá đã yêu đơn phương cậu ta bảy năm, hạ mình hèn mọn đến lấm lem bụi trần nhưng chỉ nhận lại một kết quả như vậy, đến anh ta là người ngoài cũng không nhìn nổi.

Một khi đã như vậy, đánh một trận trước rồi tính sau!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2043



CHƯƠNG 2043: TỊCH TRẠCH VÀ HÀN VÂN ĐÌNH ĐÁNH NHAU

Ước chừng hai mươi phút sau, Lãnh Thư Đồng đẩy va li da bước ra khỏi khách sạn, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của Tịch Trạch đâu, xe vẫn còn nguyên ở vị trí cũ, nhưng người lại mất tăm mất tích.

Chẳng lẽ đang vào nhà vệ sinh?

Lãnh Thư Đồng lại vòng lại sảnh chính, định chờ anh ta ở khu phòng chờ.

Thấy đã trôi qua mười phút mà Tịch Trạch vẫn không xuất hiện, cô liền nghi ngờ lấy điện thoại ra khỏi túi, còn chưa thấy đối phương bắt máy thì đã thấy nhân viên phục vụ trong sảnh lớn của khách sạn chen nhau chạy lên tầng.

Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tình huống có vẻ rất khẩn cấp, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng người ta bàn bạc nhau báo cảnh sát gì đó.

Lãnh Thư Đồng không mảy may nghĩ gì thêm, cụp mắt xuống thì chợt nhận được một tin nhắn trên WeChat.

Tịch Trạch gửi tới một bức ảnh.

Lãnh Thư Đồng nhấn mở ra, hoảng hốt đứng bật dậy ngay lập tức.

Đây là ảnh selfie của Tịch Trạch với khóe mắt mang theo vết bầm tím, nhưng vẻ mặt rất đắc ý, bờ môi mỏng khẽ cong lên, lộ vẻ cợt nhả.

Lãnh Thư Đồng nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu mới chú ý tới góc dưới bên phải vẫn còn có người đang ngồi trên thảm của căn phòng, tựa lưng vào giường, trên cổ áo sơ mi cách điệu vẫn còn đọng lại vài giọt máu.

Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng này - hình như là Hàn Vân Đình!

Lãnh Thư Đồng kinh ngạc đến mụ mẫm cả đầu óc.

Tuy bức ảnh không tiết lộ quá nhiều về bố cục của căn phòng, nhưng cô lại rất quen thuộc.

Bởi vì đây chính là phòng của khách sạn này.

Mắt Lãnh Thư Đồng chợt lóe lên, sực nhớ tới sự vội vàng của mấy nhân viên phục vụ ban nãy. Cô mặc kệ tất cả, vội vàng ra quầy lễ tân hỏi thăm số phòng của Hàn Vân Đình rồi vội vàng lên tầng.

Chẳng lẽ Tịch Trạch và Hàn Vân Đình đánh nhau đến tận đây?

Hơn nữa qua bức ảnh kia rõ ràng Tịch Trạch là người chiếm thế thượng phong, thậm chí còn huênh hoang gửi ảnh selfie cho cô.

Không lâu sau, Lãnh Thư Đồng đi lên tầng tám của khách sạn.

Vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy nhân viên phục vụ đang đứng túm tụm lại trước cửa một căn phòng, không ngừng chỉ trỏ vào trong.

Thấy vậy, Lãnh Thư Đồng không kịp nghĩ ngợi gì thêm liền rảo bước tiến lên trước, liếc mắt nhìn vào trong, lập tức mắt chữ A mồm chữ O.

Hai người bọn họ định phá hủy căn phòng này của khách sạn sao?

Tất cả những đồ vật có thể nhìn thấy trong phòng gần như đều vương vãi khắp nơi.

Bàn trà làm bằng đá cẩm thạch trong phòng khách bị đập vỡ, bình hoa và mấy món đồ trang trí khác đều bị ném xuống sàn nhà.

Lãnh Thư Đồng vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Vân Đình đâu, dời tầm mắt quan sát Tịch Trạch liền phát hiện chiếc áo bành tô màu trắng anh ta mang trên người đã bẩn một mảng.

Hơn nữa... khuôn mặt tuấn tú kia của anh ta cũng có thể nói là "mặt mũi bầm dập", không biết thê thảm hơn so với ảnh selfie biết bao nhiêu lần.

Lãnh Thư Đồng nghi ngờ bức ảnh selfie ban nãy anh ta gửi đến đã qua chỉnh sửa.

Lúc này, Tịch Trạch đang trao đổi về thủ tục xử lý và bồi thường với người phụ trách của khách sạn, hơn nữa rõ ràng anh ta đang làm ra vẻ tất cả số tiền bồi thường đều tính vào hóa đơn cho người thuê căn phòng này.

Đây là phòng của Hàn Vân Đình.

Lãnh Thư Đồng nghe đến đây, không tiếp tục chần chừ nữa mà yên lặng lách qua khe cửa đi vào, định xem vết thương của Hàn Vân Đình như thế nào.

Đối với Tịch Trạch thì cô đã quen rồi.

Từ nhỏ đến lớn, Tịch Trạch đã đánh nhau thường xuyên như cơm bữa.

Lãnh Thư Đồng lặng lẽ đi tới trước cửa phòng ngủ, một đống bừa bộn đập vào mắt cô như trong ảnh.

Ngoại trừ bên cạnh giường tạm coi như nguyên vẹn thì hầu như những nơi khác không có chỗ để đặt chân, đến cả chiếc ghế ba chân bên cửa sổ cũng bị bẻ gãy.

Lãnh Thư Đồng chuyển tầm mắt nhìn sang trái liền bắt gặp Hàn Vân Đình vẫn đang ngồi bệt dưới đất.

Anh tựa lưng vào cạnh giường, một bên chân gập lại, khuỷu tay buông thõng trên đầu gối, đầu cúi gằm, dáng vẻ rất chán chường.

Lãnh Thư Đồng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại, có phần đau lòng.

Đã quen anh bao lâu nhưng chưa bao giờ cô thấy anh nhếch nhác như vậy.

Mái tóc tán loạn, cặp kính cũng không biết văng đâu mất rồi, khóe miệng bị rách, còn cả vết máu đã khô...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2044



CHƯƠNG 2044: ĐÁNH NGƯỜI CÒN CẦN LÍ DO SAO?

Lãnh Thư Đồng ngập ngừng tiến đến, ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Vân Đình: "Anh... vẫn ổn chứ?"

Cô không thể nào tưởng tượng được hai người không hề chạm trán quen biết nhau mà lại có thể vung tay đánh nhau đến mức này được.

Trong nửa tiếng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết vậy?

Lãnh Thư Đồng dè dặt nhìn hai gò má bị thương đến xanh tím cả mảng của Hàn Vân Đình, có thể tưởng tượng ra Tịch Trạch ra tay mạnh như thế nào.

Lúc này, hàng mi run rẩy của Hàn Vân Đình cụp xuống, yết hầu nhấp nhô.

Anh không trả lời. Khi Lãnh Thư Đồng đối diện với anh, cô mới cảm thấy câu hỏi của mình nực cười đến mức nào.

Hiển nhiên, anh không hề ổn!

Khi anh quay má sang, Lãnh Thư Đồng cũng nhìn thấy rõ vết thương nhỏ dài khoảng nửa phân trên thái dương đang bị những ngọn tóc lòa xòa che mất.

Tuy không còn chảy máu, nhưng đuôi mày của anh vẫn còn vài vệt máu đọng.

Lãnh Thư Đồng nhíu mày, cắn môi, bàn tay đang giơ ra chợt khựng lại.

Cô hạ tầm mắt xuống thấp quan sát anh, lòng đau như cắt hỏi han: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"

Hàn Vân Đình vẫn không nói không rằng, chỉ có ánh mắt thâm trầm dõi theo cô.

Lãnh Thư Đồng sốt ruột túm lấy cánh tay anh, lại tiếp tục truy hỏi: "Tôi đang hỏi anh đấy! Hai người các anh sao lại lôi nhau lên tận đây đánh nhau? Có phải hiểu lầm gì rồi không?"

Một từ hiểu lầm tựa như đã chạm vào đúng nỗi đau của Hàn Vân Đình.

Đôi mắt lạnh lùng của anh híp lại, anh vùng tay giãy ra khỏi Lãnh Thư Đồng, khàn giọng mà cười lạnh: "Tôi cũng muốn biết tại sao lại đột nhiên đánh nhau đây!"

Tịch Trạch gọi điện thoại cho anh nói rằng có việc cần trao đổi, bởi vậy anh không do dự hẹn địa điểm gặp mặt ở ngay phòng của mình.

Thật không ngờ, khi vừa gặp Tịch Trạch ở ngoài cửa phòng, đối phương không nói lời nào đã xông lên đánh anh một cú.

Dưới tình huống không chút phòng bị, Hàn Vân Đình đập người vào vách tường.

Dù không hiểu tại sao bị đánh, nhưng Hàn Vân Đình cũng không phải loại người im lặng mà chịu thiệt.

Đánh qua đấm lại, trận ẩu đả của bọn họ liền thu hút sự chú ý của bên khách sạn.

Cửa phòng không cần quẹt thẻ vẫn đi vào được là do đã bị hỏng trong lúc hai người bọn họ đánh nhau.

Lãnh Thư Đồng nghe giọng điệu lạnh lùng đầy chế giễu của Hàn Vân Đình thì nhanh chóng hiểu ra, nhất định là Tịch Trạch ra tay trước.

Cô nhíu mi: "Tôi... đỡ anh đứng dậy trước."

"Không cần!" Hàn Vân Đình lãnh đạm đáp lại một câu, sau đó vịn vào thành giường gắng sức đứng dậy.

Vừa rồi bọn họ đánh nhau rất lâu, dưới sự k1ch thích của andrenalin, người đàn ông trong cơn thịnh nộ gần như bộc phát ra sức lực mà trước nay chưa từng có.

Bởi vậy nên... bây giờ anh thấy hơi đau nhức!

Nếu không phải nhân viên khách sạn vội vàng chạy tới can ngăn thì hẳn là anh và Tịch Trạch sẽ còn đánh nhau rất lâu.

Sau khi đứng vững, Hàn Vân Đình chỉnh lại áo sơ mi, thấy trên góc áo có dính vệt máu đọng thì bực bội mím chặt khóe môi.

Lãnh Thư Đồng dõi theo anh không hề chớp mắt, vừa định tiến lên đỡ thì Tịch Trạch từ ngoài cửa đi vào.

Anh ta thoáng liếc qua bóng người của Hàn Vân Đình, kinh ngạc nhướng hàng lông mày.

Còn đứng lên được à?

Ngay đến cả người luyện tập môn tán thủ hằng năm như anh ta cũng đau mỏi cả người đến mức đứng không vững, vậy mà không ngờ mới vài phút, Hàn Vân Đình đã khôi phục như thường.

Lãnh Thư Đồng vừa nhìn thấy Tịch Trạch liền phụng phịu, trừng mắt với anh ta: "Rốt cuộc sao hai anh lại thế này? Tại sao tự nhiên lại đánh nhau?"

Tịch Trạch dựa vào khung cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, hất hất cằm: "Đánh người còn cần lí do sao?"

Nghe thấy vậy, Hàn Vân Đình liếc nhìn Tịch Trạch, tầm mắt quét một vòng trên người anh ta, hài lòng cong môi.

Tịch Trạch cũng không bình chân như vại như vẻ bề ngoài, anh ta phải đứng tựa người vào cửa chỉ để che giấu hai chân đang run run...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2045



CHƯƠNG 2045: ANH ẤY LÀ CHỒNG CHƯA CƯỚI CỦA TÔI?

Lúc này, Lãnh Thư Đồng đứng giữa hai người đàn ông nhìn trái nhìn phải mà không biết nên cất lời như thế nào.

Chỉ chốc lát sau, Tịch Trạch đã lấy lại hơi thở đều đặn, đứng thẳng dậy liền nhìn Hàn Vân Đình, châm chọc đầy ngạo mạn: "Hôm nay đánh anh là do anh đáng bị như vậy!"

Bị mỉa mai, Hàn Vân Đình rũ mắt nhìn chân anh ta, nói bâng quơ: "Nếu chân có thành tật thì nhớ báo tôi chi trả tiền mua xe lăn."

Tịch Trạch với đôi chân đau nhức: "..."

Anh ta nheo mắt lại đầy nguy hiểm, lạnh lùng trừng trộ nhìn Hàn Vân Đình.

Không thể không nói, anh ta đã gây gổ đánh nhau không biết bao nhiêu lần, dựa vào sức một mình đè bẹp biết bao người, nhưng rất ít khi gặp được đối thủ như Hàn Vân Đình.

Một Hàn Vân Đình thoạt nhìn như chàng công tử hào hoa ấy vậy mà khi hăng máu lên thì cũng liều mạng quyết liệt ra trò!

"Hai người có thể đừng cãi nhau nữa không!" Lãnh Thư Đồng kẹt giữa hai người bọn họ, tiến thoái lưỡng nan.

Cô khẽ hét lên một câu, sau đó đẩy Tịch Trạch đi vào phòng khách.

Hàn Vân Đình vẫn đứng yên nhìn theo, nơi khóe mắt thâm tím lóe lên mỉa mai.

Thì ra đã thật sự thay lòng đổi dạ rồi!

Rõ ràng hai người bọn họ đều bị thương, nhưng trong mắt Lãnh Thư Đồng vẫn chỉ thấy Tịch Trạch trước tiên.

Lúc đó, trong một góc của phòng khách hỗn loạn, Lãnh Thư Đồng giơ tay vỗ vỗ bả vai Tịch Trạch: "Này, rốt cuộc sao anh lại thế này? Anh đánh anh ấy trước à?"

Tịch Trạch hít một hơi, bả vai đau đến mức khiến anh ta phải rên lên, làm gì còn có tâm tư đi lo lắng cái gì mà phong độ lịch lãm nữa. Giờ cả người anh ta đều đau nhức rồi.

Thằng nhãi Hàn Vân Đình này, mẹ nó chứ, ra tay thật tàn nhẫn!

Ý định ban đầu của anh ta vốn là dạy dỗ cậu ta một bài học, nhưng giờ nhìn lại... hình như mình cũng không được lợi lộc gì!

Tịch Trạch bóp bóp đầu vai, nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của Lãnh Thư Đồng liền tức giận hừ lạnh: "Thế nào? Anh đánh cậu ta nên em đau lòng hả? Không phải nói muốn từ bỏ sao?"

"Tịch Trạch!" Lãnh Thư Đồng chán nản gằn giọng: "Anh đừng có đánh bùn sang ao, em từ bỏ anh ấy thì sao anh phải đánh anh ấy? Anh không dưng lại đi đánh người, không cảm thấy mình vô lí hay sao?"

"Anh vô lí?" Tịch Trạch tự chỉ tay vào chóp mũi mình: "Cậu ta vốn thiếu đòn, bị đánh cũng đáng đời! Anh không những không hề vô lí mà lại còn hợp lí hợp tình ấy chứ!"

Lãnh Thư Đồng: "..."

Hết thuốc chữa rồi!

Cô xoay người định bỏ đi, nhưng lại cảm thấy tức đến khó thở, bước chân chợt khựng lại, đạp một phát vào giữa cẳng chân Tịch Trạch: "Lát nữa em sẽ tìm anh tính sổ!"

Cú đạp này Lãnh Thư Đồng không hề dùng quá nhiều sức lực, nhưng vẫn khiến cho khoeo chân Tịch Trạch mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ trên mặt đất.

Mẹ nó chứ!

Trong phòng ngủ, Hàn Vân Đình còn đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy tiếng bước chân của Lãnh Thư Đồng đã đi rồi quay lại bèn dời tầm mắt khỏi điện thoại, liếc qua người cô rồi tiếp tục bấm vào màn hình.

Lãnh Thư Đồng thong thả bước đến, ngẩng mặt lên dè dặt kéo cổ tay áo anh: "Miệng vết thương trên trán anh phải nhanh chóng xử lí một chút!"

Hàn Vân Đình lãnh đạm liếc mắt: "Không phiền cô lo!"

Thật lạnh lùng!

Lãnh Thư Đồng thở dài một tiếng, hạ giọng giải thích: "Tịch Trạch đôi lúc rất nóng nảy, hôm nay là anh ấy không đúng, tôi thay anh ấy xin lỗi anh."

"Cô và anh ta có quan hệ gì mà cô phải giải thích thay cho anh ta?"

Nghe cô trình bày, Hàn Vân Đình dừng động tác bấm màn hình lại, khẽ nhếch đuôi lông mày, liếc nhìn Lãnh Thư Đồng hỏi vặn lại.

Có lẽ bị ánh mắt lạnh lẽo của anh rọi thẳng vào tim, Lãnh Thư Đồng cụp mắt xuống, cân nhắc cách dùng từ.

Nhưng cô chưa kịp trả lời, Hàn Vân Đình đã lại một lần nữa lên tiếng: "Bởi vì anh ta là chồng chưa cưới của cô nên cô mới xin lỗi thay anh ta sao?"

Lãnh Thư Đồng: "?"

"Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi?" Cô kinh ngạc đến cùng cực, cao giọng hỏi lại, trố mắt nghẹn họng nhìn Hàn Vân Đình, đoán rằng có lẽ anh đang hỏi nghiêm túc!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2046



CHƯƠNG 2046: ĐÃ KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ANH, ANH CÒN HỎI TÔI LÀM GÌ!

Hàn Vân Đình nhìn lại Lãnh Thư Đồng với vẻ mặt vô cảm.

Thấy cô bất giác cao giọng, anh lại chỉ cho rằng cô chỉ đang chột dạ mà thôi.

Anh nhếch môi cười, rút tay áo ra khỏi tay Lãnh Thư Đồng. Khi đi lướt qua cô, anh thấp giọng lạnh lùng nói, "Không cần giải thích, tôi không muốn biết!"

"Hàn Vân Đình, anh đứng lại!" Lãnh Thư Đồng bất chợt gọi thẳng tên anh, giữ cổ tay ngăn anh rời đi!

Quen biết bao lâu nay, đây là lần đầu tiên Hàn Vân Đình thấy Lãnh Thư Đồng nổi giận.

Hoặc nói cách khác, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô bộc lộ cảm xúc như thế này.

Trong ấn tượng của anh, mỗi lần gặp mặt cô đều giữ phép lịch sự đoan trang và hành vi cử chỉ đúng mực, tính cách điềm tĩnh, lời ăn tiếng nói cũng rất nhẹ nhàng.

Hàn Vân Đình thầm nghĩ, chắc do cô quá khác thường nên nên anh mới dừng bước, muốn nghe xem rốt cuộc cô muốn nói gì.

Chuyện hai người họ là vợ chồng sắp cưới là do chính miệng Tịch Trạch thừa nhận trong lúc họ đánh nhau.

Tuy cuộc ẩu đả rất hỗn loạn, nhưng Hàn Vân Đình vẫn ghi nhớ câu nói này.

Khi đó Tịch Trạch đã nói: "Loại đàn ông ích kỷ tự cao như anh, Đầu Đá một lòng một dạ thích anh, anh không cảm kích đã đành, còn chê cô ấy phiền phức. Hàn Vân Đình, anh đừng mong cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, người mà anh không quan tâm lại là báu vật vô giá với người khác đấy! Sao nào? Tức giận không? Phẫn nộ không? Thấy Đầu Đá và tôi ở bên nhau, có ghen không? Nếu anh đã không biết quý trọng, vậy tôi nói cho anh biết, bây giờ cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, chúng tôi đã ước hẹn trọn đời rồi! Anh mau tránh xa cô ấy ra, đừng cản trở chúng tôi yêu thương nhau!"

Có thể anh ta còn nói rất nhiều lời cảnh cáo và mỉa mai nữa, nhưng Hàn Vân Đình đều đã quên hết rồi, chỉ nhớ khi nói những lời này, Tịch Trạch ra tay rất mạnh, rất đau.

Vì câu nói này mà Hàn Vân Đình thoáng phân tâm, nên mới bị Tịch Trạch đấm ngã lăn ra đất, trán va vào cạnh bàn.

Tất nhiên, anh không có ý định kể cho Lãnh Thư Đồng nghe những chuyện này.

Nhìn cô bây giờ đầy sửng sốt, chắc chỉ vì cô không ngờ anh lại biết được quan hệ của cô và Tịch Trạch mà thôi.

Hàn Vân Đình không giải thích, quay lưng lại với Lãnh Thư Đồng.

Anh không lên tiếng, cũng không cử động, đứng thẳng tắp có phần xa cách.

Lãnh Thư Đồng hít thở sâu hồi lâu, lấy lại được bình tĩnh rồi liền đóng sầm cửa phòng ngủ lại.

Tiếng động lớn như vậy, Tịch Trạch ở trong phòng khách cũng giật nảy mình.

Hàn Vân Đình đang quay ra nhìn cửa phòng, thấy hành động của Lãnh Thư Đồng như vậy thì cảm xúc phức tạp dâng lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Đóng cửa xong, Lãnh Thư Đồng xoay người lại, đứng cách Hàn Vân Đình vài bước, đối mặt với anh, "Ai nói với anh Tịch Trạch là chồng sắp cưới của tôi?"

Giọng điệu của cô tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn thấp thoáng nỗi buồn.

Kẻ nào mặt dày dám lén lút thêu dệt chuyện giữa cô và Tịch Trạch như thế chứ!

Hàn Vân Đình nhìn cô gái trước mặt, dùng ngón tay cái lau lau khóe miệng sưng đỏ, "Tôi đã nói rồi, không cần giải thích, không liên quan đến tôi!"

Lãnh Thư Đồng bỗng bật cười, "Đã không liên quan đến anh, anh còn hỏi tôi làm gì!"

Hàn Vân Đình á khẩu không trả lời được!

Anh khẽ nhíu mày, nhớ lại đoạn đối thoại khi nãy, cuối cùng rút ra một kết luận, hình như anh đã hỏi về vấn đề này thật!

"Tôi không quan tâm bây giờ anh ghét tôi thế nào, anh cũng không cần quan tâm mối quan hệ của tôi và Tịch Trạch, chuyện quan trọng cần làm bây giờ là xử lí vết thương trên đầu của anh trước!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2047



CHƯƠNG 2047: ANH CÒN ĐÁNH ANH ẤY NỮA, EM SẼ MÁCH MẸ NUÔI!

Hàn Vân Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại quả quyết của cô, đáy lòng trống trải dường như nhen nhóm lên tia lửa.

Sự quan tâm đ ến từ người ngoài như thế này từng là mối phiền phức và gánh nặng đối với anh.

Nhưng câu nói của Lãnh Thư Đồng lần này lại không làm anh thấy phản cảm.

Thậm chí anh còn thoáng vui mừng, vì cô không lo cho Tịch Trạch mà quan tâm anh trước...

Hàn Vân Đình vẫn im lặng không lên tiếng, một mình nếm trải cảm xúc xa lạ đang dấy lên trong lòng.

Lãnh Thư Đồng thấy vậy cũng không khách sáo nữa, kéo cánh tay bắt anh ngồi xuống cạnh giường.

"Anh ở đây đợi tôi một chút!" Hai tay cô ấn lên vai anh, dặn dò một câu rồi định ra ngoài.

Hàn Vân Đình nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cô, khuôn mặt đã bớt nặng nề lại một lần nữa sa sầm, "Đợi cái gì?" Đợi cô đi băng bó vết thương cho Tịch Trạch trước à?!

Hàn Vân Đình cố nén không thốt ra câu cuối cùng quá nhỏ mọn và ủy mị kia.

Dù anh có muốn nghe đáp án cũng không hỏi ra thành lời.

Lãnh Thư Đồng nào hay biết những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng anh, khi mở cửa ra, cô ngoảnh đầu lại, khẽ nói: "Đợi tôi đi lấy hộp thuốc chứ gì, chẳng lẽ tôi băng bó cho anh bằng không khí à?"

Nói đoạn, cô mở cửa, vẻ u ám trên khuôn mặt Hàn Vân Đình cũng tan đi!

À, thì ra đi lấy hộp thuốc!

Anh ngồi ngay ngắn trên giường, nghiền ngẫm lời cô nói, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn đi, vết thương cũng không còn thấy đau như thế nữa!

Vợ chồng sắp cưới thì đã sao?

Người được cô chăm sóc trước vẫn là mình đây thôi!

Cô ấy thích mình bảy năm, nhân tố mới lạc loài như Tịch Trạch sao có thể so sánh được!

Tịch Trạch ở ngoài phòng khách, biết Lãnh Thư Đồng muốn băng bó vết thương cho Hàn Vân Đình thì giận đến mức muốn vào cho anh một trận "nhừ tử" nữa!

Lãnh Thư Đồng tìm thấy hộp thuốc trong tủ của khách sạn, vừa đi về phía phòng ngủ, vừa nhăn mặt càu nhàu, "Anh còn đánh anh ấy nữa, em sẽ mách mẹ nuôi!"

Tịch Trạch dửng dưng phì cười, "Mẹ nuôi của em mà biết người anh đánh là ai thì chắc chắn sẽ vỗ tay khen anh!"

"Vậy sao? Thế thì em sẽ nói với mẹ nuôi là anh lợi dụng em!" Lãnh Thư Đồng ôm hộp thuốc rảo bước đến trước mặt anh ta, nheo mắt chất vấn: "Có phải anh nói với Hàn Vân Đình, em là vợ sắp cưới của anh không?"

Tịch Trạch nhìn Lãnh Thư Đồng với vẻ cảnh giác, sợ cô lại ra tay đánh mình, căng thẳng ngẫm nghĩ rồi dõng dạc nói: "Đúng là anh đã nói như vậy, nhưng anh cũng vì... Úi!"

Còn chưa dứt lời, Lãnh Thư Đồng đã dùng khuỷu tay thúc thật mạnh vào sườn anh ta, "Anh chờ đấy, lát nữa em tìm anh tính sổ!"

Tịch Trạch nghĩ bụng, tưởng anh ta ngốc chắc? Chạy trước xem như xong thôi!

Nhưng Lãnh Thư Đồng quá hiểu anh ta, trước khi đến trước cửa phòng ngủ, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn động tác muốn chuồn đi của Tịch Trạch, nhẹ nhàng buông một câu, "Nếu anh dám bỏ đi, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ nuôi ngay lập tức!"

Tịch Trạch cười khanh khách, quay lại đến trước sô pha, tức anh ách ngồi xuống, không dám xằng bậy nữa!

Anh ta chưa bao giờ dám nghi ngờ lời đe dọa của Lãnh Thư Đồng.

Ai bảo mẹ anh ta thương cô con gái nuôi này nhất kia chứ!

Không cần biết thật hay giả, chỉ cần là Lãnh Thư Đồng nói, mẹ anh ta sẽ tin!

Lãnh Thư Đồng quay lại phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Cô làm vậy chỉ vì không muốn để Hàn Vân Đình và Tịch Trạch xảy ra xung đột chính diện lần nữa.

Nhưng Hàn Vân Đình thì lại suy diễn ra rằng cô có dụng ý khác.

Anh cho rằng Lãnh Thư Đồng làm vậy vì muốn ở riêng với anh, giống như trước đây cô không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tiếp cận anh!

Nghĩ như vậy, sắc mặt ảm đảm của Hàn Vân Đình dần trở nên sáng sủa hơn, tâm trạng cũng từ từ tốt hơn hẳn!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2048



CHƯƠNG 2048: CÓ PHẢI BỊ ĐÁNH HỎNG NÃO RỒI KHÔNG?!

Không lâu sau, Lãnh Thư Đồng lấy dụng cụ cần thiết từ hộp thuốc ra, chuẩn bị đâu vào đó rồi bắt đầu lau vết thương cho Hàn Vân Đình.

Động tác của cô rất thuần thục, thậm chí có thể gọi là chuyên nghiệp.

Hàn Vân Đình quan sát động tác của cô không dời mắt, trong phòng ngủ yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của nhau.

"Cô từng học y à?" Nhìn một lúc lâu, Hàn Vân Đình không nén nổi tò mò, cất tiếng hỏi.

Lãnh Thư Đồng một tay cầm nhíp, một ngón tay nhẹ nhàng vén phần tóc trước trán anh ra, "Chưa học bao giờ, do ngày xưa hay bị ốm nên... bệnh lâu tự thành bác sĩ thôi."

Lời giải thích của cô khiến Hàn Vân Đình khẽ nhíu mày.

Lãnh Thư Đồng thấy vậy vội dừng tay lại, "Đau à?"

Bông gòn trên nhíp có thấm cồn, cô tưởng tay nghề của mình đã thụt lùi nên làm anh đau.

Hàn Vân Đình nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, cô cứ tiếp tục đi!"

Nói sao nhỉ!

Lúc này Hàn Vân Đình ngoan ngoãn như một con hổ được vuốt lông, tuy khí chất vẫn không thay đổi, nhưng lại giản dị dễ gần hơn bình thường rất nhiều!

Đây là cảm nhận trực quan nhất của Lãnh Thư Đồng!

Thật kỳ lạ, Tịch Trạch đánh nhau với anh một trận lại có thể khiến Hàn Vân Đình trở nên không còn lạnh lùng xa cách thế kia nữa!

Cảnh tượng Tịch Trạch đánh Hàn Vân Đình bất chợt hiện ra trong đầu Lãnh Thư Đồng, ngẫm kỹ lại, cô chợt bật cười thành tiếng.

Hàn Vân Đình nhướng mày nghi hoặc, "Băng bó cho tôi buồn cười lắm à?"

"Không, tôi không cười anh đâu!"

"Thế cô cười ai?"

Lãnh Thư Đồng không ngờ Hàn Vân Đình lại gặng hỏi một cách thẳng thừng như vậy, mấp máy môi, bịa đại một lời nói dối: "Chẳng qua nhớ ra một chuyện cười thôi!"

Hàn Vân Đình gật đầu, "Chuyện cười gì?"

Lãnh Thư Đồng: "..."

Trước kia cô đâu thấy anh có thói quen truy hỏi đến cùng thế này nhỉ?!

Có phải bị đánh hỏng não rồi không?!

Lãnh Thư Đồng nhìn lảng đi, giả vờ tập trung xử lí vết thương cho anh, không muốn tiếp tục chủ đề vô bổ này nữa.

Ít phút sau, vết bầm trên mặt Hàn Vân Đình cũng được Lãnh Thư Đông khử trùng, cô cất nhíp y tế vào hộp thuốc, căn dặn: "Khóe miệng của anh bị sưng rồi, lát nữa tôi hỏi khách sạn lấy một túi đá, anh nhớ chườm nhé. Còn nữa, tôi đã băng bó sơ qua vết thương trên trán anh rồi, không sâu lắm, nhưng mấy hôm tới đừng đụng vào nước, tránh bị nhiễm trùng."

Nghe cô dặn dò kỹ càng mọi chi tiết, Hàn Vân Đình ngẩn ngơ hồi lâu.

Lát sau, anh thấy Lãnh Thư Đồng ôm hộp thuốc định ra khỏi phòng liền nhíu mày, "Đi đâu vậy?"

Lãnh Thư Đồng ngoảnh lại nhìn anh, mở cửa ra và nói: "Tôi đi lấy túi đá!"

Hàn Vân Đình "ờ" một tiếng, gật đầu khép miệng lại, nét cười thoáng qua trong mắt anh.

Cảm giác nhìn cô tất bật vì mình cũng... không tệ!

Chỉ cần cô chỉ quan tâm đ ến anh là được, mặc kệ Tịch Trạch sống chết không rõ ngoài phòng khách đi!

Cùng lúc đó, Tịch Trạch ngoài phòng khách không biết sống chết ra sao đang ôm hộp thuốc mà Lãnh Thư Đồng ném lên đùi mình, sau đó thấy cô nhặt điện thoại bàn dưới sàn lên, gọi cho nhân viên sảnh đưa hai túi đá đến, trái tim đang treo lơ lửng của anh ta mới được hạ xuống.

Tuy Đầu Đá không bôi thuốc cho anh ta, nhưng ít ra đã hỏi lấy hai túi đá, chắc chắn có một túi dành cho anh ta.

Hơn nữa, trên người anh ta không có chỗ nào chảy máu, cùng lắm chỉ bầm tím sưng đỏ, không cần băng bó.

Nhưng rồi, khi nhân viên phục vụ mang túi đá đến, Tịch Trạch đưa tay ra nhận, sau đó tận mắt nhìn thấy Lãnh Thư Đồng cầm cả hai túi đá vòng qua anh ta đi vào phòng ngủ...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2049



CHƯƠNG 2049: CÒN ĐỊNH TIẾP TỤC BỎ MẶC ANH À?

Nhìn cảnh này, Tịch Trạch dở khóc dở cười, nhưng trong mắt anh ta vẫn lóe lên vui mừng.

Có lẽ bản thân Đầu Đá cũng không nhận ra, tuy cô luôn miệng nói muốn buông bỏ, nhưng nhìn thấy Hàn Vân Đình bị thương, toàn bộ sự chú ý của cô vẫn đổ dồn hết vào đối phương.

Nếu không ngoài dự đoán, chắc chắn cô sẽ bỏ lỡ chuyến bay về Anh vào tối nay vì Hàn Vân Đình.

Tịch Trạch từ tốn phủi bụi bẩn trên áo tuxedo, nhếch nở nụ cười hài lòng.

Trận này đánh cũng đáng lắm!

Đúng như Tịch Trạch nghĩ, Lãnh Thư Đồng mải chăm sóc Hàn Vân Đình nên quên sạch chuyện chuyến bay.

Lúc này, bầu trời bên ngoài đã nhuốm sắc hoàng hôn.

Hàn Vân Đình ngồi im bên cạnh giường, để
Lãnh Thư Đồng chườm đá cho mình.

"Miệng anh sưng to quá, trong khoang miệng có bị thương không?"

Lãnh Thư Đồng nhẹ nhàng dán túi đá lên má anh, tầm mắt dừng lại trên cặp môi mỏng, lo lắng hỏi.

Hàn Vân Đình hơi thất thần, mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.

Cả chi tiết nhỏ như vậy cô cũng chú ý đến, lẽ nào cũng nhờ vào kinh nghiệm ngày trước?

Như thấy được vẻ thắc mắc của Hàn Vân Đình, Lãnh Thư Đồng nhìn vào mắt anh, mỉm cười nói: "Kì lạ lắm à? Có một lần tôi bị thương, ngoại lực làm răng cắn trúng khoang miệng, bị rách da. Sức tay của Tịch Trạch mạnh thế kia mà đánh vào khóe miệng của anh, chắc chắn sẽ bị nặng hơn tôi lúc trước!"

Lãnh Thư Đồng giải thích nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Hàn Vân Đình nhíu mày đầy khó chịu: "Cô từng đánh nhau với người khác à?"

Cô gái như cô trông có vẻ yếu ớt, trói gà không chặt, vậy mà cũng biết đánh nhau sao?

Lãnh Thư Đồng bất giác cười thành tiếng, "Cũng không phải đánh nhau, chỉ cãi nhau với người trong nhà, vô tình bị thương thôi, chuyện lâu lắm rồi."

Cô không nói ra sự thật, vì kết quả của lần tranh cãi đó là Lãnh Nguyệt Đồng cho cô một bạt tai thật mạnh ngay trước mặt các bậc cha chú trong gia tộc.

Tuy chuyện đã qua từ rất lâu, nhưng Lãnh Thư Đồng vẫn nhớ như in cảnh tượng ấy, nhìn thấy cô bị đánh mà cha chú trong nhà vẫn bình chân như vại.

Ánh mắt của Lãnh Thư Đồng trở nên xa xăm như đang chìm vào hồi ức khó tả nào đó.

Hàn Vân Đình đang ngồi gần sát cô cũng bắt được sự xáo trộn trong ánh mắt ấy.

Anh nhìn đăm đăm trong giây lát rồi đón lấy túi đá từ tay cô, nói lảng đi, "Để tự tôi làm."

Túi đá rất lạnh, Hàn Vân Đình cầm lấy, vô tình chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cô, không hiểu sao lại thấy hơi xót xa.

Nhưng anh không biết cảm xúc này có nghĩa là gì, cũng không muốn tìm hiểu cặn kẽ lĩnh vực mình không giỏi.

Tuy anh biết rất rõ những gì mình làm hôm nay rất kì lạ, nhưng tại khoảnh khắc này, anh vẫn rất thích cách hai người họ ở bên nhau bình yên thế này.

Thế nên, anh không muốn tùy ý phá vỡ nó.

Lãnh Thư Đồng ngồi cách anh nửa mét, buông túi đá ra, hai bàn tay không ngừng chà xát vào nhau.

Không bao lâu sau, có tiếng động loáng thoáng vang lên ngoài phòng khách, Lãnh Thư Đồng và Hàn Vân Đình không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh cửa đang từ từ mở ra.

Tịch Trạch đã cởi áo tuxedo bị bẩn ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần Âu in đầy dấu giày, dùng mũi chân mở cửa.

Anh ta đứng trước cửa phòng, trước tiên trừng mắt nhìn Hàn Vân Đình với vẻ kiêu ngạo, sau đó mới nhìn sang Lãnh Thư Đồng, nhướng mày nói: "Đã xong chưa? Còn định tiếp tục bỏ mặc anh à?"

Lãnh Thư Đồng bĩu môi đứng dậy, nói kháy với vẻ gần gũi: "Đâu dám bỏ mặc anh, luật sư Tịch tài ba xuất chúng hễ không hài lòng liền ra tay đánh người, bọn em nào dám trêu chọc!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back