Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 220: Chương 220



Trong mắt của Đậu Túc Nguyên, Nghiên Thời Thất tao nhã lịch sự, tính tình an tĩnh lại cao quý, ngoan ngoãn ngồi cạnh cháu Tư, càng nhìn càng xứng đôi.
Ông rất thích cô bé không kiêu ngạo không nóng nảy như vậy.

Trong dáng vẻ đoan trang hiện ra sự dịu dàng dễ chịu.
Nghiên Thời Thất cười lanh lảnh kéo ly rượu, khiêm tốn lại khéo léo nói: “Chú Đậu đừng nói thế, là do đồ của chú đáng giá nên chúng cháu đấu giá thôi ạ.”
Trong thời gian này, tiếng trò chuyện khách sáo lễ độ trong phòng thương vụ vang lên không ngừng.
Mấy người trẻ tuổi thỉnh thoảng đáp lời, cũng không người nào dám nói bừa.
Trường hợp như vậy cũng đủ để Nghiên Thời Thất cảm thấy sự sùng bái và kính trọng không lời mà bọn họ dành cho Đậu Túc Nguyên.
Người đàn ông họ Đậu này không thể khinh thường.

Có thể khiến cho người thừa kế của mấy gia tộc lớn tôn kính như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là một nhà từ thiện đâu.

Trong khi mọi người nói chuyện, Kiều Mục ngồi một bên chăm chú nhìn di động trong tay.
Dung lượng trò chơi của cô nhóc lớn quá, anh ta đợi hơn mười phút mới tải xong.
Vừa thấy trò chơi được cài đặt hoàn thành, anh ta nôn nóng mở giao diện ra.
Sau khi bấm loạn hai cái, tiếng nhạc rộn ràng hào hùng đột nhiên vang lên bên tai, cắt đứt cuộc trò chuyện hài hòa trên bàn.
Kiều Mục: “…”
Những người khác: “…”
Cách bàn, Tần Bách Duật ném cho anh ta một ánh mắt đầy u ám, dưới bàn, Hàn Vân Đình đạp anh ta một cái, có hiểu lễ phép hay không!
Nghiên Thời Thất lặng lẽ kéo tay áo Tần Bách Duật, khi anh nhìn sang thì hướng màn hình di động của mình cho anh xem.
Giao diện chính của di động là trang bạn bè Weibo của cô, bên trên hiển thị một đường link trò chơi Kiều Mục vừa gửi tới: [Mau tới tham gia trò chơi!]
Tần Bách Duật: “…”
Lúc này, Kiều Mục giả vờ bình tĩnh ấn thoát giao diện, ho nhẹ, “Xin lỗi, có tin nhắn, chú Đậu, Thị trưởng Tôn, mọi người nói chuyện tiếp đi, cháu ra ngoài gọi lại cho bạn!”
Cho nên, tiếng nhạc rộn ràng hào hùng kia là chuông tin nhắn?
Thẩm mĩ của ngài thật đặc biệt!
Kiều Mục ngẩng đầu rời khỏi phòng thương vụ, vừa ra khỏi cửa liền muốn đập di động.
Nhẫn nại một hồi, ngón cái anh ta trượt đến trang WeChat.

Anh ta liếc mắt một cái, thấy có người bình luận cho mình.
Mở ra nhìn, bên dưới link trò chơi có bốn người bình luận.
[Vân Đình]: [Yếu] [Yếu] [Yếu]
[Duật]: Mê muội mất ý chí!

[Thập Thất]: [Cười trộm]
[Tiểu Vũ]: Đệch mợ, anh Hai cũng chơi cái này à? Đến đây đến đây, cùng nhau tham gia, nhân vật bản mạng của em là Ngu Cơ.

[Xấu hổ]
Kiều Mục lặng lẽ xóa cái link gửi nhầm do trượt tay này, đứng ở ban công ngoài trời đốt điếu thuốc để làm mình tỉnh táo thật lâu.

Nguồn : ngontinh hay.com
Chú Tư nói không sai, mê muội mất ý chí!
Nhưng nhóc con thích, anh ta phải học cho giỏi trước rồi mới bàn tới vấn đề mất ý chí hay không!
***
Lúc Nghiên Thời Thất cùng Tần Bách Duật rời dinh thự còn chưa đến tám giờ.
Cô lên chiếc Lincoln của anh, đồng thời nhắn tin cho Lăng Tử Hoan, bảo Mục Nghi đưa cô bé về, không cần chờ.
Cô nàng đồng ý rất sảng khoái, cả người đổ sập lên ghế dựa, gác chân lên nhau, lắc lắc bàn chân thoải mái tự nhiên.
“Đầu Gỗ, đi thôi, chúng ta về nhà.” Nói xong, cô nàng lại lôi di động ra, quyết định chơi một trận với máy tự động.
Nói chung là chơi tự động thì sẽ không ai mắng cô là nằm vùng.

Lăng Tử Hoan vừa lấy di động ra, Mục Nghi cũng vừa khởi động xe, cửa xe còn chưa đóng thì một bóng người đã chui tọt vào, dọa cô nàng nhảy dựng lên.
“Chú Hai?” Lăng Tử Hoan vội vàng cất di động, “Chú xong việc rồi ạ?”
Không phải vừa nói chú ấy đi tâm sự với mấy người lớn à, nói tí vậy là đã xong rồi?
Ánh mắt tối tăm của Kiều Mục liếc cô nàng một cái, nghiêm mặt không đáp lại, vô cùng tự nhiên ngồi cạnh cửa.
“Mục Nghi, lái xe đi.”
Quan hệ giữa nhóc con và Mục Nghi có phải hơi bị tốt quá không nhỉ?
Vừa rồi còn nói cái gì, cái gì mà “chúng ta về nhà”…
Về nhà ai? Ai là chúng ta?!
Nghe thôi cũng khó chịu.
Mục Nghi bắt gặp ánh nhìn của Kiều Mục từ gương chiếu hậu, chỉ một giây sau đã thu ánh mắt lại, không nói gì khởi động xe rời khỏi dinh thự..
 
Người Dấu Yêu
Chương 221: Chương 221



Trở lại Vịnh Lâm Hồ vào đêm tối, Nghiên Thời Thất xuống xe, sau khi bước qua lối vào liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy hơi mệt, kéo tấm áo choàng của anh từ trên vai xuống, chưa quay người đi thì đã bị anh kéo eo thon, rơi vào trong lồng ngực mát lạnh.
Vòng tay anh se lạnh, nên khi bả vai chạm vào âu phục c*̉a anh, cô không kìm nổi mà run lên vì lạnh.
Cô đưa tay muốn đánh anh nhưng không ngờ anh đã bắt lấy cổ tay, kéo lưng cô rồi giam cầm cô trong lòng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh khẽ trầm giọng thì thầm bên tai cô: “Sau này em bớt mặc váy cúp ngực đi nhé.”
Có phải cô không hề hay biết, bộ lễ phục trên người cô duyên dáng đến mức nào.

Nhất là vòng eo nhỏ, cơ thể cân đối, khí chất dịu dàng c*̉a cô.
Đêm nay, có quá nhiều gã đàn ông để mắt đến cô.

Cảm giác bị người khác ngấp nghé người thuộc về mình quả thật không hề dễ chịu.

Nghiên Thời Thất nhếch khóe môi, buông tay đang vòng quanh cổ anh xuống.

Cô ước lượng vòng eo một lát rồi mới thích thú nhìn anh, “Không đẹp hả anh?”
Cô cảm thấy rất đẹp mà, eo được bó chặt, đường cong lả lướt, làm nổi bật ưu thế chiều cao c*̉a cô một cách hoàn hảo.
Ánh mắt c*̉a anh trở nên âm u, khóa chặt động tác c*̉a cô.
Đẹp chứ!
Lễ phục này đẹp muốn chết!
Sau đó, cô nghe thấy anh cố chấp nói: “Đẹp, nhưng trời lạnh, sau này em không được mặc nữa.”
Ồ, cô cảm thấy mình có thể cho cái cớ này một trăm điểm.
Rõ ràng là lòng chiếm hữu c*̉a anh đang tác quái.
Đôi mắt sáng long lanh c*̉a Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng c*̉a anh rồi khẽ bật cười.
Đúng là một người đàn ông vừa bướng bỉnh vừa ngang ngược.
Không muốn cô lộ vai thì cứ nói thẳng đi!
***
Nghiên Thời Thất đi tắm, cô thay một chiếc váy ngủ rộng rãi, đi từ phòng ngủ chính ra.
Vừa bước tới gần cầu thang thì cô đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Lúc xuống tầng, cô ló đầu nhìn về phía phòng bếp, thấy Tần Bách Duật mặc áo ngủ đang đứng trước bàn nấu ăn, dùng thìa múc cháo trong sảnh bếp sáng trưng.
Mái tóc c*̉a anh vẫn còn tản ra hơi nước, rõ ràng vừa mới gội xong.

Bộ quần áo ngủ tơ lụa trên người làm nổi bật thân hình cao lớn, trong vẻ thảnh thơi lại lộ ra cảm giác ấm áp gia đình.

Bên ngoài gió đêm thu se lạnh, ánh đèn trong bếp chiếu xuống người anh, hơi nóng lượn lờ trong không khí.

Cảnh tượng này làm trái tim Nghiên Thời Thất ấm áp vô c*̀ng.
Ánh mắt c*̉a cô dần trở nên ngẩn ngơ, quên cả phản ứng.

Trong mắt cô chỉ còn lại bóng dáng anh đang nấu cháo.
Dường như từ khi bọn họ bắt đầu xác định quan hệ cho tới nay, sự yêu thương anh trao cho cô luôn dịu dàng và tỉ mỉ như vậy.

Nó không sục sôi mãnh liệt nhưng nhẹ nhàng như nước đong đầy từng phút, từng giây.
Trong xã hội phồn hoa vội vã, nếu có một người thương yêu bạn, bằng lòng hạ thấp bản thân vì bạn, trong đêm thu hâm nóng một bát cháo sưởi ấm cõi lòng.

Chi tiết bé nhỏ giản đơn như vậy, có lẽ chính là hạnh phúc!
Nghiên Thời Thất cuộn tròn tay lại rồi dụi mắt.

Cô cảm thấy triệu chứng cảm lạnh c*̉a mình lại tái phát rồi.

Nếu không thì vì sao chóp mũi lại xót xa như vậy!
“Đến đây ăn cơm nào.”
Anh vừa dời mắt thì đã trông thấy bóng dáng thướt tha của cô đang đứng trước cửa phòng bếp, bèn nương theo ánh đèn gọi cô một tiếng.
Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn ăn, nhìn bát cháo loãng c*̀ng món ăn kèm đặt trước mặt, tuy giản dị nhưng lại đong đầy tất cả sự quan tâm dịu dàng c*̉a anh.
Cô c*́i đầu húp cháo, tình ý ấm áp trượt qua cuống họng.
Hội đấu giá không chuẩn bị đồ ăn, chỉ có buffet bánh ngọt, đúng là cô chưa ăn gì.
Ăn được hai miếng, Nghiên Thời Thất ngước mắt lên nhìn anh, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Anh biết nấu cơm từ bao giờ thế?”
Vietwriter.vn
Cô vẫn luôn thấy rất kì lạ, anh vốn là cậu Tư nhà họ Tần, đáng lẽ không phải lo lắng về ăn mặc, chỉ cần hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể đích thân xuống bếp nấu canh?.
 
Người Dấu Yêu
Chương 222: Chương 222



Trông thấy dáng vẻ ngậm thìa húp cháo và đôi mắt tràn ngập tò mò c*̉a cô, anh đặt bát đũa xuống, cầm lấy hộp thuốc trên bàn, lúc lấy một điếu ra mới trầm giọng trả lời: “Ở nước ngoài.”
Nghiên Thời Thất sửng sốt, nhìn động tác châm thuốc nhã nhặn c*̉a anh thì buột miệng thốt lên: “Anh từng ra nước ngoài à?”
Hả?
Câu này hình như không đúng lắm.
Cô vội vàng nuốt cháo, bổ sung thêm: “Ý c*̉a em là, anh đã từng sống ở nước ngoài?”
Trong chớp mắt, cô nhận ra mình biết quá ít về quá khứ c*̉a anh.
Có lẽ, đợi đến lúc tới Đế Kinh gặp chị Ba, cô có thể dò hỏi một phen.
Nghĩ như vậy, gương mặt c*̉a Nghiên Thời Thất hiện lên vẻ kiên trì.
Là sự kiên trì muốn hiểu rõ mọi chuyện về anh.
Anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng phả ra một luồng khói.

Anh im lặng vài giây rồi mới khàn giọng đáp: “Ừ, khoảng mười năm.”
Mười năm…
Động tác húp cháo bỗng khựng lại, cô cắn thìa.

“Anh đi từ lúc nào?”
Anh lại sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy…
Còn học nấu cơm?
Nhưng với bối cảnh c*̉a nhà họ Tần, họ không đời nào lại để anh chịu khổ nơi đất khách!
Chẳng lẽ nấu cơm là do hứng thú?
Lúc Nghiên Thời Thất hỏi câu này, mạch suy nghĩ c*̉a cô vẫn còn lơ lửng.
Mãi cho đến khi con ngươi sâu thẳm c*̉a anh xuyên qua làn khói thuốc, dừng lại trên mặt cô, thì anh mới lên tiếng: “Mười bốn năm trước.”
Dứt lời, ánh mắt c*̉a Tần Bách Duật như hóa thành thực thể, rơi lên mặt cô, nhìn chằm chằm mọi biểu cảm và sắc thái c*̉a cô.
Nghiên Thời Thất khó hiểu trước cái nhìn c*̉a anh, cô đặt thìa xuống, bùi ngùi lên tiếng: “Vậy lúc đó anh mới mười lăm tuổi nhỉ, anh đi học phải không?”
Sau vài giây lưỡng lự, anh thở dài, khẽ gật đầu.
Anh không muốn tiếp tục đề tài này, gảy tàn thuốc vào gạt tàn, ngẩng đầu lên rồi nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Em thì sao, mười bốn năm trước em làm gì?”
Mùa hè mười bốn năm trước, liệu em còn nhớ mình đã làm gì không?
Nghiên Thời Thất không đoán nổi hàm ý trong đôi mắt sâu thẳm c*̉a anh.
Cô nhíu mày, nghiêm túc hồi tưởng, ánh mắt mông lung đáp: “Ừm… Lúc em mười tuổi, hình như không làm gì cả, ngoài học thì c*̃ng chỉ có học.

Lâu quá rồi nên em cũng không nhớ rõ.”
Chỉ có một điều hơi để lại ấn tượng cho cô.

Hình như cô từng ra ngoài tham gia trại hè một lần vào hồi tiểu học.
Hình ảnh kí ức quanh quẩn trong đầu, cô kiên trì muốn nhớ lại, đang định lên tiếng thì anh đã dập thuốc, nét mặt dịu dàng nói: “Được rồi, không nhớ ra thì đừng cố nữa!”
Mạch suy nghĩ bị lời nói c*̉a anh cắt đứt, Nghiên Thời Thất dứt khoát từ bỏ.
Sau khi ăn hai miếng thức ăn kèm, cô do dự vài giây rồi mới hỏi nghi vấn luôn nằm trong lòng mình đêm nay, “Anh Tư, em có một chuyện…”
“Chuyện gì?”
Anh lại cầm bát đũa lên, chăm chú nhìn cô.

Thấy cô còn hơi do dự thì hàng lông mày nhuốm nét vui vẻ nhếch lên, “Khó nói lắm à?”
“Không phải vậy…” Nghiên Thời Thất c*́i đầu xúc hai miếng thức ăn, giọng nói không rõ ràng vì nhai nuốt, “Có phải sính lễ kết thông gia ban đầu đều đã bị mẹ em cầm đi hết rồi không?”
Dứt lời, cô càng c*́i đầu thấp hơn.
Ngang nhiên hỏi chuyện sính lễ, quả thật rất khó mở lời, nhưng cô nhất định phải hỏi.

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nếu không cô sẽ không có cách nào làm rõ, rốt cuộc bà Liên cầm bao nhiêu tiền trong nhà và dùng vào việc gì.
Sau khi sự im lặng làm lòng người lo lắng bao phủ bầu không khí, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ phát ra từ khóe môi anh, “Không em, chỉ có em mới được chạm vào sính lễ anh tặng.”
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu cắn súp lơ trắng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Cô cảm thấy khá kinh ngạc, “Nói như vậy nghĩa là anh không cho mẹ em?”
Một đáp án vô c*̀ng bất ngờ.
Cô thấy anh lắc đầu, mỉm cười cầm khăn lau sạch nước canh bên khóe môi mình, “Ngoài Vịnh Lâm Hồ, những thứ khác đều ở ngân hàng Lệ Thành, nằm trong két an toàn dùng tên c*̉a em để mở.”
Nói đúng ra, thứ bà Liên cầm đi chỉ là bản danh sách mà bà ta không thể đụng vào..
 
Người Dấu Yêu
Chương 223: Chương 223



Mười giờ sáng hôm sau.
Nghiên Thời Thất nhận được đôi hoa tai phỉ thúy do hội đấu giá gửi tới.
Sau khi cảm ơn, cô cẩn thận cất kĩ hoa tai, định bụng sẽ tặng nó cho chị Ba khi đến Đế Kinh.
Tám giờ sáng, Tần Bách Duật đã đến công ty.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, Nghiên Thời Thất ngồi một mình trong phòng khách, loay hoay thực hiện các quy trình c*̉a trà nghệ.

Gần trưa, cô nhận được điện thoại c*̉a Thành Nghiệp Nam.
“Diệp Tịch Noãn bị phán quyết rồi.”
Qua điện thoại, giọng điệu c*̉a anh ta rất trầm, ngầm tiết lộ mấy phần bực bội.
Nghiên Thời Thất đặt đồ lọc trà trên tay sang một bên, cầm tách sứ ngửi mùi thơm.

Cô kề di động bên tai, cười nhẹ rồi hỏi: “Đã phán quyết rồi, sao anh vẫn khó chịu thế?”

Cô nghe thấy tiếng nghiến răng c*̉a anh ta rất rõ ràng.

Chẳng lẽ kết quả phán quyết không đúng ý?
Vừa nghĩ vậy, Thành Nghiệp Nam đã cười lạnh trả lời: “Cân nhắc mức hình phạt rồi phán nửa năm.

Không biết lòi ở đâu ra vị luật sư nào đó, lợi dụng kẽ hở biến cố ý gây thương tích thành sơ suất gây hại, mẹ nó chứ đúng là xui xẻo!”
Nửa năm…
Động tác ngửi trà c*̉a Nghiên Thời Thất khựng lại, cô tiện tay đặt tách sứ lên bàn, đầu ngón tay vuốt xuôi theo chiếc tách, “Thanh danh c*̉a cô ta như vậy mà vẫn có người bằng lòng mời luật sư cho cô ta à?”
Là Kiều Phỉ Bạch?
Nghĩ lại thì không thể, Kiều Phỉ Bạch đã mất đi vị trí CEO trong Kiều thị, sợ rằng bây giờ còn chẳng lo nổi cho bản thân.
Thành Nghiệp Nam mắng một tiếng: “Ai bảo không có!”
Sau khi tán gẫu vài câu thì c*́p máy, Nghiên Thời Thất ngồi ngẩn ngơ trên xô pha.
Đã tới nước này mà vẫn có người giúp đỡ Diệp Tịch Noãn, là vì thương hại cô ả hay còn có ý đồ khác?
Trước mắt, vấn đề này vẫn chưa được giải đáp.
Nửa tiếng sau, xe chuyên dụng tới Vịnh Lâm Hồ, sau khi sửa soạn đơn giản, Nghiên Thời Thất đi ra ngoài.
Lúc lên xe, Thành Nghiệp Nam vẫn ngồi vắt tréo chân ở cửa xe dằn dỗi.

Thoáng trông thấy bóng dáng Nghiên Thời Thất, anh ta thu chân lại, dõi mắt nhìn tòa biệt thự sau lưng cô.
Chẳng trách là khu vực đắt đỏ nhất Lệ Thành, mợ nó cảnh quan quá đẹp.
“Đi đâu đây?” Nghiên Thời Thất ngồi cạnh Thành Nghiệp Nam, thuận tiện cởi áo khoác trên người, vắt lên tay vịn rồi hỏi.
Thành Nghiệp Nam ho một tiếng, cười lạnh.

“Đến trại tạm giam.

Chuyện cô ta bị phán quyết lớn như vậy, sao có thể không tới chúc mừng!”
Nghiên Thời Thất khẽ cười, gật đầu, hờ hững đáp: “Ừm, có lí lắm.”
Rất hợp ý cô.
Lăng Tử Hoan ngồi phía sau xoa cổ, nghe xong thì không kìm được mà cười thành tiếng.
Anh Thành và chị Thập Thất đúng là đen tối!
Nghe thấy âm thanh, Nghiên Thời Thất quay đầu nhìn cô nàng.

Sóng mắt vẫn còn vương nét cười, thấy cô nàng đang xoa cổ thì cô nhướng mày, “Cổ c*̉a em sao thế?”
Lăng Tử Hoan ngừng xoa bóp, khóc không ra nước mắt, “Em ngủ bị sái cổ…”
Cô ngủ trên xô pha cả đêm, có thể không sái cổ hay sao!
Giường bị chú Hai chiếm rồi!
Chú Hai đáng ghét!
Gì mà không mang chìa khóa nhà, muốn đến nhà cô ở ké một đêm.
Dù chú ấy không mang chìa khóa thì có khách sạn nào dưới tay Kiều thị lại không cho chú ấy ở chứ.
Vậy mà chú cứ nhất quyết đến căn hộ nhỏ xíu c*̉a cô, báo hại Hổ Nữu không dám lên giường, lần nào nhảy lên c*̃ng bị chú Hai đạp xuống.
Đúng là không nên quá đáng như thế!

***
Tại trại giam số hai Lệ Thành.
Thành Nghiệp Nam đã tìm người lo lót từ trước.

Một giờ ba mươi phút chiều, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng thăm tù.
Trước ghế gỗ, cách lớp cửa sổ, Diệp Tịch Noãn mặc đồ tù nhân bước ra từ trong cửa.
Trông cô ta rất nhếch nhác, không còn vẻ ngạo mạn khi xưa, giống như một đóa hoa xinh đẹp đã trút sạch sắc hương, trở nên úa tàn.
Diệp Tịch Noãn vừa nhìn thấy Nghiên Thời Thất thì sững sờ vài giây, quay người muốn trở lại nhưng đụng phải gương mặt lạnh lùng c*̉a cai ngục.

Nhớ lại khoảng thời gian khó khăn trong trại tạm giam, cô ả đành kiên nhẫn ngồi xuống trước cửa sổ thủy tinh.
Vietwriter.vn
Diệp Tịch Noãn im lặng, miễn cưỡng cầm điện thoại truyền tin ở bên cạnh, “Cô đến làm gì?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 224: Chương 224



Diệp Tịch Noãn nói chuyện không hề khách sáo, nhìn Nghiên Thời Thất mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt tao nhã qua lớp cửa sổ, rồi ngó xuống bộ áo tù trên người mình, đáy mắt trào dâng thù hận mãnh liệt.
Cô ả có ngày hôm nay, tất cả đều do người này ban tặng.
“Đương nhiên là tới thăm cô rồi!” Nghiên Thời Thất chống khuỷu tay đang cầm điện thoại, thờ ơ đáp.
Diệp Tịch Noãn tức điên, cô ả nhìn dáng vẻ ung dung vui mừng này c*̉a đối phương thì nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng mỉa mai: “Nghiên Thời Thất, cô đắc ý lắm à?”
Nếu không phải cô ta giả vờ bị thương, dẫn đến động tĩnh lớn như vậy trong giới thì cô ả còn lâu mới tin mình sẽ thành nông nỗi này.
Nghiên Thời Thất nhìn Diệp Tịch Noãn xuyên qua khung cửa sổ sáng ngời.

Biến thành như vậy mà vẫn không biết hối cải.
Cô mỉm cười, nét mặt vô cùng hài lòng hỏi ngược lại: “Rõ ràng vậy à?”
“Cô…” Diệp Tịch Noãn nghẹn họng, gương mặt tràn ngập giận dữ và xấu hổ, trợn mắt lườm đối phương, “Vậy nên cô đến đây để cười nhạo tôi?”
Một giây sau, Nghiên Thời Thất ung dung gật đầu.

“Ừ, cứ cho là như thế.

Nhưng cô c*̃ng có thể xem tôi đến để c*̀ng cô ôn lại chuyện c*̃!”
Diệp Tịch Noãn: “…”
Cô ta dám nói thật!
“Nghiên Thời Thất, đám fan c*̉a cô có biết cô trơ tráo như vậy không?”
Diệp Tịch Noãn siết chặt ống nghe.

Không cố ý quan sát nhưng cô ta c*̃ng có thể nhìn ra nét mặt tràn ngập châm biếm và giễu cợt c*̉a Nghiên Thời Thất.
Thế mà đã không chịu nổi rồi?!
Nụ cười c*̉a Nghiên Thời Thất vẫn vẹn nguyên.

Nhìn thẳng vào ánh mắt bừng bừng lửa giận c*̉a đối phương, cô gõ tay lên mặt bàn, giọng điệu pha chút cảnh cáo: “Đừng tức giận chứ, nói về độ trơ tráo thì tôi làm sao sánh bằng cô? Lần trước trong tiệc rượu c*̉a Tần thị, lúc cô và Kiều Phỉ Bạch liên kết đưa thẻ phòng cho tôi, cách làm c*̉a cô không trơ tráo ư? Còn lần chụp trộm tôi và Ấn Thượng Nông ở buổi lễ, làm cộng đồng fan nổi lên tranh cãi, cô không cảm thấy thủ đoạn c*̉a mình bỉ ổi và trơ tráo à? Ồ, phải rồi, cô còn dùng tài khoản Weibo phụ phát tán những lời bàn tán nhục mạ tôi khắp nơi.

Cô nói xem, trong hai chúng ta, ai mới là kẻ càng hợp với từ này hơn?”
Nghiên Thời Thất nói những lời này mà chẳng hề nể mặt.
Cô đập tan thủ đoạn bẩn thỉu c*̉a Diệp Tịch Noãn, phơi bày từng chuyện trước ánh sáng, ai đúng ai sai, vừa nhìn đã rõ.
Diệp Tịch Noãn nghẹn họng vì những lời nói c*̉a cô, đành phải bóp mạnh điện thoại để trút lửa giận trong lòng.
Cô ta dùng im lặng trả lời, không tìm được bất kì phản kích có sức mạnh nào.

Bởi vì Nghiên Thời Thất nói không sai một li.
Thời gian trôi qua, Nghiên Thời Thất và Diệp Tịch Noãn dùng bốn mắt đối chọi nhau.
Cô ả nhìn đối phương không chớp mắt, hồi lâu sau mới khó khăn thốt lên một câu: “Tôi ghét cô là sai à?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Không hề sai!” Nghiên Thời Thất thu lại nụ cười, ánh mắt nặng nề, “Nhưng vì thù ghét mà phải trả một cái giá lớn như vậy, cô thấy đáng không? Sau khi Kiều Phỉ Bạch lợi dụng cô, cô ta có quan tâm cô không?”
Sắp hết thời gian thăm tù, trước khi Nghiên Thời Thất c*́p điện thoại, đôi mắt trong veo c*̉a cô lóe lên sự mỉa mai.

Cô ghé sát vào vách thủy tinh, nói lanh lảnh: “Thay vì tranh luận với tôi, chi bằng cô nên cẩn thận nghĩ lại, từ lúc bước chân vào giới giải trí đến nay, là ai hết lần này đến lần khác khiêu khích, giở trò sau lưng tôi.

Dáng vẻ bây giờ c*̉a cô, thật sự do tôi tạo thành hay sao?!”
Mỉa mai làm sao!
Diệp Tịch Noãn quên ngắt cả điện thoại.

Lời nói của Nghiên Thời Thất quanh quẩn trong đầu, cô ả hoảng hốt nhìn theo bóng lưng đi xa c*̉a đối phương.
Bên ngoài cửa sổ có tự do rực rỡ sáng chói, bên trong cửa sổ lại là nhà tù âm u ẩm ướt.

Một chiếc song sắt ngăn cách thành hai thế giới.

Chẳng lẽ đúng là cô ta đã gieo gió gặt bão ư?
***
Bước ra khỏi trại tạm giam, Nghiên Thời Thất quay người nhìn cổng sắt sừng sững đang từ từ đóng lại, c*̣p mắt mỉm cười, xoay lưng đi lên xe chuyên dụng.
Lần này, Diệp Tịch Noãn đã nhận được bài học tàn khốc nhất.

Dù chỉ là phán quyết nửa năm, cô ta c*̃ng phải hứng chịu đủ.
Cho dù những người đứng sau lưng giúp cô ta là ai, cô c*̃ng hi vọng rằng đây là lần cuối c*̀ng mình tiếp xúc với người này.
Chí ít thì trong giới c*̃ng không còn chỗ đứng cho cô ta nữa..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back