Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 210: Chương 210



Cung phản xạ của Bùi Đường bị trúng độc rồi sao?
Bây giờ, cô chẳng những là đã qua cửa mà chỉ còn thiếu nước công khai nữa thôi!
Trong lúc này, ở phía trước bục triển lãm trong phòng bán đấu giá, Bùi Đường từng bước ép sát tới, hai con mắt từng được gọi là ‘Mắt điện’ của anh ta nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, tựa như là tình yêu triền miên vô tận vậy.
Khiến cho cô vô cùng chán ghét!
Những thứ như bạn trai cũ này đúng là sinh vật không nên tồn tại mà!
Nghiên Thời Thất thở dài, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vào mắt Bùi Đường, “Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, anh nghe hiểu không? Còn nữa, cho dù tôi có tìm kim chủ thì cũng sẽ không tìm anh, đã nghe rõ chưa? Không phải tất cả mọi người đều sống trong quá khứ như anh đâu, ảnh, đế, Bùi à!”
Nói dứt lời, Nghiên Thời Thất cười lạnh nhìn anh ta rồi xoay người đi về phía hội trường diễn ra hội đấu giá trên tầng hai.
Rốt cuộc là ai cho Bùi Đường sự tự tin là cô còn có thể nối lại tình xưa với anh ta vậy?!
Sự tự tin vô cùng kì diệu.
***

Hội trường tổ chức buổi đấu giá từ thiện nằm ở tầng hai của dinh thự.

Khác với ánh đèn sáng rực chói mắt dưới lầu thì đèn ở nơi này được bố trí rất đặc biệt, toàn bộ chùm ánh sáng đều chiếu lên trên bục đấu giá.

Chỗ ngồi phía dưới thì được sắp xếp có thứ tự, chỉ có mấy tia sáng vàng nhạt rọi xuyên qua.
Nghiên Thời Thất đi lên từng bậc thang bên cạnh bức tường dinh thự, mới vừa đi đến chỗ rẽ ngoặt nối liền thì khuỷu tay của cô đã bị siết chặt, bỗng dưng bị người nào đó dẫn tới một góc tối tăm.
Tình huống đột ngột xảy ra khiến cô muốn giãy giụa phòng bị, nhưng đúng lúc này thì bên tai cảm nhận được luồng hơi thở nóng bỏng phả đến, “Nghe nói bà Tần định tìm kim chủ hả?”
Hơi thở nóng bỏng đến độ cô phải co rúm cổ lại ngay lập tức.

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, eo cũng bị anh siết chặt trong tay.
Nghiên Thời Thất thả lỏng người, nhẹ nhàng tiến vào lòng anh, hít vào hương vị mát lạnh trên người anh.

Đoán rằng có lẽ anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và Bùi Đường, cô bèn duỗi tay khẽ gãi lên cổ áo sơ mi của anh, “Tổng Giám đốc Tần, anh không phải là kim chủ của em sao?”
Vừa nói dứt lời, cô đã cảm thấy lòng bàn tay kề sát sau eo cô càng siết chặt hơn, “Nói chuyện với anh ta vui lắm à?”
Ha, ghen rồi!
Nghiên Thời Thất lắc đầu như thật, tựa lên vai anh sâu kín nói: “Không vui! Em chỉ thích nói chuyện phiếm với anh thôi.”
Giọng nói của cô vừa nũng nịu lại mang theo một chút háo hức, tiến tới khóe môi anh hôn một cái.
Không phải cô chột dạ, chỉ là không muốn anh tức giận vì Bùi Đường mà thôi.
Loại quá khứ mà gió thổi qua không còn dấu vết thì không nên trở thành đề tài khiến bọn họ không vui.

Anh không lên tiếng, trái lại cúi người hôn một nụ thật sâu lên môi cô.
Lúc được anh buông ra, vì thiếu oxi mà hô hấp của Nghiên Thời Thất hơi gấp gáp.

Cô liếc nhìn xung quanh, thầm cảm khái còn may là chỗ này khuất bóng sau cầu thang, đa số khách khứa đi lên tầng sẽ không dừng lại ở đây.
Nếu không thì tình cảnh hai người ôm hôn bị nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì có tiếng trêu chọc khiếm nhã từ chỗ rẽ ngoặt truyền đến, “Hai người xong chưa? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi đấy!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Ha ha! Khách khứa sẽ không dừng chân ở chỗ này, nhưng không thể cản được có người thích nghe lén góc tường!
Tần Bách Duật buông Nghiên Thời Thất ra, cũng cùng lúc mượn ánh sáng tối tăm để lau sạch lớp son tint bị lem ra quanh môi cô.

Lúc nắm lấy tay cô đi ra, anh còn lạnh lùng liếc Kiều Mục một cái, không để ý tới anh ta nữa.
WebTru yen Onlinez.

com
Kiều Mục hậm hực sờ mũi mình, xoay người đi theo phía sau hai người họ, không chịu được cô đơn mà nói: “Vừa rồi chú Đậu có tìm cậu đấy, đợi lát nữa buổi đấu giá kết thúc thì đi tụ họp với chú ấy không?”
“Ừm.

Chú ấy đang ở đâu?”
Kiều Mục giẫm giày da bước lên bậc thang cuối cùng của tầng hai, bĩu môi về phía ban công khu nghỉ ngơi ở phía trước, “Bên đó kìa.”
Vừa nói dứt lời, anh ta đã nhìn thấy Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất đi về phía ban công.
Chậc! Vội vã công khai thân phận như vậy sao, đúng là chán ghét!
Bây giờ, yêu đương đều ngọt ngào như vậy à?!.
 
Người Dấu Yêu
Chương 211: Chương 211



Kiều Mục đi ra ban công tầng hai, lấy thuốc lá trong túi ra châm một điếu.
Trong làn khói trắng mông lung, anh ta nhìn thấy Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất ngồi xuống trước mặt Đậu Túc Nguyên.
Anh ta nhướng mày, thở dài một hơi, đang định xoay người thì lại thoáng thấy Bùi Đường đúng lúc đi lên.

Gần đây thằng nhãi này làm xằng hơi quá đấy.
Kiều Mục rít một hơi thuốc, híp mắt phả khói chào một tiếng: “Ảnh đế Bùi!”
Bùi Đường đương nhiên nhận ra Kiều Mục.
Cậu Hai nhà họ Kiều bụng dạ khó lường, mấy ngày trước vừa chiếm quyền quản lý Kiều thị.

Nghiêm túc mà nói thì hiện giờ anh ta là ông chủ của mình.
“Tổng Giám đốc Kiều.”
Bùi Đường khẽ gật đầu chào hỏi Kiều Mục, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua, định trực tiếp tiến vào hội trường.
“Khoan đã!” Kiều Mục ngăn cản, một tay kẹp thuốc lá, một tay đút túi quần bước tới trước mặt anh ta, “Vội cái gì, nói hai câu với tôi đã.”
Kiều Mục nhìn thẳng vào mắt của Bùi Đường, có so sánh thì thấy ánh mắt anh ta rất giả tạo.
Bùi Đường miễn cưỡng đứng lại, đề phòng nhìn sang, “Tổng Giám đốc Kiều muốn nói cái gì?”
Kiều Mục lại hút một hơi thuốc, “Đương nhiên là nói về chuyện giữa anh và em gái tôi.

Nghe nói từ lúc Kiều Phỉ Bạch mất tư cách làm người quản lý, anh liền giữ khoảng cách, phân giới hạn với nó?”
Câu từ châm chọc làm Bùi Đường không vui, sắc mặt cũng nặng nề vài phần: “Rõ ràng là lời đồn lung tung, ai nói với Tổng Giám đốc Kiều thế?”
“Ai nói thì có gì quan trọng?” Đôi mắt tối tăm của Kiều Mục lóe lên một tia sắc bén, “Lúc trước Kiều Phỉ Bạch dùng một trăm triệu của Kiều thị cho anh phát triển ở nước ngoài.

Tiền còn chưa kiếm về đủ mà anh đã muốn phân mỗi người một ngả với con bé? Làm người không nên thực tế đến mức này đâu.”
Bùi Đường câm nín!
Kiều Mục nhìn vẻ mặt rối rắm của anh ta, búng tàn thuốc cười nhạo: “Tuy rằng Kiều Phỉ Bạch không còn là người quản lý của Kiều thị, nhưng tài nguyên lãng phí trên người anh thì anh còn phải kiếm lời về cho tôi rồi mới có thể đi! Thay vì nhàn rỗi tới mức tơ tưởng tới người phụ nữ của người khác, không bằng trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, anh nghĩ xem phải làm thế nào kiếm tiền về cho tôi thì tốt hơn! Dù sao, cái danh ảnh đế này của anh chỉ là mang tiếng của ba năm trước mà thôi.

Bây giờ người mới lớp lớp xuất hiện, nếu anh không chuyên nghiệp thì Kiều thị cũng không nuôi kẻ vô dụng đâu!”

Lời này, từng câu từng chữ đều khoét vào đáy lòng!
Nhưng Bùi Đường lại chỉ nghe lọt duy nhất một câu “Tơ tưởng người phụ nữ của người khác” kia!
Nghĩa là, Nghiên Thời Thất tình nguyện nương tựa vào người đàn ông khác cũng không muốn quay lại với mình?
Bùi Đường khép mi che giấu sự tối tăm nơi đáy mắt, các loại tâm tình phức tạp đan xen, đánh thẳng vào lí trí của anh ta.
Kiều Mục đứng trước mặt tỉ mỉ bắt được tất cả tâm tình của Bùi Đường, thấy dáng vẻ anh ta rõ ràng không tập trung, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Không biết tự lượng sức mình!
Lợi dụng nhà họ Kiều xong lại muốn tìm mục tiêu trèo cao tiếp theo, cũng không nhìn xem Nghiên Thời Thất có phải là người phụ nữ anh ta có thể với tới hay không.
Mà làm sao Kiều Mục anh lại có thể để anh ta lãng phí vô ích tài nguyên và mạng lưới giao thiệp của nhà họ Kiều chứ?!
***
Đêm lạnh như nước, ở khu nghỉ ngơi ngoài trời trên sân thượng bày mấy cái bàn tròn và ghế mây thủ công.
Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất tới ngồi trước mặt Đậu Túc Nguyên, nhẹ nhàng giới thiệu: “Chú Đậu, đây là Nghiên Thời Thất, vợ cháu.

Đây là chú Đậu.”
Câu sau anh nhìn Nghiên Thời Thất nói.
“Chào chú Đậu, cháu là Nghiên Thời Thất.”
WebTru yenOn linez.

com
Nghiên Thời Thất không hề ngập ngừng, kính cẩn lễ phép gật đầu chào Đậu Túc Nguyên, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
“Tốt tốt, chào cháu!” Sau sự ngạc nhiên, Đậu Túc Nguyên cười ấm áp đáp lại, quan sát cô một lát rồi nhìn Tần Bách Duật nói: “Không ngờ mấy tháng không gặp, cháu Tư đã kết hôn rồi, sao chú không nghe ai nói?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 212: Chương 212



Tần Bách Duật nhìn ánh mắt thắc mắc của Đậu Túc Nguyên, môi mỏng khẽ cười, trầm giọng đáp, “Không tổ chức hôn lễ, chỉ là đăng kí kết hôn trước nên không nói vói chú Đậu!”
Đậu Túc Nguyên nhướng mày hiểu ý, nhìn Tần Bách Duật rồi lại nhìn Nghiên Thời Thất, trêu ghẹo: “Khó trách! Chú còn đang nghĩ, nếu đã không mời chú dự đám cưới thì quan hệ giữa chúng ta cũng kết thúc luôn!”
“Chú Đậu cứ đùa!”
Nghiên Thời Thất ngồi ngay ngắn bên cạnh, lịch sự nhã nhặn.

Cô nghe ra được, quan hệ giữa Đậu Túc Nguyên và Tần Bách Duật có vẻ rất tốt.

Vì lễ phép, cô cũng không quấy rầy bọn họ nói chuyện với nhau.

Sau khi gặp mặt Đậu Túc Nguyên, buổi đấu giá cũng bắt đầu ngay sau đó.

Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất nắm tay đến hội trường, chỗ ngồi của hai người ở cạnh nhau, hàng đầu tiên.

Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh nhìn rơi trên gò má góc cạnh của anh.

Đây hẳn là kiệt tác của anh, nếu không chỉ bằng thân phận của cô thì chỉ có thể được sắp xếp ở hàng ghế thứ hai.

Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Nghiên Thời Thất dùng váy che giấu tay hai người đang nắm nhau, vành mắt lấp lánh ánh nước, “Có phải anh đã sớm biết hôm nay em muốn tới tham gia buổi đấu giá không?”
“Em muốn hỏi cái gì?”
Anh không nói gì, để mặc cô nghịch ngợm lòng bàn tay mình.

Nghiên Thời Thất nhướng đôi mày được vẽ xinh xắn, đùa dai miết miết lòng bàn tay anh, “Biết em muốn tham gia nên chiều nay anh mới trả lời tin nhắn của em lạnh nhạt thế đúng không?”
Tần Bách Duật cười, nắm lại bàn tay nhỏ của cô, xoa xoa hai cái rồi mới trầm ấm nói: “Đúng lúc cho em một bất ngờ.


“Lúc nào cũng cho em bất ngờ…” Nghiên Thời Thất thì thầm một câu, liếc nhìn anh, “Anh học tán tỉnh phụ nữ ở đâu thế hả!”
Cô đang đợi Tần Bách Duật trả lời thì ghế bên cạnh anh có người thong thả ngồi xuống, Nghiên Thời Thất ló đầu ra nhìn, câm nín.

Là Lăng Mật!
Chỗ ngồi bên tay phải của anh rõ ràng dán tên Hàn Vân Đình, chỗ tiếp theo mới đến Lăng Mật.

Cô thật không biết nên nói trái tim cô ta quá mạnh mẽ hay sức hấp dẫn của Tần Bách Duật quá mạnh!
Rốt cuộc vị tiểu thư cao quý nhà họ Lăng này thâm tình với anh đến mức nào chứ?
Cô ta không chỉ không thèm để ý sự thật bọn họ đã đăng kí kết hôn, còn không thèm che giấu tâm tư với Tần Bách Duật ngay trước mặt cô nữa.

Haizz!
Năng lực hấp dẫn hoa đào của người đàn ông nhà mình hơi mạnh mẽ nhỉ!
Vừa ngồi xuống, Lăng Mật liền nói: “Cuối tuần này em đi Đế Kinh, có thời gian sẽ qua thăm chị Ba, anh có muốn em nhắn gì cho chị ấy không?”
Nghiên Thời Thất nghe xong thì buồn cười.

Cô nghĩ mình là máy truyền lời à?!
Nghiên Thời Thất hờ hững bĩu môi, nếu anh ấy có gì muốn nói với chị Ba thì không biết gọi điện thoại hay sao?
Nhưng mà, cuối tuần này Lăng Mật cũng muốn đi Đế Kinh?
“Không cần, cảm ơn.

” Anh trả lời ngắn gọn.

Lăng Mật vẫn cười, không để ý thái độ cộc lốc của anh, “Không cần ngại, cũng lâu rồi em chưa gặp chị Ba cho nên định đến Đế Kinh thì hẹn gặp.


Nói xong cô ta liền cầm danh sách đấu giá ở bên cạnh lên xem.

Nghiên Thời Thất cảm thấy hơi kì lạ, lại không biết là không đúng ở chỗ nào.

Chuyến đi Đế Kinh của Lăng Mật có phải quá đúng dịp không?!
Nén sự khó hiểu xuống đáy lòng, Nghiên Thời Thất tiện tay cầm danh sách bên cạnh lên xem.

Tám món đồ đấu giá được giới thiệu rất tỉ mỉ cặn kẽ, miêu tả cụ thể cả ý nghĩa và giá trị của từng món.

Buổi đấu giá sắp bắt đầu thì Kiều Mục cùng Hàn Vân Đình mới thong thả đi đến.

Kiều Mục ngồi bên phải Nghiên Thời Thất, Hàn Vân Đình ngồi cạnh Lăng Mật.

Toàn bộ hội trường đấu giá đã kín chỗ.

Lúc này có vài ngôi sao ở phía sau nhiều chuyện xì xào bàn tán.

Vietwriter.

vn
“Nghiên Thời Thất thế mà có thể ngồi ở hàng đầu tiên?”
“Trông cô ta có vẻ rất thân với mấy người ngồi đó.


“Mấy người không biết đúng không, Nghiên Thời Thất và cậu Tư nhà họ Tần có quan hệ không bình thường.

Lần trước ở bữa tiệc cuối năm của Tần thị, cô ta làm bạn cặp với cậu tư Tần đấy!”
Người nói lời này là Tiêu Hãn, lần trước cũng tham gia tiệc của Tần thị, có ấn tượng với việc này.

“Mấy cậu có cảm thấy bóng lưng của cậu tư Tần rất giống người đàn ông xuất hiện trong Weibo của Nghiên Thời Thất không?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 213: Chương 213



Rốt cuộc mấy người này cũng không dám khẳng định việc cậu tư Tần có phải người đàn ông xuất hiện trong Weibo của Nghiên Thời Thất hay không.

Bùi Đường ngồi bên cạnh im lặng nghe hồi lâu, ánh mắt dần nhuộm đẫm hơi sương, che khuất cặp mắt hơi lóe sáng của anh ta.

Anh ta cố chấp cho rằng, cậu tư Tần là kim chủ của Nghiên Thời Thất.

Rõ là cứng đầu còn giả ngu!
***
Buổi đấu giá diễn ra trong khí thế hừng hực, Nghiên Thời Thất chuyên chú xem, mỗi món đồ đấu giá đều có thể nói là giá trị xa xỉ.

Không lâu sau đã đến món thứ năm, đó là bức tranh cô dừng bước quan sát trước đó.

Trên danh sách ghi rất tỉ mỉ, tên bức tranh là “Sơn Thủy Điền Viên Quy”.

Núi đen sông biếc, loáng thoáng cảnh nông viên, là bức tranh quốc họa nổi tiếng do chính bậc thầy – ông Ôn Sùng Lễ đích thân vẽ.

Bức tranh này ý cảnh rất đẹp, núi non trùng điệp xanh mướt xen lẫn dòng suối róc rách, tựa như vẽ trên lụa.

Cô vuốt nhẹ hình ảnh trên danh sách, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Tần Bách Duật ngồi bên cạnh thời thời khắc khắc quan tâm từng cử động của cô.

Thấy cô v**t v* hình ảnh, gò má ẩn hiện vài phần mơ màng, anh không nhịn được tới gần gả vai cô, trầm giọng hỏi: “Em thích bức tranh này à?”
Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy láu lỉnh, “Rất thích.


Anh nghiêm túc gật đầu, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy sự nuông chiều, “Vậy giơ bảng đi.


Lúc này, người chủ trì đã giới thiệu xong nguồn gốc bức tranh “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này, gõ búa gỗ một cái, cao giọng nói: “Giá khởi điểm của bức tranh này là ba triệu.


“Tự em giơ bảng!” Nghiên Thời Thất vừa nói vừa đè lại tay anh, chớp chớp mắt, cười năn nỉ: “Để em tự làm đi, được không?”
Tần Bách Duật nhìn gương mặt rạng rỡ của Nghiên Thời Thất, ánh mắt cô vừa kiên trì, lại vừa giống như nhất định phải chờ anh cho phép mới được.

Không đoán ra ý nghĩ của cô, lại không muốn bỏ qua tâm nguyện của cô, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ gật đầu.

“Cảm ơn anh Tư!”
Nghiên Thời Thất mềm giọng lấy lòng anh một câu.

Dù sao thì cô cũng luôn có biện pháp phá bỏ mọi quy tắc và sự nghiêm túc của anh.

Mà thôi, tùy ý cô là được rồi.

Sau khi anh đồng ý, Nghiên Thời Thất cười càng thoải mái.

Vào lúc có người nâng giá đến năm triệu thì cô giơ bảng số lên, báo tám triệu.

Há!

Có người đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô.

Dạo này ngôi sao đều nhiệt tình làm từ thiện thế à?
“Mười triệu!”
Người chủ trì hưng phấn gõ búa: “Mười triệu, cô Lăng ra giá mười triệu, xin hỏi còn ai muốn tăng giá không?”
Nghiên Thời Thất bình tĩnh cầm bảng số, nghe là Lăng Mật ra giá thì biết, cô ta cố ý.

Tần Bách Duật ngồi giữa Nghiên Thời Thất và cô ta, chia khoảng cách giữa hai người thành hai thế giới.

Nghiên Thời Thất cười lạnh, ánh mắt lóe sáng, lần thứ hai giơ bảng số, trả giá mười lăm triệu.

Người chủ trì phấn khích gõ búa gỗ hai lần: “Mười lăm triệu, người mẫu Nghiên Thời Thất ra giá mười lăm triệu! Mười lăm triệu lần thứ nhất!”
Lăng Mật giơ bảng: “Hai mươi triệu!”
Không khí yên tĩnh trong hội trường đấu giá ngấm ngầm trở nên khẩn trương.

Bức tranh này được người chuyên nghiệp định giá cũng là trong khoảng hai mươi triệu.

Sau khi Lăng Mật ra giá, người chủ trì cười không thấy mắt.

“Hai mươi triệu lần thứ nhất!”
“Hai mươi triệu lần thứ hai!”
Đọc truyện tại Vietwriter.

vn
Mỗi lần người chủ trì gõ búa đều rất vui sướng, còn không quên nhìn Nghiên Thời Thất, dáng vẻ rất chờ mong.

Không biết cô ấy còn muốn ra giá không.

Nghĩ lại thì thấy không thể nào, dù sao chỉ là một ngôi sao, sao có thể ra tay rộng rãi như tiểu thư nhà giàu được?
Lúc này, ánh mắt sâu trầm của người đàn ông ngồi cạnh Nghiên Thời Thất rơi trên gương mặt cười nhạt của cô.

Anh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú.

“Hai mươi triệu…” Người chủ trì thấy Nghiên Thời Thất vẫn không nhúc nhích, đang định gõ búa lần ba thì Nghiên Thời Thất giơ bảng, “Ba mươi triệu.


Toàn hội trường ồ lên.

.
 
Người Dấu Yêu
Chương 214: Chương 214



Nghiên Thời Thất ra giá ba mươi triệu, búa gỗ của người chủ trì còn dừng trên không, vẻ mặt khó tin.

Hội trường bán đấu giá vốn nghiêm túc yên tĩnh liền bùng nổ tiếng hô, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Nghiên Thời Thất.

Một thương nhân giỏi giang ngồi hàng thứ ba quay sang cảm thán với trợ lý: “Bây giờ làm ngôi sao kiếm tiền thật dễ.


Cũng có người chế nhạo: “Bức tranh này trị giá hai mươi triệu là nhiều nhất rồi, ra giá cao thế làm gì? Đốt tiền à?”
“Làm ngôi sao nhiều tiền mà, một bộ phim động cái là trăm triệu, chút tiền đấy thấm gì đâu.


Lời này khiến không ít người hùa theo.

Sau khi Nghiên Thời Thất giơ bảng, vẻ mặt Lăng Mật là khó coi nhất.

Cô ta hoàn toàn không cho rằng Nghiên Thời Thất còn dám tăng giá.

Đúng là vì nghe được cuộc nói chuyện của cô với Tần Bách Duật trước đó nên cô ta mới quyết định đấu với cô một trận.

Nếu là thứ Nghiên Thời Thất thích, vậy cô ta phải đoạt cho bằng được.

Lăng Mật nghĩ thầm, đây có lẽ là giá cao nhất mình có có thể trả.

Nghĩ một lát, trên mặt cô ta lại lộ vẻ kiên định.

Người chủ trì ngây người ba giây, sau khi được đồng nghiệp ở dưới nhắc nhở mới hoảng hồn tỉnh táo lại, rút lại chiếc búa sắp hạ xuống, hít sâu một hơi, “Cô Nghiên ra ba mươi triệu, lần thứ nhất!”
Lăng Mật không do dự, “Bốn mươi triệu!”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Nghiên Thời Thất càng nồng đậm, Tần Bách Duật hơi khép mi mắt, thong thả quay đầu nhìn sang Lăng Mật.

Anh vắt chân lên, tư thế ngồi nhàn nhã nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến trái tim Lăng Mật trở nên căng thẳng.

Nhân lúc người chủ trì gõ búa định giá, cô ta nở nụ cười tươi, nhỏ giọng giải thích: “Anh cũng biết anh Cả vẫn luôn thích các tác phẩm của thầy Ôn Sùng Lễ mà.


Lời này giải thích hợp lí chuyện cô ta tranh bức “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này.

Anh không đôi co với cô ta, chỉ dời mắt nhìn về phía trước, giọng nói kín đáo: “Hi vọng chỉ vì vậy thôi!”
Lăng Mật bị nói trúng tim đen, nụ cười cứng ngắc, cũng thu lại ánh nhìn đang dừng trên mặt anh.

Quả nhiên, nơi nào có Nghiên Thời Thất thì cô ta đều không thể giữ nổi bình tĩnh!
Nhưng cô ta biết làm thế nào? Thứ gọi là ghen tị ăn mòn cô ta thành một người hoàn toàn khác.

Giá bốn mươi triệu của Lăng Mật là giá cao nhất trong buổi đấu giá tính tới hiện tại.

Mà cuộc trò chuyện giữa cô ta và Tần Bách Duật cũng đều được Nghiên Thời Thất chứng kiến.

Thì ra là muốn mua cho anh của cô ta!
Đáng tiếc, lí do này chẳng hoàn mĩ gì cả!
Nghiên Thời Thất nhìn người chủ trì, thấy ông ta nhìn cô đầy mong đợi, cho nên, để ông ta không bị thất vọng, Nghiên Thời Thất giơ bảng lên, “Năm mươi triệu!”
Thật trâu bò, thật có tiền!
Sắc mặt Lăng Mật tái xám lần nữa.

Những người khác trong hội trường đều hít lạnh một hơi, nổi da gà toàn thân.

Tiền trong mắt mấy người này đều là giấy đúng không!
Cạnh tranh đấu giá là so xem ai có khả năng giữ bình tĩnh hơn!
Ngay từ lúc đầu, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn của Nghiên Thời Thất vẫn chưa thay đổi, cô ung dung lại lạnh nhạt, không ngừng k*ch th*ch Lăng Mật ghen tị phát cuồng.

Cô ta dựa vào cái gì bình thản như vậy, vì Tần Bách Duật đang ở đây ư?!

Dùng tiền để đánh cược, Lăng Mật không tin mình sẽ thua!
Chống mắt lên xem đi!
Vì vậy, buổi tiệc từ thiện tư nhân này xuất hiện mức giá cao nhất từ trước tới nay, Lăng Mật giơ bảng, hùng hồn nói: “Một trăm triệu!”
Nơi này cần tiếng vỗ tay nha!
Lúc này, Nghiên Thời Thất cười lộ núm đồng tiền, thả bảng số xuống, dẫn đầu vỗ tay.

Ngay lập tức, toàn hội trường đáp lại Lăng Mật một cách nhiệt liệt nhất, lẫn vào đó là vài tiếng thì thầm thán sợ.

Dùng một trăm triệu để mua bức tranh định giá hai mươi triệu, nhà họ Lăng thật sang!
Người chủ trì gõ búa ba lần, không dám chậm giây nào, mạnh mẽ hô to: “Chúc mừng cô Lăng đấu giá thành công.

Phần quyên góp này sẽ được chúng tôi phân phối đầu tư kiến thiết cho khu vực miền núi khó khăn…” WebTru yenOn linez.

com.
 
Người Dấu Yêu
Chương 215: Chương 215



Vẻ mặt căng thẳng của Lăng Mật lúc này mới dần giãn ra, lông mày hơi nhướng đầy vẻ khoe khoang đắc ý, nghiêng người nhìn sang phía Nghiên Thời Thất, “Cảm ơn cô Nghiên!”
Câu này mang giọng điệu hơi kiêu ngạo và thỏa mãn, cô ta cảm thấy mình đã thắng!
Lăng Mật tỉ mỉ quan sát dáng vẻ của Nghiên Thời Thất, thấy cô không thất vọng, ngược lại còn cười tủm tỉm vỗ tay với cô ta, “Chúc mừng cô Lăng, tôi tự thẹn không bằng cô!”
Lăng Mật cảm thấy rất giả!
Nếu thật sự thấy thẹn, sao không nhìn ra chút nào!
Lăng Mật mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt lại nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú, phát hiện khóe môi khẽ mím của Nghiên Thời Thất lộ ra một chút tiếc nuối buồn bã.
Thấy vậy, cô ta hài lòng nở nụ cười.
Dù sao, việc Lăng Mật dùng giá một trăm triệu đấu giá được bức “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này liền trở thành tiêu đề trang đầu trang truyền thông công ích ngày hôm sau.
Sau đó còn có ba món đồ đấu giá, một đôi khuyên tai ngọc Phỉ Thúy thủy tinh chủng(*), một con dấu ngọc Hòa Điền, một khối trang trí gỗ chạm khắc nghệ thuật.
(*) Phỉ Thúy thủy tinh chủng: dân chuyên thương gọi là “Lão khanh thủy tinh chủng” là loại phỉ thúy đẳng cấp, đẹp và đắt nhất trong các dòng phỉ thúy, thường lấp lánh trong suốt, tính chất của nó nhẵn nhụi tinh thuần không tì vết, màu sắc thuần khiết, sáng ngời, nồng đậm, ánh xanh đều đặn.
Màu sắc được hình thành sau khi tinh thể Jadeite rất nhỏ được sinh ra, bởi vậy, bằng mắt thường thì rất khó nhìn thấy “tính thúy” (tính chất màu xanh).

Khi ánh sáng chiếu vào thì loại Phỉ Thúy này sẽ hiện lên ở trạng thái bán trong suốt hoặc hoàn toàn trong suốt, là phỉ thúy trung thượng phẩm hoặc cực phẩm.
Sau khi Lăng Mật đấu giá được bức tranh, người chủ trì đứng trên bục giới thiệu nguồn gốc và phẩm chất của đôi khuyên ngọc Phỉ Thúy.
Lúc này, Kiều Mục khép áo khoác ngoài tây trang đi về phía Lăng Mật, khom người nói với cô ta mấy câu.

Sau đó hai người một trước một sau ra khỏi hội trường đấu giá.
Nghiên Thời Thất nhìn theo bóng lưng của bọn họ, vừa quay đầu lại liền rơi vào ánh mắt của Tần Bách Duật.

Đôi mắt đen láy như đáy hồ của anh phản chiếu gương mặt trắng nõn của cô.
“Nhìn em làm gì?” Cô hờn dỗi nhíu lông mày, nhưng khóe môi lại không kìm được nụ cười vui vẻ.
Tần Bách Duật dung túng nhìn cô, đưa tay đặt lên bàn tay của cô trên đầu gối, bóp nhẹ, giọng nói chiều chuộng: “Nghịch ngợm!”
Có thể thấy anh đoán ra ý đồ thật sự của cô.
Nghiên Thời Thất cố gắng mím môi nhưng cũng không đè lại độ cong trên khóe miệng được.

Cô liếc nhìn bàn đấu giá, ranh mãnh bĩu môi, “Đừng trách em, dù cô ta không tranh thì bức tranh kia cũng sẽ về tay em, rất có lời mà.

Nhưng ai bảo người nào đó thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, nhất định phải tranh với em, vậy cứ để cô ta tự do thể hiện mình đi.

Cứ như thế thì em chẳng lo cô ta tranh hoa tai với em nữa!”
Lăng Mật có xa xỉ tới mức nào cũng không thể vừa tiêu phí một trăm triệu xong còn muốn tranh những thứ khác với cô.

Chỉ là cô ta tạm thời bị Kiều Mục gọi đi, coi như cũng hợp ý cô.
Nói xong, Nghiên Thời Thất nhìn về phía đôi khuyên tai ngọc Phỉ Thúy trong tay người chủ trì.
Thứ cô nhìn trúng thật sự là đôi hoa tai này.
Cô muốn tặng nó cho chị Ba!
Đôi khuyên này long lanh trong veo, sáng ngời xuyên suốt, phối với người phụ nữ giỏi giang nhã nhặn như chị Ba là phù hợp nhất.
“Muốn mua cho chị Ba à?” Tần Bách Duật nắn nắn ngón tay mềm mịn của Nghiên Thời Thất, một câu nói trúng suy nghĩ trong lòng cô.
Nghiên Thời Thất kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, “Anh đoán ra rồi à?”
Quả nhiên không có gì qua được mắt anh.
Anh không nói nữa, chỉ bao lấy tay cô chặt chẽ hơn, khóe mày đuôi mắt nhuộm đẫm sự dịu dàng.
Lăng Mật bị Kiều Mục gọi ra ngoài hội trường, cho nên món đồ đấu giá thứ sáu thuận lợi vào túi của Nghiên Thời Thất.
Giá khởi đầu là năm trăm nghìn, cô dùng ba triệu đấu giá thành công.
Đây cũng là nhờ lúc cô đấu giá với Lăng Mật, dám lấy cả mười triệu làm cơ sở tăng giá, nên ai mà không tự biết mình, nào dám tranh đoạt với cô.
Hàn Vân Đình ngồi bên kia không tỏ vẻ gì, nhưng khóe mắt lại liếc chiếc điện thoại trong tay của Tần Bách Duật.

Đừng tưởng anh không phát hiện ra, vừa rồi thằng nhóc này đã nhắn tin cho anh hai Kiều.
Người đàn ông nuông chiều vợ là kẻ không có điểm giới hạn nhất!
***
Trên sân thượng ngoài trời tầng hai dinh thự, gió đêm thấm lạnh, trăng sao sáng tỏ.
Kiều Mục và Lăng Mật ngồi yên lặng trước bàn trà.

Anh ta đốt điếu thuốc, hai người không ai mở miệng.
Lát sau, Kiều Mục chép miệng, miệng phả ra làn khói trắng, nhìn Lăng Mật nói: “Có phải em nên thu lại tâm tư của bản thân đi không?”
Lăng Mật đang đưa tay xua mùi khói thuốc khiến người phát sặc trong không khí đi, bất ngờ nghe được câu này của anh ta thì khựng lại, cứng người, “Anh có ý gì?”
“Em không hiểu à?” Kiều Mục bắt tréo chân, chồm người dựa lên thành bàn, bàn tay kẹp thuốc lá gõ nhẹ lên mặt kính, “Lăng Mật, nể tình chúng ta chơi chung từ nhỏ anh mới nhắc nhở em, em còn ở đây giả ngu với anh?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 216: Chương 216



Lời Kiều Mục nói khiến ánh mắt Lăng Mật hơi lấp lóe, cô ta khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dạng tự vệ, xoay mặt nhìn cảnh đêm nơi xa, thái độ dầu muối đều không ăn, “Em không hiểu anh đang nói cái gì!”
“Mẹ kiếp!” Kiều Mục chửi bậy.
Anh ta ngồi dậy dựa lại vào lưng ghế, rít mạnh một hơi thuốc, lườm cô ta, nói thẳng thừng chẳng khách sáo, “Có phải em cho rằng, trừ em ra cả thế giới đều là đồ ngu không? Vừa rồi trên hội trường đấu giá, em có biết dáng vẻ em kệch cỡm cỡ nào khi công khai khiêu khích với Nghiên Thời Thất không?”
Lăng Mật quay phắt lại, xuyên qua làn khói dễ dàng nhìn ra vẻ châm chọc trong mắt Kiều Mục, “Hừ, anh nói đùa gì thế? Chẳng lẽ chỉ vì Nghiên Thời Thất thích nên em không thể đấu giá? Đấu giá từ thiện cơ mà, người trả giá cao thì được, đây vốn là quy tắc!”
Kiều Mục cười lạnh, ánh mắt nhìn đốm lửa đỏ chớp tắt của điếu thuốc, “Quy tắc? Anh thấy quy tắc nhà họ Lăng dạy em từ nhỏ đến lớn con mẹ nó đều bị chó ăn rồi!”
“Kiều Mục, anh nói năng cẩn thận!” Lăng Mật nổi giận trừng mắt nhìn anh ta.
Anh ta dựa vào đâu mà chất vấn cô như thế!
Cho dù là cùng nhau lớn lên, anh ta có tư cách gì nói cô như vậy?!

Dưới ánh trăng, Kiều Mục cầm điếu thuốc nuốt mây nhả khói, nhìn thấy vẻ không phục của cô ta thì im lặng một lát mới an ủi: “Đừng cảm thấy không vui, bản thân em nghĩ cho kĩ, cách làm của em vừa rồi có chút dáng vẻ đoan trang nào của tiểu thư cao quý nhà họ Lăng không? Người ta đã đăng kí rồi, là vợ chồng hợp pháp, em hiểu chưa? Không phải anh nói em, rất nhiều chuyện đều là tốt quá hóa lốp.

Em nghĩ em nhằm vào Nghiên Thời Thất như thế có thể khiến cô ấy lui bước à? Em cho rằng em can thiệp thì chú Tư có thể nhìn trúng em ư?”
Lời này khiến sâu trong đáy mắt Lăng Mật lóe lên sự khẩn trương và chột dạ.
Cô ta nhếch môi, muốn nói lại thôi.
Kiều Mục bật cười nói tiếp: “Em thật sự nghĩ bọn anh không nhìn ra sao? Hơn nữa, chú Tư là ai cơ chứ, em nghĩ cậu ta không biết gì cả ư?”
Khôn khéo như chú Tư, sao có thể không nhìn ra tâm tư của Lăng Mật.
Chỉ là không thèm để tâm, cũng không đáp lại mà thôi.
Lăng Mật vẫn trầm mặc.
Đáy lòng hoang mang luống cuống khiến cô ta không biết nên nói cái gì.
Cô ta chớp mắt, không ngừng suy đoán xem rốt cuộc tình cảm đè nén của mình lộ ra lúc nào.
“Được rồi, bản thân em nghĩ cho kĩ đi.

Cái khác anh không nói, nhưng cách làm của em hôm nay vừa không đúng mực cũng hạ thấp thân phận của mình rồi!”

Kiều Mục nói xong đứng dậy, anh ta vừa bước tới lan can, tùy tiện thoáng nhìn, bên tai vang lên giọng nói mờ mịt của Lăng Mật, “Anh Hai, người trong lòng anh ấy là Nghiên Thời Thất sao?”
Kiều Mục không biết vấn đề này, cho nên anh ta nói thật, “Anh không biết!”
Không ai biết cô gái trong lòng cậu ta rốt cuộc là ai!
Nhưng khi Nghiên Thời Thất xuất hiện, để tất cả mọi người hi vọng người đó là cô!
Lăng Mật hồn bay phách lạc ngồi trên ghế, một lát sau mới cứng ngắc quay đầu nhìn bóng lưng của anh ta, chớp chớp mắt thầm thì tối nghĩa: “Vậy anh có thể cho em biết rốt cuộc mười bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”
Nếu Nghiên Thời Thất không phải cô gái trong lòng của anh ấy, vậy có phải điều này có nghĩa là ai cũng có thể thay thế được cái bóng kia.
Như Lăng Mật cô đây!
Kiều Mục dụi tắt mẩu thuốc vừa hút xong lên thùng rác, thu lại ánh mắt đang nhìn về phía bãi đỗ xe bên ngoài, quay sang Lăng Mật, giọng nói trở nên dè dặt khác thường, “Không ai biết mười bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì, anh khuyên em cũng đừng nên hỏi nhiều.

Em nên biết, sau cuộc chiến nội bộ nhà họ Tần năm đó, tất cả tin tức đã bị phong tỏa.

Đừng tò mò, không có gì có lợi cho em đâu.”
Nói xong, anh ta xoay người bước đi, để lại Lăng Mật ngồi một mình trước bàn, sắc mặt cô đơn tái nhợt.
Bóng đêm càng nồng, gió thu mang theo cái lạnh thấu xương đánh lên người Lăng Mật.
Vừa vào giữa thu mà gió đêm thật lạnh, lạnh đến mức cả người cô ta phát run.

Vietwriter.vn.
 
Người Dấu Yêu
Chương 217: Chương 217



Sau khi Kiều Mục đi khỏi cũng không quay lại hội trường đấu giá.
Anh ta vừa xuống lầu vừa nghiêng người khoác áo khoác lên.

Xuống tới tầng một, anh ta liền bước dài về phía bãi đỗ xe.
Vừa rồi trên ban công, anh ta mơ hồ nhìn thấy bóng của cô nhóc kia.
Đoán rằng cô nhóc sẽ đến cùng Nghiên Thời Thất, Kiều Mục muốn xem thử nên bước về phía chiếc xe chuyên dụng kia.
Khoảng cách hơi xa, anh ta cũng không xác định là bản thân nhìn có đúng không.
Lúc này, tới bên cạnh xe chuyên dụng, anh ta liếc nhìn biển số, rồi hơi híp mắt nhìn về phía cửa sổ xe.
Nói thật thì anh ta cũng không nhớ biển số xe chuyên dụng của Nghiên Thời Thất, nhưng nhìn dáng vẻ bên ngoài thì rất giống chiếc này.
Kiều Mục vòng qua đuôi xe, giẫm lên mô đất, vừa tới chỗ cửa xe thì trong khe hở nhỏ ở cửa xe truyền đến tiếng cười lanh lảnh.
“Đầu Gỗ, anh giỏi quá! Nhanh lên, dẫn tôi với, hai đứa mình sang đối diện ngồi.”
Giỏi quá?
Dẫn cô nhóc?

Sang đối diện ngồi?
Nghe đến đây, huyệt Thái Dương của Kiều Mục giật đùng đùng.

Đúng là Lăng Tử Hoan không sai, anh ta giơ tay lên gõ mạnh lên cửa xe.
“Ai thế? Đợi một lát!” Lăng Tử Hoan tức giận hô về phía cửa sổ, ngay sau đó nhìn di động sợ hãi kêu lên: “Đầu Gỗ, anh mau đi đi, mặc kệ tôi!”
Lại còn mẹ nó định chạy?!
Càng nghe mấy câu này càng không thích hợp, điều này làm cho bàn tay gõ cửa của Kiều Mục biến thành đập cửa.
“Ai đấy, là người nào!” Ngoài cửa xe tối om, nhưng trong xe bật đèn chiếu sáng không gian nhỏ bé, cửa kính dán màn bảo vệ nên Lăng Tử Hoan không thấy rõ người bên ngoài, cảm thấy hơi buồn bực.
Lúc này, di động truyền tới một câu “You.

Have.

Been.

Slained” khiến cô nàng nổi giận muốn ném bay điện thoại.
Lần đầu tiên cô chơi nhân vật anh hùng Lan Lăng Vương, hiệu quả ẩn thân siêu đỉnh luôn, vừa đoạt được vị trí đầu đã bị giết lại!
Rất bực nha!
Lăng Tử Hoan tủi thân ngẩng đầu nhìn Mục Nghi đang ngồi trên ghế tài xế, còn chưa nói gì thì di động của anh ta cũng truyền tới một câu: “You.

Have.

Been.

Slained…”
Cô cúi đầu nhìn, Minh Thế Ẩn của Mục Nghi cũng đã bị giết.

“Á, sao anh không chạy đi!” Lăng Tử Hoan phát quạu.

Mới bắt đầu chơi trò này được hai ngày, nhiệt huyết sôi trào muốn giết người, nhưng cô nàng luôn không tìm được phương pháp.
Mục Nghi ngồi bên cạnh nhìn cô nàng đầy ẩn ý, mặt không biểu cảm, “Cô thấy Lan Lăng Vương nhà ai dẫn theo Minh Thế Ẩn chưa?”
Dã khu(*) đối diện có năm người ẩn nấp chờ giết hai người họ đây này, cũng chỉ có cô mới chơi như thế.
(*) Dã khu là chỉ khu vực bãi đất trống mà binh quèn không nên tiến vào dưới bất cứ trường hợp bình thường nào trong game “Anh hùng liên minh”.
Lăng Tử Hoan trừng anh ta, cứng cổ hỏi lại, “Sao không được? Không phải nói đánh dã khu đều cần phụ trợ hay sao? Minh Thế Ẩn có thể hồi máu mà!”
Cô cố ý tấn công chiếm đóng đấy!
WebTru yenOn linez.

com
Mục Nghi: “…”
Bỏ đi, không đáng nhắc tới!
Cô nàng bảo Minh Thế Ẩn dùng sợi tơ dắt Lan Lăng Vương ẩn mình chạy khắp bản đồ, cảm thấy địch đều mù à?
Lúc này, giao diện trang đồng đội trên di động hiện lên dòng chữ nhỏ màu xanh lam: Lan Lăng Vương cậu là nằm vùng đúng không?!
Lăng Tử Hoan nổi giận, dứt khoát đăng xuất!
Trò chơi vớ vẩn gì đây, chẳng hay gì cả, còn không bằng chơi Feeding Frenzy!

“Lăng, Tử, Hoan!”
Người ngoài cửa không đợi nổi nữa, lạnh lùng gọi tên cô.
Nhóc con to gan thật!
Ở trong xe trò chuyện khí thế ngất trời, thả anh ta ở ngoài hóng gió.

Gì mà Lan Lăng Vương, Minh Thế Ẩn, đều là cái quái gì thế?
Lăng Tử Hoan bị giọng nói lạnh lẽo ngoài cửa làm giật mình run lên, rụt cổ nhìn Mục Nghi, tay nhỏ che miệng, “Đầu Gỗ, anh có nghe thấy giọng chú Hai không?”
Mục Nghi cũng thuận theo thoát khỏi trò chơi, sâu kín nhìn cô nàng, đưa tay ấn chốt mở cửa xe.

Cùng với trận gió ập tới từ cửa xe vừa mở ra là ánh mắt nặng nề của Kiều Mục.
Đáy mắt anh ta tối tăm, dường như hòa vào bóng đêm nồng đậm.

Ánh đèn ấm áp từ cửa xe rộng mở bao lấy anh ta, tôn lên đường nét sắc bén, “Chơi vui lắm à?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 218: Chương 218



“Chú chú, chú Hai!”
Lăng Tử Hoan chú chú nửa ngày rồi mới ấp úng mở miệng chào.
Cô núp sau lưng ghế, gương mặt sợ hãi.
Sao chú Hai lại ở đây? Làm người ta sợ muốn chết!
Sắc mặt chú ấy khó coi quá đi!
Mục Nghi nhìn Kiều Mục, thái độ cung kính gật đầu chào, “Cậu Hai!”
“Ừ…”
Kiều Mục kéo dài tiếng ừ, tầm mắt rơi vào khuôn mặt tròn tròn của Lăng Tử Hoan, híp mắt, “Xuống đây!”
“Dạ dạ!”
Lăng Tử Hoan gật đầu không ngừng, khom người xuống xe, còn hơi luyến tiếc liếc nhìn di động.
Lan Lăng Vương của cô!
Nhưng mặc kệ cái gì Vương, cũng kém vị đại vương trước mặt này!

Mục Nghi ngồi trong xe, xuyên qua cửa xe nhìn bóng dáng hai người rời đi.

Ánh mắt từ từ ảm đạm, mi mắt khẽ khép lại không nhìn nữa.

Anh ta xuống xe châm một điếu thuốc, rít thật mạnh.
Thuốc lá là thứ tốt để giải lao, chống buồn ngủ, giải sầu.
***
Sau khi xuống xe, Lăng Tử Hoan như một cô hầu nhỏ theo sát phía sau Kiều Mục.

Bên ngoài hơi lạnh, áo khoác lại để quên trên xe, nên cô nàng chỉ mặc quần bò và sơ mi dài tay.
Cô nàng khổ sở theo sau Kiều Mục, cũng không biết anh ta muốn đi đâu.

Một cơn gió thổi tới khiến cô nàng ôm lấy vai, cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Vòng qua bãi đỗ xe, đằng trước là trang viên cây xanh với tầm nhìn trống trải.

Chiếc ô che nắng trên vài chiếc bàn vuông để ngồi ngắm cảnh đã được thu lại, chỉ còn diềm ô theo gió đong đưa.
Trên đường đi tới đây, không hiểu sao Kiều Mục lại cảm thấy phiền muộn.
Cho đến khi giẫm lên cỏ xanh, anh ta mới thong thả dừng bước.
Quay đầu lại nhìn, phiền muộn trong nháy mắt bị một nỗi xót xa trong lòng đánh tan.
“Sao không mặc áo khoác?”
Lăng Tử Hoan ôm cánh tay dẩu môi, liếc nhìn anh, không hé răng.
Cô nàng cũng muốn mặc áo khoác mà, nhưng vẻ mặt “Ông đây rất không vui” của chú Hai làm cô không dám trì hoãn chứ sao.

Kiều Mục thở dài, đưa tay cởi cúc áo tây trang của mình.

Sau khi cởi áo ra, anh ta liền vươn tay khoác áo lên người cô.
So với lần trước ném thẳng lên đầu cô thì động tác lần này dịu dàng hơn nhiều.
Cảm giác ấm áp trên vai truyền tới toàn thân, Lăng Tử Hoan đút tay mình vào ống tay áo rộng lớn của anh ta, cánh tay nhỏ bé của cô nàng hoàn toàn bị bao phủ.

Lăng Tử Hoan vung vẩy ống tay áo, ngước nhìn Kiều Mục, “Chú Hai cũng tới tham gia đấu giá từ thiện à?”
Vietwriter.vn
“Ừ.”
Kiều Mục nhàn nhạt đáp một tiếng, cổ họng hơi ngứa, cảm thấy muốn hút thuốc.
“À…” Lăng Tử Hoan chăm chú nhìn sườn mặt góc cạnh của anh ta, thấy anh ta có vẻ không vui thì mím môi nhỏ hỏi, “Chú Hai, chú có tâm sự à?”
“Không có!”
“À…”
Không ai nói gì nữa!
Lăng Tử Hoan hậm hực đứng cạnh vung vẩy ống tay áo, mũi chân đá đá mặt cỏ, phồng má tự mình ngẩn người.
Im lặng làm tiếng gió thổi càng rõ ràng.

Lát sau, Lăng Tử Hoan nghe thấy Kiều Mục ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn thì thấy anh ta nghiêm mặt nhìn thẳng phía trước, đứng đắn hỏi: “Lúc nãy chơi gì thế?”
Nếu cô nhóc thích thì anh ta cũng có thể chơi với cô.
Nói đơn giản là anh ta không muốn nhìn thấy cô nhóc chơi với người khác vui vẻ như vậy!
Lăng Tử Hoan ngẩn người ra trước, sau đó liền toét miệng bắt đầu ba hoa liên tục, “Chú Hai, cháu nói cho chú biết, trò chơi này…”
Kiều Mục nghe xong chỉ thấy nhức đầu!
Cái gì Lan Lăng Vương cái gì Tôn Ngộ Không, hai người này ở cùng thời đại à?
“Chú Hai, có phải nghe là thấy rất muốn chơi không?” Lăng Tử Hoan đứng trước mặt anh ta, vừa nói vừa khoa tay múa chân, động tác nhìn sao cũng thấy rất đáng yêu.
Kiều Mục không nhịn được, đưa tay xoa đầu cô bé, một lần không đủ, lại xoa thêm hai cái, “Lúc nào cũng chỉ biết chơi, không có tiến bộ!”
Câu này nghe như bề trên dạy dỗ trẻ con không hiểu chuyện.
Lăng Tử Hoan không nói nữa, cắn môi nghiêng đầu nhìn anh ta, mím môi lúng túng, “Lại nói cháu! Vẫn là Đầu Gỗ tốt nhất, ít nói lại còn chơi với cháu nữa.”
Kiều Mục nghe rõ mồn một: “…”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 219: Chương 219



Trước khi đấu giá kết thúc, Nghiên Thời Thất thấy Lăng Mật với vẻ mặt cô đơn quay lại chỗ ngồi.
Lạ là Kiều Mục lại không đi theo.
Cô không nhìn nữa, cong nhẹ khóe môi.
Kiều Mục và Lăng Mật trò chuyện thế nào mà khiến cô ta buồn bã như vậy.
Thậm chí trên đường quay trở lại, cô ta còn vấp phải thảm trải, bộ dạng rất suy sụp, dường như bị đả kích không nhẹ.
Không phải cô suy nghĩ nhiều, mà là vì sau khi chủ trì tuyên bố buổi đấu giá kết thúc mà Lăng Mật vẫn còn ngồi thẫn thờ trên ghế.
Không lâu sau, các vị khách đều tản đi, Nghiên Thời Thất đi cùng người trợ lý của buổi đấu giá tới phòng riêng làm thủ tục chuyển giao.
Kí “Giấy xác nhận thành giao” xong, cô ra hành lang nhìn quanh bốn phía, thấy Tần Bách Duật đứng ngược sáng hút thuốc trước lan can.
Nghiên Thời Thất mỉm cười, nhấc váy bước tới.

Mà Lăng Mật ở phía sau cô chậm chạp rời khỏi hội trường lại nhìn bóng lưng cô chăm chú, đáy mắt thật u ám.

Tần Bách Duật đứng cạnh lan can, một tay đút túi quần, một tay kẹp thuốc lá.
Dáng vẻ anh đêm nay cao quý phi phàm, sơ mi và tây trang đen xa xỉ, bên ngoài khoác áo gió dài màu xám nhạt.

Gió đêm thổi bay tà áo anh, khiến dáng vẻ anh càng thêm ngang tàng mà tao nhã.
Nghiên Thời Thất vừa bước ra hành lang thì anh đã dập thuốc, ánh mắt rơi trên bờ vai mềm nhẵn của cô, nhíu mày hơi không vui.
“Sao anh lại đứng đây hút thuốc một mình?”
Anh cởi áo gió khoác trên vai ra, khoác lên vai cô, “Lạnh thế này em ra đây làm gì?”
“Ra tìm anh!” Nghiên Thời Thất cười nhẹ như hoa, ôm lấy cổ áo khoác trên vai, tiến lại gần anh, “Lát nữa về thẳng nhà ạ?”
Cô còn muốn hỏi anh vài chuyện nữa.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng v**t v*, “Không vội.

Làm xong hết thủ tục rồi à?”
Nghiên Thời Thất cười gật đầu, “Xong rồi ạ, mai họ sẽ phái chuyên gia đưa khuyên tai tới.”
Nghĩ một lát, cô nhìn anh hỏi: “Lát nữa anh còn có việc hả?”
“Ừ, không tốn nhiều thời gian đâu, là trò chuyện với chú Đậu.

Nếu em chán thì có thể về trước.”
Anh đau lòng, không muốn để cô chờ lâu.
“Không phải là trò chuyện một lát thôi sao, em đi với anh.”
Nghiên Thời Thất kéo tay anh khỏi cằm mình, nắm lấy, ánh mắt lấp lánh như sao trời, đi cùng anh, hòa nhập vào khung trời do anh chống đỡ, ngay cả sự lạnh lẽo ngoài hiên dường như cũng bị xua tan không ít.

***
Bảy giờ bốn lăm phút tối, tại sảnh chiêu đãi tư nhân tầng hai.
Không gian trong sảnh không lớn, không tới trăm mét vuông.

Chiếc đèn nghệ thuật trên đỉnh đầu khiến cho nơi này nhuộm vẻ hiện đại.

Cách trang trí màu xám nhạt lại làm không khí nồng nặc mùi vị thương vụ.
Đậu Túc Nguyên ngồi ở ghế chính, sát cạnh ông là Thị trưởng Tôn của Lệ Thành.
Mấy người trẻ tuổi vây bàn tương tác, trên bàn bày rượu đỏ rót sẵn cùng với khay đồ ngọt, trái cây.
Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh Tần Bách Duật, Hàn Vân Đình ngồi gần Kiều Mục, Lăng Mật không đến.

Nghe nói cô ta cảm thấy không khỏe nên rời đi trước.
Thị trưởng Tôn là người quen cũ của Đậu Túc Nguyên.

Cả hai đều không tham dự buổi đấu giá mà vẫn luôn ngồi ở phòng tư nhân trò chuyện.
Lúc này, Thị trưởng Tôn đánh giá người thanh niên xuất sắc trước mặt, ngậm ngùi vô cùng: “Bây giờ đúng là sóng Trường Giang lớp sau dồn lớp trước, bộ xương già của chúng ta thật không sánh bằng bọn nhỏ.”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Đậu Túc Nguyên cũng tán thành gật đầu, cười nói: “Đúng vậy.

Tối nay cháu Mật cảm thấy không khỏe, không thì tôi nhất định sẽ cảm ơn con bé đã tham gia ủng hộ sự nghiệp từ thiện như vậy.”
Thị trưởng Tôn gật đầu như thật, “Đúng là tiểu thư nhà họ Lăng, ra tay đủ hào phóng.

Ông Đậu này, xem ra đây là nể mặt ông đấy.”
Đậu Túc Nguyên cười cười, sau đó nâng chén với Nghiên Thời Thất: “Đương nhiên, cũng phải cảm ơn cô Nghiên ủng hộ.”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back