Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2100



CHƯƠNG 2100: LÃNH THƯ ĐỒNG RỜI KHỎI GIA TỘC

Bữa tiệc sinh nhật đêm nay đã bắt đầu, các thành viên trong gia tộc liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Lãnh Nguyệt Đồng trong âm thầm.

Cô ta là nhân vật chính, nhưng lúc sau lại không hề thấy bóng dáng đâu.

Điều này khiến cho Mann Field rất không vui, đứa con gái này được nuông chiều đến ngỗ nghịch, lại dám bất cần vắng mặt giữa chừng.

Nhưng vì ngại mất thể diện, bọn họ không dám gióng trống khua chiêng đi tìm kiếm, cho đến tận sau nửa đêm vẫn không thể tìm được tung tích của cô ta.

Mà sau khi bữa tiệc chấm dứt, chiếc xe SUV chở mấy người Hàn Vân Đình cũng theo đuôi đoàn xe rời khỏi biệt thự Field.

...

Hôm sau, tòa soạn báo Hoàng gia London đăng lên mạng một tin tức nóng hổi mà họ vừa lấy được đầu tiên.

Trên đó viết, cô cả Yolanda của gia tộc Field sắp kết hôn với công tước Charles trong vài ngày nữa.

Phía dưới tin tức còn đính kèm bức ảnh
Yolanda được công tước Charles bế ngang như công chúa.

Tin tức này khiến cả London lập tức rúng động, không ít người nổi tiếng cũng để lại bình luận chúc mừng dưới tin tức này.

Một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc lớn đầy chấn động lại thu hút sự chú ý của bao người như vậy vốn là việc đáng để vui mừng, nhưng không khí trong gia tộc Field lại u ám như phủ đầy mây mù.

Lúc này, còn chưa tới tám giờ sáng, Lãnh Nguyệt Đồng nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, khóe mắt còn có vết thương, trên người mang theo những dấu vết của cuộc mây mưa khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Mặc dù Charles đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thể lực vẫn rất tốt, hầu như vần vò cô ta cả đêm, Lãnh Nguyệt Đồng bị hành hạ đến thê thảm.

Thật ra tuy Charles có rất nhiều thủ đoạn, nhưng trên thực tế không tạo thành tổn thương vật lý nào với cô ta.

Chỉ có thể nói trong chuyện này, cô ta tự làm tự chịu.

Kể cả vết thương nơi khóe mắt của cô ta cũng là do cô ta tự khiến mình bị thương khi định chạy trốn nhưng lại không cẩn thận ngã sấp xuống.

Lúc này, Mann Field quay lưng đi, đứng trước cửa sổ, nơi đáy mắt chất chứa sự thất vọng.

Ông ta cầm xì gà trong tay, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên vẻ tức giận.

Không lâu sau, Mann Field nói: "Yolanda, con quá buông thả rồi!"

"Ba, không phải..."

Lãnh Nguyệt Đồng muốn giải thích, nhưng lời vừa tới bên miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu!

Chẳng lẽ phải thừa nhận là cô ta muốn hãm hại Lãnh Thư Đồng trước, sau đó lại bị người ta giăng bẫy lại?

Những lời này, cô ta không thể nói, càng không thể thừa nhận, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không còn đường lui nữa rồi.

Cho dù cô ta nói cho ba mọi chuyện đều là do Lãnh Thư Đồng hãm hại thì chắc chắn sẽ chẳng có ai tin. Bởi vì lời nói của Charles có trọng lượng hơn lời nói của cô ta.

Buổi sáng khi cô ta được Charles bế ra, đã có phóng viên chạy tới từ vườn hoa sau nhà.

Không ai biết những phóng viên này lẻn vào như thế nào, nhưng người sáng suốt đều hiểu rõ nhất định có liên quan tới Charles.

Cô ta vẫn nhớ rõ Charles đã cao giọng nói với ba cô ta: "Tối hôm qua cô Yolanda quá nhiệt tình, tôi không thể chối từ. Mong ông Field đây thứ lỗi!"

Ông ta nói một cách quang minh chính đại, nhưng trong lòng Lãnh Nguyệt Đồng rất rõ, ông ta chính là một kẻ mặt người dạ thú!

Ngay trước mặt phóng viên, Mann Field bất đắc dĩ công bố tin tức hai gia tộc kết thông gia.

Những vụ bê bối của giới quý tộc tuyệt đối không thể để lộ trước công chúng, mọi chuyện... chỉ đành đâm lao phải theo lao!

Cứ như vậy, chuyện hôn nhân của Charles và Lãnh Nguyệt Đồng không thể tiếp tục thương lượng được nữa.

Cùng lúc đó, mấy người Lãnh Thư Đồng và Hàn Vân Đình đang ngồi trên máy bay về nước.

Khi rời khỏi gia tộc Field, Lãnh Thư Đồng cũng chỉ mang theo một chiếc áo vest màu đen.

Chiếc áo vest mới tinh vẫn luôn được cô cất giữ trong tủ kính này là chiếc áo năm đó Hàn Vân Đình khoác lên người cô.

Trên máy bay, Lãnh Thư Đồng bình tĩnh nhìn thành phố dưới chân dần thu nhỏ lại.

Ba ngày sau, ở Lệ Thành, cô gửi thư đến gia tộc Field thông báo cắt đứt quan hệ với gia tộc, hơn nữa còn đệ đơn xin nhập tịch cho chính phủ trong nước.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2101



CHƯƠNG 2101: LĂNG TỬ HOAN CÓ THAI RỒI

Đầu tháng năm, Lãnh Thư Đồng về đến Lệ Thành đã được một tuần.

Ba ngày trước cô đã gửi thư thông báo cắt đứt quan hệ đến gia tộc Field, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa nhận được hồi âm từ bất cứ thành viên nào trong gia tộc.

Nghe nói hôn lễ của Lãnh Nguyệt Đồng sắp được tổ chức rồi, chắc là... không rảnh quan tâm thôi.

Chiều hôm nay, Lãnh Thư Đồng ngồi trong phòng làm việc, nhìn ảnh chụp trong di động, chốc chốc lại khẽ thở dài.

Cô rời khỏi Anh quá vội vàng, không thể dẫn A Đình theo được.

Nghĩ đến sau này mình sẽ không bước chân vào biệt thự đó nữa, Lãnh Thư Đồng thấy cảm xúc rất ngổn ngang.

"Rừ... Rừ..."

Di động đột nhiên rung lên từng hồi, Lãnh Thư Đồng lơ đãng nhìn lướt qua, mắt liền sáng rực lên, nhận cuộc gọi rồi vui mừng gọi: "Thập Thất!"

Ở đầu dây bên kia, sau một hồi tiếng sột soạt, giọng nói thánh thót của Nghiên Thời Thất mới vang lên, "Thư Đồng, cô về Lệ Thành rồi à?"

Lãnh Thư Đồng tươi cười gật đầu, "Đúng vậy, đã về rồi!"

"Sao không báo cho tôi biết, nếu không phải gặp anh Ba, tôi cũng không biết cô đã về đấy!" Nghiên Thời Thất hờn trách cô vài câu rồi đề nghị: "Tối nay có rảnh không? Ra ngoài ăn cơm nhé?"

Lãnh Thư Đồng nghe xong nhìn đồng hồ, "Được, cô muốn ăn gì, tôi mời!"

"Vậy để tôi chọn nhà hàng, lát nữa nhắn địa chỉ cho cô, năm giờ gặp nhau được chứ?"

"Được, thống nhất thế nhé, năm giờ gặp!"

Kết thúc cuộc gọi, Lãnh Thư Đồng nhìn màn hình điện thoại, nở nụ cười thật tươi.

Cô thật sự ngày càng thích bầu không khí ở Lệ Thành rồi, có Hàn Vân Đình, có Nghiên Thời Thất, còn có biết bao nhiêu bạn bè cùng chung chí hướng!

Có lẽ tháng ngày sau này sẽ không còn khổ sở như trước nữa!

...

Năm giờ chiều, Lãnh Thư Đồng bước xuống khỏi xe taxi, nhìn quanh bốn phía, đã thấy nhà hàng Ý cách đó không xa.

Cô vừa vào cửa, còn chưa kịp nhìn quanh đã nghe thấy tiếng gọi lảnh lót phá vỡ sự yên ắng trong nhà hàng, "Chị Thư Đồng, bên này này!"

Cô nàng Lăng Tử Hoan xưa nay vốn hoạt bát đang đứng trước bàn ăn cách đó không xa vẫy tay với cô.

Lãnh Thư Đồng tươi cười, khi đến gần mới phát hiện Ưng Phi Phi cũng có mặt.

"Chị Thư Đồng, chị ngồi đây đi!" Lăng Tử Hoan rất hoạt bát, vừa nói vừa chăm chỉ kéo ghế ra cho cô.

Nhìn thấy vậy, Nghiên Thời Thất bật cười lắc đầu, "Hoan Hoan, em ngồi yên đừng chạy lung tung, nếu động thai lần nữa chú Hai của em chắc chắn sẽ nhốt em lại, đến lúc đó chị không giúp được em đâu!"

Hiện tại, Lăng Tử Hoan đã có thai gần hai tháng.

Cách đây nửa tháng cô vẫn không hay biết gì, suốt ngày chạy nhảy tung tăng, đùa giỡn phá phách, kết quả bị động thai, dọa Kiều Mục sợ suýt chết!

Từ đó cô nàng bị Kiều Mục nhốt trong nhà, không cho đi đâu cả.

Gần đây cuối cùng sức khỏe đã hồi phục, hay tin Lãnh Thư Đồng về nước, Lăng Tử Hoan bèn nài nỉ Nghiên Thời Thất nhất định phải dẫn cô nàng ra ngoài hít thở khí trời, bằng không sẽ bị mốc người ra mất!

Ưng Phi Phi cũng nhanh chóng trêu ghẹo, "Hoan Hoan à, anh hai Kiều mà nổi giận lần nữa, em đoán xem anh ấy có lấy dây xích khóa em lại không?"

Tính cô nàng ưa nhảy nhót thế này, muốn cô ngoan ngoãn ở nhà chờ đến ngày sinh đúng là làm khó cho cô quá.

Phải biết rằng trong thời gian nghỉ dưỡng, cô muốn chạy ra ngoài không chỉ một lần, may mà Kiều Mục phát hiện kịp thời bắt cô về nhà.

Ưng Phi Phi vừa nói vừa mỉm cười với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, bây giờ Thập Thất đã mở màn tập thứ hai, Lăng Tử Hoan cũng đã có thai, chỉ có bụng của cô... mãi chưa thấy động tĩnh gì.

Lãnh Thư Đồng đặt túi giấy trong tay mình lên bàn, vui mừng nhìn Lăng Tử Hoan, "Hoan Hoan.... em có thai rồi à?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2102



CHƯƠNG 2102: CHÚNG TA UỐNG RƯỢU, CÁC CÔ ẤY TÁN GẪU!

Tuy Lãnh Thư Đồng và Lăng Tử Hoan chỉ gặp nhau vài lần, nhưng cô có ấn tượng rất sâu sắc và cũng rất có thiện cảm với cô gái đáng yêu này.

Lăng Tử Hoan chớp đôi mắt tròn xoe, đặt hai tay lên cái bụng nhỏ của mình, cười hì hì nói: "Bác sĩ nói đã gần hai tháng rồi, nhưng em chẳng có cảm giác gì cả!"

Lãnh Thư Đồng ngồi xuống, nhìn Nghiên Thời Thất, đồng thời đẩy túi giấy trên bàn đến trước mặt cô, "Tôi mang vài chai nước hoa về, không biết mọi người thích loại nào, mọi người tự chọn nhé!"

Nghiên Thời Thất nhìn chiếc túi, "Khách sáo thế làm gì!"

"Không phải khách sáo, là tấm lòng!" Lãnh Thư Đồng nhướng mày nói đùa.

Ưng Phi Phi rót một tách trà hoa cho Lãnh Thư Đồng, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Tôi nghe Tiểu Vũ nói, lần này cô và anh ba Hàn dự định cùng nhau ở lại Lệ Thành à?"

Lãnh Thư Đồng thoáng thất thần, điềm tĩnh gật đầu, "Ừ, đúng là có dự định này."

"Chúc mừng nhé, cuối cùng cũng đến với nhau rồi!"

Nghiên Thời Thất thật lòng thấy vui cho cô, trên khuôn mặt vẫn còn nét hân hoan.

Lãnh Thư Đồng mím môi cười thẹn thùng.

Ưng Phi Phi cũng mau mắn dựng ngón tay cái lên tán thưởng, "Xem ra sau này tôi phải gọi cô một tiếng chị Ba rồi!"

Lãnh Thư Đồng cảm thấy đầy ấm áp trước dáng vẻ vui mừng chúc phúc của mọi người.

Từ trước đến nay cô có rất ít bạn bè, thời gian bận rộn trong phòng thiết kế gần như đã chiếm hơn nửa cuộc sống của cô, nhưng sau khi quay lại Lệ Thành, mọi chuyện đã thay đổi.

Các cô gái trước mặt cô có hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, nhưng lại gần gũi thân thiết với nhau vì những người đàn ông họ yêu.

Cô nghĩ, hóa ra cảm giác hạnh phúc chính là thế này đây!

Khoảng bốn mươi phút sau, nhóm Lãnh Thư Đồng và Nghiên Thời Thất kết thúc bữa ăn, bốn người cùng ra khỏi nhà hàng Âu.

Khi hoàng hôn buông xuống, ven đường xuất hiện một cảnh tượng rất kì lạ.

Bốn chiếc siêu xe, dẫn đầu là chiếc Lincoln đỗ ngay bên lề đường trước cửa nhà hàng.

Kế tiếp, bốn người đàn ông khí chất ngời ngời bước xuống xe, ai nấy đều khôi ngô tuấn tú.

Họ đứng cạnh xe của mình, người thì hút thuốc, người thì nhìn về phía nhà hàng Âu.

Lúc này, Kiều Mục đang bắt tréo chân tựa lên nắp ca-pô, hút một hơi thuốc hất cằm nói: "Chú Tư, tụ tập một bữa chứ?"

Tần Bách Duật liếc sang nhìn vào mắt Kiều Mục, vui vẻ đồng ý, "Được, đi đâu?"

Đang nói chuyện, chợt có tiếng bước chân vang lên sau lưng Kiều Mục.

Mặc Lương Vũ và Hàn Vân Đình sánh vai bước đến: "Em nghĩ nên tìm một nhà hàng tiệc riêng, bây giờ chị dâu nhỏ và Hoan Hoan đều đang có thai, nhà hàng tiệc riêng yên tĩnh, còn có phương tiện giải trí, chúng ta uống rượu, các cô ấy tán gẫu, chẳng phải rất vui sao!"

Những người khác: "..."

Sau khi kết hôn, Mặc Lương Vũ chẳng có gì khác so với lúc trước, vẫn ngông nghênh như mọi khi.

Kiều Mục hơi ngả người ra sau, liếc nhìn Hàn Vân Đình, "Chú đi được không?"

Hàn Vân Đình hơi do dự.

Kiều Mục thấy vậy liền cười khẩy, sải bước đi thẳng về phía anh, giơ tay kẹp cổ Hàn Vân Đình, "Tiểu Hàn, đừng nói với tôi là cậu không đi được đấy! Cậu về được một tuần rồi nhỉ? Vẫn chưa đón gió tẩy trần cho cậu, chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay đi, không được từ chối!"

Hàn Vân Đình đứng bên cạnh Kiều Mục, khuôn mặt lạnh lùng thấp thoáng ý cười, "Tôi đâu định từ chối, nhưng có chút chuyện... cần mọi người giúp đỡ."

"Giúp đỡ chuyện gì, đến nhà hàng tiệc riêng rồi nói!"

Thế là, khi nhóm Nghiên Thời Thất và Lãnh Thư Đồng cười nói vui vẻ ra khỏi nhà hàng, vừa ngước lên đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng bắt mắt trên đường phố phía trước.

Người đàn ông của họ đang đứng đợi cạnh chiếc xe sang trọng của nhà mình, xếp thẳng hàng từ trái sang phải.

Người qua lại hai bên đường cũng lũ lượt đứng lại ngó nghiêng.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2103



Chương 2103: CHÚ HAI, ANH NÓI NHĂNG NÓI CUỘI!

Lát sau, trên con phố ồn ào huyên náo, một nhóm cô gái chia nhau đi về phía mấy người đàn ông.

Họ đều rất xinh đẹp, người thì đáng yêu, người thì đằm thắm, người xuất chúng, người lại trong trẻo, mỗi người một vẻ.

Nghiên Thời Thất đến trước mặt Tần Bách Duật, đôi mắt lúng liếng đong đầy ý cưới nhìn anh không chớp mắt, "Chẳng phải đã nói để Trác Hàn đến đón em à? Sao anh lại đích thân đến thế này?"

Tần Bách Duật quan sát cô một cách tỉ mỉ, tiện thể đón lấy túi xách của cô, "Đúng lúc thuận đường."

Nghiên Thời Thất nhịn cười nhìn anh, nhà hàng này cách trụ sở chính của Tần thị rất xa, hơn nữa Vịnh Lâm Hồ cũng không nằm trên trục đường này, người đàn ông hướng nội này có thói quen viện lí do để che đậy những gì anh quan tâm.

"Giờ về nhà luôn sao anh?" Nghiên Thời Thất bất giác lại gần anh hơn, mỉm cười ấm áp như gió xuân.

Tần Bách Duật cúi xuống mở cửa xe cho cô,
"Đến nhà hàng tiệc riêng trước, đón gió tẩy trần cho anh Ba."

Gần chỗ đuôi xe, Lăng Tử Hoan đeo ba lô nhỏ đã rảo bước nhanh chóng đến trước mặt Kiều Mục.

Đôi mắt to tròn của cô lúng la lúng liếng, cười giảo hoạt, "Chú Hai, có phải chuẩn bị đi chơi không?"

Kiều Mục nheo mắt nhìn dáng vẻ vô tư của cô, vò đầu cô, đầy trìu mến nói: "Chỉ biết chơi thôi!"

"Ấy!" Lăng Tử Hoan giậm chân, kéo tay Kiều Mục xuống ôm vào lòng, "Chú Hai, em ở lì trong nhà lâu lắm rồi, còn không ra ngoài chơi, em sẽ bị trầm cảm mất!"

Kiều Mục bĩu môi với vẻ bất lực, cố ý cọ khuỷu tay mình trước ngực cô, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Em chắc mình sẽ bị trầm cảm à? Anh thấy gần đây tối nào em cũng rất hăng hái mà!"

"Chú Hai!" Lăng Tử Hoan đỏ mặt, đấm lên cánh tay anh ta một cái, "Anh nói nhăng nói cuội, rõ ràng là tối nào anh cũng... ưm ư ư..."

Kiều Mục lập tức bịt kín miệng cô nàng lại!

Cô nhóc này điên rồi chắc!

Chuyện vợ chồng với nhau sao có thể nói công khai ra bên ngoài!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tử Hoan bị
Kiều Mục che mất phân nửa, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen lay láy đang không ngừng đảo qua đảo lại.

"Nhóc con, anh thấy em thiếu đòn rồi!"

Kiều Mục ôm eo cô, tuy giọng điệu có vẻ hung dữ nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng, đưa cô ngồi vào xe rồi tự mình đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, không nói tiếng nào trao cho Lăng Tử Hoan một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng.

Cô gái nhà anh, ba ngày không đánh đòn liền trèo lên nóc dỡ ngói!

Nhưng làm được gì chứ?

Bà cô nhí này bây giờ còn đang mang thai, trong thời gian ngắn thật sự không thể 'đánh' cô được, muốn ra tay ít nhất cũng phải đợi thêm khoảng sáu tháng!

Ừm, ít ra bác sĩ đã nói như thế!

Thật ra vừa rồi Lăng Tử Hoan hô lên, những người phía sau đã nghe thấy rõ ràng.

Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi không khỏi nhìn họ với vẻ ngưỡng mộ, hai người trao đổi ánh mắt, thầm cùng quyết tâm đêm nay về nhà tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm gặt hái kết tinh của tình yêu!

Không ồn ào ấm áp như họ, bầu không khí giữa Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng ở phía cuối bình thản hơn nhiều.

Ba chiếc xe phía trước đã lục tục rời đi, Lãnh Thư Đồng mỉm cười nhìn Hàn Vân Đình, "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đến nhà hàng tiệc riêng trước."

Hàn Vân Đình ra hiệu cho cô lên xe, đợi cửa xe đóng lại, Lãnh Thư Đồng quay sang hỏi: "Sau khi đến nhà hàng tiệc riêng còn chương trình gì nữa không?"

Ánh mắt Hàn Vân Đình thoáng lóe lên, anh lắc đầu không trả lời.

Thấy vậy, Lãnh Thư Đồng cũng chìm vào im lặng.

Tuy họ đã là người yêu của nhau, nhưng nhiều lúc Hàn Vân Đình vẫn không chịu chủ động chia sẻ chuyện riêng của mình với cô.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2104



CHƯƠNG 2104: TÔI MUỐN CẦU HÔN!

Song, Lãnh Thư Đồng cũng rất hài lòng với trạng thái hiện tại.

Ít ra thì Hàn Vân Đình đã ân cần hơn trước kia rất nhiều, cả vấn đề của gia tộc Field cũng do anh giúp cô giải quyết.

Lãnh Thư Đồng thầm nghĩ, nếu có thể cùng anh bình thản như thế cả đời, cô cũng thỏa mãn rồi.

Cô cũng mong sau này mình và Hàn Vân Đình sẽ có được một cuộc sống tôn trọng lẫn nhau.

***

Nhà hàng tiệc riêng 108.

Trong phòng VIP rộng rãi ấm áp, nhóm đàn ông ngồi trên ban công ngoài cửa sổ sát đất hút thuốc, mấy cô gái ngồi ở khu thư giãn bên trong phòng, vừa ăn trái cây vừa tâm đắc chia sẻ vấn đề khi mang thai.

Dưới sắc chiều chạng vạng, Kiều Mục kẹp điếu thuốc lá rít một hơi, đồng thời dùng mũi chân đá Hàn Vân Đình, "Lúc nãy cậu nói có chuyện muốn nhờ các anh em giúp đỡ, nói nghe xem chuyện gì nào!"

Anh vừa nói dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Hàn Vân Đình.

Động tác hút thuốc của anh khựng lại, yết hầu nhấp nhô, lát sau mới trịnh trọng nói: "Tôi muốn cầu hôn!"

"Khụ khụ khụ...."

Kiều Mục bất ngờ đến điếng người, bị sặc mất rồi!

Anh ta búng đầu lọc thuốc trong tay mình đi với vẻ ghét bỏ, cầm cốc nước lên uống liền mấy ngụm, đầy kinh ngạc hỏi: "Cầu hôn? Chú Ba à, hai người quen biết bao lâu? Mới ở bên nhau được bao lâu? Trước sau cộng lại đã được một tháng chưa? Nhanh vậy đã muốn cầu hôn, có cần gấp gáp thế không?"

Kiều Mục đặt liền một lúc vô số câu hỏi.

Không phải anh làm quá lên mà thật sự Hàn Vân Đình khiến người ta quá bất ngờ.

Độc thân biết bao nhiêu năm, vừa tìm được bạn gái đã định kết hôn chóng vánh, có phải hấp tấp quá không?!

Hàn Vân Đình liếc nhìn Kiều Mục với vẻ mặt thản nhiên, lịch thiệp gạt tàn thuốc, "Tôi muốn cưới cô ấy, chuyện này có quan hệ gì với việc chúng tôi quen biết hay yêu nhau bao lâu?"

Kiều Mục câm nín, không nói gì được nữa!

Mẹ kiếp, nói cũng có lí lắm!

Mặc Lương Vũ nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Lãnh Thư Đồng một lúc lâu, rút ra kết luận, "Anh Ba, có phải anh làm người ta dính bầu rồi không?"

Hàn Vân Đình: "..."

Anh bày ra vẻ mặt không cảm xúc, không thèm nhìn Mặc Lương Vũ nữa, phớt lờ cậu ta đi, sau đó nhìn sang Tần Bách Duật đang ngồi với vẻ mặt thản nhiên, "Chú Tư, cậu có gợi ý gì không?"

"Anh muốn làm thế nào?"

Tần Bách Duật cất giọng trầm thấp, không bất ngờ, không kinh ngạc, bình tĩnh như thể đó là lẽ đương nhiên.

Thật ra khi anh Ba nhờ anh giúp đỡ, anh đã biết Hàn Vân Đình lạnh lùng đã động lòng rồi, chính vì vậy anh mới gọi điện thoại cho anh trai của Thương Lục, nhờ anh ta giúp đỡ giải quyết rắc rối của gia tộc Field.

Theo tính cách của Hàn Vân Đình, nếu không quan tâm đ ến người ta thì anh ấy đã không dồn hết tâm trí để lên kế hoạch từ đầu đến cuối như thế.

Hàn Vân Đình nhìn Tần Bách Duật, nghĩ ngợi rồi nói ra một địa điểm để cầu hôn.

Nơi cầu hôn mới mẻ này làm cho Kiều Mục và Mặc Lương Vũ phải trố mắt!

Mặc Lương Vũ: "Anh Ba, anh chắc chắn là cầu hôn chứ? Địa điểm đó liệu có thích hợp không?"

Kiều Mục ngẫm nghĩ, dò hỏi: "Có ý nghĩa đặc biệt à?"

Hàn Vân Đình thản nhiên gật đầu, "Ừm, rất đặc biệt!"

Kiều Mục tặc lưỡi, đưa tay vỗ mạnh lên vai Hàn Vân Đình, "Định khi nào cầu hôn? Các anh em nhất định sẽ giúp cậu!"

Hàn Vân Đình dụi đầu lọc thuốc vào gạt tàn, nhìn về phía Lãnh Thư Đồng bằng ánh mắt dịu dàng, "Ngày mai."

Kiều Mục khẽ bật cười, "Tức là tối nay phải đến đó?"

"Nếu mọi người không bận thì đi cùng tôi."

Dứt lời, Mặc Lương Vũ lập tức đứng dậy, vỗ ngực dõng dạc nói: "Đậu mè! Chuyện chung thân đại sự của anh Ba, chắc chắn phải giúp! Đợi em chút, em đi xin phép vợ em trước!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2105



CHƯƠNG 2105: PHÒNG KHÁCH LẠNH LẼO QUÁ

Mặc Lương Vũ vừa nói vừa chạy vào trong, Kiều Mục gọi với theo cậu ta dặn dò, "Đừng để lộ chuyện đấy!"

"Yên tâm đi anh Hai, em có chừng mực!"

Kiều Mục nhìn theo bóng lưng Mặc Lương Vũ, âm thầm phỉ nhổ.

Kết hôn bao lâu nay mà vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Nếu cậu ta có chừng mực thì đã chẳng mang tên Mặc Lương Vũ rồi!

...

Chín giờ rưỡi tối hôm đó, bốn người đàn ông nhìn vợ và người yêu lên xe bảo mẫu chuyên dụng của Nghiên Thời Thất.

Lăng Tử Hoan thò đầu ra từ cửa sổ đang hạ xuống, ôm cổ Kiều Mục thì thầm, "Chú Hai, xong việc anh về nhà sớm nhé, không có anh em không ngủ được đâu!"

Kiều Mục ôm mặt cô hôn chụt một cái, "Được, về nhà nói dì giúp việc pha sữa cho em, đừng thức khuya, biết chưa?"

Mặc Lương Vũ đứng bên cạnh lắc lắc chân nhìn cảnh này, lầu bầu nói: "Anh Hai, hai người có cần phải thế không?"

Cùng lắm chỉ về muộn vài tiếng thôi, làm như thể sinh li tử biệt không bằng! Lăng Tử Hoan đúng là một bà cô nhỏ!

Lăng Tử Hoan đanh mặt trừng mắt nhìn Mặc Lương Vũ, "Tiểu Ngũ, không biết lớn nhỏ gì cả!"

Đụng phải ổ kiến lửa rồi!

Mặc Lương Vũ bĩu môi lặng lẽ bỏ đi!

Trên xe chuyên dụng, Nghiên Thời Thất kéo tay Lăng Tử Hoan, vỗ lưng cô an ủi, "Hoan Hoan, tối nay họ có việc, nếu em không ngủ được thì hay đến nhà chị, chị ngủ cùng em!"

Lăng Tử Hoan nghe đã thấy bùi tai rồi!

Cô háo hức nhún nhún trên ghế, "Chị Thập Thất, Mộ Bảo có ở nhà không?"

Nghiên Thời Thất mỉm cười gật đầu, "Có, muốn qua không?"

"Muốn muốn!" Lăng Tử Hoan gật đầu lia lịa, "Thế... hay là chúng ta qua đó hết đi, dù sao vẫn còn sớm, em cũng không ngủ được, chị Phi Phi, chị Thư Đồng, chúng ta cùng đi nhé?"

Nghe tiếng bàn tán trong xe, nhóm đàn ông ở bên ngoài không khỏi nhìn nhau cười.

Tần Bách Duật khẽ dặn dò, "Nếu đến Vịnh Lâm Hồ hết thì nhớ dặn chị Lâm dọn dẹp mấy gian phòng khách."

Nghiên Thời Thất gật đầu, nói với anh qua cửa sổ xe: "Các anh nhanh đi làm việc của mình đi, đừng lo cho bọn em!"

Chiếc xe chuyên dụng từ từ đi xa, cảnh đường phố lướt qua trước mắt, Ưng Phi Phi nhìn Lãnh Thư Đồng ngồi bên cạnh, huých nhẹ khuỷu tay cô hỏi: "Thư Đồng, tối nay nếu cô không có việc gì khác thì chúng ta cùng đến nhà Thập Thất ngồi chơi nhé?"

Ưng Phi Phi không hiểu rõ Lãnh Thư Đồng, nhưng qua quá trình tiếp xúc cũng nhận thấy cô là một cô gất rất điềm đạm.

Giống như tối nay, khi mọi người tán gẫu, phần lớn thời gian cô ấy chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào một câu, luôn có vẻ không mấy tập trung.

Ưng Phi Phi nghĩ chắc do chưa đủ thân nên cô ấy chưa cởi mở với họ.

Lãnh Thư Đồng thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ, mỉm cười đáp, "Được!"

Nụ cười trên khóe môi Ưng Phi Phi càng thêm đậm nét, bắt đầu trò chuyện với Lãnh Thư Đồng câu được câu chăng, tình bạn cũng dần nhen nhóm trong lòng nhau.

...

Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, Vịnh Lâm Hồ.

Lăng Tử Hoan là người đầu tiên ra khỏi phòng nghỉ dành cho khách, tóc tai cô nàng rối bù, chậm rãi bước vào phòng khách, nhìn xung quanh rồi thở dài đầy thất vọng.

Đã qua một đêm rồi, sao chú Hai vẫn chưa đến đón cô về nhà?!

Không lâu sau, Ưng Phi Phi và Lãnh Thư Đồng cũng lần lượt xuất hiện.

Cô nàng đứng trong phòng khách nhìn họ, nở nụ cười gượng gạo, "Chị Phi Phi, chị Thư Đồng..."

"Hoan Hoan, ngủ không ngon giấc à?" Ưng Phi Phi nhạy bén phát hiện khóe mắt của Lăng Tử Hoan hơi ửng đỏ, khuôn mặt bầu bĩnh còn lộ vẻ mệt mỏi.

Lăng Tử Hoan lắc đầu, lầm bầm nói, "Phòng khách lạnh lẽo quá..."

Ưng Phi Phi và Lãnh Thư Đồng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười.

Cô nàng này, đã mang thai rồi vẫn đáng yêu như thế.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2106



CHƯƠNG 2106: LÃNH THƯ ĐỒNG BUỒN BÃ TRONG LÒNG

Mười giờ sáng, Tần Bách Duật quay lại Vịnh Lâm Hồ, theo sau anh còn có Kiều Mục và Mặc Lương Vũ, chỉ không thấy bóng dáng Hàn Vân Đình đâu.

Nghiên Thời Thất đứng ở sảnh nhìn về phía sau bọn họ, nghi hoặc khẽ hỏi: "Anh ba Hàn đâu?"

Kiều Mục thở dài, vừa đi đến phòng khách vừa nói: "Văn phòng của cậu ấy có việc nên về trước rồi."

"Vậy à..." Nghiên Thời Thất lờ mờ cảm thấy có chút kì lạ, nhưng lại không rõ lý do cụ thể.

Hàn Vân Đình không đến Vịnh Lâm Hồ, liệu Thư Đồng có thấy lúng túng không?

Dù sao chồng của Phi Phi và Hoan Hoan cũng đã đến đón bọn họ rồi, trái ngược rõ rệt như vậy sẽ khiến Thư Đồng cảm thấy buồn.

Nghiên Thời Thất biết rõ trong mối quan hệ của hai người, Lãnh Thư Đồng phải nỗ lực nhiều hơn cả.

Cô khẽ cau mày, xoay người quay lại phòng khách, đi đến kéo tay Lãnh Thư Đồng cười nói: "Hai người vừa từ Anh về, chắc công việc trong nước bận lắm phải không?"

Lãnh Thư Đồng không để ý tới tình hình ở sảnh, nghe Thập Thất hỏi thì trả lời: "Đúng là rất bận, công việc tồn đọng cũng hơi nhiều, nhưng bây giờ đã giải quyết được gần hết rồi!"

Nghiên Thời Thất cong môi cười: "Hèn chi, bên văn phòng của anh Ba có chút chuyện, anh ấy đi xử lí trước, nếu như cô không bận gì thì buổi chiều đi dạo phố với tôi nhé?"

Những lời này khiến khuôn mặt đang tươi cười của Lãnh Thư Đồng lập tức cứng đờ.

Cô vô thức nhìn ra sảnh, trong mắt lập tức hiện lên vẻ thất vọng.

Nghiên Thời Thắt nhìn sắc mặt của cô, sợ cô suy nghĩ nhiều bèn an ủi: "Nghe nói mẫu thu đông mới năm nay của thương hiệu VAN sắp tổ chức trình diễn rồi, chắc hẳn là bận lắm!"

Lãnh Thư Đồng cụp mi xuống, trên môi nở một nụ cười gượng gạo: "Thập Thất, cô không cần phải an ủi tôi đâu, tôi không sao."

Dù đã ở bên nhau, dù đã có nhiều cử chỉ thân mật, nhưng trong cảnh những người xung quanh đều yêu thương quấn quýt nhau, trong lòng Lãnh Thư Đồng không tránh khỏi cảm giác chua xót. Nhưng dù vậy, cô cũng chỉ có thể tự an ủi mình, ai bảo Hàn Vân Đình là một người đàn ông sống khép mình và không thích bộc lộ cảm xúc cơ chứ.

Mối quan hệ của họ được hình thành dựa trên sự chủ động của cô, cho dù bị xem nhẹ, thật ra... cũng có thể tha thứ!

Nghiên Thời Thất nhìn thấu hết tâm tư của bạn, những lời nói vừa rồi chỉ nhằm bảo vệ lòng tự tôn cho Lãnh Thư Đồng mà thôi.

Là phụ nữ, cô cũng có thể cảm thấy như vậy, nhưng không thể làm gì khác hơn!

Từ xưa đến nay, chuyện tình cảm cũng giống như người ta uống nước, lạnh ấm chỉ người uống mới biết được!

Lãnh Thư Đồng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Nghiên Thời Thất thì thoáng ngây người, cười khẽ thành tiếng: "Tôi thực sự không sao đâu, tôi quen rồi!"

Một câu tôi quen rồi này chất chứa biết bao nhiêu nỗi chua xót!

Nghiên Thời Thất đau lòng ôm lấy vai cô: "Đừng nghĩ nhiều quá, có thể anh ấy bận thật mà!"

Lãnh Thư Đồng gật đầu thấu hiểu: "Tôi cũng không suy nghĩ nhiều đâu. Nếu mọi người đã về hết rồi thì tôi cũng đi trước đây. Phía văn phòng vẫn còn một số việc phải xử lí!"

Thấy vậy, Nghiên Thời Thất muốn giữ cô ở lại, nhưng Lãnh Thư Đồng đã vội vàng chào rồi lập tức bước ra khỏi sảnh.

"Này, Thư Đồng, để tôi bảo tài xế đưa cô..."

"Không cần đâu, tôi về đây!"

Nghe giọng của Lãnh Thư Đồng rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô nhất định đang rất đau khổ.

Nghiên Thời Thất đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng lưng rảo bước rời đi của cô ấy mà thở dài.

Lúc này, Tần Bách Duật đi tới bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ theo tầm mắt cô: "Lo lắng cho cô ấy sao?"

Nghiên Thời Thất chậm rãi lắc đâu, nhướng mày nhìn Tần Bách Duật: "Anh ba Hàn thật sự bận rộn như vậy sao? Không thể tranh thủ được thời gian tới đón Thư Đồng à?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2107



CHƯƠNG 2107: HÀN VÂN ĐÌNH KHÔNG HỀ ĐẾN VĂN PHÒNG

Nghe vậy, Tần Bách Duật cong đôi môi mỏng, vòng tay qua eo cô, siết nhẹ: "Anh Ba có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Ồ?" Nghiên Thời Thất rất hiểu anh Tư. Nghe giọng điệu này của anh, cô lập tức tò mò hỏi: "Chuyện gì thế?"

Tần Bách Duật ra vẻ thần bí, ghé vào tai cô trầm giọng nói: "Buổi chiều sẽ biết!"

Nghiên Thời Thất dựa vào vai anh, giơ tay lên dùng móng tay xoa cánh môi: "Thần bí như vậy chắc chắn là chuyện tốt rồi!"

Tần Bách Duật không bình luận gì thêm, nhưng nụ cười trong mắt anh đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của cô.

...

Sau khi rời Vịnh Lâm Hồ, Lãnh Thư Đồng đi dạo một mình bên con đường trong khu biệt thự.

Gần trưa, xung quanh vẫn rất yên tĩnh, ngay cả một chiếc taxi cũng không thấy.

Cô cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại, ánh mắt dừng lại ở số điện thoại của Hàn Vân Đình, cân đi nhắc lại một hồi mới ấn nút gọi.

Điện thoại đổ chuông ba lần mới được kết nối, nhưng rất ồn: "Anh đang bận sao?"

Bận đến mức không có thời gian để đón em?

Câu cuối cùng, Lãnh Thư Đồng không hỏi ra khỏi miệng.

Quá quen với việc phải chủ động, nên có rất nhiều việc cô sẽ bao dung cho Hàn Vân Đình theo bản năng.

Lúc này, theo tiếng bước chân của Hàn Vân Đình, điện thoại dần trở nên yên tĩnh, anh thở dài một hơi: "Đúng là rất bận, có chuyện gì sao?"

Lãnh Thư Đồng đột nhiên siết chặt điện thoại, chậm rãi đứng ở góc phố lắc đầu: "Không... Em chỉ hỏi vậy thôi!"

"Ừ, vậy anh đi làm việc trước đây, xong việc sẽ tìm em!"

Dứt lời, Lãnh Thư Đồng còn chưa kịp nói một câu "tạm biệt" thì điện thoại đã bị cúp!

Hai tay cô buông thõng bên người, sức lực khắp người lập tức giống như bị rút cạn.

Sau đó, Lãnh Thư Đồng đi một quãng đường dài, cuối cùng rời khỏi khu biệt thự, lại đợi một lúc ở ven đường, vẫy tay gọi một chiếc xe, im lặng ngồi ở ghế sau hồi lâu rồi báo địa điểm cho tài xế.

Nửa tiếng sau, cô tới văn phòng của thương hiệu VAN.

Sau khi xuống xe, cô đi thẳng vào trong.

Dù biết Hàn Vân Đình rất bận, nhưng cô vẫn muốn tới bên cạnh anh.

Đã chủ động lâu như vậy rồi, cô không ngại tiếp tục nhân nhượng anh.

Tuy nhiên, Lãnh Thư Đồng không ngờ rằng những lời nói từ trợ lý của Hàn Vân Đình lại biến sự chủ động của cô trở thành một trò cười.

Trợ lý thông báo, Hàn Vân Đình từ hôm qua đến giờ chưa hề tới văn phòng.

Anh đang bận việc gì vậy?

Lãnh Thư Đồng cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn kích động muốn gọi điện cho anh để chất vấn.

Rõ ràng là quan hệ đã thân mật như vậy, nhưng cô vẫn có cảm giác nơm nớp sẽ mất anh bất cứ lúc nào.

Trong thoáng chốc, cô mới nhận ra rằng một tuần sau khi về nước, cô chưa được ra mắt người nhà của Hàn Vân Đình.

Lãnh Thư Đồng đờ đẫn rời khỏi văn phòng thương hiệu VAN, bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang nhưng lại không thể sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của cô.

...

Ba giờ chiều, Lãnh Thư Đồng một mình ăn qua quýt bữa trưa.

Các nhân viên trong văn phòng RS đều đang bận quay cuồng. Sau khi từ Anh về, cô dự định sẽ từng bước chuyển công việc ở nước ngoài của mình về nước.

Lãnh Thư Đồng vô hồn nhìn con đường sầm uất và thành phố nhộn nhịp, không thể tìm thấy cảm giác quen thuộc.

Rốt cuộc là đến khi nào cô mới tìm thấy cảm giác an toàn bên Hàn Vân Đình?

Đang suy nghĩ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

Lãnh Thư Đồng liếc nhìn, là Hàn Vân Đình.

Mắt cô lộ ra sự vui vẻ: "A lô, anh đã làm xong..."

"Cô có phải là Thư Đồng không?"

Đối phương không đợi Lãnh Thư Đồng nói xong mà đã nặng giọng ném ra một câu.

Lãnh Thư Đồng ngây người: "Là tôi, anh... là ai?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2108



CHƯƠNG 2108: ĐÓ LÀ A ĐÌNH CỦA CÔ!

"Сhiếc điện thoại này là do tôi nhặt được, không có mật khẩu, tôi đợi cả tiếng đồng hồ vẫn không có ai đến lấy. Cô quen biết chủ nhân của chiếc điện thoại này đúng không? Có cần lấy điện thoại không!"

Điện thoại của Hàn Vân Đình bị rơi sao?

Lãnh Thư Đồng đáp ngay: "Tất nhiên là cần rồi, anh đang ở đâu? Tôi đến chỗ anh lấy!"

"Câu lạc bộ Sâm Lâm, cô nhanh lên nhé, tôi còn bận việc khác!" Bên kia sốt ruột thúc giục. Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Thư Đồng vội vàng cầm ví đi ra ngoài.

Cô không biết nhiều về Lệ Thành, bắt xe xong thì giục tài xế lái xe nhanh hơn.

Câu lạc bộ Sâm Lâm, vừa nghe đã biết là nơi để thư giãn và giải trí.

Anh không đến văn phòng, thậm chí không đến đón cô, mà lại đến câu lạc bộ sao?

Thư giãn? Chơi? Hay là... làm việc?

Lãnh Thư Đồng nhìn cảnh đường phố đang nhanh chóng lùi lại phía sau bên ngoài cửa xe, lắc đầu cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn.

Cô không thể để mình rơi vào chỗ bế tắc, phải lựa chọn tin tưởng anh!

...

Bốn mươi phút sau, cuối cùng chiếc taxi cũng đến Câu lạc bộ Sâm Lâm ở ngoại ô Lệ Thành.

Đây là một đồng cỏ trống, ở lối vào có một tấm biển gỗ ghi Câu lạc bộ Sâm Lâm.

Lãnh Thư Đồng đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn xung quanh.

Chiếc taxi phía sau quay đầu đi ngược lại, cô ngoái đầu lại nhìn, lấy điện thoại di động ra bấm số của Hàn Vân Đình.

Lần này không có ai trả lời.

Cô đã đến đây rồi, sao đầu dây bên kia không nghe máy?

Lãnh Thư Đồng do dự bước vào câu lạc bộ.

Có lẽ là do đang giờ làm việc nên xung quanh không một bóng người, cô đi rất lâu mà không hề thấy một nhân viên nào!

Lãnh Thư Đồng thận trọng nhìn xung quanh, ánh mắt đầy cảnh giác.

Đúng lúc này, có một bóng người trông lén lén lút lút đứng bên cạnh chuồng ngựa phía trước.

Khi đến gần, Lãnh Thư Đồng nhìn thấy rõ ràng anh ta đang cầm trên tay một chiếc điện thoại di động.

"Này, chào anh..."

Lãnh Thư Đồng bước tới chào hỏi, nhưng... bên kia lại nheo mắt nhìn cô rồi quay người chạy biến đi!

"Này, không được chạy!"

Đây là người đầu tiên cô nhìn thấy trong câu lạc bộ, cô không biết điện thoại di động anh ta đang cầm trong tay có phải của Hàn Vân Đình hay không, nhưng đột nhiên bỏ chạy thế này có vẻ rất kì lạ!

Lãnh Thư Đồng cảm thấy may mắn vì hôm nay đi giày bệt, cô chạy đuổi theo người đàn ông: "Tôi tới lấy điện thoại di động. Có phải anh vừa gọi cho tôi không?"

Cô vừa chạy vừa hỏi, hơi thở không đều.

Sau khi đối phương chạy được một đoạn, anh ta quay lại nhìn Lãnh Thư Đồng rồi vung tay ném điện thoại ra ngoài.

"Ơ, anh..."

Lãnh Thư Đồng bình thường hiếm khi vận động, mới đuổi theo được một lúc đã thở không ra hơi.

Cô nhìn thấy đối phương ném điện thoại ra phía trước thì nghỉ một chút, sau đó mới chầm chậm lê bước chân đi tới cúi người nhặt điện thoại lên.

Phủi bụi bám trên điện thoại, Lãnh Thư Đồng nhấp vào màn hình, là ảnh cô dưới tháp Eiffel ở Paris. Hình như... đúng là điện thoại của Hàn Vân Đình, nhưng cô không hề biết chuyện anh đặt ảnh của mình làm hình nền.

Trong lòng Lãnh Thư Đồng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô cẩn thận lau bụi, đang định quay người thì một tiếng động đột ngột phát ra từ phía sau.

Cô kinh hãi quay người, một con ngựa ô thuần chủng bóng bẩy đang chạy về phía cô.

Đó là... A Đình của cô!

Lãnh Thư Đồng nín thở, cảm thấy bầu trời quay cuồng.

Làm thế nào mà A Đình đang ở tận biệt thự Field tại London lại có thể xuất hiện ở Lệ Thành? Tại sao xung quanh trường đua ngựa được trang trí công phu ở phía xa lại xuất hiện nhiều gương mặt quen thuộc như vậy?

Người yêu của cô, bạn của cô, còn có cặp vợ chồng già không quen biết, tất cả đều đứng xung quanh trường đua ngựa trắng đầy bóng bay và cánh hoa, mỉm cười nhìn cô...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2109



CHƯƠNG 2109: EM CÓ ĐỒNG Ý LẤY ANH KHÔNG?

Tâm trạng kìm nén suốt một ngày trời của Lãnh Thư Đồng vào lúc này lại nghẹn ngào khó tả.

Trong chớp mắt, A Đình đã ở bên cạnh cô.

A Đình hí một tiếng rồi dụi cái đầu bờm xờm lên mặt cô.

Lãnh Thư Đồng không ngừng hít thở sâu, áp má mình vào A Đình, trong lòng cảm thấy rối loạn.

Cái gọi là bận rộn thực sự chỉ là một cái cớ!

Sao cô có thể không nhìn ra từng cảnh từng vật của trường đua ngựa này đều do Hàn Vân Đình dày công chuẩn bị cho cô cơ chứ!

Trong khung cảnh tràn ngập cánh hoa màu trắng và những trái bóng bay sặc sỡ, Hàn Vân Đình mặc một bộ vest phẳng phiu tiến về phía cô với một bó hoa tươi trên tay.

Thật sự khắc cốt ghi tâm!

Lãnh Thư Đồng buông A Đình ra, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt!

Lãnh Thư Đồng choáng váng, thận trọng kéo góc áo của mình xuống.

Cô nhớ mình vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần jeans từ ngày hôm qua, hơn nữa vừa rồi trong lúc ăn, viền cổ áo sơ mi màu bạc còn bị dầu bắn lên.

Ăn mặc lôi thôi giữa một cảnh tượng tuyệt vời như vậy, Lãnh Thư Đồng đỏ hoe mắt, xấu hổ muốn khóc!

Lúc này, Hàn Vân Đình đã cầm bó hoa đứng trước mặt cô.

Có thể thấy anh đang rất căng thẳng, hai tay anh nắm chặt bó hoa, môi mỏng mím lại trắng bệch, mấy giây sau mới khàn giọng hỏi: "Stone, em có đồng ý..."

Giọng nói chậm rãi còn đang chần chừ trên khóe môi, không biết ai đứng trong đám người phía sau khẽ hét lên: "Quỳ xuống!"

Hàn Vân Đình khựng lại, một lúc sau mới quỳ một chân xuống trước mặt Lãnh Thư Đồng.

"Đừng, không cần phải quỳ..."

Lãnh Thư Đồng vô thức muốn ngăn cản anh, sao cô nỡ để một người đàn ông tao nhã và ưu việt như anh phải quỳ gối chứ.

Nhưng Hàn Vân Đình đã nhanh hơn, sau khi quỳ một gối xuống, anh đưa bó hoa đến trước mặt cô: "Stone, anh muốn cưới em, em có đồng ý lấy anh không?"

Lãnh Thư Đồng vừa định gật đầu thì một tiếng nhắc nhở bất lực đã vang lên từ phía sau: "Nhẫn..."

Hàn Vân Đình thầm thở dài, ảo não rủ mí mắt xuống, nhét hoa vào tay cô, lần đầu tiên cầu hôn còn thiếu kinh nghiệm, cho dù lúc trước đã tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn quên mất chuyện quan trọng nhất.

Anh móc ra một chiếc hộp đựng nhẫn xinh xắn từ trong túi áo vest, mở hộp nhần trước mặt Lãnh Thư Đồng đang ngân ngấn nước mắt, trịnh trọng hỏi: "Em có đồng ý lấy anh không?"

Lãnh Thư Đồng cầm bó hoa trong tay, nghẹn ngào gật đầu: "Đồng ý, đồng ý, em đồng ý!"

Sau đó, cô chìa tay trái của mình ra.

Không hề do dự, không hề bối rối, anh đã vất vả đưa A Đình về nước, lại giúp cô giải quyết những rắc rối của dòng họ, dù thế nào cô cũng không nên nghi ngờ tình yêu của anh.

Lãnh Thư Đồng không kìm được nước mắt, cuối cùng giấc mơ tình yêu chờ đợi suốt bao nhiêu năm cũng thành hiện thực rồi.

Lúc này cô khó có thể nhìn thấy ai khác nữa, trong mắt cô chỉ có Hàn Vân Đình đẹp trai ngời ngời, và... chiếc nhẫn kim cương hồng hình quả lê anh đeo cho cô.

Hàn Vân Đình đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, dùng ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay cô rồi sau đó cúi xuống trao cho cô một nụ hôn thành kính.

Anh vẫn chưa đứng dậy, dù có quỳ thì dáng lưng anh vẫn thẳng tắp.

Lãnh Thư Đồng nghẹn ngào khóc không thành tiếng: "Anh mau đứng dậy đi..."

Hàn Vân Đình ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô, lúc đứng dậy, mặc kệ bụi trên đầu gối, anh giơ tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc..."

Anh vừa dứt lời, Lãnh Thư Đồng vùi mặt vào sâu vòng tay anh, nước mắt càng thi nhau tuôn trào.

Hàn Vân Đình dịu dàng hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai cô: "Nếu em khóc đủ rồi, anh sẽ dẫn em đi gặp ba mẹ anh!"

Lãnh Thư Đồng lập tức ngừng khóc.
 
Back
Top