Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1180



Chương 1185: Tôi sẽ giết cậu trước

Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.

Một số trưởng lão vẫn chưa đánh mất lý trí cũng kinh hãi trong lòng.

Còn đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải thì hoàn toàn không rảnh để ý đến Lâm Chính.

Trong mắt bọn họ, chỉ cần cướp được nhẫn Đông Hoàng, thì chính là Đông Hoàng Thần Quân sừng sững.

Đến lúc đó, cả Đông Hoàng Giáo sẽ phải nghe lệnh của bọn họ!

Ai dám không nghe?

Một thằng oắt miệng còn hôi sữa, chẳng phải muốn giết là giết sao?

Các trưởng lão đều nghĩ như vậy, nhưng các đệ tử đang có mặt đã bị lời nói của Lâm Chính làm cho dao động.

“Đúng vậy, Đông Hoàng Giáo chúng ta nội loạn chẳng phải là do các trưởng lão tranh quyền đoạt lợi sao?”.

“Bọn họ tự tư tự lợi, không màng tới sống chết của chúng ta!”.

“Chúng ta chỉ là vật hi sinh để bọn họ tranh quyền đoạt lợi mà thôi!”.

“Mục đích tôi gia nhập Đông Hoàng Giáo là để học được võ học vô thượng, chứ không phải chịu sự sai khiến của bọn họ”.

Mọi người nhỏ giọng nói, ai nấy đều vô cùng tức giận.

“Vì vậy, chúng ta phải chấn chỉnh lại Đông Hoàng Giáo! Loại bỏ tất cả những ung nhọt trong Đông Hoàng Giáo! Theo quy tắc, những người vi phạm dù là ai, dù làm gì, dù có thân phận gì, thì vẫn phải chịu phạt!”.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đôi mắt vô cùng dữ tợn, lớn tiếng quát Long Tinh Hồng.

“Long Tinh Hồng!”.

Long Tinh Hồng rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cũng không biết anh muốn làm gì. Cô ta do dự một chút rồi vẫn bước tới, phối hợp thưa một tiếng.

"Tôi đây, sao... sao vậy?".

"Tôi hỏi cô, người tàn sát đệ tử bổn môn, còn xui khiến đệ tử bổn môn tương tàn lẫn nhau, thì phải trừng trị thế nào?", Lâm Chính chất vấn.

"Người tàn sát đệ tử bổn môn, bất kể tình tiết nghiêm trọng hay không, đều xử cực hình, chém đầu thị chúng", Long Tinh Hồng đáp.

"Thế còn người mưu nghịch vị trí giáo chủ, coi thường di ngôn của giáo chủ, đại nghịch bất đạo thì làm sao?", Lâm Chính lại hỏi.

"Vẫn... xử cực hình", Long Tinh Hồng chần chừ một chút rồi đáp.

Cô ta bỗng chốc hiểu ý của Lâm Chính, sắc mặt có vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói.

"Là đường chủ của Thanh Hà Đường, tôi phải bảo vệ đạo nghĩa trong giáo, bây giờ tôi sẽ chấp hành giáo pháp giáo quy. Không ai được phép can dự, rõ chưa? Ai đối đầu với tôi chính là đối đầu với Đông Hoàng Giáo, là khinh thường Đông Hoàng Giáo, là phản giáo!", Lâm Chính chỉ tay vào các đệ tử đang có mặt, quát.

Không ít người tái mặt.

Phản giáo?

Tội danh thật là lớn!

Chỉ vài ba câu mà tên Lâm Chính này đã nâng mình lên vị trí người chấp pháp của Đông Hoàng Giáo.

Như vậy thì đệ tử của các trưởng lão sẽ không dám hành động khinh suất nữa.

"Lâm đường chủ, cậu đã nói như vậy thì xin hỏi cậu định thanh tẩy Đông Hoàng Giáo, trừng trị người có tội như thế nào?", một trưởng lão không tham gia vào việc tranh giành nhẫn Đông Hoàng, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Đương nhiên là trừng trị theo giáo quy rồi".

"Nhưng việc trừng trị người có tội phải do thái thượng trưởng lão chấp hành".

"Thái thượng trưởng lão không có mặt, các trưởng lão lại như vậy, chức trách này để tôi làm cho".

Lâm Chính lạnh lùng quát, rút châm bạc ra rồi lại đâm vào người.

Ý khí của anh bỗng có sự thay đổi.

Nhưng lúc này, Lâm Chính không còn nóng nảy tàn nhẫn như lúc trước nữa.

Ngược lại, bây giờ anh trở nên bình tĩnh hơn, ý khí quanh người cũng dần yên ả. Con sư tử giận dữ lúc trước biến thành một tảng đá núi cổ, không chút dao động.

Thấy thế, mọi người đều ngạc nhiên.

Chỉ thấy Lâm Chính cất bước, bất ngờ lao vào giữa đám trưởng lão đang giết chóc tranh cướp nhau, túm lấy một trưởng lão ở vòng ngoài rồi tung một chưởng về phía ông ta.

Bốp!

Trưởng lão kia không kịp phòng bị, lập tức bị chưởng này đánh cho vỡ tim mà chết.

Các đệ tử xung quanh đều biến sắc.

Nhưng những người đang tranh nhẫn đều không chú ý tới vòng ngoài đã có một trưởng lão bị đánh chết.

Tất cả sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía chiếc nhẫn.

Lâm Chính tiếp tục ra tay.

"Ngũ trưởng lão! Xui khiến các đệ tử tương tàn lẫn nhau! Đáng chết!".

"Thất trưởng lão, ép đệ tử vô tội vào chỗ chết, phải trừng phạt!".

"Cửu trưởng lão, coi thường giáo huấn, coi thường tông quy, không thể tha thứ!".

Lâm Chính vừa giết vừa tuyên bố tội trạng của bọn họ.

Các trưởng lão không hề đề phòng Lâm Chính, cũng không nghĩ đến việc đề phòng anh, sự tham lam khiến bọn họ quên hẳn sự nguy hiểm ở phía sau.

Thế là hết trưởng lão này đến trưởng lão khác ngã xuống tắt thở.

Những người tranh cướp cũng càng ngày càng ít đi.

Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được sự việc bất thường.

"Tất cả dừng tay!".

Tô Mạc Vân lớn tiếng quát.

Lúc này, chiếc nhẫn vẫn đang ở trong tay ông ta, ông ta bị đám người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải bao vây, trên người có không ít vết thương.

Thực ra, với thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ thì không làm gì được Tô Mạc Vân.

Ngặt nỗi Đông Hoàng Hoàn Vũ của Thiếu Hải quả thực có uy lực bất phàm, khiến Tô Mạc Vân có chút chật vật.

Thảo nào Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể dễ dàng thôn tính các phe phái khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.

Với thực lực này, hiện giờ ông ta ở Đông Hoàng Giáo đương nhiên là đánh đâu thắng đó.

Bọn họ vốn không định dừng tay, nhưng nhìn thấy một đống thi thể của các trưởng lão ở xung quanh, nên cũng không khỏi dừng việc tấn công, nhìn về phía Lâm Chính.

"Đây là... có chuyện gì vậy?", Liễu Thị Phụng trợn tròn hai mắt.

"Chàng trai, là cậu làm sao?", Tịch Mộc Lâm kinh ngạc hỏi Lâm Chính.

"To gan! Cậu dám giết hại các trưởng lão công khai như vậy à?", Quỷ Thủ gầm lên: "Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?".

"Những người tôi giết đều là tội nhân của Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả các ông!".

Lâm Chính bình thản nói.

"Ngông cuồng!", Quỷ Thủ phồng mang trợn mắt, tức giận nói: "Vậy thì tôi sẽ giết cậu trước!".

Dứt lời, ông ta liền nhào về phía Lâm Chính.

Tuy thực lực mà Lâm Chính thể hiện rất phi phàm, nhưng trận chiến khốc liệt trước đó không chỉ làm tiêu hao rất nhiều thể lực của anh, mà toàn thân anh cũng đầy vết thương, trạng thái không ổn. Quỷ Thủ không nghĩ rằng mình sẽ thua trong tay Lâm Chính.

Nhưng khi hai cánh tay ông ta sắp chạm vào Lâm Chính thì mới phát hiện ra điều bất thường.

Chỉ thấy Quỷ Thủ vung hai tay lên, đánh ra vô số chưởng ảnh. Lâm Chính giơ hai cánh tay lên đón đỡ một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

Bịch! Bịch! Bịch!

Nắm đấm của hai người va chạm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Quỷ Thủ cảm thấy hai cánh tay mình như va phải tấm sắt, sau một phen đánh giết, hai cánh tay ông ta đau đớn tê rần, vô cùng khó chịu.

Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng không còn sức.

Dường như tất cả sức lực đã bị thứ gì đó rút sạch.

Không ổn rồi!

Quỷ Thủ ý thức được sự bất thường, nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.

Sau đó Quỷ Thủ kiểm tra hai cánh tay của mình, mới nhìn một cái ông ta đã kinh hãi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1181



Chương 1186: Người này phải giết

"Đúng vậy".

Lâm Chính giơ bàn tay lên.

Giữa mười ngón tay của anh kẹp những cây châm bạc sáng loáng.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.

"Cậu quả nhiên là y võ".

Quỷ Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng cậu tưởng tôi sẽ sợ chút kĩ xảo vặt vãnh này sao?".

Dứt lời, ông ta liền giơ tay lên tấn công về phía Lâm Chính.

Nhưng khi nắm đấm đánh tới, trọng lượng của hai cánh tay bỗng tăng vọt.

Dù là giơ tay hay vung quyền đều vô cùng chậm chạp.

Chuyện gì thế nhỉ?

Tại sao tay ông ta lại trở nên nặng nề như vậy?

Quỷ Thủ ngạc nhiên.

Nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.

Không phải hai cánh tay của ông ta trở nên nặng hơn.

Mà là sức mạnh toàn thân của ông ta... đang dần biến mất.

"Là do châm bạc kia!".

Quỷ Thủ ngẩng phắt đầu lên, vô cùng kinh ngạc.

Nhưng không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta lúc nào...

Chẳng khác nào thuấn di.

Lại càng như ma quỷ.

Hỏng rồi!

Quỷ Thủ há miệng định nói gì đó, nhưng một bàn tay đã như mũi dao nhọn, đâm thẳng vào tim ông ta.

Toàn thân Quỷ Thủ khựng lại, cái miệng há to, đôi mắt trợn trừng, tròng mắt gần như muốn rơi ra ngoài.

Ông ta nhìn bàn tay ở lồng ngực mình, rồi lại nhìn Lâm Chính, định nói gì đó, nhưng một luồng cảm giác vô lực bỗng dâng lên, đôi mắt ông ta dần khép lại.

Quỷ Thủ đã chết.

Mọi người há hốc miệng.

"Sư phụ!".

Không ít đệ tử của Lệ Vương Cung gào lên thảm thiết, ai nấy nước mắt giàn giụa, xông tới như điên, ôm lấy thi thể Quỷ Thủ khóc lóc.

“Khốn kiếp! Mày giết sư phụ tao! Tao liều mạng với mày!”.

“Giết anh ta! Trả thù cho sư phụ!”.

“Giết!”.

Các đệ tử này hai mắt đỏ ngầu, nổi giận đùng đùng, ào ào lao về phía Lâm Chính.

“Dừng tay! Không ai được làm bừa!”.

Long Tinh Hồng quát một tiếng rồi bước tới.

“Long Tinh Hồng, cô là người của đội trật tự mà như bù nhìn vậy sao? Bây giờ có một kẻ như ác ma giết chóc ở Đông Hoàng Giáo chúng ta như vậy, cô không những làm thinh, mà còn ra mặt bảo vệ anh ta? Cô có rắp tâm gì hả?”, một đệ tử của Quỷ Thủ chỉ vào Long Tinh Hồng, nói đầy oán trách.

“Việc này…”, Long Tinh Hồng có chút á khẩu.

“Giết chóc giáo chúng của Đông Hoàng Giáo? Tôi làm vậy là trừ hại cho Đông Hoàng Giáo! Trưởng lão Quỷ Thủ của các anh phá hoại môn quy, giết hại đệ tử, tội ác tày trời, các anh còn muốn trả thù cho ông ta sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm những đệ tử kia.

Những đệ tử này ai nấy ăn mặc xa hoa, tu vi cũng không thấp.

Hiển nhiên bọn họ đều là những đệ tử tinh nhuệ của Lệ Vương Cung, được đích thân Quỷ Thủ truyền thụ võ công, có địa vị cực cao trong Lệ Vương Cung.

Quỷ Thủ mà không chết, thì bọn họ sẽ được hưởng thụ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.

Bây giờ Quỷ Thủ đã chết, bọn họ đương nhiên tức giận bất bình, cảm thấy Lâm Chính đã cướp đi mọi thứ của bọn họ, nên cũng vô cùng căm hận anh.

“Đừng nói hươu nói vượn nữa! Họ Lâm kia! Anh không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo chúng tôi được!”, một đệ tử tức giận mắng.

“Nếu tôi không thể đại diện cho Đông Hoàng Giáo thì tôi muốn hỏi, các anh là đệ tử của Quỷ Thủ sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Đương nhiên rồi”.

“Câu này của anh là có ý gì? Anh muốn sỉ nhục chúng tôi sao?”.

Mọi người tức giận hỏi.

“Tôi không rảnh để sỉ nhục các anh, tôi chỉ muốn hỏi các anh một câu, nếu Quỷ Thủ đã là sư phụ của các anh, thì các anh có nghe lời ông ta không?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Lời của sư phụ, đương nhiên chúng tôi sẽ nghe theo rồi”.

“Vậy tại sao sư phụ các anh lệnh cho các anh cướp lại nhẫn Đông Hoàng, mà các anh lại làm ngơ?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Anh vừa dứt lời, những người kia đều á khẩu.

“Nếu các anh đã nghĩ cho sư phụ của mình thì được, các anh hãy đi cướp nhẫn Đông Hoàng về đi!”, Lâm Chính quát.

“Việc này…”

Bọn họ lắp bắp, sắc mặt trở nên khó coi.

“Sao nào? Không dám hả?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

“Sư phụ đã chết, cho dù cướp được nhẫn thì có thể làm được gì chứ?”, có người hừ một tiếng.

“Không thể nói như vậy được, nếu trở thành giáo chủ Đông Hoàng Giáo thì sẽ mở được mật khố, trong mật khố có thần dược tuyệt đỉnh khởi tử hồi sinh. Nếu các anh muốn cứu sư phụ của mình thì lấy nhẫn là được. Như vậy chẳng phải vừa có thể cứu sư phụ các anh, lại vừa có thể hoàn thành tâm nguyện của ông ta sao? Không tốt hơn à?”, Lâm Chính bình thản nói.

Sắc mặt bọn họ lập tức trở nên tái mét.

Cướp nhẫn?

Đùa chắc?

Bây giờ nhẫn đang nằm trong tay Tô Mạc Vân! Bọn họ làm gì có thực lực mà cướp chứ?

“Sao vậy? Các anh còn không mau ra tay đi? Chẳng phải các anh rất trung thành với Quỷ Thủ sao?”.

Thấy bọn họ vẫn đứng bất động, Lâm Chính lại quát.

Những đệ tử kia cúi đầu, không dám ho he tiếng nào.

Trung thành?

Loại người đẩy đệ tử của mình vào chỗ chết như Quỷ Thủ, liệu có mấy người thực sự trung thành với ông ta chứ?

“Nếu các anh không chịu hi sinh vì Quỷ Thủ, thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đó đi!”.

Lâm Chính hừ một tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, lớn tiếng quát: “Nghe đây, hôm nay, đường chủ Thanh Hà Đường Lâm Chính tôi! Sẽ đại diện cho bổn giáo chấp hành giáo pháp! Trừng phạt những kẻ có tội! Ai mà không phục thì tội như đồng lõa!”.

Xung quanh im phăng phắc.

Tất cả đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Người này…

Đâu chỉ là huênh hoang, mà là huênh hoang đến cùng cực…

Mọi người nhìn anh chằm chằm.

Đám người Liễu Thị Phụng nổi giận đùng đùng, giận quá hóa cười.

“Người này! Phải giết!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1182



Chương 1187: Vây công

Lâm Chính không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các đệ tử này.

Dù sao những gì nên nói cũng đã nói, cũng đã cảnh cáo.

Nếu mấy người họ tái phạm, anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì.

Lâm Chính không muốn tạo ra cuộc tàn sát quá lớn, nhưng đây là Đông Hoàng Giáo, không phải giới thế tục. Quy tắc ở nơi này mãi mãi chỉ có một: Cá lớn nuốt cá bé!

Kẻ yếu bị giết không có gì kỳ lạ.

Mấy trưởng lão bàn bạc với nhau, quyết định giải quyết Lâm Chính trước.

Người này đã sát hại nhiều trưởng lão như vậy, nếu bọn họ còn tranh đấu nữa thì sẽ chỉ bị Lâm Chính thanh trừng từng người một.

Cộng thêm cái chết của Quỷ Thủ khiến bọn họ cảm thấy bị uy h**p gấp bội.

“Phải tiêu diệt thằng nhóc đó trước. Đại trưởng lão, có phải ông nên lấy nhẫn Đông Hoàng ra trước không?”, Thiếu Hải không yên tâm, sợ Tô Mạc Vân nhân cơ hội đem nhẫn đi mất, bèn lên tiếng nói thẳng.

“Khốn nạn, ông không tin tôi phải không?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.

“Tôi chỉ tin bản thân!”, Thiếu Hải lạnh lùng nói.

Ánh mắt Tô Mạc Vân lộ ra sát cơ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Nhưng lúc này ông ta cũng không dám hành động l* m*ng.

Nếu còn dây dưa với Thiếu Hải, chắc chắn sẽ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu những người này vây giết Tô Mạc Vân, Lâm Chính cũng ra tay phía sau, dù Tô Mạc Vân có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi.

Lúc này chỉ đành ổn định bọn họ, nhân cơ hội rời đi.

“Ông muốn thế nào?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.

“Đặt nhẫn về lại trước mộ. Chúng ta giết thằng nhóc kia trước, giết được cậu ta hẵng quyết định nhẫn thuộc về ai!”, Thiếu Hải nói.

“Nói đúng lắm, như vậy là công bằng nhất!”, Liễu Thị Phụng cũng gật đầu tán thành.

Tô Mạc Vân không biết làm sao, liếc nhìn bọn họ, sau đó phất tay.

Vù!

Nhẫn Đông Hoàng tựa như ngôi sao rực rỡ đánh vào một tảng đá xanh bên cạnh mộ, khảm vào đó.

Mọi người đều khẩn trương hẳn lên.

Nhưng không ai dám động vào chiếc nhẫn đó.

Ai động… người đó ắt chết!

Các trưởng lão thống nhất ý kiến, tất cả nhìn sang Lâm Chính.

Ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự nóng cháy hoặc âm u lạnh lẽo.

“Nhóc, cậu cảm thấy một mình cậu có thể đối phó được nhiều người chúng tôi vậy sao?”, Liễu Thị Phụng lạnh lùng nói.

“Trước kia không biết, bây giờ thì chưa chắc”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thật ngông cuồng!”.

“Thằng nhóc này kiêu căng như vậy, hoàn toàn không xem chúng ta ra gì!”.

“Nếu đã như vậy thì mọi người, cùng ra tay đi!”.

Tiếng quát vang lên, bọn họ cùng nhau ra tay, tấn công về phía Lâm Chính.

Chỉ là lần này… bọn họ hợp sức tấn công lại không hung hăng mạnh mẽ bằng trước kia.

Hiển nhiên, tất cả đều giữ lại một phần sức.

Bọn họ cảm thấy hợp sức giết kẻ ngông cuồng này không khó, do đó muốn giữ lại một phần sức, tiết kiệm sức lực. Đợi giết được Lâm Chính rồi dốc hết sức cướp nhẫn cũng sẽ có ưu thế hơn.

Chỉ tiếc bọn họ nương tay như vậy lại cho Lâm Chính cơ hội.

Lâm Chính thừa thế xông lên, hiên ngang không sợ, giết tới những trưởng lão đã bị thương nặng và thực lực tổng thể không cao trước.

Mặc dù chưởng của anh không nhanh không mạnh, nhưng lại mềm dẻo khéo léo. Sau vài chưởng, những trưởng lão đó thoáng chốc ngã xuống, tắt thở, không thể đứng dậy được nữa.

“Cái gì?”.

Mấy người họ đều biến sắc.

“Đã là lúc nào rồi mà các người còn giấu giếm giữ sức nữa? Như vậy sẽ chỉ bị cậu ta đánh bại từng người một mà thôi!”, Tô Mạc Vân quát lên.

“Đại trưởng lão, ông nói vậy thì ông lên đi”, Thiếu Hải nói.

Hiển nhiên, ông ta không muốn làm con chim đầu đàn.

Người đã luyện thành Đông Hoàng Hoàn Vũ như ông ta cũng đã có được lòng tin.

Tô Mạc Vân siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Thiếu Hải bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn.

Nhưng ông ta cũng không dốc hết sức lực, chỉ vừa đánh vừa lui cùng những người khác.

Hiển nhiên, ông ta cũng có tư tâm.

Chiến đấu một phen, Lâm Chính không những không sao, ngược lại bọn họ bị Lâm Chính chèn ép đến mức không thở nổi.

Lâm Chính không khách sáo, thẳng tay ra đòn sát thủ, lao vọt đi như mãnh hổ.

Một trưởng lão bị dồn đến mức sốt ruột, không dám nương tay nữa. Ông ta khẽ giọng quát lên, rút trường kiếm ra chém về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lại trở tay búng ra.

Một cây châm bạc xuyên qua thân kiếm, đâm vào người trưởng lão kia.

Cơ thể vị trưởng lão kia như bị điện giật, run lên bần bật, sau đó đứng sững tại chỗ.

Lâm Chính nhanh chóng đến gần, vỗ vào cây châm bạc trên người ông ta thêm lần nữa.

Phụt!

Châm bạc xuyên qua cơ thể ông ta.

Trưởng lão kia phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất nằm im.

Người xung quanh chấn động.

Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Thiếu Hải đều che giấu tư tâm của mình.

Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng thì do dự.

“Tứ trưởng lão, ông thấy thế nào?”.

“Tên này sát tâm quá nặng, không thể để nhẫn rơi vào tay cậu ta, người khác mặc kệ, chúng ta lên trước!”, Tịch Mộc Lâm hạ giọng nói.

“Được, chúng ta cướp nhẫn về rồi dùng cách của chúng ta bầu chọn giáo chủ!”, Tửu Nhục Hòa Thượng hét lên.

Hai người xông về phía Lâm Chính.

Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng chủ động tấn công về phía Lâm Chính, cho ba người còn lại cơ hội.

Liễu Thị Phụng nắm bắt cơ hội, đột nhiên vọt ra sau lưng Lâm Chính, đánh mạnh tới một chưởng.

Chưởng lực đủ để phá hủy kim loại.

Tô Mạc Vân và Thiếu Hải thấy vậy cũng chẳng muốn nương tay nữa.

Nếu có thể một đòn g**t ch*t Lâm Chính mà không tốn công sức, bọn họ cũng không cần phải tiết kiệm chút sức lực này.

Nhưng ngay khi bọn họ vây công Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Sau đó anh nhấc tay, vẫy tay sang xung quanh.

Vù vù vù vù…

Vô số châm bạc bay ra như con thoi, giống như sao băng xuyên qua bốn phía.

“Không hay!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1183



Chương 1188: Cứu Đông Hoàng Giáo?

Châm bạc điên cuồng phóng ra như sao băng, lan tỏa bốn phía.

Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt tất cả trưởng lão đều chỉ có một cảnh tượng.

Sao băng bay múa!

Những ngôi sao băng rực rỡ trong mắt bọn họ giống như tinh linh, rực rỡ duy mỹ, nhưng lại không nhìn thấy rõ những “tinh linh” đó.

Khi bọn họ rốt cuộc cũng nhìn rõ được những cây châm bạc như tinh linh đó, muốn tránh… đã không kịp nữa…

Phập! Phập! Phập! Phập…

Tiếng kim đâm vào da thịt vang lên.

Những trưởng lão đó đều không ngừng lùi về sau, vội vàng kiểm tra cơ thể mình.

Trên người ai nấy đều có ba đến năm cây châm bạc, mỗi một cây châm bạc đều mảnh hơn cả sợ tóc, hơn nữa vô cùng mềm mại.

Mấy trưởng lão sờ vào những châm bạc đó, ai nấy đều kinh hãi.

Làm sao cậu ta có thể đâm những cây châm bạc mềm mại này vào cơ thể bọn họ?

Châm pháp này… không đơn giản!

Nhưng chỉ dựa vào một số châm bạc mà muốn khiến những trưởng lão bọn họ cúi đầu?

Suy nghĩ quá đơn giản!

“Đây là thủ đoạn của cậu sao?”.

Thiếu Hải lạnh lùng liếc nhìn mấy cây châm bạc mềm mại trên người, khinh thường nói, sau đó giơ tay định rút.

“Trưởng lão Thiếu Hải! Không được rút châm! Những châm bạc của y võ đều có đường lối, nếu tùy tiện rút ra, e rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng!”, Tịch Mộc Lâm vội vàng khuyên nhủ.

“Hậu quả nghiêm trọng? Sao? Trưởng lão Tịch, ông cảm thấy tôi sẽ chết vì mấy cây châm bạc nho nhỏ này à?”, Thiếu Hải khinh thường nói.

Nói xong, ông ta rút hết châm bạc, vứt xuống đất.

Số châm bạc đó cực kỳ nhẹ, gần như không phải rơi xuống đất, mà là bị gió thổi, có cảm giác bay bổng.

Tửu Nhục Hòa Thượng thấy vậy cũng rút châm bạc xuống.

Nhưng Liễu Thị Phụng và Tô Mạc Vân không có động tác gì.

“Y võ chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?”, Tửu Nhục Hòa Thượng khẽ hừ, nói.

“Tôi thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, hãy xem tôi đây!”.

Hai mắt Thiếu Hải bùng lên cơn giận, đột nhiên đưa tay chụp xuống đất, vốc lên một nắm đất lớn đánh về phía Lâm Chính.

Soạt!

Đất lớn ầm ầm rơi xuống.

Giống như núi lớn đổ sụp.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Thiếu Hải lại nhảy vọt lên, ập tới tấn công.

“Dịch chuyển núi!”.

Giọng ông ta vừa dứt, khối đất to lớn bỗng nứt ra, chia làm những nắm đất bùn, rơi xuống phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu muốn tránh.

Nhưng nếu khối đất là chỉnh thể thì còn tốt. Bây giờ khối đất đã nổ tung, giống như một tấm lưới chụp xuống phía này, Lâm Chính muốn tránh cũng không có chỗ nào để tránh.

Anh nhíu mày, tích lũy một luồng khí, sau đó đánh về phía trước hai quyền.

Ầm! Ầm!

Nắm đất rơi xuống đều bị anh đánh nát.

Nhưng nắm đất quá dày đặc, anh đánh nát mười nắm đất nhưng không kịp đánh nát trăm nắm đất, nghìn nắm đất.

Hơn nữa, nắm đất bị đánh nát lại không nổ tan, mà ngược lại chất chồng bên cạnh Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng lướt sang một bên.

Nhưng… không kịp nữa.

Soạt soạt…

Chỉ trong phút chốc, Lâm Chính đã bị nhấn chìm.

Vị trí mà anh đứng bị lượng lớn các nắm đất xây đắp thành một gò đất.

Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.

Thiếu Hải dừng bên cạnh gò đất, hai tay đánh lên gò đất đó một chưởng, hơn nữa vừa đánh vừa xoay vòng xung quanh gò đất.

Ầm! Ầm! Ầm…

Chưởng đáng sợ của ông ta đánh lên gò đất, khi lòng bàn tay chạm vào gò đất, lập tức làm nổ ra một luồng khí kỳ lạ.

Luồng khí đó đánh vào gò đất, đẩy nó vào bên trong.

Thiếu Hải vừa đánh vừa xoay vòng, chưởng không ngừng đẩy vào.

Các trưởng lão khác cũng dừng bước.

Người xung quanh đều ngước mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.

Chốc lát sau, gò đất cao bằng một ngọn núi nhỏ lại bị Thiếu Hải đánh rút lại bằng kích thước một chiếc quan tài.

Bọn họ đều hít ngược một hơi.

Nếu vậy thì chẳng phải Lâm Chính ở trong đó đã bị ép thành thịt nát rồi sao?

Chiêu này ác thật!

Ông ta không ngừng đánh vào, mật độ của gò đất trở nên cực kỳ đáng sợ, hơn nữa độ cứng cũng khiến người ta kinh ngạc.

E rằng xe lu cũng chưa chắc có thể nén một gò đất to lớn thu nhỏ thành như vậy.

Bây giờ chắc là Lâm Chính đã biến thành một tờ giấy ấy nhỉ?

Đa số người đều có suy nghĩ như vậy.

Thiếu Hải lùi lại, thở phào nhẹ nhõm.

Đám người Liễu Thị Phụng liên tục vỗ tay, cười lớn ha ha.

“Thủ đoạn của trưởng lão Thiếu Hải quả nhiên không tầm thường, thằng nhóc ngông cuồng đó lại bị ông xử đẹp như vậy. Khâm phục! Khâm phục!”.

“Trò vặt vãnh, có gì đáng nhắc tới?”.

Thiếu Hải thản nhiên nói, không cho là đúng.

“Trưởng lão Thiếu Hải khiêm tốn rồi!”.

Bọn họ cười nói, nhưng trong mắt ai cũng đầy vẻ cảnh giác.

Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại mạnh như vậy.

“Độ cứng của gò đất này đã vượt qua cả sắt thép, tôi nghĩ thằng nhóc ngông cuồng đó chắc chắn đã chết! Nhưng để đảm bảo, vẫn phải bổ thêm một chiêu nữa!”.

Thiếu Hải nói, sau đó đưa tay ra.

Trịnh Đan ở bên này phản ứng lại, vội vàng lấy một thanh trường kiếm ra, nâng cao bằng hai tay chạy tới.

“Tôi đường đường là Đông Hoàng Giáo, đâu đến lượt một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chỉ tay năm ngón. Hôm nay, tôi sẽ g**t ch*t cậu ta trước mặt mọi người, lấy lại uy phong cho Đông Hoàng Giáo!”.

Thiếu Hải giơ cao kiếm lên, quát lớn.

“Được!”.

“Được!”.

“Trưởng lão Thiếu Hải vạn tuế!”.

“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.

“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.



Nhiều đệ tử giơ cao tay, kích động hét lên.

Hành động của Thiếu Hải quả thật làm lòng người phấn khởi.

Hành vi của Lâm Chính quá bá đạo, cộng thêm anh còn trẻ lại lạ mặt như vậy, nhiều đệ tử không hề có thiện cảm với anh.

Trịnh Đan thấy vậy vô cùng mừng rỡ, cũng nhân cơ hội quỳ xuống, hô lên: “Sư phụ bảo vệ uy phong của giáo, cứu vớt Đông Hoàng Giáo, thực sự là cứu tinh của giáo ta! Xin sư phụ hãy mau mau chém người này! Nhân lúc còn sớm kết thúc thế cục loạn nhiều năm của giáo ta!”.

“Xin sư phụ cứu Đông Hoàng Giáo!”.

Đệ tử của Cổ Linh Đường cũng quỳ xuống hô lên.

Dưới sự cổ động này, nhiều đệ tử cũng quỳ xuống theo.

Uy tín của Thiếu Hải nhanh chóng dâng cao trong đám đông.

Tâm trạng mọi người đều phấn khởi.

Sắc mặt của đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng lại cực kỳ khó coi.

Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại có chiêu này.

Trịnh Đan đệ tử ông ta còn châm dầu vào lửa.

Cứu Đông Hoàng Giáo?

Đây là xem Thiếu Hải như cứu tinh sao?

Lúc này, cứu tinh của Đông Hoàng Giáo có khác nào là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo?

Nếu vậy thì chẳng phải mọi người lấy được nhẫn cũng vô dụng?

Ánh mắt của mấy người họ dần lạnh đi.

Thiếu Hải thì cười lớn ha hả. Ông ta nhìn chằm chằm gò đất đó, cũng không nhiều lời nữa, lập tức hô lên một tiếng, tích lũy toàn bộ sức mạnh đâm kiếm về phía gò đất.

Thân kiếm lạnh lẽo như ánh trăng đêm hàn, cực kỳ thê lương xinh đẹp. Những tầng chất khí nhàn nhạt bao bọc lấy thân kiếm, khiến nó trở nên vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.

Mọi người chăm chú nhìn.

Một kiếm này đủ để xuyên thủng gò đất kia, cũng đủ để xuyên thủng Lâm Chính ở trong gò đất.

Kết thúc rồi!

Lâm Chính… chết chắc!

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!

Nhưng ngay khi kiếm sắc bén sắp chạm vào gò đất.

Soạt!

Bề mặt của gò đất đột nhiên tách ra một cái lỗ, sau đó một bàn tay nhanh chóng thò ra từ bên trong, nắm chặt lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm đến.

Mũi kiếm dừng bên ngoài bề mặt của gò đất, không thể tiến thêm nửa phân.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1184



Chương 1189: Không chết

“Chuyện gì thế này?”, Liễu Thị Phụng trợn mắt há mồm.

Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng cũng há hốc miệng.

Tô Mạc Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc chấn động.

Còn xung quanh thì đã xôn xao từ lâu.

Không ai dám tin vào mắt mình.

Tất cả mọi người đều dán mắt vào bàn tay kia.

Đó là… tay của Lâm Chính sao?

Nhưng… tại sao bàn tay đó vẫn còn lành lặn?

Chẳng phải anh nên bị đè chết rồi sao?

Hơn nữa, bàn tay anh là có chuyện gì vậy?

Gò đất sau khi được nén chặt cứng đến mức nào chứ? Ngay cả Thiếu Hải cũng phải dùng hết sức mình mới đâm xuyên được kiếm qua, vậy mà bàn tay này… lại có thể thò ra khỏi đó được…

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí… còn có cảm giác sợ hãi sâu sắc.

Thiếu Hải cũng kinh hãi, nhìn bàn tay đang chộp lấy thanh kiếm của mình, da đầu tê dại.

Bàn tay này được làm bằng sắt sao?

Người bình thường đừng nói là cầm kiếm như vậy, cho dù ngón tay chỉ lại gần thôi thì đã bị kiếm khí xung quanh thanh kiếm cắt đứt rồi.

Nhưng người này thì không.

Keng!

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.

Thiếu Hải chỉ cảm thấy cánh tay mình chấn động, phải lùi lại mấy bước.

Đến khi ông ta hoàn hồn, thì thanh kiếm kia đã bị gãy.

Bị bàn tay thò ra khỏi gò đất kia bẻ gãy.

Mọi người xung quanh không khỏi hít vào khí lạnh.

Thiếu Hải vô cùng kinh hãi.

“Sư phụ!”.

Trịnh Đan phản ứng cực nhanh, vội vàng kêu lên.

Thiếu Hải rùng mình một cái, lập tức hiểu ý của Trịnh Đan. Ông ta khẽ gầm một tiếng, rồi lại cầm thanh kiếm gãy kia lên, đâm vào gò đất.

Lúc này, Lâm Chính vẫn đang bị kẹt ở trong, không thể hoạt động bình thường được.

Nếu không nhân lúc này giết anh, thì tiếp theo sẽ gặp rắc rối to.

Đôi mắt Thiếu Hải nhìn chằm chằm vào gò đất kia, nhanh chóng lấy đà, cả người như một trận cuồng phong, lao về phía đó, đồng thời hai tay nắm chặt thanh kiếm gãy, đâm mạnh vào gò đất.

Dường như Lâm Chính cũng ý thức được tình hình bên ngoài, bàn tay đang thò ra vung mạnh lên.

Vèo!

Đoạn kiếm gãy trong tay anh lập tức bay về phía Thiếu Hải.

Chẳng khác nào ngôi sao băng xé rách đêm đen, đâm thẳng vào tim Thiếu Hải.

Thiếu Hải nhìn đoạn kiếm gãy đang bay tới, không hề hoảng sợ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta bỗng gầm lên.

“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.

Ầm!

Một luồng khí thế cuồng bạo lập tức phát ra khỏi người Thiếu Hải.

Đoạn kiếm gãy kia bị chấn động vỡ vụn thành muôn vàn mảnh còn nhỏ hơn hạt gạo.

“Cái gì?”.

Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng vội vàng nhìn.

Phát hiện lúc này, uy thế của Thiếu Hải đã ngút trời.

Một luồng khí lưu mỏng manh quấn quanh người ông ta.

Có sự bảo vệ của luồng khí lưu này, bất cứ người nào hay vật nào lại gần Thiếu Hải, đều sẽ bị chấn động tan xác, chết không kịp ngáp.

Đây chính là Đông Hoàng Hoàn Vũ?

Đây chính là thần công vô thượng của Đông Hoàng Giáo?

Mọi người không dám chớp mắt, quên cả hít thở.

Bịch! Bịch! Bịch!

Thiếu Hải giậm chân, khiến mặt đất rung lên bần bật.

Lúc này, ông ta như một con mãnh thú đang lao như bay, không thể khống chế, không thể đỡ được.

Dưới sự gia trì của Đông Hoàng Hoàn Vũ, Lâm Chính không thể đỡ nổi cú tấn công này.

Nếu anh tóm thanh kiếm gãy này, thì tay anh sẽ bị nát vụn.

Lần này Lâm Chính sẽ tiếp chiêu kiểu gì đây?

Bị nhốt trong gò đất, anh không thể tránh được, cũng không thể động đậy được.

Cho dù bây giờ anh có thể chui ra khỏi gò đất này thì cũng vô dụng.

Bởi vì thanh kiếm gãy kia… đã đâm tới.

Vù vù vù…

Gò đất bị luồng khí lưu đáng sợ của Đông Hoàng Hoàn Vũ làm cho rung lên.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị càn quét.

Cực kỳ khủng khiếp!

Cuối cùng!

Phập!

Thanh kiếm gãy kia đâm thẳng vào gò đất, ngập đến tận chuôi, đến khi không đâm vào được nữa mới dừng lại.

Sau đó rút mạnh ra.

Phụt!

Máu tươi phun ra.

Tất cả người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều chứng kiến cảnh tượng này.

Ai cũng biết, thanh kiếm gãy này đã đâm trúng Lâm Chính.

Với vị trí này… e là đã đâm trúng tim!

Bị đâm xuyên tim, trừ khi là thần tiên, chứ không ai có thể sống nổi.

Da đầu mọi người tê dại, lặng lẽ đứng nhìn.

Xung quanh im phăng phắc.

“Tốt!”.

Cuối cùng, Trịnh Đan kích động kêu lên: “Sư phụ vạn tuế!”.

“Chết rồi! Anh ta chết rồi!”.

“Ha ha ha, sư phụ lợi hại quá! Vạn tuế!”.

“Thắng rồi!”.

Người của Cổ Linh Đường hoan hô ầm ĩ, vô cùng kích động.

Nhát kiếm này đã lấy mạng Lâm Chính.

“Kết thúc rồi!”.

Thiếu Hải cũng thở phào, tảng đá trong lòng được hạ xuống.

Trước đó ông ta quả thực có chút hoảng hốt.

Dù sao Lâm Chính có thể dựa vào một bàn tay mà xuyên qua gò đất này, thực sự quá đáng sợ.

Nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.

Trúng nhát kiếm này, anh chết là cái chắc!

Thiếu Hải xoay người lại, định xem vẻ mặt đặc sắc của đám người Tô Mạc Vân.

Nhưng đúng lúc này.

Rắc!

Một tiếng động lạ vang lên.

“Hử?”.

Thiếu Hải quay lại, nhìn gò đất với ánh mắt kỳ quái.

Nhưng ngay sau đó.

Ầm!

Một chỗ trên gò đất nứt ra, lại một bàn tay nữa thò ra, túm chặt lấy cổ Thiếu Hải.

Cổ ông ta lập tức biến dạng.

Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như không thể hít thở, lại càng không thể phát ra âm thanh.

“Cái gì?”.

Ai nấy trố mắt ra nhìn.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1185



Chương 1190: Ông đã là người chết rồi

Cái lỗ này trông rất đáng sợ.

Máu tươi vẫn đang chảy, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là cái lỗ này chưa đâm trúng tim Lâm Chính, mà bị chệch không ít.

Tuy lồng ngực Lâm Chính bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn chưa đến mức mất mạng.

Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

“Không thể nào! Nhát kiếm vừa rồi của sư phụ… không g**t ch*t anh ta được sao? Không thể nào!”, Trịnh Đan gào lên.

"Lẽ nào... nhát kiếm đó không đâm trúng tim?".

"Nhìn vị trí này... đúng là không trúng tim..."

"Chệch rồi sao?".

"Không thể nào!".

Người của Cổ Linh Đường cũng cảm thấy khó tin.

Phải biết rằng, Thiếu Hải là trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là đại sư võ thuật.

Sự hiểu biết của ông ta về cơ thể người thậm chí còn hơn một số bác sĩ.

Sao ông ta có thể đoán nhầm vị trí trái tim của Lâm Chính chứ?

Thế nhưng nhát kiếm này... đã bị chệch thật!

Đúng là hoang đường!

Nếu đâm trúng tim Lâm Chính thì anh chết là cái chắc.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Đây thực sự là nhầm lẫn của Thiếu Hải sao?

Mọi người thầm nghĩ, nhưng rất nhiều đệ tử của Cổ Linh Đường chưa thể chấp nhận được hiện thực này.

Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên.

"Dấu vết kia... là Súc Cốt Công!".

Dấu vết?

Các trưởng lão đang có mặt vội nhìn về phía hai bả vai và đầu gối của Lâm Chính.

Do những trận đánh trước đó, quần áo của Lâm Chính đã rách tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.

Lúc này, hai bả vai và đầu gối anh đều xuất hiện những vết bầm ngay ngắn.

Những vết bầm này không giống như dấu vết để lại do chiến đấu, mà giống như bị dồn nén xuống gây nên hơn.

Hơn nữa... cực kỳ giống với dấu hiệu tạo nên khi Súc Cốt Công dồn nén.

"Súc Cốt Công?".

Tịch Mộc Lâm kêu lên thất thanh: "Tôi biết rồi, cậu thu nhỏ xương của mình lại, để dễ bề tránh né trong không gian nhỏ hẹp đó".

Nghe thấy thế, không ít người trố mắt ra kinh ngạc.

Người này biết cả Súc Cốt Công sao?

Thật là đáng sợ.

Nhưng bây giờ, điều bọn họ quan tâm không phải cái được gọi là Súc Cốt Công, mà là Thiếu Hải.

"Sư phụ!".

Người của Cổ Linh Đường biến sắc, đang định xông tới.

Nhưng thấy sức mạnh của Lâm Chính đang dần tăng lên, thì liền khựng lại.

Cổ Thiếu Hải đã biến dạng hoàn toàn.

Nếu cứ tiếp tục thế này, thì ông ta sẽ bị b*p ch*t tươi.

"Dừng tay! Lâm... Lâm sư huynh! Có chuyện gì chúng ta hãy bàn bạc! Anh mau thả sư phụ tôi ra đi!", Trịnh Đan cuống quýt kêu lên.

Nhưng... dường như Lâm Chính không nghe thấy lời Trịnh Đan nói, lực tay càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.

Thiếu Hải điên cuồng giãy giụa, hai bàn tay đánh Lâm Chính túi bụi, muốn thi triển Đông Hoàng Hoàn Vũ để đẩy Lâm Chính ra.

Nhưng bây giờ ông ta đang bị bóp chặt cổ, không thể vận sức để thi triển chiêu thức.

Chỉ có thể ra sức cào cấu.

Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ tăng thêm sức mạnh.

Rắc!

Âm thanh lanh lảnh vang lên.

Chỉ thấy đôi mắt Thiếu Hải trợn trừng, động tác giãy giụa cũng dừng lại.

Sau đó tay chân ông ta rũ xuống, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa...

Thiếu Hải... đã chết!

Bốn phía im phăng phắc.

Im lặng một cách đáng sợ.

Dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra âm thanh như sấm đánh.

Mọi người quên cả hít thở, trái tim gần như ngừng đập, hai mắt mở to, chứng kiến cảnh tượng này với vẻ mặt run sợ và bàng hoàng.

Thiếu Hải... cứ thế mất mạng...

Bị b*p ch*t tươi!

Người luyện được thần công tuyệt đỉnh Đông Hoàng Hoàn Vũ cứ thế đi đời nhà ma rồi?

Ai dám tin chứ?

Ai có thể chấp nhận được chứ?

Da đầu mọi người tê dại, toàn thân run rẩy.

Các trưởng lão lại càng như chim sợ cành cong, lùi lại liên tục.

Phịch!

Lâm Chính buông tay ra.

Thiếu Hải ngã sõng soài xuống đất.

Anh rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người, cái lỗ ở lồng ngực lập tức ngừng chảy máu.

"Tiếp theo sẽ đến lượt các ông!".

Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước về phía đám người Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm.

Tịch Mộc Lâm hồn vía lên mây, không khỏi lùi lại.

Nhưng Tô Mạc Vân thì không sợ, ông ta trầm giọng quát: "Mọi người đừng sợ, thằng oắt này nhìn thì tàn bạo, nhưng thực ra không đáng lo. Cậu ta đánh nhau với Thiếu Hải đã bị thương nặng, nếu chúng ta nhân cơ hội này bao vây tấn công, thì chắc chắn sẽ đánh bại được cậu ta".

"Đúng vậy, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là đồng tâm hiệp lực. Mọi người liên thủ, buông bỏ thành kiến, buông bỏ ân oán, thì kiểu gì cũng đối phó được với thằng oắt này", Liễu Thị Phụng cũng kêu lên.

Tịch Mộc Lâm nghe thấy thế mới yên tâm hơn một chút.

Tửu Nhục Hòa Thượng lấy một hồ lô rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm, cũng không có vẻ gì là sợ hãi.

Bốn người họ xúm lại, chuẩn bị tấn công.

Tô Mạc Vân biết, không được cho Lâm Chính cơ hội được thở, lập tức xông tới đầu tiên. Ông ta quát một tiếng, rút trường kiếm ra xông về phía Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc ông ta định ra tay.

Phụt!

Tô Mạc Vân bỗng phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực cảm thấy đau nhói.

Ông ta khựng lại, ôm lấy ngực, vẻ mặt kinh hãi.

Không chờ ông ta nghĩ nhiều.

Phụt! Phụt!

Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng ở phía sau cũng phun ra máu tươi, tay ôm lồng ngực, đau đến mức run rẩy.

"Tôi... tôi bị làm sao vậy?".

"Lồng ngực như bị xé rách vậy".

Hai người kinh ngạc nói.

"Là châm bạc!".

Sắc mặt Tô Mạc Vân tỏ vẻ khó coi, ông ta nhắm mắt lại, kiểm tra lồng ngực một lát rồi đanh giọng nói: "Cậu ta dùng châm bạc phong bế khí mạch của chúng ta, nếu chúng ta vận khí thì sẽ khiến khí kình nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!".

"Sao cơ?".

Hai người kia biến sắc.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1186



Chương 1191: Bản lĩnh của tôi có lẽ còn lớn hơn nhiều

"Người chết?".

Tửu Nhục Hòa Thượng sửng sốt, không thể hiểu được lời nói của Lâm Chính có ý gì.

Đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng ở bên cạnh cảm thấy sự bất thường, Tô Mạc Vân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, toàn bộ khí kình trên người tiêu tan, không định tấn công Lâm Chính nữa.

Tửu Nhục Hòa Thượng thấy thế thì cười lớn: "Ha ha ha, đại trưởng lão, chắc không phải ông sợ rồi đấy chứ? Nếu vậy thì đúng là khiến người ta phải khinh thường".

Tô Mạc Vân không nói gì.

Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm nhìn nhau, cũng không có hành động gì.

"Chỉ một cây châm bạc mà đã khiến các ông sợ như vậy rồi à? Loại nhát gan như các ông thì còn bảo vệ Đông Hoàng Giáo kiểu gì chứ? Tôi thấy Đông Hoàng Giáo hãy để tôi bảo vệ cho!".

Tửu Nhục Hòa Thượng khinh bỉ nói, rồi lại dồn lực, xông về phía Lâm Chính.

"Oắt con, hãy xem Liệt Hỏa Thần Quyền của ta đây!".

Tửu Nhục Hòa quát, bỗng uống một hớp rượu rồi phun về phía trước, rượu bắn tung tóe. Ông ta giơ hai nắm tay ra, nện vào số rượu đang rơi xuống. Hai nắm tay lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực, quyền như sao băng, đánh về phía Lâm Chính.

Khí thế của Tửu Nhục Hòa Thượng như lốc xoáy, không thể đỡ được.

Đòn tấn công này càng khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trong lòng sợ hãi.

Mấy trưởng lão thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

Tửu Nhục Hòa Thượng khí thế như vậy, lẽ nào... châm bạc kia vốn không có tác dụng gì, chỉ là Lâm Chính phô trương thanh thế, che mắt mọi người?

Liễu Thị Phụng có chút không kiềm chế được, bà ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, rục rịch muốn ra tay.

Thế nhưng...

Đúng lúc bà ta chuẩn bị ra tay, giúp đỡ Tửu Nhục Hòa Thượng cùng giải quyết thằng oắt khó nhằn này.

"Hự!".

Tửu Nhục Hòa Thượng rên lên một tiếng, sau đó bỗng khựng lại, đứng im tại chỗ.

Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng đồng loạt quay sang nhìn ông ta.

Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.

"Trưởng lão!".

"Ông làm sao vậy?".

"Ông không sao chứ?".

Các đệ tử nhao nhao kêu lên.

Nhưng... Tửu Nhục Hòa Thượng không đáp lời bọn họ, mà trợn trừng hai mắt, toàn thân cũng không khỏi bắt đầu run lên.

Khoảng 5 giây sau.

Phụt!

Tửu Nhục Hòa Thượng phun ra một miếng thịt dính máu, rồi ngã xuống đất, toàn thân co quắp.

Hơn nữa ông ta vừa co quắp, da thịt trên người cũng bắt đầu nứt toác ra.

"Sư phụ!".

Các đệ tử của Tửu Nhục Hòa Thượng kêu lên thảm thiết, tất cả xông tới.

"Khí Loạn Toái Thể?".

Tịch Mộc Lâm biến sắc.

"Cái gì? Đây... đây là Khí Loạn Toái Thể?".

Liễu Thị Phụng trợn trừng hai mắt.

"Không nhầm đâu! Đây quả thực chính là Khí Loạn Toái Thể! Làn da của ông ta đã nứt ra, hơn nữa từ chỗ bị nứt có rất nhiều khí ý tinh thuần rỉ ra. Điều này cho thấy khí tức trong người ông ta đã loạn, hơn nữa toàn bộ lục phủ ngũ tạng, gân mạch mạch máu đều bị khí lực hỗn loạn này xé nát phá hủy... Tửu Nhục Hòa Thượng... chết rồi!", Tịch Mộc Lâm khàn giọng đáp.

Đám đệ tử nghe thấy thế thì mặt xám như tro, ngã ngồi xuống đất.

Mọi người ở xung quanh cũng không khỏi hít vào khí lạnh.

"Lẽ nào... đây thực sự là uy lực của châm bạc cậu ta vung ra trước đó sao?", Liễu Thị Phụng run giọng nói.

Tịch Mộc Lâm không nói gì.

Nhưng ngoài lý do đó ra, thì không còn lý do giải thích nào khác nữa.

"Y võ này... không đơn giản".

Tô Mạc Vân hít sâu một hơi, khàn giọng đáp.

Mấy người đều đanh mặt lại.

Cái chết của Tửu Nhục Hòa Thượng đã khiến ba người bọn họ chấn động sâu sắc.

Giờ phút này, không ai dám coi thường Lâm Chính nữa...

"Rốt cuộc cậu là ai?", Tịch Mộc Lâm nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói: "Đông Hoàng Giáo chúng tôi không có y võ lợi hại như cậu!".

"Chẳng phải trước đó tôi đã tự giới thiệu rồi sao? Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, Lâm Chính! Bây giờ, tôi sẽ đại diện cho Đông Hoàng Giáo, tiến hành trừng phạt những người vi phạm giáo quy là các ông", Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía ba người bọn họ.

"Trừng phạt? Cậu đủ tư cách sao?", Tô Mạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng: "Đệ tử Chiến Vương Cung đâu?".

"Có đệ tử!".

Một lượng lớn người của Chiến Vương Cung ùa tới.

"Nghe lệnh của tôi! Giết thằng giặc này!", Tô Mạc Vân chỉ vào Lâm Chính quát.

"Tuân lệnh!".

Đám đệ tử hô lớn, rồi ùa về phía Lâm Chính.

"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha!", Lâm Chính nhìn những người này, lập tức quát.

Nhưng... những người này không có dấu hiệu dừng lại.

Uy tín của Tô Mạc Vân ở Đông Hoàng Giáo hơn hẳn những trưởng lão bình thường, vài ba câu của Lâm Chính không thể khiến những người này thay đổi lập trường ngay được.

Thế nên bọn họ tấn công không chút do dự.

"Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha! Tôi sẽ không nói một câu đến lần thứ ba đâu".

Lâm Chính lại lạnh lùng quát.

Đây là thông điệp cuối cùng!

Có mấy người bắt đầu do dự!

Đáng tiếc là... hầu hết bọn họ vẫn xông tới trước mặt anh.

"Nếu đã vậy thì tôi chỉ đành chấp hành giáo quy vậy".

Lâm Chính lạnh lùng quát, hai tay bỗng vung về phía trước.

Vèo vèo vèo...

Những cây châm bạc như sao băng lại bay ra.

"Cẩn thận!".

Liễu Thị Phụng hét lên.

Nhưng đã muộn.

Phập phập phập...

Mười mấy đệ tử xông tới đầu tiên bị châm bạc c*m v** người, lập tức trở nên bất động.

"Ngân Châm Phong Huyệt!".

Tịch Mộc Lâm kêu lên.

Lâm Chính xông tới như hổ vào bầy dê, song chưởng múa loạn, đánh vào lồng ngực những đệ tử này.

Mỗi một chưởng lại có đệ tử phun ra máu tươi, rồi ngã vật xuống.

Sau khi ra chưởng, Lâm Chính lại rút châm bạc trên người họ ra, rồi phóng về phía đám đệ tử tiếp theo.

Cứ như vậy, bất cứ đệ tử nào lại gần Lâm Chính đều bị điểm huyệt rồi đánh ngã.

Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngã như ngả rạ.

Cảnh tượng này... không khác gì gặt lúa.

Ai nấy kinh hãi.

Lúc này các trưởng lão mới ý thức được, chỉ dựa vào những đệ tử này thì không thể đối phó với Lâm Chính được.

"Các vị, chúng ta hãy cùng xông lên thôi", Tô Mạc Vân trầm giọng quát, không nhịn được nữa, xông về phía Lâm Chính.

Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng theo sát phía sau.

Ba trưởng lão gia nhập trận đánh, khiến áp lực của các đệ tử bỗng giảm hẳn.

Bọn họ cũng trở nên to gan hơn nhiều.

Tô Mạc Vân một tay cầm kiếm, một tay tung chưởng, chém về phía những đốm sao băng đang bay tới.

Keng! Keng! Keng!

Kiếm sắc múa may, kèm theo những tiếng leng keng chói tai.

Đó là âm thanh châm bạc bị chém gãy.

Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm cũng không tỏ ra yếu thế, len lỏi giữa các đốm sao băng, hai tay chộp lấy.

Từng đốm sao băng bị bọn họ bắt được.

Những đốm sao băng kia chính là châm bạc.

Lâm Chính không thể thu hồi châm bạc, châm bạc mang theo có đi mà không có lại, không thể cầm cự được lâu.

Chẳng mấy chốc, tất cả châm bạc của Lâm Chính đã bị bọn họ hủy hoặc lấy mất.

Mọi người mừng rỡ.

"Không còn châm bạc, để tôi xem cậu còn bản lĩnh gì?".

Liễu Thị Phụng lạnh lùng hừ một tiếng.

"Bản lĩnh của tôi... có lẽ lớn hơn tưởng tượng của các bà nhiều!".

Lâm Chính không có vẻ gì là sợ hãi, anh vung tay lên rồi khẽ nắm lại.

Rắc!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1187



Chương 1192: Giết lại?

Từ trước đến giờ, con át chủ bài của Lâm Chính không phải là những cây châm bạc kia, mà là Lạc Linh Huyết đáng sợ này.

Anh dám một mình vào núi Đông Hoàng, tham gia đại hội Đông Hoàng, nguyên nhân chính cũng là Lạc Linh Huyết.

Gần 20 giọt đã gần đạt tới uy năng của toàn bộ Lạc Linh Huyết, sức mạnh giải phóng ra cũng không thể tưởng tượng được.

Nhưng anh không để ai nhìn thấy những giọt Lạc Linh Huyết ở cổ tay mình.

Anh vẫn chưa muốn công khai bí mật này.

Khoảnh khắc sức mạnh của Lạc Linh Huyết được giải phóng, khí ý quanh người Lâm Chính giống như một ngọn lửa được thêm dầu, lập tức bùng lên dữ dội.

“Hả?”.

Các đệ tử đang xông tới biến sắc kinh hãi.

Chỉ thấy một quyền của Lâm Chính nhắm trúng một đệ tử gần nhất, nện mạnh tới.

Bịch!

Đệ tử kia bay đi như một viên đạn, đụng ngã mười mấy người, sau đó ngã sõng soài dưới đất, vỡ đầu chảy máu, lồng ngực lõm xuống, không còn động tĩnh gì nữa.

Còn mười mấy đệ tử bị anh ta đụng ngã thì cũng nằm dưới đất rên la, không bò dậy nổi.

Lâm Chính lại tung một chưởng nữa, quạt về phía các đệ tử ở phía khác.

Bốp!

Cơ thể của bọn họ bị quạt cho xoay tròn mười mấy vòng như con quay, rồi nặng nề ngã xuống, không ngóc được đầu dậy nữa.

Bịch bịch bịch…

Đúng lúc này, mấy đệ tử nhân cơ hội lại gần Lâm Chính, tung quyền cước đánh vào người anh.

Nhưng… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động.

Lúc này, cả người anh chi chít vết máu và vết thương, nhưng vẫn phớt lờ sự tấn công của các đệ tử đến từ Chiến Vương Cung.

Đầu óc mọi người trống rỗng.

Trố mắt ra nhìn.

Lúc này, nhìn Lâm Chính chẳng khác nào một chiến thần.

Sức mạnh, tốc độ, phản ứng cho đến độ mạnh thân xác của anh đều khiến người ta phải nổi da gà.

Những đòn tấn công của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì đối với anh.

“Tiếp chiêu đi!”.

Đúng lúc này, Tô Mạc Vân bỗng tích trữ một luồng kiếm lực khổng lồ, rồi chém trường kiếm về phía bả vai Lâm Chính.

Kiếm khí lạnh lẽo, cuồng bạo.

Dường như th* c*ng r*n nhất trên đời cũng sẽ bị nó chém làm đôi.

Mọi người nhìn đòn tấn công này thì không thấy có gì kỳ lạ, nhưng trên thực tế, tay còn lại của Tô Mạc Vân đã ngưng tụ một luồng kình lực vô cùng đáng sợ, đang chờ cơ hội để phát ra.

Hóa ra nhát kiếm này chỉ là nghi binh.

Sát chiêu thực sự của ông ta nằm ở bàn tay còn lại.

Liễu Thị Phụng biết được điều này, lập tức nhân cơ hội tấn công Lâm Chính, muốn phối hợp với Tô Mạc Vân.

Không biết bà ta lấy từ đâu ra một cái roi dài, quất về phía đầu Lâm Chính.

Roi dài rít gào, như một con kim xà đang múa may quay cuồng, rất có uy thế.

Hai người một kiếm một roi, khí thế rất mạnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn không sợ.

Dưới sự gia trì của Lạc Linh Huyết, anh như một sự tồn tại vô địch.

Anh nhìn chằm chằm trường kiếm và chiếc roi đang đánh tới, lập tức chìa hai tay ra chộp lấy chúng.

Pặp!

Xì!

Những âm thanh kỳ quái vang lên.

Chiếc roi dài đang đánh tới bị Lâm Chính bắt được một cách chuẩn xác.

Còn thân kiếm lạnh lẽo sắc bén kia cũng bị tay còn lại của anh tóm được.

Dù lưỡi kiếm cắt toạc da thịt ở lòng bàn tay Lâm Chính, khiến máu tươi rỉ ra, nhưng nó vẫn không thể tiến thêm được nửa phân nào.

Đòn tấn công của hai người đã bị ngăn cản.

Mọi người xung quanh há hốc miệng.

Liễu Thị Phụng hét lên: “Cơ hội đến rồi!”.

“Chết đi!”.

Tô Mạc Vân gầm lên, bàn tay đã giấu từ lâu bỗng phóng ra, giống như một con hung thú đang ẩn náu trong bóng tối, bổ nhào về phía trái tim Lâm Chính.

Đòn đánh này thế như chẻ tre, đủ để xuyên qua tất cả, không thể đón đỡ.

Ai nấy trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào thủ đao này.

Đây chắc hẳn là đòn tấn công cuối cùng rồi nhỉ?

Chắc là không thể cứu được rồi!

Anh ta không thể tránh được!

Bị đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo liên thủ áp chế, trong tình huống này cũng không ai có thể tránh được.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Không ít đệ tử thầm nghĩ, rồi buông tiếng thở dài.

Tuy không biết rốt cuộc tên Lâm Chính này từ đâu nhảy ra, nhưng thiên tài còn trẻ như vậy mà hôm nay lại phải chết ở đây, đúng là đáng tiếc…

Bốp!

Không ngoài dự liệu.

Thủ đao kia của Tô Mạc Vân đánh mạnh vào lồng ngực Lâm Chính, phát ra âm thanh nặng nề, một luồng lực văn cuồng bạo tỏa ra từ lồng ngực anh.

Thân thể Lâm Chính khẽ run rẩy, lớp áo ở lồng ngực bị lực văn tỏa ra xé rách toạc.

Đám người Liễu Thị Phụng sáng mắt lên, vô cùng mừng rỡ.

“Thành công rồi!”.

“Cậu ta chết rồi nhỉ?”.

“Sức mạnh đáng sợ như vậy! Chắc chắn trái tim cậu ta đã bị vỡ nát rồi!”.

“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”.

“Tốt quá!”.

Các đệ tử của Chiến Vương Cung kích động đến mức khua tay múa chân, vui mừng nhảy nhót.

Tô Mạc Vân thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Tiếng binh khí bị gãy vang lên.

Chỉ thấy Lâm Chính bỗng bẻ gãy lưỡi kiếm của Tô Mạc Vân, lật tay đâm đoạn kiếm gãy về phía tim ông ta.

Phập!

Cả đoạn kiếm gãy cắm ngập vào tim Tô Mạc Vân.

“A!”.

Tô Mạc Vân ôm lồng ngực lùi lại liên tục, hét lên thảm thiết.

Các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngây người ra.

“Cái gì?”.

Liễu Thị Phụng cũng mắt chữ A mồm chữ O.

Nhưng vẫn chưa hết.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1188



Chương 1193: Sức mạnh thật sự

“Không!”, Liễu Thị Phụng hét lên. Bà ta định né tránh nhưng Lâm Chính đột nhiên phát lực khiến bà ta không kịp làm gì và cả người đổ về phía trước theo lực quán tính.

Không thể né được quyền đấm này, Liễu Thị Phụng trợn tròn mắt, nhìn cú đấm hiện ra to dần trước mặt. Bà ta cảm tưởng đầu mình sắp nổ tung.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc.

Vụt! Tịch Mộc Lâm đột ngột lao lên ôm lấy Liễu Thị Phụng, đẩy bà ta ngã xuống. Hai người lăn mấy vòng mới dừng lại. Thế là Lâm Chính đấm hụt.

Đám đông xung quanh rơi vào im lặng. Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm vội đứng dậy, nhìn về phía bên này bằng ánh mắt kiêng dè.

Lâm Chính không hề đuổi theo tấn công hai người họ mà đi về phía Tô Mạc Vân lúc này đang ngồi phịch xuống đất và nôn ra máu.

“Không thể nào…khụ…khụ…Rõ ràng là ngực cậu đã bị thương bởi nội kình của tôi. Tại sao…tại sao cậu vẫn chưa chết. Không phải là tim cậu nát bét rồi sao? Khụ khụ…”, Tô Mạc Vân ôm ngực, đau đớn la lối.

“Nội kình? Đó là cái gì vậy? Lẽ nào ông tưởng sức mạnh của mình lớn lắm chắc”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.

“Cậu…ý cậu là gì?”, Tịch Mộc Lâm trố tròn mắt.

“Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, chút sức mạnh của ông chẳng là gì đối với tôi cả!”, Lâm Chính gằn giọng.

“Không là gì sao? Ngông cuồng! Quá ngông cuồng. Tôi bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bày mưu tính kế hãm hại. Tôi không cam tâm, không cam tâm…khụ….khụ…”, Tô Mạc Vân kích động gào lên. Thế nhưng mới nói được vài câu thì ông ta lại ho ra máu.

“Sư phụ!”, người của Chiến Vương Cung khóc lóc lao lên, ôm lấy Tô Mạc Vân.

“Giết! Giết thằng nhóc đó cho tôi! Cho dù chỉ còn lại một người cũng phải giết”, Tô Mạc Vân gào lên, hai mắt ông ta đỏ ngàu, đầy sự bất mãn. Dù ông ta có chết thì cũng phải lôi Lâm Chính chết cùng.

Lâm Chính nghe xong chỉ lắc đầu: “Ông hà tất phải bắt đệ tử của ông tới nộp mạng chứ?”

“Cậu cho rằng như thế à?”, Tô Mạc Vân tức giận.

“Đương nhiên! Chỉ dựa vào họ thì không làm gì được tôi đâu! Có lẽ ông không hiểu rõ lắm về sự chênh lệch giữa tôi và ông. Giờ tôi sẽ để ông thấy nhé!”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi đưa tay lên giáng xuống.

Đám đông sững sờ. Tô Mạc Vân trố tròn mắt. Lâm Chính hét lên, bổ cánh tay của mình xuống mặt đất.

Rầm! Âm thanh long trời nở đất vang lên. Cả đỉnh Thiên Vương rung chuyển. Mặt đất nứt toác, đất đá bay bụi mù.

Đám đông loạng choạng, ai cũng bị ngã bởi cơn địa chấn. Những người đứng gần thậm chí còn bay bật ra đập mạnh xuống đất.

Cùng lúc này là tiếng ầm ầm vang lên không ngớt. Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt đất nghiêng qua một bên giống như sắp trượt xuống vách núi. Họ phải tìm thứ gì đó bám vào mới đứng vững lại được.

Trận rung lắc kéo dài tầm hơn chục giây mới dần dừng lại. Đám đông bàng hoàng, nhìn xung quanh bằng ánh mắt sững sờ. Cả vùng trung tâm của đỉnh Thiên Vương xuất hiện một rãnh nứt cực lớn. Rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương làm hai, sâu tới mức không thấy đáy khiến ai cũng phải sợ hãi.

Nhìn từ trên cao, rãnh nứt này chia đỉnh Thiên Vương thành hai vùng Nam Bắc. Đây là kết quả chưởng đánh của Lâm Chính sao?

Nói cách khác...hưởng đánh này của anh đã chia đỉnh Thiên Vương làm hai?

Tất cả những người có mặt tưởng như tim sắp rớt ra ngoài. Liễu Thị Phụng ngây người .Tịch Mộc Lâm, Long Tinh Hồng và Trịnh Đan cũng hóa đá. Còn Tô Mạc Vân thì ôm ngực với vẻ thất thần.

Ông ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi từ những đệ tử của Chiến Vương Cung. Thực ra không chỉ có đám đệ tử mà ngay cả ông ta lúc này cũng sợ lắm rồi. Thằng nhóc này…là người thật sao? Một chưởng mà đánh tung cả đỉnh Thiên Vương? Năng lực của một con người thật sự có thể làm được như vậy?

“Tôi không đánh nữa!”, Liễu Thị Phụng phát ra tiếng k** r*n thảm thiết. Đầu gối bà ta đột nhiên mềm nhũn. Bà ta quỳ xuống.

“Tôi…tôi cũng không đánh nữa! Lâm đường chủ! Xin hãy tha mạng…!”

“Tôi cũng không cần nhẫn nữa. Nhẫn để cho cậu! Đừng giết tôi!”

“Tôi…tôi cũng vậy!”, những trưởng lão khác cũng kêu lên. Chưởng đánh của anh đã khiến toàn bộ đám đông có mặt phải thần phục.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1189



Chương 1194: Truyền thừa

Cái chết của Tô Mạc Vân khiến đám đông bàng hoàng. Ai cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng

Họ nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Đến cả Tô Mạc Vân cũng chết rồi thì còn ai có thể là đối thủ của người này chứ?

Đường chủ của Thanh Hà Đường rốt cuộc là ai vậy? Cậu ta còn trẻ mà đã mạnh tới mức đó rồi sao? Có lẽ hai từ yêu nghiệt cũng không đủ để miêu tả anh nữa rồi.

Những trưởng lão khác như Liễu Thị Phụng, Tịch Mộc Lâm đã hoàn toàn thần phục. Họ quỳ xuống, điên cuồng khấu đầu như sợ anh sẽ g**t ch*t họ.

Lâm Chính dừng lại, không tiếp tục ra tay nữa. Anh không nhìn về phía đám người Liễu Thị Phụng.

Mà đi về phía chiếc nhẫn.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Không ai ngăn cản anh.

Rắc! Lâm Chính bóp vụn phiến đá, lấy nhẫn ra và đeo vào tay. Những người khác nín thở. Long Tinh Hồng nhìn anh chăm chăm.

Phía bên Trịnh Đan thì đã tìm cơ hội chuồn mất luôn rồi. Nếu còn không chuồn thì cô ta sẽ đi theo vết xe đổ của Tô Mạc Vân và chết thảm trong tay Lâm Chính mất.

Lâm Chính cũng mặc kệ cô ta. Anh không muốn lãng phí thời gian vào một nhân vật phụ.

Lấy được nhẫn, Lâm Chính quay người đi về phía trung tâm của núi Đông Hoàng. Đỉnh ngọn núi ở phía xa chính là cung Đông Hoàng của giáo chủ.

Trên đỉnh nóc cung Đông Hoàng có một bức tượng. Tương truyền trước khi giáo chủ chết thì đã phong ấn toàn bộ truyền thừa vào bên trong bức tượng này. Không gì có thể mở được bức tượng ngoài nhẫn Đông Hoàng.

Một khi mở được bức tượng, có được truyền thừa thì sẽ kế vị chức giáo chủ Đông Hoàng và trở thành Đông Hoàng Thần Quân.

Lúc này, Lâm Chính cần hoàn thành thao tác cuối cùng đó chính là kiểm soát toàn bộ Đông Hoàng Giáo trong tay mình. Chỉ cần kiểm soát được Đông Hoàng Giáo thì thế gia Nam Cung sẽ chẳng thể uy h**p được anh nữa. Hơn nữa trước khi đại hội diễn ra thì anh cũng có thêm một con át chủ bài.

Mọi thứ đang dần nằm trong tầm tay. Mọi khó khăn dần được tháo gỡ. Mọi nỗ lực đã đến ngày đơm hoa kết trái.

Lâm Chính gạt bỏ mọi mệt nhọc, lao lên phía trước. Tốc độ của anh không nhanh cũng không chậm. Toàn bộ người của Đông Hoàng Giáo đều nhốn nháo. Bọn họ đang chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại. Và họ cũng muốn là những người đầu tiên khấu đầu trước vị thần quân mới này để bày tỏ lòng trung thành với anh.

Tất cả cùng lao về phía cung Đông Hoàng. Khi tới nơi họ mới thấy có không ít người đã đứng ở đây. Đây rõ ràng là những người tổ chức đại hội.

Bọn họ lùi lại, tạo thành lối đi vào cung cho Lâm Chính. Dưới sự chứng kiến của đám đông, Lâm Chính bước từng bước vào trong cung.

Người từ bốn phương tám hướng đổ về. Sau khi biết được kết quả, bọn họ đã vội tới đây vì không muốn bỏ lỡ thời khắc mang tính lịch sử này. Cũng có nhiều người cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng đến cả Tô Mạc Vân cũng đã bị anh xử lý, đến cả Thiếu Hải cũng đã chết thì họ dựa vào cái gì để so đo với anh đây?

Lâm Chính chèn ép đám đông, đứng trước cung Đông Hoàng và nhìn lên trên. Trên đó là bức tượng điêu khắc hình người bằng vàng.

Đó là một người đàn ông mặc trường bào mang phong cách cổ trang. Tư thế của người đàn ông giống như thiên thần với mái tóc dài bay bay, đang nhìn về phía trước.

Nghe nói bức tượng này do người sáng lập Đông Hoàng Giáo tạo ra và hình dạng bước tượng cũng chính là Thần Chi Đông Hoàng Thái Nhất trong truyền thuyết.

Lâm Chính nhảy lên, nhìn bức tượng. Anh đặt chiếc nhẫn vào ngực bức tượng. Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc, một luồng sáng nhàn nhạt được phát ra trông vô cùng thần kỳ mà đến ngay cả Lâm Chính cũng không giải thích được.

Nhưng điều đó không quan trọng. Bức tượng lúc này lập tức phát ra âm thanh của sự chuyển động vừa nặng nề nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Một cách từ từ, bức tượng dần nứt ra.

Giống như một cỗ máy? Lâm Chính ngạc nhiên. Toàn b* ng*c của bức tượng nứt toác, xuất hiện một ô vuông và một khoen kéo.

Ngoài khoen kéo này ra thì không còn gì nữa. Lâm Chính cầm lấy chiếc khoen và giật mạnh. Thế nhưng anh phát hiện ra chiếc khoen không hề nhúc nhích.

“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.

“Đó là bài kiểm tra truyền thừa!”

Một ông cụ đứng bên cạnh cung Đông Hoàng lên tiếng: “Đông Hoàng Thần Quân cần có tài. Nếu chỉ dùng những thủ đoạn thông thường để có được nhẫn thì vẫn chưa xứng đáng để trở thành Đông Hoàng Thần Quân. Cậu phải dùng sức lực của mình kéo được chiếc khoen đó ra thì mới lấy được truyền thừa. Nếu không được thì cậu đành phải để lại chiếc nhẫn ở đó để nhường cho người khác có năng lực giỏi hơn?.

“Còn có quy định như vậy à? Hừ, tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng mà lại phải sợ bài kiểm tra này sao?”, Lâm Chính ung dung đáp lại. Anh điều động sức mạnh trong cơ thể và kéo mạnh.
 
Back
Top Bottom