Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1170



Chương 1175: Dừng tay

Ông lão trở lại với cái đầu của Bàng Lương.

Cả quá trình chỉ mất chưa tới mười mấy giây.

Nhiều trưởng lão đều không kịp phản ứng.

Bàng Lương... đã chết!

Đám người xung quanh ngơ ngác, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi.

Đặc biệt là những trưởng lão, bọn họ càng thêm khiếp sợ!

Bởi vì họ phát hiện ra lúc này ông lão không hề đỏ mặt, cũng không thở mạnh.

Trông ông lão không hề có dáng vẻ kiệt sức.

Dường như quá trình làm tiêu hao sức lực của hai thiên tài yêu nghiệt... không rõ ràng lắm.

"Xem ra lúc người này giao đấu với Bàng Lương hoàn toàn không dùng hết toàn lực!", Tứ trưởng lão Tịch Mộc Lâm trầm giọng nói.

"Có lẽ ông ta quanh năm ngồi ở đây, cảm thấy nhàm chán nên không ngừng trêu đùa Bàng Lương! Với thực lực của ông ta, giết Bàng Lương thì dễ dàng như trở bàn tay”, hòa thượng cũng nheo mắt nói.

Đám đệ tử cũng náo động!

"Bàng Lương sư huynh!"

"Chết như vậy... sao?"

Đám người Lệ Vương Cung đều run rẩy, nơm nớp lo sợ.

Nhìn vật hình tròn trong tay ông lão, da đầu mọi người đều tê dại.

Bầu không khí kinh hoàng tràn ngập khắp nơi.

"Còn ai trong số các người muốn đánh nữa không? Đánh đi! Ông đây chơi tới cùng!", ông lão ném đầu Bàng Lương xuống đất, khuôn mặt nở nụ cười nói.

Mọi người thất thần nhìn nhau, hoàn toàn im lặng.

Lúc này không ai dám tiến lên.

Rất nhiều đệ tử theo bản năng rút lui, đặc biệt là những đệ tử ưu tú.

Suy cho cùng, ngay cả Du Linh và Bàng Lương cũng đã chết, bọn họ có bước lên trước... cũng chỉ chịu chết mà thôi.

"Đại trưởng lão, tôi và Tam trưởng lão đều đã mất đi một đồ đệ yêu quý, tiếp theo nên đến lượt ông ra mặt chứ nhỉ?", Liễu Thị Phụng quát lớn, thúc giục Đại trưởng lão Tô Mạc Vân.

"Nói không sai! Vũ Cực đâu? Bây giờ không phải đã đến lúc nó ra tay sao?", Quỷ Thủ cũng nói.

Mặc dù Du Linh và Bàng Lương là những người mà bọn họ bảo đi khiêu chiến, nhưng cái chết của hai người cũng khiến bọn họ vô cùng đau lòng.

Quan trọng nhất là thực lực của Lệ Vương Cung và Sát Vương Cung vì vậy mà giảm đi rất nhiều.

Nếu Chiến Vương Cung lựa chọn làm ngư ông đắc lợi thì sao bọn họ có thể vui vẻ được đây?

Tuy nhiên, Quỷ Thủ và Liễu Thị Phụng liên tục tra hỏi, nhưng cũng không thể khiến Tô Mạc Vân dao động dù chỉ một chút.

"Đệ tử Vũ Cực của tôi không tham gia đại hội Đông Hoàng, do đó các người bảo tôi gọi nó ra, e rằng tôi không làm được!", Tô Mạc Vân nói.

"Gì cơ?"

Không gian lại trở nên náo động.

"Vũ Cực sư huynh không tham gia đại hội Đông Hoàng ư?"

"Sao lại có chuyện này?”

"Thực lực của Vũ Cực sư huynh lợi hại như vậy, nếu như anh ta cùng đến thì ai có thể là đối thủ của Chiến Vương Cung chứ?"

"Chẳng lẽ Vũ Cực sư huynh không có hứng thú với nhẫn Đông Hoàng?"

Mọi người đều ngờ vực, bàn luận sôi nổi.

"Vũ Cực không tới ư? Chuyện này là sao? Là ông không cho nó đến à?", Liễu Thị Phụng rất không vui, lạnh lùng hỏi.

"Là nó không muốn đến”.

“Hừ, tôi nghĩ chưa chắc là vậy”, Qủy Thủ hừ một tiếng: “Nhưng nếu Vũ Cực không đến thì bọn ta cũng không miễn cưỡng, nhưng tốt xấu gì ông cũng nên cử đệ tử của mình ra đấu đi chứ?”

"Được!", Tô Mạc Vân gật đầu, quay đầu nhìn về đám đệ tử Chiến Vương Cung phía sau: "Ôn Thích! Con đại diện cho Chiến Vương Cung đi so tài với vị tiền bối kia đi”.

Người đàn ông tên Ôn Thích tái nhợt như bị sét đánh.

"Sư phụ, con...”

"Đừng nói với sư phụ là con không dám đi! Nếu như con nhát gan thì sẽ làm mất mặt người Chiến Vương Cung, mất mặt sư phụ. Con nên biết sư phụ thường dùng thủ đoạn gì với những người như vậy”, Tô Mạc Vân nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Ôn Thích nghe thấy vậy, toàn thân run lẩy bẩy, hắn há miệng nhưng không thốt nên lời.

"Còn không mau đi đi?"

Tô Mạc Vân hét lên.

Ôn Thích run rẩy, nơm nớp lo sợ đi về phía trước.

"Ôn sư huynh”.

"Sư huynh...”

Các đệ tử của Chiến Vương Cung rối rít kêu lớn.

Lúc này, một tiếng hét vang lên.

"Sư phụ! Thời gian trước Ôn Thích sư huynh ra ngoài thử luyện đã bị thương, đến nay còn chưa khỏi, trận chiến này không cần anh ấy ra tay, để con đánh!"

Lúc này, một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi đột nhiên bước lên trước, ôm quyền hét lớn.

"Phạm sư đệ?"

"Phạm sư đệ, cậu... cậu muốn làm gì?”

"Mau quay lại đi, Phạm sư đệ!"

"Cậu không phải là đối thủ của người đó đâu!"

Đám người Chiến Vương Cung sốt sắng, nhao nhao gọi lớn.

Tuy nhiên... Tô Mạc Vân lại gật đầu.

"Phạm Phong, nếu con muốn thay Ôn Thích thì sư phụ chấp thuận cho con, con ra đấu đi”.

Vô số đệ tử sửng sốt.

Với vẻ mặt kiên định, Phạm Phong bước những bước dài về phía ông lão.

"Không!"

Ôn Thích hét lên thảm thiết, nắm lấy Phạm Phong: "Phạm sư đệ! Em không được đi! Anh đi! Để anh đi!"

Lúc này, Ôn Thích không còn sợ hãi nữa.

"Sư huynh! Anh là trưởng bối của tất cả các sư huynh sư tỷ. Mặc dù thực lực của anh không bằng Vũ Cực sư huynh nhưng anh luôn đối xử với bọn em như người nhà. Quy tắc của Chiến Vương Cung nghiêm khắc, nhiệm vụ được giao mỗi ngày vô cùng nặng nề, là anh đã luôn cổ vũ và giúp đỡ các sư huynh sư tỷ. Mọi người không thể thiếu anh. Phạm Phong em nhập môn sớm, không có tiếng nói, thực lực bình thường, việc em có thể làm chỉ có vậy. Trận chiến này cứ giao cho em đi! Sư huynh, em chỉ có thể làm cho anh đến đây thôi”.

Phạm Phong gầm lên, đẩy Ôn Thích ra và lao về phía ông lão.

"Phạm Phong!"

Hai mắt Ôn Thích đỏ ngầu, hét lên thảm thiết, muốn lập tức đuổi theo.

Nhưng đã quá trễ.

Phạm Phong không chào hỏi gì mà thẳng thừng tấn công ông lão.

Tấn công trực diện?

Đây chắc chắn là tự sát!

Dù có Vũ Cực ở đây thì cũng chưa chắc có thể sống sót!

Nhiều người hét lên thất thanh.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1171



Chương 1176: Mê hoặc mọi người

Phạm Phong không kịp phản ứng, lúc này mới thấy trước mặt mình xuất hiện thêm một người. Anh ta vội vàng dừng lại, vì lực quán tính mà suýt chút nữa không đứng vững.

Người xung quanh ngạc nhiên.

Định thần nhìn lại.

Người này… lại là Lâm Chính!

“Hả?”.

Thiếu Hải lặng lẽ quan sát.

Các trưởng lão Quỷ Thủ, Liễu Thị Phụng, Tịch Mộc Lâm đều nhíu mày.

“Thiếu Hải, đây là người của ông sao? Quản lý người của ông cho tốt, đừng phá hỏng quy tắc”, Đại trưởng lão Tô Mạc Vân nói thẳng.

“Đại trưởng lão yên tâm, quy tắc không thể nào phá hỏng được!”.

Thiếu Hải động tâm niệm, dường như nghĩ đến gì đó, nhếch khóe miệng: “Chỉ là cảm thấy thực lực của đệ tử Phạm Phong này hơi yếu, không chống đỡ được một đòn. Cậu ta cứ xông lên như vậy chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết. Chỉ sợ lão tiền bối chẳng cần dùng đến bao nhiêu sức lực đã có thể g**t ch*t cậu ta!”.

“Ông có ý gì?”, Tô Mạc Vân hỏi.

“Nếu phái người đến đây để đưa đầu vào chỗ chết, chưa nói tới lão tiền bối có cảm thấy ông xem thường tiền bối hay không, chỉ nói riêng các đệ tử ở đây chắc chắn sẽ sinh lòng oán hận. Đại trưởng lão, sao ông lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”, Thiếu Hải lắc đầu, bộ dạng bình phẩm từ đầu tới chân, không hề kiêng dè đây là Đại trưởng lão Tô Mạc Vân lừng lẫy ở Chiến Vương Cung, nói: “Tôi khuyên ông vẫn nên gọi người về đi! Trận chiến này để người của tôi lên!”.

“Người của ông? Ai?”.

“Chính là người này!”, Thiếu Hải chỉ vào Lâm Chính.

“Thằng nhóc này? Tôi thấy mười ngón tay cậu ta phẳng lì, không thấy vết chai, không giống người luyện võ. Cậu ta mà có thực lực gì? E rằng còn không bằng cả Phạm Phong”, Tô Mạc Vân lắc đầu.

“Haizz, Đại trưởng lão, không thể xem mặt mà bắt hình dong, huống hồ tôi dám dẫn người này đến đây thì chứng tỏ cậu ta có chút bản lĩnh!”.

Thiếu Hải cười nhạt, nói với Lâm Chính: “Nhóc, tôi ra lệnh cậu lập tức ra tay, nghênh chiến người đó!”.

“Ông muốn tôi chiến đấu với ai?”.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Thiếu Hải.

“Đương nhiên là người canh mộ! Trừ ông ta thì còn là ai được?”, Thiếu Hải bực dọc nói.

“Khiêu chiến ông ta? Sao? Ông muốn mượn tay ông ta để giết tôi?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Cậu nói gì?”.

“Tôi nghĩ mọi người đều biết rõ thực lực của ông ta, thực lực ông ta không chỉ đơn giản là cao siêu, mà có thể nói là không có đối thủ. Thiếu Hải, đám người các ông ai cũng hiểu rõ. Dù sao thực lực của ông ta cũng hơn các ông, ông sai chúng tôi lên chẳng phải bảo chúng tôi tự sát hay sao? Huống hồ, ông có tư cách gì sai khiến tôi?”, Lâm Chính quát lên.

“Ồ, thằng nhóc thối, cậu lại dám làm trái lệnh tôi! Được! Được lắm!”.

Thiếu Hải cố ý bày ra dáng vẻ tức giận, sau đó nói với Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng: “Các vị trưởng lão, người này tham sống sợ chết, làm trái ý tôi. Không thể để cậu ta làm vậy được, nếu không, các đệ tử khác sẽ bắt chước theo cậu ta, làm trái mệnh lệnh của chúng ta! Đến lúc đó, tất cả đệ tử sẽ không nghe lời của chúng ta nữa! Các trưởng lão chúng ta không phải biến thành thùng rỗng kêu to sao?”.

“Ông muốn chúng tôi làm thế nào?”.

“Các vị trưởng lão giúp tôi, cùng tôi gây áp lực, bắt thằng nhóc này làm theo lời tôi!”, Thiếu Hải quát lên.

Liễu Thị Phụng nghe vậy, liếc nhìn sang Tô Mạc Vân.

Tô Mạc Vân lặng lẽ gật đầu, nói với Lâm Chính: “Người trẻ tuổi, tốt xấu gì Thiếu Hải cũng là trưởng lão của cậu. Cậu không nghe lời ông ấy thì là trái quy tắc của Đông Hoàng Giáo, là khi sư diệt tổ, là phản bội. Nếu cậu không ra tay thì e rằng chúng tôi chỉ đành chấp hành giáo quy!”.

“Không sai. Người trẻ tuổi, bây giờ cậu chỉ có hai con đường, một là qua đó khiêu chiến với người canh mộ, hai là chúng tôi chấp hành giáo quy. Cậu tự chọn đi!”, Liễu Thị Phụng cũng lên tiếng.

Đây rõ ràng là muốn ép Lâm Chính cúi đầu, nhưng Lâm Chính lại liên tục lắc đầu.

“Đúng là cá mè một lứa!”.

“Cậu nói gì?”.

“Tôi thấy hình như các người nhầm rồi. Tôi không phải đồ đệ của Thiếu Hải, không phải người của Cổ Linh Đường!”.

Lâm Chính tháo Đường Chủ Lệnh của Thanh Hà Đường xuống, giơ cao: “Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, từ lúc nào lại thành người thuộc Cổ Linh Đường của Thiếu Hải rồi?”.

“Cái gì?”.

Người xung quanh ồ lên.

“Đường chủ Thanh Hà Đường không phải Trịnh Lạc sao? Từ lúc nào lại biến thành người này?”.

“Nhắc tới, rốt cuộc người này là ai?”.

“Chưa từng gặp!”.

“Trẻ tuổi như vậy, cũng không biết thằng nhóc này ở đâu chui ra!”.

“Còn không phải à…”.

Mọi người châu đầu ghé tai, xôn xao bàn tán.

Thiếu Hải nói thẳng: “Lệnh bài của cậu ta là giả! Hay lắm đồ đệ, cậu vì đối đầu với trưởng lão mà dùng cả một lệnh bài giả? Cậu thật to gan! Tôi nói cậu biết, hôm nay cậu không giao đấu với người này thì đừng trách tôi vô tình!”, Thiếu Hải quát lên.

Liễu Thị Phụng âm thầm nhíu mày.

Bà ta đã nhìn ra, hình như mình bị Thiếu Hải lợi dụng.

Lệnh bài đường chủ được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, là thật hay giả bọn họ có thể không nhìn ra được sao?

Vốn dĩ còn cho rằng người này là đệ tử của Thiếu Hải, bây giờ xem ra mình đã nhầm to.

“Thiếu Hải, ông muốn ra tay thì lúc nào cũng được, tôi sẽ chấp nhận khiêu chiến”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Được! Vậy thì đừng trách chúng tôi!”.

Thiếu Hải lạnh lùng nói, sau đó nói với đám người Liễu Thị Phụng và Tô Mạc Vân: “Các vị trưởng lão, giúp tôi cùng nhau tiêu diệt người này đi!”.

Lúc này, đám người Liễu Thị Phụng lại không trả lời.

Trong mắt Thiếu Hải lóe lên vẻ u ám tàn bạo.

“Hay là tiếp tục quan sát đi”, Tô Mạc Vân thuận miệng nói.

Thiếu Hải không nói nữa.

Đương nhiên Lâm Chính biết tính toán của Thiếu Hải, nhưng tiếc là ông ta đã xem thường trí thông minh của những trưởng lão này.

Lâm Chính bỗng lớn tiếng nói: “Các đệ tử của Đông Hoàng Giáo, mọi người nghe đây!”.

Câu nói này khiến ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía Lâm Chính.

Thậm chí ngay cả ông lão đó cũng không khỏi nhìn chăm chú.

Lâm Chính lại hét lên.

“Đừng tin vào trưởng lão của các người nữa! Trưởng lão của các người chỉ coi các người như công cụ lợi dụng mà thôi! Bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của mọi người, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của mọi người. Bọn họ chỉ quan tâm đến nhẫn Đông Hoàng, tôi hi vọng mọi người có thể biết rõ điều này!".

Anh dứt lời, cả đỉnh Thiên Vương lập tức bùng nổ.

“Woa!”.

Mọi người xôn xao.

Tất cả các trưởng lão đều sửng sốt.

Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng đều ngạc nhiên nâng mắt nhìn.

Người này đang làm gì vậy?

Lời như vậy mà cũng dám nói?

Chỉ trích tất cả trưởng lão trước mặt mọi người?

Điên rồi sao?

Chẳng lẽ người này không có đầu óc?

“Các vị trưởng lão, tôi đã nói rồi, cần phải diệt trừ người này. Bây giờ các người thấy chưa? Người này nói năng lung tung, mê hoặc mọi người. Nếu không diệt trừ cậu ta, các người còn muốn làm giáo chủ sao? E là làm trưởng lão cũng không xong!”, Thiếu Hải nhếch khóe miệng, liên tục cười nhạt, nói.

Ông ta rất hài lòng với câu nói của Lâm Chính.

Ông ta vốn muốn mượn đao giết người, lợi dụng đám người Tô Mạc Vân tiêu diệt Lâm Chính, không muốn bị Lâm Chính nhìn thấu.

Vốn dĩ Thiếu Hải cho rằng chiêu này đã thất bại, nào ngờ câu nói của Lâm Chính lại khiến bản thân mình đứng về phía đối lập với tất cả trưởng lão.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1172



Chương 1177: Tôi sẽ đánh với ông!

Đại trưởng lão lên tiếng, tất cả mọi người đều không khỏi giật mình.

Rõ ràng câu nói của Lâm Chính đã chạm vào giới hạn của Tô Mạc Vân.

Cũng đã chạm vào giới hạn của mỗi một trưởng lão.

Đây là đang khiêu khích quyền uy của bọn họ!

Nghi ngờ uy nghiêm của bọn họ!

“Trưởng lão Tô, tôi nói có gì không đúng sao?”.

Lâm Chính nhìn thẳng vào Tô Mạc Vân: “Ngay cả Du Linh và Bàng Lương cũng bị ông ta đánh bại dễ dàng, ông bảo bọn họ đi, bọn họ có thể đấu được mấy chiêu? Không phải đưa đầu vào chỗ chết thì còn là gì? Ông có quan tâm đến mạng sống của bọn họ không?”.

“Đánh bại người này là vì lấy nhẫn Đông Hoàng, là vì chọn ra giáo chủ Đông Hoàng Giáo! Tất cả đều là vì Đông Hoàng! Vì tất cả mọi người của Đông Hoàng Giáo! Xung phong vì đại nghĩa là chuyện mà mỗi đệ tử đều không chùn bước! Như vậy có gì sai? Chẳng lẽ cậu hi vọng đệ tử của giáo ta đều là chuột nhắt tham sống sợ chết? Người như vậy có tư cách gì làm người trong giáo?”, Tô Mạc Vân lạnh lùng nói.

“Nếu đã như vậy, vì sao trưởng lão các người không lên? Chỉ nấp ở sau lưng chỉ tay năm ngón, ngồi xem đệ tử chết thảm?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

Tô Mạc Vân nhíu mày, không lên tiếng.

Các đệ tử vô cùng thất vọng.

Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra?

E rằng những trưởng lão này lên cũng chưa chắc có thể đối phó được người canh mộ.

Nếu không phải vì sợ chết, đối diện với nhẫn thần gần trong gang tấc, ai lại trơ mắt đứng nhìn?

Liễu Thị Phụng tức giận nói: “Họ Lâm kia, cậu đừng nói một cách hùng hồn oai phong như vậy! Cậu nói chúng tôi sợ chết không dám lên, vậy còn cậu thì sao? Cậu có bản lĩnh như vậy thì khiêu chiến với lão tiền bối đó đi!”.

“Đúng vậy, không phải cậu nói cậu là đường chủ của Thanh Hà Đường sao? Nếu đã như vậy, cậu cũng là người của Đông Hoàng Giáo! Cậu chỉ trích chúng tôi tham sống sợ chết, còn cậu thì sao? Không phải cũng rụt về phía sau sao?”, lại có trưởng lão lên tiếng.

“Nói cho cùng không phải cậu đang nói về bản thân cậu hay sao?”.

“Đừng tự cho mình cao thượng! Cậu giỏi thì lên đi!”.

“Ra tay đi!”.

“Bản thân cậu không dám cống hiến vì đại nghĩa của giáo ta, lại ở đây ngăn cản các đệ tử khác liều chết vì tương lai của giáo ta? Ha ha, cậu chỉ là một kẻ ngụy quân tử ra vẻ ta đây mà thôi”.

"Nói đúng lắm!”.

Những trưởng lão khác cũng chỉ vào Lâm Chính chửi mắng.

Liên tục xổ chữ, tràn đầy lý lẽ.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Các người muốn tôi lên thì tôi lên là được!”.

Nói xong, tiếng chửi rủa và chỉ trích ở bốn phía đều im bặt.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.

“Lâm Chính, cậu điên rồi?”.

Long Tinh Hồng kinh ngạc, sốt ruột hô lên.

Trịnh Đan mừng rỡ.

Thiếu Hải vỗ tay: “Hay! Hay! Xem ra đường chủ Thanh Hà Đường của chúng ta đã sẵn sàng hi sinh vì giáo ta rồi! Không tệ!”.

Lần này lại thừa nhận Lâm Chính là người của Thanh Hà Đường…

Tô Mạc Vân nhíu mày.

Liễu Thị Phụng cực kỳ kinh ngạc.

Các trưởng lão Quỷ Thủ, Tịch Mộc Lâm, Tửu Nhục Hòa Thượng đều đưa mắt nhìn nhau.

Thằng nhóc này… rốt cuộc đang nghĩ gì?

Mọi người khó hiểu.

Lâm Chính phủi bụi trên người, đi đến một gò đất cao, nói với tất cả mọi người: “Các người nghe đây, sở dĩ tôi đứng ra không phải vì tôi muốn có nhẫn Đông Hoàng, mà là tôi không muốn nhìn nhiều đệ tử chết như vậy! Tôi khác với các người, tôi tôn trọng mỗi một con người, các người đều không xứng được sống!”.

Nói xong, Lâm Chính quay người, đi về phía người canh mộ.

Tất cả đệ tử ngạc nhiên nhìn anh.

Chỉ một câu nói đơn giản khiến tâm tư tất cả các đệ tử đều nổi lên gợn sóng.

Vẻ mặt của Liễu Thị Phụng khó coi.

Quỷ Thủ cũng vậy.

“Người này nói một cách hiên ngang lẫm liệt như vậy… cậu ta đang mua chuộc lòng người!”, Liễu Thị Phụng âm thầm nghiến răng.

“Không sai, nếu cậu ta thật sự có được nhẫn Đông Hoàng thì dù cậu ta chỉ xuất thân từ một Thanh Hà Đường nho nhỏ cũng sẽ có rất nhiều người ủng hộ cậu ta. Ngoài miệng cậu ta nói không muốn nhẫn Đông Hoàng, nhưng những hành động cử chỉ của cậu ta lúc này… đang trải đường cho mọi việc sau khi tranh đoạt được nhẫn Đông Hoàng. Người này… lòng dạ thật sâu!”, Tô Mạc Vân nói giọng khàn khàn.

“Từ lúc nào mà Đông Hoàng Giáo chúng ta lại xuất hiện một nhân vật như vậy?”, Liễu Thị Phụng bất ngờ hỏi.

“Có lẽ không phải người của Đông Hoàng Giáo chúng ta… Nhưng cũng không quan trọng nữa, chắc chắn cậu ta không phải đối thủ của ông ta! Tôi biết rõ thực lực của ông ta, dù cậu ta có bản lĩnh bằng trời, lần này cũng không có đường về!”.

Tô Mạc Vân lặng lẽ nhìn Lâm Chính, ánh mắt đã giống như đang nhìn người chết.

Bọn họ nhìn theo, mắt sáng rực.

Hiện trường dần yên lặng lại.

Tâm tư mỗi một người đều không giống nhau.

Ai nấy nhìn chăm chú.

Lâm Chính đi đến trước mộ.

“Thương lượng xong rồi sao?”, ông lão khẽ cười một tiếng, trong mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt.

“Đúng, tôi sẽ đánh với ông”.

“Không tệ, ra tay đi. Đợi tôi giết được cậu, tôi sẽ xem xem những kẻ được gọi là trưởng lão kia còn định làm rùa rụt cổ đến lúc nào!”, ông lão chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Nhóc, đến đây đi!”.

“Được!”.

Lâm Chính hoạt động cánh tay một lúc, sau đó đi về phía ông lão.

Tốc độ của anh không tính là nhanh, bước chân rất vững, nhưng lại có một loại linh vận nhẹ nhàng, huyền diệu tinh túy.

“Ồ?”.

Ông lão hơi ngạc nhiên, đã nhìn ra manh mối trong đó.

Nhưng lúc hoàn hồn lại, một luồng sát cơ tàn nhẫn đột nhiên bao trùm cơ thể ông ta.

Không hay!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1173



Chương 1178: Tới lượt tôi rồi!

Tốc độ nhanh quá! Ông lão giật mình, vội vàng đưa hai tay lên đỡ quyền đánh.

Rầm! Một luồng sức mạnh bạo phát ra bốn hướng khi quyền đánh va mạnh vào cánh tay. Ông lão bị sức mạnh khủng khiếp đẩy lùi ra phía sau. Hai chân ông ta trượt trên mặt đất tạo thành một rãnh dài tầm hơn mười mét.

Bốn bề im lặng! Tất cả đều há mồm trợn mắt. Vô số người bàng hoàng. Không ai dám tin cảnh tượng trước mặt.

Người này có thể đẩy lùi ông lão sao? Hơn nữa mới một chiêu mà đã chiếm thế thượng phong?

Khủng khiếp quá!

Chỉ có cao thủ siêu cấp mới có thể làm được. Người thanh niên này đã làm như thế nào? Lẽ nào…thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả ông lão? Đám đông cảm giác da đầu tê dại.

“Tốc độ nhanh quá!”, Liễu Thị Phụng hoàn hồn: “Người thanh niên này là thế nào?”

“Chẳng trách Thiếu Hải định mượn tay chúng ta giết người này. Thực lực của người này mạnh vậy, chắc chắn sẽ là một mối nguy lớn của Thiếu Hải. Chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta mất rồi”, Tô Mạc Vân nói.

“Đại trưởng lão, giờ phải làm sao?”

“Tiếp tục theo dõi. Thực lực của người này lợi hại, có thể khiến thể lực của đối phương bị tiêu hao, như vậy sẽ có lợi cho chúng ta”, Tô Mạc Vân lên tiếng.

“Ông không sợ…cậu ta thắng đối phương à?”

“Không thể nào. Ông già đó đã ngồi ở đây mấy chục năm rồi, sớm đã luyện được thần công. Tên họ Lâm này dù có là yêu nghiệt thì cũng không thể nào đánh bại được ông già đó đâu…Trận quyết đấu này sớm đã có kết quả rồi”, Liễu Thị Phụng lẳng lặng gật đầu.

Đòn đánh đầu tiên đã quá kinh người của Lâm Chính khiến cho ông lão cũng phải ngạc nhiên. Thế nhưng ông ta cũng không hề tỏ ra lo lắng

Ông ta đứng vững, vẩy cánh tay và nhìn anh chăm chăm: “Đúng là kỳ tích. Nhóc, cậu còn trẻ, làm thế nào để có thể luyện được tốc độ và sức mạnh như vậy chứ? Đây rõ ràng là cảnh giới mà một người trẻ như cậu không thể có được”.

“Ông sợ rồi hở?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Hừ! Nhóc! Mới khen cậu có hai câu mà đã vểnh mũi rồi à? Sợ rằng cậu không biết trong trời đất rộng lớn này cậu chỉ là một hạt cát mà thôi”, ông cụ đưa tay ra, hai chân cong xuống, đầu mũi chân đạp đất và hét lên: “Nhóc, nhìn cho kỹ vào!”

“Tới thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Ông lão đạp mạnh hai chân.

Bụp! Mặt đất rung chuyển. Thế rồi ông ta đột nhiên biến mất. Một cơn gió mạnh ập về phía Lâm Chính. Đợi đến khi anh có thể nhìn rõ thì ông lão đã ở ngay trước mặt. Đôi bàn tay khô héo hóa thành quyền, đấm về phía mặt và ngực Lâm Chính.

Luồng sức mạnh vần vũ xoay chuyển quanh mười đầu ngón tay. Hóa ra đó là đòn kết liễu. Ông lão không hề có ý nương tay. Ông ta muốn anh phải chết.

Thế nhưng....khi quyền đánh vừa tiếp cận Lâm Chính thì. Hai âm thanh kỳ lạ vang lên. Chỉ thấy cánh tay của ông lão đột nhiên khựng lại. Cả hai cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính chặn đứng, không thể nhúc nhích thêm được phân nào nữa.

“Ôi!”, cả hiện trường sục sôi. Tất cả tưởng như con ngươi muốn rơi ra ngoài.

Ông lão cũng phải nín thở. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu thua, tiếp tục dồn lực, hai cánh tay giống như hai khẩu đại bác điên cuồng tấn công anh.

Rầm! Rầm! Rầm…Quyền đấm tung ra như mưa, khiến người khác phải tắt thở.

Lâm Chính cũng liên tục tung chưởng đỡ đòn. Từng chưởng đánh của anh đỡ gọn từng quyền đánh của ông lão. Rõ ràng là ông ta không thể phá được hàng phòng ngự của anh.

Cuối cùng thì.

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Hai cánh tay tung quyền lập tức dừng lại. Hóa ra là Lâm Chính phát lực, tóm gọn tay ông lão. Ông ta trố tròn mắt.

“Tiền bối! Tới lượt tôi rồi nhỉ”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Anh nới lỏng một bàn tay và đưa tới trước siết cổ họng ông ta.

“Biến!”, ông lão gầm lên, quyền hóa thành móng vuốt, vồ về phía cổ tay anh. Cú vồ còn mạnh hơn cả chim ưng, một khi bị vồ trúng thì chắc chắn sẽ bị gãy xương.

Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được vào tay Lâm Chính thì anh đã bước tới một bước, siết chặt cổ ông lão.

“Ư!", ông lão nín thở.

Lâm Chính dồn lực vào cánh tay, nhấc ông lão lên và đập mạnh xuống đất.

Rầm! Âm thanh kinh hồn vang lên. Mặt đất rung chuyển và nứt toác như hình mạng nhện. Bụi cát bay mịt mù.

Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan ra bốn phía, nhiều người cảm thấy đứng không vững, ngã phịch ra đất. Chưa đợi đám đông kịp hoàn hồn thì...

Vụt! Cơ thể ông lão đã bay bật ra như một quả bom và rơi mạnh xuống đất.

Bùm! Mặt đất bị xới tung. Ông lão nằm giữa đống đổ nát và đất đá, mặt đầy bụi bẩn trông vô cùng khổ sở.

Bốn bề im lặng. Đám đông đã không còn thốt nên lời nữa rồi. Cảnh tượng trước mặt quá chấn động.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1174



Chương 1179: Kỳ lân thét gào

Đám đông đã không thể dùng từ ngữ để miêu tả tâm trạng lúc này được nữa. Ông lão với thực lực thâm sâu khó lường đã bị chịu thiệt trong tay một thanh niên như vậy đấy.

Chuyện gì thế này? Đường chủ kỳ quặc của Thanh Hà Đường lại đáng sợ như vậy sao?

Tất cả đều cảm thấy kinh hãi và tò mò. Bọn họ nhìn anh chăm chăm và nín thở.

“Thú vị! Thú vị đấy!”, ông lão bò dậy, tỏ ra hào hứng và nghiêm túc.

“Cậu thú vị hơn mấy gã trước đó nhiều. Xem ra tôi phải nghiêm túc hơn, nếu không sẽ bị hạ gục trong tay cậu thì mất mặt lắm”, nói xong ông lão vung hai tay giống như đang điều động sức mạnh. Hai cánh tay khô gầy sau một hồi vận động thì đã tạo ra được một luồng sức mạnh kinh người.

Lâm Chính đanh mắt, không muốn cho ông lão có quả nhiều cơ hội nghỉ ngơi nên anh đã xông lên.

“Đại Ngạo Thần Hổ Quyết!”, ông lão đột nhiên gầm lên, cơ thể đổ ra, hai tay chống xuống đất. Cả người phát ra nguồn sức mạnh khủng khiếp. Đồng thời một hư ảnh giống như thần hổ xuất hiện và vồ về phía Lâm Chính.

Lâm Chính co đồng tử, lập tức né đòn.

Rầm! Một tảng đá bị thần hổ cắn nát. Móng vuốt của hư ảnh cào một rãnh dài sâu hơn một mét trên mặt đất. Nếu bị đánh trúng thì có lẽ cơ thể đã bị đứt làm ba đoạn rồi.

“Chiêu thức đáng sợ quá. Đây là sức mạnh của nội khí sao?”

“Có thể tạo ra được một khí thể hùng hậu như vậy thì thực lực của ông cụ này có thể đối kháng được với giáo chủ khi xưa đấy”, vài vị trưởng lão lên tiếng. Đôi mắt họ ánh lên vẻ kiêng kị.

Ông lão điên cuồng tấn công, giống như thần linh đang trừng phạt hạ giới.

Rầm!

Rầm!

Móng vuốt hổ dữ không ngừng vồ về phía Lâm Chính. Mặt đất nổ ra âm thanh ầm ầm, những cái hố khổng lồ xuất hiện, vết nứt trải dài cả một vùng trông vô cùng đáng sợ. Thế nhưng tốc độ của Lâm Chính cũng cực nhanh.

“Nhóc! Cậu thật sự tưởng rằng có thể chạy thoát được sao? Ha ha…”, ông lão cũng đột nhiên chộp lấy một khe hở, mỉm cười và chui vào trong. Hình ảnh con hổ đột nhiên biến mất trong lòng đất.

“Cái gì?”, đám đông kinh hãi. Lâm Chính tối sầm mặt, lập tức nhìn xuống dưới chân mình.

Anh bỗng thấy tiếng ầm ầm vang lên giống như có thứ gì đó đang gầm gừ dưới lòng đất.

Thế rồi bỗng nhiên những đùn đất nổi lên, mặt đất nứt toác, cả đỉnh Thiên Vương đều nứt thành vô số đường.

Ngọn núi rung lắc.

“Á!”, một vài đệ tử kêu lên. Có người sợ quá còn chạy một mạch xuống núi.

Rắc rắc! Lúc này tiếng nứt vang lên ngay dưới chân Lâm Chính.

“Không hay rồi…Lần này cậu ta xong đời rồi”, một trưởng lão hét lớn.

Dứt lời…Rầm! Mặt đất dưới chân Lâm Chính nổ tung. Một bóng hình đột nhiên chui lên, ngoác miệng như muốn nuốt chửng anh.

“Á!”, tiếng hét vang lên bốn bề. Rất nhiều người sợ tới mức phát điên, vội vàng rút lui.

Đất đá nổ tung. Tưởng chừng ngày tận thế đang tới. Ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Bụi cát bay mù trời. Đám đông chỉ nhìn thấy một bóng hình một con hổ đang nuốt lấy Lâm Chính. Sau đó con hổ lật người, đáp xuống đất.

Ầm! Mặt đất lại rung chuyển. Cứ thế cho tới một lúc sau mọi thứ mới trở lại bình thường. Tất cả vội vàng nhìn về phía con hổ. Mọi người thấy ông lão đang điều khiển con hổ nhai nuốt Lâm Chính một cách điên cuồng.

Rắc rắc! Đó là âm thanh ra khí lưu tạo ra. Con hổ trông vô cùng hung hãn. Thực ra nó được tạo ra từ khí tức, luồng khí tức này có sức mạnh ghê người, có thể nghiền nát bất cứ thứ gì.

“Sư phụ, anh ta chết chắc rồi. Lần này chết chắc rồi”, Trịnh Đan chạy tới cười hi hi.

“Kết thúc rồi sao? Sư phụ còn tưởng thằng nhóc đó tạo ra được kỳ tích gì cơ chứ”, Thiếu Hải khẽ cười.

“Dù sao người này cũng từng là đối thủ năm nưa của giáo chủ, làm gì có chuyện người thường có thể đấu lại được ông ta. Người thanh niên kia có thể đấu được với ông ta tới giờ phút này đã là điều không tưởng rồi”, Quỷ Thủ thản nhiên nói.

“Có thể ép ông ta tới nước này đúng là không đơn giản”, Liễu Thị Phụng gật đầu: “Các vị trưởng lão. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Tiếp tục tiêu hao sức mạnh của ông già đó. Tôi thấy ông ta cũng không còn bao nhiêu thể lực nữa đâu. Giờ chúng ta ra tay vẫn còn sớm, để đệ tử chuẩn bị trước thì hơn”, Quỷ Thủ lên tiếng và nhìn về phía Tô Mạc Vân.

Liễu Thị Phụng và Thiếu Hải cũng ngước nhìn. Theo như quy định thì giờ đến lượt Chiến Vương Cung của Tô Mạc Vân rồi. Tô Mạc Vân cũng không hề khách khí, chỉ lên tiếng: “Vũ Cực”.

“Có ạ!”, Vũ Cực mặt tái mét, lập tức đáp lại.

“Khởi động đi”, Tô Mạc Vân nói. Đám đông nín thở.

“Vâng…sư phụ”, Vũ Cực đáp lại, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ.

“Sư phụ! Đừng!”, Phạm Phong lập tức lao lên.

“Giữ lấy! Lôi ra!", không đợi Tô Mạc Vân lên tiếng thì Vũ Cực đã ra lệnh cho hai đệ tử khác giữ lấy Phạm Phong để tránh anh ta làm loạn.

“Sư huynh! Anh không thể làm thế được. Như vậy là chết đấy. Anh không thể đi được!”, Phạm Phong bị hai người đệ tử lôi ra thì điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích.

Vũ Cực cười chua chát. Anh ta bước tới vỗ vai Phạm Phong: “Em không cần lo lắng, anh sẽ nghĩ cách để sống sót!”

“Sư huynh…”, Phạm Phong gào khóc.

Có không ít đệ tử đồng môn xúc động, lẳng lặng lau nước mắt. Vũ Cực hét lớn: “Em mau nghĩ cách đưa mọi người rời đi”.

Phạm Phong ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng vẻ không dám tin.

“Người anh em họ Lâm đó nói đúng. Sư phụ điên rồi. Các vị trưởng lão cũng điên cả rồi. Bọn họ không hề coi chúng ta là con người mà coi là công cụ, công cụ khiến người canh mộ tiêu hao thể lực. Đi đi! Phải nghĩ cách đi đi!”, Vũ Cực nhìn Phạm Phong bằng ánh mắt kiên định, sau đó quay người đi về phía trước.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1175



Chương 1180: Bất Bại Thần Công

Đám đông sững sờ. Tất cả ngước mắt lên nhìn thì thấy hình ảnh con mãnh hổ đang đứng trên đỉnh Thiên Vương bị nổ tung. Một luồng khí lưu màu đỏ rực lan rộng khắp không gian.

Đám đông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh một con kỳ lân. Sự xuất hiện của nó đã xé rách hư ảnh của mãnh hổ.

Ông lão đang điều khiển mãnh hổ lập tức bay bật ra, ngã mạnh xuống đất. Miệng ông ta rớm máu. Rõ ràng là ông ta đã bị nội thương.

Lâm Chính không hề bị mãnh hổ xé nát. Anh đứng đó bình anh vô sự và nhìn chăm chăm ông lão. Luồng khí tức trên người anh phát ra hừng hực, hóa thành một con kỳ lân khổng lồ vồ về phía ông lão.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều hóa đá. Vị đường chủ Thanh Hà Đường còn có chiêu này nữa sao?

Lẽ nào ông lão cũng không phải là đối thủ của anh? Sắc mặt của các vị trưởng lão trông vô cùng khó coi.

Nhất là Thiếu Hải. Ông ta biết Lâm Chính có chút võ vẽ nhưng không ngờ các chiêu thức của anh lại đáng sợ như vậy.

Long Tinh Hồng, Trịnh Đan cũng há mồm trợn mắt. Tất cả đều không nói nên lời.

“Đây là Kỳ Lân Thần Công. Tôi nhận ra. Tôi từng giao đấu với người của Kỳ Lân Môn nên biết được chiêu thức này của họ. Cậu là người của Kỳ Lân Môn sao?”, ông lão lau máu ở khóe miệng, bò dậy.

“Phải mà cũng không phải”.

“Vậy là có ý gì?”

“Tôi không phải là người của Kỳ Lân Môn. Nên nói ngược lại thì đúng hơn”.

“Nói ngược lại?”, ông lão giật mình.

Lâm Chính điềm đạm nói: “Kỳ Lân Môn là người của tôi”.

Lần này, đến lượt ông ta trợn tròn mắt. Mặc dù Kỳ Lân Môn không có đội quân hùng hậu như Đông Hoàng Giáo nhưng cũng là một tông phái ẩn thế bất phàm. Vậy mà giờ tông phái đó lại thần phục bởi một người thanh niên hơn hai mươi tuổi?

Đúng là kinh thiên động địa!

“Thật không ngờ thực lực của cậu lại kinh người như vậy. Lão phu thừa nhận trước đó tôi đã đánh giá thấp cậu”.

Ông lão thở hắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không giấu diếm gì nữa. Tôi sẽ dùng toàn lực. Có thể khiến tôi dùng toàn lực g**t ch*t là niềm vinh hạnh của cậu đấy”.

“Ồ! Ông có thể giết được tôi sao?”, Lâm Chính hừ giọng, đôi mắt trở nên lạnh như băng. Anh nào để ông ta có cơ hội, cứ thế lao lên, điều khiển con kỳ lân chèn ép ông ta.

Đúng lúc này, ông lão đột nhiên gầm lên. Bàn tay già nua hóa thành tia sáng, tấn công con kỳ lân.

“Vạn Cổ Thần Động!”

Rầm! Quyền đánh giáng xuống người kỳ lân. Một tia sáng bắn vọt lên chín tầng mây xanh.

Rầm! Con kỳ lân bị đấm xuyên người và tản ra. Nguồn sức mạnh kinh thiên động địa đổ ập xuống khiến cả đỉnh núi rung chuyển.

Ngay sau đó, luồng sức mạnh đó cũng truyền tới cơ thể Lâm Chính nhanh như điện xẹt. Lâm Chính lập tức bị đánh bay ra sau, chân kéo lê trên mặt đất.

“Hả!”, đám đông hét lớn.

“Đây là…Bất Bại Thần Công”, Liễu Thị Phụng thốt lên.

“Quả nhiên, người này đã học trộm Vô Thượng Thần Công của Đông Hoàng Giáo chúng ta”.

“Đúng là gian tặc!”

“Súc sinh!”, đám trưởng lão tức lắm, cứ gân cổ lên chửi. Nhưng rất nhiều người biết đó là không phải là sự uất hận mà là sự đố kỵ.

Bởi vì đòn tuyệt thế võ công này bọn họ cũng rất muốn học. Thậm chí sau khi Đông Hoàng Giáo đại loạn thì có rất nhiều trưởng lão đã ra lệnh cho đệ tử của mình ăn trộm Bất Bại Thần Công. Tuy nhiên sau khi giáo chủ qua đời thì Bất Bại Thần Công cũng biến mất.

“Đông Hoàng Hoàn Vũ và Bất Bại Thần Công là tuyệt học võ công của Đông Hoàng Giáo. Học được một loại là có thể độc chiếm thiên hạ. Lúc tôi tới Đông Hoàng Giáo, mục đích cũng là để học được tuyệt thế thần công này. Nhưng có lẽ các người cũng không ngờ được rằng người đưa tuyệt học thần công này cho tôi là chính là giáo chủ của các người, ha ha…”, ông lão bật cười.

Đám đông phẫn nộ: “Ông mê hoặc phu nhân giáo chủ, hại giáo chủ bị tẩu hỏa nhập ma, chắc chắn chúng tôi sẽ không tha cho ông”.

“Không tha cho tôi? Được, vậy các người ai muốn ra tay thì tiến lên. Nhưng đợi tôi xử lý xong cậu nhóc này đã rồi tính”.

Ông lão mỉm cười: “Tôi đã luyện Bất Bại Thần Công thì trong cả thiên hạ này tôi là kẻ bất bại!”, nói xong, ông ta lao về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nín thở, vội vàng chặn lại. Tuy nhiên lúc này…chiêu thức của ông lão không còn giống trước đó nữa.

Trước đó ông ta chỉ gọi là mạnh hơn chút, nhanh hơn chút mà thôi. Còn lần này sức mạnh của ông ta tăng lên gấp hàng ngàn, hàng vạn lần. Cú đấm của ông ta mang theo sức tàn phá không tưởng. Rõ ràng là đòn tấn công này không thể dùng từ ngữ để miêu tả được nữa.

Lâm Chính đưa tay lên đỡ.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1176



Chương 1181: Tôi chưa dùng hết sức lực!

Sức tàn phá quá khủng khiếp. Lâm Chính nhìn cánh tay mình và phải há hốc miệng.

Toàn bộ gân cổ tay đã bị đứt, xương cốt cũng đã bị nứt. Tay anh không còn cử động được như bình thường nữa.

Thiếu đi một cánh tay đối với người luyện võ mà nói chẳng khác gì như xe xuống dốc không phanh. Tình thế đã xoay chuyển khi ông lão ra đòn tấn công.

“Đã thấy sự lợi hại của Bất Bại Thần Công chưa nhóc?”, ông lão thản nhiên nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn ông ta chăm chăm.

“Ánh mắt được lắm. Xem ra cậu vẫn chưa cam tâm. Nhưng không phải vội, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu biết khoảng cách chênh lệch giữa cậu và tôi là bao nhiêu. Nhóc, cậu phải cảm thấy may mắn vì có thể chết dưới tay tôi đấy”, ông lão bật cười ha ha rồi nhảy bật lên, hai tay bắt đầu điên cuồng tung ra những cú đấm. Những đường sáng khủng khiếp lại được phát ra từ hai bàn tay đó và dội thẳng về phía Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng lùi về sau. Nhưng do đòn tấn công quá dày đặc, tốc độ lại quá nhanh nên anh vừa mới lùi được vài bước thì lại bị luồng sáng áp sát. Những luồng sáng này khiến đất đã vỡ tung, mặt đất nứt toác. Chúng tàn phá tất cả những gì mà chúng tiếp xúc trên đường đi. Lâm Chính muốn tránh cũng khó.

Rầm! Cuối cùng thì Lâm Chính cũng bị dính một quyền. Cơ thể anh bật mạnh ra sau. Phần ngực bị thương nặng. Máu me be bét.

Rầm rầm…Phá vỡ được hàng phòng ngự, những luồng sáng như cá gặp nước, điên cuồng dội lên người anh. Chuỗi âm thanh nặng nề vang lên không ngớt. Cả cơ thể Lâm Chính nhuốn máu, da thịt nứt toác. Anh bị bật lùi về sau.

Cuối cùng thì....uồng sáng khủng khiếp nhất cũng dội xuống ngực anh. Anh ngã xuống mép vách núi, bật động.

Trận đấu…kết thúc rồi sao?

Ông lão cùng dừng lại, thở hắt ra. Bốn bề im lặng. Tất cả đều đứng ngây như phỗng.

“Chết….chết rồi à?”

“Không biết …”

“Chắc chết rồi…”

“Đây chính là Bất Bại Thần Công sao? Thật….đáng sợ!”

“Bại dưới dưới tuyệt chiêu này cũng không oan!”

“Quả nhiên danh bất hư truyền!”, đám đông bàn tán xôn xao. Ai cũng run rẩy.

“Được rồi, tiếp theo đến lượt ai muốn khiêu chiến với lão phu? Cùng lên đi, lão phu giết vẫn chưa đã”, ông lão thở hắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.

Đám đông nhìn nhau. Không một ai dám đứng ra nghênh chiến. Lúc này có lẽ đến các vị trưởng lão cũng chưa chắc đã giải quyết được tình hình.

Tô Mạc Vân hít một hơi thật sâu, nhìn Liễu Thị Phụng. Hai người lẳng lặng gật đầu giống như đưa ra quyết định gì đó rồi bước tới.

Đúng lúc này, có giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông già, tôi vẫn chưa chết mà đã vội thách đấu với người tiếp theo rồi sao?”

Dứt lời, cả hiện trường im lặng. Ông lão cũng vội vàng quay lại. Lâm Chính đột nhiên đưa hai tay ra chống người đứng dậy. Cảnh tượng đó khiến đám đông hết hồn.

“Cái gì? Cậu…chưa chết à?”, ông lão bất ngờ. Ông ta nhớ là mình đã đánh trúng tim Lâm Chính rồi mà.

Với sức mạnh đó thì cậu ta chết chắc rồi mới phải. Tại sao cậu ta còn sống chứ? Chẳng lẽ có gì sơ suất?

Ông lão nhìn chăm chăm Lâm Chính. Anh run rẩy đứng dậy, lấy châm bạc ra và ghim lên ngực mình.

Trong nháy mắt, hơi thở của Lâm Chính dần ổn định, anh cũng đứng vững hơn. Có vẻ như châm bạc đã giúp anh ổn định được thương thế.

Thế nhưng lúc này người anh chẳng có chỗ nào là lành lặn, tứ chi đều xuất hiện những vết rách, vùng ngực bấy nhầy, quần áo nhuộm máu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ.

“Được lắm!”, ông ta gật đầu: “Bị đánh như thế mà không chết, cậu có thể tự hào về chính mình đấy. Chỉ có điều…cậu hơi ngốc”.

“Ngốc sao?”, Lâm Chính thở nhẹ, nhìn ông ta bằng vẻ khó hiểu.

“Đương nhiên, cậu rất ngốc. Nếu cậu giả vờ chết là có thể sống rồi. Vậy mà cứ thích đứng lên. Cậu chê lão phu để cậu chết toàn thây hả? Cậu muốn bị phanh thây thì mới cam tâm sao? Tại sao không ngoan ngoãn nằm đó giả chết đi?”, ông ta lắc đầu.

“Ngoan ngoãn nằm đó giả chết?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ: “Như vậy có thể giết được ông sao?”

“Sao? Cậu vẫn còn muốn giết tôi?”, ông ta trố tròn mắt, cười ha ha: “Cậu cảm thấy mình đủ tư cách không?”

“Chắc là đủ rồi đấy”, Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên lấy ra toàn bộ số kim của mình và đâm vào cơ thể.

Ông lão ngưng cười, nhìn chăm chăm hành động của Lâm Chính.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1177



Chương 1182: Đủ tư cách chưa nhỉ?

Lời nói của Lâm Chính khiến ông lão cảm thấy bất ngờ.

“Cậu chưa dùng hết sức sao? Hừ, đúng là đồ chán sống. Cậu có tư cách gì mà nói câu đó?”, đôi mắt ông lão hừng hực sát ý. Rõ ràng là ông ta đang phẫn nộ trước lời nói của Lâm Chính.

Có không ít người nhìn số châm bạc trên người Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Trò gì vậy?”

“Hình như là châm bạc”.

“Châm bạc? Cậu ta đang điều trị vết thương à?”

“E rằng không chỉ có vậy, có thể là tận dụng châm bạc để kích hoạt các huyệt vị giúp gia tăng tốc độ và sức mạnh nữa”.

“Đây không phải là việc mà những y võ hay làm sao? Lẽ nào người này…là một y võ?”

“Y võ? Hừ, trở thành y võ khó cực kỳ. Cậu nhóc này còn trẻ như vậy dù có là y võ thì thực lực cũng chẳng đến đâu cả. Chút thủ đoạn đó chẳng khác gì múa dìu qua mắt thợ, tự tìm cái chết thôi”.

Một vài trưởng lão mỉm cười. Những đệ tử khác thì cảm thấy khá thú vị, họ nhìn anh bằng vẻ chế nhạo.

Chỉ có mấy người Tô Mạc Vân là cảm thấy có gì đó không ổn.

Bởi vì sau khi châm bạc được ghim lên người thì vết thương trên người Lâm Chính cũng ngừng chảy máu. Không chỉ có vậy, những nơi xương bị gãy cũng đã hồi phục lại. Cũng không biết là do ảo giác hay gì mà cánh tay anh cũng đã cử động được trở lại.

Đây thật sự là một người đang bị gãy xương sao? Tô Mạc Vân nhìn chăm chăm.

Lâm Chính lấy ra thêm ba cây châm, ghim vào cánh tay của mình. Năm ngón tay của anh mở rộng, sau đó siết mạnh thành nắm đấm.

Âm thanh nặng nề vang lên. Ông lão cũng chau mày.

“Ông cảm thấy tôi không xứng thì có phải là tôi nên chứng minh cho ông một chút không nhỉ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Sao? Cậu muốn phá Bất Bại Thần Công của tôi? Được thôi, cậu ra tay đi. Tôi muốn xem xem cậu có tài cán gì”, ông lão hừ giọng, không hề sợ hãi.

“Vậy ông nhìn cho kỹ nhé”, Lâm Chính khẽ hừ giọng và ngẩng đầu.

Vụt! Anh biến mất trong nháy mắt.

Cái gì?

Ông ta nín thở, trố tròn mắt. Tới lúc ông ta kịp hoàn hồn thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt và giáng một đấm vào mặt ông ta.

“Biến!”, ông lão gầm lên, tung ra một quyền đấm phát sáng. Nhưng lần này cú đấm của ông ta đã bị chính nắm đấm của Lâm Chính đối kháng.

Cú đấm của Lâm Chính hất tung đòn phòng ngự và giáng thẳng xuống ngực ông ta.

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên.

Phụt! Ông ta nôn ra một ngụm máu tươi, bay bật ra xa năm, sáu mét đập người xuống đất.

“Trời!”, cả hiện trường bàng hoàng. Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ, Thiếu Hải, Tịch Mộc Lâm đều hóa đá.

Lâm Chính có thể đỡ được quyền đánh của ông lão. Anh điên rồi. Vô số người nhìn chăm chăm vào nắm đấm của Lâm Chính. Họ thấy nắm đấm của anh ướt máu, thịt rách ra.

Rõ ràng là đòn đánh của ông lão có hiệu quả, nhưng dưới sự gia trì của châm bạc, cơ thể của Lâm Chính đã được cải thiện, anh có thể đỡ được quyền đánh của ông ta.

“Khốn khiếp!”, ông lão nghiến răng, lau máu ở khóe miệng, một tay ôm ngực và đứng dậy. Sau đó ông ta vung hai tay, điên cuồng lao về phía Lâm Chính.

“Cậu chết đi!”, tiếng hét đanh thép vang lên. Hai cánh tay ông ta giống như hai nòng súng, nã những đường sáng khủng khiếp về phía anh.

Bùm! Bùm! Bùm!...

Những đường sáng bắn xuống đất khiến mặt đất nứt toác, đất đã bật tung, Lâm Chính cũng bị vùi lấp trong đất đá và cơn mưa ánh sáng.

Thế nhưng một giây sau.

Vụt! Lâm Chính đột nhiên lao ra.

“Cút! Cút đi!”, ông lão vội vàng thi triển chiêu thức. Những đường sáng lại tiếp tục dội lên cơ thể Lâm Chính. Lần này chúng không đủ sức đánh lui anh.

Mặc dù cơ thể Lâm Chính vẫn bị thương do những luồng sáng kia gây ra nhưng anh giống như mất cảm giác, cứ thế tiến lại gần ông lão và giáng một cú tát xuống mặt ông ta.

Bốp! Âm thanh giòn tan vang lên. Ông lão lật mấy vòng, ngã ra đất, không ngồi dậy nổi. Vài chiếc răng đã bị gãy. Ông ta đã bị choáng.

Một quyền và một phát tát không đủ để lấy mạng nhưng đủ để ông ta thay đổi nhận thức của mình. Bất Bại Thần Công mà ông ta khổ luyện đã không có tác dụng với kẻ này.

“Không thể nào? Không thể nào. Bất Bại Thần Công có thể giết được cả thiên thần, tại sao lại không thể giết nổi một kẻ ngông cuồng như cậu chứ? Tại sao?”

Ông ta lầm bầm, trố tròn mắt, đứng bật dậy định phản công nhưng ngay lập tức một đạp giáng xuống bụng ông ta.

“Đánh gãy”, tay ông lão như một thanh đao phát ra ánh sáng với uy lực kinh hồn và bổ xuống.Đòn đánh này hoàn toàn có thể chặt đôi một chiếc xe tăng.

Quả nhiên, đến cú đạp của Lâm Chính cũng phải kiêng dè đòn phản kháng của ông ta. Cánh tay ông ta bổ xuống khiến dóng chân bị chặt lộ ra cả xương. Thế nhưng cái chân có vẻ không chịu dừng lại, thậm chí tốc độ và sức mạnh cũng không hề giảm đi.

Bụp! Cú đạp đạp trúng bụng, cơ thể ông lão như bị lộn ngược, lục phủ ngũ tạng bị bầm dập. Ông ta lăn mấy vòng tới trước ngôi mộ và không đứng dậy nổi nữa.

Bốn bề im lặng. Tất cả đều kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt và nhìn những vết thương chồng chất trên người Lâm Chính.

“Người này…là quái vật tới từ phương nào vậy?”, Long Tinh Hồng lắp bắp.

“Sư phụ…anh ta là quái thai sao? Tại sao…anh ta lại mạnh như vậy?”, Trịnh Đan run rẩy, cô ta tưởng như sắp phát điên. Lâm Chính quá mạnh, khiến cô ta sợ mất vía. Nghĩ tới những chuyện trước đó, Trịnh Đan cảm thấy da đầu tê dại.

Thiếu Hải mặt tối sầm, không nói gì. Rõ ràng ông ta cảm thấy bất mãn. Biểu cảm của những người khác thì vô cùng đặc sắc.

Lâm Chính đi về phía ông lão. Ông ta gắng gượng ngẩng đầu dậy thì thấy cái chân đã mất đi một mảng thịt, lộ ra cả xương của Lâm Chính đang bước tới.

Đôi mắt ông ta chỉ còn sự sợ hãi. Trong khi ánh mắt Lâm Chính thì hiện lên vẻ lạnh lùng và ngạo nghễ.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1178



Chương 1183: Tôi là người sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân

Chưa ai từng thấy người nào rõ ràng cánh tay đã bị gãy, nhưng vẫn có thể dùng sức để ra quyền.

Chưa ai từng thấy người nào bị cắt một miếng thịt ở chân mà vẫn có thể đi lại như thường.

Lại càng chưa ai từng thấy người nào có thể đỡ được Bất Bại Thần Công mà còn có thể phản đòn.

Quái thai!

Người này chắc chắn là quái thai!

Ông lão run lên bần bật, đôi mắt già nua tràn ngập sợ hãi.

Ông ta phát hiện cho dù là đối mặt với giáo chủ Đông Hoàng Giáo lúc trước thì ông ta cũng không sợ hãi như ngày hôm nay.

Thanh niên này chắc chắn là một quái thai!

Ông ta không sợ chết!

Nhưng hiện giờ, điều khiến ông ta sợ hãi không phải là cái chết, mà là người thanh niên này.

Nghe tiếng kêu gào thê lương và bàng hoàng của ông lão, vô số người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều nổi cả da gà, trong lòng dường như nổi lên sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh lại được.

Sự tồn tại đáng sợ có thể hạ nốc ao yêu nghiệt, khiến các trưởng lão sợ hãi không dám ra tay, cứ thế bị đường chủ của Thanh Hà Đường xử lý…

Sao lại như vậy được?

Đường chủ Thanh Hà Đường này… rốt cuộc là ai vậy?

Mọi người nhìn anh với ánh mắt đờ đẫn.

Tâm trạng ai nấy đều vô cùng phức tạp.

Không ai đoán trước được sẽ có kết quả này.

Trong lúc mọi người còn đang há hốc miệng kinh ngạc, thì hiện tượng lạ lại xuất hiện.

Chỉ thấy Lâm Chính bỗng ném ông lão sang một bên, sau đó lại giơ tay, chém mạnh về nấm mộ ở phía trước.

“Kỳ Lân Liệt Thiên!”.

Một tiếng quát khẽ vang lên.

Khí ý xung quanh Lâm Chính như hóa thành một con kỳ lân, đánh về phía nấm mộ.

Ầm!

Nấm mộ bỗng nứt toác ra.

Một chiếc quan tài làm bằng ngọc lộ ra trước mắt mọi người.

“Hỏng rồi!”.

Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng biến sắc.

“Cậu ta sắp lấy nhẫn rồi!”.

“Mau ngăn cậu ta lại!”.

Các trưởng lão còn lại cũng tỉnh táo lại, đồng loạt xông tới.

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Dường như Lâm Chính đã chuẩn bị từ trước, anh lại giơ tay lên, tung trảo về phía quan tài.

Keng!

Quan tài vỡ vụn.

Một bộ xương trắng ở bên trong rơi ra, bên cạnh còn có một chiếc hộp tinh xảo.

Lâm Chính nhạy bén phát hiện ra chiếc hộp kia, lập tức chộp lấy nó.

Vèo!

Chiếc hộp bay tới, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Lâm Chính bóp nát chiếc hộp, một chiếc nhẫn màu vàng lấp lánh chói mắt xuất hiện ở lòng bàn tay anh.

Anh giơ cao lên.

Tất cả những người đang lao về phía anh lập tức khựng lại.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.

“Đó chính là… nhẫn Đông Hoàng sao?”.

“Tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo ta!”.

“Ai có được tín vật này thì sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo! Nếu người này đã lấy được nhẫn thì tức là…”

Mọi người xì xào, ai nấy đều có vẻ khó mà chấp nhận được việc này, nhưng sự thật rành rành ra đó, không cho phép bọn họ nhiều lời.

Lâm Chính đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, lớn tiếng kêu lên.

“Tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng! Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tôi chính là Đông Hoàng Thần Quân mới! Các người còn không mau hành lễ đi?”.

Anh vừa dứt lời, các đệ tử ở bốn phương tám hướng đều lần lượt quỳ sụp xuống.

“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.

“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.

Các đệ tử cao giọng hô.

Bọn họ vẫn luôn tin vào quyết sách của đại hội lần này, cho rằng ai lấy được nhẫn thì chính là giáo chủ, nên lập tức hành lễ với Lâm Chính.

Thế nhưng… các trưởng lão vẫn đứng đó bất động, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.

“Sao vậy? Tại sao các ông không hành lễ?”.

Lâm Chính ngoảnh sang, nhìn chằm chằm đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng, hỏi.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn Tô Mạc Vân.

Tô Mạc Vân trầm ngâm một lúc, bình tĩnh đáp: “Rốt cuộc chiếc nhẫn đó có phải là nhẫn Đông Hoàng hay không thì phải xem lại. Trước khi có chứng cứ chứng minh được nó là thật hay giả, thì chúng tôi vẫn không thừa nhận cậu là Đông Hoàng Thần Quân!”.

“Nếu đã vậy thì bây giờ tôi sẽ đến cung Đông Hoàng, dùng chiếc nhẫn này để mở bảo khố, kế thừa truyền thừa của giáo chủ trước”.

Lâm Chính trầm giọng quát, rồi xoay người xuống núi.

Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng nhào về phía anh.

Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, lật tay đánh một chưởng về phía bóng dáng đó.

“Hạo Hãn Tinh Thần!”.

Bóng dáng đó quát lớn một tiếng, hai chưởng hóa thành muôn vàn ảo ảnh ập tới.

Chưởng ấn ngập trời có uy thế vô song, hơn nữa mỗi chưởng ấn đều có kình lực cực lớn.

Lâm Chính chống đỡ không nổi, hứng trọn chưởng lực này, bị chấn động đến mức lùi lại liên tục.

Sau khi đứng vững, anh mới phát hiện ra người ra tay chính là Thiếu Hải.

Cuối cùng ông ta cũng không kiềm chế được mà ra tay.

Nhưng ông ta vừa ra tay, đã khiến các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.

“Đông Hoàng Hoàn Vũ? Thiếu Hải! Ông học được tuyệt học bản môn từ lúc nào vậy?”, Tịch Mộc Lâm hoàn hồn, lớn tiếng chất vấn.

“Tứ trưởng lão, điều này thì có liên quan gì đến ông chứ?”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1179



Chương 1184: Tôi phải thanh tẩy Đông Hoàng Giáo

Thiếu Hải gây khó dễ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.

Ông ta ra tay thì mọi người mới té ngửa, sau khi luyện được Đông Hoàng Hoàn Vũ thì thực lực của Thiếu Hải không thua kém gì ông lão kia.

Các đòn tấn công của ông ta dày đặc và đáng sợ.

Mỗi đòn tấn công dường như có thể xé tan mọi thứ, bóp nát tất cả.

Một quyền đánh xuống mặt đất có thể tạo ra hàng trăm cái lỗ, đánh vào một tảng đá lớn có thể khiến nó nát vụn.

Điều khiến mọi người sợ hãi hơn là mỗi đòn tấn công của Thiếu Hải đều có một loại xảo kình giống như tiết lực.

Xảo kình này có thể dễ dàng đánh lại xảo lực của Lâm Chính, thậm chí khí lực mà Lâm Chính phóng ra cũng bị đánh tan.

Cũng tức là nếu cứ tiếp tục đánh giết với Thiếu Hải thì Lâm Chính sẽ càng ngày càng kiệt sức, cuối cùng là bị ông ta g**t ch*t.

Đây chính là uy năng của Đông Hoàng Hoàn Vũ sao?

Thật là khủng khiếp!

Các trưởng lão còn lại đều kinh hãi trong lòng, cũng rất kiêng dè.

Nhìn dáng vẻ của Thiếu Hải thì ông ta đã quyết cướp bằng đường nhẫn Đông Hoàng.

Nếu nhẫn Đông Hoàng bị cướp mất, thì chẳng phải vị trí giáo chủ sẽ thuộc về ông ta sao?

Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, thầm trao đổi suy nghĩ.

Một lát sau, Tô Mạc Vân dẫn đầu.

“Các vị, ra tay thôi! Nhẫn Đông Hoàng ở đó, nếu ai có thể thuận lợi mang nó đến cung Đông Hoàng, thì người đó chính là Đông Hoàng Thần Quân của bổn giáo!”.

Tô Mạc Vân trầm giọng quát, rồi cũng nhảy lên, đánh về phía Lâm Chính.

Sau cơn kinh hãi, các trưởng lão còn lại cũng lập tức xông tới liều mạng.

“Nhẫn là của tôi!”.

“Ai tranh với tôi, tôi sẽ giết người đó!”.

“Tất cả cút ra!”.

Tiếng rít gào vang lên không dứt.

Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ ra tay cùng lúc, đám người Tịch Mộc Lâm, Tửu Nhục Hòa Thượng cũng không dám tỏ ra yếu thế, lần lượt xông tới.

Nhất thời, tất cả mười mấy trưởng lão bắt đầu tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính hai quyền khó địch bốn tay, sao có thể chống lại nổi sự bao vây tấn công của nhiều cao thủ như vậy chứ? Lại thêm Thiếu Hải và Tô Mạc Vân, anh không thể chiếm được thế thượng phong, phải lùi lại không ngừng, rơi vào cảnh bị động chịu đòn.

“Oắt con! Đưa nhẫn đây! Nếu cậu đưa nhẫn cho tôi thì sẽ không phải chết!”, Tô Mạc Vân nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng quát.

“Đưa nhẫn cho tôi! Bây giờ chiếc nhẫn này đối với cậu chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Nếu cậu không muốn bị chúng tôi đánh chết, thì hãy đưa nhẫn đây”, Liễu Thị Phụng cũng lớn tiếng nói.

“Nhẫn là của tôi! Ai dám mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng, thì tôi sẽ giết người đó!”.

Thiếu Hải gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, tấn công Lâm Chính điên cuồng.

Các trưởng lão còn lại sợ bị rớt lại sau, đều phát động tấn công mãnh liệt.

Tuy ngoài miệng bọn họ khuyên hàng, nhưng ai nấy đều tung độc chiêu, muốn dồn Lâm Chính vào chỗ chết.

“Các ông thực sự muốn chiếc nhẫn này sao?”.

Lâm Chính bình thản nhìn bọn họ, nói.

“Đưa cho tôi!”.

“Nó là của tôi!”.

“Cậu mà không đưa cho tôi, tôi sẽ giết cậu!”.

Các trưởng lão rít lên như mãnh thú.

Ai nấy đều vô cùng khao khát.

Như chó hoang đang đói khát nhìn thấy miếng thịt thơm ngon.

Vẻ mặt đó của bọn họ hoàn toàn không phải là giả vờ.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn, rồi bỗng nhiên giơ tay, ném chiếc nhẫn ra phía sau đám người.

Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn lấp lánh kia tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.

Keng!

Chiếc nhẫn rơi xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó yên lặng nằm dưới đất.

Xung quanh lập tức im phăng phắc một giây…

Sau đó…

Tất cả các trưởng lão nhào tới như bị điên.

“Của tôi! Nó là của tôi!”.

“Cút hết ra!”.

“A!”.

Bọn họ đánh nhau túi bụi.

Tiếng tranh cãi, tiếng giết chóc, tiếng gầm phẫn nộ không dứt.

Ai nấy đều như hóa điên.

Vì một chiếc nhẫn mà bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mất đi nhân tính.

Giờ phút này, sự yếu đuối và khó coi của nhân tính đều hiện rõ mồn một.

Các đệ tử trố mắt ra nhìn các trưởng lão đang lăn xả vào đánh nhau, trong lòng dậy sóng, thậm chí có người còn cảm thấy buồn nôn.

Bọn họ cũng không biết tại sao lại như vậy.

Có lẽ các trưởng lão vẫn luôn cao ngạo trước đây bỗng dưng trở nên như vậy, khiến bọn họ vẫn chưa thích ứng kịp.

“Mọi người đã nhìn thấy rồi chứ?”.

Đúng lúc mọi người đang kinh hãi khi thấy các trưởng lão tranh cướp nhau như vậy, Lâm Chính lớn tiếng kêu lên.

Bọn họ bắt đầu đổ dồn mắt nhìn về phía anh.

“Đây chính là các trưởng lão mà bình thường các anh tôn trọng yêu quý, đây chính là trụ cột của Đông Hoàng Giáo!”.

“Hãy nhìn bọn họ đi!”.

“Đây vốn là những người nên nhận được sự tôn trọng, yêu quý, làm gương cho người khác, không ngừng cống hiến cho sự phát triển của Đông Hoàng Giáo, nhưng bây giờ lại vì một chiếc nhẫn mà đánh nhau túi bụi”.

“Bọn họ vốn nên làm gương, vốn nên đại diện cho hình tượng của bổn giáo, vốn nên chấn hưng bổn giáo, nhưng bây giờ…”

“Các anh đã nhìn thấy trò hề của bọn họ chưa?”.

“Người như vậy có còn xứng làm trưởng lão của Đông Hoàng Giáo ta không?”.

“Tại sao sau khi mất đi giáo chủ, Đông Hoàng Giáo chúng ta lại chia năm xẻ bảy? Bây giờ các anh đã hiểu lý do chưa?”.

“Đúng vậy, chính vì đám sài lang hổ báo này! Chính vì những con người chỉ biết đến lợi ích này nên Đông Hoàng Giáo chúng ta mới bị chia năm xẻ bảy!”.

“Vì vậy!”.

“Hôm nay!”.
 
Back
Top Bottom