Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1150



Chương 1155: Chuẩn bị nhập cuộc

Đứng gần anh nhất là một ông cụ gầy gò. Theo như Tưởng Xà giới thiệu thì đây là những người canh giữ Đông Hoàng Cung và không thuộc về bất kỳ một phe phái nào. Bọn họ không tham gia vào ân oán giữa các phe phái nhưng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người có được mật tàng truyền thừa.

Lâm Chính bước tới, đặt Đường Chủ Lệnh lên bàn. Phía trước là một người phụ nữ mặt đầy nếp nhăn.

Bà ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chính và hỏi: “Một lệnh bài của đường chủ Thanh Hà Đường, mời Thanh Hà Đường tham gia đại hội, số lượng báo danh – 1”.

Nói xong, người này bèn cúi xuống viết thông tin cơ bản của Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn và lập tức chau mày. Trên tờ giấy có không ít thông tin. Anh là người duy nhất của Thanh Hà Đường tham gia đại hội. Còn các phe phái khác ít nhất cũng cả trăm người.

Xem ra Thanh Hà Đường có vẻ khá đơn độc. Những cũng hết cách. Thanh Hà Đường vốn là phe phái yếu kém nhất mà.

“Đây là thẻ số thứ tự của cậu. Cậu vào trong đi”, bà cụ đưa một tấm thẻ bài, đẩy gọng kính lên và rồi nhắm mắt lại.

Lâm Chính cầm lấy. Số 1700!

Lẽ nào chỉ có hơn một nghìn người vào trong sao? Chắc phải hơn chứ.

Chắc đây là số thứ tự ngẫu nhiên. Lâm Chính cất số thứ tự đi, quay qua nhìn Tưởng Xà: “Cô không báo danh à?”

“Thôi…thôi khỏi…muộn chút rồi tôi báo danh…”, Tưởng Xà cố nặn ra một nụ cười.

“Muộn chút là có ý gì?”, Lâm Chính không hiểu.

Thế nhưng Tưởng Xà chưa kịp giải thích thì đã có một giọng nói vang lên: “Nếu mà báo danh muộn thì sẽ tham gia muộn. Như vậy sẽ không phải đụng độ với nhiều người hoặc với những kẻ quá mạnh và có thể bảo toàn được tính mạng!”

Nghe thấy vậy, hai người bèn quay qua nhìn. Một nhóm người bước tới. Tưởng Xà nhìn bọn họ. Cô ta khẽ tái mặt.

Người của Cổ Linh Đường. Đi đầu chính là Trịnh Đan. Cô ta dẫn theo tầm gần một nghìn người. Tất cả đều nhìn Lâm Chính chằm chằm. Đôi mắt họ ánh lên vẻ lạnh giá và ác cảm.

“Cô…”, Tưởng Xà kêu lên.

Trịnh Đan mặc kệ cô ta, chỉ nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Người họ Lâm kia, tôi nghĩ anh nên cho Cổ Linh Đường câu trả lời rồi đấy. Sư phụ chúng tôi cho anh đủ thời gian rồi".

“Câu trả lời gì cơ?”, Lâm Chính giật mình, tò mò nhìn Trịnh Đan.

“Hả?”, Trịnh Đan nhếch miệng : “Có nghĩa là anh từ chối yêu cầu của sư phụ tôi?”

“Ý cô là chuyện sư phụ của cô bảo tôi gia nhập Cổ Linh Đường ấy à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đúng vậy”.

“Không gia nhập thì sao?”

“Thì chết chứ sao”.

“Tôi không tin với từng này người lại có thể làm gì được tôi”, Lâm Chính lắc đầu

“Đúng vậy. Chúng tôi đúng là không làm gì được anh nhưng tôi nói anh biết, chỗ chúng tôi còn có rất nhiều cao thủ, họ tiến vào thủ phủ của Đông Hoàng từ bốn hướng. Nếu như anh không đồng ý, chúng tôi chỉ cần giữ chân anh và phát tin tức cho sư phụ cũng những các cao thủ khác bao vây anh thì dù có mọc cánh anh cũng chẳng thoát được”.

“Hóa ra là vậy…”

“Nếu sợ rồi thì ngoan ngoãn gia nhập với chúng tôi, trung thành với sư phụ là được. Như vậy, anh vẫn còn đường sống”, Trịnh Đan cười hi hi: “Chúng ta cùng nhau đoạt lấy nhẫn Đông Hoàng"..

“Đúng là tốt thật, có điều…tại sao các người không gia nhập vào Thanh Hà Đường?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt Trịnh Đan tắt ngấm. Thay vào đó là vẻ tối sầm: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi đấy”

“Tôi biết’.

“Vậy tức là anh không đồng ý đúng không?”

“Ừ, đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu. Trịnh Đan hít một hơi thật sâu, quay người nói nhỏ vài câu với người bên cạnh. Người này lập tức lấy điện thoại ra và gọi.

“Tất cả, lập tức báo danh”, Trịnh Đan nheo mắt cười.

“Vâng”, cả đám gào lên. Tưởng Xà thấy vậy thì mặt cắt không ra máu.

“Xong rồi! Chúng ta trốn thôi Lâm Chính!", Tưởng Xà run rẩy.

“Trốn! Tại sao lại phải trốn! Cô nghĩ họ sẽ làm gì được tôi?”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1151



Chương 1156: Lâm sư huynh nhà chúng tôi!

Cái gọi là lối vào chỉ là một cửa động nhỏ. Có không ít người đứng tập trung ở đây. Cả thảy tầm hơn trăm người.

Đám đông túm năm tụm ba. Họ cầm một tấm bản đồ như đang nghiên cứu thứ gì đó hoặc là đang phát cho nhau thuốc, binh khí. Có không ít người mang theo dao, kiếm hoặc ám khí.

Những tia sáng sắc lẹm khiến người ta không khỏi ớn lạnh. Điều mà Lâm Chính ngạc nhiên hơn cả là những người này không chỉ chuẩn bị binh khí như dao, kiếm mà còn chuẩn bị cả súng đạn, thậm chí còn nhìn thấy cả khẩu RPG.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Xem ra người của Đông Hoàng Giáo cũng rất thức thời. Vì dù sao thì bây giờ đã không còn là thời cổ đại nữa.

Lâm Chính tìm một góc ngồi xuống và nhắm mắt dưỡng thần. Người của Cổ Linh Đường lần lượt bước vào. Bọn họ tập trung trước cửa, nhìn về phía Lâm Chính và xì xầm to nhỏ.

Có lẽ thấy người của Cổ Linh Đường bàn tán về Lâm Chính nhiều quá nên những người khác cũng quay qua nhìn anh.

Trịnh Đan cũng nhanh chóng có mặt. Cô ta dẫn người vây lấy Lâm Chính. Đương nhiên họ chỉ vây lại chứ không làm gì cả. Bởi vì đây là lối vào của đại hội Đông Hoàng. Khi đại hội chưa bắt đầu thì không ai được làm loạn, đây là quy tắc. Mặc dù quy định không nhiều nhưng không ai dám phá vỡ, vì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Để lát nữa xem anh còn dám ngông cuồng không”.

“Tôi nhất định sẽ khiến anh phải quỳ xuống xin tha tội”

“Nhìn cũng đẹp trai đấy, đáng tiếc não tàn. Dám đối đầu với Cổ Linh Đường thì giữ làm sao được”.

“Đúng vậy, hi vọng lát nữa anh ta vẫn còn giữ được vẻ điềm tĩnh như thế này”.

Tiếng xì xầm vang lên. Lâm Chính chẳng có cảm giác gì. Trịnh Đan nheo mắt nhìn anh giống như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này, có thêm một nhóm người nữa bước vào. Tất cả trở nên im lặng. Đám người Trịnh Đan cũng khẽ giật mình, vội vàng quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm nam nữ mặc trang phục màu đen.

“Trịnh sư tỷ! Là Tây Môn Đao!”, một người kêu lên. Trịnh Đan nhìn thấy một người đàn ông dắt một cây đao ở eo thì tái mặt.

“Không hay rồi, là người của Cuồng Đao Đường”

“Sao họ…lại tới đây?"

“Không phải họ ở cửa phía Đông sao? Sao lại tới cửa này báo danh?”

“Tệ rồi”, người của Cổ Linh Đường đều xám mặt. Ai cũng lùi về sau một cách vô thức. Họ tỏ ra sợ hãi và lưỡng lự.

“Ấy, đây chẳng phải là các vị sư đệ, sư muội của Cổ Linh Đường sao?”, người đàn ông tên Tây Môn Đao nhếch miệng cười và liếc nhìn Trịnh Đan.

“Trịnh Đan biết trốn thật đấy, chạy tới cửa Nam báo danh cơ à. May mà tôi nắm được thông tin sớm. Lần này để xem cô chạy đi đâu nhé", Tây Môn Đao cười hi hi.

“Tây Môn sư huynh, em của anh không phải do tôi hại chết. Tôi thật sự bị oan. Tôi bị oan”, Trịnh Đan vội vàng nói.

“Cô bị oan sao? Hừ! Cô nghĩ tôi sẽ tin cô? Hôm đó em trai tôi ở cùng cô, chẳng được mấy chốc đã trở thành cái xác không hồn. Không phải cô giết thì là ai? Trịnh sư muội, em trai tôi thích cô lâu như vậy. Giờ nó không còn nữa, cô có thể cùng xuống dưới với nó không? Để tránh nó cảm thấy cô đơn”, Tây Môn Đao cười nham hiểm.

Trịnh Đan sợ tới mức suýt ngã ra đất. Cô ta vội vàng lùi về phía sau, không dám nói chuyện với Tây Môn Đao nữa.

“Tây Môn sư huynh, sư phụ của chúng tôi cũng sắp tới rồi. Hi vọng anh đừng làm loạn, nếu không sư phụ của chúng tôi sẽ tức giận đấy”.

Một đệ tử bước tới nói đỡ cho Trịnh Đan. Thế nhưng vừa dứt lời....

Bốp! Một cú tát giáng mạnh xuống người đệ tử. Người này lập tức nổ đom đóm mắt, ngồi phịch xuống đất. Mặt hằn đỏ vết tay và miệng thì rớm máu.

“Sư đệ”.

“Tây Môn sư huynh, sao anh có thể đánh người chứ?”

“Anh muốn phá vỡ quy tắc ở đây sao?”, đám người Cổ Linh Đường tức giận lao lên.

“Quy tắc? Hừ, chúng tôi chỉ dạy dỗ những đệ tử không biết phép tắc chứ có giết ai đâu. Huống hồ, lát nữa Cuồng Đao Đường của chúng tôi vào trong, đoạt được nhẫn Đông Hoàng, trở thành giáo chủ thì những quy tắc này còn ràng buộc nổi chúng tôi không đây?”, Tây Môn Đao khinh khỉnh nói.

“Anh…”, đám đông tức lắm. Trịnh Đan vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

“Ngoài ra, đừng có đặt hi vọng vào sư phụ của các người. Sư phụ của chúng tôi đã tìm được vị trí của sư phụ các người rồi. Giờ có lẽ ông ta không tới được đâu! Chẳng ai giúp được các người hết”, Tây Môn Đao bật cười.

Dứt lời, đám đông sợ hết hồn, không dám lên tiếng nữa. Lẽ nào Cổ Linh Đường sẽ bị tiêu diệt ở đây thật sao?

Rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ biết mối ân oán giữa Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường.

Có điều chuyện này không liên quan gì tới Lâm Chính. Người của Cổ Linh Đường gặp rắc rối là chuyện tốt với anh. Ít nhất thì anh cũng bớt đi được rắc rối và càng có nhiều tinh lực hơn để tìm nhẫn.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tôi nói cho anh biết Tây Môn Đao, anh đừng ngông cuồng. Nếu không…thì Lâm sư huynh của chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu”.

“Lâm sư huynh nào?”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1152



Chương 1157: Đành phải giải quyết

Trịnh Đan vừa dứt lời, Lâm Chính lập tức trở thành tiêu điểm. Cả đám đông loạt quay qua nhìn anh.

Ai trông cũng hiếu kỳ.

Lâm Chính chỉ chau mày. Anh không thích bị người khác lợi dụng. Hơn nữa còn bị kẻ địch của mình lợi dụng.

Trịnh Đan đúng là một kẻ giảo hoạt. Cô ta biết người của Cuồng Đao Đường không biết anh nên đã đẩy anh ra đỡ đạn. Bởi vì Lâm Chính đứng gần đám người của Cổ Linh Đường nhất. Người không biết thì sẽ tưởng anh là thành viên của họ thật.

“Lâm sư huynh sao? Người này là ai vậy?”

“Chưa gặp bao giờ”.

“Từ khi nào mà Cổ Linh Đường lại có người này thế?”, người của Cuồng Đao Đường nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ.

Tây Môn Đao mặc kệ. Hắn liếc nhìn Lâm Chính, cười lạnh lùng: “Nhóc, anh là sư huynh của bọn họ à? Vậy lát nữa có phải là anh sẽ đấu trước với chúng tôi vài chiêu không?”

“Tôi là người của Thanh Hà Đường”, Lâm Chính lấy lệnh bài ra giơ trước mặt họ.

Trịnh Đan thấy vậy vội vàng bước lên giữ Lâm Chính lại và trách móc: “Ây da sư huynh. Tôi đưa lệnh bài của bố cho anh là muốn anh vào lúc quan trọng sẽ đứng ra bảo vệ Thanh Hà Đường, giết những kẻ không nghe theo. Anh hà tất phải dùng cho đám chó mèo này! Người của Cuồng Đao Đường chỉ là đám phế vật thôi. Anh chỉ cần dùng một tay là giải quyết được bọn họ”.

Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan là con gái của Trịnh Lạc. Điều này ai cũng biết nên người của Cuồng Đao Đường cũng vậy. Thế nên lời nói của Trịnh Đan đương nhiên là có cơ sở.

Tây Môn Đao quả nhiên gật đầu: “Thú vị đấy! Trước đó tôi nghe nói Cổ Linh Đường định thôn tính Thanh Hà Đường. Ông già Trịnh Lạc không chịu, giờ xem ra Thanh Hà Đường đã bị Cổ Linh Đường nuốt gọn rồi. Đến cả lệnh bài cũng giao cho anh. Người anh em, địa vị của anh ở trong Cổ Linh Đường không hề thấp nhỉ".

“Xem ra giờ tôi nói gì cũng vô ích”, Lâm Chính cất lệnh bài đi, nói bằng vẻ vô cảm.

“Người của Đông Hoàng Giáo chưa bao giờ giải quyết ân oán bằng miệng hết”, Tây Môn Đao mỉm cười.

Lâm Chính gật đầu, không nói gì. Trịnh Đan nhếch miệng cười, để lộ vẻ quỷ dị.

“Sư tỷ, chiêu này tuyệt quá”, người đứng bên cạnh lẳng lặng giơ một ngón tay lên.

“Người họ Lâm này thực lực cũng không tệ. Nếu như Tây Môn Đao mà đối đầu với anh ta thì chúng ta không có gì phải lo lắng cả. Tới khi đó chúng ta rút, người của họ sẽ không có thời gian làm gì chúng ta đâu. Ha ha. Coi như là chúng ta giải quyết được rắc rối lớn”, người đàn ông bên cạnh mỉm cười.

Thế nhưng vừa dứt lời thì Trịnh Đan đã giáng cho hắn một phát tát.

“Đồ óc lợn này”, Trịnh Đan chửi.

“Sư tỷ, tôi…tôi làm sao cơ ạ?”, người đàn ông tỏ ra ấm ức.

“Đồ ngốc! Nếu như người của Cuồng Đao Đường mà đối đầu với Lâm Chính thì chúng ta cần gì phải trốn. Ngồi làm ngư ông đắc lợi không phải hơn sao?”, Trịnh Đan trợn ngược mắt và hừ giọng: “Người của Cuồng Đao Đường và cả Lâm Chính đều là kẻ địch của ta. Nếu giờ có thể giải quyết được họ thì mới gọi là bớt rắc rối và chúng ta cũng dễ giải thích với sư phụ”.

“Sư tỷ nói đúng”, thế là người này hai mắt sáng rực, vội vàng hùa theo. Những người bên cạnh cũng mỉm cười, đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Trịnh Đan.

Thính lực của Lâm Chính rất tuyệt. Mặc dù Trịnh Đan nói rất nhỏ nhưng Lâm Chính đều nghe rõ mồn một.

Thế nhưng Lâm Chính không quan tâm. Mục đích của anh không phải là những người này. Và họ chưa bao giờ được anh coi ra gì. Anh cũng không có sức mà đi để tâm.

Lúc này, một bóng hình bước vào. Không gian trở nên im lặng. Tất cả nín thở, vội vàng nhìn người này.

Đó là một người đàn ông mặc trang phục màu xanh lam. Người đàn ông đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt. Đến cả tóc cũng quấn kín, chỉ hở đôi mắt. Trong tay người này là một chiếc lọ tinh tế.

Trong chiếc lọ có một sợi dây. Bước đi của người này chắc nịch, hai tay bưng chiếc lọ, cứ thế tiến vào.

Sau đó người này cẩn thận đặt chiếc lọ xuống.

“Bắt đầu rồi!”, Trịnh Đan hít một hơi thật sâu và nói khẽ. Đám đông bước tới.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra!”, người của Cuồng Đao Đường không cho họ đi, cứ thế đẩy ra. Những người bị đẩy tức lắm nhưng không dám nói gì.

Người của Cổ Linh Đường cũng vậy.

Lúc này người đàn ông mặc đồ màu lam lấy ra một hộp quẹt rồi lại lấy ra một chiếc đồng hồ và nhìn giờ.

Đám đông nín thở, ai cũng cảm thấy thần kinh căng như dây đàn.

Người này đột nhiên cất đồng hồ đi và lập tức châm lửa vào sợi dây.

Xoẹt xoẹt. Sợi dây được đốt cháy.

Bùm! Chiếc lọ nổ tung, một đường sáng phóng vọt lên trời và nổ lớn. Hình một con rồng xuất hiện trên không trung.

Đồng thời từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu xuất hiện những hình thù khác như sư tử, hổ báo, chim ưng.

Có vẻ như lối vào từ các hướng đều đồng thời phát đi tín hiệu. Người mặc đồ màu lam lên tiếng: “Tôi tuyên bố, đại hội Đông Hoàng chính thức bắt đầu. Các vị đệ tử, mời vào trong tìm nhẫn Đông Hoàng!"

Dứt lời, một tảng đá lớn lập tức đổ xuống, một con đường đi vào thủ phủ của ngọn núi xuất hiện. Tất cả nín thở.

“Lao lên!”

“Đi giành lấy nhẫn, mau lên!”

“Đi tìm đi!’

“Tập trung về chỗ sư phụ!”, cả đám gào lên và điên cuồng lao về phía trước. Người của Cổ Linh Đường và Cuồng Đao Đường cũng hành động.

Lâm Chính nhanh hơn một bước thế nhưng anh vừa mới đạp chân thì đã bị vô số những bóng hình khác giữ lại.

Đó là người của Cuồng Đao Đường. Bọn họ rút đao ra chĩa về phía Lâm Chính.

“Người anh em, sao vội thế? Giải quyết ân oán này đã rồi đi tìm nhẫn cũng chưa muộn mà”, Tây Môn Đao mỉm cười, rút đao ra.

Đó là một thanh đao phát ra ánh sáng màu đỏ trông vô cùng quỷ dị. Khoảnh khắc thanh đao được rút ra, mùi máu tanh lan ra bốn phía.

Thật đáng sợ.

Lâm Chính chau mày. Trịnh Đan dẫn theo người của Cổ Linh Đường trốn tới một dốc núi nhỏ nhìn về phía anh. Chỉ cần hai bên sứt đầu mẻ trán thì cô ta sẽ cho người lao ra thu dọn tàn cục và xử lý cả hai bên luôn. Bởi vì trong đại hội này…giết người không vi phạm gì cả.

“Anh sẽ bị thua đấy”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1153



Chương 1158: Ma Đao?

Lời Lâm Chính nói không thể không nói là quá kiêu căng.

Bọn họ là người của Cuồng Đao Đường.

Mặc dù Cuồng Đao Đường không tính là nhóm người hàng đầu ở Đông Hoàng Giáo, nhưng đứng ở lối vào này thì lại là tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn.

Huống hồ, Cuồng Đao Đường còn có chuyện không giải quyết được một Cổ Linh Đường chỉ dựa vào thôn tính các phe phái cấp thấp hay sao?

Vậy mặt mũi của Cuồng Đao Đường bọn họ lại chẳng mất hết?

“Con mẹ mày kiêu căng cái gì? Tao băm nát đầu mày ra giờ!”, một người của Cuồng Đao Đường không kiên nhẫn được nữa, không đợi Tây Môn Đao ra tay đã quát khẽ một tiếng, vung đao chém tới.

Khoảnh khắc lưỡi đao sáng loáng bổ tới, Lâm Chính đã vung ngang một châm, chạm vào lưỡi dao.

Rắc!

Thân đao bị châm bạc bổ làm đôi.

“Cái gì?”.

Người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy châm bạc mà Lâm Chính nắm trong tay, cứ tưởng Lâm Chính dùng ngón tay đánh bay lưỡi đao.

Tay không chém đao?

Đây là chuyện chỉ có quái vật mới có thể làm được!

Tinh thần bọn họ đều chấn động.

Nhưng chuyện khiến người ta chấn động hơn còn xuất hiện.

Lâm Chính trở tay nắm lưỡi đao gãy, chém mạnh vào người trước mặt.

Rắc!

Người đó lập tức bị chém làm đôi, chết ngay tại chỗ.

“Hả?”.

“Sư đệ!”.

Người của Cuồng Đao Đường hét lên thảm thiết, nhưng sư đệ của bọn họ đã không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa.

Lâm Chính buông lưỡi đao ra, quay sang nhìn Tây Môn Đao.

Anh sẽ không nương tay, càng đừng nói những người này định lấy mạng anh.

“Xem ra tên nhóc của Cổ Linh Đường này có chút bản lĩnh!”, ánh mắt Tây Môn Đao trở nên âm u lạnh lẽo, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn còn chút kiêng dè.

Trước kia hắn định đích thân ra tay, nhưng hắn phát hiện hình như mình chưa nhìn thấu độ nông sâu của người này, hắn không dám làm càn mà phất tay: “Lên, lên hết cho tôi!”.

Dứt lời, người của Cuồng Đao Đường đều bổ nhào về phía Lâm Chính.

“Giết!”.

Bọn họ chạy ùa tới như phát điên, những lưỡi đao đáng sợ chém về phía Lâm Chính.

Người của Cổ Linh Đường ở xa xa nhìn thấy, ai cũng kinh ngạc, một số đệ tử nữ thậm chí còn la lên thất thanh.

Nhiều lưỡi đao chém xuống như vậy, e rằng sẽ chém Lâm Chính thành mảnh vụn.

Nhưng…

Những lưỡi đao này đó còn chưa kịp hạ xuống, Lâm Chính đã chuyển động.

Anh nhấc tay lên, xoay tròn một vòng, lòng bàn tay bùng lên nhiều đốm sáng nho nhỏ giống như sao băng.

Đốm sáng sao băng chui vào cơ thể những người đó, biến mất không thấy.

Những người đang lao tới đều đứng sững tại chỗ như bức tượng, không động đậy.

Người của Cổ Linh Đường và những người khác của Cuồng Đao Đường đều ngạc nhiên.

“Các người làm gì vậy? Lên đi! Lên hết cho tao!”.

Tây Môn Đao sốt ruột, quát lên mấy tiếng.

Nhưng bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.

Dường như không nghe thấy lời Tây Môn Đao nói.

Vẻ mặt Tây Môn Đao trở nên lạnh lùng, hắn biết đó là trò quỷ mà Lâm Chính tạo ra!

“Các người xông lên cho tôi!”.

Sự kiêng dè trong mắt Tây Môn Đao đậm thêm, nghiêng đầu quát khẽ với người bên cạnh: “Xé xác anh ta ra cho tôi!”.

“Sư huynh, người này… hơi kỳ quái!”, người bên cạnh run rẩy nói.

Hiển nhiên, bọn họ đều nhìn ra Lâm Chính không dễ dây.

“Cái gì? Các người không nghe lời của sư huynh nữa sao? Có tin tôi chém chết các người không? Xông lên! Tất cả xông lên cho tôi!”, Tây Môn Đao gầm lên.

Bọn họ thấy vậy chỉ đành đánh liều xông về phía Lâm Chính.

Nhưng bọn họ vừa cử động, Lâm Chính cũng cử động.

Cả người của anh giống như cơn gió, lấy một cây đao của đệ tử Cuồng Đao Đường đã bị điểm huyệt lên, nhảy vọt về phía Tây Môn Đao, chém về phía hắn một đao.

“Khốn nạn! Mày dám so đao với tao? Hãy xem Bá Vương Đao Pháp của tao đi!”.

Tây Môn Đao nổi giận, gào lên một tiếng, trường đao nhuốm màu đỏ máu chém về phía Lâm Chính một cách điên cuồng.

Nhưng tốc độ của hắn lại không bằng Lâm Chính. Hai đao đối chọi, Tây Môn Đao phát hiện đao pháp của mình lại không nhanh bằng lưỡi đao của Lâm Chính!

Xoẹt!

Tiếng da thịt rách vang lên.

Tây Môn Đao hứng chịu hai nhát dao vào bụng, lùi lại liên tục, vội vàng ôm vết thương nơi bụng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy.

“Hả?”.

Người xung quanh kinh hãi.

Trịnh Đan ở phía xa cũng trợn to mắt nhìn, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

“Cuồng Đao Đường? Chỉ vậy thôi sao?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Mày đừng ngông cuồng! Bây giờ tao sẽ cho mày nếm mùi lợi hại của Ma Đao! Cho mày biết Huyết Đao Đại Pháp mà tao đã khổ luyện ba năm!”.

Tây Môn Đao mặt mày dữ tợn, cực kỳ không cam tâm, hai tay nắm đao, gào lên.

Vù vù vù…

Một luồng khí tức bùng phát từ trong cơ thể của Tây Môn Đao.

Thanh đao trong tay hắn cũng không khỏi run rẩy.

“Ma Đao! Đao trong tay sư huynh quả nhiên là Ma Đao!”.

“Ma Đao sắp chứng tỏ oai phong rồi!”.

“Tên đó tiêu đời rồi!”.

Người của Cuồng Đao Đường run giọng nói.

Lâm Chính không hiểu ra sao.

“Ma Đao? Đây không phải là cây đao bình thường sau đó dùng máu nhuộm đỏ thôi à?”.

“Ha ha, nếu mày nghĩ như vậy thì mày lầm to rồi!”.

Tây Môn Đao lộ ra nụ cười dữ tợn: “Bây giờ, tao sẽ biến mày thành một cái xác chết không đầu!”.

Dứt lời, Tây Môn Đao ra sức thét gào, cầm đao chém về phía Lâm Chính.

Vù!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1154



Chương 1159: Nhẫn Đông Hoàng

Đây là khí kình phóng ra ngoài!

Lâm Chính có thể khẳng định!

Nhưng Tây Môn Đao có thể dùng đao làm được đến mức này, hơn nữa còn phóng ra được khí kình dồi dào như vậy, đúng là không đơn giản.

Chỉ là… loại thủ đoạn này chỉ là chiêu thức hơi màu mè.

Chỉ để nhìn không để làm gì!

Lâm Chính nghiêng người né tránh.

Khí kình lướt sát qua cơ thể anh, chém xuống đất.

Rắc!

Mặt đất bị đao khí cắt thành đường rãnh thật sâu.

Còn Lâm Chính thì không hề bị thương gì.

“Tiếp tục!”.

Tây Môn Đao khẽ quát, vẫn không chịu từ bỏ.

Nhưng Lâm Chính không có thời gian dây dưa với hắn.

“Chiêu này tôi cũng biết!”.

Lâm Chính một tay cầm đao, lưỡi đao đặt nghiêng giữa không trung.

“Mày nói gì?”, Tây Môn Đao kinh hãi.

Trên người Lâm Chính lại lóe lên ánh sáng đỏ nhè nhẹ.

Trong mơ hồ, Tây Môn Đao như nhìn thấy sau lưng Lâm Chính có một ảo ảnh kỳ lân.

Đợi đến khi nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa.

Hắn cứ ngỡ mình đã xuất hiện ảo giác.

Nhưng lúc này, đao của Lâm Chính đã hạ xuống.

Keng!

Thân đao bình thường đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó một luồng đao khí đáng sợ như làn sóng bùng lên từ trên thân đao đó.

Đồng tử của Tây Môn Đao co lại, vô thức nâng đao trong tay lên đỡ.

Keng!

Soạt!

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Chợt thấy vùng đất nơi Tây Môn Đao đứng đột nhiên nứt ra.

Đao khí như làn sóng đó cũng không thấy đâu nữa.

Đao Lâm Chính nắm trong tay đã chĩa xuống đất.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn sang bên này.

Tây Môn Đao cũng trợn mắt.

Lưỡi đao máu mà hắn nắm trong tay đột nhiên nứt gãy, nửa đoạn đao rơi xuống trước mắt hắn.

Trong mơ hồ hắn ý thức được gì đó, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau.

Hắn dường như đã hiểu ra.

Đao này quá nhanh… Hắn thậm chí còn không kịp cảm thấy đau.

Tây Môn Đao há miệng, còn định nói gì đó, nhưng đã không kịp nữa.

Phụt!

Máu tươi phun trào.

Cơ thể của hắn cũng dần dần nứt ra, nối gót theo đệ tử lúc trước.

Người của Cuồng Đao Đường đứng xung quanh đều ngây ra như phỗng.

Trong đầu đám người Trịnh Đan ở phía xa cũng vang ầm một tiếng, trở nên trống rỗng.

Tây Môn Đao lại bị Lâm Chính xử gọn như vậy?

“Quái vật, đó… đó là quái vật! Sư tỷ, đó là quái vật!”.

“Chúng ta phải chạy trốn! Chúng ta phải chạy trốn thôi!”.

“Ngay cả Tây Môn Đao cũng bị một đao xẻ đôi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của người đó! Chạy mau!”.

Bọn họ run rẩy hét lên, giờ đây tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa sợ.

Trịnh Đan cũng không khá hơn.

Cô ta biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng cô ta không ý thức được Lâm Chính lại mạnh đến mức đó!

Thật là khó tin!

Tốt xấu gì Tây Môn Đao cũng là cao thủ lừng lẫy của Cuồng Đao Đường! Ngoài trưởng lão ra, không ai có thể đối phó với hắn. Huyết Đao Đại Pháp của hắn đáng kinh ngạc đến mức nào? Ở Đông Hoàng Giáo, hắn cũng là người có mặt mũi!

Nhưng trước mặt người họ Lâm này… hắn lại bị g**t ch*t chỉ bằng một đao…

“Rắc rối to rồi! Rắc rối to rồi!”.

Môi Trịnh Đan run run, bây giờ cô ta đã thấy lạnh từ đầu tới chân, xoay người định bỏ chạy.

Đám người thuộc Cổ Linh Đường cũng chạy trốn như điên.

Nhưng bọn họ vừa chạy đi không bao lâu đã đồng loạt dừng bước.

Lâm Chính vốn đang ở phía sau đám người, không biết từ lúc nào đã cầm thanh đao lạnh lẽo đứng phía trước đám người Trịnh Đan.

Cứ như hồn ma…

“Trịnh sư muội, cô đang định đi đâu?”.

Lâm Chính thản nhiên nhìn Trịnh Đan.

Trịnh Đan sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, hai chân run rẩy, không còn sức lực.

“Á!”.

“Anh ta… Anh ta đến trước mặt chúng ta từ lúc nào vậy?”.

“Người này là quỷ! Đúng! Anh ta là quỷ! Anh ta nhất định là quỷ!”.

Người của Cổ Linh Đường ai nấy đều sợ hãi.

Cảnh tượng khó tin khiến mấy trăm người bị dọa sợ sững người.

Đã có người quay đầu co cẳng bỏ chạy, những người còn lại thấy vậy cũng chạy tán loạn.

Ngay cả Tây Môn Đao cũng bị Lâm Chính g**t ch*t chỉ bằng một đao, bọn họ nào dám phản kháng?

Không lâu sau, mấy trăm người đã chạy mất không còn một ai.

Ngoại trừ Trịnh Đan.

Cô ta vô cùng tuyệt vọng.

“Anh Lâm, tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, cầu xin anh, tha… tha cho tôi một đường sống đi!”.

Trịnh Đan run rẩy, nói lắp bắp.

“Cô nghĩ nếu tôi không đánh lại Tây Môn Đao, sau đó tôi cũng nói vậy với anh ta, Tây Môn Đao có tha cho tôi không?”, Lâm Chính đi tới trước mặt Trịnh Đan, bình tĩnh hỏi.

Hơi thở của Trịnh Đan run lên, há miệng nhưng lại không nói nên lời.

“Nếu ngay cả cô cũng không thấy Tây Môn Đao sẽ tha cho tôi, vậy dựa vào đâu tôi phải tha cho cô? Dù sao, cô cũng là người dồn tôi vào chỗ chết!”.

Lâm Chính khẽ giọng nói, vung đao lên, muốn g**t ch*t Trịnh Đan.

Đúng lúc này, Trịnh Đan đột nhiên hét lên: “Anh Lâm, cầu xin anh đừng giết tôi! Nếu anh không giết tôi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật!”.

“Bí mật gì?”.

Lâm Chính kề đao lên cổ cô ta.

“Tôi… tôi biết nhẫn thần ở đâu! Anh không giết tôi, tôi… tôi có thể tìm nhẫn thần giúp anh!”.

Trịnh Đan run giọng nói.

Ánh mắt Lâm Chính hơi run rẩy.

“Cô không lừa tôi chứ?”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1155



Chương 1160: Nhẫn thần xuất hiện

“Bản vẽ ở đâu?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Không còn nữa!”, Trịnh Đan run rẩy nói.

“Không còn nữa?”.

“Đúng, bị tôi tiêu hủy rồi…”.

“Vậy có nghĩa tôi có thể giết cô rồi?”.

“Không không không, anh Lâm! Lâm sư huynh! Anh không thể giết tôi! Mặc dù tôi… tôi đã hủy bản vẽ, nhưng… nhưng tôi nhớ rõ ràng toàn bộ bản vẽ đó, tôi biết nhẫn thần nằm ở đâu! Tôi biết rõ đường đi! Tôi biết hết! Chỉ cần anh không giết tôi, tôi bảo đảm có thể đưa anh đến chỗ nhẫn thần!”, Trịnh Đan sốt ruột nói.

Lâm Chính nghe vậy, rơi vào trầm tư.

Thật ra anh không tin Trịnh Đan, những lời thế này chẳng qua là để bảo vệ mình. Nhưng tìm một thứ như chiếc nhẫn ở sâu trong núi chắc chắn là mò kim đáy biển!

Hơn nữa, mình là người ngoài Đông Hoàng Giáo đến tham gia đại hội Đông Hoàng, tin tức không đầy đủ, vốn đã thiệt thòi. Nếu mình mày mò đi tìm, không biết đến khi nào mới tìm được.

Nếu bị người khác nhanh chân đến trước, vậy thì mọi nỗ lực của mình sẽ uổng phí hết.

Không có nhiều thời gian!

Nếu kéo dài quá lâu, bên thế gia Nam Cung có hành động gì đó thì không kịp hối hận!

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi: “Từ đây đến vị trí của nhẫn mất bao lâu?”.

“Năm tiếng!”, Trịnh Đan gần như không cần nghĩ ngợi.

“Vậy được, tôi cho cô một cơ hội, mau dẫn tôi đi! Nếu tìm được nhẫn, tôi sẽ thả cô ra, nếu không có hoặc quá năm tiếng, vậy thì xin lỗi rồi”, Lâm Chính hạ thấp giọng nói.

“Được! Được, cảm ơn Lâm sư huynh! Cảm ơn Lâm sư huynh!”.

Trịnh Đan mừng rỡ, kích động nói.

“Đi thôi”.

Lâm Chính nói.

Trịnh Đan vội vàng đi trước dẫn đường.

Lòng núi Đông Hoàng có thể nói là đá gập ghềnh, vách núi cao chót vót.

Cây cối bao phủ đỉnh núi.

Hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú vang vọng giữa khe núi.

Hiển nhiên, nơi này không phải nơi để du lịch gì.

Thứ nguy hiểm nhất bây giờ không phải là dã thú hoặc địa thế hiểm trở, mà là những người cũng đang tìm kiếm nhẫn Đông Hoàng.

Trịnh Đan đi đường rất cẩn thận, song chưa đi được mấy bước cũng đã gặp được không ít người của Đông Hoàng Giáo.

Bọn họ đang cẩn thận kiểm tra nơi có thể xuất hiện nhẫn.

Một phe phái sở dĩ chia ra bốn hướng vào đây là để không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Nếu tập trung tất cả mọi người đi cùng một phương hướng, vậy thì ba phương hướng còn lại sẽ không thể tra được. Nếu nhẫn xuất hiện ở ba phương hướng còn lại, bọn họ cũng không thể kịp thời tới nơi.

“Nhẫn thần! Nhẫn thần ở đó!”.

Đúng lúc này, một tiếng la kinh ngạc vang lên.

Lâm Chính và Trịnh Đan đang lần mò tiến về phía trước cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang nơi phát ra tiếng.

Tiếng đó truyền tới từ một đỉnh núi cao.

Một chiếc hộp được đặt trên một tảng đá phía trên đỉnh núi.

Hộp đã được mở ra, một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Cái gì?”, Trịnh Đan kêu lên kinh ngạc.

Lâm Chính cũng nhíu mày.

Đó là nhẫn Đông Hoàng sao?

Sao có thể phơi ra giữa trời như vậy?

Anh còn nghĩ nhẫn Đông Hoàng chắc chắn được cất giấu trong một hang động nào đó, được thứ kỳ lạ hoặc người kỳ lạ nào đó canh giữ.

Nhẫn Đông Hoàng xuất hiện, lập tức dẫn đến sự chú ý của vô số người từ bốn phương tám hướng.

Bọn họ lao tới phía đó như phát điên, cũng có không ít người của các phe phái lấy điện thoại ra, gửi tin cho người ở ba phương hướng còn lại, để bọn họ nhanh chóng đến đây chi viện.

“Ha ha, nhẫn Đông Hoàng là của tôi! Tôi sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân! Thống trị Đông Hoàng Giáo!”.

Một người vóc dáng hơi thấp bé bò l*n đ*nh cao cực kỳ linh hoạt, lấy được chiếc nhẫn đó ra khỏi hộp trước tiên, đồng thời đeo vào ngón tay, giơ cao tay lên, cười lớn ha ha.

Nhưng tiếng cười của hắn còn chưa truyền đi bao xa.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Nơi ngực người đó xuất hiện một lỗ đầm đìa máu, máu tươi ồ ạt chảy ra từ lỗ nhỏ đó.

Người đó trợn to mắt, không tin được nhìn lồng ngực mình, sau đó nghẹo cổ sang một bên, ngã xuống, tắt thở tại chỗ.

“Con mẹ nó, thể loại rác rưởi mà cũng dám tranh giành nhẫn với tao? Chết đi mày!”.

Một người đàn ông cao to cầm súng lao tới, nhổ ngụm nước bọt lên người đã chết. Sau đó, hắn vội vàng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay của người đó xuống, nhưng lại không đeo mà quay người định chạy.

Thế nhưng, những người đã chạy lên núi làm sao có thể để hắn chạy?

“Trần sư huynh, để nhẫn lại đây đi!”.

Một người đàn ông cầm kiếm bay tới, nhắm về phía người đàn ông cao to kia.

“Muốn chết phải không?”.

Người đàn ông cao to giận dữ quát lên, móc súng ra không ngừng bóp cò.

Pằng pằng pằng pằng…

Đạn bay như thoi đưa.

Nhưng cơ thể người đàn ông đó cực kỳ linh hoạt, không ngừng né tránh lăn vòng, tìm tảng đá nấp vào.

Những viên đạn bắn tới không dính vào hắn chút nào.

“Mẹ nó, xem tao có đánh chết mày không!”, người đàn ông thô to tức giận, vội vàng lấy hộp đạn dự phòng ra.

Nhưng bọn họ đâu để cho hắn cơ hội, lập tức vung kiếm chém tới.

Người đàn ông cao to nhìn thấy thế, biết súng ống đạn dược không đối phó được bọn họ, bèn hét lên một tiếng, rút đại đao giắt ngang hông ra, chém tới.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Tiếng vũ khí va chạm vang lên to rõ.

Trên đỉnh núi chiến đấu thật náo nhiệt.

Chỉ là người đàn ông cao to kia một mình khó địch lại nhiều người, sau khi bọn họ trèo l*n đ*nh núi cao, càng lúc càng có nhiều lưỡi đao chém về phía đầu người đàn ông kia.

Không lâu sau, người đàn ông cao to đã bị phanh thây, chết thảm tại chỗ.

Những người còn lại tranh nhau chiếc nhẫn như ong vỡ tổ, ra tay đánh nhau.

Trên đỉnh núi máu chảy thành sông, thi thể chất chồng, vô cùng thảm thiết.

Trịnh Đan kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng cô ta mau chóng hoàn hồn lại, suy nghĩ một lúc, vội nói: “Sư huynh! Mau! Mau đi! Đó là nhẫn thần! Mau đi cướp nhẫn!”.

“Nhẫn thần?”.

Lâm Chính im lặng quan sát một lúc, lạnh lùng nói: “Cô tin đó là nhẫn thần thật sao?”.

“Chẳng… Chẳng lẽ còn có giả?”.

Trịnh Đan nghiêng đầu, cẩn thận hỏi.

“Cô thấy hình dạng của nhẫn thần chưa?”.

“Chưa…”.

“Ai đã từng thấy?”.

“Người từng thấy có lẽ không nhiều…”.

“Vậy thì đúng rồi!”.

“Sư huynh, ý anh nhẫn này… là giả?”, Trịnh Đan có vẻ đã hiểu sự băn khoăn của Lâm Chính, cẩn thận hỏi.

“Tôi không biết, nhưng không loại trừ khả năng này”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ơ…”, ánh mắt Trịnh Đan dao động, nhìn cuộc ẩu đả ở trên đỉnh núi, lại dè dặt hỏi: “Vậy… sư huynh, chúng ta cứ đứng yên vậy sao? Nếu đó là thật… chẳng phải sẽ bị người ta cướp mất sao?”.

“Không vội!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu nó là thật, chẳng phải chúng ta cũng đang canh ở đây sao? Chờ lát nữa đi!”.

“Chờ cái gì?”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1156



Chương 1161: Bẫy

Cô ta biết, bây giờ cả Thanh Hà Đường chỉ còn lại một mình Lâm Chính.

Tưởng Xà đã chuồn đi từ sớm. Dù cô ta cũng vào đại hội Đông Hoàng, nhưng với đầu óc của Tưởng Xà thì tuyệt đối không thể tham gia tranh đoạt nhẫn như thế này, cô ta chắc chắn sẽ coi việc giữ mạng là nhất.

Nếu không phải Tưởng Xà thì là ai?

Chẳng lẽ người này vẫn còn đồng bọn nào khác từ bên ngoài?

Trong mắt Trịnh Đan lộ ra vẻ kiêng dè, nổi lên cảnh giác.

Lâm Chính đứng tại chỗ, nhìn ra ngọn núi xa xa.

Cuộc ẩu đả trên đỉnh núi vô cùng kịch liệt, chỉ hơn mười phút ngắn ngủi đã có mấy chục người chết thảm tại chỗ.

Vả lại xung quanh vẫn có người không ngừng ùa tới, gia nhập chiến trường.

Đó là những người đến từ các phe phái khác.

Sự gia nhập của bọn họ khiến cuộc ẩu đả cá nhân biến thành cuộc hỗn chiến giữa các phe phái.

Hiện trường càng trở nên kịch liệt.

Ngọn núi cao đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, vô cùng thê lương.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy gì đó, khẽ giọng nói: “Đi thôi, đi tìm nhẫn theo sự dẫn đường của cô!”.

Trịnh Đan vẫn còn đang suy nghĩ làm sao thoát thân chợt rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

“Lâm sư huynh, anh… anh có ý gì? Chẳng lẽ chiếc nhẫn này… là giả?”.

“Chắc chắn là vậy”, Lâm Chính nói.

“Sao lại vậy? Sư huynh, anh cũng chưa từng thấy nhẫn, cũng chưa chạm vào chiếc nhẫn đó, đứng ở khoảng cách xa như vậy, anh… anh dựa vào đâu mà nói nó là giả?”, Trịnh Đan không cam tâm.

Cô ta hi vọng Lâm Chính có thể xông lên đó cướp chiếc nhẫn, vậy thì cô ta sẽ có cơ hội chạy trốn.

“Xem xung quanh đi!”.

Lâm Chính không giải thích, chỉ nói một câu như vậy.

Trịnh Đan mù mịt nhìn xung quanh, thấy người đến chi viện ở xung quanh đã giảm đi rõ rệt.

Không những vậy… còn có một số người đã rời khỏi nơi này!

Thậm chí… ngay cả những người tranh đoạt nhẫn trên đỉnh núi cũng như biết được điều gì, tất cả bắt đầu rời đi, không tranh đoạt nữa.

Cảnh tưởng như vậy thật là quái dị!

Đám người này không muốn có nhẫn nữa sao?

“Chuyện này là sao?”.

Trịnh Đan ngơ ngác lẩm bẩm.

“Thật ra lý do rất đơn giản! Bọn họ cũng đã ý thức được chiếc nhẫn này là giả!”, Lâm Chính nói.

“Vì sao lại nói như vậy?”.

“Bởi vì ở nơi khác có lẽ cũng đã xuất hiện chiếc nhẫn như vậy. Người ở nơi khác cũng đang chém giết nhau vì chiếc nhẫn ấy, nhưng chuyện này chắc chắn không kéo dài bao lâu. Người ở hai nơi liên lạc với nhau sẽ hiểu được đây chỉ là một cái bẫy, đương nhiên sẽ không chém giết nhau vì chiếc nhẫn giả này nữa”, Lâm Chính nói.

“Hóa ra là vậy…”.

Trịnh Đan âm thầm gật đầu, nhưng cũng rất sợ hãi.

“Ai đã đặt chiếc nhẫn giả ở đây?”.

“Người tổ chức ra đại hội Đông Hoàng là ai?”.

“Là tất cả các trưởng lão cùng nhau bàn bạc quyết định, vả lại có thái thượng trưởng lão làm chủ”.

“Vậy thì không khó đoán, có lẽ là có người cố tình làm vậy, hoặc là do thái thượng trưởng lão làm”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu có người cố tình làm vậy, chỉ cần điều tra xem phe nào không tranh đoạt nhẫn giả là được. Dù sao bọn họ cũng đã biết nhẫn là giả, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian và tinh lực để tranh đoạt”.

Trịnh Đan lặng lẽ gật đầu.

“Nhưng không thể không nói, người sắp đặt chiếc nhẫn này đúng là ác độc. Không biết có bao nhiêu người chết bởi chiếc nhẫn giả này”.

Lâm Chính nói.

Sau khi chắc chắn đây là nhẫn giả, Trịnh Đan và Lâm Chính lại lên đường, xuất phát đến nơi có chiếc nhẫn thật mà Trịnh Đan nói.

“Nếu cô đã có được bản vẽ, lẽ nào trên bản vẽ không có gì mô tả hình dạng của chiếc nhẫn sao? Một hình vẽ cũng không có à?”, Lâm Chính hỏi.

“Không… không có…”, Trịnh Đan hơi hoảng loạn, nhỏ giọng nói:” Đó chỉ là một bản đồ bình thường…”.

“Cô biết bản vẽ đó từ đâu?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Cái đó… là… là bố tôi, tôi biết được từ bố tôi”, Trịnh Đan nặn ra nụ cười.

“Thế à?”.

Lâm Chính hơi nghi ngờ.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên dừng bước.

“Đợi đã!”, anh khẽ giọng quát.

Trịnh Đan ngạc nhiên, quay đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện vẻ mặt Lâm Chính rất nghiêm túc.

Anh nghiêm túc nhìn xung quanh, ánh mắt giống như đang nhìn thứ gì đó.

Chốc lát sau, anh thản nhiên lên tiếng.

“Nếu đã đến thì không cần trốn nữa, ra đây đi!”.

“Cái gì?”.

Trịnh Đan ngạc nhiên, vội nhìn quanh, bây giờ mới nhìn thấy xung quanh có không ít bóng người xuất hiện.

Những người này đều mặc áo đen, tay cầm đao kiếm.

Đao kiếm của bọn họ không chỉ âm u lạnh lẽo, hơn nữa… vẫn còn dính vết máu.

“Hả?”.

Trịnh Đan kinh hãi.

Lúc này cô ta mới phát hiện, mình lại rơi vào vòng vây của người khác…

“Thế giới này luôn có những kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng, rõ ràng không ai gây rắc rối cho người đó, vậy mà vì thể hiện sự lợi hại của mình lại tỏ ra khôn vặt, đúng là nực cười!”.

Người đàn ông che mặt dẫn đầu bước tới trước, thản nhiên nhìn Lâm Chính và Trịnh Đan.

“Anh nói lời này là ý gì? Các… các người là ai?”, Trịnh Đan run rẩy hỏi.

“Còn không nhìn ra sao? Bọn họ chỉ là một đám cướp bóc mà thôi”, Lâm Chính nói.

“Cướp?”.

Trịnh Đan sững sờ, đột nhiên giống như hiểu được gì đó.

“Trước kia tôi đã nghe người của Cổ Linh Đường nói, đại hội Đông Hoàng lần này có không ít phe phái chủ yếu đi cướp bóc. Bọn họ biết mình khó mà lấy được nhẫn Đông Hoàng nên định nhân lúc này giết người diệt khẩu, tích lũy tài sản! Nếu nhẫn Đông Hoàng bị kẻ địch của bọn họ hoặc người mà bọn họ không ưa lấy được, bọn họ sẽ mang theo tài sản rời khỏi Đông Hoàng Giáo, tự lập môn phái khác hoặc dựa dẫm vào giáo phái khác… Tôi luôn cho rằng đó chỉ là mọi người nghĩ nhiều mà thôi, bây giờ nghĩ lại hóa ra là thật!”, Trịnh Đan nhỏ giọng nói.

“Hừ, vậy thì đã sao? Vốn anh em chúng tôi thấy hai người quá nghèo, không muốn ra tay với các người. Nhưng tên ngu ngốc này lại vạch trần chúng tôi, chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành đứng ra tiễn các người lên đường!”.

Người đó nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, dứt lời lập tức vung đao, chém về phía đầu Lâm Chính.

Đúng lúc đó, một tiếng quát giận vang lên.

“Dừng tay!”.

Giọng nói đó vừa dứt, một nhóm người mặc áo trắng chạy ùa tới, nhanh chóng bao vây tất cả mọi người ở đây.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

Những người mặc áo đen nhìn thấy bọn họ thì đều kinh ngạc.

“Đội trật tự?”.

Trịnh Đan la lên.

“Cái gì? Đội trật tự? Trong Đông Hoàng Giáo… còn có đội ngũ như vậy thật sao?”, Lâm Chính cũng không khỏi lớn tiếng hỏi.

Một cô gái đeo mạng che mặt, vóc dáng nóng bỏng nhanh chân bước tới, nhìn quanh những người ở đây, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính và Trịnh Đan, quan tâm hỏi: “Sư đệ sư muội, hai người không sao chứ?”.

“Long sư tỷ? Chúng… chúng tôi không sao!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1157



Chương 1162: Không chịu đi thì làm gì được?

Đội trật tự.

Từ sau khi Đông Hoàng Giáo như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy, đội trật tự đã được thành lập bởi một nhóm người trung thành với tông giáo.

Đội ngũ này không thuộc về bất cứ ai! Cũng không nghe lệnh bất cứ trưởng lão nào.

Bọn họ chỉ trung thành với tông giáo, chỉ lấy lợi ích của tông giáo làm đầu.

Bọn họ vẫn luôn là người phản đối kiểu đại hội Đông Hoàng như thế này, cũng là những người có tiếng hô cao nhất trong số những người phản đối.

Bọn họ cho rằng dựa vào kiểu đại hội này để lựa chọn ra Đông Hoàng Thần Quân là cực kỳ tắc trách. Hơn nữa như vậy sẽ tạo ra quá nhiều cuộc chém giết và thương vong.

Nếu như tất cả các trưởng lão đều tán đồng thì sự phản đối của bọn họ chẳng có tác dụng gì.

Vậy nên bọn họ quyết định tự mình đi đoạt lấy nhẫn Đông Hoàng, một khi có được nhẫn Đông Hoàng, bọn họ sẽ dùng phương thức của mình để tạo ra một Đông Hoàng Thần Quân thống lĩnh Đông Hoàng Giáo.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của bọn họ là giữ gìn trật tự của cả đại hội, giảm bớt thương vong, bất cứ cuộc chém giết và tranh đấu nào, bọn họ đều sẽ cưỡng chế can dự, hy vọng có thể thông qua phương thức này để giảm bớt sự suy yếu thực lực của đại hội Đông Hoàng đối với Đông Hoàng Giáo, không để cho Đông Hoàng Giáo diệt vong.

Cũng chính vì như vậy, rất nhiều thế lực nhỏ đều đi theo đội trật tự.

Sức mạnh của đội trật tự ngày càng lớn mạnh, khiến cho rất nhiều trưởng lão đố kỵ.

Lâm Chính và Trịnh Đan đều không ngờ lại gặp đội trật tự ở nơi này.

Nhìn số lượng người của đội ngũ này phải lên tới gần một nghìn người, thực lực không thể xem thường.

“Đội trật tự?”, người đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng, nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Mấy người lo xa quá rồi đấy! Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, nếu không thì mấy người mới là những kẻ chịu khổ đấy!”

“Mấy người tàn sát đồng môn! Tội đáng chết vạn lần! Nếu như không phải trong đội có quy định hạn chế, mấy người cho rằng tôi sẽ khách khí với mấy người sao? Tôi ra lệnh cho mấy người nhanh chóng buông vũ khí xuống, cởi mặt nạ ra, khoanh tay chịu trói! Nếu không thì tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp có tính cưỡng chế mà thôi!”, cô gái tên là Long sư tỷ nghiêm túc lên tiếng.

Vừa dứt lời, người của đội trật tự xung quanh đã đồng loạt rút đao kiếm từ bên hông ra, chĩa về phía đám người.

Lưỡi kiếm sắc lạnh giống như muốn chém nát tất cả.

Biểu cảm của những người mặc đồ đen lập tức trở nên căng thẳng, tất cả dựa sát vào nhau, không dám cử động.

“Sư huynh…”

Mấy người nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu.

Người đàn ông trầm mặc không nói gì.

“Sao? Còn muốn tôi phải nhắc lại thêm một lần nữa à? Anh cho rằng tôi có sự kiên nhẫn tốt tới vậy sao?”, Long sư tỷ hô lên.

Tiếng hô lớn này như phá vỡ phòng ngự tâm lý của người đàn ông.

Hắn nghiến răng, thấp giọng lên tiếng: “Long sư tỷ… đừng kích động! Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi…đầu hàng…”

Nói xong, hắn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho đám người.

Đám người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đặt tất cả đao kiếm trong tay xuống đất.

“Đi, soát người, lấy hết toàn bộ vũ khí trên người bọn chúng, sau đó đưa bọn chúng rời khỏi đại hội Đông Hoàng!”, Long sư tỷ nói.

“Rõ, thưa sư tỷ!”

Đám người tiến lên trước.

Chẳng bao lâu sau, đám người mặc đồ đen này đã bị áp giải đi.

Long sư tỷ đi về phía Trịnh Đan và Lâm Chính.

“Hai vị sư đệ sư muội, mấy người là người của đường nào? Tại sao chỉ có hai người? Những người khác đâu rồi?”, cô gái tên Long Tinh Hồng nghiêm túc hỏi.

Ở đại hội Đông Hoàng, có đường nào không có tới cả trăm người tụ tập lại cùng hành động? Đội ngũ hành động hai người như thế này thật sự hiếm thấy.

“Sư tỷ, tôi là người của Cổ Linh Đường, vị này là Lâm… Lâm sư huynh, là người của Thanh Hà Đường, có điều anh ta không phải là đệ tử của Thanh Hà Đường, anh ta đã có được kế truyền của đường chủ Trịnh Lạc của Thanh Hà Đường, chính thức kế nhiệm vị trí đường chủ của Thanh Hà Đường!”, Trịnh Đan khẽ cười nói.

Vừa dứt lời, đôi mắt như hoa anh đào của Long Tinh Hồng đột nhiên đanh lại.

“Đường chủ?”

Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, trở nên cảnh giác hơn.

Phải biết rằng, rất nhiều thế lực bên trong Đông Hoàng Giáo đều đã thay đổi chủ nhân, sau khi trật tự của Đông Hoàng Giáo sụp đổ, xuất hiện không ít người giết thầy soán ngôi, vậy nên đội trật tự đặc biệt phản cảm với những đường chủ trẻ tuổi như vậy.

Thế nhưng vào lúc này, người phía bên cạnh tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai cô ta.

Long Tinh Hồng lập tức ngẩn ra.

“Những gì cậu nói…là thật ư? Thanh Hà Đường là thế lực xếp hạng chót trong Đông Hoàng Giáo ư?”

“Không sai, sư tỷ, thế lực này giờ sắp chẳng thể sống tiếp được rồi, hôm qua tôi nghe thấy một sư đệ nói, đường chủ trước Trịnh Lạc dẫn một nhóm đệ tử tới đầu quân cho các trưởng lão khác rồi! Tôi nghĩ tên này có lẽ là người mà Trịnh Lạc dùng để xử lý cục diện hỗn loạn”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Hoá ra là như vậy…”

Long Tinh Hồng nhìn về phía Lâm Chính.

Nhìn thấy gương mặt anh tuấn bất phàm đầy góc cạnh của đối phương thì không khỏi đỏ mặt.

Giờ mới phát hiện không ít sư muội đều đang nhìn Lâm Chính, tim đập rất nhanh.

“Tôi thấy sư đệ này chân yếu tay mềm, trên tay cũng không có vết chai, chắc hẳn là võ công không cao, tới nơi như thế này rất nhiều nguy hiểm, bảo bọn họ rời khỏi đại hội Đông Hoàng đi”, Long Tinh Hồng nói.

“Được!”

Người phía bên cạnh gật đầu, tiến lên trước nói với Lâm Chính và Trịnh Đan.

“Hai vị sư đệ sư muội, mời đi theo tôi!”

“Đi đâu?”

“Rời khỏi đại hội Đông Hoàng”.

“Chuyện này không được, chúng tôi còn phải đi tìm nhẫn nữa!”, Trịnh Đan vội vàng nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1158



Chương 1163: Bị úp ngược

Tất cả mọi người của đội trật tự nghe thấy thế đều sửng sốt.

Long Tinh Hồng cũng có chút bất ngờ.

Cô ta nói cái gì vậy?

Cô ta từ chối đội trật tự? Hay là… khiêu khích đội trật tự?

Không ít người cau mày.

Lâm Chính bình thản nhìn về phía Trịnh Đan.

Chỉ thấy Trịnh Đan lặng lẽ di chuyển bước chân, chậm rãi né xa Lâm Chính, nhưng miệng thì vẫn nói.

“Long sư tỷ, Lâm sư huynh của chúng tôi đã nói rồi. Anh ấy muốn lấy nhẫn Đông Hoàng, không lấy được nhẫn thì anh ấy sẽ không chịu rời khỏi đây. Bất cứ ai dám có ý đồ với nhẫn thì đều là kẻ thù của anh ấy. Thế nên… thế nên chúng tôi không thể đi được! Ít nhất… ít nhất anh ấy không thể về được”, Trịnh Đan dè dặt nói.

Mọi người lập tức nổi giận.

“Thằng oắt này từ đâu đến mà lại ngông cuồng như vậy?”.

“Cũng không nhìn lại xem mình có tài cán gì! Dựa vào cậu mà cũng đòi lấy nhẫn Đông Hoàng? Cậu tưởng đây là cỏ dại ven đường, muốn hái là hái sao?”.

“Oắt con, đúng là chán sống mà!”.

“Cậu mà cũng xứng mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng sao? Một cái tát của ông đây cũng có thể đập chết cậu rồi!”.

“Cút! Cút ngay cho khuất mắt tao!”.

“Nếu còn dám ra vẻ, có tin tao đánh chết mày không?”.

Một số người lập tức đứng ra chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.

Sắc mặt Long Tinh Hồng cũng rất lúng túng.

Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng: “Lâm sư đệ, cậu có biết nhẫn Đông Hoàng là gì không mà đòi lấy? Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi!”.

Lâm Chính nhìn Trịnh Đan một cái đầy sâu xa, rồi ngoảnh sang nói: “Long sư tỷ, nếu tôi đã đến đây thì đương nhiên là đã có tính toán. Thực ra Trịnh Đan nói đúng, tôi đến là vì nhẫn Đông Hoàng, ai ngăn cản tôi, tranh giành với tôi, thì đều là kẻ thù của tôi”.

“Láo toét!”, một người đàn ông mặt đầy râu nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng, chỉ vào Lâm Chính chửi bới: “Ý của cậu là đội trật tự chúng tôi là kẻ thù của cậu?”.

“Các anh muốn lấy nhẫn Đông Hoàng sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Thừa lời, lấy nhẫn cũng là một trong những nhiệm vụ của đội trật tự chúng tôi, hiểu chưa?”, người đàn ông tức giận nói.

“Vậy thì anh nói đúng rồi đấy”.

Lâm Chính nói: “Các anh quả thực chính là kẻ thù của tôi”.

Trịnh Đan há hốc miệng, thế mà cũng dám nói.

“Cậu…”

Tất cả mọi người tức sôi máu lên.

Một số người tính tình nỏng nảy còn định xông tới cho Lâm Chính một trận.

“Dừng tay! Các cậu làm gì thế hả? Muốn làm trái quy định của đội sao?”.

Long Tinh Hồng quát khẽ.

“Nhưng sư tỷ… thằng oắt này ngông cuồng quá”, có người không cam lòng nói.

“Cậu ta ngông cuồng thì kệ cậu ta, tôi thấy sư đệ này rất lạ mặt, chắc là mới gia nhập Đông Hoàngg chúng ta, cũng không hiểu rõ về Đông Hoàngg, nên nói những lời không suy nghĩ, các cậu chấp cậu ta làm gì?”, Long Tinh Hồng nhỏ giọng nói.

“Vậy ý của sư tỷ là…”

“Người này không biết gì, mới vào giáo ta, thực lực kém cỏi. Nếu cậu ta không chịu rời khỏi đại hội, thì cứ dẫn theo cậu ta, phái người để ý”, Long Tinh Hồng nói.

“Sư tỷ, việc này…”

“Thằng oắt ngông cuồng như vậy, chúng ta còn quan tâm đến cậu ta làm gì? Cậu ta không chịu đi thì cứ kệ ở đây đi!”.

Có người tức giận nói.

Nhưng thái độ của Long Tinh Hồng rất kiên quyết và nghiêm khắc.

“Các cậu có ý gì hả? Dự tính ban đầu của đội trật tự chúng ta là gì? Duy trì trật tự trong giáo, giữ gìn thực lực trong giáo. Bây giờ đại hội đã bắt đầu, mỗi giờ mỗi khắc đều có người của giáo ta chết, chúng ta phải ngăn cản tất cả mọi chuyện, có thể cứu được ai thì cứu. Vứt Lâm sư đệ ở nơi hoang vu hẻo lánh này? Như vậy chẳng phải là làm trái tôn chỉ của đội trật tự sao?”, Long Tinh Hồng nói.

Bọn họ đều á khẩu.

“Lâm sư đệ, cậu đi theo chúng tôi, không có ý kiến gì chứ?”.

Lâm Chính trầm mặc một lát, bỗng lên tiếng hỏi: “Các cô có biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu không?”.

Câu hỏi này khiến Long Tinh Hồng trở tay không kịp.

“Tôi không biết”, Long Tinh Hồng bình thản đáp.

Lâm Chính im lặng nhìn cô ta chằm chằm, rồi lại lén nhìn Trịnh Đan.

Lúc này, vẻ mặt Trịnh Đan có chút hoảng hốt.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu bây giờ các cô đang xuất phát đến chỗ nhẫn Đông Hoàng, thì tôi có thể đi theo các cô”.

“Tìm được nhẫn Đông Hoàng thì đại hội sẽ kết thúc, mọi sự giết chóc cũng dừng lại, thế nên lấy được nhẫn là mục tiêu hàng đầu hiện giờ của chúng tôi”, Long Tinh Hồng nói.

“Nếu Long sư tỷ không biết vị trí cụ thể của nhẫn Đông Hoàng, thì hãy để Trịnh sư muội của tôi dẫn các cô đi”, Lâm Chính chỉ vào Trịnh Đan, nói.

“Ồ, Trịnh sư muội biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu sao?”.

“Cô ta nói là… cô ta biết!”.

Lâm Chính bình thản nhìn Trịnh Đan.

Sắc mặt Trịnh Đan lập tức trở nên trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.

Cô ta vốn muốn khiêu khích đội trật tự và Lâm Chính, để bọn họ đánh nhau, kết quả bây giờ đội trật tự lại trở thành công cụ để kiểm tra xem cô ta nói thật hay nói dối.

Vừa rồi Long Tinh Hồng do dự như vậy, chắc chắn là đã biết một số chuyện về vị trí của nhẫn Đông Hoàng.

Bây giờ Lâm Chính bảo Trịnh Đan dẫn đường cho Long Tinh Hồng thì chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?

Bị úp ngược rồi!

Trịnh Đan run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.

Cô ta biết, một khi để Lâm Chính biết cô ta lừa dối anh, thì chắc chắn anh sẽ trả thù.

“Trịnh sư muội, sao thế? Còn không mau dẫn đường đi?”, Lâm Chính quát khẽ.

“Được… được…”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1159



Chương 1164: Anh đúng là ngây thơ

Dưới sự ép buộc của Lâm Chính, Trịnh Đan đành phải đi trước dẫn đường, đưa người của đội trật tự đến nơi mà cô ta nói là vị trí của nhẫn Đông Hoàng.

Cả nhóm người tiến về phía trung tâm núi Đông Hoàng.

Chưa cần biết Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng ở đâu hay không, riêng việc đi về phía trung tâm thì chắc chắn là đúng hướng rồi.

Long Tinh Hồng cứ nhìn chằm chằm Trịnh Đan, rồi lại lặng lẽ nhìn Lâm Chính, có chút nghi hoặc.

Nhưng Long Tinh Hồng không để ý thấy Lâm Chính vẫn luôn quan sát vẻ mặt mình.

Anh tin chắc Long Tinh Hồng biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng, nhưng cô ta cố ý không nói, để tránh gặp phải rắc rối.

Lâm Chính định dùng Long Tinh Hồng để thăm dò xem rốt cuộc Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn không.

Dù sao anh cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào Trịnh Đan.

Cả đường đi vô cùng yên bình.

Có đội trật tự ở đây, ai gặp bọn họ giữa đường cũng phải lùi bước tránh mặt, không dám chọc vào.

Mọi người không gặp trở ngại gì.

Vòng qua hai ngọn núi liên tiếp, cứ thế đi tới trước một con sông lớn ở phần bụng dãy núi.

Con sông này nối với một thác nước lớn ở phía Tây núi Đông Hoàng, nước chảy rất xiết, bên dưới còn có đá ngầm, người bình thường muốn qua sông thì cực kỳ khó khăn.

Nhưng dù sao ở đây cũng toàn là những người biết võ, muốn qua sông cũng không khó.

Chỉ có điều võ giả dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể bay qua được, nên phải tìm chỗ nước nông.

Nhưng đúng lúc này, Trịnh Đan bỗng kêu lên.

“Lâm sư huynh, Long sư tỷ, chúng ta có thể men theo con sông này lên thượng nguồn, ở thượng nguồn có một chỗ hẹp, với lực chân của mọi người thì hoàn toàn có thể nhảy sang bờ bên kia”.

“Thật sao?”.

“Đương nhiên rồi”, Trịnh Đan lớn tiếng đáp.

“Được rồi, dẫn đường đi”.

Mọi người xôn xao chạy về phía thượng nguồn.

Quả nhiên.

Ở thượng nguồn quả thực có một chỗ hẹp, khoảng bảy tám mét, với lực chân của người luyện võ thì miễn cưỡng có thể nhảy sang bờ bên kia.

Một đệ tử việc nhân đức không nhường ai, nhảy sang bờ bên kia đầu tiên, sau đó quay lại giơ ngón tay cái với mọi người.

Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nhảy theo.

Lâm Chính nhanh chân, cũng qua sông trước.

Long Tinh Hồng ở lại cuối cùng.

Nhưng khi tất cả mọi người đều đã qua, mới thấy hai người Trịnh Đan và Long Tinh Hồng vẫn còn ở bên kia.

“Sư tỷ, chị qua trước đi”, Trịnh Đan cười nói.

“Không cần đâu, cô qua trước đi, để tôi xem nếu có gì bất trắc thì còn có thể giúp cô”, Long Tinh Hồng nói.

“Nhưng… sư tỷ, tôi… tôi hơi sợ”, Trịnh Đan run giọng nói.

“Có gì mà phải sợ chứ? Cũng không xa lắm, lực chân mạnh chút là có thể nhảy qua được”.

“Sư tỷ, tôi thực lực yếu ớt… Nếu không nhảy qua được mà rơi xuống dưới thì phải làm sao? Nước sông chảy xiết như vậy, nếu rơi xuống thì chẳng phải sẽ mất mạng sao?”, Trịnh Đan có chút sợ hãi nói.

“Nếu vậy thì để tôi đưa cô qua, lại đây”, Long Tinh Hồng nói.

“Sư tỷ, như vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Trịnh Đan dè dặt hỏi.

“Đương nhiên là không rồi”, Long Tinh Hồng cười đáp: “Lẽ nào cô không tin vào thực lực của sư tỷ sao?”.

“Vậy… thôi được rồi…”

Trịnh Đan gật đầu, đi bước nhỏ, dần tiến lại gần Long Tinh Hồng.

Sau khi Trịnh Đan lại gần, Long Tinh Hồng liền chìa tay ra ôm lấy cô ta.

“Ôm chặt lấy tôi!”, Long Tinh Hồng nói.

“Vâng, sư tỷ!”.

Trịnh Đan gật đầu, hai tay ôm lấy cái cổ trắng nõn của Long Tinh Hồng.

Long Tinh Hồng lập tức phát lực, nhảy qua sông.

Nhưng vừa chuẩn bị nhảy thì toàn thân cô ta bỗng khựng lại.

Mọi người ở bờ đối diện cũng ngây ra.

Chỉ thấy một tay vòng qua cổ Long Tinh Hồng của Trịnh Đan lúc này đang cầm một con dao sáng loáng, dí vào cổ cô ta.

Hai bên bờ sông bỗng chốc trở nên im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Trịnh Đan.

Long Tinh Hồng cũng không dám động đậy.

“Trịnh Đan, cô làm cái gì vậy?”, Lâm Chính nhíu mày quát lớn.

“Không làm gì cả, Lâm sư huynh, tôi chỉ muốn ở cùng Long sư tỷ thêm một lát nữa thôi”, Trịnh Đan nhếch môi, mỉm cười nói.

Nhưng câu nói này lại khiến tất cả mọi người nổi giận.

“Trịnh Đan! Mau bỏ dao xuống!”.

“Nếu cô dám động đến một sợi tóc của Long sư tỷ, thì tôi sẽ băm vằm cô!”.

“Cô chán sống rồi sao? Mau thả Long sư tỷ ra!”.

“Trịnh Đan! Cô có nghe thấy gì không?”.

Mọi người la hét, ai nấy xông đến bờ sông, định nhảy sang.

Nhưng Trịnh Đan lại quát: “Tất cả dừng lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết sư tỷ của các anh!”.

Những người kia khựng lại, trừng mắt nhìn Trịnh Đan.

“Cô… cô đừng có làm bừa!”.

Tiếng kêu vang lên.

Ai nấy đều vô cùng lo lắng.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Trịnh Đan chằm chằm, suy nghĩ xem cô ta có mục đích gì.

“Trịnh sư muội, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”, Long Tinh Hồng có vẻ rất bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

“Sư tỷ, tôi không muốn làm gì hết, tôi chỉ muốn chị ngoan ngoãn đứng im, đừng giở trò gì, tôi đảm bảo chị sẽ được bình an vô sự, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Trịnh Đan mỉm cười đáp.

Long Tinh Hồng nhíu mày.

Những người ở bờ bên kia ai nấy đều sốt ruột muốn chết.

Cách một con sông, bọn họ không có cơ hội để cứu Long Tinh Hồng.

Cho dù là Lâm Chính thì cũng không thể giải quyết tình huống này.

“Trịnh Đan! Cô có điều kiện hay yêu cầu gì thì mau nói đi!”, đúng lúc này, một đệ tử lớn tiếng nói.

“Ha ha, yên tâm đi, tôi cũng không có yêu cầu gì hà khắc, tôi chỉ muốn các anh giúp tôi giết một người!”, Trịnh Đan nheo mắt cười đáp.

“Giết người?”.

Ai nấy giật thót trong lòng.

Ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia lạnh lùng.

“Cô muốn chúng tôi giết ai?”, người kia lại quát hỏi.

“Tôi muốn các anh giết Lâm sư huynh của tôi”, Trịnh Đan cười nói.

“Lâm sư huynh?”.

“Đúng, chính là người đứng giữa các anh đó!”.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính…

“Cái gì?”.

“Cô… cô muốn chúng tôi giết anh ta?”.

“Chẳng phải… chẳng phải các cô quen biết nhau sao?”.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi!”, Trịnh Đan quát, rồi dí con dao găm trong tay vào cổ Long Tinh Hồng.

Lưỡi dao sắc nhọn lập tức cứa rách cần cổ trắng nõn của cô ta.

Máu rươi rỉ ra.

Ai nấy đều biến sắc.

“Cô… đừng có làm bừa!”.

“Chúng tôi nghe cô! Chúng tôi nghe cô!”.

Những tiếng kêu đầy lo lắng vang lên.

Một số người đã rút kiếm ra, tiến về phía Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy sát khí.

“Đây chính là cách của cô sao, Trịnh Đan?”.

“Lâm sư huynh! Anh cũng ngây thơ quá! Vậy mà lại tin tôi thật. Ha ha, anh đúng là ngây thơ đến mức đáng yêu, tôi nói khéo mấy câu đã lừa được anh, đầu óc của anh đơn giản thật đấy. Lần này e là không ai có thể cứu được anh nữa rồi”, Trịnh Đan nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, mỉm cười nói.

“Thứ cho tôi nói thẳng, những người này chưa chắc có thể giết được tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
 
Back
Top Bottom