Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1000



Chương 1005: Ông là ai?

“Ồ, ông Nhậm đến rồi!”.

“Ông Nhậm, chào ông!”.

“Cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi lâu lắm rồi!”.

Người trong phòng hội nghị lần lượt bao vây lại, ai nấy tươi cười, vô cùng nhiệt tình.

Nhậm Quy cũng nhiệt tình chào hỏi từng người.

“Sắp đến giờ rồi, mọi người ngồi xuống đi, lát nữa ông Mã đến đây, thấy hiện trường lộn xộn chắc chắn sẽ không vui đâu. Nào nào, ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện”, Nhậm Quy chào hỏi.

Mọi người lần lượt ngồi xuống.

Nhậm Quy địa vị đặc thù, đương nhiên ngồi ở trước nhất.

Đồng thời, Thường Phương, Cư Chí Cường và một vài người nắm trùm các nghành nghề đều ngồi ở hàng trước nhất.

Bọn họ châu đầu ghé tai, vui vẻ bàn luận gì đó.

“Ông Nhậm, nhắc tới thì hội thảo lần này có mục đích gì? Thật sự chỉ là giao lưu một số kinh nghiệm, tâm đắc thôi sao?”, Cư Chí Cường vô cùng chán nản, không nhịn được liếc nhìn Nhậm Quy.

“Giao lưu tâm đắc? Cậu nghĩ nhiều rồi, ngồi ở đây đều là thương nhân, cậu còn hi vọng một nhóm thương nhân giao lưu tâm đắc gì với cậu? Trong mắt người ở đây, ngoại trừ lợi ích, những cái khác đều là rác rưởi!”, Nhậm Quy khẽ cười nói.

“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”, Cư Chí Cường khó hiểu hỏi.

“Sao hả? Bố cậu chưa nói với cậu sao?”, Nhậm Quy thắc mắc nhìn anh ta.

Cư Chí Cường lắc đầu.

“Ha ha, xem ra bố cậu quá bận rộn, không để tâm đến chuyện này, doanh nghiệp của gia tộc các cậu càng làm càng lớn!”, Nhậm Quy cười lớn.

Cư Chí Cường càng thêm nghi hoặc.

“Thôi được rồi, nói đơn giản cho cậu biết vậy! Buổi hội thảo ngày hôm nay có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là nhờ vào hội thảo này mà bắt nối quan hệ với Chủ tịch Lâm! Thứ hai là hợp tác với Chủ tịch Lâm, phát triển vài dự án lớn ở Giang Thành”, Nhậm Quy cười nói.

“Dự án lớn?”.

“Ngày 18, bên trên đã đưa xuống vài văn kiện, nói rằng phải chú tâm phát triển bờ Nam Giang Thành, thời gian đầu sẽ đầu tư bảy tỷ. Nhiều ông chủ muốn cắn một miếng trên chiếc bánh gato lớn này, nhưng nếu dùng thực lực một mình mà muốn ăn được chiếc bánh gato này thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, hội thảo này thật ra cũng là một cuộc họp đoàn kết, mọi người đều muốn lấy Chủ tịch Lâm làm lá cờ, kết thành nhóm, nuốt chửng chiếc bánh gato này. Phải biết người nhắm vào dự án này không chỉ có những người đang ngồi trong phòng hội nghị này, mà còn rất nhiều con mắt, thế lực trên cả nước đều muốn cắn một miếng”.

Nhậm Quy cười khà khà, nói.

Cư Chí Cường nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

Thời gian đầu đã đầu tư bảy tỷ, vậy thì toàn bộ tiền đầu tư phải là bao nhiêu?

Đây là một dự án lớn!

Chẳng trách vô duyên vô cớ lại có nhiều ông lớn tụ tập về Giang Thành như vậy, hóa ra đám hồ ly già này đã ngửi thấy hương thơm nên mới đến đây…

“Bố cậu nói cậu đến đây, tôi thấy 80% là muốn rèn luyện cậu. Thằng nhóc cậu phải biểu hiện thật tốt, dù sao Tập đoàn Chính Hoa sau này cũng sẽ giao vào tay cậu”, Nhậm Quy nói đầy sâu xa.

“Hóa ra là vậy!”, Cư Chí Cường bừng tỉnh, vội nói: “Cảm ơn ông Nhậm đã chỉ dạy!”.

“Đường đi của thằng nhóc cậu vẫn còn dài, làm cho tốt, tôi đánh giá cao cậu! Ha ha…”.

Nhậm Quy cười ha ha, nói.

Cư Chí Cường mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại có tia sáng sắc bén lóe lên.

Nếu bố anh ta thật sự giao sự nghiệp vào tay anh ta, theo anh ta thấy, Nhậm Quy sẽ là kẻ địch lớn nhất.

Chỉ là bây giờ anh ta vẫn phải học tập Nhậm Quy.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Lúc này, phòng hội nghị đột nhiên yên lặng hơn nhiều.

Mọi người vội vàng nhìn lại, bấy giờ mới thấy vài bóng người đi vào từ cửa của phòng hội nghị.

Định thần nhìn lại, chính là đám người Mã Hải.

Dẫn đầu bọn họ là một người đàn ông tuấn tú đẹp như thiên sứ. Người đàn ông mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, thần thái uy nghiêm.

Nhìn thấy người này, tất cả các ông lớn ở đây đều đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh.

Ngay cả Cư Chí Cường và bạn gái Trần Bình của anh ta cũng nhìn anh chằm chằm, không hề dời mắt đi.

“Là Chủ tịch Lâm!”.

“Chủ tịch Lâm đến rồi!”.

“Trời ạ, Chủ tịch Lâm… thật là đẹp trai! Còn đẹp hơn trên tivi nữa!”.

“Phải… đúng là ngưỡng mộ cô Tô Nhu đó!”.

“Cũng không biết vì sao cô ngốc Tô Nhu lại bảo vệ cho người chồng vô dụng của cô ta!”.

“Nếu tôi có thể lọt vào mắt xanh của Chủ tịch Lâm, tôi thà từ bỏ mọi thứ”.

Không ít thiếu nữ ở hiện trường không khỏi cảm khái. Ngay cả những nữ doanh nhân từng thấy qua sóng to gió lớn, giờ phút này cũng không khỏi dao động.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Xin chào Chủ tịch Lâm!”.

“Chủ tịch Lâm, vinh hạnh được gặp!”.

Một vài ông lớn ở hàng đầu đồng loạt đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.

Lâm Chính nở nụ cười mỉm, cũng lần lượt chào hỏi từng người.

Nhìn thấy vậy, những người đó lại càng kích động.

Lâm Chính bước lên sân khấu, đứng ổn định, hắng giọng.

Người ở bên dưới lập tức yên tĩnh lại.

“Chào mọi người, tôi rất vui vì mọi người có thể đến đây tham gia hội thảo lần này, Dương Hoa hoan nghênh các vị!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

“Tôi nghĩ tôi không cần phải giới thiệu về thân phận của tôi nữa nhỉ, chắc mọi người cũng đã quen thuộc, cho nên chúng ta vào vấn đề chính luôn. Hội thảo lần này là để chia sẻ tâm đắc đi đến thành công của mọi người, giao lưu kinh nghiệm với nhau. Nếu có thể đạt thành hợp tác thì tất nhiên là tốt nhất. Tôi nghĩ mọi người cùng nhau hợp tác, nhất định có thể giúp sự nghiệp của mọi người tiến cao thêm một bậc”, Lâm Chính cười nói.

“Chủ tịch Lâm nói hay lắm!”.

“Chủ tịch Lâm hiểu chúng tôi quá!”.

“Đúng là lời vàng ngọc!”.

Bọn họ nhao nhao phụ họa, hiện trường cực kỳ ầm ĩ.

Doanh nhân thành công đúng là doanh nhân thành công, chỉ nói cái tốt không nói cái xấu. Dù những gì Lâm Chính nói đều là lời thừa, nhưng bọn họ mãi mãi vẫn thể hiện bộ mặt tươi cười.

“Nói như vậy, chắc Chủ tịch Lâm muốn giao lưu về dự án phát triển bờ Nam Giang Thành với chúng tôi phải không? Ha ha, Chủ tịch Lâm, tôi thích tính cách thẳng thắn, vào thẳng vấn đề của cậu! Nếu cậu không ngại, bây giờ chúng ta có thể đám phán chuyện này! Tôi nghĩ những người ngòi đây chắc cũng đợi rất lâu rồi, mọi người nói xem có phải không?”.

Nhậm Quy đứng dậy, vẻ mặt tươi cười, nói.

“Phải!”.

Không ít người ở đây lập tức cười phụ họa.

Hiện trường trở nên ầm ĩ.

Nhưng…

Lời nói của Nhậm Quy lại khiến Lâm Chính nheo mắt lại.

Anh dừng lại, không nói nữa.

Nhậm Quy nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy Lâm Chính không nói lời nào, ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Lâm Chính chậm rãi di chuyển tầm nhìn, hờ hững về phía Nhậm Quy.

“Ông là ai?”.

Ba chữ đơn giản khiến nụ cười trên mặt Nhậm Quy thoáng chốc cứng đờ…

“Chủ tịch Lâm, cậu đùa gì vậy? Tôi là Nhậm Quy, cậu không nhận ra tôi sao? Cậu đùa như vậy không vui đâu”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1001



Chương 1006: Chủ tịch Lâm sao vậy?

“Chủ tịch Lâm không biết ông Nhậm sao?”.

“Sao có thể được? Ông Nhậm là người nổi tiếng như vậy, sao Chủ tịch Lâm có thể không biết? Huống hồ hội thảo lần này vốn là Dương Hoa hợp tác với ông Nhậm, Chủ tịch Lâm lại không quen biết ông Nhậm? Vậy không phải đang đùa hay sao?”.

“Tôi thấy… hơn phân nửa là Chủ tịch Lâm đang đùa với ông Nhậm”.

“Có lẽ vậy…”.

“Chỉ là chuyện cười này hơi nhạt mà thôi”.

Bọn họ ghé tai nhau thì thầm.

Nhậm Quy thì nhíu mày, trên mặt để lộ vẻ không vui.

“Chủ tịch Lâm, người này là Nhậm Quy của Tập đoàn Hằng Nguyện, tôi có nhắc tới với cậu đấy”, Mã Hải giới thiệu đơn giản, giọng nói không mặn không nhạt.

“Ồ, là vậy à!”.

Lâm Chính gật đầu.

“Xem ra Chủ tịch Lâm không biết về tôi mấy, nhưng không sao trước lạ sau quen, chúng ta trò chuyện từ từ rồi cũng quen thôi”, Nhậm Quy mỉm cười nói.

Dù trong lòng ông ta rất không vui, nhưng bây giờ ông ta cũng không thể nổi đóa.

“Tôi không hiểu rõ về ông, nhưng tôi muốn hỏi ông một câu, ai cho ông xen miệng vào?”, Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm Nhậm Quy, nói.

Nhậm Quy lập tức sững sờ.

Hiện trường sôi sục trở nên yên lặng trong nháy mắt.

Bọn họ mở to mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Không ai ngờ Lâm Chính lại nói ra lời như vậy…

Lần này… không thể nào là đùa!

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, nghẹn họng nhìn trân trân, hô hấp như chậm lại.

Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy?

Rõ ràng anh đang cố ý làm khó Nhậm Quy!

Đây là định đùa cợt Nhậm Quy à!

Anh xem Nhậm Quy là gì rồi?

Chẳng phải Dương Hoa có quan hệ hợp tác mật thiết về thương mại với Nhậm Quy sao? Vì sao hôm nay Chủ tịch Lâm lại làm bẽ mặt Nhậm Quy?

Lẽ nào anh không phân rõ đây là trường hợp gì sao?

Lúc này, đầu óc nhiều người lại loạn cào cào, hoàn toàn không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt.

Phòng hội nghị yên ắng vô thanh.

Phóng viên bị bảo vệ ngăn lại ngoài cửa cũng dỏng lỗ tai lên nghe.

Hội nghị tư nhân thế này bọn họ không thể vào, nhưng sau khi hội nghị kết thúc, bọn họ có thể phỏng vấn từng người.

Giờ phút này, các phóng viên nhạy bén ngửi được một tin tức lớn.

Bọn họ tin rằng trong này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

“Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu cậu nói vậy là có ý gì!”.

Nhậm Quy hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc, nhíu mày nhìn Lâm Chính.

“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Hay là trí thông minh của ông không thể hiểu được lời tôi nói? Tôi hỏi ông vì sao ông lại xen miệng vào? Tôi có nói ông phát biểu sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn Nhậm Quy, nói.

“Cậu… Chủ tịch Lâm! Cậu ức h**p người quá đáng!”.

Nhậm Quy đập bàn đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính nói: “Tôi không biết tôi đã đắc tội cậu chỗ nào, nhưng cậu cũng không cần ức h**p người như vậy chứ? Cậu có gì không vui thì nói thẳng với tôi là được, không cần phải nói giọng quái gở kiểu vậy!”.

Tính Nhậm Quy cũng không quá nóng nảy, nhưng Chủ tịch Lâm chỉ trích ông ta ngay trước mặt nhiều người như vậy, vốn không định giữ mặt mũi cho ông ta.

Nhậm Quy sao có thể nhẫn nhịn được cơn giận? Nếu không nổi đóa, sau này ông ta còn làm ăn gì trong giới kinh doanh trong nước được nữa?

“Tôi có câu nào là quái gở? Ông Nhậm, nếu ông có gì bất mãn với tôi, tôi đề nghị bây giờ ông hãy rời khỏi đây đi!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

“Cậu…”.

Nhậm Quy tức đến mức mặt đỏ bừng.

Đây là định đuổi ông ta đi!

Nếu ông ta cứ đi như vậy, bên ngoài có nhiều người của giới truyền thông, chắc chắn sẽ đưa tin, không những ông ta mất mặt, mà công ty của ông ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhậm Quy không muốn rời đi như vậy.

Dù có đi, ít nhất cũng phải lấy lại chút mặt mũi, vớt vát được gì đó!

Lúc này, tâm trạng Nhậm Quy vô cùng phức tạp. Ông ta không biết mình đã làm gì Chủ tịch Lâm, vì sao Chủ tịch Lâm lại làm khó ông ta như vậy.

Chẳng lẽ… là buổi tiệc tối hôm qua?

Nhưng buổi tiệc tối hôm qua không ảnh hưởng gì đến Chủ tịch Lâm mới đúng.

Nhậm Quy nghi hoặc không thôi.

“Chủ tịch Lâm, ông Nhậm có chỗ nào mạo phạm cậu, mong cậu hãy bỏ qua cho. Mọi người đều là bạn, sau này còn gặp lại, huống hồ chúng ta đều là đối tác làm ăn, không cần thiết phải như vậy!”.

Cuối cùng, có người không nhìn thêm được nữa, vội vàng đứng dậy, muốn làm người hòa giải.

Lâm Chính liếc nhìn người đó, thờ ơ nói: “Ông lại là ai?”.

“Chủ tịch Lâm, tôi là Sở Hào của Mại Khoa, chúng ta đã từng gặp nhau!”, người đó ngạc nhiên.

“Sở Hào?”, Lâm Chính gật đầu, bình thản hỏi: “Vậy ông đang giảng đạo cho tôi, hay là đang dạy đời tôi?”.

“Chuyện này… Chủ tịch Lâm, tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy… mọi người đều là bạn, không cần thiết phải xích mích tình cảm vì chuyện này”, Sở Hào lại nói.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, nghiêng đầu ra hiệu Mã Hải.

Mã Hải hiểu ý, lập tức lấy một tờ hợp đồng ra đặt lên bàn.

“Đây là tất cả hợp đồng và thỏa thuận hợp tác dự án của Dương Hoa chúng tôi và Mại Khoa. Bây giờ tôi tuyên bố, Dương Hoa đơn phương chấm dứt toàn bộ hợp đồng với Mại Khoa. Ông Sở, bây giờ chúng ta không còn là bạn nữa, có lẽ không cần lo xích mích tình cảm nữa nhỉ?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1002



Chương 1007: Muốn đi thì tôi cũng không giữ

Không ai ngờ chủ tịch Lâm lại cắt đứt toàn bộ hợp đồng với Mại Khoa như vậy. Chủ tịch Lâm điên rồi sao? Đúng là trò cười!

Mại Khoa là nhà tiêu thụ lớn nhất về danh mục điện thoại của Dương Hoa. Nếu như hủy hợp tác với Mại Khoa thì Dương Hoa không chỉ phải bồi thường hợp đồng mà còn không khác gì tự chặt đứt một cánh tay của mình, tự phá hủy hành lang tiêu thụ sản phẩm lớn nhất của chính mình.

Những ai mà có não thì chắc sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Vậy mà chủ tịch Lâm lại quyết định không chút do dự.

Sở Hào sững sờ. Ông ta run rẩy nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và trầm giọng: “Chủ tịch Lâm, cậu chắc là sẽ làm vậy chứ? Theo như tôi được biết, thì sản phẩm điện thoại mới nhất của Dương Hoa sắp được tung ra thị trường rồi. Nếu như lúc này cậu hủy hợp tác với chúng tôi thì e rằng lượng sản phẩm bán ra sẽ giảm rất nhiều. Tới khi đó danh tiếng công ty sẽ bị tổn hại, cổ phiếu giảm giá. Hậu quả gây ra có thể lên tới hàng trăm hàng tỷ tệ. Lẽ nào cậu không cân nhắc tới điều đó sao?”

Rất nhiều người tỏ ra đồng tình. Một thương nhân thành công tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính chỉ nói: “Tôi thiếu tiền sao?”

Vài từ thôi nhưng khiến Sở Hào phải á khẩu. Đúng vậy… chủ tịch Lâm lại thiếu tiền chắc?

Giá trị thị trường hiện tại của Dương Hoa đã lên tới hàng trăm tỷ tệ, hơn nữa còn có tiềm lực vô hạn thì anh sao lại thiếu tiền được?

Anh cứ phát triển đại một loại thuốc mới là tiền kiếm cả đời cũng không hết rồi. Vậy nên anh đâu cần phải bận tâm. Nhưng dù có nhiều tiền thì cũng không nên tùy tiện mà.

“Tôi nhận ra rồi, chủ tịch Lâm của chúng ta căn bản không hề có thành ý muốn hợp tác”, Nhậm Quy hừ giọng.

“Tôi chỉ không có hứng thú với một vài người không tuân thủ quy tắc, không biết lịch sự mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chủ tịch Lâm! Tôi biết cậu rất có năng lực, có phong độ. Nhưng cậu cũng nên biết ở trong nước cậu vẫn chưa phải là người đứng đầu. Vẫn chưa phải là người lợi hại nhất đâu", Nhậm Quy lớn tiếng.

“Tôi không cần trở thành người lợi hại nhất, chỉ cần lợi hại hơn ông là được rồi”, Lâm Chính nheo mắt nhìn ông ta.

Nhậm Quy tức run. Thế là ông ta mất kiểm soát, hét lên: “Các vị, người này ngông cuồng, không hề có thành ý muốn hợp tác. Mọi người còn ở đây làm gì? Nếu ai còn tôn trọng tôi thì cùng tôi đi. Tôi tin, không có Dương Hoa chúng ta vẫn phát triển như thường. Sự nghiệp sẽ ngày càng đi lên. Tôi đảm bảo sẽ cung cấp cho mọi người những hạng mục tốt hơn nữa. Mọi người quyết đi”.

Dứt lời, đám đông bàng hoàng nhìn nhau. Nhậm Quy quyết đối đầu với Lâm Chính nên ép những người khác phải đưa ra lựa chọn. Đó là chọn Lâm Chính hay là Nhậm Quy. Mọi người đắn đo, không dám lên tiếng.

Nhậm Quy tối sầm mặt. Ông ta nghiến răng: “Được thôi, xem ra mọi người không nể mặt tôi rồi. Nếu đã vậy thì tôi xin phép đi trước. Thế nhưng chuyện này tôi cũng sẽ không quên đâu. Hi vọng sau này chúng ta vẫn có thể hợp tác!”

Nhậm Quy hằm hằm rời đi.

“Sếp Nhậm, từ từ đã”, lúc này một giọng nói vang lên. Mọi người đồng loạt đứng dậy thì mới phát hiện ra người vừa lên tiếng là Cư Chí Cường. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía anh ta.

Cư Chí Cường nhìn Lâm Chính và lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Chắc chắn ở đây có sự hiểu lầm rồi. Giờ chuyện thành ra thế này là điều không ai muốn. Nếu như anh có gì không hài lòng thì có thể nói thẳng ra. Nếu chúng tôi sai, chúng tôi sẽ chủ động xin lỗi anh. Ai cũng vì công việc cả, hà tất phải làm lớn chuyện như thế này".

“Vậy sao? Vậy nếu không phải là mọi người sai thì sao?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Cư Chí Cường và hỏi ngược lại.

“Vậy thì chủ tịch Lâm cũng đừng ức h**p người khác quá. Mặc dù hiện tại thực lực của Dương Hoa rất mạnh, uy danh cũng vang xa nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi phải thỏa hiệp với anh. Chúng tôi cũng có tôn nghiêm của mình. Nếu chủ tịch cố tình sinh sự thì chúng tôi cũng đành phải rời đi thôi”, Cư Chí Cường tối sầm mặt rồi đứng phắt dậy.

Hành động của anh ta khiến không ít người cũng đứng dậy theo. Rõ ràng là bọn họ cũng có ý nghĩ giống như Cư Chí Cường.

Hành động của chủ tịch Lâm quá vô lễ, bọn họ đương nhiên là thấy khó chịu. Bọn họ không hi vọng chủ tịch Lâm trịch thượng, ngông cuồng như vậy. Vì như thế thì tới lúc chia lợi nhuận, họ sẽ chẳng được gì.

Nhậm Quy thấy vậy thì mừng lắm. Ông ta nhìn Cư Chí Cường bằng ánh mắt vô cùng coi trọng.

“Đúng là con nhà tông mà?”, Nhậm Quy cười và gật đầu. Đồng thời ông ta nhìn về phía Lâm Chính.

Lời nói của Cư Chí Cừờng đã k*ch th*ch tâm trạng của những người khác. Giờ thì nhiều người đứng dậy định ép Lâm Chính thì dù anh có ngông đến đâu cũng phải thỏa hiệp thôi.

“Lần này để xem cậu hạ cánh thế nào!”, Nhậm Quy cười lạnh lùng. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên phất tay.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1003



Chương 1008: Các người còn là con người không?

Thái độ cứng rắn của Lâm Chính khiến tất cả mọi người bất ngờ. Bọn họ trố tròn mắt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ tưởng mình nghe nhầm.

Một lúc sau, cả đám lại quay qua nhìn xấp tài liệu đặt trước mặt anh. Đó là những biên bản hủy hợp đồng. Ai mà biết được lúc này tâm trạng của họ đang rối rắm tới mức nào.

“Chủ tịch Lâm chuẩn bị trước cả rồi nhỉ!”, Nhậm Quy hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn.

“Tại sao cậu ta lại làm như vậy. Giám đốc Nhậm…rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì?”, một người run rẩy hỏi.

Nhậm Quy lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Người này làm việc khác thường, chẳng ai đoán được tâm tư của cậu ta. Dương Hoa có được thành tựu như ngày hôm nay thì chắc chắn không thể nào chỉ dựa vào mỗi y thuật của cậu ta được!”

“Vậy giám đốc Nhậm, giờ chúng ta phải làm sao?”, một người hỏi.

Nhậm Quy hít một hơi thật sâu, quay qua nhìn đám người Cư Chí Cường.

“Chủ tịch Lâm, xem ra hôm nay không phải cậu gọi chúng tôi tới để bàn bạc việc hợp tác mà là tới để vạch mặt chúng tôi. Nếu không, thì cậu đã không chuẩn bị những tài liệu này, đúng không?", Nhậm Quy đi tới trước mặt đám đông bằng vẻ vô cảm. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Lâm Chính nhìn ông ta rồi đáp lại: “Đúng vậy! Vậy thì sao?”

Đám đông sục sôi.

“Chủ tịch Lâm! Cậu quá đáng rồi đấy!”

“Bọn họ…làm sai gì chứ?”

“Sao cậu phải làm vậy? Mọi người còn gặp mặt nhau nhiều, hà tất phải như thế", đám đông hùng hổ lên tiếng. Họ cảm thấy khó hiểu.

“Tôi làm việc không bao giờ phải giải thích. Nếu mọi người thấy uất ức, không cam tâm thì ký tên. Còn nếu muốn tiếp tục hợp tác với tôi thì mời ngồi xuống cho và hãy biết lắng nghe”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu…”, những ông chủ có mặt đều tức run.

“Quá ngông cuồng. Chúng ta tới đây không phải là để cái tên này thích làm gì thì làm. Mọi người nhìn thái độ của cậu ta xem. Rõ ràng là cậu ta không hề có thành ý muốn hợp tác gì cả!”

“Người như vậy đúng là quá đáng quá. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy thôi. Dương Hoa cũng không trụ được bao lâu đâu".

“Chuẩn! Làm ăn coi trọng nhất là gì? Hòa khí sinh tiền tài, thêm bạn là thêm cơ hội. Vậy mà mọi người nhìn thái độ của cậu ta xem. Hừ, đúng là không biết làm ăn buôn bán”.

Đám đông chỉ trỏ và chửi bới. Chỉ có một số lượng nhỏ là ngồi xuống và không nói gì. Những người đó thường là ông chủ nhỏ, mới lập nghiệp nên không có quyền lên tiếng dù bọn họ cũng đang cảm thấy rất bất an.

“Các vị! Mọi người hãy dũng cảm bước tới hủy hợp đồng đi. Yên tâm! Không có Dương Hoa thì chúng ta cũng không chết được. Nhậm Quy tôi sẽ giúp mọi người tạo ra được một vùng trời riêng”, Nhậm Quy vỗ ngực, hào sảng lên tiếng.

Có được câu nói của Nhậm Quy, đám đông trở nên kích động hơn: “Nhậm Quy, chúng tôi theo ông”.

“Tên họ Lâm này không biết điều, chúng ta không cần quan tâm. Từ hôm nay, Hoa Mậu chính thức tuyên chiến với Dương Hoa”.

“Tập đoàn Chu Thị cũng vậy”.

“Cả tôi nữa!”

Nhiều ông chủ có mặt đều hô lên. Ai cũng hằm hằm sát khí. Họ ký tên và nói bằng giọng điệu vô cùng tức giận. Trong nháy mắt Dương Hoa trở nên vô cùng hỗn loạn.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, rất nhiều các công ty lớn sẽ không còn dây dưa gì với Dương Hoa nữa. Hơn nữa bọn họ bắt đầu chèn ép và đánh gục các ngành nghề khác của tập đoàn.

Dù sao thì chốn thương trường, không là bạn sẽ là kẻ địch. Tất cả đều liên quan tới lợi ích. Chỉ cần có lợi ích thì chuyện gì cũng làm được. Nhậm Quy đứng đó, nhìn Lâm Chính và mỉm cười.

“Thần y Lâm, đây là điều cậu muốn đấy nhé”, Nhậm Quy cười khẩy.

“Đúng vậy”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.

“Có trời mời biết được trong một tiếng đồng hồ giá trị của Dương Hoa sẽ bốc hơi mất bao nhiêu tiền. Chủ tịch Lâm, tôi thật sự không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy. Làm thế có lợi gì cho cậu không? Hay là cậu chỉ muốn thể hiện uy quyền thôi?”, Nhậm Quy khẽ hỏi.

“À! Không phải vậy đâu. Nếu như tôi muốn thể hiện uy quyền thì không cần phải dùng cách này. Tôi còn nhiều cách hay hơn nhiều”, Lâm Chính lắc đầu. Có vẻ như Nhậm Quy không hiểu ý của Lâm Chính vừa nói.

“Vậy mục đích của chủ tịch Lâm là gì?”

“Buổi tiệc”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Buổi tiệc tối qua sao?”

Nhậm Quy bàng hoàng: “Chủ tịch Lâm, tối qua chúng tôi đã làm gì sai? Chúng tôi cũng mời cậu và giám đốc Mã mà? Sao vậy? Lẽ nào cậu thấy chúng tôi làm khó Tô Nhu nên mới tức giận?”

“Nếu chỉ vì lý do đó thì đúng là tôi nhỏ mọn quá”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy còn lý do gì chứ?”, Nhậm Quy hỏi.

“Lý do gì mà còn cần tôi phải nói sao?”, Lâm Chính phất tay. Mã Hải lập tức gật đầu với người bên cạnh. Người này chạy đi, sau đó quay lại mang theo một xấp tài liệu và một băng ghi hình. Đám đông cảm thấy khó hiểu.

“Có biết vì sao tôi muốn hủy hợp đồng không?”, Lâm Chính nói.

“Chúng tôi sao biết được?”

“Cậu có tiền, không sợ hủy hợp đồng. Còn chúng tôi thì khác, chúng tôi chỉ là những nhân vật cỏn con mà thôi”, một vài người lên tiếng. Lâm Chính không đáp lại, chỉ nói Mã Hải mở băng ghi hình lên.

Mã Hải lập tức làm theo. Cạch! Hình ảnh lập tức hiện ra trên phông chiếu cỡ lớn của phòng họp.

Đó là hình ảnh đã được cắt ra. Một lúc sau có thêm một vụ giao dịch xuất hiện trên màn hình. Sau đó là một tầng hầm tối đen. Có vài đứa bé đứng đó, hoảng sợ nhìn ống tiêm trước mặt. Hình ảnh trông vô cùng đáng sợ và quỷ dị. Lúc này, có một vài người trong phòng đã bắt đầu toát mồ hôi hột.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1004



Chương 1009: Mèo mả gà đồng

Lâm Chính là người thế nào bản thân anh biết rõ. Hôm nay Mã Hải đưa ra biên bản hủy hợp đồng này đúng là anh vì việc riêng. Anh muốn trả thù. Tuy nhiên…anh cũng có dự tính của mình.

Đã trở thành kẻ địch thì phải dứt khoát, tìm ra được thóp của đám người này, sau đó công khai công bố để cho danh tiếng và nội bộ của họ trụ không vững. Cuối cùng để Mã Hải mua lại công ty của họ. Giống như cách mà họ làm với Sở Hào vậy.

Mặc dù là quan hệ hợp tác, nhưng nếu có thể kiểm soát được đối phương thì chẳng phải là tốt hơn sao. Mã Hảo cũng luôn muốn có được mạng lưới phân phối của Sở Hào mà. Và thế là Lâm Chính cho người đi điều tra những ông sếp kia.

Quả nhiên…đến anh cũng phải ngạc nhiên. Hóa ra đám sếp với vẻ bề ngoài sáng chói này lại làm những việc đồi bại như vậy. Những chuyện mà không bằng cả cầm thú thì họ cũng làm.

Việc chèn ép các công ty khác chỉ là chuyện nhỏ. Việc buôn lậu ở khắp các địa điểm với họ cũng diễn ra thường xuyên. Trong đó có một vài người còn rất thích bạo lực, ngược đãi. Mã Hãi điều tra thì phát hiện có rất nhiều người đã từng bị đám ông chủ này tra tấn. Trong đó còn có những cô gái đã chết trong tay họ…

Nhìn những thông tin mà tiểu đội Ám Ưng thu thập được thì đến Lâm Chính cũng ớn lạnh. Anh tức điên lên. Bậy nên anh không chỉ hủy hợp tác với họ mà còn muốn khiến họ gặp quả báo.

“Thần y Lâm!..Cậu lấy từ đâu ra những thứ này vậy? Đây…là gì thế? Những thứ này…có liên quan gì tới chúng tôi chứ?”, một ông sếp run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

“Đây là gì, chắc mọi người biết rõ mà!”, Lâm Chính lạnh giọng đáp lại.

“Tôi…tôi không rõ. Tôi không biết! Không biết gì hết! Chủ tịch Lâm..cậu mau tắt những hình ảnh dơ bẩn này đi! Thế này còn ra thể thống gì nữa! Đúng là không chấp nhận được!”

“Đúng vậy, chủ tịch Lâm! Cậu mau tắt đi!”

Đám người này che mắt, bộ dạng trông vừa hoảng sợ vừa cảm thấy ghê tởm. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sao? Lúc các người làm chuyện này sao không thấy ghét? Sao không cảm thấy ghê tởm? Giờ tỏ ra như vậy, các người không thấy giả tạo à?”

“Chủ tịch Lâm! Tôi không biết cậu lấy những thứ này ở đâu nhưng tôi nói cậu nghe, những thứ này…không có liên quan gì tới tôi hết. Tôi không biết cậu đang mở cái gì. Không biết gì cả!”

“Đúng vậy! Có phải cậu cố tình cắt ghép để hãm hại chúng tôi không?”

“Chủ tịch Lâm! Chúng tôi trong sạch! Huống hồ chúng tới là để bàn bạc công việc, không phải là tới gây sự! Tôi còn có việc, không nói với cậu nữa. Tạm biệt!”

“Đúng vậy. Tôi cũng phải đi!”, ai cũng tái mặt lên tiếng, sau đó bèn rời khỏi phòng họp. Dù bước chân của họ không vững vì họ đang run lẩy bẩy…

Đúng lúc khi họ tới gần lối ra…Thì cánh cửa được đẩy ra…

Một nhóm phóng viên cùng với cảnh sát lao vào nhanh chóng khóa chặt không gian.

“Các người là ai?”

“Các người làm gì vậy?”

“Chủ tịch Lâm! Đây là cách các cậu tiếp đón khách đấy à?”

“Bảo vệ của Dương Hoa đâu?”, đám ông chủ hoảng loạn. Ai cũng kêu lên và ôm đầu che mặt. Thế nhưng vô ích. Một lúc sau, một lượng lớn những ông chủ này bị nhóm cảnh sát ghì xuống đất.

Một số ít không bị sao thì đứng run rẩy. Không ai hiểu là đã xảy ra chuyện gì.

Một người cảnh sát quát lên: “Các ông đã bị bắt vì vi phạm pháp luật. Có chuyện gì thì về đồn rồi nói. Đưa hết đi!”

“Vâng đội trưởng!”, đám đông hô lên. Thế rồi mấy ông sếp lớn bị áp giải về đồn.

Nhà báo ở bên ngoài thấy vậy thì chấn động. Cả hành lang vang lên tiếng gào thét, nhốn nháo và um xùm. Bên trong phòng, chỉ còn lại vài người. Cư Chí Cường, Nhậm Quy và vài người khác chưa bị đưa đi. Nhưng rõ ràng là họ cũng vô cùng sợ hãi.

Lúc này, không ai ngờ buổi họp lại trở thành một buổi phán quyết. Không gian im lặng tới ghê người.

“Giám đốc Nhậm, ông có biết chuyện mà những người đó làm không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Nhậm Quy. Anh hỏi.

Nhậm Quy tái mặt, đanh giọng: “Sao tôi biết được? Tôi có thân với họ đâu!”

Lâm Chính không tin là Nhậm Quy không biết gì. Cả nước cũng có từng đó, chút chuyện như thế thì giấu được ai?

“Giám đốc Nhậm cũng nên cẩn thận nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Tôi cẩn thận? Chủ tịch Lâm, cậu cứ lo cho mình đi! Những người đó có thể bị bắt nhưng vẫn sẽ ra được thôi. Cậu chắc là cậu đẩy được họ vào tù chứ? Nếu mà không thì cậu cho rằng họ có tha cho cậu không? E rằng họ sẽ báo thù cậu bất chấp đấy. Chủ tịch Lâm, cậu chuẩn bị mà đối đầu với họ đi”, Nhậm Quy hờ hững đáp lại.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1005



Chương 1010: Chỉ trích

Dù gì trong nước thì Nhậm Quy cũng là người tầm cỡ. Từ khi nào mà ông ta lại bị người khác sỉ nhục như vậy chứ? Nghe Lâm Chính nói vậy khiến ông ta tức đỏ mặt.

“Được! Được lắm! Chủ tịch Lâm đã nói vậy thì được. Chũng ta không cần phải nói gì nữa. Cứ đợi mà xem, xem ai có thể cười được tới cuối cùng!”, Nhậm Quy nghiến rằng gào lên. Sau đó ông ta vẩy tay và rời đi.

Nhưng chưa đi được vài bước thì ông ta lại dừng lại, nhìn những ôn chủ khác vẫn còn đang ngồi trong phòng họp.

“Mấy người còn chưa đi sao? Lẽ nào…các người muốn hợp tác với chủ tịch Lâm?”, rõ ràng là ông ta đang uy h**p.

Mấy ông chủ này giật mình, mặt cắt không ra máu.

“Giám đốc Nhậm, chúng tôi…không có ý đó”, một người vội vàng đứng dậy giải thích.

“Không có ý đó vậy thì có ý gì? Thôi các người tự lo cho mình đi. Cả chủ tịch Lâm nữa, hi vọng cậu sẽ không hối hận vì những chuyện đã làm ngày hôm nay".

Nhậm Quy lạnh lùng nói rồi quay người rời đi. Cả căn phòng chìm vào im lặng. Mấy ông chủ còn lại như người mất hồn. Có người muốn rời đi nhưng lại nhìn Lâm Chính rồi không dám hành động. Họ đang cảm thấy đắn đo.

Cư Chí Cường sau khi suy nghĩ bèn lên tiếng: “Chủ tịch Lâm tôi thấy chuyện hôm nay chẳng ai muốn cả. Chủ tịch Lâm đã không có tâm trạng bàn về việc hợp tác thì ngày khác Cư Chí Cường tôi lại tới thăm. Chào anh!”

Cư Chí Cường khẽ cúi người, định rời đi.

“Đứng lại”, Lâm Chính khẽ quát. Cư Chí Cường và cô gái đi cùng khựng người.

“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì sao?”, anh ta cẩn trọng hỏi.

“Bộ lễ phục tối qua là do các người làm hỏng phải không?”, Lâm Chính hỏi.

Dứt lời, Trần Bình và Cư Chí Cường sững sờ.

“Đúng vậy chủ tịch Lâm. Thằng rể vô dụng đó lấy bộ lễ phục của anh mặc vào. Tôi tức quá nên đã dạy dỗ cho anh ta một bài học”, Cư Chí Cường mỉm cười.

“Đúng vậy! Cái thứ chó má ấy cũng không tự soi lại mình, dám cướp người phụ nữ của chủ tịch Lâm. Chủ tịch yên tâm, camera của khách sạn đều được tắt cả rồi, hơn nữa những người có mặt cũng sẽ không đứng ra làm chứng cho anh ta đâu. Dù giờ kẻ đó có kiện ra tòa cũng không làm được gì. Chúng tôi cũng sẽ không bồi thường gì hết, dù chỉ là một cắc”, Trần Bình đắc ý nói.

“Vậy à?”

Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Mã Hải: “Ghi lại cả chưa?”

“Ghi lại rồi ạ?”, Mã Hải gật đầu.

“Được! Gửi đi đi!”

“Vâng chủ tịch!”, Mã Hải đáp lại rồi rời khỏi phòng họp.

Cư Chí Cường bàng hoàng nhìn Mã Hải rồi lại nhìn Lâm Chính. Anh ta tỏ vẻ không hiểu: “Chủ tịch Lâm, anh ghi cái gì vậy? Đưa đi đâu?”

“Không có gì, ghi lại lời của mọi người vừa nói thôi”, Lâm Chính nói.

“Tôi vừa nói? Tôi vừa nói gì cơ?”, Cư Chí Cường ngây người.

“Vừa nói gì mà đã quên rồi à? Quên nhanh thế! Nhưng cũng không quan trọng, tới lúc ra tòa thì anh sẽ nhớ lại thôi!”

“Anh…chủ tịch Lâm, lẽ nào anh ghi lại lời của chúng tôi và gửi cho Lâm Chính sao?”, Cư Chí Cường thất kinh, hét lên với vẻ không dám tin.

“Chính xác”.

“Lâm Chính không phải là tình địch của anh hả? Anh…anh không thích Tô Nhu sao? Chúng tôi đang giúp anh cơ mà. Tại sao anh lại đi đối phó với chúng tôi vậy? Anh điên rồi”, Cư Chí Cường gào lên.

Lâm Chính tiếng lại gần hơn, nhìn chăm chăm vào mắt anh ta và nói: “Tôi nói là thích Tô Nhu khi nào thế?”

Một câu hỏi thôi mà khiến Cư Chí Cường phải á khẩu. Đúng vậy..Từ đầu tới cuối thần y Lâm chưa từng nói là thích Tô Nhu. Tất cả đều là do tin tức lá cải và sự suy đoán của quần chúng mà thôi. Cư Chí Cường hóa đá.

“Con người tôi ghét nhất là bị người khác đoán mò. Tôi hi vọng các người hiểu điều này!”

Lâm Chính chỉnh lại cổ áo, sau đó rời khỏi phòng. Cư Chí Cường ngồi phịch ra đất, mặt xám ngoét…

Lâm Chính rời đi chưa được bao lâu thì chuyện xảy ra ở Dương Hoa đã được đăng lên mạng. Các phương tiện truyền thông cũng nhanh chóng đưa tin. Mạng xã hội lập tức bùng nổ. Có hơn hai mươi ông chủ bị dính vào scandal phạm pháp.

Nhậm Quy và chủ tịch Lâm chính thức đối đầu. Rất nhiều người suy đoán có thể thế cục sẽ phân thành hai phe đối lập. Đương nhiên tất cả chỉ là lời bàn tán.

Sốc nhất là chủ tịch Lâm đột nhiên vạch trần hành vi phạm pháp của những doanh nghiệp kia khiến cho cả nước hết hồn. Đây là một tin rất tệ đối với nhiều người trong ngành.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1006



Chương 1011: Rung cây dọa khỉ

Ngành nghề nào sẽ có quy tắc ngầm của ngành nghề đó. Đã bước vào thì bạn phải biết tuân thủ. Đối với những người phá vỡ quy tắc thì dù là ở ngành nào cũng sẽ bị chèn ép mà thôi.

Lâm Chính của lúc này đang trong tình trạng như vậy. Làm gì có ai trong ngành chấp nhận nổi chuyện đó. Sao họ không tức giận? Không nổi đóa lên cho được?

Nếu để Lâm Chính mở màn thành công thì sau này họ sống thế nào?

Thế là sáng ngày hôm sau, điện thoại của Mã Hải như muốn nổ tung bởi các cuộc gọi. Thư ký thì cũng phát điên lên mang các thể loại tài liệu tới chỗ ông ta. Mã Hải đầu bù tóc rối xử lý công việc. Toàn bộ Dương Hoa cũng náo loạn cả lên. Lâm Chính cũng chẳng thoải mái gì.

“Chủ tịch Lâm, tập đoàn Khoa học kỹ thuật Phương Lộng đã thông báo hủy hợp tác với chúng ta”.

“Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thì sao?”

“Bọn họ đã bồi thường rồi ạ”.

“Chủ tịch Lâm, tập đoàn Tam Tinh cũng dừng cung ứng nguyên liệu rồi”

“Lập tức tìm kiếm nhà cung ứng khác đi”.

“Không tìm được ạ. Phần lớn các nhà cung ứng đều không chịu ký hợp đồng cho dù chúng ta ra giá cao”.

“Chủ tịch Lâm, tập đoàn Nam Phong cũng kiện chúng ta rồi, nói chúng ta là lừa đảo!”

“Chủ tịch Lâm, các nhà máy của chúng ta thiếu hụt nguyên liệu, giờ không thể vận hành được. Giờ phải làm sao ạ?”

“Chủ tịch Lâm”.

“Chủ tịch Lâm…”, vô số người ra ra vào vào, ai cũng mang tới những thông tin xấu vô cùng.

Lâm Chính ngồi im lặng. Lúc này anh đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió rồi. Toàn bộ giới thương nhân đang cười vào mặt anh. Tin tức truyền thông cũng nhằm vào Dương Hoa, chờ đợi sự phản hồi của tập đoàn.

Khang Gia Hào, Kỷ Văn cùng tất cả những người của phòng ban khác từ 6h sáng đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Dương Hoa phải đối diện với đòn tấn công như vũ bão mà vẫn chưa ra được sách lược gì. Điều này cũng nằm trong dự liệu của rất nhiều người. Dương Hoa của lúc này đang phải chịu sự báo thù của hơn nửa các công ty trong giới.

“Chủ tịch Lâm!”, lúc này, Mã Hải bước vào phòng làm việc với sắc mặt khá nặng nề. Trong tay ông ta là một tập tài liệu.

“Nói đi”, Lâm Chính dựa người vào ghế.

Mã Hải mấp máy môi: “Giá trị của công ty trong thời gian này đã bốc hơi 10 tỷ tệ rồi ạ. Hơn nữa cổ phiếu giảm giá vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại…Nếu tiếp tục như vậy thì e rằng chúng ta sẽ không chịu được nữa đâu”.

“Ông định nói gì?”, Lâm Chính nhìn vẻ mặt ngập ngừng của Mã Hải và hỏi thẳng.

Mã Hải do dự: “Chủ tịch Lâm, chuyện tới nước này rồi, chúng ta không thể nào cứu vãn được nữa. Chúng ta đang bị tấn công tứ phía. Giờ chỉ còn một cách thôi”.

“Cách gì?”

“Cậu gọi về Yên Kinh đi!”

“Yên Kinh?”, Lâm Chính lập tức chau mày.

“Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu có cách. Nếu như chúng ta có thể mời được người ở Yên Kinh tới thì đủ để trấn áp đám người ở đây”, Mã Hải nói bằng giọng đầy kỳ vọng.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chìm vào im lặng. Anh hiểu ý của Mã Hải. Mã Hải hi vọng Lâm Chính có thể gọi được người ở Yên Kinh tới, lấy danh nghĩa kiểm tra đưa đi vài kẻ hung hãn nhất để ra uy với những kẻ khác.

Không cần quan tâm những người bị đưa đi đã từng làm gì nhưng ít nhất những kẻ khác thấy vậy cũng phải run sợ. Trước mắt thì có vẻ đây chính là thượng sách. Lâm Chính suy nghĩ rồi thản nhiên nói: “Để tôi thử gọi xem”.

“Vậy tốt quá chủ tịch. Tôi tin là bên đó sẽ nể mặt cậu”, Mã Hải vô cùng kích động.

Lâm Chính lấy điện thoại ra, lật số của Trịnh Nam Thiên và gọi. Tầm bảy, tám giây sau.

“Hừ nhóc! Cậu còn biết gọi điện thoại cho tôi à? Ha ha hiếm có đấy…”, Trịnh Nam Thiên cười thoải mái.

“Ông dạo này khỏe không?”

“Vẫn ổn. Ăn ngon ngủ khỏe. Tất cả đều tốt. Nhóc! Tự dưng gọi điện thế này! Cậu nói đi, có chuyện gì rồi?”, Trịnh Nam Thiên nói thẳng.

“Tôi muốn nhờ ông cử một đoàn người điều tra vài doanh nghiệp. Tôi nghi ngờ là họ làm ăn không sạch sẽ”, Lâm Chính nói.

“Ồ!”, Trịnh Nam Thiên giật mình sau đó mỉm cười: “Tôi còn không biết khả năng của cậu sao? Chuyện điều tra này rõ ràng là cậu có thể làm được mà".

“Tôi muốn rung cây dọa khỉ!”, Lâm Chính nói. Một câu nói thôi nhưng khiến Trịnh Nam Thiên lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính.

“Hừ! Được, chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Nói đi, cậu muốn tôi điều tra ai?”, Trịnh Nam Thiên bật cười.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nói ra vài cái tên. Trịnh Nam Thiên nghe xong bèn cười khổ: “Nếu nhóc muốn tôi động tới những người này thì khó đấy…”

“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Bởi vì họ không phải dạng vừa đâu. Sau lưng họ toàn là những kẻ tai to mặt lớn cả”.

“Vậy à?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Nếu cậu muốn tôi điều tra giúp thì cũng không thành vấn đề. Nếu động vào họ thì họ cũng nể mặt tôi thôi nhưng tôi khuyên cậu đừng nên làm loạn. Nếu không sẽ bị dìm chết đấy. Bản thân tôi thì tôi không sợ, tôi sợ là họ sẽ gây phiền phức cho cậu”, Trịnh Nam Thiên nói.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu và gật đầu: “Tôi biết rồi. Nếu đã vậy thì thôi chuyện này bỏ qua vậy, để tôi tự cân nhắc".

“Cậu gặp phải rắc rối gì hả?”

“Cũng không hẳn”

“Thôi được…Nếu cậu có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi nhé. Nếu muốn điều tra thì tôi có thể giúp cậu”.

“Thôi không cần nữa. Cảm ơn ông", Lâm Chính mỉm cười và tắt máy.

Mã Hải nãy giờ đứng trước bàn làm việc cũng phải sững sờ: “Chủ tịch Lâm, chuyện này…”

“Đừng nghĩ nữa. Trông cậy người khác không bằng trông cậy vào chính mình. Phía bên đó không giúp được. Huống hồ, nhiều thế lực như vậy sao mà đỡ được. Chúng ta có người, họ không có người chắc?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy cậu định thế nào?”, Mã Hải trông vô cùng khổ sở.

Lâm Chính ngồi suy nghĩ. Một lúc sau anh nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Kênh tiêu thụ của chúng ta hiện có vấn đề gì không?”

“Kênh tiêu thụ không bị ảnh hưởng nhiều. Dù sao thuốc thì cũng là sản phẩm không thể thiếu mà. Không nhà buôn nào lại dám lấy người bệnh ra để làm trò đùa cả”.

“Vậy nhà cung ứng nguyên liệu thì sao?”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1007



Chương 1012: Tới Huyền Y Phái

Quả nhiên Mã Hải làm việc vô cùng hiệu quả. Chưa tới 20 phút thì một tờ giấy đã được đẩy tới trước mặt Lâm Chính. Đương nhiên ông ta không chỉ liệt kê ra những nhà cung ứng nguyên liệu chủ động hủy hợp tác với Dương Hoa mà còn cả những nhà cung ứng có khả năng hủy hợp đồng trong tương lai nữa.

Hiện tại có hàng trăm công ty lớn nhỏ đang tiến hành tấn công Dương Hoa. Rõ ràng là phía sau bọn họ có người giật dây.

Mã Hải không thể nào xử lý được từng đơn tranh chấp nữa mà đã coi như đây là một cuộc chiến rồi…Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, cầm tài liệu lên xem.

Lúc này, điện thoại đổ chuông. Lâm Chính chau mày. Đó là một số điện thoại lạ. Anh chần chừ nhưng vẫn ấn nút nghe.

“Chủ tịch Lâm, xin chào", một giọng cười đắc ý từ đầu dây bên kia vọng tới.

“Nhậm Quy”, Lâm Chính nói.

“Haha…dựa vào giọng nói mà đã nhận ra tôi rồi sao? Chủ tịch Lâm có vẻ không dễ quên nhỉ. Tôi còn tưởng giống như hôm qua lại không biết tôi là ai cơ đấy”, Nhậm Quy cười nói.

Rõ ràng là ông ta đang chế nhạo anh.

“Giám đốc Nhậm, giờ tôi đang bận. Nếu ông có việc gì thì nói thẳng đi! Tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với ông đâu”, Lâm Chính nói bằng vẻ bình tĩnh.

“Ồ…đúng rồi…chủ tịch Lâm của chúng ta rất bận. Sếp lớn! Người có tiền mà! Đương nhiên là không tán gẫu với những người như chúng tôi được. Xin lỗi! Xin lỗi!”

Nhậm Quy cười, sau đó nói tiếp: “Chủ tịch Lâm chắc giờ bận tới mức…đầu bù tóc rối nhỉ?”

“Vẫn ổn!", Lâm Chính đáp lại.

“Hừ! Chủ tịch Lâm, Dương Hoa rơi vào tình hình hiện tại đều do cậu tạo ra cả. Nếu như hôm qua cậu không ngông cuồng như vậy thì Dương Hoa sao bị đánh úp như thế chứ? Giờ cậu đã hối hận vì chuyện ngày hôm qua chưa?”, Nhậm Quý nói tiếp.

“Hối hận?”

“Nếu cậu ngoan ngoãn hợp tác với tôi, khiêm tốn chút, hạ mình chút thì đâu bị rơi vào tình cảnh hôm nay! Cậu vẫn còn trẻ lắm, không biết sự hung hiểm trong giới này rồi. Thương trường như chiến trường. Cậu tưởng mình có chút thành tích thì có thể vô thiên vô pháp à? Trong ngành này những người mạnh hơn cậu còn nhiều lắm. Cậu hiểu chứ?", Nhậm Quy cười lạnh lùng.

Lâm Chính đã hiểu ra mục đích cuộc gọi này của Nhậm Quy. Ông ta muốn chế nhạo anh và thể hiện sự cao ngạo của bản thân.

Lâm chính chỉ bật cười: “Nhậm Quy, tầm nhìn của ông cũng hẹp quá”.

“Một cậu nhóc hơn 20 vắt mũi chưa sạch như cậu mà đòi bàn về tầm nhìn với tôi sao?”, Nhậm Quy chau mày.

“Lẽ nào không thể?”

“Có thể! Đương nhiên là có thể. Cậu là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng cơ mà. Không phải hôm qua nói rồi sao. Những người như chúng tôi chỉ là mèo mả gà đồng thôi! Cậu đi theo một đám mèo mả gả đồng mà cũng phải bàn về tầm nhìn à? Ha ha…”, tiếng cười vọng tới. Nhậm Quy đắc ý lắm.

Lâm Chính lắc đầu: “Nhậm Quy, ông nói không sai. Trong mắt tôi các ông chỉ là đám mèo mả gà đồng thôi. Về điểm này thì tôi không phủ nhận”.

“Vậy chủ tịch Lâm, giờ cậu định làm gì với đám mèo mả gả đồng này nào?”, Nhậm Quy cười.

“Năm ngày!”

Nhậm Quy giật mình: “Năm ngày gì cơ?”

“Trong năm ngày tôi sẽ khiến đám mèo mả gà đồng các ông phải hối hận vì đã đối đầu với tôi”.

Nhậm Quy giật mình Khoảng năm giây sau: “Ha ha…”

Tiếng cười nắc nẻ từ đầu dây bên kia vọng tới: “Được lắm chủ tịch Lâm! Tôi đợi năm ngày. Ha ha ha! Tôi muốn xem xem sau năm ngày thì cậu sẽ làm gì đám mèo mả gà đồng như chúng tôi! Ha ha…”

Nhậm Quy ôm bụng cười.

“Giám đốc Nhậm, nếu không có chuyện gì thì tôi tắt máy trước nhé”, Lâm Chính nói.

“Tắt đi, tắt đi…Phải rồi, còn điều nữa tôi quên mất”.

“Điều gì?”

“Đám mèo mả gả đồng là bao gồm cả tôi đấy nhé”, ông ta không cười nữa, chỉ nói bằng giọng đầy ý vị. Xem ra Nhậm Quy đã đích thân ra tay rồi…

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại rồi tắt máy.

Mã Hải đứng im lặng trước bàn làm việc và quan sát mọi chuyện. Mặc dù Lâm Chính không mở loa ngoài nhưng Mã Hải vẫn có thể nghe thấy nội dung của hai người.

Mã Hải tối sầm mặt. Rõ ràng là Nhậm Quy muốn sống còn với Dương Hoa. Với địa vị và danh tiếng của ông ta trên thương trường, nếu ông ta mà đối đầu bất chấp thì có lẽ Dương Hoa cũng không dễ xử lý.

Phải làm sao đây…Mã Hải cảm thấy hoang mang. Lúc này Lâm Chính đột nhiên đứng dậy: “Cùng tôi tới học viện Huyền Y Phái một chuyến”.

“Bây giờ sao chủ tịch?”, Mã Hải giật mình.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1008



Chương 1013: Thuốc đặc trị

Tới Huyền Y Phái để giải quyết sao? Lúc này Dương Hoa bị tấn công tứ phía mà tới Huyền Y Phái để làm gì? Nơi đó có liên quan gì nhiều tới Dương Hoa đâu?

Mã Hải không hiểu nhưng vẫn nghe theo Lâm Chính, cùng đi tới Huyền Y Phái.

Học viện vẫn nườm nượp người. Sau chuyện lần trước, Huyền Y Phái đã trở thành trung tâm điều trị và chẩn đoán các bệnh nan y cũng như trở thành nơi giao lưu cấp quốc gia. Mỗi tháng đều có rất nhiều bác sĩ từ khắp mọi miền tới đây giao lưu, học hỏi và tổ chức hội thảo về Đông Tây y.

Lâm Chính giỏi Đông Y nhưng không có nghĩa là anh phủ nhận Tây y. Anh thấy bất kỳ y thuật nào mà được lưu truyền và được mọi người chấp nhận thì đều có giá trị và sự cần thiết của nó cả. Cũng chính vì vậy mà lúc này Huyền Y Phái tập trung rất nhiều nhân tài.

Xe của Mã hải từ từ đi vào trong học viện. Vừa xuống xe, Lâm Chính đã tới phòng họp, còn Mã Hải thì chạy đi thông báo cho đám người Tần Bách Tùng.

Một lúc sau, quản lý cấp cao của học viện đều có mặt. Nhan Khả Nhi phục trách dược liệu cũng tới.

“Chủ tịch Lâm”.

“Chào chủ tịch!”, mọi người đồng loạt chào anh.

“Mọi người ngồi đi!”, Lâm Chính mỉm cười gật đầu. Tất cả mọi người ngồi vào chỗ.

“Thưa thầy, lần này thầy đường đột tới học viện có việc gì không?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Có hai việc. Một là tôi định ra một loại thuốc mới. Lần này tới để bàn bạc với mọi người. Hai là tôi định chữa trị cho Long Thủ”.

“Chủ tịch Lâm, chủ tịch có thể giúp Long Thủ sống lại sao?”, một người đàn ông kích động hỏi.

Người này là học trò của Long Thủ. Trong thời gian gần đây cậu ta cũng dốc sức học y vì mong muốn một ngày có thể giúp thầy mình tỉnh lại.

Thực ra không chỉ có cậu ta mà rất nhiều người đều nhớ tới Long Thủ. Tầng lớp quản lý cấp cao của Huyền Y Phái phần lớn là người của Nam Phái trước đây. Long Thủ cũng được coi là tiền bối của bọn họ. Lúc Long Thủ còn quản lý Huyền Y Phái thì cũng rất có uy và y thuật của ông ta cũng rất có tiếng.

“Gần đây tôi tìm được vài diệu liệu mới. Tôi nghĩ dựa vào số dược liệu này mà điều trị cho Long Thủ thì sẽ có hi vọng”, Lâm Chính nói.

Số dược liệu này đương nhiên được lấy từ địa bảo của Kỳ Lân Môn. Sau khi từ Yên Kinh trở về, Lâm Chính luôn nghĩ tới vấn đề của Long Thủ. Tuy nhiên anh chưa hiểu rõ về những loại dược liệu đó nên chưa dám đưa ra quyết định.

Mấy ngày gần đây, Lâm Chính tận dụng thời gian rảnh rỗi nghiên cứu dược tính của những loại dược liệu này thì phát hiện ra chúng có tác dụng rất mạnh trong việc hồi phục chức năng và đại não của con người. Thế là anh quyết định dùng cho Long Thủ.

Nghe Lâm Chính nói vậy thì những có có mặt đều cảm thấy vô cùng kích động.

“Tốt quá rồi!”

“Long Thủ được cứu rồi”.

“Vẫn là chủ tịch Lâm có cách hay”.

“Đúng vậy”, đám đông vui mừng lắm.

“Bách Tùng, chuyện này giao cho ông sắp xếp. Vài ngày nữa chuẩn bị rã đông Long Thủ nhé”, Lâm Chính nói.

“Vâng thưa thầy. Thầy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa”, Tần Bách Tùng gật đầu. Sau khi nhận được tin tức tốt lành thì tâm trạng mọi người tốt lên nhiều. Bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn.

“Tiếp theo là về thuốc mới”.

Lâm Chính liếc nhìn đám đông, cuối cùng dừng lại ở Nhan Khả Nhi: “Cô Nhan! Cô từng nói là trồng cho tôi một ít thảo dược có dược tính đặc biệt, không biết có thu hoạch gì chưa”.

Nhan Khả Nhi giật mình, vội vàng nói: “Đương nhiên có thu hoạch. Chúng tôi đều làm theo những gì anh nói, những loại được nhân giống đều có dược tính rất mạnh!”

“Đều nhân cả rồi chứ?”, Lâm Chính lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ và đưa tới trước mặt Nhan Khả Nhi. Cuốn sổ có ghi một phương thuốc. Đám đông đồng loạt nhìn cuốn sổ, ai cũng lộ vẻ nghi ngờ.

“Thưa thầy, đây là phương thuốc đó hả?”, Tần Bách Tùng tò mò hỏi.

“Đúng vậy!”

“Nhưng…đây là độc dược mà. Lẽ nào thầy định luyện chế độc dược?”, Tần Bách Tùng nói.

“Nếu là người bình thường tiến hành luyện chế thì có thể sẽ luyện thành độc dược. Nhưng là tôi, sau khi bỏ đi độc tính thì thứ luyện ra sẽ không phải là độc dược nữa”, Lâm Chính cười nói.

Tần Bách Tùng gật đầu.

Nhan Khả Nhi chau mày: “Thần y Lâm, nếu như anh dùng những loại dược liệu do chúng tôi trồng để điều chế thuốc thì dược tính của loại thuốc được điều chế sẽ mạnh hơn gấp ba lần thuốc thông thường. Việc loại bỏ độc tính của thuốc cũng sẽ rất khó khăn”.

“Chỉ khó thôi chứ không có nghĩa là không làm được”, Lâm Chính thản nhiên nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1009



Chương 1014: Chèn ép

Chuyện Dương Hoa bị bao vây tấn công trong vòng một ngày đã lên tin hot của trang web các tờ báo lớn.

Rất nhiều phóng viên từ các nơi khác đổ xô đến Giang Thành.

Còn các phóng viên bản địa lại càng chen chúc dưới tầng một tập đoàn Dương Hoa, mong chờ có thể phỏng vấn được một hai quản lý cấp cao của Dương Hoa, viết được mấy tin độc quyền hòng được tăng lương thăng chức.

Bây giờ, Dương Hoa đang bị các tập đoàn tài chính này làm cho sứt đầu mẻ trán, tất cả các nhân viên phải tăng ca thâu đêm, không được nghỉ phút nào, còn ai rảnh mà quan tâm đám báo chí truyền thông chứ?

Đương nhiên, không chỉ Dương Hoa gặp xui xẻo, mà còn có rất nhiều công ty có mối quan hệ hợp tác mật thiết với Dương Hoa.

Công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì không cần phải nói, nó cũng bị cắt đứt nguồn hàng, không thể tiếp tục sản xuất, thậm chí không thể giao hàng đúng hẹn, phải đối mặt với một khoản tiền bồi thường kếch sù bất cứ lúc nào.

Vì chuyện này mà Tô Nhu lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.

Mấy công ty khác có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với Dương Hoa cũng vậy.

Điển hình nhất là công ty Điện tử Trung Hào.

Công ty này có quy mô không lớn lắm, chỉ là một nhà máy, nhân viên cũng không nhiều. Nhưng nhà máy này có lịch sử rất lâu đời, thuộc doanh nghiệp gia tộc, đến nay đã được 40 năm. Chính vì vậy, những nhân viên lâu năm còn ở lại nhà máy điện tử đều là nhân tài chuyên nghiệp.

Nhưng lúc này, nó cũng bị ép phải ngừng hoạt động.

Sếp tổng cùng với mấy quản lý cấp cao của công ty đang ngồi trong một phòng làm việc không lớn lắm, ai nấy mặt ủ mày chau hút thuốc.

Chủ tịch Chung Hào của công ty Điện tử Trung Hào là một người đàn ông trung niên gầy gò, tóc mai đã điểm bạc.

Ông ta ăn mặc không hề xa hoa, thậm chí còn có chút giản dị.

Không phải ông ta không có tiền, mà là bao năm nay ông ta vẫn luôn dốc sức cho sự nghiệp từ thiện, tiền kiếm được không mang đi xây các trường tiểu học Hi Vọng, thì lại tài trợ cho trẻ em ở những vùng núi xa xôi, thế nên cũng không quan tâm lắm đến việc ăn ở đi lại của bản thân.

Chính vì vậy, Chung Hào có danh tiếng rất tốt ở khu vực này, ai nấy đều tôn trọng ông ta.

Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Lâm Chính mới bảo Mã Hải ký mấy hợp đồng lớn với Chung Hào, đồng thời giao phần lớn máy móc chế biến thuốc của Dương Hoa cho công ty điện tử Trung Hào sản xuất.

Nhưng hôm nay, tất cả máy móc cũng không sản xuất được nữa.

Bởi vì nguồn hàng của bọn họ… cũng đã bị cắt đứt.

Không có nguyên vật liệu thì sản xuất kiểu gì đây?

Cả nhà máy đều rơi vào tình trạng tê liệt.

“Ông chủ, những người kia đến rồi!”, đúng lúc này, một nhân viên chạy vào, hét lớn với Chung Hào.

Chung Hào hơi ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, rít mạnh một hơi thuốc, nói: “Cho bọn họ vào, hôm nay hãy nói chuyện cho rõ ràng đi, để bọn họ khỏi nghĩ đến nữa”.

Nói xong, ông ta dập tắt điếu thuốc rồi đi ra.

“Ông chủ Chung, đang bận à?”.

Một tiếng cười sang sảng vang lên.

Sau đó liền nhìn thấy một người đeo dây chuyền vàng rất lớn, để đầu trọc, dẫn theo một đám đàn ông xăm trổ đầy mình, áo đen quần ngố tiến vào.

Không ít nhân viên lập tức xúm đến, trên tay còn cầm linh kiện dùng lúc gia công sản xuất.

“Chà, khí thế lớn quá! Ông định làm gì đấy? Tôi là người dân lương thiện tuân thủ pháp luật đấy, lẽ nào các ông… muốn đánh tôi sao?”, gã đàn ông đầu trọc cười nói với Chung Hào.

Chung Hào nhíu mày, nói với nhân viên: “Mọi người quay về làm việc đi, không sao đâu”.

Thấy Chung Hào nói vậy, bọn họ cũng chỉ đành giải tán, nhưng từng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía này, sợ Chung Hào xảy ra chuyện gì.

“Cậu lại đến nữa làm gì?”, Chung Hào nhìn gã đầu trọc kia nói.

“Sao ông lại dùng từ “lại” chứ? Ông chủ Chung, hàng của tôi đâu? Sắp đến hạn rồi mà ông vẫn chưa giao được hàng! Có phải ông định trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cho chúng tôi không vậy?”, gã đầu trọc cười nói.

“Chẳng phải vẫn còn hai ngày sao? Cậu sốt ruột cái gì?”, một chủ quản ở bên cạnh không nhịn được, lập tức lên tiếng.

“Hai ngày? Nhưng tôi thấy nhà máy của các ông đâu có sản xuất món hàng nào của chúng tôi? E rằng bây giờ bắt đầu sản xuất thì cũng không kịp nữa nhỉ?”, gã đầu trọc cười nói.

Chung Hào nghe thấy thế, sắc mặt liền sa sầm, không nói câu nào.

“Ông chủ Chung, thực ra ông không giao hàng cũng không sao. Ông chủ chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần ông ngoan ngoãn ký tên vào thỏa thuận, đồng ý sau này sản xuất cho chúng tôi, cắt đứt hợp đồng với Dương Hoa, thì chúng tôi sẽ không lấy số hàng này nữa, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cũng có thể miễn. Thậm chí nguồn cung cấp nguyên vật liệu cũng sẽ được tiếp tục, ông thấy sao?”, gã đầu trọc cười nói.

“Thần y Lâm là người tốt, tôi hợp tác với Dương Hoa là để tạo phúc cho dân. Tôi nói cho cậu biết, dù tôi không kiếm được đồng nào, thậm chí lỗ vốn, thì tôi vẫn tiếp tục hợp tác với Dương Hoa, chứ không hợp tác với các cậu, các cậu hãy tìm người khác đi!”, Chung Hào lạnh lùng nói.

“Ngu ngốc! Có tiền mà chê! Ông tưởng Dương Hoa còn được như trước đây sao? Bây giờ Dương Hoa đã vào danh sách đen rồi! Mấy ông lớn của giới kinh doanh đã lên tiếng sẽ xử lý Dương Hoa. Tôi nói cho ông biết, nó sẽ không cầm cự được bao lâu nữa đâu. Lại còn thần y Lâm nữa? Thần y Lâm sắp đi đời nhà ma rồi, nói không chừng ngày nào đó, ông sẽ đọc được tin thần y Lâm nhảy lầu trên báo đó!”, gã đầu trọc nhổ một ngụm nước bọt, khinh bỉ nói.

Mọi người nổi giận.

“Cút! Cút ngay cho tôi!”, Chung Hào tức giận gầm lên.

“Cút ngay!”.

“Có tin không cút thì tao giết mày không?”.

Mọi người xung quanh cầm ống thép cờ lê ùa tới, hung dữ nói.

“Được, được! Họ Chung kia, ông cứ chờ đấy, sớm muộn cũng có ngày ông phải hối hận. Bây giờ ông không hợp tác với ông chủ của tôi, chờ đến lúc ông gặp xui xẻo, có xin xỏ cũng không ai thèm nhìn tới đâu!”.

Gã đầu trọc tức giận nói, nhổ một bãi nước bọt.

“Đi!”.

Rồi hắn dẫn người bỏ đi.

“Lũ khốn kiếp này!”.

“Ông chủ, chắc chắn những nhà cung cấp nguyên vật liệu kia là người của bọn chúng!”.

“Bọn chúng cố ý chèn ép chúng ta đây mà!”.

“Nhưng ông chủ, bây giờ chúng ta không có nguyên vật liệu sản xuất, không giao được hàng, cứ tiếp tục thế này thì đúng là phải đền một khoản bồi thường vi phạm hợp đồng rất lớn. Bây giờ chúng ta không có nhiều tiền như vậy, phải làm sao bây giờ?”.

Một quản lý cấp cao bước tới, rầu rĩ nói.

Chung Hào không nói gì.

Ai cũng tỏ vẻ mặt ủ mặt chau.

“Hay là… chúng ta xin Dương Hoa giúp đỡ đi, tôi nghĩ chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ có cách”, không biết là ai đưa ra ý kiến.

“Không, không được tìm tới Chủ tịch Lâm!”.

Chung Hào gần như phủ quyết ngay lập tức.

“Bây giờ Chủ tịch Lâm đang sứt đầu mẻ trán, có quá nhiều chuyện phải xử lý và ứng phó, chúng ta không thể gây thêm rắc rối cho cậu ấy được. Chủ tịch Lâm là người tốt, cậu ấy cứu chữa nhiều bệnh nhân như vậy, tạo phúc cho xã hội, chúng ta đừng làm phiền cậu ấy”.

“Vậy… ông chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này thì e là phải đóng cửa nhà máy mất…”

“Nếu quả thực đến nước đó, thì cũng chỉ đành tạm đóng cửa…”

Chung Hào hít sâu một hơi, ánh mắt đầy từng trải và bất đắc dĩ.

Chung Hào là người rất cố chấp, rất nhiều nhân viên lâu năm đều biết, bình thường ông ta đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.

Thấy Chung Hào nói vậy, cũng không ai lên tiếng nữa.

“Ông chủ, ông chủ!”.

Đúng lúc này, lại có người hét lên.
 
Back
Top Bottom