Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 980



Chương 985: Chúng ta nên ra tay rồi!

Cả hiện trường im phăng phắc. Những người khi nãy nhắm tịt mắt cũng từ từ mở ra và nhìn về phía Tô Nhu cùng người đàn ông.

Họ thấy người này cầm dao trong tư thế đang chém về phía Tô Nhu, nhưng là đứng bất động…như một bức tượng.

“Cái gì?”

Đám đông bàng hoàng. Cả hiện trường im lặng như tờ. Tô Nhu cũng từ từ mở mắt ra và nhìn chăm chăm người này.

Cô thấy hai đồng tử của người này vẫn có thể cử động nhưng mặt thì đỏ linh căng. Dường như hắn muốn cử động nhưng không thể nào nhúc nhích được. Có cảm giác như hắn vừa bị điểm huyệt vậy.

Lúc này Tô Nhu mới phát hiện ra, vùng cổ của hắn có một cây châm đang rung lên.

“Thần y lâm!”, Tô Nhu bừng tỉnh.

“Không sao chứ?”, Lâm Chính sải bước, kéo cô ra khỏi lưỡi dao.

Tô Nhu thất thần, trong khoảnh khắc ngã cả người vào lòng Lâm Chính do mất thăng bằng. Cô cảm giác như bị điện giật.Lâm Chính cũng khẽ chau mày. Đám đông thì như phát điên. Tất cả lấy điện thoại ra chụp lia lịa.

“Chốt rồi! Chốt rồi!’

“Ha ha, quả nhiên chủ tịch Lâm có ý tứ với cô Tô Nhu!”

“Lần này có thể đẩy thuyền thật rồi!’

Đám đông bật cười. Những phóng viên báo lá cải tới kịp thời càng kích động hơn. Họ cứ chĩa thẳng máy ảnh về phía Lâm Chính và Tô Nhu chụp lấy chụp để.

Tô Dư cũng khựng người cười khổ. Còn Tô Nhu thì cảm thấy đầu óc trống rỗng. Không biết tại sao mà cô luôn cảm thấy thần y Lâm rất thân quen nhưng lại không thể miêu tả được thành lời.

Thật kỳ lạ.

“Cô Tô không sao chứ?”, lúc này, cảnh sát lao tới, ghì người đàn ông kia xuống đất và còng tay. Một cảnh sát hỏi Tô Nhu.

Tô Nhu bừng tỉnh và vội vàng thoát ra khỏi vòng tay Lâm Chính.

“Không sao. Tôi không sao…”, Tô Nhu lên tiếng.

“Không sao là tốt rồi”, người cảnh sát gật đầu và dẫn kẻ gây án đi. Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Mã Hải. Một phút sau, một chiếc xe dừng trước công viên. Một nhóm bảo vệ chạy lại.

“Để tránh sau này xảy ra chuyện tương tự thì Tống Kinh này, tôi sẽ sắp xếp một nhóm bảo vệ ở lại đoàn phim để đảm bảo an toàn cho mọi người”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì tốt quá. Cảm ơn cậu, chủ tịch Lâm. Lần này phiền tới cậu rồi”, Tống Kinh xúc động lắm.

“Không cần khách sao. Ông cũng làm việc cho tôi mà. Xem ra công việc của ngày hôm nay không hoàn thành được rồi. Tôi vẫn còn chút việc cần làm nên không ở lại lâu được. Tôi đi trước đây!”

Lâm Chính nói xong bèn quay qua nói với cảnh sát: “Đồng chí, tôi sẽ tới lấy khẩu cung sau. Có được không?”

“Không thành vấn đề, anh Lâm khách sáo quá”, người cảnh sát mỉm cười.

Bọn họ cũng phải tới gần mới phát hiện ra cây châm trên cổ đối phương nên lập tức hiểu ra tại sao kẻ phạm tội lại bất động như thế.

Những người đứng xem thì không thấy có dấu hiệu gì bất thường. Bọn họ đang thảo luận xem có phải gã này bị trúng tà hay không mà đột nhiên lại như thế.

Lâm Chính cũng gật đầu với Tô Nhu rồi vội vàng rời khỏi hiện trường. Còn Tô Nhu vẫn chưa hết bàng hoàng.

Tô Dư lao tới ôm lấy cô.

“Không sao đâu Tô Dư”, Tô Nhu an ủi, dù cô cũng đang người một nơi, hồn một nơi.

Rời khỏi công viên, Lâm Chính lập tức quay trở về công ty. Mã Hải, Cung Hỉ Vân, Từ Thiên đều đang ở trong phòng làm việc của anh.

“Chủ tịch Lâm đột nhiên gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?”, Từ Thiên nghi ngờ hỏi.

“Chuyện ở công viên Tân Hải, mọi người biết rồi chứ?”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên giật mình lắc đầu.

“Vừa rồi, ở công viên Tân Hải xảy ra một vụ cướp nhưng đã được chủ tịch Lâm giải quyết rồi”, Mã Hải lên tiếng.

“Cướp sao?”, Từ Thiên giật mình rồi lập tức chau mày: “Chủ tịch Lâm, chuyện này có liên quan gì tới chúng ta chứ?”

“Người này cướp đoàn phim của Tống Kinh”.

“Cướp đoàn phim? Vậy cũng đòi cướp được tiền à? Có người ngốc đến thế sao?”, Cung Hỉ Vân không nhịn được.

“Nhưng trên thực tế sự việc đã xảy ra rồi. Tôi thấy mục đích của người này hết sức kỳ lạ. Đầu tiên là hắn cướp đoàn phim. Thứ hai là bắt Tống Kinh trong 10 phút phải gom được 100 triệu tệ, sau đó thì lại không muốn cầm thẻ ngân hàng mà muốn tiền mặt. Quan trọng nhất là lúc hắn xông vào thì chỉ bắt duy nhất Tô Nhu chứ không bắt những người khác", Lâm Chính nói.

Dứt lời, tất cả chìm vào im lặng.

“Chủ tịch Lâm, ý của cậu là…vụ án này…có khả năng là nhằm vào cậu à?”, Mã Hải hỏi.

“Bỏ từ ‘có khả năng’ đi!”

Lâm Chính gõ ngón tay xuống bàn và nói giọng khàn khàn: “Nếu tôi đoán không nhầm thì kế hoạch này có liên quan tới Ưng Các”.

Những người khác chau mày.

“Ưng Các làm vậy là có ý gì?”, Từ Thiên cảm thấy nghi ngờ.

“Thăm dò giới hạn của tôi”, Lâm Chính đáp lại. Mã Hải và Cung hỉ Vân nhìn nhau.

“Chủ tịch Lâm, chuyện này giao cho tôi, tô lập tức sẽ moi bằng hết tai mắt của Ưng Các ở Giang Thành”, Từ Thiên chủ động đề xuất.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 981



Chương 986: Video cắt ghép??

Lâm Chính không ngờ Ưng Các lại ra tay nhanh như vậy. Hơn nữa còn ra tay theo cách đó. Xem ra anh đã đánh gía thấp năng lực của Ưng Các rồi.

Biết người biết ta, trăm trận mới có thể thắng được. Có lẽ Ưng Các muốn hiểu rõ về Lâm Chính nên mới ra đòn tấn công như thế.

Nếu muốn ngăn chặn Ưng Các thì cách tốt nhất chính là ít xuất hiện trước công chúng trong diện mạo của chủ tịch Lâm. Bọn họ càng muốn làm vậy thì Lâm Chính càng không thể xuất hiện.

Sau khi quyết định như vậy, Lâm Chính vội vàng rời khỏi Dương Hoa. Anh trở lại hình dạng của chàng rể vô dụng và đi tới công ty của Tô Nhu.

Chuyện ở công viên Tân Hải đã được tung khắp lên mạng. Có rất nhiều người đã nắm được tình hình qua những đoạn video được up lên.

Không ít người cảm thấy nghi ngờ trước hình ảnh tự dưng hóa đá của tên phạm nhân. Cho tới khi có người phát hiện ra ở cổ kẻ gây án có một cây châm.

Cây châm này xuất hiện từ khi nào vậy? Không ai có thể trả lời được. Thế là tất cả đều phát chậm lại video.

Chậm hơn 1 lần. Chậm hơn gấp hai, rồi ba lần.

Cho tới khi chậm hơn gấp 10 lần thì họ mới nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ tay của Lâm Chính và ghim vào cổ của tên phạm tội. Cây châm hóa ra do thần y Lâm phóng ra.

Sau khi thông tin được truyền đi, cả mạng xã hội bùng nổ. Người trong nước đều biết thần y Lâm có y thuật cao siêu. Nhưng không ai ngờ là khả năng sử dụng châm của anh lại tới mức xuất quỷ nhập thần như thế. Hơn nửa tốc độ phóng châm đó là tốc độ mà một con người có thể làm nổi sao? Dù có luyện võ công nhiều năm cũng chắc gì đã làm được.

“Thần à?”

“Thật sự là châm sao?”

“Thần y Lâm chắc là quái vật rồi”.

Đám đông bàng hoàng, không ai dám tin.

Các diễn đàn đều bùng nổ. Những fan hâm mộ của thần y Lâm như phát điên. Diễn đàn thảo luận rầm rộ trên mọi mặt trận, nhưng Lâm Chính không hề thích điều đó. May mà Mã Hải cũng đã cử nhân viên đối ngoại đi dàn xếp.

“Mọi người nhầm rồi, rõ ràng đoạn video này là cắt ghép mà. Tốc độ của một con người không thể nào nhanh như thế được".

“Đúng vậy. Chủ tịch Lâm là thần tiên sao? Mọi người tưởng đây là tiểu thuyết võ hiệp chắc?”

“Là giả, tất cả là giả. Chuyên gia cắt ghép chuyên nghiệp nói cho mọi người biết tất cả đều là giả nhé”.

“Chẳng lẽ có người lại tin vào video này thật sao? Buồn cười chết đi được!”

Cũng với lời bình luận của đám thủy quân ngầm, mọi người bắt đầu nảy sinh sự nghi ngờ. Đương nhiên vẫn có người tin tuyệt đối. Cũng có người cho rằng đây chỉ là kỹ xảo do một người vô lương tâm nào đó cắt ghép lại.

Chỉ có một điều duy nhất mà đám đông không hề phản bác. Đó là tên tội phạm đột nhiên bất động.

Trên mạng tranh luận ào ào, và 'thần y Lâm' là ba từ được tìm kiếm nhiều nhất.

Thật đáng tiếc Lâm Chính không buồn quan tâm. Anh tin trong nội bộ của Ưng Các cũng đang truyền đi video này.

Lần này ra tay, anh cũng để lộ ra một phần thực lực của mình. Lần sau mà giao đấu với Ưng Các thì chắc chắn họ sẽ có cách để đề phòng anh. Tóm lại là lần này anh bị thiệt rồi…

Lâm Chính hít một hơi rồi bước vào thang máy. Tới tầng lầu có phòng làm việc của Tô Nhu, anh liếc nhìn thì không thấy cô đang ngồi ở bàn làm việc. Đây vốn không phải là phong cách của cô mà.

Một người làm việc điên cuồng như cô thì ngay cả tăng ca cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Có lẽ sự việc ở công viên Tân Hải khiến cô vẫn chưa hết bàng hoàng.

Lâm Chính suy nghĩ rồi bước tới. Anh đẩy cửa thì thấy Tô Nhu đang ngồi ở ghế sô pha nhìn chăm chăm ly rượu trên bàn.

Ngay cả khi Lâm Chính bước tần gần mà cô cũng không phát hiện ra. Chuyện gì vậy? Lâm Chính cảm thấy nghi ngờ.

“Tô Nhu?”, anh gọi.

Tô Nhu vẫn bất động.

“Tô Nhu”, anh gọi lần nữa.

“Hả?”, lần này cô mới giật mình đứng dậy. Ly rượu trên bàn bị cô đụng phải nên rơi xuống đất vỡ tan.

Lâm Chính khựng người. Tô Nhu vội vàng ngồi xuống, dọn đống thủy tinh trong dáng vẻ luống cuống.

“Em làm sao thế? Sao mà như người mất hồn vậy?”, Lâm Chính chau mày.

“Không…không có gì…”, Tô Nhu vứt mảnh vỡ vào thùng rác rồi quay qua nói.

Lâm Chính nhìn cô chăm chăm, sau đó lên tiếng: “Chuyện ở công viên Tân Hải, em không sao chứ?”

“Không sao…”

“Không sao là tốt rồi”, Lâm Chính nói xong bèn đi tới bên cạnh tủ lạnh lấy đồ ăn ra chuẩn bị nấu ăn.

“Gần đây anh đi đâu vậy?”, Tô Nhu liếc nhìn anh, khẽ hỏi.

“Ở phòng khám của Lạc Thiên”.

“Vậy à? Công việc ở đó bận vậy sao? Không thấy anh đâu cả”, Tô Nhu chau mày .

“Cũng không còn cách nào khác. Lạc Thiên dù sao cũng có tiếng ở Giang Thành mà, người bệnh đương nhiên là nhiều”, Lâm Chính mỉm cười.

Tô Nhu không nói gì, chỉ cúi đầu. Cô ngập ngừng như định nói gì đó.

“Có phải là em có chuyện gì muốn nói với anh không? Không sao đâu, em cứ nói đi. Anh nghe”, Lâm Chính cầm một cây cải thảo, quay qua nhìn cô.

Biểu cảm của Tô Nhu trông khá phức tạp. Cô cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng lên nói: “Chuyện ở công viên Tân Hải, anh biết thật rồi à?”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 982



Chương 987: Thổ lộ tâm sự

Căn phòng chìm vào im lặng. Hai mắt Tô Nhu đỏ ngầu. Cô nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Anh đứng trước tủ lạnh, tay cầm cây rau không nhúc nhích. Bầu không khí vô cùng nặng nề. Cảm giác như lúc này một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.

Một lúc sau, Lâm Chính mới lên tiếng: “Đứng ở góc độ của em thì em cảm thấy, anh có cứu em không?”

“Em không biết”, Tô Nhu chần chừ rồi lắc đầu.

“Em thấy anh có cứu nổi em không?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Không cứu nổi”, lần này thì Tô Nhu không cần phải suy nghĩ.

“Đúng vậy…trong tình huống đó, ngoài thần y Lâm ra có lẽ là không ai có thể cứu được em một cách bình an vô sự đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Tô Nhu trầm giọng, cô khẽ nghiêng đầu, hai mắt trưng rưng. Lâm Chính im lặng nhìn cô.

Một lúc sau, anh thở dài, đặt cây cải vào trong tủ lạnh rồi bước tới tủ quần áo và lấy ra vài bộ xếp chồng lên nhau.

“Tô Nhu, ly hôn thôi”, Lâm Chính nói. Tô Nhu ngẩng đầu, sững sờ nhìn anh.

“Nếu em muốn như vậy thì không cần phải buồn. Anh đã nói rồi, anh không hề muốn ràng buộc em. Em muốn tìm hạnh phúc của mình thì không cần quan tâm đến suy nghĩ của anh. Dù sao em gả cho anh vốn đã không phải là ý của em rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, Tô Nhu run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng. Rồi nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô siết tay đấm vào người anh. Một đấm, hai đấm, ba đấm…Cô muốn đấm chết Lâm Chính.

Chỉ đáng tiếc, cô là con gái chân yếu tay mềm. Cô có đấm thế nào thì Lâm Chính cũng không có cảm giác gì.

Cô xả giận rồi cứ thế khóc nức lên.

“Anh tưởng rằng em nói chuyện với anh là muốn đòi ly hôn rồi chạy đi lấy thần y Lâm à? Anh coi em là người thế nào vậy? Em nói cho anh biết, dù thần y Lâm có tài giỏi đến đâu thì em cũng không quan tâm. Vì em đã có chồng, anh rõ chưa?”, cô hét lên. Nước mắt tuôn như mưa.

Lâm Chính sững sờ nhìn cô. Anh không nói gì.

“Hơn nữa anh đừng lừa em. Anh tưởng rằng em không biết gì thật sao. Gần đây dược liệu ở chỗ Lạc Thiên cũng không phải do anh nhập mà là một người khác tên là Trương Thúy. Bởi vì Trương Thúy là bạn đại học của em nên lúc Lạc Thiên bận thì đã nhờ cô ấy tới giúp!"

“Em không biết tại sao Lạc Thiên lại giúp anh giấu diếm nhưng em hi vọng anh có thể tốt lên, có thể tiến bộ hơn để em đỡ lo lắng. Anh nghĩ em là người tham lam vậy sao? Em chỉ hi vọng chồng của mình chăm chỉ làm việc, có thái độ tích cực với cuộc sống mà thôi. Lẽ nào vậy mà anh cũng không làm được?”

Nói tới đây, Tô Nhu bèn dang tay ra ôm chặt lấy Lâm Chính. Cô vùi đầu vào ngực anh khóc nức nở.

Lâm Chính đứng ngây ra. Nước mắt Tô Nhu thấm ướt hết áo anh. Anh không ngờ Tô Nhu lại có thái độ như vậy. Hóa ra cô không phải vì pha anh hùng cứu mỹ nhân của thần y Lâm mà thấy cảm động. Chẳng qua là cô bị sốc mà thôi.

Cô không cần Lâm Chính phải ưu tú như thần y Lâm mà hi vọng chồng của mình chỉ cần như những người bình thường khác là được. Cộng thêm với áp lực gần đây phải chịu đựng nên có lẽ cô luôn trong trạng thái tức nước vỡ bờ như thế.

Lâm Chính thở dài. Anh do dự nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy cô và vỗ nhẹ lên lưng cô.

Thế rồi Tô Nhu đẩy anh ra, lau nước mắt và nói: “Từ ngày hôm nay, anh tới chỗ em làm việc”.

“Nhưng bố mẹ không hi vọng anh xuất hiện ở công ty”, Lâm Chính nói tiếp: “Hơn nữa…không phải trước đây em cũng phản đối sao?”

“Đó là trước đây. Nếu giờ còn để anh lông bông nữa thì sớm muộn gì anh cũng hỏng hẳn mất. Em sẽ sắp xếp công việc cho anh. Ngày mai anh chính thức làm việc”, Tô Nhu lạnh giọng.

“Nhưng…Tô Nhu, anh gần đây không có thời gian…”

“Anh mà không có thời gian sao? Anh định để đói chết đấy hở!”, Tô Nhu tỏ ra đau khổ.

“Không phải! Tô Nhu, chỉ là…em định sắp xếp anh làm gì?”, Lâm Chính biết là không nói lại được nên đành hỏi.

“Bắt đầu từ công việc lễ tân tiếp đón đi!”

“Đó có phải việc gì nhàn nhã đâu…”

“Anh vẫn còn muốn nhàn nhã à? Giờ điều anh cần làm đó là chăm chỉ làm việc cho em”, Tô Nhu gào lên.

"Vậy thì em điều anh tới phòng kinh doanh đi, anh chạy KPI cho em?”

“Chạy KPI sao?”

Tô Nhu lạnh lùng nói: “Sao? Anh còn định làm biếng à? Được, em có thể để anh làm ở bộ phận đó, nhưng em nói anh biết, mỗi tháng mà không hoàn thành KPI thì phải quay về làm tiếp tân cho em”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn cười khổ. Thôi bỏ đi. Dù sao đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, tới khi đó tìm cách nói thẳng ra vậy. Lâm Chính cũng không muốn diễn kịch với cô nữa.

“Con gái đang bận à?”, lúc này, có tiếng bước chân vọng tới. Sau đó là Trương Tinh Vũ xách theo mấy túi quần áo bước vào.

Tô Nhu giật mình, vội vàng quay đi để Trương Tinh Vũ không thấy cô đang khóc.

Lâm Chính cũng chau mày. Anh không có ác cảm gì với Tô Nhu. Mặc dù bình thường cô khá khắt khe nhưng dù sao cô cũng chỉ vì muốn anh tiến bộ. Vậy nên khi anh gặp chuyện gì thì cô vẫn đứng ra giúp đỡ anh.

Mẹ cô – Trương Tinh Vũ thì khác. Bà ta không biết điều. Hơn nữa Lâm Chính cũng giữ đúng lời hứa 3 năm với mẹ mình rồi nên cũng không cần khách sáo nhiều với người phụ nữ này.

“Sao cậu lại tới đây?”, Trương Tinh Vũ vốn đang cười vui vẻ bước vào. Thế nhưng nhìn thấy Lâm Chính thì biểu cảm đó bèn chuyển sang sự chế nhạo.

“Mẹ, có chuyện gì không?”, Tô Nhu hỏi.

Việc kinh doanh đi vào ổn định, Tô Nhu đã thuê nhà bên ngoài cho Tô Quảng và Trương Tinh Vũ. Dù sao đây cũng là công ty, cả nhà ở sẽ không tiện. Tô Nhu đợi có thêm tiền thì sẽ mua hẳn nhà cho hai người họ.

“Con gái, mẹ tới thăm con mà. Nào tới đây, mình nói chuyện!”

Có vẻ như tâm trạng của Trương Tinh Vũ không tệ nên không so đo với Lâm Chính. Bà ta chỉ bước tới kéo tay Tô Nhu. Cả hai người đều biết, Trương Tinh Vũ chắc chắn là đã nhìn thấy video ở công viên Tân Hải nên mới vui mừng như vậy.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 983



Chương 988: Bộ lễ phục đắt nhất

“Dạ không có gì, chẳng qua con vừa thái hành thôi”, Tô Nhu quay mặt đi, lạnh lẹ trả lời.

“Vậy sao?”

Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính bằng vẻ nghi ngờ. Bà ta khịt mũi, ngó lơ anh rồi quay qua cười với Tô Nhu: “Con gái, con nhìn thấy chưa? Thần y Lâm có ý tứ với con mà. Con cân nhắc xem!”

“Mẹ! Con biết ngay mẹ sẽ nói những lời này. Con vẫn giữ quan điểm đó, con đã có chồng, sẽ không cân nhắc đến việc gả cho người khác nữa đâu”, Tô Nhu khàn giọng.

“Con gái! Con sao thế? Tại sao cứ không chịu buông cái thằng vô dụng này ra? Hay là con còn đắn đo lời của ông nội? Mẹ nói cho con biết, ông cụ chẳng sống được mấy nữa đâu? Con sợ gì chứ? Huống hồ, chúng ta đã chẳng dây dưa gì với nhà họ Tô nữa rồi. Lời của người già, con cứ để ý làm gì?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Mẹ! Sao mẹ lại nói thế? Dù nhà họ Tô đối xử bạc bẽo với chúng ta thì đó vẫn là ông bà nội con mà. Huống hồ, ông nội cũng không làm gì có lỗi cả. Sao mẹ lại rủa ông như vậy chứ?”, Tô Nhu cũng tức giận, giọng điệu của cô có phần nặng nề.

“Con…”, Trương Tinh Vũ đỏ mặt, tức run. Thế nhưng không ngờ lần này bà ta lại nhịn được.

“Mẹ không nói nhiều nữa. Mẹ nói bao lần cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Mẹ không muốn con phải chịu khổ sở nữa, muốn con sống tốt mà. Tóm lại là kiểu gì cũng phải đưa ra cho mẹ một câu trả lời”, Trương Tinh Vũ trầm giọng.

“Câu trả lời gì ạ?”, Tô Nhu quay qua.

“Ly hôn với Lâm Chính”, Trương Tinh Vũ lớn tiếng.

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Tinh Vũ đưa ra yêu cầu này. Dù là Lâm Chính hay là Tô Nhu thì cũng đều cảm thấy hết sức bình thường.

“Mẹ! Nếu là yêu cầu này thì thôi đi ạ. Con nói rồi, tạm thời con sẽ không cần nhắc tới việc sẽ ly hôn với Lâm Chính”, Tô Nhu nói bằng vẻ vô cảm.

“Sao đầu của con không thể nảy số vậy? Thằng này có gì tốt chứ? Con nhìn nó xem, bằng này tuổi rồi mà không làm được trò trống gì, còn phải con nuôi đấy. Một kẻ ăn bám như vậy con không ly hôn thì giữ làm gì?”, Trương Tinh Vũ tức giận.

“Mẹ đừng nói nữa!”, Tô Nhu cũng giận lắm. Cô bặm môi định cãi lại nhưng lại thôi.

Trương Tinh Vũ nói rào rào một hồi nhưng Tô Nhu mặc kệ. Cô coi như không nghe thấy. Trương Tinh Vũ bất lực với cô con gái mình nên đành phải nhượng bộ: “Thôi được, nếu giờ con không muốn ly hôn cũng được nhưng con phải hứa với mẹ một chuyện!”

“Chuyện gì ạ”, Tô Nhu hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Thay mẹ đi tham gia một buổi tiệc”, Trương Tinh Vũ nheo mắt cười.

“Buổi tiệc?”

“Đúng! Đây là buổi tiệc do tầng lớp thượng lưu của Giang Thành tổ chức, vốn mời mẹ tham gia nhưng bố mẹ không có thời gian nên muốn nhờ con đi thay”.

“Vậy ạ?", Tô Nhu cảm thấy bất ngờ và cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Mẹ! Mẹ muốn con đi cũng được, nhưng con muốn cả Lâm Chính đi cùng”, Tô Nhu nghiêm túc nói. Rõ ràng là cô lo lắng mẹ mình lại sắp xếp xem mắt gì đó nên rất đau đầu.

“Không thành vấn đề. Con muốn đưa nó đi để mất mặt thì mẹ cũng không phản đối”, Trương Tinh Vũ cười lạnh.

Lâm Chính và Tô Nhu nghe thấy vậy thì giật mình. Trương Tinh Vũ lại đồng ý nhanh như vậy sao?

“Con gái cầm lấy. Đây là thư mời. Tối mai tới khách sạn Berna. Nhớ mặc đẹp đấy!”

Trương Tinh Vũ lấy ra một tấm thiệp vô cùng tinh tế đưa cho Tô Nhu. Sau đó bà ta trừng mắt với Lâm Chính rồi rời đi.

“Kỳ lạ!”, Tô Nhu nhìn chăm chăm tấm thiệp.

“Đúng vậy, nhưng mẹ nói vậy em không làm theo không được đâu”.

“Vậy tới khi đó anh đi cùng em”.

“Được!”

Tô Nhu khẽ gật đầu. Sau đó cô ngẫm nghĩ điều gì đó bèn lấy ra một xấp tiền nhét vào tay Lâm Chính:“Anh đi mua bộ quần áo đẹp chút đi nhé”.

“Chuyện này…”, Lâm Chính đang định nói gì đó thì Tô Nhu lại lấy thêm một xấp tiền và nhét vào tay anh.

“Thôi mua bộ hàng hiệu vậy. Mặc đẹp một chút để khỏi mất mặt. Anh cũng biểu hiện tốt nhé, để mẹ từ bỏ cái ý định kia đi”, Tô Nhu nhìn anh đầy kỳ vọng.

Lâm Chính cầm xấp tiền, nhìn Tô Nhu bằng vẻ kinh ngạc. Một lúc sau anh thở hắt ra, nói bằng vẻ chua chát: “Tô Nhu, nếu em muốn anh như vậy thì cũng không thành vấn đề”.

“Vậy thì thể hiện càng tốt vào nhé. Dựa vào cái gì mà chồng em thì bị người khác khinh thường chứ? Anh nỡ lòng nào để em cả ngày bị người ta chế nhạo. Anh muốn vợ mình cả ngày được người ta nhớ đến hả?”, Tô Nhu vênh mặt sau đó đi ra ngoài.

Lâm Chính thở dài đầy bất lực. Anh cất tiền vào túi, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

“Chủ tịch Lâm”, đầu dây bên kia là giọng của Mã Hải.

“Bộ lễ phục đắt nhất bây giờ là bao nhiêu?”, Lâm Chính hỏi.

“Hiện tại là bộ trang phục dành cho cả nam và nữ của bậc thầy quốc tế Sandro thiết kế. Một bộ có giá tầm 73 triệu tệ. Toàn bộ cúc được đính kim cương đen, ống tay thì được thêu từ sợi vàng…”

“Thôi không cần giới thiệu nữa, tôi chỉ muốn biết là ngày mai có được không?”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 984



Chương 989: Tôi không thích ngồi cùng kẻ vô dụng

Mặc dù hai người không bận tâm nhiều về buổi tiệc thế nhưng khi buổi tiệc sắp diễn ra thì họ cũng tới khách sạn rất sớm.

Tại khách sạn Berna. Tô Nhu đỗ xe ở một góc.

“Đây là bộ quần áo anh mua cho em hả?”, Tô Nhu nhìn bộ lễ phục lấp lánh bèn chau mày.Cô tin bộ lễ phục này chắc chắn sẽ rất thu hút trong buổi tiệc. Những chiếc cúc màu đen còn phát sáng lấp lánh giống như làm từ kim cương vậy.

Đẹp quá.

Hơn nữa cô còn phát hiện ra bộ trang phục mà Lâm Chính đang mặc có vẻ như là một cặp với bộ đồ của cô, rất tương xứng. Trông Lâm Chính cũng vô cùng phong độ. Bình thường anh không sửa soạn cho bản thân, hôm nay chăm chút một xíu mà đã toát lên khí chất ngời ngời rồi. Tô Nhu cũng phải nhìn đi nhìn lại lấy lần.

“Bao nhiêu tiền một bộ vậy anh?”, Tô Nhu hỏi

“Bảy nghìn ba trăm tệ”, Lâm Chính cười nói.

“Ồ! Cũng đắt, nhưng trông đẹp lắm. Hãng nào vậy?”

“Không có hãng”.

“Không có hãng sao? Nếu là …hàng hiệu thì chắc là vài chục nghìn cũng không mua được. Vì thật sự nó rất đẹp, trông rất có giá trị”, Tô Nhu lầm bầm. Sau đó cô khóa cửa xe lại và bước vào trong. Lâm Chính mỉm cười. Anh đi ngay phía sau cô.

Đợi đến khi hai người bước tới cổng chính thì phát hiện ra hóa ra đây là một buổi tiệc giao lưu do tư nhân tổ chức. Hơn nữa dù tiệc giao lưu nhưng lại mời toàn nhân vật tầm cỡ của Giang Thành. Xung quanh có không ít người là những đại gia lớn. Điều này khiến Tô Nhu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy? Sao mẹ lại có thiệp mời của những buổi tiệc như thế này chứ?”, Tô Nhu cảm thấy không thể tin.

Cô hiểu mẹ mình, cũng biết năng lực của bà ta. Với sự thấu hiểu của Tô Nhu thì mẹ mình là một người hết sức bình thường, không thể nào tiếp xúc được với những người như thế này. Vậy thì sao họ lại gửi thiệp mời cho bà ta chứ? Dù bà ấy có lấy thân phận là mẹ của Tô Nhu ra thì cũng vậy.

Bản thân Tô Nhu cũng cảm thấy mình không có gì để những người này muốn giao lưu cùng cả. Cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Lâm Chính thì chau mày.

“Cô Tô, chào cô!”

“Cô Tô tới rồi”

“Mời ngồi bên này”.

“Cô Tô! Có thể trò chuyện với tôi vài câu không?”. lúc này, có không ít người đi ngang qua thấy Tô Nhu bèn chủ động chào hỏi.

Tô Nhu giật mình, vội vàng nở nụ cười đáp lại. Cô sững sờ nhìn những người đang nói chuyện với mình và cảm thấy đầu óc trống rỗng. Bởi vì có rất nhiều khuôn mặt mà cô đã từng gặp qua.

Bất động sản Đại Hanh của Nam Thành. Rồi những thương nhân lớn của Giang Thành. Còn cả những nhân vật trong lĩnh vực nhà hàng khách sạn, trang sức, thời trang…Có rất nhiều người mà Tô Nhu rất muốn hợp tác nhưng không thể. Vậy mà hôm nay tất cả bọn họ lại chủ động chào hỏi cô sao?

Chuyện gì vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhu bỗng giật mình. Cô được chú ý như vậy chắc chỉ có một lý do mà thôi.

“Đó là thần y Lâm”, cô lầm bầm.

“Lúc này toàn bộ mọi người đang cho rằng em và thần y Lâm là một đôi nên họ muốn kết giao với em cũng là điều đương nhiên thôi”, Lâm Chính nói bằng vẻ bất lực.

“Kệ bọn họ đi, dù sao thì chúng ta cũng chỉ tới hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ giao thôi. Chúng ta tìm chỗ ngồi, rồi đợi khi ổn ổn thì rời đi”, Tô Nhu trầm mặt, kéo Lâm Chính tới một chiếc bàn đặt ở phía góc khách sạn.

Thế nhưng hai người vừa ngồi xuống còn chưa nóng chỗ thì một người đàn ông trông vô cùng tuấn tú đi cùng một cô gái khác đã bước tới.

“Cô Tô, xin chào. Tôi là Cư Chí Cường, có thể làm quen với cô được không? Đây là danh thiếp của tôi", người đàn ông mỉm cười đầy mê người, sau đó đưa ra trước mặt một tấm danh thiếp.

Tô Nhu nhìn xuống tấm danh thiếp. Cô run rẩy rồi bất ngờ kêu lên: “Bố của anh…là Cư Nam An?”

“Xem ra cô Tô cũng từng nghe qua tên của bố tôi rồi”, Cư Chí Cường mỉm cười, cảm thấy tự hào lắm.

“Sao có thể chưa nghe qua chứ. Việc kinh doanh của tập đoàn Chính Hoa phát triển trong cả nước, hầu như thành phố nào cũng có nhà máy. Trong nước có ai mà chưa từng nghe qua danh tiếng của mọi người đâu”, Tô Nhu cũng đứng dậy đưa danh thiếp của mình. Nụ cười có phần hơi phản cảm trước đó lập tức được thay thế bằng nụ cười đầy chuyên nghiệp của một thương nhân.

Tập đoàn Chính Hoa à? Lâm Chính chau mày. Anh cũng từng nghe qua về cái tên này. Đây là một trong những doanh nghiệp mạnh trong nước. Thật không ngờ cậu chủ của Chính Hoa cũng tham gia buổi tiệc này. Quả không phải điều tầm thường.

“Cô Tô Nhu, tập đoàn Duyệt Nhan rất có tiềm lực. Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với công ty cô, không biết cô có thời gian không?”, Cư Chí Cường mỉm cười.

“Có chứ! Có Chứ! Anh Cư, mời ngồi!”, Tô Nhu mừng lắm, vội vàng đáp lại.

“Ok!”

Cư Chí Cường gật đầu. Thế nhưng anh ta chưa ngồi xuống ngay mà chỉ nhìn Lâm Chính và nói: “Anh đây có thể nhường chỗ được không?"
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 985



Chương 990: Gài bẫy

Lúc này Tô Nhu mới cảm thấy mình còn ngây thơ quá. Cư Chí Cường là người như thế nào chứ? Sao vô duyên vô cớ lại muốn hợp tác với mình? Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là vì thần y Lâm. Có lẽ anh ta muốn thông qua cô để kết giao với thần y Lâm.

Còn Lâm Chính…Đương nhiên là họ không nể mặt anh rồi.

Trong mắt những người này, họ cho rằng thần y Lâm đang thích Tô Nhu. Vậy thì người chồng trên danh nghĩa của cô – Lâm Chính cũng trở thành trở ngại lớn nhất. Nếu như có ai có thể tách được Lâm Chính ra khỏi Tô Nhu thì vô hình trung thần y Lâm nợ họ một tấm chân tình. Thế thì sau này có bàn bạc chuyện làm ăn kinh doanh gì cũng dễ.

Vậy nên rất nhiều người tỏ ra thù hằn Lâm Chính. Trong đó có cả Cư Chí Cường.

Lúc này thì Tô Nhu đã hiểu ra tại sao lần này mẹ lại không phản đối việc cô đưa Lâm Chính đi cùng tới buổi tiệc. Bởi vì bà ta biết, Lâm Chính chỉ cần tới đây thôi sẽ mất mặt. Tất cả những người muốn kết giao với thần y Lâm đều coi Lâm Chính là cái gai trong mắt họ. Ví dụ như Cư Chí Cường này đây.

Lâm Chính cũng không ngốc, đương nhiên anh hiểu suy nghĩ của Cư Chí Cường.

“Anh nói vậy là có ý gì? Tố chất của anh thấp như vậy thì anh phải thích rác rưởi mới đúng chứ sao lại cảm thấy ghê tởm? Tôi thấy anh không muốn ngồi với tôi không phải vì ghét rác rưởi mà ghét việc mình bị người khác coi là rác rưởi đấy nhỉ”, Lâm Chính cười nói.

“Anh nói cái gì? Ý của anh là anh Cư là rác ấy hả? Anh cũng to gan gớm nhỉ? Dám sỉ nhục anh Cư”, người phụ nữ bên cạnh Cư Chí Cường tức giận đập bàn. Cô ta chỉ tay vào mặt Lâm Chính.

“Mây tầng nào gặp gió tầng ấy mà. Anh đây không có khí chất nên đến người đi cùng cũng chẳng ra làm sao?”, Lâm Chính lắc đầu nhún vai.

“Anh…”, cô gái tức run, định chửi đổng lên. Thế nhưng Cư Chí Cường đã ngăn cô ta lại.

“Đừng giận A Bình. Em tức với một tên vô dụng làm gì”, Cư Chí Cường cười khẩy, sau đó quay qua nhìn Lâm Chính.

“Anh là Lâm Chính phải không?”

“Sao thế? Tôi là ai anh còn không biết mà đã dám khiêu khích rồi à?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Tôi nghe nói về anh nhưng chưa từng gặp mặt. Theo như tôi được biết thì anh là kẻ vô dụng có tiếng ở Giang Thành. Nhưng hôm nay xem ra có vẻ không giống lắm nên tôi không chắc”, Cư Chí Cường nói.

“Vậy à?”

“Đương nhiên, dám chửi tôi thì đủ để thấy anh cũng to gan lắm. Nhưng có lẽ anh không biết hậu quả của hành động đó”, anh ta nheo mắt, cười ý vị.

Lâm Chính không nói gì. Anh không có hứng thú với tên Cư Chí Cường này. Lúc này Tô Nhu đứng dậy.

“Anh Cư, tôi thấy giữa chúng ta không có gì để bàn bạc nữa rồi. Mong anh đừng làm phiền chúng tôi. Lâm Chính, chúng ta đi”, Tô Nhu trầm giọng.

Cư Chí Cường giật mình, vội vàng chặn Tô Nhu lại: “Cô Tô, cô sao thế? Đang yên đang lành sao lại tức giận vậy?”

“Lâm Chính là chồng của tôi. Anh sỉ nhục anh ấy như vậy thì cũng đồng nghĩa là đang sỉ nhục tôi. Anh đã không có thành ý muốn hợp tác thì tôi cũng không còn gì để nói nữa”, Tô Nhu lạnh giọng.

Cư Chí Cường giật mình. Anh ta còn tưởng Tô Nhu ghét Lâm Chính lắm và thích chủ tịch Lâm cơ. Vì dù sao người tài giỏi tuấn tú như thần y Lâm khiến Cư Chí Cường còn cảm thấy kém hơn huống hồ là phụ nữ, sao có thể từ chối được chứ?

Vậy mà thật không ngờ, Tô Nhu lại đi bảo vệ Lâm Chính. Chuyện gì thế này? Cư Chí Cường cảm thấy khó hiểu nhưng anh ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó. Lẽ nào cô gái này không muốn để lộ ra việc mình ghét chồng để bảo vệ danh tiếng của chính mình?

Hừ! Đúng là cao tay!

Đã nằm cả trong lòng thần y Lâm rồi. Đã khiến cho cả thiên hạ biết rồi mà còn làm ra vẻ ngây thơ vô số tội à?

Cư Chí Cường cười lạnh, sau đó lên tiếng: “Cô Tô đừng giận. Tôi không có ý gì khác. Mời ngồi, cho tôi thêm cơ hội, chúng ta từ từ nói chuyện”.

Tô Nhu chau mày, thế nhưng cũng không muốn mất đi một cơ hội tốt được hợp tác với tập đoàn Chính Hoa nên cô nhìn Lâm Chính.

“Không sao đâu, ngồi thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy được”, thấy Lâm Chính không phản đối, Tô Nhu lại ngồi xuống.

Hai người bắt đầu trò chuyện. Tô Nhu không được tập trung cho lắm. Cô cảm thấy Cư Chí Cường không hề có nhã ý muốn hợp tác mà là chỉ muốn thông qua cô để tiếp cận với thần y Lâm. Thế nên mới nói có vài câu thì Tô Nhu đã lại muốn rời đi.

Cư Chí Cường cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Tô Nhu, biết là nếu mình không hành động thì sẽ bỏ lỡ cơ hội này, thế là anh ta nháy mắt với cô gái bên cạnh.

Cô gái lập tức nâng ly rượu và lên tiếng: “Anh Cư, em vừa thấy vài người bạn. Em qua đó chào hỏi nhé.”.

“Ừm”, Cư Chí Cường mỉm cười gật đầu

“Thất lễ rồi!”, cô gái nhìn Tô Nhu mỉm cười rồi rời đi. Thế nhưng khi cô gái đi qua chỗ Lâm Chính thì.

“Ôi trời!", đột nhiên cô ta vấp chân, suýt nữa ngã dúi xuống. Và thế là rượu ly mà cô ta đang cầm trên tay cũng văng lên người cô ta.

“Á!”, tiếng kêu thất thanh vang lên.

Tô Nhu giật mình. Lâm Chính cũng sững người.

“Em làm sao thế?”, Cư Chí Cường vội quay qua.

Cô gái đột nhiên trừng mắt với Lâm Chính: “Sao anh lại ngáng chân tôi?”

“Ngáng chân cô?”, Lâm Chính bàng hoàng; “Cô gái, tôi ngáng chân cô khi nào?"

“Anh còn không chịu thừa nhận? Lúc tôi đi tới, anh cố tình đưa chân ra ngáng chân tôi. Nếu không, sao tôi bị vậy chứ? Anh…đúng là đáng ghét!", cô gái quát tháo.

“Anh Lâm, trước đó mặc dù bạn của tôi thất lễ với anh, rồi có nói ra những lời khó nghe nhưng sao anh lại nhỏ mọn thế? Đều là đàn ông cả, có thể nào độ lượng chút không?”, Cư Chí Cường đứng dậy chau chặt mày.

Lâm Chính im lặng. Anh biết hai người này cố tình gài bẫy mình.

“Chí Cường! Váy của em!”, cô gái cuống cuồng hét lên. Cư Chí Cường nhìn bộ lễ phục của cô gái bị thấm ướt bởi rượu thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Bộ này không thể giặt sạch được! Xong rồi! Xong thật rồi".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 986



Chương 991: So giá

Lâm Chính không ngờ cô ta lại kích động như thế. Anh cũng không hề né tránh thế nên cả ly rượu đều bị hất cả vào ngực. Toàn bộ vùng ngực anh ướt đẫm…Có không ít quan khách quay qua nhìn.

Tô Nhu đứng bật dậy với vẻ mặt kinh hoàng.

“Chết tiệt! Anh tưởng mình là ai mà dám cứng mồm với tôi? Anh có biết bộ đồ của tôi tới từ đâu không? Đây là bộ dạ hội màu đen phiên bản giới hạn của thương hiệu Tây Phi. Một bộ 200 nghìn tệ. Giờ anh làm bẩn đồ của tôi, hôm nay anh không đền thì đừng mong sống yên ổn! Chết tiệt”, cô gái tức lắm, cứ thế chửi thẳng mặt Lâm Chính.

Quan khách nghe thấy vậy thì đều vểnh tai lên hóng drama. Tô Nhu bàng hoàng. Một bộ 200 nghìn tệ sao. Điên thật rồi? Đồ gì mà đắt vậy?

Tô Nhu vốn còn đang giận lắm vì nghĩ cô gái này gây sự. Thế nhưng khi nghe cô ta nói giá thì cô lập tức nín thở. 200 nghìn tệ không phải là một con số nhỏ. Cô vội vàng bước lên: “Cô đừng nóng! Bộ quần áo này, tôi sẽ tìm cách giặt sạch cho cô”.

“Giặt sạch? Giặt sạch kiểu gì? Lẽ nào cô định nhét vào máy giặt à? Chất liệu làm bộ trang phục này không phải đổ thông thường, mỗi lần giặt sẽ khiến màu bị thay đổi. Cho dù có giặt khô cũng sẽ ảnh hưởng đến bề mặt của lớp vải. Không có lớp bề mặt đó thì giá trị của nó sẽ bị giảm xuống. Vậy thì bộ trang phục này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô nói có thể giặt được phải không? Vậy được, cô hồi phục lại nó như ban đầu cho tôi thì tôi sẽ không truy cứu nữa”.

Tô Nhu giật mình, biết là chuyện này khó giải quyết nên đành phải cúi đầu hỏi: “Cô gái, theo như cô nói thì cô thấy cần phải đền bao nhiêu tiền?”

“200 nghìn tệ”, cô gái cười lạnh.

“200 nghìn tệ? Cô gái, chúng tôi có làm hỏng bộ đồ của cô đâu!”

“Nó đã mất đi giá trị ban đầu rồi nên tôi không thích nữa. Các người bồi thường 200 nghìn tệ, tôi đưa bộ này cho các người".

Cô gái hừ giọng: “Hừ? Lẽ nào định đưa 20, 30 nghìn tệ cho xong chuyện sao? Cô tưởng tôi là ai?”

“Cô gái, cô…có phải là hơi quá đáng không?”, Tô Nhu có phần tức giận.

“Cô nói cái gì? Dám nói tôi quá đáng sao?”, cô gái gân cổ lên chửi: “Cô tưởng ai cũng nghèo rớt như các người à? Bà đây còn phải làm quá sao? Bà đây mua một bộ đã 200 nghìn tệ mà cô tưởng bộ trên người cô mặc có thể so sánh được à? Sao cô không tự soi lại mình đi".

“Cô gái, nhưng chúng tôi đã xin lỗi rồi. Hơn nữa, tôi cũng định bồi thường nhưng có điều yêu cầu của cô quá đáng quá. Đền toàn bộ là điều không thể. Dù sao thì tôi cũng không thể xác định được chính xác giá trị của bộ đồ này mà”, Tô Nhu nghiến răng.

“Vậy tức là cô không chịu đền đúng không?”, cô gái tức run.

Bỗng nhiên cô ta đột nhiên chộp lấy con dao trên bàn, kéo váy của Tô Nhu và cứa một đường.

Roẹt! Tiếng vải rách vang lên. Chiếc váy của Tô Nhu bị mất một mảng. Phần đùi của cô bị lộ ra ngoài.

Mặc dù vải không bị rách nhiều nhưng chiếc váy đã không còn hoàn chỉnh nữa và mất đi sự thẩm mỹ vốn có của nó.

“Cô…”, Tô Nhu bàng hoàng.

“Không phải cô nói làm hỏng bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu sao? Đồ bán ngoài đường như cô, tôi làm rách một mảng thì cũng không phải đền bao nhiêu đâu nhỉ? Một miếng vải 10 tệ, đủ không?”

Cô gái cười chế nhạo, sau đó lấy ra một tờ tiền vứt xuống đất.

“Tôi lại không có 10 tệ, cô trả lại tôi 90 tệ đi nhé”.

“Ha ha ha!”, quan khách xung quanh cũng bật cười. Đây rõ ràng là sỉ nhục trắng trợn mà.

Đôi mắt Cư Chí Cường ánh lên vẻ ý vị, thế nhưng anh ta vẫn khuyên cô gái không nên làm gì quá đáng.

Mục đích của bọn họ là chèn ép Tô Nhu, để vạch trần bộ mặt thật của cô và Lâm Chính.

Bọn họ thấy, Tô Nhu và Lâm Chính tỏ ra hòa hợp là vì không có cơ hội nào cho Tô Nhu trở mặt mà thôi.

Nếu có thể tạo ra một cơ hội cho Tô Nhu, để cả thế giới biết được sự bất tài của Lâm Chính thì khi đó Tô Nhu mà muốn rời bỏ anh, cũng sẽ không ai trách móc được cô hết.

Tới khi đó, Tô Nhu ngả về phía chủ tịch Lâm thì bọn họ cũng được coi là có công. Cư Chí Cường định là sẽ như vậy.

Có điều…Có vẻ như cô gái đi cùng anh ta đã bốc hỏa thật sự. Hành động của cô ta đã nằm ngoài sức tưởng tượng và dự liệu của Cư Chí Cường.

Tô Nhu siết chặt nắm đấm, mặt đỏ linh căng. Cô gái này đang lăng mạ cô.

“Cô quá đáng rồi đấy”, Tô Nhu nghiến răng.

“Nếu cô cảm thấy không hài lòng thì chúng ta có thể báo cảnh sát xử lý. Tôi sẽ đền trang phục của cô, nhưng trang phục của tôi, cô đền nổi không?”, cô gái kia cười khẩy.

“Được! Vậy thì báo cảnh sát đi. Tôi không tin cảnh sát bắt tôi đền 200 nghìn tệ”, Tô Nhu tức giận.

Cô cũng cảm thấy cây ngay thì không sợ chết đứng. Mở miệng ra là đòi 200 nghìn tệ, cô gái này rõ ràng là đang bắt nạt người khác mà. Dù bộ trang phục của cô ta giặt một lần có mất giá thì cũng không tới từng đó tiền.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 987



Chương 992: Cô là cái thá gì

Nhóm người đi tới ai nấy quần áo lộng lẫy, khí chất cao quý, kiểu cách xa hoa.

Chỉ riêng trang phục đã biết không phải người tầm thường.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơi béo, trên mặt nở nụ cười hiền từ.

Người đàn ông cầm ly rượu, cổ tay đeo đồng hồ Rolex khảm kim cương, mặc Âu phục đen bóng. Nhìn cách ăn mặc có cảm giác như nhà giàu mới nổi, nhưng nhìn kỹ lại thì cảm thấy toàn thân người này đều tràn đầy nội hàm.

Sau lưng ông ta là một ông lão mặc áo thời Đường, còn có một quý bà mặc sườn xám màu đỏ lửa.

Hễ là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra đây toàn là nhân vật nổi tiếng trong nước.

Còn người đàn ông trung niên đi ở trước nhất chính là ông trùm thương mại Tây Cảng!

Nhậm Quy!

“Ông Nhậm đến rồi!”.

Không ít khách khứa kinh ngạc kêu lên.

“Chào ông Nhậm!”.

“Ông Nhậm!”.

“Ông Nhậm, chào ông!”.

Bọn họ đồng loạt chào hỏi.

Người đến liên tục gật đầu, mỉm cười đáp lại.

“Ông Nhậm?”, Tô Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên.

Cô đến đây rồi mới biết bữa tiệc này là Nhậm Quy, ông trùm thương mại nổi tiếng trong nước tổ chức.

Lúc trước, thỉnh thoảng cô nhìn thấy hình ảnh Nhậm Quy trên tivi, ông ta là ông trùm nắm quyền uy lâu năm của giới kinh doanh trong nước, địa vị không tầm thường.

Tô Nhu biết Nhậm Quy không phải người Giang Thành.

Ông ta tổ chức tiệc ở đây, còn đặc biệt mời Trương Tinh Vũ mẹ cô, e là có mục đích khác… đó là muốn leo lên cây đại thụ Dương Hoa…

“Ông Nhậm, ông đến thật đúng lúc, ông mà còn không đến thì sẽ xảy ra chuyện đấy”, Cư Chí Cường tiến tới, cười gượng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay là ngày vui, sao lại tranh cãi làm mất hòa khí như vậy?”, Nhậm Quy cười hỏi.

“Haizz, chỉ là chút hiểu lầm, chút hiểu lầm nhỏ mà thôi!”.

Cư Chí Cường cười đáp.

Khách khứa ở xung quanh kể lại chuyện đã xảy ra.

“Ồ, là thế à, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn, chỉ là chút chuyện vặt vãnh này thôi? Thế thì chẳng có gì to tát! Mọi người bắt tay làm hòa, cùng uống ly rượu không phải được rồi sao? Đây là tiệc tôi tổ chức, nếu gọi cảnh sát tới, tôi sẽ mất hết mặt mũi mất. Cô Tô, cô Trần, nể mặt tôi đi, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, có được không?”, Nhậm Quy cười ha ha, nói.

“Cá nhân tôi cũng nghĩ như vậy! Cô ta thiệt hại bao nhiêu, tôi phải đền bao nhiêu thì sẽ đền bấy nhiêu. Nhưng cô ta mở miệng là hai trăm nghìn tệ, tôi không thể chấp nhận!”, Tô Nhu nói.

Ông trùm Nhậm Quy là một nhân vật thuộc tầng lớp như Cư Nam An, ngay cả Cư Chí Cường cũng phải nể mặt mấy phần, một doanh nghiệp nhỏ như Tô Nhu sao dám đắc tội?

Cho nên, dù cô có bất mãn thế nào cũng không thể không đồng ý.

Cô gái kia cũng như vậy.

“Ông chủ Nhậm đã lên tiếng rồi thì đương nhiên tôi không có ý kiến, nhưng con nhỏ này và chồng cô ta phải đền theo giá tiền cho tôi! Hai trăm nghìn tệ không được thiếu một đồng!”, cô ta hậm hực nói.

“Cụ thể đền bao nhiêu không phải cô nói là được”, Tô Nhu lạnh nhạt nói.

“Không phải tôi nói là được, chẳng lẽ cô nói thì được? Cô nghĩ cô là ai?”, cô ta tức giận nói.

“Cô…”, Tô Nhu giận mà không thể phát tiết.

Đúng lúc này, Nhậm Quy kịp thời lên tiếng.

“Ôi ôi, sao lại cãi nhau nữa rồi? Mọi người bình tĩnh nói chuyện đi. Thật ra các cô không cần lo chuyện này, việc các cô phải bồi thường bao nhiêu tiền cho bộ lễ phục của người kia, tôi đã có cách giải quyết rồi!”.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía ông ta.

Tô Nhu, Lâm Chính, bạn gái của Cư Chí Cường không khỏi nhìn chằm chằm Nhậm Quy.

“Ông Nhậm có cách giải quyết gì thỏa đáng sao?”, Cư Chí Cường hỏi.

“Đương nhiên có, chỉ cần mời một người có uy tín giám định giá trị của bộ lễ phục trên người hai người họ, sau đó tính toán tình trạng thiệt hại của bộ lễ phục, nên đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu, hai cô có ý kiến gì không?”, Nhậm Quy cười nói.

“Đương nhiên tôi không có ý kiến”, cô gái nheo mắt lại, nói.

Sắc mặt Tô Nhu vô cùng khó coi, do dự một lúc cũng chỉ đành khẽ giọng nói: “Không có ý kiến”.

Mặc dù lễ phục trên người cô chỉ có mấy nghìn tệ, đối với người bình thường mà nói cũng đã rất đắt giá, nhưng ở trường hợp này, lễ phục mấy nghìn tệ của cô hoàn toàn chẳng khác gì hàng chợ.

Huống hồ, lễ phục của cô không phải hàng hiệu, chưa ai từng thấy qua, lỡ như bị xem là hàng chợ, Tô Nhu cũng khó mà giải thích.

Tô Nhu không phải người ưa sĩ diện.

Nhưng dù gì cô cũng là người làm ăn.

Người làm ăn rất chú trọng bề ngoài, phải lịch thiệp, nếu không, sao người ta đồng ý hợp tác?

Nếu bị cho là mặc đồ hàng chợ đến tham gia bữa tiệc thế này, chẳng phải cô sẽ bẽ mặt trước đám đông, trở thành trò cười hay sao?

Đến lúc đó cả Giang Thành sẽ lan truyền nó như chuyện cười, làm sao cô có thể làm ăn ở Giang Thành này nữa?

Vẻ mặt Tô Nhu mất tự nhiên, nhưng lúc này cô cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn…

Lâm Chính vốn muốn nói gì đó, nhưng Tô Nhu vội kéo anh lại.

Cô không muốn để sự việc nghiêm trọng hơn nữa.

“Ông Nhậm, ông muốn nhờ ai xác định số tiền mà chúng tôi phải bồi thường?”, Tô Nhu nhỏ giọng hỏi.

“Cô Thường Phương, chắc cô đã nghe tới cô ấy nhỉ? Để cô ấy xử lý việc này được không?”, Nhậm Quy mỉm cười nói.

Ông ta dứt lời, một phụ nữ đeo kính viền đỏ, ăn mặc rất thời thượng đi ra khỏi đám đông.

“Quao!”.

Người ở đây lập tức xôn xao.

“Thường Phương cũng đến đây rồi sao?”.

“Trời ạ, sao trước đó tôi không thấy cô ấy?”.

“Cô ấy vừa mới tới phải không?”.

“Nếu cô Thường Phương giám định, tôi nghĩ chắc bọn họ sẽ không còn lời nào để nói”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 988



Chương 993: Cô ta phải đền bao nhiêu?

Thường Phương xuất hiện giúp vấn đề này có được cách giải quyết đúng đắn.

Với vai trò là nữ hoàng giới thời trang thời thượng trong nước, khả năng phân biệt của Thường Phương cực kỳ có uy tín.

Sáu tuổi cô ta đã tiếp xúc với ngành thời trang, mười một tuổi bắt đầu thiết kế ra trang phục thuộc về mình, lăn lộn trong giới thời trang mấy chục năm, từng ra tạp chí thời thượng, tổ chức triển lãm thời trang cá nhân, còn được công ty thời trang của nhiều quốc gia mời làm giám khảo khách mời cho các chương trình sống còn thời thượng, thậm chí đã từng được lên tạp chí Time. Nếu cô ta còn không thể giám định được giá trị của hai bộ lễ phục này thì e rằng phải nhờ vào người đã tạo ra nó đích thân đến nói rõ giá trị.

“Cô Thường, chào cô!”.

“Cô Thường cũng đến rồi, đúng là khiến người ta bất ngờ”.

“Tôi nghĩ chẳng còn ai có sức thuyết phục hơn cô ấy”.

Khách khứa đều nở nụ cười, cung kính nói.

Cô gái kia cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt với Tô Nhu, trong mắt đầy ẩn ý.

Tô Nhu lại tái mặt, cúi thấp đầu, vô cùng xấu hổ.

Đến nước này, cô thà mình bỏ hai trăm nghìn tệ ra trả cho yên chuyện, cũng không muốn để Thường Phương giám định giá cả bộ quần áo trên người mình.

Dù sao cô cũng là người làm ăn.

Nếu bị Thường Phương giám định ra, cô chắc chắn sẽ trở thành trò cười, lúc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của cô.

Đó không phải điều mà Tô Nhu muốn nhìn thấy.

Nhưng chuyện đến nước này, có vẻ đã không thay đổi được nữa.

Cô gái kia cười nhạt không thôi.

“Bây giờ chắc cô biết rồi chứ? Tên vô dụng này không thể bảo vệ được cô, cô chỉ có đạp anh ta ra một bên, rúc vào lòng thần y Lâm mới có thể có được tất cả! Bây giờ cô nên đưa ra lựa chọn rồi, nếu cô nêu tên thần y Lâm ra, nơi này không có ai dám gây khó dễ cho cô, không có ai dám làm cô không vui, cô sẽ trở thành nữ chính của bữa tiệc này!”, Cư Chí Cường nhìn Tô Nhu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt.

Nhưng…

Tô Nhu cúi thấp đầu, hồi lâu không lên tiếng.

Dường như cô đã chọn từ bỏ.

Điều này khiến cô gái kia và Cư Chí Cường hết sức không vui.

Thường Phương cũng không khách sáo, đi tới trước.

“Cô Thường”, cô gái kia khách sáo cười chào.

“Ừ”, Thường Phương gật đầu, lướt sơ qua áo của cô ta, lên tiếng: “Lễ phục của cô thuộc nhãn hàng nào?”.

“Tây Phi bản giới hạn!”, cô ta đắc ý cười nói.

“Là lễ phục dạ hội màu đen bản giới hạn được bán ra ngày hai mươi tám tháng này, đúng không?”, Thường Phương sáng mắt lên, lập tức nhận ra lai lịch của bộ lễ phục này.

“Phải”, cô gái cảm thấy kiêu ngạo.

“Không tồi không tồi! Bộ dạ hội màu đen này là lễ phục kiểu dáng tốt nhất trong mấy năm gần đây của Tây Phi. Nó được dệt bằng tơ tằm thượng hạng, tất cả đều làm thủ công, viền tay áo được thêu bằng tơ nhện Úc màu xanh ngọc nhả ra. Ngày hai mươi tám, Tây Phi chỉ tung ra bảy mươi bộ lễ phục giống như vậy, bây giờ vẫn chưa bán với số lượng lớn. Nói cách khác, đến thời điểm này, trên thế giới chỉ có bảy mươi bộ lễ phục dạ hội màu đen. Lễ phục như vậy không phải có tiền là có thể mua được! Cô nói nó trị giá hai trăm nghìn tệ, thật ra chỉ là giá mua, bây giờ giá bán thực tế của nó có thể đạt tới năm trăm nghìn tệ”, Thường Phương nói.

“Quao!”.

Cô gái kinh ngạc kêu lên.

Trong đám đông cũng có tiếng xôn xao.

“Năm trăm nghìn tệ?”.

Cô gái cũng không ngờ bộ lễ phục này lại tăng giá nhanh như vậy. Thật ra không phải cô ta mua, mà chỉ là người ta tặng cho. Cô ta cũng không biết giá hiện tại của bộ lễ phục này nên mới nói đại là hai trăm nghìn tệ, không ngờ giá của nó lại cao hơn vậy.

“Nói vậy là giá mà cô Tô Nhu sẽ bồi thường còn cao hơn?”, có người không nhịn được hỏi.

“Để tôi xem xem”.

Thường Phương đến gần hơn, ngón tay nhẹ nhàng v**t v*, lại quan sát kỹ nơi bị rượu thấm ướt trước ngực cô ta, sau đó bất lực thở dài, lắc đầu: “Hóa ra bộ dạ hội màu đen này không chỉ có viền tay áo được thêu bằng tơ nhện xanh, quanh ngực nó cũng được xen lẫn chất liệu đó, khiến cho bộ trang phục này có thể tỏa sáng hơn dưới ánh đèn. Nhưng vì rượu làm ướt, màu sắc đã bị thay đổi, hơn nữa không thể sửa chữa được. Bộ quần áo này chỉ có thể làm sạch nhẹ nhàng, không thể giặt, nói cách khác, bộ quần áo này coi như đã hỏng”.

“Cái gì?”, Tô Nhu kinh hãi biến sắc.

Tất cả mọi người kêu lên kinh ngạc.

“Ha, cô Tô, lúc đầu cô trả hai trăm nghìn tệ là xong chuyện rồi, kết quả cô không chịu. Bây giờ xem ra hai trăm nghìn tệ cũng không đủ để đền”, cô gái cười nhạo.

Tô Nhu đứng sững tại chỗ, cơ thể hơi lảo đảo.

“A Bình, xem em nói kìa, bộ quần áo này là Lâm Chính chồng cô ấy làm hỏng, sao lại trách cô Tô Nhu? Em nên tìm Lâm Chính bồi thường mới phải”, Cư Chí Cường vội nói.

Mục đích của anh ta không phải là làm Tô Nhu khó xử, mà là đuổi Lâm Chính đi!

“Nhưng anh ta là chồng của cô Tô Nhu! Chồng cô ta là một kẻ vô dụng, kẻ vô dụng có thể đền được bộ áo này cho em sao? Em không tìm cô Tô Nhu thì tìm ai?”, cô gái hậm hực nói.

Cư Chí Cường nghe vậy lập tức tận tình khuyên nhủ Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, cô cũng thấy đấy, chồng cô là một kẻ bất tài vô dụng thực thụ, thành chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều. Nhìn xem, hôm nay anh ta lại gây họa cho cô thế này. Tôi thấy cô nên mặc kệ anh ta đi, để anh ta tự đi xử lý chuyện này, thế nào?”.

“Không cần, là tôi dẫn anh ấy đến bữa tiệc này, tôi phải có trách nhiệm!”, Tô Nhu cắn răng nói.

“Nhưng bây giờ ít nhất cô phải bồi thường bốn trăm nghìn tệ trở lên đấy”, Thường Phương ở bên kia lạnh lùng nhìn Tô Nhu.

“Bây giờ tôi không có bốn trăm nghìn tiền mặt, hay thế này, hai người cho tôi chút thời gian, tôi đi gom tiền rồi trả cho hai người”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Ái chà, cô Tô, cô còn bảo vệ tên vô dụng này làm gì? Một tên vô dụng chỉ biết ăn bám, không có bản lĩnh gì cả, sao xứng với cô?”.

“Đúng vậy, cô tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh xuân đẹp đẽ, có lẽ đi cùng với nhân tài giỏi giang như thần y Lâm mới xứng đôi. Kẻ bất tài này hoàn toàn không xứng làm chồng cô!”.

“Không sai, cô Tô, tôi thấy cô vẫn nên ly hôn với kẻ vô dụng này đi! Cô còn trẻ, không thể bị tên đó liên lụy cả đời được!”.

“Ly hôn đi!”.

“Đúng vậy, ly hôn đi!”.

“Ly hôn đi!”.

Khách khứa xung quanh khuyên nhủ, ai nấy đều dốc lòng hết sức, lời nói thành khẩn…

Ngay cả cô gái kia cũng cười khẩy, nói: “Tô Nhu, nếu cô chịu ngoan ngoãn ly hôn với tên vô dụng này, tôi chỉ tìm anh ta tính sổ, chuyện này không liên quan đến cô. Nếu cô không chịu ly hôn với anh ta thì hai người chịu tiền cho bộ quần áo của tôi đi. Anh ta không thể nào có tiền, tôi chỉ đành tìm cô thôi, cô tự xem mà làm”.

Lời này vừa dứt, Tô Nhu lùi lại hai bước, đứng không vững.

Cô đỡ trán, cảm thấy hơi choáng váng.

Ly hôn thì không thể, Tô Nhu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Nhưng cô không ngờ những người khác… lại hướng tới thần y Lâm mà gây áp lực cho mình.

Hơn nữa… còn lộ liễu như vậy.

“Tôi sẽ bồi thường... Tôi sẽ đền tiền…”, Tô Nhu bất lực nói, nhưng đã đưa ra quyết định.

Nhiều người nghe vậy thì vô cùng thất vọng.

Sao cô Tô Nhu này lại quật cường như vậy?

Nếu nói trước kia cô không tìm được lý do đá Lâm Chính đi, không phải bây giờ đã có lý do rất tốt rồi sao?

Chẳng lẽ người phụ nữ này không thích thần y Lâm?

Một vài người cảm thấy hơi tức giận.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 989



Chương 994: Lễ phục của cô rốt cuộc bao nhiêu tiền?

Tất cả mọi người đều mở lớn mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Ai cũng không dám tin vào tai mình.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Cư Chí Cường và cô bạn gái cũng ngạc nhiên không thôi.

Nhậm Quy vẫn cười hà hà, nhưng trên gương mặt trông có vẻ thân thiết đó đã tràn ngập vẻ khinh thường.

“Anh… Anh nói gì? Tôi đền áo cho cô ta?”.

Cuối cùng cô bạn gái cũng không nhịn được lên tiếng.

Cô ta tiến tới một bước, quan sát Tô Nhu một lượt, sau đó cười ha hả.

“Không thành vấn đề, bộ lễ phục của vợ anh bao nhiêu tiền, tôi đền! Nếu anh thích, tôi đền gấp đôi cũng được. Ha ha ha…”, cô bạn gái cười lớn, đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.

“Đồ ngốc, đây không phải tự chuốc lấy nhục sao?”, Cư Chí Cường lắc đầu cười nhạt.

“Được, nếu cô đã nói đền gấp đôi, vậy thì đền đi. Để cô Thường Phương giám định xem bộ lễ phục của vợ tôi thiệt hại bao nhiêu”, Lâm Chính nói.

Sự nghiêm túc của anh khiến đám đông cười rộ lên.

Hiển nhiên, không ai xem trọng Lâm Chính, còn bộ quần áo của Tô Nhu rõ ràng cũng không phải hàng hiệu gì, nếu không thì cô gái kia cũng không dám cầm dao rạch.

“Cô Thường Phương, cô xem thử đi”, Nhậm Quy mỉm cười nói.

“Được”, Thường Phương gật đầu.

Thật ra cô ta đã chú ý đến bộ lễ phục của Tô Nhu từ sớm.

Không biết sao cô ta có một cảm giác quen thuộc lạ lùng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đã từng thấy ở đâu.

“Cô Tô Nhu, lễ phục của cô là của nhãn hàng nào?”, Thường Phương vừa quan sát vừa hỏi.

“Chuyện đó… tôi… tôi cũng không biết”, Tô Nhu khẽ giọng đáp.

“Cô không biết?”, Thường Phương hơi ngẩn ra.

“Phải, tôi không biết, bởi vì đây là chồng tôi tặng cho tôi”, Tô Nhu nói.

“Ồ? Lâm Chính tặng sao?”.

“Vậy chắc là hàng chợ rồi!”.

“Chẳng trách cô Tô lại có vẻ mặt khó coi như vậy, gặp phải chuyện thế này, mình lại mặc một bộ hàng chợ đi tham gia tiệc đúng là khiến người ta rất khó xử”.

“Cô Tô cũng thê thảm quá… gặp phải một người chồng vô dụng như vậy!”.

“Trong đầu Lâm Chính chứa bã đậu à? Trong trường hợp này còn nói cô Thường giám định quần áo của cô Tô? Chê cô Tô còn chưa đủ mất mặt hay sao?”.

“Nếu trong đầu anh ta không phải bã đậu thì không thể làm mấy chuyện bẽ mặt thế này đâu”.

Người xung quanh nhốn nháo, nhiều người nhìn Lâm Chính cười giễu, bàn tán xôn xao.

“Tôi đã nói rồi mà, đây chỉ là đồ hàng chợ! Xem đi”, cô gái cười cợt nói.

Cư Chí Cường lắc đầu: “Lần này e rằng Tô Nhu sẽ đá bay anh ta. Nếu tôi là Tô Nhu, giữa Lâm Chính và thần y Lâm, chắc chắn tôi sẽ chọn thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không có gì phải đắn đo”.

“Còn không phải à?”.

Cô gái kia cười nói.

Người xung quanh ầm ĩ.

Mặt Tô Nhu trắng bệch, lời nói của người xung quanh khiến cô chỉ muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống.

Thường Phương cũng hiểu ra.

“Là vậy à… bộ lễ phục này chắc không trị giá bao nhiêu tiền nhỉ”.

“Mấy nghìn tệ…”, Tô Nhu khẽ giọng nói.

“Thế à? Mấy nghìn tệ?”.

Thường Phương nhìn những hạt trang trí nơi ngực Tô Nhu, không kìm được nói: “Đây chắc là mô phỏng theo cúc áo kim cương đen… Màu sắc này, công nghệ rất tinh xảo, đúng là giống y như thật… Còn cả đường viền vàng này… quá giống thật…”.

Thường Phương tán thưởng.

Khách khứa nghe vậy vô cùng bất ngờ.

Thường Phương lại đưa tay, sờ vào bộ lễ phục của Tô Nhu.

Chỉ trong chốc lát, Thường Phương như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Tô Nhu hơi tò mò.

Người xung quanh cũng vô cùng khó hiểu.

Lại thấy Thường Phương giật mình, bỗng nhiên mở to mắt, không tin nổi nhìn bộ lễ phục của Tô Nhu.

Ánh mắt ấy… dường như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khó tin.

“Cô Thường Phương, cô sao vậy?”.

Cư Chí Cường cảm thấy không đúng, lập tức hỏi.

“Có lẽ cô Thường Phương cảm thấy chất vải quá kém, không thể chấp nhận”, cô bạn gái khẽ cười lên tiếng.

“Đó phải là bộ lễ phục kém đến mức độ nào mới khiến cô ấy có thái độ như vậy”, có người cười bảo.

“Kém sao? Nhưng trước kia cô Thường Phương đã nói công nghệ mô phỏng của bộ lễ phục này rất tốt, có lẽ không kém quá đâu”.

“Ha, công nghệ mô phỏng có tốt đi nữa thì nó cũng chỉ là hàng chợ! Chúng ta đều là người thân phận gì, ai lại mặc một bộ hàng chợ đến đây? Dù là người phục vụ ở đây cũng mặc lễ phục có nguồn hàng chính cống!”.

“Phải!”.

Khách khứa xôn xao.

Nhậm Quy cũng không khỏi cười thành tiếng: “Cô Thường Phương, nếu xong rồi thì mau kết thúc vở kịch này đi, đừng làm ảnh hưởng đến bữa tiệc!”.

Nhưng… Thường Phương giống như không nghe thấy lời Nhậm Quy nói.

Cô ta vẫn mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Tô Nhu, sau đó lại nhìn về phía mấy chiếc cúc áo kim cương đen, rồi lại nâng tay Tô Nhu lên, quan sát kỹ mỗi một đường viền trên lễ phục…

Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
 
Back
Top Bottom