Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

[BOT] Mê Truyện Dịch
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 680



Chương 685: Bị giở trò

Mọi người bàng hoàng. Đây là hợp đồng nợ định kỳ.

“Bà là Lưu Mãn San phải không? Chúng tôi là công ty cho vay Hằng Định, lúc trước bà mượn của công ty chúng tôi 3 triệu 7, giờ phải trả rồi”, người đàn ông đeo kính mỉm cười.

“Hả?”, Lưu Mãn San há hốc miệng.

Tô Nhu lập tức nói: “Vay nợ không phải sẽ có hẹn ngày trả nợ sao? Mới được có vài ngày mày? Sao các người đã tới đòi nợ rồi? Làm gì có chuyện như vậy chứ?”

“Đúng vậy. Lúc đó không phải tôi vay nửa năm sao? Mới có vài ngày mà các người đã vội tới đòi là có ý gì?”, Lưu Mãn San vội vàng nói theo.

Người đàn ông đeo kính lắc đầu: “Bà đâu có vay nửa năm, bà vay ba ngày mà”.

“Cái gì? Ba ngày?”

Bà ta trố tròn mắt. Tô Thái bước lên, xem hợp đồng.

“Dòng ba trang thứ hai đã viết rất rõ rồi. Thời gian mượn là ba ngày, ở đây còn có chữ ký và dấu vân tay của bà. Giấy trắng mực đen, đừng có nói là chúng tôi làm càn nhé” ,người đàn ông đeo kính mỉm cười.

Tô Thái trố tròn mắt, hai tay run rẩy, ông ta cứ thế ngất đi.

“Ông Thái, ông Thái”.

“Anh cả”.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vội vàng đỡ Tô Thái. Lưu Mãn San vừa khóc vừa day nhân trung của Tô Thái.

Lâm Chính ngồi xuống, ấn nhẹ vài cái, Tô Thái mới từ từ tỉnh lại. Ông ta ngồi dậy, tát thẳng vào mặt Lưu Mãn San.

Bốp. Một nửa mặt Lưu Mãn San lập tức sưng vù.

“Sao tôi lại lấy một kẻ ngu ngốc như vậy làm vợ chứ?”, Tô Thái tức giận nói.

“Rõ ràng…tôi ký nửa năm! Sao giờ lại trở thành ba ngày chứ? Sao lại thế…?”, Lưu Mãn San cảm thấy uất ức vô cùng.

“Vậy lúc ký bà có…đọc hợp đồng không?”, Tô Thái tức giận hỏi.

“Chuyện…chuyện này…”, Lưu Mãn San lắp bắp.

Đọc hợp đồng sao? Lúc bà ta mượn tiền chỉ hùng hùng hổ hổ làm cho xong, làm gì xem hợp đồng. Bà ta cảm thấy đối phương sẽ không dám lừa mình

Nhưng rõ ràng là đối phương đã gài bẫy bà ta. Có lẽ họ cũng không ngờ rằng Lưu Mãn San lại dễ dàng lọt hố như vậy.

“Đồ ngốc này…”, Tô Thái khóc dở mếu dở.

“Các người lừa người ta. Bác tôi không xem hợp đồng, theo lý mà nói thì hợp đồng này không có hiệu lực”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Có hiệu lực hay không thì cũng không đến lượt cô quyết. Giấy trắng mực đen rành rành ở đây. Nếu mà không trả thì chúng ta gặp nhau ở tòa”, người đàn ông cười nói.

Tô Nhu lập tức á khẩu.

“Thôi,nchấp nhận đi”, Tô Thái thở dài: “Tình hình bên ngoài các người cũng thấy đấy, nếu hôm nay các người đòi chúng tôi trả từng đó tiền thì chúng tôi cũng không có. Chi bằng cho chúng tôi thêm ít thời gian, đợi chúng tôi bán đồ đạc có tiền rồi sẽ trả hết, được không?"

Tô Thái thực sự hết cách rồi. Tới nước này ông ta đành phải đối diện với sự thực mà thôi. Dù có táng gia bại sản thì cũng phải chấp nhận.

Thế nhưng người đàn ông đeo kính chỉ lắc đầu cười: “Các người nhầm rồi, các người nợ chúng tôi không chỉ có 3 triệu 7 mà là 7 triệu 4 nhé, hi vọng các người hiểu cho rõ”.

“Cái gì?”, cả gia đình họ rú lên.

“Các người..ăn cướp đấy à? Rõ ràng là tôi mượn 3 triệu 7, sao giờ nâng lên 7 tr4 rồi? Các người nói dối”, Lưu Mãn San hét lên, cả người như muốn phát điên.

“Chúng tôi không hề nói dối. Bà nhìn hợp đồng lần nữa xem, viết rõ ràng cả đấy”, người đàn ông mỉm cười.

Lưu Mãn San vội vàng nhìn hợp đồng.

Một lúc sau, bà ta hóa đá.

“Từ ngày hợp đồng có hiệu lực, bất kể là thời gian vay bao lâu thì toàn bộ các khoản nợ sẽ nhân gấp đôi…”, Lưu Mãn San lầm bầm.

“Vay nặng lãi! Các người lừa đảo, không được tính, không thể như này được”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Đã nói rồi, có vấn đề gì thì có thể mời luật sư. Còn nữa, ông chủ chúng tôi cũng nói, lãi không cần nữa, trả gốc cho chúng tôi là được. Có điều tôi thấy giờ các người cũng không có nhiều tiền. Công ty chúng tôi cũng không phải loại tuyệt tình, cho các người ba ngày. Nhưng chỉ ba ngày thôi. Nếu mà ba ngày sau không trả thì gặp nhau ở tòa, rất đơn giản. Các người hiểu ý của tôi đúng không?

Người đàn ông đeo kính nheo mắt nhìn chăm chăm Lưu Mãn San, sau đó phất tay, tất cả đều rút ra khỏi phòng.

Lưu Mãn San ngồi phịch xuống đất như người mất hồn. Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Tô Quảng cũng im lặng. Tô Thái ôm đầu, gồi phụp xuống, mặt đỏ tía tai. Tô Dư kéo Tiểu Khuynh lại gần, bặm môi muốn chảy cả máu…

Cảnh sát tới, đuổi đám chủ nợ đi. Bởi vì có một phần tiền mà Lưu Mãn San vay do ký hợp đồng nên bà ta cũng bị đưa tới đồn. Đồng thời, thư của mấy luật sư cũng tới tay Tô Thái.

Cả nhà Tô Thái gặp rủi ro. Một mình ông ta ngồi hút thuốc với tâm trạng nặng nề. Tô Nhu thì đang sửa soạn, dọn dẹp.

Trời tối dần, Tô Nhu đưa Tô Dư và Tiểu Khuynh tới tập đoàn Duyệt Nhan. Lâm Chính quay trở về Dương Hoa.

Tô Nhu bảo anh về ngủ nhưng anh từ chối. Anh không muốn nghe thấy tiếng lầm bầm chử rủa của Trương Tinh Vũ.

Thực ra chuyện của Tô Thái rất dễ giải quyết, chỉ cần Lâm Chính phất tay đưa cho Lưu Mãn San ít tiền là xong. Thế là chẳng có chuyện gì xảy ra nữa.

Nhưng nếu anh làm như vậy thì đã mặc định khiến nhà họ có chỗ dựa, sao này Lưu Mãn San sẽ càng được nước lấn tới.

Chuyện của nhà Tô Thái vốn chẳng liên quan gì tới anh. Anh cũng không muốn dây dưa. Nhưng đối với Tô Dư và Tiểu Khuynh thì đây đúng là một cú sốc lớn. Lâm Chính cảm thấy thương cho họ.

Theo như kế hoạch thì hôm nay sẽ bán toàn bộ những món đồ có giá trị trong nhà Lưu Mãn San, sau đó tìm cơ hội để Tô Dư có thể mượn tiền của tập đoàn Dương Hoa, lấy danh tiếng cuả Dương Hoa giúp bọn họ nợ.

Tới khi đó Lưu Mãn San chuyển qua nợ Dương Hoa thì có thể kiểm soát được hành vi của ba ta tốt hơn chút. Lâm Chính nghĩ vậy bèn dặn dò mã Hải để ông ta đi xử lý. Mã Hải lập tức rời khỏi phòng làm việc, dặn thư ký của mình. Nhưng chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.

“Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch Lâm, nghe thư ký nói, phía bên Huyền Y Phái xảy ra chuyện”, Mã Hải đanh giọng.

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”

“Tần Bách Tùng…bị tai nạn rồi”, Mã Hải nói nhỏ

“Cái gì?”, Lâm Chính tái mặt.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 681



Chương 686: Cố ý giết người?

Lâm Chính vội vã chạy đến Học viện Huyền Y Phái.

Lúc này, cửa học viện đã đóng, Hùng Trưởng Bạch đang làm chủ mọi việc.

Long Thủ sống dở chết dở, Tần Bách Tùng lại xảy ra chuyện, Học viện Huyền Y Phái có thể nói là vô cùng hỗn loạn, đầy rẫy nguy cơ.

“Thầy!”.

Lâm Chính vừa xuống xe, Hùng Trưởng Bạch đã dẫn theo các lãnh đạo cấp cao chạy tới.

“Anh Lâm, cứu ông nội em với!”, Tần Ngưng đỏ cả mắt, nghẹn ngào nói.

“Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”, Lâm Chính an ủi mấy câu.

Sau đó, anh đi theo Hùng Trưởng Bạch vào phòng phẫu thuật của Huyền Y Phái.

Lúc này, tình trạng của Tần Bách Tùng vô cùng xấu, người đầy máu me, đã hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho ông ta lập tức đi tới.

“Viện trưởng Lâm, vết thương của cụ Tần rất nghiêm trọng, một cánh tay và một chân của ông ấy bị gãy, nhiều chỗ trên người đã gãy xương. Ngoài ra còn kiểm tra được, có thể cơ quan nội tạng đã bị thương! Tình hình không khả quan cho lắm…”.

“Lấy châm lại đây!”.

Lâm Chính quát khẽ.

Người bên cạnh lập tức chuẩn bị châm.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, phong tỏa mạch của Tần Bách Tùng, sau đó bắt đầu xử lý vết thương, tống máu bầm ra, khâu gân mạch lại.

Mỗi một bước đều vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng tỉ mỉ.

Người xung quanh lập tức vây lại, nghiêm túc quan sát.

Những bác sĩ ở bên ngoài đến Học viện Huyền Y Phái học tập thì mở to mắt, lấy điện thoại ra quay cảnh Lâm Chính chữa trị.

Đây là thần y Lâm đấy!

Có thể tận mắt nhìn thấy thần y Lâm ra tay, đó là chuyện hạnh phúc đến thế nào.

Nhiều người cảm thấy phấn khởi lẫn kích động.

Lâm Chính chữa trị cho Tần Bách Tùng không hề có động tác gì màu mè, chỉ cực kỳ đơn giản, dốc hết toàn lực, không hề qua loa.

Dù sao đây cũng là học trò đầu tiên của anh, cũng là cánh tay đắc lực của anh.

Anh sẽ không giữ lại chút gì vào lúc như thế này.

Dần dần, nhờ tác dụng của châm bạc và dược vật của Lâm Chính, các dấu hiệu sự sống của Tần Bách Tùng dần dần ổn định lại.

“Có rồi! Có rồi!”.

“Không hổ danh là thần y Lâm!”.

“Y thuật thế này đúng là tuyệt diệu, Hoa Đà tái thế!”.

Người xung quanh tán thán không thôi, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ngưng âm thầm lau nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt kinh hoàng lộ ra chút nhẹ nhõm.

“Tình hình của ông ấy vẫn rất tệ, mau đưa đến phòng hồi sức. Ngoài ra, tôi sẽ kê đơn thuốc, bốc thuốc theo đơn nấu uống, thời gian này để Tần Bách Tùng ở lại đây đi. Tiểu Ngưng!”.

“Anh Lâm!”, Tần Ngưng tiến tới, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng.

Ánh mắt đó chẳng khác nào tín đồ sùng tín nhất.

Lâm Chính hơi đau đầu, âm thầm tránh ánh mắt của Tần Ngưng, lên tiếng: “Thời gian này em dừng hết mọi việc trong tay lại, chăm sóc cho ông nội em thật tốt”.

“Em đã liên lạc với người trong nhà, nhà em sẽ có người đến chăm sóc ông nội với em”.

“Vậy càng tốt”, Lâm Chính gật đầu, hỏi Hùng Trưởng Bạch: “Ông ấy gặp tai nạn ở đâu?”.

“Ngay trên đường lớn bên ngoài Huyền Y Phái chúng ta”, Hùng Trưởng Bạch đáp.

“Vị trí của Huyền Y Phái chúng ta ở vùng ngoại ô, lưu lượng xe không nhiều, sao lại bất cẩn như vậy?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi: “Có trích xuất camera chưa?”.

“Có rồi”.

“Dẫn tôi đi xem xem”.

“Được”.

Cả nhóm người đi về phía phòng giám sát.

Người canh cửa là người của công ty bảo vệ dưới trướng Cung Hỉ Vân, sau khi nhận được tin đã trích hình ảnh từ camera giám sát ngay lập tức.

Lâm Chính xem kỹ mấy lượt.

Trên đó hiển thị Tần Bách Tùng tan làm vào giữa trưa, định về ăn cơm.

Ông ta không thích ở lại Học viện Huyền Y Phái. Dù sao ở đây từ sáng tới tối toàn là bệnh nhân, quá ầm ĩ, thế nên ông ta đã mua một căn nhà ở trong thành phố.

Người già cũng không thích lái xe, mỗi lần về nhà đều đi đến đầu đường bắt xe buýt 238 để về.

Nhưng hôm nay, ông ta vừa mới ra khỏi cửa đã bị một chiếc xe màu đen mất lái đâm ngã ra đường, bánh xe còn cán qua người ông ta.

Đáng căm hận nhất là sau khi gây tai nạn, tài xế đó cũng không dừng xe lại, thậm chí còn không giảm tốc độ, dường như ý thức được mình đã tông phải người khác nên đạp ga chuồn thẳng.

“Đây chắc chỉ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn”, có người cẩn thận lên tiếng.

“Chưa chắc”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bề ngoài có thể là ngoài ý muốn, nhưng thực tế như thế nào không ai biết được… Trưởng Bạch, báo cảnh sát chưa?”.

“Báo rồi, cảnh sát đang truy bắt kẻ gây tai nạn bỏ trốn”.

“Chúng ta cũng cử người hành động đi. Gọi điện cho Từ Thiên và Mã Hải, sử dụng sức mạnh của Dương Hoa chúng ta, dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra kẻ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Lần này anh thật sự nổi giận.

Nếu là ngoài ý muốn thì thôi, chỉ sợ đây là sự cố có âm mưu!

Không lâu sau, mọi người bắt tay hành động.

“Thầy!”.

Lúc này, một người của Huyền Y Phái chạy tới, trong tay còn cầm điện thoại.

“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Tìm được chiếc xe đó rồi!”.

“Tìm được rồi? Ở đâu?”.

“Trước gara rửa xe ở đường Quảng Bắc, nhưng người đã mất tích. Cảnh sát đã đến đó điều tra, trên xe không có gì, hơn nữa đó là một chiếc xe lấy cắp gắn biển số giả, không tra được thông tin tài xế…”.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên vô cùng sắc lạnh.

“Đây chắc chắn là một vụ cố ý giết người!”, Hùng Trưởng Bạch kích động nói.

“Từ bây giờ, bất cứ người nào từ quản sự trở lên của Huyền Y Phái, nếu không có việc gì đặc biệt thì đừng tùy tiện rời khỏi đây. Tôi sẽ điều một nhóm nhân viên bảo vệ từ công ty bảo vệ đến đây bảo vệ sự an toàn của mọi người, rõ chưa?”, Lâm Chính cất giọng trầm khàn.

“Vâng thưa thầy”.

Mọi người đều nặng nề gật đầu.

Bọn họ cũng biết, chắc chắn lại là sự trả thù của ai đó. Nếu không, với nhân cách của Tần Bách Tùng, sao lại có người dồn ông ta vào chỗ chết?

Lâm Chính xoay người rời khỏi phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm!”, Từ Thiên ở bên kia điện thoại nghiêm túc lên tiếng.

“Điều tra được gì chưa?”

“Trước mắt không có thông tin gì chính xác, nhưng chúng tôi đã tra được, tài xế gây tai nạn làm Cung Hỉ Vân bị thương có nợ một khoản tiền vì đánh bạc vào mấy hôm trước”.

“Ý ông là có người lợi dụng khoản nợ của hắn buộc hắn làm chuyện như vậy?”.

“Vốn dĩ tôi cũng đoán như vậy, nhưng sau này lại phát hiện tài xế đó đã lặng lẽ mua cho mình rất nhiều bảo hiểm. Ông ta cũng có khuynh hướng ngụy tạo cái chết vì tai nạn, muốn lừa một khoản tiền bảo hiểm lớn”.

“Tài xế gây tai nạn đâu rồi?”.

“Bị cảnh sát bắt giam rồi”.

“Thế này, nghĩ cách để tôi và hắn nói chuyện riêng, ngoài ra, ông giúp tôi đến nơi này một chuyến”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Từ Thiên lập tức bắt tay sắp xếp.

Hai mươi phút sau, xe của Từ Thiên dừng trước cửa Học viện Huyền Y Phái. Ngoài ra, đi theo ông ta còn có ba chiếc Mercedes-Benz, đều là vệ sĩ mà ông ta thuê về.

Bây giờ Cung Hỉ Vân, Tần Bách Tùng đều đã xảy ra chuyện, đương nhiên Từ Thiên cũng phải phòng thủ nghiêm ngặt, cẩn thận từng bước.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 682



Chương 687: Là ai sai khiến anh?

Cạch!

Cửa phòng được đóng lại.

Tài xế gây tai nạn là Lý Nam đang bị còng tay lập tức ngẩng đầu lên.

Mặt anh ta đầy râu, người ngợm vô cùng chán chường, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, đồng thời cũng rất căng thẳng.

Thấy Lâm Chính và Từ Thiên tiến vào, Lý Nam lập tức sửng sốt, sau đó vội hỏi: “Các anh là ai? Cảnh sát Trương đâu?”.

“Anh ta ở bên ngoài, chúng tôi là người thân của người bị hại, đến đây để nói chuyện với anh”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tôi thừa nhận, tôi uống rượu lái xe là không đúng, tôi cũng rất hối hận, tôi xin chịu mọi trách nhiệm. Dù ngồi tù hay đền tiền thì tôi cũng đồng ý… Xin lỗi, tôi thực sự rất xin lỗi…”, Lý Nam cúi đầu, dáng vẻ đầy tự trách.

“Tại sao anh lại uống rượu vào buổi trưa?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Lý Nam há miệng, nhỏ giọng đáp: “Tại vì tâm trạng tôi không được tốt lắm”.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”.

“Đây là chuyện riêng của tôi…”

“Lý Nam, nếu cậu muốn được xử nhẹ tội, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn phối hợp với Chủ tịch Lâm của chúng tôi. Cậu ấy hỏi gì thì cậu hãy trả lời nấy”, Từ Thiên ở bên cạnh đập bàn, tức giận quát.

Lý Nam giật nảy mình, nhìn Từ Thiên, rồi lại nhìn Lâm Chính, do dự một lát mới nhỏ giọng nói: “Tôi là người… thích bài bạc, thế rồi… thế rồi dạo này tôi bị thua hơi nhiều… tâm trạng… không được tốt lắm…”

“Chính vì chuyện này mà anh uống rượu vào giữa trưa? Sau đó còn lái xe?”.

“Đó là vì tôi đang vội về, hình như con gái tôi bị ốm…”, Lý Nam đáp.

“Vậy sao?”, Lâm Chính trầm mặc, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này, điện thoại của Từ Thiên đổ chuông.

Ông ta cầm điện thoại lên nhìn hiển thị cuộc gọi, sau đó nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu.

Từ Thiên lập tức cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Khoảng một phút sau, Từ Thiên trở lại, ghé vào tai Lâm Chính nhỏ giọng nói mấy câu.

Lâm Chính yên lặng gật đầu, một lát sau, dường như hiểu ra gì đó, anh ngoảnh sang nói: “Người đang ở đâu?”.

“Ở nhà, nhưng không bị sốt, rất khỏe mạnh”, Từ Thiên nhỏ giọng đáp.

“Ồ?”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia khác thường, hạ giọng nói: “Cứ đưa qua đây, để anh Lý Nam của chúng ta xem đi, dù sao anh ta cũng rất quan tâm đến con gái mình mà”.

“Vâng”, Từ Thiên gật đầu, rồi lại đi ra ngoài.

Lý Nam nghe thấy thế, sắc mặt liền tỏ vẻ lo lắng, đứng bật dậy nhìn Lâm Chính: “Cậu vừa nói gì vậy? Cậu muốn đưa gì đến cho tôi xem? Con gái cái gì chứ? Lẽ nào ý cậu là con gái tôi?”.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính thẳng thắn thừa nhận: “Anh xảy ra chuyện, tôi nghĩ chắc là con gái anh sẽ rất lo lắng, nên đưa cô bé đến đây thăm anh”.

“Cậu…”, Lý Nam cuống lên, đôi mắt bỗng chốc đỏ ngầu, tức giận gầm lên: “Tôi không cần biết cậu là ai! Tôi nói cho cậu biết, con gái tôi đang bị sốt rất nghiêm trọng, lập tức đưa nó đến bệnh viện ngay! Không được đưa nó đến đây!”.

“Tại sao? Sợ con gái anh nhìn thấy bộ dạng này của anh à?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.

Lý Nam siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợn nói: “Tôi biết… chắc chắn cậu rất hận tôi, cũng oán giận tôi rất nhiều, nhưng chuyện đã xảy ra, hơn nữa tôi đã nhận tội, những việc nên chịu trách nhiệm tôi cũng đã chịu, sao cậu cứ phải làm khó tôi thế nhỉ? Nếu cậu vẫn còn tức giận thì đánh tôi đi, đấm tôi hai cái được không? Chỉ cần cậu muốn, cậu bảo tôi làm gì cũng được, nhưng tôi mong cậu đừng đưa con gái tôi đến đây, nó mới chỉ sáu tuổi, tôi không muốn để nó nhìn thấy dáng vẻ bố mình bị còng tay”.

Nói một hồi, Lý Nam liền ch** n**c mắt.

“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì hãy nói mọi chuyện cho tôi biết đi”, Lâm Chính bình thản nói.

“Những lời tôi nói đều là sự thật, vì thua tiền tâm trạng không tốt nên tôi đã uống hơi nhiều rượu, sau đó biết con gái bị sốt liền vội vàng về nhà, nên mới xảy ra cơ sự này. Tôi không lừa các cậu một chữ nào cả!”, tâm trạng Lý Nam trở nên kích động, sắc mặt bỗng đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng mất khống chế mà run rẩy.

“Hử?”.

Lâm Chính nhíu mày, bỗng nhiên nhận ra gì đó, liền túm lấy cánh tay Lý Nam, bắt mạch cho anh ta.

“Thuốc gây ảo giác?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, lập tức rút một cây châm bạc ra, đâm vào huyệt Thái Dương của Lý Nam.

Lý Nam lập tức trở nên yên tĩnh, đặt mông ngồi xuống ghế, thở hổn hển.

“Mạch tượng của anh hỗn loạn, khí huyết cuồn cuộn, các hiện tượng đều cho thấy anh đã dùng thuốc gây ảo giác! Chuyện này là sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Thuốc gây ảo giác? Đó là cái gì vậy? Tôi đâu có uống…”, Lý Nam khó hiểu hỏi.

“Anh có từng hút thuốc phiện không?”.

“Không! Tuyệt đối không! Tôi chỉ uống rượu, đánh bạc thôi, những việc khác tôi không làm”.

“Nếu anh không uống, thì tức là có người lén cho anh uống thuốc gây ảo giác…”, Lâm Chính xoa cằm, đột nhiên hỏi: “Anh… uống rượu một mình sao? Có ai uống cùng không?”.

Lý Nam nghe thấy thế thì sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nói: “Không, tôi uống cùng một người bạn. Hôm nay tôi vay tiền anh ta, anh ta đưa cho tôi năm nghìn tệ, sau đó còn an ủi tôi, mời tôi đi uống rượu. Tâm trạng tôi không được tốt, liền uống cùng anh ta gần nửa lít rượu trắng! Nhưng rượu đó quả thực không tệ, bình thường tôi chỉ uống được một ít, thế mà trưa hôm nay lại có thể uống được nhiều như vậy. Anh ta nói với tôi là rượu này không gây say. Vừa khéo lúc đó có người gọi điện thoại cho tôi, nói con gái tôi bị sốt, bảo tôi về ngay. Tôi vội vội vàng vàng chạy về, lúc đầu tôi không định lái xe về đâu, nhưng người bạn đó nói bình thường buổi trưa sẽ không thổi nồng độ cồn, hơn nữa rượu này không gây say, khuyên tôi tự lái xe về, thế là tôi… tôi…”

Lý Nam nói đến đây thì không nói được nữa.

Nhưng Lâm Chính đã hiểu tất cả.

“Bạn anh ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Đường… đường Giang Xuyên…”

“Địa chỉ cụ thể!”, Lâm Chính nghiêm giọng quát.

“Phòng 105 đơn nguyên 1 tòa 3 khu A đường Giang Xuyên…”, Lý Nam vội đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Thiên.

“Chủ tịch Lâm”.

“Không cần tìm con gái Lý Nam nữa, lập tức đến đường Giang Xuyên đưa bạn của anh ta đến đây, nhanh lên!”.

“Được!”.

Từ Thiên gật đầu, lập tức kiểm tra xem có nhân viên công ty nào ở gần đường Giang Xuyên, rồi gửi tin nhắn cho bọn họ.

Bạn của Lý Nam là Liễu Mục nhanh chóng được đưa tới.

“Là ai sai khiến anh?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Sao cơ? Cậu đang nói gì vậy? Còn nữa, các cậu là ai? Dựa vào đâu mà bắt tôi? Cảnh sát! Cảnh sát! Đánh người rồi!”, người tên Liễu Mục kia la hét om sòm, không ngừng giãy giụa.

Lâm Chính phất tay: “Lôi xuống, chặt đứt tay chân, sau đó băm nát ra cho chó ăn!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 683



Chương 688: Đến nhà

Liễu Mục há miệng, còn định ngụy biện, nhưng cuối cùng… hắn vẫn thỏa hiệp.

Thực ra hắn biết người trước mặt mình là ai, cũng biết Từ Thiên.

Với tính khí của loại người như Từ Thiên, băm vằm chặt chém gì đó tuyệt đối không phải là nói đùa.

Thực ra sau khi bị bắt, Liễu Mục đã biết lần này mình toi đời rồi. Hắn vốn định bỏ trốn, nhưng đối phương hành động quá nhanh, hắn còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, thì người của Từ Thiên đã tìm đến tận cửa.

Đến nước này thì đã trăm miệng khó cãi…

“Tôi nói… tôi nói… Chủ tịch Lâm, cậu… cậu đừng làm bừa…”, Liễu Mục muốn khóc mà không có nước mắt.

“Ồ, anh biết tôi hả?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi, tuy cậu ít khi xuất hiện trên truyền thông, nhưng trên mạng vẫn có ảnh chụp và video về cậu mà”.

“Là anh khuyên Lý Nam uống rượu đúng không? Có phải anh đã thêm thuốc gây ảo giác vào trong rượu của anh ta không?”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng… đúng vậy…”, Liễu Mục chần chừ một lát rồi đáp.

“Liễu Mục… là anh hại tôi thật sao?”, Lý Nam kinh ngạc hỏi.

Liễu Mục chẳng nói chẳng rằng.

“Khốn kiếp!”.

Lý Nam nổi giận đùng đùng, định xông tới, nhưng do tay bị còng, anh ta không thể lao tới gần Liễu Mục được, chỉ đành trừng mắt chửi mắng.

Liễu Mục sợ hãi lùi lại mấy bước.

Từ Thiên vội vàng ấn Lý Nam xuống.

“Mẹ kiếp, mày hãm hại tao, Liễu Mục, tao có mắt không tròng mới làm bạn với người như mày!”, đôi mắt Lý Nam đỏ ngầu.

Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Lý Nam yên lặng, sau đó nói tiếp: “Anh cho anh ta uống uống gây ảo giác, sau đó bảo người lừa anh ta rằng con gái bị ốm, bảo anh ta lái xe về, chắc anh biết tuyến đường về nhà anh ta chứ gì? Hơn nữa chắc hẳn thuốc gây ảo giác của anh không phải là thuốc độc bình thường, mà là một loại thuốc mới. Nếu tôi đoán không nhầm, uống thuốc này vào thì khi nhìn thấy màu sắc đặc biệt nào đó sẽ có hiệu quả k*ch th*ch. Tôi nghĩ chắc là màu vàng nhạt chứ gì? Dù sao chiếc sơ mi mà tôi mặc cũng có màu vàng nhạt”.

Anh vừa dứt lời, Liễu Mục liền biến sắc.

“Kế hoạch này của anh đúng là vô cùng kín kẽ, nếu để người gây tai nạn nghĩ rằng đây là một vụ việc ngoài ý muốn, thì còn ai nghĩ rằng vụ tai nạn giao thông này là cố ý chứ? Không thể không nói người đứng sau anh rất thông minh, chỉ đáng tiếc kẻ chủ mưu trăm điều kín kẽ lại để lộ một sơ hở. Hắn ta làm mọi chi tiết đều rất chặt chẽ, chuyện gì cũng suy tính tỉ mỉ, nhưng lại lơ là một điều duy nhất, đó chính là nhỡ không đâm chết tôi thì phải làm sao. Đây cũng là rủi ro lớn nhất của hành động này, bởi vì một khi tôi không bị đâm chết, thì chắc chắn sẽ vạch trần được kế hoạch của hắn. Tôi nghĩ chắc là hiện giờ hắn đã biết tôi điều tra ra được hắn rồi”.

“Liễu Mục, anh hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết sự thật đi. Nếu anh cố sống cố chết giữ bí mật này, không những chẳng có ý nghĩa gì, mà ngược lại sẽ khiến anh gặp xui xẻo đấy, anh hãy nghĩ cho kĩ”.

Lâm Chính bình thản nói.

Tất cả đã bị Lâm Chính nhìn thấu.

Liễu Mục trầm mặc.

Từ Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Chủ tịch Lâm lại suy nghĩ một cách tỉ mỉ và chi tiết đến như vậy…

“Tôi nói…”, Liễu Mục hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

“Là ai?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Tôi không quen người đó… Mấy ngày trước, ông ta đến tìm tôi, đưa cho tôi 200 nghìn tệ, bảo tôi làm những chuyện này. Ông ta không nói cho tôi biết bất cứ thông tin gì, bao gồm cả việc ông ta là ai, tại sao lại làm những chuyện này. Ông ta giấu tôi mọi chuyện, nhưng tôi không hỏi, dù sao tôi cũng không quan tâm, có ai chê tiền chứ? Hỏi nhiều như vậy làm gì…”, Liễu Mục nói.

Từ Thiên nghe thấy thế thì vô cùng thất vọng.

“Vậy là anh không biết gì về người đó sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Gần như là thế…”

“Gần như là thế nghĩa là sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Tôi nghe giọng nói ông ta thì hình như là người ở Yên Kinh, tôi chỉ biết thế thôi”.

“Người Yên Kinh? Chủ tịch Lâm, hay là bảo cậu ta miêu tả lại diện mạo của người kia, sau đó bảo cảnh sát in ra tiến hành đối chiếu”, Từ Thiên nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Ông đi sắp xếp đi”.

“Được”.

Từ Thiên gật đầu rồi ra ngoài.

Lâm Chính đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Cậu Lâm!”.

Liễu Mục và Lý Nam vội vàng đứng dậy.

“Tôi… ừm… cậu Lâm, cậu có thể thả tôi rồi chứ?”, Liễu Mục run giọng hỏi.

Lâm Chính nhìn hắn, rồi lại nhìn Lý Nam, bình thản đáp: “Tôi có phải là cảnh sát đâu, tôi không có quyền xử lý bất cứ ai trong số các anh. Chuyện của các anh thì cứ nói với cảnh sát đi”.

Dứt lời, anh liền ra khỏi phòng.

Hai người kia vô cùng buồn bực, nhưng cũng lấy làm vui mừng.

Ít nhất ở trong tay cảnh sát vẫn còn hơn là ở trong tay một kiêu hùng vùng xám như Từ Thiên.

Khoảng nửa ngày sau, Từ Thiên lấy được bức tranh vẽ tay kẻ tình nghi từ chỗ cảnh sát.

Bức tranh này được vẽ theo lời miêu tả của Liễu Mục, hơn nữa ngoài các đặc điểm ở khuôn mặt, thì quần áo cũng được vẽ ra.

Lâm Chính cầm bức tranh bán thân lên xem, hình như chẳng có gì đặc biệt.

“Phía cảnh sát cũng đang điều tra, dù sao nó cũng liên quan đến một vụ án thuê giết người”, Từ Thiên nói.

“Nếu là lực lượng bên phía Yên Kinh, tôi lo rằng chỉ dựa vào bọn họ sẽ không có kết quả gì đâu, vẫn nên tự điều tra thì hơn”, Lâm Chính bình thản nói.

Bỗng nhiên anh thấy cổ áo người này có chút quen mắt.

Lâm Chính lại suy nghĩ cẩn thận một lát, hình như nhớ ra gì đó, anh liền cầm bút, vẽ qua loa một đóa hoa ở bên trong cổ áo.

“Cầm đi hỏi Liễu Mục xem có phải vị trí này bên trong cổ áo của người kia có một đóa hoa như vậy hay không”.

“Được”, Từ Thiên tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đáp lời rồi chạy đi.

Một tiếng sau…

“Chủ tịch Lâm, Liễu Mục nói là giống hệt”, Từ Thiên nghiêm túc gật đầu.

“Được rồi, không cần điều tra nữa, tôi biết là ai rồi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói.

“Là ai vậy?”, Từ Thiên vội hỏi.

“Rồi ông sẽ biết thôi, giúp tôi chuẩn bị một chút, tôi muốn mời mấy người đến ăn cơm, ở Giang Thành của chúng ta”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, cậu muốn mời ai?”.

“Gia chủ của thế gia Tư Mã ở Yên Kinh”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

Hơi thở của Từ Thiên bỗng nghẹn lại, cũng đột nhiên ý thức được gì đó.

Ông ta ngớ người ra nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới hoàn hồn.

“Tôi đi làm ngay đây”.



Một ngày sau, một người đàn ông xách cặp tài liệu, đeo kính, bước vào nhà của thế gia Tư Mã.

Quản gia của thế gia Tư Mã là chú Trung chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước cửa đại sảnh, yên lặng nhìn người đàn ông này đi tới.

Thái độ bình thản, không chút hoảng hốt.

“Người của tập đoàn Dương Hoa? Các cậu đến thế gia Tư Mã tôi làm gì?”, chú Trung mặt không cảm xúc hỏi.

Người đàn ông kia không nói gì, chỉ bước tới bàn trà bên cạnh, lấy một tập văn kiện trong cặp tài liệu ra, đặt lên bàn.

Chú Trung yên lặng nhìn tập văn kiện kia, có chút nghi hoặc.

Người đàn ông kia bình thản nói.

“Chủ tịch Lâm của chúng tôi chân thành mời gia chủ của thế gia Tư Mã đến Giang Thành dự tiệc! Thời gian là tối ngày mai!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 684



Chương 689: Thần y Lâm, tôi đến rồi

Người đàn ông đeo kính cười mỉm, nhìn chú Trung nói: "Nhờ chú chuyển lời với gia chủ! Chủ tịch Lâm chúng tôi đã nói rồi, bao nhiêu khách tới cũng được, chủ tịch chúng tôi chào đón cả".

Chú Trung đi tới bên bàn trà, cầm tập tài liệu lên đọc lướt qua một lượt, trên mặt không có chút biểu cảm nào: "Được, tôi sẽ chuyển lời lại với gia chủ!"

"Tạm biệt!", người đàn ông đeo kính lịch sự gật đầu, rồi mỉm cười rời khỏi phòng.

Chú Trung lập tức cầm tài liệu ra sân sau.

Trong đình nghỉ mát ở sân sau.

Gia chủ của thế gia Tư Mã - Tư Mã Tàng đang ngồi thưởng trà với một ông lão mặc bộ đồ thời Đường màu trắng.

Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn, lăn đến bên hồ săn, vô cảm nhìn đám cá đang bơi lội dưới hồ, vẻ mặt sầu muộn.

"Bên kia nói thế nào?", Tư Mã Tàng đặt ly trà xuống, liếc nhìn về phía Tư Mã Sóc Phương.

Tay của ông lão đang định uống trà bỗng hơi khựng lại, lắc đầu: "Y thuật của vị thần y Lâm này quả thực trác tuyệt, tôi đã dẫn Sóc Phương đi xem nhưng bên ấy tỏ ý vô phương cứu chữa, tôi cũng thật hết cách".

"Khó khăn đến vậy sao?", Tư Mã Tàng âm thầm siết chặt ly trà, ly trà bị vỡ cũng không biết.

Ông lão nhíu mày, cười nói: "Gia chủ Tư Mã cũng đừng bỏ cuộc, thế giới này rộng lớn, nhân tài dị sĩ nhiều không kể xiết. Chẳng phải thần y Lâm này cũng mới xuất hiện đó sao? Cậu ta còn trẻ vậy mà đã có y thuật kinh người đến thế là điều vốn đã khiến người khác không thể tưởng tượng được rồi. Đợi thêm đi, có lẽ không lâu nữa sẽ có một thiên tài y học còn trác tuyệt hơn cả thần y Lâm xuất hiện, đến lúc đó không phải Sóc Phương sẽ được cứu sao?"

"Mong là vậy", Tư Mã Tàng cũng biết rằng ông lão này đang an ủi mình nên không nói thêm gì.

"Đúng rồi, gia chủ Tư Mã, thứ cho tôi nhiều lời, cậu đã lấy lại Thiên Kiêu Lệnh chưa?", ông lão bỗng hỏi.

Cơ thể Tư Mã Tàng khẽ run, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt đã bình tĩnh lại: "Sao vậy? Ông Trịnh cũng tin mấy lời đồn bên ngoài sao?"

"Tư Mã Tàng, tình cảm giữa chúng ta thế nào? Cậu thật sự cho rằng tôi đã già đến hồ đồ rồi sao? Sóc Phương đã thế này rồi, cậu cảm thấy nó có thể giữ được Thiên Kiêu Lệnh sao?", ông lão cười nói.

Tư Mã Tàng im lặng.

"Hơn nữa, chuyện ở Giang Thành đã truyền đi khắp nơi rồi, mối quan hệ giữa cậu và hắn không tầm thường, đang yên đang lành cậu bỗng nhiên đến Giang Thành, còn bắt có cô gái tên Tô Nhan kia nữa. Nếu không phải cậu phái hắn đi lẽ nào hắn có thù gì với thần y Lâm? Ta không nhớ tên họ Lưu kia từng đụng chạm gì với thần y Lâm cả mà?", ông lão cười nói.

"Cuối cùng vẫn không giấu được Trịnh An Sơn ông! Đúng vậy, đúng là tôi đã gọi Lưu Sẹo tới đó, mục đích của tôi là khiến hắn đối phó với thần y Lâm, tạo cơ hội để tôi tìm cách lấy Thiên Kiêu Lệnh về, nhưng... tôi đã đánh giá cao gã Lưu Sẹo ngu ngốc đó rồi!", Tư Mã Tàng hừ nói, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

"Với năng lực của hắn, không nên hỏng chuyện mới phải!”

"Nếu hắn dốc hết sức thì chắc chắn sẽ không hỏng chuyện nhưng hắn cố ý làm hỏng chuyện! Hắn biết tôi đã lợi dụng hắn nên mới quay ngược lại kéo tôi xuống nước! Thần y Lâm đã biết thế gia Tư Mã tôi ra tay rồi, hắn muốn đổ chậu than nóng là thần y Lâm lên người thế gia Tư Mã tôi! Hơn nữa... Lưu Sẹo cũng muốn giành Thiên Kiêu Lệnh!", Tư Mã Tàng lạnh giọng nói, trên người toả ra sát ý.

"Không có Thiên Kiêu Lệnh, thế gia Tư Mã sẽ rơi vào thế bị động ở đại hội, các cậu vốn muốn nhờ Thiên Kiêu Lệnh của Sóc Phương để phát triển, mất đi Thiên Kiêu Lệnh, sớm muộn gì các cậu cũng sẽ bị những gia tộc lớn kia xâu xé!", ông lão uống một ngụm trà.

"Ông thật sự tưởng rằng thế gia Tư Mã của chúng tôi chỉ dựa vào một tấm lệnh bài nho nhỏ để tranh hùng với những gia tộc kia sao?", Tư Mã Tàng ngẩng đầu nhìn ông lão.

Cái nhìn này khiến ông lão thấy thảng thốt.

"Lẽ nào tôi nhìn lầm rồi sao?", ông lão ngơ ngác hỏi.

"Tôi sẽ khiến ông nhìn cho rõ thế gia Tư Mã thực thụ là như thế nào", Tư Mã Tàng khàn giọng nói.

Lời này tràn ngập khí thế bá đạo và sự tự tin ngút ngàn.

Ông lão hơi kinh ngạc, không nói thêm gì.

Lúc này, chú Trung bước nhanh tới, đưa tập tài liệu cho Tư Mã Tàng, đồng thời cúi người nói nhỏ vài câu vào tai ông ta.

Tư Mã Tàng bỗng nhíu mày.

"Ồ? Có chuyện mới mẻ gì à?", ông lão cười ha ha hỏi.

"Cũng không có gì mới mẻ, chỉ là có người tới mời tôi đi dự tiệc", Tư Mã Tàng bình tĩnh đáp.

"Ai?"

“Thần y Lâm ở Giang Thành... thế nào? Ông Trịnh có hứng không? Cùng đi nhé?"

"Thần y Lâm? Ha ha ha, người này lợi hại thật đấy, mới đó mà đã tìm tới tận cửa rồi! Được! Được! Tôi cũng rất hứng thú với nhân tài mới nổi này, có thể đi nhất định sẽ đi. Ha ha ha..."

"Có ông Trịnh, cậu ta sẽ không xấc xược được rồi!"

...

Lâm Chính không tới thăm Tần Bách Tùng và Cung Hỉ Vân, thương tích của họ có Hùng Trưởng Bạch xử lý là đủ rồi.

Anh ngủ ở công ty một đêm, mới sáng sớm hôm sau anh đã đến khu vực trung tâm Hào Tình Thế Kỷ, gọi Từ Thiên sắp xếp mọi thứ rồi yên tĩnh chờ đợi ở biệt thự.

Không có thức ăn.

Không có rượu.

Chỉ có Từ Thiên bên cạnh.

Mãi đến tối, mấy chiếc xe sang đã đỗ trước cổng biệt thự.

Người đến chính là Tư Mã Tàng và Trịnh An Sơn.

Ngoài ra còn có vài nhân vật chức cao và cao thủ thân thủ phi phàm của nhà họ Tư Mã.

Từ Thiên đứng trước cửa đón khách.

Nhìn những nhân vật hiển hách từ Yên Kinh tới, Từ Thiên thấy khó mà chịu nổi.

Mấy người khác thì còn tạm, chứ Tư Mã Tàng và Trịnh An Sơn kia thật sự khí thế quá mạnh, dù ông ta có là một nhân vật cộm cán trong thế giới ngầm ở đây thì cũng hơi sững sờ.

Đúng là nhân vật đến từ đất Yên Kinh ngoạ hổ tàng long, thật khác thường!

Đặc biệt là Tư Mã Tàng!

Từ Thiên cứ tưởng tay lỏi đời mỗi ngày sống với đao kiếm như mình sẽ không sợ bất cứ thứ gì, nhưng hôm nay ông ta đã nhận ra mình sai rồi.

Từ Thiên thầm hít một hơi, khẽ nói: "Ông Tư Mã, các vị, mời vào. Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đợi các vị từ sớm".

"Ông là Từ Thiên nhỉ?", Tư Mã Tàng thờ ơ liếc ông ta một cái, hỏi.

"Đúng vậy, ông Tư Mã biết tôi sao?", Từ Thiên hỏi.

"Vốn không biết, nhưng vì thần y Lâm nên mới biết. Theo lý mà nói thì tôi không biết đến ông", Tư Mã Tàng nói rồi đi vào trong.

Sắc mặt Từ Thiên tối hẳn, siết chặt nắm đấm nhưng không nói tiếng nào.

Ý trong lời của Tư Mã Tàng quá rõ ràng, Từ Thiên ông ta... không xứng để Tư Mã Tàng ông ta biết đến...

Mọi người đều vào biệt thự.

Lâm Chính đang yên tĩnh ngồi trên ghế, nhìn những người bước vào với vẻ mặt không mấy cảm xúc.

Tư Mã Tàng, Trịnh An Sơn đều đồng loạt quan sát chàng thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này.

Bọn họ đều rất kinh ngạc.

Đây chính là người còn trẻ hơn cả Sóc Phương khiến cả thế gia Tư Mã đau đầu nhức óc, thậm chí còn cướp cả Thiên Kiêu Lệnh đi sao...

Đúng là đời nào cũng có nhân tài xuất hiện!

"Chào mừng!"

Lâm Chính lên tiếng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 685



Chương 690: Tôi không đùa!

Tư Mã Tàng đến đây chính là vì cái này!

Vốn dĩ ông ta muốn giết Lâm Chính trước rồi mới ra tay lấy lại.

Nhưng ông ta phát hiện vị thần y Lâm này dường nhưng không đơn giản như mình nghĩ, giết anh chắc sẽ khó khăn nên mới ra tay với người bên cạnh anh trước để cảnh cáo.

Đợi thần y Lâm cảm thấy áp lực thì sẽ ra mặt đàm phán.

Chỉ là ông ta không ngờ được, Lâm Chính đã phát hiện ra thế gia Tư Mã đứng sau bày trò nhanh như thế.

Nếu đã bị đối phương vạch trần, Tư Mã Tàng cũng không che giấu gì nữa, đi thẳng vào vấn đề.

Nếu đối phương bằng lòng giao Thiên Kiêu Lệnh ra thì mọi chuyện còn thương lượng được.

Nhưng Lâm Chính không hề trả lời Tư Mã Tàng mà hỏi ngược lại một câu.

"Cung Hỉ Vân và Tần Bách Tùng là do ông gọi người đến làm đúng không?"

Chân mày Tư Mã Tàng khẽ nhướng lên, nhưng vẻ mặt không đổi, đáp thẳng: "Không chỉ hai người này... cả lần sự cố của cô Tô Nhan cũng do tôi phái người làm".

Giọng điệu đó thản nhiên như đang nói về chuyện vụn vặt nào đó.

"Tôi biết rồi", Lâm Chính khẽ gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, chìm vào im lặng.

"Thế nào? Thần y Lâm? Cậu tức giận lắm à? Người nên tức giận là tôi mới đúng, cậu chỉ mới bị phế đi hai tên thuộc hạ, còn cô gái mà cậu thích thì không phải chịu bất cứ tổn thương nào. So với tôi, so với trên dưới thế gia Tư Mã, chút tổn thất này của cậu có là gì?"

"Có biết nhà tôi đã tổn thất những gì không? Hạt giống duy nhất của cả nhà tôi chịu thiệt trong tay cậu đấy! Đại hội đã sắp đến gần, hy vọng duy nhất của thế gia Tư Mã tôi đã không còn nữa, cậu có biết điều này nghĩa là gì không? Thần y Lâm, so với bọn tôi, chút tổn thất của cậu có gì đáng để kể?"

Tư Mã Tàng nghiêm túc nói, ánh mắt lạnh lẽo.

Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, thản nhiên nói: "Con người tôi trước nay, nếu người không hại tôi thì tôi cũng chẳng đụng đến người. Vốn dĩ giữa tôi và nhà họ Tư Mã nước sông không phạm nước giếng, mọi chuyện xảy ra như thế này cũng là vì nhà họ Tư Mã các ông chủ động đến gây hấn với tôi, sao có thể trách tôi?"

Không ít người của thế gia Tư Mã nghe vậy thì chợt nổi giận.

Nhưng Tư Mã Tàng lại nén lửa giận xuống, trầm giọng nói: "Có lẽ trước đây chúng ta đã có những chuyện không vui và hiểu lầm, nhưng tôi nghĩ những chuyện này đều có thể bỏ qua được!"

Nói đến đây, ông ta bỗng nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thần y Lâm, nếu cậu có thể trả Thiên Kiêu Lệnh lại cho thế gia Tư Mã của tôi thì có lẽ thế gia Tư Mã của tôi có thể hợp tác với cậu! Cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu chúng ta hợp tác, trong nước còn ai là đối thủ của chúng ta nữa? Đến lúc đó trên đại hội, chắc chắn chúng ta sẽ đánh đâu thắng đó, chúng ta muốn gì sẽ có cái đó, thế này không phải rất tốt sao?"

Dứt lời, đám người thế gia Tư Mã đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, đợi anh trả lời.

Một số người nở nụ cười.

Một số thì tỏ vẻ cợt nhả.

Tuy thế gia Tư Mã không được xem là gia tộc hạng nhất ở Yên Kinh, nhưng so với đám người đầu đường xó chợ ở Giang Thành thì vẫn hơn chứ?

Có thể hợp tác với gia tộc lớn ở Yên Kinh là chuyện bao người mơ ước, thần y Lâm này có bản lĩnh nhưng chắc chắn sẽ mong chờ chuyện này lắm nhỉ?

Cả đám đồng loạt nhìn anh, đợi xem dáng vẻ anh đội ơn thế gia Tư Mã, mừng rỡ như điên.

Chỉ là...

Lâm Chính vẫn ngồi ở đó, không thèm ngẩng đầu, vẻ mặt cũng không đổi, từ tốn nói.

"Chuyện này để bàn sau!"

Dáng vẻ điềm đạm, không sợ mưa to gió lớn...

Bọn họ vô cùng bất ngờ.

Tư Mã Tàng chợt nhíu mày: "Thế bây giờ cậu muốn bàn chuyện gì?"

"Phái người bắt cóc Tô Nhan, tính kế giết tôi, phái người lái xe tông Tần Bách Tùng, ai đã đưa ra chủ ý cho những chuyện này?", Lâm Chính vô cảm hỏi.

"Chẳng phải tôi đã nói lúc nãy rồi sao? Đều là tôi phái người làm", Tư Mã Tàng nghiêm giọng trả lời.

"Nói vậy là mấy ý này đều do ông đưa ra?", Lâm Chính hỏi lại, vẻ mặt lạnh lùng hơn nhiều.

"Hửm?", Tư Mã Tàng thấy có gì đó không ổn.

Một cao thủ của thế gia Tư Mã đứng phía sau thấy không nhịn được nữa, hừ lạnh: "Tên họ Lâm kia, giọng điệu kiểu gì đó? Mày muốn làm gì? Muốn ra tay à? Ai đưa ra ý đó là mày muốn giết người đó hả? Thế tao nói cho mày biết, ba chuyện đó đều do tao đề xuất đấy, tao kiến nghị gia chủ làm vậy đấy, sao nào?"

"Vậy sao?"

Cuối cùng Lâm Chính cũng đã ngẩng đầu, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm kẻ kia.

Sát ý chậm rãi toả ra từ người anh.

"Thần y Lâm, tôi biết cậu là một bác sĩ, thực lực phi phàm, nhưng tôi khuyên cậu trước khi ra tay phải nghĩ cho thật kỹ hậu quả, tôi đã dám đến đây thì đương nhiên đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ cả rồi. Nếu chúng tôi ở đây có ai bị thương thì e rằng bạn bè người thân của cậu cũng phải chịu tội đấy. Có khi là tai nạn xe, có khi là té sông, hoặc có thể là bất cẩn ngã lầu... cậu nghĩ cho kỹ!", Tư Mã Tàng thản nhiên nói.

Thế này là đang uy h**p rồi.

Tư Mã Tàng đã biết chuyện ở Kỳ Dược Phòng từ lâu rồi.

Nếu đã dám đi từ Yên Kinh đến đây, sao Tư Mã Tàng không chuẩn bị gì cho được? Thế nên trước khi ông ta xuống máy bay, lực lượng của thế gia Tư Mã đã trà trộn vào Giang Thành rồi.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đứng lên.

Chỉ một động tác đơn giản, đã khiến đám người thế gia Tư Mã cực kỳ căng thẳng.

Họ thấy Lâm Chính đi về phía cao thủ vừa lên tiếng kia.

"Mày muốn làm gì?", kẻ kia ngẩn ra, lập tức quát lên.

"Đứng lại đó cho tao!"

"Mày làm gì!"

Những người khác của thế gia Tư Mã cũng lần lượt lên tiếng, đứng cản trước mặt Lâm Chính.

Tư Mã Tàng cũng hơi nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: “Thế nào? Thần y Lâm định ra tay à?”

"Tôi cho ông hai sự lựa chọn".

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Hai lựa chọn thế nào?", Tư Mã Tàng nhìn anh hỏi.

"Một là giao tên này cho tôi xử lý. Hai là các ông chết hết ở đây", Lâm Chính nói.

Dứt lời, cả đám người đều sững sờ.

Tiếp sau đó...

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười ngặt nghẽo vang lên.

Cả căn phòng bị tiếng cười làm chấn động.

Bọn họ ôm bụng cười không ngớt, chảy cả nước mắt.

Đến Tư Mã Tàng cũng thấy hơi kìm chế không được.

Không biết qua bao lâu, họ mới dần dần dừng lại.

"Thằng ngốc này nói cái gì thế?"

"Bảo chúng ta chết hết ở đây? Ha ha ha, nó đang mơ à?"

"Phải nói nó dám ra tay hay không trước đã! Dù nó có ra tay thật, bọn nó chỉ có hai người, đấu lại chúng ta được sao?"

"Chúng ta không phải là thế gia y dược gì đâu, chúng ta là thế gia cổ võ đấy! Nó có hiểu thế gia cổ võ nghĩa là gì không thế?"

Người của thế gia Tư Mã cười ha hả nói.

Tư Mã Tàng khẽ cười: "Thần y Lâm, cậu không đùa chứ?"

Lâm Chính không nói gì, vẫn nhắm hai mắt, chỉ khẽ nhấc tay.

Từ Thiên đứng bên hiểu ý, lấy điện thoại ra nhấn hai cái.

Sau đó...

Rầm!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 686



Chương 691: Thằng điên chính hiệu

Đây đều là người của Cung Hỉ Vân và Từ Thiên, bọn họ được Từ Thiên sắp xếp ở xung quanh, chỉ cần Lâm Chính hạ lệnh thì sẽ xông vào.

Người của thế gia Tư Mã đều là võ sĩ, nếu chỉ là những vệ sĩ thông thường, cho dù cầm súng thì cũng chưa chắc có thể làm gì được bọn họ.

Nhưng lần này thì khác.

Bởi vì xung quanh có tới mấy nghìn vệ sĩ.

Không nói tới việc những người này không chỉ là lính đặc chủng đã xuất ngũ, và lính đánh thuê thực lực mạnh mẽ, từng chém giết ở nước ngoài trong thời gian dài, mà riêng số lượng đã bao vây chặt chẽ cả căn biệt thự.

Trong tình huống này, cho dù là người có thân thủ tốt đến đâu, e là cũng không thể thi triển được.

Huống hồ những người này đều bằng xương bằng thịt, thân pháp dù tốt, nhưng có thể nhanh bằng súng đạn sao?

Không khí vô cùng nặng nề ngột ngạt.

Khí thế giương cung bạt kiếm.

Nhưng thế gia Tư Mã không hề sợ hãi.

Tư Mã Tàng còn cười lớn, nhìn Lâm Chính với dáng vẻ đùa cợt: “Tôi còn tưởng thần y Lâm là người thông minh tuyệt đỉnh, sáng suốt bình tĩnh, không ngờ hôm nay được gặp, cậu không chỉ ngu xuẩn, mà còn kích động l* m*ng. Tôi đánh giá cao cậu rồi, đánh giá cao cậu rồi, ha ha ha…”

Tiếng cười đầy khinh bỉ và châm chọc.

Ngay cả Trịnh An Sơn cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính không còn sự tán thưởng như lúc trước nữa, mà thêm phần khinh thường.

Dù sao hành động này của Lâm Chính cũng quá kích động, quá ngu ngốc.

Người của thế gia Tư Mã dám đến, chẳng lẽ lại sợ chiêu này của anh?

Hơn nữa mời người ta đến dự tiệc lại sắp xếp nhiều người thế này, bày một bữa Hồng Môn Yến, như vậy chẳng phải nói cho đối thủ biết mình tài hèn sức mọn, chỉ có thể dựa vào võ lực cấp thấp nhất để trả đòn sao?

Đúng là hạ sách!

“Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, trước kia tôi vẫn luôn nhìn nhầm rồi”, Trịnh An Sơn lắc đầu thở dài nói.

“Hiếm khi được nghe ông Trịnh nói những lời này, thú vị, thú vị, chuyến đi đến Giang Thành lần này cũng đáng”, Tư Mã Tàng cười lớn.

Đám người của thế gia Tư Mã ở bên cạnh cũng không khỏi phì cười.

Nhưng đúng lúc này…

Pằng!

Một tiếng súng vang lên.

Ai nấy run lên, vội vàng nhìn qua, thấy ở chiếc bàn trước mặt Tư Mã Tàng có một cái lỗ đang bốc khói.

Đó là vết đạn.

Còn trong tay Lâm Chính không biết đã cầm một khẩu súng từ khi nào.

Họng súng đang chĩa về phía Tư Mã Tàng.

Nụ cười của ông ta đông cứng lại.

Người của thế gia Tư Mã biến sắc, ai nấy xông tới, vây lấy Tư Mã Tàng, sợ Lâm Chính nổ súng bắn luôn ông ta.

“Thần y Lâm, cậu muốn giết tôi thật sao?”, Tư Mã Tàng trầm giọng nói.

“Ông tưởng tôi nói đùa sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.

“Cậu không nghe rõ những lời tôi đã nói lúc trước sao?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói: “Nếu chúng tôi xảy ra chuyện, cậu tưởng bạn bè người thân của cậu sẽ bình an vô sự sao…”

“Bọn họ chết thì cứ chết!”.

Không chờ Tư Mã Tàng nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời ông ta.

Ông ta hơi sửng sốt nhìn Lâm Chính.

Anh lạnh lùng nói: “Dù sao ông cũng đã động đến người bên cạnh tôi, nếu tôi không bảo vệ được bọn họ thì sớm muộn bọn họ cũng sẽ bị ông bức hại, tôi thà giết ông trước còn hơn, để gia chủ của thế gia Tư Mã chôn cùng người thân bạn bè của tôi, cũng coi như vinh dự của bọn họ. Tôi muốn xem ai sẽ cảm thấy vụ làm ăn này đáng giá hơn”.

Anh vừa dứt lời, Tư Mã Tàng liền biến sắc.

Trịnh An Sơn cũng nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Này chàng trai, cậu muốn cá chết lưới rách sao?”.

“Vậy thì phải xem các ông rồi, có lẽ các ông sẽ nghĩ thủ đoạn này của tôi thật ngu xuẩn, thật l* m*ng, nhưng thực ra cách làm này cũng rất thẳng thắn. Con người tôi không thích những thứ lòe loẹt không thực tế, kẻ thù chính là kẻ thù, bạn bè chính là bạn bè, ai cần giúp thì giúp, ai cần giết thì giết!”, Lâm Chính đưa súng cho người bên cạnh, lau tay, rồi bước tới.

Sắc mặt của những người thế gia Tư Mã rất khó coi.

Tư Mã Tàng không nói câu nào.

Đúng vậy…

Cách này rất ngu xuẩn, nhìn có vẻ cũng rất đơn giản.

Nhưng… nó hiệu quả.

Tư Mã Tàng cao ngạo đến đâu cũng không muốn dùng tính mạng của mình để đổi với tính mạng của người thân bạn bè Lâm Chính.

Trong mắt những người như ông ta, tính mạng của bọn họ đáng giá mấy đồng chứ?

Hành động này của Lâm Chính nhìn thì đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả rất rõ rệt.

Lâm Chính bước tới.

Những người của thế gia Tư Mã đang đứng ngăn cản trước mặt anh đều thầm nuốt nước bọt, có người còn cắn răng, vẫn không chịu tránh đường.

Nhưng ngay sau đó, mười mấy cây súng chĩa vào anh ta.

Người kia run rẩy, không thể không tránh ra nhường đường.

Bọn họ biết chắc những người kia sẽ thực sự bóp cò.

Thế là dần dần, tất cả đều tránh đường, không dám ngăn cản nữa.

Lâm Chính đi tới trước mặt người đã khiêu khích anh lúc trước mới dừng lại.

Người kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, cơ thể khẽ run rẩy, hiển nhiên đang rất sợ hãi.

Anh ta nuốt nước bọt, vội nhìn về phía Tư Mã Tàng, ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

Tư Mã Tàng lập tức lên tiếng: “Thần y Lâm…”

Nhưng ông ta vừa thốt ra được ba chữ này, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, túm lấy tóc người kia, ném vào bức tường ở phía sau.

Vèo!

Người đàn ông vạm vỡ cao gần 1m9 lập tức bay đi như một bao cát, nặng nề ngã lăn ra đất.

Mọi người trong phòng đều như ngừng thở.

“Thần y Lâm! Cậu làm cái gì vậy?”, Tư Mã Tàng đập bàn đứng dậy.

“Từ Thiên!”.

Lâm Chính quay sang hét lên một tiếng.

“Cậu Lâm!”, Từ Thiên cúi đầu, cung kính nói.

“Ai trong số bọn họ dám làm bừa thì lập tức nổ súng!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vâng”, Từ Thiên lớn tiếng đáp, giọng nói đanh thép.

Tất cả người của thế gia Tư Mã đều ngớ ra.

Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, không chờ người kia bò dậy, đã đá một cái vào đầu anh ta.

Bốp!

Âm thanh rất lớn vang lên.

Đầu người kia lập tức biến dạng, va cả người vào tường, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, anh vớ lấy chiếc ghế bằng gỗ ở bên cạnh, điên cuồng đánh vào người anh ta.

Bốp bốp bốp…

Chiếc ghế này bị gãy thì lại đổi chiếc khác.

Vụn gỗ bay tứ tung trong phòng.

Còn người kia đã bị đánh cho máu me be bét, không rõ sống chết.

Người của thế gia Tư Mã trơ mắt ra nhìn.

Rất nhiều người vừa sợ hãi vừa tức giận.

Nhưng không ai dám làm gì.

Dù sao xung quanh… đều là những họng súng đen ngòm!

Lúc này Tư Mã Tàng mới biết thần y Lâm không phải là thô bạo, mà là…

Điên!

Cậu ta không phải là một kẻ thô bạo, mà là một thằng điên chính hiệu!

Cậu ta không hề sợ chết, cũng không quan tâm chết bao nhiêu người, bởi vì cậu ta biết kẻ thù còn sợ chết hơn mình!

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính dừng tay.

Anh đã đập nát sáu chiếc ghế.

Còn người kia của thế gia Tư Mã đã nằm im bất động từ lâu.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 687



Chương 692: Kim Huyết Hổ Tú

Sắc mặt Tư Mã Tàng vô cùng âm trầm, nắm tay cũng siết chặt.

Biện pháp của ông ta chỉ phòng đối thủ, chứ không phòng kẻ điên.

Bởi vì muốn đấu với kẻ điên thì chỉ có thể liều mạng.

Lâm Chính lại ngồi xuống, uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Tư Mã Tàng: “Tiếp theo chúng ta nên bàn chính sự thôi”.

“Thái độ thần y Lâm bàn chính sự là như vậy sao?”, Tư Mã Tàng mặt không cảm xúc hỏi.

“Ông yên tâm, hôm nay tôi không định trở mặt với ông, cũng không định giết ông, điều kiện là ông có thể an phận một chút”, Lâm Chính đáp.

“An phận? Hừ, thần y Lâm, bắt đầu từ giây phút cậu động đến người của gia tộc Tư Mã tôi, thì e là chúng ta đều không thể an phận được nữa rồi. Nói đi, chính sự là gì?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.

“Cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi mời ông đến là để thông báo một câu. Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Dương Hoa chúng tôi và thế gia Tư Mã của ông chính là kẻ thù không đội trời chung!”, Lâm Chính bình thản nói.

Hơi thở của Tư Mã Tàng nghẹn lại.

“Bây giờ, bắt đầu từ giây phút các ông rời khỏi Giang Thành, tôi sẽ huy động toàn bộ nhân lực, vật lực, tài lực để đối phó với thế gia Tư Mã, cho đến khi nào các ông sụp đổ mới thôi”, Lâm Chính nói.

Giọng nói của anh bình thản, dường như đang nói một việc rất đỗi bình thường.

Nhưng mọi người xung quanh nghe xong đều có sắc mặt rất khó coi, kinh ngạc vô cùng.

Tư Mã Tàng rơi vào trầm tư.

Tuy ông ta tự tin rằng Dương Hoa không địch lại được thế gia Tư Mã, nhưng đại hội sắp diễn ra, lúc này khai chiến với bất cứ gia tộc thế lực nào cũng không phải là hành động sáng suốt.

Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Thần y Lâm, chúng ta cần gì phải sống mái với nhau như vậy chứ? Người của tôi cậu phế cũng đã phế rồi, ngay cả Sóc Phương cũng không thể thoát khỏi độc thủ của cậu, cả đời này không thể tự lo liệu cho bản thân. Theo lý mà nói cậu cũng nguôi giận rồi, tại sao còn phải cực đoan như vậy chứ? Lẽ nào cậu thực sự muốn hai bên chúng ta đều bị tổn thất, cá chết lưới rách?”.

Lâm Chính chỉ nhìn ông ta, không nói câu nào.

“Tôi vẫn câu nói đó, liên thủ, cậu giao Thiên Kiêu Lệnh ra đây, thế nào?”, Tư Mã Tàng nghiêm túc nói.

“Chẳng thế nào cả”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy cậu muốn thế nào?”, Tư Mã Tàng có chút mất kiên nhẫn.

“Nếu ông muốn kết thúc chuyện này tại đây, thì bây giờ hãy dẫn người của ông rời khỏi đây ngay lập tức. Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng”, Lâm Chính đáp.

“Ha ha ha, thần y Lâm, cậu ngây thơ quá, nước sông không phạm nước giếng? Cậu nghĩ là có khả năng sao?”, Tư Mã Tàng đanh mắt lại, cười nói: “Hoặc là hôm nay cậu kết thành đồng minh với tôi, giao ra Thiên Kiêu Lệnh, hoặc là chúng ta sẽ trở thành kẻ thù. Thần y Lâm, tôi biết cậu to gan, là một thằng điên, nhưng nếu nói đến độ điên thì chúng tôi cũng chẳng kém gì. Nếu đấu nhau thật, thì thế gia Tư Mã tôi không ai sợ cả”.

Ông ta dứt lời, đám người của thế gia Tư Mã đều trừng mắt nhìn Lâm Chính, ai nấy mặt mũi dữ tợn, tỏ rõ thái độ.

“Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếu ông không chịu thì mời về cho”, Lâm Chính nhắm mắt lại.

Tư Mã Tàng bỗng đứng phắt dậy.

“Thần y Lâm, cậu chắc chắn chứ?”, ông ta nheo mắt hỏi.

“Sao nào? Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Ai nấy tức điên lên.

Trịnh An Sơn bước tới.

“Chàng trai, hãy nghe theo lời khuyên của tôi đi, nếu đấu tiếp thì cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của thế gia Tư Mã đâu. Trên thực tế, nền tảng của thế gia Tư Mã không hề đơn giản như những gì cậu thấy. Cậu phế Sóc Phương cũng không thể khiến thế gia Tư Mã thương gân động cốt. Những lời đánh giá của người ngoài về thế gia Tư Mã đều là sai lầm. Nếu cậu cố chấp muốn đấu với bọn họ, tôi tin chắc chỉ có cậu hối hận thôi. Cậu không giữ được Thiên Kiêu Lệnh đâu, giao ra đi, rồi cúi đầu trước gia chủ Tư Mã, sau này cậu sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này”, Trịnh An Sơn khuyên nhủ.

Ông ta không hề coi trọng Lâm Chính.

Tuy sự hung ác của thần y Lâm này khiến ông ta bất ngờ, nhưng trong xã hội hiện giờ, không phải hung ác là có thể thắng. Những thứ như mối quan hệ, tài chính, sự từng trải đều nói lên thực lực.

Thần y Lâm này còn quá trẻ, sao cậu ta có được những thứ đó chứ?

Nhưng Lâm Chính vẫn trơ trơ.

Anh nhắm mắt làm ngơ.

“Tốt! Tốt lắm!”.

Tư Mã Tàng tức giận đến mức gật đầu liên tục, trầm giọng quát: “Ông Trịnh, ông không cần nói nữa, tôi chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như vậy. Nếu cậu ta muốn chết thì đừng cản cậu ta làm gì!”.

“Haizz”, Trịnh An Sơn lắc đầu thở dài.

Tư Mã Tàng lấy trong túi áo ra một tấm vải đỏ viền vàng, đặt lên trên bàn.

Nhìn thấy tấm vải đỏ viền vàng này, tất cả người nhà thế gia Tư Mã cùng với Trịnh An Sơn đều sửng sốt, đôi mắt mở to, dường như nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được.

“Tư Mã Tàng!”, Trịnh An Sơn thất thanh kêu lên.

“Ông Trịnh, ông đừng khuyên nữa, không giết cậu ta thì thế gia Tư Mã sẽ mất hết uy danh! Thần y Lâm, cáo từ! Hy vọng lần sau gặp lại, cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy!”.

Dứt lời, Tư Mã Tàng xoay người, lệnh cho mọi người rời đi.

Ai nấy hầm hè trừng mắt nhìn Lâm Chính, rồi lục tục bước ra khỏi cổng biệt thự.

Trịnh An Sơn không đi, mà ngây ra nhìn tấm vải đỏ viền vàng kia, khuôn mặt vẫn tràn ngập sự kinh ngạc.

Từ Thiên nhanh chân bước tới, cầm tấm vải đỏ kia lên xem, nhưng chẳng nhìn ra được gì. Chỉ thấy ở giữa tấm vải đỏ có một hoa văn con hổ được thêu bằng chỉ vàng.

“Cậu là Từ Thiên hả?”, Trịnh An Sơn hỏi.

“Phải”, Từ Thiên gật đầu.

Tuy không biết ông lão này có thân phận gì, nhưng nhìn thái độ Tư Mã Tàng đối với ông ta, thì đây chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.

"Nếu như có thể, cậu hãy khuyên Chủ tịch Lâm mau ra nước ngoài lánh nạn đi. Có khả năng ra nước ngoài lánh nạn cũng vô ích, nếu không ổn thì thu xếp hậu sự cho sớm", Trịnh An Sơn lắc đầu.

Từ Thiên nghe thấy thế thì nổi giận, hừ lạnh nói: "Ông nói vậy là có ý gì? Ông coi thường Chủ tịch Lâm của chúng tôi sao?".

"Cậu có biết đây là gì không?", Trịnh An Sơn cũng không nổi giận, chỉ vào tấm vải đỏ viền vàng trong tay Từ Thiên, nói.

"Đây là cái gì?", Từ Thiên sửng sốt hỏi.

"Cái này được gọi là Kim Huyết Hổ Tú, là vật được truyền từ đời này sang đời khác của thế gia Tư Mã, trước giờ chỉ có gia chủ của thế gia Tư Mã được giữ vật này", Trịnh An Sơn nói.

"Cái gì?", Từ Thiên ngạc nhiên, vội hỏi: "Nếu đã vậy thì tại sao Tư Mã Tàng lại để nó ở đây?".

"Cậu ta để nó lại là vì không lâu nữa sẽ đích thân đến lấy nó về. Một khi thứ này được để lại đây, có nghĩa là thế gia Tư Mã sẽ dốc hết sức, bất chấp tất cả để diệt trừ các cậu", Trịnh An Sơn khàn giọng đáp.

Từ Thiên như bị sét đánh ngang tai...

Hóa ra... đây là lời thề máu của Tư Mã Tàng! Là chiến thư của thế gia Tư Mã!

Sống mái với nhau! Đến chết mới thôi!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 688



Chương 693: Tôi chưa từng coi bọn họ ra gì

"Tuy thế gia Tư Mã không được coi là thế gia hàng đầu Yên Kinh, nhưng nền tảng của bọn họ rất thâm sâu, không phải thứ mà người bình thường dám coi khinh. Kim Huyết Hổ Tú này là tín vật của gia chủ, nhưng không chỉ là tín vật, mà còn là nhân chứng cho tình bạn giữa thế gia Tư Mã và các đại gia tộc ở Yên Kinh. Cậu hãy nhìn đằng sau tấm Kim Huyết Hổ Tú đó đi", Trịnh An Sơn nói.

Từ Thiên vội lật tấm vải đỏ đó ra, nhìn chằm chằm vào sống lưng con hổ ở trên đó: "Ở đây có một số hoa văn hổ, nhưng... chỉ thêu một nửa".

"Có bao nhiêu đường?".

"Ba đường".

"Đúng vậy, nó đại diện cho ba gia tộc đồng minh không thua kém gì thế gia Tư Mã ở Yên Kinh, hơn nữa còn không phải là đồng minh bình thường. Rất có khả năng bọn họ liên hôn với nhau, có mối quan hệ mật thiết, những hoa văn hổ này chính là bằng chứng, tương đương với cắt máu ăn thề. Kim Huyết Hổ Tú để đây có nghĩa là ba đại gia tộc cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ thế gia Tư Mã đối phó với các cậu! Giúp thế gia Tư Mã lấy lại Kim Huyết Hổ Tú!".

Từ Thiên run lên bần bật, không thốt được lời nào nữa.

"Tập đoàn Dương Hoa các cậu có thể chống lại được một thế gia Tư Mã, nhưng có chống lại được bốn thế gia Tư Mã không?", Trịnh An Sơn lạnh lùng hừ một tiếng.

Từ Thiên suýt nữa thì đứng không vững, vội vàng vịn lấy bàn.

"Lo việc hậu sự cho sớm đi, nhưng nếu thần y Lâm chịu dẫn theo cả tập đoàn Dương Hoa quy phục thế gia Tư Mã, đồng thời đích thân đến tận cổng nhà thế gia Tư Mã quỳ xuống nhận lỗi, thì chắc là vẫn có khả năng xoay chuyển. Nếu may mắn thì còn giữ được mạng, nhưng chỉ hạn trong hôm nay. Nếu qua hôm nay mà cậu vẫn chưa đi, thì đến lúc đó cục diện sẽ không thể cứu vãn. Dù là thần tiên cũng không cứu được các cậu".

Dứt lời, Trịnh An Sơn phất tay, rồi xoay người rời đi.

Từ Thiên đứng đực ra.

Một lát sau ông ta mới hoàn hồn.

"Chủ tịch Lâm...", Từ Thiên há miệng: "Chúng ta... phải làm sao bây giờ..." "

“Từ Thiên, ông nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần thắng?", Lâm Chính hỏi.

"Việc này... chắc là không tới 1%..."

Từ Thiên nuốt nước bọt đáp.

Một thế gia Tư Mã còn đỡ, bây giờ Dương Hoa có thực lực khá mạnh, lại thêm học viện Huyền Y Phái, cùng với các mối quan hệ, vẫn đối phó được với bọn họ.

Nhưng lại có thêm ba gia tộc không thua kém thế gia Tư Mã tham gia vào nữa!

E rằng các mối quan hệ của bọn họ trải khắp cả nước.

Tiền bạc của bọn họ chỉ sợ nhiều đến mức có thể mở được ngân hàng quốc tế.

Tuy Dương Hoa phát triển thần tốc, tiềm lực vô hạn, nhưng ngặt nỗi nó chỉ là một công ty mới thành lập, mới phát triển được hai năm nay, dù lợi hại đến đâu cũng không thể là đối thủ của những gia tộc lâu đời nền tảng vững chắc kia.

"Vậy là ông sợ rồi sao?", Lâm Chính lại hỏi.

Từ Thiên ngập ngừng một lát, không trả lời anh.

"Lần này đối phó với thế gia Tư Mã, nhà họ Từ các ông đừng tham gia, tôi sẽ giải quyết", Lâm Chính nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói.

Từ Thiên lập tức tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng nói: "Chủ tịch Lâm, tôi không có ý đó, sao nhà họ Từ chúng tôi phải sợ chứ? Nếu không có Chủ tịch Lâm thì sẽ không có nhà họ Từ hôm nay. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không nhíu mày một cái".

"Từ Thiên, trước đó ông đã khiến tôi thất vọng một lần rồi, mong là không khiến tôi thất vọng nữa. Còn thế gia Tư Mã thì tôi trước giờ không coi bọn họ ra gì cả, đưa điện thoại cho tôi", Lâm Chính nói.

"Vâng".

Từ Thiên vội vàng đưa điện thoại cho anh, nhưng trong lòng thấy rất nghi hoặc.

Chủ tịch Lâm không coi thế gia Tư Mã ra gì?

Lẽ nào cậu ấy có tuyệt chiêu nào sao?

Cho dù đối phó được với thế gia Tư Mã, nhưng ba gia tộc còn lại thì sao đây? Cậu ấy có thể coi thường được sao?

Từ Thiên rất muốn hỏi, nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng chờ ở bên cạnh.

Lâm Chính gọi đến một số điện thoại.

Một lát sau, có người nghe máy.

"Anh Lâm, không ngờ anh lại gọi điện thoại cho tôi, xin hỏi anh có chuyện gì sao?", bên kia điện thoại là một giọng nữ vô cùng hưng phấn.

"Tôi đã nhận được Kim Huyết Hổ Tú của gia chủ Tư Mã Tàng của thế gia Tư Mã", Lâm Chính nói.

"Cái gì? Kim Huyết Hổ Tú?", cô gái ở đầu bên kia kinh hãi kêu lên, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Anh Lâm, anh... sao anh lại nhận được Kim Huyết Hổ Tú?".

Cô ấy cũng có nghe nói về chuyện giữa thần y Lâm và thế gia Tư Mã, nhưng không ngờ mối quan hệ của bọn họ đã tồi tệ đến mức này.

"Thiên Kiêu Lệnh", Lâm Chính đáp.

Cô gái im lặng.

Một lát sau, cô ấy thở dài, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu Tư Mã Tàng đã dùng tới Kim Huyết Hổ Tú, thì e là... nhà họ Hạ chúng tôi cũng không giúp anh được. Tuy anh từng cứu ông nội tôi, ông tôi đội ơn anh, nhưng... ông tôi không thể lấy cả gia tộc ra để giúp anh, liều mạng với mấy gia tộc kia được. Như vậy sẽ chỉ khiến nhà họ Hạ chúng tôi sụp đổ tan nát. Cho dù tôi muốn giúp anh nhưng chưa chắc gia tộc đã đồng ý... Rất xin lỗi anh!".

"Tôi không cần nhà họ Hạ các cô ra tay, tôi chỉ cần cô giúp tôi một việc", không chờ cô gái cũng tức là Hạ Thu Ân nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời cô ấy.

"Giúp một việc?", Hạ Thu Ân ngạc nhiên: "Việc gì vậy?".

"Cô có biết ngoài thế gia Tư Mã ra, ba gia tộc còn lại là những ai không?".

"Nhà họ Kiều, nhà họ Đoàn, nhà họ Mạnh, sao vậy?".

"Cô nói với tất cả các gia tộc ở Yên Kinh, ai có thể giúp tôi đánh bại bốn gia tộc này, tôi sẽ cho một viên thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ. Nếu ai có thể giúp tôi tiêu diệt một gia tộc, tôi sẽ tặng phương thuốc chữa nhồi máu não và phương thuốc chữa viêm mũi, hơn nữa là phương thuốc độc quyền. Tập đoàn Dương Hoa tôi sẽ không sản xuất phương thuốc này nữa. Cô đã nghe rõ chưa?", Lâm Chính bình thản nói.

Anh vừa nói xong, Hạ Thu Ân ở đầu bên kia điện thoại suýt nữa không đứng vững, cô ấy há hốc miệng, tim muốn vọt lên tận cổ họng.

Thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ?

Phương thuốc chữa nhồi máu não?

Những thứ này... đều là trân bảo quý hiếm!

Cô ấy hoàn hồn lại, run giọng hỏi: "Thần y Lâm, anh... anh nói thật chứ? Anh có thuốc kéo dài 10 năm tuổi thọ thật sao?".

"Làm tốt thì tôi sẽ cho ông cô một viên, nếu ai không tin thì có thể cho họ xem dáng vẻ của ông cô sau khi uống thuốc. Nếu vẫn không tin thì uống thuốc xong hãy đến bệnh viện kiểm tra, số liệu y học sẽ không nói dối", Lâm Chính nói.

Hai tai Hạ Thu Ân ù đi, đầu óc trống rỗng.

"Anh... anh Lâm, xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi đi tìm ông tôi bàn bạc đã", cô ấy vội vàng nói.

"Nếu quyết định xong thì cứ làm như lời tôi nói. Ông cô sẽ đồng ý thôi, dù sao ông ấy cũng không sống được mấy năm nữa", Lâm Chính bình tĩnh nói.

Hạ Thu Ân chấn động, sau đó nhỏ giọng nói: "Được, anh Lâm, tôi sẽ hồi âm cho anh..."

"Đúng rồi", Lâm Chính bỗng kêu lên.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 689



Chương 694: Chỉ là một thằng lang băm giang hồ

Mấy chiếc xe thương vụ BMW lái về phía nhà thế gia Tư Mã.

Trên xe.

Sắc mặt Tư Mã Tàng âm trầm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

"Đã thông báo với mọi người chưa?", Tư Mã Tàng nghiêm giọng nói.

Chú Trung ở ghế lái quay sang nói: "Gia chủ, đã thông báo rồi, bọn họ đang trên đường đến đây".

"Tốt lắm, lập tức pha trà".

"Vâng, gia chủ".

Tư Mã Tàng ngoảnh sang bên cạnh nói: "Ông Trịnh cũng đến uống chén trà nhé".

"Tư Mã Tàng, có cần phải ra quân ồ ạt như vậy không? Đại hội sắp mở, nếu cậu sống mái một trận với Dương Hoa, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến đại hội", Trịnh An Sơn chần chừ một lát rồi nói.

"Ông Trịnh, tôi cũng không sợ nói cho ông biết, dù hôm nay thần y Lâm có giao Thiên Kiêu Lệnh cho tôi hay không, thì tôi vẫn phải tiêu diệt tập đoàn Dương Hoa, và tất cả những người có liên quan đến cậu ta".

"Tại sao?", Trịnh An Sơn ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì cậu ta đã động đến thế gia Tư Mã tôi", Tư Mã Tàng lạnh lùng đáp.

"Việc này..."

"Ông Trịnh, chuyện của Sóc Phương chắc ai cũng biết rồi nhỉ?".

"Giấy không gói được lửa, dù thế gia Tư Mã các cậu cố gắng giấu giếm, nhưng cả Yên Kinh đã đồn thổi từ lâu rồi. Tôi đưa cậu ta đi cầu thầy trị bệnh, bên kia cũng hỏi đến chuyện này. Gần đây thế gia Tư Mã các cậu vẫn luôn có người đến cửa muốn chứng thực chuyện này nhỉ?", Trịnh An Sơn nói.

"Đương nhiên, Sóc Phương là đệ nhất thiên tài của thế gia Tư Mã chúng tôi, là người trong bảng thiên kiêu, là ngôi sao trong mắt bao nhiêu người. Nhưng nó đã bị phế, coi như vả thẳng vào mặt thế gia Tư Mã chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã trở thành trò cười của khắp Yên Kinh, muốn lấy lại uy nghiêm của thế gia Tư Mã thì phải lật đổ Dương Hoa, diệt trừ thần y Lâm, tuyệt đối không còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cho dù thần y Lâm hợp tác với tôi, thì sau khi đại hội kết thúc, cậu ta cũng chỉ còn đường chết. Điều khác biệt duy nhất là sau khi hợp tác với tôi, cậu ta sẽ chết bớt khó coi hơn một chút", Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.

"Hóa ra cậu muốn dùng Dương Hoa để lập uy...", Trịnh An Sơn hít vào một hơi lạnh, lo lắng nói: "Nhưng làm vậy liệu có chuyện bé xé ra to không? Tôi nghe nói Dương Hoa có khả năng có người chống lưng, mấy nhà máy dược phẩm của nó thường xuyên thấy loại xe kia ra vào. Nếu như thực sự muốn động đến nó thì vẫn phải chú ý tới bên trên..."

"Ông Trịnh", không chờ Trịnh An Sơn nói xong, Tư Mã Tàng đã ngắt lời ông ta, nghiêm túc nói: "Nói tới mạng lưới mối quan hệ, ông nghĩ bốn gia tộc chúng tôi còn không bằng một thằng lang băm ở Giang Thành sao?".

Trịnh An Sơn không nói gì.

Đúng vậy.

Thần y Lâm này quả thực được coi là một lang băm giang hồ.

Nhưng đó... không phải là một lang băm giang hồ bình thường...

Nửa tiếng sau, mấy chiếc xe dừng trước cổng nhà Tư Mã Tàng.

Sau đó từng người cả nam lẫn nữ, mũ áo chỉnh tề, dáng vẻ quý phái tiến vào biệt thự.

Tư Mã Tàng mang trà ngon lên, ba gia chủ châm thuốc hút, Trịnh An Sơn ngồi ở bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần.

"Chắc chắn rồi chứ?", một người đàn ông đầu đinh khoảng 50 tuổi hỏi.

"Chắc chắn rồi", Tư Mã Tàng gật đầu.

"Giải quyết thế nào đây?".

"Dương Hoa, Huyền Y Phái, và cả mạng lưới quan hệ trong tay thần y Lâm".

"Vậy tôi phụ trách Dương Hoa", gia chủ nhà họ Kiều trầm giọng nói.

"Tôi phụ trách Huyền Y Phái vậy, vừa khéo nhà họ Mạnh tôi là thế gia y dược, cũng muốn tìm hiểu về bản lĩnh của Huyền Y Phái từ lâu. Lần này để xem thần y Lâm có được như lời đồn không", gia chủ nhà họ Mạnh búng tàn thuốc, mỉm cười nói.

"Mạng lưới mối quan hệ của thần y Lâm là dễ giải quyết nhất, phải làm rõ xem cậu ta có những mối quan hệ nào và cảnh cáo trước. Với sự uy h**p của bốn gia tộc chúng ta, chắc không ai muốn đối đầu với chúng ta đâu. Nếu quả thực có kẻ nào có mắt không tròng muốn đối đầu với chúng ta, thì cứ cho bọn họ biết chút thủ đoạn", gia chủ nhà họ Đoàn cười nói.

"Tốt lắm! Cứ quyết định thế nhé, các ông hãy chuẩn bị ngay đi, Kim Huyết Hổ Tú đã phát ra, chắc chắn chuyện này sẽ nhanh chóng lan ra khắp Yên Kinh thậm chí là cả nước. Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, không thể để người ta cười nhạo được", Tư Mã Tàng trầm giọng nói.

"Ông yên tâm, chỉ là một thằng lang băm giang hồ, có gì mà phải sợ chứ?", gia chủ nhà họ Kiều cười lớn nói.

"Nói thì nói vậy, nhưng các ông cứ chú ý một chút. Đại hội gần kề, đừng để lộ quá nhiều con át chủ bài của chúng ta, nếu không để đối thủ biết được, tình hình sẽ bất lợi đấy", gia chủ Đoàn nói.

"Vậy thì chúng ta phải làm lặng lẽ kín đáo chút", gia chủ nhà họ Kiều nói.

"Không, chúng ta đừng giấu giếm", Tư Mã Tàng lập tức nói.

Ba người kia đều quay sang nhìn.

"Dùng thủ đoạn bá đạo nhất cho tôi, tấn công mạnh bạo, san bằng Dương Hoa!".

"Tại sao?", gia chủ Mãnh nhíu mày hỏi.

"Bởi vì bây giờ có vô số cặp mắt đang nhìn vào chúng ta, nếu chúng ta không nhanh chóng giải quyết được Dương Hoa, thì sẽ mất sạch thể diện", Tư Mã Tàng khàn giọng nói.

Ba người trầm mặc.

Một lúc sau, gia chủ Kiều đứng lên.

"Lúc nào bắt đầu hành động?".

"Nếu hôm nay thần y Lâm không đến trước cửa thế gia Tư Mã tôi khấu đầu tạ tội, thì sau 12 giờ đêm nay, sẽ bắt đầu hành động", Tư Mã Tàng nhắm mắt lại.

"Muốn dập đầu thì dập từ lâu rồi, rõ ràng là thằng nhãi này muốn gây hấn với chúng ta đây mà, xem ra có thể chuẩn bị rồi".

"Tôi đi liên hệ gọi người, đêm nay phái trước một trăm người đến Giang Thành đi".

"Thị trường cổ phiếu ngày mai chắc là sẽ rất thú vị".

"So với thị trường cổ phiếu, tôi nghĩ vẻ mặt của thần y Lâm còn thú vị hơn nhiều".

"Ha ha ha..."

Tiếng cười vang khắp phòng khách.

Trịnh An Sơn đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh bỗng hé mắt, cười nhạt rồi lẩm bẩm.

"Tiếc thay một hạt giống tốt, nếu cậu ta chịu ẩn nhẫn mấy năm, chắc là sẽ xưng bá một phương..."



Nhà họ Hạ, một chiếc xe con bình thường dừng ở cổng.

Một cô gái đỡ một ông lão run rẩy bước vào.

Một lát sau, gia chủ nhà họ Hạ là Hạ Khai cùng với đám Hạ Thu Ân chạy ra.

"Chú Chương, sao chú lại đến đây? Mau mau mau! Mời chú đi bên này!".

Hạ Khai chạy tới, đích thân dìu ông lão đi vào trong.

Có thể khiến gia chủ nhà họ Hạ đích thân ra tận cửa đón tiếp, thậm chí dìu vào, đủ để thấy đây không phải là người tầm thường.

"Bố cậu đâu Tiểu Khai?", ông lão ngẩng đôi mắt đã lõm sâu lên, hỏi Hạ Khai.

"Mau, mau đi gọi ông cụ", Hạ Khai vội kêu lên.

Hạ Thu Ân lập tức chạy đi.

Một lát sau, tiếng cười sang sảng vang lên ở nhà trong.

"Ha ha ha, ông Chương, không ngờ ông còn có thời gian rảnh đến chỗ tôi, bộ xương già này của ông vẫn còn đi lại được, đúng là kỳ tích, ha ha ha...", Hạ Quốc Hải cười lớn.

"Quốc Hải, tôi mạo muội đến làm phiền, mong ông lượng thứ...", ông cụ Chương Sư Hà khẽ gật đầu nói.

"Haizz, ông Chương, sao ông khách sáo thế? Không coi tôi là anh em nữa sao?", Hạ Quốc Hải cười đáp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back