Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

[BOT] Mê Truyện Dịch
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 670



Chương 675: Cơ hội cuối cùng!

Đường Tông Hào nói một câu thôi mà cả không gian như đặc quánh.

“Bác cả….”, Đường Hồi Tuyết há hốc miệng.

“Nghe lời đi”, Đường Tông Hào trầm giọng.

“Còn không mau bước tới đây, cái đồ đáng xấu hổ này”, Đường Tùng bước tới, dúi Hồi Tuyết và cười với Hàn Thiên: “Cậu Hàn, cậu đừng giận, con gái không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ cẩn thận, cậu bớt giận!”

“Chú Hào, không liên quan gì tới mình, cũng không liên qua tới Tiểu Tuyết. Tính của Tiểu Tuyết thế nào cháu hiểu rõ rõ, chỉ là bị người khác lừa gạt thôi. Cô ấy còn trẻ, không hiểu chuyện, cháu hiểu được”, cậu Hàn mỉm cười.

“Vậy thì tốt”, Đường Tùng cuống quýt gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

“Bố, ý của bố là gì?’, Hồi Tuyết vung tay ra, trừng mắt hỏi.

“Ý gì à, bố không biết ai là Lâm Thích Tổ hết, bố chỉ biết cậu Hàn. Tiểu Tuyết, con nghe đây, không được ở cùng người đàn ông xa lạ, rõ chưa?”, Đường Tùng nghiêm giọng.

“Bố, bố điên rồi! Anh Lâm tới giúp con, sao bố có thể nói như vậy được”, Hồi Tuyết kêu lên.

“Cái gì mà anh Lâm? Tiểu Tuyết, con bị lừa rồi. Sau này tránh xa người này một chút, không được tiếp xúc cậu ta nữa", Đường Tùng gầm lên.

“Đúng vậy Tiểu Tuyết, nghe lời bố đi, lẽ nào bố lại hại con sao?”, Trương Ái Ngọc cũng đứng ra.

“Đúng vậy, đừng tùy hứng nữa”.

“Cậu Hàn là người tốt, lại yêu thương mình, vậy mà lại đi thích người đàn ông xa lạ sao. Không hiểu chuyện chút nào cả”.

“Tôi mà là con gái thì sớm đã lấy cậu Hàn rồi”.

“Tiểu Tuyết, vì nhà họ Đường mà cân nhắc đi, đừng tùy hứng nữa”.

Cả nhà đứng ra khuyên bảo. Đường Hồi Tuyết mặt đỏ linh căng, nước mắt rưng rưng. Đinh Thu và Hầu Nam nhìn nhau, đanh trao đổi ánh mắt.

Đúng vậy. Giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ không dễ dây vào, vậy cậu Hàn thì dễ chắc?

Cậu Hàn đã nói như vậy thì có nghĩa là đã muốn vạch mặt giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ rồi. Đắc tội với họ, chưa chắc đã có lỗi với Dương Hoa và Quang Trúc, nhưng đắc tội với Hàn Thiên thì coi như là đắc tội với Hoàng Ngu. Hầu Nam hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định.

“Sao các người lại có thể như vậy được? Rõ ràng anh Lâm đã giúp gia tộc giải quyết sự việc mà sao mọi người…lại con đùn đẩy con cho Hàn Thiên chứ? Các người thật đáng ghế”, Hồi Tuyết kích động, chỉ trích đám đông.

“Ai nói là Lâm Thích Tổ có thể giúp chúng ta giải quyết xong?”, Nam Hầu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Hồi Tuyết. Hồi Tuyết run rẩy, nhìn Hầu Nam.

“Ông chủ Hầu, ông nói vậy là có ý gì?”, giám đốc Chu tái mặt.

“Giám đốc Chu, chuyện nào là chuyện đấy. Tôi nể Lâm Thích Tổ là vì nể giám đốc Chu. Nhưng Lâm Thích Tổ lại chẳng nể cậu Hàn đây, vậy thì tôi cũng không cần phải khách khí làm gì. Cậu Hàn là bạn quan trọng của tôi. Nếu như có người ức h**p cậu ấy thì đừng nói là Lâm Thích Tổ, dù là giám đốc Chu thì tôi cũng coi như không biết”, ông ta nói.

Dứt lời, Đường Hồi Tuyết sững sờ. Cả nhà họ Đường cũng quay qua nhìn nhau.

Hầu Nam quá quyết đoán. Ông ta đã lựa chọn đứng về phía Hàn Thiên rồi. Quả nhiên, Hàn Thiên dành cho Hầu Nam ánh mắt đánh giá rất cao.

Đinh Thu thấy vậy cũng lập tức bày tỏ thái độ: “Ông chủ Hầu nói đúng. Giám đốc Chu, chúng tôi cho cậu thể diện nhưng cậu cũng không nể mặt chúng tôi. Nhất là không nể mặt cậu Hàn. Tôi và cậu Hàn là mối quan hệ gì chứ, nếu các người cứ cố chấp thì cũng đừng trách tôi không nể mặt”.

“Các người…”, giám đốc Chu chỉ vào Đinh Thu. Anh ta run rẩy, không nói nên lời. Tới bước này rồi anh ta chỉ dám đặt hi vọng vào Lâm Chính mà thôi. Hai người này quả không hổ danh là doanh nhân, bản lĩnh đầy mình.

Lâm Chính thở hắt ra thản nhiên nói: “Nói vậy thì mọi người định tiếp tục đòi nợ nhà họ Đường phải không?”

“Lâm Thích Tổ, chúng tôi làm vậy đã là hào phóng lắm rồi. Thế nhưng cậu cứ khăng khăng đối đầu với cậu Hàn thì đừng có trách chúng tôi”, Đinh Thu hừ giọng.

“Cô Đường, nếu cô đứng về phía cậu Hàn thì món nợ của nhà cô chúng tôi sẽ hòa hoãn thêm một tháng, nếu cô không chịu thì hôm nay phải trả đủ, đừng hòng ai rời được khỏi đây”, Nam Hầu bình tĩnh nói.

Đường Hồi Tuyết đơ mặt.

“Nếu tơi bước đó thật… thì không chỉ đơn giản là trả nợ đâu”, Hàn Thiên nheo mắt nhìn Hồi Tuyết.

Câu nói này của anh ta đã khiến toàn bộ người nhà họ Đường phát run. Đây là điều mà Hàn Thiên muốn sao?Nếu Hoàng Ngu không ra tay thì nhà họ Đường sẽ vô cùng thê thảm.

“Con gái, con đừng có phạm phải sai lầm nữa”, Trương Ái Ngọc kêu lên.

“Cháu muốn cả nhà họ Đường bị hủy diệt sao?”, một người cô của Hồi Tuyết lên tiếng.

Cả nhà họ Đường đều liên tiếng, người chửi, người khuyên can. Cô gái như bị chìm nghỉm trong những tiếng chỉ trích.

Hồi Tuyết đứng sững sờ, rồi lại nhìn vẻ tuyệt vọng của mẹ, vẻ tức giận của bố. Cô đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

“Tiểu Tuyết, đừng lo lắng, có tôi ở đây, không ai dám động vào cô hết. Giờ tôi đưa cô đi, những người này không làm gì được đâu”, Lâm Chính nói nhỏ.

Nhưng thật bất ngờ, Hồi Tuyết chỉ bặm môi, nói khẽ: “Không, anh Lâm..anh đừng…bận tâm tới chuyện này nữa…”

“Cái gì…

“Anh…về đi…”, Hồi Tuyết bất lực nói.

“Hồi Tuyết, cô sao thế?”, Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tôi không sao, thật đấy. Hôm nay cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm mọi thứ”, Hồi Tuyết mỉm cười, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Tô Nhu: “Tôi đưa tiền cho Tô Nhu rồi, anh về lấy chỗ vợ mình nhé, chuyện này…tới đây thôi”.

“Chuyện này...", Lâm Chính đơ người.

“Đưa cho vợ cậu ta sao? Hả…”

“Người này không quan trọng, tóm lại bố mẹ ạ, con nghe lời mọi người, sẽ ở bên Hàn Thiên”, Hồi Tuyết nói giọng khàn khàn.

“Thậ sao?”

“Con gái lớn thật rồi”.

“Đường Tùng và Trương Ái Ngọc xúc động nói”.

Hàn Thiên hai mắt sáng rực, cảm thấy kích động lắm: “Tiểu Tuyết, em yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em”, Hàn Thiên vội vàng nói.

“Ừm”.

Hồi Tuyết bất lực quay đầu lại nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, anh về đi, chuyện này không liên quan gì tới anh”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 671



Chương 676: Đừng trách tôi trở mặt

“Cơ hội?”.

Hàn Thiên nheo mắt, giễu cợt nhìn Lâm Chính: “Thú vị, Chủ tịch Lâm định cho tôi cơ hội như thế nào?”.

“Rời khỏi Giang Thành, đừng quấy rầy đến Tiểu Tuyết nữa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ha ha ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn.

Tiếng cười vang vọng khắp phòng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới dừng lại, không để tâm mà cười nói: “Lâm Thích Tổ, anh nghĩ anh là cái thá gì? Theo tôi biết, cổ phần của anh ở Quang Trúc chỉ có 30%? Người ta gọi anh một tiếng Chủ tịch Lâm, anh còn tự cho mình là nhân vật số một Quang Trúc? Nói cách khác, anh nghĩ anh là thần y Lâm của Tập đoàn Dương Hoa sao? Nực cười, anh chẳng là gì trước mặt tôi cả, anh biết không?”.

Hàn Thiên có tư cách nói ra lời này.

Trong cả nước, người có thể đối đầu với Hoàng Ngu không ít, nhưng cũng không nhiều.

Còn ở nước ngoài… tay của những người đó còn chưa chạm tới Hoàng Ngu được!

Chỉ một kẻ Lâm Thích Tổ, Hàn Thiên sẽ không quá quan tâm!

Huống hồ, Lâm Thích Tổ cũng không nể mặt anh ta, anh ta cần gì phải nhân nhượng?

“Thế à?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp lại một tiếng.

Giám đốc Chu đã tức đến mức phổi sắp nổ tung.

Người khác không biết, nhưng anh ta biết thân phận người này, lập tức vỗ bàn chỉ vào Hàn Thiên, quát lên: “Hàn Thiên! Cậu đừng quá đáng! Cậu Lâm là khách của Dương Hoa chúng tôi, nếu cậu động vào cậu ấy, Dương Hoa tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”.

“Ha! Một giám đốc nho nhỏ mà có thể đại diện cho cả Dương Hoa? Huống hồ, tôi không tin Dương Hoa sẽ vì Lâm Thích Tổ mà khai chiến với Hoàng Ngu chúng tôi! Tôi đã nghe nói Dương Hoa vừa mới đầu tư cho một bộ phim một tỷ, ở thời điểm này mà chọc vào Hoàng Ngu chúng tôi, đó là một sự lựa chọn thông minh sao?”, Hàn Thiên cười híp mắt nói.

Giám đốc Chu giật mình, há hốc miệng không nói nên lời.

Phải, Dương Hoa vừa mới bước chân vào giới điện ảnh và truyền hình, còn đầu tư một bộ phim lớn, đó là bước đầu tiên Tập đoàn Dương Hoa tiến quân vào giới giải trí.

Nếu lúc này đắc tội với Hoàng Ngu, vậy thì tổn thất và ảnh hưởng sẽ không thể đo lường.

Giám đốc Chu do dự, lặng lẽ nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính không hề có vẻ tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi: “Nói cách khác, anh nhất định phải làm khó Tiểu Tuyết?”.

“Lâm Thích Tổ, anh đừng được nước lấn tới, nể anh có chút quan hệ với Dương Hoa, tôi cho anh chút thể diện để anh rời khỏi nhà hàng này một cách đường hoàng. Nếu anh còn ở đây lải nhải với tôi thì đừng trách tôi trở mặt!”, Hàn Thiên không còn kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh đi.

“Thế sao? Vậy thì tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của anh”, Lâm Chính cũng tức giận, ánh mắt nghiêm nghị, sâu trong con ngươi lóe lên vẻ lạnh lùng.

Một giây sau, một bóng người lao tới.

“Đừng!”.

Tiếng la gần như vang vọng.

Mọi người ngạc nhiên, dồn ánh mắt nhìn sang, là Đường Hồi Tuyết.

Cô ta chắn trước mặt Lâm Chính, nước mắt giàn giụa nhìn Hàn Thiên, giọng nói run run: “Anh Hàn, đủ rồi!”.

“Tiểu Tuyết!”, Hàn Thiên nghiêm mắt nhìn.

Đường Hồi Tuyết đột nhiên quay người lại, đau khổ nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, anh không thể nghe tôi rời khỏi đây được sao? Tôi đã nói chuyện ở đây không liên quan đến anh, anh còn ở lại đây làm gì?”.

“Tiểu Tuyết, Tiểu Nhu đã dặn tôi phải giúp cô giải quyết chuyện ở đây…”.

“Chuyện này không còn liên quan gì đến anh nữa rồi!”.

“Tôi có năng lực giải quyết!”.

“Tôi không muốn nghe! Bây giờ tôi chỉ cầu xin anh mau đi đi! Rời khỏi đây nhanh đi có được không? Anh chỉ là một kẻ ở rể! Anh chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám! Anh dựa vào đâu mà giải quyết giúp tôi?”, Đường Hồi Tuyết gào lên xé ruột xé gan, sau đó chụp lấy con dao trên bàn, đặt sát nơi ngực Lâm Chính, điên cuồng hét lên: “Anh còn không mau cút đi, anh có tin tôi đâm chết anh không? Đồ vô dụng! Mau cút đi!”.

Nhìn đôi mắt đỏ ửng dâng tràn nước mắt và tay cầm dao hơi run rẩy của Đường Hồi Tuyết, Lâm Chính đã lờ mờ hiểu ra gì đó.

Cô ta từ bỏ rồi!

Cô ta không muốn làm liên lụy tới mình…

Lâm Chính hít sâu một hơi, nói: “Được thôi, Tiểu Tuyết, nếu cô đã nói như vậy thì tôi tạm thời rời đi vậy”.

“Như vậy là tốt nhất, cút mau đi, bây giờ cút ngay đi!”, Đường Hồi Tuyết gào lên.

Lâm Chính không nói gì, xoay người đi về phía cửa.

“Chủ tịch Lâm!”.

Giám đốc Chu cũng vội vàng đuổi theo.

Nhìn thấy Lâm Chính rời đi, Đường Hồi Tuyết mới yếu ớt buông dao xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta lau nước mắt nơi khóe mắt, quay người lại.

Bất thình lình một cái tát đột nhiên giáng lên mặt cô ta.

Cùng lúc đó, một bàn tay túm chặt lấy tóc cô ta, kéo cô ta qua.

“Á!”.

Đường Hồi Tuyết đau đớn hét lên, lúc này mới phát hiện người vừa đánh vừa kéo tóc mình lại là Hàn Thiên.

Trên mặt anh ta tràn đầy lửa giận đố kị.

Người nhà họ Đường hoảng hốt.

Lại thấy Hàn Thiên lạnh lùng nhìn Đường Hồi Tuyết, nói: “Đừng tưởng tao không nhìn ra, con khốn mày cố ý ép thằng chó đó rời đi đúng không?

Hàn Thiên tay đấm chân đá.

“Cậu Hàn, cậu Hàn, đừng đánh nữa, cậu bớt giận!”, Trương Ái Ngọc vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Con mẹ mày!”, Hàn Thiên trở tay đẩy Trương Ái Ngọc ngã xuống đất.

“Tao đã bỏ ra nhiều thứ cho mày như vậy, ngay cả Dương Hoa và Quang Trúc cũng đã đắc tội. Mày thì hay rồi, giờ phút này mày lại nghĩ tới người đàn ông khác! Mày giỏi lắm Đường Hồi Tuyết!”, Hàn Thiên tức giận quát.

Câu nói của anh ta khiến người nhà họ Đường biến sắc.

“Cậu Hàn này đúng là lợi hại”, Hầu Nam nghiêm nghị, hạ giọng nói.

“Phải, đợi nhà họ Đường lựa chọn cậu ta, đắc tội với Dương Hoa và Quang Trúc, cậu ta mới trở mặt. Nhà họ Đường không còn đường lui, chỉ đành ép dạ cầu toàn, mặc cho cậu ta sắp đặt. Lòng dạ của cậu Hàn này… thật là thâm sâu”, Đinh Thu nghĩ lại mà thót tim, nói.

Cậu Hàn tức giận, người nhà họ Đường vô cùng lo sợ.

“Cậu Hàn, cậu đừng tức giận, tất cả là tại Tiểu Tuyết không hiểu chuyện, chúng tôi dạy dỗ nó đàng hoàng là được. Cậu tức giận tổn hại đến sức khỏe thì không hay”, Đường Tông Hào vội vàng tiến lên, khuyên nhủ.

“Dạy dỗ cô ta là được? Làm sao thế được?!”, Hàn Thiên phẫn nộ quát.

“Vậy… ý cậu Hàn là…”.

“Tối nay để cô ta đến phòng tôi xin lỗi tôi đàng hoàng đi”, Hàn Thiên lạnh lùng nói.

Đường Hồi Tuyết kinh hãi biến sắc.

Vợ chồng Đường Tùng ngơ ngác.

Đường Tông Hào không cảm thấy gì, vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Tối nay chúng tôi sẽ mở tiệc ở nhà họ Đường, nếu cậu Hàn nể mặt thì đến uống một ly, tôi nhất định sẽ để Tiểu Tuyết xin lỗi cậu một cách chân thành!”.

“Được! Được! Nhà họ Đường coi như cũng chân thành, ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn.

Sắc mặt Đường Hồi Tuyết tái nhợt, ngồi xụi lơ trên ghế, không còn sức lực.

“Cứ quyết định như vậy, tối nay ông chủ Đinh và ông chủ Hầu cũng đến luôn đi”.

Hàn Thiên nheo mắt cười, sau đó vô cùng đắc ý ngồi xuống.

Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta.

Mặc dù xuất hiện một Lâm Thích Tổ khiến anh ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Bây giờ Đường Hồi Tuyết đã là vật trong túi anh ta.

“Con khốn, đợi tao ngủ với mày xem mày còn dám chống đối tao không!”.

Hàn Thiên hừ lạnh, nhìn chằm chằm Đường Hồi Tuyết đang gần như tuyệt vọng, nghĩ thầm trong đầu.

Lúc này!

Một bóng người bước nhanh vào.

Mọi người đều quay sang nhìn.

“Ồ? Không phải Giám đốc Chu đấy à? Sao anh lại quay lại rồi?”, Đường Tiểu Thạch cười ra tiếng.

Bây giờ nhà họ Đường và Hàn Thiên đã chung một thuyền, hắn cũng không sợ người của Dương Hoa nữa.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 672



Chương 677: Thần y Lâm có lời mời

Nghe thấy thế, miếng thức ăn vừa gắp đến bên miệng Hàn Thiên lập tức khựng lại.

Anh ta ngoảnh sang, nhìn giám đốc Chu với ánh mắt khó tin.

Đường Tiểu Thạch thì há hốc miệng.

Ai nấy đều kinh ngạc.

“Không phải chứ? Lẽ nào… chuyện này đã ầm ĩ đến tận chỗ thần y Lâm rồi?”, Đinh Thu hét lên.

“Sao có thể chứ? Vì một tên Lâm Thích Tổ mà gây hấn với Hoàng Ngu? Đầu óc thần y Lâm có vấn đề chắc? Hay là Dương Hoa không định tiến quân vào giới giải trí?”, Hầu Nam cau mày nói.

Hàn Thiên đặt đôi đũa xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm giám đốc Chu: “Hiệu suất làm việc của anh tốt đấy, nhanh như vậy đã nói cho thần y Lâm biết rồi. Thôi bỏ đi, nếu đã là lời mời của thần y Lâm, thì tôi cũng phải nể mặt! Dẫn đường đi!”.

“Cứ bình tĩnh”.

Giám đốc Chu ngoảnh sang, lại nói với Đinh Thu và Hầu Nam: “Chủ tịch Lâm của chúng tôi dặn là mời cả hai ông chủ đi cùng”.

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, không có vẻ gì là sợ hãi.

Hàn Thiên cũng đi thì bọn họ có gì phải sợ chứ?

Cùng lắm thì đứng về phía Hoàng Ngu, thần y Lâm cũng chẳng làm gì được bọn họ.

“Đường Tông Hào, chú trở về chuẩn bị tiệc tối đi, cháu đi uống trà với thần y Lâm rồi về ngay”, Hàn Thiên bình thản nói, còn nhìn Đường Hồi Tuyết một cái, rồi mới bước ra khỏi phòng.

Hai người Đinh Thu và Hầu Nam vội vàng đi theo.

Ra khỏi nhà hàng, một chiếc Bentley đang đỗ ở ven đường.

Bước chân của Hầu Nam khựng lại.

“Ông chủ Hầu, sao thế?”, Đinh Thu ở bên cạnh kỳ quái hỏi.

“Chiếc xe này… hình như là xe của Cung Hỉ Vân”, Hầu Nam trầm giọng đáp.

Đinh Thu bỗng cảm thấy thót tim.

Cung Hỉ Vân?

Cái tên này có thể nói là như sét đánh bên tai bọn họ.

Đúng lúc này, cửa bên ghế lái phụ của chiếc Bentley mở ra, Cung Hỉ Vân đeo kính râm bước xuống, đứng bên cạnh xe.

“Mời các ông lên xe”.

“Cô Cung?”.

Đinh Thu và Hầu Nam đều tỏ vẻ kinh hãi.

“Các ông sao vậy? Cô gái này là ai?”, Hàn Thiên nhíu mày hỏi, anh ta không phải người ở đây, nên đương nhiên không biết Cung Hỉ Vân.

“Là người của thần y Lâm…”, Đinh Thu không biết nên giải thích thế nào, mãi mới thốt ra được một câu.

“Ồ, tôi còn tưởng là ai nữa, hóa ra là người của thần y Lâm, người của anh ta thì các ông sợ gì chứ? Còn sợ cô ta ăn thịt các ông sao?”, Hàn Thiên nhíu mày, thầm mắng hai người này vô tích sự, rồi leo lên xe.

Hai người kia há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đành cắn răng lên xe cùng.

Chiếc Bentley khởi động.

Cung Hỉ Vân châm một điếu thuốc, mở cửa sổ xe nhả một ngụm khói.

Hàn Thiên ngồi ở hàng ghế sau đưa mắt nhìn Cung Hỉ Vân, thấy cô gái này tuy đã 30 tuổi, nhưng vẫn còn nét quyến rũ, trông rất hấp dẫn.

Anh ta l**m môi, cười nói: “Không ngờ bên cạnh thần y Lâm còn có một người đẹp như vậy, đúng là khiến người ta ngạc nhiên. Đây là cô Cung đúng không? Chào cô, tôi là Hàn Thiên”.

“Tôi biết tên cậu, cũng biết cậu là ai. Thế nào? Cậu muốn chơi tình một đêm với tôi sao?”, Cung Hỉ Vân hơi ngoái đầu, ánh mắt tỏ vẻ quyến rũ, đi kèm với vóc dáng bốc lửa kia, đúng là câu hồn đoạt phách.

Hàn Thiên sửng sốt, chắc là không ngờ cô gái này lại cởi mở như vậy, lập tức cười lớn: “Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi gặp người thẳng thắn như cô Cung. Không tệ, không tệ, tôi rất thích tính cách này của cô. Cô Cung, hôm nào rảnh chúng ta có thể đi uống trà với nhau!”.

“Không vấn đề gì!”, Cung Hỉ Vân búng tàn thuốc, nheo mắt cười đáp: “Nhưng điều kiện là cậu có thể bình yên vô sự vượt qua được ngày hôm nay”.

“Sao cơ?”, Hàn Thiên hơi sửng sốt: “Cô Cung nói vậy là có ý gì?”.

“Không có gì, ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi! Chúng ta đến rồi!”, Cung Hỉ Vân cười mấy tiếng rồi nói.

Ba người trên xe đưa mắt nhìn, mới phát hiện chiếc Bentley không đến tập đoàn Dương Hoa, mà đến trước một câu lạc bộ nghỉ ngơi.

Câu lạc bộ này rất xa hoa, nguy nga lộng lẫy, hai bên cánh cửa có đặt hai con sư tử đá, nhìn rất có khí phách. Nhưng do là buổi trưa, nên nơi này vẫn chưa làm việc, cho dù cửa mở, nhưng rất ít người ra vào.

“Hình như đây không phải là tập đoàn Dương Hoa mà nhỉ?”, Hàn Thiên nhìn cánh cửa kia với ánh mắt kỳ quái, hỏi Cung Hỉ Vân.

“Đây cũng là một sản nghiệp thuộc tập đoàn Dương Hoa, hiện giờ do tôi phụ trách quản lý”, Cung Hỉ Vân cười đáp.

“Hóa ra là thế, không ngờ phạm vi làm ăn của tập đoàn Dương Hoa lại rộng như vậy”, Hàn Thiên kinh ngạc nói.

Nhưng Đinh Thu và Hầu Nam ở phía sau lại đứng đực tại chỗ, run lên bần bật, không nhấc nổi chân.

Hiển nhiên bọn họ đã ý thức được gì đó.

“Xin mời hai ông! Sao nào? Còn muốn tôi khiêng các ông vào sao?”, Cung Hỉ Vân liếc hai người họ, nói.

“Cô… cô Cung, không liên quan gì đến chúng tôi cả… Tôi… tôi không biết gì hết…”, Đinh Thu mặt nhăn mày nhó, run rẩy đáp.

“Cô Cung, liệu có phải… có hiểu lầm gì không?”, Hầu Nam cũng ngập ngừng nói.

“Có chuyện gì thì vào trong nói đi”, Cung Hỉ Vân thầm cười khẩy, bình thản nói.

Hàn Thiên tỏ vẻ khó hiểu, nhìn hai người kia.

Lẽ nào Cung Hỉ Vân này có vấn đề? Nếu không tại sao bọn họ lại sợ như vậy chứ?

Mặc kệ đi!

Dù cô ta lợi hại đến đâu cũng có thể giết được mình sao?
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 673



Chương 678: Đánh bằng tay nào thì chặt tay đó

“Anh chính là thần y Lâm sao? Chào anh, chào anh, hôm nay được gặp anh đúng là phúc ba đời, ha ha ha…”, Hàn Thiên ra vẻ như quen biết từ lâu, đánh giá Lâm Chính một lượt, rồi cất tiếng cười lớn, bước tới chìa tay ra.

Nhưng anh ta đang định bước tới, thì bị hai đàn em của Cung Hỉ Vân ngăn lại.

“Hử?”.

Hàn Thiên nhíu mày, kỳ quái nhìn hai tên đàn em này, rồi liếc nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, đây là cách anh tiếp đãi khách sao?”.

“Nếu là khách của tôi thì tôi chắc chắn sẽ không ngồi đây, mà ra tận cửa đón, chỉ đáng tiếc anh không phải là khách của tôi”, Lâm Chính vừa sửa móng tay của mình vừa nói, chẳng thèm nhìn Hàn Thiên cái nào.

“Thần y Lâm, tôi không nhớ đã đắc tội gì với anh”.

“Cậu chủ Hàn nhanh quên quá, giám đốc Chu còn đang đứng ở cửa kia mà anh đã quên rồi à?”, Lâm Chính bình thản nói.

Hàn Thiên đã đoán được từ lâu, nhưng anh ta không ngờ Lâm Chính lại gọi anh ta đến đây vì chuyện này, hơn nữa còn có thái độ như vậy.

Lẽ nào thần y Lâm này bao che khuyết điểm như vậy sao?

Nhưng… lẽ nào anh ta lại không có đầu óc như vậy?

Anh ta không biết Hàn Thiên này là cậu chủ của Hoàng Ngu chắc?

Vì những người này mà đắc tội với anh ta?

Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!

Hàn Thiên thầm hừ một tiếng, điềm nhiên nói: “Ồ, chắc là thần y Lâm tức giận vì chuyện này hả? Tôi thừa nhận, trước đó tôi có chút hiểu lầm với giám đốc Chu, cũng có chút mâu thuẫn với vị khách Lâm Thích Tổ của Dương Hoa các anh. Nhưng thần y Lâm, chuyện này không to cũng không nhỏ, anh gọi tôi qua đây, lẽ nào muốn bắt tôi xin lỗi anh?”.

“Anh chịu xin lỗi sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Xin lỗi cũng được, nhưng tôi phải biết tôi đã làm sai ở đâu đã”, Hàn Thiên nói.

“Chuyện này anh không có lỗi”.

“Nói vậy thì là lỗi của Lâm Thích Tổ?”.

“Anh ta cũng không có lỗi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.

“Vậy thì thú vị đấy, không ai có lỗi thì xin lỗi cái gì chứ?”, Hàn Thiên bật cười.

“Tôi gọi anh đến không phải là vì chuyện này”.

“Ồ, vậy thì là vì chuyện gì?”.

“Anh đã chọc vào bạn tôi”.

“Thần y Lâm, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Anh nói tôi không có lỗi, Lâm Thích Tổ cũng không có lỗi, bây giờ lại trách tôi chọc vào bạn anh? Anh đang đùa tôi sao?”, Hàn Thiên bị Lâm Chính làm cho rối tinh rối mù, không khỏi tức giận.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không nói Lâm Thích Tổ là bạn tôi, tôi gọi anh đến cũng không phải vì chuyện giữa anh và anh ta, mà là vì chuyện của bạn tôi!”.

“Bạn của anh là ai?”, Hàn Thiên tức giận hỏi.

“Đường Hồi Tuyết”, Lâm Chính bình thản nói ra ba chữ.

Hàn Thiên nghe thấy thế liền ngớ ra.

“Thực ra Lâm Thích Tổ không có nhiều tiếp xúc với tập đoàn Dương Hoa chúng tôi, Dương Hoa chúng tôi chỉ có chút qua lại về nghiệp vụ với công ty Quang Trúc ở nước ngoài. Nói một cách nghiêm túc thì anh ta không phải là bạn tôi. Còn chuyện giữa giám đốc Chu và anh cũng không được coi là chuyện lớn, tôi không rảnh quan tâm. Nhưng chuyện giữa anh và Đường Hồi Tuyết thì lại liên quan đến tôi rồi”.

Lâm Chính lấy chiếc khăn tay ở bên cạnh, lau tay rồi bước về phía Hàn Thiên.

Hàn Thiên nhìn Lâm Chính chằm chằm, tim đập thình thịch.

Thần y Lâm này giống hệt trên tivi, khuôn mặt rất đẹp trai, ngay cả những nam minh tinh hạng một của Hoàng Ngu cũng không bì được. Nhưng không biết tại sao, thần y Lâm này lại khiến anh ta cảm thấy áp lực một cách vô cớ.

Hàn Thiên cảm thấy hơi khó thở…

“Thần y Lâm, anh muốn làm gì?”, Hàn Thiên bỗng dưng lo lắng, vô thức hỏi.

“Giải quyết chuyện này với anh”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm bừa, nếu không tôi đảm bảo Dương Hoa các anh sẽ không được yên thân đâu… Chẳng phải anh muốn đầu tư cho bộ phim “Chiến Hổ” kia sao? Nếu anh động đến tôi, tôi sẽ khiến cho bộ phim đó khỏi cần ra mắt luôn”, Hàn Thiên lập tức nói.

“Tùy anh, có một tỷ tệ thôi mà! Dương Hoa tôi vẫn chơi được”, Lâm Chính đáp.

“Anh…”

Hàn Thiên còn định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã tung một cú đấm rất mạnh vào mặt anh ta.

Bốp!

Hàn Thiên lập tức bị đấm cho ngã lăn ra đất.

“Anh làm cái gì vậy? Anh dám đánh tôi?”, Hàn Thiên ôm bên má đang sưng vù lên, tức giận hét.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh chết anh đâu”.

“Khốn kiếp, tao liều mạng với mày!”.

Hàn Thiên gầm lên, bò dậy lao về phía Lâm Chính.

Nhưng còn chưa lại gần, đã bị Lâm Chính đạp cho một cái nữa.

Cú đạp này của Lâm Chính khá mạnh.

Bốp!

Cơ thể Hàn Thiên lập tức bay đi như một quả bóng, va vào bức tường, sau đó ngã lăn xuống đất. Anh ta ôm bụng run rẩy, đau đến mức khuôn mặt tái mét, không đứng dậy nổi.

“Tôi không quan tâm anh là ai, cũng không quan tâm ai đứng sau anh. Chỉ cần anh chọc vào bạn tôi, tôi trước giờ là người có ơn báo ơn có oán báo oán! Hàn Thiên, nghe giám đốc Chu nói anh đã đánh Đường Hồi Tuyết ở trong phòng bao. Nói đi, anh dùng tay nào đánh?”.

Lâm Chính vừa nói vừa chìa tay về phía người đàn ông ở bên cạnh.

Người kia hiểu ý, lập tức lấy một con dao phay ra, đặt vào tay Lâm Chính.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 674



Chương 679: Một đám ma quỷ

Cái gì?

Hàn Thiên nghe thấy thế thì hồn bay phách lạc.

"Thần y Lâm, anh... anh bị điên à? Anh dám làm vậy, anh có biết hậu quả là gì không? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!", Hàn Thiên vừa la hét vừa giãy giụa.

Anh ta chưa từng nghĩ rằng thần y Lâm sẽ đối xử với mình như vậy.

"Tôi cho anh năm giây suy nghĩ, trong vòng năm giây nói cho tôi biết anh đã dùng tay nào đánh Đường Hồi Tuyết. Nếu không nói thì tôi chỉ có thể chặt cả hai tay vậy", Lâm Chính nói xong liền bắt đầu đếm ngược.

"Năm".

"Bốn".

"Ba..."

"Đừng mà! Đừng mà! Thần y Lâm, cầu xin anh hãy tha cho tôi! Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được. Tôi xin thề với anh, cả đời này tôi sẽ không quấy rối làm phiền Đường Hồi Tuyết nữa. Tôi cũng sẽ đích thân đến dập đầu xin lỗi cô ta. Cầu xin anh hãy tha cho tôi", Hàn Thiên sợ đến mức hồn bay phách lạc, đau khổ kêu lên.

"Cậu chủ Hàn, bảo anh dập đầu xin lỗi một cô gái, liệu có khiến anh phải chịu uất ức quá không?", Lâm Chính giơ con dao lên, dùng sống dao vỗ vào mặt Hàn Thiên.

"Không uất ức! Không uất ức! Đây là vinh hạnh của tôi! Tôi rất vui lòng!", Hàn Thiên run như cầy sấy, vội vàng đáp.

"Thật không?", Lâm Chính lại hỏi.

"Thật! Thật trăm phần trăm! Đây là những lời gan ruột của tôi!", Hàn Thiên hét lên, căng thẳng đến mức túa mồ hôi đầu.

Lâm Chính ra vẻ suy nghĩ, sau đó gật đầu, bình thản nói: "Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi sẽ cho anh một cơ hội. Bây giờ anh lập tức cút khỏi nhà họ Đường, dập đầu xin lỗi Đường Hồi Tuyết, sau đó biến khỏi Giang Thành, từ nay về sau không được đặt chân đến Giang Thành nửa bước, rõ chưa?".

"Rõ rồi! Rõ rồi! Không vấn đề gì!", Hàn Thiên nói đầy chân thành.

"Tốt lắm".

Lâm Chính đứng dậy.

Hàn Thiên đang định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, hai tên đàn em ở bên cạnh bỗng ấn anh ta xuống.

Hàn Thiên biến sắc, sợ hãi la lên: "Thần y Lâm, anh... anh còn muốn làm gì nữa?".

"Cứ bình tĩnh, vẫn còn một vở kịch chờ anh xem nữa", Lâm Chính đáp.

Một vở kịch?

Hàn Thiên thót tim.

Đúng lúc này, Cung Hỉ Vân ở phía sau bước tới, ấn Đinh Thu vẫn đang đứng như trời trồng, vẻ mặt ngơ ngác xuống bàn, lật tay rút con dao phay ở bên cạnh ra.

Phập!

"A!".

Đinh Thu hét lên thảm thiết, một cánh tay đã không còn.

"Cái gì?".

Hầu Nam biến sắc, vội vàng xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng bị người của Cung Hỉ Vân tóm được, ấn xuống đất.

Cung Hỉ Vân cầm con dao dính máu đi về phía ông ta.

Trên khuôn mặt quyến rũ của cô ta nở một nụ cười.

Nhưng lúc này, nụ cười kia chẳng khác nào ác ma.

"Đừng mà! Đừng mà! Cô Vân, đừng mà!", Hầu Nam cầu xin như điên.

Nhưng không có bất cứ tác dụng nào.

Cung Hỉ Vân xông tới, lại chém một nhát nữa.

Hầu Nam đau đến mức ngất xỉu.

Cả căn phòng tanh nồng mùi máu, dưới đất máu cũng lênh láng, cùng với hai cánh tay vừa bị chặt nằm lăn lóc.

Hàn Thiên trợn tròn hai mắt, nhìn cảnh tượng đáng sợ này với vẻ không thể tin được, da đầu tê dại.

Chuyện này là sao đây?

Lẽ nào... chỉ vì bọn họ động vào Đường Hồi Tuyết?

Thật là hung tàn quá đi mất!

Cả cô gái kia nữa, cô ta là nhân viên của tập đoàn Dương Hoa sao? Tại sao cô ta lại tàn bạo như vậy? Nhìn thủ pháp chém người của cô ta vô cùng thành thạo...

Hơi thở của Hàn Thiên như nghẹn lại.

"Chị Vân, ông ta ngất rồi", một tên đàn em nhỏ giọng nói.

"Ném ra ngoài đi", Cung Hỉ Vân cười đáp.

"Vâng".

Dứt lời, tên đàn em liền kéo Hầu Nam đi, cả Đinh Thu cũng bị ném ra ngoài.

Hàn Thiên căng cứng người, một luồng khí lạnh chạy dọc từ gót chân l*n đ*nh đầu.

Khoảnh khắc này, anh ta mới biết người mình đối mặt không phải là thương nhân, bác sĩ... mà là một đám ma quỷ.

"Cậu chủ Hàn, anh về đi", Lâm Chính phất tay.

Hai chân Hàn Thiên mềm nhũn, lảo đảo vịn tường rời đi.

Chuyện ngày hôm nay, anh ta sẽ nhớ cả đời...

Hàn Thiên đi khỏi, Lâm Chính cũng chỉnh sửa quần áo, chuẩn bị ra về.

"Bảo người dọn dẹp đi".

"Vâng, Chủ tịch Lâm", Cung Hỉ Vân gật đầu, nhưng chần chừ một lát lại nói: "Chủ tịch Lâm, chúng ta làm vậy liệu có hơi quá không? Đinh Thu và Hầu Nam đều là những kẻ không dễ đối phó".

"Ý cô là sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

"Nếu đã ra tay thì nên nhổ cỏ tận gốc", ánh mắt Cung Hỉ Vân lóe lên tia độc ác.

Dù sao cũng là người phụ nữ lăn lộn ở vùng xám, quả nhiên tàn độc.

Lâm Chính lắc đầu: "Thực ra chuyện hôm nay vẫn chưa đủ khiến tôi hận hai người này, chủ yếu là vì bình thường bọn họ làm không ít chuyện thất đức. Ví dụ như Đinh Thu, tháng trước ông ta còn khiến một nữ sinh đại học phát điên. Hôm nay chặt tay bọn họ chỉ là sự trừng phạt của cá nhân tôi".

"Hóa ra là vậy... Nhưng tại sao cậu không động đến tên Hàn Thiên kia? Không cho cậu ta một bài học, tôi sợ rằng ra khỏi đây cậu ta lại coi trời bằng vung".

"Tôi không động đến anh ta là vì không muốn gây phiền phức cho Đường Hồi Tuyết, nếu Hàn Thiên xảy ra chuyện ở đây, thì Hoàng Ngu đứng sau anh ta sẽ bất chấp tất cả để trả thù Đường Hồi Tuyết. Tôi vốn có ý giải quyết rắc rối cho Đường Hồi Tuyết, nếu rước thêm kẻ thù cho cô ấy thì mọi chuyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, cô làm việc đi, tôi về trước đây".

Lâm Chính phất tay, không muốn giải thích nhiều nữa, xoay người rời khỏi câu lạc bộ.

"Chủ tịch Lâm, để tôi tiễn cậu!".

Cung Hỉ Vân vội chạy theo.

Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhớ ra hình như mình không có xe, nên vẫn đồng ý.

Cung Hỉ Vân ngồi lên ghế lái, khởi động xe...

Lâm Chính mở cửa ra, chuẩn bị lên xe.

Nhưng đúng lúc này...

Vèo!

Một chiếc xe bất ngờ lao về phía Lâm Chính mà không có dấu hiệu báo trước nào.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 675



Chương 680: Con cần mẹ hay cần cậu ta?

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang khắp con đường.

Chiếc Bentley bị đâm biến dạng, cú va chạm mạnh khiến nó bị đẩy ra xa bảy tám mét, sau đó lật nghiêng.

Thủy tinh vỡ vụn đầy đất.

Xung quanh vang lên những tiếng hét chói tai.

Người đi đường vô cùng sợ hãi.

Có người vội vàng báo cảnh sát, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên tường.

Xa xa đã có cảnh sát giao thông tiến về phía này.

Còn Lâm Chính nhìn chiếc Bentley bị tông với ánh mắt không thể tin được.

Anh không bị thương.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã tránh được.

Quả thực vô cùng nguy hiểm.

Chỉ lệch một xíu thôi là Lâm Chính đã gặp nạn rồi.

Tuy anh thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy.

Vẻ mặt Lâm Chính trở nên lạnh lùng, lập tức xông tới, kéo cửa xe ra.

Chỉ thấy Cung Hỉ Vân vỡ đầu chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái.

"Chị Vân!".

"Chị Vân! Chị sao rồi?".

"Mau gọi xe cấp cứu, chị Vân bị thương rồi!".

Mọi người ở trong câu lạc bộ vội vã chạy ra, vẻ mặt kinh hãi.

Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu đã đến, đưa Cung Hỉ Vân đến bệnh viện. Cảnh sát giao thông cũng lập tức khống chế được tài xế gây tai nạn.

Vừa kiểm tra đã thấy có nồng độ cồn.

Cảnh sát giao thông không thèm nhiều lời, dẫn ngay về đồn.

Chỉ có điều người kia uống rượu giữa trưa? Lại còn uống thành thế này?

Sao có thể chứ?

Lâm Chính cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao Cung Hỉ Vân cũng có thân phận đặc biệt, khó tránh bị người khác để mắt, nhưng tài xế kia đã bị đưa đi, chắc chắn anh không thể tiếp xúc được nữa.

Bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên.

Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt nhọc chạy tới.

"Chủ tịch Lâm!", Từ Thiên thở hổn hển nói.

"Thế nào? Việc xây dựng phim trường sao rồi?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Chủ tịch Lâm, cậu đừng đùa tôi thế, thực ra phim trường này cũng có cổ phần của cậu mà", Từ Thiên cười nói: "Cậu bảo tôi đến đây gấp làm gì vậy?".

"Cung Hỉ Vân xảy ra chuyện rồi, ông đi điều tra xem là ai làm. Có hai manh mối, một là Hàn Thiên của Hoàng Ngu, hai là biển số xe của chiếc xe gây tai nạn".

Lâm Chính giao manh mối ít ỏi cùng với đối tượng tình nghi cho Từ Thiên.

Từ Thiên cũng là người nhanh nhẹn, lập tức chạy đi thu xếp.

Lâm Chính vẫn không yên tâm, liền bảo người đưa Cung Hỉ Vân đến học viện Huyền Y Phái điều trị, sau đó mới lê tấm thân mệt mỏi về công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Trong ký túc xá.

Tô Nhu đang gọi điện thoại, khuôn mặt tỏ vẻ đầy kinh ngạc.

Một lát sau cô mới tắt máy.

"Sao thế?", Lâm Chính thuận miệng hỏi.

"Là Tiểu Tuyết gọi tới, em đã nghe Tiểu Tuyết kể lại rồi".

"Vậy sao? Anh xin lỗi vì đã làm hỏng chuyện".

"Không sao, mọi chuyện đã được giải quyết rồi".

"Thế à?".

"Mà anh nói xem có lạ không cơ chứ? Tiểu Tuyết bảo... tên Hàn Thiên kia chạy tới trước mặt cậu ấy dập đầu xin lỗi, còn thề sẽ không bao giờ đến quấy rầy cậu ấy nữa! Cứ như bị trúng tà vậy! Tên Hàn Thiên đó bị sao thế nhỉ?", Tô Nhu nghi hoặc hỏi.

"Ồ, chắc là lương tâm trỗi dậy".

"Lương tâm trỗi dậy?".

"Hoặc là đầu óc có vấn đề, dù sao lúc mới gặp anh đã cảm thấy người này không được bình thường", Lâm Chính cười nói.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy không đúng.

Nếu Hàn Thiên quả thực ngoan ngoãn đi xin lỗi, thì chắc là chuyện của Cung Hỉ Vân không liên quan đến anh ta.

"Thế à?", Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng rồi vẫn ném nó ra khỏi đầu, không buồn nghĩ nữa.

Cạch!

Cửa phòng bị đẩy ra.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vừa đi tản bộ về đến phòng.

"Bảo sao chưa vào đến phòng đã ngửi thấy mùi thối, hóa ra là cậu đến. Đây là nơi mà cậu có thể ở sao? Cút! Cút ngay cho tôi!".

Trương Tinh Vũ nhìn thấy Lâm Chính, liền nổi ba máu sáu cơn, chỉ tay vào mặt anh chửi bới.

"Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa được không hả? Con đã nói với mẹ rồi còn gì, chuyện hôm qua con uống say không liên quan gì đến Lâm Chính cả, không phải anh ấy chuốc rượu con mà là con tự uống", Tô Nhu bực mình nói.

"Con bé ngốc nghếch này, con đừng để bị lừa! Đừng tưởng thằng chó này là người vô tích sự không biết gì, cậu ta thâm lắm, vẫn luôn lợi dụng con đấy", Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ.

"Mẹ, dù thế nào thì Lâm Chính cũng là con rể mẹ, sao mẹ cứ mắng anh ấy suốt thế?", Tô Nhu tức đến mức giậm chân.

Thời gian này Lâm Chính đã giúp đỡ cô không ít.

Hơn nữa tối qua cũng là Lâm Chính đưa cô về, lại thêm chuyện trước đó, đã khiến Tô Nhu thay đổi cái nhìn về Lâm Chính. Bây giờ nghe Trương Tinh Vũ nói Lâm Chính như vậy, đương nhiên cô sẽ thấy khó chịu trong lòng.

"Đồ ngốc, sao con không chịu nghe lời khuyên của mẹ chứ?".

Trương Tinh Vũ vô cùng bực mình, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

Còn Tô Quảng đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Đúng lúc này, ông ta liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: "Đúng lúc bây giờ là 2 rưỡi chiều, hôm nay là thứ sáu, Cục dân chính vẫn làm việc. Tiểu Nhu, Tiểu Chính, hay là hai đứa làm thủ tục ly hôn hôm nay luôn đi".

Tô Nhu nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.

Lâm Chính ngoảnh sang.

Trương Tinh Vũ thì vỗ tay, giơ ngón tay cái khen ngợi Tô Quảng, kích động nói: "Đúng đúng đúng, con gái, đúng lúc chúng ta đang rảnh rỗi, đi làm thủ tục ly hôn nào".

Dứt lời liền khoác tay Tô Nhu kéo ra ngoài.

Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, lập tức rút tay lại, vừa cuống vừa giận nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng gây rắc rối cho con nữa không?".

"Gây rắc rối? Con gái, con nói vậy là sao?", Trương Tinh Vũ sửng sốt hỏi.

"Con không muốn ly hôn! Ít nhất là hiện giờ!", Tô Nhu cáu kỉnh nói.

"Cái gì? Không ly hôn?", giọng nói của Trương Tinh Vũ nâng lên quãng tám, tròng mắt dường như muốn rớt ra ngoài.

"Con gái, con... chắc không phải con thích cậu ta thật đấy chứ?", Tô Quảng cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.

Lâm Chính thì kinh ngạc.

Anh biết, sở dĩ Tô Nhu không ly hôn là vì có lời giao ước.

Thời gian chưa đến, cô buộc phải tuân thủ hôn ước với Lâm Chính.

Cô gái này rất có tính nguyên tắc, không ai có thể chạm vào giới hạn của cô...

"Bố mẹ đừng nói nữa, chuyện ly hôn con sẽ bàn với Lâm Chính, bố mẹ không cần bận tâm. Công ty còn có việc phải giải quyết, con về công ty đây. Lâm Chính, chúng ta đi", Tô Nhu trầm giọng nói, sau đó kéo tay Lâm Chính rời đi.

Lâm Chính không phản kháng, để mặc Tô Nhu kéo đi.

"Đứng lại!".

Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ quát lớn.

Nhưng Tô Nhu không hề dừng lại.

Cô không dám dừng.

Nhưng Trương Tinh Vũ thì bất chấp.

Bà ta nổi giận xông tới chặn cửa, gầm lên giận dữ: "Tô Nhu! Mẹ nói cho con biết! Nếu hôm nay con không ly hôn với Lâm Chính, thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con!".

Câu nói này khiến Tô Nhu chấn động.

"Mẹ, mẹ... mẹ nói gì cơ?".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 676



Chương 681: Đâm thẳng trái tim

Tô Nhu sững sờ nhìn Trương Tinh Vũ. Cô há hốc miệng, không nói nên lời. Có lẽ cô không thể ngờ rằng, mẹ mình lại dứt khoát, kiên quyết như vậy.

“Mẹ…mẹ điên rồi”, Tô Nhu kêu lên.

“Mẹ không điên. Người điên là con đấy”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tô Nhu, mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ nói thẳng, nếu con còn muốn có người mẹ này thì ngay lập tức ly hôn với người đàn ông kia. Nếu con không muốn có mẹ thì cứ coi như không nghe thấy. Muốn làm gì thì làm. Có điều nếu con chọn theo cách hai thì từ sau này trở đi con đừng nói là được người mẹ này sinh ra nữa”.

“Tinh Vũ…”, Tô Quảng cảm thấy hơi quá đáng.

Rõ ràng là ép Tô Nhu đứng bên bờ vực mà…

“Ông ngậm miệng lại”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với Tô Quảng.

Tô Quảng há hốc miệng, coi như không nghe thấy gì. Trương Tinh Vũ tiếp tục nhìn chăm chăm Tô Nhu, đợi lựa chọn của cô. Tô Nhu cũng nhìn mẹ mình, nước mắt lăn dài trên má.

Cô biết Trương Tinh Vũ đang tức giận. Nhưng thật không ngờ bà lại dùng tình mẹ con ra để ép cô.

“Mẹ…”, cô hé miệng, gọi bà ta.

“Con không cần nói gì hết, cũng đừng đòi thương lượng. Mẹ chỉ muốn nghe sự lựa chọn của con”, Trương Tinh Vũ cắt ngang lời Tô Nhu.

Tô Nhu im lặng, bặm môi. Hai tay cô gái siết chặt, cả cơ thể như muốn nổ tung. Căn phòng trở nên yên tĩnh tới lạ thường. Cảm giác như một cây châm rơi xuống thôi cũng có thể phát ra được tiếng kêu như sấm rền.

Tất cả đều im lặng. Dường như cả hơi thở cũng biến mất.

“Tô Nhu”.

Lúc này Lâm Chính đột ngột lên tiếng. Tô Nhu giật mình, vội ngẩng đầu nhìn Lâm Chính. Anh mím môi, nói khẽ: “Hay là, ly hôn thôi…”

“Cái…gì…”, Tô Nhu như người mất hồn, vội vàng lùi lại, đôi mắt thẫn thờ nhìn anh. Câu nói khiến trái tim cô nổ tung.

“Con gái, con nghe thấy chưa? Kẻ vô dụng đó đã đồng ý rồi. Ha ha, con còn do dự gì chứ. Người họ Lâm kia, coi như cậu cũng hiểu chuyện. Mau đi đi. Đó cũng là chuyện tốt đấy”, Trương Tinh Vũ vui mừng mỉm cười.

Tô Nhu bừng tỉnh, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Ý của anh là gì? Anh cảm thấy…em không xứng với anh sao?”

“Không phải, mà là từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều cảm thấy anh không xứng với em, chẳng phải sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Dứt lời, Tô Nhu cảm thấy sốc hoàn toàn. Cuối cùng thì điểm mấu chốt cũng đã được nói ra.

“Đúng vậy…

Cả nhà họ Tô đều khinh thường Lâm Chính, có ai coi anh ra gì đâu?Dù là Tô Nhu thì cô cũng vậy. Mặc dù thái độ của Tô Nhu dành cho Lâm Chính có sự thay đổi, cô không còn chỉ trỏ, la hét, trách móc anh nữa…nhưng cô cũng chỉ coi anh như một người bạn.

Còn coi như chồng thì sao? Không hề. Từ đầu tới cuối, Tô Nhu không hề muốn Lâm Chính động vào mình.

Tại sao lại như vậy chứ? Bởi vì Tô Nhu chưa hề nảy sinh tình cảm với anh. Hay nói cách khác cô vẫn chưa tìm được người mình thích, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Lâm Chính.

Cô là người có khí chất cao vời vợi. Cô phải thừa nhận rằng giai đoạn này biểu hiện của Lâm Chính không tệ, nhưng vẫn chưa đạt tới ngưỡng kỳ vọng của cô.

Cô là một cô gái tài giỏi không muốn dựa vào bất kỳ ai, đối với người bạn đời của mình thì cô cũng có yêu cầu khắt khe.

Xứng hay không xứng? Câu nói này cô thấy cũng bình thường nhưng hôm nay khi chính miệng Lâm Chính nói ra thì cô thật sự cảm thấy hoang mang.

Tô Nhu sững sờ. Khuôn mặt trắng bệch, cô không biết phải nói gì. Cô vội ngồi xuống, ôm lấy đầu. Rõ ràng là cô đang cảm thấy đau khổ lắm.

Câu nói của Trương Tinh Vũ giống như một nhát dao đâm vào trái tim cô. Còn Lâm Chính…lại đâm thêm một nhát nữa.

Nhưng…Lâm Chính nói không hề sai mà. Hơn nữa còn rất hợp lý…

“Con gái….”, thấy bộ dạng của con gái mình, Trương Tinh Vũ cũng không dám ép thêm.

“Mẹ, Lâm Chính…để con suy nghĩ được không”, Tô Nhu nói bằng giọng chua chát.

Trương Tinh Vũ im lặng, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt oán hận. Bà ta thấy anh chính là mối họa. Căn phòng lại trở nên yên lặng. Yên lặng tới mức ghê người…

Đột nhiên!

Reng reng reng. Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu không khí quỷ dị. Tô Quảng sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra.

“Lưu Mãn San gọi điện sao?”, Tô Quảng kinh ngạc.

“Đang yên đang lành sao chị ấy lại gọi điện tới vậy?”, Trương Tinh Vũ chau mày.

“Anh cũng không rõ, lẽ nào có chuyện gì?”

“Ông nghe máy đi, có lẽ là định khoe khoang cái gì đó. Giờ con gái thành ngôi sao rồi nên đắc ý, bà đây ở trước mặt chị ta mà còn phải khúm núm nữa”, Trương Tinh Vũ cảm thấy hơi bực bội.

Bình thường bà ta chẳng buồn quan tâm tới Lưu Mãn San, nào ngờ Tống Kinh đột nhiên nhìn trúng Tô Dư khiến cả nhà Tô Thái một bước lên tiên nên bà ta cũng không dám lên mặt với nhà bọn họ nữa.

Nhìn thấy gia đình Tô Thái càng ngày càng tốt lên thì Trương Tinh Vũ càng cảm thấy bấp bênh hơn. Thế là bà ta càng oán hận Lâm Chính, thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Tô Quảng nghe máy, cố nặn ra một nụ cười: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”

Mới nghe được vài câu thì sắc mặt Tô Quảng đã tái mét. Một lúc sau ông ta vội vàng gật đầu: “Mọi người đừng vội, cố gắng giữ bình tĩnh, bảo Tô Dư đừng kích động, em sẽ tới ngay”.

Nghe thấy vậy những người còn lại tỏ ra vô cùng sững sờ.

“Bố, sao thế?”, Tô Nhu vội ngẩng đầu, hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Tô Nhu, Tinh Vũ, chuyện này để sau hẵng nói”, Tô Quảng tỏ ra sốt ruột, vội hét lên với Lâm Chính: “Lâm Chính cùng đi một chuyến đi”.

“Đi đâu ạ?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Tới nhà bác cả, nhà họ xảy ra chuyện rồi. Tô Dư đòi tự sát, giờ mau tới khuyên con bé”.

“Cái gì?”

Đám đông bàng hoàng. Đang yên đang lành…sao Tô Dư lại muốn tự sát?

Mọi người vội vàng tới nơi ở của Tô Thái. Có rất nhiều xe đang đỗ ở đây, nam nữ tập trung dưới tầng. Sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng khó coi, họ cúi đầu lầm bầm gì đó.

“Lại là đám người tới đòi tiền sao?”

“Rốt cuộc thì nhà này đã mượn bao nhiêu tiền vậy?”

“Mọi người từ từ, tôi tới trước, nên phải trả tôi trước mới đúng”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 677



Chương 682: Mượn nhiều hơn chút

"Ngại quá, nhường đường", Tô Quảng chen vào tòa nhà.

Nhưng lúc này thang máy đã chật cứng người, rõ ràng là có rất nhiều người muốn lên lầu. Bọn họ không biết phải làm sao, đành phải đi thang bộ.

May mà nhà Tô Thái sống ở tầng không quá cao, chỉ ở tầng 9 . Đợi đến khi tới nơi, họ nhìn thấy không ít người đang đứng ngoài hút thuốc.

Mặt đất toàn là mẩu đầu lọc. Ngoài ra, còn có vài cái thùng, trong thùng có giấy vàng, máu chó, thậm chí có người còn mang cả dao tới. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trương Tinh Vũ, Tô Nhu sợ hết hồn.

“Chuyện gì thế này”, Tô Quảng bàng hoàng.

“Còn không rõ sao, họ tới đòi nợ đó”, Lâm Chính trầm giọng.

Đòi nợ…Đám đông nhìn nhau.

“Vào hỏi rõ tình hình trước đã”, Lâm Chính bước vào trong.

“Này này người anh em, cậu làm cái gì vậy?”, mấy người đứng trước cửa lập tức ngăn Lâm Chính lại.

“Tôi vào trong xem thế nào”, Lâm Chính nói.

“Vào trong? Người anh em, cậu không biết à? Nếu cậu vào thì có khi sẽ xảy ra án mạng đấy!”

“Nhà này đang dọa tự sát, nếu cậu ép bọn họ nhảy lầu thì không tránh khỏi liên đới đâu”.

“Người anh em đợi đi, đừng ép họ. Ép là không lấy lại được tiền nữa”.

Mấy người đứng ngoài cửa khuyên can. Có điều bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ muốn đuổi những chủ nợ khác đi để có thể lấy lại tiền của mình trước.

Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy vậy bèn nhìn nhau. Đôi mắt họ ánh lên vẻ kinh hoàng. Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cứ thế gõ cửa. Thế nhưng không ai đáp lại .

“Tô Dư, mở cửa ra, là tôi Lâm Chính”, Lâm Chính hô lên.

Một lúc sau, cánh cửa được mở ra. Nhưng là Tiểu Khuynh mở cửa. Những người khác lập tức lao lên, vốn định chửi bới. Nhưng nhìn thấy là một đứa bé thì không nỡ.

“Nhóc, bố cháu đâu?”

“Mau bảo bố mẹ trả tiền đi?”

“Đúng vậy, mau bảo đi”.

Đám đông kêu lên. Tiểu Khuynh sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô bé lùi lại, há hốc miệng, không biết phải nói gì.

Cánh cửa cũng được mở rộng hơn.Đám đông chen vào trong.

“Trương Tinh Vũ, Tô Quảng, ngăn họ lại.

Lưu Mãn San ở trong chạy ra hét lên. Mấy người lao lên chặn lại những người đang ở ngoài lao vào. Có vẻ ai cũng biết cửa đang mở lên họ chen vào càng ác liệt hơn.

“Lưu Mãn San, Tô Thái trả tiền đi”.

“Các người không thoát được đâu! Còn không trả thì chúng ta ra tòa".

“Không trả, ông giết cả nhà bay”.

Tiếng la hét vang lên không ngớt. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, mọi người dường như muốn đạp tung cái cửa. Tô Tiểu Khuynh run rẩy, ngồi phụp xuống đất, nước mắt lã chã.

“Anh Lâm Chính, em sợ…”, cô bé khóc nức nở.

Lâm Chính mặt tối sầm, cố gắng đẩy đám người ra ngoài. Mặc dù đám người này toàn kẻ vạm vỡ, người lại đông nhưng vẫn không khỏe bằng Lầm Chính nên đã bị đẩy ra hết.

Rầm. Lâm Chính đóng mạnh cửa lại.

“Ấy, không ngờ cũng khỏe đấy nhỉ, xem ra ăn cũng không ít đồ chùa đâu”, Trương Tinh Vũ kinh ngạc.

Lâm Chính mặc kệ bà ta. Anh quay lại an ủi Tiểu Khuynh. Tô Tiểu Khuynh sà vào lòng anh, khóc nức nở.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tô Dư đâu?”, Lâm Chính trầm giọng, quay qua nhìn Lưu Mãn San đang thất thần.

Lúc này Lưu Mãn San mới bừng tỉnh và run rẩy nói: “Lâm Chính, cậu cứu Tô Dư nhà chúng tôi với, con bé không muốn sống nữa rồi! Nó đóng cửa, một mình trong phòng ấy. Cậu phải khuyên nói giúp tôi với!”

“Đang yên đang lành sao lại muốn làm chuyện dại đột vậy? Rốt cuộc mọi người đã làm gì?”, Lâm Chính nghiêm mặt hỏi.

“Lâm Chính, để ý thái độ. Lưu Mãn San là bác dâu, là người bền trên, sao lại ăn nói như thế?”, Tô Quảng chau mày

“Đúng vậy, Mãn San, sao tự dưng chị lại gọi thằng vô dụng này tới? Lẽ nào Tô Dư nghe lời cậu ta sao?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.

“Chị không biết Tô Dư có nghe lời Lâm Chính hay không, nhưng lần này…nhà chị phải dựa vào Lâm Chính rồi…”, Lưu Mãn San tối sầm mặt, khóc thút thít.

“Ồ? Bác cả, tôi chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, có chuyện gì mà bác lại cần tôi giúp thế”, Lâm Chính hừ giọng.

“Lâm Chính….trước….trước đây là do tôi không tốt, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi đã hiểu lầm cậu rồi. Tôi xin lỗi, cậu giúp tôi đi, xin cậu…”, Lưu Mãn San nức nở.

Lần này Lưu Mãn San khiến cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều phải ngạc nhiên. Tô Quảng cũng hoang mang lắm. Ông ta nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn Mãn San. Ông ta cảm thấy không hiểu: “Chị dâu, Lâm Chính có thể giúp được chị sao?”

“Cũng không có gì…chỉ là…Lâm Chính…cậu quen Tống Kinh mà”, Lưu Mãn San khịt mũi, thận trọng hỏi.

“Đó là đạo diễn lớn, trong nước hầu như ai cũng biết, đương nhiên là tôi cũng thế”, Lâm Chính nói.

“Không không, tôi không có ý đó. Tôi nghe Tô Dư nói, đạo diễn Tống Kinh hình như do cậu giới thiệu cho con bé”.

“Sao thế?”

“Thì là…Đạo diễn Tống Kinh đột nhiên hủy hợp tác với Tô Dư, tôi muốn nhờ mối quan hệ của cậu và đạo diễn, mời ông ấy ăn bữa cơm, cùng nói chuyện lần nữa…”, Lưu Mãn San nói với vẻ kỳ vọng.

“Cái gì? Hủy hợp tác rồi sao?”, Tô Quảng thất thanh.

“Nói như vậy thì Tô Dư không được đóng phim nữa à?”, Trương Tinh Vũ bàng hoàng.

“Đúng vậy…tối qua, đạo diễn Tống đột nhiên tuyên bố muốn hủy hợp đồng với Tô Dư. Chuyện này lan đi khắp nơi…giờ ai ai cũng biết cả”, Lưu Mãn San đau khổ nói. Cả nhà Tô Quảng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

“Vậy những người ở ngoài kia là thế nào?", Tô Quảng lập tức hỏi.

“Ờ thì….”

Lưu Mãn San trở nên do dự .Tô Nhu là người thông minh: “Đều là chủ nợ phải không bác cả?”, cô hỏi.

Lưu Mãn San tái mặt, không hề phản bác. Bà ta thầm thừa nhận rồi.

“Căn phòng này cũng là mới mua đúng không ạ? Và cả chiếc Ferrari chưa có biển kia nữa…Bác cả, tất cả đều là tiền bác mượn sao?”, Tô Nhu hỏi.

“Đúng…đúng vậy…bác tưởng Tô Dư sẽ trở thành ngôi sao lớn, tiền sẽ không còn là vấn đề sau này phải lo nữa…nên…đã mượn trước một ít, hơn nữa cái chết trước đó của bạn con bé, nhà người ta đến làm loạn nên cũng phải đền ba triệu tệ mà…Thế là lúc mượn, bác đã mượn hơi nhiều…”, Lưu Mãn San nghẹn ngào.

“Vậy bác đã mượn bao nhiêu rồi?”, Tô Nhu hỏi tiếp.

“Không…không quá nhiều…”

“Không quá nhiều là bao nhiêu?”

“Cũng chỉ…9 triệu tệ…”, Lưu Mãn San run rẩy.

Tất cả đều nín thở.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 678



Chương 683: Nhà Tô Thái tuyệt vọng

Số tiền chín triệu tệ bị Lưu Mãn San tiêu xài mới một hai ngày mà chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn tệ…

Con người này đúng là thiên tài tiêu tiền.

Nếu đổi lại là người khác, đột nhiên có một khoản tiền lớn như vậy chắc chắn sẽ không tiêu xài bậy bạ, mà là cân nhắc nên chi tiêu như thế nào.

Mấy người họ trợn tròn mắt, líu lưỡi, tất cả đều há hốc miệng.

“Bác cả, rốt cuộc bác… bác tiêu thế nào vậy? Chín triệu mà trong vòng hai ngày chỉ còn một trăm năm mươi nghìn tệ? Bác mua mỏ vàng rồi à?”, Tô Nhu lắp bắp hỏi.

“Mỏ vàng thì không có, chỉ có mua nhà… còn có xe, hai thứ này cộng lại đã mấy triệu tệ. Sau đó thì mua một số vòng vàng, dây chuyền vàng các kiểu… À đúng rồi, ba triệu tệ của mấy đứa bạn Tiểu Dư không thể tính vào đây, thực tế bác cũng chỉ tiêu sáu triệu tệ”, Lưu Mãn San vội vàng giải thích, nhưng càng nói giọng càng nhỏ đi.

“Sáu triệu cũng ghê lắm rồi!”, Tô Quảng đỏ cả mắt.

Lần này ông ta đã hiểu vì sao Tô Dư đòi tự sát.

Có người mẹ hao của như vậy, cô ta không chết thì không phải sẽ bị người ta bán vào ổ chứa trả nợ hay sao?

Gia đình anh cả còn không bị người phụ nữ phá của này dồn tới chết hay sao…

“Lưu Mãn San, chị cũng giỏi thật đấy!”, Trương Tinh Vũ bật cười, giễu cợt.

Lần này bà ta không còn buồn bực nữa.

“Tinh Vũ, cô đừng có nói, sau khi video Tiểu Dư và đạo diễn Tống ăn cơm ký hợp đồng truyền ra, bọn họ chủ động cho tôi mượn tiền. Nhưng sau chuyện xảy ra tối hôm qua, phim mới của Tiểu Dư bị bỏ dở, những người đó lập tức tới cửa đòi nợ. Chúng ta đều là thân thích, là người một nhà, các người không thể thấy chết không cứu, nhất định phải nghĩ cách, nếu không… nếu không tôi sẽ… hu hu hu…”.

Lưu Mãn San nghẹn ngào nói, còn chưa nói hết câu đã khóc oa oa.

“Ha, đây là chị tự làm tự chịu, ai bảo chị không có chuyện gì lại đi mượn nhiều tiền như vậy?”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng: “Nhưng tôi nói cho chị biết, nhà chúng tôi cũng không có tiền. Tuy công ty của Tiểu Nhu có chút khởi sắc, nhưng tiền của nó đã mang đi đầu tư hết rồi, ngay cả mẹ nó là tôi cũng không có được chút lợi nhuận nào. Nếu chị nhắm vào số tiền của Tiểu Nhu thì chị sai lầm rồi!”.

Mặc dù Trương Tinh Vũ không tính là nhỏ nhen, nhưng kiểu mượn tiền không có khả năng trả thì bà ta sẽ không cho mượn. Với năng lực của gia đình Tô Thái, món nợ mấy triệu tệ không biết phải đến tháng năm nào mới trả xong.

“Được rồi mẹ, mẹ đừng ở đó nói bóng nói gió nữa, trong lòng bác cả cũng rất khó chịu. Việc cần suy nghĩ bây giờ là làm sao khuyên được chị Tô Dư, với cả làm sao đuổi đám người ở bên ngoài kia đi”, Tô Nhu ôm Tô Tiểu Khuynh, oán trách.

“Con gái, con cũng càng ngày càng không ra gì. Chuyện của con với Lâm Chính lúc trước còn chưa xong kìa, con còn dám dạy mẹ?”, Trương Tinh Vũ tức giận.

Tô Nhu nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện đó chúng ta đóng cửa rồi từ từ bàn bạc”.

“Dù sao con cũng phải nhanh chóng cho mẹ câu trả lời!”, Trương Tinh Vũ hậm hực.

Lòng dạ Tô Nhu rối bời, cũng chẳng muốn nói chuyện với mẹ mình nữa, quay sang nói với Lưu Mãn San: “Bác cả, bây giờ bác mau lấy hết những thứ đáng giá ra đây, bán được cái nào thì bán, trả lại cho một số người đòi gấp. Còn tiền mượn của người thân bạn bè thì gọi điện cho họ, xin thư thả vài hôm”.

“Bác… Bác không mượn của người thân bạn bè…”, Lưu Mãn San dè dặt nói.

“Nghĩa là sao?”, Tô Nhu sững sờ.

“Những người bên ngoài… toàn là người cho vay nặng lãi… bác không mượn bạn bè người thân đồng nào, vì… vì… cảm thấy rất mất mặt…”, Lưu Mãn San nhỏ giọng nói.

Nghe bà ta nói vậy, Tô Nhu cũng bối rối.

“Sao Tiểu Dư lại gặp phải người mẹ như chị chứ?”, người thành thật như Tô Quảng cũng không nhịn được nói ra miệng.

“Chị… Chị cũng tài thật đấy!”, Trương Tinh Vũ cũng kinh ngạc.

Chín triệu toàn là vay nặng lãi?

Với sự ghê gớm của vay nặng lãi, thế không phải phải trả hơn mười triệu tệ mới xong chuyện sao?

Tính hết số xa xỉ phẩm mà Lưu Mãn San mua, đem bán ra lại, thêm cả căn nhà mà có thể bán được năm triệu tệ đã là không tồi.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lưu Mãn San đã tăng thêm món nợ năm triệu tệ cho gia đình họ… Đừng nói là Tô Dư, đổi lại là Trương Tinh Vũ cũng sẽ muốn nhảy lầu.

Lâm Chính không ngừng lắc đầu.

Như vậy so ra, Trương Tinh Vũ cũng còn đỡ hơn Lưu Mãn San quá nhiều, ít nhất bà ta không đến mức như vậy.

“Bây giờ người duy nhất có thể cứu nhà chúng tôi chỉ có Tiểu Chính thôi. Tiểu Chính, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cậu nhất định phải giúp bác cả, cầu xin cậu!”, Lưu Mãn San chộp lấy cánh tay Lâm Chính, khóc lóc cầu xin.

“Bác bảo Lâm Chính làm sao cứu bác?”, Tô Nhu hỏi.

“Tiểu Chính, chắc là đạo diễn Tống có quan hệ rất tốt với cậu đúng không? Cầu xin cậu, giúp tôi liên lạc với đạo diễn Tống đi! Chỉ cần đạo diễn Tống có thể chọn Tô Dư nhà chúng tôi làm nữ chính, nguy cơ của nhà chúng tôi sẽ được giải quyết dễ dàng!”, Lưu Mãn San khóc lóc.

“Sao Lâm Chính lại quen biết đạo diễn Tống được? Chị đang nói đùa gì vậy?”, Trương Tinh Vũ cười giễu, nói.

“Là thật đấy, lúc trước Tiểu Dư đã nói, chính Tiểu Chính đã giới thiệu nó làm quen với đạo diễn Tống”, Lưu Mãn San khóc thút thít nói.

“Thật sao?”.

Tô Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Kẻ vô dụng như cậu sao có thể quen biết đạo diễn Tống?”, Trương Tinh Vũ cũng không nhịn được hỏi.

“Chỉ là có duyên gặp mặt một lần, cũng không tính là quen biết”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Câu này là nói thật.

Anh và đạo diễn Tống quen biết là nhờ Mã Hải giới thiệu. Nghiêm ngặt mà nói, anh cũng chẳng gặp Tống Kinh bao nhiêu lần. Quen biết thì có quen biết, nhưng không tính là thân thiết.

“Tôi nghe nói bộ phim của Tống Kinh là Tập đoàn Dương Hoa đầu tư. Đợt thử vai lần này Tống Kinh cũng cân nhắc đến khu vực Giang Thành chúng ta. Theo tôi thấy, không phải Lâm Chính giới thiệu Tống Kinh cho Tiểu Dư làm quen, mà là thần y Lâm giới thiệu”, lúc này Tô Quảng ở bên cạnh đột nhiên nói một câu.

Nghe vậy, Lưu Mãn San đang khóc lóc chợt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Quảng: “A Quảng, ý của chú là…”.

“Ha, vậy còn chưa rõ ràng hay sao? Thay vì cầu xin tên vô dụng Lâm Chính, chi bằng chị cầu xin con gái tôi, để con gái tôi ra mặt gọi điện thoại cho Chủ tịch Lâm, nói Tống Kinh tiếp tục dùng Tô Dư. Chuyện của nhà các người không phải được giải quyết rồi sao?”, Trương Tinh Vũ kiêu ngạo cười nói.

Đúng là sự đời vô thường.

Trương Tinh Vũ không ngờ còn có chuyện như vậy.

Nhắc tới, chuyện Tập đoàn Dương Hoa đầu tư cho phim mới “Chiến Hổ” của Tống Kinh đúng là từ trên mạng truyền ra.

Bà ta không lên mạng, nên cũng không chú ý đến chuyện này.

Bây giờ nghĩ lại, Tô Dư thì tính là gì? Không phải con gái mình mới là người chiến thắng sau cùng hay sao?

Nghĩ đến đó, Trương Tinh Vũ lại đắc ý.

“A Quảng, sao chú không nói sớm, hại tôi phải cầu xin thằng vô dụng này cả nửa ngày trời”, Lưu Mãn San lau nước mắt trên mặt, sau đó quay sang năn nỉ Trương Tinh Vũ.

Thật ra Lưu Mãn San cũng không tin Lâm Chính quen biết Tống Kinh, nhưng bà ta thực sự đã đi đến đường cùng, thế nên cứ thử cầu xin Lâm Chính.

Không lâu sau, Lâm Chính đã bị gạt sang một bên.

Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

Lâm Chính nhíu mày, đáy mắt dâng lên sự phẫn nộ.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 679



Chương 684: Căn nhà này đã là của chúng tôi

Rầm!

Cửa phòng bị Tô Thái canh ở bên ngoài tông mở.

Tô Thái luôn đứng ở ngoài cửa khuyên nhủ, nhưng không nhận được câu trả lời của Tô Dư. Khi nghe thấy tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong phòng, Tô Thái bèn tông cửa vào.

Vừa vào phòng của Tô Dư thì thấy Tô Dư đã ngồi bên song cửa sổ, hai chân lơ lửng ở bên ngoài, đầu tóc rối bời, nước mắt giàn giụa.

Tô Thái kinh hãi, lập tức lao ra, muốn kéo Tô Dư lại.

Nhưng lúc đó, Tô Dư lại hét lên: “Bố, đừng qua đây!”,

Tô Thái thấy hai tay cô ta đã bám vào song cửa, ông ta vô cùng kinh hãi, vội vàng dừng bước, mắt đỏ lên, nói: “Tiểu Dư, con đừng làm bậy, có chuyện gì cả nhà chúng ta ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, con đừng kích động!”.

“Bố, đừng nói nữa, con đã viết xong di thư. Con rất mệt mỏi, con thật sự rất mệt mỏi, con không chống chọi được nữa rồi…”, Tô Dư đau khổ nói, nước mắt không ngừng rơi xuống từ gương mặt trắng nõn của cô ta.

Ở bên ngoài, cô ta có thể rất kiên cường, luôn luôn kiên cường.

Dù xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể gắng gượng.

Dù có khó khăn trắc trở nhiều thế nào, cô ta cũng có thể vượt qua.

Nhưng… bây giờ nơi xuất hiện vấn đề không phải ở bên ngoài! Mà là trong gia đình…

Gia đình vốn được cô ta gọi là cảng tránh gió này cũng đã sụp đổ.

Tình thần cô ta hoàn toàn suy sụp, cả cuộc đời không nhìn thấy hi vọng gì nữa.

Có lẽ cái chết đối với cô ta mà nói là một sự giải thoát.

“Tô Dư, chị làm gì vậy?”.

“Con gái! Con đừng làm bậy, mẹ biết sai rồi!”.

Lưu Mãn San, Tô Nhu và những người khác chạy vào. Lưu Mãn San quỳ xuống đất, kêu gào khóc lóc.

“Tô Dư, chị bình tĩnh lại đi, mau xuống đây, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”, Tô Nhu sốt ruột lên tiếng.

Lần này ngay cả Lâm Chính cũng đứng không yên, vội hét lên: “Tô Dư, xuống đây trước đã, tôi bảo đảm phim mới có thể tiếp tục để cô đóng”.

“Lâm Chính…”.

Tô Dư nhìn sang Lâm Chính đã đi vào, mắt lại đỏ lên, nước mắt giống như ngọc trai đứt dây, rơi xuống không ngừng.

“Tô Dư, bình tĩnh lại đi. Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giải quyết, nghe lời đi, mau xuống đây!”, Lâm Chính khuyên nhủ.

“Nhưng… nhiều tiền như vậy, nhà chúng tôi trả sao cho hết?”, Tô Dư khóc lóc.

“Đợi cô quay phim với đạo diễn Tống, trở thành ngôi sao lớn, số tiền này còn là vấn đề sao? Cô nghĩ thoáng một chút, cô còn trẻ, đừng xốc nổi như vậy. Cô xuống đây trước đi, tôi sẽ nói đạo diễn Tống kí tiếp hợp đồng với cô!”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… tôi không muốn quay nữa”, Tô Dư đau khổ nói: “Rõ ràng tôi đã nói với mẹ tôi, đạo diễn Tống là anh giới thiệu cho tôi làm quen, nhưng bà ấy cứ không tin, còn nói những lời như vậy với anh. Bà ấy đối xử với anh như thế, anh lại không có chút oán hận bà ấy, không trả thù bà ấy, thậm chí vẫn đối tốt với tôi như trước kia. Anh có biết trong lòng tôi nghĩ thế nào không? Tôi đã tự nhủ, tôi sẽ không quay phim nữa, tôi cũng không muốn làm ngôi sao gì nữa…”.

Tô Dư thốt lên lời nói từ đáy lòng.

Nhưng cô ta lại không biết cô ta luôn nhìn lầm Lâm Chính.

Không phải Lâm Chính khoan dung độ lượng, mà chỉ là cách trả thù của anh mãi mãi sẽ không trực tiếp như vậy…

“Con gái à, là lỗi của mẹ, mẹ thật sự biết lỗi rồi! Con mau xuống đây đi, nếu con thật sự nhảy xuống, chắc mẹ cũng sẽ nhảy theo con mất!”, Lưu Mãn San khóc đứt ruột đứt gan.

Tô Nhu không lên tiếng, mà lặng lẽ cầm điện thoại báo cảnh sát.

Tình hình đã rất nghiêm trọng rồi.

“Tiểu Dư, nếu cô không muốn quay phim thì không quay nữa. Không nhất định cứ phải quay phim mới có thể kiếm tiền. Cô mau xuống đây đi, số tiền nhà các cô nợ, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô”, Lâm Chính lại nói.

“Lâm Chính, cậu đừng nói nữa, tôi đã nợ cậu quá nhiều. Lần này dù có thế nào, tôi cũng sẽ không nhờ cậu giúp nữa, còn những gì tôi nợ cậu, chỉ đành để kiếp sau trả”, Tô Dư khóc đỏ cả mắt.

Trương Tinh Vũ lại âm thầm hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết, cậu muốn giúp nó thì được, nhưng cậu không được động đến một đồng nào của Tiểu Nhu! Tiền của nhà chúng tôi cũng vậy!”.

“Mẹ, đã là lúc nào rồi mà mẹ còn nói mấy lời đó?”, Tô Nhu tức giận.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Đôi mắt sâu sắc dường như muốn ăn thịt người.

Trương Tinh Vũ sợ giật mình.

Bà ta lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như vậy…

“Cậu… Cậu trừng tôi làm gì?”, Trương Tinh Vũ hơi chột dạ, nói.

Lâm Chính không lên tiếng, nhưng sự kiên nhẫn của anh đối với Trương Tinh Vũ đã đến cực hạn.

Anh có thể nhẫn nhịn Trương Tinh Vũ mắng chửi thậm chí là giễu cợt anh. Bởi vì theo anh thấy, đó chỉ là lời lẽ của một người phụ nữ ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn nông cạn mà thôi. Nhưng anh không thể chịu được một người máu lạnh như vậy.

“Mẹ yên tâm, Lâm Chính con cho dù có chết đói cũng sẽ không dùng của mẹ một đồng nào!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu… Cậu nói cái gì? Kẻ vô dụng như cậu còn dám cứng miệng?”, Trương Tinh Vũ lập tức nổi đóa.

Tô Quảng ở cạnh kịp thời kéo bà ta lại, ra hiệu bà ta đừng làm loạn.

Người còn đang vắt vẻo ở ngoài cửa sổ, bên này lại cãi cọ, không phải thêm loạn sao?

“Cậu đợi đấy cho tôi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải cút khỏi nhà tôi!”, Trương Tinh Vũ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn tranh cãi với Trương Tinh Vũ vào lúc này, mà cùng Tô Nhu không ngừng an ủi Tô Dư.

Tô Nhu và Lâm Chính không ngừng khuyên nhủ, mấy người Tô Thái đứng bên cũng đang an ủi.

Cuối cùng cũng có chút hiệu quả.

Nhân lúc Tô Dư không chú ý, Lâm Chính đột nhiên vọt một bước chạy tới chỗ Tô Dư, giữ chặt tay cô ta.

Tô Dư sững sờ, không giãy giụa, mà thuận thế ngả vào lòng Lâm Chính, khóc thật to.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cô bé ngốc!”.

“Sao con lại ngốc như vậy!”.

Lưu Mãn San chạy ào tới, khóc đến mức xà nhà cũng sắp đổ.

Tâm trạng của Tô Thái và những người khác vẫn rất nặng nề.

“Tiểu Nhu, đi nói với mấy người bên ngoài, tiền chúng ta sẽ từ từ trả, nếu bọn họ còn không đi thì báo cảnh sát”, Lâm Chính nói.

“Được!”, Tô Nhu gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Lâm Chính tiếp tục an ủi, đồng thời châm một kim cho Tô Dư, bình ổn cảm xúc cho cô ta.

Sau một châm này, Tô Dư quả nhiên đã bình tĩnh hơn nhiều, vả lại cũng đã buồn ngủ.

Nhưng Tô Dư còn chưa kịp ngủ…

Rầm!

Lại một tiếng động lớn vang lên.

Sau đó ở ngoài phòng khách vang lên tiếng Tô Nhu la hét.

“Các người muốn làm gì?”.

Mọi người sửng sốt.

Tô Dư sợ giật bắn mình.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, để tôi đi xem xem!”, Lâm Chính vội vàng an ủi, sau đó nói với Tô Tiểu Khuynh: “Tiểu Khuynh, chăm sóc chị em nhé”.

“Vâng ạ”, Tô Tiểu Khuynh yếu ớt nói, sau đó nắm lấy tay Tô Dư.

Mấy người cùng Lâm Chính lập tức chạy ra khỏi phòng.

Một nhóm người cao to mặc áo ba lỗ màu đen phá cửa xông vào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back