Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 320



Chương 324: Có biến (1)

Khang Gia Hào? Kỷ Văn? Phương Thị Dân?

Điên rồi! Điên thật rồi! Đây là những luật sư cực có tiếng.

Phương Thị Dân không cần nói nhiều, đó là một trong ba luật sư có tiếng của Yên Kinh, uy quyền khủng khiếp, ai ai cũng biết.

Kỷ Văn và Khang Gia Hào gần đây cũng nổi như cồn. Có người nói hai người mà hợp lực lại thì có thể đè đầu tất cả những luật sư còn lại của Yên Kinh. Nhất là Kỷ Văn, anh ta từng là luật sư thiên tài. Có thêm sự dẫn dắt của Khang Gia Hào thì anh ta sẽ trưởng thành nhanh hơn bao giờ hết. Những vụ án lớn của Giang Thành sẽ đều tới tay anh ta cả.

Nếu cả ba người này mà hợp lại…dựa vào một mình Hứa Kế thì chẳng khác gì trứng chọi đá.

“Cậu Lâm, cậu…cậu nói thật sao? Cậu có thể mời được những người đó?”, Hứa Kế tái mặt, vội vàng bò dậy, run rẩy nói.

“Hay là tôi gọi điện cho họ nhé”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.

Nói tới nước đó rồi thì Hứa Kế cũng đã hiểu ra. Dù sao thì anh cũng chẳng cần nói dối làm gì.

Sắc mặt Hứa Kế trông vô cùng khó coi. Đúng lúc này, Dương Khai Thành lên tiếng.

“Thần y Lâm, nếu tôi mời đoàn luật sư của Phan Long tới giúp thì hiệu quả có hơn không? Dứt lời, Hứa Kế cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Đây khác gì là đại bác chứ. Đội quân bất bại như vậy có ai mà không sợ?

Hứa Kế vội vàng lùi về phía sau, mặt từ đỏ chuyển sang xanh, cơ thể run lẩy bẩy.

Ông ta tin rằng, cả tỉnh Quảng Liễu này…Không, cả đất nước này không ai dám động vào một đội quân như vậy. Trừ khi Thu Huyền Sinh đích thân tới.

Hứa Kế không chịu đựng được thêm nữa, ông ta quay qua: “Bà Nhậm, vụ án này tôi sợ không làm được, bà…mời vị cao minh khác đi…", nói xong, ông ta quay người rời đi.

“Luật sư Hứa, Luật sư Hứa”, Nhậm Ái hét lên.

Thế nhưng vô ích, Hứa Kế đã lên xe rời khỏi nhà họ Trương.

Vụ này kiểu gì cũng thua. Đương nhiên, đối với một luật sư mới mà nói, dù thua hay thắng thì danh tiếng cũng nổi như cồn. Nhưng đối với Hứa Kế thì khác, ông ta đã đủ nổi tiếng rồi, nếu mà cứ cố chấp đối đầu thì không những bị mất uy danh mà đồng thời còn đắc tội với các luật sự khác, thậm chí là đắc tội với cả giới Giang Thành.

Được chẳng bằng mất mà. Hứa Kế rút lui, Nhậm Ái thật không biết phải làm sao. Bà ta ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt trông vô cùng khó coi.

“Mẹ, giờ phải làm sao?”, Trương Ái Khởi vội vàng hỏi.

“Làm sao à? Còn làm gì được nữa? Giờ chẳng phải là ông ta nói gì nghe đó sao?”, Nhậm Ái nói giọng khàn khàn, vừa nói vừa như muốn khóc.

Bà ta thua rồi, thua một cách hồ đồ. Con át chủ bài cuối cùng của bà ta cũng không trị nổi Trương Trung Hoa, bà ta còn gì nữa đây…

Trương Trung Hoa nhìn chăm chăm Nhậm Ái và lên tiếng: “Bà già, thực ra cả nhà chẳng cần phải làm ra thế này. Tôi biết bà vì muốn tốt cho cái gia đình này, nhưng nhà họ Trương không cần thông qua việc bợ đỡ người khác để phát triển. Có những người, không hề đơn giản như bà nghĩ. Có những việc cũng nên đường đường chính chính bắt tay vô làm. Trương Trung Hoa tôi làm việc không hổ thẹn với lương tâm, tôi không cần vinh hoa phú quý”.

Nhậm Ái không nói gì.

“Bố, ý của bố là…”, Trương Côn thận trọng hỏi.

“Tôi sẽ cân nhắc tới ý kiến của Lâm Chính, tiến hành chia tài sản, tiền của ai người đấy giữ, tôi sẽ không lấy một đồng, các người cũng đừng nghĩ tới việc lấy của tôi một đồng”, ông cụ Trương nói.

“Bố”, cả nhà họ Trương kêu lên.

Thế nhưng vô ích. Ông cụ Trương lần này đã hạ quyết tâm rồi. Ông ta cũng hết hồn vì cái gia đình này rồi.Thế nên không thể mềm lòng được nữa.

“Nhà họ Trương…giải tán đi”, ông cụ uống thêm một ly rượu rồi đứng dậy nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, ông uống hơi nhiều nên đi nghỉ trước, cháu cứ uống từ từ”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 321



Chương 325: Có biến (2)

“Không sao ạ, cháu nhờ người lái”, Lâm Chính mỉm cười rồi gật đầu rời đi.

“Thần y Lâm, để chúng tôi đưa cậu về”, Mai Nghị, Tiêu Trường Thanh cũng vội vàng đứng dậy. Đến cả Dương Khai Thành cũng lật đật chạy theo.

“Không cần đâu, mọi người không cần phải phiền phức như vậy! Tôi tự về là được. Có điều, trước khi đi tôi muốn dặn dò một câu, mong mọi người nhớ kỹ, bao gồm cả nhà họ Trương”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thần y Lâm có gì xin cứ nói”, Dương Khai Thành đáp lại.

“Cũng chẳng phải làm khó gì mọi người chỉ là hi vọng đừng nói cho ai biết việc tôi là thần y Lâm”, Lâm Chính lên tiếng.

“Tại sao?”, một người vô thức lên tiếng.

“Tôi không thích nổi tiếng, chỉ muốn sống yên bình thôi”, Lâm Chính nhìn đám đông.

Người vừa lên tiếng bèn rụt cổ, không dám nói gì nữa. Những ông chủ ở tỉnh Quảng Liễu cũng gật đầu đồng ý. Việc Lâm Chính yêu cầu, chắc chắn bọn họ sẽ để tâm. Dù sao thì chẳng ai muốn phải lập nghiệp lại từ đầu cả mà…

Lâm Chính không nó gì nữa, chỉ gọi điện gọi tài xế rồi về Giang Thành.

Đêm nay, cả Quảng Liễu đều mất ngủ.

Đúng lúc này. Trên đường từ Nam Thành tới Giang Thành.

Một chiếc siêu xe màu đen đang phóng như bay về phía trước. Tốc độ cũng phải trên 150km khiến những chiếc khác đang đi trên đường sợ hết hồn.

Thế nhưng ngay sau đuôi chiếc xe này còn có thêm mấy chiếc xe khác. Tốc độ của những chiếc xe này cũng nhanh tới mức vô lý, chúng bám theo sát chiếc xe phía trước.

“Nhanh, nhanh hơn nữa”, trên xe, Từ Thiên ngồi ghế phụ giục tài xế. Phía sau là Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên.

Người tài xế toát mồ hôi hột, tập trung cao độ, tay siết chặt vô lăng nhưng vẫn run lẩy bẩy. Đột nhiên, ở khúc ngoặt phía trước, một chiếc xe từ trong hẻm đột ngột lao ra.

“Cẩn thận”, Từ Thiên hô lên.

“Á”, người tài xế hết hồn, xoay mạnh vô lăng. Đúng lúc này, chiếc xe bị mất kiểm soát, xoay mất mấy vòng và lật qua một bên.

Mấy người trong xe cũng lăn tròn, đầu đập mạnh, chảy máu.

Trong đó người bị thương nặng nhất chính là người tài xế. Ông ta lập tức bất tỉnh, Từ Thiên không bị nặng nhưng đầu cũng bị đập rách đau khủng khiếp. Nhưng ông ta biết giờ không phải lúc kêu đau.

Ong ta vội vàng bỏ dậy, kéo Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên ra.

“Từ Thiên đi trước đi, bố liều mình với bọn nói”, Từ Diệu Niên nghiến răng.

“Bố, bố nói gì vậy? Mục tiêu của chúng là con, mọi người đi trước đi, con ngăn chúng lại”, Từ Thiên nhìn những chiếc xe đang lao tới, trầm giọng.

“Đi đi”, Từ Diệu Niên siết nắm đấm.

“Mọi người mau đi đi, tới Giang Thành nhờ chủ tịch Lâm. Chỉ có cậu ấy mới cứu được chúng ta thôi. Nếu như chúng ta bị bắt hết thì sẽ xong đời đấy, mau đi đi”, Từ Thiên gầm lên và chạy ra đường.

“Từ Thiên”, Từ Diệu Niên cuống lên.

Nhưng Từ Nam Đống biết Từ Thiên làm vậy là đúng. Ông ta nghiến răng, mặc kệ ông cụ cố chấp, cứ thế lôi ông cụ chạy theo một con đường khác. Quả nhiên những người đó không hề đuổi theo Từ Nam Đống. Hai người đi một đoạn rồi bắt xe.

“Hai vị định tới bệnh viện à?”, người tài xế hết hồn, vội vàng hỏi.

“Không tới bệnh viện. Đưa chúng tôi tới tập đoàn Dương Hoa trong mười phút, tôi trả gấp đôi", Từ Nam Đống lấy từ trong túi ra một xấp tiền vứt vào xe và gào lên.

Người tài xế lập tức trở nên nghiêm túc: “Hai vị thắt dây an toàn vào nhé”.

Nói xong, người này đạp chân ga phóng vọt đi. Lâm Chính về tới Giang Thành bèn tới công ty ngủ một giấc.

Sự việc phía bên Quảng Liễu đã được giải quyết. Người của nhà họ Khai, họ Việt được cử tới Giang Thành cũng đã rút về, Lạc Thiên và Tô Nhu đều đã được an toàn.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn không giám buông lơ cảnh giác. Dù sao thì nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ cũng không phải là hổ giấy. Nếu không xử lý sạch sẽ thì sau này Giang Thành chắc không thể yên ổn được.

Thế nhưng anh chưa ngủ được bao lâu thì Mã Hải đã vội vàng gõ cửa.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 322



Chương 326: Đại hội Y vương (1)

Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên được đưa tới bệnh viện. Lâm Chính bảo Mã Hải sắp xếp vài vệ sĩ đảm bảo sự an toàn cho họ. Sau đó anh quay về công ty, nhắm mắt suy nghĩ.

“Có thể chắc chắn là Nam Phái làm rồi ạ”, Mã Hải trầm giọng.

“Phía Nam Phái lúc này tình hình thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nếu Từ Thiên không bị bắt thì cần ít nhất ba năm Nam Phái mới có thể ổn định được thế cục. Hơn nữa, cũng phải đánh cả trăm trận. Nhân lực, tài lực tiêu hao cũng sẽ là một con số trên trời. Điều đó rất bất lợi đối với Nam Phái. Thế nhưng một khi bắt được Từ Thiên…thì chỉ cần ba ngày là sắp xếp ổn thỏa”, Mã Hải nghiêm túc nói.

Từ sau khi Từ Thiên và tập đoàn Dương Hoa hợp tác thì tập đoàn Dương Hoa cũng bắt đầu khai thác thêm thị trường Nam Thành. Từ Nam Đống có thể cung cấp đủ tiện lợi cho tập đoàn Dương Hoa. Thế nhưng giờ xảy ra chuyện này, thị trường Nam Thành coi như kết thúc. Mã Hải cũng cảm thấy vô cùng rối rắm.

Lâm Chính chau mày: “Nam Phái ra tay với Từ Thiên là vì thật sự muốn đối phó với chúng ta sao?”

“Lúc trước tôi cũng tưởng chỉ đơn giản là báo thù. Nhưng giờ e rằng còn hơn cả như vậy. Dã tâm của chúng chắc chắn là có, nếu không đã không có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Đương nhiên, tuyệt chiêu của Nam Phái vẫn là y thuật của chúng. Đây là một phái lớn có tiếng về Đông y trong nước mà”, Mã Hải thở dài: “Hơn nữa tôi sợ rằng nếu như Nam Thành bị rơi vào tay Nam Phái thì đối tượng tiếp theo sẽ chính là tập đoàn Dương Hoa cũng chúng ta mất”.

“Không phải sợ rằng mà là chắc chắn đấy”, Lâm Dương nhắm mắt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ông có biết đầu não của Nam Phái nằm ở đâu không?"

“Chủ tịch Lâm, cậu định làm gì?”, Mã Hải tái mặt, vội vàng lên tiếng: “Cậu đừng làm càn, nơi đó không phải nơi chúng ta có thể đến được đâu. Nếu không sẽ xong cả đám đấy”.

“Ồ! Nam Phái cao quý như vậy à? Vậy thì đành để họ động vào Nam Thành thôi, chúng ta định không làm gì sao?”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Chủ tịch Lâm, cậu hiểu về Nam Phái ít quá”, Mã Hải tỏ vẻ bất lực. Lúc này ông ta bắt đầu giải thích về Nam Phái cho Lâm Chính.

“Nam Phái là một phái lớn về Đông y trong nước. Thực ra trong nước chia ra làm nhiều phái. Nổi tiếng hơn cả có Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái. Nam Phái và Bắc Phải giờ nổi trội hơn cả, được coi là một hệ phái giống như hiệp hội Y vậy. Thế nhưng hệ thống này còn có uy lực và sức mạnh hơn cả Hiệp hội y nữa”.

“Nam Phái đã thành lập được gần 100 năm rồi. Trong khoảng thời gian 100 năm này, Nam Phái đã tích lũy được sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Con người mà, ai cũng sẽ bị bệnh, mà bị bệnh thì phải tới bác sĩ. Người thường bị bệnh, những nhân vật tầm cỡ cũng vậy. Nhưng họ thường mắc bệnh vì sướng quá hoặc là bệnh hiếm mà bệnh viện thông thường không chữa trị được, chỉ có Nam Phái làm được. Nam Phái có một quy tắc, chữa khỏi bệnh không lấy tiền mà chỉ lấy tình cảm”.

“Lấy tình cảm sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Đúng vậy”, Mã Hải nghiêm túc nói: “Bọn họ rất ít khi khám bệnh cho người bình thường, chỉ có các quan chức hoặc người có quyền thế mới tìm tới Nam Phái. Cậu biết đấy, Nam Phái dựa vào hành lang đó đã tồn tại cả trăm năm rồi. Trong trăm năm qua, họ đã có được không ít tình cảm, có được không ít mối quan hệ. Nếu muốn động vào Nam Phái thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Tập đoàn Dương Hoa thành lập được không hề dễ dàng, cậu lại còn trẻ, nếu cậu tìm tới họ e rằng…chúng tôi ở đây cũng sẽ bị tiêu diệt hết mất”.

Nói tới đây Mã Hải thở dài đầy bất lực. Lâm Chính im lặng. Anh không ngờ Nam Phái lại có sức mạnh kinh khủng như vậy.

“Tôi sẽ tìm cách chuộc lại Từ Thiên. Mục tiêu của họ là Nam Thành nên chắc họ cũng không làm khó Từ Thiên đâu. Có điều Nam Thành phải dâng lên thôi. Chủ tịch Lâm, cậu thấy thế nào?”, Mã Hải nói.

“Làm theo những gì ông nói đi. Giờ quan trọng nhất là con người, những thứ khác chỉ là thứ yếu”.

“Dạ, tôi sẽ ngay lập tức cử người tới Nam Thành”, Mã Hải nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 323



Chương 327: Đại hội Y vương (2)

“Thành phố Trường Linh à?”, Lâm Chính chau mày, mở điện thoại ra và nói: “Tôi nhớ thành phố này cứ ba năm tổ chức đại hội Y vương gì đó một lần, lẽ nào là do Nam Phái tổ chức à?”

“Đúng vậy”.

Mã Hải gật đầu: “Đại hội Y vương của Nam Phái là cách để thu nạp thành viên mới. Chỉ cần hoàn thành bài kiểm tra của đội ngũ cán cốt trong đại hội thì có thể gia nhập Nam Phái rồi. Đại hội này còn nóng hơn cả thi tốt nghiệp nữa. Rất nhiều người sau khi tốt nghiệp Học viện y, có chút thành tựu thì đều tới đây thử vận may. Một khi gia nhập Nam Phái, không nhưng được phân công công việc, phân công phúc lợi mà sau này nếu có gặp chuyện gì thì Nam Phái cũng sẽ đứng ra giải quyết giúp. Nói chung gia nhập được vào Nam Phái thì cả đời không phải lo về miếng cơm manh áo nữa”.

“Vậy à?”, Lâm Chính thấy ngạc nhiên.

“Đúng vậy! Phải rồi chủ tịch Lâm, vị Diêm Vương sống – Tần Bách Tùng mà cậu quen ấy cũng là người của Nam Phái”, Mã Hải vỗ đầu.

“Cái gì?”, Lâm Chính há hốc miệng.

“Chỉ là không biết địa vị của ông ta ở Nam Phái thế nào, nếu không mời ông ta ra mặt, ít nhất cũng có thể xoa dịu được mối quan hệ giữa hai bên”, Mã Hải lắc đầu.

Lâm Chính vuốt cằm một lúc rồi lại ngẩng đầu: “Mã Hải, ông đi báo danh giúp tôi!”

“Báo….báo danh gì cơ?”, Mã Hải thảng thốt.

“Đại hội Y vương chứ còn gì nữa”, Lâm Chính nói.

Mã Hải nhìn Lâm Chính với vẻ không dám tin, sau đó ông ta vui mừng nói: “Chủ tịch Lâm…cậu định gia nhập Nam Phái à? Nếu như vậy thì tốt rồi. Với y thuật của cậu, gia nhập vào đó ít nhất cũng phải là nhân vật cốt cán trở lên. Như vậy thì nguy cơ của Dương Hoa sẽ giảm đi rất nhiều. Tốt quá”, Mã Hải cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không dự định gia nhập Nam Phái”.

“Tại sao?”, nụ cười trên mặt Mã Hải tắt ngấm.

“Cốt cán sao? Đám đó chẳng qua là công cụ trong tay Nam Phái mà thôi. Nếu tôi gia nhập thì Dương Hoa cũng không còn của tôi nữa mà thuộc về Nam Phái mất rồi. Ông hiểu chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mã Hải há hốc miệng, không nói gì.

“Đương nhiên cũng không chỉ có một nguyên nhân đó mà còn có rất nhiều. Tôi không nói hết được, tóm lại là mau sắp xếp cho tôi”, Lâm Chính nói.

“Dạ”, Mã Hải cũng không khuyên nữa. Ông ta cảm thấy hoang mang, không biết Lâm Chính tham gia đại hội Y vương để làm gì.

“Đại hội Y vương tuyển người trong năm ngày. Chủ tịch Lâm, nếu như đi thì ngày mai phải đi luôn. Nếu như Tần Bách Tùng mà tiện thì có thể nhờ ông ta dẫn cậu đi. Ông ta biết nhiều, sẽ giải thích những quy tắc của Nam Phái cho cậu, như vậy sẽ không bị phạm sai lầm. Nơi đó nhiều quy định quá, một khi mắc phải sẽ không thể tham gia đại hội Y vương. Mỗi năm đều có không ít người chết vì những quy định đó…”

“Tôi sẽ gọi điện cho Tần Bách Tùng. Ông đi xử lý việc của Từ Thiên đi. Sắp xếp cho người nhà của ông ấy và bảo vệ họ an toàn”, Lâm Chính đáp lại.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết phải làm thế nào”, Mã Hải nói xong bèn rời khỏi phòng làm việc.

Lâm Chính lấy điện thoại gọi cho Tần Bách Tùng.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Chính ngồi máy bay đi tới thành phố Trường Linh. Anh gặp Tần Bách Tùng ở sân bay.

“Sao thầy đột nhiên lại nghĩ tới Nam Phái vậy?”, Tần Bách Tùng vui mừng tiếp đón anh. Ông ta luôn khó đăm đăm, chỉ cười mỗi khi gặp Lâm Chính mà thôi.

“Nghe nói Nam Phái có đại hội Y vương nên muốn tới xem”, Lâm Chính đáp.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 324



Chương 328: Tần Ngưng (1)

Viện học thuật Nam Phái nằm ở núi Trường Linh thuộc thành phố Trường Linh.

Đó là một ngọn núi cổ, diện tích rất lớn, rừng cây rậm rạp, xanh rì, là một khu vực được bảo tồn tự nhiên. Bên trong khu vực rừng có không ít động vật được bảo vệ, cũng có cả những loại linh chi, nhân sâm quý hiếm. Mỗi năm có không ít người tới đây lấy thuốc, cũng có không ít người tới thám hiểm. Thế nhưng phần lớn đều xảy ra chuyện, thậm chí có người còn bị mất tích.

Đối với Nam Phái thì núi Trường Linh chính nói một kho báu.

“Nam Phái mỗi năm đều tổ chức một tập trung một lần tại núi Trường Linh. Mỗi lần đều thu thập không ít dược liệu quý hiếm. Nghe nói lần trước còn lấy được cả nhân sâm tự nhiên bảy trăm năm, có thể nói là của trời cho đây”, Tần Bách Tùng ngồi ở tay lái phụ mỉm cười.

Nhân sâm trên thị trường lúc này cứ nói là có tuổi đời cả trăm, ngàn năm nhưng thực tế làm gì có nhiều như thế. Phần lớn đều là hàng giả. Cây nhân sâm mà Nam Phái có được mới là hàng thật.

“Núi Trường Linh đúng là một nơi tốt”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu.

“Đúng vậy thầy. Mà đang yên đang lành thầy muốn gia nhập đại hội Y vương làm gì thế? Tôi nhớ thấy không thích những nơi nào nhiệt cơ mà”, Tần Bách Tùng chần chừ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

Lâm Chính im lặng, đột nhiên hỏi lại: “Tần Bách Tùng, ông nói xem nếu tôi đối đầu với Nam Phái thì sẽ có kết quả như thế nào?”

Tần Bách Tùng nín thở. Một lúc sau ông ta lắc đầu: “Rất thảm”.

“Nam Phái thảm à?”

“Tôi nói thầy này”, Tần Bách Tùng hạ giọng: “Mạng lưới các mối quan hệ của Nam Phái quá phức tạp. Nếu như thầy chỉ đối đầu với một phần nào đó của Nam Phái thì không thành vấn đề, còn nếu muốn đối đầu với toàn bộ Nam Phái thì rất phi thực tế…”

“Vậy à…”

“Rốt cuộc thầy tới Nam Phái làm gì thế?”, Tần Bách Tùng cảm giác có gì đó không ổn.

“Lật Nam Phái”, Lâm Chính điềm nhiên trả lời. Tần Bách Tùng run rẩy.

“Nam Phái…đắc tội với thầy sao?”, Tần Bách Tùng cười khổ.

“Nam Phái đã bắt đầu ra tay với tập đoàn Dương Hoa. Nếu như tôi còn không làm gì thì sẽ bị Nam Phái nuốt gọn”, Lâm Chính lên tiếng.

Tần Bách Tùng trầm mặt: “Quả nhiên…”

“Ông biết điều gì sao?”

“Tôi cũng nghe phong phanh. Thầy cũng biết đấy, tôi rất ít khi quan tâm tới chuyện bên ngoài. Mặc dù Nam Phái đã nói nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng không gọi tôi về. Mấy ngày trước, tôi nhận được một tin, đó là đội ngũ cốt cán của Nam Phái rất có hứng thú với hai loại thuốc mới của thầy, muốn mượn xem. Nhưng với thứ đó sao có thể cho người khác xem được. Thế nên Nam Phái mới bắt đầu ra tay với Dương Hoa…”

“Nếu bọn họ ăn nói đàng hoàng thì có khi tôi đã đồng ý rồi. Thế nhưng lại cứ thích làm thành ra thế này. Thôi thì cá chết lưới cũng rách vậy”, Lâm Chính lắc đầu.

Tần Bách Tùng nghe thấy vậy vội vàng nói: “Thưa thầy, nếu như thầy đồng ý giao hai phương thuốc đó cho Nam Phái thì tôi có thể liên hệ ngay với họ. Tôi nghĩ họ sẽ lập tức dừng việc ra tay với tập doàn Dương Hoa thôi. Dù sao thì mục đích của họ cũng chỉ là hai phương thuốc đó thôi, chẳng ai muốn phiền phức cả”.

“Không cần nữa, vô ích thôi”, Lâm Chính vô cảm nói: “Đối phương đã ra tay thì tôi cũng sẽ không thỏa hiệp nữa. Bởi vì có một lần thì sẽ có hai lần. Chỉ có phản công mới có thể đạt tới hiệu quả của việc cảnh cáo và giải quyết vấn đề, cầu xin để đổi lại hòa bình sẽ không thể nào duy trì lâu dài được”.

“Thế nhưng…”, Tần Bách Tùng vẫn muốn khuyên can.

Nhưng Lâm Chính đã nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa. Tần Bách Tùng thở dài. Thầy của ông ta kích động quá.

Dù sao thì thầy vẫn còn quá trẻ. Nếu như để gây ra xung đột với Nam Phái thì có khi ông ta cũng khó mà làm gì được…

Không được, phải ngăn thầy lại. Chuyện này nhất định phải giải quyết trong hòa bình. Phải tranh thủ thôi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 325



Chương 329: Tần Ngưng (2)

Lâm Chính được Tần Bách Tùng sắp xếp cho một căn phòng hoa lệ bên cạnh Viện học thuật để nghỉ ngơi.

Thế nhưng xe vừa đỗ lại thì Lâm Chính đã chau mày. Anh thấy cửa xe mở ra, một cô gái mặc váy dài màu đen mỉm cười nhìn Lâm Chính: “Chào anh Lâm”.

“Sao Tần Ngưng lại tới đây vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn Tần Bách Tùng, thản nhiên nói.

“Em cũng muốn gia nhập Nam Phái”, Tần Ngưng mỉm cười.

Tần Bách Tùng xuống xe, vội vàng giải thích: “Tần Ngưng cũng học y. Con bé cũng có chút thiên phú, tôi bảo nó báo danh. Lần này nó cũng tham gia đại hội Y vương, hi vọng có thể thông qua thuận lợi”.

Ông nội đã gia nhập thì không có lý do gì cháu gái lại không tham gia cả. Lâm Chính gật đầu. Anh có thể hiểu được. Anh không có thành kiến với thân phận của họ, vì dù sao ân oán giữa anh và Nam Phái là chuyện riêng, anh không định lôi Tần Bách Tùng vào.

“Tần Ngưng, thầy tới đây có chút chuyện, cháu dẫn thầy đi làm quen Nam Phái đi. Ông có chút bận nên đi trước đây”, Tần Bách Tùng mỉm cười.

“Dạ”, Tần Ngưng mỉm cười dịu dàng.

“Thưa thầy, tôi xin thất lễ”.

“Đi đi”.

Tần Bách Tùng lập tức rời đi.

“Anh Lâm, chúng ta có đi dạo trong học viện không? Nghe nói trước đại hội ba ngày, các giảng sư của học viên sẽ sắp xếp vài buổi hội thảo, chúng ta đi nghe đi”, Tần Ngưng cười tươi như hoa.

“Được”, Lâm Chính không hề phản đối.

Tần Ngưng lập tức kéo tay Lâm Chính đi về phía trước. Lâm Chính nhướn mày, định buông ra, nhưng cô gái giữ chặt quá.

“Anh Lâm phải nắm chắc tay em đấy nhé, nếu không sẽ lạc đường. Ở đây rộng lắm”, Tần Ngưng dịu dàng nói.

Lâm Chính thở dài không nói gì. Thực ra Tần Ngưng có ý gì anh biết hết. Thế nhưng mối thù của mẹ vẫn phải báo, anh không có hứng thú với những chuyện này.

Hai người đi vào Viện học thuật. Lúc này bên trong người đông như kiến, vô cùng náo nhiệt.

Đây đều là những người tới tham dự đại hội Y Vương, phần lớn đều là sinh viên mới tốt nghiệp. Cũng có không ít người đã làm lâu năm trong ngành Y.

Đại hội Y vương thực ra giống như thi sát hạch. Mỗi lần tổ chức, nếu ai có thể được chọn thì không cần phải lo tới cơm ăn áo mặc nữa.

Tần Ngưng mặc váy đen dài, cộng thêm mái tóc và dáng người hoản hảo khiến cô nổi bật giữa đám đông. Thế nhưng khi nhìn thấy cô cầm tay Lâm Chính thì những người khác thấy hụt hẫng.

“Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu cả rồi”, vài người lầm bầm.

Lâm Chính chau mày, đang định lấy mũ lưới trai ra đội. Đúng lúc này bên ngoài cửa lớn có âm thanh.

Tất cả đều chạy về hướng đó. Phần lớn mọi người đều giơ điện thoại lên, điên cuồng chụp ảnh và hô hào.

“Trình Thường Sinh tới rồi”.

“Trời ơi, đó chính là bác sĩ thiên tài của chúng ta đó phải không?”

“Nghe nói cũng còn trẻ lắm mà đã có phòng khám riêng rồi, còn nhận được sự khẳng định từ rất nhiều bác sĩ khác nữa, y thuật cao cường lắm”.

“Woa, anh ấy đẹp trai quá, giống y như minh tinh màn bạc vậy”, đám người hai bên không ngừng kích động bàn tán, đặc biệt là các cô gái đều nhìn anh ta bằng vẻ say mê.

“Trình Thường Sinh là ai vậy?”, Lâm Chính trông khá ngây ngô.

“Ngôi sao của đại hội Y vương, về cơ bản là đã nắm chắc một suất gia nhập Nam Phái rồi. Một trong mười bác sĩ thiên tài trẻ tuổi trong nước”, Tần Ngưng mỉm cười giải thích.

“Bác sĩ thiên tài à?”, Lâm Chính hơi bất ngờ. Anh chưa từng nghe thấy trong nước còn có bảng xếp hạng này.

Trình Thường Sinh mỉm cười bước vào giữa biển người. Anh ta vốn định đi thẳng vào trong nhưng tình cờ bắt gặp Tần Ngưng, thế là mắt anh ta sáng lên. Anh ta sải bước đi tới.

“Ha ha, Tần Ngưng, đã lâu không gặp”.

Trông Trình Thường Sinh khá hào phóng. Thế nhưng khi thấy Tần Ngưng cầm tay Lâm Chính thì ánh mắt anh ta lập tức trở nên u tối…

Lâm Chính nhận ra điều đó nhưng không có biểu cảm gì.

“Chào anh Trình”, Tần Ngưng mỉm cười.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 326



Chương 330: Bà không có tư cách dạy tôi (1)

"Không ổn? Nghĩa là sao?".

Tần Ngưng bình tĩnh hỏi.

"Tiểu Ngưng, cô cũng biết là cậu chủ Văn Nhân trước giờ đối xử rất tốt với cô, chắc cô cũng hiểu tấm lòng của anh ấy. Thực ra tôi biết có lẽ cô không có hứng thú với cậu chủ Văn Nhân lắm, nhưng có những chuyện thêm một việc không bằng bớt một việc. Cô không nên đưa bạn trai cô tới đây, làm vậy thì cả cô và anh ta đều sẽ gặp rắc rối", Trình Thường Sinh thở dài nói.

"Anh nhầm rồi, bạn trai tôi không phải do tôi đưa tới, là anh ấy tự tới, anh ấy cũng tham gia đại hội Y Vương này", Tần Ngưng đáp.

"Ồ? Bạn trai cô cũng là bác sĩ sao?", Trình Thường Sinh có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, anh Trình, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi đây, chào anh", Tần Ngưng dịu dàng nói, sau đó khoác cánh tay Lâm Chính, xoay người rời đi.

Trình Thường Sinh cũng không níu kéo, chỉ nheo mắt nhìn vóc dáng kiều diễm của Tần Ngưng, sau đó lại nhìn Lâm Chính, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

"Chuyện gì vậy?", đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

"Đoán xem tôi nhìn thấy ai?".

"Tôi không thích người khác lãng phí thời gian của tôi! Cúp máy đây!", người đàn ông bình thản nói, đang định tắt điện thoại.

“Này này này, khoan đã, khoan đã… Haizz, anh đúng là chán chết đi được”, Trình Thường Sinh nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vậy tôi nói thẳng vậy, tôi nhìn thấy Tần Ngưng và một người đàn ông dính lấy nhau!”.

Anh ta vừa nói xong, giọng nói ở bên kia lập tức trở nên lạnh lùng.

"Ở đâu?", anh ta lại lên tiếng, tuy chỉ có hai chữ, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.

"Còn có thể ở đâu nữa? Đương nhiên là học viện rồi!".

"Tôi đang trên đường đến học viện rồi, bảo người kéo thằng kia ra khỏi Tần Ngưng, nói với Tần Ngưng rằng cô ấy là người phụ nữ của Văn Nhân Chiếu Giang tôi thì an phận chút đi. Còn thằng đàn ông kia thì cứ để tôi, 20 phút nữa tôi tới nơi".

Anh ta nói xong liền tắt luôn điện thoại.

"Có trò vui rồi".

Trình Thường Sinh nhếch môi, rảo bước vào trong học viện.

Tần Ngưng dẫn Lâm Chính đi tham quan Viện học thuật Nam Phái, cũng bắt đầu giới thiệu cho Lâm Chính về Nam Phái.

Lâm Chính nghe rất chăm chú, không bỏ sót chữ nào.

Khi hai người đi tới một tòa nhà, Tần Ngưng thấy đèn ở giảng đường vẫn còn sáng, liền cười nói với Lâm Chính: "Hình như giảng viên đã bắt đầu giảng bài rồi, chúng ta vào trong nghe chứ?".

"Được".

Lâm Chính gật đầu, rồi cùng Tần Ngưng bước vào giảng đường.

Trong giảng đường người chật như nêm, bởi vì là giảng bài kiểu mở, nên mọi người có thể ra vào tùy ý.

Về cơ bản những người đến rồi sẽ không đi, ngược lại, rất nhiều người bị người phụ nữ trung niên nói năng trôi chảy trên bục chinh phục.

Người phụ nữ trung niên này tên là Mao Ái Cầm, cũng là một bác sĩ Đông y của Nam Phái, khá có tiếng ở trong nước, được rất nhiều người kính trọng. Bình thường bà ta sẽ không giảng bài, lần này là Nam Phái sắp xếp cho bà ta giảng một tiết công khai cho mọi người nghe. Bà ta bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cắn răng mà làm.

Tuy Mao Ái Cầm nói thao thao bất tuyệt, nhưng ánh mắt luôn có sự chán ghét và mất kiên nhẫn.

Bà ta vốn không phải là giảng viên, đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao cho.

Lúc đầu cũng có mấy học sinh mới tốt nghiệp của học viện đặt câu hỏi, nhưng Mao Ái Cầm đều từ chối trả lời.

Mọi người không dám sinh lòng bất mãn, dù sao được nghe Mao Ái Cầm giảng bài là bọn họ đã vô cùng vinh hạnh rồi.

Thế là cả giảng đường chỉ có một mình Mao Ái Cầm nói.

Lâm Chính nghe một lúc liền thấy chán.

Nhưng Tần Ngưng lại nghe rất nghiêm túc.

Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.

"Này! Anh có ý gì hả? Cô Mao đang giảng bài, mà anh dám ngủ gật sao? Anh khinh thường cô Mao hả?".

Giọng nói này vô cùng chói tai, cắt đứt bài giảng của Mao Ái Cầm.

Vô số người xung quanh đều quay sang nhìn, mới phát hiện người lên tiếng là một chàng trai đang đứng sau Lâm Chính.

Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Chính, dáng vẻ sục sôi căm phẫn.

Lâm Chính cau mày, nhìn anh ta đáp: "Anh đang nói với ai vậy?".

"Anh nghĩ là ai?", người kia tức giận nói.

"Nhưng tôi đâu có ngủ gật", Lâm Chính bất đắc dĩ nói.

Nhưng đúng lúc này, anh cảm giác được bên cạnh có người đang kéo áo anh.

Anh ngoảnh sang nhìn, là Tần Ngưng.

"Đây là người của Trình Thường Sinh", Tần Ngưng nhỏ giọng nói.

Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.

Người này là Trình Thường Sinh phái tới gây sự đây mà...

"Anh mau cút ra ngoài cho tôi!", anh ta chỉ vào Lâm Chính hét lớn.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 327



Chương 331: Bà không có tư cách dạy tôi (2)

"Cô Mao, người này khinh thường bài giảng của cô, ngang nhiên ngủ gật trong giờ học! Em không thể chấp nhận được điều này, hy vọng anh ta có thể rời khỏi đây, ít nhất mong anh ta không sỉ nhục cô Mao tôn kính!", người kia lập tức nói.

Mao Ái Cầm nghe thấy thế liền nổi giận.

Bà ta đã không cam tâm tình nguyện chạy đến đây giảng bài cho đám người này, vậy mà còn có người ngủ gật?

Sao bà ta có thể tha thứ được chứ?

"Chuyện này là thật sao? Cậu ngủ gật trong giờ học của tôi?", Mao Ái Cầm nhìn Lâm Chính, hỏi.

"Đâu có", Lâm Chính lắc đầu.

"Anh còn nói dối? Tất cả mọi người đều nhìn thấy!", người kia quát.

"Đúng, tôi cũng nhìn thấy!".

"Cả tôi nữa!".

"Anh đúng là không biết tôn trọng người khác!".

"Bao nhiêu người muốn nghe bài giảng của cô Mao còn không được nghe kia kìa!".

Rất nhiều người xung quanh đứng ra làm chứng, nhao nhao chỉ trích Lâm Chính.

Khuôn mặt Tần Ngưng hơi lạnh đi.

Cô ấy nhận ra tất cả bọn họ đều là người của Trình Thường Sinh...

Bọn họ đang vu oan cho Lâm Chính...

Mao Ái Cầm nổi giận, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, bà ta chỉ ra cửa, quát: "Cậu mau cút ra ngoài cho tôi!".

Lâm Chính cau mày, vẫn ngồi bất động.

Tần Ngưng không nhịn nổi nữa, kéo tay Lâm Chính, nói: "Anh Lâm, chúng ta đi thôi!".

Mấy người kia nghe thấy thế liền cuống lên.

Trình Thường Sinh yêu cầu bọn họ tách Lâm Chính khỏi Tần Ngưng, đây là Viện học thuật Nam Phái, bọn họ không dám dùng vũ lực nên đã tìm cách này. Nhưng nếu Tần Ngưng cũng đi theo Lâm Chính, thì chẳng phải bọn họ đã công cốc sao?

Bọn họ nhanh chóng suy nghĩ, tên lên tiếng đầu tiên hình như nghĩ ra gì đó, lạnh lùng nói: "Muốn cứ thế đi sao? Không được! Cô Mao đức cao vọng trọng, được bao người kính ngưỡng, anh ngủ gật ở đây chính là không tôn trọng cô ấy! Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi cô Mao, thì anh chỉ có thể nằm chứ không phải đi ra khỏi cái cửa này, biết chưa hả?".

Anh ta vừa dứt lời, mấy người còn lại sáng mắt lên.

Thân bại danh liệt! Khiến người này bị sỉ nhục, trở thành trò cười của mọi người trước đã!

Như vậy Tần Ngưng còn ở bên thằng vô dụng này sao?

Một kế hoạch thật thâm độc!

Bây giờ Lâm Chính đã trở thành kẻ bị muôn người phỉ nhổ, ai cũng đứng về phía Mao Ái Cầm, nên đương nhiên cực kỳ căm ghét anh.

Mao Ái Cầm hơi sửng sốt, thực ra bà ta không muốn Lâm Chính phải làm như vậy.

Nhưng mấy người phe Trình Thường Sinh thì lại thêm dầu vào lửa.

"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi!".

"Quỳ xuống xin lỗi!".

"Quỳ xuống xin lỗi!".



Cùng với tiếng hô của mấy người này, cả giảng đường cũng lần lượt hô theo.

Tâm trạng mọi người kích động, cục diện càng ngày càng căng thẳng, nhìn dáng vẻ sục sôi căm phẫn của bọn họ, cứ như Lâm Chính đã làm chuyện gì tày trời vậy.

Vốn dĩ Mao Ái Cầm không muốn phức tạp hóa chuyện này, nhưng nhìn tâm trạng phẫn nộ của mọi người xung quanh, bà ta cũng không dễ xoa dịu.

Huống hồ, nếu người này thực sự quỳ xuống xin lỗi vì ngủ gật trong giờ học của bà ta, thì đồn ra ngoài bà ta cũng có thể diện, cũng có cái để khoe khoang.

Trong lòng Mao Ái Cầm đã quyết định, cứ để thằng ngốc này quỳ thì đã làm sao chứ? Dù sao đây cũng là Nam Phái, chắc chắn người này cũng muốn tham gia đại hội Y Vương, bà ta không cần phải sợ.

Nhưng đúng lúc đám người này đang ép Lâm Chính quỳ xuống, thì anh bỗng lên tiếng.

"Bà ta là cô giáo của các cậu, chứ không phải cô giáo của tôi, dù tôi ngủ ở đây thì sao chứ? Điều này không thể chứng minh là tôi không tôn trọng bà ta, bởi vì bà ta không có tư cách dạy tôi!".

Anh vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên im phăng phắc.

Ai nấy trợn tròn hai mắt, sửng sốt nhìn Lâm Chính.

Một lát sau, những tiếng mắng chửi vang lên khắp giảng đường.

“Anh nói cái gì? Cô Mao không có tư cách dạy anh?”.

“Anh là cái thá gì chứ?”.

“Thằng chó chết, lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tao, nếu không tao xé miệng mày!”.

“Loại súc sinh có mẹ sinh nhưng không có bố dạy!”.

Tiếng chửi rủa không ngớt.

Mao Ái Cầm cũng tức phát điên.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 328



Chương 332: Muôn người phỉ nhổ (1)

Trước giờ chưa bao giờ có ai dám nghi ngờ chất vấn Mao Ái Cầm trước mặt bà ta như vậy.

Bà ta là ai chứ?

Bà ta là một trong số những người sẽ được đưa lên làm cốt cán của Nam Phái.

Bà ta là chuyên gia nổi tiếng trong giới Đông y Hoa Quốc!

Bây giờ, bà ta lại bị một thanh niên thoạt nhìn mới hơn 20 tuổi chỉ trích, còn nói bà ta không có tư cách dạy cậu ta...

Sao Mao Ái Cầm có thể chấp nhận được chứ?

Bà ta tức đến nỗi toàn thân run rẩy.

"Cậu... cậu nói cái gì? Tôi cho cậu nói lại lần nữa", Mao Ái Cầm nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt đỏ bừng.

Mấy người được Trình Thường Sinh phái tới cười thầm.

"Vốn tưởng thằng nhãi này ghê gớm lắm, không ngờ lại là một thằng ngốc, bây giờ anh ta đắc tội với Mao Ái Cầm, hôm nay cho dù không chết thì cũng bị lột một lớp da", một gã nhỏ giọng cười nói.

"Nói cho cậu chủ Trình biết đi".

"Không cần, ý của cậu chủ Trình là có thể tách được thì tách, nếu không tách được thì thôi, dù sao cũng có đầy người muốn xử lý anh ta rồi".

Mấy người họ tươi cười nói.

Lúc này, đã có người định xông tới đánh Lâm Chính.

Không phải Mao Ái Cầm thực sự đức cao vọng trọng, mà là có tin vỉa hè nói Mao Ái Cầm có khả năng sẽ là giám khảo của đại hội Y Vương lần này.

Thế nên bọn họ muốn thể hiện một chút trước mặt bà ta.

Nhưng những người kia còn chưa xông tới, Lâm Chính đã lên tiếng.

"Trong nội dung bài giảng khi nãy của bà có một lý luận sai lầm, lấy Bán Thích mà bà đã giảng ra để nói đi. Bán Thích là một loại trong Ngũ Thích Pháp, Bán Thích đâm vào rất nông, rồi rút ra rất nhanh, không làm tổn thương bắp thịt, giống như nhổ lông vậy. Đây là một loại châm pháp dùng để chữa bệnh phổi ở thời cổ đại, nhưng cách đâm kim của Bán Thích thì bà lại nói ngược. Bà nói phương pháp của Bán Thích là đâm vào phải nhanh, rút ra phải chậm. Đây là thủ pháp châm cứu sai lầm, phải là đâm vào chậm, rút ra nhanh. Tuy nói một cách nghiêm túc, nó có hiệu quả chữa trị, nhưng đối với người chữa trị lại là công nhiều ăn ít. Bà giảng lý luận như vậy, chẳng phải là khiến học sinh hiểu sai sao?".

Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức á khẩu.

Những người định đánh Lâm Chính cũng dừng lại, vô cùng kinh ngạc.

"Vớ vẩn! Cậu nói vớ vẩn!".

Mao Ái Cầm tức nổ phổi: "Tôi dùng thủ pháp Bán Thích này đã mười mấy năm, chưa bao giờ xảy ra sai sót. Những thứ tôi dạy đều là lý luận thực tiễn của tôi, sao có thể sai được chứ? Cậu nghi ngờ y thuật của tôi có vấn đề?".

"Nếu bà quả thực hành nghề y theo những lý luận bà đã giảng dạy, thì y thuật của bà đúng là có vấn đề", Lâm Chính đáp.

"Cậu nói gì cơ?", Mao Ái Cầm gần như hét lên.

"Mẹ kiếp, mày dám nghi ngờ cô Mao sao? Lăn ra đây, tao phải đấm chết mày!", một học giả tính tình nóng nảy, định xông tới đánh Lâm Chính, anh ta thực sự không nhịn được nữa rồi.

"Dừng tay!".

Tần Ngưng lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Lâm Chính.

Nhìn thấy một đại mỹ nhân bảo vệ Lâm Chính như vậy, rất nhiều người cảm thấy trong lòng khó chịu như ăn phải dấm chua.

"Người đẹp, cô tránh ra đi", người kia trầm giọng nói.

"Nơi này là Nam Phái, nếu ai dám gây chuyện, không sợ bị hủy bỏ tư cách tham gia đại hội Y Vương sao?", Tần Ngưng nói.

Mọi người biến sắc.

"Cái đồ bốc phét khoác lác này, nếu cậu ta đến để tham gia đại hội Y Vương, vậy thì rất tiếc, tôi sẽ hủy bỏ tư cách của cậu ta", Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Chính nói.

"Bốc phét khoác lác? Nếu bà cảm thấy tôi bốc phét khoác lác, vậy thì chúng ta hãy chứng minh ngay tại chỗ, được chứ?", Lâm Chính nói.

Xung quanh lập tức im phăng phắc.

Mao Ái Cầm hơi ngạc nhiên.

Sao cậu ta lại tự tin như vậy chứ?

Lẽ nào là phô trương thanh thế?

Mao Ái Cầm thầm hừ một tiếng: "Chứng minh ngay tại chỗ kiểu gì?".

"Rất đơn giản, tìm trong số sinh viên này hai người bị bệnh phổi, sau đó chúng ta chữa trị ngay tại đây chẳng phải sẽ chứng minh được sao?", Lâm Chính đáp.

Anh vừa dứt lời, rất nhiều người liền phì cười.

"Đầu óc anh có vấn đề à? Chúng tôi đến để nghe giảng chứ có phải đến khám bệnh đâu, lại còn tìm hai người bị bệnh phổi? Anh nói xem trong số chúng tôi ai bị bệnh phổi nào?", một người béo phệ, đeo kính, cười khẩy nói.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính liền chỉ vào cô gái đứng bên cạnh anh ta, và một người đàn ông 30 tuổi khác, nói: "Hai người bọn họ đều bị viêm phổi, chúng ta chữa trị cho bọn họ ngay tại đây đi".

Nghe thấy Lâm Chính nói vậy, hai người họ đều hơi biến sắc.

Mao Ái Cầm cũng không khỏi sửng sốt, nhìn về phía bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, hai người họ rất không đúng lúc ho hai tiếng, sắc mặt cô gái kia lại càng đỏ hơn, đúng kiểu đang phát sốt.

Triệu chứng này thì chắc chắn là viêm phổi không sai đi đâu được.

Rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng cũng sợ hãi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 329



Chương 333: Muôn người phỉ nhổ (2)

Ba liệu trình?

Đúng vậy!

Bà ta dùng thủ pháp Bán Thích này quả thực cần ba liệu trình!

Ngay cả việc bà ta phải điều trị mấy liệu trình mà người này cũng có thể nói được một cách chính xác, lẽ nào... những lời cậu ta nói là thật? Thủ pháp Bán Thích của bà ta... sai thật sao?

Sắc mặt Mao Ái Cầm lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó xử.

Nhưng xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn như vậy, nếu bà ta chùn chân thì chẳng phải sẽ thân bại danh liệt sao?

Đối với người có lòng tự tôn mạnh mẽ như bà ta, sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này chứ?

"Được! Nếu cậu đã muốn so tài, thì chúng ta so một phen!".

Mao Ái Cầm cắn răng, đánh liều làm tới.

"Mang châm lại đây!".

Bà ta kêu lên.

Nhanh chóng có người chạy đi chuẩn bị.

Hai sinh viên bị viêm phổi kia cũng được đưa ra giữa giảng đường, bọn họ ngồi xuống ghế, vén cánh tay lên.

Lâm Chính và Mao Ái Cầm nhận châm xong cũng bắt đầu châm cứu.

Mọi người xung quanh như nín thở.

Có không ít người bị chuyện ở giảng đường thu hút chạy tới, ngoài cửa sinh viên chen chúc nhau...

Lâm Chính đến Nam Phái không phải để tham gia đại hội Y Vương, anh đến để giẫm đạp y thuật của Nam Phái.

Theo anh thấy, muốn đánh bại Nam Phái thì hoàn toàn không cần đánh từ chính diện, chỉ cần đánh bại lĩnh vực sở trường của bọn họ là được.

Dù sao thứ mà những người có máu mặt coi trọng là y thuật của Nam Phái, khi y thuật của Nam Phái không còn đứng đầu cả nước, thì những người có máu mặt kia cũng sẽ không sống chết đứng về phía Nam Phái, đồng thời cũng không đắc tội với anh nữa.

Như vậy thì danh tiếng của Nam Phái sẽ sụt giảm nghiêm trọng, anh muốn động đến bọn họ cũng không phải kiêng dè gì cả.

Thế nên lần này, Lâm Chính sẽ không nương tay.

Lâm Chính vừa nhận châm bạc đã lập tức châm cứu.

Hai tay anh như rồng bay phượng múa, lướt qua trước người người đàn ông kia, từng cây châm bạc rơi xuống như mây trôi nước chảy, đâm vào làn da anh ta một cách vững vàng.

Thủ pháp Bán Thích được Lâm Chính dùng vô cùng nhuần nhuyễn thành thạo.

Mọi người xung quanh nhìn mà lé mắt.

Lại nhìn sang Mao Ái Cầm.

Tuy thủ pháp Bán Thích của bà ta cũng vô cùng thành thạo, nhưng so với Lâm Chính thì kém hơn không chỉ một chút.

Mọi người chứng kiến cảnh này cũng coi như hiểu ra.

Sợ rằng những lời tên này nói… là thật.

Anh ta hiểu rất rõ về Bán Thích.

Dù sao nhìn thủ pháp châm cứu của anh ta, thì trình độ y thuật của người này chắc chắn không hề thấp...

Lẽ nào đây lại là một bác sĩ thiên tài?

Rất nhiều người thầm kinh ngạc trong lòng.

Khoảng 10 phút sau, Lâm Chính bất ngờ thu châm.

"Xong rồi!".

Lâm Chính bình thản nói, sau đó rót một cốc nước cho người đàn ông kia: "Anh uống nước đi, sau đó đo nhiệt độ cơ thể, bắt mạch chẩn đoán xem còn viêm phổi không".

"Được..."

Người đàn ông gật đầu, làm theo lời Lâm Chính nói.

Một lát sau, anh ta giơ nhiệt kế lên, kinh ngạc nói: "Thật là thần kỳ, tôi hết sốt rồi, viêm phổi cũng khỏi hẳn rồi!".

"Cái gì?".

Cả giảng đường xôn xao.

Mao Ái Cầm ở bên kia cuống lên, cắn chặt răng, cũng dừng tay lại.

"Xong rồi!", Mao Ái Cầm tức giận quát.

"Hả... Xong rồi sao?".

Cô gái kia tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.

"Bây giờ cô cảm thấy thế nào?", Mao Ái Cầm nhìn cô ta chằm chằm, hỏi.

Cô gái bị dọa cho run lập cập, sao dám nhìn thẳng Mao Ái Cầm, nhất là khi nghĩ đến thân phận của bà ta, liền lập tức nặn ra nụ cười, nói: "Cô... cô Mao, em...em... em cảm thấy rất ổn, bây giờ em rất khỏe mạnh!".

"Tốt lắm!".

Mao Ái Cầm nhếch môi nở nụ cười, nhìn Lâm Chính nói: "Nhìn thấy chưa? Thủ pháp Bán Thích của tôi không hề tệ như cậu nói".

"Lợi dụng thân phận đe dọa dụ dỗ mà thôi, cô ta có bị viêm phổi hay không, kiểm tra là biết".

Lâm Chính đưa nhiệt kế cho cô ta: "Đo đi".

Cô gái kia chần chừ một chút, rồi nhận lấy nhiệt kế đo nhiệt độ.

Mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm, lặng lẽ chờ đợi.

Mao Ái Cầm cũng vậy.

Lòng bàn tay bà ta đổ đầy mồ hôi.

Thực ra lần thi thố này rất miễn cưỡng.

Bà ta cũng biết chắc chắn mình sẽ thua.

Phải nhanh chóng kiếm cớ thôi, ít nhất cũng vớt vát được thể diện...

Mao Ái Cầm nhắm mắt lại, nhanh chóng suy nghĩ.

Một lát sau, cô gái bỗng lấy nhiệt kế ra, nhìn một cái rồi lớn tiếng nói: "Tôi... tôi khỏe rồi! Tôi không bị sốt, bệnh viêm phổi của tôi khỏi rồi!".

"Đưa tôi xem nào".

Lâm Chính đứng dậy nói.

"Có gì mà xem chứ? Lẽ nào anh nghi ngờ tôi sao?", cô ta lạnh lùng nói.

Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, mơ hồ ý thức được gì đó.

Chỉ thấy cô gái kia nhanh tay thả nhiệt kế vào cốc nước ở bên cạnh, sau đó nói to: "Cô Mao đã chữa khỏi bệnh viêm phổi cho tôi rồi, bây giờ tôi rất khỏe mạnh! Tôi tuyên bố, lý luận của cô Mao không hề sai!".

Cô ta vừa dứt lời, giảng đường lập tức trở nên xôn xao.

"Cô Mao giỏi quá!".

"Tôi đã nói rồi, sao cô Mao có thể sai được chứ?".

"Tên này rõ ràng là gây chuyện!".

Đủ tiếng bàn tán vang lên.

Người của Trình Thường Sinh lập tức bước tới trước mặt Lâm Chính, quát: "Bây giờ anh còn gì để nói nữa nào? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi?".

"Đúng, xin lỗi đi!".

"Mau quỳ xuống xin lỗi!".
 
Back
Top Bottom