Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 300



Chương 303: Phong Huyền Châm Quyết (1)

Ai có thể ngờ hội trưởng Hiệp hội Đông y Giang Thành lại mạnh bạo đến vậy. Ai mà ngờ, người này từng là chàng rể hèn của nhà họ Tô chứ?

Người nhà họ Trương ai nấy đều run bần bật, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Lâm Chính vẩy tay, đi về phía Khai Kỳ.

“Người đâu, bảo vệ gia chủ, mau tới bảo vệ gia chủ”, Khai Kỳ hoảng loạng gào lên, mắt trố tròn nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dừng lại cho tôi, cậu đang phạm tội đấy biết không? Phải ngồi tù đấy! Cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”

“Tôi biết chứ, biết hết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp lại: “Nhưng các người hại bố mẹ vợ, hại cả vợ tôi, hơn nữa nạn nhân tiếp theo lại chính là tôi, các người có ý đồ tiêu diệt cả nhà tôi cơ mà. Nếu đã vậy thì tại sao tôi phải nương tay? Các người không cho tôi đường sống mà còn hi vọng tôi dừng tay, hi vọng tôi tha cho các người à?”

“Cậu điên rồi”, Khai Hoành trố mắt.

“Khai Kỳ, tôi cho một cơ hội cuối cùng, nghe đây, lần cuối, lập tức gọi điện bảo nhà họ Khai từ Giang Thành rút về đi, nếu không…tôi sẽ khiến các người mất tất cả đấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.

Giọng của anh vừa dữ dằn và đáng sợ. Khai Kỳ khựng người, nhưng không thể hiện biểu cảm gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn Lâm Chính.

Biểu hiện của Lâm Chính thật đáng sợ, hạ gục Khai Giang dễ như trở bàn tay, hơn nữa trong nháy mắt còn xử lý gọn cả ba thế lực lớn. Rõ ràng là Lâm Chính là kẻ có võ.

Thế nhưng dù là như vậy thì Khai Kỳ cũng không sợ, vì dù có giỏi võ đến mấy cũng không thể nào đỡ được súng đạn.

Khai Kỳ không nói gì, càng không định làm gì, chỉ im lặng từ chối mệnh lệnh của Lâm Chính. Ông ta không thể đồng ý được. Bởi vì theo lý mà nói, chẳng có gì phải sợ Lâm Chính hết.

“Thôi được”, Lâm Chính gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá: “Nếu đã như vậy thì đừng trách sao tôi không cho nhà họ Khai cơ hội nhé”.

“Băm nó cho chó ăn đi”, Khai Kỳ quát lớn.

Mười mấy người của nhà họ Khai từ bốn phương tám hướng đồng loạt giơ dao trong tay lên và lao về phía Lâm Chính. Tên nào tên nấy đều muốn băm vằm anh ra.

Đúng lúc bọn chúng sắp tiếp cận anh thì anh bèn hành động. Anh đưa tay lên, chộp hai cây đũa trên bàn phóng về phía người nhà họ Khai.

Phụp!

Phụp!

Hai cây đũa giống như hai con dao đâm phập vào ngực của hai tên. Bọn chúng lập tức đổ rầm xuống đất.

“Á!”

“Chém nó”, tiếng gào thét, gầm rú lẫn lộn vang lên. Những đường dao sáng loang loáng giao nhau trong không gian. Nhưng Lâm Chính đã nhanh luồn tay tới vị trí cầm dao của đối thủ.

Anh chộp chặt cổ tay hắn, vặn ngược lại. Động tác nhanh tới kinh người.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 301



Chương 304: Phong Huyền Châm Quyết (2)

Không ai dám tin những gì xảy ra trước mặt. Rõ ràng những người đó không hề nhìn thấy Lâm Chính hành động…Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc, đám đàn ông bị gãy tay nhưng Lâm CHính vẫn lao về phía họ.

Động tác của anh vô cùng lanh lẹ và thuần thục. Mỗi gã đàn ông đều bị anh đâm thẳng vào ngực, máu tươi xối ra, bất động. Trong khoảnh khắc, mười mấy tên đàn ông đã bị Lâm Chính hạ gục hết.

Dễ như bỡn! Đòn này đúng là đánh nhanh thắng gọn! Những kẻ sống sót đang lao lên bỗng phải khựng lại, sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Là người luyện võ”, một ông cụ đứng bên cạnh cậu Đỗ khàn khàn lên tiếng: “Hơn nữa còn vô cùng cao cường”.

“Còn trẻ mà đã vậy rồi thì đúng là Lâm Chính không hề đơn giản! Ông! Nhà họ Khai gây rắc rối lớn rồi”, một người đàn ông thấp bé, gầy gò để râu dê với cái lưng gù trông tầm 45 tuổi bước ra. Dù vậy thì trông ông ta vẫn có khí chất ngời ngời của một đấng nam nhi.

“Nếu người khác không thể làm gì được nó thì chúng ta đành phải cho nó ra bã thôi”, Khai Kỳ thản nhiên lên tiếng, sắc mặt tối sầm lại.

“Ông yên tâm, sẽ không để ông thất vọng đâu ạ. Có điều ông cũng cần chuẩn bị một chút vì có khi nó sẽ bỏ chạy”.

“Làm người của nhà họ Khai bị thương nhiều như vậy, nếu mà để nó chạy mất thì sau này nhà họ Khai làm gì còn chỗ đứng nữa”, Khai Kỳ phất tay, Khai Hoành ở phía sau bèn lui ra.

Một lúc sau, người nhà họ Khai lũ lượt xông ra, ai nấy đều mặc áo khoác, giấu tay bên trong áo và nhìn Lâm Chính chăm chăm như đang đợi mệnh lệnh.

Đám người cậu chủ Đỗ được đưa tới phòng bên cạnh để tránh bị thương. Lâm Chính đã bị vây chặt, không khác gì con cá mắc cạn.

“Nhóc con, đỡ đòn đi”, lúc này người đàn ông gầy gò hét lên.

“Người luyện võ mà trông thế này à? Đút lót để được gọi là kẻ luyện võ chắc?”

Lâm Chính liếc nhìn người đàn ông.

“Công phu mà có thể đút lo sao, chỉ cần hạ gục được người khác là sẽ chứng minh được cả thôi. Để tôi xem cậu thế nào”.

Người đàn ông gầy gò thản nhiên lên tiếng. Đột nhiên, kẻ này ngẩng đầu, hai chân đạp mạnh, lao về phía Lâm Chính. Tay kẻ này hóa thành vuốt chim ưng vồ thỏ, nhắm thẳng vào vùng bụng của anh.

Nếu mà chiêu thức này thành công thì ruột của Lâm Chính không khác gì bị lòi ra ngoài. Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ, anh chỉ lật bàn tay, anh vung chưởng đỡ đòn tấn công.

Đúng lúc này, người đàn ông bất chợt thu tay về, dùng bàn tay còn lại đấm về phía ngực Lâm Chính. Chiêu này càng nhanh và mạnh hơn, lại bất ngờ như điện xẹt.

Rõ ràng đây mới là chiêu thức chết người. Đòn vừa rồi chỉ là chiêu che mắt. Nhà họ Khai mừng lắm, tất cả đều bị thu hút.

Thế nhưng…

Đúng lúc này...

Rắc! Tiếng xương gãy vang lên.

Người đàn ông kia nín thở, nhìn xuống thì thấy bàn tay Lâm Chính không biết từ lúc nào đã chộp chặt lấy bàn tay mình.

“Cái gì?”, người đàn ông thốt lên, cả cơ thể bỗng bật mạnh, tung chân định đá vào vùng dưới của Lâm Chính.

Thế nhưng vô ích. Lâm Chính lúc này cũng đã cử động chân, ghim chặt chân đối phương.

“Thú vị đấy”, người đàn ông nghiến răng, lập tức đập đầu về phía trước.

Lần này, Lâm Chính không hề phòng ngự. Hay nói cách khác là anh không có ý định phòng ngự.

Bụp!

Đầu của người đàn này quá đáng sợ, lúc đập vào ngực của Lâm Chính mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.

Nếu là người khác thì e rằng xương đã nát nhừ rồi. Thế nhưng Lâm Chính vẫn chẳng hề hấn gì.

Người đàn ông gầy còm ngẩng đầu nhìn với vẻ không dám tin. Còn Lâm Chính thì đang nhìn xuống kẻ này bằng vẻ vô cùng điềm đạm.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn con dĩn vậy.

“Có vậy thôi à?”, giọng nói khàn đặc vang lên.

“Không hay rồi! Súng! Bắn ngay lập tức!”, người đàn ông nhận ra điều gì đó bất ổn nên hét lên.

Thế nhưng đã không kịp nữa rồi. Rắc. Chỉ nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên.

Cổ tay người đàn ông bị Lâm Chính chộp chặt vặn gãy răng rắc, ngay sau đó là nhấc cả cơ thể người này lên và quăng.

Ầm. Âm thanh như bom nổ vang lên. Cả căn phong rúng chuyển.

Đám người mặc đồ đen xung quanh rút súng ra định bóp cò nhưng do cơn chấn động nên đứng không vững. Đợi khi bọn họ đứng vững lại thì một cảnh tượng khủng khiếp đã hiện ra trước mặt…

Người đàn ông lưng gù giống như một con chó giãy chết bị Lâm Chính bóp chặt. Cả cơ thể nhuốm máu, da bắt đầu bục ra. Trước mặt người này là một cái hố sâm hoắm, mặt đất nứt toác. Không còn nghi ngờ gì nữa, cơ thể của người này đập xuống đã tạo ra những vết nứt này…

Thật khủng khiếp. Tất cả đều không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt.

“Nổ súng”, Khai Hoành không chịu được nữa bèn gầm lên. Nhưng vừa dứt lời thì.

“Phong Huyền Châm Quyết”, tiếng hô vang vọng không gian.

Lâm Chính vươn thẳng hai tay rồi thu lại xoay một vòng, từ lòng bàn tay một loạn châm bạc phóng ra như mưa bay ra bốn phía.

Những cây châm bạc đâm thẳng vào người mặc đồ đen. Trong nháy mắt, tất cả những người này đều bất động, kể cả những kẻ sắp bóp cò cũng không thể nhúc nhích.

“Các người còn đứng ngây ra làm gì? Không mau nổ súng”, Khai Hoành cuống cuồng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 302



Chương 305: Không ai cản được (1)

Cảnh tượng thần kỳ khiến người nhà họ Khai sửng sốt.

Nhất là Khai Hoành, miệng há to dường như có thể nuốt cả quả trứng gà.

Khai Kỳ lại càng kinh ngạc.

Đây là gì?

Ảo thuật sao?

Sao có thể?

Nhưng nếu không phải ảo thuật, vì sao những người nhà họ Khai đứng xung quanh đều không động đậy?

Hơi thở ông ta nặng nề, da dầu tê dại, đầu óc đã trở nên trống rỗng.

“Ông Nhiếp, chuyện này làm sao làm được?”.

Cậu Đỗ ở phòng bên cũng kinh ngạc, bỗng nhiên quay đầu hỏi ông lão ở bên cạnh.

Ông lão cũng vừa mới hoàn hồn, ông ta im lặng vài phút, hạ giọng nói: “Là châm!”.

“Châm?”.

“Cậu chủ, mắt nhìn của cậu không cao, không thể hiểu rõ phương pháp của người đó. Lúc nãy người đó xoay tròn, tôi nhìn thấy rõ ràng châm bạc bay ra từ tay cậu ta. Nếu tôi đoán không lầm, đây là thủ đoạn châm bạc điểm huyệt của Đông y thời xưa”.

“Tôi thấy ông điên rồi, lại còn châm bạc điểm huyệt? Ông nghĩ đang quay phim đánh võ à?”, cậu Đỗ bật cười, có vẻ không tin, nhưng hơi thở lại trở nên gấp gáp hơn.

Ông Nhiếp này là cao thủ siêu phàm, là thế ngoại cao nhân mà bố anh ta dùng số tiền rất lớn thuê về. Nghe nói đệ tử của ông ta ai nấy đều có võ công trác tuyệt, thực lực yếu nhất cũng là quán quân võ thuật toàn quốc. Với trình độ của ông ta, mắt nhìn đương nhiên sẽ không sai được.

Nhưng gì mà dùng châm bạc điểm huyệt, chuyện này cũng thật hoang đường!

Cậu Đỗ không thể chấp nhận được.

“Ông Nhiếp, ông có thể giải quyết người đó không?”, cậu Đỗ nghiêm túc hỏi.

“Tôi không nắm chắc, dù người này rất trẻ tuổi, nhưng cậu ta có trình độ như vậy chắc chắn không phải người bình thường. Cậu chủ, cậu rời khỏi đây đi, đợi tôi xử lý xong chuyện nơi này sẽ gọi cho cậu”, ông lão nói.

Cậu Đỗ cân nhắc, cuối cùng không kiên trì nữa, chỉ gật đầu: “Ông hãy cẩn thận”.

Nói xong thì dẫn người rời đi.

Ông lão cũng đi ra khỏi phòng, bước về phía bên kia.

“Dừng tay, người trẻ tuổi!”.

Ông ta hô lên.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, liếc nhìn ông lão: “Tôi biết ông sẽ ra tay”.

“Ồ?”, ông lão cảm thấy bất ngờ, sau đó liếc nhìn Lâm Chính, nghiêm túc gật đầu: “Cậu lại có thể chú ý đến tôi, rõ ràng tôi đã che giấu rất kỹ, xem ra cậu không phải người tầm thường”.

“Ông sai rồi, không phải vì trình độ võ công của ông rất cao mà tôi chú ý đến ông. Thật ra tôi không biết võ, sở dĩ tôi có thể chú ý đến ông là vì trước kia tôi từng gặp ông”.

“Từng gặp tôi?”, ông Nhiếp sửng sốt: “Ở đâu?”.

“Yên Kinh”.

Thật ra là ở nhà họ Lâm.

Khi đó Lâm Chính còn rất nhỏ, ông Nhiếp cũng chỉ đến nhà họ Lâm học tập một vài ngày, không ở quá lâu. Nhưng Lâm Chính từng gặp người nào ở nhà họ Lâm, anh đều có ấn tượng.

“Xem ra lai lịch của cậu không đơn giản”.

Ông Nhiếp nhíu mày, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.

Ông ta đột nhiên có chút hối hận, nếu rời khỏi cùng với cậu chủ, có lẽ sẽ bớt đi không ít rắc rối.

“Nhà họ Đỗ các người muốn ra mặt giúp nhà họ Khai sao?”.

Lâm Chính hỏi.

“Nhà họ Khai là bạn của nhà họ Đỗ, nếu cậu đồng ý kết bạn với nhà họ Đỗ, chuyện này xem như bỏ đi, thế nào?”, ông Nhiếp nghiêm túc nói.

“Chuyện này e là không thể”.

Lâm Chính bật cười: “Nhà họ Khai muốn giết cả nhà tôi, đổi lại là nhà họ Đỗ các người, các người có từ bỏ không?”.

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, ông Nhiếp nhíu mày, nhìn sang Khai Kỳ: “Gia chủ Khai, rốt cuộc ông và cậu ta có thù oán gì? Đến mức như vậy?”.

“Chuyện này…”.

Khai Kỳ cũng không biết nên nói từ đâu.

Thật ra nếu chỉ là chuyện ghen tuông giữa Khai Mạc và Lâm Chính, ông ta không có tâm tư đi quản. Nhưng chuyện nhà họ Trương, làm ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Khai, ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không, uy tín của nhà họ Khai để ở đâu?

“Bây giờ nói gì cũng vô dụng!”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó mắt toát ra sát ý, lao vọt về phía Khai Kỳ.

“Anh cả cẩn thận!”.

Khai Hoành hét lên, lập tức nhảy tới chặn Lâm Chính lại.

Nhưng ông Nhiếp lại nhanh hơn ông ta, lập tức xuất hiện trước mặt hai người, cánh tay gầy gò già nua đánh mạnh về phía Lâm Chính.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 303



Chương 306: Không ai cản được (2)

Nắm đấm của ông Nhiếp vừa đánh hụt lại đột nhiên vung ra, đánh lên vai Lâm Chính.

Sức mạnh dồi dào thoáng chốc đánh bay Lâm Chính.

Lâm Chính rơi xuống đất lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Đúng lúc này, ông Nhiếp lại lao tới, tốc độ rất nhanh, bàn tay như vuốt ưng sắp tóm lấy vai Lâm Chính.

Nhìn năm ngón tay già nua của ông ta, e rằng có thể bóp nát vai của Lâm Chính.

Đây là định đánh tàn phế cánh tay của anh.

Quả là không khách khí!

Nhưng nghĩ lại cũng phải, thủ đoạn của Lâm Chính khiến ông Nhiếp không dám nương tay, đương nhiên xuất chiêu cũng sẽ không chừa đường lui.

Ngay khi vuốt ưng sắp sửa chụp được vai Lâm Chính…

Vù!

Một cái tát đột ngột đánh tới.

Đó là tay của Lâm Chính.

“Hả?”.

Ông Nhiếp ngạc nhiên.

Cái tát của Lâm Chính không có gì đặc biệt, không có nhiều sức lực, chỉ có tốc độ nhanh mà thôi.

Cái tát này hoàn toàn không thể ngăn chặn ông ta, đây là định làm gì?

Mặc kệ!

Nếu tên nhóc này đã muốn chết, vậy thì đừng trách mình!

Ông Nhiếp hừ một tiếng, sử dụng sức mạnh đến cực hạn, muốn đánh gãy tay Lâm Chính.

Sự thật không ngoài dự liệu của mọi người.

Rắc!

Tiếng động to rõ vang lên.

Là tiếng xương gãy.

Năm ngón tay của Lâm Chính bị vuốt ưng đó bẻ gãy, Lâm Chính bị đánh lùi hơn mười bước. Lúc này, cánh tay của anh máu me đầm đìa, không còn ngón tay nào hoàn chỉnh.

“Hay!”.

Khai Hoành kích động hô lên.

“Đúng là người nhà họ Đỗ, quả nhiên không tầm thường!”, Khai Kỳ cũng liên tục gật gù, đôi mắt tỏa sáng.

Người nhà họ Khai vô cùng phấn khích.

Đợi ông Nhiếp giải quyết xong Lâm Chính, bọn họ sẽ trả đũa lại hết, xem lát nữa tên Lâm Chính này còn kiêu căng thế nào!

“Nhóc con, dừng tay đi, cậu không phải là đối thủ của tôi. Nếu bây giờ cậu dừng lại, tôi có thể giúp cậu bình an vô sự rời khỏi đây”, ông Nhiếp nói.

Ông Nhiếp vẫn có chút kiêng dè thân phận của Lâm Chính. Ông ta không tin một người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy mà không có bối cảnh gì. Nếu đã không hiểu biết gì về người này, ông Nhiếp sẽ không ra tay quá tuyệt tình, ít nhất phải chừa đường lui cho mình.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Câu này phải để tôi nói mới phải!”.

“Hả?”, ông Nhiếp sửng sốt, dường như không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì.

Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, nhấc tay lên, phát hiện nơi bàn tay mình có cắm một cây kim.

Hóa ra cái tát của Lâm Chính không phải để ngăn chặn đòn tấn công của ông Nhiếp, mà là để cắm cây kim này vào tay ông ta.

“Cậu…”.

Ông Nhiếp lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó không nghĩ ngợi gì mà rút cây kim đó ra.

Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa rút kim ra.

Rắc!

Ông Nhiếp cảm thấy trong cơ thể mình như có thứ gì đó đã gãy, sau đó cả người yếu ớt ngã xuống đất, giống như bị bại liệt, không động đậy được nữa.

“Ông đúng là không có chút thường thức nào, không biết kim châm cứu không được tùy tiện rút ra sao?”.

Lâm Chính lấy túi kim khác từ thắt lưng ra, rút một cây kim, châm vào bàn tay đã gãy của mình, đồng thời cất bước đi về phía trước, trên mặt là vẻ lạnh lùng và hờ hững.

“Cậu… Cậu đã làm gì tôi?”.

Ông Nhiếp run rẩy hỏi.

“Cây kim đó liên kết với kinh mạch của ông, ông không rút thì không sao, rút ra sẽ làm đứt kinh mạch của ông”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

Ông Nhiếp nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Chính đã đoán được ông ta sẽ rút kim ra ngay khi phát hiện nên mới làm như vậy.

Bây giờ ông Nhiếp đã bị bại liệt, đương nhiên không thể ngăn cản Lâm Chính được nữa.

“Cậu… Cậu làm tôi tàn phế rồi?”, ông ta run rẩy hỏi.

Người luyện võ mấy chục năm mà biến thành một kẻ tàn phế, có lẽ dù là ai cũng không chịu đựng nổi cú sốc này.

“Yên tâm, ông vẫn còn cứu được”, Lâm Chính nói.

“Vậy cậu hãy cứu tôi đi, tôi không đối địch với cậu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đối địch với cậu nữa, cầu xin cậu cứu tôi, cứu tôi!”, ông Nhiếp vội vàng hét lên.

“Tôi không cứu được ông, ông hãy đi tìm người khác đi”.

“Ai?”, ông Nhiếp vội hỏi.

“Trong Tập đoàn Diệu Không mà nhà họ Đỗ các người hợp tác, có lẽ sẽ có người cứu được ông”, Lâm Chính nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 304



Chương 307: Tính sổ

“Cậu… cậu muốn làm gì?”.

Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.

Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?

Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!

Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Tôi không tin cậu dám diệt cả nhà họ Khai, nếu vậy, dù cho cậu là ai, cậu cũng sẽ xong đời!”, Khai Kỳ cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói.

Nếu Lâm Chính làm vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi muốn lặng lẽ giết ông thì quá dễ, nhưng tôi cũng biết một khi làm như vậy sẽ có kết quả thế nào. Bây giờ tôi không cần thiết phải rước rắc rối cho mình, nhưng tôi vẫn còn thủ đoạn khác, bảo đảm khiến các ông muốn chết không được, muốn sống không xong”.

“Thủ… Thủ đoạn gì?”, Khai Hoành run rẩy nói.

“Giống ông ta, bại liệt”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó cầm kim đi tới.

“A?”.

Sắc mặt hai người tái mét, tim đập điên cuồng.

Với các biểu hiện của Lâm Chính trước đó, anh hoàn toàn có thể làm được chuyện này.

“Lâm Chính, cậu đừng làm bậy, bây giờ tôi… tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ở Giang Thành rút về, thế nào? Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay!”, Khai Kỳ vội nói.

“Hết cơ hội rồi”.

Lâm Chính đi đến trước mặt Khai Kỳ, châm bạc trong tay nhẹ nhàng hạ xuống vai Khai Kỳ. Cây châm bạc xuyên qua quần áo ông ta, nhẹ nhàng ghim lên người ông ta.

Như muỗi cắn vậy.

Cả người Khai Kỳ run lên, giống như bị điện giật. Ông ta vốn còn định nói gì đó, nhưng hai chân bủn rủn, sau đó yếu ớt ngã ra đất, giống như ông Nhiếp, không động đậy gì được nữa.

“Anh cả!”.

Hai mắt Khai Hoành long sòng sọc, sau đó hét lên một tiếng nhào tới Lâm Chính, muốn liều chết với anh.

Nhưng vẫn không có tác dụng.

Lâm Chính búng ngón tay, châm bạc lại bay ra, đâm vào ngực Khai Hoành. Khai Hoành vóc người cường tráng, cao một mét tám cũng ngã ra đất giống như người không xương.

“Mặc dù tôi không giết toàn bộ cả nhà họ Khai các ông, nhưng tôi có thể khiến Quảng Liễu từ nay không còn nhà họ Khai. Nửa đời sau của các ông trải qua trên giường đi, đây xem như quà đáp lễ của Lâm Chính tôi dành cho nhà họ Khai các ông”.

Lâm Chính nói rồi, quay người đi về phía những người khác của nhà họ Khai.

“Dừng tay, mau dừng tay!”.

Khai Kỳ nằm dưới đất gào lên thê thảm.

Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.

Dưới châm bạc của Lâm Chính, từng người trong nhà họ Khai gục xuống.

Bọn họ không chết, nhưng phải sống nửa đời còn lại ở trên giường.

Đợi đến khi làm xong mọi chuyện, Lâm Chính lấy điện thoại từ trong tay Khai Kỳ, tìm số của Khai Mạc, gọi đi.

Lúc này, Khai Mạc đang ôm người đẹp uống rượu, trò chuyện ở một câu lạc bộ nào đó, vô cùng vui vẻ. Thấy điện thoại reo, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó bắt máy.

“Bố, chuyện gì vậy?”, Khai Mạc cười hỏi.

“Mau về nhà họ Khai đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Giọng nói này quen quá… Anh là ai?”, Khai Mạc sửng sốt, vội vàng hỏi.

Lâm Chính cúp máy.

Khai Kỳ liều mạng hét lên: “Tiểu Mạc, đừng về đây! Đừng về đây!”.

Nhưng Khai Mạc đã không nghe thấy nữa.

“Cầu xin cậu! Cầu xin cậu! Ít nhất hãy tha cho Tiểu Mạc đi, cầu xin cậu!”, Khai Kỳ đau khổ khóc lóc, hét lên với Lâm Chính.

Lúc này, ông ta thà rằng mình chết đi.

“Vậy vì sao nhà họ Khai các người không nghĩ tới chuyện tha cho tôi?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Hơi thở của Khai Kỳ run rẩy, không nói gì nữa.

Phải.

Nếu Lâm Chính không có những thủ đoạn như vậy, rơi vào kết cục này sẽ là cả nhà Tô Quảng.

Giữa hai người đã là kẻ thù không đội trời chung.

Đối với kẻ thù, sao Lâm Chính có thể mềm lòng?

Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ của Lamborghini vang lên bên ngoài cửa nhà họ Khai.

Sắc mặt của Khai Kỳ trắng như tờ giấy, Khai Hoành cũng đã mất đi tiếng nói.

Loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên, kèm theo đó là tiếng hét lớn muốn xé cả cổ họng của Khai Mạc.

“Bố, chú hai, chú ba! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Nhưng không ai trả lời.

Khi Khai Mạc đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị mà thê thảm trong sân, hắn không khỏi sững sờ.

“Khai Mạc, bây giờ chỉ còn thiếu món nợ của anh là chưa tính mà thôi”.

Lâm Chính đứng dậy, đi về phía Khai Mạc.

“Không…”.

Tiếng la thảm thiết vang khắp nhà họ Khai.



Yên Kinh.

Bên bờ sông nào đó ở vùng ngoại ô, một người đàn ông trung niên mặc áo thường ngày, đội mũ lưỡi trai đang ngồi bên bờ sông câu cá.

Dù cho ánh mặt trời chói chang, người đàn ông trung niên vẫn không nhúc nhích, toàn thân không có một giọt mồ hôi nào, vô cùng thần kỳ.

“Ông!”.

Một người đàn ông khá trẻ tuổi đi tới, cẩn trọng lên tiếng.

“Lần sau đến thì đi nhẹ một chút, chậm một chút, không vội. Cậu xem, cậu làm cá của tôi chạy hết rồi!”, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm mặt hồ, bình tĩnh nói.

“Xin lỗi ông”, người đến cúi thấp đầu.

“Nói chuyện công việc đi”.

“Vâng thưa ông, chúng con đã phái người đến Giang Thành điều tra, đây là toàn bộ tư liệu về Tập đoàn Dương Hoa”, người đó lấy một xấp tài liệu từ trong cặp tài liệu trong tay ra, đưa cho người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên đặt cần câu lên giá, nhận lấy tài liệu xem.

“Chủ tịch Lâm chính là thần y Lâm?”, người đàn ông trung niên nhíu mày.

“Vâng”.

“Vậy thì sao tin tức liên quan đến Chủ tịch Lâm này lại ít như vậy? Thậm chí ngay cả tên cậu ta cũng không có?”.

“Chủ tịch Lâm này vô cùng bí ẩn, cho dù xuất hiện trước mặt công chúng cũng đội mũ, không nhìn rõ mặt. Có lẽ anh ta cố ý che giấu thân phận, chúng con muốn điều tra cũng không dễ dàng”.

“Đã là thời đại nào rồi còn chơi trò này. Giấy không gói được lửa, cậu ta là ai sớm muộn cũng sẽ lộ rõ chân tướng”, người đàn ông lắc đầu, đặt tài liệu sang một bên.

“Thưa ông, có cần tiếp tục điều tra không ạ?”.

“Không cần. Các cậu đã đích thân đến Giang Thành mới điều tra được chừng đó, có tiếp tục đi nữa cũng không điều tra được gì”.

“Thưa ông… Bây giờ chúng con nên làm thế nào?”.

“Đừng làm nữa, vốn cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ một Tập đoàn Dương Hoa nhỏ nhoi, tôi cũng không để vào mắt, đợi cậu ta làm to một chút, nghĩ cách chiêu mộ về”, người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.

“Vâng thưa ông”.

“Ừ… Nói đi cũng phải nói lại, xét về y thuật, nhà họ Lâm chúng ta có thể xem là số một trong nước, sao đột nhiên lại xuất hiện một thần y Lâm? Cậu nói thần y Lâm này có phải người nhà họ Lâm chúng ta không?”, người đàn ông trung niên lại cầm lấy cần câu, thản nhiên hỏi.

“Con không biết”, người đàn ông kia lắc đầu.

“Vậy thì có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi”, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về trước đi”.

“Vâng thưa ông”, người đàn ông đáp.

Nhưng anh ta chưa đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nói: “Thưa ông, hình như ở Giang Thành cũng có một người trong tộc chúng ta”.

“Ai?”, người đàn ông trung niên nhướng mày.

“Là người đó…”.

“Lâm Hào! Có vài chuyện cậu biết là được, nhưng tuyệt đối không được nhắc tới! Nếu không, cậu không thoải mái, tôi cũng khó xử!”, không đợi người đàn ông kia nói hết, người đàn ông trung niên cầm cần câu đã ngắt lời anh ta.

Người đàn ông tên Lâm Hào rùng mình, lời đến bên miệng không nói ra được, cuối cùng đành nuốt vào bụng trở lại.

Rõ ràng người này cũng biết Lâm Hào đang nhắc tới ai…

“Người đó đã không phải là người nhà họ Lâm chúng ta nữa, huống hồ một kẻ vô dụng tư chất tầm thường, có tư cách gì làm người nhà họ Lâm? Cậu nhắc tới, tôi không có ý kiến, nhưng người đó tất nhiên sẽ nổi giận. Bởi vì con của ông ta không thể là một kẻ vô dụng, hiểu chưa?”, người đàn ông trung niên lại quan sát mặt hồ, thản nhiên nói: “Quay về đi”.

“Vâng thưa ông!”, Lâm Hào vội cúi đầu, sau đó vội vã rời khỏi bờ hồ.

Thành phố Hoàng Đào.

Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Khai.

Lúc này, người nhà họ Khai ngã đầy ra đất, trong đó có cả Khai Mạc. Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng thê thảm hơn người khác nhiều, hắn không những đã bại liệt, mà ngay cả răng cũng bị nhổ sạch, ngã trên đất, ngất đi.

Khai Kỳ và Khai Hoành sững sờ, cũng không biết vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì.

Lúc này, cậu Đỗ dẫn theo người chạy vào.

“Cậu chủ Đỗ, tôi ở đây…”, ông Nhiếp hét khản giọng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cậu Đỗ biến sắc, vội vàng đỡ ông Nhiếp dậy.

“Cậu Đỗ, đừng nói nữa, mau… mau về Yên Kinh, mau về Yên Kinh, không ở lại Quảng Liễu được nữa… Giang Thành cũng không đi được nữa! Chúng ta mau về Yên Kinh!”, ông Nhiếp kích động nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 305



Chương 309: Tôi vừa từ nhà họ Khai tới (2)

Mấy kẻ đó đã bị Lâm Chính xử lý gọn gàng. Lâm Chính sải bước đi vào trong biệt thự. Tiếng động bên ngoài cũng đã khiến người bên trong cảm nhận được.

Gia chủ Việt Đông của nhà họ Việt lập tức bước ra. Đó là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường, tóc mai nhuốm trắng, trông đĩnh đạc và nghiêm khắc. Nhìn thấy một đống lổn nhổn nằm ngoài cửa thì Việt Đông tái mặt.

“Khốn nạn!”, mấy người nhà họ Việt điên tiết, định lao lên thì đã bị Việt Đông ngăn lại .

“Dừng tay, đừng làm loạn”, Việt Đông khẽ quát.

“Vâng, gia chủ”, những người này đáp lại.

Việt Đông quay qua nhìn Lâm Chính, không hề tỏ ra tức giận: “Cậu là ai?”

“Lâm Chính”.

Việt Đông nghe thấy vậy thì tỏ vẻ nghi ngờ. Rõ ràng là nhà họ Việt tiến hành báo thù Tô Quảng nhưng không quá để tâm. Có lẽ không chỉ có Lâm Chính mà đến cả Tô Nhu thì Việt Đông cũng không biết là ai. Thậm chí, đến cả chuyện này ông ta cũng không biết. Vì dù sao thì đối với nhà họ Việt, Tô Quảng chẳng khác gì con sâu cái kiến.

“Cậu Lâm sao lại làm loạn ở nhà tôi thế? Nhà họ Việt tôi đã đắc tội với cậu sao?”, Việt Đông bình tĩnh hỏi.

“Đặc tội à? Ông định giết cả nhà tôi mà giờ còn hỏi được câu đó à? Ông không thấy nực cười sao?”, Lâm Chính cười khinh miệt.

Việt Đông chau mày, cảm thấy nghi ngờ. Ông ta quay qua hỏi vài câu, người đứng bên cạnh có lẽ đoán ra được Lâm Chính tới vì mục đích gì nên đã nói cho Việt Đông nghe. Việt Đông chợt bừng tỉnh.

“Hóa ra là cậu Lâm tới vì chuyện ở Giang Thành à?”

“Tôi cho ông một cơ hội, lập tức gọi điện bảo người nhà họ Việt ở Giang Thành về, đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Việt”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhắm mắt đợi trả lời.

Nhà họ Việt tức tới mức siết chặt nắm đấm.

“To gan gớm. Cậu có biết cậu đang ở đâu không? Cậu có tin tôi có thể khiến cậu hết đường về quê không?”, một người tức giận gào lên.

“Hết đường về quê sao? Tôi sẽ xay nó ra bã luôn thì có?”, một người khác gừ giọng.

Đúng lúc này, có không ít người tập trung phía bên ngoài. Bọn họ đều là người của nhà họ Việt và nhìn chăm chăm về phía Lâm Chính. Chỉ đợi Việt Đông ra lệnh thì họ sẽ lao lên xử lý anh.

Nhìn tình hình thì có vẻ Lâm Chính đã bị tóm gọn. Thế nhưng trông anh vô cùng điềm tĩnh. Anh chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn bọn họ giống như coi họ như không khí vậy.

Việt Đông cảm thấy có gì đó sai sai. Ông ta có thể gây dựng nhà họ Việt tới ngày hôm nay thì cũng phải là người có bản lĩnh. Thấy Lâm Chính một mình tới đây chất vấn, nếu không phải có chỗ dựa thì đúng là chẳng khác gì thằng ngu.

“Không được ra tay”.

Việt Đông cản đám đông đang rục rịch đợi lệnh. Ông ta hỏi Lâm Chính: “Cậu Lâm, chuyện này tôi có nghe nói. Lúc đó nhà họ Khai, họ Việt, họ Tiêu đều bị nhà họ Trương lăng mạ, con trai tôi Việt Nham còn bị người ta khiêng về. Một sự sỉ nhục như vậy sao nhà họ Việt chúng tôi có thể coi như không có gì xảy ra được? Có điều, suy cho cùng cũng chỉ là bọn trẻ làm trò, tôi không có hỏi nhiều. Hôm nay cậu Lâm tới đây, đương nhiên tôi phải giải thích rõ ràng. Tuy nhiên, tôi rất tò mò, tại sao cậu Lâm không tới nhà họ Khai tìm lại công bằng mà lại tới nhà họ Việt chúng tôi?”

Nếu Lâm Chính tới từ Giang Thành thì chắc chắn phải đi qua nhà họ Khai. Nếu vậy cũng nên hỏi tội bên đó, chứ sao lại chạy tới nhà họ Việt. Vì vậy Việt Đông mới hỏi.

“Tôi vừa từ chỗ nhà họ Khai tới đây”, Lâm Chính đáp lại.

Dứt lời, đám đông như chết lặng. Việt Đông sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

“Cậu…cậu vừa từ thành phố Hoàng Đào tới sao?”

“Đúng vậy, nhà họ Khai đã cho tôi được câu trả lời khiến tôi hài lòng. Giờ tới các người. Tôi đợi câu trả lời từ các người rồi sẽ đi thăm nhầ họ Tiêu, họ Mai, vân vân”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

Việt Đông nghe thấy thì run rẩy. Những người khác cũng há hốc mồm.

“Mau, mau gọi điện cho nhà họ Khai, hỏi thăm tình hình”, Việt Đông nói nhỏ.

“Vâng ạ”, đám người bên cạnh lui ra, lặng lẽ gọi điện.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 306



Chương 310: Dựa vào cháu!

Việt Đông trố tròn mắt. Nhà họ Việt cũng sốc toàn tập

“Việt Đông, đến lúc đưa ra câu trả lời rồi”, Lâm Chính nhìn Việt Đông bằng vẻ vô cảm.

“Xin…cậu Lâm đợi chút, tôi lập tức gọi điện gọi nhà họ Việt đang ở Giang Thành về ngay, đồng thời sẽ nghiêm khắc trừng phạt họ. Là trừng phạt”, Việt Đông lập tức kêu lên, ra vẻ gấp gáp giống như chỉ cần chậm một phút thôi là xong đời.

“Ồ! Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.

“Cậu Lâm, xin đừng tức giận. Sự việc lần này tôi hoàn toàn không biết. Những người đó giấu tôi ra tay, tôi nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc, cho cậu một lời giải thích thích đáng. Ngoài ra còn cả Việt Nham nữa, cậu yên tâm. Đợi nó về tôi nhất định sẽ bắt nó quỳ xuống trước mặt cậu xin lỗi”, Việt Đông ra bộ tức giận.

Bộ dạng vốn vô cùng nghiêm khắc của ông ta giờ chỉ còn lại sự hoảng loạn. Lâm Chính thấy vậy bèn cười thản nhiên: “Xem ra có vẻ mọi người cũng biết chuyện xảy ra với nhà họ Khai đấy nhỉ?”

Việt Đông rùng mình, vội hạ giọng: “Nhà họ Khai đáng bị như thế, đáng bị như thế…”

“Đừng nói nhiều nữa, Việt Đông ông thức thời hơn nhà họ Khai nhiều. Hơn nữa chuyện này là do nhà họ Khai khơi mào, nhà họ Việt chỉ tham gia mà thôi. Tôi là người ân oán phân minh. Người nào chọc giận tôi, tôi sẽ tìm người đó. Các người cũng thế nên đương nhiên tôi sẽ tìm tới. Tuy nhiên các người không phải là chủ mưu, tôi sẽ không đối xử theo cách như nhà họ Khai đâu. Về phía Việt Nham, các người nên xử lý nghiêm khắc một chút, vì lần này không chỉ có tôi mà cả vợ tôi cũng bị hại. Lần sau nếu còn có trường hợp tương tự thì tôi không chắc là nó sẽ đơn giản như lần này đâu".

Lâm Chính phủi bụi rồi quay người rời đi. Việt Đông vội vàng bước theo: “Cậu Lâm, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi”.

“Khỏi! Tôi phải về nhà họ Trương”.

“Vậy…cậu đi từ từ nhé. Tôi nhất định sẽ gửi tới cậu đáp án khiến cậu hài lòng nhất”, Việt Đông cúi người mỉm cười, sau đó mở cửa xe cho Lâm Chính,

Đám người bên ngoài nhìn thấy bộ dạng của Việt Đông thì nào dám chặn Lâm Chính lại nữa. Lâm Chính nhanh chóng lái xe phóng đi.

“Cậu Lâm đi từ từ nhé”, Việt Đông hét lên. Bộ dạng đó đã khiến cho vẻ uy nghiêm thường ngày của ông ta hoàn toàn biến mất. Không ít người của nhà họ Việt tưởng mình nhìn nhầm.

Đợi đến khi chiến xe của Lâm Chính mất hút thì Việt Đông mới đứng thẳng người.

“Gia chủ, ông…đang làm gì vậy ạ? Thằng đó tai to mặt lớn ạ?”, nhiều người đứng bên cạnh không hiểu được đành lên tiếng.

“Tôi không biết lai lịch của người đó…”, Việt Đông nói giọng khàn đặc.

“Hả?”

“Vậy…vậy tại sao gia chủ lại…”, đám đông cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng chỉ nghe Việt Đông đáp lại: “Vừa rồi có tin từ nhà họ Khai truyền tới, tất cả nhà họ Khai, bao gồm cả Khai Kỳ …đều bị đánh phế rồi. Tác phẩm chính là do kẻ này tạo ra…”

“Cái gì?”, đám đông tưởng như sét đánh ngang tai.

“Tiêu diệt nhà họ Khai mà có thể bình an vô sự chạy tới chỗ chúng ta thì có thể thấy sức mạnh của kẻ này không hề nhỏ. Đến cả nhà họ Khai mà còn không làm gì được thì nhà họ Việt lấy gì ra để đấu với cậu ta? Đã vậy thì tốt nhất là cúi đầu, hạ mình sẽ tốt hơn?”

Việt Đông đanh mặt: “Đi, đi gọi Việt Nham tới đây, bảo nó quỳ trong từ đường ba ngày. Ba ngày sau đánh gãy chân, đưa tới Giang Thành gặp Lâm Chính. Nếu Lâm Chính tha thứ thì đón về, còn không thì bảo nó chết luôn ở Giang Thành đi, đừng về đây nữa”.

“Hả? Gia chủ…sao có thể được? Đó là con trai của ông mà”, người bên cạnh vội vàng lên tiếng.

“Con thì làm sao? Tôi phải lo cho cả nhà họ Việt nữa”, Việt Đông trừng mắt gầm lên.

Đám đông hết hồn, im bặt.

....

Sau khi rời khỏi nhà họ Việt, Lâm Chính không hề tới nhà họ Tiêu mà một mình quay lại nhà họ Trương.

Đã muộn rồi, anh không muốn làm gì nữa. Huống hồ, hai gia tộc lớn đã xảy ra chuyện thì những gia tộc còn lại anh cũng không cần phải có mặt 'thăm hỏi' làm gì. Lâm Chính tin là một ngày nào đó bọn họ sẽ đích thân tới tìm anh.

“Ở lại nhà họ Trương nghỉ một đêm vậy”, Lâm Chính thầm nghĩ.

Nhưng lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn dừng xe lại bên đường quốc lộ. Một chiếc xem màu đen ở phía sau cũng dừng lại.

Lâm Chính nhìn chăm chăm chiếc xe, bỗng thấy cánh cửa mở ra và Tiểu Triệu bước xuống.

“Là tướng quân bảo anh tời à?”, Lâm Chính hỏi.

“Tướng quân đã biết chuyện, dặn tôi tới bảo vệ sự an toàn của anh, ngoài ra còn cố gắng giúp anh nếu có thể”, Tiểu Triệu nói.

Hôm đó, sau khi Lâm Chính rời khỏi viện, Trịnh Nam Thiên đã cảm thấy có gì đó không ổn bèn nói Tiểu Triệu đi điều tra. Sau khi biết chuyện ông ta giận lắm, bèn bảo Tiểu Triệu tới.

“Thay tôi cảm ơn tướng quân, cũng cảm ơn anh giúp tôi xử lý rắc rối ở nhà họ Khai. Anh không cần theo tôi nữa, về đi”, Lâm Chính cười nói. Phần lớn vấn đề của nhà họ Khai đều do Tiểu Triệu giúp xử lý.

“Anh Lâm, tưởng quân nói tôi phải đi theo anh”, Tiểu Triệu lắc đầu.

“Việc của tôi giải quyết cũng tương đối rồi. Anh mau về đi. Tướng quân cần người chăm sóc. Nếu để xảy ra chuyện gì thì anh có gánh vác nổi không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Điều này…”, Tiểu Triệu khó xử. Anh ta cẩn thận hỏi: “Chuyện của anh thật sự xong rồi chứ?”

“Đương nhiên”.

“Vậy…vậy thì tôi về trước nhé. Anh Lâm, nếu có gì khó khăn hãy gọi điện cho tôi”, Tiểu Triệu đưa một mẩu giấy cho Lâm Chính. Trên giấy có số điện thoại của Tiểu Triệu.

Lâm Chính gật đầu, Tiểu Triệu bèn lên xe rời đi. Đợi Tiểu Triệu đi được một lúc thì Lâm Chính mới lên xe.

Lái khoảng hơn hai giờ đồng hồ. Lúc này đã tầm hơn sáu giờ tối, Lâm Chính cuối cùng cũng đã tới được nhà họ Trương.

Điều khiến anh vô cùng ngạc nhiên là nhà họ Trương giăng đèn kết hoa trông vô cùng rộn ràng, giống như có khách vậy.

Anh cảm thấy nghi ngờ nhưng có thể hiểu ra lúc này nhà họ Trương không còn là nhà họ Trương của trước kia nữa rồi.

Anh gọi điện cho Trương Trung Hoa. Trương Trung Hoa lập tức cho quản gia mời Lâm Chính vào. Quản gia im lặng không nó gì, cứ thế đưa Lâm Chính tới phòng khách.

Lúc này ông cụ đang ngồi đọc sách. Thấy Lâm Chính bước vào, ông cụ mừng lắm, lập tức đứng lên.

“Nào nào nào, nhóc thối, ngồi đi”, Trương Trung Hoa trông thật rạng rỡ.

“Vâng, ông ngoại”, Lâm Chính bước tới.

“Thế nào? Gần đây khỏe không?”, Trương Trung Hoa cầm tay anh.

“Vẫn ổn ạ, ông ngoại thì sao?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Ông vẫn thế, mặc dù bà già kia vẫn không cho ông rời khỏi nhà họ Trương nhưng cũng chẳng có gì phải lo lắng vì vẫn được ăn no mặc ấm, ngược lại nhà họ Trương có sao cũng mặc kệ”, Trương Trung Hoa cười ha ha, thế nhưng nụ cười có phần chua chát.

Lâm Chính không nói gì. Lúc này, Trương Trung Hoa lại thở dài.

“Lâm Chính này, có lẽ cháu cũng ghét ông già này lắm đúng không?”

“Sao ông ngoại lại nói vậy chứ?”

“Cháu cũng đoán ra được chính ông bảo Tô Nhu bỏ cháu mà, cũng chính ông bảo nó đuổi cháu ra khỏi Giang Thành…”

“Những điều này cháu đều biết”.

“Thế nhưng chắc chắn cháu không biết, ông còn bảo Tô Nhu chấp nhận việc chủ tịch Lâm theo đuổi con bé và kết hôn với chủ tịch Lâm”, Trương Trung Hoa nghiêm túc nhìn Lâm Chính.

Điều này có nghĩa là đang cắm sừng Lâm Chính. Dù là ai thì cũng sẽ điên máu thôi. Thế nhưng Lâm Chính chỉ im lặng rồi gật đầu: “Điều này cháu cũng biết”.

“Ồ! Vậy cháu không giận sao?”

“Giận cũng vô ích”, Lâm Chính nói.

Trương Trung Hoa bất ngờ. Thằng này độ lượng đến vậy cơ à?

“Thực ra ông ngoại, cháu có thể hiểu được. Ông muốn bảo vệ cháu, bảo vệ cái già đình này. Với tình hình hiện tại, ông cũng chỉ có thể làm được như vậy. Cháu hiểu cả”.

“Cháu nghĩ được vậy thì tốt. Có điều ông không hiểu, tại sao cháu không rời khỏi Giang Thành mà quay lại vậy? Nhóc, cháu có biết nhà họ Khai và họ Việt đều hành động rồi không? Giờ cháu đang gặp nguy hiểm lắm, vẫn dám tới Quảng Liễu à? Không phải là đang vào hang cọp sao? Mau đi đi”, ông cụ khuyên can.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 307



Chương 311: Bị cô lập (1)

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa nín thở, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính: “Cháu…cháu nói gì cơ? Ông nghe không rõ…”

Đây đúng là một cú sốc.

“Cháu nói cháu chính là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Chính lặp lại với vẻ mặt nghiêm túc.

Trương Trung Hoa nhìn chăm chăm anh, cả cơ thể tê dại. Nhưng một lúc sau, ông cụ cười thất thanh.

“Nhóc, đừng đùa như vậy. Chuyện của cháu ông là người biết rõ. Cháu có gì ông cũng biết luôn. Cháu là chủ tịch Lâm á? Không thể nào?”

Ai cũng biết Lâm Chính là kẻ bỏ đi của nhà họ Tô. Trương Trung Hoa đương nhiên cũng biết. Tô Nhu là cháu gái ông cụ, sao mà ông cụ không hiểu cho được?

Ông cụ đã sớm nghe nói Lâm Chính ba năm nay không có việc làm, chỉ ăn nhờ ở đợ. Người như vậy sao có thể là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa được chứ?”

“Ông ngoại, cháu nói thật”, Lâm Chính lặp lại. Thế nhưng Trương Trung Hoa đã cắt ngang lời của anh.

“Nhóc, ông biết ý của cháu. Cháu không muốn ông lo lắng nên mới lừa ông đúng không?”

Lâm Chính chau mày, không biết phải nói thế nào.

“Thực ra ông biết, ông cũng thấy từ lúc cháu ra tay xử thằng Khai Mạc là ông biết dù cháu được vợ nuôi nhưng cũng là người không thích ăn không ngồi rồi. Ông tin sau này nhất định cháu sẽ có tiền đồ”, Trương Trung Hoa vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười.

Lâm Chính chỉ giật mình, cười chua chát và không nói gì.

Cũng phải. Tốt nhất là dùng hành động thực tế để chứng minh sẽ càng có sức thuyết phục hơn. Dù sao thì cái hình tượng ba năm ngồi không cũng đã in sâu trong tâm trí mọi người quá rồi.

“Ông cụ, tới giờ cơm rồi. Mời ông đi ăn cơm”, lúc này, một người giúp việc bước vào phòng sách và lên tiếng.

“Được! Lần này tôi sẽ giữ thể diện cho cái bà già đó? Nào, Lâm Chính, đi thôi, cùng ông đi uống một ly nào”, Trương Trung Hoa vui lắm, khoác tay Lâm Chính đi ra ngoài.

Lâm Chính cũng không hề từ chối. Thế nhưng người quản gia đứng bên ngoài lại chau mày: “Thưa ông, ông làm vậy sẽ khiến bà không vui ạ”.

“Ý gì vậy?”, ông cụ chau mày.

“Người này cũng là người mà nhà họ Đỗ muốn đối phó, nhà họ Đỗ cũng đang ở ngoài…”, người quản gia ngập ngừng.

“Liên quan đếch gì tới tôi? Nhà họ Đỗ muốn đấu với ai thì là việc của họ, ảnh hưởng tới bát cơm của nhà họ Trương chắc?”, ông cụ tức giận lầm bầm rồi kéo Lâm Chính vào trong đại đường. Người quản gia thầm thở dài, không nói gì nữa.

Lúc này, trong đại đường người đông nhộn nhịp, mấy bàn ăn đều ngồi chật cứng khách mời. Người giúp việc của nhà họ Trương lần lượt đi tới đi lui phục vụ. Người nhà họ Trương nâng ly chúc mừng, ai cũng mặt đỏ linh căng.

“Hôm nay có chuyện gì vui ạ?", Lâm Chính thản nhiên nói.

“Còn có chuyện gì được chứ? Là chuyện trước đó ông nói đấy. Bà già đó hợp tác với nhà họ Đỗ, hôm nay là ngày ký hợp đồng. Hợp đồng giúp nhà họ Trương kiếm được không ít tiền. Đương nhiên lợi nhuận là phụ mà cái chính là nhà họ Trương bám được vào nhà họ Đỗ, giờ thì nô nức chúc mừng đấy”.

Ông cụ Trương lạnh lùng nói.

“Chuyện này cũng là điều tốt với nhà họ Trương mà”.

“Chuyện tốt? Tốt cái đầu ấy? Chẳng ra thể thống gì, bán đứng cả người thân mà tốt à? Nếu như vậy thì thà ông chịu để nhà họ Trương bại hoại còn hơn”, ông cụ Trương tức giận đỏ cả mặt.

Lâm Chính biết ông cụ đang nói tới Tô Nhu nên im lặng.

“Ấy, ông tới rồi”, lúc này, một người đàn ông mặc vest đứng dậy hô to. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn.

“Bố tới rồi ạ?”, Trương Côn mừng ra mặt.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 308



Chương 312: Bị cô lập (2)

Trương Trung Hoa tối sầm mặt, không nói gì chỉ dúi Lâm Chính ngồi xuống ghế.

“Cái thứ bỏ đi đó cũng tới rồi à?”, Thành Bình chỉ vào Lâm Chính: “Đồ khốn, cậu còn dám vác mặt tới nhà họ Trương sao?”

“Ai cho cậu vào đây?”

“Cút ra ngoài”.

“Nhà họ Trương là nơi cậu bước vào được đấy à?", người nhà họ Trương nhao nhao chửi bới.

“Thưa ông Đỗ Sâm, đây chính là Lâm Chính, là người đã hại ông Nhiễm Tái Hiền”, Trương Kiềm đứng lên chỉ tay thẳng mặt Lâm Chính.

Mấy người ngồi bàn đầu tiên bèn lập tức quay về hướng ông cụ. Có lẽ buổi tiệc này của nhà họ Trương là để chiêu đãi mấy người nhà họ Đỗ…Lâm Chính nhìn về phía người được gọi là Đỗ Sâm. Anh khẽ chau mày.

“Ông Đỗ Sâm, đây là cháu rể của tôi. Chuyện của Nhiễm Tái Hiền không liên quan nhiền đến nó. Tôi hi vọng ông nể mặt tôi không truy cứu chuyện này nữa. Đợi khi sau khi nhà họ Đỗ điều tra rõ tình hình cũng không muộn”, Trương Trung Hoa lạnh lùng lên tiếng. Sắc mặt ông cụ trông vô cùng khó coi.

Người đàn ông tên Đỗ Sâm lắc đầu: “Tôi chịu hợp tác với nhà họ Trương đã là nể mặt lắm rồi. Nhiễm Tái HIền và nhà họ Đỗ có mối quan hệ sâu sắc. Giờ ông ấy xảy ra chuyện, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Cái kẻ tên là Lâm Chính này cần phải có một lời giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không chúng tôi sẽ không để yên đâu”.

“Vậy tôi nói cho các người biết, nếu muốn động vào Lâm Chính thì phải bước qua xác của ông già này trước đã”, ông cụ Trương cũng không nhiều lời, chỉ đập bàn hét lên đầy kích động.

Ông cụ dám dẫn Lâm Chính ra ăn cơm tức là đã có sự chuẩn bị cả rồi.

“Ông già, ông thấy hại nhà họ Trương chưa đủ hay sao?”, Nhậm Ái cũng tức giận, đứng dậy chỉ trích.

“Nhà họ Trương sao? Nhà họ Trương nào? Ông đây mặc kệ, các người chỉ là một đám súc sinh mà thôi”, ông cụ Trương chửi rủa. Đám đông tái mặt.

“Ông…”, Nhậm Ái trông vô cùng khó coi. Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ dị.

“Được rồi, được rồi bà Nhậm bỏ đi”, Đỗ Sâm uống một ngụm rượu, từ tốn nói: “Hiếm có hôm nào vui như hôm nay, mọi người cùng nâng ly chúc mừng đi. Những chuyện khác ăn xong hãy nói. Đừng vì một kẻ cỏn con mà khiến mọi người mất hứng. Ông cụ, tôi vẫn tôn trọng ông vì dù sao kính già yêu trẻ cũng là một loại mỹ đức mà”.

“Ông Đỗ nói vậy thì tạm thời chúng tôi sẽ tha cho Lâm Chính”, Trương Tùng Hồng lạnh lùng nói. Dứt lời, mọi người đều gác lại xung đột qua một bên.

Ông cụ hừ giọng, quay qua nhìn Lâm CHính: “Lâm Chính, kệ bọn họ. Nào, ngồi xuống uống nào! Ăn cho đã vào, đừng lo gì cả", nói xong, ông cụ bèn ngồi xuống.

Lâm Chính gật đầu, mặc kệ đám người nhà họ Trương. Đúng lúc này, có một bóng hình bước tới. Là Nhậm Ái.

“Dọn bàn ăn này vào, đổ hết đồ ăn cho chó đi?”, bà cụ Nhậm lạnh lùng lên tiếng. Dứt lời, cả căn phòng trở nên im phăng phắc.

“Mẹ, chuyện này…”, mấy người khác tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Bà già điên này, bà định làm gì?”, Trương Trung Hoa hùng hổ đứng bật dậy.

“Đỗ Sâm không so đo với các người không có nghĩa là tôi cũng thế. Ông già mắc dịch, tôi nói cho ông biết, ông mau đưa thằng súc sinh này đi xin lỗi Đỗ Sâm, nếu không đừng nói là nó mà cả ông tôi cũng sẽ cho người xử lý đấy”, Nhậm Ái chỉ tay thẳng mặt Trương Trung Hoa.

“Bà…làm phản rồi! Phản rồi”, Trương Trung Hoa mặt đỏ linh căng, cơ thể run lẩy bẩy.

“Bố đừng giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy”, Trương Ái Khởi chạy tới khuyên can.

“Ái Khởi, con đứng qua một bên! Ai dám lo cho ông già này thì kẻ đó cũng cút ra khỏi nhà họ Trương cho tôi”, Nhậm Ái gào lên.

Đám đông run bắn người, không dám ho he. Nếu như bị đuổi ra khỏi nhà thì vinh hoa phú quý cũng sẽ chẳng còn nữa. Thế là mọi người bèn lùi lại.

Trương Trung Hoa nhìn thấy cảnh tượng đó thì trố mắt, thái dương nổi cả gân xanh. Ông cụ như muốn nổ tung.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 309



Chương 313: Dừng tay (1)

"Ông nội!".

"Bố!".

Người nhà họ Trương cuống lên, tất cả lao tới định đỡ Trương Trung Hoa đang lảo đảo muốn ngã.

Nhưng Nhậm Ái lại quát lớn: "Cút hết ra!".

Người nhà họ Trương bị dọa cho khựng lại.

"Lão già chết tiệt ngoan cố này phải chết đi mới đúng! Các người lo hão cái gì chứ?", Nhậm Ái tức giận nói.

"Mẹ, mẹ bớt giận, dù sao đó cũng là bố, còn bao khách khứa ở đây, mẹ đừng gây chuyện người ta cười cho", Trương Tùng Hồng không nhịn được nói.

"Người ta cười cho? Thế thì sao chứ? Con cảm thấy nhà họ Trương chúng ta còn chưa đủ mất mặt sao? Nếu không vì lão già ngoan cố này, thì nhà họ Trương chúng ta đắc tội với nhiều gia tộc như vậy sao? Nếu không vì lão già ngoan cố này, thì nhà họ Trương chúng ta sẽ trở nên thế này sao? Cũng may mấy người nhà họ Đỗ rộng lượng, không so đo với chúng ta, còn cho chúng ta một cơ hội. Bây giờ nếu chúng ta không biết nắm bắt, còn làm như lão già ngoan cố này, các con không sợ nhà họ Trương sẽ lụi tàn trong tay ông ta sao?", Nhậm Ái nói đầy đanh thép.

Câu nào câu nấy mạnh mẽ hùng hồn.

Da đầu mọi người tê rần, cũng hiểu lần này bà cụ Trương muốn ngửa bài, muốn bày tỏ quyết tâm và lập trường của nhà họ Trương với nhà họ Đỗ.

Không ai dám nói gì.

Mấy người nhà họ Đỗ như Đỗ Sâm cũng nhìn bà cụ Trương.

"Bà..."

Ông cụ Trương tức giận không nói nên lời, khuôn mặt đỏ gay, cơ thể cũng run lập cập như bị điện giật.

Cứ tiếp tục thế này, ông ta sợ mình sẽ chết vì tức mất!

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng an ủi.

"Ông ngoại, ông cứ ngồi xuống, mặc kệ bọn họ đi, quyết sách của bọn họ cho thấy họ chỉ là những người tầm nhìn hạn hẹp, coi trọng lợi ích. Ông tức giận với loại người như vậy thì chỉ tự rước bực vào người thôi".

Trương Trung Hoa sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, thấy Lâm Chính bước tới, tay nhón một cây châm bạc, nhẹ nhàng đâm vào tim phổi Trương Trung Hoa.

Tâm trạng kích động của Trương Trung Hoa bỗng chốc vơi đi rất nhiều, trái tim đang đập dữ dội cũng trở nên ổn định.

Trương Trung Hoa sáng mắt lên: "Tiểu Dương, cháu đây là..."

"Lúc ở nhà rảnh rỗi cháu hay đọc sách về châm cứu Đông y, châm này được gọi là Ngưng Thần Tĩnh Tâm Châm, tên sao nghĩa vậy, công hiệu của nó là có thể giúp ông bình tâm lại. Ông ngoại, ông ngồi xuống ăn đi, không cần quan tâm chuyện gì cả", Lâm Chính bình thản nói.

Nhìn thấy dáng vẻ bình thản như không của Lâm Chính, Trương Trung Hoa thậm chí còn có chút khó tin.

Ông ta gật đầu lia lịa, không khỏi cười nói: "Ông sống đến chừng này tuổi rồi mà còn không nhìn thoáng được như cháu, tốt lắm, tốt lắm!".

"Ông quá khen rồi ạ!".

Lâm Chính đáp, sau đó cầm đũa lên gắp đồ ăn không chút khách sáo.

"Đừng chỉ ăn thế, uống rượu đi!".

Ông cụ Trương rót rượu cho Lâm Chính, nâng ly lên nói.

Hồn nhiên phớt lờ tất cả mọi người ở bên cạnh.

"Cháu mời ông một ly", Lâm Chính mỉm cười nói.

"Nào, cạn ly!".

Ông cụ Trương hào sảng nói, sau đó uống cạn ly rượu vào bụng.

Cảnh tượng này khiến không ít người không thể chấp nhận được, nhất là Nhậm Ái.

Bà ta tức đến nỗi cả người run rẩy, sau đó bỗng chìa tay ra, hất đổ rượu thịt trên bàn.

Choang...

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên loảng xoảng.

"Đồ điên, bà còn muốn làm gì hả?", ông cụ Trương ném ly rượu đi, tức giận quát.

"Câu này phải để tôi hỏi mới đúng, lão già chết tiệt, ông dám phớt lờ tôi à?", Nhậm Ái tức giận hỏi.

"Phớt lờ bà thì sao nào? Tôi họ Trương, bà họ Nhậm, đây là nhà họ Trương, đến lượt bà lên tiếng khi nào vậy? Tóm lại tôi đã nói trước rồi, có tôi đây, các bà ai dám động đến Lâm Chính thì chính là đối đầu với tôi. Muốn động vào nó thì phải động vào tôi trước!", ông cụ Trương lạnh lùng nói.

"Ông... Được, được, lão già chết tiệt này, ông làm phản chứ gì?", Nhậm Ái không nhiều lời nữa, gầm lên với đám Trương Tùng Hồng: "Còn ngây ra đó làm gì nữa? Mau ra tay đi! Lôi thằng họ Lâm này ra ngoài cho mẹ! Nhanh!".

Trương Tùng Hồng cũng không khách khí, vung tay lên: "Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi, nhét vào cốp sau của ông Đỗ, mặc cho ông Đỗ giải quyết!".

"Ông Lâm, làm vậy liệu có không ổn không?", Đỗ Sâm chần chừ nói.

"Không sao đâu ông Đỗ, thằng vô dụng này cho dù ông không xử lý, thì chúng tôi cũng phải xử lý. Nếu không phải vì vợ chồng cậu ta, thì sao nhà họ Trương chúng tôi và các gia tộc khác lại có hiểu lầm chứ?", Trương Tùng Hồng tức tối nói.

Đỗ Sâm nghe thấy thế thì không nói gì nữa.

Mấy người mặc vest có vẻ là vệ sĩ nhà họ Trương bước vào đại sảnh, tiến về phía Lâm Chính.

"Cút hết cho tôi!", Trương Trung Hoa gầm lên.

Đám vệ sĩ khựng lại.

"Cứ ra tay đi, lão già này nói gì cũng kệ ông ta!", Nhậm Ái lạnh lùng nói.

"Các cậu cứ ra tay thử xem!", Trương Trung Hoa lại quát.

Khuôn mặt già nua đầy uy nghiêm.

Đám vệ sĩ thấy thế thì khó xử, đồng loạt quay sang nhìn Trương Tùng Hồng.
 
Back
Top Bottom