Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 280



Chương 282: Cản đường thần y Lâm (1)

"Thần... thần y Lâm sẽ đến bệnh viện?", Hoa Mãn Thần mắt tròn mắt dẹt.

Tô Nhu và Tô Quảng cũng chấn động không thốt nên lời.

"Bệnh tình của bà Trương rất không lạc quan, ca phẫu thuật của chúng tôi cũng chỉ có thể tạm thời giúp bà ấy cầm cự, muốn điều trị thì rủi ro rất lớn. Nhưng nếu thần y Lâm ra tay thì chắc chắn bà Trương có thể chuyển nguy thành an. Cô Tô, bệnh viện chúng tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ bệnh nhân nào, nhưng vết thương của bà Trương thì chúng tôi cũng lực bất tòng tâm. Bây giờ chỉ có thể dựa vào thần y Lâm, bệnh viện hy vọng cô có thể nói rõ tình hình với thần y Lâm, mong cô hãy nắm bắt lấy cơ hội này", chủ nhiệm kia nói xong, đang định rời đi.

Tô Nhu vẫn có chút đờ đẫn.

Hoa Mãn Thần vội vàng kéo chủ nhiệm lại.

"Có chuyện gì vậy chủ nhiệm? Đang yên đang lành, sao thần y Lâm lại đến khảo sát? Có phải các ông nhầm không?", Hoa Mãn Thần trừng mắt hỏi.

"Không nhầm đâu, tuy Hiệp hội Y học gọi đến rất bất ngờ, nhưng chuyện này là chính xác", chủ nhiệm mỉm cười đáp, rồi rời đi.

Hoa Mãn Thần nghe thấy thế thì ngồi phịch xuống ghế.

Bác sĩ kia kích động chạy đi, hiển nhiên là muốn chuẩn bị một phen để còn gặp thần tượng.

Đương nhiên, người chấn động nhất chính là Tô Nhu.

Cô trợn tròn hai mắt, nhìn Lâm Chính đầy kinh ngạc.

"Là anh làm sao? Anh... quen thần y Lâm?", cô hỏi với vẻ khó tin.

"Sao có thể là anh ta được chứ?", Hoa Mãn Thần lập tức cướp lời, nói: "Chắc chắn là anh ta nhận được tin, biết hôm nay thần y Lâm sẽ đến, nên mới nói ra những lời như vậy. Còn nữa Lâm Chính, tôi nói cho anh biết! Anh nói là anh mời thần y Lâm đến! Nhưng lát nữa Tiểu Nhu phải đi cầu cứu thần y Lâm, nên nói một cách nghiêm túc, thì thần y Lâm không phải do anh mời! Nếu luận thắng thua thì cũng là anh thua! Anh thua rồi!".

Anh ta dứt lời, Tô Nhu và Tô Quảng đều gật đầu.

Hoa Mãn Thần nói có lý.

Sau cuộc thi y học Hoa - Hàn, đã lâu lắm thần y Lâm không có tin tức gì, bên ngoài có rất nhiều người đồn thần y Lâm chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, nhưng hiện giờ chưa có bất cứ chứng cứ thiết thực nào, nên cũng có rất nhiều người không nghĩ rằng hai người này là một.

Người như thần y Lâm, sao Lâm Chính có thể quen biết được chứ?

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng nói: "Có phải tôi mời hay không thì chẳng phải rất đơn giản sao? Thần y Lâm đến cứ hỏi anh ấy chẳng phải sẽ biết sao?".

Câu nói này chẳng khác nào con dao, đâm thẳng vào trái tim Hoa Mãn Thần.

Anh ta há miệng, nhưng không nói được lời nào.

Sắc mặt Tô Nhu cũng kinh ngạc.

Lâm Chính nói chắc nịch như vậy, lẽ nào anh thực sự có thể mời được thần y nổi tiếng cả nước kia sao?

"Tiểu Nhu, em chăm sóc bố chu đáo, anh về y quán của Lạc Thiên giúp đỡ, lát nữa thần y Lâm đến sẽ làm phẫu thuật cho mẹ, em cứ yên tâm đi".

Lâm Chính nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.

"Lâm Chính!".

Tô Nhu gọi một câu, nhưng anh đã đi xa.

Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng khó coi, thoắt xanh thoắt đỏ. Anh ta cũng không ở lại lâu, vội vã rời khỏi phòng bệnh.

"A Dũng!".

Ra khỏi phòng bệnh, Hoa Mãn Thần lập tức gọi tài xế của anh ta tới.

"Sao thế cậu chủ?".

"Lúc nãy anh gọi điện thoại cho bố tôi, bố tôi bảo sao?", Hoa Mãn Thần lạnh lùng hỏi.

"Ông chủ rất tức giận, nói phải lập tức trả thù cho sư phụ Châu, nên bảo đám anh Sói tới. Vốn dĩ ông chủ có chút quan hệ ở Giang Thành, nhưng gần đây Giang Thành không được yên ổn lắm, rất nhiều nơi bị thanh trừng, nên chỉ có thể điều người từ Thượng Hỗ tới", tài xế đáp.

"Cái gì? Đám anh Sói đến đây?", Hoa Mãn Thần vô cùng kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng mừng rỡ: "Tốt! Tốt! Tốt lắm! Đúng là hạn hán gặp mưa rào!".

"Cậu chủ, cậu định làm thế nào? Bảo đám anh Sói đánh cho Lâm Chính tàn phế sao?".

"Việc này không vội, cứ để Lâm Chính đó đi! Anh liên lạc ngay với anh Sói, xử lý một người khác cho tôi đã".

"Ai vậy?".

"Thần y Lâm!", Hoa Mãn Thần lạnh lùng thốt ra ba chữ.

Tài xế A Dũng nghe thấy thế, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.

"Cậu chủ, cậu điên rồi? Động đến thần y Lâm? Nếu bị lộ ra ngoài thì tất cả chúng ta đều tiêu đời!".

Thần y Lâm từng lập công cho đất nước, là người giữ thể diện cho Đông y Hoa Quốc. Động vào anh ta chính là vả vào mặt giới Đông y Hoa Quốc, một nhà họ Hoa nhỏ bé có thể chống lại cả giới Đông y sao?

Nếu để ông chủ biết thì cả anh ta và cậu chủ đừng mong được yên thân...

"Đồ ngu, ra tay kín đáo một chút chẳng phải là được sao?", Hoa Mãn Thần tức giận nói: "Tóm lại anh nhanh chóng sắp xếp cho đám anh Sói ra tay đi, thần y Lâm sắp đến bệnh viện Nhân Dân thành phố rồi. Tôi muốn hôm nay anh ta phải nằm mà vào bệnh viện thành phố, hiểu không?".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 281



Chương 283: Cản đường thần y Lâm (2)

Rời khỏi bệnh viện thành phố, Lâm Chính về công ty trước, khôi phục dung mạo của mình về dáng vẻ vốn có, cũng chính là dáng vẻ của Chủ tịch Lâm, sau đó đội mũ, cùng Mã Hải lên xe, lái về phía bệnh viện thành phố.

Thực ra, anh rất không muốn công bố thân phận của mình cho Tô Nhu biết.

Như vậy thì chắc chắn phía Yên Kinh sẽ phát giác ra anh, điều này sẽ cực kỳ bất lợi cho kế hoạch sau này của anh.

Mục đích của anh là lật đổ nhà họ Lâm, trả thù cho mẹ anh.

Trước khi kế hoạch này thành công, anh không muốn để lộ thân phận của mình quá nhiều.

Nhưng nếu chuyện đã đến nước này, thì cũng nên để lộ chút thủ đoạn rồi.

Đi được nửa đường thì Lâm Chính nhận được điện thoại của bên Hiệp hội Y học Giang Thành. Lần này anh đến bệnh viện Nhân Dân thành phố, Hiệp hội Y học cũng sắp xếp mấy người muốn đến quan sát học hỏi.

Bọn họ đã nhận được tin thần y Lâm sẽ ra tay, đối với bọn họ, những cơ hội quan sát học hỏi như thế này là vô cùng quý giá.

Lâm Chính không từ chối, gặp người của Hiệp hội Y học trước con cầu vắt qua sông, rồi hai chiếc xe đi men theo con đường ven sông.

Nhưng đi chưa được bao lâu...

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Lâm Chính và Mã Hải ở trong xe ngã dúi về phía trước rồi mới ổn định lại.

"Có chuyện gì vậy?", Lâm Chính nhíu mày hỏi.

"Bị người ta tông vào đuôi xe rồi!".

Mã Hải thầm than xui xẻo, rồi mở cửa xuống xe.

Lúc này, một người đàn ông để đầu đinh, đeo kính râm, cũng bước từ chiếc xe thương vụ màu đen ở phía sau xuống.

"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi có chút không để ý, thực sự rất xin lỗi!", người đàn ông xuống xe, không ngừng nói lời xin lỗi, còn đưa một điếu thuốc cho Mã Hải.

"Không sao, không sao, bây giờ tôi đang vội, để sau đến đội cảnh sát giao thông xử lý đi", Mã Hải nhìn chiếc xe, thấy không nghiêm trọng lắm, cũng không định truy cứu.

Lâm Chính ở hàng ghế sau liếc nhìn người đàn ông kia, bỗng dưng anh như nhìn thấy gì đó, ánh mắt trầm xuống, nhỏ giọng quát: "Mã Hải, mau quay lại!".

"Cái gì?".

Mã Hải sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông đeo kính bỗng ghì cổ Mã Hải, kéo ông ta về chiếc xe phía sau. Cùng lúc đó, cũng có bốn năm người đàn ông lao từ trên xe thương vụ xuống, ai nấy nhanh như thỏ, lao về phía Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng.

"Là Hoa Mãn Thần bảo các anh tới hả?".

"Đừng nhiều lời, đưa hắn lên xe, nhanh!".

Một người đàn ông tết tóc phía sau quát.

"Vâng, anh Sói".

Mấy người xông tới, mở cửa xe của Lâm Chính ra, định lôi anh từ trên xe xuống.

Nhưng trong khoảnh khắc cửa xe mở ra.

Lâm Chính tung một cú đá.

Bốp!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Người kia trở tay không kịp, bị đạp trúng ngực, lập tức bay ra, nặng nề ngã xuống ven đường phía sau, ngất lịm đi.

"Cái gì?".

Đám anh Sói sửng sốt.

"Nếu Hoa Mãn Thần đã làm như vậy, thì đừng trách tôi! Là các anh ép tôi đấy!".

Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi vung cánh tay đánh về phía một người đàn ông khác.

Người kia vội vàng giơ tay lên đỡ.

Nhưng cú đánh này có sức mạnh lớn hơn tất thảy, trong nháy mắt đã đánh gãy cánh tay người kia, đập vào mặt hắn.

Rắc!

Xương mặt người đàn ông lập tức bị vỡ, lộn một vòng trên không rồi ngã xuống đất, không bò dậy nổi.

Thật là độc ác!

Đám người anh Sói trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi.

Đây đều là những lính đánh thuê quốc tế đã xuất ngũ, vậy mà một cú đấm một cú đá của đối phương đã hạ gục hai người?

Chuyện này là sao đây? Chẳng phải cậu chủ Hoa nói đối phương chỉ là bác sĩ thôi sao? Sao lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy chứ?

Cạch!

Đúng lúc này, cửa xe được mở hẳn ra.

Lâm Chính sắc mặt lạnh lùng bước xuống xe, sải bước tiến về phía anh Sói.

Anh Sói như ngừng thở, nhưng không hề sợ hãi, mà nhỏ giọng nói: "Hắn ta có võ, đừng nương tay".

Vừa dứt lời, tất cả bọn họ đều rút từ thắt lưng ra.

Keng!

Một con dao quân dụng sắc nhọn xuất hiện trong tay bọn họ.

"Cậu Lâm, cẩn thận!", Mã Hải bị kéo vào trong xe cuống quýt kêu lên.

Nhưng ngay sau đó...
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 282



Chương 284: Kịch hay bắt đầu (1)

Anh Sói trợn tròn mắt, nhìn hai người còn lại bằng vẻ không dám tin, da đầu thì tê dại.

“Lính đánh thuê à? Thật không ngờ Hoa Mãn Thần lại có thể mời được các người. Xem ra các người muốn sống chết đến cùng với tôi đúng không?”, Lâm Chính bước tới, sắc mặt lạnh tới mức u tối.

Anh vốn tưởng mẫu thuẫn giữa anh và Hoa Mãn Thần khá đơn giản, nhưng có vẻ như anh đã đánh giá thấp con người này.

Đám lính đánh thuê này mà ra tay thì dù anh không chết cũng sẽ thành tàn phế mất. Đối phương đã độc ác như vậy thì anh cũng không cần phải kiêng dè nữa.

“Rốt cuộc mày là ai?”, anh Sói trông vô cùng giữ tợn, hắn nghiến răng nói.

“Người mà anh không động vào được”, Lâm Chính vừa nói vừa tiến lại gần anh Sói.

Anh Sói gầm lên và đột nhiên cầm dao đâm về phía Lâm Chính. Con dao giống như một con rắng nhe nanh, phập về phía tim của Lâm Chính.

Anh Sói vốn là kẻ tàn ác, thấy thực lực của Lâm Chính có vẻ đáng sợ nên không dám sơ suất. Vừa tung chiêu là hắn đã ra đòn sát phạt với mục đích sẽ g**t ch*t anh.

Nhát đâm của hắn vừa nhanh vừa mạnh. Chưa tới một nhịp thở đã gần như chạm vào ngực Lâm Chính. Nhưng đúng lúc này, hai ngón tay của anh đột ngột cử động, kẹp chính xác lưỡi dao của anh Sói.

Anh dùng hai ngón tay vặn nhẹ. Cạch. Con dao bị gãy làm hai.

“Cái gì?”, anh Sói rú lên.

Tay không bẻ dao?

Một giây sau, một cú đạp đầy nội lực dội thẳng vào lồng ngực anh Sói.

Bụp.

Anh Sói bay bật ra như một trái bóng, đập mạnh vào chiếc xe thương vụ ở phía sau. Thân xe lõm xuống. Anh Sói bị rách da, ngực hõm thành một vết, miệng không ngừng nôn ra máu.

Đám đông sợ hết hồn, cũng mặc kệ Mã Hải, cứ thế điên cuồng lao lên. Mã Hải nhân cơ hội chạy ra sau Lâm Chính. Ông ta nhìn tình hình bằng vẻ mặt kinh hãi và thất kinh.

Ông ta cứ tưởng rằng Lâm Chính chỉ giỏi y thuật. Thật không ngờ anh còn sở hữu thân thủ khủng khiếp đến mức khó tin như thế này.

“Mã Hải”, lúc này Lâm Chính mới lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, cậu có gì dặn dò không ạ?”, Mã Hải run rẩy, cung kính nói.

Lúc này thái độ của ông ta dành cho Lâm Chính không chỉ đơn giản là cung kính mà có thể nói là sự sùng bái phát ra từ tận đáy lòng.

“Bảo Cung Hỉ Vân điều người tới bệnh viện đi, không được để Hoa Mãn Thần bỏ chạy. Món nợ này tôi phải tính cho ra nhẽ”, Lâm Chính nói bằng vẻ mặt vô cảm.

Mã Hải rùng mình, định nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Chính bèn thôi không nói nữa.

Thôi bỏ đi! Nếu phải đánh nhau với nhà họ Hoa thì đánh thôi! Sự việc thành ra thế này cũng chẳng cần phải cằn nhằn nhiều làm gì nữa. Mã Hải thầm thở dài, lấy điện thoại ra gọi điện cho Cung Hỉ Vân.

Lâm Chính tiếp tục đi về phía anh Sói. Anh Sói chật vật đứng dậy, nhìn Lâm Chính với vẻ run sợ.

“Giết, g**t ch*t nó cho tao”, anh Sói gào lên.

Đám đàn ông vạm vỡ không hề do dự, đồng loạt rút súng ra chĩa về phía Lâm Chính. Thế nhưng khi bọn chúng định bóp cò thì bỗng một loạt kim bạc bay ra, đâm thẳng vào cổ tay bọn chúng khiến tay chúng không thể cử động.

“Á! Tay của tôi”.

“Đội trưởng, tay của chúng tôi không thể cử động được”.

“Là kim châm, là do kim châm của nó", đám đông kinh hãi kêu lên.

Anh Sói nín thở, không khác gì một kẻ điên lao về phía trước, vung cây súng trong tay hắn lên.

Vụt. Lâm Chính lại phóng cây châm trong tay mình ra.

Rõ ràng là anh Sói đã có sự chuẩn bị, hắn nhanh chóng quay người để cây châm đâm trúng lưng của mình.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 283



Chương 285: Kịch hay bắt đầu (2)

Ngay sau đó hắn cảm thấy cổ tay mình lạnh ngắt. Hắn nhìn thì thấy bàn tay cầm súng của mình đã rơi xuống đất. Máu phun ra xối xả, cơn đau bắt đầu trỗi dậy.

Còn Lâm Chính thì đã đang cầm con dao trước đó chính anh bẻ gãy đứng trước mặt hắn.

“Á!”, anh Sói kêu gào, cả cơ thể giật lùi về sau, bụm lấy cổ tay mình. Lâm Chính vứt dao qua một bên, cầm một cây châm bước tới.

“Đừng có bước tới đây. Đừng”, anh Sói sợ hãi hét lên.

Thế nhưng vô ích. Lâm Chính đã đâm cây kim vào ngực hắn.

Cơ thể anh Sói co giật dữ dội, máu từ miệng tứa ra giống như bị điện giật. Một lúc sau hắn ngã ra đất và tắt thở.

“Chủ tịch Lâm…cậu giết người đấy à?”, Mã Hải run rẩy kêu lên.

“Yên tâm, chưa chết đâu, tôi chỉ phá hủy vài bộ phận trên cơ thể hắn thôi, để hắn khi tỉnh lại không còn máu chó như thế này nữa”.

“Vậy có nghĩa là gì ạ?”

“Tức là sau này hắn có đi lại thì cẩn thận chút, nếu chẳng may bị ngã thì sẽ dễ gãy xương thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

Mã Hai nghe thấy thì da đầu tê dại. Ngã nhẹ là gãy xương sao? Cơ thể hắn là thủy tinh chắc? Vậy thì khác gì đồ hơi nặng cũng không được mang vác chứ? Như vậy có khác gì bị tàn phế đâu. Như thế này thì còn đau khổ hơn cả g**t ch*t hắn nữa.

“Chỗ này ông xử lý đi nhé, giờ tôi đi bệnh viện”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người lên xe tới bệnh viện.

Lúc này trước cửa bệnh viện được giăng băng rôn màu vàng.

“Nhiệt liệt hoan nghênh thần y Lâm – hội trưởng Hiệp hội đông y tới khảo sát”.

Trong bệnh viên không khí đang rầm rầm sôi nổi. Có rất nhiều nhà báo tới đây sau khi đánh hơi được thông tin. Tất cả đều tập trung trước cửa bệnh viện.

Tô Nhu cũng đã sớm có mặt. Tô Quảng cũng ngồi xe lăn tới. Hoa Mãn Thần và tài xế A Dũng cũng đang chờ đợi, có điều anh ta đang cười lạnh.

“Tô Nhu, phía bên ông Tần vừa gọi điện tới, nói rằng nghe nói có thần y Lâm tới nên ông không tới nữa, thật sự xin lỗi”, Hoa Mã Thần tỏ vẻ áy náy.

“Không sao anh Hoa. Cảm ơn anh”, Tô Nhu mỉm cười.

“Em khách sáo quá. Có điều Tô Nhu này, có một việc anh không biết có nên nói với em hay không”.

“Việc gì ạ?”, Tô Nho cảm thấy tò mò.

“Đó là…nếu như thần y Lâm không tới được thì phải làm sao?”, Hoa Mãn Thần giả vờ thận trọng.

Câu nói của anh ta lập tức khiến Tô Nhu tái mặt. Phía ông Tần đã không tới rồi, nếu như thần y Lâm cũng không tới thì…xong đời rồi.

“Em…em không biết!”, Tô Nhu căng thẳng, không biết phải làm sao.

“Tô Nhu, bình tĩnh nào. Hiệp hội y học đã gọi điện rồi nên chắc chắn là người sẽ tới thôi”, Tô Quảng an ủi.

Tô Nhu cảm thấy bất an. Nhưng lúc này, một vị bác sĩ vội vàng chạy vào.

“Ai là Tô Nhu?”

“Là tôi, sao thế?”, Tô Nhu thảng thốt.

Vị bác sĩ này cuống cuồng: “Người bệnh xuất huyết nặng, giờ đang trong tình trạng nguy hiểm, mau đi cùng tôi kiểm tra nhóm máu”.

“Cái gì?”, Tô Nhu thất kinh.

“Tôi cũng đi”, Tô Quảng cuống cuồng.

Hai người lập tức chạy vào trong. Hoa Mãn Thần mỉm cười, tỏ vẻ đắc ý.

“Cậu chủ, xem ra Trương Tinh Vũ không cầm cự được lâu nữa rồi”.

“Tôi chỉ muốn bà ta chết ngay. Trương Tinh Vũ không còn, Tô Nhu cũng sẽ bỏ cuộc, sự việc coi như xong”, Hoa Mãn Thần cười tít mắt.

Lúc này, có tiếng kêu vang lên.

“Xe của hiệp hội đã tới”.

Dứt lời, cả hội trường sục sôi. Đám phóng viên đồng loạt lao ra. Thế nhưng những người bước xuống là những thành viên khác chứ không thấy bóng dáng của thần y Lâm.

“Thần y Lâm đâu rồi?”, mọi người sốt ruột hỏi.

Người của hiệp hội tỏ vẻ bất lực: “Xin lỗi, xe của thần y Lâm bị kẻ khác rượt đuổi trên đường, anh ấy bảo chúng tôi tới trước, có lẽ sẽ tới nhanh thôi”.

Đám đông nghe thấy thì thất vọng vô cùng. Chỉ có tài xế A Dũng là vỗ tay.

“Cậu chủ, thành công rồi”.

“Ha ha, một thằng bác sĩ cỏn con thì sao có thể đối phó được với Sói chứ. Đi thôi, vào chỗ ngồi, nắng quá, chúng ta đừng ở đây lâu, kịch hay sắp bắt đầu rồi".

“Dạ”, hai người mỉm cười, bước vào trong.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 284



Chương 286: Thích uống rượu phạt (1)

“Chuyện gì vậy?”, Hoa Mãn Thần trố tròn mắt, nhìn đám đông bằng vẻ không dám tin.

Anh ta vội vàng chen ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Chính bước tới. Hiện trường như nổ tung khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đám đông thất kinh, tưởng mình nhìn nhầm.

“Lâm…chủ tịch Lâm”.

“Hóa là thần y Lâm chính là chủ tịch Lâm sao?”

“Trời ơi, hóa ra là cùng một người à?”

“Đúng là tôi nên nghĩ ra sớm mới phải. Thử hỏi xem ngoài thần y Lâm ra thì còn ai có thể nghiên cứu ra được thuốc trị viêm mũi với nhồi máu não chứ?”

“Tin nóng, tin nóng đây rồi”.

“Ngày mai tin tức sẽ bùng nổ mạng xã hội và giật tít đầu cả nước cho xem”.

Mọi người hô lên. Đám nhà báo cũng như phát điên, ai cũng chụp hình tới tấp.

Thông tin này quá chấn động. Tầng lớp cấp cao của bệnh viện cũng vô cùng ngạc nhiên. Có điều bọn họ không quá kích động, chỉ cần thần y Lâm tới là được.

Một người đàn ông tóc hoa râm đeo kính bước tới, nhiệt tình đưa tay ra trước mặt Lâm Chính.

“Tôi là viện trưởng Tương Mang, chào mừng thần y Lâm tới viện khảo sát, chào mừng chào mừng”.

“Chào viện trưởng Tương”, Lâm Chính nói.

“Nào nào, thần y Lâm, mời đi bên này”, Tương Mang mỉm cười.

Lâm Chính gật đầu sau đó đi qua đám đông chật cứng.

Tại phòng lấy máu.Tô Nhu vừa mới lấy máu xong. Nhóm máu của cô tương đồng với của mẹ nhưng dù có truyền thêm máu thì vẫn chưa thoát được nguy kịch. Lúc này các bác sĩ đang cố gắng hết sức cấp cứu cho bà ta.

Tô Nhu ngồi xuống ghế, ôm lấy cánh tay của mình, khuôn mặt cô tái mét. Cô cảm thấy sợ hãi. Lúc này cô thật sự không biết phải dựa vào ai.

“Tô Nhu, đừng buồn. Bất luận thế nào thì cũng là do số mệnh cả rồi”, Tô Quảng an ủi, nhưng trên thực tế thì ông ta còn cảm thấy bất an hơn cả Tô Nhu.

“Giờ chỉ còn biết trông trờ vào thần y Lâm thôi”, Tô Nhu khàn giọng.

Tô Quảng thở dài, lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Lúc này, chủ nhiệm vội vàng đi tới.

“Cô Tô”.

“Chủ nhiệm, sao rồi?”, Tô Nhu vội vàng đứng dậy.

“Nhanh nhanh, thần y Lâm tới rồi”, chủ nhiệm hào hứng nói.

“Thật sao?”, Tô Nhu mừng lắm.

“Đương nhiên là thật. Tôi lại lừa cô sao? Thần y Lâm đang trong phòng họp, cô mau tới đó, đợi ngoài cửa. Đợi khi thần y Lâm bước ra thì cô nói tình hình của mình. Chắc chắn thần y Lâm sẽ đồng ý”, chủ nhiệm lên tiếng.

“Được, vậy giờ tôi đi ngay”, khuôn mặt Tô Nhu ánh lên vẻ kiên định, một mình cô đi tới phòng họp.

Lúc này, trước cửa phòng họp có không ít người đứng tập trung, tất cả đều tới chữa bệnh hoặc là phỏng vấn thần y Lâm và phương thuốc của anh.

Dù sao thì đây là đại diện cho giới Đông y, là nhân vật hàng đầu của giới này. Đến cả giới Hàn y còn không phải là đối thủ của anh.

Nhìn thấy nhiều người bệnh đứng trước cửa như vậy khiến Tô Nhu hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng chỉ có mỗi mình mình. Đông như thế này thì thần y Lâm có chịu đồng ý không? Tô Nhu cảm thấy thật bất an.

Khoảng hai mươi phút sau, cánh cửa phòng họp được mở. Một đám người bước ra. Đám người bệnh đứng bên ngoài lập tức vây lấy. Hiện trưởng trở nên hỗn loạn.

“Thần y Lâm, tôi bị dạ dày, có thể kiểm tra giúp tôi được không?”

“Thần y Lâm, tôi bị đái tháo đường, có thể chữa trị được không?”

“Thần y Lâm, đôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối, cậu kê cho tôi một phương thuốc với. Cầu xin cậu!”

“Thần y Lâm, tôi bị AIDS, cậu có thể trị được không?”

Người cuối cùng vừa lên tiếng, cả đám sợ hết hồn, vội vàng lùi ra xa với vẻ mặt tái mét.

Nhưng Lâm Chính không bận tâm. Bệnh AIDS chưa đến mức đụng vào cái là bị lây. Tô Nhu thì cũng thất kinh. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thần y Lâm, cô sững sờ.

“Chủ…chủ tịch Lâm?”, Tô Nhu hét lên.

Lâm Chính nghe thấy mới để ý tới Tô Nhu.

“Sao anh lại ở đây? Anh…anh chính là thần y Lâm sao?”, cô trợn tròn mắt, run rẩy lên tiếng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 285



Chương 287: Thích uống rượu phạt (2)

Nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây tại công ty nhà họ Tô thì lần này chủ tịch Lâm có chịu giúp mẹ cô hay không?

Chắc chắn là không rồi. Chắc chắn. Hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt…

Tô Nhu bỗng nhiên cảm thấy như rơi xuống đáy vực, không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

Lúc này có một người chen tới. Đó chính là Hoa Mãn Thần.

“Thần y Lâm, xin chào”, Hoa Mãn Thần mỉm cười đưa tay ra.

Thế nhưng thần y Lâm không hề đáp lại mà chỉ thản nhiên hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi tên là Hoa Mãn Thần, là người nhà họ Hoa”, Hoa Mãn Thần tỏ vẻ tự hào.

Phàm là giới thượng lưu thì đều biết tới nhà họ Hoa, vì vậy câu nói này chẳng khác gì là đang khoe khoang với cả thế giới.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không quen nhà họ Hoa, tôi cũng không biết anh. Có việc gì không?”

Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Mãn Thần đông cứng. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

Anh ta sà gần tới Lâm Chính, hỏi nhỏ: “Thần y Lâm, xin hỏi anh có biết Lâm Chính không?”

“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.

Hoa Mãn Thần do dự rồi khẽ nói: “Nếu như anh là do Lâm Chính mời tới thì tôi hi vọng là anh sẽ từ chối. Nếu anh đồng ý từ chối thì tôi sẽ đưa cho anh một con số”, nói xong, Hoa Mãn Thần xòe năm ngón tay ra.

“Năm trăm nghìn tệ sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Năm triệu tệ”, Hoa Mãn Thần nói chắc nịch.

Năm triệu tệ. Đối với người bình thường thì đây là một số tiền lớn. Thế nhưng đối với Lâm Chính thì chẳng khác gì lông gà vỏ tỏi.

“Anh có biết tập đoàn Dương Hoa không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Hoa Mãn Thần khựng người, khuôn mặt có vẻ mất tự nhiên. Năm triệu tệ với tập đoàn Dương Hoa thì đúng là một sự so sánh khập khiễng. Có thể nói bỏ ra năm triệu tệ để mua chuộc chủ tịch Lâm là chuyện nực cười nhất trên đời.

Thế nhưng Hoa Mãn Thần vẫn quyết tâm. Anh ta nói tiếp: “Thần y Lâm, có lẽ anh không hiểu rõ về tôi. Tôi nói vậy là vì nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ tương đương với Dương Hoa ở Giang Thành đấy. Anh hiểu chứ?”

Nếu đúng là như vậy thì sức mạnh của nhà họ Hoa cũng cực kỳ lớn. Dù sao thì Thượng Hỗ cũng là thành phố lớn chứ không nhỏ như Giang Thành.

Nhưng dùng sao thì Hoa Mãn Thần cũng nói quá lên ít nhiều. Thượng Hỗ là nơi ngọa hổ tàng long, những người chưa từng lăn lộn ở đó sẽ không thể biết được nơi đó thâm sâu khó lường tới mức nào.

“Dương Hoa mới vừa khởi nghiệp, đang cần một nguồn viện trợ lớn để giúp họ mở rộng thị trường. Nhà họ Hoa chúng tôi rất vui được làm bạn với tập đoàn Dương Hoa. Nếu như chủ tịch Lâm đồng ý với yêu cầu nhỏ này của tôi thì tôi nghĩ nhà họ Hoa và Dương Hoa nhất định sẽ trở thành bạn tốt”, Hoa Mãn Thần mỉm cười.

Anh ta tin Lâm Chính sẽ không từ chối. Vì dù sao cũng là nhà họ Hoa mà.

Trong nước có biết bao doanh nghiệp muốn hợp tác với họ mà không được. Giờ cơ hội bày ra ngay trước mặt, chẳng lẽ chủ tịch Lâm lại không biết trân trọng hay sao?

Thế nhưng một giây sau, phản ứng của chủ tịch Lâm là nói với viện trưởng Tương ở bên cạnh.

“Cái kẻ thần kinh này là thế nào vậy? Sao lại ăn nói luyên thuyên ở đây thế? Viện trưởng Tương, có thể đuổi đi được không?”

Viện trưởng Tương giật mình. Có lẽ ông ta cũng không biết Hoa Mãn Thần nên lập tức hô lên: “Bảo vệ, đưa mấy tên lông bông này ra ngoài, đừng để ảnh hưởng tới thần y Lâm”.

Dứt lời, đám bảo vệ lập tức chạy tới.

“Các…các người làm gì vậy”, Hoa Mãn Thần cuống quýt.

“Nhìn mà còn không biết sao? Biến!”, Lâm Chính lạnh lùng quát.

Hoa Mãn Thần bàng hoàng. Đường đường là cậu chủ của nhà họ Hoa mà lại…bị đuổi ra ngoài như vậy sao!

“Được! Được! Chủ tịch Lâm, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không! Đây là do anh chọn đấy nhé. Đừng có trách tôi!”, Hoa Mãn Thần tức tới mức bốc khói. Anh ta vội vàng kêu lên: “Tôi tới khám bệnh, được chưa?”

Nếu là người bệnh thì đương nhiên bệnh viện không có quyền đuổi đi. Lâm Chính chẳng thèm bận tâm tới Hoa Mãn Thần. Món nợ của anh muộn một chút đòi lại cũng được. Giờ anh có việc quan trọng hơn cần làm.

“Tô Nhu”, Lâm Chính gọi Tô Nhu, lúc này cô đang ngồi thừ người ở bên cạnh.

“Chủ….tịch Lâm”, Tô Nhu bừng tỉnh, thẫn thờ nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính nói: “Mau đưa tôi tới gặp mẹ cô. Tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ngay lập tức”.

“Cái gì?”

Tô Nhu hoang mang. Hoa Mãn Thần cũng đứng ngây như phỗng, nhìn anh chăm chăm.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 286



Chương 288: Cô tưởng là anh ta mời tới sao? (1)

Nhìn thần y Lâm bước vào phòng phẫu thuật, Tô Nhu bên ngoài đứng ngồi không yên. Tô Quảng thì vui mừng khôn xiết. Ông ta cười nói: “Tô Nhu, không sao nữa rồi. Có thần y Lâm, chắc chắn mẹ con sẽ bình an”.

Tô Quảng vô cùng sùng bái thần y Lâm. Một mình anh mà có thể dập tan được âm mưu của Hàn Y, đúng là anh hùng tài cao. Tô Quảng vui mừng là thế còn Tô Nhu thì vẫn rất lo lắng.

Cô chưa nói gì mà thần y Lâm đã chủ động giúp cứu Trương Tinh Vũ, điều đó có nghĩa là thần y Lâm đã biết trước về tình hình của Trương Tinh Vũ

Vậy thì, ai nói chứ? Hoa Mãn Thần sao? Không thể nào. Vì thần y Lâm không hề biết về Hoa Mãn Thần, còn định đuổi anh ta đi. Nếu như Hoa Mãn Thần mời anh đến thì chủ tịch Lâm đã không nói ra những lời như thế.

Vậy thì chỉ còn một người. Là Lâm Chính.

Chỉ có điều…Sao Lâm Chính lại quen biết một nhân vật hiển hách như thần y Lâm chứ? Hơn nữa đây còn là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.

Một người có thân phận như vậy mà Lâm CHính có thể tiếp cận được sao? Lâm Chính chỉ là một kẻ ở rể thôi mà. Anh không nhà không cửa, thậm chí còn không có lấy một đồng. Công việc duy nhất của anh là làm quét dọn thì cũng là do Tô Nhu giới thiệu.

Lâm Chính có thể quen biết với Mã Hải đã là điều không tưởng rồi. Vậy mà anh còn biết cả chủ tịch Lâm, thậm chí là còn nhờ được cả chủ tịch Lâm ra tay.

Cô có đang nằm mơ không? Chắc chắn là cô đang nằm mơ rồi. Tô Nhủ thầm nhủ. Nhưng đúng lúc này Tô Nhu bỗng nghĩ tới một chuyện khủng khiếp.

Nếu thần y Lâm là do Lâm Chính mời đến, vậy thì cuộc điện thoại trước đó anh gọi là thật sao? Anh ấy đúng là đã gọi điện cho Tần Bách Tùng. Hơn nữa, Tần Bách Tùng chỉ nghe lời của Lâm Chính, cũng chẳng buồn quan tâm tới nhà họ Hoa.

Nếu không tại sao Tần Bách Tùng lại không chịu đến, dù Hoa Mãn Thần đã thề thốt là chắc chắn mời được ông ta tới.

Nghĩ tới đây, trái tim Tô Nhu bỗng đập dữ dội. Cô bắt đầu cảm thấy không thể nhìn thấu người chồng của mình rồi.

Tô Nhu nhìn Hoa Mãn Thần đang nhìn chăm chăm phòng phẫu thuật với vẻ mặt âm trầm thế là cô bước tới.

“Anh Hoa”.

“Ơi, Tô Nhu, chúc mừng em. Có thần y Lâm ở đây, bác gái chắc chắn sẽ bình an vô sự”, Hoa Mãn Thần giật mình, vội vàng giấu đi biểu cảm, tười cười lên tiếng.

“Cảm ơn anh”, Tô Nhu cũng mỉm cười. Cô do dự nhưng vẫn lên tiếng: “Anh Hoa, ông Tần hôm nay không tới là do bận thật sao?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“À không có gì, em chỉ hỏi thôi. Vậy…ngày mai ông ấy có thể tới được không?”, Tô Nhu lại hỏi.

Dứt lời, sắc mặt Hoa Mãn Thần trở nên mất tự nhiên. Anh ta mỉm cười lấp liếp: “Ngày mai đúng ra phải tới nhưng sau khi nghe tin thần y Lâm có mặt thì ông ấy nghĩ chỉ cần có thần y Lâm là được rồi, nên chắc không tới nữa”.

“Vậy ạ. Em biết rồi. Nhưng dù thế nào thì ông Tần cũng đã chịu giúp em, đây cũng là ơn cứu mạng. Hay là thế này, anh cho em số điện thoại của ông Tần, em gọi điện đích thân cảm ơn ông ấy, có được không?”, Tô Nhu nhìn chăm chăm Hoa Mãn Thần.

“Điều này….không…được! Ông Tần bận lắm. Hơn nữa, ông ấy đã giúp được gì đâu, không cần đâu”, Hoa Mãn Thần lắp bắp, vội vàng xua tay.

“Ồ…”, Tô Nhu tỏ vẻ thất vọng. Cô không hỏi thêm nữa. Lúc này, một hộ lý bước tới.

“Xin hỏi, ai là cô Tô Nhu?”

“Chào cô, là tôi, có việc gì không”, Tô Nhu vội vàng lên tiếng.

“À, là thế này, tiền phí phẫu thuật trước đây bị dư, cô cầm hóa đơn đi hoàn tiền nhé”, hộ lý cười.

“Vậy sao, hoàn lại được bao nhiêu?”.

“Khoảng ba trăm nghìn tệ”.

“Ồ, được…”, Tô Nhu nói với Hoa Mãn Thần: “Anh Hoa, hóa đơn còn chỗ anh không? Mau đi hoàn tiền đi”.

“Hả…Hóa…đơn sao?”, Hoa Mãn Thần cuống lên.

“Mất rồi à?”, người hộ lý tỏ vẻ nghi ngờ.

Hoa Mãn Thần lục túi, sau đó để lộ vẻ khóc dở mếu dỡ: “Hình như mất rồi”.

“Nếu vậy thì anh mang theo CMND đi đối chiếu, tiền hoàn sẽ chuyển vào tài khoản của anh”, người hộ lý cười.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 287



Chương 289: Cô tưởng anh ta mời tới sao? (2)

“Không mang? Vậy vừa nãy anh nộp tiền kiểu gì?”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.

“Anh…anh nhờ tài xế nộp giúp”, Hoa Mãn Thần cười ái ngại: “Tô Nhu, đừng lo lắng, lát anh bảo tài xế đi hoàn tiền là được”.

“Vậy thì được ạ”, Tô Nhu gật đầu, nhưng cô đã cảm nhận ra được có điều gì đó không ổn từ Hoa Mãn Thần.

Người hộ lý rời đi. Tô Nhu ngồi xuống ghế, căng thẳng đợi phẫu thuật kết thúc. Hoa Mãn Thần đứng ngồi không yên, không biết sao mà anh ta cảm giác sự việc sắp bị bại lộ.

Nếu để cho Tô Nhu biết được sự thật, rằng cô là vật hi sinh thì có lẽ cả đời này anh ta sẽ không bao giờ có được cô nữa. Nghĩ tới đây, Hoa Mãn Thần cảm thấy căng thẳng.

Reng reng…Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

“A Dũng! Phía bên Sói thế nào rồi?”, Hoa Mãn Thần tức giận quát: “Sao lại để cho thần y Lâm chạy được tới đây vậy? Không phải tôi nói là phải chặn lại sao? Sao không làm ăn được gì hết thế?”

“Cậu Hoa…anh Sói…bị đánh phế rồi…”

“Cái gì?”, Hoa Mãn Thần đứng bật dậy.

A Dũng thuật lại toàn bộ sự việc cho Hoa Mãn Thần. Hoa Mãn Thần vừa nghe vừa toát mồ hôi lưng, mặt cắt không ra máu.

Không phải đó chỉ là bác sĩ thôi sao? Sao một bác sĩ cũng có thể đánh nhau tới mức đó chứ?

Mặc dù anh Sói không bằng Châu Bác Dịch nhưng anh Sói cũng là kẻ mà dao từng nhuốm máu, đâu phải là người mà kẻ bình thường có thể đối phó được chứ.

Hoa Mãn Thần toát mồ hôi hột. Anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn vội vàng nói: “Vậy thần y Lâm có biết Sói là người của tôi không?”

“Có lẽ không biết”, A Dũng cũng không chắc.

“Chỉ cần không biết là được. HIện tại thần y Lâm đã tới bệnh viện, không thể ngăn chặn được nữa. Để kệ họ đi”, Hoa Mãn Thần thở dài. Sau khi biết thần y Lâm chính là chủ tịch Lâm thì Hoa Mãn Thần không còn muốn động vào anh nữa.

Mặc dù có thể nói nhà họ Hoa không sợ tập đoàn Dương Hoa nhưng nếu chủ tịch Lâm mà khoác thêm thân phận thần y Lâm thì tiềm lực của Dương Hoa lại khác…

A Dũng tắt máy. Hoa Mãn Thần hít một hơi thật sâu, ngồi ghế suy nghĩ đối sách tiếp theo.

Lúc này…

Ting. Phòng phẫu thuật tắt đèn. Tô Nhu lập tức đứng dậy. Cửa phòng mở ra, Lâm Chính mặc nguyên bộ đồ bác sĩ màu trắng bước ra.

“Thần y Lâm, mẹ tôi thế nào rồi?”, Tô Nhu vội vàng hỏi.

“Yên tâm, đã ổn định rồi. Uống thuốc và tĩnh dưỡng điều độ sẽ không còn vấn đề gì nữa”, Lâm Chính th* d*c.

“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn thần y Lâm…”, Tô Nhu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Quảng cũng cảm thấy xúc động tới mức rơi nước mắt: “Không sao là tốt rồi”.

Hoa Mãn Thần bực bội lắm, nhưng vẫn tỏ vẻ vui mừng: “Chúc mừng Tô Nhu, bác gái không sao rồi. Đúng là chuyện vui”.

“Cảm ơn”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt, không biết phải nói gì.

Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên quay qua nhìn Hoa Mãn Thần: “Vị này, có phải giờ anh có thể thực hiện đúng với lời hứa của mình, tới trước cổng bệnh viện quỳ xuống rồi phải không?”

Dứt lời, Hoa Thần Vũ chết lặng. Tô Nhu, Tô Quảng giật mình.

“Anh…thật sự do Lâm Chính mời tới sao?”, Tô Nhu lắp bắp, nhìn thần y Lâm bằng vẻ không dám tin.

“Lẽ nào cô vẫn tưởng tôi là do Hoa Mãn Thần mời tới?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Tô Nhu á khẩu. Đúng lúc này, hộ lý chạy tới.

“Cô Tô, đây là tiền dư của cô, mời cô ký tên kiểm tra”, hộ lý mỉm cười.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 288



Chương 290: Bại lộ

Y tá nghe vậy thì tỏ ra áy náy: “Thật xin lỗi cô Tô, chúng tôi cũng vừa mới biết thân phận của người thanh toán. Số tiền này là do Lâm Chính chồng cô trả, xin mời cô ký tên”.

Y tá dứt lời, Tô Nhu đứng sững tại chỗ như bị sét đánh.

Tô Quảng ở bên cạnh cũng sửng sốt, không tin nổi nhìn y tá.

Lâm Chính trả tiền?

Thế mà là Lâm Chính?

Sao có thể?

Đứa con rể vô dụng kia… sao có thể trả số tiền mấy triệu tệ?

Lâm Chính lấy đâu ra tiền?

Tô Nhu không tin được, Tô Quảng cũng không thể chấp nhận nổi.

Chuyện này đúng là quá khó tin.

Tô Nhu nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn Hoa Mãn Thần: “Anh Hoa, rốt… rốt cuộc chuyện này là sao?”.

“Cái gì mà chuyện này là sao? Anh… Anh cũng không biết…”, Hoa Mãn Thần cũng hơi hoảng loạn, lắp bắp nói.

“Số tiền này không phải anh trả sao? Sao lại biến thành Lâm Chính trả?”, Tô Nhu hỏi.

Nghe vậy, Lâm Chính hiểu ra.

Hóa ra Hoa Mãn Thần tranh công về phía mình, nói với Tô Nhu là anh ta trả…

Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Tên Hoa Mãn Thần này đúng là không biết xấu hổ!

Tô Nhu vô cùng tức giận, cô ghét nhất là bị lừa.

“Anh Hoa, sao anh lại làm vậy?”, Tô Nhu tức giận hỏi.

Hoa Mãn Thần toát mồ hôi lạnh, ấp a ấp úng cả nửa ngày, bỗng anh ta nghĩ ra điều gì, vội nói: “Số tiền này đúng là anh trả, nhưng anh bảo tài xế A Dũng đi đóng! Em đợi một lát, để anh hỏi A Dũng!”.

Nói xong, Hoa Mãn Thần lập tức gọi điện thoại, tài xế A Dũng vội vã chạy đến.

“Không phải tôi bảo anh đóng tiền phẫu thuật cho cô tôi sao? Sao không đóng tiền mà lại để tên ngốc Lâm Chính đóng vậy?”, Hoa Mãn Thần trách móc.

“Cậu chủ, cái này… tôi… lúc tôi đi đóng tiền thì bệnh viện nói đã đóng rồi, tôi cứ nghĩ là cậu chủ đã đóng, cho nên… cho nên tôi cũng không rõ…”, tài xế A Dũng cũng giả ngu.

“Anh không rõ cái rắm! Nói đi, có phải anh bỏ túi số tiền đó rồi không? Bốn triệu tệ của tôi đâu?”, Hoa Mãn Thần tát vào mặt tài xế A Dũng.

Bốp!

A Dũng bị tát ngã ra đất, sau đó khóc lóc nói: “Xin lỗi cậu chủ, đúng là tôi đã lấy tiền, xin cậu tha cho tôi, xin cậu tha cho tôi!”.

Anh ta vừa nói xong, người xung quanh đều hiểu ra.

Hóa ra tài xế đã bỏ túi riêng bốn triệu tệ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng miễn cưỡng quá, tài xế này bị ngốc à? Chuyện thế này chắc chắn sẽ bại lộ.

Tô Nhu không tin, nhưng Hoa Mãn Thần cũng đã đánh người, cô nghi ngờ nữa cũng không hay.

Chỉ có Lâm Chính sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Anh biết hai người chỉ đang diễn kịch, dù tài xế có lớn gan đến mấy cũng không thể nào bỏ túi bốn triệu tệ. Dù sao khi đóng tiền tốt xấu gì cũng phải có hóa đơn. Chẳng lẽ Hoa Mãn Thần không xem cả hóa đơn? Anh ta tin tưởng tài xế tới mức đó rồi à?

Hoa Mãn Thần đúng là Hoa Mãn Thần, thật giỏi trò thoái thác trách nhiệm. Bây giờ tài xế gánh tội, Hoa Mãn Thần hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm gì.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm tới chuyện này nữa.

“Anh Hoa, anh nên thực hiện lời hứa lúc trước rồi, còn không ra ngoài cửa bệnh viện dập đầu đi?”, Lâm Chính lại lên tiếng.

Vẻ mặt Hoa Mãn Thần thay đổi.

Anh ta liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Xem ra Chủ tịch Lâm có quan hệ không tồi với tên Lâm Chính kia nhỉ? Vụ cá cược giữa tôi và Lâm Chính mà anh cũng biết?”.

“Vậy anh có thực hiện hay không?”, Lâm Chính hỏi.

“Ha ha, tôi chỉ trêu thằng ngốc chơi mà thôi, sao lại thực hiện làm gì chứ?”, Hoa Mãn Thần cười đáp.

Anh ta hiểu rồi, Chủ tịch Lâm về phe Lâm Chính, nếu bọn họ đã là một phe, đương nhiên anh ta cũng không cần phải nịnh bợ Chủ tịch Lâm nữa.

Dù sao hai bên cũng không có thỏa thuận gì, nuốt lời cũng chẳng sao.

“Chủ tịch Lâm, chuyện lúc trước chỉ là nói đùa mà thôi, anh cũng đừng xem là thật”, Tô Nhu gượng cười, nói.

Theo cô thấy, tốt xấu gì Hoa Mãn Thần cũng vì giúp cô nên mới đặt ra vụ cá cược này. Nếu thật sự để Hoa Mãn Thần ra quỳ trước cửa bệnh viện, cô cũng cảm thấy khó xử.

Nhưng cô vừa dứt lời, Lâm Chính lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nhu, quát khẽ: “Đừng xem là thật? Hừ, vậy tôi hỏi cô, nếu Lâm Chính thua thì sẽ có kết quả thế nào, cô nghĩ tới chưa?”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 289



Chương 291: Anh vẫn luôn lừa em?

“Cô không cho phép thì có tác dụng gì? Cô nghĩ anh ta sẽ nghe theo cô? Cô muốn anh ta nghe theo cô rất đơn giản, anh ta chắc chắn sẽ yêu cầu cô làm gì đó cho anh ta, đổi lấy tự do cho Lâm Chính! Anh ta hoàn toàn không quan tâm Lâm Chính có quỳ hay không, anh ta chỉ quan tâm cô có cầu xin anh ta tha cho Lâm Chính hay không thôi!”, Lâm Chính nói.

Sắc mặt Tô Nhu biến đổi.

“Chủ tịch Lâm, anh đừng ngậm máu phun người! Tôi… Tôi là loại người đó sao?”, Hoa Mãn Thần vô cùng tức giận, thực tế lại vô cùng lo sợ.

Bởi vì Lâm Chính nói không sai chút nào.

Nếu Lâm Chính cược thua, anh ta chắc chắn sẽ bảo cấp dưới của mình ép Lâm Chính quỳ trước cửa bệnh viện. Nếu Tô Nhu cầu xin, anh ta sẽ nhân cơ hội đề ra yêu cầu với Tô Nhu.

Nhưng tâm tư của anh ta đều bị Chủ tịch Lâm nhìn thấu.

Dù là vậy, Hoa Mãn Thần cũng sẽ không thừa nhận.

Tô Nhu không nói nên lời, cô đã bị lời nói của hai người này làm choáng váng.

“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không thích tôi cho lắm, nhưng tôi cũng không hi vọng anh ngậm máu phun người ở đây. Hoa Mãn Thần tôi không hèn hạ như anh nghĩ”, Hoa Mãn Thần đầy căm phẫn nói.

Dù sao bây giờ Chủ tịch Lâm cũng không có chứng cứ, anh ta không thừa nhận là xong, dù là Chủ tịch Lâm cũng không làm gì được anh ta.

Đúng lúc đó, một cáng cứu thương lại được đẩy tới.

“Mau nhường chỗ, mau nhường chỗ!”.

Bác sĩ hô lên.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, định thần nhìn lại, một người đàn ông đang nằm trên cáng, ôm cổ tay bị gãy của mình, vẻ mặt đầy đau đớn.

Mấy người họ vội vàng tránh ra.

Nhưng Hoa Mãn Thần lại vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì người này… chính là anh Sói mà anh ta đã cử đi.

Không biết anh Sói lấy đâu ra sức lực, lúc đi ngang qua Hoa Mãn Thần đột nhiên lại níu lấy anh ta.

“Cậu chủ, cậu chủ, cậu nhất định phải chữa khỏi cho tôi. Tôi đã làm theo lời cậu nói đi chặn đường thần y Lâm, dạy dỗ tên Lâm Chính kia. Bây giờ tôi bị thương, cậu nhất định phải chữa khỏi cho tôi…”, anh Sói điên cuồng hét lên.

Vừa dứt lời, Hoa Mãn Thần bỗng nhiên biến sắc.

Tô Nhu và Tô Quảng cũng kinh ngạc vô cùng.

“Anh… Anh đang nói gì? Tôi không quen biết anh! Anh mau buông tôi ra!”.

Hoa Mãn Thần vội vàng giãy ra, nhưng vì sức lực quá lớn…

Rắc!

Xương cổ tay của anh Sói lập tức vang lên tiếng rắc.

“Á!”.

Anh Sói hét lên thê thảm.

“Anh làm gì vậy?”.

Bác sĩ ở cạnh lập tức quát anh ta, sau đó vội vàng đẩy anh Sói vào trong phòng cấp cứu.

“Ồ? Hóa ra người sai anh ta đi chặn đường tôi là anh à?”, Lâm Chính giả vờ bừng tỉnh, lên tiếng: “Thảo nào xe của tôi bỗng nhiên bị người ta đâm phải, còn có một đám côn đồ muốn đánh tôi. May là bên cạnh tôi có nhiều vệ sĩ, nếu không tôi đã không kịp đến cứu chữa cho Trương Tinh Vũ”.

“Anh… Anh đang nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết người đó”, Hoa Mãn Thần nghiến răng nói.

“Anh Hoa, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Tô Nhu cũng cảm thấy không ổn, lại hỏi.

“Người đó chắc chắn là Chủ tịch Lâm tìm đến để diễn kịch. Tiểu Nhu, em đừng tin anh ta!”, Hoa Mãn Thần toát đầy mồ hôi.

Anh ta không ngờ Chủ tịch Lâm lại có bản lĩnh này, lại xúi giục đàn em đáng tin cậy của mình làm phản.

“Có nhật ký cuộc gọi và tin nhắn đấy”.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Bây giờ trong điện thoại của người đó vẫn còn tin nhắn gửi từ điện thoại của anh, có cần đối chứng không?”.

Hơi thở của Hoa Mãn Thần run lên, bỗng chốc câm họng.

“Ngoài ra, anh nói anh đã nhờ tài xế của anh đi đóng tiền cho Trương Tinh Vũ. Tôi hỏi anh, anh nói tài xế của anh đi đóng tiền từ lúc nào?”, Lâm Chính lại hỏi.

Hoa Mãn Thần lắp bắp, sau đó nổi giận: “Liên quan gì đến anh?”.

“Không liên quan thì tôi không được hỏi sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt đáp.

Tô Nhu nghe vậy cũng nhìn chằm chằm Hoa Mãn Thần, ánh mắt lấp lánh, đợi anh ta trả lời.

“Tôi… Sáng nay tôi đã bảo tài xế đi đóng…”.

“Nhưng ba ngày nay, camera trong bệnh viện không hề thấy tài xế của anh đến phòng khám bệnh, chuyện này là sao?”, Lâm Chính lại hỏi.

Anh vừa dứt lời, Hoa Mãn Thần lập tức lùi ra sau mấy bước, sửng sốt nhìn Chủ tịch Lâm, không nói nên lời.

Tô Nhu cũng bừng tỉnh.
 
Back
Top Bottom