Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 960



Chương 965: Không phải sợ, có anh đây

Trên xe buýt.

“Nếu không có chuyện gì thì anh đừng bỏ mũ ra, biết chưa?”, Lương Tiểu Điệp trừng mắt nhìn Lâm Chính ở hàng ghế sau, hậm hực nói.

“Tại sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Anh chỉ là hàng giả, hơn nữa… hơn nữa cũng không giống thần y Lâm lắm. Nếu bị người ta vạch trần anh là kẻ giả mạo thì chẳng phải tôi sẽ bị anh làm cho mất hết thể diện sao? Tôi phải học ở đây tận mấy năm nữa!”, Lương Tiểu Điệp cau có nhìn anh.

“Dù sao cũng chỉ là hù dọa người ta, thật hay giả đâu có quan trọng!”.

“Nhìn cái bản mặt này của anh thì có thể hù dọa được ai chứ? Tôi thấy khiến người ta chết cười thì có!”.

Lương Tiểu Điệp khinh bỉ nói.

Lâm Chính lắc đầu, không nói gì nữa.

Xe buýt dừng ở cổng trường đại học Sư Phạm Yên Kinh.

Hai người xuống xe, rồi đi về phía cổng trường.

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Chính đi cùng Lương Tiểu Điệp đến trường, nhưng lần nào đến cũng sẽ xảy ra đủ thứ chuyện.

Không thể không nói, con đường học hành của Lương Tiểu Điệp đúng là không yên bình chút nào.

Nhưng truy rõ ngọn nguồn, tất cả đều bắt đầu từ cậu Vân kia mà ra.

Thế nên lần này Lâm Chính đến không phải muốn gây phiền phức cho Mãn Băng Hoàn kia, mà là muốn giải quyết cậu Vân.

Nếu giải quyết được ngọn nguồn, thì sau này Lương Tiểu Điệp đi học cũng sẽ bình an vô sự.

Lâm Chính đang tính toán xem làm sao để liên hệ được với cậu Vân.

Nhưng đúng lúc này, có mấy cô gái thời thượng, trang điểm xinh đẹp đi tới.

“Chà, đây chẳng phải là hoa khôi Lương của chúng ta sao? Ha ha ha!”.

“Trông vẫn trẻ trung như vậy!”.

“Chậc chậc chậc… nhưng sao tôi nhìn lại thấy buồn nôn thế nhỉ? Giả vờ ngây thơ đấy à?”.

Những tiếng cười chói tai vang lên.

“Sao nào? Con khốn này, lần trước dạy cho cô một bài học vẫn chưa đủ sâu sắc sao? Còn dám vác mặt đến đây nữa à? Cô coi lời nói của chị Băng Hoàn chúng tôi như gió thoảng bên tai đấy hả?”.

Một cô gái nhuộm tóc vàng, tay kẹp điếu thuốc, vừa chỉ tay vào Lương Tiểu Điệp vừa lớn tiếng quát.

Sắc mặt Lương Tiểu Điệp trắng bệch, vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến Lâm Chính đang đứng ở bên cạnh, cô ta không muốn để anh cười nhạo, liền cố ra vẻ bình tĩnh, cắn răng nói: “Tôi… tôi chỉ đến trường để học thôi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa Mãn Băng Hoàn và cậu Vân… tôi sẽ không can dự vào, mong các cô sau này đừng gây phiền phức cho tôi nữa…”

“Ha ha ha, gây phiền phức cho cô? Cô xứng sao? Cũng không nhìn xem mình là loại người gì! Cô tưởng chị Băng Hoàn rảnh lắm à mà đối phó với cô? Cô đừng tự đa tình nữa đi!”.

Mấy cô gái cười ầm lên.

“Này mấy bạn học, mong các cô đừng bắt nạt em gái tôi nữa, mọi người có hiểu lầm gì thì nói thẳng ra là được, đừng lạm dụng bạo lực, bắt nạt bạn học khác như vậy, được không?”, Lâm Chính ở bên cạnh lên tiếng.

“Chà? Con khốn này còn tìm người đến giúp cơ à?”, cô gái đang kẹp điếu thuốc ở tay quan sát Lâm Chính một lượt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh là ai?”.

“Tôi chỉ là anh trai của Tiểu Điệp”.

“Anh trai kiểu nào vậy?”, cô gái kẹp điếu thuốc hỏi.

“Ha ha ha…”

Những người bên cạnh đều phì cười.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng.

“Cô gái, tôi muốn gặp Mãn Băng Hoàn mà cô vừa nói, nếu như có thể, tôi cũng muốn gặp cả cậu Vân. Tôi nghĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm, hy vọng sau này các cô có thể bắt tay làm hòa”, Lâm Chính không hề tức giận, mỉm cười nói.

“Gì cơ? Anh muốn gặp chị Băng Hoàn? Còn muốn gặp cậu Vân? Ha ha ha, được được được! Không vấn đề gì, bọn họ còn đang muốn gặp các anh đây”, cô gái kia trừng mắt, cười nói.

“Nếu muốn gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân thì đi theo chúng tôi”, một cô gái khác lấy một chiếc chìa khóa ra, xoay tròn trên ngón tay, rồi bước sang bên cạnh, mở cửa một chiếc xe Land Rover đang đỗ ở ven đường.

Lương Tiểu Điệp sửng sốt.

“Lên xe đi, tôi dẫn anh đi gặp chị Băng Hoàn và cậu Vân, các anh muốn nói gì có thể nói thẳng với bọn họ”, cô gái kẹp điếu thuốc cười nói.

“Ừm… bọn họ không ở trường sao?”.

Lương Tiểu Điệp tỏ vẻ kiêng dè hỏi.

“Đương nhiên là không rồi, sao nào? Cô sợ rồi à? Sợ chúng tôi ăn thịt cô sao?”, cô gái kẹp điếu thuốc choàng tay qua vai Lương Tiểu Điệp, nheo mắt cười hỏi.

“Tôi… tôi… sợ cái gì chứ…”

“Nếu cô sợ thì cút đi, cậu Vân cũng chưa chắc có thời gian rảnh gặp các cô. Nhưng tôi phải nói cho cô biết, nếu cô không lập tức chuyển trường như lời chị Băng Hoàn nói, mà tiếp tục ở lại đây học, rồi không đích thân đến nói rõ ràng với chị Băng Hoàn, thì e rằng ngày mai… cô sẽ lên trang nhất của tờ báo Yên Kinh đấy!”.

Cô gái kẹp điếu thuốc mỉm cười nói, đôi mắt đánh phấn mắt và đeo lens tỏa ra một tia sáng khác thường.

Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, cảm giác ớn lạnh liền chạy dọc từ đỉnh đầu đến gót chân.

Lên báo?

Điều này có nghĩa là gì, đương nhiên Lương Tiểu Điệp biết rất rõ…

“Tiểu Điệp, cứ đi xem sao”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Đồ ngốc này, có quỷ mới biết bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu. Nhỡ bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta thì phải làm sao?”, Lương Tiểu Điệp cuống lên, vội vàng nhỏ giọng nói.

“Sợ cái gì chứ? Chẳng phải anh là thần y Lâm sao? Chắc bọn họ cũng không dám làm gì thần y Lâm đâu”, Lâm Chính cười nói.

“Anh…”

Lương Tiểu Điệp không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nếu từ chối thì chỉ sợ sẽ chọc giận Mãn Băng Hoàn, đến lúc đó e là cô ta sẽ trả thù dã man hơn.

Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, do dự một lúc lâu mới cắn răng bước về phía chiếc Land Rover kia.

Lâm Chính cũng lên xe cùng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 961



Chương 966: Anh trai tôi là thần y Lâm!

Land Rover chạy băng băng đến ngoại ô, dừng trước một biệt thự hào hoa.

Lương Tiểu Điệp mở to hai mắt, nhìn biệt thự, gương mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch.

Cô ta không biết đây là đâu, nhưng cô ta mơ hồ cảm giác được, hôm nay e là không dễ ra khỏi căn biệt thự này…

“Xuống đi!”.

Cô gái ngậm điếu thuốc mở cửa xe nhảy xuống, rít mạnh một hơi thuốc, cười hì hì nhìn Lương Tiểu Điệp và Lâm Chính.

Lâm Chính thản nhiên đi xuống.

Lương Tiểu Điệp lại do dự không quyết, không dám xuống.

“Sao thế? Sợ rồi à? Nếu sợ thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp, mau cút về đi, nhưng chắc cô biết hậu quả sẽ ra sao!”, một cô gái cười nhạt nói.

Lương Tiểu Điệp khẽ cắn răng, cuối cùng lấy dũng khí nhảy xuống xe.

Hai chân cô ta hơi nhũn ra.

Mấy cô gái cười khinh miệt, đẩy cửa biệt thự.

Cửa vừa mở ra, có thể ngửi thấy một mùi thuốc hăng mũi xộc tới.

Lâm Chính nhìn quanh, thấy có một vài nam nữ trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa ở giữa biệt thự.

Dường như bọn họ đang nói gì đó, ai nấy ngậm điếu thuốc, kề vai nhau, trò chuyện rất vui vẻ.

“Ô? Mỹ Nguyệt đến rồi à?”.

Cậu Vân ngồi trên ghế sofa dập tắt thuốc, tươi cười nói với mấy cô gái đi vào.

Đối diện cậu ta là một cô gái nhuộm tóc màu tím, đeo bông tai, vẽ mắt khói.

Cô gái liếc về phía này, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp đang đi vào, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và lạnh lùng.

“Ồ? Đây không phải cô Lương của chúng ta sao? Cô Lương, sao cô có thời gian đến chỗ chúng tôi vậy?”, cô gái đánh mắt khói cũng chính là Mãn Băng Hoàn cầm rượu vang đỏ trên bàn trà lên, lắc lắc, nhấp một ngụm rồi nói.

“Chị… Chị Mãn…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy gọi.

“Băng Hoàn, đừng làm khó Tiểu Điệp nữa. Tôi biết giữa hai người có chút hiểu lầm, nhưng Tiểu Điệp đã đến đây, chắc chắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi”, cậu Vân mỉm cười nói, đừng dậy đi về phía Lương Tiểu Điệp: “Nào, Tiểu Điệp, đến chỗ tôi ngồi nói chuyện”.

Cậu ta nói xong bèn đưa tay định kéo Lương Tiểu Điệp.

Lương Tiểu Điệp theo bản năng rụt tay lại.

Cậu Vân lập tức nhíu mày.

“Cậu Vân, tôi đã nói con khốn này hoàn toàn không có ý với cậu, cậu cần gì phải mặt dày đi la l**m cô ta? Loại gái đ**m này không thể nào nói chuyện đàng hoàng với cô ta, cậu nên nghỉ ngơi chút đi, để tôi giải quyết con nhỏ này!”, Mãn Băng Hoàn cười nhạt đứng dậy, đi về phía Lương Tiểu Điệp.

“Cậu Vân, chị Mãn, tôi… tôi chỉ đến nói rõ việc này với các người, không có ý gì khác. Cầu xin hai người tha cho tôi đi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tôi… tôi chỉ muốn học thật tốt, sau đó tốt nghiệp. Hai người thật sự không cần phải đối phó tôi nữa”, Lương Tiểu Điệp hơi sợ hãi, nhưng vẫn đánh liều nói ra những lời nhún nhường này.

Nào ngờ cô ta vừa nói xong, đám người Mãn Băng Hoàn lại cười lớn.

“Ha ha ha… hoa khôi Lương của trường chúng ta lại nhượng bộ rồi! Đúng là thú vị!”.

“Thế nào? Bây giờ biết sợ rồi à? Cầu xin chúng tôi dừng tay? Khi xưa lúc cô dụ dỗ người đàn ông của tôi, sao cô không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?”.

Cô gái ngậm điếu thuốc chửi lớn, sau đó đột nhiên cầm ly rượu đỏ trên bàn trà lên tạt về phía Lương Tiểu Điệp.

Rào!

Rượu văng tung tóe.

Áo Lương Tiểu Điệp bị rượu thấm ướt, trên mặt, trên đầu tóc cũng toàn là rượu.

Cô ta lùi lại hai bước, không tin nổi nhìn rượu trên người mình, lại ngơ ngác nhìn cô gái ngậm điếu thuốc, trong mắt đầy nỗi sợ hãi.

“Tới đây!”.

Cô gái ngậm điếu thuốc ném mạnh ly xuống đất.

Keng!

Ly rượu vỡ tan.

Lương Tiểu Điệp sợ đến mức cơ thể run rẩy, chút dũng khí cuối cùng trong lòng cũng tan biến theo sự rơi vỡ của ly rượu.

Cô ta run rẩy, cẩn thận đi về phía cô gái, hoàn toàn không dám phản kháng.

Đây là thủ đoạn mà đám người này thường dùng.

Hung ác!

Bọn họ luôn như vậy.

Chỉ cần áp đảo người kia bằng khí thế, những cô gái ngoan ngoãn ít khi nổi giận với người khác như Lương Tiểu Điệp đều sẽ khuất phục.

Lương Tiểu Điệp muốn khóc mà không có nước mắt.

Cô ta cũng muốn nói lý lẽ với mấy người này, muốn giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ xem ra cô ta đã nghĩ nhiều rồi.

Bọn họ hoàn toàn không định nói lý lẽ với cô ta, cũng không định dựa vào miệng lưỡi giải quyết chuyện này.

Nếu không, sao lại gọi là bắt nạt?

“Trước tiên quỳ xuống cho tao, mày quỳ đó thì tao mới nghe rõ mày muốn nói gì! Mày đứng nói, tao nghe không rõ”, Mãn Băng Hoàn đốt một điếu thuốc, rít một hơi, sau đó nói.

Lương Tiểu Điệp vô cùng băn khoăn, mắt hơi đỏ lên, ấm ức muốn khóc lên.

Cậu Vân ở cạnh không lên tiếng.

Cậu ta đang đợi Lương Tiểu Điệp cầu xin giúp đỡ.

Nếu Lương Tiểu Điệp lên tiếng, cậu ta chắc chắn sẽ can thiệp, nhưng nếu Lương Tiểu Điệp đã cầu xin cậu ta can thiệp thì chắc chắn phải đồng ý yêu cầu mà cậu ta đưa ra.

Đây là một giao dịch, phải xem Lương Tiểu Điệp lựa chọn như thế nào.

Khi Lương Tiểu Điệp do dự không quyết, chuẩn bị cầu xin cậu Vân, một bàn tay bỗng vươn tới từ bên cạnh, ngăn cô ta lại.

Lương Tiểu Điệp ngạc nhiên, quay đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra mình không đến đây một mình.

Những người khác cũng ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi theo bên cạnh Lương Tiểu Điệp.

“Anh là ai?”, cậu Vân nhíu mày hỏi.

“Xin tự giới thiệu, tôi là anh trai của Lương Tiểu Điệp”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lần này tôi đến đây cùng Tiểu Điệp cũng là để giải quyết chuyện mấy người ức h**p em gái tôi! Tôi cảm thấy mọi người nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, xóa bỏ hiểu lầm, sau này mọi người vẫn là bạn tốt của nhau”.

Anh vừa dứt lời, trong phòng bỗng chốc vô cùng yên tĩnh.

Khoảng mười mấy giây sau.

“Ha ha ha ha…”.

Một trận cười lớn vang lên muốn bay cả nóc nhà.

“Bạn tốt? Ha ha ha ha, chọc tôi cười chết mất!”.

“Tên ngốc này đang nói gì vậy?”.

“Ha ha ha, tôi không chịu được nữa rồi, đau bụng quá, ha ha ha…”.

Bọn họ ôm bụng cười lớn, cười một cách vô cùng khoa trương.

Mãn Băng Hoàn nheo mắt nhìn Lương Tiểu Điệp: “Con khốn, có bản lĩnh rồi ha! Còn dám gọi người giúp? Thú vị thật!”.

“Chị Mãn, chị hiểu lầm rồi, anh trai tôi cũng… anh ấy chỉ muốn đi với tôi để thương lượng chuyện này mà thôi!”, Lương Tiểu Điệp vội xua tay nói.

“Ném ra ngoài!”.

Không đợi Mãn Băng Hoàn lên tiếng, cậu Vân ngồi thẳng xuống ghế sofa, thản nhiên phất tay nói.

Cậu ta nhẫn nại trò chuyện với Lương Tiểu Điệp là vì cậu ta muốn có được Lương Tiểu Điệp, còn những người khác cậu ta không có sự kiên nhẫn đó.

“Vâng thưa cậu chủ!”.

Hai thuộc hạ đứng ở sau ghế sofa lập tức đi về phía Lâm Chính.

Lương Tiểu Điệp vô cùng kinh hãi.

Cô ta biết người này là Lâm Chính, người anh nuôi đi ở rể cho người khác.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 962



Chương 967: Thật giả

Cô ta vừa lên tiếng, người ở đây đều ngạc nhiên.

Ánh mắt tất cả mọi người đều dán lên gương mặt Lâm Chính đã lộ ra.

Các cặp mắt đều mở lớn, miệng há to.

Nhìn sơ qua, gương mặt của Lâm Chính lúc này đúng là có chút giống thần y Lâm, nhưng nhìn kỹ thì cũng có chỗ không giống.

Ví dụ như xương gò má, ví dụ như lông mày…

Nếu ở đây có ai là fan của thần y Lâm giống Lương Tiểu Điệp thì đương nhiên sẽ biết người này là giả mạo.

Người ngoài thật sự không thể nhìn ra được điều gì.

Nhưng thực tế, ở đây có không ít người là fan của thần y Lâm.

Bọn họ quan sát Lâm Chính thật kỹ, trong lòng cũng không dám khẳng định.

“Tôi nói với mấy người, hôm nay anh… anh trai tôi tới đây không phải muốn làm khó dễ mấy người. Nhưng mấy… mấy người nhất định phải hứa sau này không được gây rắc rối cho tôi nữa, nghe chưa?”, Lương Tiểu Điệp cố giữ sự tự tin không nhiều của mình, lên tiếng.

“Nhưng anh ta không phải thần y Lâm!”.

Một cô gái lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp màn hình live khi Lâm Chính chữa bệnh ở Hiệp hội Y tế nước Mễ, so sánh với gương mặt của Lâm Chính lúc này, sau đó cười nhạt nói: “Mặc dù tôi phải thừa nhận người này rất giống với thần y Lâm, nhưng nhìn kỹ vẫn có nhiều chỗ không giống. Con nhỏ khốn kiếp, mày được lắm! Để lừa bọn tao mà dám tìm một người giống thần y Lâm như vậy! Lợi hại, lợi hại!”.

Lương Tiểu Điệp nghe vậy, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Này, anh trai, con nhỏ này cho anh bao nhiêu tiền để anh đến đây đóng kịch thay cô ta? Anh nói một con số, chị đây sẽ trả anh gấp đôi. Anh chỉ cần uống vài ly rượu với chị đây, sau đó lăn vài cái trên giường là được, anh thấy OK không? Yên tâm, chị đây rất nhẹ nhàng!”, một cô gái thể trạng hơi béo tiến tới, hai mắt tỏa sáng, ôm cánh tay Lâm Chính nói.

Mặc dù dáng vẻ Lâm Chính có chút khác biệt với thần y Lâm, nhưng đây cũng là gương mặt đẹp trai tiêu chuẩn, ngay cả cậu Vân cũng không bằng, đương nhiên những cô gái này không chống đỡ nổi.

Dù là Mãn Băng Hoàn cũng không khỏi nhìn Lâm Chính nhiều thêm, mắt lóe sáng.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô. Ngoài ra, tôi thật sự là thần y Lâm, các người không tin thì tôi cũng hết cách. Dù sao những gì tôi cần nói cũng đã nói hết rồi, hi vọng sau này các người đừng quấy rầy em gái tôi nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ha ha ha…”.

Bộ dạng nghiêm túc của Lâm Chính lại làm bọn họ không nhịn được cười.

Mãn Băng Hoàn cũng không khỏi phì cười.

“Tên này còn thật sự tưởng rằng mình là thần y Lâm? Tiểu Điệp, anh nghe nói thần y Lâm có chút quan hệ với chị em, nếu thần y Lâm biết em tìm một diễn viên đến để giả danh lừa bịp, chắc chắn anh ta sẽ căm hận chị em thậm chí là nhà họ Lương. Đến lúc đó, nhà họ Lương sẽ bị em liên lụy mất!”, cậu Vân lạnh lùng nói.

Lương Tiểu Điệp kinh hãi, không dám lên tiếng.

Nhìn thấy phản ứng của Lương Tiểu Điệp, bọn họ cũng biết người này chắc chắn là một kẻ giả mạo.

“Ném anh ta ra ngoài đi, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi! Coi như trừng phạt chuyện anh ta giả mạo thần y Lâm!”, cậu Vân phất tay.

“Vâng thưa cậu chủ!”.

Đám tay chân gật đầu, lại xông lên lần nữa.

“Các người đừng qua đây, đừng… đừng qua đây!”, Lương Tiểu Điệp sợ hãi, run lẩy bẩy, kéo cánh tay Lâm Chính, vội nói: “Chạy, anh mau nghĩ cách chạy đi!”.

“Không cần chạy!”.

Lâm Chính nhỏ giọng nói, sau đó liếc nhìn cậu Vân, thản nhiên nói: “Cậu Vân, nếu tôi thật sự là thần y Lâm, cậu có thể chịu trách nhiệm cho những việc mình làm không?”.

“Anh có ý gì?”, cậu Vân nhíu mày.

“Bây giờ máy quay có chỉnh sửa và kỹ thuật photoshop đã tràn lan, đi so sánh dáng vẻ trên màn ảnh và dáng vẻ ở bên ngoài vốn là một chuyện rất ngu xuẩn”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Thế nên anh không phải hàng giả?”, Mãn Băng Hoàn hút thuốc, thờ ơ nói.

“Đương nhiên”.

“Ha, được, nếu anh là thần y Lâm thì hãy chứng minh thân phận của mình đi!”.

“Chứng minh thế nào?”.

“Gọi điện thoại cho Mã Hải của Dương Hoa, chuyện này… chắc là dễ thôi nhỉ?”, Mãn Băng Hoàn nheo mắt lại, nói.

Lâm Chính nhíu mày.

“Thế nào? Không dám à? Sợ lộ đuôi rồi?’.

“Nếu anh là thật thì có gì mà không dám?”.

“Gọi đi! Nếu anh gọi, chứng minh anh đúng là thần y Lâm, bây giờ tôi sẽ dập đầu nhận sai với anh!”.

“Mau gọi đi!”.

Bọn họ đồng loạt hô hào, liên tục giễu cợt.

Lâm Chính gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho mấy người xem!”.

Nói xong, anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Mã Hải, chuẩn bị gọi đi.

Đúng lúc này, bên cạnh lại vang lên tiếng khóc lóc.

“Không cần nữa! Không cần nữa! Anh ấy là giả đấy, mấy người không cần làm khó chúng tôi nữa!”.

Là Lương Tiểu Điệp.

Lúc này cô ta đã hoàn toàn suy sụp.

Từ trước cô ta đã cảm thấy chuyện này không đáng tin, cũng đã dự liệu trước kết quả sẽ thế này, nhưng cô ta không ngờ kết quả ấy lại đến nhanh như vậy…
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 963



Chương 968: Thế gia Tư Mã thứ hai

Lương Tiểu Điệp nhượng bộ càng khiến ngọn lửa kiêu căng của đám người này dâng cao

Bọn họ hếch mũi lên trời, kiêu ngạo tự mãn.

“Tôi đã nói mà, anh ta là đồ giả mạo!”.

“Ha, tuy cũng đẹp trai nhưng còn thua xa thần y Lâm”.

“Con nhỏ thối, định lừa bọn tao? Mày còn non lắm!”.

Tiếng cười khinh thường vang lên.

Lương Tiểu Điệp cúi đầu, không ngừng lau nước mắt, vừa ấm ức vừa sợ hãi.

“Con người tao ghét nhất là bị người khác lừa! Tiểu Điệp, chắc mày biết tính chị mày chứ nhỉ? Mày nói xem trong tình huống này tao sẽ làm thế nào?”, Mãn Băng Hoàn đi tới, tay v**t v* gương mặt đầy nước mắt của Lương Tiểu Điệp, mỉm cười nói.

“Chị, tha… tha cho tôi đi…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy.

“Có thể, nhưng lần trước tao đã nói, nếu còn thấy mày chưa chuyển trường thì sẽ để lại bảy lỗ trên cánh tay còn lại của mày! Bây giờ có phải chúng ta bắt đầu được rồi không?”.

Mãn Băng Hoàn cười nói, sau đó lại đốt một điếu thuốc, hút một hơi, đầu thuốc đỏ đưa qua đưa lại trước mắt Lương Tiểu Điệp.

Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi lùi lại liên tục.

Nhưng người ở phía sau chặn lưng cô ta lại, không để cô ta lùi.

Cậu Vân không lên tiếng, im lặng theo dõi.

Cậu ta vẫn đang đợi.

Nếu lúc này Lương Tiểu Điệp vẫn không chịu khuất phục cầu xin cậu ta, cậu ta cũng xem như đã từ bỏ hi vọng đối với Lương Tiểu Điệp. Nếu vậy, Lương Tiểu Điệp có ra sao, cậu ta cũng sẽ không quan tâm.

“Đừng! Đừng!”.

Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi run rẩy điên cuồng, nhưng vẫn không cầu xin cậu Vân.

Cậu Vân có hơi tức giận.

“Giữ con ả đó lại cho tôi”, Mãn Băng Hoàn lạnh nhạt nói.

“Vâng, chị Băng Hoàn”.

Lại có hai người giữ lấy cánh tay Lương Tiểu Điệp.

“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Các người định làm gì? Mau buông tôi ra!”.

Lương Tiểu Điệp liều mạng giãy giụa.

Thế nhưng, dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Cô ta chỉ có thể mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Mãn Băng Hoàn dần dần đưa đầu thuốc lại gần cô ta.

Tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập toàn thân cô ta.

Cho đến lúc này… một giọng nói hờ hững truyền tới.

“Này, rốt cuộc các người có cần tôi gọi điện thoại nữa không?”.

Bọn họ đều ngạc nhiên.

Lúc này mới chú ý tới “thần y Lâm” kia vẫn còn đang cầm điện thoại đứng một bên.

“Làm sao? Kịch cũng diễn xong rồi, anh vẫn nghĩ anh là người mà mình sắm vai à?”, một cô gái tỏ ra không vui.

“Tên này không có vấn đề về đầu óc đấy chứ?”.

“Tôi thấy là giống đấy”.

Những người khác cũng giễu cợt.

“Vậy rốt cuộc có cần tôi gọi điện thoại không?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh gọi cho ai?”.

“Mã Hải chứ ai!”.

“Mã Hải? Ha ha ha, được, được, tôi cho anh cơ hội, anh gọi cho Mã Hải đi. Nếu anh thật sự gọi cho Mã Hải, chúng tôi sẽ thả anh đi ngay! Tôi cũng muốn xem xem anh còn chiêu gì!”, Mãn Băng Hoàn cười đến run người.

Lâm Chính gật đầu, bấm nút gọi, đồng thời mở loa ngoài.

Lương Tiểu Điệp đầy tuyệt vọng, đồng thời vô cùng hổ thẹn, không tài nào hiểu nổi.

Cô ta đã nói ra chân tướng rồi, sao tên Lâm Chính chết tiệt này vẫn còn diễn tiếp?

Anh nghĩ bọn họ là kẻ ngốc à?

Lương Tiểu Điệp không hiểu.

Đám người kia cũng không sốt ruột, đồng loạt nhìn sang Lâm Chính.

Điện thoại tút tút hai tiếng, sau đó kết nối.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính mà trầm ổn.

“Chủ tịch Lâm, xin hỏi cậu có gì cần dặn dò sao?”.

“Ô hô, có cả tiếng thật à?”.

“Đây là giọng của Mã Hải sao?”.

“Nghe rất giống!”.

“Tôi thấy chắc là anh ta lại tìm một diễn viên khác đóng!”.

Bọn họ bàn tán xôn xao, bình luận về giọng nói đó.

Mãn Băng Hoàn sững sờ một lúc, sau đó phì cười: “Không nhìn ra đấy, anh vì vở kịch ngày hôm nay mà đã chuẩn bị trước rồi à? Không tệ!”.

Lâm Chính không nói.

Nhưng tiếng giễu cợt và tiếng cười đùa của bọn họ đã được Mã Hải ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy.

“Chủ tịch Lâm, hình như cậu gặp phải rắc rối rồi à?”, Mã Hải nhỏ giọng hỏi.

“Vài người bạn nhỏ làm khó em gái tôi, hơn nữa còn không tin tôi là Chủ tịch Lâm, có lẽ tôi không nói chuyện với bọn họ được”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, bọn họ là người ở đâu?”.

“Một người là nhà họ Vân ở Yên Kinh, còn một cô gái nữa tên Mãn Băng Hoàn, những người còn lại tôi không biết”, Lâm Chính nói.

“Tôi biết rồi, Chủ tịch Lâm, cần xử lý ở trình độ nào?”, Mã Hải nghiêm túc hỏi.

“Cảnh cáo bọn họ trước đi”.

“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, xin hãy đợi một lúc!”.

Mã Hải lập tức cúp máy.

Người trong phòng trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.

“Xong rồi à?”.

“Xong rồi!”.

“Sau đó thì sao?”.

Mãn Băng Hoàn nheo mắt hỏi.

Lâm Chính không nói.

“Hoang đường! Nực cười!”, cậu Vân liên tục lắc đầu, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng: “Tôi cũng rảnh thật mà đi xem anh diễn xong vở kịch này! Ném anh ta ra ngoài, đánh đến chết cho tôi!”.

“Vâng!”.

Đám tay chân hoàn hồn lại, lập tức chạy tới.

Nhưng lúc này, điện thoại của cậu Vân đột nhiên rung lên.

Cậu Vân ngạc nhiên, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch.

Cậu ta vội vàng bắt máy.

“Bố, sao vậy ạ?”.

“Con chọc giận thần y Lâm phải không?”, bên kia điện thoại là một giọng nói lạnh băng.

“Thần… thần y Lâm? Sao có thể? Con… Con… Con chỉ dạy dỗ một người giả mạo thần y Lâm mà thôi!”, cậu Vân sững sờ nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 964



Chương 969: Quỳ xuống

Thế gia Tư Mã thứ hai?

Câu nói này giống như con dao đâm vào tim bọn họ.

Chuyện của thế gia Tư Mã ai cũng biết.

Mấy tháng trước, thế gia Tư Mã vẫn là gia tộc lớn danh tiếng lẫy lừng, có một không hai ở Yên Kinh, giới thương mại, võ thuật… đều có mạng lưới quan hệ không tồi.

Dù là nhà họ Vân và nhà họ Mãn cũng không dám tùy tiện đắc tội với thế gia Tư Mã.

Thế mà một gia tộc to lớn như vậy lại suy tàn chỉ trong một đêm, gần như diệt vong.

Ngày đó, tất cả mạng lưới quan hệ, hợp tác thương nghiệp của thế gia Tư Mã với bên ngoài đều bị cắt đứt.

Tất cả bạn bè và chỗ dựa của thế gia Tư Mã đều quay lưng.

Tất cả công ty sản nghiệp đều bị người từ các nơi tấn công.

Dường như… sức mạnh của cả Yên Kinh đều xem thế gia Tư Mã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, dùng trăm phương nghìn kế để đối phó.

Ngay cả khi thế gia Tư Mã lấy Kim Huyết Hổ Tú ra cũng không thể cứu vãn tình hình.

Có vẻ như thế gia Tư Mã đã bị Yên Kinh ruồng bỏ.

Mọi người đều biết là do thế gia Tư Mã đã đắc tội Dương Hoa, Dương Hoa dồn sức tấn công mới tạo thành kết quả như vậy.

Nhưng cho dù là thật hay giả, cũng vẫn có thể khẳng định một điều.

Sự suy vong của thế gia Tư Mã có liên quan đến Dương Hoa.

Sau ngày hôm đó, thế gia Tư Mã khiêm tốn hơn nhiều, rút khỏi vũ đài của Yên Kinh, yên ổn sống cuộc sống của mình.

Có người nói thế gia Tư Mã đã đầu hàng Dương Hoa.

Cũng có người nói Dương Hoa đã tiêu diệt thế gia Tư Mã, những gì mọi người nhìn thấy bây giờ chỉ là mã ngoài mà Chủ tịch Lâm của Dương Hoa dựng nên mà thôi, còn thế gia Tư Mã thật sự thì từ lâu đã không còn tồn tại.

Mặc dù không biết cách nói nào đúng, nhưng những chuyện này truyền đạt một thông tin, rằng Dương Hoa… không dễ chọc vào!

Các gia tộc ở Yên Kinh luôn cảm thấy những gia tộc tập đoàn tài chính ở ngoài Yên Kinh đều là kẻ quê mùa, chưa từng thấy sự đời, không thể xuất hiện ở những trường hợp lớn.

Nhưng Chủ tịch Lâm của Dương Hoa lại dùng một cái bạt tai thật đau làm thức tỉnh những người này.

Nghĩ lại sự kiện live của hoàng gia nước Y không lâu trước đây, chuyện Y Vương Hàn Thành lúc trước, các thành tích của thần y Lâm đã khiến vô số người kính nể.

Nếu thật sự đắc tội với thần y Lâm thì dù là cậu Vân hay là Mãn Băng Hoàn cũng sẽ trở thành tội nhân của gia tộc, thậm chí bị đuổi khỏi gia tộc.

Cậu Vân run rẩy buông điện thoại xuống, mắt mở lớn, không tin nổi nhìn Lâm Chính ở trước mặt.

“Cậu Vân, người vừa rồi là ai? Hét to như vậy làm gì?”, cô gái ở bên cạnh không khỏi bĩu môi nói.

Nhưng giây sau, cậu Vân đã tát vào mặt cô ta.

Bốp!

Dấu tay đỏ chót hiện lên.

Cô gái lùi về sau hai bước, ôm gương mặt hơi sưng, không tin được nhìn cậu Vân.

Lại nghe cậu Vân gào lên: “Đó là bố tôi! Con nhỏ ngu ngốc!”.

“Cái gì?”.

“Gia chủ nhà họ Vân?”.

Bọn họ ai cũng biến sắc.

Sắc mặt của Mãn Băng Hoàn cũng trắng bệch.

Nếu là như vậy… thân phận của người trước mặt còn cần nghi ngờ nữa sao?

“Thần y Lâm, xin lỗi, là… là lỗi của tôi. Mong anh rộng lượng, đừng so đo với tôi!”, cậu Vân cắn răng, nhắm mắt đi đến trước mặt Lâm Chính, cúi người xin lỗi.

Nếu là một tháng trước, cậu Vân gặp được thần y Lâm chắc hẳn sẽ không đến nỗi sợ như vậy, thậm chí cậu ta còn muốn liều một phen!

Nhưng khi thần y Lâm đánh bại thiên kiêu Lệ Vô Cực, đánh bại Hiệp hội Võ thuật… cậu Vân đã biết sợ.

Cậu ta hoàn toàn biết sợ rồi!

Gia tộc từng cảnh cáo những người thế hệ trẻ như cậu ta, bất kể là ai cũng không được chọc giận thần y Lâm, một khi làm vậy thì phải xin lỗi ngay lập tức.

Vì vậy, dù cậu Vân không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn thành thật tiến tới xin lỗi.

“Cậu Vân, cậu thật khiến tôi thất vọng! Chỉ dựa vào một cú điện thoại thì có thể chứng minh được gì? Tôi đã so với hình ảnh trên mạng, người này hoàn toàn không giống với thần y Lâm! Anh ta chắc chắn là kẻ giả mạo!”.

Mãn Băng Hoàn đi tới, nghiến răng nói.

Hiển nhiên, cô ta vẫn không chịu chấp nhận sự thật này.

“Chị Băng Hoàn nói không sai, tên này chắc chắn là giả mạo. Chỉ một cú điện thoại mà thôi, cũng không phải người thật, sao có thể tin được?”.

“Đúng vậy cậu Vân, cậu phải xem kỹ đó có phải số điện thoại của bố cậu không, đừng bị tên này thuê vài kẻ lừa đảo tới đùa giỡn chúng ta”.

“Dạo gần đây có rất nhiều cuộc gọi lừa đảo như vậy, một cuộc điện thoại không chứng minh được gì cả!”.

Vài cô gái lên tiếng, nhao nhao nói, cứ như Sherlock Holmes.

Cậu Vân tỏ ra nghi hoặc, cũng hơi do dự.

Đúng lúc này, điện thoại của người người khác cũng lần lượt vang lên.

Bọn họ đều kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại ra xem, bấy giờ mới phát hiện… những số điện thoại này đều là ở nhà gọi đến.

Mãn Băng Hoàn cũng có người gọi, cô ta ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại của mình.

Trên đó hiển thị một chữ lớn: Bố!

Vô duyên vô cớ bố lại gọi đến làm gì?

Cô ta cầm điện thoại, nhìn ngơ ngác, mãi vẫn không dám bấm nghe.

“Vì sao không nghe?”.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ bên cạnh.

Mãn Băng Hoàn run rẩy, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính. Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của anh, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên lửa giận, bèn cắn răng, bấm nút nghe.

“Bố…”.

“Con đang ở đâu?”, đầu bên kia điện thoại là một giọng nói nghiêm túc.

“Bố, con… con đang ở cùng cậu Vân…”, Mãn Băng Hoàn cẩn trọng nói.

“Còn thần y Lâm thì sao? Có phải cậu ta đang ở trước mặt con không?”, giọng nói đó lại lên tiếng hỏi.

Mãn Băng Hoàn lập tức hóa đá.

“Bố, con… con…”.

Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng thở dài, sau đó im lặng một lúc, chốc lát sau mới nói: “Nghe đây, nếu con đắc tội với thần y Lâm thì nghĩ mọi cách cầu xin sự tha thứ từ cậu ta. Nếu cậu ta không chịu tha thứ cho con… vậy con… đừng quay về nhà họ Mãn nữa!”.

Ông ta nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

“Bố! Bố đợi đã, nghe con giải thích!”.

Mãn Băng Hoàn vội vàng la lên, nhưng không có tác dụng gì.

Cô ta cầm điện thoại, ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc đã mơ hồ.

Người này… thật sự là thần y Lâm sao?

Sao có thể như vậy?

Anh ta… thật sự là anh trai của Lương Tiểu Điệp?

Sao Lương Tiểu Điệp lại có thần y Lâm làm chỗ dựa?

Trong lòng Mãn Băng Hoàn hỗn loạn, dù thế nào cũng không thể chấp nhận.

Cậu Vân nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nghi ngờ thân phận của Lâm Chính nữa, vội vàng cúi người, thành khẩn hô lên: “Thần y Lâm, cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi!”.

“Cậu muốn tôi tha thứ điều gì cho cậu?”, Lâm Chính lắc đầu: “Cậu nhiều lần quấy rối em gái tôi, còn sai người chặn đường cô ấy, hãm hại cô ấy, những chuyện này một câu xin lỗi của cậu là có thể giải quyết sao?”.

Hơi thở cậu Vân run rẩy, vội vàng cúi đầu thấp hơn: “Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi về chuyện trước kia. Tôi… tôi sẵn sàng bù đắp, sẵn sàng bồi thường! Chỉ cần thần y Lâm cho tôi thêm một cơ hội, tôi đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy Tiểu Điệp nữa!”.

“Vậy thì tốt!”, Lâm Chính gật đầu: “Qua đây quay một video xin lỗi đi, sau đó đăng lên trang web của trường các cậu, để mọi người đều biết sau này cậu sẽ không quấy rầy Tiểu Điệp, thành tâm xin lỗi cô ấy!”.

Mặc dù cậu Vân rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải gật đầu: “Vâng thưa thần y Lâm! Bây giờ tôi sẽ quay ngay”.

Nói xong, cậu ta lấy điện thoại đưa cho đàn em, mình thì đi đến trước mặt Lương Tiểu Điệp, cúi người xin lỗi.

“Quỳ xuống!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 965



Chương 970: Hủy hoại danh tiếng

Cậu Vân không bao giờ ngờ rằng thần y Lâm lại bắt mình phải quỳ xuống xin lỗi Lương Tiểu Điệp. Hơn nữa…còn phải quay lại. Anh ta muốn ép chết mình sao?

Nếu như đoạn video cậu ta quỳ xuống mà truyền tới trường học thì có lẽ cả đời này cậu ta cũng không ngóc đầu lên được. Cậu ta sẽ trở thành trò cười đối với trường học và thậm chí toàn bộ Yên Kinh này mất.

“Chết vinh còn hơn sống nhục. Thần y Lâm, anh quá đáng rồi đấy!”, cậu Vân tức giận, đập bàn gào lên.

“Chết vinh còn hơn sống nhục? Cậu mà cũng đòi vinh à? Cậu có tư cách gì mà nói thế?”, Lâm Chính hừ giọng, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu, lúc cậu ức h**p em gái tôi, sỉ nhục em gái tôi, cậu có bao giờ nghĩ tới câu đó không? Lúc cậu bắt nạt những học sinh khác sao không nghĩ đến, giờ còn bày đạt làm ra bộ cao sang lắm. Cậu không cảm thấy buồn nôn à?”

“Anh…”, cậu Vận tức hằm hằm.

“Nghe đây, hoặc là cậu tự quỳ xuống xin lỗi em tôi. Hoặc là…để tôi giúp cậu”, Lâm Chính nheo mắt.

Cậu Vân tức run, há miệng ra nhưng không biết nói gì. Nếu mà để Lâm Chính ra tay thì có lẽ không chỉ đơn giản là quỳ đâu!

Vậy phải làm sao? Phải làm thế nào bây giờ? Không quỳ mà đối đầu với thần y Lâm thì khác gì tự sát?

Còn nếu quỳ thì sau này ngóc đầu kiểu gì? Cậu Vân đắn đo, hai chân cứ nhón tới nhón lui. Thế nhưng cuối cùng thì cậu ta vẫn phải bặm môi, đau khổ quỳ xuống trước áp lực mà thần y Lâm gây ra.

Phụp! Hai đầu gối chạm đất, đám đông thất kinh. Lương Tiểu Điệp cũng trố tròn mắt, nhìn cậu Vân đang quỳ trước mặt mình bằng vẻ không dám tin.

Đây là nhân vật làm mưa làm gió trong trường đấy. Là một trong tứ đại công tử vô cùng nổi tiếng. Vậy mà cậu ta lại quỳ như vậy sao? Lúc này, Lương Tiểu Điệp cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Xin…xin lỗi Tiểu Điệp, anh biết sai rồi. Anh…anh đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy em nữa, xin em…tha thứ cho anh…”, cậu Vân phải cố gắng lắm mới dặn ra được vài từ. Những lời cậu ta nói đều được ghi lại bằng điện thoại.

“Chuyện đã qua thì cho qua…Sau này anh đừng gây phiền phức cho tôi là được…”, Lương Tiểu Điệp cũng đơ người.

“Được…”, cậu Vân bặm môi, trầm giọng.

“Tạm được rồi!”

Lâm Chính phất tay: “Quay xong chưa?”

“Thần…y Lâm…quay xong rồi…”, người này run rẩy nói.

“Vậy thì gửi lên trang web của trường đi”.

Người này do dự, liếc nhìn cậu Vân. Cậu Vân mặt cắt không ra máu, run rẩy định nói gì đó nhưng không dám.Người kia đành phải làm theo lời Lâm Chính nói, gửi đoạn video lên diễn đàn của trường. Video vừa được tung lên, diễn đàn lập tức bùng nổ.

Mới có 10 phút mà đã đạt tới con số hàng chục nghìn lượt xem. Vô số người cảm thấy kinh ngạc. Họ không dám tin. Đây là cậu Vân đấy. Là một trong tứ đại công tử của trường cơ mà. Vậy mà quỳ xuống trước mặt người khác. Hơn nữa đối phương còn là Lương Tiểu Điệp.

Chuyện quái quỷ gì thế này? Đang yên đang lành sao lại quỳ xuống trước mặt con bé đó? Cả trường như nổ tung. Các thầy cô cũng hết hồn.

Vô số người bình luận, rất nhiều lớp học do vấn đề này mà không thể nào diễn ra việc giảng dạy và học tập như bình thường.

Lâm Chính liếc nhìn diễn đàn nhưng không để tâm nhiều. Anh chỉ phất tay: “Hi vọng sẽ không có lần sau”.

Cậu Vân mặt tối sầm, không nói gì. Chỉ vội vàng rời khỏi biệt thự. Lần này thì mặt cậu ta đúng là quét đất luôn rồi. Nhưng vì không muốn trở thành tội đồ của nhà họ Vân nên cậu ta chỉ còn cách đó.

“Được rồi, tiếp theo là đến các người!”, Lâm Chính nhìn mấy người Mãn Băng Hoàn.

Mấy người này run rẩy, mặt tái nhợt, sợ sệt nhìn anh: “Thần…y Lâm, chúng tôi…biết sai rồi, xin anh tha cho chúng tôi lần này!”

“Lần sau chúng tôi không dám nữa. Xin anh, tha cho chúng tôi…”

“Xin anh…”, đám đông run lẩy bẩy, khóc thút thít. Dù là cô gái hút thuốc trước đó thì cũng phải rùng mình. Còn Mãn Băng Hoàn chỉ cúi đầu không nói gì. Thế nhưng cô ta cũng cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Cô ta không biết phải làm thế nào. Nếu người này là thần y Lâm thì uy lực của cô ta chẳng là gì. Vì anh còn đánh bại cả thiên kiêu cơ mà.

“Thần…y Lâm, anh…nói đi. Phải như thế nào thì anh mới tha cho chúng tôi? Hay là…anh cũng muốn chúng tôi quỳ xuống, sau đó quay video? Nếu là như vậy thì giờ chúng ta có thể bắt đầu luôn rồi…”, Mãn Băng Hoàn nghiến răng, khẽ nói.

Nói xong cô ta bước tới quỳ xuống. Thế nhưng Lâm Chính đã ngăn cô ta lại: “Yên tâm, tôi không định làm vậy!”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 966



Chương 971: Rốt cuộc anh là ai?

Mã Băng Hoàn nhìn chăm chăm bàn tay trắng nõn của Lương Tiểu Điệp, rồi nhìn mấy chỗ bị bỏng do tàn thuốc gây ra.

“Hừ hừ…”, cô ta nở nụ cười thê lương, sau đó lấy điếu thuốc trên bàn, châm lửa. Lúc này Lương Tiểu Điệp mới hoàn hồn nhìn điếu thuốc. Cô ta định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Tôi châm bỏng Tiểu Điệp bao nhiêu chỗ thì trả lại từng đấy là được”, lúc này, Mãn Băng Hoàn bèn châm đầu lọc đang cháy đỏ vào cánh tay mình.

“Chị Băng Hoàn!”

“Đừng! Chị Băng Hoàn!”, mấy cô gái đứng bên cạnh vội lao lên ngăn lại. Ai cũng gào khóc khiến lớp trang điểm trôi nhem nhuốc.

“Nếu không làm như vậy thì thần y Lâm sẽ không tha cho chúng ta đâu. Mọi người buông tay ra!”, nói xong, Mãn Băng Hoàn giãy giụa đẩy đám đông ra và tiếp tục tự trừng phạt mình.

“Chị Băng Hoàn!”

“Đừng!”

Đám đông lại gào ầm lên. Mãn Băng Hoàn đã hạ quyết tâm. Nhưng có vẻ do đám đông ngăn lại quyết liệt quá nên cô ta thực hiện không được thuận lợi cho lắm. Cả đám lao vào giành lấy điếu thuốc trong tay cô ta.

“Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho chị Băng Hoàn”.

“Chị ấy biết sai rồi. Xin anh tha cho chị ấy!”, đám đông quay qua cầu xin Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chẳng phản ứng gì.

Mãn Băng Hoàn chau mày. Cô ta khựng người, nhìn chăm chăm đám chị em, sau đó lại châm một điếu thuốc khác và dí vào tay mình. Đúng lúc đầu thuốc nóng đỏ sắp chạm vào da thịt thì…

“Đợi đã!”, Lâm Chính đột nhiên hô lên.

Đám đông mừng rơn. Mãn Băng Hoàn cũng thở phào. Có lẽ cô ta luôn chờ đợi câu nói đó của Lâm Chính.

“Thần y Lâm tha thứ cho tôi rồi sao?”, Mãn Băng Hoàn hỏi.

Nhưng anh chỉ lắc đầu: “Cô chưa làm thì sao tha thứ cho cô được. Tôi chỉ muốn hỏi cô, những người cùng cô dí đầu thuốc vào tay em tôi khi đó còn ai nữa?”

Dứt lời, đám đông tái mặt.

“Thấy cô làm mà mắc mệt. Thế này đi, trong các người còn ai tham gia vào trò đó thì cùng tới luôn đi. Một bao thuốc chắc là đủ đấy!”, Lâm Chính cầm bao thuốc trên bàn, phát cho mỗi người một điếu. Sau đó châm thuốc giúp họ.

Mấy cô gái trố mắt. Bọn họ tưởng Lâm Chính có lương tâm, biết thương hoa tiếc ngọc nên mới kêu họ dừng lại. Thật không ngờ…người đàn ông này không hiểu thế nào là phong độ của một người đàn ông.

Anh mà muốn tính sổ thì nào quan tâm đối phương là nam hay nữ.

“Thần y Lâm! Anh...", Mãn Băng Hoàn tức giận.

“Sao? Cô Mãn, có cần tôi giúp không?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Anh được lắm”, Mãn Băng Hoàn tức run người: “Chỉ có mình tôi làm chuyện đó thôi”.

“Tôi khuyên cô nên thật thà một chút. Nếu như sau khi tôi hỏi em tôi mà phát hiện ra không giống cô nói thì tôi sợ rằng…hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy”, Lâm Chính lắc đầu.

Mãn Băng Hoàn nín thở. Nhìn khuôn mặt như thiên thần của Lâm Chính, cô ta không dám tin. Người này chính là thần y Lâm độ lượng, nhân từ sao? Anh là ác ma thì đúng hơn.

Mãn Băng Hoàn không còn cách nào khác, đành phải nói ra tên những người khác. Cả đám òa khóc như những đứa trẻ. Lúc này họ nào còn giữ được vẻ ngạo mạn nữa, mà tất cả mềm như cọng bún…

Lâm Chính biết rằng giáo huấn đám nhóc này mà không ác một chút thì bọn họ sẽ không nhớ. Thế là đầu lọc thuốc lại được dí xuống. Cả đám đau tới mức co rúm người. Lâm Chính cũng không hề bảo họ dừng lại. Vì dù sao đây cũng là báo ứng của họ.

Lâm Chính tin những gì mà Lương Tiểu Điệp phải chịu đựng vẫn còn nhẹ. Chắc chắn có những nữ sinh còn bị ức h**p tàn nhẫn hơn nhiều.

Phụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Mãn Băng Hoàn ôm cánh tay ngồi bệt xuống ghế. Cả người run lẩy bẩy, đầu toát mồ hôi.

“Thần…thần y Lâm. Lần này…anh hài lòng chưa?”, cô ta thở hổn hển.

“Hài lòng rồi. Hi vọng sau này mối quan hệ giữa các bạn học sẽ hài hòa hơn”.

Lâm Chính thản nhiên nói rồi kéo Lương Tiểu Điệp: “Được rồi, Tiểu Điệp. Chúng ta về thôi”.

“Dạ…”, Lương Tiểu Điệp vẫn chưa hoàn hồn. Rõ ràng là trong đầu cô ta vẫn còn đang hiện ra một loạt các hình ảnh mà bản thân khó chấp nhận được.

“Tôi nhất định sẽ báo thù”, Mãn Băng Hoàn nhìn chăm chăm bóng lưng của Lâm Chính và gằn giọng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 967



Chương 972: Lương Tiểu Điệp bị ngất

Lâm Chính bình tĩnh nhìn Lương Tiểu Điệp. Anh không hề tỏ ra hoang mang. Anh đã sớm đoán ra Lương Tiểu Điệp sẽ có phản ứng như vậy. Anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Bản thân Lâm Chính không muốn người xung quanh biết mình chính là thần y Lâm. Bởi vì anh biết, sau khi đại hội, sẽ có rất nhiều coi anh là cái gai trong mắt và muốn trừ khử anh.

Kẻ địch đông quá. Nếu những người này mà có mối liên hệ với anh thì anh sẽ khiến họ bị liên lụy mất.

Anh vẫn chưa thể bảo vệ hết bọn họ được. Lý do anh giấu Tô Nhu cũng là vì sự an toàn của bọn họ. Với Lương Tiểu Điệp cũng vậy. Chỉ đáng tiếc, có vẻ như giờ không giấu được nữa.

“Tiểu Điệp, em cảm thấy anh là ai?”, Lâm Chính ngồi trên xe, điềm đạm nhìn cô ta.

“Anh…anh là thần y Lâm? Là thần y Lâm thật à?”, Lương Tiểu Điệp trố tròn mắt hỏi Lâm Chính.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Anh không giả bộ nữa. Mọi người đã biết anh có liên quan tới Lương Tiểu Điệp thì mọi việc cũng dễ giải thích hơn. Vậy thì cũng chẳng cần phải giấu Lương Tiểu Điệp làm gì.

Điều anh cân nhắc là Lương Tiểu Điệp sẽ giữ bí mật này như thế nào. Đương nhiên anh cũng cân nhắc tới việc cô ta có chấp nhận nổi chuyện này hay không.

Quả nhiên. Lương Tiểu Điệp lập tức lùi lại, há hốc miệng không dám tin.

Cô ta không tin! Cô ta thấy khó chấp nhận. Cô ta không thể nào chấp nhận được việc Lâm Chính chính là thần y Lâm. Hơn nữa đang là người này…sao tự nhiên lại thành người kia được chứ?

Đây là ma thuật!

Hay là dịch dung thuật vậy?

“Giả, chắc chắn là giả”, Lương Tiểu Điệp run rẩy. Cô ta chỉ tay vào Lâm Chính: “Anh…không phải là thần y Lâm. Chắc chắn là giả. Tất cả đều là giả. Lâm Chính, anh mau nói cho tôi biết. Anh đã làm thế nào. Sao có thể lừa được Mãn Băng Huyền! Mau nói cho tôi biết. Anh biến ra bộ mặt này bằng cách nào vậy?”, Lương Tiểu Điệp dường như muốn gào lên.

“Tiểu Điệp, anh không hề lừa em. Tất cả cũng không phải là giả. Anh chính là thần y Lâm”, Lâm Chính bất lực nói.

Có lẽ là do sự khác biệt quá lớn. Mỗi lần mà anh muốn thừa nhận thì đám người này đều không tin. Đây là điều khiến Lâm Chính vô cùng đau khổ.

Sắc mặt Tiểu Điệp biến đổi vô cùng đặc sắc. Sau đó cô ta ôm bụng cười. Cười ra nước mắt: “Không thể nào. Ha ha, anh mà là thần y Lâm sao? Tôi không tin. Tôi không tin! Ha ha…”

Lâm Chính khẽ lắc đầu, sau đó lấy ra một cây châm và ghim và cổ của mình. Trong nháy mắt ngũ guan của anh từ từ biến đổi. Anh hồi phục lại hình dạng vốn có của mình. Rồi một lúc lại biến thành khuôn mặt của thần y Lâm mà mọi người hay thấy trên video hoặc trên ảnh.

Tiểu Điệp trố tròn mắt. Trước đó cô ta không tin vì cảm thấy khuôn mặt của Lâm Chính và thần y Lâm khác hoàn toàn nhau. Cô ta là fan cuồng của thần y Lâm cơ mà. Là hội viên nằm vùng của anh, thế nên cô ta biết rõ thần y Lâm như thế nào.

Trước đó Lâm Chính nói là làm photoshop hay gì đó cô ta đều không tin. Truyền thông chính thống cũng không bao giờ làm thế. Cô ta cũng từng biết được đặc điểm của thần y Lâm nên khi Mã Hải gọi điện tới báo cảnh thì cô ta cũng chỉ cho là trò đùa. Thế nhưng lúc này cô ta cảm thấy hoang mang thực sự.

Người đàn ông tuấn tú trước mặt này chính là người mà trong mơ cô ta cũng muốn được gặp một lần.

Miệng của anh. Mũi của anh. Mắt của anh. Lông mày của anh. Tất cả đều vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

“Thần…y Lâm”.

Lương Tiểu Điểm đứng như trời trồng. Cô ta nhìn Lâm Chính như người mất hồn.

“Tiểu Điệp, em không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.

Dứt lời, Tiểu Điệp giật mình như bừng tỉnh. Chỉ là..Biểu cảm của cô ta vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng…

Cô ta nhìn Lâm Chính một lúc, sau đó ngồi phụp xuống, cúi đầu vào đầu gối và hít thở thật sâu, không dám đứng dậy.

“Tiểu Điệp, em nên về trường rồi. Sắp muộn rồi đấy”, Lâm Chính giục.

Tiểu Điệp đứng bật dậy, nhìn Lâm Chính rồi lại ngồi xuống cúi đầu. Cô ta cứ lặp lại như vậy tới ba lần. Lâm Chính hoang mang.

“Tiểu Điệp em sao thế?”

“Nói cho tôi biết! Anh rốt cuộc là ai? Thần y Lâm? Hay là …Lâm Chính!", Lương Tiểu Điệp có lẽ vừa mới điều chỉnh được tâm trạng của mình nên nghiêm túc hỏi một lần nữa.

“Thực ra đều là anh cả. Thần y Lâm là Lâm Chính, Lâm Chính là thần y Lâm”, Lâm Chính nói.

Tiểu Điệp há mồm trợn mắt trông vô cùng đáng yêu. Một lúc sau cô ta lại bật cười, rồi nụ cười tắt ngấm.

Giống như đang bị chạm dây thần kinh vậy.

“Tiểu Điệp, em không sao chứ?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.

“Không sao…không sao…”, Lương Tiểu Điệp ôm đầu.

“Em như này chắc không đi học nổi đâu, hay là về nhà nghỉ ngơi nhé”, Lâm Chính nói.

“Anh…đưa tôi tới chỗ chị tôi! Tôi muốn chị tôi…giờ gặp chị ấy!”, dường như Tiểu Điệp nghĩ ra điều gì đó bèn ngồi lên ghế sau xe điện và kêu lên.

Giờ đây cô ta vô cùng bấn loạn. Cô ta cần một người có thể xác thực cho mình. Mà trước mắt người có thể làm được việc đó ngoài Lương Huyền Mi ra…cô ta không thể tìm được ai khác.

Lâm Chính không hiểu nhưng vẫn không từ chối, chỉ lái xe đi về phía bệnh viện. Trên đường đi Tiểu Điệp không hề lên tiếng, chỉ túm chặt áo của Lâm Chính và cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Họ bước vào phòng bệnh.

“Ơ! Tiểu Điệp, không phải là em đi học sao? Sao lại quay về đây?”, Lương Huyền Mi nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin.

Lâm Chính bỏ mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt mình khiến Lương Huyền Mi mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

“Chị nói xem người này có buồn cười không? Anh ta nói mình là thần y Lâm. Đúng là chọc em mà. Anh ta là một ông anh rể vô dụng mà lại tự xưng là thần y Lâm. Chị mau nói cho em biết, anh ta chính là hàng giả đi, chẳng qua là hóa trang thôi, có phải không?”, Lương Tiểu Điệp vội hỏi Lương Huyền Mi và bật cười.

Rồi cô ta nhìn Huyền Mi bằng ánh mắt đầy kỳ vọng. Không biết có phải là cô ta đang mong Huyền Mi sẽ vạch trần sự lừa gạt này hay không nữa.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 968



Chương 973: Bọn họ ở trong phòng làm việc

Trong phòng bệnh. Lương Tiểu Điệp từ từ mở mắt. Lâm Chính trong bộ đồ thể thao ngồi bên cạnh. Lúc này anh đã quay trở lại bộ dạng của một Lâm Chính.

“Em tỉnh rồi à?”

Lâm Chính bước tới, rót cho cô ta một cốc trà.

“….”

Lương Tiểu Điệp hé miệng định gọi nhưng cổ họng cứng ngắc. Cô ta không biết lúc này phải xưng hô thế nào.

“Em bị sốc quá nên ngất. May mà đây là bệnh viện nên sơ cứu kịp thời. Em nghỉ ngơi đi, tối có thể về nhà rồi”, Lâm Chính đưa cốc trà tới.

“Cảm…”, Tiểu Điệp nhận lấy. Cô ta định cảm ơn nhưng vội vàng cúi đầu xuống, trông biểu cảm vô cùng kỳ lạ.

“Anh biết em rất khó chấp nhận ngay lập tức chuyện này. Cũng không cần gấp, từ từ em sẽ quen thôi”, Lâm Chính lấy một quả táo, gọt một cách thuần thục.

Lương Tiểu Điệp nhìn anh bằng ánh mắt rối rắm. Cảm giác này thật không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả.

Thử nghĩ mà xem, người mà cô ta khinh thường nhất lại chính là thần tượng của cô ta. Sự chênh lệch của hai con người này quá lớn. Vậy mà bây giờ lại gộp lại làm một…Vậy thì ai mà chấp nhận được. Tiểu Điệp không nói gì. Chỉ cầm chặt cốc trà, tim đập dữ dội.

“Tiểu Điệp, tối nay anh về Giang Thành . Trước khi đi, anh mong em hứa với anh một chuyện”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Chuyện gì cơ?”, Tiểu Điệp vội vàng nhìn anh.

“Giúp anh giữ bí mật này nhé”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Bí mật anh là thần y Lâm à?”, Lương Tiểu Điệp cười xùy: “Anh cảm thấy người ta tin nổi không? Đừng nói là người khác mà tới giờ tôi vẫn không tin được...", cô ta mỉm cười, nhưng giọng nói thì lại run run.

Nhìn bộ dạng căng thẳng của cô ta là biết, cô ta vẫn không chấp nhận được.

“Không quan trọng. Đợi khi em chấp nhận được thì hi vọng em có thể giữ bí mật cho anh. Trước mắt, anh vẫn chưa thể công khai thân phận được", Lâm Chính đặt quả táo đã gọt lên bàn và quay người định rời đi.

“Anh…đợi đã”, lúc này Tiểu Điệp đột nhiên hét lên.

“Sao thế?”, Lâm Chính quay người lại, hỏi với vẻ tò mò.

Lương Tiểu Điệp chỉ hơi nghiêng đầu rồi lắp bắp lên tiếng: “Thì….có thể…ký tên cho tôi được không…”

Lâm Chính giật mình nhìn Lương Tiểu Điệp, sau đó anh bật cười: “Không thành vấn đề…”

Anh lấy ra cây châm, đâm lên cổ mình, hồi phục lại dáng vẻ của thần y Lâm, sau đó bước tới, cầm điện thoại của Tiểu Điệp và chụp ảnh với cô ta.

“Có chuyện gì thì gọi cho anh!”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống rồi đi ra ngoài.

Lương Tiểu Điệp sững sờ nhìn điện thoại của mình với tấm ảnh chụp chung. Cô ta tưởng như ngất đi được.

Thần y Lâm. Nhìn người trong ảnh kiểu gì thì cũng ra là thần y Lâm.

“Mình…chụp ảnh chung với thần y Lâm rồi!”, Tiểu Điệp cảm thấy máu trong người sôi sùng sục. Cô ta vội vàng mở diễn đàn và đăng ảnh của mình lên. Chưa tới mười giây, đã có hàng trăm lời bình luận.

“Ôi thần y Lâm!'

“Baby, cậu cũng may mắn quá cơ, được chụp ảnh với thần y Lâm kìa!"

“Ôi trời, gato vãi!”

Đám đông rầm rầm bình luận. Lương Tiểu Điệp vui lắm. Thế nhưng cô ta cũng cảm thấy hơi lo lắng.

“Nếu anh ấy đúng là thần y Lâm…thì trước đây mình chửi như vậy, còn đánh nữa…liệu anh ấy có tức giận không?”

“Nếu vì chuyện đó mà thần y Lâm hận mình thì phải làm sao…"

“Ôi trời, mình có cần phải xin lỗi không nhỉ?”, Tiểu Điệp lầm bầm, ngồi trên giường và bỗng khóc lóc. Đáng tiếc là Lâm Chính không nghe thấy.

Anh dặn dò Vệ Yến chăm sóc cho Huyền Mi đồng thời để lại phương thuốc có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao và Thiên Huyền Thảo rồi cùng Cung Hỉ Vân và Từ Thiên quay về Giang Thành.

Anh không có nhiều thời gian để ở lại thêm Yên Kinh. Mã Hải vừa gọi điện tới, nói rằng có ai đó tai to mặt lớn muốn đích thân gặp anh.

Người được Mã Hải gọi như vậy thì ở trong nước cũng không nhiều nên Lâm Chính không dám khinh suất. Đợi khi Lâm Chính tức tốc về tới tổng bộ thì mới phát hiện cả tầng nhà đều trống không.

Tất cả nhân viên trên tầng cao nhất đã bị đuổi ra ngoài. Cả Mã Hải cũng không có ở trong, chỉ đứng ngoài chờ đợi.

Chuyện gì thế này? Lâm Chính vội bước tới. Anh chau chặt mày.

“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Cậu còn không tới thì tôi thật không biết phải làm thế nào”, Mã Hải vội vàng bước tới, mừng rỡ như bắt được vàng.

“Ai ở bên trong vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn và hỏi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 969



Chương 974: Muốn cậu thần phục

Lâm Chính nghe thấy thế, khuôn mặt đẹp trai lập tức trở nên lạnh lùng.

"Phòng làm việc của tôi? Mã Hải, ông chắc chắn không phải đang nói đùa đấy chứ?", ánh mắt Lâm Chính đanh lại, quát.

"Chủ tịch Lâm, bọn họ bảo muốn chờ trong phòng làm việc của cậu, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi đã yêu cầu bọn họ đến chờ ở phòng họp, nhưng bọn họ không chịu", Mã Hải mặt nhăn mày nhó đáp.

"Đây là Dương Hoa hay là nơi nào hả? Rốt cuộc ông là người phụ trách Dương Hoa hay là bọn họ?", Lâm Chính túm lấy cổ áo Mã Hải, nhỏ giọng quát.

"Chủ tịch Lâm, cậu đừng tức giận, tôi biết cậu có ý kiến, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi không thể từ chối yêu cầu của hai người họ được", Mã Hải cuống quýt giải thích.

"Tại sao?", Lâm Chính đanh mắt hỏi.

Mã Hải vội vàng lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh rồi đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính đưa mắt nhìn.

Trong ảnh là một chiếc nhẫn màu đen, trên nhẫn khắc một con hùng ưng sinh động như thật, hùng ưng sải cánh, uy vũ bất phàm.

"Ưng Các?".

Lâm Chính kêu lên thất thanh.

"Xem ra Chủ tịch Lâm biết về chiếc nhẫn này, nếu đã vậy thì tôi cũng không cần giải thích nữa", Mã Hải thở phào đáp.

"Sao tôi có thể không biết chứ?".

Lâm Chính nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Từ hồi còn rất nhỏ Lâm Chính đã từng thấy chiếc nhẫn này.

Hồi đó anh vẫn còn ở nhà họ Lâm.

Người đeo chiếc nhẫn này là bạn của nhà họ Lâm, cũng là người của Ưng Các.

Có thể làm bạn với nhà họ Lâm, thì phải có thực lực tương đương, hoặc là mạnh hơn nhà họ Lâm.

Người nào của Ưng Các cũng đeo một chiếc nhẫn như vậy, để thể hiện thân phận của mình.

Về Ưng Các, thì phàm là những người đứng đầu trong nước đều biết tới.

Bất kể trong lĩnh vực nào ngành nghề nào, thì hai chữ này cũng như sấm đánh bên tai.

Ưng Các không chỉ là một thế lực, mà còn là một gia tộc, một môn phái.

Nhưng nó không phải một thế lực bình thường.

Bởi vì nó là một gia tộc hàng đầu trong nước! Nó mạnh đến nỗi nhà họ Vân hay thế gia Tư Mã đứng trước nó chỉ là một lũ kiến hôi, không đáng nhắc đến.

Thứ nữa, nó cũng là tông môn võ đạo số một Hoa Quốc, tuyệt học của Ưng Các trước giờ đều là chính tông võ đạo, được gọi là võ kĩ đỉnh phong. Ưng Các còn có ba người đại thành, danh chấn thiên hạ.

Chưa kể nó còn là tập đoàn tài chính siêu cấp trong nước, tiền đếm không xuể, quyền lực vô song.

Ngoài ra, nó còn nhúng tay vào các phương diện, và đều nằm ở vị trí số một.

Một thế lực đáng sợ như vậy không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được.

Không một tập đoàn tài chính hay thế tộc nào muốn đối đầu với gia tộc như vậy.

Bao gồm cả Lâm Chính.

Với sự hiểu biết của anh về Ưng Các, nếu so sánh Dương Hoa hiện giờ với Ưng Các thì chẳng khác nào một đứa trẻ con với một người trưởng thành cường tráng khỏe mạnh, không thể chịu nổi một đòn...

Thảo nào đối phương lại cao ngạo như vậy.

Thảo nào Mã Hải lại nhẫn nhục chịu đựng, run rẩy sợ hãi như vậy.

"Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, chúng tôi đã mở hết camera trong phòng làm việc của cậu rồi, nếu bọn họ động vào máy tính hoặc giấy tờ của cậu, thì chắc chắn sẽ bị chúng ta truy cứu trách nhiệm", Mã Hải vội nói.

"Nếu bọn họ đúng là người của Ưng Các, thì chắc chắn sẽ có mắt nhìn rất cao, họ không có hứng thú với giấy tờ của tôi đâu".

Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Vậy bọn họ đến Dương Hoa để làm gì?", Mã Hải ngạc nhiên hỏi.

"Chắc hẳn là đến để xin thuốc", Lâm Chính khàn giọng đáp.

"Xin thuốc? Những loại thuốc chúng ta đang nghiên cứu điều chế đều có thể mua được mà... Bọn họ định xin thuốc gì chứ?".

Lâm Chính không trả lời, mà bước về phía cửa.

Mã Hải vội vàng đi theo.

Mấy người nhanh chân đi về phía phòng làm việc ở cuối hành lang.

Giày da nện xuống đất phát ra âm thanh rõ ràng, vang vọng xung quanh.

Mã Hải chạy lên trước, mở cửa phòng làm việc ra.

Lâm Chính sải bước tiến vào.

Lúc này, có hai người đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc của Lâm Chính.

Đúng vậy, là ngồi ngay ngắn.

Một nam một nữ.

Bọn họ ăn mặc theo lối cổ phong, nam mặc áo bào, nữ mặc váy lụa, cài trâm, có mấy phần giống với thế ngoại cao nhân.

Bọn họ ngồi ở sô pha, sống lưng thẳng tắp, bất động không nhúc nhích, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Mã Hải thấy thế thì sửng sốt.

Lâm Chính cũng hơi kinh ngạc.

Anh quan sát hai người này, đồng thời liếc nhìn ngón tay của bọn họ.

Đúng là người của Ưng Các.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tới ngồi xuống ghế giám đốc của mình, không nói tiếng nào mà chỉ lo pha trà.

Mã Hải căng thẳng đứng ở bên cạnh.

"Cậu chính là thần y Lâm sao?".

Đúng lúc này, người đàn ông mặc áo bào màu xanh lam mở hé mắt ra, lên tiếng hỏi.

Giọng nói rất bình thản.

Nhưng khẩu khí ngạo mạn thì không thể che giấu được.

"Là tôi đây, có chuyện gì sao?".

"Chắc thần y Lâm đã biết chúng tôi là ai rồi nhỉ?".

"Biết".

"Nếu biết thì dễ giải quyết rồi".

Người đàn ông lấy một tờ giấy sạch sẽ từ ống tay áo rộng rãi ra, đặt lên bàn trà, sau đó lại lấy một chiếc nhẫn đen bóng, đặt lên tờ giấy, không nhanh không chậm nói.
 
Back
Top Bottom