Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1050



Chương 1055: Vạch trần

Giới y học của một nửa thế giới...

Đùa sao?

Dù người đàn ông ngốc đến đâu thì cũng biết điều này có nghĩa là gì.

Những người đang có mặt không khỏi há hốc miệng.

Nhưng không ai phản bác!

Bởi vì với uy vọng của thần y Lâm... thì anh quả thực có thể làm được.

"Mỗi người bọn họ đều là chuyên gia y học cấp quốc gia của các nước, hôm nay tôi mời bọn họ đến chính là để theo dõi toàn bộ quá trình chẩn đoán của tôi. Nếu anh cảm thấy việc chẩn đoán của tôi có vấn đề? Không sao, anh có thể bảo bọn họ chẩn đoán lại. Nếu anh cảm thấy tôi không thể đại diện cho quyền uy, thì tôi nghĩ chắc là mỗi bác sĩ ở đây đều có thể đại diện chứ?", Lâm Chính mỉm cười nói.

Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

Các phóng viên thì nghệt mặt ra, đầu óc ong lên, trở nên trống rỗng...

Ai mà ngờ được Chủ tịch Lâm còn có chiêu này chứ?

Hơn nữa... lại còn khoa trương như vậy.

"Chào anh, anh nói anh bị bệnh nhồi máu não, liệu có thể để tôi khám một chút không? Tôi nghĩ mình cũng có nghiên cứu rất nhiều về bệnh này", đúng lúc này, phó hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Mễ là Jesse lên tiếng.

Sắc mặt người đàn ông tái mét, toàn thân run rẩy, miệng há ra, nhưng không biết nên nói gì. Hắn bỗng quay phắt đi, ý đồ định bỏ chạy.

Nhưng Mã Hải ở phía sau nhanh tay nhanh mắt, gọi người giữ hắn lại.

"Các... các ông làm gì vậy?", người đàn ông kia vội quát.

"Nếu cậu đã có bệnh, thì tại sao không mau chữa trị, mà lại còn bỏ trốn?", Mã Hải lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi.

"Tôi... tôi không muốn khám nữa không được sao? Lẽ nào các ông còn muốn ép tôi đến chỗ các ông chữa bệnh? Tránh ra, tất cả tránh ra!", người đàn ông la hét, muốn đi bằng được.

Nhưng sao Mã Hải có thể để hắn đi chứ? Lập tức bảo người ghì chặt hắn lại.

"Cứu tôi với! Bắt cóc rồi! Giết người rồi! Mọi người mau nhìn đi, Mã Hải của Dương Hoa muốn giết người này!", người đàn ông lập tức lăn giãy đành đạch, la hét om sòm.

Nhưng chẳng ai lên tiếng nói đỡ câu nào.

Giờ phút này, cho dù là thằng ngốc cũng nhìn ra được người đàn ông này có vấn đề...

Bỗng một giọng nói vang lên.

"Bác sĩ Đinh Tập Vĩ của bệnh viện Nam khoa Giang Thành đến!".

Mọi người nghe thấy thế thì đều quay sang nhìn, chỉ thấy một bác sĩ đeo kính, sắc mặt trắng bệch, bị hai người mặc vest dẫn vào.

Nhậm Quy ở trong xe hoàn hồn lại, sắc mặt thay đổi: "Đinh Tập Vĩ bị làm sao vậy? Chẳng phải tôi đã bảo cậu ta mấy hôm nay rời khỏi Giang Thành sao? Sao... sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?".

"Hai người kia... hình như là người của Cung Hỉ Vân! Giám đốc Nhậm, xem ra Đinh Tập Vĩ bị Cung Hỉ Vân bắt rồi", ông cụ Vương nhìn về phía Đinh Tập Vĩ, khàn giọng nói.

"Ơ... Chủ tịch Lâm... còn có chiêu này sao?", Cư Chí Cường run rẩy nói.

"Xem ra tình hình không lạc quan như chúng ta nghĩ", Nhậm Quy cắn răng nói.

Sắc mặt ông cụ Vương âm trầm, không nói lời nào.

Đinh Tập Vĩ bị đẩy đến trước đám người.

"Chào anh, bác sĩ Đinh", Lâm Chính mỉm cười chào anh ta.

"Chào... chào cậu, thần y Lâm...", Đinh Tập Vĩ nặn ra một nụ cười, đáp lại.

Lâm Chính đưa bản báo cáo kiểm tra trên bàn cho anh ta, nói: "Báo cáo này là anh viết cho anh trai này đúng không?".

"Đúng... đúng... đúng vậy...", Đinh Tập Vĩ có chút ấp úng.

"Thế à? Trong này nói động mạch ở cổ bệnh nhân đập yếu, động mạch trước não tắc nghẽn, động mạch sau gáy tắc nghẽn, động mạch chủ của não tắc nghẽn… Bác sĩ Đinh, anh biết như vậy có nghĩa là gì không?", Lâm Chính cười hỏi.

"Chẳng phải... chẳng phải điều này cho thấy bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não sao?", Đinh Tập Vĩ không còn tự tin, giọng nói cũng có vẻ hốt hoảng.

"Không không không, không chỉ đơn giản là bệnh nhồi máu não", Lâm Chính cười nói: "Thực ra nếu bệnh nhồi máu não đến mức độ này thì bệnh nhân đã chết rồi".

Đinh Tập Vĩ ngớ người ra.

"Bác sĩ Đinh, anh có thể nói cho tôi biết, động mạch sau não bị tắc nghẽn sẽ xuất hiện triệu chứng gì không?", Lâm Chính lại hỏi.

"Cái... cái này... chắc là sẽ bị choáng đầu, sau đó... sau đó...", Đinh Tập Vĩ ấp a ấp úng, mãi không nói được nên lời.

"Nếu động mạch sau não tắc nghẽn, thì sẽ gây ra những hậu quả như gây chướng ngại, tê liệt, chứng khó đọc. Nếu màng não bị tắc nghẽn thì sẽ gây ra những hiện tượng như cận lệch, ảo giác thị lực. Bác sĩ Đinh, ngay cả những thứ cơ bản này mà cậu cũng không biết sao?”, Mạc Thanh đanh mặt lại, lạnh lùng nói.

"Tôi... tôi...", Đinh Tập Vĩ há miệng, không thốt nên lời.

"Bác sĩ Đinh, xem ra anh không biết chẩn đoán về mảng nhồi máu não. Hình như anh có chuyên môn về nam khoa nhỉ? Tại sao anh lại khám bệnh nhồi máu não cho anh này? Còn viết một bản báo cáo kiểm tra như vậy?", Lâm Chính lại hỏi.

Đinh Tập Vĩ gần như muốn khóc, anh ta đã không thể chịu đựng nổi sự tra khảo như vậy.

"Tôi thấy chắc chắn anh ta và tên này là cùng một giuộc, bị người ta sai khiến, vu oan cho thần y Lâm", cuối cùng trong đám người cũng có bệnh nhân không nhịn nổi nữa, lớn tiếng chỉ trích.

"Phải đấy, rõ ràng anh ta không bị bệnh nhồi máu não, mà dùng một báo cáo giả để vu oan cho thần y Lâm!".

"Loại người này đúng là khốn kiếp!".

"Các người phải cút xuống địa ngục!".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1051



Chương 1056: Lộ chân tướng

Hai người bị Lâm Chính vạch trần tại trận, không cãi được lời nào. Người dân xung quanh cũng ý thức được đây là âm mưu của bọn họ, liền lớn tiếng chỉ trích.

Đinh Tập Vĩ và người đàn ông gầy gò kia như chuột qua đường, bị mọi người chửi rủa đánh đập. Nếu không phải hiện trường còn có cảnh sát duy trì trật tự, thì e là bọn họ đã bị quần chúng phẫn nộ đánh chết rồi.

Mấy cảnh sát bước tới.

"Anh Đinh, anh Lưu, chúng tôi nghi ngờ các anh có liên quan đến vụ án doanh nghiệp và vụ án phỉ báng, mời các anh đi theo tôi", một cảnh sát lạnh lùng nói.

Hai người không còn gì để nói, liền theo cảnh sát lên xe.

Nhậm Quy, người nhà họ Vương và Cư Chí Cường đang ở trong chiếc xe đỗ ven đường chứng kiến tất cả vụ việc.

Sắc mặt bọn họ vô cùng âm trầm.

"Thua rồi, thua hết rồi", ông cụ Vương hít sâu một hơi nói.

Ông ta bỗng chốc như già đi mấy tuổi.

Nhậm Quy chẳng nói chẳng rằng, chỉ châm một điếu thuốc, nhưng bàn tay châm thuốc đang run rẩy.

Rõ ràng ông ta cũng biết điều này có nghĩa là gì, ông ta biết rất rõ hành động này của thần y Lâm sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng cho kế hoạch của ông ta.

Nhưng chưa tiến hành đến bước đó, thì ông ta nghĩ mình vẫn còn cơ hội.

"Cứ tiếp tục xem đi, xem thần y Lâm này... còn thủ đoạn nào nữa không", Nhậm Quy nhỏ giọng nói.

Ông ta vẫn chưa hết hy vọng.

Hai người Đinh Tập Vĩ bị đưa đi, đám thủy quân do Nhậm Quy và người nhà họ Vương mời tới không dám làm loạn nữa, chỉ đành lặng lẽ rời đi.

Bọn họ nhận tiền làm việc, nhưng không muốn bị cảnh sát đưa đi.

Huống hồ có nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở đây như vậy, cho dù bọn họ muốn vu oan, thì cũng phải có cớ mà vu oan chứ!

Những nhân sĩ quyền uy này hoàn toàn có thể đánh tan những lời phỉ báng và vu oan của bọn họ.

Dù sao hiện giờ trên cả thế giới cũng không có tập thể nào có quyền uy như bọn họ.

Lâm Chính tiếp tục khám bệnh miễn phí.

Các chuyên gia được mời đến thì yên lặng ngồi xem bên cạnh.

Nhất là các bác sĩ nổi tiếng trong nước.

Có thể tận mắt chứng kiến Lâm Chính châm cứu bắt mạch ở khoảng cách gần như thế này, cũng coi như một chuyện may mắn đối với bọn họ.

"Thần y Lâm đúng là yêu nghiệt thiên tài, tôi hành nghề y cả đời mà chưa thể đạt tới y thuật như cậu ấy. Đời này coi như sống hoài sống phí", danh y Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành thở dài nói.

"Tiền bối nói đùa rồi, y thuật không phân cao thấp, mà quan trọng là cứu người. Bác sĩ có thể cứu người thì đều là thần y. Cả đời ông đã cứu sống vô số người, riêng điều này thì vãn bối không thể bằng được", Lâm Chính mỉm cười nói.

Khấu Quan sửng sốt, sau đó cười lớn, vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính lại càng tán thưởng hơn.

Đám người Anna, Jesse cũng châu đầu ghé tai, bàn tán về y thuật của Lâm Chính.

Một tiếng sau, sau khi bà lão kia uống thuốc đã sắc, thì lập tức được kiểm tra lại.

Kết quả kiểm tra vừa có, lập tức khiến mọi người chấn động.

Các chỉ số của bà ta nhanh chóng giảm xuống, gần bằng mức của người bình thường.

Nhận được tin này, các chuyên gia của nước D và nước E được mời tới đều không ngồi yên được nữa, lập tức bước tới đích thân kiểm tra cho bà lão kia.

"Không thể nào!".

"Trong một thời gian ngắn đã khống chế được tình trạng của bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não, và giảm nhẹ... Đúng là hoang đường!".

Hai người kinh ngạc kêu lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được: "Cậu Lâm, sao cậu có thể làm được?".

Lâm Chính mỉm cười, nói mấy câu.

Nhưng có vẻ hai người họ không hiểu lắm.

"Các ông cứ bình tĩnh, lát nữa tôi sẽ tuyên bố một chuyện", Lâm Chính cười nói.

Hai người họ gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt đầy mong chờ.

Nhậm Quy và ông cụ Vương ở trong xe đưa mắt nhìn nhau, trong lòng run sợ.

Lại một tiếng nữa trôi qua, bây giờ đã là 12 giờ trưa.

Lâm Chính dừng lại.

"Mọi người đừng xếp hàng nữa, buổi chiều tôi sẽ khám tiếp, mọi người có thể về nhà ăn cơm rồi", Lâm Chính nói.

Các bệnh nhân ở phía sau nghe thấy thế thì đều thở dài, đang định rời đi.

Các phóng viên cũng chuẩn bị thu dọn ra về.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.

"Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố".

Tất cả mọi người lập tức dừng bước.

Jesse, Anna, Mạc Thanh và bác sĩ nổi tiếng các nước đều bước tới.

Lâm Chính rút ra mấy tờ giấy trong kẹp văn kiện mà Mã Hải đưa cho, đặt lên bàn từng tờ một.

"Chuyện tôi muốn nói cũng là chuyện được rất nhiều người quan tâm hiện giờ, đó chính là thuốc trị nhồi máu não của Dương Hoa chúng tôi bị người ta chất vấn là có vấn đề. Tôi muốn mượn cơ hội hôm nay để nói với tất cả các bệnh nhân một chuyện, thuốc trị nhồi máu não của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi Hiệp hội Y tế Quốc tế cùng với tổ chức y học của các nước giám định thuốc đặc trị của Dương Hoa chúng tôi xong đã chứng minh được điều này. Cả chứng cứ giám định của các tổ chức hiệp hội y học trong nước, tôi sẽ cho người đăng lên mạng sau, mọi người có thể lên mạng xem".

Ai nấy đều ngạc nhiên.

Không ngờ thần y Lâm lại mang thứ này ra.

"Ngoài ra, ở đây còn một phần nữa".

Lâm Chính cầm một tờ giấy nói.

"Đây lại là kết quả giám định của nước nào vậy?", có người không nhịn được hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: "Đây không phải là kết quả giám định thuốc của Dương Hoa chúng tôi, mà là một bản báo cáo kiểm tra".

"Báo cáo kiểm tra?".

Mọi người ngạc nhiên.

"Đúng, đây là báo cáo kiểm tra của mấy bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não nặng hiện giờ đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân Giang Thành. Sự thật cho thấy, trước khi bọn họ dùng thuốc trị nhồi máu não, đã cùng sử dụng một thứ xung khắc với dược tính của thuốc trị nhồi máu não. Thứ đó là xà phòng thơm, chính nó đã khiến bệnh tình của mấy bệnh nhân trở nên nặng hơn", Lâm Chính lớn tiếng nói.

"Xà phòng thơm?".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Là xà phòng thơm của hãng nào vậy?", một phóng viên vội hỏi.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1052



Chương 1057: Cắn ngược lại

Những lời nói của Lâm Chính chẳng khác nào một quả bom nặng ký, ném vào đầu mỗi người đang xem trực tiếp.

Dù là những người đang có mặt ở hiện trường hay đang xem qua màn hình cũng đều ngớ người ra.

Không ai ngờ được Lâm Chính lại có được thứ này.

“Chuyện gì thế này? Tại sao thần y Lâm lại biết mấy bệnh nhân kia dùng xà phòng thơm do chúng ta sản xuất? Lẽ nào lúc trước ông không xóa sạch dấu vết, để thần y Lâm tìm được manh mối sao?”, ông cụ Vương nổi giận, lập tức chất vấn Nhậm Quy.

“Sao có thể chứ? Chúng tôi đã dừng sản xuất loại xà phòng thơm này từ lâu, cũng không có ý định bán ra ngoài thị trường, thậm chí dây chuyền sản xuất cũng đã bị tôi cắt đứt. Thần y Lâm không thể điều tra đến đây được”, Nhậm Quy vội vàng giải thích.

“Vậy thì… chuyện này là sao đây?”, Cư Chí Cường run giọng nói.

Mấy ông trùm ở trong xe đều vô cùng lo lắng.

“Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, nếu cứ để thần y Lâm tiếp tục như vậy, thì dư luận sẽ bị bẻ lái, tất cả những nỗ lực trước đây của chúng ta sẽ đổ sông để bể”, ông cụ Vương trầm giọng nói.

“Ý của ông Vương là…”, Nhậm Quy nhìn về phía ông ta.

“Xuống xe, chúng ta đối chất trực tiếp với cậu ta. Hôm nay hoặc là thằng nhãi họ Lâm này chết, hoặc là chúng ta chết!”, ông cụ Vương quát.

Mọi người gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Mấy tờ chứng minh này của Lâm Chính lập tức dấy lên sóng to gió lớn.

Những người có mặt đều bàn tán xôn xao.

“Xem ra thuốc của Chủ tịch Lâm không có vấn đề gì!”.

“Chúng ta trách nhầm cậu ấy rồi!”.

“Chủ tịch Lâm bị đối thủ cạnh tranh vu oan, nên mới như vậy!”.

“Chúng ta đều bị người ta dắt mũi rồi!”.

“Là Thiên Hằng! Là Nhậm Quy của Thiên Hằng giở trò!”.

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tẩy chay Thiên Hằng!”.

“Đúng, tẩy chay Thiên Hằng!”.

“Tẩy chay Thiên Hằng!”.

“Tẩy chay Thiên Hằng!”.

“Tẩy chay Thiên Hằng!”.

Quần chúng hò hét.

Còn màn hình trực tiếp cũng nhảy chữ điên cuồng.

Mã Hải mỉm cười.

Không chỉ Nhậm Quy mời thủy quân, mà Dương Hoa cũng làm vậy.

Quyền bẻ lái dư luận đã nằm trong tay Lâm Chính, lại thêm những minh chứng công khai kia, đủ để làm chứng cứ vững chắc.

Dù sao kết quả giám định trong nước cũng không có vấn đề gì, còn kết quả giám định của mấy nước khác cũng chứng minh là nó an toàn.

Như vậy còn chưa đủ sức thuyết phục sao?

Nếu không thì còn thứ gì có thể chứng minh thuốc này quả thực không có vấn đề chứ?

Thấy dư luận trên mạng và ở hiện trường đã hoàn toàn chuyển hướng, đám người Mã Hải thở phào nhẹ nhõm.

Tô Nhu và Lạc Thiên ở bên dưới cũng tươi cười rạng rỡ.

“Mình biết mà! Chắc chắn thần y Lâm có thể làm được! Chắc chắn anh ấy có thể làm được!”, Lạc Thiên kích động vỗ tay.

“Đứng trước thực lực tuyệt đối, những âm mưu quỷ kế này sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Dù sao đám người Nhậm Quy cũng không hề biết rốt cuộc y thuật của thần y Lâm đã đạt tới cảnh giới nào”, Lạc Bắc Minh cũng lắc đầu nói.

Đám người Châu Ngải, Tề Trọng Quốc cũng luôn miệng khen hay.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tình hình đã bị Dương Hoa xoay chuyển.

Bây giờ, chỉ cần thuốc đặc trị của Dương Hoa không bị ảnh hưởng, đám người Nhậm Quy chỉ chèn ép về kinh tế thì không thế dồn Dương Hoa vào chỗ chết được.

Nếu không bị dồn vào chỗ chết, chỉ cần đi theo con đường thuốc đặc trị này, thì tương lai Dương Hoa cũng đủ trở nên lớn mạnh, sớm muộn sẽ trở thành đại họa của đám người Nhậm Quy.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Không bằng không chứng! Tất cả chỉ là những lời vô căn cứ!”.

Câu này vừa dứt, xung quanh lập tức trở nên yên lặng hẳn, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nhậm Quy và ông cụ Vương dẫn theo một đám người bước vào.

“Là giám đốc Nhậm của Thiên Hằng!”.

“Giám đốc Nhậm đến rồi!”.

Không biết là ai kêu lớn.

Các phóng viên như phát cuồng, nhanh chóng lao về phía Nhậm Quy.

Đám đông liền mất khống chế.

Một số bệnh nhân lập tức xông về phía Nhậm Quy, vẻ mặt vô cùng tức giận, trong mắt bọn họ, Nhậm Quy chính là tội đồ.

Cảnh sát không ngăn nổi đám người đang phẫn nộ, vội vàng hét vào bộ đàm: “Kêu gọi tổng bộ! Kêu gọi tổng bộ! Tăng chi viện khẩn cấp! Tăng chi viện khẩn cấp!”.

Lại thêm mấy chiếc xe nhanh chóng phi tới, rất nhiều cảnh sát ập đến, lúc này mới ổn định được hiện trường suýt nữa thì mất khống chế.

Ống kính máy ảnh chĩa về phía đám người Nhậm Quy, chụp lia lịa.

Trên mạng cũng xôn xao.

Nhưng Nhậm Quy hoàn toàn phớt lờ, chỉ tay vào Lâm Chính quát: “Chủ tịch Lâm, vừa rồi cậu nói mấy bệnh nhân bị nặng của bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi sản xuất, nên mới khiến bệnh tình nặng hơn! Tôi muốn biết cậu có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chính là cậu phỉ báng tôi! Tôi có thể kiện cậu!”.

“Ông nghĩ tôi không có chứng cứ sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu có ý kiến với chúng tôi, cũng biết tại sao cậu lại có ý kiến với chúng tôi! Bởi bì cậu đã lấy trộm phương thuốc thuốc mới của chúng tôi!”, Nhậm Quy hừ một tiếng.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên.

“Ông nói cái gì?”.

“Giám đốc Nhậm, ông có thể nói rõ ràng được không?”.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.

Một số bác sĩ nổi tiếng trong nước lập tức đứng lên chất vấn.

“Chẳng phải mấy ngày trước thần y Lâm đã mở cuộc họp báo, tuyên bố sắp cho ra mắt thuốc đặc trị bệnh tiểu đường sao? Trên thực tế, thuốc đặc trị bệnh tiểu đường này là do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi nghiên cứu điều chế ra. Sau khi nghiên cứu ra loại thuốc này, chúng tôi đã mời thần y Lâm cùng giao lưu, nhưng không ngờ cậu ta lại bỉ ổi như vậy, ăn trộm phương thuốc của chúng tôi. Còn muốn đưa thuốc mới ra thị trường trước chúng tôi! Kính thưa quý vị, đây chính là loại tiểu nhân bỉ ổi nhưng lại tỏ vẻ đạo mạo, các vị đừng để cậu ta lừa!”, Nhậm Quy nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, lớn tiếng mắng.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều xì xào.

“Đây là thật hay giả vậy?”.

“Thần y Lâm lấy trộm phương thuốc của giám đốc Nhậm?”.

“Chắc là giả chứ nhỉ? Tôi chưa từng nghe nói tập đoàn Thiên Hằng làm thuốc bao giờ cả”.

“Thế tại sao giám đốc Nhậm lại nói vậy?”.

“Mọi người đừng vội đưa ra kết luận, nhỡ lại có thay đổi thì sao?”.

Quần chúng bất đồng ý kiến, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa.

Đám người Tô Nhu và Lạc Thiên thì lo sốt vó lên.

Tề Trọng Quốc cũng hốt hoảng.

Ai mà ngờ được Nhậm Quy còn có chiêu này chứ?

“Nói vậy là ông cũng có thuốc đặc trị bệnh tiểu đường?”, Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên, hơn nữa thuốc của chúng tôi đã mang đi giám định thử nghiệm rồi, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả thôi”, Nhậm Quy cười khẩy đáp.

Ông ta chắc chắn Lâm Chính không ngờ được mình còn có chiêu này.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1053



Chương 1058: Đối chất

Nhậm Quy nghe thấy thế thì sửng sốt.

Ông ta nhìn thấy được vẻ mặt tràn trề tự tin của Lâm Chính.

Cứ như anh đã lường trước được việc này vậy.

“Không thông qua? Sao nào? Chủ tịch Lâm, lẽ nào thuốc của tôi là do cậu giám định?”, Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, thực ra phương thuốc mà người ông cài cắm bên cạnh tôi lấy trộm chưa được hoàn chỉnh. Thuốc mà ông nghiên cứu điều chế ra không đủ để chữa bệnh tiểu đường. Nếu ông dùng một phương thuốc còn thiếu sót để chữa trị cho bệnh nhân thì chỉ có hại bọn họ thôi”, Lâm Chính nói.

Nhậm Quy nghe thấy thế thì giật thót trong lòng, nhưng lúc này ông ta cũng không nghĩ được nhiều nữa, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Vớ vẩn, sao thuốc của chúng tôi có thể thiếu sót được chứ? Cậu đừng đổi trắng thay đen nữa!”.

“Sao nào? Giám đốc Nhậm không tin hả? Được, vậy chúng ta hãy đối chất đi. Thuốc mới của ông vẫn chưa ra mắt đúng không? Hay là… để tôi nói cho mọi người biết, phối phương thuốc mới của ông có những gì nhé?”, Lâm Chính nói.

“Cậu lấy trộm phương thuốc của tôi, còn không biết phối phương của tôi sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng.

“Ông cứ bình tĩnh, chờ tôi nói phương thuốc của ông ra đã, rồi tôi sẽ nói cho mọi người biết phương thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa chúng tôi. Ông nghe xong sẽ biết tất cả thôi”.

Nhậm Quy nghe thấy thế, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.

Lâm Chính cười nhạt, rồi đọc “phương thuốc” của Nhậm Quy ra.

“Phương thuốc mà ông tự xưng là nghiên cứu điều chế ra do “cây hạnh” làm thuốc dẫn, phối hợp với cây cát cánh, nhân sâm, đương quy, hạt hướng dương điều hòa, lại thêm mười mấy dược liệu trung hòa điều chế như hoa mạn, cỏ tam thủy… Giám đốc Nhậm, không biết tôi nói có đúng không?”.

Sắc mặt Nhậm Quy trở nên khó coi.

Ông ta rất muốn phủ nhận, nhưng thuốc và phối phương đã được mang đi giám định, chỗ giám định đã có phương thuốc, ông ta không thể phủ nhận được, nếu không người ta công bố phương thuốc ra ngoài, thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao?

“Phải thì sao nào? Đồ ăn trộm!”, Nhậm Quy tức giận nói.

“Tôi còn chưa nói phương thuốc của tôi ra mà, ông cứ bình tĩnh”.

“Chẳng phải phương thuốc của cậu chính là cái này sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng, đáp.

Lâm Chính lắc đầu: “Không không không, phương thuốc tôi không giống của ông lắm”.

“Cậu có ý gì…”

“Phương thuốc của tôi do trường khanh, trầm hương, tiễn thu làm thuốc dẫn, phối hợp với quân thiên tử, thiên đông, ngọc trúc, long cốt, long quỳ trung hòa, lại kết hợp thêm bí phương gia truyền của tôi điều hòa sắc nấu… Giám đốc Nhậm, nếu ông nói tôi lấy trộm phương thuốc của ông, thì tại sao phương thuốc của chúng ta lại khác nhau hoàn toàn như vậy?”, Lâm Chính bình thản nói.

Anh vừa dứt lời, Nhậm Quy liền tái mặt, lùi lại liên tục, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, mãi không thốt nên lời.

Phương thuốc trong tay hai người khác nhau hoàn toàn?

Không có vị thuốc nào giống nhau!

Như vậy sao có thể coi là ăn trộm chứ?

Đầu óc Nhậm Quy trở nên hỗn loạn.

“Ông rất tò mò đúng không? Tại sao phương thuốc mà người ông phái tới đưa cho ông lại khác hoàn toàn phương thuốc do tôi nghiên cứu điều chế ra? Tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, từ đầu đến cuối, tôi vẫn có hai phương thuốc, một phương thuốc giả được chuẩn bị để đề phòng bị gián điệp thương mại lấy trộm, phương thuốc còn lại mới là thật. Đây chính là công tác bảo mật của Dương Hoa chúng tôi, phương thuốc mà ông thăm dò được chính là giả”, Lâm Chính cười nhạt đáp.

“Không! Cậu nói dối! Cậu là đồ nói dối! Phương thuốc trong tay tôi mới là thật, nó là thật!”, Nhậm Quy có chút mất khống chế, lớn tiếng gào lên.

“Là thật hay giả, chỉ cần kết quả giám định được mang tới là chân tướng sẽ được làm rõ. Nếu thuốc của ông có thể cứu người thì nó là thật, nếu không thể cứu người thì nó là giả”, Lâm Chính nói.

Toàn thân Nhậm Quy run lên bần bật.

Hóa ra từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn bị Chủ tịch Lâm âm thầm dùng quỷ kế đưa vào bẫy…

Tất cả đều là âm mưu của Lâm Chính…

Nhậm Quy đã không còn lời nào để nói, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Các phóng viên nắm được cơ hội, vội vàng chụp Nhậm Quy lia lịa.

Người của Thiên Hằng vội vàng bước tới, bao vây Nhậm Quy lại, không cho phóng viên chụp nữa.

“Chủ tịch Lâm, anh đừng có thay đổi chủ đề, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó! Anh nói mấy bệnh nhân triệu chứng nặng ở bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do Thiên Hằng sản xuất mới khiến bệnh tình nặng hơn, đây là lời vu oan rất nghiêm trọng. Tôi hi vọng anh có thể đưa ra chứng cứ ngay lập tức, nếu không chúng tôi có thể kiện anh tội phỉ báng, anh sẽ phải trả giá cho lời nói của mình!”, Cư Chí Cường thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra, lớn tiếng chỉ trích.

“Đúng! Cậu vu oan cho Thiên Hằng, bẻ lái dư luận, khiến uy tín của Thiên Hằng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chủ tịch Lâm, nếu cậu không đưa ra được chứng cứ, thì chúng tôi sẽ kiện cậu!”, Nhậm Quy cũng hoàn hồn lại, quát lớn.

“Chứng cứ? Có! Chỗ tôi có một báo cáo kiểm tra được lấy từ người bệnh nhân, trên lớp da của bọn họ còn tồn tại một lượng lớn vật chất xung khắc với thuốc đặc trị bệnh nhồi máu não!”, Lâm Chính rút một tờ giấy trong túi tài liệu ra, nói.

“Nó có thể cho thấy điều gì chứ?”.

“Phải đấy, điều này có thể cho thấy bọn họ bị vậy là do dùng sản phẩm của Thiên Hằng sao? Cậu đây là vu oan giá họa!”.

“Đúng vậy!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1054



Chương 1059: Gài bẫy

“Chính miệng thừa nhận?”.

Nhậm Quy run rẩy.

Điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là thần y Lâm đã chữa khỏi cho mấy bệnh nhân đó.

“Nói dối, cậu… cậu đang nói dối! Bọn họ đã rơi vào hôn mê, sắp thành người thực vật rồi, sao bọn họ lại nói được những lời như vậy chứ? Chắc chắn là cậu bịa đặt! Chắc chắn là vậy!”.

Nhậm Quy vẫn không chịu bỏ cuộc, lớn tiếng hét lên.

Lâm Chính không khỏi lắc đầu.

“Giám đốc Nhậm, hình như ông có chút hiểu nhầm về lòng người thì phải”.

“Lòng người?”.

Vẻ mặt Nhậm Quy ngẩn ra.

“Ông tìm tới mấy bệnh nhân đó, nói với bọn họ rằng, chỉ cần dùng xà phòng thơm của ông, rồi lại uống thuốc đặc trị của tôi, khiến bệnh tình nặng hơn rồi vu oan đổ tội cho tôi, thì ông sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, đồng thời cho họ một số tiền hậu hĩnh. Thực ra nếu ông làm theo kịch bản này thì vốn không có vấn đề gì cả, cái sai của ông là ông quá tuyệt tình. Sau khi những bệnh nhân kia trở nặng, ông liền nuốt luôn lời hứa trước đó, không nghĩ cách cứu bọn họ, không nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho bọn họ, mà còn muốn bọn họ chết thật nhanh, để giữ được bí mật này. Nhậm Quy, đây chính là sai lầm chí mạng của ông!”.

Nhậm Quy trợn to hai mắt, ông ta mơ hồ đoán được gì đó, cả người lảo đảo muốn ngã.

“Ông phải biết rằng, đối với một người, thứ quan trọng nhất là tính mạng, rồi mới đến tiền! Bọn họ có thể vì tiền giúp ông vu oan tôi, nhưng bọn họ cũng có thể vì mạng giúp tôi vạch trần mọi chuyện! Chỉ cần tôi hứa sẽ chữa khỏi cho bọn họ, thì họ sẽ nói hết chân tướng ra!”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó vung tay lên.

Mã Hải lập tức chạy bước nhỏ tới một chiếc xe đang đỗ ở ven đường, mở cửa xe ra. Sau đó, mấy bóng dáng bước xuống, đi thẳng tới trước mặt mọi người.

Tất cả đều quay sang nhìn.

Mấy người này chính là mấy bệnh nhân bị nhồi máu não nặng của bệnh viện thành phố.

Tuy hiện giờ khí sắc của bọn họ vẫn rất tệ, có người còn phải ngồi xe lăn, nhưng có vẻ bệnh tình đã ổn định.

Nhậm Quy nhìn thấy những người này, sắc mặt xám ngoét.

“Lưu Quốc, Trương Phàm, các ông hãy nói rõ chân tướng đi”, Lâm Chính nói.

“Được, thần y Lâm”.

Một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhìn Nhậm Quy chằm chằm, nổi giận đùng đùng nói: “Hai ngày trước, có một người đến tìm tôi, nói là muốn nhờ tôi làm một chuyện, rồi đưa cho tôi một miếng xà phòng thơm, bảo tôi chỉ cần dùng nó tắm một lần là sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó tôi rất nghi ngờ, không biết người này có ý gì, nhưng cậu ta nói, tắm bằng xà phòng thơm này, rồi uống thuốc của Dương Hoa, sẽ khiến bệnh tình nặng hơn rất nhiều. Cậu ta yêu cầu tôi, sau khi bệnh tình trở nặng thì phải khẳng định chắc chắn thuốc của Dương Hoa có vấn đề, cậu ta sẽ cho tôi 500 nghìn tệ. Lúc đó cậu ta còn hứa hẹn, nếu chuyện này có hiệu quả, cậu ta sẽ phái bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho tôi. Lúc đầu tôi đã từ chối, nhưng cậu ta nói mình là người của ông chủ Nhậm Quy, sẽ không lừa tôi, nên tôi mới nhẹ dạ cả tin làm chuyện này. Thế nhưng đến lúc tôi sắp chết, vẫn không nhận được tiền, lại càng không thấy người đâu. Tất cả đều là âm mưu của đám doanh nhân lòng dạ độc ác này, là bọn họ dụ dỗ chúng tôi gây ra”, người kia tâm trạng kích động, vội vàng chửi rủa Nhậm Quy.

Mọi người lập tức xôn xao.

Ai nấy đều bị chân tướng của chuyện này làm cho chấn động.

Những người vừa rồi vẫn còn bình tĩnh, lập tức trở nên nóng nảy, xông tới chửi bới Nhậm Quy, nhổ nước bọt vào người ông ta.

Còn Nhậm Quy đã hoàn toàn không còn gì để nói.

“Lời từ một phía! Đây đều là những lời từ một phía của ông ta! Anh bảo ông ta lấy ra chứng cứ chứng minh đây là giám đốc Nhậm làm đi! Nói không chừng là anh bỏ tiền ra mua chuộc ông ta thì có!”, Cư Chí Cường vẫn không chịu bỏ cuộc, hét lên.

“Anh Cư, bây giờ không giống lúc trước nữa, chúng tôi đã xác định được là Thiên Hằng, chỉ cần để cảnh sát điều tra, thì chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. Hơn nữa… lúc các anh tiếp xúc với một trong số những bệnh nhân này, ở nhà bọn họ có lắp đặt camera, chỉ cần người đó trích xuất camera, giao cho cảnh sát, thì sự thật sẽ được làm rõ. Dù sao các anh cũng dùng luôn nhân viên của Thiên Hằng để làm chuyện này, có thể nhầm đi đâu được chứ?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Việc này…”, Cư Chí Cường đần mặt ra.

“Việc này chỉ có thể để tâm phúc đi làm, dù sao chúng tôi cũng nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ chết, chết là không thể đối chứng được nữa”, Nhậm Quy hít sâu một hơi, nói.

Cư Chí Cường cắn chặt răng, không nói câu nào.

“Có kết quả giám định rồi!”.

Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, đám người lại dạt ra, một người đàn ông cầm tờ giấy, nhanh chân chạy tới, đưa cho Lâm Chính.

Lần này thì tất cả đám người Nhậm Quy đều ngừng thở.

Nếu kết quả giám định là sai thì tất cả sẽ chấm hết, người này có bị mua chuộc hay không đã không còn quan trọng nữa.

Dù sao cục diện cũng đã sụp đổ hoàn toàn.

“Giám đốc Nhậm, ông còn muốn xem không?”.

Lâm Chính kẹp tờ giấy ở ngón tay, đung đưa hỏi.

“Không cần đâu!”.

Nhậm Quy hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bây giờ có xem cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chủ tịch Lâm, cậu đã thắng!”.

Xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng.

“Nói vậy là ông đã thừa nhận?”.

“Thừa nhận thì sao chứ? Tôi rất tò mò, cậu phát hiện tôi cài gián điệp bên cạnh cậu từ lúc nào vậy?”, Nhậm Quy khàn giọng hỏi.

“Sau khi các ông giao dịch”, Lâm Chính đáp.

“Sau khi giao dịch?”, hơi thở Nhậm Quy như nghẹn lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh hãi.

Tờ giấy trong tay anh rơi xuống.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1055



Chương 1060: Tự thú

Hóa ra Lâm Chính không hề có hai phương thuốc. Anh luôn chỉ có một. Phương thuốc liên quan tới Dương Hoa là do anh tự bịa ra.

Trước khi Lục Tuyết đưa phương thuốc của Dương Hoa cho nhà họ Vương thì Lâm Chính và Mã Hải đều không để ý đến thân phận của cô ta nên không thể phát giác được.

Tới khi muốn ngăn lại thì cũng đã muộn. Không ai ngờ nhà họ Vương lại dài tay đến vậy. Nhậm Quy vốn cũng không định thừa nhận. Thế nhưng nghĩ tới việc Lâm Chính đột nhiên mời được quá nhiều bậc thầy y học tới giám định, chứng minh cho anh như vậy nên Nhậm Quy cảm thấy chột dạ.Ông ta biết chắc chắn là Dương Hoa đã sớm có sự chuẩn bị.

Trong nháy mắt có thể mời được nhiều đại y tới như vậy thì chắc chắn là thần y Lâm đã phải chuẩn bị từ rất lâu trước đó rồi. Ngoài ra việc một vài người bệnh đột nhiên trở mặt cũng đã khiến anh thận trọng hơn nhiều.

Ông ta còn nhớ bác sĩ trong bệnh viện đó nói rằng tình hình của người bệnh khi đó không thể nào sống nổi qua ngày hôm sau, ngay cả Đại La Kim Tiên có giáng thế thì cũng không thể cứu được.

Vậy mà…thần y Lâm lại có thể khiến họ sống lại. Y thuật như vậy thì rõ ràng là đủ khả năng nắm quyền sinh sát người khác trong tay mà.

Y thuật mà thần y Lâm thể hiện khiến cho Nhậm Quy bắt đầu tin vào lời của anh, tin rằng anh có tới hai phương thuốc. Và phương thuốc mà ông ta có trong tay là giả. Nếu như phương thuốc có vấn đề thì chắc chắn ông ta sẽ thất bại. Cộng với báo cáo kết quả giám định đã khiến ông ta một lần nữa như muốn nổ tung.

Thật không ngờ, tất cả đều là giả dối. Tất cả đều là màn lừa gạt do thần y Lâm tạo ra. Nhậm Quy dứt lời, cả hiện trường lại mất kiểm soát. Tất cả nhà báo đều hướng về phía Nhậm Quy và chụp ảnh lia lịa.

“Giám đốc Nhậm, tất cả đều là âm mưu do ông tạo ra sao? Sức ép mà gần đây Dương Hoa phải chịu đựng cũng là đối sách của ông đúng không?”

“Chủ tịch Nhậm, những người bệnh này cũng là do ông kiểm soát đúng không? Lẽ nào ông không quan tâm tới tính mạng của họ?”

“Giám đốc Nhậm, mục đích ông làm vậy để làm gì? Ông có cân nhắc đến trách nhiệm pháp luật của những hành vi do mình gây ra không?”

Đám nhà báo hỏi dồn dập. Có rất nhiều người dân bắt đầu lên tiếng chửi Nhậm Quy và nhổ nước bọt về phía ông ta. Cộng đồng mạng cũng sục sôi. Lời nói của Nhậm Quy được tinh giản bằng vài từ sau: “Nhậm Quy kẻ âm mưu”.

Họ mạng chửi rủa, chỉ trích ông ta. Vì dù sao cũng vì hành động của Nhậm Quy mà khiến cho người bệnh không dám sử dụng thuốc của Dương Hoa dẫn đến tử vong mà. Đó là hành động đùa giỡn với tính mạng của người khác.

Nhậm Quy bị người của tập đoàn Thiên Hằng bao vây. Thế nhưng ông ta chỉ đứng bất động nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng ánh mắt phẫn nộ

“Thật ngốc quá! Nhậm Quy, hôm nay ông ngốc quá”, ông cụ Vương trừng mắt, không ngờ Nhậm Quy lại tự mình làm như vậy.

“Giám đốc, đã có kết quả giám định rồi”, lúc này có tiếng kêu vang lên, sau đó một nhân viên của Thiên Hằng lao tới với tờ báo cáo trong tay và đưa cho Nhậm Quy. Ông ta nhận lấy, toàn thân run rẩy.

“Đúng vậy, đúng ra tôi phải nghĩ ra điều này sớm hơn. Nếu như có kết quả báo cáo thì nên đưa cho tôi trước chứ không phải là thần y Lâm. Tôi lại ngốc nghếch như vậy sao?”, Nhậm Quy hít một hơi thật sâu.

“Giám đốc, kết quả giám định thế nào ạ?”

“Thiếu một vài vị thuốc nhưng…về cơ bản thì có hiệu quả”, Nhậm Quy nói.

Nói cách khác, phương thuốc mà Lục Tuyết đưa cho ông ta dù có thiếu sót nhưng là thật…Lục Tuyết đã hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà ông ta lại không tin…

“Cùng với những lời nói trước đó thì ông có biết điều này có nghĩa là gì không?”, Lâm Chính hỏi.

Nhậm Quy im lặng nhìn ông cụ Vương. Ông cụ Vương giật mình, lập tức hiểu ra ý đồ của Lâm Chính bèn lên tiếng: “A Khang, nhanh! Chúng ta về”.

“Vâng bố”, Vương Khang gật đầu định đưa ông cụ rời đi. Nhưng khi bọn họ định làm vậy thì phía sau đã có một đám người lao lên chặn họ lại. Đó chính là Từ Thiên và Cung Hỉ Vân.

“Ông định đi đâu? Kịch hay còn chưa biểu diễn cơ mà. Đừng vội”, Từ Thiên cười nói.

“Đúng vậy, lát nữa còn kịch hay lắm”, Cung Hỉ Vân cũng cười hi hi.

Ông cụ Vương mặt tối sầm, không nói gì. Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Nhậm Quy! Ông cũng đã thừa nhận rồi, ông ăn trộm phương thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa. Tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào một mình ông thì không thể nào có được phương thuốc dễ dàng như vậy. Chắc chắn là ông có hợp tác với người trong nội bộ của tập đoàn mới có thể lấy được phương thuốc đúng không?"

Nhậm Quy không nói gì.

“Người đóng vai trò gián điệp đó không phải do ông phụ trách. Vậy thì ông hãy nói cho tôi biết là ai? Và ông, đã hợp tác với những ai khác để ăn trộm tài liệu của Dương Hoa?”, Lâm Chính hỏi.

Nhậm Quy vẫn im lặng. Lâm Chính đã sớm đoán ra là sẽ như vậy: “Ông không nói đúng không? Không sao, bởi vì tôi đã biết là ai rồi”.

Lâm Chính thản nhiên nói rồi đánh mắt với Mã Hải. Mã Hải hiểu ý, lập tức cho người khiêng cáng tới.

Nhậm Quy há mồm trợn mắt. Những người nhà họ Vương cũng bàng hoàng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1056



Chương 1061: Nghịch chuyển

Nhìn thấy Vương Tử Tường nằm trên cáng, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

“Người này là ai vậy?”

“Hình như là Vương Tử Tường!”

“Vương Tử Tường? Anh ta là ai?”

“Đến Vương Tử Tường mà anh cũng không biết à? Đó là cậu chủ của nhà họ Vương đấy, là cháu trai của ông cụ Vương. Vậy mà anh không biết sao?”

“Đó là cậu ấm có tiếng của Giang Thành cơ mà!”

“Nghe nói người này làm rất nhiều chuyện xấu xa. Giờ tự dưng lại phải nằm cáng như thế này”.

“Không biết là tại sao? Có lẽ do làm nhiều việc xấu quá nên gặp quả báo cũng nên”.

Đám đông bàn tán, có rất nhiều anh hùng bàn phím đặt ra dấu hỏi. Rõ ràng họ không biết người này là ai. Nhưng cũng có rất nhiều người cung cấp những câu chuyện liên quan tới Tử Tường để phổ biến cho mọi người. Sau khi biết được đây là một cậu ấm chuyên gây tai tiếng và làm điều ác thì ai cũng thả icon tức giận.

“Chết tiệt, hóa ra là đồ cặn bã à”.

“Thứ chó má như vậy sao còn sống đến tận giờ chứ?”

“Giờ cậu ta liệt chưa? Liệt thì tốt!”

“Người làm việc ác thì sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu”.

Cộng đồng mạng nhao nhao lên chửi rủa Vương Tử Tường. Thế nhưng anh ta căn bản không nghe thấy. Đối với ông cụ Vương, sự xuất hiện của Vương Tử Tường có nghĩa là mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi. Nhà họ Vương đã bị phán tội chết!

Lâm Chính bắt đầu châm cứu cho Vương Tử Tường. Một lúc sau, vùng cổ của Vương Tử Tường được ghim đầy châm bạc. Sau đó Mã Hải bưng tới một bát thuốc nóng. Lâm Chính bón cho Vương Tử Tường.

Ực ực…Vương Tử Tường đang bị liệt toàn thân bắt đầu có thể hồi phục được chức năng ăn uống.

“Bố, chuyện này…là thế nào? Tại sao…Vương Tử Tường có thể…”, Vương Khang trố tròn mắt, run rẩy chỉ về phía Vương Tử Tường.

“Xong thật rồi!”, ông cụ Vương dường như già thêm chục tuổi. Ông ta run rẩy nói: “Bố không ngờ chủ tịch Lâm lại làm vậy với Vương Tử Tường. Chúng ta xong thật rồi”.

“Bố! Rốt cuộc thần y Lâm định làm gì? Bố nói cho con biết với, để con đi ngăn cậu ta lại”, Vương Khang cũng cuống cả lên.

“Ngăn lại sao?”, ông cụ Vương run rẩy, vội hô lên: “Đúng rồi! Phải đi ngăn thần y Lâm lại! Mau! Mau lao tới, đừng để thần y Lâm cứu Vương Tử Tường. Tử Tường luôn trong trạng thái hôn mê, nó căn bản không biết mối quan hệ giữa chúng ta và Dương Hoa. Thần y Lâm chỉ cần dùng vài lời nói là đã có thể biết được thân phận thực sực sự của Lục Tuyết, nếu để cậu ta biết được thêm thông tin gì thì tới khi đó chúng ta không thể nào cứu vãn được tình hình đâu. Mau đi ngăn thần y Lâm lại”.

Ông cụ gào lên. Vương Khang cũng mặc kệ, cứ thế lao về phía trước như một kẻ điên. Toàn bộ nhà họ Vương cũng bắt đầu hành động.

Thế nhưng khi họ vừa có ý định thì đã bị toàn bộ người của Cung Hỉ Vân và Tử Thiên kiểm soát. Bọn họ bụm chặt miệng người nhà họ Vương khiến chúng bất động.

Ông cụ Vương và Vương Khang chỉ biết trố mắt nhìn cảnh tượng đó. Thần y Lâm đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Bọn họ không thể làm được gì.

Một lúc sau, với một loạt các thao tác điều trị thì cuối cùng Vương Tử Tường đã hồi phục được ý thức. Anh ta từ từ mở mắt.

“Tôi…tôi làm sao vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta nói bằng giọng yếu ớt.

“Vương Tử Tường tôi hỏi anh, người nhà họ Vương cử rất nhiều người tới làm gián điệp bên trong Dương Hoa phải không?”, Lâm Chính hỏi.

“Đúng vậy! Sao anh biết?”, Vương Tử Tường vô thức hỏi.

Dứt lời, cả hiện trường nháo nhào: “Ôi đúng là như vậy thật à?”

“Hóa ra là người nhà họ Vương”.

“Nhà họ Vương không phải cũng là người của Dương Hoa sao? Sao họ lại làm ra những chuyện như vậy chứ?”

“Anh còn không hiểu sao? Nhà họ Vương phản bội Dương Hoa, cấu kết với Nhậm Quy, bán toàn bộ thông tin cơ mật của Dương Hoa cho Nhậm Quy đó”.

“Chẳng trách Nhậm Quy lại có được phương thuốc đó của Dương Hoa, hóa ra là thế..”

“Người nhà họ Vương cũng độc ác quá”.

Đám đông hét lên, chửi rủa không thôi. Đám nhà báo lập tức khóa chặt người nhà họ Vương và dồn dập đưa ra câu hỏi với ông cụ.

Cung Hỉ Vân và Từ Thiên cũng nói thuộc hạ buông họ ra. Lúc này nhà họ Vương có thể lên tiếng rồi. Thế nhưng ai cũng im thin thít. Bởi vì lúc này có nói gì thì cũng đã muộn…

Ông cụ Vương nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, không thể hiện ra biểu cảm gì nhiều. Vương Khang lúc này đã hét lên, ngồi phụp xuống gào thét.

“Chuyện gì vậy? Tôi đang ở đâu? Vừa rồi ai đã nói chuyện với tôi vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta quay qua hai bên một cách khó khăn và hỏi.

“Đưa cậu Vương tới bệnh viện chữa trị cho cẩn thận”, Lâm Chính nói với người bên cạnh.

“Vâng chủ tịch!”, những người bên cạnh lập tức đưa Vương Tử Tường đang không hiểu mô tê gì tới bệnh viện.

Lâm Chính nhìn về phía ông cụ Vương.

“Chủ tịch Lâm, cậu được lắm”, ông cụ Vương nói bằng vẻ vô cảm.

“Tôi đã cho nhà họ Vương cơ hội nhưng các người lại không biết trân trọng”, Lâm Chính nói.

“Nói đúng ra thì tôi đã đánh giá cậu quá thấp. Tôi thật không ngờ cậu lại đa mưu như vậy…Đây là năng lực mà không phải ai ở tuổi cậu cũng có”, ông cụ Vương nói giọng khàn khàn.

“Giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đúng vậy…muộn rồi…muộn thật rồi. Nhà họ Vương đã bị chôn sống trong tay tôi…thua thật rồi”, ông cụ Vương lầm bầm như phát điên. Vài người cảnh sát nhanh chóng bước tới giữ lấy ông cụ Vương và Vương Khang.

“Ông Vương, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ án lần này, mời ông cùng chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra”, người cảnh sát nói.

Ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, giơ tay lên.Cảnh sát phất tay. Bọn họ lập tức được đưa đi.

Nhà họ Vương sụp đổ, có nghĩa là cục diện của cả một vùng cũng sụp đổ theo. Nhậm Quy đưa tay vào trong túi áo, run rẩy tìm thuốc nhưng không thấy đâu.Ông ta ngước nhìn Lâm Chính thì thấy anh đang nhìn mình.

“Thật sự không thể đánh bại được người này sao?”, ông ta lầm bầm. Không ai nói cho ông ta biết vì sao.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1057



Chương 1062: Hoàn hảo

Nhậm Quy đã đã thua. Thua một cách hồ đồ và vô lý. Ông ta không còn cơ hội lật ngược thế cờ nữa rồi.

Sau khi buổi chẩn đoán kết thúc, cổ phiếu của Dương Hoa tiếp tục tăng vọt còn tập đoàn Thiên Hằng thì lao dốc, đứng bên bờ phá sản. Đến cả những công ty lớn nhỏ có liên quan tới Thiên Hằng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Chưa nói tới việc đối phó với Dương Hoa thì lúc này các công ty này cũng đã khó bảo toàn được tính mạng lắm rồi. Đến cả Nhậm Quy cũng đang phải xử lý rất nhiều vấn đề liên quan tới nhà nước, làm gì có thời gian đi lo cho những công ty đó.

Nhà họ Vương càng thê thảm hơn. Khi Vương Tử Tường đưa ra thông tin về những hành động phi pháp của nhà họ Vương dành cho Dương Hoa thì Khang Gia Hào và Kỷ Văn đã cùng hợp lực vạch trần toàn bộ âm mưu của nhà bọn họ.

Lúc đó, có thể nói toàn bộ nhà họ Vương đều rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không ai thoát được. Cuộc chiến này kết thúc bằng sự chiến thắng của Dương Hoa.

Thế nhưng dù vậy thì công việc của Mã Hải và Lâm Chính vẫn chưa kết thúc. Mã Hải nhân lúc đối phương đang sứt đầu mẻ trán lập tức tiến hành chèn ép và thu mua những công ty liên quan và cả tập đoàn Thiên Hằng của Nhậm Quy

Tập đoàn Thiên Hằng chỉ trong ba ngày đã bị thu nhỏ tới một nửa. Lâm Chính cũng được đà bèn tức tốc cho sản xuất thuốc tiểu đường.

Thuốc mới được tung ra, nhận được phản ứng cực tốt, vừa được người bệnh đánh giá cao lại được những đại y của các nước khác kiểm chứng nên đã khiến đám đông giành mua cho bằng được. Thậm chí nước ngoài còn đặt mua số lượng lớn.

Hoa Dương đành phải xây thêm vài nhà máy để sản xuất. Nhà máy của Chung Hào được liệt vào đối tượng sản xuất trọng điểm. Quy mô cũng được anh chú trọng đầu tư và mở rộng lên gấp ba lần. Chung Hào nhìn nhà máy dần được hoàn thành bèn quỳ xuống khóc thét lên: “Bố! Con đã không phụ sự kỳ vọng của bố rồi ạ…”

Lâm Chính ngồi trong phòng làm việc, im lặng nhìn màn hình máy tính. Mã Hải đẩy cửa bước vào, rảo bước đi tới trước mặt Lâm Chính bằng vẻ đầy kích động.

“Chủ tịch, tập đoàn Thiên Hằng đã bị chúng ta thôn tính hơn một nửa rồi. Những công ty khác cũng đã đầu quân cho chúng ta. Từ hôm nay, Dương Hoa đã trở thành đầu rồng trong nước rồi. Sẽ không còn thế lực nào dám đối kháng với chúng ta nữa. Chúng ta đã thành công! Dương Hoa đã trở thành cái tên không thể bỏ qua rồi! Chúng ta đã làm được”, Mã Hải run rẩy vì xúc động.

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh nhìn điện thoại, đôi mắt sâu thẳm khó đoán được tâm tư: “Cũng tương đối rồi! Ngày đó…sắp tới”.

“Chủ tịch, hiện tại có 31 công ty truyền thông muốn phỏng vấn cậu!”

“Ngoài ra còn có 47 doanh nghiệp hàng đầu muốn mời cậu dùng bữa tối. Đây là danh sách của họ”.

“Có thêm 198 doanh nghiệp muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta".

“Chủ tịch Lâm…còn cả…”, Mã Hải đưa một loạt danh sách ra trước mặt Lâm Chính.

Thông tin chất như núi. Lâm Chính chỉ liếc nhìn và thở dài. Anh đã sớm tính đến chuyện này. Rằng một khi đánh bại được Thiên Hằng của Nhậm Quy thì Dương Hoa sẽ trở thành đầu rồng trong nước và không ai có thể ngăn cản anh được nữa. Nhưng…đó chưa hẳn là điều Lâm Chính mong muốn.

“Ăn tối thì thôi, phỏng vấn cũng lùi lại cho tôi. Tôi không có hứng thú. Còn việc hợp tác thì ông thấy cái nào có lợi cho Dương Hoa thì xử lý giúp tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vâng chủ tich”, Mã Hải gật đầu.

Lâm Chính nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 5h chiều, tới giờ cơm rồi. Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông. Anh liếc nhìn, là Tô Nhu.

“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính ấn nút nghe.

“Anh ở đâu, đi ăn cơm thôi”, giọng của Tô Nhu nghe khá nhẹ nhàng.

“Em muốn ăn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.

“Nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần, anh có biết không? Em ở đó đợi anh”.

“Được! Giờ anh đi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó tắt máy.

“Cậu có cần tôi đưa đi không?”, Mã Hải hỏi.

“Không cần đâu, tôi tự lái xe”.

“Cậu muốn xe gì? Alto hay là…

“Thôi khỏi, Lamborghini đi, dù sao thì tôi cũng nói với cô ấy tôi là chủ tịch Lâm rồi. Cô ấy không tin thì thôi vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc. Mã Hải im lặng nhìn theo bóng lưng anh rời đi.

Lâm Chính nhanh chóng lái Lamborghini tới nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần. Có không ít người để ý tới chiếc xe của anh.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1058



Chương 1063: Phú ông

Lạc Thiên giật mình, đột nhiên ý thức ra việc mình quên béng mất nên cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không…không có gì…Hôm nay anh ấy nhập được một lô hàng cực hiếm, đó chính là loại dược liệu mà y quán đang thiếu nên mình cảm thấy vui thôi mà..."

“Vậy à? Chẳng trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh”, Tô Nhu chợt hiểu ra.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lắc đầu. Anh cảm thấy bây giờ chẳng còn gì phải giấu diếm Tô Nhu nữa.

Tô Nhu là người thông minh, dù có nói ra sự thật thì cô ấy cũng sẽ giữ kín cho anh thôi.

Tới khi đó dù Lâm Chính có tạo ra nhiều mối thù hơn nữa ở đại hội thì Tô Nhu cũng sẽ giả vờ coi như không biết. Còn nếu Tô Nhu thật sự không biết gì hết thì quá tốt.

Ba người vui vẻ dùng bữa.

“Tô Nhu, hôm nay tâm trạng của em không tệ đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

“Anh không biết sao? Hôm nay thần y Lâm đã xử lý xong xuôi hết mọi việc, Nhậm Quy bị đánh bại rồi?”, Tô Nhu mỉm cười.

“Vậy à?"

“Em biết chắc chắn là chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị mà, nếu không thì anh ấy đã không tổ chức buổi chẩn đoán miễn phí đó. Giờ đây danh tiếng của tập đoàn Dương Hoa đã len lỏi tất tất cả các ngóc ngách trong nước rồi. Công ty của em cũng không bị ảnh hưởng gì nữa. Em tin có một ngày nhất định sẽ có rất nhiều công ty hợp tác với chúng ta và cũng không cần phải lo lắng về nguồn hàng nữa”, Tô Nhu tươi cười. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.

Lạc Thiên cười với Lâm Chính bằng vẻ ý vị và nâng ly: “Vậy thì rất đáng để chúc mừng đấy. Nào, chúng ta cùng cạn ly chúc mừng chủ tịch Lâm!”

“Cạn ly!”, ba người nâng ly. Dù Lâm Chính cảm thấy rất buồn cười.

Được một lúc, điện thoại của Tô Nhu đổ chuông. Cô nhìn điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn.

“Tô Nhu! Ai gọi tới vậy?”

“Cậu đoán xem", Tô Nhu nói bằng vẻ tinh ngịch.

“Sao mình đoán được? Không phải là chủ tịch Lâm đấy chứ?”, Lạc Thiên cười hi hi.

“Không phải. Đang yên đang lành chủ tịch Lâm gọi cho mình làm gì? Là Cư Chí Cường”, Tô Nhu tỏ vẻ tức giận.

“Cư Chí Cường sao?”, Lạc Thiên ngạc nhiên.

“Anh ta gọi cho em làm gì?”, Lâm Chính cũng kinh ngạc.

“Anh ta không định kiện chúng ta nữa mà bồi thường bộ trang phục Hoa Hi Vọng với toàn bộ số tiền. Lâm Chính, giờ anh đã là phú ông rồi”, Tô Nhu cười nói với anh.

Lâm Chính kinh ngạc. Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại. Có lẽ Cư Chí Cường định dùng hành động này để nịnh anh đây mà. Chỉ đáng tiếc, lúc này hành động của Cư Chí Cường đã quá muộn.

Ăn xong, Lạc Thiên tự về nhà. Lâm Chính và Tô Nhu cùng về tập đoàn Duyệt Nhan. Hai người vừa bước vào chưa được bao lâu thì...

Cộc cộc cộc! Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Tô Nhu đang định đi tắm phải giật mình, lật đật chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở thì Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đã hồng hộc lao vào: “Ây da con gái, cuối cùng thì con cũng đổi đời rồi! Hu hu…”

Trương Tinh Vũ hét lên rồi ôm chầm lấy Tô Nhu khóc nức nở. Tô Nhu hoang mang.

“Mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy?”, cô cảm thấy không hiểu

“Con còn hỏi là có chuyện gì à? Con tưởng mẹ ngu chắc? Chồng của con giờ là phú ông rồi, không còn là thằng rể vô dụng nữa, lẽ nào con không vui sao?”, Trương Tinh Vũ cười ha ha.

Tô Nhu bừng tỉnh, bật cười chua chát: “Con còn tưởng là chuyện gì. Hóa ra là chuyện đó à. Mẹ…có gì đáng để vui chứ…Tiền nhiều hay ít không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần cả nhà vui vẻ là được mà”.

“Đúng đúng, chúng ta vui vẻ thì chuyện gì cũng tốt…À phải rồi, chồng con đâu rồi?”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.

“Có việc gì không ạ?”, Lâm Chính đang chuẩn bị lấy quần áo đi tắm liền bước ra hỏi.

“Lâm Chính, chúc mừng cậu đã trở thành phú ông. Nói đi, định bỏ ra bao nhiêu để bày tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ vợ đây?”, Trương Tinh Vũ cười toe toét.

“Tiền?”

Lâm Chính chau mày: “Nếu con không có tiền thì có phải là không thể hiếu kính với bố mẹ không?”

“Không có tiền lại còn đòi hiếu với chả kính. Cậu tưởng cả người cậu, ngoài chút may mắn ra thì còn có gì có thể khiến cho bố mẹ vợ của cậu vui vẻ được chứ?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1059



Chương 1064: Ăn vạ

Có lẽ hai người họ không ngờ rằng Lâm Chính sẽ trả lời như vậy. Tô Nhu cũng kinh ngạc nhìn anh. Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Tầm khoảng vài giây sau.

“Đồ chết tiệt này. Cậu là cái thá gì? Cậu có giỏi thì nói lại xem”, Trương Tinh Vũ gào lên như muốn xé rách cả cổ họng.

“Còn cần con lặp lại sao? Con nói lần nữa, tiền của con sẽ không đưa cho bố mẹ một đồng. Bố mẹ nghe rõ chưa?”, Lâm Chính quát lại. Lần này anh không hề nhượng bộ.

“Hả?”, Trương Tinh Vũ hét lên, giơ nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Chính.

Tô Nhu ở phía sau vội vàng lao lên ôm bà ta lại. Thế nhưng bà ta chỉ trợn ngược mắt: “Lâm Chính! Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi là mẹ vợ của cậu, lẽ nào cậu lại nói với tôi bằng giọng điệu như vậy?”

“Mẹ vợ sao? Từ lúc con bước vào nhà này, có ai coi con là con rể bao giờ chưa? Mỗi ngày nếu không phải là sỉ nhục thì cũng là bóc lột con. Người như vậy mà cũng xứng sao?”, Lâm Chính hừ giọng.

“Cậu…cậu nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ run lẩy bẩy, mặt đỏ linh căng. Bà ta đứng loạng choạng, cả người như muốn bốc cháy.

“Lâm Chính…cậu ăn nói hơi quá đáng rồi đấy?”, Tô Quảng cũng tức lắm.

“Đồ nuôi ong tay áo này. Nếu như không có nhà tôi thì cái thứ như cậy đã chết đói từ lâu rồi. Cậu ăn ở nhà tôi. Giờ cậu có tiền thì vênh mặt phải không?”, Trương Tinh Vũ gào lên.

“Ăn ở nhà mọi người sao? Mặc dù những năm qua con không có công việc nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà con đều làm cả. Mọi người thuê người làm, cho họ ăn, họ ở vẫn còn phải trả tiền thêm nữa đấy. Con thì sao? Ngoài ăn ở ra, mọi người cho con được cái gì?”, Lâm Chính hừ giọng.

“Cậu…”, Trương Tinh Vũ á khẩu thế nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm.

“Đủ rồi”, lúc này, Tô Nhu không chịu được nữa bèn quát lớn.

“Con gái, con xem chồng của con kìa. Giờ nó có tiền rồi thì lật mặt, không quen biết ai. Đồ lòng lang dạ sói này! Con mở to mắt ra mà xem”, Trương Tinh Vũ bất lực bèn chạy tới bên cạnh Tô Nhu và chỉ trích Lâm Chính.

“Mẹ! Trên thực tế thì Lâm Chính nói không sai. Mấy năm qua, mẹ đối xử hà khắc với anh ấy quá. Hơn nữa, thi thoảng lại ép anh ấy ly hôn. Giờ Lâm Chính nói vậy, mẹ không thể trách ai khác được”, Tô Nhu trầm giọng.

Trương Tinh Vũ sững sờ: “Tô Nhu! Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Con là con ai thế? Sao tự dưng lại bênh người ngoài? Hay là con bị thằng này bỏ bùa mê thuốc lú rồi? Rốt cuộc thì con đang đứng về bên nào vậy?”

“Mẹ, mặc dù những việc mẹ làm quá đáng nhưng dù sao mẹ là mẹ của con, đương nhiên là con đứng về phía mẹ”.

“Vậy thì tốt. Cuối cùng thì cũng không tốn cơm nuôi. Mau đi nói chuyện, thằng nhóc đó nghe lời của con, mau đi nói với nó đi”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.

“Con nói kiểu gì bây giờ? Anh ấy có sai đâu".

“Nó không sai sao? Vậy con…định làm thế nào?”, Trương Tinh Vũ hỏi .

“Nếu mẹ cảm thấy không thể tha thứ được cho Lâm Chính thì con và anh ấy ly hôn vậy?”, Tô Nhu nói.

Trương Tinh Vũ nghe như sét đánh ngang tai: “Không được ly hôn! Tuyệt đối không được!”

“Tại sao ạ? Không phải mẹ luôn hi vọng con và Lâm Chính ly hôn sao?”

“Đó là trước đây! Giờ mẹ không cho phép. Mẹ nói con nghe, nếu mà con và Lâm Chính ly hôn thì mẹ sẽ lập tức nhảy từ đây xuống”, bà ta hét lên và lao về phía cửa sổ.

Tô Nhu tái mặt, vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, con không ly hôn nữa. Mẹ đừng kích động! Nào!”

“Vậy còn được”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.

Giờ Lâm Chính có tiền, sao bà ta có thể đồng ý cho Tô Nhu ly hôn được. Lần này ai đuổi Lâm Chính đi thì bà ta sẽ sống chết với kẻ đó. Tô Nhu thở dài. Làm gì có chuyện cô không hiểu tâm tư của Trương Tinh Vũ.

Lúc này, Trương Tinh Vũ chỉ vẫy tay với Tô Nhu: “Tô Nhu, mẹ định mua một căn nhà ở ngoại ô Giang Thành, con bỏ tiền ra đi”.

“Tiền? Tiền gì ạ? Mẹ, con không có tiền”, Tô Nhu giật mình.

“Con không có nhưng chồng con có”, Trương Tinh Vũ lườm.

Bà ta không thể lấy được tiền từ Lâm Chính nên định thông qua Tô Nhu để có được.

“Mẹ…đó là tiền của Lâm Chính mà…”, Tô Nhu tỏ vẻ khó xử.

“Tiền của Lâm Chính không phải tiền của con hở? Hai đứa là vợ chồng cơ mà. Lẽ nào lại còn chia tài sản? Con đừng tưởng mẹ không biết. Trước đây cứ mỗi lần tới lễ tết con đều lén lút đưa tiền cho nó để nó mua quần áo. Giờ nói phát tài rồi, đưa cho vợ ít cũng là điều hợp lý mới phải chứ?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.

“Mẹ, mẹ đừng khiến con khó xử”.

Trương Tinh Vũ nghe xong thì ngồi phịch xuống đất và gào khóc" “Trời đất ơi! Sao số tôi khổ thế này, bị gả cho một người chồng vô dụng, khó khăn lắm mới nuôi được một cô con gái mà nó lại mặc kệ tôi. Tôi khổ quá. Giờ sống còn có ý nghĩa gì nữa đây! Tôi chết đi cho xong! Hu hu…”

Trương Tinh Vũ nước mắt lã chã, đứng dậy trèo lên cửa sổ.

“Tinh Vũ, đừng làm bậy?”, Tô Quảng vội giữ bà ta lại.

“Mẹ đừng kích động”", Tô Nhu cũng cuống cả lên, vội ôm lấy tay bà ta.

“Buông ra. Tôi không có đứa con bất hiếu như cô. Để tôi chết đi. Hu hu”, Trương Tinh Vũ điên cuồng gào thét.

Tô Nhu bất lực đành phải hạ mình: “Mẹ! Được rồi. Để con đi nói với Lâm Chính”.

Trương Tinh Vũ nghe thấy vậy thì không giãy giụa nữa mà quẹt ngang nước mắt: “Tô Nhu, mẹ biết trong lòng con vẫn còn có mẹ mà. Con sẽ nghĩ cho mẹ. Mẹ nuôi con lớn bằng này cũng không dễ dàng gì, giờ bọn con phát triển được thì chẳng lẽ lại không để mẹ sống tốt hơn sao?"

“Được rồi! Con biết rồi!”, Tô Nhu cũng hết cách. Cô đành quay người đi về phía Lâm Chính.

Lâm Chính quan sát hết sự việc nhưng không nói gì. Tô Nhu nhìn anh rồi kéo anh ra ngoài.

Lâm Chính vẫn im lặng như đợi cô lên tiếng.

Thế rồi...Tô Nhu không nói gì chỉ móc vài tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
 
Back
Top Bottom