Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1040



Chương 1045: Nước bẩn

Chuyện về nhà máy, bồi thường chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là Lâm Chính có thể nhờ vào dư luận để tranh thủ thời gian.

Ít nhất thì Mã Hải nghĩ như vậy.

Nhưng trong mắt Nhậm Quy thì mục đích của Lâm Chính còn hơn thế.

Mục đích của anh vẫn là dẹp yên chuyện này trong vòng năm ngày.

Đã ba ngày trôi qua.

Chỉ mấy hành động của Lâm Chính đã khiến cục diện xảy ra sự thay đổi rất vi diệu.

Tuy nhìn bên ngoài phía Nhậm Quy vẫn còn rất mạnh, Dương Hoa từng bước bị đánh bại, nhưng Nhậm Quy biết, hiện giờ mình chỉ có những thủ đoạn như vậy, chưa đủ để ra đòn tấn công chí mạng với Dương Hoa.

Muốn lật đổ Dương Hoa hoàn toàn thì phải có thủ đoạn một kích chí mạng.

Nhưng bây giờ, ông ta chưa tìm được cơ hội như vậy.

Không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Kéo dài càng lâu thì càng bất lợi với Nhậm Quy.

Thế là Nhậm Quy dẫn theo những người này, ngay trong đêm trở về công ty chi nhánh của Thiên Hằng ở Giang Thành, mở cuộc họp khẩn cấp, huy động các lực lượng bắt đầu triển khai đợt tấn công mới nhằm vào Dương Hoa.

“Sếp Nhậm, chúng ta ra tay ở mặt nào đây?”.

Trong cuộc họp, một nhân viên của Thiên Hằng dè dặt hỏi.

“Chủ tịch Lâm ra tay ở dư luận thì chúng ta cũng ra tay ở dư luận. Bây giờ nền tảng của Dương Hoa là thuốc trị nhồi máu não và thuốc trị viêm mũi, hy vọng của bọn họ là thuốc đặc trị bệnh tiểu đường. Nếu không giải quyết được những thứ này thì chúng ta sẽ không có phần thắng”, Nhậm Quy lạnh lùng nói.

“Sếp Nhậm, ý của ông là…”

“Nếu những thứ này xảy ra vấn đề, thì gốc rễ của Dương Hoa sẽ bị lung lay, đúng không nào?”, ánh mắt Nhậm Quy lóe lên tia hằn học.

“Sếp Nhậm, ông điên à? Động vào cái này? Nhỡ bị bắt thì tiêu đời đó…”

Lập tức có mấy nhân viên đứng dậy phản đối.

Bọn họ dù ngang ngược đến đâu cũng không dám đùa giỡn với tính mạng con người.

“Yên tâm, tôi sẽ không làm tuyệt tình đến mức đó đâu. Nhưng bất cứ thứ gì, bất cứ sản phẩm gì đều có mặt hại, chứ không thể hoàn hảo được. Chỉ cần chúng ta tìm ra được sai sót và khiếm khuyết của những loại thuốc này, rồi phóng đại nó lên, là có thể lật đổ Dương Hoa”, Nhậm Quy cười đáp.

“Khiếm khuyết?”.

Mọi người ù ù cạc cạc.

Nhậm Quy nhìn về phía những nhân viên cũ của Dương Hoa mà ông ta dẫn đến.

“Thực ra thuốc đặc trị mà Chủ tịch Lâm nghiên cứu ra quả thực có một khuyết điểm khá khó hiểu, hoặc có thể nói là cấm kỵ. Ví dụ như thuốc trị nhồi máu não, khuyết điểm của thuốc trị nhồi máu não là nếu người dị ứng với phấn hoa mà uống nó thì sẽ xảy ra phản ứng dị ứng rất mạnh. Tình hình nghiêm trọng thậm chí còn gây nguy hiểm đến tính mạng”, một nhân viên cũ của Dương Hoa nói.

“Bọn họ đã ghi chú ở hướng dẫn sử dụng loại thuốc này rồi, cậu nói điều này thì có ích gì chứ? Người ta nhắc nhở rồi, anh bị dị ứng phấn hoa mà vẫn uống, thì sao có thể trách được người ta?”, một cổ đông nhíu mày nói.

“Nhưng các ông có biết công ty dưới trướng sếp Nhậm sắp cho ra mắt sản phẩm gì không?”.

"Sản phẩm gì?".

"Xà phòng thơm! Trên đường đến đây tôi đã nói chuyện với sếp Nhậm, chúng tôi phát hiện ra có khả năng loại xà phòng thơm này xung khắc với thuốc của Dương Hoa".

"Thế thì chắc là Dương Hoa sẽ chú thích là những người uống thuốc không được dùng loại xà phòng thơm này của chúng ta", cổ đông nhíu mày nói.

"Nhưng chẳng phải bây giờ Dương Hoa vẫn chưa biết đến loại xà phòng thơm này của chúng ta sao? Chúng ta vẫn chưa công bố, nhưng có thể bảo mấy người của chúng ta dùng xà phòng thơm rồi uống thuốc của Dương Hoa xem sao", nhân viên cũ kia cười nói.

Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn Nhậm Quy.

Đây rõ ràng là vu oan cho Dương Hoa một cách trắng trợn.

Xà phòng thơm vẫn chưa công bố, những người này mà dùng thì cũng không thể điều tra ra ngay được.

Nhưng... hình như Nhậm Quy không định nương tay.

"Đã đến lúc này rồi thì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, bằng mọi giá phải khiến Dương Hoa chết", ánh mắt Nhậm Quy lộ vẻ dữ tợn.

"Sếp Nhậm, nếu chỉ làm vậy thì vẫn không có ích gì cả. Đây là trường hợp cá biệt, không thể dấy lên sóng to gió lớn, huống hồ Chủ tịch Lâm có y thuật cao siêu, nếu cậu ta ra tay chữa khỏi, thì chẳng phải chúng ta mất cả chì lẫn chài, giúp cậu ta thêm nổi tiếng sao?", cổ đông kia suy nghĩ một lát rồi bình thản nói.

"Đây chỉ là mồi dẫn lửa, chúng ta có thể nhân cơ hội này chất vấn về phương thuốc", nhân viên cũ của Dương Hoa lấy một tập văn kiện ra khỏi túi, đặt lên bàn.

"Phương thuốc của Dương Hoa? Có vấn đề sao?", cổ đông kia cầm văn kiện lên xem, hỏi với vẻ nghi hoặc.

"Phương thuốc của thần y Lâm đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng có những thứ nói một hồi lại thành ra khó nói rõ. Một khi bị tạt nước bẩn thì cũng không thể rửa sạch được", người kia cười nói.

Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên.

"Trong xã hội bây giờ, thứ lợi hại nhất không phải là chứng cứ, mà là dư luận, bởi vì có những lúc chứng cứ cũng không chống lại được dư luận. Chuyện này mà ầm ĩ lên, chúng ta lại mua nick thuê người, bẻ lái dư luận. Đến lúc đó, dù Dương Hoa chứng minh được mình trong sạch, nhưng muốn phủi bỏ hoàn toàn thì không phải là chuyện dễ".

Nhậm Quy nhắm mắt lại, im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Đi sắp xếp luôn đi".

"Vâng".



Bây giờ, Lâm Chính đang dồn hết sự chú ý vào việc sản xuất thuốc mới.

Chuyện của nhà máy đã giải quyết xong, còn Mã Hải cũng đã sắp xếp những nhân tài được điều từ Yên Kinh đến vào vị trí của những người đã bị Dương Hoa đuổi việc.

Tuy hôm nay Dương Hoa cho tất cả nhân viên nghỉ phép, nhưng nội bộ của nó cũng không được yên bình, trụ sở chính có không ít người đang vây quanh.

Trong phòng bao ở nhà hàng đối diện trụ sở chính của Dương Hoa, ông cụ Vương và Vương Khang vào bằng cửa sau, lên tầng hai rồi vào phòng bao ở trong cùng.

Một cô gái đang cầm chiếc vali xách tay, vẻ mặt có chút lo lắng căng thẳng ngồi bên trong.

Thấy ông cụ Vương tiến vào, cô ta lập tức đứng lên.

"Cháu chào ông, chào chú!".

Cô gái khẽ chào.

"Ngồi đi".

Ông cụ Vương mỉm cười bước tới.

"Có mang đồ tới không?", Vương Khang lo lắng hỏi.

"Có ạ, tất cả đều ở đây", cô gái mở chiếc vali ra.

Vương Khang vội bước tới, kiểm tra một lượt, sau đó nhìn cô ta chằm chằm, hỏi: "Cô chắc chắn là những thứ này chứ?".

"Cháu cũng không biết gì về y thuật, nhưng đây đúng là những phương thuốc cháu photocopy, chắc là không nhầm đâu", cô gái nhỏ giọng đáp.

Vương Khang không nói gì, mà quay sang nhìn một ông lão khá nhiều tuổi ở bên cạnh.

Ông ta lập tức bước tới, cầm phương thuốc xem một lúc lâu.

Một lát sau, khuôn mặt vốn bình tĩnh của ông ta bỗng tỏ vẻ kinh ngạc và kích động.

"Thiên tài! Thiên tài! Đúng là thiên tài mà!", ông lão kia khen không ngớt.

"Sao rồi bác Mãn? Phương thuốc này là thật hay giả vậy?", Vương Khang vội hỏi.

"Là thật, đương nhiên là thật rồi... Thần y Lâm này không hổ là thần y, không ngờ cậu ta lại nghĩ ra việc dùng cách này để chế thuốc. Đây là điều mà những lang băm như chúng tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến", ông lão tên là bác Mãn kia muôn phần cảm khái.

"A Mãn, ông cũng được coi là bác sĩ nổi tiếng một phương, nếu ông thấy phương thuốc này không có vấn đề gì thì đúng là không có vấn đề gì".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1041



Chương 1046: Phản bội

Thư ký Lục lòng đầy tâm sự trở về Dương Hoa.

Sắc mặt cô ta có vẻ lúng túng, đầu cúi gằm xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Chỉ còn một ngày nữa là thuốc mới được mở bán, người nhà của rất nhiều bệnh nhân đã chầu chực sẵn ở cổng tập đoàn Dương Hoa, chờ mua thuốc mới mang đi cứu người.

Lâm Chính ở nhà máy cả một đêm, thấy việc sản xuất thuận lợi thì mới trở về phòng làm việc xử lý công việc.

Trên hành lang.

"Thư ký Lục!".

Một nhân viên gọi Lục Tuyết.

"Sao vậy?".

Lục Tuyết hoàn hồn hỏi.

"Sếp Mã bảo cô mang số giấy tờ này đến phòng làm việc của Chủ tịch Lâm".

"À... được", Lục Tuyết cố nặn ra nụ cười, rồi ôm đống giấy tờ đi về phía phòng làm việc của Lâm Chính.

Cô ta đẩy cửa ra.

"Chủ tịch Lâm, sếp Mã bảo tôi đưa cho anh, anh xem đi", thư ký Lục đặt giấy tờ lên bàn, nói đầy cung kính.

Lâm Chính ngẩng đầu lên nhìn thư ký Lục, sau đó lại vùi đầu vào đống văn kiện, thuận miệng nói: "Cô xem giúp tôi đi".

"Việc này… Chủ tịch Lâm, đây đều là văn kiện bí mật, anh bảo tôi xem... không được phù hợp lắm đâu", Lục Tuyết vội đáp.

"Không sao, cô xem đi, tôi tin cô", Lâm Chính nói.

Lục Tuyết vô cùng bối rối, cứ đứng trước đống văn kiện, mãi không dám mở ra.

"Sao vậy?".

Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.

"Không... không có gì...", toàn thân Lục Tuyết run rẩy, vội vàng nặn ra một nụ cười, sau đó dè dặt mở đống văn kiện trước mặt Lâm Chính.

Cô ta đọc một lát, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

"Sao vậy? Kinh ngạc lắm phải không?".

Lâm Chính châm một điếu thuốc, rồi tiếp tục xem văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi một câu.

"Chủ tịch Lâm, đây là... quy trình sản xuất và những điều cần lưu ý của thuốc mới sao?", Lục Tuyết run giọng nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1042



"Nhưng... tại sao... anh vẫn muốn cho tôi xem? Đây là văn kiện cực kỳ quan trọng mà, chẳng lẽ anh muốn tôi chỉ ra những thiếu sót ở đây sao?", Lục Tuyết có chút run rẩy hỏi.

"Không, tôi chỉ muốn cho cô biết, thực ra phương thuốc mà cô đưa cho nhà họ Vương vẫn còn thiếu sót", Lâm Chính ngẩng đầu lên, bình thản nhìn cô ta.

Lục Tuyết nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

"Chủ tịch Lâm, anh... anh biết tôi đưa phương thuốc cho nhà họ Vương sao?", Lục Tuyết run giọng nói.

Nhưng vừa thốt ra lời, cô ta liền vội vàng bịt ngay miệng lại.

Đâu có ai thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy?

Nhưng bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa.

Lâm Chính đã phát hiện ra từ lâu.

"Trước đó cô nói đi vệ sinh, nhưng thực ra là rời khỏi công ty đến nhà hàng đối diện gặp người của nhà họ Vương. Thư ký Lục, tôi thực sự không ngờ cô cũng là người nhà họ Vương. Xem ra Mã Hải vẫn chưa đề phòng nhà họ Vương đến nơi đến chốn", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Chủ tịch Lâm, anh... anh biết từ lúc nào vậy?", giọng nói Lục Tuyết run rẩy.

"Tôi theo dõi từng người nhà họ Vương, nhất cử nhất động của nhà họ Vương tôi đều rõ như lòng bàn tay, bao gồm của Nhậm Quy. Mỗi lần ông ta đến nhà họ Vương, đến lúc nào, đi lúc nào, tôi đều biết rõ ràng", Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Lục Tuyết không nói câu nào.

Xem ra cả nhà họ Vương đều làm việc ngay dưới mí mắt Chủ tịch Lâm.

Thậm chí cả Lục Tuyết cũng lọt vào phạm vi theo dõi của bọn họ.

Rốt cuộc Chủ tịch Lâm đã bảo những ai làm chuyện này? Bản thân nhà họ Vương cũng làm đủ công tác phản theo dõi, tại sao vẫn bị Chủ tịch Lâm biết rõ như vậy?

Sau lưng Lục Tuyết đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nhưng cô ta biết, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.

Lục Tuyết hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tôi xin lỗi, Chủ tịch Lâm, tôi đã phụ sự tin tưởng của anh và sếp Mã, tôi rất xin lỗi..."

"Tại sao cô lại phản bội tôi?", Lâm Chính hỏi: "Tôi nhớ Mã Hải dành cho cô đãi ngộ rất tốt, theo lý mà nói chắc hẳn cô không thiếu tiền, cũng không nên phản bội chúng tôi mới phải. Nguyên nhân là gì?".

Lục Tuyết chần chừ một lát, thở dài đáp: "Nhà chúng tôi... được nhà họ Vương nâng đỡ".

"Nâng đỡ?"

"Đúng vậy, tôi từ nhỏ đã không có bố, mẹ nằm liệt giường, gia cảnh nghèo khó. Là nhà họ Vương chữa bệnh cho mẹ tôi, chi trả phí học tập và phí sinh hoạt cho tôi, nên tôi mới có ngày hôm nay. Vì vậy bọn họ có yêu cầu gì... tôi đều sẽ đồng ý. Tôi vào Dương Hoa cũng là do bọn họ sắp xếp, trên thực tế tôi lên được vị trí này cũng là nhờ bọn họ nâng đỡ phía sau", Lục Tuyết khàn giọng đáp.

"Hóa ra là vậy".

Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn Lục Tuyết: "Vậy cô có biết cô tự ý đưa phương thuốc của tôi cho người khác, sẽ gây bao nhiêu tổn thất cho Dương Hoa không? Cô sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm? Cô chưa từng nghĩ tới sao?".

"Với tầm ảnh hưởng của loại thuốc này, chắc là nửa đời sau của tôi sẽ phải ở trong đó", Lục Tuyết cười chua chát.

Cô ta biết thủ đoạn của Chủ tịch Lâm, huống hồ có những luật sư lớn như Khang Gia Hào ở đây, dù cô ta chỉ phạm lỗi nhỏ, nhưng nếu Chủ tịch Lâm muốn xử lý cô ta thì cô ta cũng không thể ra khỏi đó được.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Tôi không định khởi tố cô, cũng không định trách phạt cô, thậm chí có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1043



Chương 1048: Nên kết thúc rồi

Vàng thật không sợ lửa.

Lâm Chính tin thuốc của mình không có vấn đề, dù có kiểm tra lại, anh cũng không sợ, mọi thứ theo quy trình là được.

Bây giờ, điều đau đầu nhất là dư luận mà Nhậm Quy chế tạo.

Thuốc là thứ liên quan đến tính mạng.

Nếu người dân nảy sinh nghi ngờ với thuốc thì sẽ là điều cực kỳ chí mạng đối với công ty sản xuất dược phẩm đó.

Chỉ cần có người nảy sinh nghi ngờ với một sản phẩm thuốc thì không đến lúc nguy cấp, bọn họ sẽ không dùng loại thuốc đó.

Thuốc là thứ rất khó giải thích, bên trong đó dính líu đến rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp. Dương Hoa không thể chứng minh rõ ràng với công chúng, mà công chúng cũng sẽ không hiểu được.

Tuy nhiên, Nhậm Quy lại có thể nhằm vào điều này mà tạo dư luận.

Bởi vì Dương Hoa không thể giải thích rõ ràng, nhưng Nhậm Quy thì có thể tạo thành hiện tượng giả, cho công chúng thấy thuốc của Dương Hoa có vấn đề.

Dù sao những người trong bệnh viện đều từng dùng thuốc của Dương Hoa nên mới phải vào ICU.

Người nằm trong đó còn giả được sao?

Nhưng người được thuê tạo dư luận rất dễ dàng, không cần để tên thật, nhiều người cũng không cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho những lời mình nói ra trên mạng.

Trong khi Nhậm Quy tấn công, bên phía Tập đoàn Chính Hoa của Cư Chí Cường cũng không đứng yên nhìn.

Tối hôm đó, Chính Hoa đã tổ chức một nhóm người bao vây ngoài cửa Dương Hoa, la lối om sòm.

“Nhà máy ác độc!”.

“Súc sinh ăn thịt người không nhả xương!”.

“Các người lừa tiền xương máu của dân, lương tâm các người yên ổn được sao?”.

“Thần y Lâm, uổng cho cháu gái tôi xem cậu như thần tượng. Kết quả cậu bán thuốc giả? Cậu hại cả nhà chúng tôi như vậy sao?”.

“Ma quỷ! Các người đều là ma quỷ!”.

Tiếng la hét không nhỏ, dẫn nhiều người đến vây xem.

Bọn họ đều lấy điện thoại ra chụp ảnh quay phim, đăng lên mạng.

Dư luận trên mạng lại nâng lên một độ cao mới.

Nhất là dân chúng ở ngoại tỉnh.

“Sao lại tụ tập nhiều người như vậy?”.

“Chẳng lẽ thuốc của Dương Hoa thật sự có vấn đề?”.

“Nhưng bố tôi vẫn luôn dùng ổn mà”.

“Tôi dùng thuốc viêm mũi cũng không có bất cứ vấn đề gì”.

“Chẳng lẽ thuốc bây giờ có vấn đề? Bị ăn xén nguyên liệu hay sao?”.

“Không thể nào, thần y Lâm lại lấy mạng người ra đùa sao?”.

“Ai nói chính xác được chứ”.

“Con người đều sẽ thay đổi”.

“Thần y Lâm chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi hả?”.

Nhiều người dân đang thảo luận trên mạng.

Nói một hồi, chủ đề nói chuyện cũng thay đổi, một vài lời nói kỳ quái cũng xuất hiện.

Dưới sự cổ súy của nhóm người được Nhậm Quy thuê, trên mạng đã bắt đầu xuất hiện một nhóm bôi nhọ Dương Hoa.

Trang chính thức của Dương Hoa đã bị bọn họ tấn công, những lời mắng chửi tràn lan, buộc Mã Hải phải tiến hành kiểm soát bình luận.

Lâm Chính mặt không cảm xúc ngồi trong văn phòng, im lặng đợi xem hướng phát triển của sự việc.

Mã Hải thì ra vào văn phòng, bận đến tối tăm mặt mày, không ngừng báo cáo tình hình mới nhất cho Lâm Chính.

Sau vài lượt, Mã Hải không chịu nổi nữa.

Mười giờ tối hôm đó, một tin tức mới mang tính bùng nổ hơn nữa từ Giang Thành truyền ra.

Công ty dược phẩm quy mô nhỏ của nhà họ Vương chính thức tuyên bố, ngày mai sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc mới.

Công dụng của loại thuốc mới này lại là đặc trị bệnh tiểu đường.

Tin tức này vừa được truyền ra, lại đánh vào tư duy của tất cả mọi người lần nữa.

Tất cả những người theo dõi sự kiện này đều kinh ngạc, kể cả truyền thông nước ngoài.

Chuyện này là sao?

Thuốc đặc trị bệnh tiểu đường không phải là Chủ tịch Lâm chuyên thuộc sao?

Vì sao doanh nghiệp Vương Thị lại sản xuất?

Hơn nữa, ngày bọn họ đưa ra thị trường… lại sớm hơn Dương Hoa một ngày?

Mọi người đều chấn động.

Toàn bộ sự kiện diễn biến đến mức độ khiến mọi người không hiểu ra sao.

Mã Hải hết sức kinh ngạc đưa tin tức đó đến văn phòng của Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, thế này phải làm sao? Nhà họ Vương đưa thuốc mới ra thị trường sớm hơn chúng ta một ngày, rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị sẵn trước khi chuyện này xảy ra. Cổ phiếu của chúng ta lại bị dao động thêm. Nếu còn tiếp tục như vậy, Dương Hoa sẽ loạn mất!”, Mã Hải run rẩy, giọng nói cũng run run.

“Con hồ ly già của nhà họ Vương kia đúng là tính toán sâu xa. Mặc dù ông ta không dự liệu được mối quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Hoa chúng ta sẽ căng thẳng đến mức này, nhưng chắc chắn ông ta đã chuẩn bị từ trước. Nếu không, ông ta không thể nào đưa thuốc mới ra thị trường nhanh như vậy sau khi lấy được phương thuốc! Bây giờ e rằng nhà họ Vương đang dốc hết toàn lực sản xuất thuốc mới”.

“Chủ tịch Lâm, việc thử thuốc có lẽ phải đợi một thời gian nhỉ?”.

“Tình hình trước mắt, chỉ cần bọn họ bắt đầu thử thuốc thì sẽ bất lợi cho chúng ta, dù bọn họ thử thuốc không thành công đi nữa”.

“Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta… phải làm sao?”, Mã Hải sốt sắng hỏi.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, bình tĩnh nói: “Cũng đến lúc nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi”.

“Chủ tịch Lâm, cậu có dự định gì sao?”, Mã Hải hỏi.

Lâm Chính im lặng trong chốc lát, trầm giọng nói: “Giúp tôi đăng tin, mười giờ sáng ngày mai tôi sẽ khám bệnh miễn phí ở cổng chính của Dương Hoa! Lúc đó, tôi sẽ dùng thân phận thần y Lâm mời tất cả bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước giám sát và kiểm tra lại ngay tại chỗ!”.

“Khám bệnh miễn phí?”.

Mã Hải ngạc nhiên.

“Thật ra, dù là Nhậm Quy hay nhà họ Vương đều bỏ qua một chuyện!”, Lâm Chính đứng dậy, bình tĩnh nói: “Đó là không thể dùng lời đồn và lời nói ác ý để vu khống người làm nghề y!”.

Mã Hải sững sờ tại chỗ.

Chốc lát sau, ông ta bỗng hiểu ra điều gì, vội vàng khom lưng: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi làm ngay, nhưng mà… bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước có thể đến đây trong thời gian ngắn như vậy sao?”.

“Tối nay ông hãy ra sân bay đón họ”.

“Tối nay? Chẳng lẽ bọn họ…”.

“Bọn họ sắp đến Giang Thành rồi, một ngày trước tôi đã mời bọn họ!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mã Hải kinh ngạc.

Hóa ra ngay từ ban đầu, Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng.

Anh muốn dùng y thuật của mình để chứng minh, thuốc của anh không có vấn đề gì!

Người đời không tin?

Được, vậy thì bọn họ chắc sẽ tin bác sĩ uy tín ở trong nước chứ? Bọn họ cũng nên tin bác sĩ uy tín ở nước ngoài chứ?

Nhà họ Vương và Nhậm Quy có thủ đoạn cao siêu hơn nữa cũng không thể mua chuộc được những bác sĩ nổi tiếng này!

Sự thật sẽ không lừa ai!

Ngày mai sẽ là cuộc chiến cuối cùng quyết định sự sống chết của Dương Hoa.

Mã Hải không dám chậm trễ, tranh thủ từng phút từng giây hành động, nhanh chóng đi đăng tin tức.

Tin tức này vừa được truyền ra, khắp các trang mạng lại bùng nổ.

Cả Giang Thành đều chấn động.

Vô số người bay đến Giang Thành ngay trong đêm, muốn chứng kiến y thuật siêu phàm của thần y Lâm!

Đêm đó định sẵn sẽ là một đêm không ngủ.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1044



Chương 1049: Khó trụ nổi

Nhà họ Vương.

“Cái gì? Khám bệnh miễn phí?”.

Ông cụ Vương ngồi trong phòng đọc sách không khỏi ngạc nhiên, khó tin nhìn Vương Khang đang đi vào.

“Bố, bố nói xem thần y Lâm làm vậy là có ý gì? Đang yên đang lành, cậu ta tổ chức khám bệnh miễn phí làm gì? Khám bệnh miễn phí giải quyết được tình hình quẫn bách của Dương Hoa hiện nay sao?”, Vương Khang nghi hoặc hỏi.

Ông cụ Vương suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói: “Con có hỏi xem, buổi khám bệnh miễn phí ngày mai chỉ có thần y Lâm thôi hay sao?”.

“Chuyện đó… con không rõ. Tin tức trên mạng nói thần y Lâm sẽ khám bệnh miễn phí trước cổng chính của Dương Hoa vào mười giờ sáng mai, ngoài ra thì không còn tin tức gì khác”, Vương Khang lắc đầu đáp.

Ông cụ Vương chau mày.

“Không ổn, không ổn…”, ông ta lẩm bẩm, không ngừng suy nghĩ.

“Bố, có gì không ổn? Lúc này thần y Lâm kia chỉ có một con đường có thể tẩy trắng, khám bệnh miễn phí là cách hợp lý nhất”, Vương Khang cười nói: “Cậu ta đã không còn đường nào để lựa chọn”.

“Khám bệnh miễn phí là một lựa chọn không tồi, nhưng… chỉ khám bệnh miễn phí thật sự có thể xóa bỏ lời đồn về Dương Hoa ở trên mạng không? Thật sự có thể dừng được dư luận không? E rằng hiệu quả không tốt như trong tưởng tượng!”, ông cụ Vương lắc đầu.

“Cho dù không đạt được hiệu quả thì cũng không có cách nào, bây giờ thần y Lâm còn đường nào khác để đi sao?”.

Ông cụ Vương không trả lời, mà suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hạ giọng quát khẽ: “Đi, con đến Hiệp hội Y tế Giang Thành một chuyến, tìm người quen thăm dò tin tức”.

“Thăm dò tin tức gì ạ?”, Vương Khang ngạc nhiên hỏi.

“Xem có bác sĩ nổi tiếng nào đến Giang Thành hay không”.

“Hả… Vâng thưa bố”.

Vương Khang không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe theo rời khỏi phòng đọc sách.

Ông cụ Vương dựa vào ghế, hít sâu một hơi, mắt nhìn đồng hồ treo tường, dần dần có vẻ xuất thần.

“Có lẽ ngày mai sẽ ảnh hưởng đến tình hình của cả Giang Thành thậm chí là cả nước. Dương Hoa có tiến thêm một bước không, hay là bị rơi xuống vực sâu phải xem bản lĩnh của cậu rồi, Chủ tịch Lâm…”.

Trong văn phòng.

Nhậm Quy và Cư Nam An nói chuyện điện thoại xong, trên mặt đều hiện lên nụ cười sâu xa.

“Khám bệnh miễn phí? Nực cười, tôi phải thừa nhận y thuật của cậu cao siêu. Cậu có thể chứng minh với một số người rằng thuốc của Dương Hoa là thật, cậu trong sạch, nhưng cậu có thể chứng minh với tất cả mọi người trên toàn thế giới không? Thần y Lâm, cậu chỉ có một cái miệng, còn chúng tôi có rất nhiều cái miệng, cậu cảm thấy mọi người sẽ tin ai? Đúng là hành động ngu xuẩn”, Nhậm Quy như đang tự nói một mình, trong mắt lộ ra sự tự tin nồng đậm.

“Ông Nhậm, ông cảm thấy chuyện khám bệnh miễn phí của Chủ tịch Lâm thế nào?”, người bên cạnh mỉm cười hỏi.

“Đã là dã thú cùng đường bí lối, không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể mong đợi dùng sức mạnh của mình để xoay chuyển tình thế. Nhưng tiếc là tình hình hiện nay không phải sức người là có thể xoay chuyển”, Nhậm Quy cười nhạt nói.

“Nói vậy là Dương Hoa sẽ thất bại?”.

“Thời gian năm ngày mà Chủ tịch Lâm nói ngày mai chính là ngày thứ năm. Sau năm ngày, thuốc mới còn chưa đưa ra thị trường thì danh dự của cậu ta sẽ giảm xuống đáng kể. Chúng ta tạo thêm một đợt dư luận nữa, đánh tan lòng tin cuối cùng của Dương Hoa. Sau đó Dương Hoa sẽ sụp đổ và tan rã, không thể quật khởi được nữa. Mấy trăm công ty chúng ta mỗi người ngoạm một miếng là có thể nuốt chửng hoàn toàn con quái vật khổng lồ này. Dương Hoa sẽ trở thành lịch sử!”, Nhậm Quy cười lớn.

“Ông Nhậm quả nhiên cao minh! Chủ tịch Lâm kia vẫn quá trẻ tuổi, quá non tay!”.

“Phải, quá non tay, cũng rất ngông cuồng! Thiếu niên ngông cuồng không sao, nhưng cũng phải phân rõ trường hợp. Chủ tịch Lâm trẻ tuổi này sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của cậu ta!”.



Lâm Chính đỗ chiếc xe Ferrari ở đối diện Quốc tế Duyệt Nhan, sau đó đi bộ đến cửa.

Màn đêm đã buông xuống, nhưng phòng Tô Nhu vẫn còn sáng đèn.

Hình như cô không ngủ được, đang ngồi trước bàn đọc sách xem tài liệu, bên cạnh còn có một ly rượu vang.

Cô đỡ trán, dáng vẻ khổ sở, mày liễu nhíu chặt, buồn rầu lo lắng.

“Anh nhớ em không uống được rượu kia mà?”, Lâm Chính đi vào.

“Thời gian này không dựa vào rượu, em sợ mình không ngủ được mất”, Tô Nhu không ngẩng đầu lên, nói giọng khản đặc.

“Vì chuyện của Dương Hoa sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Chuyện Dương Hoa đã tạo thành cú sốc quá lớn cho công ty em, nhất là chuyện thuốc mới vừa lan ra hai ngày nay”, Tô Nhu thở dài: “Có lẽ chuyện lần này sẽ sắp xếp lại trật tự giới thương mại trong nước”.

“Em có dự định gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Nhậm Quy đưa cành ô liu ra cho em, nhưng em đã từ chối”, Tô Nhu khẽ thở dài một tiếng.

“Ồ?”, Lâm Chính rất bất ngờ.

Nhậm Quy lại vươn tay về phía Tô Nhu rồi?

“Vì sao em không đồng ý? Sức ảnh hưởng của Thiên Hằng của Nhậm Quy ở trong nước không thua kém gì Dương Hoa”, Lâm Chính hỏi.

“Mặc dù bây giờ xu thế phát triển của Quốc tế Duyệt Nhan em cũng không tệ, nhưng Tô Nhu em không phải người quên nguồn, vào lúc em khó khăn nhất là Dương Hoa đã giúp em. Nếu lúc này em quay sang dựa dẫm vào Thiên Hằng thì em còn là người sao?”, Tô Nhu lắc đầu.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1045



Chương 1050: Có lẽ anh ta không gọi nhầm số

Tô Nhu là người cảm tính, nhưng về công việc, cô sẽ khá lý trí.

Với tình hình hiện nay, Tô Nhu thực sự không nghĩ được Dương Hoa còn chỗ nào có thể trở mình.

Dù sao bây giờ Nhậm Quy cũng đang lay động gốc rễ của Dương Hoa!

Thứ thuốc có thể khiến Dương Hoa quật khởi!

Nếu những thứ đó bị Nhậm Quy vượt mặt, Dương Hoa sẽ còn lại gì?

Cho dù Dương Hoa không đổ, chắc chắn cũng không thể huy hoàng như trước kia!

Điều này sắp thành kết cục đã định.

“Anh đi tắm rửa, em nghỉ ngơi sớm đi. Qua hôm nay, mọi thứ sẽ tốt hơn”, Lâm Chính hờ hững cười nói.

“Anh không ở trong cuộc, không biết tình hình hiện nay nghiêm trọng thế nào. Nếu Dương Hoa sụp đổ, công ty không chịu khuất phục Nhậm Quy như em chắc chắn sẽ là đối tượng mà bọn họ đàn áp thanh lý, đến lúc đó chỉ sợ… Haizz, bỏ đi, nói với anh nhiều hơn anh cũng không hiểu,anh đi tắm đi!”, Tô Nhu bực dọc nói.

Lâm Chính không lên tiếng, lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Tô Nhu tiếp tục xem tài liệu, mày vẫn nhíu chặt.

Cô thở ra một hơi, lại uống ngụm rượu vang, gương mặt đỏ bừng, người đã hơi say.

Không biết qua bao lâu, điện thoại rung lên.

Tô Nhu đưa tay sờ điện thoại đặt bên cạnh, nhưng cầm lên xem thì phát hiện không phải điện thoại của mình rung.

Tô Nhu nghiêng đầu qua, lúc này mới thấy âm thanh vang lên từ bàn trà ở phòng khách.

Là điện thoại của Lâm Chính!

“Muộn thế này rồi ai còn gọi cho Lâm Chính?”.

Tô Nhu hơi nghi hoặc.

Cô cầm lên xem, là một số lạ.

“Điện thoại quấy rối vào buổi tối sao?”.

Tô Nhu bấm tắt, quay về phòng tiếp tục xem tài liệu.

Nhưng không lâu sau, điện thoại lại rung lên.

Xem lại vẫn là số điện thoại đó.

Tô Nhu hơi bực bội, bấm nút nghe, nghiến răng nói: “Không mua nhà, có bảo hiểm, không cần lá trà, cảm ơn!”.

Dứt lời, người ở bên kia điện thoại ngạc nhiên.

“Chào cô, tôi không hiểu cô đang nói gì”, người ở bên kia điện thoại tràn đầy nghi hoặc.

“Không hiểu tôi đang nói gì? Vậy anh gọi điện thoại làm gì?”, Tô Nhu bực dọc hỏi.

“Tôi tìm thần y Lâm. Làm phiền cô chuyển lời cho thần y Lâm, chúng tôi đã đến Giang Thành. Giám đốc Mã đang tiếp đón chúng tôi, nhưng chúng tôi muốn gặp anh ấy, không biết anh ấy có thời gian không?”, giọng nói bên kia điện thoại đầy vẻ cung kính.

Tô Nhu sững sờ, sau đó hoang mang hỏi: “Thần y Lâm cái gì? Có phải mấy người gọi nhầm số rồi không? Đây là điện thoại của chồng tôi Lâm Chính”.

“Nhầm số sao?”, giọng nói ở bên kia điện thoại cũng đầy vẻ nghi hoặc, sau đó lẩm bẩm: “Không nhầm mà, là số điện thoại này”.

“Số điện thoại của thần y Lâm là xxx… đâu phải số này! Chắc chắn các anh gọi nhầm số rồi”, Tô Nhu nói.

Cô đã lưu số của thần y Lâm, đương nhiên biết rõ.

“Vậy à? Vậy thật ngại quá, làm phiền cô rồi”, điện thoại lập tức cúp máy.

Tô Nhu lắc đầu, đặt điện thoại xuống.

Lúc này, Lâm Chính vừa lau đầu tóc ẩm ướt vừa đi ra.

“Sao thế?”.

“Lúc nãy có người gọi cho anh nói muốn tìm thần y Lâm, em nói anh ta nhầm số rồi”, Tô Nhu nói.

“Nhầm số?”,

Lâm Chính mỉm cười hỏi: “Em không nghĩ tới thật ra anh ta không gọi nhầm số sao?”.

Anh vừa dứt lời, Tô Nhu nghi hoặc nhìn anh: “Anh có ý gì?”.

“Anh nói dễ hiểu mà”.

“Lâm Chính, em thấy gần đây tinh thần anh không được bình thường cho lắm… Xem ra em phải dành thời gian đưa anh đi khám bác sĩ mới được”, Tô Nhu nhíu mày, nói.

Lâm Chính cười khổ, không nói nữa.

“Nếu anh đoán không lầm, người vừa gọi tới là bác sĩ nổi tiếng ở ngoại tỉnh”.

“Bác sĩ nổi tiếng ở ngoại tỉnh? Bọn họ đến đây làm gì? Sao anh biết?”, Tô Nhu hỏi.

“Bọn họ là thần y Lâm mời đến cho buổi khám bệnh miễn phí ngày mai! Ngày mai em sẽ biết thôi”.

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó đi đến ghế sofa bên cạnh, nằm xuống.

Tô Nhu rối bời, liếc nhìn Lâm Chính đang nằm trên ghế sofa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.

Cô do dự một lúc, đột nhiên khẽ giọng nói: “Tối nay anh vào phòng ngủ đi”.

“Không cần đâu, anh ngủ trên ghế sofa ba năm nay quen rồi, anh quen giường”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Tô Nhu khẽ cắn môi.

Cô quay người đi đến trước cửa phòng, bước chân hơi dừng lại, sau đó hạ giọng nói: “Nếu anh ngủ trên giường ở phòng khách không quen… Anh có thể qua chỗ em ngủ”.

Nói xong, cô đi vào phòng, khép hờ cửa phòng.

Lâm Chính ngồi bật dậy, nhìn cửa phòng, cả người ngây ngốc.

Tô Nhu vậy là sao?

Lần đầu tiên cô nói Lâm Chính vào phòng cô.

Chẳng lẽ… người phụ nữ này đã chấp nhận mình rồi?

Trong lòng Lâm Chính rối bời, hoàn toàn không đoán được ý của Tô Nhu.

Anh rất muốn vào, thậm chí rất muốn làm chuyện xung động.

Nhưng anh đã kìm chế.

Bởi vì cảm xúc của anh với Tô Nhu thật ra không mãnh liệt như trong tưởng tượng.

Liên quan đến tình yêu sao?

Lâm Chính cũng không nói rõ.

Hơn nữa, thật ra trong lòng anh đã quyết định ly hôn với Tô Nhu, bất kể Tô Nhu có đồng ý hay không.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1046



Chương 1051: Phá đám

Lâm Chính dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân, xuống lầu ăn chút đồ ăn sáng rồi lái xe tới Dương Hoa.

Mã Hải đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Phía trước cửa của Dương Hoa cũng đã sắp xếp xong cả. Nhà báo từ khắp các kênh truyền thông trong và ngoài Giang Hải cũng đã tập trung ở đây. Ngoài ra còn có rất nhiều bệnh nhân.

Chưa tới mười giờ mà người đã đông nườm nượp. Nhậm Quy, Cư Chí Cương, nhà họ Vương đều có mặt. Bọn họ ngồi trong chiếc Alpa ở bên đường, nhìn sang tập đoàn Dương Hoa.

Cảnh sát tới hiện trường để duy trì trật tự. Có không ít những bác sĩ nổi tiếng của Giang Thành cũng đều có mặt.

Lạc Thiên cùng vài người nhà họ Lạc cũng đã tới nơi. Một chuyện lớn như vậy sao cô ấy có thể bỏ lỡ được chứ. Thế nhưng Lạc Thiên nhìn hết một lượt cũng không thấy Lâm Chính đâu. Cô ấy bèn gọi điện cho anh. Lúc này cũng không gọi được, máy của anh luôn bận. Cô ấy phải gọi mấy lần mới được.

“Sao thế Lạc Thiên?”, Lâm Chính ở đầu dây bên kia mỉm cười.

“Anh đang ở đâu?”, Lạc Thiên vội hỏi.

“Tôi đang tiếp khách”.

“Giờ là lúc nào rồi mà còn tiếp khách? Sắp 10 giờ rồi, bao nhiêu người đang đợi đây này, sao anh chưa tới?”, Lạc Thiên như sắp khóc tới nơi vì sốt ruột.

“Không cần lo lắng. Tôi ở trong văn phòng ngay bên trên mà. Xuống dưới là được. Cô đang ở đâu, có muốn lên đây uống chén trà không?”, Lâm Chính nói.

“Còn uống trà à?"

Lạc Thiên cuống cả lên: “Giờ anh có cách đối phó chưa, lẽ nào anh chỉ định dựa vào việc khám và cấp phát thuốc để thay đổi cục diện?”

“Một lần làm như vậy là đủ rồi”, Lâm Chính nói.

“Đủ gì chứ? Căn bản là không thể chứng minh được điều gì mà. Huống hồ, chắc chắn những đối thủ của anh sẽ tới phá hoại, làm loạn. Tới khi đó phải làm sao?”, Lạc Thiên sốt ruột.

“Làm loạn à? Yên tâm đi Lạc Thiên, tôi đã có cách đối phó rồi”, Lâm Chính cười nói.

“Đúng là không thể hiểu nổi anh?”, Lạc Thiên tức giận, lập tức tắt máy.

“Lạc Thiên cũng ở đây à?", lúc này một giọng nói thân thuộc vang lên. Lạc Thiên quay qua nhìn, hóa ra là Tô Nhu.

“Tôi Nhu, cậu cũng tới đây à? Tốt quá, cậu mau đi khuyên người nhà cậu đi, anh ấy cố chấp ghê cơ”, Lạc Thiên vui mừng lắm, lập tức chạy tới kéo tay Tô Nhu.

“Người nhà mình? Ý cậu là Lâm Chính ấy hả? Cậu muốn mình khuyên gì?”, Tô Nhu tò mò hỏi.

“Ợ…điều này…mình nhờ cậu khuyên anh ấy hôm nay đừng đi làm nữa, tạm thời y quán đóng cửa rồi”, Lạc Thiên bừng tỉnh, vội cười ha ha lấp l**m.

“Vậy sao? Thế nhưng Lâm Chính đi ra ngoài từ sáng rồi. Được…lát nữa mình sẽ nhắn tin cho anh ấy”, Tô Nhu nói.

“Ờm…”, Lạc Thiên gật đầu.

Lúc này tiếng hô hào vang lên: “Sắp 10 giờ rồi. Thần y Lâm đâu rồi nhỉ?”

“Không phải là cậu ấy sẽ khám bệnh cho chúng ta sao?”

“Tôi còn hi vọng cậu ấy có thể chữa khỏi cho tôi cơ”.

“Tôi thấy đúng là giả tạo. Cậu ta làm gì biết y thuật, trước giờ toàn lừa chúng ta mà thôi”.

“Cậu ta là một kẻ lừa đảo”.

“Đúng vậy. Dương Hoa cũng là một tập đoàn hút máu người. Mọi người phải cảnh giác cao độ vào”, những lời ác ý cũng vang lên giữa đám đông. Lúc đầu chỉ có một vài câu, sau đó là càng lúc càng nhiều người lên tiếng.

Lạc Thiên tức run. Cô lập tức hét lên với những người đang chửi rủa thần y Lâm: “Theo như các người nói thì màn đối quyết lúc trước giữa thần y Lâm và y vương Hàn Thành cũng là giả à? Y vương Hàn Thành cũng chẳng biết quái gì về y thuật và tất cả đều là lừa gạt chắc?”

Dứt lời, có không ít người quay qua nhìn Lạc Thiên. Có người lườm cô, khẽ hừ giọng: “Cô nhóc, màn đối quyết giữa thần y Lâm và y vương Hàn Thành diễn ra mà không hề có truyền thông phát trực tiếp. Mọi người đều không thấy gì cả. Ai biết được là cậu ta sử dụng thủ đoạn gì chứ. Cậu ta lừa y vương Hàn Thành cũng không biết chừng đấy”.

“Vậy việc thần y Lâm phát trực tiếp chữa bệnh cho công chúa nước Y cũng là giả hả?”, Lạc Thiên chất vấn.

“Chuyện…chuyện này…Chúng tôi có mặt ở đó đâu, có khi như vậy cũng nên…”, người kia đuối lý nhưng vẫn cãi cùn.

“Tôi thấy rõ ràng các người muốn hủy hoại thanh danh của thần y Lâm thì có”, Lạc Thiên chửi đổng lên.

“Đúng vậy. Các người kiếm cớ mà. Nếu các người thấy y thuật của thần y Lâm là giả thì đưa chứng cứ ra”.

“Y thuật của thần y Lâm chắc chắn là không có vấn đề gì. Các người mà nghi ngờ thì cứ lấy chứng cứ ra nói chuyện”.

“Đúng vậy!”

“Tôi thấy mấy người cố tình đến để vu oan cho thần y Lâm thì có”.

Cả đám người chỉ trích người vừa chửi thần y Lâm. Người này tái mặt, hừ giọng: “Mọi người cảm thấy y thuật của thần y Lâm không có vấn đề gì thì tại sao có người lại phải nhập viện sau khi dùng thuốc của cậu ta chứ? Ai có thể giải thích được chuyện này?”

“Điều này…", đám đông á khẩu.

“Tôi thừa nhận, đúng là thần y Lâm có chút y thuật, thế nhưng có thể y thuật của cậu ta không lợi hại như mọi người nghĩ đâu. Chẳng qua mọi người thần thánh hóa cậu ta lên quá mà thôi”, người này nói tiếp.

“Thần thánh hóa sao? Bệnh của người nhà tôi được chữa khỏi nhờ thuốc của thần y Lâm, sao có thể gọi là thần thánh hóa được?”

“Nhưng cũng có bệnh mà thần y Lâm không chữa khỏi được mà?”

“Nhóc thối. Cậu ở đây làm cái đếch gì?"

“Tôi chỉ nói sự thật, ông già rồi nên mới bị cậu ta lừa đấy”.

“Cậu…”, đám đông nhốn nháo, ai cũng vô cùng kích động.

Thậm chí có người còn định ra tay. Cảnh sát vội vàng tiến tới chặn lại.

Nhậm Quy ở trong xe nhìn thấy cảnh tượng đó bèn cười nói với ông cụ Vương: “Ông Vương, người do ông sắp xếp phải không?”

“Không phải ông cũng vậy sao?”, ông cụ Vương cười nhàn nhạt.

“Ha ha, xem ra mọi người chuẩn bị cũng chu đáo gớm. Giờ thì để xem thần y Lâm sẽ biểu diễn kịch hay như thế nào", Nhậm Quy nheo mắt cười. Lúc này, bỗng có âm thanh hô vang khiến cho đám đông phải im lặng.

“Thần y Lâm tới rồi”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1047



Chương 1052: Gả cho thần y Lâm

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Ai ai trông cũng rạo rực. Hiện trường sôi sùng sục bỗng trở nên yên tĩnh đi nhiều. Mọi người không lên tiếng nữa, chỉ chờ đợi thần y Lâm.

Lâm Chính liếc nhìn dòng người đông nghịt, chen chúc khiến giao thông khu vực tắc nghẽn. Anh cũng đã dự tính tới điều này.

Anh bước xuống, đi tới trước một chiếc bàn. Trên mặt có rất nhiều thiết bị Đông y và còn có vài bác sĩ cùng với y tá. Tất cả ống kính đều chĩa về phía Lâm Chính. Đèn chớp nhay nháy. Thậm chí còn thấy xuất hiện cả vài nhà báo tóc vàng mắt xanh. Danh tiếng của thần y Lâm không chỉ lan rộng trong nước mà cả ở nước ngoài nữa.

Lâm Chính thay đồ, bước tới trước đám đông và lên tiếng: “Các vị, mong hãy tuân theo thứ tự. Hôm nay tôi sẽ đại diện cho Dương Hoa tiếng hành hoạt động khám chữa bệnh miễn phí cho mọi người. Hoạt động lần này chỉ giới hạn ở ba loại bệnh là tiểu đường, nhồi máu não và viêm mũi mãn tính. Phàm là những người bị mắc một trong ba bệnh này thì đều sẽ được điều trị miễn phí”.

Dứt lời, cả hiện trường trở nên nhốn nháo. Có không ít người bệnh vội vàng chen lên cạnh bàn của Lâm Chính.

“Mọi người đừng chen lấn, xin hãy tuân thủ thứ tự”, tiếng hô hào vang lên không ngớt. Mọi người có vẻ khá hợp tác nên nhanh chóng xếp thành hàng.

“Ha ha, bắt đầu rồi”, Nhậm Quy ngồi trong xe nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt. Cư Chí Cường và Vương Khang cũng mỉm cười. Bởi vì họ đã nhìn thấy trong những người xếp hàng kia có một vài khuôn mặt quen thuộc. Những người này sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho thần y Lâm.

“Thần y Lâm, có thể bắt đầu rồi”, vài bác sĩ lên tiếng sau khi đã chuẩn bị xong xuôi.

“Mọi người vất vả rồi”, Lâm Chính gật đầu, ngồi xuống.

Một bà cụ bước tới. Tay của bà cụ đã không còn cử động được nữa, cơ thể mập mạp, khuôn mặt hơi sưng. Rõ ràng người này đã từng bị đột quỵ dẫn đến bị liệt nửa người.

“Thần y Lâm, trước đó tôi có dùng thuốc của cậu, đỡ lên nhiều nhưng bọn họ cứ nói là thuốc có vấn đề. Tôi không tin. Thần y Lâm, cậu cứ chữa, chữa không khỏi thì tôi vẫn tin cậu”, bà cụ vội vàng nói.

“Cảm ơn bà. Mời bà ngồi để cháu bắt mạch”.

“Được được”, bà cụ run rẩy đặt tay lên bàn.

Lâm Chính lập tức bắt mạch cho bà cụ rồi quay qua nói: “Lấy châm và sắc thuốc theo phương thuốc này”.

Nói xong anh bèn nói ra tên của một vài vị thuốc. Người y tá lập tức chạy đi chuẩn bị.

“Thần y Lâm, bệnh của tôi…có thể chữa trị được không?”, bà cụ thận trọng hỏi.

“Thưa bà, từ khi thuốc mới được bán, bệnh nhồi máu não không còn là bệnh gì phức tạp nữa rồi. Nếu như bà tiếp tục sử dụng thuốc của cháu, thì cùng lắm một năm bà sẽ khỏi hoàn toàn! Có điều…hôm nay cháu sẽ không đưa thuốc đó cho bà sử dụng”.

“Tại sao?”, bà cụ cảm thấy không hiểu.

“Bởi vì cháu muốn chứng minh đối với những loại bệnh này Dương Hoa có rất nhiều cách. Hôm nay cháu sẽ giúp bà không cần phải đợi một năm, mà chỉ cần một tiếng đồng hồ là sẽ khiến những di chứng của bà biết mất hoàn toàn”, Lâm Chính tự tin nói.

Dứt lời, cả hiện trường lại sôi lên.

“Thần y Lâm, cậu nói thật chứ?”, bà cụ vội vàng hỏi.

“Đương nhiên ạ. Cháu sẽ châm cứu cho bà trước, sau đó để bà nghỉ ngơi, đợi thuốc sắc xong bà uống. Sẽ có những bác sĩ khác tiến hành n*n b*p cho bà”, Lâm Chính mỉm cười.

“Được! Được! Thần y Lâm, vất vả cho cậu rồi”, bà cụ xúc động nói.

Lâm Chính lập tức tiến hành châm cứu. Toàn bộ quá trình châm cứu đều được rất nhiều trang mạng phát trực tiếp. Đám nhà báo chụp ảnh liên tục, cũng có không ít người lấy cả điện thoại ra chụp. Tầm hơn mười phút sau Lâm Chính dừng lại: “Bà nghỉ ngơi chút đi nhé”.

“Được…cảm ơn thần y Lâm”, bà cụ vội vàng gật đầu sau đó được người khác dìu qua một bên để nghỉ ngơi.

“Người tiếp theo”, Lâm Chính nói.

Lần lượt từng người bước lên khám. Lâm Chính tiến hành chẩn đoán khá nhanh, châm cứu cũng rất đặc biệt, hơn nữa tốc độ của anh còn vô cùng dứt khoát, không hề khoa chân múa tay, mỗi nhát châm đâm xuống đều chính xác, nhẹ nhàng.

“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm. Lạc Thiên, nếu như nhà họ Lạc mà được truyền thừa châm thuật như vậy thì chắc chắn sẽ một bước lên tiên đấy”, Lạc Bắc cảm thấy ngưỡng mộ Lâm Chính bèn cảm thán.

Người ngoài nhìn vào không hiểu chứ đối với những người biết về y học như họ thì nhìn là biết ngay.

“Ông nội không cần ngưỡng mộ, cháu đã học ở Huyền Y Phái rồi, nhất định sẽ nỗ lực ạ”, Lạc Thiên mỉm cười nói.

“Vẫn chưa đủ, y thuật của Huyền Y Phái rất đặc biệt nhưng vẫn chưa đạt tới mức độ tinh túy như của thần y Lâm đâu”, Lạc Bắc quay qua nhìn Lạc Thiên.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1048



Chương 1053: Bất chấp thủ đoạn

Lạc Thiên sững sờ nhìn Lạc Bắc. Một lúc lâu sau, cô gái đỏ ửng mặt.

“Ông nội, ông đang nói gì vậy? Đừng nói linh tinh được không? Huống hồ không phải ông không biết người đó chính là Lâm Chính. Anh ấy đã kết hôn rồi , sao ông lại có thể nói những lời như vậy được chứ”.

“Tiểu Thiên, rõ ràng là cháu biết chắc chắn thần y Lâm và Tô Nhu sẽ ly hôn. Nếu không, cậu ấy sẽ không giấu diếm thân phận với Tô Nhu đâu. Thần y Lâm những năm qua sống thế nào ở nhà họ Tô? Lẽ nào cháu không thấy. Chắc chắn là cậu ấy đang ủ mưu làm chuyện lớn. Cậu ấy và Tô Nhu đã được mặc định là người của hai thế giới khác nhau rồi”, Lạc Bắc nói.

Lạc Thiên giật mình: “Vậy…ông nội, ý của ông là…”

“Cháu muốn có được y thuật truyền thừa từ thần y Lâm thì phải lấy cậu ấy”.

“Gả cho anh ấy…”, Lạc Thiên thất thần.

“Tiểu Thiên, có đôi khi cháu không nên chờ đợi. Người như thần y Lâm tỏa sáng quá, nếu như cậu ấy có thể thoát được sóng gió lần này thì cậu ấy và Dương Hoa chắc chắn sẽ bước lên tầm cao mới. Tiền đồ của cậu ấy là vô lượng. Người như vậy, chắc chắn sẽ là đối tượng theo đuổi của rất nhiều người. Và rồi sẽ có rất nhiều cô gái ưu tú xuất hiện, thậm chí có những cô gái còn giỏi giang hơn cháu nữa. Tới lúc đó cháu mới ra tay thì đã muộn mất rồi. Vì vậy nếu cháu có cảm giác với thần y Lâm thì phải hành động ngay vào thời điểm này. Cháu biết chưa?”, Lạc Bắc nói tiếp.

“Chủ động sao ạ?”, Lạc Thiên khựng người, nhìn Lạc Bắc: “Ý của ông là …cháu…”

“Không từ thủ đoạn”, Lạc Bắc chỉ nói ra bốn từ. Lạc Thiên giật mình, sau đó chìm vào im lặng.

“Người tiếp theo”, lúc này, Lâm Chính đã khám xong cho một người nữa bèn lên tiếng. Tiếp tới là một người đàn ông mặc áo sát nách, để râu với đầu tóc bù xù bước tới. Người này trông gầy guộc, sắc mặt không được tự nhiên, giống như một kẻ nghiện. Hắn đặt tay lên bàn, mỉm cười.

“Không khỏe ở đâu?”, Lâm Chính liếc nhìn hắn.

“Bác sĩ, tôi không khỏe toàn thân. Trước đó đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là tôi bị nhồi máu não. Anh có thể chữa khỏi cho tôi được không?”, người đàn ông nói.

Lâm Chính gật đầu sau đó bắt mạch. Thế nhưng ngay lập tức anh chau mày: “Anh không hề bị bệnh”.

“Anh không có bệnh thì có. Rốt cuộc có biết khám hay không thì bảo?”, người đàn ông tức giận, lớn tiếng.

“Nhưng mạch của anh rất bình thường, huyết áp cũng ổn định”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mạch bình thường. Đúng là lang băm. Kết quả khám của bác sĩ còn ở đây, huyết áp bất ổn, bị nhồi máu cơ mà. Lẽ nào anh cho rằng các bác sĩ khác chẩn đoán sai? Chỉ có thần y Lâm chẩn đoán thì mới đúng?”, người đàn ông vứt cái tập hồ sơ nhỏ mang theo lên bàn.

Hành động này khiến không ít người có mặt phải chau mày. Nhà báo cũng chĩa ống kính về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không hề hoảng loạn, anh cầm cái túi lên, lấy báo cáo chẩn đoán ra.

“Bệnh viện khoa nam của Giang Thành?”, Lâm Chính liếc nhìn tên bệnh viện: “Tôi nhớ đây là bệnh viện tư nhân, hơn nữa còn là khoa nam, sao có thể khám huyết áp và nhồi máu cho anh được?”

“Ai nói là không? Đúng là lang băm. Anh chính là lang băm! Mọi người giải tán đi, đừng để tên này lừa gạt. Đến cả kết quả báo cáo từ bệnh viện tôi cũng có mà anh ta nói tôi không bị bệnh, khụ khụ…rõ ràng là lang băm mà”, người đàn ông hét lên, kích động đám đông.

Mã Hải tối sầm mặt, lập tức định đưa bảo vệ tới. Nhưng Lâm Chính đã ngăn lại. Người đàn ông thấy vậy thì tỏ ra kiêng dè.

Đám người được gài vào phá đám của Nhậm Quy và nhà họ Vương cũng nhân cơ hội gây khó dễ. “Hóa ra thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng là một lang băm à! Tôi còn tưởng là lợi hại lắm cơ".

“Đã chẩn đoán không đúng thì mọi người giải tán đi. Có bệnh tới bệnh viện chính thống mà khám, đừng để bị lừa”.

“Cậu còn là thần y Lâm sao? Thần y tầm bậy thì có!”

“Thật đáng ghét, cậu lấy tính mạng của mọi người ra làm trò đùa đấy à?”

Các thể loại âm thanh vang lên Có không ít người bệnh nhìn nhau. Hiện trường trở nên mất kiểm soát.

“Chắc chắn những kẻ này là do Nhậm Quy cử tới”, Lạc Thiên tức giận nói. Tô Nhu cũng cảm thấy lo lắng.

“Chủ tịch Lâm sẽ giải quyết tình hình này như thế nào đây?”, Lạc Bắc lầm bầm.

Hiện trường dù rất lộn xộn nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Anh đây đã không tin vào khả năng chẩn đoán của tôi thì có thể nói cho tôi biết bác sĩ điều trị chính của mình là ai không?”, Lâm Chính lên tiếng.

“Anh hỏi làm gì?”, người đàn ông giật mình, trầm giọng.

“Tôi là hội trưởng hiệp hội Đông y Giang Thành, giờ tôi nghi ngờ có việc chẩn đoán nhầm nên muốn hỏi bác sĩ đó vài vấn đề”, Lâm Chính nói.

“Anh…anh định báo thù bác sĩ của tôi phải không? Tôi không nói”, người đàn ông khẽ tái mặt, lập tức nói.

“Anh không nói cũng được, trên báo cáo của anh cũng có rồi”.

Lâm Chính giao báo cáo cho Mã Hải: “Lập tức liên hệ với bác sĩ này, mời người đó tới đây một chuyến”.

“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, lập tức rời đi.

“Nhìn mà xem, thần y Lâm định báo thù bác sĩ điều trị của tôi! Người này muốn giết người”, người đàn ông hét lên.

“Thần y Lâm thật đáng ghét”.

“Đúng là lòng dạ hẹp hòi”.

“Bị người ta chọc tức nên thành ra như thế đúng không?”
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1049



Chương 1054: Quần anh hội tụ

Cả hiện trường bùng nổ.Đám đông nhìn nhau, không hiểu ý của chủ tịch Lâm là gì. Đám nhà báo thì điên cuồng chụp ảnh cùng phát trực tiếp liên tục.

“Những người có chức quyền sao? Vậy là có ý gì?”

“Lẽ nào thần y Lâm có thể mời được những bác sĩ nổi tiếng trong nước tới chứng minh cho việc chẩn đoán của cậu ta à?”

“Có phải là người của học viện Huyền Y Phái không? Chắc là Tần Bách Tùng sẽ xuất hiện đúng không?”

“Học viện Huyền Y Phái? Không thể nào. Đó là của thần y Lâm mà. Người của họ tới thì căn bản là không có sức thuyết phục”.

“Vậy thì người có uy quyền là chỉ ai vậy?”

“Đoán bừa là vị Bồ Tát Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành”.

“Người đó là đại y đấy. Nếu như ông ấy lên tiếng thì đúng là có sức thuyết phục thật".

“Tôi cảm thấy có thể là vài bác sĩ nổi tiếng của Yên Kinh”.

“Chắc là không phải, người khác làm gì có thời gian lo chuyện bao đồng chứ”.

“Cũng rất khó nói. Thần y Lâm trước mắt có địa vị rất cao trong giới y học trong nước. Huống hồ mấy loại thuốc này của cậu ấy có liên quan tới sự an toàn của người bệnh. Nếu có thể chứng minh thì bọn họ cũng rất vui vẻ giúp đỡ thôi”.

Cộng đồng mạng thảo luận không ngớt. Những ai chỉ cần rảnh thì đều lấy điện thoại ra xem phát sóng trực tiếp. Người đàn ông khẽ hừ giọng: “Người nào? Bớt giả thần giả quỷ đi”.

Thế nhưng Lâm Chính không thèm quan tâm, chỉ lên tiếng: “Mọi người yên tĩnh”.

Hiện trường đang bùng nổ lập tức yên lặng đi nhiều. Vô số ánh mắt tập trung về phía Lâm Chính.

Anh chỉ cười thản nhiên: “Hôm qua chúng tôi đã tổ chức một buổi họp đặc biệt ở Giang Thành. Tôi lấy danh nghĩa của hiệp hội Giang Thành mời một vài vị khách đặc biệt tham gia để giao lưu về y học”.

Rất nhiều người cảm thấy hoang mang. Mấy thành viên trong hiệp hội Đông y Giang Thành cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Hôm qua chúng ta có tổ chức hội nghị hả?”

“Tôi có nhận được thông báo đâu".

“Chủ nhiệm Châu cô có nghe nói không?”, thành viên của hiệp hội bèn nhìn Châu Ngải.

Châu Ngải chỉ lắc đầu cười chua chát: “Thực tế thì lâu lắm rồi thần y Lâm đã không tới hiệp hội”.

Cả hiện trường trở nên hỗn loạn.Lúc này, một nhà báo bèn hỏi Lâm Chính: “Thần y Lâm, thành viên tham gia buổi họp nghị gồm những ai? Là hội nghị toàn thành phố..toàn tỉnh…hay là toàn quốc?”

Đám đông nín thở. Lẽ nào là hội nghị toàn quốc sao? Vậy thì không hề tầm thường chút nào. Nếu đúng là vậy thì ai dám coi thường chứ? Với danh tiếng của thần y Lâm, việc mời được các chuyên gia trong nước cũng là điều rất có thể.

Nhà báo vừa rồi khá nhanh nhạy, dường như cô ta đang muốn hỏi xem những người có uy quyền tham gia hội nghị là ai. Tất cả đều tập trung cao độ.

Bao gồm cả Nhậm Quy, Cư Chí Cường và ông cụ Vương.

“Ông Vương, nếu như thần y Lâm gọi được người đến làm chứng thì sẽ gây ra bất lợi cho chúng ta mất”, Nhậm Quy nói giọng khàn khàn: “Khấu Quan, Chu Thương Hải mà xuất hiện thì cục diện sẽ tệ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.

“Yên tâm đi, Lâm Chính mời được bọn họ đến thì cũng chỉ hòa hoãn được tình hình thôi chứ chưa lật được tình thế, đừng lo”, ông cụ Vương cười thản nhiên.

Thế nhưng Nhậm Quy vẫn cảm thấy lo lắng.Lúc này, Lâm Chính lên tiếng trả lời câu hỏi của nhà báo kia.

“Đúng là cũng có không ít danh y trong nước có mặt”.

“Trong nước sao? Vậy có nghĩa đó là một cuộc hội nghị mang tính quốc gia?”, nhà báo sững sờ.

“Không phải quốc gia mà là toàn cầu”.

Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông cảm tưởng tim mình như ngừng đập.Thế nhưng Lâm Chính chỉ quay qua nói: “Được rồi các vị, xin mời phó hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Mỹ Jesse!”

“Cái gì?”, rất nhiều nhà báo sững sờ. Có không ít người dân cũng thất kinh, tưởng mình nghe nhầm. Ngay sau đó một người đàn ông đeo kính, mặc áo blouse trắng từ trong Dương Hoa bước ra. Toàn bộ máy quay đều chĩa về phía anh ta.

“Ôi trời, là phó hội trưởng Jesse của Hiệp hội y tế nước Mễ sao?”

“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Ramon đã bội nhọ cả hiệp hội, khó mà giữ được chức hội trưởng. Rất có thể vị trí đó sẽ dành cho Jesse”.

“Đây là nhân vật ngầu lòi thật đấy”, cả cộng đồng mạng bùng nổ.

“Thần y Lâm, tôi ok thật chứ?”, Jesse cười khổ.

“Không có gì đâu, anh ngồi đi”, Lâm Chính nói. Jesse lập tức ngồi xuống bên cạnh Mã Hải. Sau đó Lâm Chính lại lên tiếng: “Tiếp theo, xin mời cô Anna phó hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Y”.

Anna mặc áo blouse trắng mỉm cười bước ra. Đám đông cảm tưởng mình đang trúng gió. Cô Anna cũng tới rồi sao? Đây là người nổi tiếng đấy.

“Ngoài ra, xin mời Josephine – hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Y", một người đàn ông tóc vàng mắt xanh bước ra.

“Xin mời ông Mạc Thanh – trưởng thư ký Hiệp hội Đông y Hoa Quốc".

“Mời thầy Khấu Quan – Bồ Tát sống của tỉnh Thiên Hành”.

“Mời tiền bối dược vương của tỉnh Hoài Thiên".



“Mời cô Lita - chuyên gia thần kinh nổi tiếng”.

“Xin mời…”, Lâm Chính đọc ra một loạt, sau đó là từng người bước ra, ngồi vào vị trí mà Mã Hải đã sắp xếp. Tất cả đều nhìn chăm chăm những người này. Có nhiều người dân còn không biết tới họ. Thế nhưng toàn bộ đám phóng viên thì đều trố tròn mắt.

Bọn họ luôn phải theo dõi tin tức nên biết. Tất cả những người ngồi đây đều là những khuôn mặt quen thuộc được lên tin quốc tế. Tất cả đều là những người nổi tiếng thế giới.

Thần y Lâm…đã mời được hết bọn họ như vậy sao? Thật quá long trọng. Bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng ngồi cùng nhau thế này. Đúng là khoảnh khắc lịch sử.

Bên trong chiếc xe đang đỗ bên đường là không khí chết chóc bao trùm. Nhậm Quy, ông cụ Vương đều phải há mồm trợn mắt. Còn trên mạng thì đã hoàn toàn bị nổ tung rồi. Vô số người ngồi trước màn hình đang hét lên.

Nào ai ngờ thần y Lâm lại có thể mời được hết những vị Phật Tổ có mặt như thế.

“Chào mừng các vị”, Lâm Chính mỉm cười, nhìn về phía người đàn ông kia: “Giờ anh còn nghi ngờ gì nữa không?”

Người đàn ông giật mình. Mặc dù hắn không quan tâm về giới y học nhưng cũng đã từng nhìn thấy vài khuôn mặt này trên màn hình.
 
Back
Top Bottom