Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMcyIOTlXkSSfOeG8sTau_qtg8yojxlqDbJWXFAkiR4f3UBkmiGxz5Aa5_mA4KLX7aDAQ80PYxLnETZ04COB8cuN-iqbSonjHWoqeUVKOnVHvurDpDrpQcUusjtGfa2mDZJp7xEAdqW9OyU8C5LSGvT=w215-h322-s-no-gm

Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Tác giả: Thỏ Đông Đông
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thỏ Đông Đông

Tran / Editor: Quỷ Cổ Nữ

Thể loại: Hiện đại, HE, Hào môn thế gia, Góc nhìn nữ chính

Độ dài: 10

Giới thiệu

Sau khi video mắng chửi hai tiếng liền không lặp từ nào của tôi hot, một quý bà đã tìm tôi.

“Một tháng mười triệu tệ, gả cho con trai tôi.”

Tôi đang muốn mở miệng mắng lừa đảo thì thấy quý bà lau nước mắt nói:

“Tính nó nhu nhược, sau khi xảy ra việc ngoài ý muốn thì thường bị người ta bắt nạt. Cái miệng này của cô rất thích hợp để che chở nó.”

Trong bữa tiệc, tôi nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi trên xe lăn bị châm chọc mà yên lặng không dám lên tiếng, nảy lòng thương hại, gật đầu đồng ý.

Mãi cho đến một ngày, tôi gặp được người chồng ốm yếu của tôi, ngồi tít trên cùng, trong mắt đầy uy áp.

Anh ấy lạnh lùng nhìn đám người bị anh ấy làm cho phá sản quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.

Không phải chứ? Mẹ chồng yêu của con ơi, mẹ chắc chắn con trai mẹ nhu nhược không thể tự gánh vác á?​
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 1: Chương 1



“Trình Chính, nghe nói cậu mới kết hôn. Quen biết nhiều năm như vậy cũng không có gì để tặng…”

Người đàn ông cười đầy ác ý, không có ý tốt đánh giá tôi: “Nếu cậu không được, anh em có thể động phòng hộ.”

Tôi cũng cười: “Sao? Anh muốn chui gầm giường nghe trộm à? Góc phòng có cái lồ ng chó, thích hợp với anh đấy.”

Tôi khinh thường liếc nhìn anh ta: “Chẳng qua như anh ấy mà, chúng tôi không muốn nuôi. Có câu chó không sủa sẽ cắn người, anh sủa lắm vậy, chắc là loại tốt mã giẻ cùi. Đúng là đồ phế vật cùi bắp làm chó cũng không đủ tiêu chuẩn.”

Người đàn ông bị tôi làm cho tức tới đỏ mặt: “Cô, cô, cô...”

Tôi dứt khoát ngắt lời anh ta: “Các vị, tạm thời đừng dùng toilet.”

Giọng tôi không lớn, cũng chỉ hấp dẫn vài người gần đó chú ý.

Tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông, cười nhạo một tiếng: “Bởi vì trong miệng quý ngài đây có chứa bồn cầu rồi, chứ không sao có thể thối vậy được?”

Người đàn ông lập tức giậm chân: “Sao cô thô t ục vậy chứ?!”

Tôi thản nhiên: “Thế này đã rất văn vẻ rồi. Còn lời khó nghe hơn đấy, anh muốn nghe không?”

Tôi khiến người đàn ông kia tức tới bỏ đi, Trình Chính ngồi ở trên xe lăn khẽ cảm ơn tôi.

Tôi vừa thấy dáng vẻ yếu đuối này của anh thì sinh lòng trìu mến, vội an ủi anh:

“Yên tâm, về sau tôi sẽ che chở cho anh.”

Trình Chính cũng cười, giọng nói ôn hòa:

“Vậy cảm ơn em, bà xã.”

Tôi bị từ “bà xã” của Trình Chính làm cho đỏ bừng cả mặt.

Nói ra thì chuyện kết hôn với Trình Chính cực kỳ vớ vẩn.

Đó vốn là một kỳ nghỉ hè cực kỳ bình thường, tôi nghỉ về nhà giặt đống quần áo của mình.

Vừa về, tôi không kịp đọc thông báo của trưởng thôn, vì thế vào đúng lúc cuối, máy giặt mất điện.

Tôi đành phải hùng hục lôi quần áo đầy bọt xà phòng ra, ngồi trong sân giặt đầy một chậu to.

Ngay vào lúc này, tôi nghe được một giọng nói xa lạ.

“Mấy đứa bé trong thôn này, cả đời cũng không ra khỏi được đây.”

“Con gái càng là một chữ cũng không biết, chỉ có thể kết hôn sinh con sớm, hầu hạ cả gia đình.”

“Ví dụ như cô gái trước mắt đây, tuổi không lớn, vừa gầy vừa yếu vừa phải giặt quần áo cho cả nhà chồng.”

“Cho họ nhìn thấy thế giới mà họ chưa bao giờ được thấy, đưa hơi ấm cho bọn họ, đây là ý nghĩa tồn tại của livestream chúng tôi.”

Không ra khỏi thôn?

Không biết chữ?

Giặt quần áo cho cả nhà?

Trên đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, tự động phối cho mình cái emoji “Tôi á”.

Đối phương giơ di động, vừa quay vừa livestream, bên cạnh có một người đi theo, đeo ba lô và cầm tấm hắt sáng, thỉnh thoảng hùa theo vài câu.

Thật sự là cho một bức ảnh mở đầu, còn lại toàn bốc phét ra đấy hả?

Tôi nghe anh ta càng nói càng thái quá, thậm chí bắt đầu nhận quà tặng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, xách theo gậy giặt quần áo xông ra ngoài.

“Con mẹ mày #**!”

Một tiếng gầm lên, streamer ngây ra, người trong phòng live cũng ngây ra.

Tiếp đó, tôi trình diễn cảnh mắng chửi người thô t ục quy mô lớn.

Suốt hai tiếng, mắng chửi không trùng câu nào.

Cuối cùng còn xách streamer và trợ lý trong trạng thái sụp đổ xem bằng cấp và chứng chỉ tốt nghiệp của tôi.

Vốn dĩ tôi còn chưa chửi xong, chỉ tiếc vì quá nhiều từ thô t ục mà bị cấm live luôn.

Loại livestream lợi dụng chiêu trò để câu view thế này, cấm cũng xứng đáng.

Tôi thở hắt ra một hơi rồi về nhà. Không ngờ, tôi nổi tiếng.

Có người cắt đoạn này ra, phong tôi là “Sinh viên miệng cứng top 1”.

Thậm chí phía dưới còn có một loạt người thuê tôi mắng chửi.

Tôi không để ý, nhưng mấy ngày sau, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Đối phương lời ít mà ý nhiều:

“Mười triệu tệ, gả cho con trai tôi.”
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 2: Chương 2



Nghe có vẻ cực kỳ giống đùa.

Mãi tới khi tôi đứng trước căn biệt thự ba tầng nhà họ.

Không phải chứ, mấy người làm thật đấy à?

Một quý bà ăn mặc giàu sang nói với tôi, trước đó không lâu, con trai bà ấy gặp tai nạn xe cộ. Tuy rằng giữ được mạng nhưng về sau chỉ có thể ngồi xe lăn.

Cứ vậy, có không ít người ngoài sáng trong tối trào phúng móc mỉa, bà ấy đang cần một người mắng chửi lui hết mọi người giống như tôi.

Tôi vừa có bằng cấp còn biết mắng chửi người, quả thực là máy chiến đấu trời ban, không phải, con dâu trời ban.

Nghe thì có vẻ thái quá, nhưng trong thái quá lại lộ ra vài phần hợp lý.

Tôi do dự: “Dù sao kết hôn cũng là việc lớn...”

“Mười triệu tệ.”

“Nếu không, tôi có thể gặp anh nhà trước được không?”

“Một tháng mười triệu tệ.”

“Vâng ạ, mẹ.”

Một tháng mười triệu tệ, đối phương là con cóc ghẻ thì tôi cũng chịu được.

Đương nhiên, Trình Chính không phải cóc ghẻ, thậm chí còn đẹp trai hơn mấy hotboy mạng mà tôi thường xem.

Quan trọng nhất là ngay lúc đó Trình Chính ngồi ở trên xe lăn, rõ ràng dịu dàng ấm áp, vậy mà vẫn có vài người đến trào phúng nói móc anh ấy.

Tôi vốn dĩ không hiểu, rõ ràng nhà giàu quyền to như vậy, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, sao lại bắt nạt người ta thế; mãi khi nhìn thấy Trình Cái – anh trai Trình Chính đứng ở ngay trung tâm được mọi người vây quanh, tôi lập tức hiểu ra.

Nước nhà giàu sâu thật.

Sắc mặt Trình Chính đã tái nhợt nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Diệu tôi không sợ đánh nhau không sợ mắng chửi người, chỉ sợ kiểu người đáng thương, cực kỳ uất ức này. Chỉ cần gặp được, lòng tôi sẽ mềm đến rối tinh rối mù.

Máu tôi lập tức chạy lên não.

Người này, tôi che chở.

Trình Chính là người có tính cách rất ôn hòa. Cho dù đột ngột xảy ra việc ngoài ý muốn, anh cũng không oán trời trách đất, trút giận lên người khác.

Trái lại là tôi, ngày đầu tiên vào biệt thự đã mắng cho ba bảo mẫu giở trò quỷ khóc luôn tại chỗ.

Bọn họ thấy Trình Chính gãy chân, về sau không còn hi vọng kế thừa gia sản thì ra sức lấy lòng Trình Cái, để lộ tin tức bên Trình Chính như cái sàng vậy.

Tôi xụ mặt sa thải từng người, Trình Chính ngồi ở bên cạnh, sau khi kết thúc thì đưa cho tôi một cốc nước ấm.

“Khát rồi chứ?”

Nhìn xem, người tốt thế kia mà bị những người này bắt nạt.

Tới tối, Trình Chính càng thấu hiểu lòng người:

“Tôi biết em không có tình cảm với tôi, gả cho tôi là để em chịu uất ức. Tôi tuyệt đối không có lòng mạo phạm em. Trong biệt thự nhiều phòng, em có thể chọn một phòng bất kỳ vào ở. Nếu em thích phòng ngủ chính của tôi, tôi sẽ dọn ra ngoài.”

Tôi dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối ý tốt của anh ấy:

“Hiện tại thân thể anh không tiện, tôi cần phải trông nom anh.”

Lo đè vào chân Trình Chính, tôi dứt khoát đặt một cái giường nhỏ ở cạnh giường anh ấy.

Nửa đêm ngủ tới mơ màng, tôi cảm thấy hình như có người đang nói chuyện.

“Không cần giữ lại.”

“Anh ta cho rằng chết rồi thì thôi à?”

“Chết cũng phải nhổ ra cho tôi.”

“Chết rồi thì thôi” gì cơ? Tôi choàng tỉnh.

Chẳng lẽ sự dịu dàng, hào phóng của anh ấy đều là giả vờ, thật ra anh ấy đã ấm ức tới mức muốn tự sát?

Tôi mở choàng mắt, quay đầu nhìn, Trình Chính đã không ở trên giường.

Tôi vội vàng chạy đến ban công, nhìn Trình Chính đang ngồi trên ghế ở ban công, buồn bã mất mát.

U buồn, đáng thương, cô độc.

Nghe thấy tiếng động, Trình Chính quay đầu.

Dưới ánh trăng, anh ấy hơi híp mắt, sự tàn khốc chợt lướt qua trong mắt.

Tôi nhìn gậy chống vứt trên đất và xe lăn nơi xa, vô cùng đau lòng:

“Có phải anh không quay vào được không?”

“Không vào được thì gọi tôi. Tôi ngủ dễ lắm, không sợ đánh thức.”

Tôi đẩy xe lăn tới, cẩn thận đỡ anh ấy ngồi lên xe lăn, đẩy vào.

Nằm ở trên giường, tôi vẫn trằn trọc.

Trong đầu đều là câu “chết rồi thì thôi” kia.

Không nghĩ tới, chúng tôi đồng thời mở miệng:

“Em nghe được gì?”

“Anh phải kiên cường mà sống.”

Im lặng.

Sau khi chúng tôi đồng thời mở miệng, căn phòng tĩnh lặng như chết.

Tôi chỉ coi như Trình Chính bị u uất, sau khi bị tôi nói ra thì cảm xúc càng xuống thấp.

Ngẫm nghĩ, tôi xuống khỏi giường nhỏ, bò lên trên giường Trình Chính.

Sau đó nhẹ nhàng cầm tay anh ấy:

“Tôi biết tạm thời anh khó có thể chấp nhận. Sáng mai, chúng ta lại tìm bác sĩ hỏi kỹ xem, thiên hạ rộng lớn luôn có thần y.”

“Hơn nữa, hiện tại khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển. Hiện tại không có biện pháp không đại biểu sau này không có biện pháp.”

“Người còn sống mới có hi vọng.”

Tôi nhéo nhéo tay anh ấy. Nói chứ, công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, làn da sờ vào mềm mịn thật.

Mãi tới khi Trình Chính mất tự nhiên khụ một tiếng, tôi mới từ tỉnh lại từ trạng thái háo sắc, tiếp tục nói:

“Về phần những người không quản được miệng mình, yên tâm, tôi sẽ dạy bọn họ làm người.”
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 3: Chương 3



Dường như tôi bị mắc bẫy rồi.

Trước khi kết hôn đã nói cho tôi một tháng mười triệu tệ. Giờ tôi gả vào rồi thì biến thành toàn bộ chi tiêu của tôi và Trình Chính một tháng chỉ cho mười triệu tệ.

Tôi nghẹn họng trân trối nhìn tờ hóa đơn quản gia đưa tới, chưa từ bỏ ý định kiểm tra lại số dư.

Trình Chính ngoan ngoãn ngồi ở một bên, trên mặt có chút thẹn thùng:

“Là tôi liên lụy em.”

Tôi hiểu ý mà anh ấy chưa nói hết.

Từ trước đến nay, tranh đấu trong gia đình giàu có tàn khốc. Giả sử Trình Chính khỏe mạnh bình thường, có lẽ còn có sức để tranh. Nhưng hôm nay hai chân anh ấy đã tàn phế, so với ông anh trai thông minh tháo vát của anh ấy thì chẳng khác nào đồ bỏ cả.

Chỉ có thể sống những ngày duỗi tay xin tiền người trong nhà.

Nhà họ Trình phú quý, căn bản không thiếu số tiền này. Chẳng qua là thấy anh ấy không có tác dụng gì nên đối xử tùy ý có lệ mà thôi.

Tôi an ủi anh ấy:

“Không có sao, mười triệu tệ cũng đủ.”

Trấn an xong “đóa hoa mong manh” Trình Chính, tôi đổi sắc mặt, vô cùng lo lắng gọi quản gia.

“Còn chưa đến giữa tháng, sao đã tiêu mất năm triệu tệ rồi?”

Tôi cầm giấy nhìn một lượt, nghẹn họng trân trối:

“Đá lạnh gì đây, một túi ba trăm đô? Làm bằng nước thiên đình à?”

“Đợi chút, sao thịt bò này còn đắt hơn tiền vé máy bay mười ngàn tệ thế?”

Sau khi nhìn một lượt, cảm nhận sâu sắc của tôi là…

Quả nhiên nhà tư bản không bịp người nghèo.

Ví dụ như đôi khuyên tai trân châu đặt mua cho tôi vào mấy hôm trước, bản chất là nhựa tổng hợp; vòng tay hơn năm ngàn tệ kia, chỉ là mạ đồng.

Tôi ngăn quản gia lại: “Về sau, không cần đặt mua trang sức cho tôi nữa.”

Có tiền mua vàng không tốt hơn à, còn có thể bảo đảm giá trị tiền gửi.

Còn không thì cho tôi hơn một trăm tệ, đảm bảo có thể mua được một đôi trân châu cam đoan hàng thật.

Tiết kiệm được hẳn ba ngàn chín trăm tệ.

Tôi không chút hứng thú với giá trị gia tăng do nhà tư bản thổi phồng lên.

Lúc ăn cơm trưa, tôi nhìn chằm chằm Trình Chính tao nhã cắt một miếng bò bít tết.

Anh ấy bị tôi nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, chần chờ đưa nĩa cho tôi:

“Em... muốn ăn à?”

“Không, không, không, anh ăn đi, anh ăn đi.” Tôi nhiệt tình đẩy về, nhìn anh ấy với vẻ mặt chờ mong.

Trình Chính hơi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ miếng thịt vào trong miệng.

“Ăn ngon không?”

Anh ấy gật đầu.

Tôi cười tủm tỉm, mang theo vẻ dụ dỗ: “Vậy anh cảm thấy có khác gì thịt hôm qua không?”

Động tác cắt thịt của Trình Chính hơi khựng lại, không xác định nhìn một cái, lại nhìn cái nữa, ánh mắt khó hiểu.

Anh xem! Thịt bò chở bằng máy bay từ Úc với thịt bò quê tôi nuôi giết, bản chất không hề khác nhau.

Tiền này, tôi vững vàng tiết kiệm.

Ồ, nhà tư bản, đừng mong lừa được một đồng từ tôi.

Cuối tháng là tiệc sinh nhật của Trình Cái – anh trai Trình Chính, sau giờ ngọ tôi gọi quản gia, cắn răng đặt một bộ cài áo và khuy áo vàng cho Trình Chính giá năm trăm ngàn tệ.

Trình Chính vừa hay vào cửa, tôi dừng việc trong tay, đẩy anh ấy vào.

“Không phải em nói mấy thứ này đều là giá mà tư bản thổi phồng lên à? Mấy ngày hôm trước còn bán hết trang sức của mình, sao bây giờ lại đặt cho tôi đồ đắt vậy?”

Tôi đưa cho anh ấy xem hình thức đã chọn xong:

“Tôi không thèm để ý mấy thứ này, nhưng mà tiệc sinh nhật anh trai anh chắc chắn có không ít người quen của anh. Những người này trước kính quần áo, sau mới kính người, không thể để bọn họ chế giễu.”

“Về phần tôi, ai cũng biết xuất thân nông thôn, không có đồ hiệu nào rất bình thường mà? Dẫu sao tôi còn có thể chửi lại.”

Trình Chính bị tôi chọc cười, giơ tay khép quyển sách lại:

“Vậy tôi cũng không cần, đến lúc đó em chửi luôn giúp tôi.”

Anh ấy nghiêng đầu, đáy mắt có vài phần bỡn cợt.

Tiệc sinh nhật của Trình Cái, có thể đoán được người tới cũng chẳng tốt gì với Trình Chính.

Mỗi người đều muốn giẫm một chân, để mua vui cho chủ của bữa tiệc.

Vì trận đánh ác liệt này, tôi cố ý về nhà, học hình thức mắng chửi mới từ mấy bà mấy thím có sức chiến đấu cực mạnh ở đầu thôn.

Lúc Trình Chính vào, tôi đang thử màu son lên tay.

Anh ấy nghiêm túc nhìn một vòng, rút ra một thỏi son.

“Dùng cái này, dùng cái này.”

Tôi lấy ra một thỏi khác, đổi với cái trong tay anh ấy.

Trình Chính nhẹ nhàng tô son lên môi tôi, động tác dịu dàng.

Tôi ngắm trái ngắm phải trong gương, cực kỳ vừa lòng:

“Màu đỏ của chính thất, ai tô lên là khí chất bùng nổ ngay. Hôm nay tôi phải dùng cái này để chiếm ưu thế.”

Trình Chính hơi mỉm cười, vươn ngón tay ra chấm chấm trên môi tôi, sau đó quẹt lên môi mình:

“Thế à?”

“Vậy tôi cũng dùng nó để chiếm ưu thế.”
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 4: Chương 4



Mãi cho đến cửa biệt thự, nhiệt độ trên mặt tôi còn chưa giảm.

Trình Chính thật là…, quá biết tán tỉnh.

Vốn dĩ đã bình tĩnh rồi, ở trên xe Trình Chính lại kéo tay tôi đeo vào một cái lắc.

Đá quý các màu sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng.

Không có cô gái nào không thích châu báu sáng long lanh, tôi ngó trái ngó phải, thích vô cùng:

“Sao anh lại mua? Không phải đã nói cùng nhau sống nghèo khó tiết kiệm à?”

Trình Chính cười, chớp chớp mắt: “Dùng tiền riêng mua.”

Tôi chọc trán anh: “Được lắm anh Trình, mới vừa kết hôn đã dám giấu tiền riêng.”

Chúng tôi đến khá muộn. Lúc vào cửa, trong phòng đã có không ít người.

Chỉ là mọi người quần là áo lượt ăn uống linh đình, không hề có ý muốn bắt chuyện với chúng tôi.

Từ cố ý khiêu khích đến làm lơ. Đây là sau khi nếm sự lợi hại của tôi thì đổi kịch bản mới à?

Nhưng mà tôi và Trình Chính đều không thèm để ý.

Chúng tôi chỉ lo sống tốt cuộc đời của mình, không cần phải để ý đến những người nâng cao đạp thấp này.

Tôi đẩy Trình Chính đến bàn điểm tâm, lấy cho anh ấy chút đồ ăn.

Trình Chính ngoài ý muốn bị thương thân mình, thường xuyên mệt mỏi tụt huyết áp. Cho nên tôi theo dõi chuyện mỗi ngày anh ấy ăn gì một cách chặt chẽ.

Chúng tôi tình ý miên man như vậy, tất nhiên có người không nhìn được.

Trình Cái bưng chén rượu, lại đây chào hỏi Trình Chính.

Sau khi nhìn chúng tôi vài lượt, anh ta bày ra dáng vẻ anh lớn, nhíu mày nói:

“Sao ăn mặc đơn giản thế? Có phải người bên em biển thủ tiền, cố ý bắt nạt em không?”

“Nếu không đủ tiền thì nói với anh.”

“Chỉ sợ người bên cạnh táy máy tay chân, bắt nạt em chân cẳng bất tiện, thấy nhà họ Trình chúng ta giàu có, động tâm tư.”

Trình Cái đang nói tôi đấy.

Tôi trợn trắng mắt, vừa muốn mở miệng, người đàn ông đi theo bên cạnh Trình Cái đã nói trước:

“Đúng vậy, có câu ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.”

“Anh Trình, nhà họ Trình giàu kếch xù, phải xử lý cho tốt đấy.”

Tôi cười một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Trình Chính:

“Đây là cháu anh à?”

Trình Chính không rõ nguyên nhân, giương mắt nhìn tôi.

Người đàn ông kia bất mãn: “Con nhóc đến từ nông thôn này, tôi lại không phải họ Trình.”

“Đúng vậy, anh không mang họ Trình thì quản chuyện nhà họ Trình làm gì?

“Duỗi tay đến nhà chúng tôi, tôi còn tưởng rằng anh là đứa cháu ngoài giá thú của Trình Chính đấy.”

Trình Cái cau mày dạy bảo tôi: “Người tới đều là khách của nhà họ Trình, cô đừng có mà ở đây làm nhà họ Trình mất mặt.”

Ánh mắt Trình Chính vừa động, sắc mặt hơi sầm xuống.

“Đúng vậy, sao nhà họ Trình lại cho dạng con gái này vào cửa vậy? Ô uế cạnh cửa nhà họ Trình. Cậu hai bị gãy chân rồi, sao mắt cũng kém theo vậy?”

Tôi cúi người nhìn về phía Trình Chính:

“Tiền riêng của anh có nhiều không?”

Trình Chính gật gật đầu.

Được.

Tôi đứng thẳng người, giơ tay đấm thẳng vào mắt người đàn ông kia.

“Bịch” một tiếng, người đàn ông hét thảm, che mắt lại.

Trình Cái kinh hãi, ngẩng đầu vừa muốn giận dữ mắng tôi: “Cô…”

Tôi nâng tay khác lên, cũng cho anh ta một đấm.

Bữa tiệc lập tức rối loạn.

Tôi đẩy Trình Chính chạy luôn.

Xe lăn của Trình Chính bị tôi đẩy thành đua xe tốc độ, hai chúng tôi nấp sau vườn hoa nhỏ ở biệt thự.

Tôi mệt đến ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười của Trình Chính.

“Anh Trình sẽ không trách tôi gây hoạ chứ?”

Trình Chính cười lắc đầu.

“Vậy hiện tại cảm thấy thế nào?”

Anh ấy học giọng điệu của tôi, mở miệng nói: “Phê.”

Xong rồi, anh Trình tao nhã bị tôi dạy hư rồi!

“À đúng rồi, còn có cái này.”

Tôi móc ra hai cái bánh điểm tâm từ trong túi.

Đáng tiếc có một cái đã bị nát vụn.

Trình Chính cực kỳ rộng lượng bẻ một nửa cái của anh ấy cho tôi.

Anh ấy ngồi trên xe lăn, tôi ngồi dưới đất, nấp sau vườn hoa, chia nhau một miếng điểm tâm.

“Anh có cảm thấy hiện tại hai chúng ta cực kỳ giống vợ chồng giàu có bị phá sản không?”
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 5: Chương 5



Sự thật chứng minh cơm không thể ăn bậy, lời không thể nói bừa.

Nửa tháng sau khi tôi trêu chọc Trình Chính là vợ chồng phá sản, nhà họ Trình đột nhiên gặp nguy cơ lớn chưa từng có.

Theo lý mà nói gia tộc gốc rễ sâu như nhà họ vốn không nên sụp đổ. Ai biết tại sao tài sản đột nhiên bị thu hẹp, chuỗi tài chính hoàn toàn đứt gãy chứ?

Cho dù tôi không hiểu chuyện làm ăn, cũng cảm nhận được có chỗ kỳ lạ.

Mãi tới khi Trình Chính nói cho tôi biết nhà họ Trình phá sản, sợ không thể tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng anh ấy.

Trong lòng tôi thoáng động.

Chứ không phải Trình Cái tự chỉ đạo, tự diễn vở kịch này vì vứt bỏ em trai à?

“Tôi không muốn em liên lụy. Nếu em muốn, lúc nào chúng ta cũng có thể ly hôn.” ‍‍‍ ‍‍ ‍ ‍‍ ‍ ‍‍‍ ‍ ‍‍ ‍ ‍‍ ‍ ‍‍ ‍‍‍ ‍‍‍ ‍ ‍‍‍ ‍‍‍ ‍‍‍ ‍‍ ‍ ‍ ‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍‍ ‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍ ‍ ‍ ‍‍‍ ‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍ ‍‍‍ ‍‍ ‍ ‍ ‍‍‍ ‍‍‍‍‍ ‍‍‍‍‍ ‍‍‍ ‍ ‍‍‍‍ ‍‍‍ ‍

Khi Trình Chính nói lời này, nhìn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, nhưng một mình anh ngồi ở đó, yếu ớt đáng thương hơn bất cứ ai.

“Sao được chứ? Anh đừng nghĩ nhiều.”

Tôi giơ tay ôm lấy anh ấy, một lòng đắm chìm trong sự đau lòng vì anh ấy bị người nhà vứt bỏ, hoàn toàn bỏ qua vẻ u tối lướt qua trong mắt Trình Chính.

Tôi đưa Trình Chính về nhà mình ở quê.

Nhà của tôi tuy nhỏ, song cũng đầy đủ. Trình Chính đẩy xe lăn đi dạo quanh sân, trong mắt đều là vẻ mới lạ.

“Thế nào, không tồi chứ?”

“Đây đều là tôi thiết kế.”

Tôi đẩy Trình Chính cho anh ấy triển lãm, vừa đi vừa giải thích:

“Sau khi cãi nhau với người trong nhà, tôi dọn ra ở một mình, tự mình hoàn thiện ngôi nhà nhỏ này.”

Trình Chính hỏi tôi vì sao lại cãi nhau.

“Trọng nam khinh nữ thôi. Ở trong nhà, tôi là đứa làm trâu làm ngựa cho em trai, đến đi học cũng không cho. Tôi dứt khoát trốn đi.”

“Không chịu á? Vậy đánh nhau với bọn họ. Anh cho rằng kỹ năng mắng chửi người của tôi có từ trong bụng mẹ chắc? Đương nhiên là luyện ra trong thực chiến rồi.”

“Đám người này ngoài mạnh trong yếu càng thích bắt nạt kẻ yếu. Nếu không sao phải dạy dỗ con gái phải tam tòng tứ đức? Do sợ chúng tôi mạnh mẽ quá, làm cọp mẹ, không bắt chẹt được.”

Về tới lãnh địa của mình, tôi cũng yên tâm hơn nên nói nhiều vài câu với Trình Chính.

Buổi tối ngồi trên giường nhỏ của tôi, tôi mở một bóng đèn ngủ.

Ánh đèn mông lung, bầu không khí cũng vô cùng kiều diễm.

Trình Chính nửa nằm ở trên giường, mắt chứa làn thu thủy đang nhìn về phía tôi.

Tôi kích động nhảy lên giường:

“Nào, chúng ta làm một chuyện quan trọng.”

Tôi cầm túi nhỏ từ mép giường lên: “Cho anh xem tài sản của chúng ta!”

Biểu cảm dịu dàng như nước của Trình Chính nứt ra.

“Một tháng mười triệu tệ không là gì đối với kẻ có tiền các anh, nhưng với chúng tôi là một con số mà cả đời cũng khó kiếm được. Mấy tháng qua, tôi cắt giảm rất nhiều phí tổn, chính là đề phòng ngày này.”

Biểu cảm của Trình Chính hơi đổi.

“Anh trai anh coi anh là cái đinh trong mắt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra việc này. Mẹ anh thì sao? Tuy rằng anh là con trai của bà, bà thương anh, nhưng rốt cuộc về sau vẫn phải dựa vào anh trai anh, vào lúc tất yếu vẫn sẽ vứt bỏ anh.”

“Nếu không vào lúc anh bị trào phúng, bà ấy nên chống lưng cho anh, mà không phải cưới tôi vào cửa làm lính hầu.”

Tài sản nhà họ Trình thiệt hại hơn một nửa, Trình Cái cắn chết phần còn dư lại. Về phần mẹ Trình, đã sớm không có tin tức sau khi nhà họ Trình xảy ra chuyện.

“Anh yên tâm, số tiền này cũng đủ cho chúng ta sống nửa đời sau.”
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 6: Chương 6



Tôi và Trình Chính cứ vậy mà sống với nhau.

Hiện tại tôi có tiền có thời gian, trước mắt lại có một anh “ngon giai” dịu dàng, tâm trạng tốt vô cùng.

Vận mệnh luôn hào phòng với tôi như vậy! Ngay vào lúc tôi đang vui sướng, nhà hàng xóm lại có một anh đẹp trai đến.

Nghe nói là con trai nhà hàng xóm học đại học ở tỉnh ngoài, về nhà vào kỳ nghỉ.

Chàng trai trẻ tuổi khỏe khoắn, nho nhã lễ độ tới nhà tôi mượn đồ, nhìn kiểu gì thì tâm trạng cũng rất tốt.

“Aisss…”

Tôi đang bắt chuyện với anh đẹp trai nhà bên, Trình Chính ở trong phòng đột nhiên hô đau một tiếng.

Tôi vội vàng chạy vào:

“Làm sao vậy?!”

Sắc mặt Trình Chính hơi trắng, còn an ủi lại tôi:

“Không sao, chỉ là chân hơi đau.”

“Có khách đến à? Mời cậu ấy vào ngồi đi.”

“Mấy ngày trước, nhà chúng ta mới phơi trà, vừa hay có thể chiêu đãi người ta.”

Bây giờ tôi nào còn quan tâm người khác, từ lúc Trình Chính dọn đến nhà mới với tôi tới nay, chưa bao giờ đau chân. Bên này cái gì cũng tốt, chỉ có tài nguyên chữa bệnh kém. Tôi sợ không định kỳ mời bác sĩ kiểm tra, chân anh ấy lại có vấn đề gì.

Tôi ấn ấn, đấm đấm trên đùi anh ấy.

“Tôi không có việc gì, đừng lo lắng.”

Tuy rằng anh ấy nói không có việc gì, nhưng mấy ngày sau đó, chân thỉnh thoảng lại đau.

Tôi gần như không rời một tấc, bám dính lấy Trình Chính.

Như vậy tôi còn chưa yên tâm, chân cẳng Trình Chính bất tiện, tôi sắp xếp kỹ càng rồi ra cửa mua thuốc cho anh ấy.

Khi trở về, Trình Chính đang ngồi ở trong sân, cách tường nói chuyện với hàng xóm.

Chàng trai hàng xóm thấy tôi, sắc mặt thay đổi, xoay người chạy mất như trốn cái gì vậy.

Chỉ còn Trình Chính ngồi một mình ở chỗ kia, cúi đầu, không biết suy nghĩ gì.

Chờ tôi đi qua, Trình Chính ngẩng đầu, giọng rất nhẹ:

“Nguyễn Nguyễn, nếu em thật sự gặp được người có thể chăm sóc cho em thì cứ đá tôi đi. Tôi sẽ không trách em.”

“Cho dù thế nào, tôi đều hy vọng em hạnh phúc.”

?

Tôi không hiểu ra sao: “Đang tự dưng, sao lại nói vậy?”

Chẳng lẽ cậu sinh viên hàng xóm kia nói gì với Trình Chính?

Nhưng dù tôi có hỏi thế nào, Trình Chính cũng không chịu nói nữa.

Buổi tối, Trình Chính không phát ra tiếng động.

Tôi không tìm được anh ấy ở phòng ngủ, dưới tình thế cấp bách bèn đẩy cửa phòng tắm ra.

Trình Chính dựa vào cạnh bồn tắm hơi giương mắt rồi lại đưa tầm mắt về.

Theo ánh mắt của anh ấy, trong làn hơi nước mờ mịt, tôi thấy được làn da trắng nõn mê người của Trình Chính.

Mỗi ngày không vận động mà sao dáng người còn đẹp vậy? Đúng là khiến người ta đố kỵ.

Suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu tôi, ánh mắt tôi đã bắt đầu đăm đăm nhìn Trình Chính.

Trình Chính hơi mỉm cười:

“Nguyễn Nguyễn, muốn sờ một chút không?”

Thế thì ngượng chết!

Tôi nhanh nhẹn thò lại gần đặt tay lên.

Trình Chính thoải mái nằm ở bồn tắm, duỗi tay mặc tôi vuốt v3.

Tôi càng sờ càng mê mẩn, vào lúc không hề phòng bị, anh ấy đột nhiên dùng sức kéo tôi vào bồn tắm.

Tôi giãy giụa theo bản năng, lại bị anh ấy ôm chặt lấy eo:

“Bà xã, đừng lộn xộn.”

“Em xót cho chân của anh nhất, không muốn làm nó đau, phải không?”
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 7: Chương 7



Có câu gì ấy nhỉ? Đau lòng cho đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh.

Nếu không phải đau lòng Trình Chính, hiện tại tôi sẽ không nằm liệt trên giường biến thành cá khô.

Người khởi xướng còn dựa vào mép giường, cầm tay tôi ngắm nghía:

“Bà xã, em tỉnh rồi à?”

Ánh mắt anh ấy sáng quắc nhìn tôi:

“Ngày hôm qua có phải bà xã đã đồng ý với anh, cho dù về sau xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không đá anh không?”

Tôi còn giận anh ấy, căm giận muốn rút tay về, khàn giọng nói: “Không có.”

Ánh sáng trong mắt Trình Chính “vèo” một tiếng tắm ngấm:

“Xin lỗi, là anh liên lụy em...”

“Là em nói! Là em đồng ý với anh, được chưa nào?”

Tôi không thể nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương này của Trình Chính, mỗi lần đều sẽ mềm lòng.

Người thông minh không rơi vào bể tình, kẻ khờ dại mắc sai lầm hết lần này đến lần khác.

Tôi là kẻ khờ dại.

Gần đây Trình Chính rất lạ, cực kỳ lạ.

Trước kia tính tình anh ấy ôn hòa, nhưng luôn mang theo vài phần xa cách như cách một tầng sa.

Nhưng từ sau khi dọn đến đây với tôi thì luôn cố hết sức tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi, còn luôn lặp lại bắt tôi hứa hẹn sẽ không vứt bỏ anh ấy.

Giống như tôi là một đứa con gái cặn bã đầy lịch sử đen tối vậy.

Mãi đến ngày đó, tôi làm nũng chơi xấu nói thân thể không thoải mái nên anh ấy bớt lăn lộn vài lần, đêm ngủ không say như xưa.

Trong lúc mơ màng dường như tôi nghe thấy người bên cạnh xuống giường.

Lại không nghe được tiếng xe lăn.

Không có xe lăn, sao Trình Chính đi ra ngoài?

Đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi.

Tôi cố mở mắt, chỉ thấy được bóng dáng Trình Chính chợt lướt qua cửa.

Hình như anh ấy...

Đứng?!

Tôi lập tức mở to mắt.

Đương nhiên tôi sẽ không ngu đến mức cho rằng đây là kỳ tích y học. Khả năng duy nhất là đồ khốn có bề ngoài đáng thương này giấu giếm tôi điều gì.

Tôi nhanh chóng đứng dậy đi theo.

Đêm lạnh như nước, Trình Chính lạnh lùng đứng ở nơi đó, coi như không thấy người quỳ gối trước mặt xin tha.

Thậm chí nâng chân lên, nghiền ngón tay của người đàn ông trung niên cầm đầu.

Tôi tức tới bật cười.

Cái nhà rách này của tôi, vậy mà có một ngày có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đang lúc tôi rối rắm bây giờ lao ra mắng chửi người có thể tổn hại uy lực của anh lớn Trình này không thì anh ấy như có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt anh ấy mềm nhũn, lại sắp lộ ra dáng vẻ đáng thương ngày thường.

Diễn nghiện rồi phải không?
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 8: Chương 8



Chân tướng máu chó và hoang đường giống tiểu thuyết nhà giàu mà tôi từng đọc.

Khác ở chỗ, nam chính âm u ngủ đông thủ đoạn tàn nhẫn trong tiểu thuyết ở ngay cạnh tôi.

Trình Chính và anh trai tranh đấu gay gắt nhiều năm, Trình Cái cho rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn là mình đã thắng.

Nhưng mà anh ta không biết, đây chỉ là mở đầu bố cục của Trình Chính.

Chuỗi tài chính của nhà họ Trình đứt gãy là Trình Chính làm. Anh ấy mượn việc này tách ra khỏi nhà họ Trình, sau đó bắt đầu điên cuồng đánh trả.

Về phần cái gọi là gãy chân, ban đầu chỉ là gãy bình thường.

“Nói cách khác, hiện tại thân thể anh khỏe mạnh, trong tay còn có tài sản khổng lồ?”

Trình Chính ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, cẩn thận gật đầu, sau đó lại vội vã bổ sung một câu:

“Anh thật sự bị thương ở chân trong sự cố đó, ngày mưa dầm sẽ đau.”

Anh ấy cúi đầu, lộ ra dáng vẻ đáng thương.

“Trước đó em đã đồng ý với anh, cho dù xảy ra việc gì cũng sẽ không đá anh.”

Tôi “ồ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.

Nhìn vào đôi mắt lo sợ của Trình Chính, tôi nhanh nhẹn đứng dậy thu dọn đồ:

“Má ơi, vậy em sắp được sống những ngày sung sướng rồi!”

“Không đá, không đá! Em phải về ở biệt thự lớn của anh!”

Đùa à? Anh chồng tàn tật vô cùng đáng thương bỗng nhiên biến thành ông trùm tư bản khỏe mạnh có tiền, lúc này ai mà trốn thì người đó là đứa ngốc.

“Vậy còn cho một tháng mười triệu tệ không?”

Trên đường trở về, tôi không xác định hỏi Trình Chính.

Ánh mắt và tâm tình của Trình Chính đều phức tạp:

“Cho em gấp bội.”

Tôi hoan hô một tiếng, ôm chặt anh ấy.

So với Trình Chính dài dòng và rối rắm, tôi vui vẻ tiếp nhận thay đổi thân phận của anh ấy, phấn chấn dọn vào nhà mới của Trình Chính.

Trình Chính xoay người gây nên sóng to gió lớn, mỗi ngày đều có một đám người nơm nớp lo sợ tới cửa xin lỗi cầu xin.

Trong đó không thiếu người từng bị tôi mắng.

Mỗi khi đến lúc này, Trình Chính sẽ đưa ánh mắt về phía tôi.

Tôi không nhìn anh ấy, càng không có thời gian quan tâm.

Tôi vội vàng vuốt v3 cầu thang xoắn ốc hoa lệ bóng loáng lần thứ 180.

Ngày hôm qua Trình Chính vừa sang tên cho tôi biệt thự này.

Nhà đẹp như vậy, sao lại là của tôi đây?

Phê quá.

Giá trị con người của Trình Chính tăng cao, số lượng tình địch của tôi cũng bắt đầu tăng vọt.

Thật ra tôi không để ý, một tháng cho tôi hai chục triệu tệ, anh ấy có mở hậu cung ở bên ngoài thì tôi cũng không ngại.

Nhưng mà Trình Chính không có ý để tôi rảnh rỗi. Mỗi lần xã giao mà bị nhét người, anh ấy luôn linh hoạt trốn ra sau tôi rồi nhàn nhạt mở miệng:

“Ngại quá, người kia nhà tôi không trêu nổi.”

Lúc này tôi sẽ hoa lệ lên sân khấu, mở toàn bộ hỏa lực tấn công mỗi một người quấn lấy Trình Chính.

Sức chiến đấu của tôi đã sớm rõ như ban ngày ở quãng thời gian Trình Chính giả vờ gãy chân, hiện tại vừa làm vậy, danh tiếng cọp mẹ càng lan xa.

Thôi! Nể mặt anh ấy cho nhiều tiền, tôi đành diễn.

Nhưng tình hình hôm nay lại khác.

Lúc Trình Chính nhắn tin gọi tôi tới, anh ấy đã hơi say.

Cô gái ở bên cạnh anh ấy, cả người toàn đồ hiệu, hiển nhiên là cô chủ nhà giàu.

Quan trọng nhất là dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực đúng lý hợp tình kia, tôi nhất thời không phân rõ ai mới là chính cung giữa hai chúng tôi.

Người hiểu chuyện lập tức nhắc nhở tôi: “Đây là vị hôn thê cũ của Trình Chính.”

Ồ…

Cho dù vị hôn thê hay là vị hôn phu, người cũ đều đã là quá khứ, ở chỗ này kiếm giá trị tồn tại cái gì?

“Ồ, người cũ, chào cô.”

Tôi nho nhã lễ độ.

“Nguyễn Diệu phải không? Tôi khuyên cô nhận rõ thân phận của mình. Cô xuất thân nông thôn, căn bản không xứng với Trình Chính, tôi khuyên cô thức thời.”

Lời kịch quen thuộc này.

Đúng phim máu chó nhà giàu mà tôi xem lúc 8 giờ tối.

Tôi đỡ lấy Trình Chính:

“Nhưng mà một tháng anh ấy cho tôi hai mươi triệu tệ. Nhà cô có tiền vậy, muốn cạnh tranh giá với anh ấy không?”

Nguyễn Diệu bị tôi làm cho tức giận đến hít sâu một hơi:

“Theo tôi được biết cô là sinh viên nhỉ? Sau khi tốt nghiệp không đi làm, cố tình làm ký sinh trùng, bản thân cô không cảm thấy mất mặt à?”

“Mất mặt?” Tôi khoa trương lặp lại một lần:

“Tôi là dân văn phòng mà.”

“Cô có nghe nói chưa, làm công việc văn phòng, lương tháng 3500 tệ.”

“Nếu là cô, cô chọn cái gì?”
 
Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi
Chương 9: Chương 9



Dường như Trình Chính rất không vui.

Sau khi về nhà, tôi xác định anh ấy đã tỉnh rượu, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.

Anh ấy ngồi ở trên sô pha không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên bật ra một câu:

“Bà xã, nếu không em mắng anh một trận đi.”

?

Còn có yêu cầu kiểu này?

“Anh cảm thấy em không thích anh, em chỉ yêu tiền của anh.”

Trời đất chứng giám! Lời này thật oan cho tôi mà.

“Mỗi đêm em đều ôm cơ bụng của anh yêu thích không buông tay, sao lại không yêu anh?”

“Không phải!” Trình Chính bị tôi làm cho nghẹn lời: “Không phải kiểu yêu này.”

“Anh cảm thấy em không để t@m đến thế.”

“Em xem trước đó anh giấu giếm em bí mật như vậy, thế mà em không mắng anh. Chứng tỏ em không có nhiều tình cảm với anh.”

Đây là logic gì?

Tôi bảo thủ hỏi một câu:

“Cho nên? Em nên làm thế nào?”

“Khổ sở, phẫn nộ, bi thương, không để ý tới anh, lạnh lùng xem anh đau khổ cầu xin.”

“Sau đó thì sao?”

“Rốt cuộc bằng lòng tha thứ cho anh, sau đó chúng ta gương vỡ lại lành.”

“Đúng vậy!” Tôi vỗ đùi: “Hiện tại chúng ta đã đến một bước cuối cùng, trùng phùng.”

Trình Chính còn muốn nói gì đã bị tôi giơ tay véo mặt.

“Trình Chính, em biết anh đang rối rắm cái gì. Đầu tiên, anh thật sự không có lỗi với em.”

“Hơn nữa, em đi đến hiện tại, dám yêu dám hận, không làm ra vẻ, không hao tổn tinh thần. Em sẽ lựa chọn thứ có lợi nhất cho mình, cũng sẽ không tổn thương người khác.”

“Nói em mưu cầu danh lợi cũng chẳng sao, em không thèm để ý. Bởi vì em vô cùng xác định em ở cùng người mình thích, cùng nhau hướng về phía trước.”

“Em sẽ không rối rắm với quá khứ mà phá hỏng hiện tại.”

“Hiện tại vui sướng, quan trọng hơn tất cả.”
 
Back
Top Bottom