Chương 66: Thời gian lén lút 1Nhìn dáng vẻ Hạ Miều nhặt đồ ăn, Thẩm Phi cảm thấy rất thú vị, duỗi tay cầm lấy nửa quả súp lơ nghiên cứu nói: “Những cái màu trắng này không cần sao?
Sao anh thấy toàn bộ đều bị em ném hơn một nửa?”
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Miều thay đổi, mất tự nhiên nhướng mày nói: “Những cái đó đều không thể ăn, đương nhiên phải bỏ.”
Ai ngờ vừa dứt lời, mẹ Hạ từ trong phòng bếp đi ra, vừa thấy Hạ Miều đang cầm súp lơ trong tay, vội vàng nói: “Súp lơ a……”
Vội vàng lấy quả súp lơ trong tay Hạ Miều ra, bất đắc dĩ thúc giục nói: “Không làm thì đứng qua một bên ngồi đi, nhìn xem con sắp đem súp lơ giục đi hết rồi.”
Mặt Hạ Miều lập tức đỏ lên, mất tự nhiên đứng lên đi ra ghế sô-pha ngồi, chột dạ nhìn về phía Thẩm Phi nói.“Ahaha.....
Tôi là nghĩ để cho mẹ làṃ, không muốn làm nên vẫn có chút khác nhau.”
Thẩm Phi khó được lúc nhìn thấy bộ dạng Hạ Miều ngượng ngùng, cho nên trêu ghẹo nói: “Nhưng em không nấu cơm a, xem em vừa rồi nghiêm túc như vậy, ra dáng ra hình, ai dè là gà mờ.”
Hạ Miều nghe vậy sắc mặt càng thêm đỏ lên, không phục trả lời: “Vậy cũng tốt hơn so với anh, anh gà mờ cũng không xứng.”
Nói xong mới nhận thấy được không thích hợp, lập tức nhấp môi, khẩn trương quan sát đến thần sắc của Thẩm Phi , phát hiện mặt hắn vẫn như có ý cười như cũ, mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.Âm thầm báo cho chính mình một phen, nàng đúng là cho chút màu vẽ liền muốn mở phường nhuộm, chẳng qua chỉ là giúp bôi thuốc mà thôi, thế nhưng nàng lại quên tình cảnh của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm!
Thận trọng từ lời nói đến việc làm!
Nếu không Thẩm Phi tức giận thì thảm rồi……Ngay sau đó, Hạ Miều không nói chuyện nữa, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, Thẩm Phi thấy mình rất oai, dựa vào trên vai Hạ Miều, làm như một con hồ ly lười biếng nhìn TV đang không ngừng chuyển kênh, mang theo nhè nhẹ lười nhác cùng thỏa mãn.Giờ khắc này, nhìn hình ảnh hạnh phúc thật hài hòa, hai người đều bất tri bất giác thả lỏng, nội tâm lại cảm thấy bình tĩnh khó có được.Mẹ Hạ từ trong phòng bếp ra nhìn thấy hình ảnh này thì bước chân hơi dừng một chút, đáy mắt cũng hiện lên một mạt thỏa mãn.Gia thế tiểu tử này tuy rằng có chút quá mức, nhưng cùng Miều nhi ở bên nhau cảm giác rất thuận mắt, vui vẻ tự nhiên, xem ra ánh mắt Miều nhi không tồi, nếu sau khi kết hôn hắn mang theo Miều nhi sống ở bên ngoài, bà liền gật đầu đồng ý hôn sự bọn họ.Mãi đến nhiều năm sau mẹ Hạ mới biết sự việc từ đầu đến cuối, chẳng qua khi đó đã trễ, bà cũng chỉ có thể cảm thán, tạo hóa trêu người……Mẹ Hạ nâng hai bàn đồ ăn tiến vào thét to nói: “Có thể ăn cơm……”
Hạ Miều cùng Thẩm Phi lúc này mới bình tĩnh lại nhìn qua, Hạ Miều đứng lên đi giúp mẹ Hạ bê đồ ăn, lại bị Thẩm Phi một phen kéo lại: “Làm cái gì?”
Nàng không thể ngồi một chỗ được sao?
Rõ ràng thân thể đau đến mức này, còn muốn nhảy nhót!Hạ Miều nhìn Thẩm Phi, thấy sắc mặt hắn không vui, rũ mắt xuống ngoan ngoãn nói: “Tôi giúp mẹ bê đồ ăn.”
Thẩm Phi sửng sốt, ngay sau đó méo miệng: “Ngồi, anh đi.”
Nói rồi trực tiếp đứng lên, người còn chưa tới phòng bếp liền đã kêu la : “Mẹ……
Con tới giúp người bê đồ ăn……”
Lời này kêu lên làm Hạ Miều trợn mắt há mồm, một trận kinh ngạc, ngay sau đó khóe miệng hung hăng giựt giựt, tên hỗn đản này lại bắt đầu phát bệnh……Đáy mắt sáng ngời ẩn chứa ý cười chân thật, chỉ là chính nàng không nhìn thấy mà thôi.Nhìn Thẩm Phi vụng về bê đồ ăn đi tới, Hạ Miều rốt cuộc nhịn không được cười xì một tiếng.Đây tuyệt đối là màn kỳ tích từ trước tới nay, đáng tiếc, nếu chụp được thì tốt rồi, ngày nào đó hắn chọc nàng, nàng sẽ đem hình hắn đăng lên trên mạng, cho dù không có tác dụng trả thù nhưng xả giận cũng tốt.
Thẩm Phi nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm, chẳng qua trên mặt lại hiện lên vẻ ủy khuất: "Nhiêu nhi chê cười anh?”
Hạ Miều lập tức cảnh báo một giây, nhanh chóng im tiếng, vội vàng lắc đầu xua tay nói: “Không có, tuyệt đối không có, kỳ thật bộ dáng anh ở nhà rất soái, nhìn giống như người chồng mẫu mực.”
Thẩm Phi thu hồi đáy mắt nguy hiểm, cười tủm tỉm đem đồ ăn đặt ở trên bàn, đi lên nói: “Phải không?
Em có khen thưởng cái gì hay không?”
Hắn cười tủm tỉm giống như dáng vẻ hồ ly, còn rõ ràng chu miệng lên, làm Hạ Miều hoàn toàn vô ngữ, trộm liếc liếc mắt vào phòng bếp một cái, thấy mẹ Hạ còn chưa ra, nhanh chóng chạm lên môi hắn một cái, đang muốn rời đi, lại bị Thẩm Phi chế trụ đầu.Đầu lưỡi ướt mềm dò xét vào trong , đảo qua hàm răng nàng, tìm được lưỡi nàng đang lẩn trốn, câu lấy, quấn quanh.Đem cuốn tới rồi trong miệng rồi chậm rãi liếm láp, giống như đang nhấm nháp món ăn ngon miệng, gương mặt Hạ Miều dần dần ửng đỏ, hô hấp cũng ngày càng dồn dập lên, toàn bộ thân thể vô lực xụi lơ ở trong lòng ngực Thẩm Phi.Con ngươi sáng ngời, nhè nhẹ mông lung say, làm thần sắc Thẩm Phi khẽ biến, đôi mắt màu hổ phách trở nên thâm trầm, mang theo một ma lực cùng dục sắc.Cánh tay hắn dần dần buộc chặt, giống như muốn đem cả người nàng áp vào trong lòng ngực.Môi giao triền càng thêm triền miên thâm nhập, nước bọt trong suốt theo khóe môi hai người chảy xuống, chậm rãi dính ướt cổ áo.Hôn quá mức lâu làm Hạ Miều hô hấp càng ngày càng dồn dập, thần trí cũng càng ngày càng mê ly.Mãi đến lúc một tiếng ho xấu hổ vang lên, mới kết thúc cảnh dục cắn nuốt người này.Thẩm Phi buông môi Hạ Miều ra, ôm thân thể mềm mại của nàng, ổn định dục vọng đang kêu gào, sau mới chậm rãi buông nàng ra quay người lại, ‘ e dè ’ hướng về phía mẹ Hạ cười cười.Thấy dáng vẻ Thẩm Phi thẹn thùng, mẹ Hạ cũng không dám nói cái gì, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem canh trên tay đặt ở trên bàn.Nhưng mà nhìn về hướng sắc mặt Hạ Miều đỏ bừng, đầu buông xuống cơ hồ muốn vùi vào chân nói: “Gọi điện thoại hỏi ba con có về ăn cơm hay không, ngày nào cũng chạy tới quán mạt chược mà chơi.”
Ba là đi quán mạt chượt chơi, đối với lời mẹ lải nhải vui đùa, Hạ Miều đã tập thành thói quen, cầm lấy cái di động, đang muốn gọi điện thoại, người đã trở lại……Lời nói vui đùa theo thân ảnh xông vào: “Tôi trở về vẫn đúng lúc đi?
Vừa kịp ăn cơm ~”Mẹ Hạ bĩu môi liếc mắt nhìn ba Hạ một cái, tức giận nói: “Con gái bao lâu không về?
Lúc chưa về ông mỗi ngày đều ở nhà, bây giờ thật vất vả mới trở lại, ông quá trưa liền lập tức đi, ông dứt khoát không cần trở lại!”
Ba Hạ cười hắc hắc: “Tôi không phải cho con gái một chút không gian sao.”
Lời nói ái muội, già mà không đứng đắn lại lần nữa rước lấy một cái trừng mắt của mẹ Hạ.Thẩm Phi thú vị đánh giá biểu tình mẹ Hạ tức giận, nhưng đáy mắt lại mang theo sắc thái sung sướng, nhìn lại dáng vẻ ba Hạ đang cười hì hì, trong lòng hắn cảm thấy tràn đầy, có một chút cảm giác thỏa mãn cùng phong phú.Loại cảm giác này rất kỳ quái, cho dù là lúc hắn được danh hiệu vua đua xe thế giới, hoặc là thời điểm trở thành tay súng thiện xạ cũng không thể có cảm giác thỏa mãn như vậy.Thẩm Phi để sát vào bên tai Hạ Miều nhẹ giọng nói nhỏ: “Mẹ thật dữ a, cùng ba ở chung tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng nhìn rất tốt.”
Hạ Miều vô ngữ bĩu môi, trong lòng lại nhảy dựng, Thẩm Phi kêu cha mẹ nàng có phải quá thuận miệng?“Anh thì biết cái gì?!
Vợ chồng hạnh phúc thì không nên có khoảng cách, đấu võ mồm như vậy mới thú vị, nếu cả ngày bản mặt mặt lạnh tanh, đâu còn gọi là vợ chồng?
Gia đình không có tức giận còn có thể là gia đình sao?
Chỉ có thể là áp lực.”
Chương 67: Thời gian lén lút 2Đáy mắt Thẩm Phi hiện lên một mạt dị sắc, nhớ tới nhà mình, nơi kia lạnh băng không hề có hơi người, rốt cuộc biết, hóa ra nhà không phải là nơi vô tình làm người khinh thường, mà là cách người ta dựng nhà không giống nhau, mới có thể làm hắn lý giải có khác biệt.Nếu có được một căn nhà giống Hạ Miều, cảm giác cũng không tồi, ngày tháng nhàm chán cần một ít chuyện thú vị mua vui, mà có nhà như vậy hắn rất vui lòng cư trú ……Thẩm Phi động đũa, đồ ăn đơn giản trên bàn tuy rằng kém đỉnh hơn đầu bếp hạng nhất làm, chỉ là lại có một hương vị khác, loại hương vị này hắn cũng không bài xích, thậm chí cảm thấy không tồi.Nghĩ như vậy, động tác cũng lưu sướng một chút, mẹ Hạ thấy cử chỉ Thẩm Phi vẫn ưu nhã như cũ, buồn cười nói: “Thẩm Phi không cần khách sáo, coi như là nhà của mình muốn ăn cái gì thì ăn, bác cũng không biết cháu muốn ăn cái gì, cho nên cũng không gắp cho cháu được.”
“Đúng vậy, không cần khách sáo, cần cái gì thì kêu Nhiêu nhi làm cho con.”
Hạ phụ tiếp lời nói.Thẩm Phi ngoan ngoãn cười nói: “Vâng, ba mẹ.”
Hạ Miều âm thầm cùng mẹ liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt mẹ giống như đang nói, này tiểu hỏa nhi cũng quá nhiệt tình rồi, đột nhiên nhiều ra thêm một đứa con lớn như vậy thật đúng là không quen……Hạ Miều bất đắc dĩ chớp chớp mắt một cái, biểu cảm như "con cũng không biết hắn tự giác sẽ như vậy a", kêu thân thiết như vậy.Mẹ Hạ vớt xương đang hầm trong nồi ra, tìm được cốt tủy, đem nó múc vào trong chén Hạ Miều: "Mẹ thấy cốt tủy khá tốt nên cố ý mua về, đi ra ngoài ba bốn tháng, trở về lại gầy thành cái dạng này, còn không chịu chăm sóc tốt cho thân thể, mẹ đều đã già, còn làm mẹ nhọc lòng.”
Hốc mắt Hạ Miều có chút ướt át, cười cười nói: “Nào có, con đi với mẹ ai mà không nói chúng ta là chị em, con là nghĩ chỉ cần trở về, mẹ khẳng định sẽ đem chỗ thịt con thiếu hụt thịt bồi bổ trở lại, cho nên mới cố ý chừa chút cơ hội để cho mẹ bồi bổ đó.”
Mẹ Hạ tức giận liếc Hạ Miều một cái: “Được, mẹ đây mỗi ngày đều nấu gà vịt thịt cá cho con ăn, bảo đảm một tuần làm đứa nhỏ ngươi béo như heo.”
Hạ Miều cọ cọ lấy lòng mẹ Hạ: “Tăng thêm một chút là được rồi, nếu không sẽ mất dáng.”
“Không có việc gì, anh không chê.”
Thẩm Phi ý cười tràn đầy chen vào nói.Hắn cũng không biết tại sao, trường hợp ấm áp này làm hắn không tự giác cũng muốn gia nhập vào nói mấy câu, ít nhất hắn cũng muốn tìm một chút cảm giác tồn tại.
Ba Hạ lập tức khắc cười tủm tỉm vui đùa nói: “Nghe rõ chưa Thẩm Phi còn không chê, bà xã, bồi bổ Nhiêu nhi cho thật tốt.”
Mẹ Hạ lập tức cười nói: “Được, đồ ăn sau này ông đi mua.”
Ba Hạ nghe vậy, biểu tình trên mặt lập tức tội nghiệp chớp chớp mắt, thấy bà xã nhà mình trừng mắt, đành phải nói: “Được, tôi mua, còn không phải là mua đồ ăn sao.”
Hạ Miều cùng mẹ Hạ nhìn nhau cười, không khí vui vẻ làm ý cười nơi khóe miệng Thẩm Phi dần dần mở rộng ra.
“Còn chưa mua điện thoại đúng không?”
Giống như nhớ tới cái gì, mẹ Hạ mở miệng dò hỏi.Hạ Miều sửng sốt, ánh mắt hơi đổi, sau đó cười hì hì trả lời: “Không phải việc bên kia vừa kết thúc liền vội vàng về nhà sao, còn chưa kịp đi mua.”
Mẹ Hạ bất đắc dĩ bĩu môi: “Tiền điện thoại này chúng ta ra, lát nữa cơm nước xong con mang theo Thẩm Phi đi ra ngoài chơi, rồi tiện mua điện thoại.”
Hạ Miều nghe vậy, lập tức ngăn cản nói: “Không cần, con còn có tiền, con tự mình mua là được.”
Nàng căn bản không thể dùng di động, mua còn không phải tiện nghi Thẩm Phi, lãng phí tiền.Thẩm Phi nhìn liếc mắt nhìn Hạ Miều một cái, tâm tư vừa động, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói: “Mẹ, lát nữa đi ra ngoài con mua cho cô ấy là được, Nhiêu nhi đã sắp là vợ của con, tiền cô ấy chi tiêu đương nhiên là do chồng chịu trách nhiệm.”
Hạ Miều nghe xong, lập tức vui mừng ra mặt, có chút không dám tin tưởng nhìn Thẩm Phi, trong mắt mang theo điểm hi vọng cùng không xác định, hắn thật sự cho nàng dùng điện thoại?Thẩm Phi thấy vậy, có chút buồn cười khẳng định nói: "Chút nữa đi ra ngoài liền mua.”
Nhìn Hạ Miều thấy hắn đáp ứng liền cười như hoa, ngực Thẩm Phi hơi hơi có chút không thoải mái, có phải hắn hạn chế tự do nàng quá mức?Lúc trước không nghĩ tới vấn đề về điện thoại, hắn chưa từng nói không cho nàng dùng, hẳn là Mạch Tuyết lúc ấy hạn chế nàng, cho nên để nàng vẫn luôn cho rằng mình không thể liên hệ với bên ngoài.Từ đêm Thẩm Phi mua điện thoại Hạ Miều, quan hệ của hai người trở nên vi diệu lên, vô hình trung mà thu hẹp khoảng cách làm cho hai người giống như đã quên rất nhiều chuyện.Mà những ác ma ở Thượng Kinh, trước sau không đồng nhất thu được tin tức Thẩm Phi muốn cưới Hạ Miều, các loại tâm tình khiếp sợ, tức giận, rất có hứng thú sôi nổi diễn ra, nhân mã khắp nơi bắt đầu ngo ngoe rục rịch.Phong Chi Âu nhìn Mạch Tuyết đang ở đối diện một câu cũng không nói, thật là khó được lúc Mạch Tuyết trầm mặc.“Cậu đem người đàn bà kia dạy dỗ tốt quá phải không, nhìn xem, hồn Thẩm Phi cũng bị cướp đi luôn rồi, thiếu phu nhân Thẩm gia a……”
Nói tới đây chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt : “Ngươi thật để cho Thẩm Phi cưới cô ta?”
Con ngươi lạnh lẽo của Thẩm Nguyệt hơi hơi lập loè, nhàn nhạt nói: “Tính tình Thẩm Phi các người không rõ sao, nếu nó đã quyết định chuyện gì, ai cũng đừng hòng ngăn cản được.”
Dung nhan Phong Chi Âu thanh nhã xuất trần nhiễm một tia đáng tiếc : “Định làm sao đây?
Đã nói cho tôi mượn nuôi mấy ngày, kết quả bị Thẩm Phi độc chiếm.”
Lời nói nỉ non lộ ra một tia quỷ quyệt làm người ta khó có thể phát hiện.
Lúc này, Mạch Tuyết đột nhiên chậm rãi mở miệng: “Giữa trưa Đế gọi điện thoại tới nói cuối tuần sẽ đến Thượng Kinh, hy vọng tôi đem Hạ Miều cho hắn chơi mấy ngày.”
Thánh Mặc La Á Qua Đế hẳn là không biết động tĩnh gần đây của Hạ Miều, nếu không đã không gọi cho hắn, mà là trực tiếp gọi cho Thẩm Nguyệt.
Con ngươi mỹ lệ của Mạch Tuyết bị lông mi che lấp, làm cho người ta thấy không rõ cảm xúc, chỉ là khuôn mặt từ trước đến nay luôn treo nụ cười nhợt nhạt bây giờ trở nên yên lặng không ít.Nhưng mà, Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu một lòng đặt ở chuyện Thánh Mặc La Á Qua Đế muốn Hạ Miều, cho nên cũng không nhận ra hắn không thích hợp.Khoé môi Phong Chi Âu hiện lên nụ cười nhàn nhạt mờ ảo, đây xem như lợi ích lại lần nữa tới cửa sao?Cũng may, Đế cùng Thẩm Nguyệt có quan hệ hợp tác, Thẩm Nguyệt từ trước đến nay luôn lấy ích lợi làm trọng, nhất định sẽ đi chỗ Thẩm Phi mượn Hạ Miều, hắn chờ làm ngư ông đắc lợi, với lại lúc trước hắn nói muốn chơi mấy ngày, sao có thể phá hư quy củ được……Thánh Mặc La Á Qua Đế - Nam9 tiếp theo sắp xuất hiện ♥ω♥