Đô Thị  Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 60


Chương 60

Bây giờ thực lực chân chính của tôi là tầng thứ bốn mươi của “Bất Hoặc” khí, nhìn chung là có thể khởi động bốn mắt.

Năm đó lúc ông nội truyền thanh Cửu Nhãn Đồng Tiền Kiếm, tôi cũng đã từng hỏi ông nội là ông ấy có thể khởi động bao nhiêu, lúc ấy ông nội nói ông ấy có thể khởi động bảy mắt.

Bây giờ suy nghĩ một chút lại thì thấy cảnh giới kia đáng sợ tới mức nào cơ chứ, ông nội là người vô cùng khiêm tốn, thậm chí tôi còn nghi ngờ là khi ông ấy dùng toàn bộ sức lực, lúc chiến đấu có lẽ đã khởi động được tám mắt rồi, một việc như này thật sự cũng đã là khoảng cách chênh lệch như lên trời, khó trách ông ấy được xưng gọi là bốn người hiếm gặp bên cạnh danh xưng lrMột điếc, hai mù, ba thọt.”

Một kiếm đâm trúng vào trong thi thể đã chết này, tôi không chút do dự mà rót thêm vận khí vào thân kiếm, ba cáỉ đồng tiền bên dưới hốc mắt xoay chuyển cực nhanh, phát ra hàng loạt thanh âm vù vù.

Đồng tiền có công hiệu trừ tà trấn hồn, sở dĩ nó có công hiệu này là vì đồng tiền vốn dĩ được chế tạo theo hình dạng của trời tròn đất vuông, thêm nữa là bên trong đồng tiền còn có

chi khí đế vương thời xưa, với tốc độ di chuyển vô cùng nhanh của vòng tròn cũng có vô số người sờ vuốt qua, càng lây dính nhiều dương khí hơn, mà thời gian đồng tiền được chôn dưới lòng đất càng lâu thì nó sẽ càng tích tụ được khí của thiên địa trời đất càng mạnh, cho nên đồng tiền xưa chân chính là một bảo vật vô giá của giới phong thủy.

Ba mắt bên trong chín mắt không ngừng vù vù reo vang, chính vì điều này nên Cô Sát cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, rõ ràng tốc độ hành động yếu đi thấy rõ.

Chỉ là cái này còn chưa đủ g**t ch*t nó, nó không lùi về sau mà còn tiến lên phía trước, giống như một cỗ máy giết người, hung ác bức sát tôi, cùng lúc đó sát khí trên người càng ngày càng nặng hơn.

Tôi càng muốn giết cô ta thì oán sát khí trên người người cũng càng nặng thêm. Cô ta trở nên xấu xa hơn cũng vì có quan hệ nhân quả rất lớn tới tôi, cô ta là vợ âm của tôi, nuôi ra cũng vì muốn giết tôi.

Rất nhanh, sát khí nồng đậm bao phủ các đồng tiền trên kiếm, ba cái đồng tiền kia không ngừng đảo lộn với tốc độ chậm dần, sắp trấn giữ không được sát khí này nữa rồi.

“Sát khí thật mạnh!1′ Tôi rút kiếm đồng tiền về, nhảy lùi về sau mấy bước, nhịn không được mà cảm thán nói.

‘Trần Hoàng Kim, đừng mong phản kháng nữa. Tôi nói rồỉ, hôm nay anh phải chết, đây là số mạng của anh! Đừng phản kháng lạỉ nữa họa may tôi còn có thể giữ cho anh toàn thây.” Tô Vy Hằng thấy tôi lùi lại thì cười khinh nói.

Tôi không để ý tới cô ta nữa, thông qua một kiếm vừa fôỉ, đại khái tôi cũng đã thăm dò được thực lực của Cô Sát này, cũng cảm nhận được thực lực khi mình xuất ra chín mắt đồng tiền trên kiếm.

Khởi động ba mắt tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của luồng sát khí này, nếu như tôi không thèm quan tâm tới, đánh cược thêm nửa mạng mình khởi động mắt thứ tư thậm chí là thứ năm, vậy có lẽ tôi sẽ diệt trừ được cái Cô Sát này.

Nói cách khác, dù tôi không tính trước sẽ sắp xếp ra sao, không dùng khế hồn để thu phục cái sát cô này thì hôm nay, tôi cũng chỉ có thể liều chết mà phá vỡ kết cục thôi, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là Tô Vy Hằng không sử dụng thêm các chiêu thức chém giết nào nữa.

Con đường siêu hình này, là nhân quả số trời vô cùng để ý, điều này mang ý nghĩa là hôm nay, cái mạng này của tôi còn chưa tới bước đường cùng!

Sau khỉ có lòng tin, tôi bất chợt đứng thẳng người dậy, hai chân đạp mạnh trên mặt đất một cái, cả người vọt tới đối diện với Cô Sát.

Tôi nói với người vừa nói với mình rằng: “Thất tinh cô sát, cũng chỉ có thế này! Tô Vy Hằng, nên tới lúc tôi phản kích rồi!”

Ngay khỉ tôi đi tới trước mặt Cô Sát, trong tay của tòi đã nhanh chóng thúc dục tạo ra một lá bùa khế hồn màu vàng.

Không hề do dự mà đốt nó lên, sau đó tôi đánh lá bùa ấy vào giữa mi tâm của cái Cô Sát kia.

“Quả là lời trời cho! Gõ cửa là có câu trả lời. Thần khí của thần! Cảm giác thật dễ dàng. Tôi là Trần Hoàng Kim, hai ngày trước đã ký hồn khế với cô gái mồ côi Tô Vy Hằng này, bây giờ cầu xin thần lỉnh hãy hàng phục cô ta, quy ước đạt thành.” Sau khi thúc dục lá bùa ra thì tôi lập tức thì thầm.

Vừa niệm xong thì vết máu giữa mỉ tâm Cô Sát đúng là có dấu hiệu hòa tan ra.

Hai mắt đục ngầu, cứng nhắc của cô ta cũng dần trở nên sáng sủa hơn, đây là quy luật của trời, phải được áp dụng thật chuẩn, trí nhớ của cô ta cũng dần khôi phục.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 61


Chương 61

CÔ Sát Tô Vy Hằng nhìn tôi, ánh mắt hết sức quỷ quyệt, đơn giản là giảo hoạt hơn người bình thường rất nhiều.

Tôi nói thầm dường như không tốt rồi, cái này không đúng với biểu hiện của người vừa tỉnh lại vì Cô Sát chứ, tất cả những cái này hình như đều nằm trong dự đoán của cô ta.

“Bé gái mồ côi Tô Vy Hằng! Cô có nhớ hai ta đã ký khế hồn hay không?1′ Tôỉ lập tức trầm giọng kêu lên.

Khóe miệng của cô ta mở ra nói: “Nhớ chứ, ông xã, hai ta hẹn ước cái gì, sao em có thể không nhớ cho được cơ chứ?”

Tôi lập tức nói: “Vậy cô nhớ rõ về cái gì hả?”

Trong mắt cô ta xẹt qua một tỉa tham lam: “Tôi nhớ được hai chúng ta đã cùng ước hẹn, chúng ta muốn cùng nhau xuống suối vàng, một lòng chung thủy gắn bó.”

“Im miệng đi!” Tôi quát lớn để cô ta ngừng lại không thể nói tiếp.

Từ tình huống trước mặt mà xem, không biết là cô ta đã đổi ý hay vẫn bị Tô Vy Hằng khống chế mê hoặc lần nữa, cho nên tôi phải từ

từ hốt thuốc đúng bệnh mới được.

‘Tô Vy Hằng, cô thật to gan quá mà. Chúng ta đã ký kết là khế hồn, nếu như cô trái với lời ước hẹn thì thiên lôi sẽ đánh cho cô thành hồn phi phách tán, đến hài cốt cũng không còn!” Tôi lập tức nói ra hết các quan hệ lợi hại bên trong, hy vọng là cô ta có thể biết khó mà lui.

Lúc này, Tô Vy Hằng Bát Thi Mòn lạnh lùng đi từng bước nhỏ một, đứng ở bên cạnh Cô Sát.

Chuông đồng chỉ hơi lay động nhẹ nhàng một chút thôi, Cô Sát nhìn tôi với ánh mắt càng lúc càng hiện lên sự tham lam, gương mặt kia nhìn qua trông vô cùng dữ tợn, giống như ước gì có thể ăn luôn tôi vậy.

Tôi nhìn về phía Tô Vy Hằng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói thẳng: “Tô Vy Hằng, tôi biết đạo hạnh của cô vô cùng mạnh. Chỉ là cô cũng đừng quá tự cho mình là đúng, nếu thật sự muốn giết tôi, cô hãy bỏ qua Cô Sát này, chúng ta công bằng mà đấu pháp thuật với nhau! Nếu có tài năng thật thì cũng đừng mượn đao giết người.”

Lời này của tôi là lời nói thật lòng, tôi thật sự không muốn mình và Cô Sát đã ký khế hồn, Tô Vy Hằng còn có thể đem việc này thành

phản gián lại tôi.

Tuy nói Cô Sát bội ước, có thể khiến thiên lôi đánh động, nhưng thật ra người ký kết khế hồn như tôi thì thật ra cũng bị liên lụy vào, nếu ít thì cũng làm tiêu hao một chút đạo hạnh của tôi, nếu đã như vậy thì thà đừng ký khế hồn còn hơn, nếu không mấy thầy phong thủy cứ muốn ký là ký, cũng chẳng bị ảnh hưởng thì thật sự nó sẽ vô cùng lộn xộn.

Trước đó, khỉ ký khế hồn với Cô Sát, tôi cảm thấy đây là cục diện phải đúng như vậy, nên không có gì lo lắng nhiều, nhưng không nghĩ tới, bây giờ sự việc lại đi theo hướng mình không mong muốn như vậy.

Xem ra thực sự là tôi đã đánh giá cao cái phẩm hạnh của bé gái mồ côi Tô Vy Hằng, cho rằng cô ta là một người luôn hiền dịu, càng đánh giá thấp khả năng Bát Thi Môn của Tô Vy Hằng, thì ra ngược lại là cô ta xem tôi như một con cờ.

Ánh mắt của Tô Vy Hằng ý vị sâu xa nhìn về phía tôi, đùa giỡn nói:

“Trần Hoàng Kim, sao rồi nào? Sợ hả? Sợ khi xé bỏ khế hồn thì anh sẽ bị phản phệ sao? Không muốn có chuyện khống chế này, vậy tại sao lúc trước lại muốn làm như thế? Muốn so

đấu pháp công bằng với tôi sao? Anh còn chưa có tư cách này đâu! Giết anh chỉ cần một Cô Sát là đủ rồi.”

Thật sự là vô cùng kiêu ngạo và ngông cuồng, mà thật sự cô ta cũng có thực lực để nói như vậy, chung quy vẫn là tôi bị cô ta tính kế, có loại cảm giác mình bị cô ta triệt để đùa giỡn.

Nhưng việc đã tới nước này rồi, tôi phải nhanh chóng phá trận pháp này, nếu không sẽ bị cô ta nắm mũi dẫn đi nữa.

Tòi lùỉ về sau mấy bước, dự định tránh né mũi nhọn, không tới ba phút, Cô Sát vì phản bội lời hứa mà bị Thiên Lôi đánh trúng, tôi không cần giao đấu cũng đã mất hết sức lực, đợi lúc nữa phải dùng toàn bộ sức lực giao đấu với Tô Vy Hằng là đủ.

Nhưng tôi chỉ vừa lùi về sau hai bước, trên mặt Tô Vy Hằng đã hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Cô ta đùa giỡn cười nói: “Trân Hoàng Kim, anh muốn kéo dài thời gian sao? Muốn đợi Cô Sát bị Thiên Lôi đánh tan xương nát thịt rồi dùng hết sức lực còn lại để đánh với tôi à?”

Trong lòng tôi đột nhiên xiết chặt, người phụ nữ này thật sự quá thông minh, tất cả mọi chuyên dều không thể thoát khỏi nhãn pháp của

cô ta. Đây chính là sự chênh lệch giữa các tầng lớp thực lực.

Nói tới cùng thì lời ông nội nói không sai gì cả, con đường huyền học vĩnh viễn đừng tưởng rằng mình hơn người khác một bậc, vĩnh viễn vẫn là người giỏi còn có người giỏi hơn.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 62


Chương 62

Lại có một cách nói như vậy, đã kí những thỏa thuận của khế hồn thì phải tuân thủ, nhưng nếu như có người chân chính đắc đạo can thiệp vào, quả thật có thể trì hõan thời gian thiên phạt.

Nghe xong lời của cô ta, tôi phản ứng lại. Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì thân thủ của cô ta không thể nào giết được tôi.

Hơn nữa Cô Sát và tôi đã tham gia vào khế hồn, nếu trì hoãn thời gian thiên phạt, trước khi cô ta bị thiên lôi đánh chết, thì Cô Sát cũng có đủ thời gian để đối phó với tôi.

Lúc sau sau khi biết rõ ràng, tôi cũng không còn bối rối như vừa rồi.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Một khi đã như vậy thì không thể kéo dài được, tránh không được chuyện phải cùng Cô Sát có một trận chiến.

Chỉ cần có thể diệt trừ nó, tạo thành một ít nguyên nhân gây trở ngại cho Tô Vy Hằng, cô ta hẳn sẽ không động thủ giết tôi lần nữa.

Chính vì thế tôi không hề né tránh, mà đối mặt với khó khăn, một lần nữa tế ra Cửu Nhãn Đồng Tiền Kiếm.

Lúc này đây tôi không có chút do dự nào cả, việc đã đến nước này, tôi phải dùng toàn lực để ứng phó.

Đem toàn bộ khí Huyền Dương dồn vào đồng tiền trên thanh kiếm, bốn mắt đồng thời mở ra, bốn đồng tiền nhanh chóng phát ra từng tiếng kêu vù vù.

“Được lắm cái tên Trần Hoàng Kim kia! Được lắm cái tên Trần Hoàng Kim chết tiệ kỉat! Không ngờ anh lại giấu sâu đến như vậy, nhưng thật đáng tiếc là anh phải chết!” Tô Vy Hằng gặp tôi thế nhưng khu động bốn mắt, nhịn không được liền nói.

Tôi không để ý đến cô ta, nhưng mà lại dùng một kiếm hướng về phía Cô Sát, đồng thời tức giận nói: “Tô Vy Hằng, cô đã làm cho tôi thất vọng rồi! Sự thù hận của cô đã được trả thù, vốn là tôi sẽ giúp cô luân hồi chuyển thế, nhưng cô lại chọn đi đến đường cùng… Cô cho là trì hoãn thời gian của thiên lôỉ thì có thể nghịch thiên mà đi sao? Chính cô nên tranh thủ thời gian một khắc này, mẹ già mù lòa trong nhà khóc lóc sẽ phải chịu đau khổ gấp ba Tân! Mà chính cô cũng chạy không thoát hồn phi phách tán, tại thế gian này sẽ không còn lại một chút dấu vết nào”

Cô Sát Tô Vy Hằng sửng sốt một chút, lúc

này cô ta mới nhớ ra, có lẽ người mẹ mù khiến cô ta cảm thấy không đành lòng.

Tò Vy Hằng lay động chuông đồng, âm thanh lạnh lùng nói: “Đừng nghe lời của hắn! Hắn đáng chết! Hắn là chồng cô, còn muốn kết hôn cùng với người phụ nữ khác, hiện tại g**t ch*t hắn cho tôi! Chỉ cần trước khi thiên phạt đến cô giết hắn ta trước, tôi liền giúp cô mở quỷ môn quan, đưa âm hồn hai người các ngươi cùng nhau xuống suối vàng!”

Tô Vy Hằng bá đạo như vậy, càn rỡ ép phải mở quỷ mòn quan. Tôi cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao Cô Sát lại thất hứa, thì ra Tô Vy Hằng đưa ra dụ dỗ lớn như vậy mà.

“Chồng, đừng có trách em, em biết anh không phải người xấu, nhưng hôm nay em phải giết anh. Chị Tô nói anh cùng với em xuống suối vàng, anh sẽ đem cho em những may mắn của thiên đại, và trên người anh cũng có khỉ xuất ra những may mắn, em cái gì cũng dều bỏ được!”

Nói xong, Cô Sát phát ra từng trận cười âm hiểm, mạnh mẽ vọt về hướng của tôi.

Lúc này bộ mặt của cô ta rất đáng sợ, rõ ràng là đang muốn giết người. Nhìn xem dáng vẻ của cô ta, nhìn sự oán hận khủng khiếp và mong đợi vô tận của cô ta, cho dù tôi có sử

dụng hết sức để ngăn cản trận này thì cũng chỉ sợ là đi hết nửa cái mạng rồi!

Tôi khẽ thở dài, có lẽ đây là số mạng của tôi rồi.

“Ông nội con xỉn lỗi, con không thể đợi được ngày mà ông gọi là mãng tước nuốt rồng, con không thể che giấu được nữa, dù có cố gắng hết sức cũng không thể sống sót. Nhưng con không hối hận, đó là một việc lớn, cùng lắm thì con đi gặp ông!”

“Nghiệt súc, chịu chết đi! Xem ra đến cùng là sát khí của ngươi mạnh hay tính mạng của tôi cứng rắn!”

Tôi mang theo Cửu Nhãn Đồng Tiền Kiếm, chạy như điên hướng về phía nó.

Khóe miệng Tô Vy Hằng nâng lên, ở một bên ỉm lặng mà nhìn, trong ánh mắt của cô ta nhìn tôi giống như đang nhìn một kẻ sắp hấp hối.

Nhưng mà ngay đúng lúc này tôi muốn tiếp xúc với sự hung ác của Cô Sát, nhưng nó lạỉ đột nhiên dừng bước.

Bùm một tiếng, nó ngã xuống trên mặt đất, sát khí tan biến.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 63


Chương 63

Mạng của tôi là do anh ta bảo vệ.

Giọng nói của Cao Hải Nam lạnh nhạt giống như là đang nói tới một chuyện rất bình thường, nghe đơn giản giống như anh ta gắp một hạt đậu phông vậy.

Nhưng tôi lại không nghỉ ngờ một chút nào về sức mạnh của anh ta, cách xa như vậy mà có thể dùng một chiếc đũa để phá thất tinh của Cô Sát thì không có gì để nói, thậm chí ngay cả sát khí của Cô Sát cũng bị đánh tan, ngay cả hồn phách cũng bị anh ta đánh. Đây đa phần đều là do đạo hạnh, tôi không có cái đạo hạnh này, Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn chắc chắn cũng không có.

Thậm chí ngay cả ông nội của tôi, tôi cũng không biết ông ấy có phần đạo hạnh này hay không.

Bởi vì để làm được chuyện như vậy không hề dễ dàng, đốỉ với người thường mà nói đó chỉ là một chiếc đũa ăn cơm, nhưng ở trong tay anh ta thì chính là có lính khí phù binh.

Tôi đã từng nghe ông nội nói qua, nếu một thầy phong thủy có thể biến từng ngọn cỏ cây cối thành vũ khí, hoa lá làm lá bùa hộ mệnh thì chắc chắn người đó sẽ có thần thông, vận mệnh

to lớn, người như vậy sớm hay muộn đều có thể lên đến cấp bậc đăng thiên.

Hình ảnh của Cao Hải Nam trong lòng tôi nháy mắt giống như ngọn núi cao ngất, anh ta lớn hơn tôi cỡ bảy tám tuổi, thật sự rất muốn biết anh ta tại sao lại có thiên phú như vậy, với độ tuổi như thế mà đã đạt được cảnh giới như thế này.

Mà càng làm cho tôi tò mò chính là, anh ta tại sao lại đột nhiên nói bảo vệ mạng của tôi, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, dù sao thì Cô Sát này chính là anh ta thúc giục dẫn sát phù vào.

Tô Vy Hằng ở một bên hiển nhiên cũng có một chút kiêng kị, cô ta cố gắng lắc chuông đồng ở trong tay, nhưng lại té trên mặt đất bên cạnh Cô Sát một chút phản ứng cũng không có.

Nhìn về phía Cao Hải Nam, vẫn duy trì hình ảnh thanh lãnh nhưng lạnh lùng làm Tô Vy Hằng khó có thể lộ ra một mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: “Người bạn này, tôi là Bát Thi Môn Tô Vy Hằng. Hôm nay phải thuận theo ý trời, lúc này phải giết Trần Hoàng Kim, xỉn anh đừng có phải nhúng tay vào, tôi cùng với lại Bát Thỉ Môn nợ anh một cái nhân tình.”

Tô Vy Hằng tự giới thiệu, điều này cũng đủ

để hạ thấp lập trường của anh ta.

Nhưng Cao Hải Nam lại không liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, liền trực tiếp đi đến bên cạnh của tôi.

Tay của anh ta tùy ý hướng về trên người của thi thể mà vỗ, thi thể khô quắt liền bị một cổ khí bao vây sau đó đưa vào trong quan tài.

Anh ta lại dùng lòng bàn tay phải đẩy nó ra, và chiếc quan tài liền ngoan ngoãn mà quay trở ra theo đường cũ.

Trước đây không lâu cửa hội trường bị Tô Vy Hằng mở ra, bây giờ quan tài lại bay ra ngoài, sau đó dừng lại ở bên ngoài hội trường.

Tôi nhìn về phía cửa, cách đó không xa vẫn có rất nhỉều thầy phong thủy đang quan sát, Hồ Đặng cắm một nửa thanh đại đao xuống đất, sốt ruột chờ đợi.

Diệp Điền Tĩnh cũng không rời đi, Diệp Tùng Huy đi theo với vẻ mặt lo lắng.

Khi họ nhìn thấy tôi vẫn lành lặn đứng đây, trên khuôn mặt họ lộ ra vẻ vui mừng.

“Người bạn này, tôi khuyên anh không cần phải xen vào chuyện của người khác, chuyện của Bát Thi Môn không phải là ai cũng có thể quản! Hôm nay tôi giết Trần Hoàng Kim không

phải là ân oán cá nhân, mà đó đại biểu cho một người mà chính anh không thể chọc vào!” Sắc mặt của Tô Vy Hằng trở nên rất khó coi, hiển nhiên cô ta chưa từng lạnh lùng như vậy.

Cao Hải Nam cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh ta nhìn về phía của Tô Vy Hằng chỉ nói bốn chữ: “Không thể chọc vào?”

Tô Vy Hằng có chút kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không ngờ lại gặp phải đối thủ còn lạnh hơn mình.

“Đúng vậy, anh rốt cuộc có đạo hạnh gì, chắc là sẽ biết Trần Hoàng Kim không nên sống ở trên đời, anh hãy nghĩ đến aỉ là người muốn giết anh ta! Đây là người mà anh đưa vào, trước kìa anh cũng muốn Trần Hoàng Kim chết, cho nên tôi muốn hỏi anh vì cái gì mà lại thay đổi chủ ý?” Tô Vy Hằng kiềm chế nóng nảy nói.

Tôỉ cũng dựng lỗ tai lên đề nghe, bởi vì trong lòng tôi cũng có chút nghỉ ngờ.

Nhưng Cao Hải Nam lập tức trả lời: “Cô đừng có hiểu lầm, tôi dẫn vào chỉ là đơn giản muốn xem nhóm người của các người rốt cuộc muốn dùng thủ đoạn gì để giết Trần Hoàng Kim. Hiện tại xem ra không còn cái gì mạnh hơn cái này, quá yếu, còn có thủ đoạn nào khác hay hơn không?”

Gương mặt của Tô Vy Hằng đỏ bừng vì tức giận, dáng người xỉnh xắn đều run rẩy theo, hiển nhiên cô ta chưa bao giờ gặp một người còn điên cuồng hơn cô ta.

“Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Tô Vy Hằng tức giận quát.

Cao Hải Nam nói: “Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi đã nói là bảo vệ Trần Hoàng Kim, nghe không hiểu sao?”

“Anh dám?” Tô Vy Hằng đột nhiên lật bàn tay phải, theo cổ tay của cô ta tuột ra quan tài trong túi.

Quan tài này hoàn toàn là màu vàng, bốn góc dều sắc nhọn, thoạt nhìn trông vô cùng kỳ dị, chắc là bảo vật gia truyền của Bát Thi Mòn.

Tô Vy Hằng thật sự tức giận, bây giờ cô ta rất muốn so trận đấu pháp cùng với Cao Hải Nam!

“Anh muốn bảo vệ anh ta? Tôi không đồng ý!” Cầm trong tay cái quan tài nhỏ kỳ quái, cô ta lạnh lùng nói.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 64


Chương 64

Điều này xác nhận cho dự đoán của tôi trước đây. Vì mối nguyên nhân nào đó mà cô ta muốn mượn dao giết người, không tiện tự ra tay với tôi.

Điều đó có nghĩa là, mặc dù bọn họ nghĩ rằng tôi là người bất tử, nhưng không phải aỉ muốn giết thì có thể giết được tôi, bởi vì giết tôi cũng sẽ nhắm vào một bí mật nào đó, nhiễm phải nhân quả cực kỳ tồi tệ.

“Không dám ra tay à? Vậy thì đừng lãng phí thời gian, cô đây là đang phá vỡ quan tài, ngay cả khi Giang Thanh Hà của Bát Thi Môn thi pháp ở trước mặt tôi, cũng không đủ cho tôi để vào mắt!”

Cao Hải Nam thản nhiên liếc nhìn Tô Vy Hằng, sau đó không để ý đến cô ta, nhưng nói với tôi: “Trần Hoàng Kim, cậu đì với tôi, tôi có chuyện muốn giải thích cho cậu.”

Anh ta bước lên phía trước, tôi cẩn thận theo sau, trong lòng đưa ra một câu hỏi nữa.

Anh ta là một người bạn của ông nội sao? Hay là vì lý do khác mà giữ tôi lại?

Anh ta rõ ràng biết rất nhiều về gia cảnh của tôi, vừa rồi mới ngồi trên chiếc bàn họ hàng

nhà tôi, lẽ nào anh ta thực lòng muốn giúp tôi?

Khi ra đến bên ngoài hội trường, vô số đôi mắt nhìn đánh giá. Khi họ nhìn thấy Cao Hảĩ Nam, không ai dám nhìn trực tiếp.

Thẩm Đoàn Tinh càng cúi đầu thấp hơn, rất sợ bị anh ta nhìn thầy. Rốt cuộc, Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn vừa rồi khiến mọi người im thin thít, ở trước mặt anh ta chỉ có thể hoảng sợ.

Bước không được vài bước, giọng nói lạnh lùng của Tô Vy Hằng đột nhiên truyền đến: “Anh đứng lại đó cho tôi, để Trần Hoàng Kim lại!”

Vừa nói xong, Tô Vy Hằng vội vã ra ngoài, Quỷ Mâu Thần Quan trôi nổi trong tay cô ta, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy không an tâm.

Cô ta có sức mạnh để mở Quỷ Môn Quan, nên chỗ dựa của cô ta còn đáng sợ tới mức nào, có thề gọi ra được thứ đồ vật cực kỳ kh*ng b* nào nữa.

Cao Hải Nam từ từ quay lại, sắc mặt không hề bận tâm.

Anh ta chỉ là đưa tay ra sau lưng, trực tiếp cởi cái áo da hình thanh kiếm.

Trọng lượng của áo da vượt qua tưởng tượng của tôi. Khỉ phần dưới của nó đập trên mặt đất, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

Đây không phải là một thanh kiếm, nhìn hình dạng giống như một cây đao hình chữ nhật hơn, hoặc là một cây thước khổng lồ.

Anh ta mở cái túi của mình ra, pháp khí này cuối cùng cũng đã có một chút manh mối.

Tay cầm màu xanh lá cây, thân thước màu đen rộng.

Chỉ là xem một chút, tôi giật mình cả cơ thể toát mồ hôi lạnh.

Nếu phỏng đoán không sai, đây có thể là Trấn Minh Xích huyền thoại trong lời kể của ông nội!

Truyền thuyết về Trấn Minh Xích có rất nhiều, không ai biết nó đến từ đâu, chủ là ai, dựa theo “Âm Dương Bảo Lục” ghi chép lại, số lần Trấn Minh Xích xuất hiện trong lịch sử có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần xuất hiện sẽ trấn áp khắp nơi.

Trấn Minh Xích làm sao lại ở trong tay anh ta? Cao Hải Nam rốt cuộc là ai? Tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng tuổi thật của anh ta không bao giờ trẻ giống như thế này.

Và Tô Vy Hằng rõ ràng cũng nhận ra Trấn Minh Xích, cô ta lập tức thu lạỉ Quỷ Mẫu Thần Quan.

“Không ngờ rằng cuối cùng lại có người kiểu này sẽ bảo vệ Trần Hoàng Kim. Anh rất mạnh, tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng mà bất kể anh là ai, sau này anh sẽ hối hận!”

Nói xong, Tô Vy Hằng lại nhìn tôi nói: “Trần Hoàng Kim, xem ra hôm nay chưa phải là ngày chết của anh. Nhưng số phận của anh cũng sẽ phải chết.”

Để lại câu nói này, cô ta trực tiếp rời đi.

Cao Hải Nam đột ngột rút Trấn Minh Xích ra, c*m v** cánh cửa biệt thự của nhà họ Diệp, khiến đất rung núi chuyển.

Phía không xa lắm, Thẩm Đoàn Tinh càng nôn ra máu tươi, lảo đảo ngã xuống mặt đất.

“Cho nên mọi người nghe cho tôi, cho dù các người là ai, Bát Thi Môn cũng được, phái Phong Thần cũng như vậy… Trước khỉ Trần Hoàng Kim hai mươi bốn tuổi, người nào dám giết cậu ta, mãi mãi tăm tối!”

Giọng điệu của Cao Hải Nam vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như đến từ thế giới bên ngoài.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 65


Chương 65

Trấn Minh Xích đứng trước mặt người khác, giống như một bia trấn hồn hùng vĩ.

Cao Hải Nam đứng ở đó, mặc dù chỉ có một người, vẫn vượt qua thiên binh vạn mã.

Không ai dám nhìn thẳng vào anh ta. Lúc này, anh ta là một tôn thần, bản lĩnh của anh ta vượt xa sự tưởng tượng của những bậc thầy phong thủy ở Liêu Canh này.

Chắc chắn thời gian tiếp theo này, ít nhất là ở thành phố Liễu Canh này, sẽ không aỉ dám giết tôi nữa.

Thẩm Đoàn Tỉnh là một ví dụ rõ ràng, ông ta mặc dù không chết, nhưng ngay cả khi cơ thể đã hồi phục, đạo hạnh trên cơ thể cũng đa số chỉ còn lại một nửa, cũng không còn là bậc thầy phong thủy số một của Liêu Canh ai ai cũng kính nể nữa.

Về phần Cao Hải Nam muốn thông báo cho những nhân vật lớn ở trên kia biết, tôi cũng không biết họ sẽ giơ cao đánh khẽ với tôi hay không, tòi cũng không đủ tư cách đi phỏng đoán suy nghĩ của họ.

Nhưng mà Cao Hải Nam lại dám nói, vậy nên chắc chắn có tác dụng.

Với tính cách của anh ta, chắc sẽ không nói lời vô nghĩa.

“Trần Hoàng Kim, đi với tôi”

Anh ta rút Trấn Minh Xích ra, lần nữa cất vào áo da hình kiếm sau lưng rồi nói với tôi.

Tôi ngoan ngoãn theo sau anh ta, không chút do dự.

Vì cảnh ngộ thời thơ ấu, thực ra tôi không phải là người dê tin vào người khác, nhưng đối mặt với Cao Hải Nam, tôi không chút nghi ngờ.

Có lẽ bởi vì anh ta muốn giết tôi thì dê như trở bàn tay, tôi cảm thấy anh ta không cần thiết phải hại tôi.

Đi theo anh ta không bao lâu, chúng tôi dừng lại ở hồ nhân tạo của nhà họ Diệp.

Anh ta hơi nheo đôi mắt tà mị, nhìn vào mặt hồ phẳng lặng, dường như đang nghĩ về một số chuyện nói với tôi.

Tôi không dám làm phiền anh ta, tôi vẫn im lặng, không nhịn được lại gần quan sát anh ta.

Có lúc điều này thực sự không công bằng, làm một thầy phong thủy, tôi biết rằng “Những người xưng vương xưng hầu, bái làm đại tướng, thừa tướng, há trời sinh ra đã như thế sao”, bản

thân là kẻ khoe khoang.

Như anh ta có một khuôn mặt thanh tú mê hoặc, loại khuôn mặt này đặt vào thế tục thế giới, sẽ mê hoặc hàng nghìn cô gái trẻ. Và có một thân xác trông đẹp như vậy, anh ta vẫn cứ có đạo hạnh không thể tin được như vậy, cái này công bằng sao?

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, tôi không thể không nhìn vào mặt anh ta, vì tôi rất tò mò về tuổi của anh ta, theo lý mà nói tuổi và đạo hạnh của anh ta cực kỳ không hợp.

Tuy nhiên, sau khỉ nhìn xong, tôi phát hiện tôi hoàn toàn không thể nhìn ra, cơ thề anh ta che một loại khí vô hình người thường không thể nhìn thấy được. Máy không khí này làm cho tôi nhìn thấy anh ta.

“Trần Hoàng Kim, tiếp theo tôi muốn nói một số chuyện vớí cậu. Cậu nghe thì tốt, nên nói tôi sẽ nói, không nên hỏi thì đừng hỏi.” Anh ta đột nhiên nói với tôi.

Tôi gật đầu, anh ta gọi tôi và tự nhiên có điều gì muốn nói chuyện với tôi, bất cứ điều gì nói từ miệng anh ta nhất định là chuyện lớn.

“Cậu được sinh ra ở phía đông bắc của bản làng nhỏ, làng Ma Phong rất nhỏ, nhưng ngòi nhà sau núi của cậu, có một vài ngôi mộ cổ mà

ngay cả người mù cũng không dám bước vào.”

“Câuj sinh ra cơ thể đã yếu ớt, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cậu bị dân làng coi là người không may mắn, nếu không phải ông nội cậu là đạo sĩ Thanh Gai, cậu cũng không thể sống nổi, càng không thể học được một số kỹ năng siêu hình. Bây giờ không nhầm lẫn, mẹ của cậu chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy bố của cậu, càng không biết ông ta đã chết như thế nào.”

“Cậu xuống núi khỉ hai mươi mốt tuổi, ông nội của cậu trước tiên để cậu đạt đến siêu hình tầng sáu mươi sáu, không thể thể hiện tài năng, đó là bởi vì có quá nhiều người nhìn cậu, họ không muốn cậu trở thành một thầy phong thủy nổi tiếng. Khi cậu hai mươi bốn tuổi số mệnh sẽ có một trận thập tử nhất sinh, có nhiều người phỉ thường chờ đợi ngày này. Nhưng một số người khác không muốn đợi đến ngày hôm đó, muốn cậu chết. Tô Vỹ Hằng chỉ là bắt đầu, tôi giúp cậu ngăn cản hôm nay. Thậm chí sau đó không phải còn có người dám không mở mắt, tôi không thể chắc chắn.”

“Đương nhiên, có người muốn cậu chết, có người muốn cậu sống, vì vậy cậu phải sống tốt. Nếu cậu có thể vượt qua ba năm này, chịu đựng

đến năm bổn mạng, thành công trải qua số mệnh thập tử nhất sinh, không aỉ có khả năng ngăn cản cậu nữa, bao gồm cả tôi.”

“Trần Hoàng Kim, cậu nghe cho rõ, con đường này làm sao đi, không ai có thể đưa ra quyết định cho cậu, cuối cùng có thể đỉ bao xa, tất cả đêu phụ thuộc vào cậu. Nhưng có người cậu nhất định phải chú ý, thực ra cô ta không nên xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Nhưng nếu đạo sĩ Thanh Gai cho cậu hứa hẹn, đương nhiên cũng có lý lẽ của ông ấy. Nói tóm lại, tôi nhắc nhở cậu rằng người này là biến số lớn nhất. Số phận của cô ta thậm chí tôi còn không thể nhìn thấu, cô ta là vợ của cậu, Diệp Điền Tĩnh.”

Nói đến đây, Cao Hải Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang về phía sau bên phải, đó là biệt thự nhà họ Diệp, nhưng tôi cảm thấy anh ta không phải nhìn thấy nhà họ Diệp, mà là núi Kỉnh Long.

“Tốt rồi, tôi phải nói điều này. Nên nói thì tôi đã nói rồi, cái này đưa cho cậu, nếu ngày nào đó thực sự gặp phải tình thế chắc chắn phải chết, hãy mở nó. Hãy nhớ rằng, không phải không còn cách nào khác, nhất định không được mở.”

Nói xong, anh ta đưa cho tôi một gói vải
 
Back
Top Bottom