Đô Thị  Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 20


Chương 20

Tôi nhìn về phía Diệp Điền Tĩnh rồi nói: “Đừng giận Trần Hoàng Kim, thật ra cậu ấy vẫn luôn ở đây.”

Tôi nói xong thì vội vàng đi xuống núi.

Diệp Điền Tĩnh đứng sững tại chỗ, chắc chắn là trong phút chốc cô ấy vẫn chưa hiểu được ý tôi. Nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày tôi hiển lộ thân phận, có thể dùng cái tên Trần Côn Luân mà đi gặp người khác thì cô ấy sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của tôỉ.

Khi đi xuống dưới chân núi thì tôi mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã thành công. Chắc là Diệp Huy Tùng sẽ không giở trò nữa đâu.

Tôi quay đầu nhìn núi Kinh Long mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Một kiếm của ngày hôm nay sẽ để cái tên Trần Côn Luân vang vọng khắp giới phong thủy. May là tối hôm qua tôi nghĩ ra cách này nếu không thì sẽ có rất nhiều phiền toái xảy ra.

Tôi trực tiếp đón xe về cửa tiệm, tôi thay đồ rồi tùy tiện án thứ gì đó. Tôi không lo lắng bởi vì tôi tin rằng chỉ cần Diệp Huy Tùng không ngu thì sẽ không hủy bỏ hôn sự của tôi và Diệp

Điền Tĩnh.

Quả nhiên khoảng ba giờ chiều ngày hôm đó Diệp Huy Tùng dẫn Diệp Điền Tĩnh tới cửa tiệm của tôi.

Ông ta vân chưa hài lòng về người con rể là tôi cho lắm nhưng cũng không thể hiện ra mặt.

Ông ta hỏi tôi: “Hoàng Kim à, cậu có quen thầy Trần Côn Luân không?”

Tôi trả lời một cách tùy tiện: “Biết chứ, ông ấy là bạn của ông nội tòi. tôi gặp ông ấy mấy Lân nhưng không thân cho lắm.”

Diệp Huy Tùng gật đầu với vẻ hài lòng rồi nói: “Rất tốt, chú Diệp đã suy nghĩ cẩn thận fôỉ. Tôi phải tuân thủ hôn sự mà ông nội cậu sắp xếp. Trở về tôi sẽ chọn ngày để cậu tới ở rể.”

Mọi thứ đều đúng như những gì tôi đoán nhưng tôi vần vô cùng vui vẻ.

Tôi cảm ơn Diệp Huy Tùng, ông ta để Diệp Điền Tĩnh ở lại chơi với tôi rồi quay người về nhà lo chuyện.

Diệp Điền Tĩnh vẫn rất tốt, có lẽ cô ấy sợ tôi khó xử nên không nói tới chuyện trên núi Kinh Long.

Tôi cũng không lắm mồm, mặc dù hôm

nay tôi lấy danh nghĩa Trần Côn Luân xuất hiện nhưng đó vẫn là tôi. Tôi sợ sẽ mang tới điều chẳng lành.

Hai chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc thì đột nhiên Diệp Điền Tĩnh nói rằng có cái gì đó muốn cho tôi. Cò âỳ đi ra ngoài một lúc rồi cầm theo một hộp quà lớn về.

Hộp quà lớn bằng hộp giày, đóng gói rất đẹp đẽ.

Diệp Điền Tĩnh đặt hộp quà lên quầy rồi nói với tôi: “Anh Kim, có lẽ hai ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn rồi. Mặc dù hai chúng ta vẫn chưa có tình cảm gì với nhau nhưng em cảm thấy anh vẫn rất tốt. Em không quan tâm anh có tiền hay không, có năng lực hay không. Nhưng bố em thì khác, bạn bè của ông ấy khá là giàu có, những người ông ấy quen biết cũng đều là quan to. Em sợ rằng vào ngày kết hôn anh không lấy ra được cái gì tốt thì sẽ bị bọn họ cười chê. Đến lúc đó anh cứ đưa cái này cho em là được.”

Diệp Điền Tĩnh nói xong thì ôm mặt chạy ra ngoài.

Tôi nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô ấy mà vui đến nỗi muốn cười lên.

Càng ngày tôi càng thích Diệp Điền Tĩnh, cô ẩy hoạt bát mà lương thiện, hiền lành mà

giỏi giang.

Tôi vừa nghĩ tới việc cô gái ấy sắp là vợ của mình thì cho dù ở rể tôi cũng vô cùng vui vẻ.

Cả ngày hôm đó tôi đều chìm đắm trong niềm vui sướng. Dù là trong tiệm chẳng có một vị khách nào tôi cũng chẳng hề sốt ruột.

Dựa vào những gì tôi có thì cho dù không có nhà họ Diệp tôi cũng có thể để cho Diệp Điền Tĩnh sống tốt.

Chớp mắt một cái đã tới tối, cũng không biết có phải là do buổi sáng suy nghĩ quá nhiều không mà tối đó tôi mơ thấy mình và Diệp Điền Tĩnh vào động phòng.

Giấc mơ này rất kỳ lạ, vậy mà tôi lại mơ thấy mình vừa kết hôn là đã có con.

Đứa bé đó rất kỳ quái, vừa sinh ra là đã biết cười, cười cười rồi lại khóc, hơn nữa tiếng khóc rất quái dị.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 21


Chương 21

Tiếng khóc đập vào tai tòi một cách rõ ràng.

Tôi cố bình tĩnh lại sau đó nhấc khí Huyền Dương lên.

Tôi muốn nghe tiếng khóc phát ra từ đâu nhưng rồi lại phát hiện tiếng khóc này đến từ bốn phương tám hướng vậy. Giống như là trong tiệm của tôi có vô số trẻ em đang khóc.

Tôi vội nói thầm một tiếng không ổn, việc này không đơn giản. Trăm trẻ khóc đêm là điềm chẳng lành.

Chẳng lẽ chủ của núi Kỉnh Long đến trả thù vì tôi đóng Long Môn lại ư?

Tôi lắc đầu, không thể như thế được. Nếu như ông ấy muốn ngăn tôi thật thì tôi không thể nào đóng được Long Môn.

Tôi càng nghĩ thì cảm thấy khả năng lớn nhất chính là tôi ra tay trước mặt nhà họ Diệp nên bị phản phệ.

Nếu như gặp phải Thiên Khiển (trời trách phạt) thì phiền lắm đây. Nhưng bình thường trời phạt đều sẽ xuất hiện hiện tượng kỳ quái, nào là sét đánh, gặp rủi,… Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải quỷ nhỏ nhiễu hồn.

Nhưng cho dù thế nào thì việc quan trọng cần làm bây giờ chính là tìm được tiếng khóc phát ra từ chỗ nào. Nếu không cứ để nó khóc như thế thì thật sự sẽ nhiễu hồn của tôi, ảnh hưởng rất lớn tới tôi.

Tôi lấy chuông đồng ra rồi ngồi khoanh chân.

“Đĩnh!”

Tôi lay chuông đồng rồi niệm Kiến Linh Quyết: “Ta là Thiên Mục, cùng trời tướng trục. Con ngươi như lôi điện, ánh sáng bát cực. Thấu kiến ngọn ngành, vô vật bất phục. Cấp cấp như luật lệnh!1’

Tôi niệm xong lại lay nhẹ chuông đồng.

Tiếng chuông đồng vừa vang lên thì tiếng trẻ em khóc liền yếu đi nhiều.

Từ lúc bắt đầu có hơn trăm tiếng khóc giờ đã thành mười tiếng.

Tôi lại lay chuông đồng lần nữa đồng thời mở to mắt nhìn khắp phòng. Tôỉ muốn nhìn xem thứ đang giở trò núp ở chỗ nào.

Bởi vì tôi biết trong phòng không hề có nhiều quỷ nhỏ như thế mà chỉ có một cái mà thôi. Nó tạo ra nhiều tiếng khóc như thế là cố ý hù dọa tôi.

Nhưng nhìn khắp mọi nơi tôi vẫn không thấy được bóng dáng của nó đâu. Điều này khiến cho trái tim của tôi nhảy tọt lên cổ họng.

Thứ này cũng không đơn giản đâu. Tôi đã niệm Kiến Lỉnh Quyết mắt đã mở Thiên Song cũng không nhìn thấy nó ở đâu cả?

Người bình thường không nhìn thấy quỷ hồn. Trừ khi quỷ hồn cố ý để mình nhìn thâý hoặc là một số người yếu ớt khi sắp gặp đại nạn cũng sẽ nhìn thấy hồn phách.

Nhưng những thầy phong thủy như tôi thì chỉ cần mở Thiên Song ra là có thể nhìn thấy, cho dù quỷ hồn có cố ý núp.

Nhưng nếu vẫn không nhìn thấy thì chỉ có hai khả năng.

Một là sát khí của quỷ hồn này rất mạnh, mạnh hơn tôi rất nhiều.

Hai là có vật chắn trong cửa tiệm của tôi, vật chắn này đang che Thiên Song của tôi. Để cho tôi không nhìn thấy quỷ hồn ở chỗ nào.

Tôi hi vọng là cái thứ hai, bởi vì nếu như là cái đầu tiên thì hôm nay dù tôi không chết cũng mất một lớp da.

Dường như quỷ con này nhìn thấy được tôi đang nghĩ cái gì nên nó không khóc nữa mà

chuyển sang cười. Tiếng cười của nó rất chói tai, giống như là đang cười nhạo thực lực của tôi vậy.

Tỏi cười khỉnh một tiếng rồi nói: “Quỷ con mỉ đừng có đắc ý, khuyên mỉ nhanh chóng hiện hình. Nếu không ta sẽ không khách sáo đâu.”

“Ha ha ha.”

Quỷ con chẳng thèm xem tôi ra gì mà lại cười một cách kỳ dị. Thậm chí trong tiếng cười của nó còn mang theo một chút oán chú, nếu không phải tôi đã dùng khí Huyền Dương bảo vệ cơ thể thì đã bị tà khí nhập vào sau đó ngủ mê không tỉnh.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 22


Chương 22

“Thủy thanh phù mệnh, quang chiếu huyền minh. Ngưng âm hợp dương, lý cấm tà nguyên. Yêu ma lệ quỷ, nhanh hiện chân hình. Nếu dám không nghe, lôi phủ bất dung!”

Tôi cũng chẳng thèm đùa giỡn với nó nữa mà dùng luôn bí thuật Kỉnh Lôi Quyết của dòng họ Thanh Gai, tôi đẩy tấm phù trong tay ra ngoài.

Tấm phù bay tới bay lui trong phòng rồi hóa thành một ánh lửa sau đó rơi vào hộp quà tôi để ngay ngắn trên đầu giường.

Kinh Lôi Quyết không bao giờ sai, con quỷ này đang núp trong hộp quà kia.

Tôi thấy cảnh này thì hơi sững ra, không thể nào tin tưởng được.

Hộp quà này là Diệp Điền Tĩnh mới cho tôi hồi chiều, để cho tôi tặng cô ấy vào ngày tới nhà họ Diệp, miễn cho tôi bị người khác cười chê.

Chẳng lẽ cô ấy muốn hại tôi ư? Diệp Điền Tĩnh không muốn kết hôn với tôi?

Trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ này khiến cho trái tim của tôi trở nên lạnh buốt, cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như là bị hút hồn

vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi gạt suy nghĩ này đi. Tôi và Diệp Điền Tĩnh chẳng có thù oán gì, cô ấy không thể nào đối xử với tôi như thế.

Hơn nữa Diệp Điền Tĩnh cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Cô ấy cũng chẳng phải là thầy phong thủy sao lại có thứ này được chứ.

Mặc kệ vậy giải quyết chuyện này trước đã fôỉ suy nghĩ đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đi tới đầu giường rồi cầm hộp quà lên.

Con quỷ kia biết mình đã bị phát hiện, hơn nữa thấy đạo hạnh của tôi cũng không yếu nên tỏ ra đàng hoàng, nó không khóc không cười mà nằm im trong hộp.

Tôi trực tiếp cầm hộp quà lên rồi xé mở vỏ bọc bên ngoài một cách cấn thận, dù sao có khả năng phải tặng lại.

Sau khỉ mở bao bì ra thì tôi thấy trong hộp có một con búp bê thủy tinh lớn bằng chai nước ngọt.

Tôi trực tiếp cần búp bê ra, nó không có mắt mũi miệng mà chỉ là một hình người đơn giản mà thôi. Nhưng nguyên liệu của con búp bê này không đơn giản.

Búp bê được làm từ đá Linh Mâu, loại nguyên liệu này vô cùng thưa thớt, chỉ có trên núi Linh Mẩu ở Miêu Huyền mới có. Bởi vì nó có thể trấn tà cách lỉnh nên thường được dùng để chế tạo trang sức trừ tà, có giá trị cao vô cùng.

Đây cũng là lý do tại sao lúc nãy tôi đã mở Thiên Song nhưng vẫn không tìm thấy nơi con quỷ này ẩn núp.

Tôi tiếp tục nghiên cứu búp bê trong tay. Quả nhiên tôi tìm thấy chân thân của con quỷ kia trong búp bê.

Nó rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay. Nhìn vào hình thể của nó thì chắc là chưa ra đời đã bị người khác câu hồn sau đó nuôi trong con búp bê này.

Hành động này vô cùng vô nhân đạo, thậm chí phải nói là vô cùng tàn nhẫn.

Bởi vì tôi từng nghe ông nội kể trên đời này có rất nhiều người dùng cái này để kiếm tiền.

Một số thầy phong thủy có trái tỉm bất chính sẽ cố ý tìm một số phụ nữ có thai, sau đó thì pháp trên con đường mà họ đi qua. Lúc các cô ấy đi qua sẽ sinh non, sau đó bọn chúng sẽ câu hồn đứa trẻ còn chưa tới thế giới đó rồi tiến hành nuôi dưỡng.

Loại anh linh như thế này có sát khí rất nặng, có người nuôi đề chuyển vận, cũng có người nuôi để làm chuyện xấu.

Quỷ nhỏ biết tôi đang nhìn nó nên vội nhe răng trừng mắt với tôi, nhìn rất là hung dữ.

Tôi nhìn nó như thế thì cũng không tức giận, thậm chí còn có chút đồng tình.

Bởi vì đây không phải là bản tính của nó, là có người ác độc gieo rắc cho nó ý thức tà ác.

“Quỷ nhỏ đừng vội, lát nữa ta sẽ siêu độ cho mỉ.” Tôi thở dài rồi nói.

Tôi lật ngang lật dọc con búp bê, sau đó tôi thấy được hai cái tên.

Tôi nhíu mày, bởi vì hai cái tên này khác với những gì tôi tưởng tượng.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 23


Chương 23

LÚC đầu tôi cho rằng có ai đó không muốn tôi và Diệp Điền Tĩnh kết hôn nên mượn tay Diệp Điền Tĩnh đưa cái này cho tôi. Mục đích là thông qua búp bê này để phá hư hôn sự. Nếu như tôi không có năng lực gì thì trực tiếp g**t ch*t tôi, hoặc là báo mộng cho hai chúng tôi, khiến Diệp Điền Tĩnh ghét tôi.

Nhưng bây giờ xem ra có lẽ tôi đã xem thường chuyện này rồi.

Tô Vy Hằng là ai?

Tôi nghĩ rằng đó là tên của mẹ quỷ con này. Khắc tên mẹ nó vào người búp bê là muốn làm sự oán hận của con quỷ này càng thêm sâu sắc, để nó càng thêm hung ác.

Còn tên tôi là đốỉ tượng để quỷ nhỏ trả thù. Cho nên vừa rồi nó mới muốn giết tôi như thế.

Điều này có chút giống với một loại tà thuật tên là “Tử Mẫu chú” được ghi lại trong “Tam thập lục sát”. Tử Mẫu chú chính là tìm những đứa bé chết từ trong trứng nước, tốt nhất là một xác hai mạng. Sau đó luyện hóa đứa trẻ đó thành ác linh, từ ngày đầu tiên bắt đầu gieo giắt cho nó tên đối tượng nó phải trả thù. Mỗi lúc cho nó ăn cũng phải nhắc tới.

Nhưng thời gian luyện hóa Tử Mẫu chú cần ít nhất một năm, nói cách khác từ lúc nuôi nhốt cho tới lúc nó thể hại người ít nhất là một năm.

Như thế thì ít nhất là từ một năm trước đã có người muốn hại chết tôi. Trước khỉ tôi đến Liễu Canh là đã có người chuyên môn dùng Tử Mẩu chú để luyện hóa quỷ nhỏ, muốn giết tôi.

Khi nghĩ tới đây thì tôi không kiềm chế được mà sợ run cả người.

Tòi lắc đầu, không suy nghĩ mấy việc này nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đưa quỷ nhỏ này đi.

Tôi nhìn về phía nó một lần nữa thì thấy nó đang dãy dụa trong búp bê. Đôi mắt của nó đỏ rực, khóe miệng của nó cũng đầy máu, rõ ràng là dùng máu tươi để nuôi. Loại quỷ này rất hung dữ, thầy phong thủy bình thường không làm gì được nó.

Mà trên người nó còn được dán mấy tấm Linh phù, nếu không phải là có mấy tấm Linh phù này trói buộc thì sợ rằng nó đã thoát ra ngoài từ lâu rồi.

“Quỷ nhỏ là đừng vùng vẫy, không có tác dụng gì đâu. Mi bị người có lòng ác luyện hóa, bây giờ mi chỉ là một công cụ giết người mà

thôi. Ta định siêu độ cho mi, mỉ im lặng một chút.” Tôi trực tiếp nói với nó.

Đừng thấy nó nhỏ, chưa ra đời đã chết nhưng lỉnh trí sẽ không thấp.

Nhưng bởi vì bị luyện hóa quá lâu, bị gieo rắc ý nghĩ g**t ch*t tôi cho nên nó không nghe lời tôi. Nó bắt đầu nổi điên rồi nhe ráng trợn mắt với tôi, như là muốn cắn chết tôi vậy.

Nếu không phải nó bị nhốt trong búp bê đá Lỉnh Mầu thì sợ rằng tôi còn phải tốn chút sức.

Tôi lắc đầu một cái rồi trực tiếp cho nó một đoạn chú Tịnh Tâm trước.

“Thái thượng đài tâm, ứng biến không ngừng. Trừ tà trói mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh. Ba hồn vĩnh cửu, phách không tang nghiêng.”

Tôi niệm xong rồi chạm vào trán của con quỷ nhỏ.

Quỷ nhỏ nghe xong chú Tịnh Tệm thì cũng im lặng lại, không còn hung dữ như lúc nãy nữa, đã có thể nhìn về phía tôi một cách bình thản.

Tôi nói với nó: “Bây giờ đã có thể nghe ta nói chuyện được chưa? Mi bị lợi dụng rồi, ta không phải là kẻ thù của người. Ta thương mi còn chưa sình ra đã gặp nạn nên cũng sẽ không

giết mỉ. Lát nữa ta siêu độ cho mi, cho mi đỉ luân hồi chuyển thế, đồng ý không?”

Quỷ nhỏ gật đầu với tôi, rõ ràng là có thể nghe hiểu lời tôi nói.

Tôi thấy nó đồng ý thì thở phào một hơi, như thế thì dễ xử lý hơn nhiều. Tôi thật sự không muổn để nó hồn phi phách tán, bởi vì ông nội đã từng nói với tôi rằng nếu có thể siêu độ thì đừng giết. Cái này cũng có thể tích đức cho mình, hơn nữa loại quỷ này cũng rất đáng thương.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 24


Chương 24

“Lên đường đi!”

Tôi đốt thêm một tấm phù Dẩn Đường, ánh sáng bay lợp lờ ở trước, quỷ nhỏ cũng đi theo.

Ngay lúc tôi cho rằng chuyện này tới đây là xong, chuẩn bị điều tra đến cùng là Diệp Điền Tĩnh lấy cái này ở đâu ra thì đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng sát khí rất mãnh liệt.

■’Tự cho là đúng, mỉ muốn chết rồi!1′ Quỷ nhỏ mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại cười một tiếng, sau đó bay vọt về phía tôi.

Tốc độ của nó rất nhanh, vừa chớp mắt là nó đã tới trước mặt tôi, sau đó giơ hai bàn tay ra muốn bóp lấy cổ của tôi.

May mà tôi phản ứng nhanh, hơn nữa tôi không chỉ tinh thông huyền học. Từ nhỏ tôi đã hay đau nên vẫn luôn học võ, tôi vội vàng nhảy lên một cái để tránh đì sự công kích của con quỷ.

“Ngu xuẩn mất khôn, vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”

Vậy mà quỷ nhỏ lại dám giở trò trước mặt tôi. Điều này nằm ngoài những gì tôi dự đoán, cũng đã chọc tức tôi.

Tôi lấy ra một tấm phù Trấn Hồn rồi đánh thẳng lên người nó.

Con quỷ kia bị phù Trấn Hồn đánh tới thì vội vàng nhảy lên tránh đi, nhưng sát khí của nó thật sự quá nặng nên rất nhanh sau đó đã ổn định lại, nó lại còn muốn xông lên tiếp tục công kích tôi.

Mà điều khiến tôi bất ngờ là khỉ phù Trâh Hồn của tôi đánh vào ngực quỷ nhỏ thì lồng ngực của tôỉ cũng hơi đau, giống như là đã bị thương vậy.

Điều này rất quái dị nhưng cũng may là trí thức của tôi cũng khá là phong phú nên rất nhanh sau đó tôi đã phản ứng lại kịp.

Cái này không chỉ có chú Tử Mầu, thậm chí lúc luyện hóa quỷ nhỏ này thì chủ của nó còn pha ngày sinh tháng đẻ của tôi vào đó, còn cho quỷ nhỏ ăn máu tươi của nó. ít nhất con quỷ này đã được luyện hóa ba nám.

Khi nghĩ tới chuyện này thì tôi bắt đầu sợ. Nếu tính về mặt thời gian thì có lẽ là sau khỉ ông nội chết có người lén lút tới nhà tôi lấy máu của tôi, thế mà tôi chẳng hề hay biết gì cả.

Tuy nói là tôi cố kiềm chế để không bị phản phệ, có thể giết con quỷ nhỏ này nhưng tôi đã thay đổi kế hoạch. Tạm thời tôi chưa thể giết

nó, tôi muốn mượn nó để tìm ra chủ của nó.

Thế là tôi niệm chú Trói Hồn, đưa nó vào búp bê một lần nữa.

Sau khi thấy con quỷ đó đã bị nhốt trong búp bê thì tôi mới thở phào một hơi. May là đạo hạnh của tôi không yếu nếu không hôm nay toi đời rồi.

Chủ của quỷ nhỏ này cũng quá tàn nhẫn, từ lúc ông nội tôi qua đời là đã bắt đầu sắp xếp giết tôi. Sợ rằng người này cũng hiểu biết về phong thủy, rất có thể là kẻ thù của ông nội. Sau này tôi làm gì cũng phải cẩn thận hơn mới được.

Sau khỉ cất búp bê đi thì tôi vội vàng đi xuống sảnh lớn cửa tiệm. Lúc tôi thuê cửa tiệm thì chủ thuê có nói rằng trong tiệm có camera giám sát.

Chiều nay Diệp Điền Tĩnh chỉ đỉ ra ngoài một lúc là đã cầm theo hộp quà đi về. Nếu như tôi may mắn thì có thể nhìn thấy aỉ đã đưa búp bê chưa quỷ nhỏ này cho cô ấy.

Tôi mở tệp chứa video giám sát ra rồi chuyển tới thời gian lúc Diệp Điền Tĩnh đưa hộp quà kìa cho tôi.

Tôi cũng khá là may mắn, tôi nhìn thấy sau

khi Diệp Điền Tĩnh đỉ ra khỏi cửa tiệm của tôi thì tới một chỗ cách đó không xa, vừa đúng khoảng cách camera có thề quay tới.

Có một người phụ nữ đang đứng đó đợi cô ấy. Lúc đó là ban ngày ban mặt nhưng cô ta lại che dù đen, cho nên tôỉ vẫn chưa thể nhìn thấy mặt mũi cô ta như thế nào.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 25


Chương 25

Khi nhìn thấy cảnh Hứa Thanh Vân đưa hộp quà đó cho Diệp Điền Tĩnh thì tâm trạng của tôi rất phúc tạp.

Sao lại là bà ta chứ?

Chẳng lẽ Hứa Thanh Vân và Diệp Huy Tùng đêu không chào đón tôi ư?

Thế nhưng trong ấn tượng của tôi Hứa Thanh Vân là một người dịu dàng hiền lành. Bà ta không phải là kẻ nịnh hót, cũng không có thành kiến gì với tôi. Hơn nữa Diệp Điền Tĩnh từng nói với tôi rằng dù chỉ gặp mặt một hai lần nhưng mẹ của cô ấy rất thích tôi.

Nhưng cho dù không hiểu tôi cũng thở phào một hơi.

Búp bê quỷ là do Hứa Thanh Vân đưa cho Diệp Điền Tĩnh thì hợp lý rồi. ít nhất có thể chứng minh là Diệp Điền Tĩnh cũng không có ác ý gì với tôi, cô ấy cũng chỉ là sợ tôi khó xử, cảm thấy mẹ mình làm như thế là có ý tốt.

Tôi lại nhìn chằm chằm vào màn hình vì muốn tìm xem có manh mối gì khác không.

Chỉ tiếc là bà ta vẫn luôn che dù đen, tôi khó mà nhìn thây vẻ mặt của bà ta được. Cũng không thể nào thông qua bóng trên đất để phán

đoán xem có phải Hứa Thanh Vân bị Hoàng tiên nhập vào giống ngày hôm trước không.

Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định chính là Hứa Thanh Vân có gì đó kỳ lạ. Người bình thường dù có muốn chống nắng thì buổi chiều cũng sẽ không che dù mới đúng.

Bởi vì lúc này đã là đêm khuya nên tôi cũng không tiện tới nhà họ Diệp để tìm hiểu. Việc quan trọng bây giờ là tương kế tựu kế, phải tìm ra ai giờ trò sau lưng tôi.

Tôi đì tới chỗ giường cầm búp bê lên. Có con quỷ này quấy rầy thì tôi cũng đừng hòng ngủ, phải giải quyết nó trước đã.

Thủ đoạn bình thường rất khó khống chế con quỷ này, trừ khỉ tôi giết nó. Nhưng nếu làm thế sẽ rút dây động rừng.

Cách tốt nhất để đối phó với đám quỷ nhỏ như thế này chính là tìm một hung linh mạnh thật mạnh để đè ép nó. Khiến cho nó sợ hãi rồi thì có thể thu phục nó.

Mà đúng lúc tôỉ đang giữ con rắn khổng lồ muốn hóa rồng trên núi Kinh Long kia.

Lúc đầu tôi chuẩn bị ngày mai sẽ đưa con rắn này đi hóa rồng. Nhưng chuyện đã tới nước này thì phải làm càng nhanh càng tốt.

Tôi lấy những pháp khí cần thiết sau đó mang theo búp bê tới núi Kinh Long.

Khi tôi đứng trên thềm đá trước Long Môn thì trái tím tôi như muốn nhảy vọt lên cổ họng.

Lần này còn căng thẳng hơn khuya ngày hôm qua nữa. Dù sao hôm nay tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của người trong quan tài kia. Đây cũng không phải truyền thuyết nữa mà là thật!

Đỉ tới Long Môn, tôi quỳ lạy chủ núi rồi sau đó đốt một cái đèn để dẫn đường, sau đó gọi rắn khổng lồ mở cửa cho tôi.

Long Môn được mở ra, vang lên tiếng cọt kẹt kinh người.

Tôi bước vào, cẩn thận từng lỉ từng tí nhưng vừa bước một chân vào thì đèn dẫn đường trong tay tôi đã bị dập tắt.

Nửa đêm quỷ thổi đèn, chủ núi không chào đón tôi?

Tôi vội vàng bước ra ngoài rồi.

“Thưa ngài, Trần Hoàng Kim tôi lạỉ tới quấy rầy. Đây không phải là không kính trọng ngài mà là tới để thực hiện ước hẹn với rắn khổng lồ, không thể thất hứa được. Nếu như núi Kinh Long có thể xuất hiện thêm một con rồng cũng

là chuyện tốt. Hy vọng rằng ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội, để tôi đi vào trong đó giúp rắn hóa rồng. Nếu có chỗ nào làm ngài mích lòng thì mong ngài nhắc nhở.”

Tôi đứng trước cửa đá rồi nói một cách vô cùng chân thành. Sau khi tôi nói xong thì lại đốt đèn dẫn đường lên.

Tôi bước vào thêm một lần nữa, nhưng cũng giống như vừa rồi, vừa bước một chân vào thì gió đã thổi tắt đèn trong tay tôi.

Tòi giật mình, chẳng lẽ con rắn đó không nên hóa rồng ư? Hay là chủ núi không nỡ bỏ con rân giữ cửa này, không muốn tôi giúp nó hóa rồng?
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 26


Chương 26

Sau khỉ lui ra ngoài, tôi đang định tiếp tục thỉnh cầu chủ núi Kinh Long thì đột nhiên tôi nhìn thấy mấy dòng chữ bên ngoài Long Môn đang phát sáng.

“Người sống chớ tiến, người chết táng, âm hồn chớ quấy rầy.”

Những dòng chữ này đang phát sáng, nhưng bốn chữ “người sống chớ tiến” không có gì khác biệt, mà mấy chữ “Người chết chớ táng, âm hồn chớ quấy rầy” đang lập lòe phát ra ánh sáng vàng.

Tôi vốn cho rằng lần này không còn vấn đề gì nữa rồi. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là đèn dẫn đường lại bị thổi tắt thêm một lần nữa.

Điều này quá kỳ quái, tôi đã bỏ quỷ nhỏ xuống fôỉ, chủ núi cũng không có nói là không cho người sống đi vào. Vậy tại sao lại thổi tắt đèn của tôi chứ?

Tôi không thể không đỉ ra khỏi Long Môn một lần nữa, rồi nhìn về dòng chữ trên cánh cửa.

Tôi nhìn thấy chữ trên Long Môn vẫn còn đang phát sáng, nhưng lần này chỉ còn mỗi bốn chữ: “Người chết chớ táng”.

Không biết vì sao khi nhìn thấy cảnh này thì lông tóc của tôi dựng đứng theo bản năng, tôi có một chút bất an.

Tôi là một người sống, cũng không phải tới núi Kinh Long này để mai táng người chết, tại sao lại xuất hiện nhắc nhở như thế này nhỉ?

Vậy thì chỉ có một cách để giải thích, trên người của tôi có thi khí, hơn nữa còn rất nồng nặc nên mới bị hiểu nhầm là người chết.

Khi nghĩ tới đây thì trái tỉm của tôi vọt thẳng lên cổ họng.

Tôi vội vàng bình tĩnh lại rồi vận động khí Huyền Dương trong cơ thể mình. Rất nhanh sau đó tôi nhận ra trong cơ thể mình đang che giấu một luồng thỉ khí.

Luồng thi khí này giấu trong lồng ngực của tôi, tụ trên huyệt Thiên Trung. Nếu như không phải là được nhắc nhở thì sợ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ chú ý tới.

Tôi nghĩ tới lúc đánh nhau với quỷ nhỏ ở trong cửa tiệm, lúc tôi dùng phù Trấn Hồn để đè ép nó thì ngực tôi lại bị đau.

Tòi vốn cho rằng đó chỉ là phản phệ đơn thuần, bây giờ xem ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn những gì tôi nghĩ nhiều.

Nếu như tôi đoán không sai thì chủ của quỷ nhỏ này không cho nó ăn máu tươi mà là thỉ khí!

Hơn nữa thi khí này lại giấu trong cơ thể tôi. Nếu như không phải là chủ núi Kinh Long nhắc nhở thì tôi sẽ không phát hiện, sẽ để lại tai họa vô tận. Nếu như nghiêm trọng thì thậm chí tôi có thể đi đời nhà ma.

Thi là một thứ vô cùng kỳ dị, trên lý thuyết thì nó là thứ không nên tồn tại. Nó không vào lục đạo, bản thân nó cũng không có linh trí.

Nhưng trái đất này không thiếu những thứ kỳ lạ. Trong quá khứ cũng đã xuất hiện những sự kiện cương thỉ hại người. Cũng có một số thầy phong thủy biết tà thuật biết một số cách luyện hóa thi thể.

Nhưng dùng thi khí đánh người rất khó khăn, bởi vì rất khó để có thể khống chế thỉ khí.

Nhưng ông nội từng kể cho tôi về một môn phái tên là Bát Thi Môn. Bát Thi Môn này chưa từng tham gia bất cứ buổi tụ hội nào của giới phong thủy, thậm chí có rất ít người biết sự tồn tại của môn phái này.

Nhưng đừng bao giờ khinh thường Bát Thi Môn. Ông nội tôi nói khả năng khống chế thi thể của bọn họ đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập

hóa, hơn nữa bọn họ truyền nữ không truyền nam, là một môn phái vô cùng thần bí. Cũng may bọn họ không tham gia vào thời cuộc, ở trong một vùng nhỏ, cũng không có nghe qua chuyện người của Bát Thi Môn khống chế thỉ thể làm người bị thương.

Da đầu tôi như muốn run lên, nếu như quỷ con này là do người của Bát Thi Môn đưa tới thì chuyện này phiền phức rồi đây.

Tôi vừa trừ khử thi khí trong ngực vừa lặng lẽ quan sát. Bởi vì cho dù là người của Bát Thi Môn có muốn dùng thỉ khí làm người khác bị thương cũng phải có một phạm vỉ nhất định. Tòi nghi ngờ người này vẫn đang trốn ở gần đây theo dõi tôi.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 27


Chương 27

Ngay lúc tôi sắp trừ hết thi khí trong người thì đột nhiên tôi thấy một người xuất hiện dưới chân núi.

Tạm thời gọi là người đỉ, bởi vì tôi chỉ có thể thấy một cái bóng mơ hồ. Khoảng cách cũng có chút xa nên tôi vẫn chưa xác định đó là người hay là quỷ.

Nhưng chắc chắn thứ này đi theo tôi tới đây. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó chính là chủ của quỷ nhỏ.

Năng lực nhận biết của cô rất mạnh, tôi vừa nhìn vào cô ta là đã bị cô ta nhận ra.

Cô ta cũng không chạy trốn mà còn bước lên thềm đá.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, bước chân rất nhẹ nhàng. Vừa nhìn là đã biết đây là người có đạo hạnh rất cao.

Tội vội ràng niệm Kỉnh Lôi Quyết, thứ mà tôi am hiểu nhất và cũng là thứ có sức mạnh lớn nhất. Tôi quay người chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng người này chỉ đi lên trước mười bậc thang rồi ngừng lại.

Cô ta tới gần hơn một chút nên tôi đã có thể thấy được dáng vẻ của cô ta. Mặc dù không

phải là rất cụ thể nhưng đúng thật là nữ.

Điều này khiến tôi càng thêm tin rằng cô ta đến từ Bát Thi Môn.

Cũng không biết vì sao người của Bát Thỉ Môn lại phải ra tay đối phó tôi. Mặc dù ông nội kể cho tôi nghe về môn phái thần bí này nhưng cũng không có nhắc tới xích mích của ông và môn phái ây.

Tôi cũng biết một số kẻ thù của ông nội nhưng trong đó không hề có Bát Thi Môn.

Mặc dù khá là buồn bực nhưng tôi vẫn không ngừng suy nghĩ. Bởi vì dù cô ta đã dừng lại nhưng không phải là bỏ qua tôi, mà là tôi đã nằm trong phạm vi công kích của cô ta.

Quả nhiên cô ta lấy một bình sứ từ sau lưng xuống.

Cô ta đặt bình sứ xuống thềm đá rồi chắp tay trước ngực. Cô ta làm mấy thế tay phức tạp, vừa làm miệng vừa lẩm bẩm, có lẽ là đang thực hiện bí thuật gì đó của Bát Thi Môn.

Rất nhanh sau đó có một luồng khí đen dâng lên từ trong miệng bình. Mặc dù cách khá xa nhưng tôi có thể đoán được đó là thỉ khí, bởi vì nó rất dễ phân biệt.

Thi khí khác với âm khí, quỷ khí. Nó là

ngưng tụ mà có hình dáng, giống như là sương mù vậy.

Cho nên khi dùng thỉ khí tiến hành công kích con người thì không những có thể làm tổn thương tâm hồn mà còn có thể gây tổn thương trên thân thể.

Dưới sự điều khiển của cô ta thì luồng khí đen đó nhanh chóng tụ lại vào nhau. Hình dáng giống một con rắn rồi lao thẳng về phía tôi.

Tôi cũng không có bối rối, tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi đối đầu với thi khí nhưng Kinh Lôi Quyết là phương pháp phá sát, đối đầu với thi khí vẫn có tác dụng như cũ.

Luồng thi khí đó sắp tới trước mặt tôi, tôi vừa định ra tay thì đột nhiên có một cơn gió âm thổi từ phía sau tới.

Thi khí hình rắn bị cơn gió này thổi qua rồi biến thành mây khói ngay lập tức, tan rã trong đêm tối.

Đúng là chủ của núi Kỉnh Long đã ra tay phá thỉ khí này giúp tôi.

Tôi có một chút sửng sốt. Chủ của núi Kinh Long là quái vật trong truyền thuyết, lúc trước ông ấy cho phép tôi lên núi là đã ngoài ý muốn lắm rồi. Vậy mà bây giờ lại ra tay giúp tôi,
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 28


Chương 28

Tôi vừa mới nói cảm ơn trong lòng xong thì đột nhiên lại nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng: “Ai cần cái xác quỷ gỉà như ông xen vào chuyện của người khác?1′

Giọng nói này là của người phụ nữ Bát Thi Môn kia, giọng điệu của cô ta rất lạnh lùng, mang đến cho người khác một cảm giác rất uy nghiêm.

Khỉ tôi nghe được cô ta nói cái gì thì phản ứng đầu tiên của tôi chính là cô ta điên thật rồi.

Chủ của núi Kinh Long là truyền kỳ lưu truyền hơn ngàn năm qua chưa có lời giải, vậy mà vào miệng của người phụ nữ này lại thành xác quỷ gỉà!

Cô ta chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, đây là không biết chữ chết viết như thế nào đây mà!

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là dường như chủ của núi Kỉnh Long chẳng hề tức giận, vậy mà ông âỳ lại không trả lời.

Tòi lại càng không tưởng tượng được khỉ thấy người phụ nữ kia lại được voi đòi tiên. Sau khi cô ta mắng chủ của núi Kinh Long là xác quỷ già thì chẳng hề chạy trốn mà còn phá vỡ

bình sứ màu nâu trước mặt mình.

Tiếng ‘loảng xoảng” vang lên, sau đó có một lượng lớn thỉ khí phun ra như bong bóng xì hơi vậy.

Chắc chắn những thi khí này là do người phụ nữ kia tinh luyện một số lượng lớn thi thể mới có thể luyện ra được. Cô ta muốn phóng tất cả ra để đánh một trận với chủ núi Kinh Long ư?

Dù người phụ nữ này là kẻ địch của tôi thì tôi cũng không kiềm chế được mà khen ngợi sự dũng cảm của cô ta. Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, tôi không quyết đoán bằng cô ta.

Tôi tập trung tinh thần mà quan sát, đồng thời lại niệm Kỉnh Lôi Quyết một Lân nữa. Chủ của núi Kinh Long vì tôi nên mới làm mích lòng người phụ nữ trước mắt, mặc dù thực lực của tôi chẳng đáng giá được nhắc tới nhưng tôi vẫn chuẩn bị, không tiếc đánh một trận.

Tôi thấy cô ta giang hai cánh tay ra, sau đó lại đan hai tay vào nhau, như là đang tiến hành tế tự vậy.

Thi khí dần ngưng tụ dưới sự điều khiển của cô ta, càng ngày càng nhiều, qua một thời gian thì nó bắt đầu thành hình.

Khi đầu con phượng cao ngạo xuất hiện thì

tôi không kiềm chế được mà tặc lưỡi. Cô ta đang muốn dùng thi khí để ngưng tụ ra một con Phượng Hoàng.

Nhưng rất nhanh sau đó thi khí được ngưng tụ hoàn chỉnh, tôi thấy mà choáng cả người. Bởi đó không phải là Phượng Hoàng bình thường mà là Chu Tước, một trong tứ linh.

Chu Tước chính là vua của bách điểu, trong bát quái là cách, trong ngũ hành là hỏa.

Thầy phong thủy bình thường cũng chẳng dám dùng giấy cắt thành hình Chu Tước chứ nói gì đến việc dùng thỉ khí ngưng tụ ra Chu Tước. Không có thực lực trấn giữ thì dù chỉ là một cái đạo cụ cũng không được.

Cô ta rất mạnh, mạnh hơn những gì tôi có thể tưởng tượng được.

Xem ra người phụ nữ này cũng không phải điên, cô ta có đại thần thông, không hổ là môn phái Bát Thi thần bí khó lường.

Sau khỉ Chu Tước xuất hiện thì nó kêu lên một tiếng vô cùng chói tai. Nó bay thẳng lên trời rồi liệng trên đỉnh Kinh Long.

Bây giờ nó không phải là luồng thi khí quái dị nữa mà có chút cái bóng của Chu Tước thật sự, mang đến một uy áp rất mạnh cho người

khác. Ngay cả tôi cũng suýt nữa không kiềm chế được mà muốn cúng bái.

Bóng dáng to lớn bay lượn giữa không trung, nó quan sát núi Kinh Long với thái độ cao ngạo, rất giống với người phụ nữ Bát Thi Môn kia.

Cô ta muốn làm gì?

Cô ta là truyền nhân của Bát Thi Môn, am hiểu luyện thỉ, khống chế thi thể, đừng nói là cô ta muốn luyện chế chủ của núi Kinh Long nhé? Chẳng lẽ chủ của núi Kinh Long, thần nhân nằm trong quan tàỉ được chín con rồng kéo thật sự là thi thể sao?
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 29


Chương 29

CÔ ta, Tô Vy Hằng không sợ người kia.

Khi tôi nghe được câu nói này của cô ta thì vừa rung động vừa sợ hãi.

Rung động là vì đạo hạnh của cô ta quá cao, cô ta dám đánh một trận với chủ của núi Kinh Long. Đây không phải là nói mạnh miệng mà là đúng là có thực lực đó.

Còn sợ hãi là vì thế mà cô ta lại là Tô Vy Hằng, cái tên được khắc lên con búp bê kia lại là cô ta.

Trước đó tôi cho rằng Tô Vy Hằng là mẹ của quỷ nhỏ kia, tà thuật kia là chú Tử Mầu. Bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Đến cùng là cô ta muốn lợi dụng con quỷ đó để làm gì? Có phải là cô ta còn có chuẩn bị ở phía sau hay không?

Tự dưng bị một người phụ nữ kỉnh khủng như cô ta để ý tới khiến cho tôi rất hoảng loạn.

Tôi đi tới gần cửa đá, cố gắng để cho mình nằm trong khu vực an toàn, tránh cho mình bị trận đấu tác động tới.

Nhưng đợi một hai phút thì cả ngọn núi vẫn yên tĩnh như cũ, dường như chủ của núi Kinh Long không có ý ra tay.

“Hừ, cũng chẳng có gì! Không có năng lực thì đừng có xen vào chuyện của người khác!” Trong giọng nói của Tô Vy Hằng tràn ngập sự khinh thường. Cô ta nói xong thì con Chu Tước trên không kìa cũng vỗ cánh một cái, như đang giễu cợt chủ của núi Kỉnh Long vậy.

Tôi cũng có chút không hiểu, chẳng lẽ chủ của núi Kinh Long nổi tiếng hơn ngàn năm đã bị cô ta dọa sợ thật ư?

Hay là do Tô Vy Hằng đến từ Bát Thỉ Môn, còn chủ của núi Kỉnh Long đúng là một thỉ thể nên trùng hợp khắc nhau?

Ngay lúc tôi đang buồn bực thì trên đầu xuất hiện một đám mây đen. Đám mây đen này che khuất hơn nửa núi Kinh Long, khiến cho ánh sao trời cũng trở nên mờ mịt.

Cùng lúc đó, sâu trong núi vang lên một tiếng rồng ngâm.

Trái tỉm tôi run lên, dường như chủ của núi Kinh Long không nhịn được nữa nên muốn ra tay rồi.

Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy tiếng rồng ngâm. Chẳng lẽ tôi sắp gặp được rồng trong truyền thuyết sao?

Thanh Long, Chu Tước, đây đều là những

sinh vật viên cổ lưu truyền trong giới phong thủy. Tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ, Chu Tước mà Tô Vy Hằng dùng thi khí để ngưng tụ ra là giả, nhưng Thanh Long này đúng là thật. Hai bên đánh nhau thì ai mạnh ai yếu đây?

“Cút ra!” Giọng nói già nua của chủ núi Kỉnh long vang lên.

Tiếng rồng ngâm ngừng lại, khu rừng cũng chìm trong ỉm lặng.

Tôi cho rằng chủ của Kinh Long muốn thỏa hiệp. Nhưng đúng vào lúc này có một luồng khí đen biến thành lợi kiếm, sau đó phóng thẳng từ sâu trong núi Kỉnh Long lên trời cao.

Thanh kiếm làm từ khí này đâm trúng Chu Tước với một tư thế vô cùng bá đạo. Chu Tước do thi khí biến thành kia còn chưa kịp làm gì thì đã tan rã rồi, chẳng còn sự cao ngạo như lúc trước nữa.

Tôi ngẩn cả người ra, thanh kiếm vừa rồi chỉ là khí mà thôi, sao lại có thể chứa đựng thần thông kỉnh khủng như thế chú?

Tô Vy Hằng cũng không bị đánh bại, tôi thấy cò ta lại kết ấn thêm một lần nữa. Cô ta muốn ngưng tụ thỉ khí thêm một lần nữa.

,rThu!,r

Chủ của núi Kỉnh Long chỉ nói một chữ, sau đó luồng thỉ khí này bị hút vào núi Kinh Long. Dường như nó đã bị nuốt chửng rồi biến thành chất dinh dưỡng cho mỗi ngọn cây cọng cỏ của núi Kinh Long.

“Cô nhóc, đừng cho là ta không ra khỏi núi Kinh Long được là cô có thể muốn làm gì thì làm! Ta cho cô thời gian ba giây, không ra thì chết!”

Thời gian ba giây, không ra thì chết!

Giọng nói của chủ núi Kinh Long nghe rất bình thản, không lạnh lùng giống như Tô Vy Hằng nhưng lại tựa như thánh chỉ, không cho phép bất cứ ai không nghe theo.

Đây mới là kẻ mạnh thật sự.

“Hừ, đồ xác quỷ già, xem như ông có chút năng lực đây. Nhưng tôi không sợ ông, sau này tu ví tôi tiến bộ thì vẫn sẽ tới đây luyện chế ông!” Tô Vy Hằng là một người hung hãn, rõ ràng cô ta không phải đối thủ của chủ núi Kinh Long nhưng vẫn nói mấy câu cho sướng miệng.

Nhưng sau khi nói xong chẳng được bao lâu thì cô ta đã biến mất, rõ ràng là cũng e dè chủ của núi Kỉnh Long.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 30


Chương 30

‘Trần Hoàng Kim, cậu nợ ta một rân!” Ngay lúc tôi đang than thở thì giọng nói hiền hòa của ông ấy lại vang lên bên tai tôi.

Tôi có chút vừa mừng vừa sợ, tôi có tài đức gì có thể để cho người thần bí như thế này nhớ nợ chứ.

Tôi vội vàng nói: “Cảm ơn ngài đã ra tay, tôi đây sẽ nhớ kỹ. Nếu như ngài không chê tôi tài hèn học ít thì ngày sau ngài cần tôi sẽ dốc hết sức hỗ trợ.”

“Sau này sẽ có cơ hội.” Giọng nói của chủ núí Kinh Long lại vang lên một lần nữa.

Tôi có chút thắc mắc, không biết ý của ông ấy là gì. Chẳng lẽ ông ấy tính ra cái gì ấy? Sau này tôi sẽ giúp được ông ấy?

Tôi cũng không hỏỉ nữa, có thể nói chuyện với chủ núi Kỉnh Long đã là cơ duyên lớn rồi. Nếu như lan truyền trong giới phong thủy cũng đủ để làm rạng rỡ tổ tông, khiến người khác hâm mộ.

“Trần Hoàng Kim, ta phải nhắc nhở cậu một câu. Ta không ngăn cản cậu giúp rắn xanh, nhưng muốn hóa rồng ở đây thì không được!”

Trong lúc tôi đang rất kinh sợ thì giọng nói

của chủ núi Kỉnh Long lại vang lên trong đầu tôi lần nữa.

Nhưng lần này ông âỳ không phải là mở miệng nói ra, giọng nói của ông ấy cứ thế mà xuất hiện trong đầu tôi.

Đây là truyền âm, nghe nói khi luyện khí Huyền Dương tới cảnh giới lớn thứ ba thì có thể làm như thế.

Tôi nghĩ sở đ* ông ấy truyền âm cho tôi là không muốn để cho con rắn xanh kia nghe được.

“Vì sao chứ?” Tôi không hỏi ra miệng mà chỉ lo lắng trong lòng.

Tôi cũng không biết là chủ núi Kinh Long có nghe được không. Dù sao ông ấy đã biến mất rồi, không trả lời tôi nữa.

Tôi đứng một mình trước Long Mòn một lúc lâu, trong lúc nhất thời rất là luống cuống.

Mặc dù tôi bước chân vào xã hội chưa lâu lắm nhưng ông nội đã dặn tôi rất nhiều Lân rằng làm người phải giữ lời hứa. Dù đối phương là một con rắn xanh nhưng tôi đã hứa với nó thì phải làm được. Huống chi nó còn giúp tôi một chuyện lớn.

Nhưng chủ núi Kinh Long đã nhắc nhở như

thế thì tôi cũng phải chú ý. Một người như ông ấy sao có thể nhắc tôi một việc nhỏ thế này chứ, tôi không thể làm ẩu được.

Tỏi càng nghĩ càng không hiểu vì sao chủ núi Kỉnh Long không để cho tôi giúp đỡ rắn xanh hóa rồng. Chẳng lẽ ông ấy không nỡ để rắn xanh rời đi ư? Nhưng ở đây cũng đâu thiếu giữ cửa?

Vậy thì vì cái gì đây?

Ông ấy nói không ngăn cản tôi thực hiện lời hứa, nhưng lại không cho tôi lấy phong cho rắn xanh ở đây. Nghe rất là mâu thuẫn.

Cuối cùng thì tôi quyết định bói một quẻ.

Trên càn dưới chấn, đây là quẻ Thiên Lôi Vô Vọng.

Quẻ tượng có nói, thiên hạ lôi hành, sấm sét giữa trời quang. Làm điều xằng bậy thì có tai ương ngoài ý muốn, đắc ý quên mình sẽ gặp tai. Thành hóa vạn vật đều có, tận nhân đạo mà hợp trời đức, sinh lực mới khỏe.

Tôi xem hết quẻ tượng thì cuối cùng cũng đã hiểu được.

Không phải là rắn xanh không thể hóa rồng mà là một khi nó hóa rồng sẽ gặp được tai bay vạ gió.

Bởi vì trên núi Kinh Long đã có chín con rồng chân chính. Truyền thuyết chín rồng kéo quan tài là có thật, một núi đã có có hai hổ chứ nói gì núi Kinh Long vốn đã có chín con rồng. Chín là số lớn nhất, một khỉ rắn xanh hóa rồng thì chắc chắn còn chưa kịp bay lên trời đã bị rồng khác nuốt chết.

Sau khi tôi hiểu được nguyên do trong đó thì nhìn về phía sâu thẳm trong Kinh Long với vẻ kính trọng.

Đến cùng chủ của núi Kỉnh Long là một người như thế nào?

Rõ ràng có thực lực để lên trời nhưng lại không quên quan tâm một con rắn canh cổng.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 31


Chương 31

Đôi mắt to tròn của nó trợn trừng như cái chuông đồng. Thậm chí nó còn vui tới nỗi quật đuôi rắn.

Điều này đêu có thể hiểu được, dù sao nó tu luyện nhiều năm như thế khó khăn lắm mới tới được lúc hóa rồng. Đây là lúc thay đổi vận mệnh của nó.

“Mi đừng gấp, chờ ta sắp xếp xong xuôi thì sẽ giúp ngươi phong chính.” Tôi không nói với nó rằng bây giờ còn chưa thể giúp nó hóa rồng. Một khi nó nghe được tin xấu này thì sẽ như bóng xì hơi, tu vi giảm mạnh, cố gắng mấy trăm năm cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Nó gật đầu với tôi fôỉ nằm sắp xuống. Tôi có thể nhìn thấy đầu nó có hai cái bao, đây là do tu vi đã tới mức hóa rồng nên mới xuất hiện.

Tòi lấy hai tấm bùa ra, chúng được tôi chuẩn bị từ lúc còn ở trong tiệm.

Một tấm thì vẽ sông nước cuồn cuộn.

Tấm còn lại vẽ biển với sóng mãnh liệt.

Tôi đặt haỉ tấm bùa xuống hai bên người rắn xanh sau đó lại dựng một cây cầu giây, đặt ngang sông biển.

“Bắt đầu đi.” Sau khi chuẩn bị kỹ càng thì

tôi nói với rắn ranh.

Linh trí của nó đã rất cao rồi, nó có thể nghe hiểu ý của tôi.

Nó thè lưỡi ra, sau đó uốn cơ thể lên, cơ thể của nó càng ngày càng nhỏ. Mấy giây trôi qua nó đã biến nhỏ thành một con rắn xanh dài bằng cây đũa, nhưng trên đầu nó đã mọc sừng thú, nhìn thoáng qua rất giống một con rồng nhỏ.

Nó nhảy lên cây cầu giấy rồi từ từ bò về phía trước.

Đây là trình tự phong chính của lỉnh xà. Dưới tình huống bình thường, khi linh xà tới cảnh giới hóa rồng sẽ chọn một cây cầu lớn, sau đó đi qua cầu giống như người vậy. Nhất định phải đi trên cầu, không thể đi dưới cầu, một khi nó đi dưới cầu thì mang ý nghĩa nó cũng sẽ bị người dẫm dưới chân. Tu vi của nó sẽ giảm mạnh, bỏ lỡ cơ hội hóa rồng.

Bò một lúc rồi đột nhiên nó đứng thẳng dậy như muốn bay lên mà nhìn tôi với vẻ kích động.

“Cậu thấy tôi giống rắn hay giống rồng?” Nó nói tiếng người rồi hỏi tôi.

Một khi tôi nói nó là rắn xanh thì mang ý

nghĩa là nó đã lấy phong thất bại, mãi mãi sẽ là một con rắn nhỏ, tu vi mấy trăm năm của nó cũng sẽ bị mất hết. Đây là lý do tại sao rất nhiều linh xà tình nguyện làm một con xà tinh có tu vỉ làm hại nhân gian cũng không muốn hóa rồng. Trừ khi chúng gặp được người có đạo hạnh, chứ người bình thường sẽ không nói chúng giống rồng.

Nhưng tôi thật sự không đành lòng bảo nó giống rắn. Nhìn sừng thú của nó thì nó đã có tướng rồng rồi, nóỉ rõ nó chưa từng làm việc xấu, vẫn luôn là một con rắn hiền lành. Muốn trách chỉ có thể trách nó chọn sai chỗ tu hành. Núi Kinh Long là nơi long khí vô cùng thịnh vượng, chín con rồng kia sẽ không cho phép nó tồn tại.

Tôi nhìn nó: “Ta thấy mi không giống rắn cũng không giống rồng.”

Nó sửng sốt một chút, cùng hung hăng trợn mắt nhìn tôi, sau đó nhìn về phía “biển” ở bên phải cơ thể, một mực ám chỉ tòi cho nó xuống biển để hóa rồng, cử chỉ, thần thái kia không khác so gì con người cả.

Tôi lắc đầu, nói: “Nhập sông là giao, xuống biến thành rồng, nhưng ta thấy mi không vào được sông cũng không xuống được biển.

Tôi vừa nói xong, trong cặp mắt của con rắn xanh kia xẹt qua bảy phần không hiểu, hai điểm cầu xin, một chút phẫn nộ.

Nó cho là tôi đang trêu đùa nó, làm hỏng chuyện tốt của nó.

Nhưng nó cũng không dám đối phó tôi, nó đang xin phong, cái gì cũng phải nghe lời tôi, huống chi chúng tôi còn có gia hạn khế ước.

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của nó, tôi có chút hung ác, tiếp tục nói: “Sông lớn biển rộng không thuộc về mi, mi mau nhìn xem đó là cái gì?”
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 32


Chương 32

NÓ đột nhiên phản ứng lại, trong mắt xẹt qua một tia oán hận.

Nhưng đã không kịp rồi, không có chỗ quay đầu, đây chính là cái giá phải trả cho việc xỉn phong.

Chỉ thấy con rắn xenh vốn đã co lại thành đôỉ đũa, lại lẫn nữa co rụt cơ thể lại, chạy về phía con búp bê pha lê.

Tôi vừa sải bước ra Long Môn, cầm con búp bê lên.

Lúc này con rắn nhỏ đã hoàn toàn bị trói buộc bên trong con búp bê, mà trên nó cũng không là rắn, đầu có sừng, miệng có râu rồng, thân có vảy rồng, bất thình hình hóa thành một con thanh long nhỏ.

Nhưng mặc dù nó đã hóa rồng thành công, nhưng vẫn không cảm kích tôi chút nào, ánh mắt oán hận kia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, bởi vì cho dù đã hành rồng nhỏ, lại bị cầm tù, ít nhất phải tù trăm năm, còn không bằng làm một con rắn lớn sống cho vui.

Tôi lập tức cầm búp bê đặt xuống núi Kim Long, sau đó mới nói với nó: “Thanh long nhỏ, mi đừng nhìn ta như vậy, không phải ta muốn

hại mi, thật ra ta đang giúp mi. Mi si ra trên núi Kim Long, trên núi có bao nhiêu con rồng mi không biết sao? Chín là số cực hạn, nếu ta cho mi xin phong thành công, mỉ hoa thành Chân Long, hôm nay mỉ bay lên trời càng sẽ làm lúc mỉ chết!1′

Ánh mắt oán hận của nó tiêu tán một chút, tôi lại tiếp tục nói: “Mặc dù không thể giúp mi hóa thành Chân Long, nhưng trốn trong thân con búp bê này cũng coi như giúp mi tránh một kiếp. Bây giờ mi chỉ là một con rồng nhỏ, nhưng tu vỉ vẫn còn, chỉ cần mỉ đi theo ta khổ tâm tu luyện, ngày khác ngươi tất phá xác mà ra, bay lượn trên trời cao đất dày.”

Nghe tôi nói, cuối cùng nó cũng bình tĩnh lại, linh trí của nó vốn không thấp, cộng thêm bây giờ đã hóa thành rồng nhỏ, lại càng thông minh, nhanh chóng nghe ra tôi không có nói láo, thực sự cho nó qua được một kiếp.

Nó ở trong con búp bế lúc lắc cái đầu nhỏ, trông rất đáng yêu, phải biết rằng đây chính là Chân Long trong truyền thuyết, cũng là sự tồn tạỉ cực kỳ hỉ hữu, không ngờ lại thành vật cưng của tôi, đúng là tạo hóa trêu ngươi.

“Sau này gọỉ mỉ là bé Thanh nhé, ta sẽ dốc toàn lực giúp mi tu hành. Nhưng mà mi cũng phải giúp ta, bên trong con búp bê này có con

quỷ nhỏ, trước tiên mi chặn nó lại, đừng để nó làm phiền ta, cũng không cho phép nó truyền lại tình hình của ta cho chủ nhân của nó.” Tôi lại nói lần nữa.

Thanh Long nhỏ gật đầu, nó nhanh chóng há miệng phát ra một tiếng rồng ngâm, mặc dù tên quỷ nhỏ kia là hung thần, nhưng đã được thấy qua Chân Long bao giờ, cho nên bị dọa đến cuộn mình, không dám làm một hành động nhỏ.

Tôi khẽ cười một tiếng, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, coi như giúp tôi giải quyết một trận phiền toái.

Trở lại trong cửa tiệm, không có tên quỷ nhỏ quấy rầy, tôi an tâm ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau, tôi liền chạy tới nhà họ Diệp.

Diệp Huy Tùng ra ngoài đi làm, Hứa Thanh Vân và Diệp Điền Tĩnh đang tập thể dục buổi sáng.

Nhìn thấy tôi tới, Hứa Thanh Vân ngược lại rất nhiệt tình, lập tức vẫy tay với tôi, nói: “Hoàng Kim tới rồi à, ăn sáng chưa?”

Nhìn dáng vẻ bà ấy cũng không chán ghét gì tôi, không có giống Diệp Huy Tùng ra vẻ trịnh

thượng, giả vờ xa cách, còn cho tôi cảm giác là một người phụ nữ dịu dàng chăm lo cho gia đình.

Tôi cười, lễ phép nói: “Đã ăn rồi ạ, hôm qua chú Diệp tới tìm cháu, nói đồng ý hôn sự của cháu và Điền Tĩnh, cho nên hôm nay cháu tới nhà, cần chuẩn bì gì, cháu sẽ chuẩn bị sớm một chút.”

Hứa Thanh Vân dịu dàng cười một tiếng, quyến rũ vô cùng: “Hoàng Kim à, đừng khách sáo, về sau chúng ta chính là người một nhà rồi. Cháu không cần vì Điền Tĩnh là tiểu thư đài các gì, mà bó tay bó chân, chỉ cần cháu đối xử tốt với nó là được rồi. Còn cả Huy Tùng, cho dù ông ấy có chướng mắt cháu thì cháu cũng đừng để ý, cháu còn trẻ, chỉ cần tiến lên thì tất cả đều ổn. Với cả, nhà họ Diệp của dì gia sản lớn, làm con rể nhà họ Diệp cái gì cũng có, cháu không cần thấy có áp lực.”

Hứa Thanh Vân tận tình khuyên bảo, mặc dù trong lời nói không coi tôi thành người trẻ tuổi ưu tú gì, nhưng giọng điệu không khó chịu như Diệp Huy Tùng.

Tôi cườỉ nói: “Cảm ơn dì quan tâm, cháu sẽ cố gắng đối xử tốt với Điền Tĩnh. Đúng rồỉ, sáng nay cháu có xem camera giám sát ở cửa hàng, nhìn thấy chiều qua hình như dì có tới, sao lại

không vào cửa hàng ngồi một chút?”

Tôi không có trực tiếp hỏi bà ấy chuyện hộp quà, chỉ nói bóng nói gió.

Hứa Thanh Vân trợn to mắt, khó hiểu nói: “Hả? Chiều hôm qua? Chiều hôm qua dì không có đi ra ngoài, vẫn ở nhà tập yoga mà.”
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 33


Chương 33

Hứa Thanh Vân nghi hoặc nhìn tôi, nói: “Hoàng Kim à, có phải cháu nhìn nhầm rồi không? Dì thật sự không có ra ngoài.”

Diệp Điền Tinh lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi chớ nói lung tung, giả vờ như không biết là được. Cô ấy cho rằng Hứa Thanh Vân bảo cô ấy đưa tôi hộp quà là vì nghi tới thể diện của tôi, ám chỉ tôi đừng nói huỵch toẹt ra, như vậy sẽ khiến hai bên khó xử.

Tòi đương nhiên cũng không ngốc nghếch truy đến tận cùng, mà cho dù không hỏi thì trong lòng cũng có đáp án rồi.

“Dì à, hẳn là cháu nhìn nhầm rồi, cháu chỉ thấy được bóng lưng dáng người bà ấy rất đẹp, nhìn rất giống dì.” Tôi thuận miệng nói.

Hứa Thanh Vân vui vẻ cười nói: “õ… nhìn không ra, miệng lưỡi của Hoàng Kim cũng khóe lắm. Nhưng mà dì phải nhắc nhở cháu, sau này chủ có thể khen hai mẹ con dì, không được phép khen phụ nữ khác, biết chưa? Các cò gái trong thành phố hay nông thôn cũng vậy, được khen nhiều thì sẽ nghĩ nhiều đấy.”

Tôi gật đầu, Hứa Thanh Vân dường như có lòng muốn cho chúng tôi không gian riêng, nhanh chóng nói: “Dì còn hẹn bạn đi spa, hai

đứa nói chuyện đi, dì đi trước.”

Chờ Hứa Thanh Vân đi, Diệp Điền Tĩnh giả bộ trừng tôi một chút, nói: “Anh Kim, anh mới tớỉ thành phố không lâu mà đã học thói xấu rồi, còn biết khen mẹ em xinh đẹp nữa. Thế sau này em gả cho anh cũng có chút không yên tâm, anh sẽ không một dạ hai lòng chứ?”

Tôi lúng túng gãi đầu: “Sẽ không đâu, Điền Tĩnh, anh không phải cố ý đổi chủ đề đâu.”

Cô ấy lại nhanh chóng nói tiếp: “Anh Kim, hộp quà đó đúng là do mẹ bảo em đưa cho anh, việc này anh buồn bực trong lòng là được, nói ra chi cho xấu hổ. Anh đúng là trẻ tuổi, không có kỉnh nghiệm giao tiếp gì cả.”

Tòi không có phản bác lại cô ấy, mà trực tiếp hỏi: “Điền Tĩnh, nhà em giàu có như vậy, trong nhà hẳn có camera giám sát đúng không?”

Diệp Điền Tĩnh nghe vậy gật đầu, mở to đôi mắt lấp lánh: “Anh Kỉm, anh hỏi cái này làm gì?”

Tôi trả lời: “Điền Tĩnh, em có thể lấy ra video giám sát của ngày hôm qua không? Anh muốn coi trong thời gian đó, có phải dì ở nhà tập yoga không.”

Nghe tôi nói vậy, Diệp Điền Tĩnh có chút

tức giận, có điều không nổi đóa với tôi, chỉ không vui nói: “Anh Kim, anh có ý gì chứ. Không phải em vừa nói rồi à? Là mẹ đưa em quà, người phụ nữ có vóc dáng đẹp mà anh thấy trong camera giám sát chính là mẹ của em.1′

“Em cứ đi xuất video ra trước đi, xem xong anh sẽ giải thích với em.1′ Tôi nói thẳng, nói mồm không có bằng chứng, cô ấy nhất định sẽ không tin.

Mặc dù Diệp Điền Tĩnh không hiểu ý tôi lắm, nhưng mà vẫn dẫn tôi đến phòng giám sát.

Video nhanh chóng tua đến khoảng chiều ngày hôm qua. Quả nhiên, Hứa Thanh Vân ở nhà tập yoga.

“A!” Diệp Điền Tĩnh kỉnh hãi bịt miệng lại, liên tiếp lùi về sau mâỳ bước.

Tôi đỉ tới bên cạnh cô ấy, đưa tay ổn định lại cơ thể đang run lẩy bẩy của cô ấy.

‘Anh Kim, thế này là sao, chuyện gì thế này? Rõ ràng mẹ em ở nhà tập yoga, sao lại còn cùng lúc đưa qua cho em? Em bị trúng tà à?” Diệp Điền Tĩnh có chút nói năng lộn xộn hỏi tôi.

Tôi nói thẳng: “Người đưa em hộp quà không phải mẹ em, Điền Tĩnh, em nhớ lại một chút, xem lúc đó bà ta có chỗ nào khác thường
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 34


Chương 34

Nghe xong, tôi gật đầu, điều này cũng phù hợp với đáp án trong lòng tôi.

Hộp qua kia đưa cho Diệp Điền Tĩnh, không những không phải do Hứa Thanh Vân đưa, thậm chí có thể còn không phải là người sống.

Bởi vì từ video Hứa Thanh Vân tập yoga, không có tồn tại tình huống bà ấy bị yêu ma nhập thân gì.

Như vậy người cùng lúc đó xuất hiện ở cửa hàng không phải bà ây, trừ chị em sinh đôi, họ hàng cùng huyết thôi giả mạo, vậy thì chỉ có ba khả năng.

Thú nhất chính là tỉnh quái biến thành, yêu quái thành tỉnh có thể hóa thành hình người. Nhưng tỉnh quái biến hóa thành người nhìn sẽ rất có linh khí, đặc biệt là đôi mắt sẽ không giống người bình thường lắm. Việc này không hợp với lời Diệp Điền Tĩnh nói, huống chi nên là tinh quái biết thành, sẽ không cần phải che dù.

Loại thứ hai có khả năng là ghim tượng giấy có thể chiếu vào bộ dạng người để tạo ra tượng giây, lại mượn âm hồn hồn kèm thể, để người giất thành người. Có điều, vươn mắt nhìn toàn bộ giới phong thủy, ngoại trừ ông nội thì có

đại thần thông Miêu Huyền có thể ghim tượng giấy, rất khó tưởng tượng ra còn có ai có được loại thần thông thế này, mà nhân vật kiểu này cũng không có khả năng sống ở thành phố Liêu Canh.

Vậy chỉ còn lại một khả năng, mượn thỉ tạo người.

Thật ra nếu không tận mắt nhìn phép thần thông của Tô Vy Hằng hôm qua, tôi sẽ không tin là trên đời có bí pháp thần kỳ như vậy, nhưng bây giờ tôi không chút nghỉ ngờ, “Hứa Thanh Vân” đưa tôi hộp quà hôm qua tuyệt đối là mượn thi thể tạo nên.

Tôi từng đọc một bản “Chuyện lạ thi quỷ”, trong cổ tịch có thấy qua một bí pháp dân gian, nói nếu như tìm được một thỉ thể có vóc dáng, gương mặt tương tự, trải qua bí pháp luyện thi, dùng thỉ khí đề cải tạo nó, là có thể biến thỉ thể này thành một dáng vẻ khác.

Có điều đây chỉ là một cái xác, không có thần trí, tất cả đều bị người khống thi điều khiển, nhìn kỹ cũng ó thể nhìn ra không phải là người sống.

Cho nên Diệp Điền Tĩnh mới thấy Hứa Thanh Vân ảm đạm vô hồn, không có chút sức sống nào, đeo khẩu trang cũng vì sợ lộ, bởi vì thi

khí có thể cải biến x*c th*t của thi thể, nhưng răng là kiên cố nhất, cho nên khẩu hình miệng rất khó đổi.

Mà sỡ dĩ bà ta che dù cũng vì thỉ khí không thể gặp ánh mặt trời chiếu vào, một khi lấy dù ra, sẽ biến thành một cái xác thối.

Hiểu nhiên tất cả suy luận đều hướng về phía người phụ nữ kinh khủng kia, Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn, cô ta thần thông như vậy sao?

“Anh Kim, giờ xử lý thế nào, có nên gọi cho bố em không? Em có hơi sợ, trên đời sao có thể có hai mẹ chứ?” Diệp Điền Tĩnh kéo góc áo của tôi, lo lắng hỏi.

Trong lòng tôi cứ lờ mờ có chút bất an, luôn cảm giác Tô Vy Hằng cứ đỉ vòng vo làm loạn ra hành động lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không thu tay lại.

Cô ta hoàn toàn có thể thông qua một cách đơn giản hơn là đưa tên quỷ nhỏ tới cửa hàng của tôi luôn, nhưng lại chọc cách làm trái trật tự đạo trời này, như vậy nhất định cô ta còn giấu sát chiêu lớn hơn.

Cứ luôn thấy bản thân bước từng bước vào cái bẫy của Tò Vy Hằng, tên quỷ nhỏ và lần chạm mặt trên núi Kim Long ngày hôm qua chỉ là kíp nổ mà cô ta cố ý để lại.

Tôi nhìn bên ngoài, bây giờ là giữa trưa, mặt trời l*n đ*nh, đây là khoảng thời gian dương khí mạnh nhất trong ngày, muốn tra rõ ràng sát chiêu của Tô Thanh Hà là gì, đáy là khoảng thời gian tốt nhất, phép khống thỉ của cô ta sẽ không cách nào thỉ triển.

Thế là tôi lập tức nói với Diệp Điền Tĩnh: “Điền Tĩnh, đến giường mẹ của em, tìm trên bàn trang điểm xem có sợi tóc nào không, lấy cho anh. Ngoài ra, tìm một bộ quần áo của bà ấy, tốt nhất là chưa giặt.1′
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 35


Chương 35

Tôi không nói cho Diệp Điền Tĩnh mình mạnh cỡ nào, còn mạnh hơn so với Thẩm Đoàn Tinh.

Chỉ nói với cô ấy: “Điền Tĩnh à, em cứ chuẩn bị thứ đồ anh cần đi, sau đó anh sẽ giải thích với em.”

Mặc dù Diệp Điền Tĩnh không hiểu, nhưng vẫn theo ý tôi đi làm.

Đợi cô ấy đi chuẩn bị, tôi vẫn lặng lẽ theo dõi camera giám sát.

Tôi xem đỉ xem lại nhiều lần, chiều qua chừng hai giờ, tôi thấy Thẩm Đoàn Tinh xuất hiện trong video.

Camera giám sát nhà họ Diệp rất hiện đại, có thể thu âm, cho nên tôỉ nghe được bọn họ nói những gì.

Hứa Thanh Vân rất khách sáo với Thẩm Đoàn Tinh, dù sao ông ta cũng là một thành phong thủy có tiếng trong thành phố, bà ta dừng lại việc dở tay, cùng trò chuyện với Thẩm Đoàn Tinh.

Sau khi nói chuyện vài câu, Thẩm Đoàn Tinh hỏi Hứa Thanh Vân ngày sinh tháng để, nói nhà họ Diệp chiêu được rể, chuyện vui sắp tới

cho nên muốn đưa một cái hỉ phù.

Hứa Thanh Vân cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói cho Thẩm Đoàn Tỉnh ngày sinh tháng đẻ.

Ngay sau đó Thẩm Đoàn Tinh còn nói mệnh cách của tôi không tốt, trời sinh khắc vợ, nói muốn giúp nhà họ Diệp hóa giải, cho nên lại xin Hứa Thanh Vân một ít máu ở đầu lưỡi.

Hứa Thanh Vân hoảng hốt, đương nhiên đồng ý, nhận lấy một câu kim châm của Thẩm Đoàn Tinh, đâm rách đầu lưỡi, nhỏ một giọt máu lên tấm bùa của Thẩm Đoàn Tỉnh.

Cầm lấy máu trên đầu lưỡi của Hứa Thanh Vân, Thẩm Đoàn Tinh liều rời đi, Hứa Thanh Vân thì liên tục cảm ơn, cho là Thẩm Đoàn Tỉnh đã giúp nhà họ Diệp hóa dữ thành lành.

Xem xong cảnh tượng này, tôi tức đến nghiến chặt răng, hay cho cái ông Thẩm Đoàn Tinh này, làm xấu danh tiếng của tôi thì thôi, lại còn muốn tìm thiêu thân thế mạng.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vì sao Tô Vy Hằng có thể dê dàng mượn thi tạo ra một “Hứa Thanh Vân” rồi, chắc chắn Thẩm Đoàn Tinh và cô ta là đồng lõa.

Tô Vy Hằng còn chưa quen với cuộc sống

ở thành phố Liễu Giai này, muốn thuận lợi hại tôi thì nhất định cần một thầy phong thủy ở địa bàn tương trợ, như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.

Xem ra tôi cần phải một lần nữa xem xét kỹ lại mầm tai vạ này, còn gai góc hơn so với tưởng tượng của tôi. Truyền nhân Bát Thi Môn lại liên thủ với thầy phong thủy, không ra tay thì thòi, vừa ra trận thế thì tất tạo thành một trận đại nạn, tôi phải nắm được sát chiêu thực sự của bọn họ là gì.

Cùng lúc đó, trong trái tỉm tôi cũng có chút ấm áp.

Từ video giám sát có thể thấy được, chí ít mẹ vợ Hứa Thanh Vân không tệ, bà ấy tỉn tưởng Thẩm Đoàn Tỉnh nói tôi có số sát vợ, nhưng hôm nay vẫn nói chuyện dịu dàng với tôi, bà ấy vẫn là một trưởng bối đáng kính.

Lúc này, Diệp Điền Tĩnh đi từ trên lầu xuống, cầm trong tay thứ tôi muốn.

“Anh Kim, mẹ em chăm sóc rất tốt, không bị rụng tóc, khó khăn lắm em mới tìm được hai sợi. Còn có bộ quần áo này là mẹ em vừa thay ra trước khi ra ngoài, còn chưa kịp giặt.” Diệp Điền Tĩnh đưa đồ cho tôi, rất tin tưởng tôi.

Một mùi hương phụ nữ thoang thoảng bay tới, tôi vội vàng cất quần áo vào trong túi, nói

với Diệp Điền Tĩnh: “Cảm ơn, vậy anh đi xử lý trước. Điền Tĩnh, hai ngày này em hận chế đi ra ngoài, chờ hai ta kết hôn, tất cả sẽ ổn.”

Cô ấy trừng lớn mắt, hỏi: “Anh Kim, rốt cuộc anh muốn làm gì, không phải định bắt quỷ đấy chứ? Có thể đưa em đi cùng không? Em cũng muốn được mở mang kiến thức một chút, người ta nói lấy gà theo gà, lấy cho theo chó, em gả cho thầy phong thủy, không phải nên hiểu rõ một chút sao?”

“Chờ hai ta kết hôn đã, sẽ có cơ hội.” Tôi nói thẳng.

Nói xong, trong lòng tôi còn có chút thở dài.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 36


Chương 36

Thật ra trong lòng tôi cũng muốn dẫn cô âỳ đi, nhưng dù sao hai đứa còn chưa thành thân, mặc dù nguyên nhân chính là do tôi, nhưng mà nhiều ít cũng có chút liên lụy tới nhà họ Diệp, nếu như tôi dẫn cô ấy theo, thì có chút vi phạm quy định của ông nội.

Càng quan trọng hơn là, lần hành động này của tôi rất nguy hiểm, tôi phải tìm thi hỏi.

Trở lại trong tiệm, tôi chuẩn bị pháp khí quan trọng đầy đủ, cất vào túi vải rồi vác trên lưng, sau đó mới ra khỏi cửa.

Tôi đi vào chỗ “Hứa Thanh Vân” hôm qua đứng, dùng bột trầm hương đổ ra một vòng tròn.

Sau đó đặt quần áo mang mùi của Hứa Thanh Vân bỏ vào trong vòng tròn, dùng lá bùa nhóm lửa.

Quần áo đốt sạch, tôi lấy la bàn ra, trong miệng lẩm bẩm: “Cán nguyên hanh lợi trinh, Thái Cực thuận lối ta. Hứa Thanh Vân sinh giáp tự, chân hồn đi nhanh, vấn lộ chỉ phân minh!”

Đây là đạo tìm người trong Kỳ Châm Bát Pháp, tôi đốt quần áo của Hứa Thanh Vân, niệm tên của bà ây, ngày sinh tháng đẻ, dưới tình huống này la bàn có thể vạch phương hướng

của bà ấy. Mà hôm nay Tô Vy Hằng để “Hứa Thanh Vân” xuất hiện ở đây đó là thỉ, nhưng có máu đầu lưỡi và ngày sinh tháng đẻ của bà ây hơn nữa còn chưa đi qua hai mươi bốn giờ, la bàn hẳn có thể cảm ứng được.

Quả nhiên, sau khỉ tôi niệm chú xong, kim là bàn lập tức lắc lư.

Tôi nhìn không chớp mắt, cuối cùng chỉ ra hai hướng.

Trong đó một hướng rất mạnh mẽ đương nhiên là muốn chỉ vị trí hiện tại của Hứa Thanh Vân thật, còn đổi sang một hướng yếu hơn, mới là hướng tôi cần đỉ.

Tôi cầm la bà, dọa theo hướng kim chỉ, từng bước đi tới.

Bình thường mà nói, dù Tô Vy Hằng là truyền nhân của Bát Thi Môn, cũng không có khả năng khống chế thì từ khoảng cách xe, cho nên tôi đoán cái thi thể “Hứa Thanh Vân” kia sẽ khá gần cửa hàng.

Quả nhiên, tôi đi chừng mười dặm đường, đã tới mục tiêu. Tuy khoảng cách này đã rất xa, nhưng dù sao cô ta cũng là truyền nhân của Bát Thỉ Môn, cũng trong phạm vỉ hiểu biết của tôi.

Nơi này là vùng ngoại thành của Liễu

Canh, có giao với nông thôn, chỗ giao là một rừng cây, mục tiêu ngay sau rừng cây.

Nhưng khi tôi vừa xuyên qua rừng cây, hướng la bàn đột nhiên loạn, kim đồng hồ không ngừng run run chìm nổi.

Tôi thầm kêu không ổn, xem ra tự mình đi tới một nơi hung hiểm rồi, vội vàng tập trungtin thần nhìn la bàn.

Tôi nhìn thấy kim đoài hơi nổi lên trên, nói rõ nơi này có âm khí, đa số chết oan hoặc không phải cái chết bình thường.

Mà kim đầu lại nửa nổi nửa chìm, lên xuống đều không chạm đáy, điều này cho thấy nơi này có phần mộ.

Có điều phong thủy nơi này rõ ràng đã bị người ta cố gắng cải tạo rồi, khiến la bàn có chút mất lỉnh, xem chừng Tô Vy Hằng không muốn để cho người khác tìm tới vị trí của cái xác kia.

Nhìn thấy điều này, tôi cười lạnh một tiếng, tôi thừa nhật thực lực của cò ta cực mạnh, nhưng bàn đến Tầm Long Điểm Huyệt, tôi tự nhận bản thân không thua kém cô ta.

Ngay cả ông nội cũng không nhịn được khen ngợi tôi vào năm tôi mười sáu tuổi, nói về

mảnh phong thủy tôi trời sinh là đại sư, cực kỳ hiểu rõ về phong thủy.

Cái gọi là phong thủy tên như ý nghĩa: giấu gió đạp nước. Tuy nói sau này vòng tròn phong thủy càng lúc càng lớn, có càng nhiều đại sư ở nhiều phương diện, nhưng phong thủy kham dư, tuyệt đối là bản lĩnh căn bản nhất cũng là phức tạp nhất.

Trông núi bắt nước, xem khí địa lý, bình sơn phẩm thổ, định cát điểm huyệt, kiến thức trong đó cực kỳ phức tạp, mà luận về tri thức, tôi hẳn có thề được xưng là đại sư.

Tôi dừng lại ở chỗ sâu trong rừng cây, lấy ra lư hương, đốt hương kính thần, sau đó đánh giá cảnh vật chung quanh, chuẩn bị phá mê cục của nơi này, tìm ra vị trí giấu thỉ.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 37


Chương 37

Cửa Âm Dương lại xưng là Sinh Tử Môn, tên như ý nghĩa, người sống đi cửa sinh, âm hồn đi cửa tử.

Một khỉ không tìm đúng cửa đỉ vào, người sống xông lầm cửa tử, hoặc là âm hồn không cẩn thận vào cửa sinh, đó chính là kỉnh động trận pháp. Người nhẹ thì bị nhốt nhiều ngày, sau khỉ ra ngoài thần chí mơ hồ. Nghiêm trọng có thể sẽ bị vây chết bên trong, hồn phỉ phách tán. Còn ảnh hưởng bao nhiêu thì phải xem đạo hành của thầy phong thủy bày ra trận pháp nông hay sâu.

Nhưng cái này đối với tôi lại không khó, cho dù là thầy phong thủy nào bày ra trận pháp này, tôi cũng có lòng tin tìm được lối vào chính xác.

Tôi nhắm mắt lại, chăm chú cảm nhận chút không khí chung quanh, cái này trong phong thủy gọi là cảm khí.

Cảm khí cực khó, có vài thầy phong thủy dù khí Huyền Dương trên người có mạnh hơn cũng không tìm được của cảm khí, việc này không liên quan đến thực lực, chính là một năng lực nhận biết cực kỳ huyền diệu.

Đây cũng là lý do tại sao thầy phong thủy

lợi hại, dù thực lực không mạnh, nhưng vẫn có thể bị truy phủng. Vì nhờ pháp khí thường xuyên sẽ dẫn đến việc bị ngoại lực hấp dẫn, rơi vào bẫy, có thể thông qua cảm khí để phản hồi lại cực chuẩn

Cảm khí xong, tôi ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ là ban ngày, trên trời không có sao, nhưng nếu muốn tìm lối vào của Sinh Tử Môn, nhất định phải nhờ thế trời.

Cuối cùng tôi xác định được đại khái Sinh Tử Môn, ở phía đòng nam của cánh rừng.

Tôi đỉ vào khu vực này, tìm ra một cái cây nhỏ nhất trong đó. Bởi vì cây này sinh trưởng trên cửa âm, không chiếm được đủ ánh sáng mặt trời cho nên mới không sính trưởng bằng cây cối xung quanh.

Sau khỉ xác định cửa từ xong thì đơn giản hơn nhiều, âm dương đối lập, cửa sinh đương nhiên là ở mặt đối của nó.

Tôi nhớ kỹ phương hướng của cửa sinh, sau đó lại lần nữa xuyên qua rừng cây.

Lài về vị trí lúc nãy, tôi dựa vào phương hướng của cửa sinh trong rừng cây, suy diễn ra phương hướng cụ thể, Tân nữa móc la bàn ra, quả nhiên kim đồng hồ liền khôi phục lại như thường.

Đã tới được mục tiêu, trước mắt có mấy ngôi mộ.

Không phải loại mộ phần chính quy trong thành phố mà là những gò đất giống ở nông thôn.

Chắc hẳn cái xác mà Tô Vy Hằng điều khiển kia được chôn ở chỗ này, tôi chỉ cần tìm ra nó, mượn cái xác này để tìm ra đại khái sát chiêu của cô ta là gì.

Dù cho thực sự không nhìn ra, tôi cũng có thể thông qua cái xác này tới vùng âm, luôn có thể tìm ra dấu vết để lại.

Mà bây giờ nhất định Tô Vy Hằng còn chưa phát giác được hành động của tôi, bây giờ vốn là ban ngày, cộng thêm tối qua cô ta bị sơn chủ Kim Long đả thương, nhất thời chưa thể khôi phục ngay.

Cho nên tôi nhất định phải nhanh, thừa dịp vườn không nhà trống, nắm được bước tiếp theo trong kế hoạch của cô ta, như vậy mới có thể tương kế tựu kế, ra chiêu phản công điên cuồng.

Nhưng sau khỉ chăm chú xem các mộ phần trước mặt xong thì lại thêm mơ hồ.

Trước mắt không chỉ có một mà là bảy

ngôi mộ.

Bảy ngòi mộ này đêu không có lập mộ bia, cho nên tôi cũng không biết cái xác đó nằm trong ngôi một nào.

Tôi đỉ một vòng quanh từng ngôi, phát hiện phần đất của mộ đều có dấu hiện long ra, không giống như là vừa bị đào.

Chẳng lẽ bảy ngôi mộ này chỉ là ngụy trang? Hay là ngôi mộ chân chính được giấu trong đó?

Tôi không tin tà, bàn về Phân Kim Định Huyệt, mặc dù tôi chưa đi tìm qua mộ lớn nào, nhưng bản lĩnh tuyệt đối không thua gì Mạc Kim giáo uy.

Tôi dùng la bàn dò xét mỗi ngôi mộ một lượt, điều làm tôi kinh ngạc chính là, bảy ngôi mộ đều là mộ thật, bên dưới đều có thi khí, đều mai táng thỉ thể.

Tôi nhíu mày, nơi này hiển nhiên không phải nơi chôn loạn, cũng không phải nghĩa trang công cộng ở nông thôn. Tôi lập tức chỉnh trang lại bảy ngôi mộ, hiểu nhiên là không bình thường.

Lại nhớ tới nơi này nuôi thi, bị người cố ý bày ra cửa Âm Dương, tôi nghĩ nhất định trong

bảy ngôi mộ này có cất giấu thứ gì bên trong, tuyệt đối không thể tùy tiện động vào bất cứ ngôi mộ nào.

Nhưng tôi không lùi bước, mà ngồi xếp bằng, vừa cảm khí, vừa điên cuồng lục lọi trong đầy xem có lý luận tri thức nào liên quan đến Phân Kim Định Huyệt không.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 38


Chương 38

Quả nhiên, từ xa nhìn lại, bảy ngôi mộ này trông tựa như từng ngọn đèn, mà đỉnh mộ rất nhọn, giống như bấc đèn.

Hay cho một cái thất tỉnh đăng, thế mà lại dùng bố cục nghĩa địa liên hệ với Âm Dương Huyền Thuật, xem ra cái cô Tô Vy Hằng này bỏ ra không ít công sức.

Có điều nghĩ lại cũng bình thường, cái sát cục này nhằm vào tôi, cô ta đã bố trí nhiều năm rồi.

Thật không biết, tôi đắc tội với cô ta chỗ này, để một người phụ nữ thần thông quảng đại như này quyết tâm muốn g**t ch*t mình.

Sau khi xác định đây là Thất tinh đăng thì dễ làm hơn nhiều.

Thất tinh đăng, chúng tỉnh củng nguyệt.

Bảy ngôi một ngôi mộ đều không phải chủ mộ, bọn chúng chỉ là chôn cùng, còn chủ mộ thì bị giấu đi.

Thất tỉnh đăng là hỏa, chúng tỉnh củng nguyệt thì là nước, cho nên chủ mộ hẳn ở trong nước.

Tôi nhìn bốn phía đánh giá một chút, nhanh chóng tìm được một cái giếng cách đó

không xa, nhưng giống như bị nắp che kín.

Tôi lập tức tới chiếc giếng đó, quả thực nó đã bị đậy lại.

Nhìn giống một cái giếng cạn, bên trên nắp giếng còn che kín một tầng đất.

Nhưng mà đất ở đây có chút nhão, đã bị động tay cách đây không lâu.

Chính là chỗ này, chính chủ mà tôi muốn tìm đang nằm bên dưới.

Trong lòng mừng thầm một trận, không uổng công học nhiều lý luận tri thức như vậy, hôm nay cuối cùng cũng được thi triển tài nghệ. Mặc dù rất khẩn trương, nhưng lại có một cảm giác lâng lâng vui vẻ.

Tôi lập tức cạy mở thân giếng, thăm dò nhìn bên dưới một chút.

Một mảnh đen kịt, tôi hô xuống bên dưới vài tiếng, nghe tiếng vọng lại thì đây không phải giếng cạn, bên dưới có nước, điều này càng chứng minh suy đoán của tôi là đúng, bên dưới có một cái mộ trong nước.

Tôi lấy ra con búp bê pha lên phong bé Thanh, dùng một sợi dây đỏ cuốn quanh con búp bê, sau đó nói: “Nhờ vào mi, mỉ xuống dưới giúp ta cuốn lấy đáy quan tài, ta muốn lôi nói

lên.

Tuy nói bé Thanh bị phong bế, nhưng chút năng lực nhỏ nhoi ấy nó vẫn phải có.

Tôi nhanh chóng thả búp bê xuống dưới, nước giếng không tính là quá sâu, cũng tầm bảy, tám mét, dường như có thể thấy đáy.

Sau khi thấy đáy, dây đỏ vẫn không ngừng đi xuống, hẳn là đang trói quan tài dưới nước.

Lại qua mấy phút, sợi dây bất động.

Tôi bắt đầu dùng sức kéo lên, ngay từ đầu rất nặng, tôi phải điều động khí Huyền Dương, phí hết sức chín trâu hai hổ mới kéo động.

Sau khi kéo động, nhờ sức nổi, liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tốn công phu không bao lâu sau, tòi cảm giác hẳn là quan tài đã bị kéo lên trên mặt nước rồi, có điều vẫn bị kẹt ở miệng giếng.

Tôi chuẩn bị cúi xuống thăm dù, vừa ngó đầu vào miệng giếng, dây thừng trong tay đột ngột trượt nhanh xuống.

Trong lúc mơ hồ, tôi thấy được một bàn tay tái nhợt đè lại quan tài, khiến quan tài nhanh chóng chìm xuống.

Chờ tới khi tôi phản ứng kịp, sợi dây đỏ

gần như trượt vào giếng, quan tài lại trở về vị trí cũ.

Trong lòng tôi trở nên thấp thỏm, không đúng, chẳng lẽ dưới giếng còn có thứ bẩn thỉu?

Có thể theo như lý thuyết thì đây là nơi nuôi thỉ, còn bày ra Sính Tử Môn, nơi này không có khả năng tồn tại âm hồn, mà nếu có thì cũng sớm hồn phỉ phách tán rồi.
 
Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
Chương 39


Chương 39

Mộ oan nữ Tô Vy Hằng.

Nhìn thấy mấy chữ này, cả người tôi đều hoang mang.

Ngôi mộ mai táng dưới đáy giếng này chính là Tô Vy Hằng? Cô ta có oan khuất gì?

Nhưng sao có thể như vậy? Ngôi mộ này hiển nhiên có từ nhiều năm trước, nhưng tối qua tôi mới gặp Tò Vy Hằng.

Tuy nói khoảng cách rất xa, tôi không thấy rõ mặt của cô ta, nhưng tôi có thể xác định đó là một người sống.

Lại nói, truyền nhân của Bát Thi Môn nhất định là người, không thể nào là một người chết được.

Tôi không hiểu sao, Tân đầu tiên cảm thấy tri thức phong thủy dự trữ của mình không đủ, nhìn không ra đây rốt cuộc là cái bài gì.

Ông nội từng nói với tôỉ, một khỉ thấy phong thủy lâm vào mê cục, nếu như vắt óc mà không giải được, sẽ lâm vào vòng lặp vò hạn, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi là sẽ không ra được.

Tôi cảm thấy nơi đây không thể ở lâu, chuyển sang nơi khác, từ từ lắp lại các manh

mối một lượt, nếu không sẽ bị vây ở đây, dù sao còn chưa biết dưới đáy giếng có mấy thứ đồ bẩn thỉu gì. Sau lưng lại có thất tỉnh mộ, còn có cửa âm dương, bây giờ tuyệt đối không phải là thời điểm tôi phá cờ.

Thế là tôi lập tức kéo Thanh Long trong búp bê pha lê lên, sau đó đậy kín nắp giếng, lập tức thuận theo đường cũ, đi ra từ cửa sinh.

Rời khỏi khu rừng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tình cảm kia thật quá ngột ngạt.

Có đôi khi lâm vào mê trận, còn hoảng hơn so với gặp yêu ma quỷ quái.

Khó trách trên đời nói hung hiểm nhất không phải yêu ma quỷ quái mà là lòng người.

Câu nói này thực sự không sai, luận đến thuật hại người, tất cả quỷ thi âm linh đều chỉ là con cờ trong ty thầy phong thủy mà thôi, thế cục trải như thế nào, vẫn là do đạo hạnh của thầy phong thủy định đoạt.

Tôi không về cửa hàng, mà tìm một nơi không người, ngồi xếp bằng, bắt đầu đem những đầu mối này cẩn thận thăm dò.

Giả mạo Hứa Thanh Vân đưa tên quỷ nhỏ tới hại tôi, trong búp bê pha lê có Tử mẫu chú, dùng thi khí muốn giết tôi, Sinh Tử Môn, mộ thất

tinh, mộ của Tô Vy Hằng được chôn dưới nước ở nơi nuôi thi…

Rốt cuộc tất cả có liên quan gì? Là sát chiêu riêng biệt, hay là thận trong từng bước trong liên hoàn kế, thật ra là đang dựng lên một thế cục tất phải giết?

Tôi gần như lục soát hết tri thức trong đầu, nhưng vẫn không thể liên hệ một chuỗi các sự kiện lại với nhau. Bởi vì một người đã chết không thể nào thần thông quảng đại như vậy được, không có bí pháp nào tồn tại thế này.

Đột nhiên, trong đầu tôi bất thình lình toát râ một ý niệm.

Nếu như có hai Tô Vy Hằng thì sao?

Nếu ngôi mộ Tô Vy Hằng mai táng trong nước và Tô Vy Hằng của Bát Môn Thi tới đối phó với tôi là hai người, chỉ là trùng họ trùng tên thôi?

Nghĩ đến đây tôi như thông suốt.

Hai cho kịch vui đổi báo với Thái tử! Tôi suýt thì bị Tô Vy Hằng lừa gạt.

Thật ra Tô Vy Hằng của Bác Thi Môn ban đầu không nghĩ tới muốn đối phó với tôi, cô ta hẳn là muốn mượn đao giết người.

Cô ta phải dùng Tô Vy Hằng đã chết này

tới giết tôi, muốn tôi dồn toàn bộ sự chú ý vào Tô Vy Hằng đó, chẳng trách tôi qua ở núi Kim Long, cô ta cố ý nói ra tên mình.

Nếu đoán không sai, mỗi một chuyện xảy ra trên người tôi mấy ngày nay đều là một vòng đan xen, sát chiêu thực sự là ngôi mộ dưới giếng.
 
Back
Top Bottom