Đại thần vừa biến mất, bốn người nhà Uyển Nhi vẫn ngơ ngác sững sờ.
Đúng lúc này, bé A Triết kéo tay mẹ.-Mẹ ơi con đói!
Uyển Nhi giật mình giờ trên điện thoại.
Lúc này đã là 8 giờ rưỡi sáng.
Mọi thứ vừa trải qua quá đặc sắc và bất ngờ khiến cô quên hết thời gian, quên cả cơn đói.
Bình thường muộn nhất 6 giờ rưỡi gia đình cô đều đã ăn sáng xong người đi học thì đi học, người đi làm cũng đi làm, hiếm khi sau 8 giờ mà gia đình cô chưa ăn sáng.
Thôi, người lấy ăn làm đầu, cô đi làm bữa sáng đã, các con cũng đói lắm rồi.
Theo thói quen A Triết xin phép mẹ được xem chương trình tivi buổi sáng của cậu bé.
Nhớ đến chỉ còn ba ngày có điện, có mạng nữa thôi nên Uyển Nhi đồng ý cho con xem tivi truyền hình thoải mái luôn.
Cô nói với con gái:-Con ngồi xem cùng với em và coi em giúp mẹ nhé.-Vâng.
A Nhiên vui vẻ trả lời mẹ tới mở chương trình yêu thích giúp em trai.
Giang Nam thấy vợ chuẩn bị đi làm bữa sáng mà đại thần cũng đã nói 3 ngày sắp tới họ sẽ an toàn nên anh quyết định đi ra ngoài xem xét xung quanh một chút.
Anh nói với vợ:-Anh sẽ ra ngoài một chút, em cứ chuẩn bị bữa sáng anh sẽ tự quay lại ngay không cần ra ngoài tìm anh đâu.
Dù sao để đảm bảo an toàn anh vẫn muốn vợ con tạm thời ở trong nhà.
Các cửa đang được đóng chắc chắn từ hôm trước để chống bão, trong nhà sẽ an toàn hơn.-Vâng, anh cẩn thận, đi gần đây thôi anh nhé.
Uyển Nhi đồng ý với chồng luôn.
Cô vẫn rất tin tưởng vào lời nói của đại thần.
Sau khi bàn bạc, hai vợ chồng mỗi người một việc.
Trước khi ra ngoài, Giang Nam đóng lại hết các của mới mở và dặn dò vợ lần nữa ở trong nhà đợi anh về, sau khi được vợ đồng ý mới cầm theo điện thoại và cây gậy lúc trước đã cầm đi ra ngoài.
Trong nhà, Uyển Nhi vẫn theo thói quen mọi khi tới tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị làm bữa sáng.
Để tiết kiệm thời gian, cô thường tích trữ những món ăn chế biến nhanh chóng đơn giản chỉ cần hấp hay chiên nóng là xong như bánh bao, sủi cao, xúc xích, khoai tây chiên…Khi được nghỉ cô cũng chuyển sang làm cơm chiên hoặc cơm kèm thức ăn mặn để các con đổi món.
Sáng nay vẫn những món quen thuộc bánh bao nhân trứng cút hấp cho chồng, bánh bao chay chiên cho cô và con gái, xúc xích cho con trai nhỏ.
Hôm nay là thứ hai, may mắn trong tủ vừa mới được thêm rất nhiều thức ăn.
Bình thường cứ vào chiều chủ nhật hai vợ chồng cô thường đưa con về nhà mẹ đẻ của cô chơi với ông bà ngoại.
Nhà mẹ đẻ chỉ cách nhà chồng hơn 10 km, nên gần như cuối tuần nào vợ chồng con cái cũng tới thăm ông bà.
Chồng cô hay trêu chưa thấy ai chăm về nhà mẹ đẻ như em đấy.
Nghĩ đến bố mẹ, lòng Uyển Nhi thắt lại.
Từ giờ cô không thể gặp lại họ nữa, không còn những buổi tối thứ bảy mẹ cô gọi video hỏi han hai đứa cháu xem muốn quà gì để ngày hôm sau bà sẽ mua.
Không thấy được hình ảnh bố cô đứng bên bờ ao ngóng chờ gia đình con gái tới chơi.
Thật may họ không còn nhớ được cô nữa dù đau lòng vì điều đó nhưng sẽ là tốt nhất cho bố mẹ.
Nếu không quên đi họ sẽ đau lòng biết bao khi biết vợ chồng cô và các cháu đột nhiên biến mất.
Thật may cô còn có em trai, từ giờ cô chỉ biết gửi hi vọng em trai sẽ thay cả phần cô chăm sóc bố mẹ.
Lại nói đến, sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về ai cũng giống ai rồi bạn biết mà, tay xách lách mang, rau củ, trái cây, hoa quả, thịt cá, gạo… chất đầy cốp xe.
Gia đình mẹ đẻ cô là nông dân chính hiệu, công việc làm thêm của bố cô là thợ xây dựng còn mẹ cô lại là bán hoa quả ở chợ nhỏ gần nhà nên nông sản lại càng nhiều.
Hàng xóm nhà cô thường hay hôm mộ mỗi chiều chủ nhật từ nhà mẹ trở về nhà cô phải chuyển mấy lượt đồ trên xe mới hết, chắc ăn cả tuần không cần phải đi mua sắm gì nhiều nữa.
Mà chiều chủ nhật thường là thời gian rảnh rỗi nhất của gia đình, đôi khi chồng cô còn đưa vợ con đi khu vui chơi, đi uống nước, đi siêu thị mua sắm.
Dù làm công việc nhà nước nhưng để có điều kiện khá giả như vợ chồng cô đủ nhà lầu, xe bốn bánh, sổ tiết kiệm bảy số 0 trở lên chồng cô cũng phải làm thêm bận rộn suốt tuần, chỉ có chiều chủ nhật được anh cố gắng sắp xếp thời gian dành cho gia đình.
Chiều chủ nhật hôm qua cũng như thường lệ chơi ở nhà mẹ Uyển Nhi khi về qua khu trò chơi trẻ em và cuối cùng kết thúc ở siêu thị gần nhà với một cốp xe đầy đồ ăn từ nhà mẹ cô và đồ đạc mua sắm từ siêu thị.
Đúng là thói quen may mắn của gia đình cô, trong cả tuần này tạm thời họ chưa cần lo lắng đến vấn đề đồ ăn.
Uyển Nhi đồng thời mở 2 bếp, gia đình cô dùng bếp ga giống như những gia đình nơi cô sinh sống thường dùng.
Bếp thường có 2 đến 3 vị trí nấu, Uyển Nhi đồng thời đặt một nồi hấp và một chảo chiên đồ ăn.
Vừa nấu ăn vừa suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Tham khảo lại trong đầu những truyện xuyên không cô đã đọc, để sống tốt ngoài sức mạnh chắc chắn cần có tri thức, hiểu biết trong cuộc sống.
Thời kì nguyên thuỷ không máy móc, công cụ thì phải biết cách tạo ra máy móc, công cụ mà những thứ đó thì không gì trên mạng Internet không cố.
Tranh thủ lúc còn có điện, có mạng cô phải tra cứu tải về mới được.
Vợ chồng cô vốn là giáo viên, máy tính, máy in sử dụng thường xuyên nên đã được sắm đầy đủ.
Sau khi ăn sáng xong cô sẽ dành nguyên ngày hôm nay để tìm những kiến thức cần thiết và in ra, trí nhớ dù tốt cũng có lúc quên hay sai sót cứ chữ nghĩa rành mạch là yên tâm nhất.
Việc khám phá xung quanh cứ để sau.
Rừng đấy, cây đấy không mọc chân chạy được mà đã có chồng cô lo lắng vụ này trước rồi.
Bên ngoài, Giang Nam cũng đang đứng trước ngôi nhà của họ.
Ngôi nhà được xây thêm lần đầu lúc anh chuẩn bị cưới Uyển Nhi.
Lúc đó anh mới đi làm, điều kiện chưa có, vốn gia đình anh không giàu có gì, mẹ anh lại còn mắc bệnh tim nên phải rất khó khăn anh mới có thể xây được nhà để cưới Uyển Nhi.
Anh kết hôn khá muộn thứ nhất vì đợi Uyển Nhi tốt nghiệp đại học và quan trọng hơn là anh chưa có điều kiện lo cho cô.
Cưới anh đã là thiệt thòi với cô nên anh muốn có điều kiện sống tốt nhất có thể dành cho vợ sau khi cưới.
Thời điểm đó ngôi nhà được xây thêm một tầng lầu ngay trên ngôi nhà vốn có của bố mẹ anh.
Giang Nam mới đi làm không lâu nên chưa thể kiếm đủ tiền để xây một ngôi nhà độc lập nhưng anh cố gắng xây thêm một tầng với một phòng ngủ chính, một phòng xép nhỏ và nhà vệ sinh riêng.
Vì gia đình họ ở quê, đây cũng là điều anh nói đến sự thiệt thòi mà Uyển Nhi đã chấp nhận khi cưới anh, cô đã chấp nhận bỏ thành phố phồn hoa để trở về quê cùng anh sinh sống.
Anh vốn đã là một giáo viên ở quê nhà, việc chuyển đi thành phố sẽ rất rất khó khăn, nhà nước vận động bỏ phố về làng quê dạy chứ không ai muốn để giáo viên ở vùng xa chuyển về thành phố cả.
Lúc đó anh đã ra trường làm việc được mấy năm mà kiếm việc làm ở thành phố không hề dễ nhất là để nuôi sống vợ con lại cần trách nhiệm với cha mẹ như anh.
Uyển Nhi đã chấp nhận trở về quê cùng anh dù tương lai bấp bênh và cô chưa thể có công việc ổn định.
Anh rất yêu Uyển Nhi tới mức dù biết cuộc sống sẽ rất khó khăn nhưng anh vẫn muốn cô đến với mình và anh vô cùng trân trọng điều đó.
Uyển Nhi không phải là người đầu tiên anh tìm hiểu nhưng anh chính là mối tình đầu và duy nhất của cô.
Điều đó kèm theo tình yêu Giang Nam dành cho cô khiến cô đã trở thành điều quan trọng nhất trong sinh mạng của anh, anh có thể mất đi bất cứ điều gì ngoại trừ vợ của mình.
Chính vì vậy, dù giờ đã xuyên không, có Uyển Nhi bên cạnh và lại có thêm hai con anh cũng sẽ chấp nhận cuộc sống tương lai đầy khó khăn này.
Cuộc sống giờ cũng sẽ không khác nhiều tuổi thơ của anh thiếu ăn, thiếu mặc, bố đi làm xa, mẹ ốm đau, bà già cả.
Ngày bé anh gầy như một cái cây khô, nghèo đến tủi hờn nhưng anh cũng đều vượt qua và trở thành một người đàn ông thành đạt thì giờ đây anh cũng sẽ có cuộc sống tốt thôi.
Còn về bố mẹ, bố anh đã mất 5 năm trước vì căn bệnh ung thư, mẹ tuy bị bênh tim nhưng nhiều năm nay cố gắng chữa trị cũng đã ổn định.
Bao năm qua dù là con út anh cũng đã nhận trách nhiệm chăm sóc bố mẹ, thậm chí vợ chồng anh còn chăm sóc cả bà nội sau khi bố anh qua đời.
Giờ đây, việc trông nom chăm sóc cho mẹ đành nhờ cậy vào anh trai và chị gái của anh thôi.
Bố anh là con một nên hiển nhiên ông chăm sóc mẹ mình lúc về già.
Lúc cụ bà còn trẻ cũng sống cùng con trai duy nhất, cũng chăm sóc các cháu thay người con dâu ốm yếu và con trai xa nhà.
Đối với Giang Nam, bà nội còn thân thiết hơn mẹ anh.
Mới 3 tháng tuổi anh đã do bà nuôi bộ để mẹ anh nhập viện chữa bệnh dài hạn.
Tuổi thơ anh luôn sống cùng bà nội và anh chị.
Anh luôn bị người ta hỏi “Bố mày đâu?
Tết bố mày có về không vậy?
Hay mày không có bố?”
Hồi bé anh không hiểu những điều đó nên rất đau lòng, tủi thân và tự ti.
Nhưng lớn hơn anh đã hiểu bố anh phải đi làm xa để đủ tiền nuôi gia đình và đặc biệt tiền thuốc thang chạy chữa cho vợ của ông một người mắc bệnh tim.
Thời nay, để duy trì chữa bệnh cho một người bị bệnh tim đã là cả một vấn đề chứ nói gì đến thời điểm gần 40 năm về trước.
Chính vì vậy để tiết kiệm tiền mấy năm bố anh mới trở về nhà một lần, mọi số tiền kiếm được gần như ông gửi hết thuốc thang cho vợ còn bốn bà cháu ở nhà gần như hoàn toàn dựa vào người mẹ già làm nông kiếm ăn.
Đôi khi mỗi lần nhớ lại, Giang Nam vẫn còn thấy sợ cuộc sống nghèo khó của gia đình anh bấy giờ.
Tuy nhiên dù khó khăn ba chị em anh vẫn được nuôi ăn học đầy đủ thậm chí cả ba chị em còn học hết cao đẳng.
Thời điểm bấy giờ hầu như mọi người học hết cấp 2 đã là học nhiều gia đình anh đúng là quá hiếm hoi.
Nghèo như vậy mà vẫn nuôi ba người ăn học được thứ nhất là do sự ưu đãi của nhà nước.
Thứ hai thời bấy giờ học phí rất ít, không học thêm, không cần mua sách tham khảo, cả ba chị em lại đều học giỏi và nhận được học bổng.
Anh cả của anh kém nhất cũng là một học sinh giỏi của trường, chị hai còn là học sinh giỏi cấp tỉnh môn Ngữ văn được tuyển thẳng vào cấp ba, còn em út là anh cũng là học sinh giỏi tỉnh môn toán.
Thời bấy giờ anh đã đỗ trường đại học xây dựng quốc gia, nhưng do trường ở thủ đô nên anh không thể đủ tiền theo học, anh đã chuyển sang thi khối A trường cao đẳng sư phạm tỉnh.
Thời bấy giờ mỗi trường tự tổ chức kì thi riêng, nhất là trường sư phạm được miễn học phí nên điểm đầu vào cao hơn cả trường y hay trường tốp đầu nào khác trên cả nước.
Để đỗ sư phạm gần như điểm của bạn phải tuyệt đối cả ba môn mới được nhất là khoa toán có thể gọi là toàn bộ học bá nổi tiếng chính hiệu.
Tới bây giờ hầu như bạn cùng lớp với anh đều có công việc, cuộc sống tốt mà đến đến 60 phần trăm bạn bè cùng lớp với đã làm sếp hay còn hơn thế nữa.
Chính vì tất cả ba anh em đều học giỏi nên dù nhà nghèo họ hàng, chính quyền cũng giúp đỡ để họ được đi học.
Là sinh viện sư phạm lại được sự giúp đỡ của địa phương thời đi học tất nhiên anh đã quay về huyện mình sống để làm giáo viên trường làng và quen biết Uyển Nhi là người địa phương nơi anh làm việc.
Uyển Nhi có hoàn cảnh gia đình khá giả hơn anh rất nhiều, là một cô gái học giỏi mà lại xinh đẹp nữa.
Thường thì đã học giỏi thì ít khi xinh đẹp, đã xinh đẹp thì ít khi thông minh suất sắc nhưng Uyển Nhi lại gần như có cả hai.
Cô không phải học bá giỏi nhất trường nhưng cũng nằm trong tốp đầu mà lại luôn là cán bộ giỏi giang.
Nhất là Uyển Nhi lại là cô gái xinh đẹp, cô không là hoa khôi thì cũng là á khôi của bất kì trường nào cô theo học.
Trong trường có nhiều cô gái có khuôn mặt xinh đẹp hơn cô nhưng không chắc sẽ có chân dài như cô.
Có người có chân dài nhưng lại chưa chắc có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp như cô, không có lúm đồng tiền duyên dáng của cô, không có làn da sáng hồng như cô.
Nếu có những điều trên thì họ lại không có sự thông minh tự tin như cô.
Uyển Nhi có đủ ưu điểm về ngoại hình, trí tuệ và hoàn cảnh gia đình mà không phải ai cũng có được đem đến cho cô sự tự tin, rực rỡ, thích cười chính là điều mà Giang Nam thiếu, điều đầu tiên thu hút anh khiến anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Anh đã yêu cô từ năm cô 15 tuổi và chờ đợi cô cho đến 21 tuổi để kết hôn.
Ở quê của họ tình yêu của đôi vợ chồng này không mấy ai không biết đến.