Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngoại Tình Vô Số Lần

Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 90:Sao anh lại biết chuyện của Cố Dĩ Nguy?


"Kiều đại ca?"

"Trăn Trăn, mấy ngày nay đều không liên lạc được với em."

Âm thanh dễ nghe của Kiều Ứng Thành vang lên , "Xử lí mọi chuyện xong hết chưa?

Có gặp khó khăn gì không?"

Đàm Trăn dựa vào bồn rửa tay, buông lỏng thân thể: "Đã xong hết rồi , em còn phải nói với anh một tiếng cảm ơn , em đã chuyển ra bên ngoài ở, đang liên hệ với luật sư về chuyện ly hôn."

Nếu không có những thứ mà Kiều Ứng Thành đưa, Cố Dĩ Nguy sẽ không thừa nhận tất cả mọi chuyện, cô cũng sẽ không biết, thì ra người bên gối mình lại đáng sợ như thế."

Kiều đại ca, " Đàm Trăn do dự một chút, rồi hỏi, "Em muốn hỏi anh, sao anh lại biết chuyện của Cố Dĩ Nguy?"

"Bởi vì ngoài ý muốn, vô tình phát hiện mà thôi ."

Kiều Ứng Thành lời ít mà ý nhiều, rõ ràng không muốn nói tới chuyện này.Thật ra lúc hắn đưa Đàm Trăn đến nhà Đồng Tiêu Tiêu, đã vô tình nhìn lên cửa sổ của biệt thự.

Hắn tham gian quân ngũ nhiều năm, thị giác rất tốt, tuy rằng chỗ đó đã che đi tầm mắt nhưng hắn vẫn thấy được."

Vậy thì tại sao anh lại nói cho em biết chứ?"

Người biết Cố Dĩ Nguy ngoại tình không phải là không có, nhưng mà đều lựa chọn giấu diếm, cô không nghĩ tới Kiều Ứng Thành chỉ gặp mặt vài lần mà lại đứng về phía cô."

Anh không quen nhìn."

Âm thanh có chút lạnh của Kiều Ứng Thành, "Loại người không có đạo đức và liêm sĩ này anh cảm thấy ghê tởm."

Lời nói tràn ngập nghiêm nghị làm Đàm Trăn không nhịn cười được cười.

Cô nhớ tới người đàn ông cao lớn như vậy lại nói nhiều để an ủi người khác, nhìn rất đáng yêu.Kiều Ứng Thành nói tiếp , "Em cứ coi như là fan đang an ủi em đi."

Đàm Trăn mới nghĩ đến , hình như Kiều Ứng Thành là fan của cô .

Nếu nói đến fan cô thì đa số là những cô gái trẻ, khó có thể tưởng được người quân nhân lạnh lùng 1m9 này lại là fan của cô.

"Cảm ơn anh rất nhiều, nào rảnh sẽ mời anh ăn cơm nha."

Đàm Trăn khách khí nói vậy thôi chứ cô cũng không có ý định như vậy.

Nhưng mà Kiều Ứng Thành lại không khách khí, cứ vậy mà đồng ý:"Một lời đã định.

Thời gian em chọn , địa điểm em chọn."

Cúp điện thoại, Đàm Trăn liền có thông tin của luật sư mà Tần Hạm Đạm giới thiệu.Vợ chồng ly hôn, vấn đề mấu chốt là gì, ngoại trừ quyền nuôi con thì vấn đề tài sản rất quan trọng.

Thật ra hôn nhân của bọn họ không có tranh cãi gì cả, cũng không có con.

Sau khi kết hôn, kinh tế hai người độc lập, công ty của Cố Dĩ Nguy có được bao nhiêu tiền , cô chưa bao giờ quan tâm , cô chỉ dựa vào việc vẽ tranh mà kiếm tiền.

Trước kia cô chưa bao giờ quan tâm vấn đề tiền bạc trong gia đình.

Cố Dĩ Nguy có đầu óc buôn bán, chi tiêu trong nhà đều do hắn quản lí.

Lúc trước cô rất tự tin về tình cảm của bọn họ, không nghĩ đến việc khi ly hôn sẽ phân chia tài sản như thế nào, bởi vì cô nghĩ bọn họ tuy hai mà một, không cần quan tâm những vấn đề đó.

Cô kiểm tra tài sản của hai người, nói chuyện với luật sư rồi sắp xếp giấy thỏa thuận ly hôn.

Lúc kí tên lên , tay cô run rẩy rất lâu.

Cho dù cô biết Cố Dĩ Nguy là người đàn ông cặn bã nhưng khi tình cảm hơn mười năm cuối cùng lại kết thúc trên tờ giấy mỏng này thì khó có người thờ ơ được.

Tình cảm thời niên thiếu lại đi đến kết cục như bây giờ thì trách ai được?

Trước mắt của cô lại hiện ra khung cảnh Cố Dĩ Nguy cầu hôn cô.

Trang giấy trắng bị nước mắt làm ướt, cô tỉ mỉ lau đi cho đến khi không nhìn thấy vết gì nữa.

Cô ủy thác cho luật sư và công ty dọn nhà đem giấy thỏa thuận ly hôn cho Cố Dĩ Nguy, còn có chiếc nhẫn kim cương trên tay của cô.

Lúc dọn ra bên ngoài, cô đi vội vàng quá nên không mang nhiều đồ .

Chỉ có những bộ quần áo và một ít trang sức.

Nhưng những đồ vật trong phòng vẽ tranh thì cô chưa mang .

Những đồ vật ấy cô cần thiết đích thân đi lấy nhưng cô không muốn đối mặt với ngôi nhà làm người ta ngạt thở kia hay nhìn thấy khuôn mặt làm người ta cảm thấy buồn nôn.Những đồ vật ấy đều thuận lợi chuyển tới cho cô ngoại trừ đơn ly hôn.

Đàm Trăn không nghĩ đến chuyện Cố Dĩ Nguy thông minh như vậy , khi ly hôn sao có thể để cô mang tài sản đi, chắc chắn hắn đang cân nhắc tỉ mỉ.

Cứ thế mà trôi qua cho tới khi cô nhớ tới thì đã trôi qua hơn một tháng .

Khoảng thời gian này cô làm việc liên tục, cố gắng chèn ép thời gian của bản thân để xoa dịu tinh thần sa sút của mình .Cho dù ban ngày miễn cưỡng vui vẻ, nhưng đêm khuya lại giật mình tỉnh lại.

Trong giấc mơ mọi thứ đều hỗn loạn , hắc ám tràn ngập giấc mơ của cô, thân thể của cô hãm sâu trong đầm lầy, cho dù cố gắng đến mấy cũng không thoát ra được.

Lúc Đàm Trăn sắp không thể nhịn được nữa thì cô nhận được cuộc gọi của Cố Dĩ Nguy.

Điện thoại được kết nối , nhất thời ai cũng không có mở miệng, chỉ có tiếng hô hấp nặng nề.
___________________Huhu nay cố lắm mới ra chương được cho mọi người, mọi người ủng hộ cho em với ạ , mọi người có thế ấn vào link trong phần hội thoại để follow em trên fb vs ạ
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 91: Anh nghiêm túc?


"Trăn Trăn."

Cuối cùng Cố Dĩ Nguy cũng đã mở miệng, âm thanh khàn khàn."

Trừ bỏ chuyện ly hôn, tôi và anh không có gì để nói."

Bên kia im lặng."

Anh muốn gặp em."

Không đợi Đàm Trăn mở miệng, hắn nói tiếp, "Giấy ly hôn, gặp mặt rồi nói."

Đàm Trăn nghĩ : "ừ."

Đàm Trăn nghĩ có cái gì sợ nữa đâu.

Cô biết một tháng này không liên lạc với Cố Dĩ Nguy là do cô không dám đối mặt với hắn.Dưới sự tức giận thì khi cô nhìn hắn, cô chỉ càng hận hắn hơn, nhưng khi cô bình tĩnh lại thì cô cảm thấy đau khổ, không thể nào xem nhẹ được.Lúc Đàm Trăn đến quán cà phê, nhìn đã nhiều ngày không thấy Cố Dĩ Nguy, lòng chính là như vậy.

Cô ngồi xuống trước mặt Cố Dĩ Nguy, vào thẳng vấn đề: "Có vấn đề gì à , nếu như cần thì nói tôi kêu luật sư tới nói chuyện."

Cố Dĩ Nguy liếc nhìn cô, tay cuộn tròn.

"Em gầy."

Bao nhiêu lâu không gặp cô rồi hắn cũng không nhớ rõ.

Thời gian đều trôi qua bình thường chỉ có cuộc đời hắn là thay đổi.

Hắn không có xem nhẹ thời gian nhưng khi giật mình tỉnh lại , hắn cảm thấy như đã trôi qua rất lâu rồi.Lúc này Đàm Trăn mới chú ý tới dáng vẻ tiều tụy của Cố Dĩ Nguy.

So với cô , Cố Dĩ Nguy còn gầy hơn , ánh mắt không giấu được sự mỏi mệt.Tay ở dưới bàn vô ý thức xoắn chặt, đây là cảm xúc của cô khi không biết làm gì.Đàm Trăn duy trì sắc mặt lạnh lùng : "Có việc gì thì nói.

Tôi không có thời gian ôn chuyện với anh.

Về hiệp nghị ly hôn có vấn đề gì cứ nói ra."

Cố Dĩ Nguy im lặng rất lâu, uống một ngụm cà phê, giải khát cho yết hầu khô cạn của hắn , nhưng vị đắng vẫn lưu lại trên môi của hắn không chịu tản ra.

Hắn không thích uống cà phê nhưng chỉ có hương vị của cà phê mới có thể kiềm chế cảm xúc nặng nề của hắn.Cố Dĩ Nguy nhìn cô, chậm rãi nói: "Hiệp nghị ly hôn kia , anh không đồng ý "Sắc mặt Đàm Trăn biến sắc , "Anh còn muốn chơi cái gì?

Nếu anh không muốn khởi tố ly thì tôi không thể chấp nhận""Túi văn kiện kia , tôi sẽ giữ lại .

Anh nên biết anh không có bất kỳ phần thắng nào."

Ngày xưa Đàm Trăn rất thích bộ dáng nắm quyền chủ động của hắn nhưng bây giờ nhìn bộ dáng bình tĩnh của hắn, chỉ làm cho cô càng tức hơn.Nhắc tới túi văn kiện kia , Cố Dĩ Nguy cũng không có dao động , chỉ khẽ gật đầu một cái, "Anh biết."

Trên bàn im lặng , ai cũng nhìn ra được đoạn tình cảm chật vật của hai người."

Anh biết?"

Đàm Trăn cười nhạt, "Tôi hỏi anh , anh có biết không?

Nếu như lần đầu tiên ngoại tình sẽ là kết quả của hôm nay thì anh còn ngoại tình không?"

Vấn đề này không có ý nghĩa, cô cũng không mong chờ Cố Dĩ Nguy trả lời.Đàm Trăn nhìn phía bên ngoài cửa sổ, buổi chiều cuối mùa , ánh nắng ấm áp, trên đường nhiều người qua lại.

Bỗng nhiên cô thấy một cặp đôi rất hạnh phúc, nụ cười của cô gái kia tràn ngập thanh xuân làm cho cô cũng nhịn không được mà cong khóe miệng.Chuyện xưa bắt đầu rất đẹp , cũng không có ai phá hoại.

Mỗi câu chuyện cổ tích đều có cái kết là công chúa và hoàng tử sẽ sống hạnh phúc, làm cho người đọc sẽ rơi lệ và hâm mộ tình yêu của bọn họ.

Nhưng khi đóng sách lại, bạn cho rằng câu chuyện đó đã kết thúc xong rồi nhưng đó chỉ mới bắt đầu.Hoàng tử trải qua bao nhiêu chuyện mới cưới được công chúa, nhưng không ai biết sau khi kết hôn, cuộc sống bình thường ấy lại làm cho tình cảm hai người như dòng nước chảy, trở nên chán nản.

Mà hoàng tử lại có được cả nước, nên sẽ không có chuyện bên người chỉ có một mình công chúa.Cố Dĩ Nguy không trả lời, hắn lấy ra hai phần văn kiện."

Đây hiệp nghị ly hôn do anh sửa lại, nếu như không có vấn đề gì........"

Cố Dĩ Nguy nhìn Đàm Trăn, đôi đồng tử không nhúc nhích, "Không có vấn đề gì thì em ký đi."

Đàm Trăn duỗi tay cầm lên nhìn kỹ , sắc mặt bỗng nhiên ngưng lại."

Anh nghiêm túc ?"

Hiệp nghị ly hôn này không có khác gì với cái kia , chỉ có tài sản là nhiều.

Đa số tài sản của Cố Dĩ Nguy đều để cho cô, từ bất động sản, cho đến cổ phiếu và tài chính của hai người , hắn chỉ giữ lại cổ phần công ty , chiếc xe hắn thường dùng, và ngôi nhà kia."

Vốn là muốn để ngôi nhà kia cho em.

Nhưng anh biết em sẽ không cần" Cố Dĩ Nguy bình tĩnh , giọng nói cũng là ảm đạm.Ngôi nhà kia sống chung với Đàm Trăn và hắn nhiều năm như vậy, hắn cũng không muốn cho Đàm Trăn, hắn cũng biết cô ngại dơ.Đàm Trăn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn , che lại đáy mắt ướt át."

Nếu như vậy,tôi sẽ ký."

Không có gì phải ngượng ngùng , trong chuyện này cô là người bị hại, tiền tài cũng không thể bù đắp được tổn thương của cô.

Cô không biết Cố Dĩ Nguy nghĩ gì khi lựa chọn hiệp nghị hôn nhân này, có lẽ hắn muốn bồi thường cô, hay là tội nghiệp cô......Nhưng cho dù như vậy, thì liên quan gì đến cô chứ.Nhất thời hai phần văn kiện cứ như vậy đặt ở trước mặt hai người, phía trên là dòng chữ ly hôn to lớn làm chói mắt hai người bọn họ.Tình cảm hơn mười năm lại hóa hư không trong nét bút , có lẽ bọn họ mất không chỉ là tình cảm mà còn có thói quen ở bên nhau và sống cùng nhau.Tuy rằng sẽ lưu lại sẹo nhưng cũng tốt đẹp so với da dẻ hư thối mà giả bộ tốt đẹp.

Giấy ly hôn đã ký, để đem đi công chứng chỉ là vấn đề thời gian, Đàm Trăn cũng không có lí do gì ở lại đây.Đàm Trăn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi."

Trăn Trăn, nếu như anh..."

Đột nhiên Cố Dĩ Nguy đứng lên, hắn muốn nói cái gì đó , nhưng cuối cùng lại không nói tiếp.Bởi vì ai cũng biết, thế giới này không có nếu như, mỗi một câu đều là chỗ sâu của nội tâm khát vọng, hay là thứ xa vời không có được.Cố Dĩ Nguy khát vọng cái gì, lúc trước hắn không biết, về sau biết rồi lại không đường về.

Lòng tham của con người lúc nào cũng không đủ , có được một gia đình ổn định rồi thì thói hư tật xấu sẽ bắt đầu khát vọng nhiều hơn, nhưng có người có thể kiềm chế được ,cũng có người theo đuổi nó.Sự lựa chọn khác cho nên kết quả cũng khác, xét đến cùng không trách được ai cả.

Đàm Trăn căm thù hắn đến tận xương tủy, tình cảm ngày xưa như một con dao đâm vào ngực cô.

Những việc mà hắn làm lại không có tư cách gì để giữ cô lại, cũng không có cách gì giải thích.

Hắn chỉ có thể nhìn Đàm Trăn, không quay đầu lại mà từng bước đi xa.————————————————-
Mn ơi ủng hộ cho mình với ạ, mn có thể follow fb mik cô như là ủng hộ cho mình ạ để mik có động lực ra chương cho nó hết lun ạ
Link fb mik có để trong trang mik ạ.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 92: Hôm nay là ly hôn?


Đã là cuối thu, sắc trời rất nhanh đã tối.

Đàm Trăn không có chỗ cần đến, cô đi trên con đường nhựa.

Chuyện y hôn cơ bản đã giải quyết, khối đá bị đè ép ở trong lòng cũng được xoa dịu một chút, cảm giác ghê tởm cũng đã biến mất, nhưng cô vẫn cảm thấy thở không thông.

Cô cứ như vậy theo hoàng hôn đi qua nhiều ngôi nhà rồi lại đi ngang qua một quán bar lạ , không biết cô nghĩ gì mà ma xui quỷ khiến làm cô bước vào trong .

Sống về đêm ở thành phố này mới bắt đầu, quán bar rất náo nhiệt, âm thanh nhức óc làm cô không quen.

Nhưng Đàm Trăn cố gắng thích ứng, âm nhạc lọt vào tai cô cũng đè ép những suy nghĩ lung tung của cô.

Thật ra đã gần 30 tuổi không phải là cô chưa đi quán bar mà là lần đầu tiên đi một mình.

Cô đi đến quầy bar kêu một ly rượu, ánh mắt dừng lại trên trai và gái đang lắc lư trên sân nhảy.

Rượu có chút nóng , uống vài hớp liền nóng mặt.

Cô dựa vào quầy bar không biết bây giờ trông cô ra sao , tóc dài phía sau tỏa ra ánh sáng, khuôn mặt trắng nõn, thân hình mỹ lệ giống như một bức tranh sinh động.

Cô không có biểu cảm gì nhưng đa số người ở đây đều thấy được gò má hồng hào của cô làm cho không ít người rục rịch.

Cầm ly rượu uống cho tới khi nào xong thì thôi, bỗng nhiên một người đàn ông trẻ đi tới.

"Mỹ nữ, anh mời em uống một ly?"

Đàm Trăn nghe được âm thanh nghiêng đầu, làm người người đàn ông này cảm giác không yên.

Không phải là anh ta không tự tin, mà là người phụ nữ trước mặt rất cao quý nên có lẽ sẽ không thích loại mời rượu này.

Nhưng mà ngoài ý muốn chính là người phụ nữ xinh đẹp này lại giữ cằm của anh ta, dùng đôi mắt sương mù đánh giá anh ta.

Anh ta vui mừng trong bụng, nhưng ngay khi anh ta muốn chạm vào tay cô thì cô đã buông tay mình ra rồi quay ra chỗ khác: "Tránh ra."

Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta nhìn ra được cô đang mượn rượu giải sầu, nên biết đâu sẽ thành công thì sao?

Anh ta định nói lời tán tỉnh thì tay bị một bàn tay rắn chắc ngăn lại.

Người đàn ông tức giận ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng.

"Xin lỗi , cô ấy không thích người lạ tới gần."

Giọng nói của anh xem như ôn hòa , nhưng người đàn ông lại cảm thấy tay của bản thân sắp bị bẻ nát.

Anh ta vội vàng cười ha ha : " Hiểu lầm, hiểu lầm."

Cảm giác được cánh tay buông lỏng, anh ta lập tức chạy nhanh.

Đàm Trăn uống cạn ly rượu, giật mình nhìn bóng dáng quen thuộc, , đương nhiên âm thanh còn quen thuộc hơn bóng dáng.

"Kiều đại ca?"

Kiều Ứng Thành ừ một tiếng , duỗi tay lấy ly rượu trên tay của cô rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ.

"Phục vụ lấy một ly nước tới đây."

"Sao anh lại tới đây?"

Đàm Trăn dựa vào quầy bar ,chống cằm nhìn anh.

Kiều Ứng Thành thản nhiên nói: "Đi ngang qua."

Trước đó Kiều Ứng Thành đã giúp cô rất nhiều nhưng cô lại không nhớ được khuôn mặt của anh chỉ nhớ rõ khí chất không thể bỏ qua trên người anh.

Làm người ta vừa nhìn liền biết rất đáng tin cậy.

Lúc này ánh đèn sặc sỡ của quán bar chiếu vào khuôn mặt của Kiều Ứng Thành, tư thái anh vẫn cao ngất, trong quán bar xa hoa trụy lạc này vẫn không thể làm mất đi khí chất của anh , giống như là hạc trong bầy gà.

Lúc này Đàm Trăn mới phát hiện, Kiều Ứng Thành rất đẹp trai nhưng bộ dáng lại không phải nghiêm túc mà lại có chút lưu manh.

Mặt mày thâm thúy , môi mỏng mũi cao vừa nhìn liền thấy giống với nhân vật phản diện trong TiVi.

Đàm Trăn nở nụ cười, nhìn Kiều Ứng Thành.

Kiều Ứng Thành chịu không nổi Đàm Trăn nhìn chằm chằm , không được tự nhiên mà nghiêng đầu.

Đàm Trăn nói: "Kiều đại ca, em có nói với anh không, nhìn bộ dạng anh rất quen?"

Kiều Ứng Thành dừng lại: "Nhìn quen mắt?"

Đàm Trăn đau đầu, xoa huyệt Thái Dương: "Ừm , nhưng em không nghĩ ra."

Ánh mắt Kiều Ứng Thành rũ xuống,: "Em uống nhiều rồi."

Đàm Trăn không bỏ qua : "Không muốn đâu , em muốn uống rượu."

Kiều Ứng Thành còn muốn nói điều gì, Đàm Trăn đã tự mình kêu thêm một ly.

"Hôm nay em rất vui nha.

" Đàm Trăn nói, "Uống cùng với em đi."

"Hôm nay, là ly hôn?"

"Ừm?"

Đàm Trăn cười, "Em rất vui.

Không có gì đâu.....So với hiện tại thì tâm em càng thoải mái hơn là được rồi."——————————
Mn ơi follow fb mình với ạ với như là ủng hộ mik, mik có để link trong phần hội thoại ạ.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 93: Hôn môi


Cô cười thành tiếng, không có chú ý tới khóe mắt của bản thân mình đã ướt.

Đàm Trăn lại uống một ngụm, chất lỏng cay độc trượt vào yết hầu của cô, dạ dày bắt đầu đau và nóng.

Cô biết dạ dày mình không tốt, nhưng chỉ có rượu mới có thể khiến cho tứ chi hoạt động, nó giống như ma túy tạm thời nhảy lên thần kinh của cô.

Khi cô chuẩn bị uống nữa thì Kiều Ứng Thành đã ngăn cô lại.

"Đừng uống nữa , em say rồi."

Không biết có phải là do cô say rượu hay không , cô cảm thấy da mình rất nóng.

Nhưng thật ra là cô đã say rồi , cô không có sức lực mà ngã vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Cô giãy giụa nhiều lần nhưng thất bại ,sau đó anh giữ chặt bả vai của cô.

Âm thanh nhức đầu hình như đã biến mất, cô hỗn loạn ngã vào lòng Kiều Ứng Thành, bên tai chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập nhanh.

"Trăn Trăn, anh đưa em về nhà."

Kiều Ứng Thành nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vỗ nhẹ vào cô.

Âm thanh ôn nhu lọt vào tai, trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi , không có ý thức mà nắm chặt áo Kiều Ứng Thành.

Nhà sao?Cô làm gì còn nhà để ở chứ?

Đến bây giờ cô còn không dám nói với mẹ về chuyện ly hôn.

Chuyện của Đàm Thơ giống như một quả bom ở trong lòng cô, Cố Dĩ Nguy phản bội cô , tâm cô đã lạnh, Đàm Thơ phản bội cô làm cho trái tim cô đóng băng .

Cô đã từng có hai cái nhà, nhưng mà bây giờ một cái thì không thể quay về, một cái thì không dám về.

Kiều Ứng Thành muốn đưa Đàm Trăn đến chỗ ở hiện tại của cô, nhưng cho dù hỏi cô bao nhiêu lần cô cũng không mở miệng.

Đàm Trăn chôn trong lòng ngực anh, cô nhắm chặt hai mắt, im lặng mà ngủ.

Anh cũng không thể cùng cô đi thuê phòng , bất đắc dĩ anh chỉ đành đưa cô về nhà anh.

Kiều Ứng Thành sống một mình, cũng không có phòng cho khách, chỉ có thể dìu cô đến giường trong phòng của anh.

Đàm Trăn đã có một chút ý thức, nhưng còn chưa tỉnh hẳn, trán lấm tấm mồ hôi, chảy xuống gò mà và cổ, nhìn giống như là một con thiên nga mới từ trong nước lên.

Cô mở miệng , không có ý thức mà lẩm bẩm cái gì đó, Kiều Ứng Thành lại gần nghe, mới phát hiện cô kêu "Mẹ".

Khi con người gặp chuyện đau khổ hay khó khăn, điều đầu tiên họ làm chính là tìm mẹ.

Nhưng mà Kiều Ứng Thành biết rõ, vì sao Đàm Trăn lại không dám về nhà, một mình đi vào quán bar mượn rượu giải sầu.Mắt của anh bắt đầu trở nên sâu thẳm.

Kiều Ứng Thành vốn cho rằng, có một số việc không phải là chấp niệm , khi anh hoàn thành nguyện vọng của bản thân liền không dám hy vọng xa vời.

Nhưng mà.....Kiều Ứng Thành lắc đầu, xóa bỏ những ý nghĩ trong đầu.

Anh giặt khăn, muốn lau mặt và tay cho Đàm Trăn.

Lúc anh dùng khăn lau mặt cô thì bỗng nhiên cô mở mắt ra.

Cô thấy khăn ở bên má , hình như vẫn chưa có ý thức : "Kiều đại ca, đây là đâu?"

Kiều Ứng Thành cảm thấy mặt có chút nóng , "Nhà anh."

Anh cất khăn xong, tính tránh ra, bỗng nhiên bị một cánh tay mềm mại kéo lại.

Kiều Ứng Thành còn không có quay đầu, cả người đã bị cô kéo lên giường.

Theo lẽ thường mà nói anh cao lớn như vậy sẽ không có chuyện không phòng bị huống chi Đàm Trăn còn say và không có sức lực như vậy.

Nhưng mà sự thật thì Kiều Ứng Thành ngã vào chăn bông mềm mại , khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, hô hấp nóng rực nhẹ nhàng quấn quýt.

Không một người nói chuyện cũng không có người cử động, nhưng hai người đều cảm giác được thân thể cứng ngắc của đối phương.

"Em....."

Kiều Ứng Thành còn chưa nói hết đã bị Đàm Trăn hôn lên.

Môi của cô quá nóng, hơi nóng truyền vào đôi môi lạnh của Kiều Ứng Thành.

Trong chớp mắt hai thân thể xa lạ cách một tầng chăn gắt gao kề nhau, từng đợt ngứa ngáy theo môi lan ra toàn thân.

Kiều Ứng Thành chống lên giường, bời vì quá dùng sức mà tay đã bắt đầu trở nên đỏ, cơ hồ anh quên nhắm mắt, đối diện với một đôi mắt ướt át.

Đàm Trăn rất nhanh liền nhắm mắt lại, thăm dò vào đôi môi kia, đầu lưỡi mềm mại dây dưa với lưỡi của anh.————————Mn ơi follow fb mình với ạ với như là ủng hộ mik, mik có để link trong phần hội thoại ạ.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 94: Em nên biết anh không từ chối em được


Không khí lâm vào sôi trào, hai người đều tác động lên đối phương.

Kiều Ứng Thành rất nhanh liền đảo khách thành chủ , anh gắt gao áp chế cô, tiếng nước và tiếng hô hấp của hai người nhẹ nhàng giao thoa.

Thân thể Đàm Trăn nóng lên, cách chăn bông bị thân thể cường tráng của anh ép lấy, miệng lưỡi dây dưa làm cô thở không nổi.

Tay cô vòng qua lưng của Kiều Ứng Thành, tính kéo hắn càng hướng về phía mình hơn .

Bàn tay của Kiều Ứng Thành dạo chơi trên tóc của cô, sau đó vòng qua đầu cô.

Lúc hô hấp giao thoa, não của Đàm Trăn giống như bị khai phá ra một đường ranh giới.

Thân thể nóng cháy của cô dưới miệng lưỡi và tay của amh đều hóa thành tro bụi, mà linh hồn lại chết lặng nhìn đôi nam nữ không tính là quen thuộc lại giống như người yêu mà làm chuyện thân mật.

Cảm nhận được sự cứng rắng ở giữa hai chân, thân thể cô bắt đầu run rẩy , thái dương đã toát ra nhiều mồ hôi.

Lúc Đàm Trăn muốn cởi dây lưng của anh thì bị anh ngăn cản.

Anh rời khỏi môi cô, mang ra dịch nhờn.

Ánh mắt của anh còn lưu lại độ ấm, nhưng âm thanh lại rất rõ ràng.

"Trăn Trăn, nếu như không thích thì không nên như vậy."

"Không thể được sao?

Kiều Đại ca."

Đàm Trăn thở hổn hển, ánh mắt hư vô dừng ở trên mặt Kiều Ứng Thành.

Kiều Ứng Thành nhìn cô giống như rơi vào suy nghĩ luẩn quẩn gì đó, anh thở dài một hơi.

"Trăn Trăn, em không cần dùng cách này để trừng phạt chính mình."

Anh đứng dậy cố gắng bình tĩnh thân thể đang dao động, dùng bàn tay xoa đầu cô , "Có người bất trung với hôn nhân, là do nhân phẩm bại hoại , em không có làm gì sai cả".

Bất trung: Không trung thành, không hết lòng.Bại hoại: Hư hỏng, mất hết phẩm chất.

"Em nên biết anh không từ chối em được".

Kiều Ứng Thành nhìn chăm chú Đàm Trăn, hoàn toàn nói thẳng tâm tư của bản thân.

"Nhưng anh hy vọng em tự nguyện làm chuyện này , chỉ bởi vì em thích mà không có lí do gì khác".

Đàm Trăn chỉ cảm thấy tâm tựa như mềm đi.

Kỳ thật cô không có bình tĩnh như vậy.

Ngoại trừ lúc bắt gian thì cảm xúc không khống chế được, cô cũng không điên cuồng hỏi tại sao Cố Dĩ Nguy ngoại tình , cũng sẽ không hối hận.

Cô cho rằng bản thân không thèm để ý, kết quả của một lần phản bội đã được quyết định, huống chi là nhiều lần.

Đêm khuya cô đều trằn trọc trăn trở, gối ngủ đều thấm ướt nước mắt, tất cả nói cho cô biết, thật ra là do cô không chiếm được.

Cô liều mạng hỏi bản thân, có phải là do cô không tốt không, có phải hay không do có thói quen ỷ vào người khác, có phải hay không do cô không muốn sinh con....Nên người bên gối cô mới làm ra những chuyện như vậy, trơ mắt nhìn bản thân bị trêu đùa, còn thờ ơ, thậm chí là đổ thêm dầu vào lửa.

Cảm giác đó thật không tốt chút nào, cái loại tự ghét bản thân này giống như có thể ép con người đi vào con đường tuyệt vọng.

Cô tìm không thấy lý do, cho nên cô nghĩ thử một lần, cảm giác ngoại tình là như thế nào, có thể làm cho Cố Dĩ Nguy không biết mệt mà làm miết.

Tối nay vốn nên là một đêm phóng túng.

Nếu như không gặp Kiều Ứng Thành thì cũng có khả năng cô đi với người khác.Nhưng lại gặp anh.

Đàm Trăn nhắm mắt, yết hầu nuốt trọn nghẹn ngào, ướt át theo khóe mắt chảy ra.

Cảm giác say lại trào lên , cô buồn ngủ nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn không quên mà lẩm bẩm .

"Kiều Đại ca, anh đang tội nghiệp em sao?"

Nếu như nói hiện tại còn không thấy được tâm tư của Kiều Ứng Thành thì cô sống nhiều năm như vậy quá uống phí rồi.

Nhưng mà cô lại không hiểu, thời gian cô quen Kiều Ứng Thành rất ngắn , cô tự nhận cô không có mị lực đến nỗi người ta đối với cô rễ tình đâm sâu.

Mà Kiều Ứng Thành lại thấy được bộ dáng chật vật của cô, có thể hắn nhầm lẫn giữa cảm giác tội nghiệp và tình cảm, cũng có thể vì quá yêu thích tác phẩm của cô mà yêu ai yêu cả đường đi.

Kiều Ứng Thành lau nước mắt của cô, trầm mặc rất lâu.

"Không phải."

Đàm Trăn không có nghe thấy những lời này, cảm giác say ăn mòn thần kinh của cô, làm cô rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Trong phòng rơi vào yên tĩnh, vừa mới còn không khí mập mờ và nóng cháy lúc này lại im lặng, anh chỉ nghe thấy trái tim mình đang đập nhanh.

Kiều Ứng Thành không biết đứng cạnh giường bao lâu, sau đó anh xoay người đi đến ngăn kéo rồi lấy ra một bức thư.

Màu hồng nhạt nhưng đã cũ , nhìn qua không giống với của anh.

Anh mở ra phong thư, rút ra một bức tranh.

Phía trên chính là bộ dáng của một cô bé.

Hình như là dùng bút máy vẽ, bút pháp non nớt nhưng lại có thiên phú, chỉ vài nét bút nhưng rất sinh động.

Đó là lúc Đàm Trăn còn là thiếu nữ.

Kiều Ứng Thành chạm vào bức tranh rất lâu,anh nhìn bức tranh rồi lại nhìn Đàm Trăn đang ngủ, khóe mắt lộ ra ý cười.

"Quả nhiên, lúc nào cũng quên sạch anh".——————————-Mn ơi follow fb mình với ạ với như là ủng hộ mik, mik có để link trong phần hội thoại ạ.
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 95: Anh rể đang trách em sao?


Sáng sớm Đàm Thơ đi đến công ty , cũng cảm giác được bầu không khí không đúng lắm.Xác thực mà nói , khoảng thời gian này đều không thích hợp.Khoảng thời gian này sắc mặt của cấp trên Cố Dĩ Nguy rất âm trầm dọa người, không biết bao nhiêu nhân viên bị la mắng, vẻ mặt buồn bã rời khỏi văn phòng.

Bình thường Cố Dĩ Nguy làm việc cẩn thận, lúc nào cũng tan làm sớm về nhà.

Nhưng gần đây Cố Dĩ Nguy cứ ở mãi trong phòng làm việc, từ đêm khuya cho đến trời sáng.Rất nhiều người nghi ngờ có phải cấp trên cãi nhau với vợ không, nhưng mà không ai dám hỏi.Những đồng nghiệp biết Đàm Thơ là người nhà của Cố Dĩ Nguy đều hỏi cô về những chuyện đó.Nhưng mà Đàm Thơ có thể nói cái gì?

Cái gì cô cũng không dám nói.Từ ngày Cố Dĩ Nguy gọi điện thoại cho cô thì cũng không còn liên lạc với cô, mà Đàm Trăn thường gọi điện cho cô cũng biến mất.Đàm Thơ đã đoán được một ít và rồi cô nhìn thấy Tống Hoè đang thu dọn đồ đạc.

Tống Hoè là người làm lâu trong công ty, là trợ thủ đắc lực của Cố Dĩ Nguy nên rất nhiều người vây quanh hỏi cô ấy vì sao mà từ chức.

Tống Hòe lắc đầu: "Không phải từ chức, là bị sa thải"Trong đám người, sắc mặt Tống Hòe cũng không có buồn bã gì , ánh mắt cô ấy dừng ở trên người Đàm Thơ, cười ẩn ý.

Đàm Thơ rũ mắt xuống, nắm chặt tay.Đám người còn đang khiếp sợ với chuyện này thì Đàm Thơ thừa lúc đó gõ cửa phòng làm việc của Cố Dĩ Nguy.

Hồi lâu sau ở bên trong mới truyền ra âm thanh "Mời vào".Đàm Thơ mở cửa, không đề phòng mà bị sặc mùi thuốc lá, cô nhíu mày.

Cố Dĩ Nguy ngồi ở trên ghế, đầu dựa vào ghế, nhắm chặt hai mắt, tay cầm một điếu thuốc.

Mà gạt tàn ở trên bàn làm việc không biết đã có bao nhiêu điếu thuốc đã cháy hết.

Đàm Thơ không hiểu nhiều về Cố Dĩ Nguy nhưng cô biết hắn không có nghiện thuốc lá đến vậy.

"Anh rể."

Đàm Thơ nhẹ giọng hô.Sự xưng hô này làm mí mắt Cố Dĩ Nguy giật giật, cuối cùng hắn mở mắt ra, cứ như vậy đối mắt với Đàm Thơ.

Hắn sửng sốt một lúc , rồi xoa trán:" Ngồi".

Lúc này Đàm Thơ mới phát hiện, đã lâu rồi cô không ở chung với Cố Dĩ Nguy.

Cô đã rời khỏi nhà của hắn, mặc dù là cùng công ty nhưng rất ít chạm mặt.

Càng huống hồ bọn họ chỉ có trao đổi ở trên giường, còn cuộc sống hay sự nghiệp đều không liên quan đến nhau.

"Tống Hòe... ."

Đàm Thơ muốn hỏi cái gì, nhìn thấy sắc mặt Cố Dĩ Nguy , cuối cùng nói ra suy đoán của bản thân,"Chị ấy phát hiện đúng không?".

Cố Dĩ Nguy hít một hơi thuốc lá sau đó dúi vào gạt tàn.

Cố Dĩ Nguy trầm mặc rất lâu, mới giơ tay lên nhìn nhìn đồng hồ: "Chúng ta đã ly hôn."

"Xác thực mà nói, còn có năm tiếng .

Trăn Trăn...hẹn anh hai giờ chiều đi cục dân chính ly hôn".

Trong lòng nhanh chóng trầm xuống, Đàm Thơ không nghĩ chuyện này lại tới mức này, đã vậy còn sắp ly hôn.

Cô hiểu tình cảm mà Đàm Trăn dành cho Đàm Thơ , cũng biết chuyện này sẽ làm Đàm Trăn đau khổ bao nhiêu.

Mà người chị kia chưa bao giờ phải trải qua những chuyện như thế này, thì tuyệt vọng cỡ nào mới kiên quyết lựa chọn ly hôn.

Đàm Thơ vốn cho rằng không liên quan tới cô, nhưng trái tim vẫn đau đớn.

Âm thanh nhỏ nhẹ của cô:" Chị ấy đã biết?, cũng biết chuyện của anh và em....".

"Chị em đã biết tất cả mọi chuyện."

Cố Dĩ Nguy âm cắt đứt cô.Đàm Thơ nghe nói như thế, cô rũ mắt :" Anh rể đang trách em đúng không?".Cố Dĩ Nguy đánh giá khuôn mặt Đàm Thơ, sau một lúc lâu , hắn khẽ cười: "Đàm Thơ, em còn tốt hơn anh".Hắn hẳn là trách Đàm Thơ sao?

Cố Dĩ Nguy cũng từng tự hỏi bản thân về vấn đề này.

Tuy rằng Đàm Trăn rời đi là do hắn tổn thương cô, nhưng có thể sự phản bội của Đàm Thơ đã dập tắt hi vọng cuối cùng của Đàm Trăn....Đàm Thơ đối với hắn mà nói, chính là chìa khóa mở ra cánh cửa ngoại tình.Nếu như không sự xúc động của ngày hôm đó.

Có lẽ Cố Dĩ Nguy vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện sự dơ bẩn đến từ trong xương tủy của hắn, nhưng nếu như không có lần bắt cóc kia của Đàm Thơ, thì có lẽ Cố Dĩ Nguy sẽ không bao giờ bước qua giới hạn.

Hắn sẽ vĩnh viễn khoác một lớp da xinh đẹp và cùng Đàm Trăn đến đầu bạc.

Nhưng mà Cố Dĩ Nguy biết rõ, hắn không trách ai được.

Vụng trộm yêu đương với Đàm Thơ rất thoải mái.

Bọn họ bỏ qua đạo đức mà phóng túng trầm luân, dưới sự áy náy với Đàm Trăn, bọn họ càng hưng phấn hơn.

Thật ra Cố Dĩ Nguy không thể không thừa nhận , lúc ngoại tình với Đàm Thơ, Đàm Thơ đã cho hắn sự an ủi.

Có thể là bởi vì bọn họ đều là những người dơ bẩn đi.—————————————————Mn ơi follow fb mình với ạ với như là ủng hộ mik, mik có để link trong phần hội thoại ạ.

Mn ơi gần hết r ạ mong mn ủng hộ em
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 96: Sau khi ly hôn, em tính thế nào?


Hắn và Đàm Thơ cấu kết với nhau làm việc xấu, phản bội tình cảm chân thành của người khác.

Hai người làm chuyện xấu nhất định sẽ ít áp lực hơn khi làm một mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Đàm Trăn, họ lại cảm thấy áp lực gấp đôi.

Đàm Thơ trào phúng nói: "Anh rể, bây giờ anh nói câu này, hình như đã chậm rồi".

Cố Dĩ Nguy liếc nhìn cô một cái: "Đúng vậy.

Nếu em là một người em gái tốt thì sao có thể không biết xấu hổ mà câu dẫn anh rể em?".

Đàm Thơ im lặnh trong chốc lát, trong mắt không thấy sự hoảng loạn hay hối hận, cô mỉa mai:" Vậy còn anh?

Lúc chị ấy không biết anh ngoại tình nhiều lần như vậy, cũng không thấy anh có một chút hối hận nào.

Hiện tại chị ấy không cần anh, anh bày ra bộ dáng này cho ai nhìn?".

Cố Dĩ Nguy nhíu mày, xoa huyệt Thái Dương.

Sau một lúc lâu, hắn nói: "Anh đã sa thải Tống Hòe, Đàm Thơ em cũng mau chóng rời đi".

Đàm Thơ chậm rãi nở nụ cười: "Anh đây là đang bịt tai trộm chuông, muốn đuổi hết những người anh đã ngủ à?

Anh rể anh đuổi được à?

Hay là nói anh tính sao đây?

Đuổi rồi thì anh cho rằng chị em sẽ liếc nhìn anh một cái à?".Câu thành ngữ "Yểm nhi đạo linh" (Bịt tai trộm chuông), ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.

Cố Dĩ Nguy lạnh lùng giương mắt: "Đàm Thơ,đừng không biết xấu hổ."

Không khí lâm vào yên tĩnh, đôi nam nữ này ngày xưa từng tằng tịu với nhau, bây giờ lại lạnh lùng nhìn đối phương, không có một chút dịu dàng nào.

Thật ra cũng không có ôn nhu.

Khi dục vọng biến mất, thì ngày xưa thân thể quấn quýt với nhau bây giờ cũng hóa hư không.

"Anh thấy hình như chị em cũng không tìm em" Cố Dĩ Nguy nói.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Đàm Thơ , cười trào phúng: "Cô ấy đã không quan tâm anh rồi, thì cũng có thể sẽ không cần em?"
—————————— Sau khi nói chuyện không vui với Đàm Thơ , cuối cùng cô nói một câu "xin lỗi" rồi kết thúc.

Hai giờ chiều, Cố Dĩ Nguy đi đến cục dân chính.

Đàm Trăn đứng ở đó, không biết đợi bao lâu rồi , nhìn thấy hắn đến, cũng không có biểu cảm gì.

"Vào thôi ."

Hai người tới sớm, nhưng vẫn có không ít người đang xếp hàng.

Vợ chồng cười với nhau nhưng lại có sự lạnh lùng, nên không ít người nhìn Cố Dĩ Nguy và Đàm Trăn.

Hai người trai tài gái sắc, nên không ai nhìn ra bọn họ đã kết thúc hôn nhân.

Đàm Trăn và Cố Dĩ Nguy ngồi cách nhau im lặng, bất quá chỉ là khoảng cách của một cánh tay.

Cố Dĩ Nguy ngửi được mùi thơm trên người Đàm Trăn, tâm hơi dừng lại.

Có bao nhiêu lần khi tỉnh lại vào buổi sáng, Cố Dĩ Nguy theo bản năng sờ bên cạnh, chỉ chạm vào không khí.

Hắn không biết đã bao lâu không ngửi được mùi thơm trên người Đàm Trăn rồi, hắn không biết mùi này, nhưng hắn có thể cảm nhận được khi ngửi thấy mùi này, trái tim hắn rung động.

Đó là hương vị làm hắn quyến luyến.

Không biết ai đã nói rằng, khi bạn thích một người, bạn rung động không chỉ là với cô ấy mà còn mùi của cô ấy.

Hương hoa hồng sẽ làm trái tim đập rộn ràng, hương hoa nhài sẽ dẫn tới sự biến hóa của sóng não, mà khi bạn thích một người, bạn cũng sẽ bị mùi của cô ấy hấp dẫn.

"Trăn Trăn."

Cố Dĩ Nguy phá vỡ im lặng.

Từ nãy cho tới bây giờ, Đàm Trăn không có nói một chữ, khi nghe hắn kêu, cô nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt kia không hề có cảm xúc.

"Mẹ anh...bà ấy nói muốn gặp em".

Đàm Trăn nhìn hắn rất lâu, ôn hoà nói: "Không có tiện nha , giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến cô chú".

"Bọn họ rất nhớ em."

"Cố Dĩ Nguy, anh tỉnh lại đi."

Đàm Trăn quay mặt, lại một lần nữa nhìn về phía quầy chật chội, "Đó là ba mẹ của anh , không phải tôi".

Cố Dĩ Nguy nhìn gò má lạnh lùng của cô, tuy rằng đã trễ nhưng nếu hắn có con với cô thì sao?

Nếu vậy hắn sẽ có lí do để tìm đến cô.

"Vậy sau khi ly hôn, em tính thế nào ?"

Thân thể cứng đờ , Cố Dĩ Nguy theo bản năng nghĩ đến Kiều Ứng Thành.

Không phải là không nghĩ đến Đàm Trăn sẽ đi với những người khác, nhưng đó giống như lấy đi một miếng thịt trên người hắn vậy.

Mà bây giờ hắn mới phát hiện, hắn không có tư cách hỏi cô cho dù là một câu.

Ngoài dự tính chính là, Đàm Trăn trả lời : "Tôi tính ra nước ngoài ."

Cố Dĩ Nguy không khỏi nhíu mày: "Ra nước ngoài?"

Là công tác, hay là du lịch?

Đàm Trăn như hiểu suy nghĩ của hắn: "Tôi được học viện nghệ thuật ở X quốc mời, không có chuyện gì nữa thì qua mấy tháng nữa, tôi sẽ đi".

Đàm Trăn cười với hắn: "Nghe rất quen phải không?

Lúc đại học tôi đã từng xin vào, khi đó tôi nói với anh tôi chưa nhận được offer nhưng tôi đã nhận được".

Cố Dĩ Nguy sửng sốt, tay nắm chặt thành quyền.

"Tôi định nói với anh vào ngày hôm đó, nhưng không ngờ anh lại cầu hôn tôi".

"Khi đó tôi ngu quá" Đàm Trăn cười nhìn vào không trung , giống như là muốn xuyên qua thời không mà ôm bản thân ngu ngốc.

"Buổi tối hôm đó, sau khi chấp nhận anh cầu hôn, tôi đã cắt bỏ bưu kiện đó, quyết định làm một người vợ hiền".
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 97: Anh tiếc nuối rất nhiều năm, Trăn Trăn


Mỗi người thiếu nữ đã từng ảo tưởng gả cho người mình yêu nhất.

Nhưng khi ảo tưởng và mộng tưởng ở trước mắt thì Đàm Trăn đã chọn cái trước.

Khi đó cô nghĩ, thời gian và khoảng cách là thứ tàn nhẫn nhất trên đời , khi tình cảm đang mặn nồng thì khoảng cách và thời gian sẽ là đả kích rất lớn , nói không chừng sẽ thành công.

Cô chính là muốn bắt lấy Cố Dĩ Nguy như vậy, và sau khi tốt nghiệp Cố Dĩ Nguy liền cầu hôn cô giống như cô nghĩ.

Cố Dĩ Nguy tốt nghiệp trước cô một năm, khi đó hắn đang xây dựng sự nghiệp, mỗi ngày cuộc sống đều như nước sôi lửa bỏng, không biết bao nhiêu lần sứt đầu mẻ trán.

Nhưng hắn vẫn lựa chọn mau chóng cưới được người con gái mình yêu, dùng một tờ khế ước trói buộc hai người thành một đôi.

Nhưng mà hai người đều không nghĩ tới, từ trước đến nay để cho hai người dắt tay cả đời không phải là kết hôn .

Thậm chí có lúc , nó còn tàn nhẫn hơn so với thời gian.

"Trăn Trăn... ."

Âm thanh nghẹn ngào của Cố Dĩ Nguy.

Khoảng thời gian này, rất nhiều lần hắn gọi hai chữ " Trăn Trăn", nhiều đêm không ngủ hắn đều gọi cô, hay bóng dáng cô lúc nào cũng xuất hiện trong đầu hắn, người mà hắn ngày đêm nhung nhớ lại đang đứng trước mặt hắn.

Hắn đuổi đi tình nhân, liều mạng công tác, cố gắng chèn ép bản thân mình, nhưng giống như tiêm ma túy vào người vậy, thần kinh đau đớn.

Nhưng mà thời gian vẫn trôi qua bình thường, sự nhung nhớ đã hóa thành biển rộng.

Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến hậu quả của việc ngoại tình sao?

Đương nhiên hắn có nghĩ.Nhưng khi trải qua vô số lần ân ái hắn mới phát hiện trên đời này không có ai rời đi ai là sống không nổi nhưng linh hồn hắn lại khát vọng Đàm Trăn.

Rời khỏi cô giống như là xé rách số mạng của hắn, những chuyện tốt đẹp lại biến thành một con dao đâm vào trái tim hắn.

"Thực xin lỗi."

Hắn nói.

"Cố Dĩ Nguy, tôi nói chuyện này cho anh biết không phải là vì lưu luyến."

Đàm Trăn nhẹ giọng nói, "Mà là nói cho bản thân tôi, từ trước đến nay tôi đã rất ngu ngốc".

"Nếu như cảm thấy thực xin lỗi tôi thì về sau xin anh không cần xuất hiện trước mặt tôi, cảm ơn".

Cố Dĩ Nguy im lặng.

Hai người đã nói xong chuyện hiệp nghị ly hôn, thủ tục làm xong rất nhanh, rất nhanh trong tay mỗi người cầm một quyển sổ nhỏ màu hồng tím.

Đi ra cục dân chính , cuối mùa thu bầu trời không mây, trong suốt xanh thẳm, một trận gió nhẹ lướt qua gò má cô, làm cô mỉm cười.

"Bảo trọng."

Đàm Trăn không quay đầu lại, từng bước đi xa.

Cố Dĩ Nguy đứng đó sửng sốt rất lâu , ánh mắt dừng lại trên bóng dáng mỹ lệ của cô.

Lúc trước Đàm Trăn đều mỉm cười chân thành với hắn, mà bây giờ cô lại để cho hắn bóng lưng thương tâm của cô, bóng lưng quyết tuyệt, bóng lưng lạnh lùng.....

Lúc trước bọn họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc, mà bây giờ hắn chỉ là chồng cũ của cô.

Thật lâu sau, hắn cúi đầu mở miệng: "Được ."

Quyển sổ trong tay hắn bị hắn giữ chặt đã có vết nhăn cheo, hắn nhìn cô đi ra khỏi thế giới của hắn.

Cô đi xa rồi ngừng lại bên cạnh một chiếc xe, một người đàn ông cao lớn mở cửa cho cô.

Cách xa như vậy, hắn cũng có thể nhìn thấy Kiều Ứng Thành.

Lúc đóng cửa xe, Kiều Ứng Thành quay đầu liếc nhìn Cố Dĩ Nguy một cái.

Đó chỉ là liếc nhìn bình thường, không có khiêu khích, cũng không có khó chịu, giống như hắn là người qua đường, không cần phải chú ý.

Rất nhanh, chiếc xe kia liền đi xa , ở trong tầm mắt của Cố Dĩ Nguy hóa thành nhỏ bé. ———————————- Trong xe, Kiều Ứng Thành đưa khăn giấy cho Đàm Trăn.

Đàm Trăn lắc đầu, mở ra cửa kính xe, khóe mắt ướt át rất nhanh bị gió thổi đi .

"Kiều đại ca,anh không nên tới."

Kiều Ứng Thành lau tay , sau đó khởi động xe: "Tiện đường thôi."

Đàm Trăn thở dài.

Ngày đó cô ở trong nhà Kiều Ứng Thành ngủ một đêm, khi tỉnh dậy cô nhìn thấy một chén cháo và bên cạnh còn có một bức thư.

Những kí ức đã bị lãng quên bỗng nhiên xốc lên não cô làm cô không kịp chuẩn bị , vì thế cô mới biết, thì ra cô đã sớm gặp Kiều Ứng Thành.

Chỉ là khi đó gặp nhau đối với cô mà nói, thật sự không tính là tốt đẹp.

"Bất quá, Kiều đại ca thay đổi rất nhiều nha."

Đàm Trăn buồn cười nói, "Nên không thể trách em không nhận ra anh nha".

Kiều Ứng Thành bất đắc dĩ nói: "Khi đó không hiểu chuyện,em không nhớ rõ cũng tốt."

"Nhưng mà, " Đàm Trăn thở dài, nghiêm túc nói, "Em cũng không muốn làm trễ thời gian của anh , em vừa mới..... bây giờ không muốn nghĩ đến chuyện đó".

Kiều Ứng Thành cười rất đẹp giống như là người thiếu niên năm ấy."

Anh không muốn tạo áp lực cho em, chỉ là anh không muốn tiếp tục tiếc nuối nữa".

"Anh tiếc nuối rất nhiều năm, Trăn Trăn."

Tốc độ xe bình thường , làm cho cô đang chìm đắm trong suy nghĩ cũng không phát hiện đã đến gần chỗ ở hiện tại của cô.

"Đợi một chút, Kiều đại ca, rẽ ở chỗ này ấy, em phải về nhà".

Bây giờ nơi mà cô gọi là nhà cũng chỉ có một.

Kiều Ứng Thành nhìn về phía cô, cô khẽ cười.

"Chuyện gì thì cũng phải giải quyết tốt mới được".

Cô cũng không muốn làm một người yếu đuối.

Cùng lúc đó, Đàm Thơ đang thu dọn đồ đạc ở công ty thì nhận được một cuộc điện thoại.

Tên: chị gái .
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 98: Em thích anh ấy?


Từ công ty chạy về nhà không đến nửa tiếng nhưng Đàm Thơ lại tốn một tiếng đồng hồ.

Mở cửa nhà, Đàm Trăn đang ngồi trên sofa, cúi đầu lật một quyển sách dày.

Làn da cô trắng nõn như bước ra từ trong tranh, Đàm Thơ có thể nhìn thấy cái cằm nhọn của Đàm Trăn.

Chị gầy, Đàm Thơ nghĩ thầm.

Từ trước, Đàm Thơ đã biết chị gái mình rất xinh đẹp, luôn có thể cướp đi sự chú ý của mọi người, làm người ta theo bản năng ngừng thở.

Nhìn thấy cô đến , Đàm Trăn bình tĩnh giương mắt nhìn về phía cô.Đã mấy tháng rồi Đàm Thơ chưa gặp Đàm Trăn, cô nhạy bén cảm giác được Đàm Trăn có gì đó không đúng.

Ở trong mắt cô, người chị gái ngây thơ yếu đuối kia trong một khoảng ngắn đã thay đổi rất lớn.

Cô đã chuẩn bị kỹ càng đón nhận sự la mắng của Đàm Trăn, nhưng Đàm Trăn chỉ nhẹ giọng hỏi cô:"Muốn ngồi xuống nhìn không?".

Đàm Thơ không có hứng thú.

Đó là một cuốn ảnh gia đình, thật ra mà nói thì đó chính là ảnh trưởng thành của cá nhân Đàm Trăn.

Trước đây Đàm Thơ không thích chụp ảnh, ba mẹ càng không muốn cô chụp , vì thế nên cô chỉ biết tránh ở một bên nhìn chị gái được chụp những tấm hình đẹp.

Còn bản thân cô có ít ỏi vài tấm hình, đó là do Đàm Trăn kéo cô , muốn chụp ảnh chung với cô.

Lúc này ánh mắt Đàm Trăn rơi vào những tấm hình đó, ngón tay cô rút ra từng tấm hình chụp chung.

Đàm Trăn không quan tâm Đàm Thơ, cô giống như rơi vào quá khứ.

"Đây là lúc em ba tuổi, và là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung".

Khi đó Đàm Trăn mới chín tuối, đúng là bộ dáng phấn điêu ngọc trác.

Cô nhìn về phía máy ảnh rồi cười giống như một đóa hoa đào, cô còn dắt một cô bé hai ba tuổi ở bên cạnh.

Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

"Đây là lúc em sinh nhật tám tuổi, và chị là người chụp ảnh cho em."

Nói đến thật châm biếm, sinh nhật Đàm Thơ, ba mẹ cô đều quên, cũng chỉ có Đàm Trăn nhớ rõ.

Cô dùng tiền tiêu vặt của bản thân để mua quà cho Đàm Thơ, rồi lén lấy máy ảnh chụp ảnh cho Đàm Thơ.

"Đây là lúc em mười tuổi, khi đó chị vừa mới tham gia cuộc thi múa ba lê, sau khi thi xong , vừa mới xuống sân khấu, chúng ta liền chụp hình".

Khi đó Đàm Thơ mười tuổi , một mình em ấy chạy đến xem cô biểu diễn , bị Đàm Trăn đang cảm ơn nhìn thấy.

Khi xuống sân khấu, cô liền kéo Đàm Thơ đi nhờ sư huynh của cô chụp hình cho bọn họ.

"Đây là... ."

"Đủ rồi."

Đàm Thơ cắt đứt cô, âm thanh run rẩy,"Đây là gì vậy?

Chị muốn chửi em thì cứ chửi , cứ muốn dùng cách này để nói tâm em đã cho chó gặm rồi à?".

Đàm Trăn không quan tâm , cô lấy ra một tấm hình cuối cùng: "Đây là tấm hình cuối cùng của chúng ta, lúc sinh nhật và cũng là lễ trưởng thành 18 tuổi của chị".

Lúc còn đi học, bạn bè Đàm Trăn rất nhiều, lễ trưởng thành cô bị bao vây trong đám đông.

Khi đó Đàm Thơ 12 tuổi vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành, em ấy trầm mặc ít nói.

Không nghĩ tới bị Đàm Trăn chú ý rồi bị bắt chụp ảnh chung.

Đàm Trăn khoác vai Đàm Thơ, cười nhìn về phía máy ảnh.

Đàm Thơ ngồi đó , thất thần nghĩ đến những chuyện đó.

Cô giống như nhìn thấy hai cái một lớn một nhỏ trưởng thành, nhưng một lúc sau những hình ảnh đó giống như một cây búa đập vào gương , từng mảnh vỡ vụn trước mắt Đàm Thơ.

Đàm Thơ giấu đôi tay đang run rẩy ở sau lưng, ngực phập phồng, khó có thể hô hấp.

"Chị không cần nói những lời này.

Chuyện anh rể.... là em thực xin lỗi chị..".

Đàm Trăn trầm mặc nhìn đứa em gái cô yêu thương nhiều năm.

Từ trước đến nay Đàm Thơ luôn ngoan ngoãn, giống như cô tin vào tình yêu của Cố Dĩ Nguy vậy, nhưng tất cả đều sai.

Đàm Thơ phản bội mang đến cho cô đau khổ và khiếp sợ, không có ít so với Cố Dĩ Nguy.

"Em thích anh ấy?".

Đàm Trăn nói.

Đàm Thơ lạnh lùng gằn từng chữ: "Không."

Đàm Trăn im lặng thật lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Là bởi vì ghen tỵ?".

Thân thể Đàm Thơ cứng đờ: "Ghen tị?"

Biểu cảm của Đàm Thơ có chút kì quái , sau đó cô mỉm cười.

Nhan sắc của Đàm Thơ cũng xinh đẹp , không tính là kinh diễm, nhưng khi cười lên cũng đủ hấp dẫn người khác.

Cô lẩm bẩm nói: "Chị cũng quá tự cao đi.

Chị cho rằng chị là nhân vật chính của thế giới này à, tất cả mọi người phải yêu chị , còn không sẽ ghen tỵ với chị, nhưng mà dựa vào đâu?

Dựa vào cái gì mà có người phải cố gắng, còn có người không có tốn sức gì cũng khiến cho những người khác yêu....."

Cô cũng là con của ba mẹ mà.

Từ nhỏ chính là như vậy, ba mẹ không bao giờ quan tâm cô, chỉ biết quan tâm chị gái.

Đàm Trăn làm nũng thì sẽ được ba mẹ ôm, Đàm Thơ cố gắng làm mọi chuyện thật tốt thì chỉ đổi lấy sự lạnh lùng và gật đầu của ba mẹ.

Về sau ba qua đời vì bệnh , ai cũng dắt tay và an ủi Đàm Trăn .

Nhưng mà đứa con gái khác của ông ấy chỉ có thể trốn ở bên ngoài phòng bệnh , im lặng khóc.

Đàm Thơ đã quen từ rất sớm rồi, cô cho rằng mình không để ý.

Vậy mà lúc này Đàm Trăn nói những lời đó làm cho vết sẹo trong lòng cô lại một lần nữa nứt ra, cũng xé rách ngụy trang của cô.

Đàm Thơ giương mắt, khóe mắt ướt át :
" Chị, em thừa nhận em không bằng chị, chị thông minh, chị xinh đẹp.

Nhưng mà em không có ghen tỵ chị".

Đàm Thơ đã từng cố ức chế không nghĩ tới, nếu như Đàm Trăn không xinh đẹp , thông minh, không ôn nhu động lòng người, có phải hay không cũng sẽ có người chú ý tới cô?

Đây là ghen tỵ sao?

Đàm Thơ tuyệt đối không thừa nhận.

Ghen tị là cảm xúc ác nhất trên đời, nó có thể cắn nuốt trái tim lương thiện của bạn.

Bộ dáng Đàm Thơ như vậy quá xa lạ với Đàm Trăn, trong lòng cô trào lên một cảm giác hoang đường, còn có bừng tỉnh đại ngộ.Bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.

"Chị chỉ muốn biết, tuy rằng ba mẹ không quan tâm em, nhưng chị đối với em rất tốt mà".
_________________
 
Ngoại Tình Vô Số Lần
Chương 99: Chị đang giỡn với em đúng không?


Đàm Trăn đã biết cha mẹ bất công từ lâu rồi, cô cũng từng cố gắng giúp Đàm Thơ.

Nhưng khi không có kết quả gì, cô lựa chọn làm một người chị có trách nhiệm.

Tính tình Đàm Thơ quái gở không có bạn bè, cô cố hết sức giới thiệu bạn bè cô cho em ấy làm quen, cha mẹ quên sinh nhật của Đàm Thơ, nên trước nửa tháng cô đều nhắc nhở và chuẩn bị quà cho em ấy, Đàm Thơ bị bệnh , cô ở bên chăm sóc em ấy, lần đầu tiên Đàm Thơ có kinh cũng là cô chỉ cho em biết......

"Chị cho rằng chị đối xử tốt với em thì em phải mang ơn chị sao?"

Đàm Thơ cười lên tiếng , khóe mắt trào ra nước mắt, "Kia chỉ là bố thí, rõ ràng là chị giành cha mẹ của em...."

Thật ra cô không có lòng tham, cô chỉ muốn cha mẹ thuộc về cô là tốt rồi .

Nhưng mà một chút cũng không có.

Cố Dĩ Nguy xuất hiện làm dục vọng và những suy nghĩ đen tối sinh ra.

Cô khinh thường người đàn ông của chị gái, cũng không muốn làm chuyện này, vì thế nên mới bị đè ép nhiều năm.

Cuối cùng khoảnh khắc kia lại đột phá, lòng cô không phải là không áy náy, nhưng chỉ là một loại cảm nhận khác.

Chị gái yêu người đàn ông đó, người đàn ông đó cũng yêu chị gái, nhưng hiện tại hắn cũng đã ra vào trong thân thể của cô sao?

Cái loại cảm giác kì dị này với dục vọng sâu nặng, làm cho mỗi lần vụng trộm yêu đương đều tràn ngập sự thoải mái.

Cô thích Cố Dĩ Nguy sao?

Thật mắc cười.

Trong phòng trừ bỏ tiếng hô hấp của Đàm Thơ, thì không có âm thanh gì, hai người cách một cái bàn, lạnh lùng nhìn nhau, người một nhà lại xa lạ đến vậy.

"Cha mẹ của em?"

Đàm Trăn lẩm bẩm.

Đàm Thơ lạnh lùng nói: " Có thể chị đã nói với mẹ, nói em không biết xấu hổ câu dẫn anh rể, nói nhân phẩm em thấp kém, mẹ bất công như vậy, nhất định sẽ........"

"Chị không có nói với mẹ".

Đàm Thơ sửng sốt.

"Chị không có nói với mẹ"."

Đàm Trăn lặp lại một lần nữa , yên lặng nhìn Đàm Thơ.

Đàm Thơ không rõ ràng cho lắm, trong lòng bỗng nhiên cảm giác bất an.

Đàm Trăn nhìn Đàm Thơ rất lâu, cúi đầu lật sách, rồi rút ra một tấm hình.

Ở bên trong tấm hình là lúc Đàm Trăn 3 4 tuổi, cô đang ăn kẹo, cười ngọt ngào với máy ảnh, nhưng bên cạnh đó lại có một người phụ nữ lấm lem.

Nói cô ta lấm lem là vì cô ta ăn mặc mộc mạc, không trang điểm gì hết, thân hình gầy gò, trên mặt là biểu cảm nhạt nhẽo.

Đàm Trăn đem tấm hình để trên bàn, "Người này chắc em không biết".

Đàm Thơ quét liếc nhìn một cái.

"Khi đó em còn chưa sinh ra, lúc đó cô ta là giúp việc của nhà chúng ta".

Đàm Trăn nhìn Đàm Thơ , mở miệng nói: "Thật ra cô ta cũng là mẹ của em."

Đàm Thơ run rẩy: "Chị đang giỡn với em đúng không?".

Làm sao cô lại là con của người khác?

Tuy rằng mẹ Đàm không quan tâm cô nhưng dù sao cô cũng kêu một tiếng mẹ nhiều năm, sao có thể......

Trước mắt lại xuất hiện ánh mắt mỗi lần mẹ Đàm nhìn cô, nó như con dao đâm vào tâm lý cô, làm cô khủng hoảng.

Đàm Thơ nhìn chằm chằm Đàm Trăn , không buông tha biểu cảm của cô, muốn tìm ra dấu vết cô nói dối.

Nhưng mà không có, Đàm Trăn chỉ nhìn Đàm Thơ, âm thanh chậm mà rõ ràng.

"Cẳng lẽ em không nghĩ vì sao em không giống chị?

Vì sao ba mẹ luôn thiên vị chị ?"

" Đàm Trăn cúi đầu nói: "Chị không định nói với em".

"Chị lừa em!"

Đàm Thơ giữ chặt bả vai của Đàm Trăn, "Rõ ràng em rất giống ba , sao có thể là con của người phụ nữ kia!"

Cha con bọn họ đều có một viên chí ở chóp mũi , cũng từng bị không ít người trêu ghẹo.

Đàm Trăn bình tĩnh nhìn Đàm Thơ phẫn nộ : "Đây mới là chuyện làm cho mọi người khó mở miệng".

"Người phụ nữ kia đến từ một chỗ rất xa, mẹ nhìn thấy cô ta đáng thương nên để cho cô ta làm giúp việc nhà mình".

"Nhưng mà...Về sau mẹ rất hối hận.

Người giúp việc kia dựa vào bản thân trẻ tuổi xinh đẹp, tính kế ba rồi leo lên giường của ba, cuối cùng còn mang thai".

"Ba giận dữ, lập tức liền muốn cô ta phá thai.

Nhưng em biết không, bà nội rất trọng nam khinh nữ nha" Đàm Trăn lạnh lùng nói, "Sau khi sinh, thì mẹ lại không thể mang thai nữa, vì thế nên bà nội mới giữ lại giúp việc kia, chờ cô ta sinh ra một đứa con trai.

Mà người phụ nữ kia rất thông minh, cứ lừa bà nội đó chính là con trai".

"Đương nhiên kết quả làm cô ta thất vọng, cuối cùng lại sinh ra em".

"Người giúp việc kia biết chuyện thất bại, liền cầm lấy tiền mà bà nội cho cô ta 20 vạn, rồi vứt bỏ em mà cao chạy xa bay, khi đó em đói khóc một đêm thì mới có người phát hiện".

"Không có ai muốn em, khi đó ba và mẹ cãi nhau đến nỗi muốn ly hôn.

Chỉ là về sau mẹ chị ôm chị khóc một đêm, cuối cùng vẫn là không ly hôn với ba , thậm chí còn chấp nhận em" "Cho nên a Đàm Thơ, em có lí do gì mà nói là ba và mẹ đều thuộc về em?"
 
Back
Top Bottom